Chương 438: Lạc Thần Phú

- Tào gia ca ca…hôm nay tiểu đệ mạo muội quấy rầy, mong ca ca đừng trách.


Tào Thực khoác trên người một chiếc áo một lớp mỏng màu trắng, cổ áo rộng, tay áo khẽ bay phất phơ làm tăng thêm khí chất phóng khoáng.


Vẻ mặt cậu rạng rỡ tươi cười, chắp tay vái chào Tào Bằng, tỏ ra khá tôn kính. Nhưng càng như thế Tào Bằng sẽ càng thấp thỏm không yên. Chàng trai này rốt cuộc có rắp tâm gì? Đang yên lành bỗng nhiên đến hỏi thăm, hơn nữa lại còn lễ nghĩa chu toàn, quyết không phải để cùng với hắn ngâm gió gọi trăng mà đến.


Vả lại, nếu Tào Thực thật sự muốn đàm luận thơ ca với hắn thì Tào Bằng cũng sẽ cảm thấy đau đầu.


Tào Thực mười bốn tuổi đã thể hiện danh sĩ lớn hàng đầu, làm người ta không khỏi khâm phục khí phách của cậu ta.


Tào Bằng nén sự thấp thỏm trong lòng, khẽ cười, chắp tay đáp lễ:


-Hôm nay Tử Kiến đến, Bằng cảm thấy vinh rất hạnh. Ta ở Tây Bắc thường nghe người ta nói tiếng về tên của Tử Kiến, nói Tử Kiến tài năng và học vấn xuất sắc vô cùng hiếm có. Chỉ đáng tiếc là vẫn chưa có được cơ hội để cùng với Tử Kiến nấn ná với nhau.


Lời nói này nhưng thật ra phát xuất từ đáy lòng.


Chử đậu nhiên đậu ki,


Đậu tại phủ trung khấp


Bản thị đồng căn sinh


Tương tiên hà thái cấp.


Thơ bảy bước:


Nấu đậu để làm canh


Hạt bỏ vào nồi nấu


Cành ở dưới mà đun


Đậu ở trong nồi khóc


Sinh ra từ một gốc


Sao nỡ đốt thiêu nhau


Bảy bước một câu thơ, đó là tài học thật sự. Năm đó Tào Bằng tuy ở Đông Lăng đình cũng có tiền lệ bảy bước thành câu thơ, nhưng bảy bước câu thơ đó của hắn là giả, chung quy không được tính. So với bản lĩnh thật sự kia của Tào Thực thì còn kém xa. Đương nhiên Tào Thực hiện nay vẫn còn kém xa tài học tuyệt vời bảy bước làm thơ của hăn sau này.


Nhưng cho dù là vậy, năm Tào Thực mười bốn tuổi cũng đủ khiến cho mọi người phải ca ngợi.


Ngay cả Tào Tháo cũng khen ngợi trong lời nói:


-Tử Kiến văn tài phong phú, ít có người co thể sánh kịp.


Về mặt này, tất nhiên có sự yêu thương của phụ thân đối với đứa con trai yêu quý, nhưng nếu như Tào Thực không có tài học thật sự thì e rằng cũng không chịu không nổi lời ca ngợi của Tào Tháo.


Tào Thực dứt lời, dẫn lời cho Tào Bằng:


-Huynh trưởng cũng biết Đức Tổ Hồ sao?


Đi sau cậu còn có một nam giới ba mươi tuổi, nhìn y hơi quen mặt.


Tào Bằng ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn nam tử đó và lộ vẻ hoài nghi.


- Tại hạ Dương Tu, xin ra mắt Tào Tam Thiên!


- Dương Tu!


Tào Bằng tức khắc bừng tỉnh ngộ ra, hơi chắp tay hướng về đối phương.


Hai người này rõ ràng là tới cùng nhau...Tuy nhiên Tào Bằng không phải là lần đầu đối mặt Dương Tu. Chỉ là bản thân hắn không nhớ rõ lắm.


Từ năm Kiến An thứ hai, lúc Tào Bằng đến Hứa Đô lần đầu, mẹ hắn Trương Thị ở ngoài Hồi Xuân Đường, thì bị đám người Tào Phục Quân bao vây tấn công. Mà Tào Bằng tham chiến với Điển Mãn, cũng bởi vì vậy mới có Tiểu Bát Nghĩa sau này. Lúc đó Dương Tu cũng là đồng bọn theo đám người Phục Quân bao vây đánh Trương Thị. Chẳng qua y rất thông mình, vừa thấy tình hình không hay thì lập tức rút khỏi. Sau đó mặc dù bị cha của hắn Dương Bưu cũng là người đứng đầu Hoãng Nông Dương Thị, lúc trước là thái úy Dương Bưu xử phạt, nhưng cũng không bị xử phạt thê thảm giống như Phục Quân…Phục Quân bị bạt một cước, cũng bởi vậy mà thành kẻ thù không đội trời chung với Tào Bằng.


Từ này về sau Dương Bưu về nhà dưỡng già đi!


Mà Dương Tu thì ở lại Hứa Đô tiếp tục học tập ở trường, cũng từ đó bất hòa với đám người Phục Quân.


Trong lịch sử, thằng nhãi này cũng là nhân vật khá có tiếng tăm, chẳng qua là một hạng người khoe khoang khôn vặt. Cuối cùng Dương Tu bị Tào Tháo giết chết, cũng xem như là để hậu nhân biết đến. Mà Dương Tu lúc này có vẻ rất là nho nhã, tỏ ra hơi kiêu căng.


Từ tài học của y và lại có kết giao với Tào Thực nên được Tào Tháo bổ nhiệm là thư tá cho Tào Thực, thân phận từ từ tăng lên.


Đặc biệt là sau khi Tào Phi chết, địa vị của Tào Thực cũng theo nước lên thì thuyền mà tăng lên. Dẫn đến Dương Tu cũng trở nên kiêu ngạo, trước mặt người khác hơi đường hoàng.


Tuy nhiên y lại không dám khoe khoang trước mặt Tào Bằng.


Phần kiêu ngạo đó là một kiểu tính tình mà đã được nuôi dưỡng từ thuở nhỏ, không thể thay đổi.


Nhưng trong lời nói, Dương Tu vẫn thể hiện rất cung kính Tào Bằng. Bất kể nói thế nào đi nữa thì Tào Bằng cũng không phải là người mà y có thể đắc tội.


Trước đây Quách phu nhân đã từng nói rõ cho nên Tào Bằng cũng không khách sáo.


Hắn dẫn Tào Thực, Dương Tu vào phòng khách rồi sau khi phân chỗ khách ngồi thì nghiền ngẫm nói:


-Hôm nay Tử Kiến đến có gì chỉ giáo?


Lại thấy nét mặt Tào Thực lộ vẻ do dự, nhìn giống như rất khó xử.


Tuy nhiên, sau khi do dự một lát, Tào Thực cắn răng một cái, từ trong người lấy ra một bài thơ văn, đưa ra trước Tào Bằng.


-Anh cả, năm ngoái Thực ở Lạc Thủy đã từng thấy một cô gái, rất cảm mến cô ấy, ngày đêm luôn nghĩ tới nàng ấy và thật khó để quên nàng. Nên đã làm một bài thơ để làm kỷ niệm. Thực biết anh cả tài học hơn người, cố ý mạo muội đến thăm hỏi, muốn mời anh cả chỉ giáo một hai phần cho đệ.


Đúng là tỉ thí thơ văn!


Đây đúng là…


Tào Bằng tiếp nhân thơ văn, cười lớn một tiếng:


-Cũng không biết là cô gái nào mà có phúc này lại được Tử Kiến nhớ như thế vậy?


Tào Thực không nói tiếp mà là dùng một ánh mắt cực kỳ chờ mong để chăm chú nhìn Tào Bằng. Tào Bằng cầm bài thơ, trầm ngâm đọc.


Thấy Phú viết:


Kiến An năm thứ mười, ta chầu kinh sư, về qua sông Lạc. Cổ nhân từng nói: thần ở sông này tên gọi Phục phi. Cảm lời Tống Ngọc với Sở Vương về thần nữ, bèn làm bài phú này.


Ta từ kinh vực,


Trở lại đông phiên.


Quay lưng lại Y Khuyết, Hoàn Viên,


Qua Thông Cốc, lên Cảnh Sơn.


Ác lặn về tây,


Xe ngựa dùng dằng.


Rồi dừng xe tại bờ cỏ ngát,


Đưa ngựa ra đồng thơm ăn.


Dạo bước trong rừng dương,


Phóng mắt về Lạc xuyên.


Bỗng tinh thần kinh hãi,


Trong lòng xiêu tán.


Cúi còn chưa thấy,


Ngẩng lên đã khác.


Có một mỹ nhân,


Ở bên bờ nước.


Bèn kéo phu xe lại hỏi rằng:


Ngươi có thấy người kia không?


Người đó là ai, sao mà đẹp vậy


Người phu xe đáp:


Thần nghe sông Lạc có thần,


Tên gọi Phục phi.


Chắc là người vương tử nhìn thấy,


Hẳn không thể sai!


Người đó dung mạo ra sao?


Thần muốn được nghe.


Ta trả lời rằng:


Hình dáng của nàng,


Nhẹ tựa chim hồng,


Uyển chuyển như rồng.


Rực rỡ thu cúc,


Tươi rạng xuân tùng.


Phảng phất như mây che bóng nguyệt,


Phiêu diêu như gió bay làn tuyết.


Từ xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai,


Tới gần mà xem, tươi như đoá phù dung trên dòng biếc.


To nhỏ vừa tầm,


Ngắn dài hợp độ.


Vai tựa vót thành,


Eo như được bó.


Cổ gáy thon dài,


Da ngần hé lộ.


Sáp thơm không dùng,


Phấn màu chẳng ngự.


Tóc búi mây bồng,


Mày uốn thon cong.


Ngoài môi thắm đỏ,


Răng ngà bên trong


Tào Bằng càng xem càng cảm thấy bất ngờ.


Lạc Thần Phú này hiển nhiên chính là Lạc Thần Phú mà danh tiếng truyền tới đời sau.


Năm nay Tào Thực mới có mười bốn tuổi thì đã làm Lac Thần Phú ư?


Hắn sững sờ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tào Thực.


Lạc Thần không đúng, đời sau nói Lạc Thần chính là Chân Mật. Mà Tào Thực vẫn yêu say đắm Chân Mật, chẳng qua là do Chân Mật đã gả cho Tào Phi, cho nên trong lòng hắn chán nản. mà nay Chân Mật không còn gả cho Tào Phi nữa nhưng lại gả cho Tào Bằng. Cũng thế thôi. Chẳng lẽ nói Tào Thực này bài Lạc Thần Phú, chính là viết về Chân Mật ư? Nếu như quả là như thế này thì Tào Bằng kia sao có thể từ bỏ ý đồ được?


Phải biết rằng bài Lạc Thần Phú này của Tào Thực ở hậu thế rút ra nhiều tranh luận.


Có người nói Tào Thực và Chân Mật mến nhau, nhưng do Tào Phi nên hai người chưa thể vợ chồng. Hay là vì hiện tại không còn Tào Phi nữa, bản thân mình đã thay thế vào vị trí của Tào Phi? Không đúng à, Chân Mật ờ Hà Tây, danh tiếng cũng không nhiều, người biết nàng không nhiều. Hơn nữa từ lúc theo theo Tào Bằng trở về Trung Nguyên cũngrất ít xuất đầu lộ diện Hai người họ nhất định không thể…từ từ, Kiến An năm thứ mười, vậy chẳng phải là xảy ra vào năm ngoái sao?


Tào Bằng nhắm hai mắt lại, nhớ lại đủ thứ về năm trước.


Chân Mật năm trước cũng không ra đi như thế này. Không đúng, cô ây hình như đã đi ra một lần, chính là khi ở cuối mùa thu, dắt theo đứa con Tào Duệ, cùng với Bộ Loan, Quách Hoàn đi tới Lạc Dương lễ Phật để cầu phúc cho con cái. Trong thơ phú cũng nói, là lúc Tào Thực năm trước trở về kinh theo con đường Lạc Thủy.


Hừ!


Tên này dám để ý vợ ta!


Tào Bằng giận tím mặt, ánh mắt bất giác nheo lại.


-Tử Kiến, đây là ý gì?


Trong lời nói tỏ ra sát khí, lạnh lùng.


Đáng tiếc Tào Thực vẫn chưa cảm thấy điều này của Tào Bằng.


Thấy Tào Bằng hỏi, lập tức phấn chấn đứng lên, vội đứng dậy chắp tay lại, nói:


- Anh cả, ta không giấu giếm anh cả, năm ngoái tiểu đệ ở Lạc Thủy gặp được mấy cô gái xinh đẹp là thiếp của anh cả. Tiểu đệ cũng biết là không nên, chỉ có điều tiểu đệ hôm nay cả gan mong anh cả ban cho tiểu đệ. Tiểu đệ nguyện lấy ngàn lượng vàng, không, ba nghìn lượng vàng để tạ ơn, vẫn mong anh cả có thể tác thành.


Ngươi muốn phụ nữ đến điên rồi, không ngờ trong đầu lại muốn phụ nữ của ta.


Ngươi thầm có tơ lòng với Chân Mật, ta có thể không chấp nhặt với ngươi. Nhưng, không ngờ ngươi lại đến yêu cầu trước mặt ta, thật là quá khinh người.


Tào Bằng giận trong lòng, hắn đập bàn một cái, bài thi phú kia cùng lúc đập lên trên bàn bát tiên làm từ gỗ lim kế người hắn.


-Tử Kiến, ngươi quá vô lễ!


Hắn gầm lên một tiếng, giống như tiếng sấm lơn nổ vang trong sảnh.


Bàn bát tiên gỗ lim rắn chắc kia không chịu nổi một đánh như muốn nuốt giận này, lập tức vở ra chia năm sẻ bảy. Bài thi phú đó cũng rơi xuống lên mặt đất. Sát khí nồng nặc, bức người, khiến cho sắc mặt của Tào Thực và Dương Tu lập tức trắng bợt.


- Nếu không có tình cảm với phụ huynh ngươi, chỉ bằng ngươi hôm nay nói lời này, ta sẽ lập tức đánh chết ngươi. Vô lễ, đúng là ức hiếp ta quá đáng. Tào Tử Kiến, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta, nếu còn ở lại, đừng trách ta không nể mặt thúc phụ ngươi.


Nói dứt lời, Tào Bằng phất tay áo rồi nhanh đi ra, đành để Tào Thực và Dương Tu trong sảnh, không biết làm sao.


Tào Bằng cho rằng Tào Thực đến là để làm nhục hắn.


Nhưng lại oan uổng cho Tào Thực.


Thời Đông Hán, thậm chí cho đến sau này, vì địa vị xã hội của phụ nữ không cao, thường bị xem là hàng hóa để tiếp đãi người khác. Đặc biệt ở giữa Sĩ Lâm, tặng thê thiếp đẹp cho nhau là một việc phong nhã. Thậm chí có lúc còn là câu chuyện được mọi người ca tụng.


Tào Thực cho rằng Chân Mật chỉ là thiếp phòng của Tào Bằng cho nên mới đến yêu cầu.


Nếu đổi thành là loại thê thất như Hoàng Nguyệt Anh hoặc là Hạ Hầu Chân thì cậu ta quả quyết không dám nói lời này.


Chỉ có điều cậu không ngờ lại gây ra cho Tào Bằng sự phẫn nộ như thế. Trong lúc nhất thời cứ ngây ngốc đứng trong sảnh, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới tốt…


Sau khi Tào Bằng đùng đùng nổi giận rời khỏi phòng trở về chỗ ở thì hắn vẫn cảm thấy hết sức tức giận.


Tào Thực, ta thấy ngươi là tài tử, không ngờ lại là kẻ không có đức hạnh lỗ mãng.. Ngươi làm nhục ta như vậy, thật sự khiến ta tức chết.


Càng nghĩ càng thấy tức, Tào Bằng cầm cái ghế bành làm từ gỗ lim lên, đập phát mạnh lên cửa.


Cửa phòng chắc chắn đó bị đập tan nát.


Người hầu ngoài phòng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, sợ đến nỗi câm như hến.


Sau một lát, Quách phu nhân vội vàng tới. Nàng đi vào trong phòng đã thấy Tào Bằng sắc mặt xanh mét ngồi thẳng thắn trên ghế, hai tay nắm chặt hai quả đấm.


-Thúc thúc, người làm sao vậy?


- Chị dâu, Tào Tử Kiến ức hiếp ta quá đáng…


Quách phu nhân nghe vậy thì không khỏi gượng cười.


Đối với loại sĩ lâm này nàng cũng vô cùng bất mãn.


Thân là con gái, đương nhiên căm hận hành vi đem con gái ra để chiêu đãi khách. Chỉ có điều, Quách phu nhân cũng không hiểu Tào Bằng tại sao lại phẫn nộ như thế nên đành phải nhẹ nhàng khuyên giải, đồng thời lập tức phái người đi tìm Quách Gia trở về. Nếu không nàng không chắc chắn Tào Bằng sẽ gây ra chuyện nào nữa.


Nhưng, Quách phu nhân đối với phản ứng của Tào Bằng lại rất khen ngơi.


- Hai tên tặc tử kia, còn ở đó sao?


- Đã đi rồi, thúc thúc người không biết, bộ dáng vừa rồi của người cũng thật là làm mọi người sợ hãi. Ngay cả Tiểu Dịch cũng không dám tới gần. Cử chỉ của Tử Kiến và Đức Tổ hôm này cũng thật quá trớn. Nhưng thúc thúc vừa rồi phản ứng rất kịch liệt, nếu chẳng may bởi vậy mà đắc tội đến Biện phu nhân và Tư Không, đến cuối cùng chẳng phải là sẽ chịu thiệt sao?


- Nếu Tư Không chẳng phân biệt được nguyên do sự việc, ta thà sẽ về Huỳnh Dương tiếp tục chịu hình phạt.


- Thúc thúc sao lại tức đến vậy, Tư Không…ha ha, nghe lời chị dâu nói, chớ tức giận nữa, nếu tự chọc tức mình cũng không đáng.


Quách phu nhân trong đây an ủi Tào Bằng, mà bên kia, Quách Dịch thì chạy đến Tư Không phủ.


- Ta muốn gặp cha, hãy nói với cha ta trong nhà có chuyện xảy ra…Thúc thúc nổi giận trong nhà, ngay cả mẫu thân cũng không làm gì được.


Lời nói của Quách Dịch lung tung lộn xộn, mà người gác cửa của Tư Không phủ thì chẳng hiểu gì hết.


Đúng lúc này, từ trong phủ đi ra một thằng bé, nhìn Quách Dịch liền tiến đến hỏi:


-Tiểu Quách Dịch ca ca sao lại đứng ở đây?


-Thương Thư, hãy lập tức dẫn ta đi gặp cha, trong nhà có chuyện không hay, Tào thúc thúc nổi giận lôi đình, làm không tốt sẽ gây ra án mạng.


- Tào thúc thúc nào?


- Dĩ nhiên, dĩ nhiên chính là Tào gia thúc mệnh…Tào Bằng, a Phúc thúc thúc.


Tào Xung ngẩn ra, tỏ vẻ ngạc nhiên vẻ.


-Tào gia ca ca đến Hứa Đô khi nào vậy, sao ta một chút tin tức cũng không biết?


Cậu vừa hỏi vừa kéo tay Quách Dịch, liền đi vào bên trong Tư Không phủ. Môn đinh thấy Tào Xung ra mặt, dĩ nhiên không thể ngăn cản. Tào Xung kéo Quách Dịch, vừa đi vừa hỏi:


-Tiểu Dịch, Tào ca ca vì sao mà nổi trận lôi đình? ông ấy tới khi nào?


- Đêm qua, ông ấy đến Hứa Đô tối qua. Buổi sáng còn dẫn ta đi tập thể dục, buổi chiều còn rất tốt bụng dạy ta viết chữ. Cũng không biết tại sao, thoáng một cái thành người như vậy, nhìn dáng bộ của ông ấy thì tưởng chừng như một con mãnh thú. Mẫu thân hiện đang trong phòng khuyên bảo ông ấy nhưng không biết nói, không biết có khuyên ông ấy được không.


Quách Dịch càng sốt ruột thì lời nói càng thêm lộn xộn, chỉ nghe được Tào Xung ngày càng hồ đồ.


Tuy nhiên, cậu vẫn từ trong lời nói Quách Dịch mà rút ra một chút ý: Tào Bằng tối qua đến Hứa Đô, sẽ ngụ ở nhà Quách Gia. Hiện tại ông ấy đang đợi chịu tội nhưng lại công khai đi vào Hứa Đô và ở nhà Quách Gia, nói rõ là cha đã triệu ông ấy đến. Nếu không như vậy, Tào Bằng quyết không thể tự tiện rời khỏi Huỳnh Dương…cũng có nghĩa là phụ thân nhất định có chuyện quan trong muốn thảo luận cùng Tào Bằng.


Tiếp sau đó thì là có người trêu chọc Tào Bằng.


Là ai trêu chọc Tào Bằng?


Tào Xung vô cùng tò mò…


Cậu đại khái cũng biết được bản tính của vị thầy dạy vỡ lòng của mình, đó là một người bình thường không tức giận, nhưng một khi đã tức giận lên thì tất nhiên sẽ có chuyện lớn xảy ra.


Lần đâu ông ấy tức giận kết quả là chặt đứt tay của Phụ Quốc tướng quân.


Lần thứ hai tức lên, giết danh sĩ Quan Trung, Thứ sử Lương Châu Vi Đoan.


Ai lớn gan đến thế? không ngờ dám trêu chọc Tào gia ca ca


Mà lúc này Quách Gia đang ở trong phòng hậu viện cùng với đám người Tuần Úc Đổng Chiêu và Tào Tháo bàn công chuyện. Chợt nghe chuyện rối loạn bên ngoài, sau đó chợt nghe tiếng nói lớn của Điển Vi:


-Ngũ công tử, không phải tôi không chịu thông báo mà là chủ công đang trong bàn bạc công chuyện, không thể quấy nhiễu.


-Ta có chuyện quan trọng muốn gặp phụ thân.


Tào Tháo ngẩn ra, chau mày bước ra khỏi phòng khách. Bạn đang đọc chuyện tại wWw.EbookFull.Net


- Thương Thư, sao ồn ào thế.


Không đợi Tào Xung trả lời thì đã thấy Quách Dịch từ sau Tào Xung lao tới, hướng về Quách Gia đang đứng sau Tào Tháo mà lớn tiếng:


-A Đại mau về nhà đi, Tào thúc thúc, Tào thúc thúc ông ấy muốn giết người…nếu còn không về chỉ sợ Tào Thực ca ca sẽ gặp nguy hiểm, mẫu thân muốn người lập tức trở về.


Lời nói vừa thốt ra, không chỉ có Quách Gia, ngay cả Tào Tháo cũng không kìm nổi phải chấn động


Quách Gia quá sợ hãi, vội vàng bước ra, lạnh lùng nói:


- Tiểu Dịch đừng vội nói xằng nói bậy, từ từ nói, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?


Tào Bằng, thật là to gan!


Lão huynh ngươi hiện giờ vẫn còn là tù nhân, thân vẫn còn đang chịu phạt, tại sao lại có thể kiêu ngạo như thế?


Quách Gia không tin Tào Bằng thật sự muốn giết Tào Thực, nhưng vừa rồi nghe Quách Dịch nói, cũng thật sự sợ hãi. Y lén nhìn Tào Tháo dò xét một chút, thấy khuôn mặt Tào Tháo vẫn âm trầm, trong lòng âm thầm sợ hãi. Dù sao, bất kì người nào khi nghe nói có người muốn giết con của mình, cũng sẽ không vui. Dù cho người đó có được Tào Tháo sủng ái và tín nhiệm, nhưng dù sao cũng vẫn không thân thiết bằng đứa con ruột thịt của mình.


Có lẽ là gặp được Quách Gia, Quách Dịch dần dần tỉnh táo lại.


Y lắp bắp hướng về phía đám người Quách Gia tường thuật lại những sự việc đã xảy ra. Đợi Quách Dịch nói xong, bao gồm cả Tào Tháo, không khỏi cùng nhau thở phào.


Hoá ra không phải muốn giết người, mà là nổi giận.


Tuy nhiên đang êm đẹp, tại sao khi không Tào Bằng lại phải nổi giận?


Hơn nữa, vì sao đột nhiên Tào Thực lại đến thăm viếng Tào Bằng?


Tào Tháo trong lòng không khỏi nghi hoặc, do dự một chút, lão xoay người nói:


- Phụng Hiếu, Văn Nhược, hai ngươi hãy đi xem, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Nhanh lên!


- Vâng!


Điển Vi bước nhanh tới trước, vòng tay vâng mệnh.


Vừa rồi, y nghe tin như vậy, cũng hoảng sợ.


Lúc này nghe Tào Tháo ra lệnh, đương nhiên không dám chậm trễ một chút nào.


- Nếu như Hữu Học chỉ tức giận giống như lời đã nói, vậy thì bọn Tử Kiến cũng đã bỏ đi. Ngươi lập tức dẫn người, đem hắn mang về đây cho ta, ta muốn đích thân hỏi hắn.


Điển Vi vâng dạ một tiếng, vội vàng rời đi.


Tào Tháo vỗ nhè nhẹ vào trán, nhìn thoáng qua Tào Xung đang đứng dưới bậc thang.


- Thương Thư, ngươi đi về trước, hôm nay không được ra ngoài.


- Xin vâng lệnh phụ thân.


Tào Xung, đã đi rồi...


Nhưng Tào Tháo lại không khỏi cười khổ, quay lại nhìn Đổng Chiêu:


- Ta vốn dự tính để cho Hữu Học nói ra việc tiếp xúc với họ Lã nước Hán, đợi khi họ Lã nước Hán chính thức quy thuận, ta cũng có cớ mà đặc xá hắn. Không ngờ đứa nhỏ này…Xem ra muốn giấu hắn là không có khả năng! Nếu như đã giấu không được, ta tính dứt khoát thả hắn ra, cứ giấu diếm, cũng ra vẻ là không phóng khoáng. Để cho hắn làm Dịch quan thừa, cùng với Tử Dương phụ trách tiếp đãi họ Lã nước Hán. Như vậy cũng thuận tiện cho hắn tiếp xúc với họ Lã nước Hán, Công Nhân nghĩ như thế nào?


Giống như họ Lã nước Hán từ nước khác đến đầu phục, là một việc thuộc về vấn đề ngoại giao.


Khi ở Đông Hán, có chuyên gia phụ trách loại việc này, chức quan là Đại hồng lư. Từ thời Tần, có chức vụ cùng loại, gọi là Điển khách, phụ trách việc gặp gỡ với các nước khác. Đến thời Vũ Đế, sửa lại là Đại hồng lư, chỉ có điều lúc đầu chỉ có hư danh, cũng không có nhiều quyền lợi. Nhưng về sau, Đại hồng lư từ từ biến đổi thành chuyên môn phụ trách công việc ngoại giao, vì thế đã trở thành một chức vụ trọng yếu trong triều đình.


Dưới Đại hồng lư là ba chức quan Thiết hành nhân, Dịch quan cùng với Biệt hỏa.


Bổng lộc của Đại hồng lư là hai ngàn thạch, mà của ba quan cấp dưới và những chức vụ còn lại là một ngàn thạch.


Để cho Tào Bằng đảm nhiệm chức Dịch quan thừa, cũng là việc bất đắc dĩ, đảm nhiệm tạm thời. Hiện nay Đại hồng lư vẫn chưa thành lập. Nhưng việc đối ngoại, vẫn là do Lưu Diệp phụ trách. Lưu Diệp và Tào Cấp quan hệ không xấu, để cho Tào Bằng đảm nhiệm bộ khúc của hắn, cũng không có nhiều phiền phức lắm.


Chẳng qua là Tào Tháo có chút tức giận, tức là vì Tào Bằng, cũng là vì Tào Thực.


Theo kế hoạch của lão, họ Lã nước Hán đến đây, sau khi lão để cho Tào Bằng bí mật gặp gỡ với họ Lã nước Hán, sau này lấy danh nghĩa họ Lã nước Hán, chính thức tuyên bố đặc xá cho Tào Bằng. Dù sao cũng là nước khác đến đầu phục, tương đương với công lao mở rộng bờ cõi, đối với triều đình mà nói, là một công trạng to lớn. Khi đó đặc xá cho Tào Bằng, là hợp tình hợp lí. Dù cho trong triều có người phản đối, Tào Tháo cũng có đủ lí do để phản bác.


Chờ sau khi đặc xá Tào Bằng, lại lấy cớ Nam Dương hỗn loạn, lệnh cho hắn nhậm chức Thái thú quận Nam Dương.


Tất cả, Tào Tháo đều đã sắp đặt ổn thỏa. Lại không ngờ đột nhiên xảy ra một biến cố như vậy. Nếu như Quách Dịch không hốt hoảng chạy tới báo tin, Tào Tháo còn có biện pháp tiến hành bù lại. Nhưng hiện tại…Tào Tháo cũng biết, chuyện này muốn áp chế, thật sự là không còn khả năng.


Đổng Chiêu không kìm nổi mỉm cười:


- Chủ công nếu đã quyết ý, cần chi phải để ý hắn nhiều như vậy. Nhiều người vây quanh họ Lã nước Hán như vậy, cho dù là hiện tại để cho Hữu Học trở về, ai có thể ngăn cản nổi? Nếu như vì vậy mà làm cho họ Lã nước Hán đổi ý, ai sẽ gánh trách nhiệm. Theo ta thấy, để cho Hữu Học đứng ra cũng tốt, như thế càng có thể tỏ vẻ thành ý của chúng ta, khiến cho họ Lã nước Hán quy thuận. Về phía những người bụng dạ khó lường kia, tất nhiên sẽ cản trở. Mặc dù trong tương lai họ Lã nước Hán sẽ quy thuận, bọn họ cũng sẽ ngăn trở chủ công đặc xá Hữu Học. Kết quả đều là giống nhau, chủ công băn khoăn nhiều như vậy làm chi? Nếu như thực sự chuyện kia không chướng mắt... Ha hả, chủ công cũng không cần để ý tới.


Tào Tháo, im lặng!


Suy nghĩ của Đổng Chiêu vô cùng rõ ràng.


Lão Đại ngươi hiện cầm đao trong tay, nắm quyền, cần chi phải để ý tới người khác nói gì?


Mặc kệ họ Lã nước Hán có quy thuận hay không, có bao nhiêu ý kiến phản đối. Ngươi phải đặc xá Tào Bằng, trên dưới Hứa Đô, bao gồm cả ở trong Hoàng thành kia, chẳng lẽ không biết nói? Nếu đại gia trong lòng biết rõ ràng, cần gì phải che dấu. Ta chính là muốn đặc xá Tào Bằng, xem ai có thể ngăn cản được ta?


Hơn nữa, Tào Tháo làm chuyện này, hơi giống như có ý đã sắp đặt sẵn.


Hắn có lòng muốn đặc xá, nhưng lại sợ bị người chỉ trích, cho nên mới nghĩ ra chủ ý như vậy…


Nhưng vấn đề là, xem ngươi khó chịu, không quen nhiều người thấy Tào Bằng. Mặc kệ ngươi làm thế nào, đều xem không được tốt, cần gì phải để ý!


Chỉ cần ngươi cầm đao trong tay, quản lý mọi việc trong triều đình, cứ mặc cho bọn họ nói đi.


Nếu như thực sự không thể chờ, tìm cái cớ, đó là làm cho bọn họ, xem ai còn dám nhảy ra nói này nói kia nữa.


Đổng Chiêu đã sớm muốn khuyên Tào Tháo như vậy, chỉ có điều không tìm thấy cơ hội thích hợp. Với y mà nói, Tào Tháo hoàn toàn không cần phải có nhiều băn khoăn như vậy. Cứ theo ý mà làm, chỉ cần có thể mang lại lợi ích cho quốc gia, cần gì phải để ý việc mọi người chỉ trích và cật vấn?


Trong lòng Tào Tháo cũng nghĩ như vậy.


Từ khi lão nắm triều đình trong tay, lấy cớ thừa lệnh vua là không hợp, từ lúc dời về huyện Hứa Đô tới nay, tiếng phản đối còn thiếu nữa hay sao?


Ăn mặc thiếu thốn, bị người bảo là vô năng; thúc đẩy việc trồng trọt, bị người nói là kiêu ngạo ương ngạnh; được mùa thì bị người mắng; gặp thiên tai bị người nói là do trời; xuất binh đánh giặc, nói là cực kì hiếu chiến; ở lại Hứa Đô thì bị người cho là nắm giữ triều cương, không có chí tiến thủ.


Dù sao, mặc cho lão có làm cái gì, cũng đều có người đứng ra phản đối.


Lâu ngày như vậy, Tào Tháo quả thật đã thành thói quen!


Các ngươi phản đối thì mặc các ngươi, ta nên làm gì thì mặc ta…Chỉ có điều lúc này đây, cũng không biết là tại làm sao, không ngờ lại nảy ra một kế sách như vậy.


Lão tử chính là muốn đặc xá cho Tào Bằng, người nào dám ngăn cản ta, ta chém cả nhà của hắn.


Thời thiếu niên, cho dù hào hiệp hay bừa bãi.


Có loại chuyện gì Tào Tháo này chưa làm qua, làm sao lại có thể để ý lời người khác nói gì.


Nghe xong những lời Đổng Chiêu nói một hồi, Tào Tháo lập tức thông suốt, không kìm nổi cười ha ha:


- Lời của Công Nhân nói rất đúng, ta chính là muốn dùng a Phúc. Người nào cản trở, đánh hắn cho ta, đánh cho đến Lương Châu cho ta. Không cần nói nữa, không cần tranh cãi làm gì? Ừ, cứ xử lí như vậy đi, Công Nhân ngươi lập tức đi tìm Dương Hàng, bảo hắn cho Tử Dương hay, nói để cho Tào Bằng làm Dịch quan thừa, hộ tống hắn cùng nhau tiếp đãi sứ giả họ Lã nước Hán. Nếu có ai lại đi tìm hắn phản đối, bảo y cứ tới tìm ta mà nói cho rõ ràng.


Giữa đôi con ngươi kia, hiện lên một chút lành lạnh.


Xem ra, khẩu đao này của lão tử đây, đã lâu lắm rồi cũng chưa có nhiễm máu. Nếu có ai không thức thời, dám cả gan đến phá hư chuyện của ta, vậy cũng đừng trách ta trở mặt vô tình.


++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++ +++++++


Khoảng chừng một lát sau, Quách Gia và Tuần Úc, trở về phủ Tư Không.


Mà ở vào thời điểm bọn họ về phủ Tư Không, Điển Vi đem hai người Tào Thực và Dương Tu từ Lâu Kinh dẫn trở về, đang quỳ ở dưới đường, câm như hến.


Bọn người Biện phu nhân cũng đều đến đây, cũng không ai mở miệng.


Tào Chương, vẻ mặt lành lạnh, tay cầm hoành đao, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tào Thực và Dương Tu; Tào Xung thì hai tay để ở trong tay áo, không nói một lời, cúi đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Về phần Tào Chỉnh, Tào Hùng và những đứa con trai khác, đều e dè đứng ở một bên, không dám nói lời nào.


Còn có trưởng nữ (con gái lớn nhất) của Tào Tháo là Tào Hiến, thứ nữ (con gái thứ hai) là Tào Tiết, tam nữ (con gái thứ ba) là Tào Hoa, cũng đều đến đây.


- Sao lại thế này?


Quách Gia không kìm nổi nhẹ giọng hỏi Điển Vi.


Điển Vi cười khổ nói:


- Vừa rồi lại náo loạn một trận, chủ công tức giận.


- Là ai?


Điển Vi nhìn lướt qua Hoàn phu nhân và Biện phu nhân sắc mặt không chút thay đổi, lại lén lút chỉ chỉ Tào Chương.


- Vừa rồi Tử Văn thiếu chút nữa rút kiếm muốn giết Tử Kiến, may mắn là Biện phu nhân đã ngăn hắn lại mới xem như không gây ra chuyện lớn hơn nữa. Hoàn phu nhân nói, Hữu Học quá mức ương ngạnh, cần phải phạt nặng. Tuy nhiên Biện phu nhân lại nói, là do Tử Kiến quá mức lỗ mãng, đến nhà nói muốn tiểu thiếp của người ta, quả là có chút vô lý, trách sao a Phúc không nối giận...


Điển Vi nói tới đây, không khỏi cười khổ liên tục.


- Thực không hiểu, quả thực không hiểu. Hoàn phu nhân bênh vực cho Tử Kiến, mà Biện phu nhân lại vì a Phúc mà cầu tình (xin tha). Hai vị phu nhân này tranh cãi gay gắt, gần như đem tới trên mặt bàn, làm cho chủ công giận dữ. Bắt mọi người trong nhà đều mang đến đây, cái gì cũng không nói, chỉ là cứ ngây người ở một bên.


Quách Gia nghe vậy, không khỏi liếc nhìn Hoàn phu nhân và Biện phu nhân một cái.


Lòng dạ của Tiểu phu nhân đúng là có chút hẹp hòi.


Y có thể đoán được vì sao Hoàn phu nhân phải bênh vực Tào Thực. Không phải nàng muốn giúp đỡ Tào Thực mà là muốn đem Tào Thực đẩy vào hố lửa...


Sau khi Quách Gia trở về phủ, hỏi nguyên do mọi việc.


Tào Bằng vẫn chưa nguôi giận, cho nên Quách phu nhân mới đem mọi việc xảy ra, từ đầu chí cuối nói qua một lượt.


Chuyện này, vốn là cũng không có gì ghê gớm. Ít nhất là ở trong mắt của Quách Gia nhận thấy, Tào Bằng hơi có phần chuyện bé xé ra to... Tào Thực đến nhà nói muốn tiểu thiếp của y, có thể cũng không chắc muốn làm nhục Tào Bằng, mà là lúc này thay mặt một loại tục lệ. Văn nhân nhã sĩ, lấy việc tặng mỹ thiếp làm chuyện phong nhã, thậm chí có đôi khi sẽ trở thành câu chuyện được mọi người ca tụng. Nói cái gì giống như giúp người hoàn thành tâm nguyện vậy... Những chuyện trước kia của Tào Tháo cũng đã từng xảy ra chuyện giống như vậy.


Lão đã từng cưới một ca vũ nổi tiếng ở Hứa Đô là Oanh Nhi làm thiếp, về sau Oanh Nhi tư thông cùng với thị vệ của Tào Tháo là Vương Đồ, sau khi Tào Tháo biết chuyện, chẳng những không giết Oanh Nhi, ngược lại còn muốn đem Oanh Nhi tặng cho Vương Đồ. Đương nhiên, về sau khi Oanh Nhi chết, không ngờ Tào Tháo lại vô cùng đau lòng.


Tuy nhiên điều này cũng có nghĩa là ở trong xã hội, tặng mỹ thiếp, là một việc rất đỗi bình thường.


A…


Tào Tháo bấy giờ vẫn chưa cưới Oanh Nhi, nhưng nghe nói rất có ý muốn; mà cái chuyện ấy xảy ra trước kia làm cho Tào Tháo bị cho đội nón xanh (cắm sừng), thị vệ Vương Đồ, đã bị Tào Tháo giết chết, cũng không hiểu đỉnh nón xanh này sẽ còn cài ở trên đầu Tào Tháo hay không. Nhưng những vấn đề này đều không phải là mấu chốt, mấu chốt vẫn là ở chỗ, chuyện này nguyên bản không coi là cái gì. Tào Thực đương nhiên có sai, nhưng không phải là rất sai; mặc dù Tào Bằng chuyện bé xé ra to, cũng là yêu thiếp sốt ruột, mới có phản ứng này. Nếu như đặt ở bình thường, hoặc là trường hợp ở những người khác, nhiều nhất cũng là bị người ta bàn tán một chút mà thôi.


Nhưng chuyện này cố tình lại xảy ra ở trường hợp của Tào Bằng và Tào Thực...


Quách phu nhân cố gắng đứng ở góc độ công bằng mà kể lại những việc đã xảy ra. Nhưng nàng là một nữ nhân, đối với loại việc tặng cơ thiếp như thế này, cực kỳ phản cảm. Cho nên vô tình, lập trường liền bị lệch, vì thế Tào Thực liền thành hạng người lỗ mãng, hướng về phía Tào Bằng mà nói muốn Chân Mật.


Hoàn phu nhân biện hộ cho Tào Thực, kỳ thật là muốn đẩy Tào Thực vào chỗ chết.


Nhưng Biện phu nhân cũng không phải người hiền lành gì, không muốn mọi việc được hóa giải... Mà vào lúc này, còn muốn gây ra nội đấu, thuần túy là làm cho Tào Tháo thêm phiền. Cho nên, Quách Gia cảm thấy lòng dạ của Hoàn phu nhân hẹp hòi, kém xa so với Biện phu nhân. Về phần Tào Chương... Quách Gia nhìn thoáng qua, đúng thật là một đứa bé con nhà quyền quý, nhẹ nhàng gật đầu. Đứa nhỏ này tính tình cương liệt, vả lại biết tôn sư trọng đạo, nhưng lại là người rất cá tính.


Nếu như y xuất phát từ thật tâm, thật là không tồi.


Mà Tào Xung trầm mặc, cũng thể hiện y không phải bình thường.


Y thể hiện trầm mặc, để biểu đạt quan điểm của mình. Tứ ca có chỗ không đúng, nhưng Tào Bằng dường như có chút kích động, một bên là huynh trưởng của y, một bên là Tào Bằng thầy dạy vỡ lòng của y. Lúc này mặc kệ y có đứng ở một bên hay không, đều chỉ khả năng sự việc càng trở nên phức tạp.


Cho nên, y trầm mặc!


Nhưng sự trầm mặc này, làm cho y, tăng thêm không ít điểm.


Quách Gia và Tuần Úc nhìn nhau, hai người đều không khỏi cười khổ một tiếng.


Cất bước đi vào phòng khách, đã thấy Tào Tháo đang ngồi ở ghế Thái sư, nhẹ nhàng gõ cái trán.


Lúc trời vào đông Tào Tháo sẽ có bệnh, đặc biệt ở thời điểm cảm xúc kích động, bệnh tình này sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.


Thấy Quách Gia và Tuần Úc tiến vào, lão xua tay bảo hai người ngồi xuống:


- Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?


Tuy rằng lão đã nghe Tào Thực thuật lại một lần, nhưng dù sao cũng chỉ do một người nói, sẽ có chỗ không công bằng. Cho nên, lão mới gọi Quách Gia và Tuần Úc trở về hỏi lại.


Quách Gia dựa vào lời nói của Quách phu nhân, đem mọi việc đã xảy ra nói lại một lần nữa.


Y vốn rất công bằng, chỉ có điều những lời nói kia của Quách phu nhân, vốn là có phần hơi thiên vị, cho nên lời của Quách Gia và Tuần Úc nói lại, cũng đương nhiên sẽ mang theo khuynh hướng ấy.


- Chuyện này, thật là Tử Kiến mạo muội.


Tào Tháo đột nhiên cả giận nói:


- Đâu chỉ có mạo muội? Theo ta thấy, hắn chính là một tên lỗ mãng!


- Chủ công bớt giận.


Tào Tháo nhắm mắt lại, thở một hơi dài.


- So với Tử Hoàn, Tử Kiến tài nghệ tuyệt vời, cao hơn rất nhiều. Lúc Tử Hoàn mười hai tuổi, đã theo ta chinh chiến ở Uyển Thành, lúc quân ta thất bại, vẫn có thể bình tĩnh trầm ổn, gom góp tàn binh, thoát đi ra; Tử Kiến, không được rèn luyện như thế, cả ngày cứ đi lại với bọn lỗ mãng vô lại, rốt cục chẳng ra hồn. Đáng tiếc, Tử Văn lại quá nóng tính, tính tình quá mức dữ dằn. Tuy nói hiện tại đã bắt đầu đọc sách, nhưng tính tình này nhất thời cũng khó mà thay đổi; trí tuệ của Thương Thư không thua Tử Kiến, hơn nữa gặp chuyện bình tĩnh, nhưng lại cho thấy là một người khắc nghiệt, thiếu tình cảm.


Tào Tháo rất ít khi ở trước mặt thần tử, đàm luận chuyện nhà.


Mà nay đột nhiên mở lời nói vấn đề này, làm cho Quách Gia và Tuần Úc, hoảng sợ.


- Chủ công…


Tào Tháo ngồi thẳng thân mình, khoát tay chặn lại nói:


- Chuyện này dừng lại ở đây. Sáng sớm mai, ta sẽ sai người đưa Tử Kiến tới học ở Trường An, cho Tử Văn đến Tham Hộ đình, theo Văn Viễn rèn luyện một phen; về phần Thương Thư, ta vốn tưởng rằng để cho hắn ở nhà, theo tính tình của hắn sẽ không hạn chế hắn trưởng thành. Nhưng hiện tại xem ra, lại dường như có chút không ổn... Để cho hắn ở lại Hứa Đô, chưa chắc là một chuyện tốt. Hắn ở lứa tuổi này, đúng ra là phải đi học, chớ không phải ở nhà làm chuyện thiếu suy nghĩ. Văn Nhược, phiền ngươi một việc, nhờ ngươi nhắn với Nguyên Thường một câu, để cho Thương Thư thay tên đổi họ, đến học ở thư viện Dĩnh Xuyên. Tất cả đều phải giống như những học sinh bình thường khác, bất luận điều gì cũng không được biệt đãi... Trong hai năm này, những việc ở trong nhà được nhìn nhưng không được hỏi.


Tào Tháo dứt lời, đứng dậy hướng về phía Tuần Úc, vòng tay nhờ giúp đỡ.


Tào Bằng đã trở lại!


Với thân đang chờ trị tội về lại Hứa Đô, cũng sắp đảm nhiệm chức Dịch quan thừa, lập tức dẫn tới rất nhiều chú ý của các nhân sĩ khắp nơi.


Đối với việc Tào Bằng về lại Hứa Đô, thật ra cũng không có là gì. Thậm chí trước đó, có rất nhiều người chờ đợi Tào Bằng có thể về lại Hứa Đô.


A Phúc


Như thế nào có thể làm cho người ta như ở trong giấc mộng?


Nhưng, đã là thân đang chịu tội, đảm nhiệm chức vụ ngàn thạch, cũng là việc chưa từng có.


Tuy nói là lập công chuộc tội, nhưng với tình trạng của Tào Bằng thì lại không giống như vậy. Lập công chuộc tội, là nói ngươi phạm phải sai lầm, nhưng chưa từng chịu xử phạt, vẫn giữ lại tiếp tục làm việc. Nhưng còn Tào Bằng, đã bị phạt cắt lương ba năm. Đây xác thực chính là một tội nhân, lại được giữ một chức vụ ngàn thạch?


Khi Tào Tháo tuyên bố tin tức, lập tức có vô số người đứng ra phản đối.


Với thân đang mang tội mà đảm nhiệm một chức quan trọng yếu, tiếp đón phiên bang, chẳng phải là biết pháp mà bất chấp, để cho phiên bang nhạo báng hay sao? Làm nhục uy phong của thiên triều ta.


Nhưng Tào Tháo cũng không thèm quan tâm tới.


Các ngươi phản đối, các ngươi tranh cãi ầm ĩ, cứ mặc các ngươi.


Ta nên dùng người nào, hay dùng người nào, các ngươi cũng không thể xen vào. Dù sao ta làm cái gì, các ngươi cũng đều mắng, tại sao ta phải theo các ngươi?


Tào Tháo lấy thái độ cực kỳ mạnh mẽ, cứng rắn, chấn nhiếp mọi phản đối ở trong triều đình.


Nhưng mọi việc không dừng ở đó.


Dường như là Tào Tháo bị cái gì kích thích, trong ngày bổ nhiệm Tào Bằng đảm nhiệm Dịch quan thừa, về sau lại một lần nữa tuyên bố chiếu lệnh, tên là: chỉ có tài mới được trọng dụng lệnh.

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.