Quyển 4 Chương 5
Du Lâm thôn gặp lại hai thầy,
hiến diệu kế lại kinh anh hùng.
Nửa đêm, sắc đêm đặc quánh, ngoại ô trấn Thanh Tập tĩnh mịch, chỉ có giọng của Nhất Chi Mai là vô cùng rõ ràng.
“Triển đại
nhân, tên trộm này thật sự không phải là đồ đệ của tại hạ! Sự việc dược
liệu bị mất ở trấn Thanh Tập thực không liên quan gì đến tại hạ!”
“Cái gì?! Bảo vật hoàng cung bị mất trộm? Cái đó thì liên can gì đến tại hạ?!”
“Tại hạ tới hoàng cung trộm báu vật khi nào? Bạch huynh, huynh đừng có vu hãm tại hạ.”
“Bảo vật hoàng cung và dược liệu trấn Thanh Tập bị trộm mất? Triển đại nhân, cái này, cái này… rất không liên quan đến nhau!”
“Kể từ khi
từ biệt chư vị lần trước, tại hạ rất an phận thủ thường tuân thủ pháp
luật, cửa lớn không ra cửa hông chẳng bước, là bách tính lương thiện số
một!”
“Tại hạ bị oan mà… Triển đại nhân, ngài phải trả lại sự trong sạch cho tại hạ…”
Kim Kiền nhìn ba bóng người không xa kia, thở dài một tiếng.
Từ một khắc
trước, chỉ nghe mỗi mình Nhất Chi Mai ở bên kia la hét rền rĩ, tuy không nghe rõ những câu hỏi hai người Triển, Bạch truy vấn Nhất Chi Mai,
nhưng từ câu trả lời của Nhất Chi Mai cũng có thể đoán được vài phần.
Chỉ là trình độ thẩm vấn của Tiểu Miêu và chuột bạch cũng quá kém đi, hỏi cả nửa đêm rồi mà chỉ nghe thấy Nhất Chi Mai kêu la oan uổng, ngay cả nửa cọng
manh mối cũng không mò ra được, nghe mãi cho tới khi mí mắt Kim Kiền bắt đầu “đánh nhau”, lòng bàn chân đau nhức, cuối cùng không chống được cơn buồn ngủ, bèn đặt mông ngồi phịch xuống, liếc ba người thốt ra một
câu rất không liên quan:
“Trăng mờ gió lộng, đồng không mông quạnh, ba đại nam nhân lôi lôi kéo kéo, còn ra thể thống gì?”
“Xin hỏi vị ca ca này xưng hô thế nào?”
Một tiếng
kêu “ca ca” trong trẻo như nước lại lanh lảnh tựa tiếng chuông, Kim Kiền nghe mà giật nảy mình quay đầu nhìn một cái, mới phát hiện thì ra mình
vừa hay ngồi cạnh tên trộm nhỏ tự xưng Tiểu Dật kia, lúc này, tên trộm
nhỏ đang dùng đôi mắt long lanh như thủy tinh nhìn mình.
Mới rồi
trong cảnh trăng tối trăng sáng không thấy rõ, giờ ngồi gần rồi, Kim
Kiền mới nhìn rõ, nhóc Tiểu Dật này vóc dáng thật sự là… xinh giai kinh
khủng.
Tên nhóc
trộm này có mày mảnh dài, mắt vừa to vừa sáng, lông mi lại còn dày và
dài, cái miệng nhỏ chúm chím mòng mọng, thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, tuy
trên má lấm lem đen đen, vàng vàng những đất là đất, nhưng phần da lộ ra lại trắng nõn cực kỳ, tuổi không quá mười hai mười ba, chẳng cần phải
nói gì, chỉ đứng đó cũng khiến người ta sinh lòng hảo cảm, hận là không
thể nhét vào tay nhóc hai xâu mứt quả. Huống hồ, giờ đây Tiểu Dật đang
dùng loại biểu cảm ba phần đáng yêu, bảy phần ngoan ngoãn nhìn Kim Kiền, lại thêm một tiếng “ca ca” giòn tan ngọt ngào kia, Kim Kiền nghe mà lọt đến xương, buột thốt: “Ta tên Kim Kiền.”
“Thì ra là Kim ca ca”, Tiểu Dật rũ mắt gọi một tiếng, “Kim ca ca, còn bao lâu nữa sư phụ mới có thể qua đây được?”
“Cái này…”, Kim Kiền liếc ba người đang quấn lấy nhau không rõ ở phía xa kia một cái, thở dài nói: “E là còn phải một hồi nữa.”
“Ồ”, Tiểu
Dật ngoan ngoãn gật đầu, “Tiểu Dật rất ngoan, Tiểu Dật không làm phiền
sư phụ”, nói đoạn, cả người cọ trái nghiêng phải, lông mày nhíu lại
thành một cục, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
“Đệ không thoải mái chỗ nào sao?”, Kim Kiền vội xáp đến trước mặt hỏi.
“Tiểu Dật rất khỏe, Tiểu Dật không có bị roi của sư phụ siết khó chịu”, Tiểu Dật cau mày, cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Roi?”, Kim
Kiền ngẩn ra, chăm chú nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện thì ra trên người
Tiểu Dật còn có nhuyễn tiên của Nhất Chi Mai đang quấn rất chặt.
Chỉ thấy
thân hình gầy gò của Tiểu Dật bị mấy vòng dây da trói chặt, phần da thịt trên cánh tay và bắp tay đều lằn lên biến dạng, hơn nữa Tiểu Dật còn
cau chặt đôi mày, hàng mi dài run run, mắt hơi đỏ lên, đôi môi hồng khẽ
mím lại…
“Ực ực”, Kim Kiền cảm thấy tiếng nuốt nước bọt của mình hình như hơi lớn.
Nè nè, đây, đây… hình như, giống như, đại khái, có chút không thuần khiết rồi!
“Khụ khụ, tôi cởi trói cho cậu”, Kim Kiền ho khan hai tiếng, vội bước lên trước thuần thục cởi cây roi trên người Tiểu Dật ra.
“Cảm ơn Kim ca ca”, Tiểu Dật xoa cánh tay đứng lên, nở nụ cười hồn nhiên với Kim Kiền.
“Đừng, đừng
khách khí, chuyện, chuyện nhỏ thôi…”, Kim Kiền chầm chậm đứng dậy, nhìn
gương mặt tươi cười của Tiểu Dật còn thấp hơn mình nửa cái đầu, chỉ cảm
thấy trước mắt sáng bừng lên, lòng mềm nhũn, bất giác thất thần.
Trong phút
chốc Kim Kiền thất thần này, mắt Tiểu Dật liền lóe lên một cái, cánh tay vung lên, một sợi dây thừng thuận thế lao ra hệt như con mãng xà, vụt
một cái liền trói Kim Kiền lại như cái bánh tét.
Kim Kiền chỉ cảm thấy hô hấp bị ngưng trệ, hàn quang lóe lên trước mắt, thoáng cái một lưỡi dao nhỏ đã kề lên cổ mình.
“Thả ta ra,
bằng không tính mạng người này khó giữ!”, bên tai, tiếng Tiểu Dật lanh
lảnh, lạnh lẽo hệt như ba tầng băng dày vang lên.
Ba người
đang tranh biện cách đó không xa nhất thời im tiếng, ba thân hình nháng
lên, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Nhất Chi Mai đã đến trước mặt Kim
Kiền và Tiểu Dật.
Nhất Chi Mai như thở phào một hơi, hướng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ôm quyền
nói: “Triển đại nhân, Bạch huynh cũng thấy rồi đấy, tên tiểu quỷ thối
này quả nhiên bụng dạ khó lường. Tại hạ và nó tuyệt không có chút quan
hệ nào!”
Bạch Ngọc
Đường thì nhướng mày mỉm cười: “Tiểu tử thối, lòi đuôi rồi nhé! Ta đã
nói rồi mà kẻ lười chảy thây như Môi huynh đây, sao có thể phí công phí
sức đi làm cái chuyện như thu nhận đồ đệ chứ.”
Triển Chiêu
không nói một lời, đôi con ngươi đen kịt trên khuôn mặt đầy râu trừng
trừng nhìn Kim Kiền, nhìn tới nỗi Kim Kiền toàn thân đang bị trói chặt,
cổ bị kề dao, hô hấp khó khăn, máu huyết không thuận, nhưng tế bào não
lại chuyển động vèo vèo với cường độ cao hệt như bị tạt máu gà, trong
nháy mắt đã rút ra kết luận cho tình trạng của chính mình.
Đầu tiên,
tên tiểu tử thối này nhất định không phải là đồ đệ của Nhất Chi Mai,
bằng không sẽ không lợi dụng mình làm con tin để thoát thân.
Thứ nữa, sợ là ba cái tên trước mặt này đã sớm đoán được thân phận của Tiểu Dật, bằng không sẽ không vững như Thái Sơn như vậy.
Cuối cùng,
mình nhất thời mất cảnh giác, không suy xét kỹ, nhất thời mềm lòng, nhất thời không cẩn thận, nhất thời… tóm lại là đã trúng “Mỹ nhân kế” của
tên tiểu quỷ thối này… Khoan đã, tên tiểu quỷ này là giống đực, cho
nên phải là “Mỹ nam kế”… Đợi chút, tên tiểu quỷ này hình như lông tóc
vẫn chưa mọc dài… khụ khụ, vì thế chính là “Mỹ chính thái[1] kế”…
[1] Trong tiếng Trung “chính thái” là từ dùng để chỉ những bé trai có ngoại hình dễ thương, xinh đẹp.
Chậc chậc,
quả thực là hổ thẹn với những kinh nghiệm quý báu trong cuộc kháng chiến trường kỳ tiến hành chống mỹ sắc của Ngự Miêu, thần tượng hàng đầu của
Khai Phong!
“Chẳng lẽ
các ngươi không nghe thấy? Thả ta ra, bằng không tính mạng người này khó giữ!”, Tiểu Dật thấy phản ứng của ba người đối diện như vậy thì không
khỏi kinh ngạc, lại đềtiếng quát lên một câu.
“Biết khinh
công của bản thân không bằng chúng ta, lại không cách nào thoát thân,
bèn bắt người làm con tin, tiểu quỷ thối này cũng có chút đầu óc đấy,
chỉ là, con tin kia của ngươi…”, Nhất Chi Mai nhìn Tiểu Dật, lười nhác
nói: “Tại hạ và những người này chẳng qua chỉ quen biết sơ sơ mà thôi…”, ngụ ý là, ta không quen người này, ngươi thích thế nào thì cứ làm thế
ấy đi.
Bạch Ngọc
Đường trưng ra bộ dạng như đang xem trò vui, khoanh tay trước ngực, “Ta
thì lại muốn xem tên tiểu tử ngươi có thể giở được trò gì?”
Kim Kiền nghe mà lạnh cả lòng, thầm nghĩ: Hai cái tên bất lương này quả nhiên là đồ ác ôn nông thôn…
Suy nghĩ một lúc, Kim Kiền lại chuyển ánh mắt lên người Triển Chiêu, niềm hy vọng
duy nhất, lòng thầm kêu lên: Miêu đại nhân à, mong ngài niệm tình chúng
ta là đồng nghiệp trong cùng một phủ, ngài ngàn vạn lần không thể thấy
chết mà không cứu nhé.
Chẳng ngờ Triển Chiêu lại cứng rắn quăng ra một câu: “Bị một đứa trẻ dễ dàng bắt như vậy, còn ra thể thống gì?!”
Một tiếng
cảnh cáo này khiến Kim Kiền bừng tỉnh ngộ hệt như được xối nước rửa tội, lập tức nhớ tới một câu trong đường lối cơ bản của Đảng: Tự lực cánh
sinh, gian khổ gây dựng sự nghiệp! Hừ, cầu người không bằng tự cầu mình, nếu ba người kia đã thấy chết mà không cứu thì mình phải tự cứu lấy
mình thôi!
Nghĩ đến
đây, hai tay bị trói trong dây thừng xoay trái vặn phải, định thò tay
móc túi thuốc trong ngực ra, nhưng cố sức giãy giụa hồi lâu, cánh tay và cơ thể vẫn bị dây thừng trói chặt như cũ chẳng mảy may lỏng ra nửa
phân, đừng nói tới việc móc túi thuốc ra, đến cả việc nâng cánh tay lên
một chút cũng chẳng thể nào thực hiện được.
Tiêu đời rồi!
Lúc này chỉ có thể dùng một câu để biểu đạt vẻ mặt của Kim Kiền thôi: Muốn khóc mà không có nước mắt.
“Này!”, cảm
thấy cổ mát lạnh, mũi dao trong tay Tiểu Dật lại gí sát vào cổ Kim Kiền
hai phân nữa, sau đó tiếng Tiểu Dật lạnh lùng vang lên bên tai, “Lẽ nào
ngươi chỉ là gã sai vặt của bọn họ, địa vị thấp, nên họ mới không thèm
để ý đến chuyện sống chết của ngươi?”
Da mặt Kim Kiền vặn vẹo.
Nghĩ mà xem
mình tốt xấu gì cũng là Tòng hiệu úy lục phẩm, hôm nay lại lưu lạc xuống địa vị của gã sai vặt, đúng là nhục không để đâu cho hết.
Tiểu
Dật thấy Kim Kiền chẳng chút động tĩnh, chân mày cau lại, lẩm bẩm: “Vốn
tưởng rằng có con tin thì phần thắng tăng thêm mấy phần, chẳng ngờ lại
bắt trúng một tên sai vặt vô dụng…”
Nói đến đây, Tiểu Dật lại thở dài một tiếng, rồi không có động tĩnh gì nữa, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Kim Kiền cố sức đảo mắt, thấy Tiểu Dật hơi mím môi, không khỏi giật mình:
Không phải tên tiểu quỷ này định giết con tin vô dụng là mình đấy chứ?!
Rồi như chứng thực cho suy đoán ấy, mũi dao kia chầm chậm đưa ra khỏi cổ Kim Kiền…
Hai mắt Kim
Kiền banh lớn: Không hay rồi, từ những gì mình xem được trên tivi, đọc
được trong tiểu thuyết, chỉ một giây sau con dao kia nhất định sẽ không
chút lưu tình mà chọc cho mình thành viên than tổ ong!
Nghĩ đến
đây, cũng không biết Kim Kiền lấy đâu ra sức lực, một chân dồn sức đạp
mạnh xuống, trúng ngay ngón chân Tiểu Dật. “Á!”, Tiểu Dật hét lên một
tiếng, thân hình lùi về sau một bước, nhân cơ hội đó cong người về phía
trước, quật Tiểu Dật từ đằng sau ngã xuống đất, tư thế ném bao tải qua
vai đúng tiêu chuẩn, chỉ là Kim Kiền bị sợi dây thừng Tiểu Dật cầm trong tay làm cho mất đà, cũng bổ nhào về phía trước, đập mặt xuống đất nằm
thẳng cẳng, miệng cạp đầy đất.
Trong lúc còn đang xây xẩm mặt mày do đập mặt xuống, Kim Kiền loáng thoáng nghe thấy mấy người kia thảo luận trên đầu:
“Chiêu này
của Kim huynh thật lợi hại, không biết là chiêu thức của môn phái nào?”, đây là tiếng kêu sửng sốt kinh ngạc của Nhất Chi Mai.
“Chiêu này
của Tiểu Kim rất thú vị đó, xú miêu, chiêu này là gì vậy, lẽ nào là do
ngươi dạy?”, đây là giọng nói vô cùng hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường.
“Triển mỗ chưa từng dạy qua”, đây là giọng nói pha chút khó hiểu của Triển Chiêu.
“Vậy mà lại
nhân lúc mình nhất thời mềm lòng, dùng chiêu… chiêu… bỉ… bỉ ổi như
vậy…”, đây là tiếng của đồng chí Tiểu Dật đang ôm chân lăn lộn trên đất.
Kim Kiền cắm mặt xuống đất hướng lưng lên trời, lòng thầm kêu lên:
Chư vị,
không cần phỏng đoán nữa, loại chiêu thức có hàm lượng kỹ thuật cao
trong “thuật phòng thân của phái nữ” này không phải thứ mà đám sinh vật
giống đực các người có thể lĩnh hội được đâu.
***
Kim Kiền nhớ rất rõ rằng, cái thời bản thân nàng vẫn còn là một người hiện đại tiên
tiến, trong các bộ phim cảnh sát hình sự trên tivi thường xuyên xuất
hiện một câu thoại kinh điển: “Anh có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi lời
anh nói đều trở thành bằng chứng trước tòa.”
Cũng chính là nói: Tất cả tội phạm đều có quyền giữ im lặng.
Mà hiện tại, có một vị nhân sĩ đã đem “quyền giữ im lặng” này thi hành triệt để.
Ngoại ô trấn Thanh Tập vẫn là một mảnh tối đen tĩnh mịch như cũ, Kim Kiền đang tận
tâm tận lực thực thi công tác thẩm vẩn của một nhân viên công vụ phủ
Khai Phong.
Phạm nhân
chính là tên trộm nhỏ Tiểu Dật, bị trói rất chặt, chẳng mảy may cựa quậy được, lúc này khuôn mặt khả ái ngoan ngoãn của nó đã sớm đi về
miền cát bụi, giờ đây chỉ là vẻ mặt thờ ơ, trừng mắt nhìn Kim Kiền,
không nói một lời.
“Tiểu Dật, vì sao nhóc đến trấn Thanh Tập trộm dược liệu?”, Kim Kiền nghiêm mặt hỏi.
Tiểu Dật không đáp, ngoảnh mặt đi hướng khác.
“Để kiếm tiền?”, Kim Kiền suy đoán một cách hợp lý.
Tiểu Dật nhìn Kim Kiền bằng ánh mắt khinh bỉ.
Kim Kiền ho
khan một tiếng: “Khụ, cũng đúng, nếu vì kiếm tiền thì trực tiếp đi trộm
ngân lượng còn hơn, hà tất phải đi trộm dược liệu phiền phức như vậy…
Đổi câu hỏi khác, vì sao nhóc lại mạo nhận là đồ đệ của Nhất Chi Mai?”
“…”
“Khụ khụ, vậy, vậy Tiểu Dật họ gì?”
“…”
“Bao tuổi rồi?”
“…”
“Nhà ở đâu?”
“…”
“Có nhà có xe không? Đã lấy vợ chưa…”
“…”
Kim Kiền đầu đầy mây đen, quay lại nhìn ba người phía sau, cười khan hai tiếng: “Có
thể cú ngã vừa rồi khiến cho đầu thằng nhóc này đập hỏng rồi, trở nên
câm điếc…”
“Hừ!”, cuối cùng Tiểu Dật cũng phát ra tiếng… hừ lạnh khinh thường.
“Bạch huynh, xem ra để Kim huynh đi hỏi chuyện chừng không thích hợp lắm”, Nhất Chi Mai khoanh tay trước ngực, lười biếng nói.
“Kỳ quái,
vừa rồi Tiểu Kim và tên tiểu quỷ này nói chuyện rất hợp nhau cơ mà? Sao
bây giờ đến một câu cũng không thốt ra?”, Bạch Ngọc Đường xoa cằm cảm
thấy khó hiểu.
Triển Chiêu cau mày, đang định bước lên trước, lại bị Bạch Ngọc Đường túm bả vai giữ lại.
“Tiểu Miêu, đợi đã, để Môi huynh thử đi, đều là người trong giới cả, có lẽ…”
“Đúng đúng, chắc chắn là có tiếng nói chung”, Kim Kiền phụ họa.
“Được thôi,
tại hạ sẽ thi triển chút bản lĩnh”, Nhất Chi Mai đi đến trước mặt Tiểu
Dật, đảo mắt một lượt trên người thằng nhóc, ống tay áo phất lên,
hai tay, mỗi tay một bên bẹo má Tiểu Dật, “Tiểu quỷ, vì sao lại mạo nhận là đồ đệ của ta để hãm hại ta?”
Da mặt Tiểu
Dật bị kéo căng hệt như cái bánh nướng, có điều hai mắt lại sáng đến lạ
kỳ, lạnh lùng nhìn Nhất Chi Mai không nói một lời.
“Còn không nói?”, hai tay Nhất Chi Mai tăng thêm lực, má Tiểu Dật lại bị nhéo banh ra thêm vài phần.
Tiểu Dật không thốt lên tiếng nào.
“Tên tiểu
quỷ thối nhà ngươi!”, Nhất Chi Mai một tay nhéo má Tiểu Dật, tay kia túm lấy nhuyễn tiên, quất vun vút trong không trung, uy hiếp: “Nếu không
nói, coi chừng cái roi của ta!”
Lần này, Tiểu Dật chẳng những không đáp, ngược lại còn liếc mắt khinh khỉnh với Nhất Chi Mai.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi!”, Nhất Chi Mai tức tới mức đầu bốc khói.
“Mai huynh,
hà tất phải chấp nhặt với một đứa trẻ như vậy”, Bạch Ngọc Đường chầm
chậm tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vai Nhất Chi Mai, “Dễ bị kích động như thế,
nếu truyền ra ngoài thì còn gì là thân phận của Môi huynh nữa.”
Nhất Chi Mai liếc xéo Bạch Ngọc Đường một cái: “Lẽ nào Bạch huynh có cao chiêu gì?”
“Không dám”, Bạch Ngọc Đường đẩy Nhất Chi Mai qua một bên, đi đến trước mặt Tiểu
Dật, đôi mắt hoa đào híp lại, trưng ra khuôn mặt tự bản thân cho là
thân thiết vô cùng, nói: “Tiểu quỷ, chúng ta không phải người xấu, chỉ
là muốn hỏi mấy câu mà thôi.”
Sợi lông dài trên nốt ruồi đen sì bay bay theo gió, phối cùng đôi mắt hoa đào phong tình vô hạn của Bạch Ngọc Đường…
Kim Kiền bên cạnh rùng mình một cái, trước mắt hiện ra một cảnh tượng kinh điển: Tú
bà trong khu đèn đỏ khuôn mặt tươi cười thân thiết nói “Con gái à, ma ma cũng vì muốn tốt cho con thôi, viên ngoại A là người tốt, con hãy
theo ông ấy đi”.
Một trận gió lạnh quét qua… Lạnh quá… Kim Kiền so vai lại.
Tiểu Dật nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, ngoảnh mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
“Hay cho tên tiểu quỷ nhà ngươi!”, Bạch Ngọc Đường nhướng mày, khuôn mặt tươi cười
phóc cái trở nên yêu dị vạn phần, hai tay vươn ra nhéo má Tiểu Dật, ra
sức kéo da mặt sang hai bên, mặt Tiểu Dật nhất thời biến thành cái bánh
trứng, “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”
“Bạch
huynh!”, Triển Chiêu thở dài một tiếng, bước lên chụp lấy hai cái tay
chuột, trừng mắt liếc Bạch Ngọc Đường một cái, rồi ngồi xổm xuống, hai
mắt nhìn thẳng vào Tiểu Dật nói: “Chúng ta còn có chuyện phải làm, chỉ
muốn hỏi chuyện ở trấn Thanh Tập, mong đệ nói sự thực cho chúng
ta biết.”
Trên khuôn
mặt râu ria rối nùi là một đôi mắt đen láy, trong trẻo như nước, sáng
như gương, chiếu rọi ánh trăng vằng vặc, quét sạch bụi bặm trong lòng.
Rõ ràng
trong một thoáng Tiểu Dật ngây người ra, nhưng chỉ chớp mắt đã bình
thường trở lại, lặng lẽ nhìn Triển Chiêu giây lát, rồi đột nhiên mở
miệng: “Những gì tôi biết đều sẽ nói cho huynh, nhưng sau khi hỏi xong,
phải thả tôi đi.”
Những lời này vừa thốt ra, cả Nhất Chi Mai và Bạch Ngọc Đường đều đen mặt.
Kim Kiền lại lạnh sống lưng, thầm nghĩ: Tiểu Miêu cho dù bị bộ râu ria rối nùi làm
cho phá tướng, thế nhưng thi triển “Mỹ miêu kế” cũng vẫn đâu ra đấy, quả thực là công lực càng ngày càng tăng! Mà tên tiểu quỷ này lại càng kỳ
lạ, lần đầu tiên đối mặt với sự công kích sắc đẹp của Tiểu Miêu,
chỉ trong chớp mắt đã bình thường trở lại, còn có thể trấn định mà
mặc cả như thế, tiền đồ sau này ắt hẳn vô hạn lắm đây!
Triển Chiêu chăm chú nhìn Tiểu Dật, gật đầu nói; “Được.”
Tiểu Dật nhìn Triển Chiêu một lát, rồi ngẩng đầu cất tiếng: “Hỏi đi.”
“Vì sao ngươi lại mạo nhận là đồ nhi của ta?”, Nhất Chi Mai cướp lời hỏi trước.
Tiểu Dật
nhìn Nhất Chi Mai một cái, hơi nhíu mày đáp: “Tôi là trộm, nếu gặp người trong quan phủ đương nhiên sẽ phải nghĩ cách thoát thân, mạo nhận chẳng qua chỉ là tự bảo vệ mình thôi.”
“Vì sao ngươi biết chúng ta là người của quan phủ?”, Kim Kiền kinh ngạc hỏi.
Ánh mắt Tiểu Dật nhìn Kim Kiền lại thêm vài phần khinh bỉ, thở dài nói: “Là người tên Nhất Chi Mai kia nói.”
Mọi người xoẹt một cái mục quang bắn về phía Nhất Chi Mai.
“Tại hạ nói lúc nào?!”, Nhất Chi Mai sửng sốt kêu lên.
“Huynh gọi
cái người đầy râu kia là ‘Triển đại nhân’, người được gọi là ‘đại nhân’
ắt không phải bách tính bình dân, mà phải là người của quan phủ.”
Ánh mắt chúng nhân chiếu thẳng vào Nhất Chi Mai lại thêm phần bén nhọn.
Nhất Chi Mai cười gượng: “Nhất thời lỡ lời, nhất thời lỡ lời.”
“Vậy vì sao ngươi lại biết tên của Nhất Chi Mai?”, Bạch Ngọc Đường chen lời hỏi.
“Là các
người tự nói”, Tiểu Dật vẻ như có chút không kiên nhẫn, bĩu môi, đột
nhiên mặt sa sầm, mở miệng: “Trên giang hồ có kẻ nào lại không biết thủ
pháp dịch dung của Nhất Chi Mai đứng đầu thiên hạ, chút trò vặt này của
chúng ta làm sao qua nổi mắt Mai huynh đây?”
Câu nói vừa thốt ra, chúng nhân đều kinh ngạc.
Bởi vì lời
này, ngữ khí này, âm điệu này đều giống y hệt Bạch Ngọc Đường, ngoại trừ giọng nói lộ vẻ non nớt, còn lại thì giống y đúc, quả thực chính là một Bạch Ngọc Đường phiên bản nhi đồng.
Bạn đang đọc truyện Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.