Chương 602: Loạn Liêu Đông (3)

Vì thế đám người Chu Kỳ dần dần bắt đầu tại đứng vững gót chân trên triều đường, bộc lộ tài năng phi phàm.


- Tiểu Vương tử đã năm tuổi!


- Ổ?


Tào Bằng thầm run lên, ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ.


Càng lớn càng giống Đại Đô Hộ, vô cùng tuấn lãng...Vương Thượng đặt tên là Tào Niệm. Lần này Kỳ đến đây, Vương thượng có nhờ ta mang theo một bức họa, nói là tìm cơ hội đưa cho Đại Đô Hộ.


Chu Kỳ nói xong lấy trong bọc hành lý ra một bức họa.


Tổng cộng có hơn mười bức, mỗi một bức đều vẽ một đứa trẻ.


Từ một đứa trẻ trong tã lót đến năm tuổi, bức vẽ được vẽ bởi hết tâm sức nên bức nào cũng sống động.


Niệm nhi trong tã lót.


Niệm nhi tập nói.


Niệm nhi tập đi.


Tào Bằng càng xem, đôi mắt ướt lệ.


Nay hắn đã có mười đứa con, giờ thêm Tào Niệm là mười một đứa. Mà trong những đứa con mình, hắn áy náy nhất vẫn là Tào Niệm. Từ lúc Tào Niệm sinh ra đến nay, thậm chí hắn chưa từng được gặp Tào Niệm, lại càng không được thể hiện trách nhiệm của một người cha. Bức vẽ đã gợi nơi mềm mại nhất ở trong lòng Tào Bằng.


Hơn nữa ngày, Tào Bằng mới xem như ổn định cảm xúc.


Hắn ngẩng đầu nhìn Chu Kỳ, hạ giọng nói:


- Lão Chu, phiền ngươi sau khi trở về chuyển lời với Vương Thượng, nói rằng ta rất nhớ nàng, cũng rất nhớ Niệm nhi. Nếu như có thể, hy vọng được gặp mẹ con nàng.


Lã Hán, Quy Hán Thành.


Mùa hè nắng chói chang, Lã Lam trèo lên Vọng Hải Các.


Đây là kiến trúc cao nhất của Hán Thành, gồm có bốn tầng. Đứng trên Vọng Hải Các, có thể nhìn xuống toàn bộ Quy Hán Thành, đưa mắt nhìn ra xa có thể nhìn thấy đường chân trời. Gió thổi tới từ mặt biển, mát mẻ mà dễ chịu.


Thấp thoáng, có tiếng hô hào của người chèo thuyền truyền tới….


-Mẫu thân!


Một giọng nói non nớt từ sau lưng truyền tới, khiến Lã Lam giật mình, nàng vội xoay người lại.


Liền thấy Điêu Thiền nắm tay một đồng tử, sải bước đi vào trong Vọng Hải Các. Mười năm qua đi rồi, Điêu Thiền trông chẳng có vẻ gì là già đi cả, vẫn phong độ mê người như ngày nào. Ba năm trước, Nghiêm phu nhân bệnh qua đời, cũng chỉ còn lại Điêu Thiền và Lã Lam, sống nương tựa vào nhau.


Thời gian chẳng buông tha một ai, những lão thần năm xưa đã theo cả nhà họ Lã vượt biển Đông đến đây, họ đang nhạt dần với triều đình.


Đám người Cao Thuận, Tào Tính, cũng không còn phụ trách lĩnh binh đánh giặc nữa, mà đều giao cả cho Bàng Minh thống soái.


Tào Tính nay làm Vệ tướng quân, bảo hộ an toàn trong cung thành; Còn Cao Thuận, chỉ phụ trách luyện binh, những việc khác, cũng chẳng nhúng tay vào. Lớp tướng lĩnh mới, dần dần trưởng thành lên. Mưu thần tướng lĩnh vài năm trước đã theo Lã Lam đến đây, dần dần bước ra khán đài. Sau khi Lã Lam sinh hạ Tào Niệm, cũng chính thức nắm quyền triều chính.


-Tiểu Nương, Cao thúc thúc thế nào rồi?


-Cao tướng quân chỉ là ngẫu nhiên nhiễm phong hàn, đã chẫn trị rồi, không có gì đáng ngại.


-Linh Kỳ, đêm qua ngươi không có nghỉ ngơi. Nếu không phải Tiểu Niệm nói với ta, ta còn cho rằng…ngươi như thế này không được đâu, cả ngày không nghỉ ngơi chút nào, sớm muộn gì cơ thể cũng sẽ suy sụp, vẫn là nên chú tâm điều dưỡng mới tốt.


-Tiểu nương, không phải bổn cung không muốn nghỉ ngơi, kỳ thật là…


-Cao Cú Lệ rục rịch tiến vào, Công Tôn Thị cũng phong tỏa thông đạo đến Liêu Đông, cắt đứt đường liên lạc của chúng ta với đại lục. Chỉ dựa vào đường biển, suy cho cùng cũng không phải chuyện lâu dài. Chúng ta không có bến tàu, vận chuyển hoàn toàn dựa cả vào thuyền của Chu tướng quân, chung quy cũng có chút rắc rối. Bên phía Chu tướng quân gần đây chiến tranh kinh người, một khi chúng ta bị đứt đường liên lạc với đại lục, ắt rơi vào thế cô quân gồng chiến. Tướng quân Bàng Minh, chỉ sợ cũng khó lòng chống đỡ nổi.


Lúc này, Cao thúc thúc tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được.


Chỉ cần y còn đó, thì có thể khiến Vị Cung kinh sợ…đúng rồi, Chu Kỳ đến U Châu, đã có tin hồi báo chưa?


-Chưa có tin tức!


Điêu Thiền khẽ thở dài, nắm lấy tay Tào Niệm, đi đến bên cạnh Lã Lam.


-Mẫu thân, bế bế!


Tào Niệm đưa bàn tay nhỏ bé ra, kéo kéo áo của Lã Lam.


Trong mắt Lã Lam thoáng hiện lên một sự yêu thương, khom người xuống, bế Tào Niệm lên, cùng nhìn về phía xa xăm.


-Mẫu thân, người đang nhìn gì vậy?


-Mẫu thân đang nhìn, phía bên kia của biển.


-Nhưng con chẳng trông thấy gì cả.


Tào Niệm bắt chước bộ dạng của Lã Lam, nhìn về phía xa kia rất lâu, sau đó dùng giọng non nớt nói:


-Mẫu thân, Tiểu nãi nãi nói, cha của Niệm Nhi, ở ngay phía bên kia biển. Nhưng tại sao chưa bao giờ cha đến đây thăm Niêm Nhi vậy? Có phải vì Niêm Nhi không ngoan không? Cho nên cha mới không cần Niệm Nhi nữa.


Lời nói non nớt, làm xúc động chốn mềm yếu nhất trong lòng của Lã Lam.


-Niệm Nhi không được nói lung tung, Niệm Nhi rất ngoan, cha sao lại không cần con được chứ? Chẳng qua cha con rất bận, cho nên mới không đến. Đợi qua khoản thời gian nữa, cha sẽ đến thăm Niệm Nhi, đến lúc đó sẽ đi cùng Niệm Nhi, leo lên chiếc thuyền to, chơi đùa cùng con.


-Thật ư?


-Đương nhiên là thật rồi.


Lã Lam miễn cưỡng cười một cái, nhưng trong nụ cười đó, lại bao hàm vẻ bất đắc dĩ.


Nàng ta rất rõ, thân phận và địa vị của Tào Bằng giờ đây càng lúc càng cao, như vậy sẽ càng khó đến Lã Hán hơn. Nhất cử nhất động của hắn, đều bị vô số người dòm ngó, muốn đến đây, hiển nhiên sẽ rất khó khăn. Nhưng lâu như vậy, lại chẳng có chút tin tức, trong lòng Lã Lãm có chút hờn dỗi. Nàng ôm lấy Tào Niệm, chẳng biết từ lúc nào trong mắt đã tuôn ra hai hàng nước mắt.


Điêu Thiền bên cạnh, cũng im lặng không nói.


Nửa buổi trời, nàng chỉ khẽ thở dài, xoay người muốn rời đi.


Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy bên dưới Vọng Hải Các có tiếng xôn xao truyền tới, theo sát đó liền thấy một gã nội thị vội vã chạy lên đây.


-Vương Thượng, Vương Thượng, Chu tướng quân đến rồi!


-Sao?


Lã Lam bất ngờ, vội buông Tào Niệm xuống, lau khô nước mắt trên mặt.


-Chu tướng quân đang ở đâu?


-Ở ngay dưới lầu chờ lệnh….


-Mau mời ông ta vào đây.


Lã Lam chẳng đợi nội thị nói dứt câu, liền mở miệng ngắt lời của gã.


Nội thị không dám chậm trễ, vội vàng chạy xuống, chẳng mấy chốc, Chu Kỳ nhanh chân bước lên Vọng Hải Các.


-Thần Chu Kỳ, bái kiến Vương Thượng.


Điêu Thiền bước lên trước nắm lấy tay Tào Niệm đang chuẩn bị rời đi, liền bị Lã Lam ngăn lại.


-Tiểu Nương, để Niệm Nhi ở lại cùng ta…sau này Lã Hán đây, dù sao cũng sẽ là của nó, để nó hiểu biết thêm một chút, cũng là chuyện tốt.


Điêu Thiền cười cười, liền đi ra.


Tuy nhiên, lúc nàng ta sắp ra khỏi Vọng Hải Các, bỗng nhiên Chu Kỳ sau lưng lên tiếng nói:


-Vương Thượng, lần này thần ở quận Trác, không những đã nhìn thấy Trương tướng quân, còn trông thấy cả Tào Quân Hầu…y, y, giờ y đang đóng quân ở quận Trác, nhậm chức Đại Đô Hộ Ngũ quân, nắm giữ việc quân sự ba châu ở biên cương phía Bắc…y, có thư tín cho Vương Thượng.


Lã Lam nghe xong ngẩn người, tức thì lộ vẻ vui mừng.


-Tào quân hầu hắn, đang ở quận Trác à?


Điêu Thiền cũng dừng bước, quay đầu lại nhìn.


Liền thấy Chu Kỳ lấy ra một bức thư từ trong lồng ngực, cung kính trình lên cho Lã Lam


-Dưới lầu còn có lễ vật do Đại Đô Hộ nhờ thần mang đến, nói là tặng cho Vương Thượng và Thế Tử.


Không đợi Lã Lam mở miệng, Điêu Thiền lập tức căn dặn nói:


-Mang đồ vật Chu Tướng quân mang đến, đem hết lên đây.


Lúc này Lã Lam cũng chẳng màng đến nghi thức bề ngoài nữa.


Hai tay nàng run rẩy, chậm rãi mở bức thư ra, liền thấy nét chữ vừa lạ lẫm mà lại quen thuộc trên tờ giấy.


-Mẫu thân, sao mẫu thân lại khóc?


Tào Niệm tò mò nhìn Lã Lam, giơ tay ra, muốn lau vệt nước mắt trên mặt của Lã Lam.


Nào ngờ, Lã Lam lại nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của Tào Niệm, trên mặt mang theo nước mắt, nhưng lại cười nói với Tào Niệm rằng:


-Niệm Nhi, cha con đến rồi, cha muốn gặp con…cha, còn mang rất nhiều quà cho Niệm Nhi nữa.


Từng gương quà biếu được khiêng lên đây, theo đó tâm trạng của Lã Lam cũng tức thì chuyển biến khá hơn.


-Tiểu Nương, mau nhìn xem, đây là tơ lụa Lạc Dương mà ngươi thích nhất…còn nữa, đây là đồ chơi tặng cho Niệm Nhi này.


Lã Lam cầm lấy một hộp son, cứ như cô bé vậy hứng khởi nói:


-Tiểu Nương, đây là son của Hoa Hồng lâu ở Đông Đô, ta thích nhất đấy…chàng còn nhớ, ngươi xem, chàng không quên chúng ta, chàng còn nhớ chúng ta thích những gì.


Điêu Thiền đứng bên cạnh, cũng không kìm nổi liền mỉm cười.


Hiếm khi thấy Lã Lam vui như vậy, nhất là từ sau việc khai chiến với Cao Cú Lệ vào năm ngoái, suốt ngày mặt mày u sầu.


-Chu Tướng quân, Đại Đô Hộ còn nói gì nữa?


Chu Kỳ vội chắp tay nói:


-Đại Đô Hộ nói, nay không phải lúc để quyết đấu với Cao Cú Lệ. binh mã các bên, đang nghỉ ngơi và chỉnh đốn quân ngũ, hơn nữa hai nơi Tịnh Châu và Tào Châu, cũng cần có một quá trình. Vì vậy, Đại Đô Hộ căn dặn, xin thượng Vượng tận lực duy trì thế phòng ngự, ổn định cục diện trước. Về phần thông lộ trên bờ Liêu Đông, cũng không cần lo lắng.


-Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách, lệnh cho Chu Tĩnh Hải Chu tướng quân, điều động năm chiếc thuyền lớn từ núi Úc Châu, chuyên để lui tới giữa U châu và Lã Hán. Đến lúc đó, vật tư mà Vương Thượng cần thiết, cố gắng vận chuyển hết theo đường biển vào Lã Hán.


-Về thời gian cụ thể, đến lúc đó Đại Đô Hộ sẽ nghĩ cách thông báo cho Vương Thượng.


Nào có ai hay, lúc này Lã Lam căn bản chẳng còn tâm trí lo những chuyện này.


Nàng buột miệng nói:


-Chẳng phải A Phúc nói, muốn gặp Niệm Nhi sao?


-Chàng có nói, sẽ gặp Niệm Nhi bằng cách nào không? Là chàng đến đây, hay là để Niệm Nhi qua đó? Ngươi mau nói đi.


Chu Kỳ không nhịn được cười.


-Vương Thượng, Đại Đô Hộ dặn dò, nay người vừa đến quận Trác, nhất thời không tài nào rời khỏi. Một tháng sau, người sẽ tuần tra U Châu, đến lúc đó hy vọng Vương Thượng, đưa thế tử đến thành Cô Trúc. Người sẽ đón thế tử tại thành Cô Trúc, sau đó quay trở lại quận Trác. Đại Đô Hộ còn nói, xin Vương Thượng hãy nhẫn nại thêm khoản thời gian. Trễ nhất là mùa xuân năm tới, người nhất định sẽ dẫn thế tử, đến Quy Hán Thành thăm Vương Thượng.


Lã Lam lập tức mỉm cười.


-Ta nhẫn nại được, ta nhất định có thể nhẫn nại được!


Nàng ta tự lẩm bẩm một mình, ôm lấy Tào Niệm vào lòng, hạ giọng nói:


-Niệm Nhi, con sắp được trông thấy cha con rồi.


Thuyền buôn đạp gió rẽ sóng, lướt đi trên mặt biển rộng mênh mông.


Tháng sáu cuối hạ, khu vực biển ở bán đảo Liêu Đông đã có chút cảm giác mát lạnh. Trên thuyền có cắm một lá cờ rồng đen, chứng tỏ là con thuyền buôn đến từ đại lục. Thông thường mà nói, trên khu vực biển này, Tào Ngụy gần như là không hề có đối thủ. Người có thể chống lại y, chính là thủy quân Giang Đông. Tuy nhiên thủy quân Giang Đông sở trường tác chiến trên sông lớn bao nhiêu, thì ngược lại sức chiến đấu trên biển có chút yếu kém.


Điều này cũng có liên quan đến phương hướng thành lập quân đội của thủy quân Giang Đông.


Tôn Quyền hi vọng an phận ở một chỗ, sử dụng tất cả địa hình có lợi của Đông Nam, dựa vào hào rạch sông ngòi tự nhiên để chống lại Tào Tháo. Do đó sau khi y nắm giữ Giang Đông, y đã ra sức đẩy mạnh phương châm xây dựng quân ngũ sao cho nhỏ nhanh và linh hoạt, để thuận tiện cho việc tác chiến trên sông nước.


Mà phương châm này, vừa hay lại không hẹn mà cùng ý tưởng với Chu Du, hai người nhanh chóng đạt đến sự thống nhất.


Đây cũng là một nguyên nhân vì sao sau khi Tôn Quyền nắm giữ thủy quân Giang Đông, lại có thể phát triển một cách mau lẹ như vậy. Bởi vì phương châm xây dựng quân đội đã có sự biến đổi, người trước đó đã đề xuất chính sách thuyền lớn là Hạ Tề, cũng theo đó bị đặt cách sang một bên.


Hạ Tề bị bỏ bê, trong đó có nhiều nguyên do.


Thái độ của y đối với Tôn Quyền đương nhiên chỉ là một trong những nguyên do, nhưng Tôn Quyền thay đổi phương châm kiến quân, cũng là một nguyên do.


Mười năm gần đây, thủy quân Giang Đông đã hình thành sức chiến đấu lớn mạnh trên vùng sông nước.


Còn về trước mắt mà nói, thủy quân Giang Đông tuyệt đối ở vào vị trí bá chủ, hùng bá đại giang. Tuy rằng Tào Tháo lệnh cho Cam Ninh nhậm chức Đại Đô Đốc thủy quân, lấy Đỗ Kỳ làm phụ tá, ổn định thế cục, đồng thời áp chế thủy quân Giang Đông. Nhưng tổng thể mà nói, thủy quân Tào Ngụy, vẫn ở chỉ dừng ở thế hạ phong, chỉ có thể bị động mà phòng thủ.


Có lẽ qua vài năm nữa, ba bốn năm nữa? Hay thậm chí lâu hơn nữa, Tào Ngụy sẽ dựa vào năng lực kinh tế hùng mạnh của mình, cứu vãn được thế cục.


Tuy nhiên trước mắt mà nói, vẫn chưa đủ sức chống chọi với thủy quân Giang Đông.


Có điều, có lợi tất phải có hại.


Cùng lúc thủy quân Giang Đông đẩy mạnh nhỏ nhanh và linh hoạt trên mọi phương diện, nhưng về sức khống chế trên khu vực biển thì trái lại tương đối là yếu kém.


Mà Tào Tháo thiết lập thủy quân đảo Đông Lăng trên đảo Đông Lăng, thì lại nhấn mạnh nguyên tắc to nhỏ đồng bộ.


Nhất là sau khi đám người Hám Trạch, Tưởng Uyển Trương Tùng đến Quảng Lăng, kết hợp với kiến nghị của Tào Bằng, Hám Trạch đã thiết lập cấp bậc đối với tàu thuyền. Thuyền lầu loại lớn chứa tám trăm người, gọi là thuyền biển "Cự cao cấp". Thuyền này chia làm năm tầng, có thể chứa được nghìn người, thích hợp để đi lại ở vùng duyên hải; Thuyền lầu năm trăm người, gọi là "Mạnh Đức Cấp", vừa có thể dùng trong quân sự, vừa có thể dùng trong thương vụ; Thuyền lầu ba trăm người, là "Kiến An Cấp", chủ yếu là vừa thích hợp dùng trên biển, cũng có thể vận hành trên sông nước. Thuyền lầu Kiến An Cấp, cũng là trang bị chủ lực của thủy quân hồ Động Đình.


Dưới cấp Kiến An, còn có thuyền chiếc thích hợp cho 100 người và 50 người, chia ra làm hai cấp bậc là Tây Kinh và Đông Đô.


Ngoài ra, còn có thuyền chiến mười người dùng, trang bị rộng khắp.


Nay thủy quân hồ Động Đình, trang bị tám mươi chiếc thuyền lầu Kiến An, ba trăm thuyền cấp Tây Kinh và tám trăm chiếc cấp Đông Đô, thuyền chiến hơn nghìn chiếc; Mà tại đảo Đông Lăng, thì lại là tổ kiến phối hợp. Tổng cộng có mười chiếc cấp Cự Cao Cấp, ba mươi chiếc cấp Mạnh Đức…nhưng thuyền có ba cấp còn lại, tương đối yếu kém. Thế nhưng vậy cũng đủ để thủy quân đảo Đông Lăng hùng bá vùng duyên hải.


Cũng chính vì nguyên cớ này, cùng lúc Chu Thương đứng vững gót chân trên đảo Đông Lăng, bên cạnh đó cũng đẩy mạnh việc tuần tra ở vùng duyên hải.


Hải vực ở bán đảo Liêu Đông, cách đảo Đông Lăng khá xa.


Nhưng nhìn tổng thể, cũng xem như an toàn.


-Ca ca, khi nào chúng ta có thể đến thành Cô Trúc vậy?


Trên thuyền biển, Tào Niệm tràn trề hào hứng, kéo tay một chàng thanh niên, có chút hưng phấn hỏi tới.


Chàng thanh niên tầm hai mươi tuổi, cười cười, nhẹ giọng nói:


-Thế Tử không cần nôn nóng, theo tốc độ này, trễ nhất sáng mai là có thể đến được thành Cô Trúc. Nếu Thế tử mệt, có thể đi ngủ trước một chút. Đợi khi nào gần đến nơi, ta sẽ gọi Thế tử dậy. Đến lúc đó, Thế tử liền có thể trùng phùng với Đại Đô Hộ rồi.


-Ca ca, cha trông thế nào vậy?


-Thân người rất cao, cũng rất hùng tráng.


-Thế ca ca và cha gặp rồi hả?


Trên mặt người thanh niên lộ vẻ xa xăm, một lúc sau mới nhẹ giọng nói:


-Đích thật là có gặp qua, nhưng không quen thân cho lắm.


-Thế ạ….


Tào Niệm không khỏi có chút thất vọng.


Tào Bằng gửi thư đến, muốn gặp Tào Niệm.


Đáng tiếc là Lã Lam tạm thời không tài nào bất thân ra được, cho nên chỉ đành phái người, nhân dịp có một con thuyền buôn quay trở về Liêu tây, gửi chở Tào Niệm qua đó. Có khoản ba trăm người cùng đi, tất cả đều là quân tốt Hãm Trận Doanh năm đó đã cùng Lã Thị vượt biển.


Người người trong Hãm Trận doanh đó, nay cũng chỉ có hơn ba trăm người còn sống.


Tuy rằng tuổi tác hơi cao, nhưng sức chiến đấu lại càng lúc càng mạnh.


Có điều hãm trận doanh này, đã hiếm khi lên chiến trường nữa. Chính sách tinh binh của Cao Thuận, đã không còn thích hợp với Hán quốc Lã Thị trước mắt nữa. Từ lúc Kiến An năm 12 bắt đầu, Hán quốc Lã Thị tham khảo chính sách của Tào Bằng ở Hà Tây, bắt đầu bắt tay vào thi hành chế độ phủ binh. Kết quả là, binh lính này càng lúc càng nhiều, cũng dần dần đào thải hãm trận doanh đi.


Tuy nhiên, đối với Lã Thị mà nói, tuy rằng Hãm Trận đã bị đào thải, nhưng vẫn đối xử với họ nồng hậu như xưa.


Lần này Tào Niệm đi gặp Tào Bằng, Lã Lạm suy đi tính lại, vẫn quyết định để cho Hãm Trận xuất quân, bảo hộ sự an toàn cho Tào Niệm.


Ngoài trừ hơn ba trăm người trong Hãm Trận doanh ra, còn có Thừa Tướng Duyện Lã Hán, một người tên là Chu Phúc đi theo cùng.


Gã Chu Phúc này, chính là tên Chu Bất Nghi đã mất đi ký ức mà năm xưa Lã Lam đã dẫn từ Hứa Đô đến Lã Hán. Tuy nhiên cái tên gọi Chu Bất Nghi đã từ lâu không còn dùng nữa, đổi tên thành Chu Phúc, tự Nguyên Trực. Ký ức của Chu Phúc, trải qua nhiều năm điều dưỡng, vậy mà lại chẳng có bất kỳ dấu hiệu chuyển biến tốt nào. Nếu như dùng thuật ngữ chuyên dụng của đời sau để hình dung, tình trạng này của Chu Phúc, chắc hẳn tương tự với chứng mất trí nhớ cưỡng chế.


Là bản thân Chu Phúc không muốn nhớ lại những chuyện trước kia, cố tình tránh né. Đồng thời cùng với thời gian đưa đẩy, tính cưỡng chế trong tiềm thức càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả bản thân gã cũng không biết. Nhưng ở các mặt khác, trái lại có vẻ rất bình thường.


Nhất là về phương diện học tập, Chu Phúc đã dần dần hồi phục.


Đóng vai trò là trợ thủ của Bộc Dương Khải, gã đã từng đưa ra rất nhiều kiến nghị xuất sắc, rất được sự tín nhiệm của Lã Lam.


Đứng trên boong tàu, Chu Bất Nghi ngắm nhìn biển lớn.


Đối với những chuyện trong quá khứ, gã hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng đối với Tào Bằng, trong ký ức gã lại vô cùng sâu đậm.


Đó là huynh trưởng của gã!


Nhưng cảm giác thấy vị huynh trưởng này của gã, đối với gã dường như có chút kiêng dè.


Chu Phúc cũng không rõ, rốt cục là vì nguyên do gì. Dù sao đi nữa lúc nghe thấy cái tên Tào Bằng, trong lòng gã sẽ theo bản năng nảy sinh một nỗi khiếp sợ, hay nói là, một cảm giác kính sợ. Gãi gãi đầu, Chu Phúc cũng không hiễu nổi nguyên nhân bên trong đó. Đang chuẩn bị quay vào trong thuyền nghỉ ngơi, đột nhiên nghe thấy có người lớn tiếng gào lên:


-Không xong rồi, hải tặc!


Hải tặc?


Chu Phúc giật mình ớn lạnh, vội vàng chay lên biên boong tàu, đưa mắt nhìn ra xa.


Nhưng chỉ thấy trên đường chân trời, xuất hiện vài đốm đen.


Tốc độ rất nhanh, đang cấp tốc áp sát về phía bên này.


-Ô tặc đảo Liêu Đông!


Ngay sau khi thủy thủ trên tàu nhìn rõ lá cờ trên thuyền của hải tặc, không khỏi phát ra tiếng kêu kinh hãi. Sắc mặt của Chu Phúc, lập tức trở nên có chút khó coi. Hai mày chau lại, gã quay đầu lại liền căn dặn nói:


-Truyền lệnh xuống dưới, chuẩn bị giao phong.


Cuối năm Đông Hán, chưa có cách gọi "hải đạo".


Mọi người thống nhất dùng từ "hải tặc" để gọi những gã cướp bóc trên biển. Sau trận hỗn loạn Hoàng Cân, hải tặc trừ mãi không hết. Cũng vì biển to rộng lớn, khó lòng bao vây tiêu diệt, mà người dân, bao hàm cả những thành phần tinh anh, cũng không hề có ý nghĩ sẽ thành lập cái gọi là "hải phòng", bởi thế nên cũng chẳng biết làm thế nào với bọn hải tặc.


Đối phó hải tặc, thường có hai cách. Nguồn tại http://Truyện FULL


Tiêu diệt và bình định


Trước mắt đây là hai sách lược thường dùng nhất.


Tuy nhiên "tiêu diệt", phần lớn là dụ dỗ hải tặc từ biển lên bờ, sau đó tiến hành bao vây tiêu diệt. Thoạt đầu biện pháp này cũng khá hiệu quả. Nhưng cứ theo đà số lần thiệt hại của hải tặc càng lúc càng tăng, từ lên bờ cướp bóc đơn thuần, dần dần chuyển biến thành cướp bóc thuyền buôn trên biển, đồng thời tiêu tang thông qua một số đường lậu trên bờ.


Điều này cũng khiến cho việc tiêu diệt hải tặc khó khăn hơn nhiều.


Bình định, thì phần lớn đều nhằm vào những hải tặc chịu quy hàng.


Ví như Quản Thừa, gã vốn dĩ có chút bản lĩnh, sau này bất đắc dĩ mới làm hải tặc, thế là được Tào Tháo chiêu hàng. Trong lịch sử, lúc trước còn có hải tây tặc bị Tào Bằng tiêu diệt. Bọn họ vốn dĩ được Trần Đăng chiêu hàng, chỉ là ngày nay, lại chết trong tay của Tào Bằng. Chiêu hàng dù sao chỉ đóng vai trò là một thủ đoạn phụ trợ, lại không tài nào thay đổi cục diện một cách triệt để được. Mãi đến khi cơ cấu ở Hải Tây được hình thành, Chu Thương chịu sự nhờ vả của Tào Bằng, tăng cường tuần tra phòng vệ trên biển. Đồng thời cũng vì trợ cấp cho Lã Thị ở Hán Quốc, hải thị càng lúc càng thịnh vượng, mới dần dần có cách gọi hải phòng. Nhưng loại hải phòng này, đa phần chỉ là một hành vi vô ý thức, còn chưa thật sự trở thành ý thức.


Thủy quân đảo Đông Lăng được thành lập, tuy rằng đã cải thiện được cục diện một tí, nhưng đại bộ phận đều hạn chế từ sông lớn vào khu vực cửa biển Nam Bắc, đến vùng biển quận Đông Lai, cũng chính là khu vực hải vực Hoàng Hải mà đời sau nói đến.


Hải vực bán đảo Liêu Đông, thủy quân Tào Ngụy vẫn chưa tài nào trông coi toàn diện được.


Ô tặc Liêu Đông này, là một đám tội phạm ở hải vực bán đảo Liêu Đông.


Rốt cục thì từ đâu mà ra?


Điều này cũng không ai được rõ.


Nhưng đám tội phạm này, lại giết người không chớp mát, cướp bóc hàng hóa, cướp đoạt con người, khắp nơi gà chó không tha.


Sau lưng họ, ắt có người chống lưng.


Nhưng lại không ai biết thân phận của người đó như thế nào.


Trương Liêu chấn giữ ở Liêu Đông, lúc làm Lang Tướng Liêu Trung, cũng từng có lòng muốn bày kế, càn quét sạch bọn tội phạm này. Nhưng nhiều lần bố trí, cũng chưa thể thành công. Sau này chiến sự Tịnh Châu diễn ra, cũng chỉ đành bỏ dở nữa chừng.


Chu Phúc cũng có nghe nói về ô tặc đảo Liêu Đông.


Những tên hải tặc này, yêu thích màu đen, ngay cả thuyền cũng tô vẽ thành màu đen.


Tất cả thủy thủ trên thuyền, cũng đều ăn mặc áo màu đen. Bởi thế nên mới có tên gọi là "Ô Tặc".


-Ca ca, xảy ra chuyện gì vậy?


Tào Niệm chạy ra ngoài khoang thuyền, tò mò hỏi.


Lúc này thuyền của ô tặc đã áp sát thuyền buôn, ô tặc trên thuyền, phóng tên cảnh cáo, ra lệnh cho thuyền buôn dừng lại.


Một mũi tên lạnh lùng vèo cái bay đến, phóng thẳng vào Tào Niệm.


Chu Phúc lớn tiếng quát lên một tiếng


-Công tử cẩn thận.


Trong khi nói, người đã nhào qua đó, chớp mắt đã đẩy Tào Niệm ngã nhào lên boong tàu. Mũi tên sắc bén kia, vừa hay trúng vào lưng Chu Phúc, chỉ nghe gã rên lên một tiếng, lại gắng gượng chịu đau, bế Tào Niệm lên, nắp vào chỗ khuất.


-Thế tử, mau trốn đi.


-Ca ca người không sao chứ?


-Ta không sao!


Chu Phúc nói xong, rút bảo kiếm ra, trở tay chặt bảo kiếm làm hai đoạn, sau đó vươn người đứng dậy.


-Đem bỏ hết hàng hóa trên thuyền đi, thuyền buôn hai nhà Trần Thị và Lã Thị nhanh chóng áp sát qua đây, tập kết phá vòng vây, chuẩn bị tác chiến.


Đây là Điêu Linh tiễn, mũi tên quân biên hay dùng.


Sắc mặt Chu Phúc nghiêm trọng, lớn tiếng chỉ huy.


Gương mặt bé nhỏ của Tào Niệm trắng bệch, đi theo sát Chu Bất Nghi, không nói một tiếng nào.


-Thế tử, sao người còn ở đây?


-Ta phải tác chiến cùng với ca ca.


Tào Niệm đưa tay, rút ra một thanh dao găm từ bên hông.


Thanh dao găm này, tên là "Ngưng Tuyết", là binh khí mà trước kia Tào Cấp đã chế tạo ra, đem tặng cho Đặng Tắc. Chỉ có điều nghe nói Tào Bằng ở hải ngoại, còn có một đứa con trai như thế này, Đặng Tắc không biết nên tặng gì, liền đem thanh Ngưng Tuyết này giao cho Tào Bằng, lại từ Tào Bằng, chuyển tặng lại cho Tào Niệm. Ngưng Tuyết là một tác phẩm hiếm có của Tào Cấp thời trung niên, thanh dao găm này nhìn sơ có vẻ mỏng manh, nhưng nó sắc bén vô cùng, lông tơ thổi nhẹ cũng đứt, không hỗ danh là tác phẩm phong lò cuối đời của Tào Cấp.


Chỉ có điều loại vũ khí dao găm này, chưa được công khai ra ngoài.


Lại thêm nó luôn được Đặng Tắc bảo quản trong tay, vì thế cũng không ai biết tới.


Chu Phúc thấy Tào Niệm rõ ràng sợ ra mặt, thế mà vẫn gắng gượng mạnh mẽ, tỏ ra vẻ kiên cường, trong lòng thầm tán thưởng.


-Thế thì đi theo sau ca ca, không được manh động.


Lúc này, hai chiếc thuyền buôn khác, đã áp sát qua đây.


Chu Phúc cũng nhìn ra, thuyền buôn này chạy không khỏi thuyền biển của hải tặc, đành phải đế ba chiếc thuyền buôn áp sát vào nhau, hình thành lục địa trên biển. Ba trăm quân hãm trận, vốn dĩ phân tán trên ba chiếc thuyền buôn, giờ đây lại tụ họp lại một chỗ.


Đám ô tặc này, thật là ngông cuồng!


-Chuẩn bị giao phong!


Chu Phúc lớn tiếng hô hào.


Bỗng nhiên, nghe thấy tiếng động cơ bắn tên và tiếng nả đạn vang lên trên thuyền đối phương.


Một thanh trường kích vù vù bay đến, phập một cái đã đánh lên boong tàu, làm cho boong tàu nứt nẻ.


-Là đại nỏ!


Có người thương nhân hoảng sợ gào lên.


Còn sắc mặt của Chu Phúc, chợt trở nên càng khó coi hơn.


Có Điêu Linh tiễn, có đại nỏ…đây đều là dạng binh khí chế tạo trong quân đội, đám hải tặc này lại từ đâu mà ra?


Chẳng trách "Ô tặc" hoành hành, chỉ e có người đứng sau bọn họ, còn có lược lượng quân đội.


Xem ra, hôm nay ắt có nguy hiểm!


Chu Phúc quay đầu lại nhìn Tào Niệm, thầm hạ quyết tâm:


-Bất kể như thế nào, cũng không thể để thế tử gặp nguy hiểm.


Gã ngoắc tay, ra hiệu cho một tên hãm trận lên trước, thầm thì vào tai của tên hãm trận đó.


Hãm trận gật gật đầu, liền lui sang một bên.


Tuy nhiên, vị trí tên đó đứng, lại cách Tào Niệm không xa. Chu Phúc căn dặn gã, một khi tình hình không ổn, dù cho hãm trận có phải chết, cũng phải bảo vệ tốt cho Tào Niệm.


-Bâng!


Thuyền biển của ô tặc, đụng mạnh vào thuyền buôn, xảy ra rung động dữ dội.


-Chuẩn bị đón địch!


-Hãm trận.


-Hãm trận!


Cách xa mười năm, tiếng hô hào của Hãm Trận, lại lần được vang lên trên biển lớn.


Chu Phúc cầm kiếm, chuẩn bị xông lên chiến đấu.


Nhưng chính vào lúc này, một hồi tiếng còi báo lê thê truyền đến.


Trên biển, đột nhiên xuất hiện mười chiếc thuyền biển cấp Kiến An. Ngoài ra, có một chiếc thuyền lầu dạng lớn, dưới sự yểm hộ của ba chiếc thuyền lầu cấp Mạnh Đức, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.


Tốc độ di chuyển của thuyền biển cấp Kiến An, rõ ràng vượt trội hơn so với các thuyền biển khác. Đón gió rẽ sóng trên biển, gào thét mà đến. Trên thuyền đã nâng cột buồm, từng mảng buồm màu đen, bị gió biển thổi căng, tạo thành một hình cung to lớn.


Đây cũng là trang bị đặc biệt của thuyền biển Tào Ngụy. chỉ có những thuyền cấp Kiến An trở lên, mới có trang bị này.


Chiếc thuyền lầu to lớn đó, chính là thuyền biển Cấp Cự Cao.


Trên thuyền có phối sáu cây cột buồm, dưới sự thao tác nhuần nhuyễn của thủy thủ, chậm rãi được nâng lên.


Cự Cao sáu cột, Mạnh Đức bốn cột, còn Kiến An chỉ một cột.


Chiếc thuyền biển kia khởi động tất cả cột buồm, tốc độ kinh người.


Buồm màu đen, chế tạo tinh mỹ, chữ bạc viền vàng, trên đó ghi " Đại Đô Hộ Ngũ Quân, Đại Tướng Quân Xa Kỵ", Chính giữa có một chữ "Tào" to tướng, biểu hiện sự quy thuộc của nó.


-Ngăn nó lại!


Ngay lúc Ô Tặc trông thấy thuyền lầu Cự Cao kia, liền kinh hãi kêu lên.


Hai chiếc thuyền phụ ngay tức thì xông qua, muốn cản thuyền lầu Cự Cao lại. Nhưng thuyền lầu Cự Cao chẳng có vẻ gì là muốn dừng lại cả, cứ hùng hổ xông đến, chỉ nghe tiếng ầm một cái vang lên. Chiếc thuyền biển có thể chứa đựng trăm người kia, dưới sự va đập của thuyền lầu Cự Cao to lớn, có vẻ như không thể chịu nổi một đòn, lập tức bị va đến vỡ nát.


Trên vọng đài của thuyền lầu, có một người đàn ông đang đứng.


Xem tuổi tác, tầm ba mươi tuổi, mặt thanh mày tú, dưới cằm có râu ngắn, toát lên khí khái anh hùng ngời ngời.


Hắn không mặc áo giáp, thân mặc áo bào ánh trăng.


Ngoài khoác áo khoác tơ tằm, bay phần phật trong gió.


Đầu đội mũ vàng buột tóc tam xoa tử kim, đai thắt lưng đính ngọc sư man. Bên sườn phối một thanh bảo kiếm, trong tay cầm một cây quạt xếp tơ tằm.


Sau lưng hắn, có hai người thiếu niên đang đứng.


Một người trong lòng đang ôm một hộp gấm dài tầm bốn thước (1 thước =0.333 mét), trên mặt hộp còn ghi hai chữ "Thiên Nhàn" lấp lánh ánh vàng. Vật chứa đựng bên trong, chính là thanh Thiên Nhàn kiếm, là một trong ba mươi sáu kiếm Bắc Đẩu, xưng rằng có thể chém hai ngàn thạch quan viên.


Còn một thiếu niên khác, thì cầm một cây Phương Thiên Họa Kích.


Đầu kích hàn quang óng ánh, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, toát lên một màu huyết sắc.


Chu Phúc trông thấy người đàn ông đó, lập tức mừng rỡ khuôn xiết.


Gã vội chạy lên trước vài bước, lớn tiếng gào lên:


-Đại Đô Hộ, Thế tử ở đây!


Là Tào Bằng.


Đại Đô Hộ Ngũ Quân, Đại Tướng Quân Xa Kỵ, Tân Võ Xã Hầu Tào Bằng…..đến rồi!


Có lẽ sẽ có người hỏi, sao Tào Bằng lại ở trên biển?


Thì ra, từ sau khi Tào Bằng đến quận Trác, lại thông qua bàn bạc với mấy người Đặng Tắc, Hạ Hầu Lan, Trương Liêu, liền đem công việc cu thể của thúc đẩy phủ binh, giao cho Bàng Thống, có một tay Bàng Thống phụ trách. Dù sao bất luận là Đặng Tắc, Hạ Hầu Lan, hay là Trương Liêu, cũng sẽ không thêm trở ngại gì. Thế là, Tào Bằng liền có ý nghĩ muốn đi tuần tra. Vừa hay hắn phải đến thành Cô Trúc để đón Tào Niệm, bèn phái người đi mượn của Chu Thương, một con thuyền Cự Cao, ba thuyền Mạnh Đức, và mười lăm thuyền Kiến An. Đi dọc theo đường ven biển, nói là tuần tra, những giống đi du ngoạn hơn.


Ngày nay, Hoàng Hải đã có hoạt động của hải phòng.


Nhưng bao gồm vịnh Bột Hải của hải vực bán đảo Liêu Đông, hải phòng lỏng lẻo.


Đang trên đường đi, Tào Bằng bèn nảy sinh tư tưởng tăng cường hải phòng của Bột Hải.


Liêu Đông!


Vẫn là Liêu Đông….


Tào Bằng cảm thấy, cần thiết phải thiết lập thủy quân ở vịnh Liêu Đông, xây dựng bến cảng giống như ở núi Úc Châu vậy, mới có thể hoàn toàn đảm bảo được, lợi ích của Tào Ngụy ở vịnh Liêu Đông. Tuy nhiên, đây chỉ là một ý tưởng.


Tào Bằng có áp dụng hay không, vẫn còn chưa quyết định.


Tào Bằng cho rằng cần thiết phải hiểu biết thêm về tình trạng hải vực ở vịnh Liêu Đông, bèn dẫn người ra biển tuần tra.


Nhưng thật không ngờ…


-Đại Đô Hộ, Thế tử ở đây!


Một giọng nói xa lạ truyền đến, nhưng lại khiến Tào Bằng không khỏi giật mình lạnh toát.


Vốn dĩ, hắn không nghĩ tới Tào Niệm ở trên thuyền. Nhưng nghe thấy tiếng kêu này, làm sao có thể không hiểu ra được.


Tiểu Niệm trên thuyền ư?


Tào Bằng lập tức nổi cơn thịnh nộ.


-Trương Hổ, truyền lệnh tấn công, không buông tha một tên ô tặc nào, giết không cần hỏi!


-Vâng!


Người thiếu niên sau lưng cầm kích lớn tiếng dạ vâng, lập tức lệnh người nổi trống.




Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.