- Nổi trống!
Cùng với mệnh lệnh của Hạ Hầu Lan, tiếng trống trận nổ vang.
Hai trăm cái trống da bò lớn, vang lên ầm ầm, chìm ngập trong tiếng hô gào của binh Đê từ xa.
- Giết!
- Giết!
- Giết!
Bốn ngàn người cùng hét lên, trời đất biến màu.
Xa xa, Đậu Mậu ở trong quân nhìn thấy tình cảnh đó, sắc mặt không khỏi trắng bệch ra.
Quân Tào không nhiều so với số quân người Đê, quả thực cách biệt một trời một vực. Nhưng không biết vì sao, bốn ngàn quân Tào này, đã tạo ra uy phong, hơn ba mươi ngàn quân Đê không thể so sánh.
Nghe tiếng trống trận của Tào Bằng vang lên, Đậu Mậu không kìm nổi nuốt nước bọt, đột nhiên trừng to mắt, lớn tiếng quát:
- Tiền quân, xuất kích!
- Giết!
Quân Đê phóng ra như bay, muốn đánh tới trận doanh của quân Tào.
Bốn ngàn binh phủ quân Tào đều là mãnh tốt đã trải qua trăm trận chiến. Đi theo Hạ Hầu Lan, đã lập vô số công trạng ở chiến trường Mạc Bắc. Mà nay Hà Hoàng lại vừa trải qua một trận tắm máu,khí thế bày ra như thế, đương nhiên khác biệt.
Vạn quân lên đường như trận động đất.
Tào Bằng dừng chân trên gò đồi cao, nở nụ cười ác nghiệt lạnh lùng.
- Đám ô hợp, không chịu nổi một kích.
Hắn giống như lẩm bẩm một mình, đồng thời lại như giải thích với đám người Bàng Thống.
Mà Tôn Thiệu lần đầu tiên đối diện với trường hợp ngàn quân vạn ngựa lao nhanh, nên sắc mặt tái nhợt. Thái Địch, Đặng Ngải thì khá hơn một chút. Thái Địch chính là người lớn lên ở trên thảo nguyên, trường hợp này nhìn đã quá quen rồi, mà Đặng Ngải thì sao?
Từng tham gia vào cuộc chiến ở Vũ Âm, nên biểu hiện của gã cực kỳ bình tĩnh.
Nhưng Đỗ Thứ và Tôn Thiệu lại là lần đầu đi lĩnh giáo cảnh tượng này.
Hàng vạn con ngựa lao nhanh giống như nắp đậy mây đen, điên cuồng nhào tới, khiến cho hai ngườinày trong lòng run sợ.
Chiến mã đang cưỡi hình như cảm nhận được sự bất an trong lòng chủ nhân, nên có chút rối loạn. Nhưng sư hổ thú đã phát ra tiếng phì phì trong mũi, hình như là tỏ vẻ không hài lòng. Hai con ngựa kia lại yên tĩnh trở lại, đứng một cách yên tĩnh.
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của đám người Tào Bằng, Tôn Thiệu và Đỗ Thứ đều cảm thấy xấu hổ.
Đặc biệt là biểu hiện Thái Địch và Đặng Ngải càng khiến cho hai người này xấu hổ vô cùng. Tôn Thiệu là một người có võ nghệ cao nhất trong bốn người, thường tỏ ra kiêu ngạo. Nhưng giờ phút này, lại không khỏi âm thầm kính nể sự bình tĩnh của Thái Địch và Đặng Ngải.
Gã hít một hơi sâu, âm thầm quở trách sự kích hoảng hốt lúng túng của mình.
Rồi sau đó bình tĩnh lại quan sát cuộc chiến.
Đợt tấn công của người Đê không hề đáng nói, hỗn loạn không chịu nổi. Trên mặt Hạ Hầu Lan bỗng lộ ra nụ cười lạnh.
Trình độ này cũng dám tấn công Công tử ta?
- Cung tiễn thủ chuẩn bị!
Cờ lệnh phấp phới, Tào Bằng kiên nhẫn bất động, trận hình không chút rối loạn.
Tên trận xếp hình chữ bát, trong nháy mắt cùng với cây thương giơ cao của Hạ Hầu Lan:
- Bắn tên!
Hai loạt tên sắc bén rời khỏi dây cung mà bắn ra, một nghìn mũi tên Tào Công rít lên và bay ra. Xông vào trước người ngựa của quân Đê, cả người lẫn ngựa trong nháy mắt bị bắn hạ thành con nhím, ngã xuống mặt đất.
- Bắn tên!
Kỵ quân người Đê lớn tiếng la lên.
Chỉ có điều, phần lớnkỵ quân lấy đoản cung làm chính, tầm sát thương chỉ ở trong vòng tám mươi bước.
Mà cung tiễn quân Tào đều là cường cung một thạch trở lên, tầm sát thương một trăm năm mươi bước. Loạt bắn tên thứ nhất, tên rời khỏi dây cung, quân tốt lập tức ngồi xổm xuống, lượt bắn cung thứ hai lại bay ra. Cung tiễn thủ của quân Tào đâu vào đấy, không chút hoang mang mà giương cung cài tên vào, đợi mệnh lệnh phát ra. Sau khi bốn lượt xong thì bốn ngàn mũi tên của Tào Công bắn ra, gây nên thương vong mấy trăm người. Không đợi để kỵ binh người Đê phản ứng. Và sau đợt bắn tên thứ hai xong, quân Tào bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.
Một loạt mũi tên Tào CÔng bắn lên trời, kèm theo tiếng rít sắc bén như thủng bầu trời.
Tên như mưa, che lấp mặt trời và bầu trời.
Mưa tên liên kết giống như thác nước đổ xuống dưới.
Quân Đê đối mặt với trận mưa tên dày đặc này, chết cực kỳ thê thảm và nghiêm trọng.
Đậu Mậu nhìn thấy tình hình trong quân như vậy thì không khỏi hoảng loạn lên.
- Tấn công, xông lên cho ta!
Chúng ta nhiều, không tin không thể không bước qua các ngươi!
Mà ở bên kia, Hạ Hầu Lan lại liên tục cười nhạt, loại tấn công không hề có kỹ thuật này ngay cả người Hung Nô cũng đều rất ít khi dùng. Đậu Mậu đúng là ếch ngồi đáy giếng, tự cho là mình lợi hại, không biết anh hùng trong thiên hạ.
Ngươi có bao nhiêu người?
Thì tên của lão tử càng nhiều!
- Mười lượt bắn liên tiếp, tới gần năm mươi bước!
Hạ Hầu Lan bình tĩnh hạ lệnh, cờ lệnh quân Tào lập tức tung bay múa.
- Bọn quân Đê ngang ngược còn cho rằng lợi hại hơn nhiều….
Mã Tắc không kìm nổi, hạ giọng nói thầm:
- Xem Đậu Mậu kia hò hét ngạo mạn muốn chết, nhưng lại là hạng người không có tài cán gì.
- Hắn không có sự lựa chọn.
Bàng Thống vừa nghe được bỗng hạ giọng nói:
- Âu Thường, từ lúc bắt đầu hắn đã bước vào cái bẫy của Công tử rồi.
- Ừ?
- Ngươi thật sự cho rằng Công tử là người thích giết người sao?
- Điều này….
Mã Tắc không biết nên trả lời thế nào.
Nhận thức của gã đối với Tào Bằng không được xem là quá sâu, hiểu biết cũng không nhiều.
Chẳng qua từ lúc gã quy thuận tới nay, tất cả những điều gã nghe được, xem được đều là sự giết hại máu chảy đầm đìa của Tào Bằng.
Đặc biệt là sự bạo động Mậu tử Hứa Đô, Tào Bằng tắm máu tại Bạch Bộ Loan.
Mà ngoài thành Long Kỳ, hàng nghìn tù binh Phá Khương bị Tào Bằng giết không còn một mảnh...
Từ khi vào Hà Hoàng, mệnh lệnh nghe được không có chỗ nào mà không phải là cách nói "chó gà không tha", "không thu tù binh"...v..v...
Nếu nói Tào Bằng không phải là người khát máu?
Mã Tắc thật đúng là không tin tưởng lắm!
Bàng Thống hạ giọng nói:
- Không nên bị vẻ bề ngoài lừa gạt, nếu Công tử không ra chỉ thị đó thì e rằng Hà Hoàng cũng không thể tốc chiến tốc thắng. Hai trăm nghìn người Đê, nếu để bọn chúng cùng nhau tụ lại, ắt sẽ gây nên sự thiệt hại rất lớn. Cho nên công tử chỉ có hạ lệnh tàn sátmới làm cho người Đê khiếp sợ.
Trận chiến hôm nay, trước khi công tử xuất chính thì đã được xác định.
Chỉ có giết hại thê thảm mới có thể khiến cho người Đê sợ hãi, làm cho Đậu Mậu không thể không chiến đấu…
Lựa chọn hồ Trát Lăng là vì địa hình của nơi này. Ngươi có phát hiện ra vị trí chúng ta đang đứng cực kỳ thuận lợi không? Binh mã Đậu Mậu tuy nhiều nhưng chỉ có thể tấn công chính diện. Bên hông chúng ta là hồ Trát Lăng, một bên khác là vùng đồi cao. Từ đó, bức bách Đậu Mậu liều chết chiến đầu, và chúng ta có thể ngồi yên đợi thời cơ.
Trong tay Bàng Thống cầm quạt giấy chỉ vẽ địa hình.
Không chỉ có Mã Tắc nghe đến say mê, mà đám người Đặng Ngải cũng không khỏi gật đầu lia lịa.
Cùng lúc đó, cùng với việc xoay chuyển chiến sự, đợt tấn công của quân Đê tuy mãnh liệt nhưng cuối cùng trong phạm vi tám mươi bước vẫn không thể đến gần.
Mũi tên bay lác đác trên bầu trời lại bị trọng giáp ngăn trở.
Quân Tào lấy tiễn trận hung ác, áp chế được đợt tấn công của người Đê, càng gây ra thiệt hại đáng sợ cho người Đê.
Lượt tấn công thứ nhất thất bại, gần nghìn người ngựa nằm trong vũng máu.
Hai lượt tấn công không thành, hơn nghìn người chết trận.
Hạ Hầu Lan vừa chỉ huy vừa yên lặng quan sát trận tuyến của quân Đê.
Dần dần, y lộ ra cái cười quái đản, nói lẩm bẩm:
- Gần như có thể tấn công được rồi!
Nói xong, y giơ cao đại thương lên.
Phía sau tiếng trống trận đột nhiên biến đổi tiết tấu.
Một loạt mũi tên phát ra xông thẳng lên bầu trời, tiếng vèo vèo bén nhọn đó vang dội trên không trên không hồ Trát Lăng.
- Tử U sắp tấn công lại rồi!
Tào Bằng nhếch miệng làm lộ ra hàm răng trắng như tuyết. Đọc Truyện Online mới nhất ở wWw.EbookFull.Net
Hắn quay đầu lại, nhìn hai người Tôn Thiệu, Đặng Ngải đã tỏ ra vô cùng sốt ruột, nóng lòng.
- Tiểu Ngải, Tiểu Thiệu chuẩn bị theo ta tấn công!
- Công tử cũng muốn tấn công sao?
Tào Bằng cười ha ha, nói:
- Lúc này không ra tay thì đợi khi nào ra tay?
Còn chưa dứt lời đã nghe ngựa chiến hí từ đằng xa. Hai đội binh mã từ hai bên trái và phải người Đê bỗng nhiên đánh ra.
Một đội lạc đà trắng trên người khoác trọng giáp chạy nhanh như bay.
Tướng quân cầm đầu chính là Sa Ma Kha, múa chông sắt cái vồ trong tay, một con lạc đà đi trước, trong chớp mắt đã tấn công vào quân địch.
Cùng lúc đó, vợ chồng Triệu Vân Mã Triệu Lộc suất lĩnh Phi Đà binh từ một bên sườn khác của quân Đê đánh ra.
Triệu Vân trên đầu đội mũ bạc, người khoác áo giáp bạc, dưới hông là Bạch Long mã, tay cầm Long Đảm thương. Cây thương lớn nằm trong tay hắn, giống như có một sinh mạng, dắt theo từng mảnh, từng đường ánh bạc của cây thương vút vào khoảng không giết ra quân Đê liên tục tháo chạy. Hắn hoàn toàn không quan tâm phía sau, cây thương bay ra, đến chỗ nào, chỗ đó người ngựa ngã nhào.
Có tướng quân Đê tiến lên ngăn cản nhưng lại bị hắn dễ dàng chém chết trong trận chiến.
Mã Vân Lộc theo sát họ, hai người đó như mũi tên rời dây cung, đánh thẳng tới trong quân Đê.
Tào Bằng không kìm được, ngựa mặt lên trời cười to,
- Các con, kiến công lập nghiệp, chính vào lúc này, cùng ta giết người đi!
Sư hổ thú ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, nhảy lên không.
Tào Bằng khua vẽ Họa Can Kích, cưỡi ngựa đi trước.
Ở phía sau hắn, Văn Võ, Tôn Thiệu, Thái Địch, Đặng Ngải theo sát.
Cũng vào lúc này Hạ Hầu Lan giơ cao đại thương rồi sau đó chỉ ra xa hướng về quân Đê:
- Các huynh đệ, lên ngựa! tấn công!