Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên trở nên nặng nề.
Dương Hàng không hiểu, tại sao Quách Gia đột nhiên lại đưa ra vấn đề này. Trên thực tế, loại vấn đề như thế này nếu không phải là cận thần tâm phúc, tuyệt đối không thể nhắc đến, huống hồ chi Tào Bằng là người đang mang tội, sao lại phải hỏi ý kiến hắn? Theo bản năng, y đưa mắt nhìn sang phía Tào Tháo, phát hiện thấy cặp lông mày rậm của Tào Tháo hơi nhướng lên, sắc mặt thay đổi có chút âm trầm. Lại quay đầu nhìn sang Tào Bằng, vẫn dáng điệu thoái mái như cũ, không hề có chút vẻ gì là áp lực.
Ta là tội nhân, bây giờ đang chịu tội, quan tâm nhiều việc lớn như vậy mà làm gì?
Hắn nhìn Tào Tháo một cách hết sức thờ ơ.
Một lúc sau, Tào Tháo mở miệng nói:
- Nay Châu Công Cẩn đốc quân, Thái sử Từ Lỗ Túc phụ trách hai cánh, đưa quân đến Nhu Tu Khẩu. Cục thế Giang Hoài đang vô cũng cấp bách, ngươi lại chỉ suốt ngày vùi đầu trong công xưởng, mê đắm trong cái đạo lý nhỏ bé của mình, chung quy lại là không thể làm nên chuyện lớn được! A Phúc, ngươi khiến ta rất thất vọng.
Lòng dạ Dương Hàng đột nhiên trở nên khẩn trương lạ.
Tuy nhiên, y nghĩ mãi không hiểu, tại sao Tào Tháo lại chạy đến nói những chuyện này với Tào Bằng.
Về phần Tào Bằng, dường như không hề có chút sợ hãi, lại còn bật cười ha hả…
- Cười cái gì?
Tào Tháo giận tím mặt.
Tào Bằng nói:
- Cái này gọi là không bàn chuyện không liên quan đến mình.
Hiện nay thân Bằng đang mang tội, làm việc nặng nhọc trong công xưởng, lẽ đương nhiên là phải lánh mặt dưỡng tâm, đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Cho nên, Bằng tới Huỳnh Dương nửa năm nay, rất ít liên hệ với người khác. Ngoại trừ thỉnh thoảng có thư từ qua lại với phụ thân, hoặc có một vài học giả lui tới, ngoài ra cũng không quan tâm tới những tranh chấp của thế giới bên ngoài.
- Về phần cái gọi là mối họa Giang Đông, chẳng qua là do có người cố tình phao tin giật gân vậy thôi. Từ xưa đến nay, chưa từng có chuyện khởi sự thành công từ bắc chí nam. Mặc dù nhân khẩu của Giang Đông thưa thớt, nhưng tài nguyên lại rất dồi dào, là một vùng đất cằn cỗi chưa từng được khai phá. Tôn Quyền được hưởng ân trạch hai đời của cha anh để lại, khó khăn lắm mới trụ được vững, nếu nói y có ý đối địch với chúa công, ta e rằng y chẳng có cái gan đó. Tôn Quyền xuất binh Nhu Tu Khẩu, nếu nói là y có ý nhòm ngó Giang Hoài, thì chẳng bằng nói y có ý nhắm về phương bắc, chúa công có gì phải sợ?
Tào Tháo bất giác ngẩn người!
Theo như lời Tào Bằng nói, thì việc khởi sự từ nam chí bắc và đạt được thành công đúng là chưa từng có qua.
Ngay cả như nước Sở năm xưa, thực lực hùng mạnh như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn bị nước Tần tiêu diệt.
Trên thực tế, không chỉ trước thời lưỡng Hán, mà nhìn khắp cả lịch sử năm ngàn năm của Trung Hoa, dường như chỉ có vào thời nhà Minh, Chu Nguyên Chương khởi sự từ Giang Nam, quét ngang Lục Hợp. Ngoài lần đó ra, không có sự việc nào tương tự. Tào Tháo nghe nói, không khỏi lập tức cảm thấy có hứng thú.
- Vậy theo như ý của A Phúc, khởi sự từ Giang Nam, lý gì lại không thành công?
Không chỉ có Tào Tháo hiếu kỳ, mà ngay cả Quách Gia cũng lộ vẻ nghiêng tai lắng nghe.
Dương Hàng rất hào hứng nhìn về phía Tào Bằng, chờ đợi câu trả lời của hắn. Quả thực, đối với đông Hán mà nói, luận điệu này của Tào Bằng là hết sức mới mẻ.
Lúc này, Thái Địch bưng một chậu nước trong đi vào, đặt bên cạnh chỗ Tào Bằng.
Tào Bằng đứng lên, rửa tay, lau mặt, vỗ nhẹ lên sau ót Thái Địch, ra hiệu cho hắn đi ra.
- Đứa trẻ đó là ai? Nhìn có vẻ không giống người Trung Nguyên.
- Ồ, đó là con trai của Thái đại gia.
- Người nói đến…
Tào Bằng cười cười:
- Năm xưa khi Thái đại gia mới trở về Hà Tây, luôn lo lắng về tương lai của con nối dõi. Ta thấy nàng ấy làm lụng vất vả, nên bèn thu nhận Tiểu Địch làm môn hạ, Thái đại gia mới tạm yên tâm. Đứa bé đó vốn tên là A Địch Quải, nay đổi thành Thái Địch, theo ta đã gần ba năm nay. Tuy rằng tư chất không thông minh lắm, nhưng là một đứa trẻ có thể chịu khó chịu khổ, lại còn rất hiểu chuyện.
Tào Bằng không để ý thấy thần thái của Quách Gia có chút khác lạ.
Còn Dương Hàng, lại dường như đang lo nghĩ điều gì, chầm chậm cúi đầu xuống.
Tào Tháo nhìn theo bóng dáng của Thái Địch với một ánh nhìn phức tạp, trong lòng khe khẽ thở dài.
- A Phúc, ngươi nói tiếp đi.
- Từ thời nhà Chu đến nay, Phượng hót Kỳ sơn. Đại thế thiên hạ, chẳng qua là chiến tranh đông tây mà thôi. Tám trăm năm hỗn chiến, nếu không phải là đông phong áp đảo tây phong, thì là tây phong áp đảo đông phong. Bất luận là thời Xuân Thu ngũ bá, hay thời Chiến Quốc thất hùng, tiêu điểm trước sau đều tập trung giữa đông và tây. Tuy có Sở quốc quật khởi, nhưng nếu đem ra so sánh, thì sức lực không đủ. Đến thời Tần quét ngang Lục Hợp, rồi Hán thất nổi lên, Trương Tử Phòng khuyên nên đặt đô ở Quan Trung, tạo sự ổn định cho đời sau, từ đó mới có cách nói "có được Quan Trung là có được thiên hạ"… Nhìn lại Giang Đông, chẳng qua chỉ là một vùng đất với sáu quận mà thôi, hoang vắng lạnh lẽo, lại có mối họa man di trên núi, còn bị hạn chế về mặt địa lý, nhân khẩu thưa thớt. Tôn Quyền yên phận ở Giang Đông, mượn sông lớn ngăn cách, may ra có thể kéo dài chút hơi tàn. Nhưng nếu nói để giúp hắn tranh giành Trung Nguyên, mà chỉ dựa vào một Giang Đông thì e là không đủ sức duy trì… Huống hồ chi, Giang Nam lại ít ngựa, phần nhiều là lính bộ binh. Thủ thành thì thừa sức, nhưng không đủ sức tiến công. Tôn Quyền chứ đâu phải là Tôn Bá Phù, là người có khả năng mở mang lãnh thổ. Người này chẳng qua chỉ là một con chó giữ nhà, chủ công hà tất phải để tâm… còn về mối hại Hợp Phì, lại càng không đáng lo. Chỉ cần phái một viên tướng ra trấn thủ, bổ xung thêm thủy quân, là đủ khiến binh mã Giang Đông nhượng bộ mấy phần.
Tào Bằng nói dứt lời, chăm chú nhìn Tào Tháo.
Hắn đã tiết lộ một tin tức thông qua những lời hắn nói.
Đó chính là "thủy quân"!
Đó cũng chính là thứ mà quân Tào hiện nay đang thiếu, thậm chí có thể nói là một đốt yếu kém nhất. Nhìn chung quân Tào từ cao đến thấp, đều không có nổi một cánh thủy quân nào có khả năng chinh chiến.
Tào Tháo lâm vào trầm tư.
Quách Gia vỗ tay cười, tỏ vẻ hết sức tán thưởng đối với những lời mà Tào Bằng vừa nói.
Y trầm ngâm một lát, đoạn hỏi:
- Vậy theo ý kiến của A Phúc, ai có thể trấn thủ Hợp Phì?
Tào Tháo lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tào Bằng.
Trong lịch sử, người trấn thủ Hợp Phì chính là Trương Liêu.
Trương Liêu với trận đại chiến ở bến Tiêu Dao, khiến cho Giang Đông không dám nhìn thẳng, chắc chắn là người thích hợp nhất. Chỉ có điều, hiện giờ Trương Liêu đang ở Bột Hải, đang vây khốn Viên Hi.
Mạo muội thay đổi, không khỏi có chút gấp gáp quá.
Tướng trấn thủ Hợp Phì nhất định phải có mấy điều kiện như: có khả năng và kinh nghiệm chinh chiến, tinh thông binh pháp, kiêu dũng cương liêt… chỉ có như vậy mới có trấn áp được đám mãnh tướng ở Giang Đông.
- Trương Liêu Trương Văn Viễn có thể trấn thủ Hợp Phì.
Tào Bằng dùng cách nói dò xét để đề xuất ứng viên.
Tào Tháo lắc đầu:
- Trương Liêu bây giờ đang ở Bột Hải, trọng trách lớn lao.
Viên Hi vẫn còn đó, còn cần có tướng giỏi phòng ngự. Nếu Trương Liêu đến Hợp Phì, thì ai có thể thay thế được? Huống chi, y ở Bột Hải cũng đã được hơn một năm, mới vừa ổn định được tình hình. Nếu phái người khác đến, tình thế ắt lại phải trải qua một cơn dao động… Văn Viễn tuy mạnh, nhưng lại không phải là ứng viên thích hợp nhất.
Quả nhiên, vẫn là bị gạt đi rồi!
Trong lòng Tào Bằng sớm đã có sự chuẩn bị, cho nên khi Tào Tháo vừa dứt lời, hắn lập tức nói:
- Nếu như đã không thể tùy tiện điều động Văn Viễn, thì ta tiến cứ Cam Ninh.
- Cam Ninh?
Tào Tháo nhìn Tào Bằng chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, dường như muốn nhìn thấu tâm can hắn.
- A Phúc, vì sao lại muốn để Hưng Bá đi trấn thủ Hợp Phì? Dưới trướng ta vô số mãnh tướng, chẳng lẽ ngoài những người có mối giao hảo với ngươi ra, không còn ai khác có thể chọn sao?
Những lời này, quả có chút cay độc. truyện được lấy tại EbookFull(chấm)Net
Ai cũng biết rằng Tào Bằng có mối giao hảo với Trương Liêu, còn Cam Ninh từng là gia tướng của Tào Bằng, trong trận chiến Quan Độ, mới đảm nhiệm chức quan.
Hay nói một cách khác, hai người mà Tào Bằng đề cử đều là người của hắn.
Trong tay Tào Tháo ta có bao nhiêu mãnh tướng như vậy, ngươi không chọn được một ai sao?
Dương Hàng không khỏi run sợ trong lòng, đột nhiên cảm thấy rất khẩn trương.
Tào Bằng lại như người vô can, cười nói:
- Trương Liêu, Cam Ninh ta hiểu quá rõ. Chủ công hỏi ta ai có thể trấn thủ Hợp Phì, ta đương nhiên sẽ chọn người mà ta hiểu rõ. Dưới trướng chủ công, những kẻ thiện chiến đúng là có rất nhiều, nhưng những người mà ta biết lại rất ít. Nếu phải đề cử một người mà ta không hiểu rõ, thì chẳng bằng đề cử một người mà ta hiểu rõ. Chủ công, ba năm trước khi ta đề cử Hám Trạch làm Hải Tây Lệnh, người lúc đó cũng hỏi ta câu này. Và nay, câu trả lời của ta cũng vẫn giống như ba năm trước.
Đề cử người hiền không tránh người thân!
Trong mắt ta, không nghi ngờ gì nữa, Hưng Bá chính là ứng viên thích hợp nhất. Những người khác ta không hiểu rõ, cho dù người có bảo ta đề cử người khác, thì ta cũng vẫn đề cử Trương Liêu và Cam Ninh. Nguyên nhân thì ta đã nói rồi, người mà ta không hiểu rõ, không quen thuộc, thì tất nhiên cũng không cách gì có thể đề cử lên cho chủ công.
Tào Tháo hỏi một câu gai góc, Tào Bằng cũng trả lời không chút khách khí.
Lòng bàn tay Dương Hàng rịn ướt mồ hôi, âm thầm cảm thấy thót tim…
Nói thật, y chưa từng gặp qua người nào nói chuyện với Tào Tháo như kiểu của Tào Bằng, nói khó nghe một chút, thì Tào Bằng đang chống đối ra mặt.
Tào Tháo đã nói rồi, ngươi đề cử người khác đi!
Kết quả là hắn vẫn chọn Trương Liêu và Cam Ninh, lại còn nói ra cả một đống đạo lý nữa.
Tào Tháo mặt lặng như nước, nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, rất lâu không nói năng gì.
Trong khi đó Tào Chương và Quách Gia lại làm ra vẻ như không hề nghe thấy, chỉ lo nhấm nháp thưởng thức các loại trái cây từ đông bắc đưa tới, không có chút hình tượng nào.
Một lúc lâu sau, Tào Tháo đột nhiên bật cười lớn.
Y cười rất vui vẻ, và hết sức sảng khoái…
- A Phúc, cái tên tiểu tử này, theo ta thấy làm khổ công ba năm vẫn chưa đủ với ngươi. Chi bằng đưa ngươi lên biên giới phương bắc, đày người ở đó năm năm mới được.
Tào Bằng cũng cười:
- Nếu chủ công nhất định muốn đày ta năm năm, cũng chẳng có gì là không thể. Chỉ có điều nếu ta đi lên biên giới phương bắc, thì xin chủ công cho cả vợ con ta đi cùng. Nếu không ở nơi khổ sở lạnh lẽo đó, không có vợ con bầu bạn, quả thực sẽ rất chán nản.
Dương Hàng há mồm trợn mắt.
Những lời nói chuyện của hai người này, khiến y không khỏi cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên.
Tào Bằng chống đối Tào Tháo như thế, không ngờ Tào Tháo lại không giận, ngược lại còn trêu đùa bằng cách dọa lưu đày năm năm. Trái lại, Tào Bằng cũng không chút bận tâm, lại còn cò kè mặc cả với Tào Tháo. Mối quan hệ của hai người này, cũng thật là thú vị, tuyệt đối không chỉ đơn giản à mối quan hệ của chú cháu trong họ.
Dù sao Dương Hàng cũng chỉ mới có hơn mười hai tuổi, tuy tài học hơn người, nhưng dù sao nhận thức vẫn còn chưa đủ.
Tào Bằng có muốn chống đối Tào Tháo như vừa rồi, cũng phải chọn trường hợp và thời cơ. Trong chuyện lựa chọn tướng trấn thủ Hợp Phì lần này, sự kiên trì của Tào Bằng, ngược lại lại khiến Tào Tháo cảm thấy hài lòng. Tại sao ư? Chỉ vì một câu nói của Tào Bằng: những người khác ta không quen thuộc, nên không cách gì đề cử được.
Đúng vậy, dưới trướng Tào Tháo có rất nhiều võ tướng.
Lý Điền, Nhạc Tiến, Từ Hoảng, Vu Cấm, có người nào là không thiện chiến?
Còn có những người khác như Tào Hưu, Tào Thuần, Hạ Hầu Đôn, Tào Nhân… nhưng những lời này của Tào Bằng cũng bộc lộ tấm lòng của hắn: ta không kéo bè kéo cánh. Cam Ninh từng là gia tướng của ta, còn Trương Liêu là do đích thân ta chiêu hàng, hai người này ta hiểu rõ, cho nên mới đề cử.
Ngoài ra, ta không âm thầm tiếp xúc với những người khác.
- A Phúc, lúc nãy người có nói đến thủy quân?
- Đúng vậy.
Quách Gia dường như nghĩ đến điều gì, liếc qua Tào Bằng một cái, đột nhiên hỏi:
- Vậy ngươi cho rằng, ai có thể làm chủ tướng thủy quân, hiệp trợ với Hưng Bá?
- Chu Thương!
- Ngươi nói đến…
Tào Bằng gật đầu, hỏi ngược lại:
- Phụng Hiếu đại ca cho rằng, dưới trướng chủ công bây giờ có mấy nhánh thủy quân?
Quách Gia cười ngượng, ngậm miệng luôn.
Đúng vậy, trước mắt dưới trướng Tào Tháo chỉ có một nhánh thủy quân.
Hơn nữa, thuyền bè cũng không quá bốn năm mươi chiếc, nhân sự cũng chỉ có không quá ba bốn ngàn người mà thôi. Nói đúng ra, nhánh thủy quân này cũng là do một tay Tào Bằng gầy dựng cơ sở mà thành. Năm xưa, Tào Bằng thu được mấy chiếc chiến thuyền của bọn hải tặc, giao cho Chu Thương quản lý, đồn trú ở Úc Châu Sơn. Trách nhiệm của bọn họ cũng chỉ là tuần tra vùng duyên hải, bắt bọn buôn lậu mà thôi. Sau đó thông qua ba năm điều hành của Đặng Tắc, Bộ Chất, và cả Hám Trạch, mới có sự xuất hiện của Úc Châu Sơn Tĩnh hải Giáo úy Chu Thương như hiện nay. Đối với nhánh thủy quân này, bất luận là triều đình hay Tào Tháo cũng chẳng ai ngó ngàng đến mấy.
Nếu như nói, nhánh thủy quân này là tư binh của Tào Bằng, thì ngay cả Tào Tháo cũng không biện bạch gì được.
Nói thực ra, hắn chẳng qua cũng chỉ là cho Chu Thương một cái danh hiệu Tĩnh hải Giáo úy mà thôi, hơn nữa lại là thứ danh hiệu làng nhàng, lương bổng thì chẳng qua được ngàn thạch, ngay cả so với một viên Kiểm nghiệm Giáo úy bình thường cũng không bằng, chứ đừng nói gì đến những Giáo úy cầm quân chính thống. Cho nên, nói đến Úc Châu Sơn, Quách Gia cũng không biết nói gì hơn. Dù sao lão Tào cũng còn đang ngồi ở đây, nói nhiều quá chỉ sợ lão Tào cảm thấy không thoải mái.
- Chu Thương?
Tào Tháo gật gật đầu, đoạn lại chìm vào trầm tư.
Thực ra, trong lời nói của Tào Bằng lúc nãy, còn tiết lộ thêm một thông tin khác nữa.
Nếu người muốn dụng binh với Giang Đông, không có thủy quân chắc chắn là không thể được!
Phải biết rằng, Giang Đông đường thủy nhằng nhịt, lại có sông lớn ngăn cách. Kỵ binh đến Giang Đông, tất sẽ ít có đất dụng võ.
Ở Giang Đông, thủy quân mới là lực lượng chủ lực tuyệt đối.
Nhưng vấn đề là, hiện nay Tào Tháo làm gì có sức lực để đi xây dựng thủy quân?
Y trầm ngâm một lát, đoạn gật đầu nói:
- Lời A Phúc quả là có lý. Chỉ có điều là thủy quân sẽ đồn trú ở đâu?
Tào Bằng ngẫm nghĩ một lát, ngoắc tay qua Tào Chương, nói:
- Tử Văn, đến thư phòng của ta lấy bản đồ đến đây.
Một lát sau, Tào Chương cầm cuốn bản đồ đến đại sảnh, mở rat reo lên.
Tào Bằng đứng dậy nói:
- Đây là tấm bản đồ ta bảo Châu đại thúc vẽ, đại thúc hàng năm thường đi quanh vùng duyên hải Giang Bắc, cho nên hiểu rõ tình hình nhất. Còn nhớ khi dừng chân đóng quân ở Đông Lăng, thấy nơi này có một hòn đảo hoang, lại nằm đúng nơi sông lớn đổ ra cửa biển. Hòn đảo này, gần với Hải Lăng, tiến về phía tây có thể uy hiếp Đơn Đồ, xuống phía nam có thể áp sát Bì Lăng… Nếu đi dọc vùng duyên hải, thì có thể đổ bộ xuống Hoa Đình, áp sát Lâu huyện, đe dọa Ngô Hội. Chỉ có điều, khắp một vùng này đều nằm trong sự kiểm soát của Tôn Quyền, lại có Hạ Tề đóng quân ở Âm Sơn, không dễ tiến công. Nhưng đảo Đông Lăng này (ngày nay gọi là Như Lăng)… ồ, ta đã đặt cho nó một cái tên, hiện giờ bất luận là chủ công hay Tôn Quyền đều không để ý đến. Từ đây tiến có thể vào sông lớn, lui có thể tới Diêm Độc, là một địa điểm hết sức thuận tiện. Chủ công có thể giao cho Châu đại thúc đồn trú trấn thủ Đông Lăng đảo, là đủ khiến cho thủy quân Giang Đông phải e dè. Chỉ có điều, nếu muốn trụ vững ở đây, cái giá phải trả cũng không nhỏ, xin chủ công suy xét lỹ lưỡng.
Để tổ chức được một đạo thủy quân, còn liên quan đến nhiều vấn đề, tuyệt đối không thể có chuyện ngày một mà thành.
Tào Bằng, Đặng Tắc dùng mất tám năm mới gây dựng được một nhánh thủy quân loại nhỏ. Nhưng ở vùng duyên hải còn được, chứ muốn vào trong sông, thì còn rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Tào Bằng cũng không hy vọng Tào Tháo sẽ lập tức hạ quyết tâm, chỉ là đưa ra một chủ trương vật thôi.
Còn về phần Tào Tháo có tiếp nhận hay không, không phải là việc mà hắn có thể quyết định được… Mấu chốt là ở chỗ, Tào Tháo có thể bỏ ra bao nhiêu tâm huyết cho thủy quân?
Thủy quân! Thủy quân!
Hai chữ này không ngừng quanh quẩn trong đầu Tào Tháo.
Y đột nhiên hiểu ra, y đã phạm phải một sai lầm. Từ khi khởi binh đến nay, y luôn quên bẵng đi sự tồn tại của thủy quân… Tào Bằng nói rất phải, Giang Đông thủ thì dễ, chứ công thì khó. Nhưng đồng thời, nếu y muốn đạp bằng Giang Đông, mà không có một đạo thủy quân hùng mạnh thì tuyệt đối không thể được. Nhưng mà, để gây dựng một đạo thủy quân đâu phải là chuyện dễ. Giang Đông trải qua ba đời coi sóc, thủy quân đã rất lớn mạnh.
Còn mình thì sao?
Từ xưa đến nay, người phương bắc thiện cưỡi ngựa, người phương nam thiện dùng thuyền.
Muốn chinh phục Giang Đông, xem ra còn cần phải mất một phen công sức mới xong…
Về vấn đề thủy quân, Tào Bằng cũng chỉ có thể gợi ý đến thế thôi.
Chứ không lẽ lại cầm đao kề vào cổ Tào Tháo, bắt ông ta phải gây dựng thủy quân ngay bây giờ? Dù sao những gì cần nói thì cũng đã nói rồi, còn quyết định thế nào, thì đó là việc của Tào Tháo, không liên quan gì lắm đến hắn. Dù sao đi nữa, Tào Hữu Học hắn đến nay vẫn còn là một khâm phạm, án lao động khổ sai ba năm, giờ mới được nửa năm.
Không bàn việc không liên quan đến chức trách của mình.
Có những việc hắn không quản nổi, cũng không có cách gì quản, chẳng bằng cứ ngoan ngoãn sống cho qua ngày ở Huỳnh Dương là được.
Về phần bên chỗ Hứa Đô, Tào Bằng đã quyết định tạm gác qua một bên.
Chu Bất Nghi đang lúc hưng thịnh, nhất thời hắn không cách gì áp chế được. Nếu như bây giờ nhảy ra thu thập cái tên này, không cẩn thận lại bị mang cái tiếng ỷ lớn ăn hiếp nhỏ, đó không phải là kết quả mà Tào Bằng mong muốn. Còn việc liệu Chu Bất Nghi có phải là gian tế hay không? Y liệu có liên quan với Lưu Quang hay không? Đến bây giờ vẫn chỉ là phỏng đoán mà thôi. Việc mà Tào Bằng cần làm vào lúc này là âm thầm quan sát, đợi Chu Bất Nghi để lộ dấu vết, rồi sau đó mới giáng cho y một đòn chí mạng.
Hơn nữa, hiện nay những việc mà hắn cần làm nhiều vô số kể, lấy đâu ra sức lực mà để ý đến Chu Bất Nghi?
Tào Tháo ở lại Huỳnh Dương hai ngày, sau đó khởi hành đi đến Kinh huyện.
Y đến và đi đều rất vội vàng, không tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ xuất quỷ nhập thần đi thăm quan công xưởng một vòng dưới sự tháp tùng của Quách Vĩnh. Sau đó lại đi quan sát tình hình của Bạch Đà binh, và cuộc đọ sức của mười tên lính tinh nhuệ mà Tào Bằng nói, rồi lặng lẽ rời khỏi Huỳnh Dương…
Nơi gọi là Mang Sơn này, nằm ở vùng lân cận Huỳnh Dương, chứ không phải Mang Sơn ở Bắc Mang, nơi được mệnh danh là "hiệp nghĩa thượng hùng dương" ở Tô Hàng.
Mang Sơn này thuộc dãy núi Hào Sơn, một dãy chìa ra của dãy núi Tần Lĩnh.
Mang Sơn rộng lớn, trải dài từ Trùy Dương ở phương bắc, dọc Hà Nam tới tận núi Quảng Võ của Quản Thành (là thành phố Trịnh Châu ngày nay).
Nơi Tào Bằng luyện binh chính là núi Quản Võ.
Nếu tính theo quan hệ lệ thuộc, thì nơi này cũng tính là một nhánh của dãy núi Mang Sơn.
Chính vì thế nên đời sau mới gọi núi Quảng Võ là núi Mang Sơn, là một thắng cảnh của Trịnh Châu.
Vì sao Tào Bằng lại lôi mười "lính tinh nhuệ" này ra luyện tập riêng? Tào Tháo cũng không rõ lắm, hơn nữa cũng không muốn tìm hiểu. Theo ông ta thấy, thì mười lính tinh nhuệ có thể làm nên trò trống gì? Vào thời đợi sử dụng binh khí lạnh (gươm, đao, phân biệt với binh khí nóng sau này – là những thứ có dùng thuốc súng), thì tác chiến theo quân đoàn mới là cách chính thống, mười người… chẳng qua chỉ là muối bỏ biển mà thôi.
Chỉ có điều Quách Gia lại dường như có chút nghĩ ngợi.
Khi Tào Tháo đi đến Huỳnh Dương, xe ngựa rất đơn giản, không mang theo xa trượng.
Khi rời khỏi Huỳnh Dương, lại mang theo xe lớn xe nhỏ tổng cộng tám chiếc…
Trong xe, chất rất nhiều giấy, từ loại giấy Lộc Vân Tiên quý hiếm nhất, cho đến những loại giấy đắt nhất trên thị trường là Lãnh Kim Tiên, Ngư Tử Tiên, còn có cả loại giấy làm từ vỏ cây dâu… vừa đúng tám xe. Quách Gia đương nhiên là cười tươi rạng rỡ, còn Tào Tháo cũng tỏ ra rất hài lòng vì sự "hiểu chuyện" của Tào Bằng.
Duy chỉ có Tào Bằng, sau khi tiễn Tào Tháo đi rồi, xót ruột suốt một thời gian dài.
- Y đến một chuyến này, ta ít nhất phải bỏ ra năm ngàn quan tiền!
Tào Bằng nhăn nhó mặt mày, kể khổ với Hoàng Nguyệt Anh.
Trong khi đó Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân lại khanh khách cười mãi không dứt, đương nhiên bọn họ biết là Tào Bằng chẳng nghèo gì năm ngàn quan tiền này. Riêng tiền thuế năm nay của quận Hà Tây, thu được cũng lên tới ba mươi ngàn quan. Tuy Tào Bằng không thể nhìn thấy ngay số tiền này, nhưng dù sao đó cũng là số tài sản nằm dưới danh nghĩa của hắn.
- Người ta thường nói, người càng giàu càng keo kiệt, giả dối.
- Nguyệt Anh, sao nàng có thể nói ta như vậy?
- Lúc trước khi đi, thúc thúc còn nói là sẽ trả tiền…cũng chẳng biết là lúc ấy ai nhanh mồm nhanh miệng, vỗ ngực nói rằng muốn tận chữ hiếu.
- Đúng vậy, đúng vậy, lần trước thúc thúc hỏi chàng lấy đồ, chàng còn lấy tiền của thúc thúc nữa.
Hạ Hầu Chân chu miệng, cười khanh khách không thôi.
Tào Bằng tức giận đến tím mặt:
- Mấy người các nàng, lại dám châm chọc ta? Đợi xem tướng công này tối nay sẽ dùng gia pháp với các nàng!
Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân thoáng đỏ mặt, kêu lên hoảng sợ chạy khỏi thư phòng…
Trong khi Tào Bằng đang dùng gia pháp ở nhà, thì Tào Tháo và Quách Gia cũng đang trên đường đi đến Kinh huyện, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau.
- Trong nhưng lời A Phúc nói ngày hôm đó, dường như có ý nhắc ta gây dựng thủy quân?
Phụng Hiếu thấy việc này thế nào…
Quách Gia nói:
- Những lời A Phúc nói không phải là không có lý. Muốn lấy được Giang Đông, nhất định phải có thủy quân… nhưng chi phí cho thủy quân, đương nhiên là rất đỗi kinh người.
Tào Tháo liên tục gật gù:
- Ta thì nghĩ rằng. Hiện giờ cuộc chiến phương bắc còn chưa kết thúc, các tộc man Hồ ngoài biên ải vẫn không ngừng nhòm ngó. Nếu xây dựng thủy quân, chỉ e là chiến sự ở phương bắc sẽ có biến. Ta suy đi nghĩ lại, vẫn thấy là nên tạm hoãn việc thủy quân lại đã. Hơn nữa, ở Kinh Châu có mười mấy ngàn thủy quân, đến khi đó đoạt lấy Kinh Châu, là bèn có thể xây dựng thủy quân rồi.
- Nhưng cánh thủy quân đó, ai có thể làm đô đốc?
- Cái này…
Tào Tháo vuốt vuốt râu, không khỏi rơi vào trạng thái trầm tư.
Tháng mười năm Kiến An thứ mười, Tào Tháo trở về Hứa Đô.
Sau khi ông ta trở về Hứa Đô, binh mã ở Giang Đông lập tức rút lui. Mối nguy Hợp Phì cũng vì thế mà được hóa giải.
Đúng như lời Tào Tháo nói, Tôn Quyền không đủ sức thâu tóm Cửu Giang… Sở dĩ hắn xuất binh, nói trắng ra là muốn làm rối loạn kế hoạch của Tào Tháo, dựa vào cục diện cuộc chiến ở phương bắc, giúp hắn có thể thong dong. Một khi Cao Viên bị tiêu diệt, lục tiêu tiếp theo của Tào Tháo, đương nhiên sẽ là tiến quân xuống phía nam.
Về điểm này, bất kể là Tôn Quyền hay Lưu Biểu đều nhìn thấy hết sức rõ ràng.
Sau khi Tào Tháo trở về Hứa Đô, Tôn Quyền bèn im hơi lặng tiếng.
Nhưng Tào Tháo không vì thế mà xem nhẹ sự tồn tại của Tôn Quyền. Quận Cửu Giang là lô cốt đầu cầu của y ở Hoài Nam, nhất địch phải sắp xếp cho thỏa đáng.
Lý Điền tuy có thể một mình đảm đương một phương, nhưng lại không đủ sức ngăn cản bọn người Chu Du.
Nếu Tào Tháo động binh với phương bắc thêm một lần nữa, chắc chắn Tôn Quyền lại sẽ xuất binh. Nếu không có một vị tướng đáng tin cậy đứng ra trấn giữ, thì sự việc sẽ trở nên hết sức nghiêm trọng. Nếu chẳng may Hợp Phì mất đi, dám chắc là Tôn Quyền sẽ chiếm cứ quận Cửu Giang, rồi sau đó đóng quân Hoài Nam. Đến lúc đó không tránh khỏi lại phải trắc trở một phen. Cho nên, Hợp Phì quyết không thể mất! Sau khi Tào Tháo trở về Hứa Đô, bèn lập tức cho triệu tập văn võ bá quan, bàn bạc về việc này.
Về việc chọn chủ tướng cho Hợp Phì, cũng có nhiều tranh luận.
Trong lòng mỗi người đều có một ứng viên thích hợp. Sau khi Tào Tháo tổng hợp xong ý kiến của văn võ bá quan xong, cuối cùng bèn hạ quyết tâm.
Chỉ có điều, quyết tâm này của ông ta, nằm ngoài dự liệu của rất nhiều người.
Tào Tháo quyết định, phân cách vùng đất phía nam Thùy Thủy của quận Nhữ Nam ra, rồi lại đem sáu huyện của Lư Giang chiếm được khi lúc trước, tách khỏi quận Lư Giang. Hợp vào với những vùng nằm trong sự cai trị của ông ta ở quận Cửu Giang, đặt riêng thành ba quận ở Hoài Nam. Lần lượt là quận Dặc Dương, quận An Phong và quận Hoài Nam. Gọi Lý Điển trở về Hứa Đô. Tuy rằng trước đó Lý Điển liên tiếp chiến bại, nhưng dù sao cuối cùng cũng đã ngăn chặn được binh mã Giang Đông, cho nên được phong làm Bái Phổ Lỗ tướng quân, đóng quân ở Nghiệp Thành.
Sau đó, bổ nhiệm Cam Ninh làm Thái thú quận Hoài Nam, phong hiệu Đãng Khấu tướng quân.
Đối với sự bổ nhiệm này, về cơ bản mọi người đều không có ý kiến gì lắm, dù sao từ trận Quan Độ đến nay, Cam Ninh cũng đã lập không ít chiến công, trong trận chiến ở Lương Châu lại dẫn binh sỹ giành trước Lâm Thao, lập nên chiến công hiển hách. Cho nên, việc bổ nhiệm Cam Ninh được thông qua rất nhẹ nhàng, cũng trở thành người đầu tiên dưới trướng Tào Bằng được phong một tạp hiệu tướng quân, đồng thời đảm nhiệm chức vụ Thái thú với bổng lộc hai ngàn thạch. Tất cả mọi người đều tin rằng, sở dĩ Cam Ninh được bổ nhiệm, chính là vì y xuất thân là môn hạ của Tào Bằng. Những lời đồn đại trước kia, rằng Tào Tháo hết sức không hài lòng với Tào Bằng, thông qua việc bổ nhiệm này, cũng tự động tiêu tan. Xem ra, Tào Công vẫn hết sức tin tưởng người của Tào Bằng…
Tiếp sau đó, Tào Tháo mệnh cho Vu Cấm làm Thái thú Phong Châu, nắm giữ các việc quân vụ của Hoài Nam, vị trí cao hơn Cam Ninh một bậc.
Còn Thích Bá làm Thái thú Dặc Dương, sát cánh cùng Vu Cấm, đồng thời phụ trách việc dẹp yên cuộc bạo động của bọn người ở Mai Thành, cũng là một chức vụ hết sức hiển hách.
Nhưng, quyết định bổ nhiệm thứ tư lại khiến cho mọi người hết sức nghi hoặc.
Bổ nhiệm Tĩnh Hãi giáo úy Chu Thương làm Sử Giang Đông trung lang tướng, thống lĩnh thủy quân, đồn trú tại đảo Đông Lăng. Tất cả những đồ quân nhu cần dùng, đều do quận Quảng Lăng phụ trách cung cấp, ngay lúc ban đầu phải cấp một trăm ngàn hộc lương thảo, để Chu Thương điều phối. Nhưng vấn đề là ở chỗ… cái tên Tĩnh Hải giáo úy Chu Thương này, dốt cục là người nào?
Rất nhiều người thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của Chu Thương.
Trong triều, những người có biết Chu Thương không nhiều.
Tuần Úc đương nhiên là một trong số đó, rồi sau đó có thêm mấy người Quách Gia, Tuần Du, Đổng Chiêu. Bên ngoài còn có Trình Dục, Mãn Sủng, rồi tính cả Đặng Tắc… nhưng tổng cộng số người biết y cũng không quá con số mười.
Lúc trước Tào Tháo bổ nhiệm Chu Thương làm Tĩnh Hãi giáo úy, cũng là do Bộ Chất trình xin khi rời khỏi Hải Tây mà được.
Còn bản thân Chu Thương thì sao?
Ngoại trừ việc đã từng dừng chân ở Hứa Đô nửa năm hồi năm Kiến An thứ hai ra, sau đó bèn đi đến Hải Tây xa xôi. Sau đó, Chu Thương không chở về thêm lần nào nữa.
Cho nên, khi Tào Tháo nhắc tới Chu Thương, rất nhiều người đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
Thủy quân?
Mấu chốt là, triều đình nằm ở phương bắc, có thủy quân sao?
Hơn nữa, xem cách sắp xếp của Tào Tháo, có thể nhìn ra ông ta hết sức xem trọng người này.
Sử Giang Đông trung lang tướng? Chức quan này chắc chắn là chưa từng xuất hiện qua, kể từ thời nhà Hán thành lập đến nay. Có Liêu Đông trung lang tướng, có Sử Hung Nô trung lang tướng, nhưng chưa từng nghe nói qua đến Sử Giang Đông trung lang tướng. Đây lại là một chức quan có thực quyền với bổng lộc hai ngàn thạch. Đồng thời, một trăm ngàn hộc lương thảo… Ta hiện nay, cho dù có gây dựng cả một đội quân, chắc cũng không đến mức phải cần tới một trăm hộc lương thảo chứ? Người này, rốt cục là người như thế nào?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, ngoại trừ một số ít người ra, những người khác đều lộ vẻ khó hiểu.
Trong lòng Dương Hàng lại có một cảm giác khác lạ.
Y đã nhìn thấy cách mà Tào Bằng chống đối với Tào Tháo ở Huỳnh Dương, bèn ý thức được sự tin tưởng mà Tào Tháo dành cho Tào Bằng.
Nhưng y không ngờ rằng, Tào Tháo lại tin tưởng Tào Bằng đến mức này… Hai chức quan lớn bổng lộc hai ngàn thạch, là những hai chức quan với bổng lộc hai ngàn thạch cơ đấy. Chỉ nhờ vào mấy lời chống đối của Tào Bằng, bèn dễ dàng giúp hai người Cam Ninh và Chu Thương giành được.
Tào Bằng, tuy là thân mang tội, lại đang ở tận Huỳnh Dương xa xôi.
Nhưng hắn vẫn đang ảnh hưởng đến quyết định của Tào Tháo…
Ngay đêm đó, Dương Hàng viết một lá thư, sai người đem về quận Thái Sơn quê nhà.
Trong thư, y nói tới mối quan hệ của Tào Bằng và Thái Diễm. Đồng thời đề xuất với Dương Tục, liệu có thể đón Thái Diễm từ Võ Uy về quận Thái Sơn hay không?
Dù sao muội muội của Thái Diễm là Thái Trinh Cơ cũng đang ở quận Thái Sơn.
Làm việc này, kể cũng hợp tình hợp lý… Nếu không thể, thì cố gắng nghĩ cách đặt mua một ít sản nghiệp ở quận Huỳnh Dương, tặng cho Thái Diễm. Một Thái Diễm ở quận Thái Uy, không phù hợp với lợi ích của nhà họ Dương ở Thái Sơn; hơn nữa, một Thái Diễm ở Trung Nguyên sẽ có thể giúp nhà họ Dương nhanh chóng nổi dậy. Đây là một cơ hội vô cùng tốt, trong tay nhà họ Dương đang nắm giữ ưu thế mà nhiều người không có…
Về phần Dương Tục sẽ quyết định thế nào?
Dương Hàng không rõ!
Nhưng y tin rằng, từ thời Linh Đế tới nay, phụ thân y vì sự đấu đá chốn quan trường mà phải trở về cố hương, tuyệt đối không đời nào bỏ qua cơ hội tốt như thế này.
Không chỉ đối với nhà họ Dương, mà đối với Dương Hàng cũng là một cơ hội tốt.
Thời gian, lẳng lặng trôi đi.
Tháng mười một, năm Kiến An thứ mười, Cam Ninh lên ngựa đi nhậm chức Thái thú quận Thùy Nam, cai trị Hợp Phì. Đồng thời, Thái thú quận Quảng Lăng Từ Tuyên, cũng theo lẳng lặng sai ngươi thu sếp đảo Đông Lăng, đợi qua mùa xuân sang năm, Chu Thương sẽ tới đóng quân. Việc đặt thủy quân ở đảo Đông Lăng, hết sức có lợi cho quận Quảng Lăng.
Bởi vì Quảng Lăng và Đan Đồ đối diện nhau nằm hai bên bờ sông.
Lã Mông của Đan Đồ, trong mấy năm qua đã nhiều lần xuất quân đánh qua sông, khiến Từ Tuyên không khỏi phiền não.
Chẳng còn cách nào khác, Giang Đông có lợi thế về thủy quân, Lã Mông lại được sự ủng hộ của Thái thú Lâm Xuyên là Chu Nhiên, quấy nhiễu vùng Giang Bắc, nhiều lần gặt được thành công.
Chu Nhiên, vốn tên là Thi Nhiên, là cháu ngoại của đại tướng Chu Trị người Đông Ngô.
Chu Trị không có con trai, cho nên bèn nhận con trai của chị gái mình, cũng chính là Chu Trị, về nuôi làm con thừa tự. Ông ta và Tôn Quyền còn có mối quan hệ đồng môn, đều từng là học trò của Dư Diêu Trường. Sau khi Tôn Sách mất đi, Chu Nhiên nhậm chức Sơn Âm Lệnh, kiêm Chiết Xung giáo úy, thống đốc năm huyện, thành tích chính trị nổi bật. Về sau Tôn Quyền phân chia Đan Dương thành quận Lâm Châu, mà Đan Dương lại chính là quê nhà của Chu Nhiên, cho nên bèn bổ nhiệm ông ta làm Thái thú Lâm Châu, đồng thời giao cho hai ngàn binh lính. Gặp lúc sơn tặc nổi dậy, Chu Nhiên xuất quân đánh dẹp, chỉ trong vòng không đầy một tháng đã dẹp yên loạn phỉ, được Tôn Quyền hết sức khen ngợi.
Quảng Lăng thiếu thủy quân, nên chỉ đành bị động phòng thủ.
Điều này cũng khiến cho binh mã Giang Đông lợi dụng lợi thế về thủy quân, quấy nhiễu ven bờ, căn bản không có cách gì phòng ngự được…
Mà nay, Tào Tháo lệnh cho Chu Thương đóng quân ở đảo Đông Lăng, không còn nghi ngờ gì nữa, điều đó chính là bảo đảm cho quận Quảng Lăng. Hơn nữa, Từ Tuyên và Chu Thương cũng không xa lạ gì, từ hồi trước khi Tào Bằng còn ở Hải Tây, hai người đã gặp mặt qua. Lúc đó, Từ Tuyên mới chỉ là một chân chạy việc, người gốc huyện Hải Tây mà thôi, trong khi đó Chu Thương, đã là Huyện úy Hải Tây, đương nhiên chẳng lấy gì làm xa lạ. Lại càng không cần nói, từ hồi năm Kiến An thứ hai, Từ Tuyên và Tào Bằng đã trở thành bạn bè.
Vụ Lậu Tất Minh năm xưa, cũng là được truyền ra từ miệng của đám người Từ Tuyên, Trần Kiều.
Tuy thủy quân của Úc Châu Sơn số lượng không nhiều, nhưng năng lực chiến đấu rất mạnh.
Từ Tuyên trước đây buồn khổ vì nghĩ ngàn kế mà không cách gì có được, nay lại có lệnh của Tào Tháo đưa xuống, đương nhiên là không đời nào chậm trễ…
Dù sao đi nữa, những người trong triều có biết đến Chu Thương hay không, cũng không quan trọng! Quan trọng là, Từ Tuyên và Thứ sử Từ Châu Từ Lý, đều biết đến sự tồn tại của Chu Thương.
Những bông tuyết thưa thớt, đang tung bay trong gió.
Nếu gọi đó là hoa tuyết, thì chẳng thà gọi chúng là mẩu băng nhỏ thì càng chính xác hơn. Cuối năm Kiến An thứ mười, Kinh Châu đón một trận tuyết nhỏ.
Nhiệt độ không khí đột nhiên xuống thấp, cũng là mùa đông lạnh nhất ở Kinh Châu trong vòng mười năm qua.
Lưu Bị hoảng hốt từ trong nhà bước ra, cơn gió tạt thẳng vào mặt, khiến y không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Y đứng dưới mái hiên, nhìn những bông tuyết bay phất phơ, không khỏi để lộ một nét cười buồn. Trong con mắt nhiều người, dường như ngày tháng của y trôi qua quá đỗi thanh thản.
Ở Kinh Châu tuy nói là ăn nhờ ở đậu, nhưng lại có binh có tướng, một mình một phái.
Nhưng mà, kể từ hồi nhập đông đến nay, cùng với sức khỏe ngày càng suy yếu của Lưu Biểu, bất luận là Lưu Biểu hay là các nhân sĩ Kinh Tương, cũng ngày càng tỏ rõ thái độ thù địch với y. Thứ cảm giác thù địch vô hình đó, đè lên người Lưu Bị nặng trịch, khiến y cảm thấy khó thở…thân phận hoàng tộc từng khiến cho y cảm thấy đắc ý muôn phần, cũng vì thế mà trở thành gánh nặng, khiến y phải chịu sự thù địch của người khác. Hiện nay, ý đang phải đối mặt với một mối phiền toái lớn.
- Chủ công, quân sư cầu kiến!
Từ bên ngoài viện có một người bước vào, mình mặc khôi giáp, có vẻ hết sức oai hùng.
Người đó trạc tuổi ba mươi, tướng mạo hết sức đẹp đẽ sáng láng.
Lưu Bị đang trầm tư, nghe thấy tiếng của y bèn ngẩng đầu nhìn lên.
Trên mặt lộ ra một nét cười ấm áp, Lưu Bị nhẹ nhàng nói:
- Nếu quân sư đã đến, Tử Long, mau mời quân sư đến thư phòng nghị sự.
Theo như sách sử ghi lại, Gia Cát Lượng thân cao tám thước, tướng mạo hiên ngang, rất khác với người đương thời.
Trên thực tế, những người cao chừng một mét chín mươi, đều khiến cho người khác cảm thấy rất to lớn. Huống hồ chi, Kinh Châu thuộc miền nam, cho nên dáng người phổ biến đều không cao lắm. Trong một đám người cao tầm tầm nhau, đột nhiên lại nổi lên một người cao gần mét chín, tự nhiên s�
Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.