Quyển 4 Chương 11
Chỉ huy sứ ti tiện vu hãm,
bất đắc dĩ Ngự miêu nhận tội.
Gió cuốn bụi bay, mây sà xuống thành, ngoài cổng thành Biện Lương, tràn ngập khí tức tiêu điều xơ xác.
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền đứng ngây như phỗng ở trước cổng thành, trợn
trừng mắt đăm đăm nhìn vị Thanh Thiên mặt đen vô cùng quen thuộc kia,
kinh hãi sững sờ.
Lão Bao vừa nói cái gì?
Nói là bắt trói mình và Tiểu Miêu áp giải vào đại lao Khai Phong phủ ư?!
Kim Kiền chỉ cảm thấy trong đầu ong ong, trước mắt một mảng trắng xóa, ngây ngô hồi
lâu mới gắng sức quay đầu, chuyển ánh nhìn qua gương mặt Triển Chiêu bên cạnh.
Chỉ thấy Triển Chiêu hai mắt trợn trừng, khuôn mặt tuấn tú như căng ra, là trạng thái vẻ mặt biểu hiện khi bị chấn kinh quá độ.
Ngược lại Bạch Ngọc Đường là người hoàn hồn đầu tiên, vội tiến lên một bước ôm quyền nói: “Bao đại nhân…”
“Bản phủ
lệnh cho các ngươi bắt trói Triển Chiêu và Kim Kiền áp giải về đại lao
Khai Phong phủ! Lẽ nào tất cả đều không nghe được?!”, khuôn mặt đen của
Bao đại nhân lại tối sầm xuống, sắc giọng quát chúng nha dịch phía sau.
Chúng nha
dịch sắc mặt đau khổ, cắn răng ngậm lệ cầm dây thừng trong tay tiến lên, run run rẩy rẩy trói quặt cánh tay Kim Kiền và Triển Chiêu ra sau lưng.
Triển Chiêu
không nhúc nhích, vẻ mặt không chút thay đổi cho dù là bị trói gô cổ,
còn Kim Kiền, ngoại trừ ngơ ngác nhìn thì vẫn là ngơ ngác nhìn.
“Giải hai người này về đại lao Khai Phong phủ!”, Bao đại nhân lại quát.
Chúng nha dịch khổ sở cúi đầu, đi tới bên cạnh hai người, đang định áp giải đi thì thình lình có người lên tiếng:
“Bao đại nhân khoan đã.”
Chỉ thấy
Bàng thái sư nhướng đôi lông mày chổi xể, dáng dấp xem kịch rất vui vẻ,
gương mặt tràn ngập vẻ thích thú, lắc lư bước lên nói: “Hai người này
chính là khâm phạm quan trọng chống lại thánh chỉ, phải áp giải vào
thiên lao, vì sao lại đưa vào đại lao Khai Phong phủ?”
Chống lại thánh chỉ?!
Kim Kiền giật mình tỉnh táo lại.
Thánh chỉ?
Lẽ nào là thánh chỉ nội trong bảy ngày phải tìm được Thanh Long châu về? Nhưng không phải là đã cho Hoàng Can đem thuốc giải về…
Lúc Y Tiên
Độc Thánh rời đi, Độc Thánh thần thái muốn nói gì đó lại thôi thình lình hiện ra, mà dự cảm không lành trước đó bỗng xông tới.
Ôi trời ơi,
đức Jesus Thánh thần của con ơi! Không lẽ là đại sư phụ, nhị sư phụ đã
động tay động chân gì đó vào phần giải dược kia.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền không khỏi liếc Triển Chiêu một cái.
Vừa vặn gặp ánh mắt nghi hoặc kinh ngạc y như vậy của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Chậc, xem ra một mèo, một chuột và mình đều cùng chung ý tưởng đi.
Chợt nghe
Bao đại nhân bên kia nói: “Bàng thái sư, Triển Chiêu và Kim Kiền có
kháng chỉ hay không chuyện vẫn chưa làm rõ, sao có thể tùy tiện đưa vào
thiên lao?”
“Bao đại
nhân, Hoàng thượng đã hạ khẩu dụ tróc nã hai người này về quy án, lẽ nào ngài muốn kháng chỉ?!”, Bàng thái sư cười khẩy nói, phất ống tay áo, đề tiếng hô, “Người đâu, áp giải hai tên khâm phạm này vào thiên lao chờ
xử lý!”
Một mảnh tĩnh lặng.
Thị vệ cấm quân sau lưng Bàng thái sư không một ai nhúc nhích.
“Đều điếc
hết rồi phải không?! Bản thái sư ra lệnh cho các ngươi áp giải hai kẻ
này vào thiên lao!!”, đôi mắt tam giác của Bàng thái sư trợn ngược, lại
quát lên.
“Bàng thái
sư, khẩu dụ của Thánh thượng là tróc nã hai người này về quy án, chứ
không hạ lệnh bắt họ giải vào thiên lao”, một người tiến lên ôm quyền
cung kính thưa, chính là Viên chỉ huy sứ, Viên Đình Lễ.
“Viên Đình Lễ, ngươi có ý gì?!”, Bàng thái sư giận đến nỗi hai con mắt nheo lại run run.
Viên chỉ huy sứ lùi lại một bước, ôm quyền khom người, đề tiếng đáp: “Thuộc hạ cẩn
tuân khẩu dụ Thánh thượng, tróc nã Triển Chiêu, Kim Kiền về quy án!
Người đâu, áp giải hai người này về Khai Phong phủ chờ lệnh!”
Viên chỉ huy sứ hạ lệnh một tiếng, lập tức có mấy chục thị vệ cấm quân bao vây xung
quanh Triển Chiêu, Kim Kiền, Bạch Ngọc Đường, đội ngũ hùng hùng hậu hậu
hướng về phía Khai Phong phủ mà đi. Viên chỉ huy sứ cũng tự mình đi bên
cạnh Triển Chiêu. Gọi là áp giải, nhưng lại giống hệt như hộ vệ bên
người.
Biến chuyển
này, đừng nói là Bàng thái sư bên cạnh đang thổi râu phì phì trợn trừng
mắt giận dữ, mà ngay đến cả Bao đại nhân cũng có chút kinh ngạc.
“Bao Chửng,
Viên Đình Lễ, bản thái sư sẽ vào cung, tham tấu các ngươi tội kháng chỉ
bất tuân!”, Bàng thái sư đứng sau chúng nhân hét lên.
“Không nhọc Thái sư, Bao Chửng sẽ vào cung diện Thánh tham tấu!”, Bao đại nhân cũng không tỏ ra yếu thế.
“Được, được, được, hay cho tên Bao Hắc Tử nhà ngươi!”
“Bàng thái sư, mời!”
Chẳng bao
lâu sau, liền thấy kiệu quan của Bàng thái sư và Bao đại nhân vội vã
lướt qua đội ngũ áp tải vượt lên trước, hai hàng kiệu phu khiêng kiệu
chân không chạm đất, bước đi như bay, bạt mạng mà chạy vậy.
Triển Chiêu
chau đôi mày lưỡi mác, chăm chú nhìn hai đỉnh kiệu quan phía trước hồi
lâu, rồi quay đầu nói với Viên chỉ huy sứ bên cạnh: “Viên đại nhân,
ngài…”
“Triển đại nhân không cần nhiều lời, Viên mỗ tự có chủ trương”, Viên chỉ huy sứ mắt nhìn thẳng, mặt không biểu lộ gì, nói.
“… Đa tạ…”, lâu sau, Triển Chiêu mới thốt ra một câu.
“Có thể bảo
vệ Triển đại nhân một chốc thế này, Viên mỗ cũng coi như có thể ăn nói
lại với chư vị huynh đệ cấm quân…”, Viên chỉ huy sứ thở dài một tiếng.
Kim Kiền
liếc hai người một cái, thầm thở ra một hơi: Ôi mẹ của con ơi, may mà có đồng chí Viên, fan trung thành của Tiểu Miêu, ra tay trợ giúp, bằng
không thật sự bị lão cua già kia tống vào thiên lao, không chết thì cũng bị lột da.
***
Đại lao Khai Phong phủ, nơi trọng yếu giam giữ quan lại khâm phạm quan trọng, bình
thường trong này ngoại trừ ngục tốt thẩm vấn áp giải phạm nhân ra, thì
ít có ai ra vào.
Nhưng hôm nay, trong đại lao này lại có chút náo nhiệt khác thường.
Nha dịch bổ
khoái Khai Phong phủ, thị vệ cấm cung, ngục tốt đại lao… rầm rập rầm rập cũng phải gần một trăm người canh giữ bên ngoài phòng giam, khiến cho
đại lao vốn tương đối rộng rãi đã chật như nêm cối, một giọt nước cũng
không lọt.
Mà trong phòng giam được lực lượng thủ vệ canh giữ hùng hậu kia, lại chỉ giam giữ có hai người.
Một trong
hai người đó, từ khi tiến vào phòng giam, cứ di chuyển vòng quanh hệt
như kiến bò chảo nóng, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm không ngừng: “Năm phần,
không, bảy phần… không, tám phần… chín phần là thuốc giải đã bị động tay động chân rồi…”
Âm thanh này cứ như tiếng ù ù của cả một đàn ong mật vậy, bên trái ong ong, bên phải vù vù, thật sự là khó chịu kinh người, khiến cho nha dịch, thị vệ, ngục tốt canh giữ phải liếc xéo mấy lần, thầm cau mày, ấy vậy mà cái người
còn lại trong phòng giam, dưới tình cảnh tạp âm ồn ào như vậy, vẫn có
thể nhắm mắt dưỡng thần, ngồi vững tựa Thái sơn.
Rõ ràng là
hai người này hành vi cử chỉ hoàn toàn chẳng liên quan gì đến nhau,
nhưng hiện tại ở chung một phòng, ngược lại lại mang đến thứ cảm giác hô ứng nhịp nhàng, có chút quái quái.
Lúc Công Tôn tiên sinh rảo bước tiến vào đại lao, nhìn thấy được chính là cảnh tượng như vậy.
“Công Tôn
tiên sinh, Thái hậu đã giải độc chưa?”, Kim Kiền vừa thấy Công Tôn tiên
sinh, nhất thời đôi mắt nhỏ dài sáng lên, nhảy bổ tới hỏi.
Triển Chiêu cũng lập tức đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh Kim Kiền nhìn Công Tôn tiên sinh.
Công Tôn
tiên sinh nhìn hai người một cái, thở dài nói: “Nửa đêm hôm trước, Hoàng Can mang giải dược nhập cung giải độc cho Thái hậu, thuốc tới độc tan,
hôm nay Thái hậu mạch đập ổn định, sắc mặt hồng nhuận, chắc hẳn không
bao lâu nữa là tỉnh lại.”
Hai người Triển, Kim đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Độc của Thái hậu đã giải, vậy thì không có vấn đề gì nữa rồi…”, Kim Kiền vỗ vỗ ngực.
Công Tôn
tiên sinh nghe vậy liền ngẩn ra, nhíu mày nói: “Độc của Thái hậu được
giải, cùng với Triển hộ vệ và Kim hiệu úy có quan hệ gì?”
Triển Chiêu, Kim Kiền đồng thời sửng sốt.
“Có quan hệ
gì?”, Kim Kiền trợn tròn mắt, giọng nói cũng cao vút lên tới quãng tám,
“Quan hệ rất lớn! Giải dược kia là Triển đại nhân giao cho Hoàng đại
nhân mang về Biện Kinh để giải độc cho Thái hậu!”
“Những lời này là sự thật?!”, Công Tôn tiên sinh kinh ngạc hỏi.
“Đương nhiên là thật!”, Kim Kiền gật đầu khẳng định.
Công Tôn
tiên sinh đưa mắt sang Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, ngươi có thể đem ngọn
nguồn sự việc về giải dược nói cho tại hạ biết được không?”
Triển Chiêu
gật đầu, đem chuyện tình cờ gặp Nhất Chi Mai ra sao, rồi vì sao thăm dò
được thôn Du Lâm, gặp gỡ hai người Y Tiên, Độc Thánh như thế nào, luyện
chế giải dược ra sao, lại vì chuyện trợ giúp chúng thôn dân giải độc mà
phải đưa giải dược cho Hoàng Can mang về trước như thế nào, đều nhất
nhất nói qua một lượt, chỉ là trong đó có giản lược đi hai đoạn “Liên
hoàn mỹ nhân kế” và đám sát thủ áo đen.
Công Tôn
tiên sinh nghe xong, khuôn mặt trắng bóc dần hiện lên sắc xanh đen, đôi
mắt phượng ẩn chứa nét giận dữ sắc lạnh, chợt quát lên: “Hoàng Can cái
tên ti tiện!”
Triển Chiêu, Kim Kiền nhất thời sững sờ choáng váng ngay tại chỗ.
Nên biết
Công Tôn tiên sinh là một danh nho, trước nay vẫn luôn tao nhã bặt
thiệp, đối nhân xử thế luôn lấy lễ nghi làm đầu, lúc này lại không thèm
để ý đến hình tượng mở miệng chửi ầm lên, thực là chuyện trăm năm hiếm
gặp.
“Công, Công Tôn tiên sinh…”, Kim Kiền run rẩy cất tiếng thăm dò.
Công Tôn
tiên sinh ngẩng phắt lên, nói: “Hai người có biết Hoàng Can đã nói như
thế nào không?”, không đợi hai người trả lời, Công Tôn tiên sinh giận dữ tiếp, “Hoàng Can xưng rằng giải dược là do một mình hắn nghìn cay vạn
đắng mới tìm được danh nhân ẩn sĩ cầu xin vì Thái hậu, chẳng những chưa
từng đề cập tới công lao của hai người nửa câu, thậm chí…”
“Thậm chí cái gì?!”, lúc này Kim Kiền đã nghe ra manh mối, hai mắt ẩn hiện sắc đỏ.
“Hoàng Can
còn nói rằng trên đường hồi kinh có gặp Triển hộ vệ vốn điều tra vụ án
Thanh Long châu chưa có kết quả và tên giang hồ bại hoại Nhất Chi Mai
cùng nhau cấu kết đánh lén hắn, ý đồ cướp giải dược về cung lĩnh thưởng, Hoàng Can liều mạng chém giết xông ra khỏi vòng vây, mới có thể mang
giải dược kịp thời về để giải độc cho Thái hậu!”
Những lời này vừa dứt, hai người Triển Chiêu và Kim Kiền đều ngẩn ra ngay tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn không phát ra tiếng nào.
Đột nhiên,
Kim Kiền lùi lại một bước, hung hăng đá một cước vào chấn song phòng
giam, chửi um lên: “Hoàng Can cái tên khốn nạn đáng chém trăm ngàn lần!! Ta hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà ngươi!”
Sắc mặt Triển Chiêu thì sầm sì như mây đen che mất mặt trời, khuôn mặt tuấn tú trầm tĩnh tới đáng sợ.
“Nay Hoàng
Can là công thần cứu mạng Thái hậu, Hoàng thượng đương nhiên rất tin
tưởng hắn, lại có Bàng thái sư bên cạnh thêu dệt thêm, Thánh thượng liền hạ chỉ lập tức bắt Triển hộ vệ và Kim hiệu úy về quy án, nếu không tính mạng Bao đại nhân cũng khó bảo toàn, sự tình vô cùng căng thẳng, sợ
rằng lúc này tính mạng hai người cũng khó mà giữ được”, Công Tôn tiên
sinh tiếp tục nói.
“Công Tôn
tiên sinh, Triển Chiêu muốn đối chất cùng Hoàng Can!”, Triển Chiêu bước
lên một bước, mắt long lên, ánh nhìn sắc bén bắn ra bốn phía.
“Đúng, đúng, hãy để cái tên họ Hoàng kia đối chất cùng chúng thuộc hạ!”, Kim Kiền
cũng xông tới, nổi giận đùng đùng, “Còn cả thôn dân một thôn Du Lâm có
thể làm chứng cho chúng thuộc hạ nữa, còn có Y Tiên, Độc Thánh, Nhất Chi Mai, Bạch Ngọc Đường đều có thể làm nhân chứng!”
Công Tôn
tiên sinh gật đầu, “Lời của hai vị Bao đại nhân đều đã dự liệu được, sở
dĩ thế nên khi hai người bình an nhập thành, Bao đại nhân liền nhập cung thưa chuyện về hai người, xin Thánh thượng hạ chỉ thăng đường thẩm án.
Nay có người làm chứng quả thực tốt quá rồi, chỉ là…”, Công Tôn tiên
sinh nhíu mày, “Hai người có biết hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh và
Nhất Chi Mai hiện đang ở đâu không?”
“Cái này…”, Kim Kiền nghẹn lời:
Đại sư phụ
và nhị sư phụ trước nay thần long thấy đầu không thấy đuôi, mà Nhất Chi
Mai kia lần này bị hành hạ giày vò quá mức, hiện giờ sợ rằng đã sớm tìm
chỗ nào yên tĩnh mà trốn rồi, hơn nữa ba người họ trước giờ đều là cao
thủ ẩn nấp, trong một chốc sợ rằng khó mà tìm thấy.
Mà thôn dân thôn Du Lâm kia…
“Thôn Du Lâm kia cách Khai Phong một quãng đường khá xa, ra roi giục ngựa cũng phải
mất một ngày một đêm mới đến nơi, nếu hiện tại mới thông báo với những
thôn dân vốn bệnh nặng vừa mới khỏi đến đây làm chứng… Sợ là không
kịp…”, Công Tôn tiên sinh khe khẽ lắc đầu.
Kim Kiền nhất thời trắng bệch mặt, ảo não vô cùng, thầm nghĩ:
Thời cổ đại
khoa học kỹ thuật chưa phát triển thật sự bất tiện quá đi, nếu mà đặt
trường hợp vào thời hiện đại, thì điện thoại, phát thanh, ti vi, điện
báo, máy tính chỉ cần tùy tiện chọn một cái trong đó thôi là có thể đối
phó được rồi!
“Kế duy nhất hiện nay…”, Công Tôn tiên sinh chau mày vuốt râu trầm tư một hồi, đột
nhiên quay người đi về phía cửa, “Tại hạ sẽ dùng bồ câu đưa thư tới
huyện thừa nơi đó, để thôn dân thôn Du Lâm ghi lại lời chứng thành cung
trạng, sau đó lại cho bồ câu mang về!”, vừa đi được mấy bước, lại khựng
lại, quay đầu, “Triển hộ vệ và Kim hiệu úy chớ nên lo lắng.”
Nói đoạn, Công Tôn tiên sinh liền rảo bước rời đi, để lại Triển Chiêu và Kim Kiền đứng thẳng tắp giữa phòng giam.
Hồi lâu sau, Kim Kiền đột nhiên quay người, nhìn thẳng vào Triển Chiêu, ánh mắt sáng quắc: “Triển đại nhân, thuộc hạ có một lời không thể không nói, mong
Triển đại nhân ân chuẩn cho thuộc hạ.”
Triển Chiêu
tim đập đánh thịch một tiếng, ngước lên nhìn đăm đăm vào Kim Kiền, đôi
môi mấp máy mấy lần, mới trầm ngâm thốt ra mấy tiếng: “Lần này đều do
Triển Chiêu cố chấp khăng khăng làm theo ý mình, không nghe lời khuyên
của Kim hiệu úy, dễ tin lời kẻ gian, Triển mỗ…”
“Triển đại nhân, ngài nói đi đâu vậy?”, Kim Kiền chớp chớp mắt, vẻ mặt khó hiểu.
Triển Chiêu sững lại: “Lẽ nào Kim hiệu úy muốn nói không phải là chuyện này?”
Kim Kiền vội xua tay lắc đầu: “Triển đại nhân vì cứu thôn dân thôn Du Lâm mà không
tiếc đem công lao đến tay tặng cho người khác, đó là hành động cao cả xả thân vì người, chí công vô tư, trời đất cũng cảm động, thuộc hạ kính
phục vạn phần!”, nói đến đây, còn không quên xoay người trưng ra đúng
tạo hình chắp tay hành lễ, tiếp tục nói, “Lòng kính ngưỡng của thuộc hạ
đối với Triển đại nhân cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng,
công đức của Triển đại nhân tựa như dãy Nam sơn trùng điệp cao vòi vọi,
tựa như biển mây lãng đãng tầng tầng lớp lớp, tựa như đất trời mênh mông vũ trụ vô biên vô hạn… Lại như, lại như… Cái đó… Khụ khụ…”
Nói đến đây, cho dù là Kim Kiền vốn được mệnh danh đệ nhất mau miệng thành Biện Kinh cũng không thể ca ngợi tiếp được nữa, chỉ có thể lấp liếm bằng một trận ho khan.
Khụ khụ,
bình thường mình chỉ cần nói tới đoạn “cuồn cuộn như nước sông” thì nhất định sẽ bị Tiểu Miêu không thích nghe lập tức cắt ngang, vì sao hôm nay mình đã nói tới khi miệng khô lưỡi đắng, sứt hết cả răng tắc tị rồi mà
Tiểu Miêu vẫn còn chưa lên tiếng?!
Kim Kiền hơi nghiêng đầu, len lén nhìn Triển Chiêu.
Chỉ thấy
Triển Chiêu nhìn chằm chằm nàng, trong con ngươi lấp lánh như hàm chứa
cả đầm xuân dạt dào, róc rách như khe suối mát lành, lãng đãng như những con sóng lăn tăn ấp ôm bao phủ lấy nàng.
Kim Kiền chỉ cảm thấy trái tim mình ngừng đập nửa nhịp, ngay sau đó lại bắt đầu đập
dồn dập một cách kinh hoàng, hệt như trống trận thùng thùng, trong một
thoáng, huyết khí xông lên, cả người nóng bừng, thu vội ánh mắt đi, xoay người đưa lưng về phía Triển Chiêu.
Bát nhã ba
la mật, bát nhã ba la mật… không, không đúng, là sắc tức là không, không tức là sắc, sắc bất… sắc bất cái gì nữa nhỉ… Ôi trời ôi, mẹ ơi, hôm nay Tiểu Miêu làm sao vậy, sức sát thương của ánh mắt Tiểu Miêu sao lại
kinh người đến như thế?!
“Kim hiệu úy vừa nói có lời muốn thưa, không biết là gì?”, giọng Triển Chiêu từ sau lưng vang lên.
Tất thảy
những khác lạ khó hiểu trong nháy mắt tiêu tán, cơn tức giận bỗng đâu
dâng lên trong ngực, khiến Kim Kiền nhất thời khí thế tăng vọt, hai tay
chống nạnh, hít sâu một hơi, đanh giọng chửi um lên: “Cái con chồn khốn
kiếp miệng đầy mùi hôi thối kia, sau này sinh con nhất định sẽ có lỗ hậu môn, lỗ mắt…”
Âm thanh the thé chỉ nháy mắt truyền khắp mọi ngõ ngách trong đại lao, khiến cho các thị vệ bên ngoài lao, chúng phạm nhân trong lao đều chấn động nhốn nháo hết lên.
Mà Triển
Chiêu phía sau Kim Kiền, trên gương mặt tuấn tú lại dần hiện lên ý cười
nhàn nhạt, nhạt tới nỗi ngay chính bản thân Triển Chiêu cũng chưa từng
phát hiện ra, có điều trong nháy mắt liền bị trận gió lạnh nơi phòng
giam thổi tan, biến mất không còn chút tăm tích…
***
Sáng sớm
ngày hôm sau, hai người Triển, Kim được lao đầu Mạnh Nhạc dẫn tới bên
ngoài công đường Khai Phong phủ chờ Bao đại nhân truyền gọi.
Nhưng khi hai người vừa đến bên ngoài công đường, liền cảm thấy rất rất không ổn.
Trong sân
viện phía trước công đường, cấm quân thị vệ hoàng gia đứng san sát như
rừng, long miện thái giám cung nữ tất cả đều tề tựu, nơi nơi ngập tràn
ánh vàng rực rỡ.
Trận thế bậc này chỉ nói lên một điều… Thánh thượng đích thân tới!
Mạnh lao đầu bên cạnh nhỏ tiếng nói với Triển Chiêu, Kim Kiền: “Nghe nói tối qua Bao đại nhân quỳ suốt đêm ở bên ngoài tẩm cung của Hoàng thượng, mới cầu
xin được Hoàng thượng hạ chỉ thăng đường thẩm vấn hai vị, đợi lát nữa
lên công đường, hai người có oan khuất gì nhất định phải nói cho rõ ràng đấy.”
“Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi!”, Kim Kiền gật đầu liên tục, nuốt khan mấy miếng
nước bọt, lại lén nhìn Triển Chiêu bên cạnh một cái, chỉ thấy Triển
Chiêu thắt lưng thẳng tắp, thần thái vẫn như thường, đúng chuẩn tạo hình dù Thái sơn có sụp ngay trước mặt cũng vẫn không đổi sắc.
Chậc, quả
nhiên Tiểu Miêu đã từng trải qua tình huống như thế này rồi, tố chất tâm lý so với mình đúng thực là không cùng một cấp bậc.
“Kim hiệu
úy, lát nữa sau khi lên công đường, tất thảy đều phải theo lời Triển mỗ, ngươi không được nhiều lời”, đột nhiên, Triển Chiêu đưa mắt sang, trừng mắt nhìn Kim Kiền nghiêm nghị nói.
“Hả?”, Kim
Kiền kinh ngạc, sau đó lập tức nịnh nọt đáp, “Đó là đương nhiên, đó là
đương nhiên! Thuộc hạ tất thảy đều nghe lời Triển đại nhân như thiên lôi chỉ đâu đánh đấy, tuyệt không nói loạn dù chỉ một chữ!”
Triển Chiêu thu ánh mắt lại gật đầu.
“Thăng đường!”
“Uy vũ…”
“Truyền Triển Chiêu, Kim Kiền lên công đường…”
Triển Chiêu
dẫn đầu tiến vào, Kim Kiền theo sát ngay sau bước lên công đường, vừa
đi, vừa cẩn thận quan sát bầu không khí trên công đường, âm thầm đánh
giá:
Chính giữa
công đường là Bao đại nhân mặt đen, ngồi chếch bên cạnh phía sau thư án, là một cây gậy trúc Công Tôn mặt trắng, tứ đại kim cương đứng bốn góc,
đây là đội hình bình thường, có điều bên phải phía sau Bao đại nhân có
thêm hai vị thân phận cao quý ngồi dự nghe.
Vị bên phải, bận long bào mang đai ngọc, gương mặt tuấn tú, đôi mắt sáng trong suốt, chính là người lãnh đạo cao nhất, đồng chí Nhân Tông, đương triều thiên tử; vị bên trái, vận quan bào đỏ thêu mãng xà, mi mày râu tóc bạc
trắng, chính là kẻ thù truyền kiếp của Bao đại nhân, cha vợ của Thiên
tử, Bàng thái sư.
Vấn đề là
Nhân Tông lão huynh sắc mặt có chút bất thiện, lão cua già kia lại treo
vẻ đắc thắng trên mặt, còn sắc mặt Bao đại nhân thì hơi trắng hơn bình
thường, Công Tôn tiên sinh thì ngược lại gương mặt sạm đi… Điềm xấu rồi, là điềm vô cùng xấu!
Hai người đến giữa công đường, vén vạt áo quỳ xuống hô:
“Triển Chiêu khấu kiến Thánh thượng, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến Thái sư, Bao đại nhân.”
“Kim Kiền khấu kiến Thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Tham kiến Thái sư, Bao đại nhân.”
“Chát!”, kinh đường mộc vỗ mạnh xuống bàn, âm thanh vang dội khắp trong và ngoài công đường.
“Triển Chiêu, Kim Kiền, hai ngươi đã biết tội chưa?!”, Bao đại nhân quát.
Kim Kiền
không khỏi run lên, chẳng hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới tình cảnh
không may khi lần đầu tiên cùng Tần Hương Liên lên công đường.
“Triển Chiêu không biết bản thân đã phạm tội gì! Xin đại nhân chỉ rõ!”, Triển Chiêu thẳng tắp quỳ trên đất, sang sảng thưa.
“Hai ngươi
trong kỳ hạn bảy ngày chưa từng truy tìm Thanh Long châu về để giải độc
cho Thái hậu, chính là phạm vào tội kháng chỉ bất tuân!”, Bao đại nhân
đanh giọng nói.
“Bẩm đại
nhân, trong kỳ hạn bảy ngày tuy Triển Chiêu chưa thể tìm được Thanh Long châu về, nhưng lại tìm được hai vị cao nhân tiền bối, Y Tiên và Độc
Thánh danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ luyện chế giải dược vì Thái hậu, ngày hôm trước từng thỉnh phó chỉ huy sứ cấm quân, Hoàng Can đại nhân
mang giải dược hồi cung, cũng chính là vừa vặn kỳ hạn bảy ngày”, Triển
Chiêu mắt sáng như sao, nghiêm trang đáp.
“Hừ hừ, quả
thực toàn là lời nói bậy bạ!”, Bàng thái sư ngồi trên kia cười khẩy một
tiếng, “Giải dược rõ ràng là Hoàng Can trăm cay ngàn đắng, trải qua khó
khăn muôn vàn mới tìm được để giải độc cho Thái hậu, có quan hệ gì tới
hai ngươi? Hiển nhiên là ngươi ăn nói càn xiên!”
Bao đại nhân chân mày nhíu chặt: “Bàng thái sư, trong lúc thị phi chưa phân, Bao
Chửng sẽ tự mình hỏi rõ, xin Thái sư cứ an tâm chớ có nóng vội.”
Bàng thái sư cười giễu một tiếng, ngược lại không nói thêm lời nào.
Thiên tử ngồi phía trên sắc mặt lại càng tối hơn.
“Người đâu, mời Hoàng chỉ huy sứ lên công đường!”, Bao đại nhân cao giọng ra lệnh.
“Mời Hoàng chỉ huy sứ lên công đường…”
Không lâu
sau, liền thấy một người rảo bước tiến vào công đường, trên trán quấn
một lớp băng vải, mơ hồ thấy vết máu, khom người quỳ xuống bái lạy: “Phó chỉ huy sứ cấm quân Hoàng Can khấu kiến Thánh thượng vạn tuế vạn tuế
vạn vạn tuế!”
“Hoàng ái khanh không cần đa lễ, bình thân”, Thiên tử Nhân Tông gật đầu, ôn hòa nói.
Nhất thời
trong lòng Kim Kiền như lạnh đi, thầm nghĩ: Không hay rồi không hay rồi, xem ra hiện tại con chồn hôi này trước mặt Hoàng thượng có địa vị rất
cao!
“Tạ Hoàng
thượng!”, Hoàng Can đứng lên, lại hướng Bàng thái sư và Bao đại nhân ôm
quyền hô, “Hoàng Can bái kiến Thái sư, Bao đại nhân.”
“Kha kha, Hoàng đại nhân không cần đa lễ”, Bàng thái sư vui vẻ nói.
Bao đại nhân khẽ gật đầu, hỏi: “Hoàng chỉ huy sứ, Triển Chiêu vừa nói giải dược của
Thái hậu chính là do hắn tìm được hai vị cao nhân tiền bối luyện chế,
còn từng thỉnh ngươi mang giải dược về cấm cung giải độc cho Thái hậu,
ngươi có ý kiến gì khác không?”
“Bẩm Bao đại nhân, giải dược là do Hoàng Can tìm được cao nhân ẩn sĩ luyện chế, trên đường tìm giải dược, Hoàng Can chưa từng gặp Triển hộ vệ!”, Hoàng Can
ôm quyền, từ vẻ mặt đến lời lẽ đều toát lên vẻ chính nghĩa, “Ngược lại
trong lúc mang giải dược hồi cung, có tình cờ gặp Triển hộ vệ trước đó
đi tìm kiếm Thanh Long châu và chưa có kết quả cùng tên khâm phạm quan
trọng Nhất Chi Mai cấu kết muốn cướp đoạt giải dược hòng hồi kinh tranh
công, Hoàng Can phải liều mạng mới có thể đột phá vòng vây, kịp thời về
kinh giải độc cho Thái hậu! Xin Bao đại nhân minh xét!”
Cả công đường tĩnh lặng.
Hai nắm đấm của Triển Chiêu phát ra tiếng rắc rắc, cơ hồ như muốn bóp nát.
Kim Kiền giận đến nỗi mí mắt giật điên cuồng.
Con bà nó
chứ, nếu bây giờ không phải là đang trên công đường, nếu không phải còn
có lão Hoàng đế đang ở đây, mình nhất định sẽ chửi hắn té tát, đồ khốn
kiếp, ô danh của ngươi sẽ để lại muôn đời, cái đồ bám váy không có khả
năng tự gánh vác cuộc sống của mình!
Bao đại nhân sắc mặt tối hẳn đi, đôi mắt sắc bén hơi nheo lại, lát sau mới tiếp tục
hỏi: “Xin hỏi Hoàng chỉ huy sứ, những lời này của ngươi có bằng chứng gì không?”
Hoàng Can vẻ mặt vô tội: “Hoàng Can mang giải dược trở về, hơn nữa thân thể còn mang thương tích lại vận công giải độc vì Thái hậu, nay độc của Thái hậu đã
được giải, không lâu nữa là có thể tỉnh lại. Đây chính là chứng cớ lớn
nhất, xác định như trời vậy, sao Bao đại nhân lại hỏi Hoàng Can có bằng
chứng gì không?”, ngưng lại một chút, y cúi đầu liếc Triển Chiêu một
cái, đột nhiên gương mặt như ngỡ ra điều gì đó, y nói tiếp, “À, Hoàng
Can thế mà lại quên mất, Triển hộ vệ chính là phụ tá đắc lực của Bao đại nhân, nay vì lơ là chức trách, kháng chỉ bất tuân, tính mạng khó giữ,
chẳng trách Bao đại nhân luôn muốn tìm cách gỡ tội cho Triển hộ vệ. Có
điều…”, Hoàng Can lại ôm quyền, vẻ chính nghĩa, “Hiện tại có Hoàng
thượng, Thái sư, hai người ở đây, Hoàng Can dù có gan to bằng trời cũng
không dám khi quân phạm thượng, chỉ có thể nói những lời thực lòng, mong Bao đại nhân bao dung!”
Một tràng
những lời này thốt ra, trên dưới Khai Phong phủ nhất thời nộ khí xung
thiên, vô số ánh mắt căm giận sắc như đao như kiếm bắn về phía Hoàng
Can, chỉ hận không thể xiên cho hắn vài nhát.
Nền đất dưới gối Triển Chiêu kêu rắc một tiếng nứt ra hõm xuống, hàn khí toàn thân ngập tràn bốn phía.
Cơ quan răng lợi của Kim Kiền bắt đầu vặn vẹo.
Mười đại cực hình thời cổ đại là cái gì vậy nhỉ? Lột da, chém ngang lưng, ngũ mã
phanh thây, lăng trì, chôn sống… mình thật muốn thử toàn bộ một lần trên người con chồn hôi này!
Bàng thái sư ngồi trên ghế thở dài một tiếng, vẻ mặt tiếc hận, nói: “Xưa nay nghe
tiếng Bao đại nhân thẩm án công chính liêm minh, tuyệt không vì tình
riêng mà làm trái pháp luật, nay xem ra, cũng chẳng như những gì người
ra xưng tụng.”
Sắc mặt của Hoàng thượng lại sa sầm xuống.
Bao đại nhân sắc mặt cứng đờ, chát một tiếng vỗ kinh đường mộc: “Hoàng chỉ huy sứ,
ngươi chớ có xảo ngôn, làm nhiễu loạn công đường!”
“Bao đại nhân dạy rất phải, Hoàng Can thất lễ rồi”, Hoàng Can cung kính ôm quyền.
“Bao khanh,
lời của Hoàng Can không phải không có lý, Triển Chiêu là thuộc hạ của
Bao khanh, để Bao khanh thẩm vấn xác thực không thỏa đáng, không bằng
đem án này giao cho Đại Lý Tự…”, Hoàng thượng nhíu mày mở miệng nói.
“Hoàng
thượng!”, Bao đại nhân đứng phắt dậy, quay người nâng vạt áo quỳ xuống
tâu, “Từ khi Bao Chửng làm quan tới nay, thẩm án xử án tuyệt không để
tình riêng xen vào, án này, Bao Chửng nhất định sẽ theo phép công mà
phán xử!”
“Việc này…”, Hoàng thượng nhìn Bàng thái sư một cái.
Bàng thái sư nhướng mày: “Hoàng thượng, nếu Bao đại nhân đã đảm bảo như vậy rồi, sao chúng ta không xem thử xem Bao đại nhân làm việc theo phép công, tuyệt
đối không để tình riêng xen vào như thế nào!”
Hoàng thượng gật đầu: “Cũng được, Bao khanh tiếp tục thẩm án đi.”
“Tạ hoàng
thượng!”, Bao đại nhân quay người ngồi xuống, mục quang quét xuống ba
người dưới công đường: “Triển Chiêu, những lời ngươi vừa nói, có bằng
chứng gì không?”
Cả công đường lặng ngắt như tờ.
Triển Chiêu vẫn quỳ thẳng tắp, cúi đầu rũ mắt, không phát ra một chút âm thanh nào.
“Triển Chiêu! Lời bản phủ hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?”, Bao đại nhân lại cao giọng thêm mấy phần.
“Triển đại nhân…”, Kim Kiền vội khẽ túm lấy góc tay áo Triển Chiêu lay lay.
Yết hầu Triển Chiêu khẽ chuyển động, chầm chậm ngẩng đầu lên.
“Bẩm đại nhân, Triển Chiêu có nhân chứng.”
“Nhân chứng hiện đang ở đâu?”
“Hai vị tiền bối luyện chế giải dược, toàn bộ thôn dân thôn Du Lâm, Bạch Ngọc Đường của Hãm Không đảo đều có thể làm chứng!”
“Người đâu, truyền Bạch Ngọc Đường lên công đường!”
“Truyền Bạch Ngọc Đường…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy một người lướt gió vội vã tiến vào, y phục trắng hơn
tuyết, dung nhan lạnh lùng tuấn tú, nâng vạt áo quỳ một gối xuống: “Thảo dân Bạch Ngọc Đường khấu kiến Hoàng thượng vạn tuế, bái kiến Bao đại
nhân, bái kiến Thái sư!”
Bốn từ “bái kiến Thái sư” cuối cùng dường như phát ra từ kẽ răng.
“Ngươi chính là Bạch Ngọc Đường!”, Bao đại nhân còn chưa mở miệng, Hoàng thượng đã
cất lời trước, nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, khẽ gật đầu, “Quả là rất có phong phạm hiệp khách!”
“Hoàng
thượng, người này xuất thân vốn là thảo khấu, hành sự quái đản, xuất thủ tàn nhẫn, tuyệt không phải hạng lương thiện”, Bàng thái sư vẻ mặt phẫn
nộ, nghiến răng nghiến lợi nói.
Mí mắt Kim
Kiền run lên: Hừ, lão cua già này chắc chắn là đang nhớ tới vụ phủ Thái
sư bị bốn con chuột kia quậy cho tanh bành rồi.
Có điều xem
ra Hoàng thượng rất có cảm tình với chuột bạch: Bạch ngũ gia, mau mau
ném ánh mắt hoa đào sóng sánh của anh qua mà giật điện đồng chí Thiên tử kia đi, nói không chừng đồng chí thiên tử choáng váng rồi lại đứng về
phe bọn tôi ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vội hướng Bạch Ngọc Đường nháy mắt.
Nhưng vừa nhìn qua Kim Kiền liền sững sờ.
Chỉ thấy
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn mình một cái, đôi mắt hoa đào âm u, lại
liếc Triển Chiêu, khuôn mặt tuấn tú thoáng chốc kết băng, nhiệt độ xung
quanh tụt hẳn xuống.
Ôi cha ơi, chuột bạch chơi chung với Tiểu Miêu lâu ngày, cái tốt thì không học, lại đi học chiêu “sát khí bao trùm” này làm gì?
Kim Kiền chà xát cánh tay đã nổi đầy da gà da vịt.
“Hoàng
thượng, Bạch Ngọc Đường tuy là kẻ giang hồ, nhưng cũng biết lễ nghĩa là
thứ gì, không giống những kẻ nào đó, thân là mệnh quan triều đình, lại
là phường vong ân phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ!”, Bạch Ngọc Đường lạnh lùng
nói.
Sắc mặt Hoàng thượng nhất thời có chút khó coi.
“Hỗn xược!”, Bàng thái sư vỗ tay ghế, đứng phắt dậy quát, “Bạch Ngọc Đường, ngươi
dám nói xấu mệnh quan triều đình ngay trước mặt Hoàng thượng, thực là
quá càn rỡ, hỗn xược!”
“Bạch Ngọc Đường, không được vô lễ!”, Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc quát.
“Bao đại nhân!”, Bạch Ngọc Đường ôm quyền, sang sảng nói, “Bạch Ngọc Đường chỉ đang nói những lời thực lòng!”
“Ngươi nói vậy là sao?”, giọng Bao đại nhân đã hòa hoãn đi vài phần.
Bạch Ngọc
Đường trừng đôi mắt hoa đào lên, đanh giọng đáp: “Giải dược là do Triển
hộ vệ và Kim hiệu úy thỉnh cầu hai vị tiền bối Y Tiên, Độc Thánh luyện
chế. Triển hộ vệ chẳng qua chỉ đưa giải dược cho Hoàng Can mang về
trước, để tránh việc giải độc cho Thái hậu bị chậm trễ. Trước khi đi
Hoàng Can còn sắt son thề rằng tuyệt đối sẽ bẩm báo với Hoàng thượng về
công lao của Triển hộ vệ và Kim hiệu úy, vì sao hiện tại lại biến thành
công lao của một mình y, như vậy há chẳng phải là phường vong ân phụ
nghĩa, mặt dày vô sỉ sao?!”
Những lời này vừa dứt, sắc mặt Hoàng Can, Bàng thái sư hơi đen lại, Hoàng thượng thì như có chút suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện Đến Phủ Khai Phong Làm Nhân Viên Công Vụ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.