Chương 433: Tiểu nhân khó dò

Chu Bất Nghi là một nhân vật không có lai lịch rõ ràng, mới mười bốn tuổi đầu, tài hoa hơn người, rất có năng khiếu hùng biện.


Nhưng Tào Bằng lại không có chút ấn tượng nào về một người như vậy. Ít nhất, trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, người này không hề có chút gì nổi bật.


Gã là thần đồng của Kinh Châu, bất ngờ lặn lội đến sinh sống ở Hứa Đô.


Người này ngay từ đầu đã không hề che giấu thái độ thù địch với Tào Bằng.


Nghe nói Chu Bất Nghi là con cháu thế tộc, cữu phụ là Lưu Tiên, hưởng dự Kinh Tương. Nhưng vấn đề là theo quy củ thời Đông Hán, tên tự có một chữ là quý, có hai chữ lại là tiện. Chu Bất Nghi không phải là tên tự của gã, tên tự của gã là Nguyên Trực. Nói cách khác, Chu Bất Nghi là tên thật của của gã.


Gã là một thiếu niên có lai lịch bí ẩn, và là con cháu thế tộc có tiện danh.


Tào Bằng suy nghĩ cả trăm lần vẫn không thể hiểu nổi Chu Bất Nghi này rốt cuộc là người như thế nào?


Sau khi tiễn chân Lục Mạo và Bộc Dương Dật, Tào Bằng ngồi một mình trong thư phòng. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy nghi ngờ lai lịch của Chu Bất Nghi.


Nhưng thân thế của gã lại rất rõ ràng, không có bất cứ điểm gì đáng ngờ.


Khẽ xoa hai gò má, Tào Bằng đứng dậy, mới phát hiện không biết trời đã tối từ bao giờ.


Châm ngọn đèn lên, hắn bước ra khỏi thư phòng, đứng trên cửa hiên nhìn cúc nở rộ giữa thu, khẽ xuýt xoa rồi xoay người đi theo hành lang dài. Từ giây phút đầu tiên khi nghe về người tên Chu Bất Nghi này, Tào Bằng đã chú ý thăm hỏi tin tức. Theo Hoàng Nguyệt Anh nói thì thật ra nàng có biết danh hiệu Lưu Tiên, nhưng nàng lại không rõ lắm về người tên Chu Bất Nghi này. Cũng khó trách, khi Hoàng Nguyệt Anh rời khỏi Giang Hạ, Chu Bất Nghi mới chỉ năm, sáu tuổi mà thôi. Dĩ nhiên nàng đâu thể có ấn tượng về người này được. Cho nên, nàng cũng không thể giúp Tào Bằng được mấy.


Tào Bằng lại phái người đi tới Dĩnh Âm, thỉnh giáo Hoàng Thừa Ngạn.


Đồng thời, hắn cũng hỏi thăm đám người Từ Thứ, Bàng Thống, muốn khai thác chút tin tức từ bọn họ.


Từ những gì Hoàng Thừa Ngạn nói, Tào Bằng lần nữa xác nhận tin đồn về Chu Bất Nghi. Năm Kiến An thứ năm, Hoàng Thừa Ngạn rời khỏi Kinh Châu. Lúc ấy, Chu Bất Nghi mới tám tuổi đã nổi tiếng thông minh, có chút danh tiếng ở Linh Lăng. Nhưng bởi vì Giang Hạ và Linh Lăng cách nhau khá xa, hơn nữa, lúc ấy gã vẫn còn nhỏ, nên dù có chút nhưng danh tiếng nhưng vẫn không quen biết Hoàng Thừa Ngạn. Dù sao, tuổi tác hai người cũng chênh lệch rất nhiều. Bằng vào thân phận và địa vị của Hoàng Thừa Ngạn lúc đó, sao lão có thể chú ý đến một tiểu hài tử tám tuổi đây? Chỉ e là tiểu hài tử này phải là một người cực kỳ trí tuệ.


Có điều Hoàng Thừa Ngạn nói sẽ tìm cách hỏi thăm tin tức giúp hắn xem sao.


Nhưng đó cũng không phải chuyện có thể hỏi ra ngay được. Dù sao, Hoàng Tổ đã chết, Hoàng Biếm đã đi xa. Hoàng thị ở Giang Hạ đã không còn lớn như trước nữa, muốn hỏi thăm tin tức cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Đồng thời, năm Kiến An thứ bảy, Bàng Đức Công đã vào núi Lộc Môn lánh đời, rất ít khi xuất hiện. Nếu có thể tìm được Bàng Đức Công, có lẽ sẽ nắm được chút tin tức. Đáng tiếc là không ai biết giờ lão đang ẩn náu ở nơi nào.


Bàng Thống và Từ Thứ cũng phái người phúc đáp lại rằng bọn họ có biết một thần đồng như thế ở Linh Lăng.


Nhưng bọn họ cũng giống như Hoàng Thừa Ngạn, không rõ lắm chuyện về Chu Bất Nghi.


Nhưng Mạnh Kiến có nói một chuyện khiến Tào Bằng rất chú ý: Chu Bất Nghi từng theo Lưu Tiên tới Thủy Kính sơn trang thăm hỏi Tư Mã Huy.


Lúc ấy, Tư Mã Huy rất khen ngợi Chu Bất Nghi, tán dương gã là một thần đồng.


Chuyện này xảy ra vào năm Kiến An thứ sáu. Khi đó Mạnh Kiến còn học tập ở Thủy Kính sơn trang, cho nên có từng gặp mặt Chu Bất Nghi hai lần. Theo Mạnh Kiến nói thì Chu Bất Nghi năm đó vừa mới mười một tuổi, nhưng cử chỉ cuồng ngạo, lời nói không biết kiềm chế, khiến người khác cảm thấy rất không thoải mái. Nhưng người này và Gia Cát Lượng lại có thể cùng nhau đàm đạo, hơn nữa lại rất biết nhường nhịn nhau.


Lúc ấy, Thôi Quân rất bất mãn với Chu Bất Nghi. Có một lần khi nói chuyện phiếm, y có nói đến Chu Bất Nghi. Gia Cát Lượng còn cãi cọ vài câu giúp Chu Bất Nghi, sau đó cũng thôi.


Gia Cát Lượng, Chu Bất nghi, Lưu Tiên, Tào Xung!


Tào Bằng có một cảm giác khó có thể diễn tả nổi đối với mấy cái tên này.


Gia Cát Lượng giờ đang phò tá cho Lưu Bị. Nhờ có y, Lưu Bị có thể chấp chưởng Tân Dã, An Chúng, ngồi vững ở Phàn Thành, đứng vững ở Kinh Châu.


Nhưng không biết vì sao Lưu Bị lại rất thân thiết với Lưu Khởi Tẩu.


Gia Cát Lượng lại là con rể của Thái gia. Mối quan hệ giữa hai bên cũng vì thế mà trở nên phức tạp hơn.


Lưu Tiên từng là biệt giá của Lưu Biểu, dường như lại có ý nghiêng về phía Tào Tháo. Chu Bất Nghi chỉ là một thiếu niên không quan không chức lại trở thành bằng hữu của Tào Xung.


Từ những nhân vật tưởng chừng như không hề liên quan đến nhau này, Tào Bằng phát hiện một vấn đề.


Theo tin tức Tào Chương nói khi trở về thì Tào Xung luôn ở trong nhà đọc sách, rất ít khi ra ngoài gặp gỡ mọi người. Vậy tại sao y có thể trở thành bằng hữu với Chu Bất Nghi?!


Chu Bất Nghi đã trở thành bằng hữu với Tào Xung như thế nào?


Đây là một nghi vấn!


Tào Tháo tuy rằng yêu thích Chu Bất Nghi, cũng từng tỏ ý muốn gả trưởng nữ Tào Hiến cho Chu Bất Nghi, nhưng thật không ngờ gã lại từ chối.


Bằng vào tính tình của Tào Tháo, y nhất định sẽ không giới thiệu người nhà cho Chu Bất Nghi.


Vậy không phải quá thất lễ sao? Tào Tháo muốn chiêu dụ Chu Bất Nghi, nào ngờ lại bị gã cự tuyệt?


Vì sao?


Chu Bất Nghi chưa chắc đã hướng đến Tào Tháo, hoặc nên nói là Chu Bất Nghi có gì đó mâu thuẫn với Tào Tháo. Vậy thì vì sao gã lại muốn chống lại Tào Tháo?


Có một số chuyện thật sự khó lý giải.


Càng nghĩ càng thấy phức tạp.


Tào Bằng bất giác đã đi tới tệ phòng, thấy Hoàng Nguyệt Anh đang ở trong đó đọc sách.


Hắn nhẹ nhàng đi đến phía sau Hoàng Nguyệt Anh, giơ tay ôm lấy nàng. Hoàng Nguyệt Anh mới đầu giật mình, nhưng chợt cảm nhận được cảm giác quen thuộc, liền thôi ngọ ngoạy.


-A Phúc, sao đến bất ngờ vậy?


-Nàng đang xem gì thế?


-Tam thập lục kế (Ba mươi sáu mưu kế) chàng viết.


Hoàng Nguyệt Anh buông sách xuống, quay đầu lại, dịu dàng cười:


-Thiếp vừa xem đến một kế dùng để đánh bại kẻ địch, mỹ nhân kế thì chàng đã đến đây rồi. Phu quân, mỹ nhân kế kia có phải từ thiên dùng gian tế trong "Thập Tam thiên của Tôn Vũ" mà ra không? Câu Tiễn dùng Tây Thi lấy lòng Phù Sai, lợi dụng ngự khấu, thuận tương bảo dã.


Chính xác ra thì mỹ nhân kế bắt nguồn từ một thiên "Lục thao văn phạt".


Nội dung của thiên này vốn là: "Mê hoặc đám loạn thần, dâng mỹ nữ làm dâm loạn lòng tướng."


Ý là đối với những địch thủ khó đánh, nên sử dụng những kế sách ngoài mềm trong cứng. Kế này hay ở chỗ đánh bại đối phương về mặt ý chí. Mỹ nhân kế này không chỉ là dùng sắc đẹp mê hoặc người, mà quan trọng là làm tan rã ý chí của đối phương.


Nói chung, nói nó là bản mở rộng của "Tôn Vũ Thập Tam thiên" cũng không có gì quá đáng.


Nhưng Tào Bằng chợt giật mình.


-Nguyệt Anh, nàng vừa nói gì thế?


-Thiếp nói là mỹ nhân kế này dẫn xuất từ kế dùng gian tế trong "Tôn Vũ Thập Tam thiên". Phu quân, chàng làm sao vậy? Thiếp nói gì sai sao?


Hoàng Nguyệt Anh dù sao cũng là nữ nhân, tuy rằng hiểu nhiều biết rộng nhưng cũng không rành lắm về binh pháp.


Chẳng qua khi rảnh rỗi, nàng từng xem qua mấy bộ binh pháp, nên khi nói cũng không mấy tự tin. Nhưng Tào Bằng nghe những gì nàng nói lại thấy như sấm nổ bên tai. Đầu óc vốn đang u mê chợt như có tia chớp sáng lóe lên, giúp hắn tường tận mọi chuyện.


Dùng gian tế ư?


Hắn không khỏi nheo mắt lại.


Chẳng lẽ Chu Bất Nghi này là một gian tế?


Chuyện này không phải không thể xảy ra. Quan trọng là Chu Bất Nghi làm gian tế cho ai?


Cho Lưu Biểu ư?


Không giống lắm.


Lưu Tiên từng có ý nghiêng về Tào Tháo.


Chu Bất Nghi tuy nói là cháu ngoại của Lưu Tiên, nhưng chưa chắc đã đồng ý với quyết định của Lưu Tiên. Nếu gã không cùng phe với Lưu Tiên, thì gã nằm ở phe nào?


Mạnh Kiến dường như từng nói Chu Bất Nghi từng khá thân thiết với Gia Cát Lượng.


Như vậy liệu Chu Bất Nghi có phải là người của Lưu Bị hay không? Ý nghĩ này vừa nảy ra, Tào Bằng càng nghĩ lại càng thấy có thể.


Nếu là như vậy thì chuyện Chu Bất Nghi gặp gỡ với Tào Xung càng chứng tỏ bọn họ có âm mưu mờ ám.


-Phu quân, phu quân?


-Hả?


Tào Bằng bừng tỉnh, lại thấy dáng vẻ lo lắng của Hoàng Nguyệt Anh.


Hắn vội vàng cười nói:


-Đừng lo lắng. Ta không sao cả. Vừa rồi ta chỉ nghĩ đến một chuyện nên hơi say sưa quá thôi. Đúng rồi, Nguyệt Anh. Lúc trước, ta từng nhờ nàng viết giúp ta điều lệ của Thiên công phường, nàng đã viết xong chưa? Ta muốn xem qua, ngày mai mang đến cho nhạc phụ.


-A, chàng nói đến dây chuyền sản xuất chứ gì?


Hoàng Nguyệt Anh cười cười gật đầu:


-Đã viết xong rồi.


Nàng đứng lên, mở ngăn tủ nhỏ trên đầu giường gần lò sưởi ra, đưa một tập sách mỏng cho Tào Bằng.


Tào Bằng nhận lấy, nhanh chóng lật qua hai trang, rồi cất vào trong ngực áo.


-Nguyệt Anh, nàng đi ngủ trước đi. Đêm nay ta có một số việc muốn suy nghĩ rõ ràng, đừng đợi ta nữa.


-Được!


Hoàng Nguyệt Anh đồng ý, tiễn Tào Bằng ra khỏi phòng.


-Đúng rồi, ngày mai nàng nhớ phái người đi Hứa Đô, mời Tiếu tiên sinh đến một chuyến. Đừng quên đấy.


-Chàng muốn nói đến Hồi Xuân Đường Tiếu Khôn ư?


-Đúng vậy.


Tào Bằng đáp lời, ra dấu dặn nàng nhớ kỹ.


Quách Hoàn sắp đến ngày sinh nở, ngày Chân Mật sinh cũng chỉ còn cách chừng một, hai tháng nữa thôi.


Tuy nói Huỳnh Dương cái gì cũng có, nếu cần Tào Bằng có thể tìm người đến nói với Vương Thực một tiếng là được, nhưng trong lòng hắn và người nhà của hắn vẫn tín nhiệm vị đại phu phụ khoa nổi tiếng Đông Hán, Tiếu Khôn - Tiếu tiên sinh của Hồi Xuân Đường ở Hứa Đô. Dù sao, Tiếu Khôn từng đỡ đẻ cho Tào Oản, Tào Dương, còn cả Đặng Ngải nữa. Bà đỡ thì có thể tìm kiếm quanh vùng nhưng đại phu vẫn nên là người quen mới yên tâm được.


Sau khi trở về thư phòng, Tào Bằng liền lấy bản điều lệ dây chuyền sản xuất kia ra, trải trên bàn.


Vật này là do sau khi hắn quan sát Hà Nhất xưởng một thời gian, rồi căn cứ vào tình hình hiện tại của Hà Nhất xưởng, kết hợp với dây chuyền sản xuất đời sau mà thiết kế ra một chương trình khác. Tức mỗi một khâu làm việc đều được tách biệt, giao cho các chuyên gia phụ trách. Làm như vậy có điểm tốt là có thể nâng cao hiệu suất, đồng thời có thể giữ được bí mật. Đặc biệt qua mấy tháng này, Tào Bằng mới đưa ra một cách chế tạo đao mới, càng phải cẩn thận hơn mới được.


Nhưng hắn cũng không nóng lòng muốn xem chương trình kia ngay, mà mở cửa sổ, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài.


Những lời Hoàng Nguyệt Anh vừa nói đã mở ra một con đường mới cho Tào Bằng. Hắn tĩnh tâm, trầm tư một lát, lại tiếp tục suy đoán.


Theo những gì Tào Chương nói, Tào Xung là do ngẫu nhiên gặp được Chu Bất Nghi.


Hai người vừa quen đã rất thân thiết, chẳng mấy chốc đã quý mến nhau, rồi trở thành bằng hữu.


Nói thật, ba năm này qua đi rất nhanh, những thay đổi của Tào Xung Tào Bằng cũng không hiểu rõ lắm. Hắn chỉ biết đầu tiên Tào Xung đi học ở học đường, rồi sau này được Tào Tháo cho phép nên ở trong nhà đọc sách. Rốt cuộc y đọc sách gì? Học được cái gì? Tào Bằng không biết chút gì hết.


Nhưng như Đặng Ngải tiết lộ khi nói chuyện thì Tào Bằng hoàn toàn có thể cảm nhận được rằng Tào Xung đã đi lệch khỏi hướng dạy dỗ của hắn trước kia.


Đặc biệt, Tào Xung hiện giờ dường như đã có nhận thức về sự ưu việt.


Sự nhận thức về ưu việt này khiến y bắt đầu nảy sinh ra những suy nghĩ khác, ví như tôn ti, ví như quý nhân, tiện nhân là gì. Đáng sợ nhất là Tào Xung dường như đang quy kết những thứ tôn ti, quý tiện này cho ông trời. Nói cách khác, thiên mệnh là như thế! Ông trời cho ngươi sinh ra trong gia đình phú quý thì cả đời này ngươi nhất định sẽ tài trí hơn người; nếu ngươi sinh ra trong gia đình dân thường cũng là do ông trời sớm đã quyết định.


Tào Bằng không biết được lối suy nghĩ này của Tào Xung là do đâu mà có.


Nhưng Tào Bằng cho rằng lối suy nghĩ này của Tào Xung cũng giống như cái được gọi là "Nhị đại" ở kiếp trước của hắn.


Tiểu hài tử này đã bị làm hư rồi!


Y thông minh, y có thể một suy ra ba!


Lúc trước Tào Bằng coi trọng Tào Xung là bởi vì y là kẻ mềm dẻo, dễ thích nghi; nhưng hiện tại, chính bản tính này của y rất có khả năng sẽ khiến y thất bại trong gang tấc.


Phải biết rằng khi Tào Xung xuất sư mới có bảy tuổi.


Những người sau này y tiếp xúc, những sách sau này y đọc đều có ảnh hưởng sâu xa với y.


Bị người tác động!


Nhìn vào tình trạng của Tào Xung lúc này, rõ ràng là y đã bị người khác ảnh hưởng. Chuyện này cũng khiến Tào Xung cực kỳ coi trọng xuất thân, tôn ti, thứ bậc. Chu Bất Nghi không biết có thực sự đồng ý với quan điểm của Tào Xung hay không, nhưng ít ra gã cũng hùa theo y. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, Chu Bất Nghi mới chiếm được sự tin tưởng của Tào Xung nhanh như thế. Nhưng sao gã biết được sở thích của Tào Xung?


Nói cách khác, ở Hứa Đô này nhất định có một người hiểu rất rõ về Tào Xung, thậm chí còn theo dõi y từ rất lâu rồi.


Nếu không phải là như thế, tại sao Chu Bất Nghi lại có thể biết được sở thích của Tào Xung chuẩn xác như thế? Theo những hành động và biểu hiện của Chu Bất Nghi từ khi tới Hứa Đô đến nay, dường như gã luôn cố ý cường điệu tính xác thực trong những quan niệm của Tào Xung vậy.


Vì thế, gã mới tranh luận với Tuân Duyệt, với Khổng Dung, thậm chí chĩa thẳng mũi dùi về phía Hồ Chiêu. Bởi vì Hồ Chiêu hiển nhiên là một nhân vật lớn. Ông thu nhận môn nhân đệ tử, không xét đến xuất thân, tuổi tác. Chỉ cần là người có tâm muốn học ở trường, Hồ Chiêu sẽ thu nhận. Chuyện này lại đi ngược lại tôn ti thiên mệnh.


Là kẻ nào?


Là kẻ nào theo dõi Tào Xung?


Hoặc nên nói là ai đang âm thầm dẫn dắt Tào Xung?


Tào Bằng có cảm giác có một bàn tay từ trong bóng tối đang thao túng tất cả mọi chuyện.


Là Gia Cát Lượng ư?


Rất có thể. Nhưng người này không có cơ hội tiếp xúc với Tào Xung, thậm chí vốn còn chẳng biết Tào Xung là ai. Vậy thì kẻ đó là ai đây?


Tào Xung thay đổi như ngày hôm nay, chắc chắn có trách nhiệm của Hoàn phu nhân.


Hoàn phu nhân vốn xuất thân từ thế gia, tuy nói đã xuống dốc nhưng dù sao cũng là con cháu quý tộc.


Trước đây, Tào Phi có ưu thế rất lớn. Bất kể là xét về tuổi tác hay năng lực, hắn đều tạo ra áp lực cực lớn đối với Hoàn phu nhân. Vì thế, khi rơi vào bước đường cùng, Hoàn phu nhân đã mượn tay Tào Bằng, hy vọng nhờ hắn giúp đỡ Tào Xung tranh chấp với Tào Phi.


Nhưng Tào Phi vừa chết, Hoàn phu nhân đã buông tay.


Nữ nhân nhà thế gia kia thật…


Sai rồi, sai rồi, giờ không phải là lúc truy cứu trách nhiệm của Hoàn phu nhân, mà phải tìm ra bàn tay mờ ám kia đã.


Tào Bằng nhẹ nhàng xoa xoa trán, trong đầu chợt hiện lên một gương mặt quen thuộc. Liệu có phải là y không? Nếu chuyện này là do một tay y gây ra thì đúng là hoàn toàn có thể. Đáng chết, sao ta lại có thể quên mất y chứ?


Lưu Quang!


Năm xưa đã tặng hắn một con Tuyết ngao, "chó nhà Hán" một lòng muốn hắn làm bằng hữu với Lâm Nghi Hầu, mà nay đã phân chia hai trận doanh với Tào Bằng, thậm chí không chết cũng không ngừng. Mỗi khi nghĩ lại, Tào Bằng đều cảm thấy tiếc nuối, nhưng số mệnh đã vậy, có lẽ ngay từ đầu bọn họ nhất định đã trở thành kẻ thù. Trên đỉnh Hạ Lan sơn, chỉ sợ là lần đầu tiên Tào Bằng và Lưu Quang nói chuyện với nhau và cũng là lần cuối cùng.


Khi đó, Tào Bằng từng ảo tưởng muốn Lưu Quang bứt ra không nhúng tay vào việc nhà Hán nữa.


Nhưng hắn cũng biết, đó chỉ là một ảo tưởng.


Với thân phận dòng họ Hán thất, Lưu Quang nhất định không thể khoanh tay đứng nhìn nên y đã hai lần ra tay ám sát hắn ở trên sông lớn và ở phía Bắc mục nguyên cũng khiến cho thù hận giữa Tào Bằng và Lưu Quang không thể hóa giải. Mà nay, Lưu Quang đã không còn là thiếu niên xốc nổi như năm xưa nữa, theo sự điêu tàn của lão thần Hán thất, khi mà mỗi một thế tộc đều có tâm tư thì Lưu Quang cũng dần dần trở thành trụ cột vững vàng của Hán thất. Tuy rằng y rất khiêm tốn, ngày thường cũng không bộc lộ gì, nhưng nếu bỏ qua sự tồn tại của người này, nhất định sẽ thiệt hại lớn! Tào Bằng suy nghĩ đến chau mày.


Chu Bất Nghi, có liên quan gì đến Lưu Quang không?


Tận đến lúc này, Tào Bằng mới phát hiện hắn có một thiếu sót rất lớn, chính là: tin tức không thông!


Tuy nói Hứa Đô và Huỳnh Dương cách nhau không xa nhưng hắn đối với tình hình Hứa Đô hoặc là đối với tình hình Lưu Quang không hiểu chút gì.


Đây cũng khiến hắn sau khi trở về Trung Nguyên hầu hết thời gian chỉ dựa vào phán đoán mà không thể đạt được tin tức chuẩn xác.


Có lẽ, hắn nên tăng mạnh một chút việc nắm tin tức Hứa Đô trong tay?


Tào Bằng trở lại án thư cúi nhìn tập sách trên bàn, đột nhiên cười chua xót.


Mình bây giờ là kẻ tù tội, suy xét nhiều làm gì? Dưới trướng Tào Tháo, kỳ nhân dị sĩ vô số, sớm đã định liệu trước rồi.


Về phần Tào Xung, hắn cũng quan tâm làm gì?


Mình đến Huỳnh Dương lâu như vậy, cũng chỉ có Tào Chương ở Huỳnh Dương làm bạn, nếu Tào Xung cần thì thỉnh thoảng tới thăm một chút cũng không phiền toái gì. Nhưng đến tận bây giờ, Tào Xung không hề xuất hiện. Thật ra trước đó hắn cũng nghe nói gần đây Tào Xung mắc bệnh nặng, cho nên rất ít khi đi xa, tuy nhiên có thật sự bị bệnh hay không, Tào Bằng cũng không rõ ràng lắm.


Bất kể thế nào, Tào Xung cũng từng gọi hắn là tiên sinh, mà Tào Bằng hắn cũng từng đặt tâm huyết vào Tào Xung.


Đệ tử phản bội…hoặc là không thể dùng từ "phản bội" để hình dung Tào Xung, phải nói là "thay đổi" thì hợp lý hơn một chút. Đệ tử thay đổi khiến trong lòng Tào Bằng có chút không thoải mái. Đừng nhìn bề ngoài hắn tỏ ra lãnh đạm, nhưng ở sâu trong nội tâm lại có chút khổ sở.


Không thể nghi ngờ gì Chu Bất Nghi đã có tác dụng ở giữa gây chia rẽ!


Kẻ đó, thật sự đáng giận.


Than bút tự chế trên tay Tào Bằng chuyển động, trong mắt hắn hiện lên tia sắc lạnh.


Buông tha không?


Hắn cắn môi, thần sắc thay đổi không ngừng.


Hiện giờ Tư Mã Ý tung tích không rõ, muốn lại soán Ngụy, chỉ sợ không phải là chuyện dễ dàng. Giang sơn họ Tào trong tương lai vẫn rất khó phân biệt. Hán Đế vẫn còn, Tào Tháo quyết sẽ không soán vị, đây không phù hợp với tác phong của ông ta. Họ Tào, sẽ do ai tiếp chưởng đây?


Nghĩ đến đây, Tào Bằng không kìm nổi lại thở dài một tiếng.


Thế sự biến ảo, thật sự là quá khó đoán. Cho dù là Tào Bằng cũng không dám nói trước được gì.


Thế sự phát sinh thay đổi, tương lai rốt cuộc sẽ như thế nào?


Bên ngoài vọng đến tiếng côn trùng kêu vang càng khiến cho lòng Tào Bằng thêm ưu sầu.


Cuối thu năm Kiến An thứ mười, mùa thu hoạch Ký Châu.


Thành quả thuế ruộng mở rộng hưng thịnh của Ký Châu vang dội, một mùa thu hoạch đã qua, nguyên khí dường như đã khôi phục. Trải qua một thời gian một năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn, cuối cùng đã trở lại bình thường. Tuy nhiên muốn khôi phục lại sự cường thịnh năm xưa, chỉ sợ vẫn phải cần thêm một thời gian nữa.


Tuy nhiên, đối với Tào Tháo mà nói, mùa thu hoạch Ký Châu cũng đại diện cho thời cơ dụng binh tại Tịnh Châu đã chín muồi.


Tuy nói từ lúc ông thi hành đồn điền tới nay, lại không quá lo lắng về thuế ruộng, nhưng việc dụng binh tại Tịnh Châu vẫn phải cẩn trọng, thật sự cẩn trọng.


Tịnh Châu nghèo khổ nhưng dân chúng nhanh nhẹn dũng mãnh.


Lại thêm có Hồ Hán sống chung, khá phức tạp.


Nói trắng ra, Kiến An mười năm, Tào Tháo vẫn chưa làm tốt việc chuẩn bị ấm no cho mười vạn dân chúng tại Tịnh Châu.


Một khi đại chiến mở ra, tất nhiên sẽ là ruộng vườn hoang vu, lưu dân nổi lên bốn phía, Ký Châu Thanh Châu đã khiến cho Tào Tháo cảm nhận được áp lực rất lớn, nếu như thêm Tịnh Châu nữa, khó tránh khỏi cảm thấy hết lực. Huống chi, đầu năm Kiến An thứ mười, Tào Tháo còn phải suy xét vấn đề dị tôc bắc cương. Chiếm lĩnh Tịnh Châu cũng đại diện cho việc ông đã sắp sửa đi chinh phạt dị tộc bắc cương, càng làm tăng thêm gánh nặng cho ông ta.


Mà nay, Ký Châu mùa thu hoạch dù không thể đạt được sự cường thịnh của năm xưa, nhưng ít ra cũng có thể tự cấp tự túc, không cần phải đi vận chuyển tài nguyên từ nơi khác đến.


Phải biết rằng, áp lực của Tào Tháo không chỉ riêng Hà Bắc, mà còn có Tây bắc cũng mang lại áp lực rất lớn. Một năm này, thông qua Hà Lạc vận chuyển tài nguyên đến Quan Trung có thể lên tới trăm triệu. Cũng may là Lương Châu tạm thời ổn định, thương lộ Tây Bắc đã có hình thức ban đầu, giảm bớt được chút áp lực. Nếu không thì chỉ một Lương Châu thôi cũng phải hao tổn một năm lợi nhuận của Dự Châu, sao không kinh người chứ?


Tuy nhiên bởi vì Thanh Châu tiếp giáp Từ Châu, mà Hải Tây tạo ra được của cải, đủ để chống đỡ Thanh Châu vượt qua năm tháng đói kém, cho nên cuối cùng cũng có thể vực dậy được chút rồi.


Tiếp đó, là Tịnh Châu.


Giữa mùa hè năm Kiến An thứ mười, Kha Bỉ Năng cuối cùng đã phát động tấn công với Yến Lệ Du.


Hơn nữa, quận Hà Tây một năm trở lại đây lớn mạnh ra tận Mạc Bắc, không những lương thảo sung túc, còn có rất nhiều vật tư quân giới thông qua nhiều cách và phương thức đã xuất ra Mạc Bắc khiến cho hai nơi Đàn Quát và Khứ Ti thực lực tăng mạnh. Lưu Báo mượn Hoàng Hà lạch trời lại thêm liên hợp với Cao Can, cuối cùng đã ổn định trận tuyến. Nhưng từ lúc đó, sự ủng hộ của Nam Hung Nô đối với Cao Can trở nên vô cùng nhỏ bé, Tào Tháo cho rằng, đây là thời cơ tốt xử lý Cao Can, có thể bắt đầu xuất kích rồi...


Nhưng không ngờ, ngay khi Tào Tháo chuẩn bị xuất kích, thì Đông Ngô Tôn Quyền đột nhiên phát binh.


Tôn Quyền với Lư Giang Thái Thú Thái Sử Từ, Trung Lang Tướng Lỗ Túc chia binh ra làm hai đường, Thái Sử Từ xuất binh từ Đồng Xã, công chiếm Lục An, Lỗ Túc thì từ Giao Giang mà đánh, cướp lấy Tương An, dẫn binh tới Sào Hồ. Đồng thời, thủy quân Đại đô đốc Chu Du cũng dẫn bộ thuận sông đi xuống thẳng tới Nhu Tu Khẩu.


Cửu Giang Thái Thú Lý Điển lĩnh binh xuất kích, không ngờ ngay khi Lý Điển xuất kích thì là lúc Mai Thành người Lư Giang đột nhiên tạo phản.


Mai Thành này là thương gia giàu có tại Lư Giang.


Y cấu kết với Trần Lan, tụ hợp nhiều người khởi binh, nhanh chóng công chiếm sáu huyện khiến cho thành trì tan hoang, dân chúng ly tán. Lý Điển chợt dẫn bộ gấp rút tiếp viện, lại gặp phải phục kích của Lỗ Túc, tổn binh hao tướng, lui về giữ lại Cửu Giang. Trong lúc nhất thời, Chuẩn Nam mưa gió nổi lên, thư từ qua lại không dứt.


Tuần Úc sau khi nhận được tin lập tức phi ngựa tới bẩm báo Tào Tháo.


Tào Tháo nghe được quá sợ hãi.


Nếu quận Cửu Giang mất đi, chẳng khác nào ông ta mất đi cứ điểm tiến công của Chuẩn Nam.


Đến lúc đó, Tôn Quyền nắm giữ sáu quận Giang Đông, dựa vào hai quận Lư Giang và Cửu Giang có thể đột kích Chuẩn Bắc bất cứ lúc nào, khiến cho thế cục sẽ trở nên thối nát.


So sánh ra, Cao Can và Viên Hi ngược lại đã không còn quan trọng nữa.


Nếu Giang Hoài thối nát, Tào Tháo khổ tâm tổ chức cục diện nhiều năm chắc chắn thất bại trong gang tấc.


Vì thế, Tào Tháo lập tức hạ lệnh đình chỉ việc dụng binh với Cao Can. Ông lệnh cho Trương Liêu và Trương Yến tiếp tục phong tỏa Viên Hi, đồng thời lệnh cho Tào Hưu Hòa Tân đóng ở Hạ Biện, đề phòng Cao Can đánh lén. Rồi sau đó, ông lập tức phái binh mã để Vu Cấp và Thích Bá nhanh chóng tiếp viện Cửu Giang, lại lệnh cho Thứ Sử Từ Châu Từ Lý phát binh tiếp viện, sau đó lại phái Dự Châu Lý Thông Ngưu dẫn binh tới Hạ Thái, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích qua sông Hoài Thủy.


Cũng may Lý Điển sau khi trải qua các cuộc thất bại thảm hại cuối cùng cũng ổn định xuống.


Y có chết cũng phải thủ vững Hợp Phì, bảo vệ Nhu Tu Khẩu. Sau khi quân Tào cuồn cuộn không ngừng từ ải Bắc mà đến, Thái Sử Từ và Lỗ Túc cũng không thể làm gì khác hơn là đổi công thành thủ, cùng với Lý Điển giằng co ở Nhu Tu Khẩu.


***


Hổ Lao Quan, thuộc huyện Thành Cao dưới sự cai trị của Huỳnh Dương.


Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hổ Lao Quan Tam Anh chiến Lã Bố, đó chỉ là nói hươu vượn. Cái gọi là Ôn Tửu chém Hoa Hùng lại càng không có nguyên cớ. Nơi này chính là Tỷ Thủy quan mà cũng là Hổ Lao quan. Năm triều Tùy Khai Hoàng thứ mười tám, Tùy Văn Đế đổi thành Cao thành huyện Tỷ Thủy, sau khi nhập Đường, để tránh tục danh ông nội Lý Uyên là Lý Hổ mà Hổ Lao quan sửa thành Võ Lao quan, rồi sau đó gọi là Tỷ Thủy quan.


Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, hai mươi hai lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác là có, nhưng Ôn Tửu chém Hoa Hùng và Tam Anh chiến Lã Bố thì không phải là sự thật.


Trên thực tế, người chém Hoa Hùng không phải là Quan Vũ, mà là Tôn Kiên.


Hổ lao quan quan nam liên tung nhạc, bắc Tần lâu hà, sơn lĩnh lần lượt thay đổi, tự thành thiên hiểm trở thành một quan ải đủ chắn giữ vạn người.Vì cố đô Lạc Dương phía Đông môn họ, nên cũng là nơi giao tranh của rất nhiều binh gia của nhiều thế hệ.


Tào Tháo từ Ký Châu rút binh, qua Hà Nội mà đến Đạt Thành.


Lúc đang phi trên yên ngựa, Tào Tháo quay đầu lại nhìn Hoàng Hà cuồn cuộn xa xa, giống như đai ngọc vờn quanh, cảnh sắc cực kỳ tráng lệ.


Trong lòng đột nhiên nảy sinh sự cảm thán khó hiểu, ông không kìm nổi khẽ thở dài.


- Nếu Bích Nhãn Nhi vào Giang Đông, chắc rằng ta phải đóng quân ở Thông Thiên Sơn.


Trong lời nói lộ ra sự buồn bã.


Quách Gia đứng bên cạnh lại tỏ ra thoải mái khẽ mỉm cười:


- Chủ công cần gì phải sầu lo? Muốn xử lý tên Cao Can kia sớm muộn gì cũng phải làm, không cần phải nóng lòng. Gia nay sầu lo là Giang Đông Tôn, Trọng Mưu, Bích Nhãn Nhi đã thành thế, đó mới chính là họa tâm phúc lớn.


- Đúng vậy!


Tào Tháo cũng thầm cảm thán.


Đồng thời, trong lòng lại có chút bi thương.


Nếu Tử Kiến còn sống, hoặc nếu Tử Hoàn không chết trận, nói không chừng đã có thể độc chắn một phương.


Mà nay, con nối dòng của ông khá đông nhưng lại không thể đảm đương được trọng trách. Tào Chương hiện giờ đang học ở trường, Tào Thực cả ngày ngâm gió ngắm trăng, còn Tào Xung tuổi còn nhỏ. Trong ba người này, Tào Tháo cũng không rõ ai mới là người thích hợp, ai cũng đều có sở trường, nhưng cũng có khuyết điểm, bộc lộ rất rõ ràng.


- Đúng rồi, ở đây có cách xa Huỳnh Dương lắm không?


Tào Tháo đột nhiên quay đầu lại, hỏi Quách Gia.


Kỳ thật, ông sao không biết lộ trình từ Hổ Lao quan đến Huỳnh Dương chứ?


Nhớ năm xưa Toan Tảo hội minh, hai mươi lộ chư hầu thảo phạt Đổng Trác, Tào Tháo đã từng dẫn binh qua đây, tấn công Huỳnh Dương.


- Huỳnh Dương?


Quách Gia ngẩn ra, cũng kịp phản ứng:


- Lộ trình nửa ngày là tới. Đúng rồi, ta nhớ A Phúc hình như ở Huỳnh Dương thì phải? Tính toán thì chủ công cũng đã ba năm chưa gặp A Phúc rồi. Nếu đã đến đây sao không đến Huỳnh Dương, thuận tiện giải sầu. Chủ công nếu đã có ý, Gia nguyện đi theo. Nhưng Mệnh Tử Hòa dẫn bộ đến thẳng huyện Kinh. Đến lúc đó, chúng ta từ Huỳnh Dương thay đổi tuyến đường đi đến huyện Kinh hội hợp là được...Nghe nói nửa năm qua, trị an Huỳnh Dương cũng không kém. A Phúc và người ở đây cùng nhau xây dựng một tòa lầu Phúc Chỉ, nghe nói là rất nổi tiếng.


Thành lập lầu Phúc Chỉ, sao Tào Tháo không biết?


Trên thực tế, khi khai trương lầu Phúc Chỉ, Tuần Úc đã phái người truyền tin đến Nghiệp Thành cho Tào Tháo.


Giấy giảm giá!


Lầu Phúc Chỉ bán ra đủ loại giấy, khiến cho Tào Tháo trừng mắt há mồm.


Trước kia, ít nhất cũng phải năm quan một xấp tả bá giấy, hiện giờ ở lầu Phúc Chỉ, gần như giá cả rẻ hơn rất nhiều, chủng loại đa dạng, có hỉ hoan lãnh kim tiên, có ái hảo thái tiên và vân văn tiên, trong đó được yêu thích nhất chính là loại mới sản xuất ra là giấy Bạch lộc.


Táo Tháo còn chưa từng thấy loại giấy Bạch lộc này bao giờ, nhưng đã nghe tiếng từ lâu rồi.


Nghe nói, loại giấy này được chế tạo bởi công nghệ cực kỳ phức tạp, hơn nữa còn rất khó khăn.


Nhưng, giấy thư họa cũng là một loại rất hiếm. Chất lượng giấy được cải biến từ những năm cuối Đông Hán, đặc điểm của giấy nhiễm hoàng và giấy tố tiên trắng tinh và bóng mượt như ngọc, dài, dầy và rất dai.


Bề mặt nhẵn bóng như tơ tằm, rất mềm mại. Nguyên nhân là giấy có hoa văn như lộc vân nên được gọi là giấy Bạch lộc, hoặc là lộc vân tiên. Loại giấy bạch lộc này là có giá thành cao nhất ở chợ.


Mỗi một tờ giấy bạch lộc đều có khuôn thước như nhau, một trượng hai thước, cho nên cũng có tên gọi là Trượng nhị tiên.


Một xấp chỉ có mười tờ, giá trị ba mươi tám quan. Người bình thường mua ít nhưng số lượng tiêu thụ lại rất tốt, luôn phải đặt trước mới có thể mua được.


Nghe nói, xã hội thượng lưu Hứa Đô, văn nhân nhã sĩ gặp nhau ai cũng dùng bạch lộc giấy để ngâm thơ vẽ tranh.


Trong đó đặc biệt là đám người Lục Hồn Sơn Hồ Chiêu, Toánh Xuyên, Chung Phong này luôn miệng khen Bạch lộc giấy không ngớt, khiến cho Bạch lộc giấy đã quý, giá trị càng tăng lên.


Tào Thực từng viết thư cho Tào Tháo đặc biệt có nhắc tới Bạch lộc giấy này, hy vọng Tào Tháo có thể nghĩ cách lấy được cho y một ít.


Nguyên nhân là vì Bạch lộc giấy quá quý hiếm và đắt tiền, ngay cả Tào Thưc cũng không dám mua dùng hoang phí mà hết sức tiết kiệm.


Bởi vậy có thể thấy được, Bạch lộc giấy này quý hiếm ra sao.


Tào Tháo không kìm nổi cười khổ:


- Ta để A Phúc đi Huỳnh Dương tu thân dưỡng tính, tôi luyện tính tình, không ngờ tiểu tử này ở chỗ nào cũng không chịu sống yên ổn. Mới đến nửa năm mà đã làm ra một chuyện như này rồi. Trước đó Tử Kiến còn gửi thư xin ta tìm A Phúc lấy về một ít Bạch lộc giấy. Ta đã hồi âm cho nó, nói nó còn có thể sử dụng Bạch lộc giấy, như ta đây còn chưa từng thấy giấy đó, vậy thì lấy kiểu gì đây?


Quách Gia nghe vậy bật cười ha ha.


- Ta cũng đã nghe tiếng giấy Bạch lộc này đã lâu, nhưng cũng chưa được dùng bao giờ. Trước đây Trường Văn gửi thư cũng chuyên dùng loại giấy Bạch lộc này, lại rất thích thú...Tuy nhiên, ta cũng đã hỏi Thúc Tôn, tên đó cũng chỉ có mười xấp, mặc ta cầu xin thế nào cũng sống chết không chịu cho ta. Lần này đến Huỳnh Dương, nhất định phải tìm A Phúc chất vấn một trận mới được.


Tào Tháo nghe vậy mỉm cười.


Ông biết quan hệ giữa Quách Gia và trong ngoài Tào gia.


Quách Gia càng thẳng thắn như vậy càng chứng tỏ trong lòng y rất vô tư.


Sau khi nghe vậy, Tào Tháo cười nói:


- Hầy, chỉ sợ A Phúc sẽ phải đau lòng rồi!


Bốn phía đều là thân tín, Tào Tháo cũng không cần phải giấu diếm.


Đứng bên cạnh, Dương Hàng vô cùng tò mò, không kìm nổi khẽ hỏi:


- Chủ nhân, theo như lời các ngươi nói, A Phúc kia là Tào Tam Thiên sao?


Tào Tháo gật đầu nói:


- Đúng vậy.


- Vậy phúc giấy kia, là Tào công tử chế tạo ra ư?


Quách gia cười nói:


- Tử Lộ chắc chưa biết rồi, nhũ danh của Hữu Học là A Phúc, chữ "Phúc" trong phúc giấy, chính là lấy tên mụ của hắn đó. Đúng rồi, nhắc đến thì Tử Lộ và A Phúc còn có chút liên quan đó.


Dương Hàng ngẩn ra:


- Liên quan?


- Tử Lộ có biết Chiêu Cơ không?


Dương Hàng nói:


- Đương nhiên biết, đó là tỷ tỷ của nội tử...Tuy nhiên, nàng lại không có quan hệ sâu sắc gì với Tào công tử. Ta chỉ nghe nói, nàng từng được Tào công tử cứu, nay định cư ở Võ Uy. Hai chữ liên quan này là từ đâu mà có?


Tào Tháo không kìm nổi cười ha hả!


Ông chỉ vào Quách Gia:


- Phụng Hiếu, sao ngươi lại lấy tin vỉa hè nói cho Tử Lộ biết chứ?


- Tuy là tin vỉa hè nhưng không có lửa làm sao có khói, ta cảm thấy rất có lý nữa.


Tào Tháo liên tục lắc đầu, thấy nét mặt Dương Hàng mờ mịt không hiểu, liền giải thích:


- Chắc Tử Lộ không biết, lúc trước ta nghe nói Chiêu Cơ lưu lạc ở biên ải, liền nhân dịp A Phúc đi sứ biên ải phía bắc liền yêu cầu nó nghĩ cách đưa Chiêu Cơ trở về.Nhưng không ngờ, tiểu tử này lại trực tiếp liên hợp với Hắc Thủy Tiên Ti, đánh doanh trại quân đội của Lưu Báo, đem bắt cóc mẹ con Chiêu Cơ trở về, sau đó không biết là vì nguyên do gì mà Chiêu Cơ định cư tại Hà Tây. Tiếp đó lại theo A Phúc về Cô Tang. Về phần liên quan như lời Phụng Hiếu nói, thôi, để hắn nói tiếp vậy.


Trong lòng mỗi một người đàn ông đều thích buôn chuyện.


Dù là Tào Tháo cũng không ngoại lệ.


Tuy nhiên, trước mặt cấp dưới mà nói chuyện của chị vợ đối phương dù sao cũng không nên, cho nên, Tào Tháo giả vờ khoanh tay như không để ý đến, nhưng hai lỗ tai thì dựng lên bán đứng tâm tư ông ta.


Quách Gia nói:


- Tử Lộ có biết chuyện Hữu Học giết Vi Đoan chứ?


Dương Hàng gật đầu:


- Đương nhiên biết.


- Vậy Tử Lộ có biết, sau khi Hữu Học giết Vi Đoan, sĩ tộc Quan Trung lòng đầy căm phẫn thề phải giết Hữu Học để báo thù cho Vi Đoan không?


- Việc này cũng biết một chút.


- Nhưng Tử Lộ có biết, về sau sĩ tộc Quan Trung lại đột nhiên yên lặng không?


Dương Hàng mờ mịt lắc đầu:


- Việc này không rõ lắm. Chỉ là nghe nói, phía bên Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký Hà Đông đột nhiên lên tiếng thì chuyện đó tự nhiên lắng đi, không có ai nhắc đến nữa.


Quách Gia nói:


- Nhưng ta lại nghe nói, sĩ tộc ở Quan Trung lúc đó đang vô cùng căm phẫn, Thái tiểu thư liền mang theo con gái đến đó thăm hỏi Hoàng Phủ Kiên Thọ, Vệ Ký, còn cả đám người Hoằng Nông Dương Văn nữa, đau khổ cầu xin cho A Phúc, ba người mới đồng ý ra mặt lên tiếng cho.


- Hả?


Dương Hàng thật sự giật mình kinh hãi.


Hoằng Nông Dương Văn lúc trước là Thái Úy Dương Bưu, chính là đối địch với Tào Tháo.


Quách Gia nói:


- Năm xưa Đổng Trác cầm giữ triều chính, Hoàng Phủ Tung và Dương Văn Tiền trước sau bị nghi kỵ, suýt nữa thì mất mạng. Cũng may có cha vợ ngươi ra mặt biện hộ cho nên mới được giảm tội, còn cứu Hoàng Phủ Tung thoát khỏi tội chém đầu. Thái tiểu thư dựa vào quan hệ này mà thuyết phục hai người đó ra mặt. Về phần Vệ Ký, vốn là tộc thúc của Vệ Trọng Đạo, Thái tiểu thư cũng đau khổ cầu xin mới được ông ta gật đầu. Nếu không thì...


Quách Gia nhướn mày, bộ dạng đó người khác nhìn là hiểu.


Nhưng lại khiến trong lòng Dương Hàng dao động.


Chẳng lẽ, đại tỷ và Tào công tử thật sự là quan hệ mờ ám sao?


Ngay lúc gã đang suy nghĩ, lại nghe Tào Tháo nói:


- Đi, chúng ta quay về thu dọn một chút, sau đó tới Huỳnh Dương để xem tên tiểu tử khốn kiếp kia hiện giờ đang làm những gì. Tử Lộ, ngươi đi thông tri cho Tử Hòa để hắn tới huyện Kinh chờ, sau đó chúng ta cùng xuất phát.


Thời Đông Hán, Lý học chưa hưng.


(Lý học: phái triết học duy tâm đời nhà Tống và nhà Minh, Trung Quốc)


Đối với sự ràng buộc nữ tử cũng không khắc nghiệt như triều Minh Thanh vậy. Tổng thể mà nói, nho học Lưỡng Hán ở giai đoạn hình thức ban đầu còn chưa hình thành, cho nên nữ tử những năm này còn khá tự do, tự có chủ ý đối với hôn nhân và các phương diện khác của mình. Nhưng khá tự do cũng chỉ là tương đối, địa vị nữ tử thấp, mà thời đại này thậm chí cả ngàn năm sau cũng không hề thay đổi được sự thật này. Đặc biệt là sau thời Ban Chiêu thì sự trói buộc với nữ tử so với những năm đầu Đông Hán, thậm chí ở thời kỳ sớm hơn còn tăng mạnh hơn rất nhiều.


Ban Chiêu, là ai?


Nàng là Huệ Ban, người Phù Phong An Lăng, là con gái của Ban Bưu, và là muội muội của Ban Cố và Ban Siêu.


Ban Cố từng viết "Hán Thư Bát Biểu" với "Thiên Văn Chí" nhưng lại chưa tốt, sau này Ban Chiêu kế thừa ý chí của Ban Cố đã hoàn thành Hán Thư Thất Biểu gồm "Bách quan công khanh biểu" cùng với Lục chí "Thiên Văn Chí". Để rồi sau này, "Hán Thư" mới có thể trở thành sách lưu truyền đời sau.


Ban Chiêu còn làm thầy dạy cho Hoàng Hậu và các Quý nhân, được gọi là Tào phu nhân.


Thời Đông Hán, Ban Chiêu là một trong những nhân vật �

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.