"Diệu kế" của Mã Tăc thật ra cũng không hề phức tạp, thậm chí có thể dùng hai từ "đơn giản" để hình dung.
Lúc xây dựng cơ sở tạm thời, Mã Tắc đã mang người đi xung quanh Hạ Tuyển quan sát, không ngờ lại phát hiện phía đông bắc Đông Quan Hạ Tuyển cũng chính là trên Phong Thành Lĩnh còn có một ngọn núi bí ẩn, có độ cao hơn so với đầu thành Đông Quan một chút. Đứng ở trên đỉnh núi có thể nhìn được nhất cử nhất động trên đầu thành Đông Quan, hơn nữa trên ngọn núi này lại ở góc chết che khuất tầm nhìn Đông Quan, căn bản khó có thể phát hiện ra.
- Tắc lĩnh tám trăm người suốt đêm vào núi và lên Phong Thành Lĩnh.
Chỉ cần mang theo mười máy bắn đá là đủ, hơn nữa cộng thêm năm trăm cường cung thủ là có thể áp chế được kẻ địch ở Đông Quan. Đến lúc đó Quân hầu hãy dẫn bộ đột kích chính diện, có mạt tướng ở trên Phong Thành Lĩnh dùng máy bắn đá và cung nỏ thủ áp chế, chẳng phải là Hạ Tuyển không cần tốn nhiều sức cũng đoạt lại dễ như trở bàn tay sao?
Quan Vũ mừng rỡ, liên tục khen ngợi.
Lập tức ông phân chia ra một ngàn bộ tốt đi theo Mã Tắc, lệnh cho gã suốt đêm lẻn lên Phong Thành Lĩnh, trèo lên đỉnh chờ thời cơ, sau đó Quan Vũ mới tạm yên lòng sai người đem quan tài Quan Bình sắp đặt ở phía sau trong quân doanh, đợi ngày mai công phá được Hạ Tuyển thì mới an táng thỏa đáng.
***
Một đêm yên bình!
Ngày hôm sau, Quan Vũ dẫn bộ bày trận ngoài thành Hạ Tuyển.
Còn Tào Bằn cũng sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, nghe nói Quan Vũ khiêu chiến, hắn lập tức mang theo Văn Võ đi lên thành Đông Quan quan sát tình hình binh Giang Hạ. Nhìn ra được, trải qua một đêm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, binh Giang Hạ đã khôi phục nguyên khí, hơn nữa trước khi chiến đấu đã được Quan Vũ khích lệ, rõ ràng tất cả mọi người đều hiểu rõ cục diện trước mắt, nếu không công phá được Hạ Tuyển, bọn họ chỉ có một con đường chết. Quan Vũ đã mang từ huyện Tây Lăng đến vàng bạc lụa là đều phân chia hết cho binh Giang Hạ, cái gọi là dưới trọng thưởng chắc có kẻ chết, khí thế của binh Giang Hạ đã lên tới cực điểm rồi.
Quan Vũ phóng ngựa tiến lên, đi vào dưới thành Hạ Tuyển.
- Tiểu tặc Tào Bằng, có dám đấu tướng với mỗ gia không?
Nói thật lòng Tào Bằng rất muốn đấu một trận với Quan Vũ.
Nhưng hắn biết lúc này không thể hành động theo cảm tính. Mục đích của hắn chính là ngăn trở Quan Vũ tiến vào Trường Sa, bởi vậy bất kể thế nào hắn cũng không làm những việc mạo hiểm.
Cho nên, Tào Bằng ở trên thành Đông Quan cười lạnh:
- Nhị tướng quân nghĩ đây là trò chơi sao?
Nếu nhị tướng quân có bản lĩnh thì hãy công thành. Có thủ đoạn gì mỗ gia đều tiếp, chỉ là đừng giở trò như thế.
Quan Vũ ngồi ngay ngắn trên ngựa, mắt xếch chau lại.
Sau một lúc lâu ông đột nhiên cười to, đao chỉ vào Tào Bằng:
- Thằng nhãi Tào Bằng, hôm nay ta phải cho ngươi thấy sự lợi hại của Nhị tướng quân ta.
Dứt lời, ông quay đầu ngựa đi về bản trận.
Nhìn vẻ mặt thong dong của Quan Vũ, trong lòng Tào Bằng đột nhiên có một dự cảm xấu. Sao người này lại có vẻ thần bí, giống như tự tin đã nắm chắc phần thắng trong tay. Chẳng lẽ đến lúc này rồi mà Quan Vân Trường kia lại có thể chuyển bại thành thắng hay sao? Tuy nhiên Tào Bằng vẫn cẩn thận vội vàng hạ lệnh cho Văn Võ truyền quân lệnh để quân tốt trên thành lưu ý hướng đi của binh Giang Hạ, cẩn thận mưu đồ của Quan Vũ.
Rầm rầm rầm!
Tiếng trống trận nổ vang.
Quan Vũ hạ lệnh tiễn trận xuất kích áp chế đối với đầu thành.
Binh đao thuẫn bày trận đi trước, chậm rãi đi tới dần dưới đầu quan Hạ Tuyển. Vô số mũi tên nhọn như châu chấu đầy trời thở phì phò rung động bay tới bắn lên bao cát trên đầu thành, chỉ thấy bao cát kia vỡ tan, cát đất từ miệng vỡ nghiêng xuống, chiếu vào góc tường vùng sát cổng thành. Tào Bằng chau mày lại, quan sát động tác đối phương. Chỉ có điều hắn vẫn không hiểu loại công kích này của Quan Vũ không hề tạo nên bất cứ uy hiếp gì đối với Hạ Tuyển, nhưng tại sao Quan Vũ lại vẫn làm như thế?
Ngay khi hắn chuẩn bị đánh trả chợt nghe trên đỉnh đầu truyền tới tiếng gào thét.
Tào Bằng ngẩng đầu nhìn lên, thấy hơn mười khối đá từ trên trời giáng xuống đầu thành, trong đó có một quả lao thẳng tới chỗ Tào Bằng.
Văn Võ quát to một tiếng:
- Đại đô đốc cẩn thận.
Trong lúc hét lên, y đã cầm thuẫn thả người tiến lên, nâng thuẫn bảo vệ Tào Bằng.
Nhưng khối đá kia cực kỳ nặng, hơn nữa theo quán tính rơi xuống đã nện thật mạnh vào tấm chắn trên tay Văn Võ. Tấm chắn dày kiên cố kia bị đập nứt ra, Văn Võ bị một lực thật lớn đánh bật lui về sau, hộc ra ngụm máu ngã trên đất.
- Từ chỗ nào tới?
Quân Tào trên đầu thành hoảng loạn.
Một trận đá vừa rồi đã khiến cho quân Tào chết ba người.
Tuy số người không nhiều nhưng vẫn tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với quân Tào.
Không ai hiểu lôi thạch kia từ đâu mà tới. Tào Bằng nâng Văn Võ lên, dựa vào tấm chắn ngồi xuống, hét lớn:
- Cung tiễn thủ, đánh trả.
Theo tiếng ra lệnh của Tào Bằng, cung tiễn thủ tiến lên.
Ngoài thành, binh Giang Hạ gào thét xông đến phát động công kích mãnh liệt Hạ Tuyển.
Thang dày đặc đều dựa vào tường thành. Ngay lúc quân Tào chuẩn bị đánh trả, chợt lại nghe được tiếng rít lớn, hơn mười khối đá lớn lại bay tới khiến cho đầu thành lại lâm vào hỗn loạn. Tào Bằng cẩn thận quan sát, lúc này hắn đã phát hiện ngọn nguồn. Không ngờ là từ trên Phong Thành Lĩnh bay tới khiến Tào Bằng chấn động. Hắn đưa mắt chăm chú quan sát nhưng không thấy bóng dáng kẻ địch đâu, điều này chứng minh đối phương ẩn thân vô cùng bí mật, hơn nữa lại có thể áp chế được Đông Quan Hạ Tuyển. Chết tiệt, đây là thủ đoạn của Quan Vũ sao?
Nhưng không thể không nói, lôi thạch từ trên trời giáng xuống đã mang đến sự phức tạp lớn cho Tào Bằng.
Cung tiễn thủ không còn có tác dụng áp chế với kẻ địch nữa, ngược lại rất khó mà thi triển. Hơn nữa đối phương ẩn thân cực kỳ bí mật, chỉ có thể xác định là ở trên Phong Thành Lĩnh. Nếu như bình thường, Tào Bằng có thể phái người tra tìm tung tích kẻ thù, nhưng hiện tại, Quan Vũ lại đang công kích trực diện khiến hắn căn bản không rảnh bận tâm được đến quân địch trên Phong Thành Lĩnh kia. Quân địch chết tiệt này lại ngăn chặn hành động của ta. Xe bắn đá trong thành căn bản không thể đập lên đến Phong Thành Lĩnh, chỉ cần trên đầu thành có bất cứ hành động khác thường nào, đều sẽ bị lôi thạch trên Phong Thành Lĩnh công kích.
- Ổn định, ổn định!
Tào Bằng lớn tiếng la ổn định đầu trận tuyến.
Đột nhiên Văn Võ mở miệng:
- Đại đô đốc, nếu cứ tiếp tục thế này căn bản thủ không được.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Để binh Giang Hạ trèo lên thành.
- Ồ?
- Bọn họ dùng thủ đoạn đơn giản như vậy chính là muốn yểm hộ binh Giang Hạ lên thành. Chúng ta chỉ cần để bọn họ đi lên, đến lúc đó đánh lén bọn họ, chắc chắn có hiệu quả. Hơn nữa tuy quân địch nhiều nhưng không gian lớn như vậy, chúng ta vẫn chiếm ưu thế hơn.
Chẳng phải quân sư đã nói chúng ta cần kiên trì ít nhất thời gian là một ngày sao?
Hiện tại chúng ta chỉ có thể dùng mạng người để ngăn cản bước chân của đối phương.
Chỉ cần qua hôm nay, dù bọn họ có công phá được Đông Quan thì cũng khó chiếm được Hạ Tuyển.
Tào Bằng ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy có lý. Quan Vũ an bài một đội binh mã như vậy rõ ràng là muốn áp chế cung tiễn thủ đầu thành.
Nếu quả thật trên đầu thành khó phân biệt địch ta, vậy thì đội quân địch đang ẩn núp kia kia khó mà làm gì được.
- Vương Song.
- Vâng!
Tào Bằng mạo hiểm gọi Vương Song tới.
Hắn giữ vạt áo Vương Song, trầm giọng nói:
- Lập tức tụ tập tất cả ám sĩ ra khỏi Tây Quan xâm nhập lên Phong Thành Lĩnh, trên đó nhất định có một đội quân địch đang ẩn núp tại đó, hãy xử lý bọn chúng cho ta, chậm nhất giờ ngọ ngày mai phải bắt giữ đội binh mã đó cho ta. Nếu có thể thành công thì công đầu thuộc về ngươi. Nhớ kỹ, sau khi vào núi phải cẩn thận tránh bị đối phương phát hiện.
- Xin Công tử yên tâm.
Vương Song không nói hai lời mang theo mười ám sĩ ra khỏi Đông quan.
Ưu thế của ám sĩ là chiến đấu và ám sát tại trong rừng rậm, giao phong chính diện không phải là sở trường của ám sĩ, thậm chí có thể nói để ám sĩ tham gia loại chiến đấu trực diện này giống như dùng đại pháo đánh muỗi, không thể dùng được (không phát huy được tác dụng). Nay Quan Vũ có một đội kỳ binh bí ẩn chính là nơi để ám sĩ phát huy sở trường. Tuy nhiên, Tào Bằng cũng tin, đối phương nhất định sẽ phòng bị nghiêm mật, muốn tiêu diệt đối phương cũng không dễ dàng.
Phía bên Pháp Chính còn cần thời gian một ngày để bố trí.
Cho nên, mặc kệ dùng phương pháp gì, Tào Bằng cũng phải chống đỡ qua được một ngày.
Sau khi Vương Song đi, Tào Bằng lập tức hạ lệnh không dùng cung tiễn thủ mà yêu cầu mọi người cầm đao thuẫn chuẩn bị ứng chiến. Bản thân Tào Bằng cũng cầm song đao trong tay, ẩn thân đằng sau tường chắn mái, tuy Văn Võ muốn tiếp tục tác chiến nhưng vừa rồi bị quả lôi thạch kia gây tạng phủ của y bị trọng thương, khiến y khó có thể tiếp tục tham gia, Tào Bằng cho người đưa Văn Võ đến chỗ Pháp Chính, còn hắn mang theo người xuyên qua tường chắn mái xem xét bên ngoài quan sát hướng đi của binh Giang Hạ.
Bởi vì được Mã Tắc trợ giúp, binh Giang Hạ rõ ràng đã thoải mái hơn nhiều.
Quân Tào ở Đông quan không có lực đánh trả binh Giang Hạ, cho nên rất nhanh binh Giang Hạ đã giơ thang vọt tới dưới thành Hạ Tuyển.
Tường thành Đông quan không cao nên dễ dàng cài thang trên tường thành.
Binh Giang Hạ tay cầm đao thương miệng hô hào ùa lên trên đầu thành.
Tào Bằng tránh ở sau tường chắn mái vẫn không nhúc nhích, thỉnh thoảng truyền lệnh ổn định tướng sĩ quân Tào. Khi binh Giang Hạ đầu tiên lên tường thành, Tào Bằng đột nhiên đứng thẳng người lên, vung song đao chém bay binh Giang Hạ kia rơi xuống tường thành. Nhưng càng ngày càng có nhiều binh Giang Hạ lên tường thành, Tào Bằng hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, nuôi quân ngàn ngày dùng trong một khắc, hôm nay chính là ngày chúng ta kiến lập công lao sự nghiệp, hãy đánh đám phản tặc này cho ta...
Trong lúc đang nói chuyện thì hai gã binh Giang Hạ chém tới.
Chỉ thấy Tào Bằng khẽ di chuyển, thân hình không hề quay lại nhưng hai thanh cương đao trong tay một quét ngang một đâm, chỉ nghe hai tiếng kêu thảm, hai gã binh Giang Hạ đã ngã xuống vũng máu. Tào Bằng liên tục chiến thắng khiến cho tinh thần quân Tào trên thành dâng cao.
Đúng như lời Văn Võ nói, khi binh Giang Hạ lên đầu thành thì đội quân địch trên Phong Thành Lĩnh cũng ngừng công kích.
Quân Tào đã không còn uy hiếp nào, tuy rằng phải vật lộn huyết chiến nhưng vẫn thoải mái hơn.
Quân Tào này đều là những mãnh tốt mà Tào Bằng đã lựa chọn từ trong quân, người nào cũng đã từng tham gia hai trận chiến trở lên, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Tuy rằng binh Giang Hạ hung mãnh nhưng lại không thể ngăn được sự xông lên điên cuồng của quân Tào. Tào Bằng anh hũng đi trước, hai thanh cương đao tung bay cao thấp, nơi nào đi qua, nơi đó binh Giang Hạ bị giết máu chảy thành sông, những thi thể mất tay mất chân năm ngang dọc trên đầu thành.
Địa thế Đông Quan khiến Quan Vũ khó có thể thi triển toàn lực.
Quan ải nhỏ hẹp cũng chỉ có thể lên được mấy trăm người, còn trên đầu thành lại có hơn ngàn thủ vệ mãnh tốt quân Tào.
Rất nhanh, binh Giang Hạ đã không chống cự được bắt đầu bỏ chạy tán loạn dưới hành. Tào Bằng một cước đá một binh Giang Hạ lăn xuống đầu thành, tiếng gào thét vang lên.
***
Lôi thạch lại bắn, bộ binh tấn công. Bộ binh tấn công xong thì đến bắn lôi thạch...
Chiến thuật xung phong của người Nhật Bản chẳng lẽ là học được từ nơi này sao?
Tào Bằng sợ tới mức lắc mình né tránh, một quả hung hãn rơi xuống nện vào đúng chỗ Tào Bằng vừa đứng. Hắn toát mồ hôi lạnh, vội vàng lớn tiếng hét:
- Mọi người trốn đi, trốn đi...quân địch đang bắn đá, mọi người cẩn thận, ẩn núp nhanh.
Lúc đầu còn bối rối, dần dần quân Tào đã quen phương thức tấn công này.
Mỗi một lần binh Giang Hạ bị đuổi xuống thì quân địch trên Phong Thành Lĩnh lại bắn đá tới. Đợi khi đợt bắn đá qua đi, binh Giang Hạ lại xông lên, lặp đi lặp lại liên tiếp năm sáu lần, nên khi quân địch trên Phong Thành Lĩnh lại dùng bắn đá tấn công thì tướng sĩ quân Tào đã không còn bối rối nữa, thậm chí còn có người ở đầu thành bật cười nhỏ dẫn tới tất cả mọi người cũng cất tiếng cười thoải mái.
Quan Vũ cầm song đao trong tay, trợn mắt nhìn Hạ Tuyển.
Kế sách của Mã Tắc không kém nhưng không ngờ quân Tào lại có biện pháp ứng biến linh hoạt như vậy.
Mỗi một lần xung phong trơ mắt nhìn bộ khúc sắp công phá Hạ Tuyển, nhưng cuối cùng lại bị quân Tào từ trên đầu thành đánh bật xuống, tòa thành trì này cũng không phải quá kiên cố, nhưng lại vững chắc như bàn thạch có thể chống đỡ sự tấn công liên tục như thủy triều của mình. Địa thế này của Hạ Tuyển khiến cho Quan Vũ không thể triển khai binh mã. Trung tâm Hạ Tuyển vốn là một hình dạng kỳ quái, lại thêm Phong Thành Lĩnh phía bên cánh khiến Quan Vũ trong lúc nhất thời cũng bó tay không có biện pháp, mà tình trạng này làm ông đành phải lặp đi lặp lại cách tấn công thành Đông quan.
Nhưng Quan Vũ tin tưởng thành Hạ Tuyển không thể kiên trì được lâu.
***
Ánh mặt trời chiếu rọi Hạ Tuyển.
Tường thành vốn màu xám lúc này biến thành màu đỏ sậm, dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, toàn bộ thành thị được bao phủ trong một tầng sáng màu máu.
Máu tươi chảy xuống từ khe hở tường thành được xây bằng đất, rất nhiều nơi đã xuất hiện hiện tượng ngưng kết.
Trên đầu thành sương khói mù mịt.
Dưới tường thành thi thể nằm ngổn ngang.
Trong thời gian ngắn ngủi một ngày, binh Giang Hạ đã trả giá mấy trăm tính mạng người, nhưng Đông Quan Hạ Tuyển vẫn sừng sững như trước.
Tào Bằng như người máu đứng trên đầu thành, cầm đao nhìn xa xa, đôi cương đao của hắn đã cong lưỡi không thể sử dụng tiếp được nữa.
Trên người hắn dính đầy máu tươi.
Trên vai vẫn còn treo một đoạn ruột người ngắn, nhìn vô cùng kinh khủng.
Trận ác chiến này còn ác liệt hơn rất nhiều so với trận chiến Khúc Dương năm xưa. Binh Giang Hạ dũng mãnh không sợ chết gần như có thể sánh bằng quân Lã Bố năm đó. Sau khi trận chiến Khúc Dương kết thúc, Tào Bằng gần như chưa từng gặp phải cục diện nào như thế nữa, cho dù là lúc trấn thủ tại Bạch Mã hắn cũng vẫn có con đường sống thật lớn quay về. Nhưng tại Hạ Tuyển, hắn không có bất luận con đường sống nào quay về cả, chỉ có thể tử chiến với đối phương. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Ebook Full.Net chấm c.o.m
Cũng may, ngày này cuối cùng cũng đã qua.
Đông Quan vẫn còn ở trong tay Tào Bằng.
Trong chốc lát khắp nơi đều tràn ngập không khí máu tanh.
Tào Bằng quay lại xem xét thấy quân Tào trên đầu thành đã sức cùng lực kiệt, không ít người mệt mỏi thậm chí còn ngồi bệt trên thi thể, trong vũng máu. Một số quân tốt nâng những thi thể binh Giang Hạ lên đầu thành ném xuống thành, sau đó há mồm thở dốc.
Một trận chiến này thật sự là ác liệt mệt mỏi!
Chỉ có một ngày mà quân Tào chết hơn bốn trăm người, tuyệt đối là con số kinh người.
Nhưng không còn cách nào khác, bởi vì quân địch trên Phong Thành Lĩnh và cung tiễn áp chế khiến cho quân Tào không thể chống đỡ với sự công kích đó mà chỉ có thể dùng phương thức giáp lá cà để ác chiến với đối phương. Nếu không phải do địa hình hạn chế, nói không chừng giờ khắc này Đông Quan đã bị Quan Vũ công phá rồi.
Cũng không biết Vương Song đã xử lý xong đội kỳ binh địch kia chưa.
Trong lòng Tào Bằng vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc là nhân vật nào đã có mưu kế đó?
Hắn ở Hạ Tuyển nhiều ngày như vậy mà không hề để ý đến một nơi ẩn thân như vậy. Hoặc là nói căn bản hắn không hề nghĩ đến sẽ có một nơi như vậy. Nhưng người của Quan Vũ chỉ trong một đêm mà phát hiện được một nơi tốt như thế khiến cho Tào Bằng hoàn toàn rơi vào thế bị động.
Người này tuyệt đối là một nhân tài!
Tào Bằng có thể khẳng định đây không phải là chủ ý của Quan Vũ.
Với sự hiểu biết của Tào Bằng với Quan Vũ thì ông ta không thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy.
Đó là một người cực kỳ cao ngạo, khinh thường dùng âm mưu quỷ kế, thích cứng đối cứng, điểm này dựa vào sự bàn luận của Gia Cát Lượng với Quan Vũ lúc tiến vào Tây Xuyên trên lịch sử mà có thể thấy được.
Khi Gia Cát Lượng vào Tây Xuyên đã từng hỏi Quan Vũ:
- Nếu Tào Tháo xâm phạm Kinh Châu thì chúng ta chống địch thế nào?
Quan Vũ trả lời:
- Toàn lực nghênh chiến.
- Vậy nếu Tào Tháo và Tôn Quyền liên kết lại, thì chúng ta ứng phó thế nào?
Dựa theo ý tưởng của Gia Cát Lượng, đương nhiên là liên kết Ngô kháng Tào, nhưng Quan Vũ trả lời cực kỳ kiên quyết, cứng rắn và mạnh mẽ:
- Chia binh chống lại.
Cho nên, Tào Bằng tin rằng kế kỳ binh này không phải do Quan Vũ nghĩ ra.
Tuy nhiên, ông ta hôm nay thất bại thì chắc chắn ngày mai sẽ tấn công dũng mãnh hơn. Mà quân coi giữ Đông Quan đã tử vong thê thảm và nghiêm trọng. Quan trọng nhất là, trận ác chiến ngày hôm nay đã mang đến áp lực rất lớn cho mọi người, hôm nay có thể thủ vững, có thể coi là một kỳ tích...
Nhưng còn ngày mai thì sao?
Ngày mai có thể tiếp tục thủ vững được sao?
Tào Bằng bắt đầu nghĩ đến Tào Tháo.
Lão già này, ngươi ở Tây Lăng nghỉ ngơi đã đủ lâu rồi, có phải nên ra tay rồi không chứ?
Hắn hối hận vì mình đã mang quá ít binh mã, cho nên hiện tại chẳng khác gì trứng chọi đá, nhưng cẩn thận ngẫm lại, nếu hắn mang theo nhiều binh mã thì lại khó tránh khỏi việc sẽ bị Lưu Bị phát hiện ra. Cho nên nói, chuyện này cũng rất khó nói rõ ràng là tốt hay xấu.
Chỉ mong quân Tào ở huyện Ngạc không kéo dài lâu lắm, nếu không phía bên mình thật sự là phiền toái!
Nhưng thật ra Quan Vũ là việc nhỏ, quan trọng là Lưu Bị ở quận Trường Sa.
Nếu chẳng may bị ông ta phát hiện ra tình huống không ổn, chắc chắn sẽ mang binh cứu viện, thậm chí Thái Sử Tử ở La huyện có thể xuất binh tiến đến! Dù sao, sự tồn tại của Lưu Bị có lợi cho Giang Đông phát triển. Nếu mất đi sự kiềm chế của Lưu Bị, tin rằng Giang Đông cũng sẽ vô cùng khổ cực.
Đúng lúc này, một đội nhân mã từ dưới thành vội vàng đi lên.
Đi đầu chính là Phó tướng La Mông của Tào Bằng.
La Mông là người Tương Dương, năm vừa rồi theo người nhà tị nạn đến Tây Xuyên, nhưng khi Trương Tùng đi sứ Tương Dương, La Mông đã hộ tống Trương Tùng cùng nhau trở về Tương Dương, tại Kinh Châu gặp An Binh, La Mông liền quyết định ở lại quê nhà, sau đó được Trương Tùng đề cử, Tào Bằng đã trưng dụng La Mông là Trường Sử Trung quân, Tùy quân thính lệnh.
La Mông đi lên đầu thành nhanh chóng đến trước mặt Tào Bằng.
- Đại đô đốc, quân sư phái ta thông báo với ngươi, cầu Đông Quan đã bố trí thỏa đáng, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể bỏ thủ Đông Quan, rút lui về cầu Đông Quan.
- Chuẩn bị tốt rồi?
- Đúng vậy?
Tào Bằng mừng rỡ, đấm một quyền lên tường chắn mái.
Pháp Chính đã bố trí thỏa đáng rồi, vậy thì những áp lực mà trước đó hắn phải chịu đựng đã giảm bớt đi rất nhiều rồi.
Quan Vũ, ngày chém đầu ngươi không còn xa nữa!