Quyển 6 Chương 579: Đi Vào Giấc Mộng. (2)
Nhưng cũng không phải khổ sở đoạn tuyệt tất cả tình cảm, không nói đến
tình có thể đoạn tuyệt hay không, cho dù thành công, cũng chỉ là một
chén nước mà thôi, cần gì tiếc nuối.
Nhưng tăng trưởng "Độ lượng" tuyệt đối không giống như tăng trưởng pháp lực. Càng là không có nửa
phần biện pháp mưu lợi, chỉ có dựa vào lịch duyệt tích lũy tháng ngày,
trong vô số lần hiểu ra, phát hiện ra một chút linh quang lóe lên.
Đơn giản mà nói, không phải là thứ làm một lần là xong.
Nhưng Hứa Tiên lại biết có một cách hữu hiệu, Bạch Tố Trinh đã từng nói qua với hắn rồi.
Trong trí nhớ kiếp trước của hắn, đi trải nghiệm luân hồi, đi cảm thụ cuộc
đời của người khác. Phật gia có câu: "Phiền não tức bồ đề ", ý nghĩa là
từ trong phiền não tim được đại trí tuệ. Phương thứ như vậy có thể làm
cho người tu hành trong thời gian ngắn, kinh lịch phiền não gấp trăm
lần, ngàn lần.
Nhưng loại phương pháp này lại có tính nguy hiểm
rất lớn, bởi vì phiền não cũng không có nghĩa là bồ đề, nếu như không
cách nào giác ngộ luân hồi, thì phiền não gấp trăm lần ngàn lần sẽ hóa
thành tâm ma vô cùng khủng khiếp, cũng không cần độ kiếp gì, thần kinh
cũng biến thành thác loạn.
Nhưng Hứa Tiên biết rõ, mình cho tới
bây giờ đã từng thử một lần. Chính là lần trước Bạch Tố Trinh dẫn hắn
vào trong mộng của mình, hắn bắt đầu đem tâm thần chìm vào trong thức
hải, trong bóng tối vô tận, một cánh cửa sổ hé lộ ánh sáng vô cùng.
Hứa Tiên biết rõ, chỉ cần mình tiến vào con đường này, có thể sẽ một lần
nữa kiến thức được kinh lịch của kiếp trước, hắn cũng không hề do dự,
một đầu xâm nhập vào bên trong cửa sổ ánh sáng kia.
Trong sông
dài của thời gian, vô số mảnh vỡ tán loạn ở ngay trước mặt của hắn. Hắn
cũng không có mạo mạo thất thất xâm nhập vào bất cứ tấm hình nào, mà bắt đầu tìm kiếm luân hồi của kiếp trước, bởi vì tuy đều là kiếp trước,
nhưng trong thế giới bóng tối này đều là phàm nhân, nhưng độ khó trong
đó khác biệt sâu sắc. Những trải nghiệm trong đó khó khăn trắc trở cao
hơn gấp nhiều lần, cảm tình cùng cảm xúc càng dày đặc, đối với Hứa Tiên
khiêu chiến lại càng lớn.
Hứa Tiên nhìn thấy một hình ảnh "Chiến
trường giết chóc", tâm niệm của hắn vừa động, hình ảnh trên tấm hình
cũng biến ảo. Tại trong cuộc đời này, hắn sống ở loạn thế, hắn từ một cô nhi không nhà cửa biến thành danh tướng vô địch trên chiến trường,
nhưng bị bại binh đánh chết. Cả đời như vậy, vô số lần cùng tử vong gặp
thoáng qua, kinh nghiệm yêu hận tình cừu sâu sắc, các loại cảm xúc giống như muốn từ trong hình ảnh phun trào ra bên ngoài, làm cho Hứa Tiên
cũng phải động dung.
Hắn biết rõ nếu như mình đi vào trong luân hồi, mười phần mười sẽ bị vặn vẹo tâm trí thác loạn.
Luân hồi giống như một cuốn tiểu thuyết đọc một lần, đơn giản buồn tẻ nhưng
ảnh hưởng không nhỏ với đọc giả, khắc sâu phức tạp và gây ảnh hưởng mạnh lên tâm chí của người đọc, thậm chí có thể cải biến nhân sinh quan.
Nhưng Hứa Tiên sắp sửa không làm đọc giả, thậm chí không phải tác giả,
hắn sẽ biến thành nhân vật chính, trong quá trình luân hồi, hắn cũng
quên đi tất cả của Hứa Tiên, đi vào trong trải nghiệm của cuộc đời đó,
ảnh hưởng trong đó không cần nói cũng hiểu.
Hứa Tiên vào lúc này rất muốn làm một trạch nam, tốt
nhất là loại ăn xong chờ chết. Thân nhân vô cùng đạm mạc, không có bằng
hữu người yêu. Nhân sinh cũng không có trắc trở khó khăn gì cả, cảm tình cũng không đậm đặc. Hắn quả thực tuyệt đối có nắm chắc chinh phục nhân
sinh. Nhưng đáng tiếc, cổ đại không có loại sinh vật trạch nam này.
Nhưng cho dù là có, đại khái cũng không có ích gì cho hắn cả.
Chọn tới chọn lui, rốt cuộc Hứa Tiên nhìn thấy một hình ảnh, đó là một cánh
đồng lúa mạch bao la bát ngát, lúa vàng dưới ánh mặt trời óng ánh, lão
nông mang theo mũ rơm và cây cuốc, lộ ra nụ cười vô cùng vô mừng.
Hứa Tiên mỉm cười nói:
- Mục tiêu: ruộng lúa mạch phó bản. Nhiệm vụ độ khó: yếu. Nhiệm vụ thời
gian... Mười ngày a, nhiệm vụ ban thưởng, Ặc. Đại khái cũng ít a!
Đương nhiên luân hồi không có khả năng biến thời gian đồng bộ như trong mơ,
bằng không ai lại đi tốn hao nhiều thời gian như vậy. Người bình thường
làm một giấc mộng rất dài, nhưng thời gian chân thật ít khi nào kéo dài
quá năm phút cả.
Hứa Tiên thân là người tu hành, đương nhiên có
thể thiết lập thời gian cho giấc mộng, thậm chí trong một nén nhan hắn
có thể hoàn thanh được luân hồi rồi, nhưng như thế có gánh nặng với tinh thần rất lớn, cho nên thiết lập thành mười ngày.
Nhắc tới những
chuyện này, hắn bắt đầu xâm nhập vào bên trong, đi tới bên cạnh lão
nông, hắn ngã vào lão nông trước mặt, hít sâu một hơi, rồi sau đó nhẹ
nhàng chạm vào vành nón của lão nông.
Chỉ một thoáng, hình ảnh và động tác của hắn tán loạn, đủ loại trí nhớ kiếp trước và kiếp này tỏa
ra khắp, trong thoáng chốc bốn phía biến thành nhà tranh lờ mờ, trong
miệng mình phát ra âm thanh nỉ non của hìa nhi vừa sinh ra, rồi sau đó,
biến thành hỗn độn.
Mây trôi trên bầu trời cũng không tán đi,
ngược lại càng tụ càng nhiều, chợt có thần quang hiện ra. Đây là pháp
môn Hứa Tiên học được từ chỗ của Bạch Tố Trinh, đem mây trồi trên bầu
trời kết thành đại trận, có thể cách trở kẻ thù bên ngoài quấy nhiễu,
cũng lâm vào trong sương mù vô tận này. Còn có tác dụng báo động trước,
nếu có người xâm nhập, thì Hứa Tiên ở trong mộng sẽ biết mà tỉnh lại.
...
Bên trong Phù Dong viên, Hồ Tâm Nguyệt hóa thành "Thường Hi" ôm con mèo nhỏ ngồi
trước cửa, nhìn qua ngoài cửa sổ có mưa dầm không dứt, thần sắc như có
điều suy nghĩ. Những ngày này nàng đã hoàn toàn nắm giữ Phù Dong Viên
trong tay, chỉ còn chờ sau khi thi Hội, sexcos một chờ trơi tên là "Phẩm hội hoa xuân".
Mà Thường Hi biến thành "Mèo con" cũng có ý đồ
giãy dụa khỏi ôm ấp của nàng, nhưng cho dù có dùng răng cắn hay móng
vuốt cào, không sinh ra hiệu quả gì, thời điểm nàng sắp buông tha, đột
nhiên cảm giác được một tay của Thường Hi đưa lên, nàng vội vàng nhảy
lên bệ cửa sổ, cũng đã linh hoạt hơn rất nhiều.
Đã thấy Hồ Tâm
Nguyệt đang nhìn lên bầu trời, bỗng nhiên nhăn mày. Rồi sau đó nhắm mắt
lại cảm ứng cái gì đó, qua trong chốc lát thì mở mắt ra, con mắt lúng
liếng chuyển vài vòng, lộ ra nụ cười giảo hoạt, dáng tươi cười như mị,
khuynh quốc khuynh thành.
Toàn thân Thường Hi phát lạnh, biết rõ
mỗi khi Hồ Tâm Nguyệt lộ ra nụ cười như thế, đã có người gặp chuyện
không may, nhưng không biết lần này là ai.
Hồ Tâm Nguyệt vỗ vỗ
đầu mèo của Thường Hi, mỉm cười thầm nghĩ: cho rằng dùng vân trận của nữ nhân ngốc kia là có thể ngăn cản được ta sao? Đừng quên Tâm Nguyệt Hồ
còn có hai chữ Thiên Ma đằng trước đấy!
Rồi sau đó Hồ Tâm Nguyệt
cũng nhắm con mắt của mình lại, thần tình trên mặt dần dần trở nên trang trọng, không giống như yêu quái giả dạng Thủy Nguyệt Quan Âm. Một đám
thần niệm bay xuyên qua khoảng cách mười dặm, xuyên thấu vân trận xuyên
nhập vào thức hải, đi vào trong mộng cảnh của Hứa Tiên.
Thiên Ma
chi đạo, trực chỉ bản tâm. Phi thường huyền ảo, cũng không phải bất cứ
trận pháp linh lực gì có thể chống cự, nếu không phần đông người tu hành vào thời điểm độ kiếp, cũng không cần phải sợ ngoại ma như vậy.
Bạn đang đọc truyện Hứa Tiên Chí được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.