Quyển 6 Chương 573: Trang Sức Màu Đỏ. (2)
Rốt cuộc thư sinh cũng kịp phản ứng, tiến lên lý luận với quan môn.
- Chẳng phải ngươi nói quận chúa hôm nay không tiếp khách sao?
Lập tức không còn kính ý nữa.
Biểu lộ của môn quan lại khắc nghiệt như mùa đông như lúc trước, thản nhiên nói:
- Không có quan hệ tới ngươi.
Hắn là có thể giải thích, nhưng hắn không muốn giải thích.
Thư sinh cười lạnh nói:
- Tốt nô tài, vậy mà xảo ngôn lấn ta, ngày sau nhìn thấy quận chúa, ta nhìn ngươi giải thích như thế nào.
Hắn nhận định tên quan môn này nhất định đã nhận ra đủ chỗ tốt của Hứa
Tiên, mới có thể cho vào. Trọng yếu nhất là, hắn tỉ mỉ chuẩn bị "Thư
tình" thật tốt, lại rơi vào trong tay của "Tình địch". Hơn nữa còn bị
người ta bán đứng ngay trước mặt, đã làm máu của hắn xông lên tận đầu.
Môn quan chỉ là trầm mặc không nói, nhãn châu thư sinh xoay động, nhìn mọi người trên đường, hô:
- Chư vị huynh đài, chuyện vừa rồi các ngươi cũng đã thấy, quận chúa bị
tiểu nhân giấu kín, hôm nay cho dù thế nào chúng ta cũng phải gặp mặt
quận chúa một lần.
Mọi người nghe hắn cổ động, nhao nhao xông tới, giống như bị Hứa Tiên làm xấu chuyện tốt của mình.
Thư sinh có chủ tâm muốn làm chuyện nào náo lớn, không tin Doãn Hồng Tụ
không đi ra, đến lúc đó chỉ cần ra vẻ người bị hại... Nhưng hắn tưởng
tượng chỉ tới đó mà thôi.
Môn quan lạnh lùng nói ra một
chữ."Đánh!" Phía sau hắn đã sớm an bài một đám thị vệ, nhanh chóng xông
ra ngoài đánh loạn, tuy không có thương gân động cốt, đau nhức một hồi
là khó tránh khỏi. Thư sinh kia tức thì bị chiếu cố đặc biệt, hắn vừa ôm đầu vừa hô, tức giận quát:
- Các ngươi biết ta là ai không?
Có thể ngồi xe ngựa đến đây, thân phận không phú tức quý.
Môn quan cười nói:
- Các huynh đệ, cho hắn biết chúng ta là người như thế nào đi!
Thời cổ đại, trừ hoàng quyền không thể xâm phạm ra, thế lực của ngoại thích
cũng không thể xem thường, mà hoàng hậu chúa chủ quản hậu cung hơn mười
năm, đương nhiên sau lưng cũng hình thành thế lực ngoại thích vô cùng
hùng hậu, mà Doãn Hồng Tụ có thể xem như ngoại thích trong ngoại thích,
cũng không sợ tiểu quan tầm thường.
Hứa Tiên nghe ngoài cửa có
tiếng động náo lớn tiếng, đã biết rõ đại khái là chuyện gì xảy ra, cười
lắc đầu, quả nhiên mị lực của Doãn Hồng Tụ không nhỏ.
Đi vào
trong thư phòng đã hẹn với Doãn Hồng Tụ, lại cảm giác hai mắt tỏa sáng,
hôm nay Doãn Hồng Tụ không mặc quần áo tú sĩ nữ, mà là một bộ áo màu
hồng phấn, mái tóc mai búi tó, lập tức đem hương vị của nữ nhân phát tán ra, càng phát ra bộ dáng cao quý ưu nhã.
Doãn Hồng Tụ cười hỏi:
- Như thế nào?
Trong thong dong con một tia khẩn trương và chờ mong.
Hứa Tiên khen:
- Thiên hương quốc sắc, đúng là có hương vị của nữ nhân đấy.
Hôm qua Hứa Tiên góp lời với Doãn Hồng Tụ, nam trang nữ trang nên bình
thường thôi, không cần phải tận lực ngụy sức, bằng không sẽ bị người ta
coi thường. Ít nhất ở trước mặt mình, không cần thiết, không nghĩ tới
Doãn Hồng Tụ lại tiếp nhận.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ vui vẻ,
nhưng cũng từ câu "hương vị của nữ nhân" mang theo hương vị trêu chọc,
làm cho nàng có chút nhăn mày, nhưng lại không thể che miệng của hắn
được, thành thói quen, chỉ tức giận nhìn hắn:
- Hư hoài nạp gián mà thôi.
Đôi mắt của nàng mang theo thần thái của hoa đào, đúng là người có mị lực
đặc biệt, giống như mang theo hương vị biện hộ, khó tránh khỏi làm cho
lòng người nhộn nhạo.
Hứa Tiên cũng hơi sững sờ,sau đó vỗ tay cười nói:
- Diệu quá thay. Diệu quá thay, hương vị nữ nhân của Hồng Tụ kinh thiên
địa, khiếp quỷ thần, cũng không phải nam tử bình thường có thể cưỡng chế được, bằng không chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, không biết bao nhiêu nam tử
si tình sẽ đau lòng đấy.
Hắn không tiếc lời ca ngợi Doãn Hồng Tụ, không khỏi nghĩ đến, nếu như nàng chủ tâm vút mị nhãn, chắc chắn có uy lực to lớn.
Doãn Hồng Tụ nhịn không được lườm hắn một cái, nói:
- Dẻo mồm.
Nàng giống như quả đào mật hồng nhuận, rõ ràng đã sớm chín mọng, nhưng bởi
vì sinh trưởng trên vách núi không ai hái được, cũng không chịu ngoan
ngoãn rơi xuống mặt đất, cho nên đọng ở đầu cành, giống như thành thục,
thành thục nên mang theo hương vị đọng lòng người, nhưng cũng mang theo
cảm giác tươi mát. Nếu như cắn một cái, có lẽ sẽ không phân rõ trong
miệng là gì, đó là hương vị nước trái cây ngọt ngào say lòng người như
rượu ngon!
Hứa Tiên vội vàng khoát khoát tay, cười nói:
- Ngươi lại nhìn ta như vậy, ngay cả ta cũng muốn động tâm, đôi mắt này, quả thực là câu hồn đoạt phách a.
Nói xong từ trong lòng ngực móc ra một thải tiên màu đen, giao cho Doãn Hồng Tụ, nói:
- Ngoài cửa có người muốn cho ngươi, đại khái là thơ tình a!
Sắc mặt của Doãn Hồng Tụ lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tiếp nhận thải tiên, ném sang một bên không thèm nhìn tới.
- Ngày mai sẽ thi Hội, cho dù thế nào cũng không cần để ý, cũng nên chuẩn bị một chút đi!
Hứa Tiên tự tin cười cười, nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế.
Doãn Hồng Tụ thấy Hứa Tiên đột nhiên bạo phát tự tin như thế càng không hiểu rõ. Nhưng bằng vào học vấn của hắn, ứng đối như vậy thì cuộc thi này dễ như trở ban tay, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nếu như ngày bình thường, Hứa Tiên nói ra lời này sẽ bị nàng bĩu môi khinh thường,
nàng gần đây chú ý lịch sự tao nhã, trong lúc nói chuyện với hắn, rất ít khi bàn chuyện thi từ ca phú hay quốc gia đại sự. Những trên văn hội
thường xuyên bàn những chủ đề này, nhưng lúc này ít khi nằm trên miệng
của bọn họ.
Đây là kết quả cố gắng của Hứa Tiên, bất luận chủ đề
cái gì là chính nhi bát kinh đều bị hắn ném lên chín tầng trời, kiếp
trước hắn trà trộn vào các loại diễn đàn, nhưng hắn lại có thiên phú
"Lệch ra lâu". Nếu là bằng hữu, vậy không tồn tại ai nhân nhượng ai, cho dù đối phương là đại mỹ nhân cũng giống như vậy. Có lẽ Doãn Hồng Tụ chú ý tới Hứa Tiên đối với mấy chuyện này không có bao nhiêu hứng thú, cũng dần dần giảm bớt những chủ đề này.
Kết quả là, trong mắt người
ngoài, Doãn quận chúa đoan trang cao nhã, ôn hòa sau giờ ngọc, một bên
phẩm trà xanh, nhưng lại nói toàn lời ong tiếng ve, bàn các loại chuyện
hỗn tạp trên phố, Hứa Tiên cũng hăng hái lắng nghe, nghe Doãn Hồng Tụ
nói chuyện giống như nữ tử bình thường Không thể nghi ngờ là chuyện rất
thú vị.
- Hồng Tụ ah, ngươi càng lúc càng giống nữ tử bình thường.
Doãn Hồng Tụ vô ý thức phản bác, nói:
- Chẳng lẽ trước kia ta không bình thường sao?
Không khỏi nhìn sang chính mình, một thân quần áo màu hồng lạ lẫm làm cho
nàng cảm thấy giật mình, mình quả thật giống như lời của hắn nói, đột
nhiên phát hiện chuyện này, làm cho nàng có chút kinh ngạc thậm chí sợ
hãi, nàng phát hiện mình trong mấy năm gần đây, tốn hao rất nhiều tâm tư tỉ mỉ kiến tạo ra nhiều thứ, trong bất tri bất giác biến mất vô ảnh vô
tung, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy ngày gần đây thôi.
Những sung sướng khi nghe hắn tán dương vừa rồi biến mất lên chín tầng mây, ăn mặc một thân quần áo, giống như bắt đầu khó chịu.
Trong phòng trầm mặc một lúc
Bạn đang đọc truyện Hứa Tiên Chí được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.