Nên tới, chung quy cũng phải tới
Tào Bằng sớm đã chuẩn bị tư tưởng tốt, cho nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, mà ngược lại trong lòng có một cảm giác thoải mái.
Phải về nhà rồi sao?
- Vĩ Chương có thể sẽ giải thích, Tư Không muốn trị tội ta?
Các diễn đạt của Tào Bằng khác biệt rất lớn với Bàng Đức.
Bàng Đức mở miệng ra là, triều đình, phái người, mà Tào Bằng thì lại nói, còn lại là, Tư Không, trị tội. Nghe hai người nói có vẻ như không có sự khác biệt quá lớn nhưng thực ra lại rất khác biệt. Ý của Tào Bằng rõ ràng chính là nói: nếu như là Hán đế muốn trị tội ta, lão tử kiên quyết không nhận; nhưng nếu như là Tào Tháo hạ lệnh, hắn có thể nghe mệnh lệnh của Tào Tháo.
Chỉ là, sự khác biệt của loại diễn đạt này, Bàng Đức nghe không rõ.
- Điều này, Vĩ Chương ngược lại không nói rõ.
- Ách!
Tào Bằng cười, khoát tay:
- Ta đã biết rồi! Lệnh Minh, hai ngày nữa từ Tây Vực sẽ gửi đến hai trăm con lạc đà trắng, ngươi cho Khương Phố và Bàng Minh đi tiếp nhận. Bạch đà binh và Phi Đà binh nên bổ sung, nên chỉnh đốn nghỉ ngơi, lúc này, chúng ta phải quay về…còn nữa, việc này không được truyền ra ngoài, chờ triều đình cho sứ giả tới rồi nói tiếp.
- Vâng!
Tào Bằng bàn luận tình hình, khiến cho tâm trạng Bàng Đức trấn tĩnh rất nhiều.
Y khom người thi lễ, xoay người bước nhanh rời khỏi.
Tào Bằng đang chuẩn bị tắm rửa một chút, ngẩng đầu lại nhìn thấy ba người Bộ Loan, vẻ mặt tràn đầy sự ưu tư lo lắng.
- Các ngươi, đều nghe cả chứ!
- Vâng!
Trong ánh mắt Bộ Loan và Chân Mật ngân ngấn nước mắt.
Các nàng thấy lần này Tào Bằng trở về, sẽ gặp không ít trắc trở.
Ngược lại, Quách Hoàn bề ngoài nhìn có vẻ kiên cường rất nhiều, chỉ cắn môi, khẽ nói:
- Phu quân, Tư Không như vậy, thật bất công cho phu quân!
- Nói bậy!
Tào Bằng một tiếng quát chói tai:
- Đàn bà thì biết cái gì?
Ta tự ý giết quan viên triều đình, Thứ sử một châu vốn là tử tội. Tư Không cho ta trở về, ta cũng cam tâm tình nguyện, há có thể bình luận ngông cuồng? Thôi được rồi, đừng nói lung tung nữa, trở về thu gom một chút, có lẽ không tới nửa tháng, chúng ta sẽ trở về Hứa Đô…haha, tiểu Loan, tiểu Hoàn, các nàng không phải luôn nói Tây Bắc quá khổ lạnh sao?
- Nhưng…
Bộ Loan còn muốn nói, lại thấy Tào Bằng trừng mắt, lời nói muốn thốt ra rồi, lại nuốt trở vào.
Về nhà thôi!
Tuy rằng các nàng luôn mong đợi về nhà, nhưng để trở về với phương thức như vậy, chung quy không phải là kết quả các nàng hy vọng sao.
Tuy rằng, Tào Bằng cố gắng che giấu tin tức, nhưng bức tường này làm sao ngăn được gió xuyên qua.
Cũng không biết là ai đã để lộ tin tức, tin tức triều đình phái người tập nã Tào Bằng, rất nhanh đã truyền đến khắp Lương Châu.
Bộ Chất chạy tới hỏi, tuy nhiên bị Tào Bằng nghiêm khắc quát lớn trở về.
- Hiện giờ, cày bừa vụ xuân mới ngươi không đi chú ý dân sinh, chạy tới kêu oa oa làm gì?
Cần biết kế hoạch một năm vào xuân, cày bừa vụ xuân này quan hệ tới hy vọng của bách tính, hơn nữa là gốc rễ sinh tồn của bọn họ. Võ Uy trải qua chiến hỏa cực kỳ nghiêm trọng, gần như là không thể vực dậy nổi. Ngươi lập tức nhận nhiệm vụ, xây dựng một chủ trường để nhanh chóng phát triển dân sinh cùng với Tô Tắc,Thạch Thao, Bàng Thống, khôi phục thương lộ Tây Vực phồn vinh Tây Bắc…Còn nhữngviệc khác, đừng vội nhúng tay vào.
- Nhưng…
Tào Bằng khoát tay, cắt ngang lời nói của Bộ Chất.
Hắn sai Chân Mật lấy tới một cuốn sách nhỏ, giao cho Bộ Chất.
- Đây là chương trình ta sớm đã nghĩ ra, vốn dĩ muốn chờ sau khi Lương Châu ổn định, sẽ đẩy mạnh phát triển Hà Tây và Võ Uy.
Nhưng hiện tại xem ra, chỉ sợ là không thể rồi!
Mặc kệ mới nhậm chức Thứ sử Lương Châu là ai, ta muốn ngươi và Sĩ Nguyên, mau chóng bắt tay vào làm, năm sau bắt đầu mở rộng thực thi. Ta trước đã phái người liên hệ Đức Nhuận, cho y thông qua Từ Châu hành hội, nghĩ cách mua một ít cây dâu và trái từ Đông bộ...Các ngươi phải chuẩn bị trước, một khi chuẩn bị ổn thỏa, liền đẩy mạnh toàn diện, đừng phụ lòng hy vọng của ta.
Trên cuốn sách nhỏ kia, viết một chữ "Nền tảng cơ sở trồng trọt".
Sau khi Bộ Chất tiếp nhận, lật qua nhìn sơ, không khỏi mắt sáng lên.
Nội dung của cuốn "Nền tảng cơ sở trồng trọt" này của Tào Bằng, kỳ thực chính là phương pháp trồng cây nuôi tằm nuôi cá thời hậu thế, quả cơ ngư ao. Vốn dĩ địa thế trũng này là xen vào vùng châu thổ của Châu Giang, mà tạo ra một hình thức trồng trọt. Hiện giờ, ở Võ Uy Hà Tây, ngược lại cũng không coi là đặc biệt. Thời kỳ Đông Hán, khu vực Võ Uy Hà Tây, và đời sau Ninh Hạ Cam Túc cũng không giống. Mượn vào nước sông, lượng nước Võ Uy Hà Tây dồi dào, sông ngòi vẫy vùng giao thoa, đất đai vô cùng màu mỡ.
Đời sau có cửa ải Giang Nam, chính là chỉ khu vực này.
trồng cây nuôi tằm nuôi cá là đem chỗ đất trũng, khoét ao sâu, rồi sau đó chồng đất thành móng, bồi cao địa thế. Tương đối hạ thấp mạch nước ngầm để gieo trồng trọt cây dâu, ăn quả, gồm cả nuôi dâu tằm, gia tăng sản vật Tây Bắc, mở rộng con đường sinh sản của Lương Châu. Từ một loại nông canh chăn nuôi, hướng theo sự chuyển biến đa nguyên hóa, đồng thời còn có thể sản sinh ra tác dụng xúc tiến cực lớn, đối với hoàn cảnh Tây Bắc. Phân tằm cho cá ăn, bùn dưới ao để bón cây tằm, trồng tằm, nuôi tằm ba loại hữu cơ kết hợp, hình thành cây dâu tằm, tằm, cá, bùn, dựa vào nhau mà sống, hiệu quả đẩy mạnh tuần hoàn, tránh nạn nước ao trũng, kiến tạo ra một môi trường sinh thái tốt đẹp.
Tào Bằng không biết, hoàn cảnh tây bắc cuối cùng là thời đại nào mới bị phá hủy.
Tuy nhiên phòng ngừa chu đáo, có sự chuẩn bị trước, tăng cường ý thức bảo vệ môi trường Tây Bắc, ít nhất là thế hệ này của hắn, sẽ không bị phá vỡ. Đối với Tào Bằng mà nói, như vậy là đủ rồi! Đồng thời, sự xuất hiện dâu tằm, ngư nghiệp, cũng có thể gia tăng hiệu quả và lợi ích kinh tế Tây Bắc. Đặc biệt là cấy ghép dâu tằm, có thể đối với thương lộ Tây Vực, sản sinh tác dụng thúc đẩy cực lớn…
Từ đầu năm Kiến An thứ 9, Tào Bằng đã bắt đầu bắt tay vào kế hoạch.
Chỉ là do bạo loạn Mã Đằng, làm cho kế hoạch này của hắn cuối cùng không thể thi hành.
Mà nay, hắn sắp phải đi rồi.
Nhưng tư tưởng chiến lược Đại Tây Bắc, cũng không thể như vậy mà diệt vong được. Hắn muốn cố gắng mọi cách, tiến cử Bàng Thống, Bộ Chất, Thạch Thao đảm nhiệm Thái thú ba quận, cũng chính là hắn đang chuẩn bị tư tưởng chiến lược Đại Tây Bắc. Một khi dâu tằm ngư nghiệp Hà Tây hưng khởi, có thể tiến hành thêm một bước kích thích Kim Thành, Lũng Tây, Hán Dương, thậm chí ổn định khu vực. Quận Trương Dịch đến lúc đó, sẽ tạo nên một nơi tập kết hàng mậu dịch chủ yếu là chăn nuôi nghiệp và thương nghiệp, mà toàn bộ Lương Châu, sẽ trở thành căn cứ thương lộ của Tây Vực, từ đó mà sinh lợi ích cực lớn. Nếu như dựa theo dựa theo tư tưởng này mà thúc đẩy, không tới mười năm, Lương Châu ắt thành vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc, thật sự là cửa ải Giang Nam. Đương nhiên, điều này còn cần phải liên dục ổn định quy hoạch phát triển.
Tào Bằng, phác thảo bản kế hoạch này ra.
Kế tiếp còn phải xem bản lĩnh của đám người Bộ Chất, Thạch Thao nữa…
Tin rằng, với tài học và năng lực của bọn họ, tất nhiên có thể khiến cho bản kế hoạch này của Tào Bằng được thực hiện.
Giao cuốn sổ này ra, Tào Bằng chỉ cảm thấy một hồi thoải mái.
- Tử Sơn, Tây Bắc giao phó cho các ngươi, ta cũng có thể nhẹ nhõm một chút, hồi Hứa Đô hưởng thanh phúc. Mặc kệ triều đình lần này xử trí ta thế nào, cũng sẽ không nguy hiểm cho tính mạng của ta, cho nên không cần thiết phải lo lắng cho ta. Ta hiện giờ lo lắng duy nhất chính là Thứ sử Lương Châu cuối cùng sẽ hoa lạc nhà ai! Tuy nhiên, cho dù Thứ sử Lương Châu là ai, các ngươi cũng sẽ gặp phiền phức, có thể phái người đi thông báo cho tỷ đại của ta, thông qua y, trình báo lên triều đình, thỉnh cầu cứu viện.
Bộ Chất, cảm xúc dâng trào.
Nhìn bản kế hoạch này của Tào Bằng, gã mới biết được, trong lòng Tào Bằng có một khung phác thảo cực vĩ đại.
Điều này ở hắn xem ra, dường như là không thể tưởng tượng.
Thay đổi mô hình sản xuất ở Tây Bắc ý tưởng xây dựng Đại Tây Bắc.
Toàn bộ Lương Châu, Ung Châu, Tây Vực cả đến Hà Hoàng, thậm chí bao gồm cả Quan Trung! Một khi thực thi thành công, cũng sẽ thu nạp trong vòng bản kế hoạch tử tưởng Đại Tây Bắc này.
Người ta thường nói Quan Trung được thiên hạ. Tám trăm dặm Tần Xuyên lại sẽ vậy.
Giàu có, cũng không nổi liên tục mấy năm tiêu hao. Mà nay, Tào Bằng vì Quan Trung thiết lập ra một hệ thống tuần hoàn, như vậy thì sẽ tăng cường lớn mạnh địa vị của Tây Bắc, làm cho Quan Trung trở nên càng giàu có và đông đúc hơn…Mà quan trọng nhất là, một khi chiến lược Tây Bắc thực thi thành công, lực lượng hào phú Tây Bắc, sẽ gặp phải sự đả kích cực lớn, thậm chí có khả năng sẽ suy yếu nhanh chóng.
- Công tử yên tâm, Tử Sơn dù có nhảy vào chỗ chết, cũng sẽ làm cho kế hoạch của công tử thành công.
- Ha ha…
Tào Bằng cười to:
- Chẳng qua là thúc đẩy một kế hoạch mà thôi, nào đã đến nông nỗi "chết" được. Ngươi có thể không chết, chẳng những là ngươi, Nguyên Khánh, Quảng Nguyên, Công Uy, đều phải bảo trọng sức khỏe thật tốt. Đến lúc đó ta sẽ tìm cách cho Thái thường Ngự y phái người đến, khám và chữa bệnh cho các ngươi. Ta muốn các ngươi còn sống, đem kinh doanh Đại Tây Bắc trở thành nhân gian thiên đường.
Bộ Chất, phủ phục xuống đất, nước mắt rơi!
Tiễn bước Bộ Chất, Tào Bằng lại lần nữa bận rộn hẳn lên.
Hắn thậm chí không có thời gian chơi đùa với Tào Doãn, hưởng thụ hạnh phúc gia đìn. Nhiều nhất cũng là nửa tháng, hắn phải rời khỏi Tây Bắc. Thời gian của hắn đã không nhiều, hắn ắt phải sắp xếp xong, chế định các chương trình.
Trước, hắn lệnh cho người tìm Đặng Phạm.
Bàn giao tỉ mỉ một số công việc liên quan tới dân tộc Khương, Đê, Hung Nô, Tiên Bi. Võ Uy Hà Tây, các tộc sống lẫn lộn, phức tạp. Tuy nói Tào Bằng đã có một mở đầu tốt, lệnh cho các tộc bắt đầu phục tùng. Nhưng con đường dung hợp phục tùng dài đằng đẵng, thời gian sẽ xuất hiện đủ loại tình trạng phức tạp. Huống chi, đây là một quá trình dung hợp lấy "ta" làm chủ, tự nhiên không thiếu được tinh thần trấn áp và tàn sát. Đây là quá trình "hòa hợp đại dân tộc" không thể tránh khỏi.
Tào Bằng không hi vọng dung hợp bị động, chỉ có chủ động tìm kiếm dung hợp.
Trung lang tướng Trưng Khương, đã nhận lấy nhiệm vụ như vậy.
Y không chỉ phụ trách quân sự, đồng thời còn đảm đương nhiệm vụ điều tiết mâu thuẫn dân tộc, ý nghĩa cực kỳ trọng đại. Đặng Phạm gặp phải chuyện yên ổn, Tào Bằng ngược lại không lo lắng. Chỉ là, y thiếu chút linh hoạt, cũng là vấn đề trước mắt lớn nhất của Đặng Phạm.
- Ta sẽ lui lại giúp ngươi, đảm nhiệm chức Tế Tửu. Text được lấy tại Truyện FULL
Gã đối với sự việc Tây Bắc hiểu rõ, đồng thời mưu trí hơn người. Đại Hùng ngươi dũng mãnh thiện chiến, nhưng thiếu chút cơ biến. Hai ngươi các ngươi hợp tác, có thể gọi là kỳ chính tương hợp, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh. Cho nên, ta đem sự an nguy của Tây Bắc, giao phó cho hai người các ngươi.
Đặng Phạm đang gật đầu.
Tào Bằng ở Địch Đạo giết chết phụ tử Vi Đoan, làm cho Đặng Phạm cảm kích vô cùng.
Có huynh đệ như vậy, y làm sao không quên mình phục vụ? Cảm động lây, nếu như là sự việc trên chính Đặng Phạm, Tào Bằng cũng nhất định sẽ rút đao tương trợ. Gã và Vương Mãi, Tào Bằng, cùng đi ra từ Cức Dương. Từ nămKiến An thứ hai đến nay, đã tám năm. Tuy nói Tào Bằng là nhỏ nhất trong tám anh em kết nghĩa, nhưng trong lòng Đặng Phạm, Tào Bằng là một đại ca chân chính.
Mặc kệ tương lai thế nào, tình nghĩa kết bái này, mãi mãi không quên.
Đặng Phạm nói:
- A Phúc ngươi yên tâm, chỉ cần ta còn hơi thở cuối cùng, nhất định sẽ khiến Tây Bắc không lo.
Tiếp theo, Tào Bằng lại phân biệt liên lạc với đám người Vương Mãi, Hạ Hầu Lan, căn dặn từng việc một.
Thời gian, một ngày qua đi.
Tào Bằng mỗi ngày từ sớm bận đến tối, cảm thấy thời gian không đủ.
Ngày này, hắn đang ở trong nhà biên soạn một bộ chi tiết quy phục và giáo hóa quan hệ Tây Bắc, chợt nghe ngoài phòng truyền đến một hồi ồn ào náo loạn.
- Công tử, sứ giả triều đình, tới rồi!
Tào Bằng nghe được, buông bút trong tay xuống, lộ vẻ bình tĩnh khác thường.
Hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng, chỉ thấy trong viện đình, gia thần của hắn, một đám lòng đầy căm phẫn, tay cầm binh khí.
- Làm gì vậy, muốn tạo phản phải không?
Tào Bằng lớn tiếng quát:
- Toàn bộ đều trở về cho ta, nên làm gì thì làm, chớ có ở đây làm mất mặt ta.
Ánh mắt Khương Phố đỏ lên:
- Công tử!
- Khương Quýnh, muốn nghịch ý ta sao?
- Ty chức không dám.
Khương Phố không cam tâm, không nguyện buông binh khí xuống, cho người tránh đường.
Tào Bằng chỉnh lại quần áo, quay đầu nhìn, nhưng thấy cuối hành lang dài, Bộ Loan đang ôm Tào Doãn, Quách Hoàn và Chân Mật dìu đỡ lẫn nhau, nước mắt lưng tròng nhìn hắn. Tào Bằng mỉm cười, hướng về phía các nàng gật đầu, bèn ngẩng đầu ưỡn ngực, hướng về phía cửa lớn mà đi.
Trên chính đường, một đội quân tốt khẩn trương vô cùng.
Sắc mặt Trương Cáp có chút khó coi, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Y và Tào Bằng, cũng không có nhiều giao tình. Nói ra thì, lúc trước y bị bắt, vẫn là Tào Bằng ban cho, bại ở trong tay Cam Ninh.
Sau đó, khi cuộc chiến Quan Độ, Trương Cáp phụng mệnh Gỉa Việt Kỵ Giáo Úy, cũng chính là trực tiếp nghe lệnh của Tào Bằng…
Lần này đến Lương Châu, vẫn chưa rời khỏi Hứa Đô, hắn đãđược rất nhiều người chiếu cố.
- Gặp Hữu Học, chớ có khó dễ cho hắn, phải cho hắn có đủ thể diện.
Đây là Điển Vi phái người truyền lời cho hắn.
- Hữu Học công lao hơn hẳn, là do tiểu nhân làm hại.
Chém Vi Đoan, là đại trượng phu gây nên…Tuấn Nghĩa nên cẩn thận lời nói và việc làm.
Đây là khi ở thành Cách Quản, Hà Nam Doãn Hạ Hầu Uyên đã dặn dò ở tiệc rượu.
Ngoài ra, còn còn có lời dặn dò của đám người Hứa Chử, Trương Liêu, Tào Nhân. Cũng có sự giúp đỡ đám người Tào Chân, Điển Mãn, Hứa Nghi..
Quách Gia tự mình đến nhà, muốn gã cẩn thận hành sự.
Tuần Úc còn phái người đến báo, không được để Tào Bằng thiệt thòi.
Ngoài ra, các danh sĩ như là Thanh Lưu Khổng Dung, cũng nhờ người căn dặn Trương Cáp, nói Tào Bằng là danh sĩ, không thể dựa theo quy củ người bình thường mà làm, để tránh bôi nhọ người có văn hóa. Điều này làm cho Trương Cáp chưa xuất phátđã cảm thụ được áp lực cực lớn.
Đến Trường An, Tào Hồng lại căn dặn một lần.
Cuối cùng khiến cho Trương Cáp giật mình nhất, là Giáo Úy Vệ Ký, lấy thanh danh vệ sĩ Hà Đông, báo cho Trương Cáp:
- Tào Hữu Học dương oai vực ngoại, uy hiếp Lương Châu, còn là người tài có công với rường cột xã tắc, Tuấn Nghĩa, không thể chậm trễ.
Nếu như nói, lúc trước căn dặn đầy đủ, là người quen của Tào Bằng.
Như vậy Vệ Ký căn dặn, thì rõ ràng có chứa ý hàm súc đặc biệt…
Vệ Ký, đại tộc Hà Đông, lệ thuộc vào danh sách cường hào. Sự dặn dò của y, không thể nghi ngờ là đại diện cho địch ý của cường hào Quan Trung đối với Tào Bằng, đang chậm rãi yếu đi. Đồng thời, cũng đánh dấu danh vọng của Tào Bằng, đạt đến một mức độ cao nhất.
Vừa vào Lương Châu, Trương Cáp đã cảm nhận được một địch ý nồng nặc.
Bất luận là ở Lũng Tây, hay là ở Kim Thành…Đặc biệt là sau khi tiến vào quận Võ Uy, loại địch ý này càng mãnh liệt hơn. Ven đường thấy bách tính Võ Uy, dường như đối với bọn họ tồn tại một sự căm thù cực lớn. Đây cũng là điều khiến cho Trương Cáp cảm thấy lo lắng.
Tào Hữu Học, rốt cuộc là loại người nào?
Trương Cáp dọc đường đi, đều suy nghĩ vấn đề như vậy.
Có một chút khẳng định, Tào Tháo cũng không muốn gây khó dễ cho Tào Bằng, chỉ là bất đắc dĩ, mới hạ lệnh tập nã Tào Bằng…
Vốn dĩ tưởng rằng một chuyến đi nhẹ nhõm, lại không ngờ sẽ chịu áp lực lớn như vậy.
Sớm biết vậy, học giống Cao Lãm, giả bệnh cự tuyệt!
So sánh ra, nhận thức của Cao Lãm đối với Tào Bằng, còn xa so với Trương Cáp. Dù sao, Cao Lãm là do chính tay Tào Bằng bắt được.
- Tào tướng quân!
Trương Cáp nhìn thấy Tào Bằng, chắp tay cười khổ.
- Tốt lắm, ta biết ý đồ đến đây của Tuấn Nghĩa.
Tào Bằng cười ha hả nói:
- Ta đã chuẩn bị ổn thỏa, tuy nhiên lúc này tốt nhất là chớ rời khỏi, chờ khi trời tối hãy đi.
- Ngươi thấy thế nào?
- Vậy thì theo ý của tướng quân.
Nhìn khí độ của người này!
Trương Cáp không kiềm được.
Dường như đã không để ý đến toàn bộ, đều đã chuẩn bị xong xuôi.
Hơn nữa, lúc này rời khỏi, thực sự là có chút phiền phức. Vào thành tới nay, Trương Cáp cảm nhận được địch ý càng phát ra rõ ràng hơn. Nếu như lúc này dẫn Tào Bằng đi, làm không tốt, sẽ kích phát lửa giận của bách tính, phát sinh xung đột không cần thiết.
Tào Bằng mới chiếm lĩnh Cô Tang được một năm ngắn ngủi mà đã chiếm được sự kính yêu của người dân Cô Tang, thậm chí cả người Võ Uy.
Cũng khó trách, khi Mã Đằng chiếm lĩnh Võ Uy, dựa vào vũ lực hùng mạnh kinh sợ. Cực kỳ hiếu chiến, làm cho bách tính chịu áp lực cực lớn; mà Tào Bằng nắm trong tay Võ Uy tới nay, giảm miễn thuế má lao dịch, thậm chí giới hạn nghiêm ngặt phạm trù trưng binh, làm cho bách tính được cơ hội thở dốc. Đồng thời, Tào Bằng thúc đẩy đồn điền mạnh mẽ, trợ giúp nông dâu, cũng làm cho bách tính Võ Uy, cảm nhận được hy vọng và sức sống chưa bao giờ có được. Hiện giờ, Tào Bằng phải đi rồi, hy vọng của Võ Uy ở nơi nào?
- Tuấn Nghĩa, sau khi tới Lương Châu, không được tỏ thái độ ngang ngược, kiêu ngạo.
Tào Hữu Học tuy phạm vào tội lớn tày trời, nhưng lại có công với xã tắc, có công với muôn dân, có công với Tư Không. Ngươi ở trước mặt hắn phải vô cùng cung kính, điều này với ngươi mà nói, là một khảo nghiệm, cũng là một cơ hội to lớn.
Lời nói này, xuất từ Hứa Du.
Trên lịch sử lúc này, Hứa Du bị Hứa Chử giết.
Nhưng mà trong khoảng không này, Hứa Du không ngờ lại còn sống…
Cuộc chiến An Độ, hắn thậm chí không có đảm nhiệm bất cứ chức quan nào, mà là ở nhà hưởng thụ an nhà, qua cuộc sống giống ẩn sĩ.
Đều là ở giáng thần Hà Bắc Trương Cáp tự nhiên tiếp cận khá gần tới Hứa Du.
Thêm vào đó Hứa Du ở Hà Bắc vốn chính là thanh danh nhất định, cũng làm cho Trương Cáp tự nhiên mà thích cầu giáo Hứa Du.
Khảo nghiệm?
Ta đã cảm nhận được rồi.
Nhưng thật là kỳ ngộ, ta chưa từng phát hiện ra.
Trương Cáp âm thầm nói với Khánh Chương, y nghe được Hứa Du căn dặn sau khi tiến vào Lương Châu, duy trì hành sự khiêm tốn.
Nếu không, có thể không còn sống để đi đến Võ Uy, chỉ sợ cũng là một việc nan giải.
Tào Bằng phái người đi sắp xếp chỗ ở.
Tám trăm quân tốt đi theo cũng được bố trí ổn định ở võ đài ngoài thành.
Tào Bằng cũng không chiêu đãi Trương Cáp, mà là về phòng tiếp tục viết các mục chi tiết quan trọng, chuẩn bị giữ cho đám người Bộ Chất và Bàng Thống.
Hắn tin tưởng năng lực của Bộ Chất và Bàng Thống.
Nhưng có một số việc, vượt quá mức…nếu như không làm ra quy tắc tỉ mỉ, tất nhiên sẽ sinh ra phản tác dụng rất lớn. Đương nhiên rồi, hắn cũng có thể làm cho Bàng Thống bọn họ mò đá qua sông. Nhưng nếu như có thể đi đường vòng, lại cớ sao không làm? Vì thế, Tào Bằng những ngày này, có thể hao tổn tâm huyết, hao phí không ít tế bào não.
Vào đêm, huyện thành Cô Tang, dần dần lạnh lẽo.
Tào Bằng thay một bộ trang phục mộc mạc, cất bước đi tới tiền đường.
Bạch đà binh và Phi Đà binh đã phụng mệnh đóng quân ngoài thành. Tam nữ Bộ Loan dưới mệnh lệnh của Tào Bằng, trước trời tối lặng lẽ rời khỏi thành, ở ngoài thành chờ đợi.
Tào Bằng liếc nhìn dưới đường, Bàng Đức mặc một bộ áo xám:
- Ta chờ, cung tiễn Công tử về nhà!
Tiếng hò hét đều đặn như một, hệt như một tiếng sét lớn, vang vọng trong khoảng không.
Trương Cáp theo bản năng tay nắm chặt binh khí, ngẩng đầu nhìn đi, lại nhìn tháy một đám quân tốt, từng tên một tay cầm bó đuốc, xếp thành hàng gào thét.
Cửa thành, âm ầm mở ra!
Trương Cáp nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn cả đời cũng khó mà quên được…
Trên đồng ruộng ngoài thành Cô Tang, ánh lửa sáng như sao, như bầu trời sao rực rỡ.
Có trên vạn người chứ!
Bách tính Cô Tang ở ngoài thành dìu già dắt trẻ, xếp thành hàng, một hàng đội ngũ. Khi cửa thành bắt đầu mở ra trong nháy mắt, mọi người đột nhiên phát ra tiếng gào thét lớn:
- Tào công tử, không thể đi…Tào công tử, xin ở lại!
Tào Bằng nghe được tiếng la, vô cùng kinh ngạc từ trên xe xuống.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cái mũi của hắn chua xót, không khỏi muốn rơi nước mắt.
Lần này về Trung Nguyên, không biết khi nào mới có thể quay lại lần nữa.
Hắn đứng ở trên xe, hướng về phía bách tính Võ Uy, giơ tay vái chào.
Trong phút chốc, đám người xôn xao lên!
- Tử Sơn tuân mệnh!
- Đi thôi.
Tào Bằng cất bước đến bậc thềm, đi lên xe mà Trương Cáp đã chuẩn bị.
Trương Cáp vốn dĩ muốn lên xe, nhưng thấy người xung quanh, có một số người có ý muốn lên ngựa.
Xe ngựa chậm rãi chạy, mọi người hoặc dẫn ngựa đi theo, hoặc khoanh tay đi, mỗi một người lộ vẻ bi thương, yên lặng không lên tiếng.
- Làm quan như thế, chết cũng không nuối tiếc!
Trong lòng Trương Cáp, đột nhiên sinh ra một ý niệm như thế trong đầu.
Vị Tào Hữu Học Tào công tử này, cũng không phải là hạng người nói suông, có tiếng không có miếng.
Chỉ thấy sự cung kính của thủ hạ đối với hắn, đã biết hắn thuốc loại thủ đoạn thế nào. Mặc dù Tào công, cũng không quá như vậy…
Khi xe ngựa đi tới trước cửa thành, vốn dĩ trên thành lâu tối đen, đột nhiên truyền đến một tiếng kèn thảm thiết.
Trong phút chốc, trên đầu thành đèn đuốc sáng trưng.
Bọn quân tốt mỗi một tên mũ sáng giáp sáng, đứng ở trên đầu thành.
Tiếng hô hoán càng lúc càng vang dội, những ngọn đuốc đầy khắp núi đồi, ngôi sao hòa lẫn trong màn đêm lấp lánh, tạo thành một bức họa hùng vĩ.
Trương Cáp, sóng lòng dâng trào.
Y hướng về phía Tào Bằng nhìn, nhưng chỉ thấy một dáng người khôi ngô đứng lỗi lạc trong đêm, gió đêm phất động tay áo, càng lộ rõ không ai bằng!
Đã qua Võ Uy.
Không còn nhìn thấy hình dạng bức tường thành của Thương Tùng nữa.
Từ Võ Uy tiến vào Kim Thành, Trương Cáp cảm nhận được một cảm giác hoàn toàn khác với khi tới. Khắp nơi ở Võ Uy đều tràn đầy sức sống mãnh liệt. So sánh thì thấy, quận Kim Thành có vẻ hoang vắng. Còn Lũng Tây, mới bước vào đã có thể cảm nhận được sự hoang lạnh và thảm bại sau đại chiến. Trên đường từ Lũng Tây đến Võ Uy là cảm giác ngày càng phồn hoa, ngày càng náo nhiệt, nhưng trên đường về lại là một sự đổ nát hoang tàn.
Cũng khó trách, từ khi Tào Bằng đánh chiếm Võ Uy, đến nay đã được một năm.
Qua một năm nghỉ ngơi lấy lại sức, nơi này đang dần dần khôi phục sức sống.
Đặc biệt kể từ năm nay, Võ Uy bắt đầu thi hành luật đồn điền, các chính sách hỗ trợ nông nghiệp ra đời cũng khiến quận Võ Uy thêm náo nhiệt. Quận Kim Thành thì chưa từng trải qua quá nhiều chiến sự! Tuy nhiên giai đoạn trước để ủng hộ Mã Đằng, quận Kim Thành đã tiêu tốn rất nhiều thuế ruộng, khiến cho nguyên khí đại thương. Hiện giờ Thành Công Anh tiếp quản quận Kim Thành, cũng không thể thi hành luật đồn điền trên quy mô lớn. Hắn cần ít nhất một năm để chuẩn bị và nghỉ ngơi lấy sức.
Còn quận Lũng Tây càng không chịu nổi.
Xét về năng lực còn có hy vọng, nhưng Triệu Ngang rõ ràng mạnh hơn Thành Công Anh vài phần.
Tuy nhiên nửa cuối năm Kiến An thứ chín, quận Lũng Tây đều bị chiến hỏa bao phủ. Đầu tiên là Mã Đằng tấn công Lũng Tây, rồi sau đó Tương Võ và Chương huyện đại chiến ác liệt, dẫn tới thời gian sau này, cuộc xung đột giữa Tào Bằng và Lương Châu đã khiến quận Lũng Tây hoàn toản thảm bại. Theo Tào Bằng phỏng đoán, Lũng Tây nếu muốn khôi phục nguyên khí, ít nhất phải cần hai năm mới thành công. Lý do vô cùng đơn giản, chiến sự liên miên khiến dân số quận Lũng Tây giảm mạnh. quận Lũng Tây ở thời Vi Đoan có khoảng hơn ba mươi vạn người, tới sau khi đại chiến Lũng Tây chấm dứt, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, dân số đã giảm xuống còn hơn hai mươi người. Số dân đó thậm chí còn không bằng quận Hà Tây.
Tình hình như vậy, muốn khôi phục lại thật là phiền phức.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Trương Cáp có cảm giác hoang vu đổ nát.
Trương Cáp dần dần bước ra khỏi những chấn động khi rời khỏi Cô Tang.
Tuy nhiên, gã vẫn hơi căng thẳng.
Trên đường đi, qua các huyện như Thương Tùng thường xuyên xuất hiện cảnh tượng nâng thành đón đưa, khiến gã cảm thấy căng thẳng khó hiểu.
Tuy nhiên, đồng thời với cảm giác căng thẳng là một chút nhiệt huyết sục sôi.
Đại trượng phu là như thế!
Nhận thức của gã về Tào Bằng dường như cũng sâu sắc thêm rất nhiều theo chuyến đi này.
Trước kia, cho dù bị Cam Ninh bắt làm tù binh, Trương Cáp vẫn cảm thấy, Tào Bằng có tiếng mà không có miếng. Hắn có thanh danh lớn như thế vẫn là nhờ thân phận tộc chất của Tào Tháo mang tới. Nếu không có vầng sáng hào quang của Tào Tháo bao phủ, có lẽ cũng chỉ là bình thường thôi. Tuy nhiên hiện giờ, Trương Cáp nhận ra hắn đã lầm! Trong một thời gian ngắn, Tào Bằng có thể thần phục hơn một nửa dân số Lương Châu, chắc chắn không phải vì hắn là tộc chất của Tào Tháo. Đây là bản lĩnh và cũng là năng lực của hắn, chứ không phải từ xuất thân của Tào Bằng.
Trên thực tế, Trương Cáp cũng cảm thấy được điều này khi ở Trường An!
Dù là đám người Dương Phụ, Triệu Cù phản đối Tào Bằng dữ dội nhất cũng chỉ vì phẫn nộ do Tào Bằng đã giết cha con Vi Đoan mà thôi.
Thậm chí khi rời khỏi Trường An, Dương Phụ phi ngựa đuổi theo, ngăn Trương Cáp lại.
- Tuấn Nghĩa, thấy Tào tướng quân, nhớ không được vô lễ.
Khi đó, Trương Cáp còn cảm thấy thú vị.
Dương Nghĩa Sơn ngươi chẳng phải hận không thể giết chết Tào Bằng sao? Hà cớ gì lại giả vờ giả vịt chạy tới, nói những lời tốt đẹp này cho Tào Bằng?
Giờ gã dường như đã hiểu ra!
Dương Phụ buộc tội Tào Bằng, muốn truy cứu tội danh của Tào Bằng, đó là vì thù riêng.
Hắn đi theo Vi Đoan dã lâu, coi như là tâm phúc của Vi Đoan.
Hơn nữa, Vi Đoan đại diện cho lợi ích của sĩ tộc Quan Trung, mà Dương Phụ lại là một thành viên trong sĩ tộc Quan Trung. Tuy nhiên xét về công lý, Dương Phụ chưa chắc đã tán thành việc làm của Vi Đoan. Trên thực tế Tào Bằng chiếm lĩnh Võ Uy, trấn thủ Hà Tây, hẳn là một chuyện vô cùng tốt đẹp với Lương Châu... Hắn giúp Lương Châu không còn họa Tây Bắc, có thể vững vàng phát triển. Hơn nữa, Dương Phụ cũng rất đồng ý với những chính sách phát triển của Tào Bằng ở Tây Bắc.
Về công nghĩa mà nói, Dương Phụ và Tào Bằng không hề có thù sâu oán sâu sắc gì cả.
Hỗ trợ nhau trong một số mặt nào đó, mục tiêu của họ thống nhất, đều là nghĩ cho tương lai của Quan Trung.
Tào Bằng, ngươi rốt cuộc là nhân vật như thế nào?
Một nhân vật có thể khiến cho kẻ địch của ngươi luôn mồm khen ngợi, sẽ là một người như thế nào đây?
Trương Cáp nhìn đoàn xe phía trước mà trầm tư suy nghĩ!
Tào Bằng vẫn ngồi trên xe ngựa, chỉ là sau khi rời khỏi Cô Tang, bạch gù binh và phi gù binh sẽ tự động hình thành tuyến bảo vệ.
Bộ khúc của Trương Cáp căn bản không thể tới gần xe của Tào Bằng.
Đặc biệt đội bạch gù binh đó đều cưỡi ngựa trắng, mặc áo trắng bay phấp phới, thể hiện kiểu cách khác lạ. Còn trên người Tham Đà có mùi độc đáo, khiến chiến mã nôn nóng bất an. Cho dù là phi gù binh, cũng rất ít khi đóng quân cùng một chỗ với bạch đà binh. Phi sỉ ở phía trước, còn bạch gù bảo vệ phía sau, tiến lui rất có chương pháp, làm cho Trương Cáp không ngớt lời tán thưởng.
Tào Bằng cũng không vì việc mình bị bãi quan mà bỏ qua chuyện huấn luyện nha binh.
Trái lại, trên đường đi Tào Bằng liên tục thao diễn binh mã, để Trương Cáp được mở rộng tầm mắt...
Khi hành quân, Bàng Đức dẫn hai trăm phi đà ở phía trước, làm nhiệm vụ thám báo, dò đường. Còn bạch sỉ binh dàn trận hàng nhạn mà, bảo vệ đoàn xe, từ từ tiến lên. Một khi có báo động (quân địch giả mà Tào Bằng thiết kế ra), phi sỉ binh liền lập tức thu binh, bạch gù binh tạo thành thế trận hình vuông đột kích lên trước. Phi đà phòng ngự ở hai bên sườn của bạch đà binh, đợi Tào Bằng phát lệnh, lập tức chia làm hai đội, đồng thời xuất kích. Trước tiên là kỵ xạ, sau đó dùng đại đao trường mâu, thể hiện uy lực không gì sánh kịp.
Trương Cáp xem rất vui vẻ thoải mái, sau đó, dứt khoát chạy đến trước mặt Tào Bằng khẩn cầu để cho bộ khúc của gã làm quân địch giả.
Kể từ đó, chặng đường buồn tẻ đã trở nên sống động vô cùng.
Trương Cáp lúc này không phải là thượng tướng Ngụy Quốc mà Gia Cát Lượng cực kỳ kiêng sợ.
Binh pháp của gã vẫn còn non nớt, thậm chí có chút khờ dại. Dù hành quân đánh trận hay dàn trận nghênh địch, đều có vẻ gò bó rõ rệt. Sau nhiều lần bị đánh tan, binh pháp của Trương Cáp cũng trở nên linh hoạt hơn.
Gã không hề câu nệ những chiến pháp trong binh thư, mà dần dần thể hiện phong cách của mình.
Khi đoàn xe đi tới Niết Thủy, Trương Cáp đã thể hiện khí khái vững vàng, khiến Tào Bằng cũng không khỏi cảm khái vô cùng.
Đúng là người mạnh mẽ!
Quả nhiên không hổ là đại tướng Ngụy Quốc mà Gia Cát Lượng sợ nhất khi về già.
Hắn tiến bộ một cách phi thường, dần toát lên phong thái của một đại tướng; Đương nhiên, sự tiến bộ của Bàng Đức cũng rất lớn, từ sự truy đánh dũng mãnh ban đầu sự linh hoạt đa dạng sau này, đặc thù binh pháp của nó dần dần được thể hiện ra, khiến mọi người kinh ngạc.
Sau mỗi lần giao phong, Tào Bằng đều đưa ra lời nhận xét.
Còn Trương Cáp giống như học trò hiếu học, chăm chú lắng nghe lời chỉ bảo của Tào Bằng.
- Hôm nay Tuấn Nghĩa có vẻ thận trọng!
Trên chiến trường, thiên biến vạn hóa, tuyệt đối không được câu nệ các giáo điều trong binh thư. Tư Mã Pháp, mười ba thiên võ, Úy Liêu thư, quả thật là kết tinh trí tuệ của các bậc tiền nhân tiên hiền. Nhưng nếu ngươi một mực tuân theo binh pháp, cũng sẽ trở nên tầm thường.
Tôn tử thuyết: binh giả, quỷ đạo dã!
Sao lại là ma quỷ?
Nói trắng ra, chính là một sự biến hóa. Thiên địa tạo hóa, đều tồn tại một biến tri. Tôn Vũ Tử khi viết mười ba thiên, vẫn còn đang là lúc chiến tranh giao phong. Còn tới Úy Liêu thư, Tần quốc đã thực hiện kỵ chiến trên quy mô lớn, sáng tạo ra tam trùy trận pháp. Thời đại đang phát triển, binh pháp cũng đang diễn biến. Có câu, vạn biến bất ly kỳ tông, các ngươi phải nắm được căn bản của nó, chứ không phải dựa theo những giáo mệnh đã nói trong binh thư. Hôm nay biểu hiện của Lệnh Minh rất đáng ngạc nhiên. Tuy rằng ngươi và An Bình luôn rơi vào trạng thái phân binh, nhưng khi bạch sỉ binh đẩy mạnh khó khăn, ngươi tập trung lực kỵ quân, khởi xướng tấn công, đánh tan cánh trái của Tuấn Nghĩa, giành chiến thắng ngày hôm nay, quả là diệu kế.
Vạn biến bất ly kỳ tông? Thiên địa tạo hóa, tồn tại các biến số?
Hai khái niệm hoàn toàn khác nhau nhưng lại dung hợp với nhau, khiến Trương Cáp và Bàng Đức thấy được một thế giới hoàn toàn mới.
Cẩn thủy, đào tích!
Đang vào mùa lũ, nước sông chảy cuồn cuộn.
Đoàn xe chia làm ba đội, bạch sỉ binh bảo vệ đoàn xe, tự hình thành một doanh binh, phi gù binh ở bên ngoài, cảnh giới xung quanh.
Còn bộ khúc của Trương Cáp lại tạo thành một thế trận vòng tròn, bảo vệ bạch sỉ binh ở giữa.
Gã đứng cạnh lửa trại, nhìn ra xa xăm.
Tào Bằng ôm Tào Duẫn, chạy quanh đoàn xe, trêu chọc làm Tào Duẫn cười khanh khách. Còn Bộ Loan đứng cạnh xe, cẩn thận nấu nướng, Quách Hoàn và Chân Bí cười tươi như hoa, nhìn cha con Tào Bằng, thỉnh thoảng bật cười trong trẻo.
Còn bạch gù binh, trung thành và tận tâm bảo vệ xung quanh, vô cùng cảnh giác.
Tào Bằng lúc này dù đã từng chinh phạt thiên hạ, uy chấn Lương Châu nhưng rõ ràng giống như một đứa trẻ, không hề có chút hình tượng gì cả.
Công tử, rốt cuộc đâu mới là con người thật của người?
Người khác bị chộp lấy, hẳn sẽ mặt mày nhăn nhó.
Nhưng người lại như không có chuyện gì, ung dung tự tại…
Dù sao nếu bản thân ở trong hoàn cảnh đó, Trương Cáp nhất định sẽ cảm thấy oan ức, thậm chí có ý nghĩ căm giận.
Nhưng nhìn Tào Bằng…
Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới.
Một âm thanh vang lên, phi sỉ binh lập tức lên ngựa, chuẩn bị sẵn sàng nghênh địch.
Còn bạch gù binh quây thành vòng tròn, bảo vệ người nhà Tào Bằng ở giữa. Ngược lại tám trăm bộ khúc của Trương Cáp có phần hoảng loạn.
Trương Cáp xoa xoa hai gò má, gượng cười lắc đầu.
Đây sẽ là con đường thần tiên nào?
Từ Võ Uy tới, dọc đường đi Trương Cáp đã trải qua quá nhiều chuyện như thế này.
Ba ngày trước, bọn họ gặp một đám Khương Kỵ ra chặn đường. Người cầm đầu là tiểu Vương Kha của Thiêu Đương Lão Vương ở Hà Dâm.
Nghe nói, Vương Kha được Thiêu Đương Lão Vương dặn dò, hy vọng có thể giữ Tào Bằng ở lại Lương Châu.
Hai bên thiếu chút nữa xảy ra xung đột nếu không có Tào Bằng ra mặt, mắng Vương Kha một trận tơi bời. Vương Kha sợ sệt, ngoan ngoãn tránh đường. Tuy nhiên, Vương Kha vẫn để lại rất nhiều lễ vật, khoảng ba xe ngựa to.
Khi rời khỏi Cô Tang, Tào Bằng cũng chỉ đi tổng cộng ba xe.
Nhưng đến Hoàng Thủy, đoàn xe đã tăng lên đến hơn mười xe…
Đừng vội kinh hoảng, nhìn rõ rồi hãy nói.
Nhìn nha binh vững chắc của Tào Bằng, Trương Cáp cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Những bộ khúc này của mình đều cực kỳ tinh nhuệ ở Hứa Đô. Nhưng so với tư binh của người ta thì quả thực không cùng đẳng cấp.
Không chỉ là sự khác biệt về trang bị, mà các phương diện khác còn lâu mới bằng bọn họ.
Trương Cáp đột nhiên có một sự kích động khác lạ, gã không còn muốn làm Giáo Úy bỏ đi gì đó nữa, làm một gia tướng dưới tay Tào Bằng, nghĩ có lẽ cũng không tồi.
- Đừng vội hiểu lầm, ta là Tào Chương, đặc biệt tới bái kiến sư phụ.
Nhóm kỵ binh từ xa tới có khoảng ba trăm người.
Cầm đầu là hai thiếu niên khôi ngô và cường tráng.
Một người cưỡi ngựa dẫn đầu, trùm áo dài, hô lớn trên lưng ngựa.
- Phi gù binh, bỏ cung xuống.
Sau tiếng quát của Bàng Đức, phi gù binh lập tức ngừng bước.
Tào Bằng ôm lấy Tào Duẫn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ra xa:
- Tử Văn sao lại tới đây? Không phải nó đang trấn thủ Trương Dịch ư, cớ gì đến đây?
Tào Bằng giao Tào Duẫn cho Bộ Loan, sau đó dẫn Thái Địch tiến lên trước.
Bạch sỉ binh tự động rẽ ra tạo thành một lối đi, đồng thời, Trương Cáp cũng phản ứng lại, vội vàng bảo bộ khúc tránh đường.
Tào Chương, đó là con trưởng của Tào Tháo!
Sau khi Tào Ngang và Tào Ban chết, gọi Tào Chương là con trưởng cũng không có gì quá đáng.
Tuy nhiên thấy Tào Chương xuống ngựa ở cách thế trận vòng tròn hơn mười bước.
Ngưu Cương theo sát ngay phía sau.
Tào Chương căn bản không để ý tới Trương Cáp đang thi lễ, càng không thèm ngó ngàng tới đám bộ khúc. Y chạy nhanh tới quỳ thụp xuống trước mặt Tào Bằng:
- Sư phụ còn ở nhà, sao không hiểu cho Hoàng Tu, chẳng lẽ sư phụ không coi Tào Chương là đệ tử?
Hành động của Tào Chương khi�