Chương 411

Tà dương, nắng chiều.


Ánh chiều tà lúc mặt trời lặn chiếu vào trong vắt mặt sông Lư Thủy. Gió nhẹ thổi đến, mặt sông nổi lên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, trông rất đẹp mắt.


Hai bờ sông, đào hồng hạnh trắng rơi khắp nơi trên mặt đất.


Nước sông ánh lên ánh chiều tà mặt trời lặn, cùng với hồng hạnh trắng trên mặt đất giao thoa, tạo thành một bức tranh vẽ lạnh lùng nhưng cực kỳ mĩ lệ.


Bàng Đức không màng tới việc thưởng thức cảnh đẹp, ghìm ngựa bên bờ sông.


Trên mặt sông trước đây có cây cầu nhưng cũng không biết vì sao không còn thấy bóng dáng đâu.


- Truyền lệnh, trong hai canh giờ, ta muốn thấy mười cây cầu trên mặt sông, trước giờ Tí, cần phải tiến binh tới Võ Uy.


- Vâng


Tây Lương binh đối với Bàng Đức vẫn biểu hiện được sự tôn trọng.


Vị tướng lĩnh trẻ tuổi này, thiếu niên đã thành danh, từng được hưởng uy danh hiển hách trong quân. " Mã Bàng song bích" thì trong đó là Bàng Đức. Người còn lại chính là Cẩm mã Mã Mạnh Khởi Tây Lương.


Tuy nhiên, Kiến An bốn năm sau, Mã Đằng và Bàng Đức ngày càng bất hòa.


Thế nên sau này, Thẩm Phối tới Long Kỳ thành đối phó với Thiêu Đương Khương của Hà Hoàng. Nhoáng cái qua sáu năm, tướng quân thiếu niên ngày xưa, giờ đã ba mươi tuổi. Gương mặt màu đổng cổ, lộ ra dấu vết tang thương của trận Hà Hoàng Sóc Phong.


Trong bốn năm, Bàng Đức và người Khương ở Hà Hoàng tính lại to nhỏ cũng phải tới trăm lần chiến tranh.


Thanh đại đao trong tay y kia, sũng ướt máu tươi, không biết có bao nhiêu là mãnh tướng Khương Hồ chết dưới đại đao Bàng Đức, có thể nói chiến công rất hiển hách. Nhưng những chiến công hiển hách đó, vẫn không nhận được sự đề bạt. Thậm chí lần này từ Long Kỳ thành triệu hồi Võ Uy, cũng chỉ vì cái danh hiệu Đô úy, trên danh nghĩa thì giữ Tuyên Uy, nhưng trên thực tế đang chấp nhận sự điều khiển lớn.


Rất nhiều quân Tây Lương, đều cảm thấy bất công cho Bàng Đức..


Mặt trời lặn, Bàng Đức ở lại bên sông.


Khuôn mặt cương nghị kia như đao tước chạm khảm góc cạnh rõ ràng.


- Tướng quân, ăn chút gì đó đi…từ trưa tới giờ, những thứ ăn được đều tiêu hóa hết rồi, sao còn sức mà tới Võ Uy.


- An Bình!


- Dạ!


- Mấy năm qua, ta nghĩ mãi mà không thông suốt một việc.


- Việc gì?


- Còn nhớ năm Kiến An thứ tư, sự việc giữa ta và quân hầu tướng Hứa Đô không?


Quân Hầu, chính là Hòe Lý Hầu Mã.


Mà vị An Bình này, là em họ Bàng Đức, tên là Bàng Minh. Bốn năm qua, gã vẫn theo Bàng Đức, chinh chiến cho Long Kỳ thành. Một đường sẹo từ bên tai tới khóe miệng, đường máu mở ra, đến nay sẹo vẫn chưa lành lặn, càng khiến Bàng Minh lộ ra vẻ dũng mãnh dữ tợn. Gã vóc dáng không cao bằng Bàng Đức, thân thể cũng không cường tráng bằng Bàng Đức chỉ khác ở cái khí thế.


- Đương nhiên nhớ rõ!


Cũng lần đó từ Hứa Đô trở về, Mã Đằng bất hòa với Bàng Đức, cuối cùng để Bàng Đức đi tới Long Kỳ thành.


Bàng Minh sao lại không nhớ rõ.


- Ta luôn thấy kì lạ, Tào Bằng vì sao biết ta?


- Ah.


- Lần đó ở Hứa Đô, trong một cơ hội ngẫu nhiên, ta đã gặp Tào Bàng một lần. Lúc ấy hắn mới trở về từ Hạ Bì, hơn nữa thân đang chịu tội…Ha ha, tuy nhiên ngươi có biết, bản lĩnh của tên đó quả thật không nhỏ.


Hắn lúc đó lén lút thả gia quyến Lã Bố chạy đi, chỉ vì lúc trước Lã Bố giúp hắn, tặng cho hắn hai trăm quân tốt. Người này, ta rất bội phục. Tuy nhiên trước đó, ta chưa từng gặp qua hắn, mà hắn cũng đâu có đại danh vang dội như hiện tại. Khi chủ công giới thiệu ta, không ngờ hắn thốt ra tên của ta. Ta chỉ là tiểu tốt, làm sao hắn biết ta?


Việc nguyên do Bàng Đức bị lạnh nhạt Bàng Minh cũng không biết..


Chả nhẽ trong bốn năm qua, y không ngừng dò hỏi, Bàng Đức cũng chưa từng trả lời.


Hiện tại, Bàng Minh đã hiểu!


Bàng Đức sở dĩ bị lạnh nhạt, chỉ sợ cũng chỉ vì chuyện đó. Thử nghĩ, một người chưa từng gặp mặt, sao có thể biết được tên của đối phương? Bàng Đức lúc đó chỉ là trong quân của Mã Đằng có chút danh vọng. Cái tên "Tây Lương Mã Bàng" cũng vang dội sau này. Đổi lại bất cứ kẻ nào, đều cho rằng, Bàng Đức và Tào Bằng nhất định có quen biết…


Bàng Đức không có tiếng tăm gì!


Còn Tào Bằng khi đó cũng đã bộc lộ tài năng.


Trận chiến Khúc Dương, làm danh tiếng của hắn đồn xa, mà Tào Tháo lại sủng ái hắn, lúc đó cũng được rất nhiều người khen ngợi.


Vấn đề, chính là như thế!


Khi đó Mã Đằng đang đối đầu với Tào Tháo, mà Tào Bằng là tâm phúc của Tào Tháo, Bàng Đức lại được Mã Đằng coi trọng. Mã Đằng bởi vậy mà sinh ra nghi kỵ, Bàng Đức lại không thể giải thích rõ ràng, dĩ nhiên sẽ bị lạnh nhạt, lưu đày. Bàng Minh nghi hoặc hỏi:


- Tướng quân, quả không hiểu được Tào Hữu Học.


- Ha ha, ngươi xem, đến ngươi cũng hoài nghi.


- Ta không có…


Bàng Đức lắc đầu cười:


- Ta thực sự không biết hắn, lúc đó chỉ biết hắn là một trong tiểu bát Hứa Đô, từng cùng Lã Bố ác chiến ở Khúc Dương. Giúp đỡ anh vợ y, thống trị Hải Tây, ở Hoài Tây cũng có một chút danh vọng như vậy.


Không như hiện tại, ai ai cũng biết…


Chủ công hỏi ta, ta thật không biết trả lời như thế nào. Tuy nhiên, với ta mà nói, mặc dù bị lưu đày bốn năm, nhưng những gì thu hoạch được khá phong phú. Lúc này đây, ta và Tào Hữu Học quyết đấu chiến trường, cũng là lúc ta rửa sạch oan tình, ta định cùng hắn phân cao thấp…Đúng rồi, nghe nói Lã Bố từng truyền sở học cả đời này cho hắn, không biết lời đồn này, có phải sự thật hay không.


- Tướng quân hỏi ta, chẳng khác nào làm khó ta rồi!


Bàng Minh nói:


- Dù sao những chuyện lưi truyền ở Hà Tây truyền đúng là vô cùng thần kỳ, tuy nhiên ta luôn cảm thấy, có điều gì giả dối, chưa chắc là thật.


- Mặc kệ có phải sự thật hay không, ta vẫn muốn cùng hắn đánh một trận.


Huynh đệ nói chuyện bên bờ sông, vô tình, sắc trời đã tối muộn.


Trên mặt sông, cầu nổi đã dựng xong. Có quân tốt tới bẩm báo, nói rằng đại quân đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể qua sông.


Bang Đức gật gật đầu, cùng Bàng Minh sải bước chiến mã, dựng hoành đao.


Một vầng trăng sáng, màn đêm đen huyền.


Trên mặt sông ánh sáng phản diện, xinh đẹp dị thường.


Xa xa, cây cỏ theo gió khẽ lướt, giống như sóng vỗ phập phồng, cảnh đẹp như thế, nếu là người thi nhân, thì sẽ hứng chí làm thơ.


Đột nhiên, trên mặt sông truyền đến những tiếng ồn ào.


Bàng Đức hỏi:


- Có chuyện gì?


- Xe trận rơi từ cầu nổi xuống sông.


- Sao?


Bàng Đức ngẩn ra, giục ngựa tiến lên.


Cầu nổi không rộng, hơn nữa cũng không chắc chắn. Xe trận chạy trên đó, rất dễ bị lật, đó là chuyện thường tình.


- Nước sông, sao nông vậy?


Lúc Bàng Đức nhìn lượng nước sông nơi xe trận vừa rơi xuống, chỉ lộ ra một tay lái. Sông Lư Thủy là nơi hợp lại của hai nhánh sông, nước sông hẳn phải rất sâu. Mà thời gian tuyết ở Tây Bắc tan, cũng muộn hơn ở trung nguyên, lúc hoàng hôn, nước sông mới tan tuyết, chính xác phải là thời gian nước sông chảy xiết, vì thế sẽ không thể nông vậy được.


Mười cây cầu nổi, dựng trên mặt sông, đại quân đang tiếp tục thông hành.


Bàng Đức đột nhiên giật mình, đôi mắt hổ trơn lên, lớn tiếng quát"


- Ngừng đi tới, tất cả dừng lại, trở về hết…


Còn chưa dứt lời đã nghe thấy tiếng nổ vang dội từ phía bắc tới.


Ầm ầm……


Liên tục hai tiếng nổ lớn, loáng thoáng từ phía bắc tới, truyền đến những âm thanh ù ù. Giống như có vạn mã chạy đến, lại đúng như đất rung núi chuyển. Bàng Đức không nói hai lời, đẩy ngựa bước đi:


- An Bình, đi mau, chúng ta trúng kế, trúng kế rồi.


Thượng du Lưu Thủy, khoảng không rộng lớn.


Hai nhánh cự long chạy chồm ra, rít gào từ thượng du lao xuống.


Trong Hà Thủy, vẫn còn một khối băng cứng chưa tan. Rất nhiều Lương binh còn ở trên cầu nổi, đưa mắt nhìn lại, lập tức bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ. Rất nhiều người, thậm chí quên cả việc chạy thoát thân.


Nhưng có chạy trốn thì cũng chẳng biết chạy đi đâu?


Thẳng phía Hồng Thủy, cây cầu nổi ở phía bắc bị mười cây lớn, gốc cây ba người ôm mới hết nhanh chóng phá hủy. Quân tốt trên cầu, nháy mắt bị mạch nước cuốn nuốt. Sau khi hai nhánh nước giao nhau trên Lư Thủy, hơi nước cuồn cuộn cuốn lên. Trong hơi nước, sóng nước hợp làm một, trở nên càng thêm đáng sợ. Một gã Lương binh bị rồng nước cuốn cuồn cuộn nổi lên, rồi sau đó một cây lớn bay tới, đâm gã nát xương nát thịt. Băng cứng lao tới, càng mang theo một phiến xương máu.


Thật thảm!


Mười cây cầu nổi, như trong một lúc nhất thời đều tan thành mây khói.


Mấy trăm quân tốt trên cầu, trong tiếng gầm lớn của rồng nước, vô thanh vô tức mà chết.


Rồng nước lại đâu có bỏ qua dễ dàng như vậy, mà tiếp tục du kích xuống phía dưới. Thủy triều tích tụ cả ngày, rõ ràng đường sông Lư Thủy này không thể chứa hết được, lập tức tràn lên bờ sông. Binh Tây Lương cả người lẫn ngựa bị cuốn vào dòng nước, theo hồng thủy trôi đi. Chiến mã hí bi thương, quân tốt kêu rên, lại bị tiếng gầm gừ của rồng nước bao phủ cả.


Bàng Đức và Bàng Minh mang người muốn thoát thân.


Nhưng chiến mã có nhanh hơn nữa cũng không nhanh hơn được trận hồng thủy cuồn cuộn kia.


Một cơn sóng mạnh hung hăng vỗ vào sau lưng Bàng Đức, Bàng Đức phun ra một tia máu, ngã quỵ xuống dưới ngựa.


Bàng Minh cũng không biết chạy tới đâu liền bị hồng thủy cuốn ngã trên mặt đất…


Ba nghìn binh Tây Lương, trong nháy mắt đã bị tiêu diệt toàn quân.


***


- Tướng quân tỉnh lại, tướng quân tỉnh lại!


Bàng Đức trong cơn hôn mê tỉnh lại, muốn đứng lên, nhưng chính mình lại đang bị dây thừng trói chặt, nằm trong một vũng lầy lội, không thể động đậy. Xung quanh y, có hơn một trăm binh Tây Lương, người hôn mê bất tỉnh, người liều mạng kêu gọi y.


Bàng minh cũng ở trong đó, nhưng xem ra, còn chưa tỉnh lại.


Bàng Đức hét lớn một tiếng, xoay người muốn đứng lên, lại nghe phía sau gió lớn rít! Một cây gỗ hung hăng nện lên người y.


- Đồ ngu ngốc!


- Cẩu tặc to gan..


Bàng Đức bị đánh suýt chút không thở ra hơi.


Quay đầu nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên mang đặc thù của người Hung Nô rất rõ ràng, đang hung tợn theo dõi y.


Thiếu niên này chỉ mới mười một tuổi, trong tay là một cây gỗ hồng tùng chế thành đoản côn, dài chừng gần ba mươi tấc. Một đầu đoản côn dùng vải bao quanh, rồi sau đó được quấn quanh bằng chỉ bạc, cố định tấm vải đó.


Đoản côn sơn một tầng nước sơn sáng loáng.


Thiếu niên thấy Bàng Đức trừng mắt nhìn gã, không yếu thế y trừng mắt nhìn lại.


- Tiên sinh đã nói, tên ngu ngốc, nếu di chuyển liền đánh gãy tay chân.


Dây thừng trên người rất thô, muốn tránh cũng không có khả năng. Hơn nữa chỉ sợ tên thiếu niên này cũng là người giỏi võ. Cây côn vừa rồi không phải tầm tuổi gã có thể đánh ra được. Nếu thực sự muốn cứng rắn chỉ sợ tự rước cái nhục mà thôi.


Hồng thủy đã ngừng lại.


Ánh trăng sáng tỏ, nơi này có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên dấu vết của cây cầu nổi.


Thi thể của một đám quân tốt đang trong nước sông kia.


Bọn họ đem những thi thể từ trong nước trong vớt lên, bày trên bờ sông. Nếu còn có kẻ sống sót, thì trực tiếp trói lại, giao cho quân tốt bên bờ sông xử lí.


Trên bở sông, loạn xạ tử thi của binh Tây Lương, còn có hài cốt của chiến mã.


Bàng Đức nằm trong đống lầy lội, âm thầm cay đắng.


Thế nào gọi là hổ lạc đất bằng bị chó bắt nạt? Tình trạng hiện tại của y đã giải thích rõ nhất cho câu nói đó.


Cơ bản muốn kiến công lập nghiệp!


Cũng không nghĩ rằng, ngay bóng dáng của kẻ thù còn chẳng nhìn thấy đã biến thành tù nhân?


Là ai làm?


Bàng Đức không cần lo lắng suy xét.


Thời điểm này, người có thể làm được việc này, chỉ sợ không còn ai khác ngoài Thái Thú Hà Tây, Bắc Trung Lang Tướng Tào Hữu Học.


Người ta nói, Tào Bằng xảo quyệt, đúng thế.


Người này không rat ay thì thôi, ra tay thì làm những bước liên tục, chưa chết chưa ngừng. Đối thủ như thế, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, không phải dạng mà Bàng Đức có thể ứng phó. Chỉ tiếc, trong lòng mình đầy hùng tâm tráng chí, bị lưu đày bốn năm, khát vọng có thể lập công danh sự nghiệp, nhưng lại…Ta chết thì đã chết rồi, chỉ sợ Võ Uy quận, từ này về sau không thể phục được Mã họ


Xa xa, tiếng vó ngựa vang.


Bàng Đức mở mắt ra, chỉ thấy ánh lửa di chuyển.


Một đám binh tốt cưỡi lạc đà trắng, thân khoác lông cừu trắng, vây quanh một thanh niên đang từ xa đi tới.


Bàng Đức khẳng định, đời này của y chưa từng thấy một ai phô trương lớn như vậy. Đặc biệt ba trăm con lạc đà trắng kia rất kích thích thị giác của người khác, kỵ sĩ trên lạc đà, đều cùng cầm một trường mâu đại đao sắc bén, nhìn qua vô cùng uy vũ.


Tuổi trẻ ít thấy được sư tử hổ thú hiếm có như vậy.


Người nhày xuống ngựa thân cao hơn tám thước, khôi ngô cường tráng. Một bộ áo giáp đường nghê bảo, chiến bào bách hoa, thắt lưng sư tử.


Dưới sườn đeo kiếm, lập tức treo đao.


Phía sau, có một con ngựa Đại Uyển, nỏ cung tên, và một cây Họa Can Kích nặng trịch quý giá.


Lã Bố?


Bàng Đức theo bản năng nghĩ đến một cái tên.


Lã Bố mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng danh tiếng thì người đời khó lòng quên được.


Tuy nhiên y lập tức ý thức được, đây không phải là Lã Bố. Xem tuổi tác, sự phô trương, chỉ có một người, Tào Hữu Học!


Bàng Đức giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Thái Địch đè xuống.


- Tiểu Địch, đỡ Bàng tướng quân đứng lên!


Tào Bằng xuống ngựa, dẫm lên đống lầy lội, tiến lên phía trước.


Ở phía sau hắn, ba trăm con lạc đà đồng thời quỳ xuống đất, ba trăm binh sĩ, xoay người đi xuống khỏi lạc đà.


Động tác kia, chỉnh tề và đều như chỉ có một người.


Bàng Đức không khỏi nuốt nước miếng, âm thầm đau khổ.


Một tên Tào Bằng, chỉ nhìn thân vệ của hắn, là đoán được tài lực của hắn hùng hậu và tiêu phí bao nhiêu tâm tư rồi.


- Bàng tướng quân, từ khi từ biệt ở Hứa Đô, đã lâu không gặp.


- Hừ!


Bang Đức đỏ mặt, quay đầu…cũng không thèm nhìn Tào Bằng.


Không cần phải nói móc như vậy! Nếu không phải Tào Bằng người thì ta đâu có phải bị lưu đày bốn năm? Mà nay, ta là tù nhân, chật vật khó chịu. Ngươi là người thắng, đường đường là Bắc Trung Lang tướng, Hà Tây thái thú, tại sao không việc gì?


Bàng Đức nghĩ rất kĩ, nếu Tào Bằng chiêu hàng y, y tuyệt đối không cúi đầu.


Ngươi nói, ta nhổ nước bọt vào mặt hắn hay một chưởng đánh ngã hắn cho xong? Đánh ngã phỏng chừng hơi khó khăn…Đúng, y chỉ cần lại đây, ta liền nhỏ nước bọt vào mặt hắn, đại trượng phu chết thì cũng chết rồi, tuyệt không noi theo hạng người sợ chết.


Nghĩ đến đây, Bàng Đức hãnh diện, lộ rõ thái độ ngạo nghễ.


Lúc Tào Bằng chỉ còn cách y vài bước chân, lại đột nhiên dừng lại. Con ngươi rực rỡ như sao kia, hàm chứa ý cười nhạo, đánh giá từ trên xuống dưới, dường như nói cho hắn biết, ngươi định toan tính nhỏ nhặt, ta đã nhìn ra.


Bàng Đức mặt đỏ lên, xoay người... đi.


- Trận chiến hôm nay, nhờ kế mà thắng, chứ không thắng bằng võ.


- Ah?


Tào Bằng cười tủm tỉm nói:


- Nghĩ đến Lệnh Minh cũng sẽ không chịu phục… Chi bằng như vậy, ta thả Lệnh Minh đi, chúng ta hẹn nhau dưới thành phân cao thấp.


- Tên Tào tặc quá cuồng ngạo, mỗ tuyệt đối không chịu thua..


Bàng Đức nổi giận đùng đùng, tức giận quát. Nhưng rống được một nửa, lời sau đó liền bị nuốt vào trong. Tất cả mọi người nhìn y một cách kì quái, Bàng Minh vừa mới tỉnh lại, trên mặt cũng lộ vẻ kì quái, nhìn qua rất thú vị.


- Ngươi muốn thả ta đi.


- Đúng vậy?


- Ngươi.


Ngươi không giết ta?


Tào Bằng không kìm nổi cười ha ha…


- Lệnh Minh, nếu ta chiếm Võ Uy, thì dễ như lấy đồ trong túi, ngươi không thể ngăn cản. Một khi đã như vậy, ta cần gì phải giết ngươi? Ta thấy ngươi cũng là kẻ hảo hán, nếu giết thì không hay tí nào. Hơn nữa, trong lòng ngươi nhất định không phục, vậy đợi khi binh ta gần tới dưới thành Cô Tang, chúng ta một lần nữa quyết đấu. Đến lúc đó, nhất định khiến ngươi khuất phục.


Ta thật muốn chiêu hàng ngươi, tuy nhiên không phải vì quận Võ Uy.


Ta muốn đánh Võ Uy, ai cũng không thể ngăn cản bước chân của ta, ta chỉ muốn tìm hiểu ngươi, vì thế muốn đánh cho ngươi tâm phục khẩu phục.


Vô cùng khí phách, vô cùng liều lĩnh.


Ngay cả Bàng Đức cũng nói không ra lời, sau một lúc lâu, y cúi đầu.


Mã Đằng tuyệt không có khí khái này như Tào Bằng. Y cũng rất khí phách, nhưng nhìn chung vẫn khiếnngười khác vẫn thấy không thể bằng.


Lời nói này nếu xuất phát từ miệng người khác, Bàng Đức không chừng sẽ nổi trận lôi đình.


Quả thực không coi trọng anh hùng trong thiên hạ ra gì mà.


Nhưng lời nói từ miệng Tào Bằng ra, lại khiến Bàng Đức nghe lại cảm thấy thoải mái vậy. Cảm giác này không biết từ đâu mà có, có lẽ cũng từ sự thành thật của Tào Bằng, kiểu anh hùng dũng cảm ngạo nghễ này làm y lập tức cảm thấy trong lòng kính trọng.


- Tiểu Địch, cởi trói cho Bàng tướng quân.


Thái Địch không nói hai lời, thu hồi đoản côn, từ bên hông rút ra một thanh đoản đao, cắt sợi dây thừng trên người Bàng Đức.


Bàng Đức do dự một chút:


- Khí chất của công tử, Bàng mỗ kính phục, không biết, công tử có thể để cho bộ khúc của ta một con đường sống không?


- Sẽ thả hết!


Tào Bằng vung tay lên, dây thừng trên người Bàng Minh và đám quân xe tổng cộng trăm người đều bị cắt đứt.


- Chuẩn bị cho Bàng tướng quân hai con ngựa, mang Hổ Bảo Đao của ta tới.


Có người dẫn ngựa, Vương Song nắm đao tiến đến.


Tào Bằng tiếp nhận Bảo Đao, sau khi nhìn lướt qua, mặt giãn ra cười nói:


- Thân là đại tướng, sao thân lại không có bảo đao? Tướng quân là thượng tướng, cần có bảo đao tương xứng. Đao này là gia phụ làm ra, là vật ta rất quý. Nay ta đem đao này tặng cho tướng quân, tượng trưng cho tình hữu nghị ta ngươi ở Hứa Đô. Ngày sau khi gặp trên chiến trường, chúng ta mỗi người một chủ, mỗ nhất định ta lưu tình, mong rằng tướng quân sẽ anh dũng mà chiến, không cần nể nang. Tuyên Uy, đã chuẩn bị cho ta rồi, tướng quân trở về Cô Tang đi…


Nói xong, y cởi bỏ chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, tiến lên hai bước, khoác lên người Bàng Đức.


- Lệnh Minh, hãy đi đi!


Nói xong, Tào Bằng xoay người bước đi.


Vương Song dẫn ngựa đến, hắn cầm dây cương xoay người lên ngựa.


Sư Hổ Thú hí dài một tiếng, binh lạc đà trắng phía sau cũng cưỡi lên, nhanh như chớp đi khỏi theo Tào Bằng.


Mà quân Tào ở hai bờ sông cũng đều tản đi.


Bãi sông to như vậy, trong chớp mắt chỉ còn lại đám người Bàng Đức, còn có vài chiến mã trên bờ sông hí vang.


Bàng Đức lắc đầu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.


- An Bình, hắn đi rồi?


- Vâng.


- Có quỷ kế gì ở đây chăng?


- Đại ca, lúc này, ta và huynh đều trong bộ dạng này, hắn còn cởi áo tặng đao, liệu có quỷ kế gì không?


- Điều này…


Bàng Đức cảm giác như vừa trong giấc mộng tỉnh lại.


Y cúi đầu nhìn, chiếc áo khoác màu đỏ thẫm, ở trong bóng đêm vô cùng bắt mắt. Thanh Hổ Bảo Đao trong tay kia, dài chín thước, vết đao đỏ thậm, phát ra một chum huyết quang, hơi lạnh ghê người, đúng là cây bảo đao.


Trên đao, có khắc: "Kiến An thất niên cấp tạo, ngô nhi quan lễ."


Đây là lễ vật khi Tào Bằng hai mươi chín tuổi, chính thức làm lễ hành quan, Tào Cấp đã tự tay tặng cho hắn.


Nếu là binh khí tâm thường, Bàng Đức có lẽ không việc gì phải cảm động.


Nhưng thanh Hổ Bảo Đao này, tạo hình như một con hổ đang thè lưỡi, vô cùng sắc bén, lại thêm ý nghĩa độc đáo của thanh Hổ Bảo Đao, khiến Bàng Đức cảm nhận được, Tào Bằng coi trọng y như thế nào. Trong lúc nhất thời, ánh mắt Bàng Đức đỏ lên…


- Huynh, chúng ta hàng đi.


Bàng Minh đột nhiên nói.


- Cha con Mã Đằng coi huynh đệ ta như tay sai, chỉ vì một chút nghi kị mà đem chúng ta đầy tới Long Giả thành, chịu khổ bốn năm. Nay lại triệu hồi chúng ta, thật là khó hiểu. Gã muốn lập Mã Thiết làm trưởng, vì thế muốn huynh đệ ta bán mạng vì con gã. Đám người này, không đáng để chúng ta phải trung thành, nếu hàng Tào công tử, ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều.


Lời nói của Bàng Minh không có chút che dấu.


Bàng Đức giật mình, suy nghĩ kì quái. Y phát hiện, hơn trăm binh Tây Lương kia, dường như cũng có chút dao động.


- An Bình, chớ có nói càn.


Bàng Đức giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại.


Y từ nhỏ đã được dạy bảo, trung hiếu nhân nghĩa thì chữ trung phải đặt lên hàng đầu.


Bàng Đức cảm thấy xấu hổ với những ý nghĩ vừa rồi, lạnh lùng nói:


- Tướng quân không coi thường ta bần hàn, có ơn lớn với ta. Đối nhân xử thế bất trung, thì chẳng bằng loài cầm thú? An Bình, ngươi nói xằng nói bậy, sao có thể thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy?


Bàng Minh thần sắc buồn bã, thở dài, không nói gì nữa.


- Chúng ta đi…


- Đi đâu?


- Cô Tang, gặp Tam công tử.


- Vậy Tuyên Uy…


- Tào Bằng nói Tuyên Uy thất thủ, Tuyên Uy tất sẽ thất thủ, ta và ngươi trở về, chẳng khác gì chui đầu vòa lưới. Nay đi Cô Tang, hiệp lực với Tam công tử chống lại Tào tặc. Việc hôm nay, không được nói ra ngoài, coi như chưa từng xảy ra.


Dứt lời, y trút bỏ chiếc áo khoác trên người, đang định vứt bỏ luôn Hổ Bảo Đao, nhưng hạ quyết tâm mãi cuối cùng vẫn không nỡ. Đại tướng sao lại không có bảo đao? Được lắm, sau này trên chiến trường, ta sẽ tha cho Tào Bằng ngươi một mạng, coi như để tạ ơn.


Nhưng Tào Bằng cũng tha ta một lần.


Ân tình này, còn tới khi nào?


Bàng Đức nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mở to mắt, ánh mắt dừng chiếc áo choàng đỏ thẫm dưới đất kia. Áo đã dính bùn lầy lội, nhìn qua không còn sắc thái mĩ lệ như trước. Bàng Đức đi nhanh vài bước, tiến lên nhặt chiếc áo choàng, cẩn thận lau vết bẩn. Do dự một lát, y thu gọn rồi đặt trên lưng ngựa.


Làm người phải trung thành như một.


Cũng phải biết được tốt xấu, hảo ý của người khác, cởi áo tặng đao. Y ném chiếc áo khoác này đi, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp chứ?


Nghĩ đến đây, Bàng Đức trong lòng chua xót.


Nói sao đi nữa, ân tình này, chỉ sợ cả đời không hoàn trả được.


- Đi, tới Cô Thích.


Ánh trăng, se lạnh.


Hàn Toại ngã trên một đống cỏ dại, thần sắc yếu ớt.


Gã thân trúng ba đao, đao nào cũng vào chỗ hiểm, cơ bản đã không thể cứu chữa.


Diêm Hành và Thành Công Anh sắc mặt xanh mét, mà thê tử Diêm Hành chính là Hàn Thị nữ, đang ôm Hàn Toại khóc không ngừng.


- Không còn cách cứu sao?


Thành Công Anh nhìn đại phu đi ra, giọng điệu có chút nặng nề.


Đại phu, thật ra là một thầy lang ở nông thôn, y thuật cũng bình thường. Nếu là những bệnh dễ chữa, may ra có thể chữa trị một phen. Nhưng tình hình Hàn Toại trước mắt đâu phải bệnh gì nhẹ? Y cũng bó tay không cách cứu chữa.


Quá nửa đêm.


Người từ những ổ chăn ấm áp chui ra.


Không ngờ một việc như thế, trong lòng vốn dĩ như có lửa đốt, nhưng hiện tại, y chỉ thấy vô cùng sợ hãi.


- Người đâu?


- Đại Vương tha mạng.


Lang trung sợ hãi, lớn tiếng cầu xin, ôm đùi Thành Công Anh:


- Là tiểu nhân đã tận tâm, nhưng thương thế của lão gia vô cùng nghiêm trọng, tiểu nhân y thuật yếu kém không thể chuẩn đoán được. Tiểu nhân đã dốc hết sức, Đại vương tha mạng!


Thành Công Anh dở khóc dở cười, lắc đầu, nâng y lên.


- Tiên sinh chớ sợ, ta không phải muốn giết ngươi.


Y do dự một chút, hạ giọng nói:


- Tuy nhiên, tình thế hiện giờ, ta cũng không thể thả ngươi đi được. Như vậy đi, ngươi hãy ở đây một đêm, trời sáng hãy đi, ta đảm bảo tính mạng cho ngươi, ngươi thấy thế nào?


Cũng chỉ sợ lang trung đi mật báo.


Lang trung nào dám cự tuyệt, liên tục gật đầu nói:


- Nguyện theo Đại vương chỉ bảo, nguyện theo Đại vương chỉ bảo.


- Người đâu, mời tiên sinh nghỉ tạm trong động.


Vài tên thân binh, tiến lên đưa tên lang trung đi.


Thành Công Anh do dự một chút, theo dốc thoải, chậm rãi trèo lên gò đất.


Đứng trên đồi núi, có thể quan sát đại địa Kim Thành.


Xa xa, sông Hà Thủy nước chảy cuồn cuộn, tuôn trào theo hướng đông, hội tụ với sông lớn.


Diêm Hành thân hình cao lớn, như một gốc cây cổ tùng, đứng ở trên núi, nhìn nước sông xa xa, sắc mặt ngưng trệ. Y nghe tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, nhưng không quay đầu lại. Thành Công Anh đi đến bên Diêm Hành, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng xa xa nhìn nước sông.


- Ngạn Minh, dòng nước lớn nữa, cũng chung quy là muốn về với nước sông.


Một lúc lâu, Thành Công Anh không nói câu nào, cuối cùng cũng thốt lên lời.


Diêm Hành thân mình run lên, hai gò má co giật.


Y không quay đầu lại, hạ giọng nói:


- Nhạc phụ, thật sự không cứu được sao?


- Ba đao đều trúng chỗ hiểm, tên Hầu Tuyển kia không có chút lưu tình.


- Nếu ta không tới đúng lúc, và Hầu Tuyển không mang nhiều binh lực thì thủ cấp cũng khó lòng mà giữ được. Ngạn Minh, xin thứ lỗi, cũng là do ta không tận tâm. Ta đã tận lực, mặc dù người nhà thì thoát được nhưng chủ công khó bảo toàn tính mạng.


Ánh mắt Diêm Hành nhất thời đỏ lên.


Y cố nén đau thương, cười không trách cứ Thành Công Anh.


Y thật sự không có cách nào trách cứ Thành Công Anh, vì bảo vệ cả nhà Hàn Toại, y đã không còn một người thân nào, ba đứa con trai chết trận trong thành, thiếp tự sát ở đầu giếng, vợ tự tử. Tình thế như vậy, Diêm Hành còn có thể trách cứ sao? Trách cứ y sao không đến đúng lúc sao, y là con rể Hàn Toại, nếu không vì Dương Kỳ liều chết ngăn trở Mã Siêu, chỉ sợ y giờ đã chết. Cho nên, Thành Công Anh thỉnh tội, y chỉ có thể vỗ bả vai Thành Công anh.


Trong đầu, hiện ta đủ mọi việc…


Diêm Hành, xuất thân bần hàn, vỗ dĩ là đứa trẻ mồ côi ở Hoàng Trung.


Lúc trước do ngộ sát con chó của Hoàng Trung lệnh, nên bị định tử tội.


Khi y bị đi lĩnh tôi, Hàn Toại xuất hiện.


Khi đó, Hàn Toại vẫn chưa phải thái thú quận Kim Thành, chỉ có điều, y rất có danh vọng trong danh sĩ Kim Thành ở Lương Châu.


Thấy Diêm Thành đáng thương vì thế liền xin tha mua tội cho y, bảo vệ tính mạng Diêm Hành.


Năm đó, Diêm Hành mười tuổi.


Mà năm đó, đúng là năm đầu trung bình.


Hàn Toại thu dưỡng Diêm Hành, cũng dạy hắn đọc sách biết chữ, tập văn luyện võ. Diêm Hành trời sinh khỏe mạnh, hơn nữa vô cùng thông minh.


Hàn Toại lúc đó nói đùa, ngươi sau này trưởng thành, hãy làm con rể ta.


Tất cả mọi người đều nghĩ rằng, Hàn Toại chỉ là vui đùa. Nhưng sau này, ai cũng không ngờ, Hàn Toại thật sự gả con gái cho Diêm Hành. Có thể nói, không có Hàn Toại, thì không có Diêm Hành. Diêm Hành chứng kiến từng bước quật khởi của Hàn Toại.


Lúc đầu bị đám bắc cung bá ngọc, Lý Văn Hầu dẫn đầu tạo phản.


Sau này, Hàn Toại có căn cơ, Diêm Hành khôn lớn, võ nghệ tinh thông, tinh ranh khôn khéo trong chiến sự và chính vụ.


Diêm Hành cảm kích Hàn Toại, tất cả đều thành tâm.


Hàn Toại tuy không phải thân phụ y, nhưng trong mắt hắn, Hàn Toại chính là phụ thân y.


Hiện tại…


Diêm Hành nắm chặt nắm tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay, bàn tay máu tươi đầm đìa, y hít một hơi dài:


- Công Anh, ngươi hãy thay ta ở đây quan sát, ta vào gặp nhạc phụ, xem người có điều gì chỉ bảo, chúng ta sẽ quyết định tiếp, bước tiếp theo?


- Dạ!


Diêm Hành xoay người, bước đi xuống gò đất.


Y chưa vào tới động, đã nghe thấy tiếng thê tử khóc.


- Người đâu, dậy mau.


- Phu quân, cha….


Hàn Thị nữ nhìn Diêm Hành, khóc nức nở.


Hàn Toại thở không ra hơi:


- Ngạn Minh tới rồi?


- Cha.


- Con gái, con ra ngoài trước, ta có việc cần nói riêng với Ngạn Minh. Con ngoan, cha có một câu, con phải nhỡ kĩ. Ngày sau phải giữ đạo nữ nhân, nghe lời phu quân, thiết không được như trước, cả ngày cáu giận, làm một người vợ ngoan.


- Con, xin ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân.


Hàn Thị nữ ánh mắt đỏ bừng, quỳ xuống, hướng tới Hàn Toại dập đầu lạy ba cái.


Diêm Hành biết đây là lời trăn trối của Hàn Toại. Y suýt nữa khóc thành tiếng, có thể y biết, chính mình không được khóc. Y là người tâm phúc, nếu y khóc, thì tất cả mọi người sẽ không biết làm gì.


Quỳ xuống bên cạnh Hàn Toại, Diêm Hành như thời niên thiếu:


- Xin nhạc phụ chỉ dạy.


Lúc nhỏ, y luôn nói:


- Xin người chỉ dạy.


Mà nay, tiên sinh đã thành cha vợ, tình nghĩa này, càng ngày càng sâu đậm. Hàn Toại gương mặt tái nhợt, tươi cười. Y vươn tay, cầm lấy tay Diêm Hoành. Nếu ta năm đó chưa theo giặc, ta và ngươi hiện giờ, nói không chừng vẫn còn ở quê hương an cư vui sống. Ta có thể vẫn thấy được tình cảm của ngươi với con ta, và cả đứa cháu ta nữa…


- Nhạc phụ, là Diêm Hoành vô dụng.


- Ngạn Minh à, trách sao được ngươi, trách sao được ngươi.


Hàn Toại ho dữ dội, khóe miệng ho ra máu, hạ giọng nói:


- Ta cả đời mưu kế, thậm chí còn bị gọi là cửu khúc Hoàng Hà, không ngờ, kết quả lại bị tên Mã Đằng mãng phu hãm hại…Tuy nhiên, ta không oán thán! Ta tính kế với người khác, người khác dùng kế với ta, chỉ để xem ai thủ đoạn hơn, ai cao minh hơn thôi.


Bây giờ, ta mất đi, kim thành không còn là ngươi trú chân của ngươi nữa.


Ngươi cùng Công Anh, mang theo con gái ta, tìm một nơi lập công lao, tạo dựng công lao sự nghiệp.


-Nhạc phụ, con nên đầu quân cho ai? Tào Tháo sao?


- Tào Tháo đúng là minh chủ, nhưng đối với ngươi mà nói, đó không phải lựa chọn tốt nhất.


Mưu sĩ dưới trướng y như mây, mãnh tướng vô song…Ngươi tài hoa hơn người, lại không có nửa điểm căn cơ, muốn đứng vững, cũng không dễ dàng. Ta nghĩ ngươi nên tìm một người! Tuổi của hắn tuy rằng không lớn, nhưng thanh danh vang dội, càng được Tào Tháo coi trọng.


- Bắc Trung Lang tướng?


Hàn Toại mỉm cười!


- Ngạn Minh, người có thể ngăn cản Mã Đằng nhất thống Lương Châu, chỉ có thể là Tào Hữu Học.


Đầu quân cho hắn…Hắn sẽ tiếp nhận ngươi, ngươi lại có đại tài, vả lại rất có tâm. Đầu quân cho hắn, ngươi sau này ắt có thành tựu, tất không thể không thành đại sự… Nguồn tại http://Truyện FULL


Đồng tử Hàn Toại mở rộng.


Y cười lớn:


- Mã Thọ Thành, xem ngươi đắc ý được bao lâu?


Dứt lời, hơi thở cuối cùng trút xuống.


Tháng 3 năm Kiến An thứ chín, Hàn Toại qua đời!


Tây Lương, Cô Tang.


Mã Thiết nhìn Bàng Đức dưới sảnh, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ lo lắng.


-...Ba nghìn thiết kỵ, ba nghìn thiết kỵ, Bàng Lệnh Minh thật là có bản lĩnh lớn, không ngờ khiến ta mất hết...


-...Mạt tướng vô năng, xin công tử trách phạt.


- Tất nhiên loại người vô năng như ngươi, giữ lại để làm gì? Người đâu, đưa hắn ra ngoài chém.


Mã Thiết nổi giận thật sự!


Vốn huyện Võ Uy bị mất đã khiến y vô cùng phẫn nộ rồi.


Tên tiểu tặc Tào Bằng kia chỉ là quá may mắn mà thôi. Ngay cả chưa đứng vững ở Hà Tây mà không ngờ lại tấn công quận Võ Uy ta. Ta không tìm ngươi là tốt lắm rồi, mà ngươi rõ ràng tự mình tìm tới cửa chết, ta sẽ không khách khí với ngươi nữa!


Nghe phụ thân nói, Bàng Đức này là một người tài giỏi.


Cho nên sau khi biết huyện Võ Uy tạo phản, Mã Thiết lập tức sai Bàng Đức đang phòng thủ tại Võ Uy dẫn quân lập tức tiếp viện.


Nhưng không ngờ...


Trong đầu y đột nhiên thoáng hiện lên một việc đã lưu truyền khá lâu, lúc trước Bàng Đức bị lưu đày ngoài Long Giả Thành, chính là bởi vì y có giao tình với Tào Bằng nhưng lại thề thốt phủ nhận, cho nên mới bị Mã Đằng đày tới Hà Hoàng. Vậy chẳng lẽ...


Mã Thiết đột nhiên nói:


- Từ đã.


Đao phủ dừng tay lại, nghi hoặc nhìn Mã Thiết.


Lại nghe Mã Thiết nói:


- Bàng Lệnh Minh, ngươi và tên Tào Bằng kia rốt cuộc là quan hệ như nào?


- Không có quan hệ gì.


- Vậy ngươi quay về được bằng cách nào?


Bàng Đức ngẩn ra, một lát sau hạ giọng nói:


- Là Tào Bằng thả ta về.


- Hừ, còn nói là không có quan hệ gì.


Mã Thiết giận giữ cười, chỉ tay vào Bàng Đức, nói:


- Nếu không có quan hệ, sao hắn ta lại thả ngươi về? Nếu không có quan hệ, hắn sẽ tặng ngươi bảo đao sao? Bàng Đức, phụ thân ngươi trước khi đi đã nói với ta, muốn ta đề phòng ngươi, nói ngươi là sói mắt trắng không thuần dưỡng được.


Ta vốn không tin, còn nghĩ ngươi có thể giúp ta một tay, không ngờ, quả nhiên ngươi đã quy hàng tên Tào tặc kia.


-...Mạt tướng không có.


Đao, đã bị thu rồi.


Bàng Đức không có lời nào để nói, nhưng nói y cấu kết với Tào Bằng, y không thừa nhận.


Y còn đang định tranh biện, Mã Thiết đã tiến lên đá một cước vào ngực Bàng Đức. Mã Thiết tuy còn trẻ nhưng cũng là con nhà tướng, từ nhõ đã luyện võ, thương mã thuần thục. Mặc dù không được dũng mãnh như đại ca Mã Siêu của hắn, nhưng cũng là một viên mãnh tướng.


Một cước này làm Bàng Đức hộc ra một ngụm máu tươi, suýt thì ngã quỵ.


- Vật chứng ngay trước mắt, ngươi còn nói là không có?


- Tam công tử, đích thật là mạt tướng bị Tào Bằng bắt làm tù binh, tuy nhiên Tào Bằng là người quang minh lỗi lạc, nói thắng mà không võ, muốn cùng ta ở dưới thành Cô Tang quyết chiến, cho nên thả ta trở về. Hắn ta muốn chiến công bằng, nên tặng ta bảo đao.


Trong dạ Bàng Đức rất trong sáng, không có gì giấu diếm.


Điều y nói là sự thật, nhưng Mã Thiết nghe lại không tin, cho là nói hươu nói vượn.


- Hắn coi trọng ngươi, cho nên mới thả ngươi.


Hắn muốn thắng ngươi quang minh chính đại, nên tặng bảo đao cho ngươi. Bàng Lệnh Minh, ngươi coi ta là đứa trẻ lên ba sao?


Khuôn mặt tuấn tú của Mã Thiết vì tức giận mà trở nên méo mó.


- Rõ ràng là ngươi hàng Tào Bằng, hắn phái ngươi lẻn vào Cô Tang, sau đó nội ứng ngoại hợp. Bàng Đức, cha ta coi trọng ngươi mà ngươi dám phản chủ cầu vinh. Hôm nay nếu không giết ngươi, sớm muộn gì cái đầu của ta cũng trở thành công lao cho ngươi...Ngươi đâu, bắt hắn mang ra ngoài chém ngàn đoạn cho ta.


Mã Thiết nổi trận lôi đình, lớn tiếng rít gào.


Không phải y tức giận vì Bàng Đức đầu hàng, mà tức giận Bàng Đức khinh thường y, không ngờ lại dùng nói dối để lừa gạt y.


Mã Thiết cũng biết, uy vọng của y ở trong quân chưa đủ.


Lần trước chinh phạt Hồng Trạch, các tướng lĩnh thuộc cấp dựa vào điều này mà không ngừng sai phái là có thể nhận ra.


Đám tạp chủng kia ức hiếp ta cũng được, nhưng một Bàng Đức nho nhỏ là ngươi cũng khinh thường ta sao? Lão tử hôm nay phải giết ngươi!


- Công tử, oan cho mạt tướng, oan cho mạt tướng.


- Kéo hắn ra ngoài.


Mã Thiết vung tay lên, gào thét.


Đúng lúc này, Mã Thành từ bên ngoài chạy vào, lớn tiếng:


- Công tử, đao hạ lưu nhân, đao hạ lưu nhân.


- Thành thúc, vì sao thúc lại cầu xin cho hắn?


Mã Thành thở dốc, sau khi dừng bước, liếc nhìn Bàng Đức một cái.


Lại nói, gã vô cùng hiểu Bàng Đức, đứa nhỏ này là người rất trung thành, hơn nữa chịu nhiều khổ cực, vô cùng thành thật.


Nó võ nghệ cao cường nhưng không bừa bãi giống như Mã Siêu.


Năm xưa Mã Đằng chỉ vì lý do không đủ người mà sung Bàng Đức tới Long Giả Thành, Mã Thành đã không đồng ý rồi.


Sao Tào Bằng lại biết Bàng Đức?


Lúc ấy Bàng Đức vừa mới bộc lộ tài năng, vậy Tào Bằng thông qua cách gì mà biết sự tồn tại của Bàng Đức này, ngươi hà tất phải hoài nghi? Nhưng Mã Đằng vừa mới quật khởi trở lại, Mã Thành cũng không thể nói nhiều, chỉ đành phải trơ mắt nhìn Mã Đằng đem Bàng Đức sung quân, hơn nữa lại mất bốn năm liền. Nhưng bốn năm này, Bàng Đức không hề có một câu oán hận.


Nó tận tâm hết sức bảo hộ Long Giả Thành, đánh gần trăm trận với Khương Hồ.


Chết dưới đao của Bàng Đức có không ít tướng lĩnh nổi danh của Khương Hồ, ít nhất giết phải mấy chục người. Bàng Đức trấn thủ Long Giả Thành khiến cho Thiêu Đương Khương không thể liên hợp với Hoàn Toại, khống chế sự phát triển lớn mạnh của Hàn Toại, Mã Đằng mới an toàn phát triển.


Tào Bằng?


Quỷ kế đa đoan!


Bàng Đức bại bởi Tào Bằng, dường như cũng dễ hiểu.


Anh hùng tiếc anh hùng, là lẽ thường tình. C

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.