Chương 134: Đại Duyệt Tấu Chương.
Editor: Linh
Dạo gần đây trời dần nóng hơn, Phùng Liên Dung tuy có Tôn Tú chia sẻ
đại bộ phận sự vụ, nhưng cũng không phải đặc biệt rảnh rỗi, chỉ là nàng
cũng không thích mấy việc này, liền giao cho Bảo Lan Châu Lan để ý.
Hiện thời hai người này cũng là lão cung nhân, nàng rất yên tâm, hôm đó sau
khi phân phó phòng bếp vài câu liền về phòng nghỉ tạm.
Do cung
Khôn Ninh không ngừng được đưa băng đến nên cũng không nóng bức, ngược
lại như mùa xuân, nàng vừa nằm xuống liền ngủ đến chiều, ngáp dài đứng
lên, liền nghe được bên ngoài vang lên tiếng đánh bàn tính lạch cạch,
còn có thanh âm của Chung ma ma: "Công chúa, mau dừng thôi, lát nữa
nương nương nhìn thấy..."
Đang nói thì Phùng Liên Dung đã đi ra,
khoác một chiếc áo rộng màu vàng thêu hoa ngọc lan đỏ, tóc cũng không
lược, ánh mắt tỉnh táo, miệng nói: "Huy Nghiên, con lại nghịch cái này
rồi?"
Triệu Huy Nghiên cười hì hì: "Con tính rõ ràng, giúp mẫu
hậu đỡ bận không phải là tốt hơn sao ạ, có có thể tính là nghịch ngợm
chứ?"
Nàng hiện ngũ quan đã nảy nở, tập hợp tất cả ưu điểm của
phụ mẫu, không chỗ nào không đẹp, hôm nay mặc một bộ áo cánh mỏng màu
xanh nhạt, tóc lược hình nụ hoa, xinh đẹp đáng yêu, dù có không nghe
lời, Phùng Liên Dung thấy nàng cũng yêu thương vô cùng, dù sao cũng chỉ
có mỗi nữ nhi này.
Cũng vì như vậy, địa vị của Triệu Huy Nghiên
trong cung rất cao, Triệu Hữu Đường cũng dung túng nàng, dù là Trưởng
công chúa Vĩnh Gia không thích Phùng Liên Dung, nhưng nàng không có nữ
nhi, nhìn thấy Triệu Huy Nghiên cũng sủng nàng, thường xuyên đưa đồ cho
tiểu cô nương dùng vào cung.
Hiện thời Triệu Huy Nghiên có cũng chẳng ít hơn Phùng Liên Dung.
Phùng Liên Dung đi đến bên cạnh nàng, nghiêm mặt nói: "Ta đã nói rồi, cô
nương gia không nên học cái này, dù là sau này con có xuất giá cũng sẽ
có người khác làm cho, nào cần dùng tới..."
"Như vậy sao được,
biết đâu những người đó có lệ ta, bắt nạt ta xem không hiểu, trộm tiền
của ta thì sao?" Triệu Huy Nghiên bắt lấy tay áo nàng lắc lắc, "Để nữ
nhi học chút thôi được không, xem nữ nhi thông minh biết bao, vô sự tự
thông, Bảo Lan Châu Lan đều nói ta học rất nhanh đấy."
Phùng Liên Dung chọc trán nàng một cái: "Cầm kỳ thư họa con không thích, chỉ thích mấy cái linh tinh, có điều con muốn cũng được, phụ hoàng con cũng dạy
con bắt cung luôn rồi. Nếu ta không cho phép, con lại nói chỉ phụ hoàng
con tốt."
Triệu Huy Nghiên nhanh chóng nói: "Làm sao có thể chứ,
mẫu hậu là tốt nhất, con học cái này cũng là vì thấy mẫu hậu mệt nhọc."
Nàng kêu Phùng Liên Dung ngồi xuống, chỉ vào sổ sách nhất nhất nói cho
nàng nghe.
Phùng Liên Dung thấy nàng vẻ mặt thành thật, lại rất
vui vẻ, tuy rằng nữ nhi của nàng được nhận tất cả sủng ái, tính tình
cũng có chút kiêu căng nhưng làm việc có nề nếp, cung nhân bên người
cũng dạy được dễ bảo, tuổi còn nhỏ đã biết học quản gia, cũng có ý nghĩ
của riêng mình, đó là ít có.
Nàng đưa tay vỗ vỗ tay Triệu Huy
Nghiên, cười nói: "Được rồi, ta biết con có khả năng, có điều sổ sách
sau này hãy nói, giờ vi nương phải đi Càn Thanh cung đã."
Triệu Huy Nghiên biết nàng là muốn đi xem phụ thân, cũng không quấn quít muốn đi theo, nhu thuận gật đầu.
Phùng Liên Dung để Châu Lan chải đầu, lại sai người đi phòng ăn một chuyến rồi mới đi về phía Càn Thanh cung.
Triệu Hữu Đường nghe nói nàng đến, trên mặt liền lộ ra ý cười, đặt bút nói:
"Sao lại đột nhiên đến đây vậy, thời tiết như này nàng không thích nhất
là ra cửa mà."
"Còn không phải nghe nói Hoàng thượng có chút ho
khan." Phùng Liên Dung nhận lấy hộp đựng thức ăn từ trong tay tiểu hoàng môn, từ bên trong lấy ra một chén canh, "Mới kêu phòng bếp làm canh
phổi heo hầm tuyết lê Tứ Xuyên, tuy rằng Hoàng thượng uống thuốc, nhưng
cái này dù sao cũng uống ngon hơn thuốc, còn có hiệu quả nữa."
Nàng đặt chén đến trước mặt Triệu Hữu Đường: "Không lạnh cũng không nóng, vừa ăn."
Triệu Hữu Đường lại không động: "Không thấy Trẫm đang bận à?"
Phùng Liên Dung liếc trắng mắt, rõ ràng vừa rồi đặt bút xuống, giờ lại cầm
lên, nàng hé miệng cười, cầm lấy thìa bạc múc một muỗng đưa đến bên
miệng hắn, "Hoàng thượng bận rộn như vậy, vẫn là thiếp thân đút là được
rồi."
Triệu Hữu Đường nghiêm túc ăn hết.
Phùng Liên Dung
rất nhanh liền đút hết, gọi người bưng đồ xuống, lại đưa khăn cho Triệu
Hữu Đường lau miệng: "Ta không quấy rầy Hoàng thượng nữa, hôm nay trời
nóng, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi nhiều. Những tấu chương này hôm nay xem không hết cũng không sao, còn có ngày mai mà."
Nàng dặn dò mấy
câu liền muốn , Triệu Hữu Đường lại kéo nàng lại, cũng không để ý bên
cạnh có Hoàng môn hay không, đã ôm nàng đặt ở trên chân mình.
Nàng hôm nay trang điểm thanh nhã, nhìn như cành ngọc lan, không nói chén
cah kia, dù chỉ nhìn thấy nàng thôi cũng đã cảm thấy bớt nóng, cho nên
nàng nếu đi, hôm nay lại nóng lên, hắn ngược lại không bỏ được.
Phùng Liên Dung mặt đỏ lên, phu thê già, hắn còn luôn như vậy, may mắn hoàng
môn cung nhân kia đều thức thời cúi đầu, di chuyển đi xa hơn chút.
Triệu Hữu Đường ngửi thấy mùi trên người nàng, thân mình không tự chủ được có phản ứng, Phùng Liên Dung cảm giác được, càng thấy nóng hơn, dù sao đây là thư phòng Càn Thanh cung, không giống nơi khác.
Triệu Hữu Đường cũng biết, hít sâu mấy hơi, muốn nhịn xuống.
Phùng Liên Dung nói: "Lúc ta đi, Huy Nghiên đang tính sổ sách cho thiếp đấy,
có thể thấy được chọn đồ vật đoán tương lai cũng rất chuẩn, nàng lúc ấy
không phải cầm bàn tính sao, nếu là nam nhi nhà bình thường, cũng đủ làm tiên sinh phòng thu chi.
Triệu Hữu Đường cười rộ lên: "Nàng là giống Trẫm, cực kì thông minh."
Phùng Liên Dung bĩu môi: "Sao nói đến thông minh Hoàng thượng đều nói ai cũng giống ngài vậy?"
Nàng không phục.
"Chẳng lẽ lại giống nàng?" Triệu Hữu Đường cúi đầu hôn lên tai trái nàng, bên
trên là đôi khuyên tai ngọc trắng như tuyết, hơi có ý lạnh, "Nếu nói đến giống nàng, cũng chỉ có Thừa Diễn."
Phùng Liên Dung ngay lập tức liền nói: "Hắn lại không ngu ngốc!"
Triệu Hữu Đường phì cười.
Phùng Liên Dung nói xong mới biết được mình nói sai rồi, gì mà không ngu ngốc, sao chính mình lại thừa nhận chính mình ngốc chứ?
"Còn nói không ngốc." Triệu Hữu Đường hơi hơi thở dài, "Đời này của nàng cứ
như vậy, nhưng là đừng không thấy thỏa mãn, thiên hạ này người ngốc như
nàng, vận mạng tốt như vậy có mấy người?"
Phùng Liên Dung hừ một tiếng, cọ quậy muốn xuống dưới: "Dù sao Thừa Diễn dù có giống ta cũng không ngốc."
Triệu Hữu Đường giữ lấy eo nàng không cho nàng động: "Thừa Diễn là đứa nhỏ
tùy tiện, không có tâm cơ, Trẫm cũng không phải không thích, nàng đột
nhiên tức giận cái gì, ngồi yên."
"Ngồi làm gì?" Phùng Liên Dung nói, "Không phải là Hoàng thượng đang bận sao?"
"Đúng là bận, nàng xem nhiều tấu chương như vậy."
Trên án thư một chồng thật cao, Phùng Liên Dung đếm đếm ít nhất có hơn một
trăm cuốn, nàng lầm bầm nói: "Những đại thần này sao ngày nào cũng có
nhiều việc vậy."
"Nàng xem không phải sẽ biết sao?"
Phùng Liên Dung ngẩn ra: "Thiếp thân xem?"
"Xem hết đi." Triệu Hữu Đường cầm một cái đưa nàng, "Vừa vặn Trẫm mệt mỏi."
Phùng Liên Dung lại có chút giật mình, dù sao trong cung sớm có quy định hậu
cung không được can thiệp triều chính đại sự, dù là Hoàng hậu cho tới
bây giờ cũng sẽ không đi xem tấu chương, trừ khi là Hoàng đế tuổi nhỏ,
như vậy không thể không nề hà. Có lẽ Hoàng thái hậu là mẫu thân của
Hoàng đế có thể xem, nhưng người bên cạnh thì giống như không được.
Đương nhiên, nàng chỉ biết có như vậy.
Nhìn nàng do do dự dự không đưa tay, Triệu Hữu Đường: "Vừa mới nói quan tâm
Trẫm, giờ bảo nàng xem nàng lại không chịu, hay là sợ mệt?"
"Làm sao có thể, chính là..."
"Được rồi, bớt nói nhảm đi." Triệu Hữu Đường nhét một quyển tấu chương cho nàng.
Phùng Liên Dung chỉ phải đánh bạo xem, kết quả lại cười hì hì, hình như là
nhìn thấy việc gì hay: "Trương đại nhân này sao lại giống nữ nhân vậy,
dù Tưởng đại nhân có nạp nhiều mấy phòng tiểu thiếp thì dính dáng gì đến hắn, thế nhưng nói Tưởng đại nhân không thể làm Tri phủ."
Triệu Hữu Đường cũng cười nói: "Đúng vậy, Trẫm cũng cảm thấy bọn họ giống nữ nhân."
Do giữa quan viên không hòa hợp, không có biện pháp khác, chỉ lấy chút
chuyện nhỏ thành chuyện lớn làm văn, cũng là chê hắn không đủ bận, mỗi
lần nhìn đến mấy cái này, hắn cũng rất bực mình.
"Đổi một quyển khác." Triệu Hữu Đường nói.
Phùng Liên Dung hỏi: "Vậy cái vừa rồi Hoàng thượng tính xử trí như thế nào?"
"Tự nhiên là không để ý tới, còn có thể như thế nào, chẳng lẽ Trẫm còn phải không cho Tưởng đại nhân làm thiếp chắc?" Triệu Hữu Đường thầm nghĩ,
chuyện này mắc mớ gì tới hắn chứ!
Phùng Liên Dung liền với lấy
cái khác, lần này xem xong cũng thở dài: "Lại là thỉnh cầu phát lương
thực giúp nạn thiên tai, Hồ Châu bị hạn hán."
Triệu Hữu Đường
liền cầm bút, tay vòng ra từ sau lưng nàng, ở trên phê một hàng chữ,
Phùng Liên Dung thấy là ý chấp thuận, lại ẩn ẩn có chút lo âu.
Mấy năm nay không phải mưa thuận gió hòa, không biết quốc khố có đầy không, có điều Phùng Mạnh An quản thu thập thuế, trên đất làm cố gắng hơn,
ngăn chặn những vương công quý tộc kia, cô vũ nông dân, cũng phân phát
nhiều đồng ruộng cho nông dân, xem ra tiến triển thuận lợi, bằng không
Triệu Hữu Đường cũng sẽ không không chút do dự như vậy.
Phùng
Liên Dung lại tiếp tục xem tiếp, quyển này lại là khuyên Triệu Hữu Đường mở rộng hậu cung, kéo dài con nối dòng, trái tim nàng nhảy bình bịch,
không biết nên nói thế nào, thầm nghĩ, những người này quản thật sự
rộng, Hoàng thượng muốn tuyển tú tự nhiên sẽ tuyển, cần bọn họ lắm miệng cái gì.
Trong lòng nàng tất nhiên là không thích.
Triệu
Hữu Đường thấy nàng không nói gì liền nhận lấy nhìn lướt qua, khóe miệng hơi nhếch lên: "Lại nói, đúng là rất lâu rồi chưa tuyển tú."
Phùng Liên Dung rầu rĩ nói: "Hoàng thượng nếu muốn, thiếp thân sẽ thu xếp."
Triệu Hữu Đường ừ một tiếng: "Vậy nhiều chọn chút mỹ nhân."
Phùng Lên Dung ngực càng thêm buồn bực: "Thiên hạ mỹ nhân nhất định không
phải ít, Hoàng thượng nếu muốn, muốn cả trăm cũng dễ dàng."
Triệu Hữu Đường nghiêng đầu nhìn sắc mặt nàng, càng thêm muốn cười, từ lần
chuyện về Tô Cầm, hắn liền biết rõ tâm tư nàng, mặc dù tâm nhãn nhỏ,
nhưng hắn lại cũng không thấy phản cảm.
Chỉ những năm này nàng
vẫn giống vậy, không có tiến bộ, giấu cũng giấu không được, nhưng muốn
nàng nói không chịu nàng lại tuyệt không nói.
Triệu Hữu Đường từ chối cho ý kiến, đặt tấu chương này sang một bên.
Phùng Liên Dung đương nhiên cũng sẽ không chủ động nhắc lại.
Không khí lúc này có chút tế nhị, bên ngoài tiểu hoàng môn bẩm báo nói: "Thái tử điện hạ đến đây."
Phùng Liên Dung vội vàng nhảy xuống khỏi chân hắn.
Triệu Hữu Đường mày khẽ nhíu một cái.
Hắn thông minh như vậy nào có thể không nhìn ra ý đồ của Triệu Thừa Dục,
đứa nhỏ này lớn, nghĩ đến cũng nhiều, liền có chút sốt ruột, một lòng
muốn bảo trụ vị trí Thái tử.
Nhưng rõ ràng hai đứa nhỏ khác cũng không biểu hiện ra muốn giành, huống chi hắn đối bọn họ cũng đối xử bình đẳng.
Như vậy, Triệu Thừa Dục làm như vậy lại để làm cái gì?
Triệu Hữu Đường nói: "Gọi hắn tiến vào."
Khi Triệu Thừa Dục bước vào thư phòng liền nhìn thấy Phùng Liên Dung đã ở,
hắn hơi giật mình, mới tiến lên hành lễ nói: "Bái kiến phụ hoàng, mẫu
hậu."
Triệu Hữu Đường hỏi: "Thời tiết nóng như vậy, ngươi không ở trong cung nghỉ hè?"
Triệu Thừa Dục không có lập tức nói.
Hắn gần nhất thường tới nơi này, tự nhiên cũng có mục đích của hắn, là vì
lấy lòng Triệu Hữu Đường, cùng hắn bồi dưỡng tình cảm phụ tử, nhưng
Phùng Liên Dung ở đây hắn bỗng lại có chút chột dạ, sắc mặt liền không
được tự nhiên.
Lại nói vẫn là do hắn còn nhỏ, thế nào cũng không có lão luyện như người lớn.
Hắn đối mặt hai người ca ca đệ đệ là có lòng phòng bị, đối mặt Phùng Liên Dung cũng giống vậy.
Phùng Liên Dung thấy thế liền cười nói: "Ta cũng không quấy rầy hai cha con nói chuyện nữa." Nàng liền muốn đi.
"Không cần, nàng ngồi đi." Triệu Hữu Đường hai mắt hơi híp, hắn đã nhìn ra đứa con này đối Phùng Liên Dung vẫn là xa lạ, đến cùng không phải nàng
sinh, chẳng sợ qua mấy năm cảm tình vẫn không có bao nhiêu tiến triển.
Bằng không đổi lại Triệu Thừa Diễn, Triệu Thừa Mô, há có thể sẽ như vậy, nói chuyện còn phải tránh Phùng Liên Dung.
Hắn liền không tự chủ được nghĩ đến hắn cùng Hoàng thái hậu.
Thật ra hắn vẫn là Hoàng thái hậu nuôi lớn, như vậy thì như thế nào, hai
người mãi mãi cũng sẽ không giống mẫu tử chân chính, hắn đối Hoàng thái
hậu cũng chỉ là tẫn hiếu đạo cơ bản.
Hoàng hậu dù có ý kiến gì, thật ra nào có thể làm chủ được?
Triệu Hữu Đường nghĩ, lại cảm thấy có chút bực bội, sắc mặt cũng bắt đầu âm trầm.
Bên cạnh hai người thấy, trong lòng không khỏi khẩn trương.
Đều nói lòng vua khó dò, dù là Phùng Liên Dung ở bên cạnh hắn nhiều năm có
khi cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, so với bây giờ, đang tốt đột
nhiên liền biến sắc mặt.
Cũng không biết vì sao hắn tức giận.
Triệu Thừa Dục càng không cần phải nói, hắn vốn sợ Triệu Hữu Đường, lúc này sắc mặt cũng có chút trắng.
Triệu Hữu Đường khoát tay: "Tất cả đi xuống đi."
Hai người liền vội vàng cáo từ rời đi.
Triệu Thừa Dục ra khỏi Càn Thanh cung, đi theo bên cạnh Phùng Line Dung, nói khẽ: "Mẫu hậu, phụ hoàng là sao vậy ạ?"
Phùng Liên Dung thở dài: "Ta cũng không biết, có lẽ là mệt mỏi." Nàng an ủi
Triệu Thừa Dục: "Dù thế nào cũng không liên quan đến con đâu, Hoàng
thượng hai ngày nay thân thể cũng không khỏe, còn phải xem tấu chương,
tâm tình dễ dàng không tốt, con đừng để trong lòng, có lời gì, chờ vài
ngày nữa lại đi nói với Hoàng thượng là được."
Nàng thần thái ôn hòa, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, gọi người xem tâm tình cũng dễ dàng an tĩnh lại.
Triệu Thừa Dục gật gật đầu: "Con đã biết."
Phùng Liên Dung cười nói: "Nếu con đã rảnh rỗi, không bằng sáng mai đến Khôn
Ninh cung ngồi một lát, Tiểu Dương, A Lý đều muốn đến dùng cơm, sáng mai là tết Đoan ngọ đấy."
Tết Đoan ngọ là muốn ăn bánh chưng.
Triệu Thừa Dục do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là lên tiếng được.
Bạn đang đọc truyện Sủng Phi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.