-Hắn dám!
Cảnh Quân vung tay gầm lên trong âu thoát.
Cảnh Lâm nói nếu như Thạch Khôi chạy tới trêu chọc quân Hán ở Hồng Thủy thì bọn họ nhất định sẽ trả thù Thạch Khôi.
Cảnh Quân nổi giận!
-Nơi này là Hồng Trạch, không phải Trung Nguyên. Tên tiểu tử Hán gia kia bây giờ đến thân còn chưa lo xong, sao dám gây chuyện ở Hà Tây? Thạch Khôi đúng là trướng mắt, người Hồng Trạch ai cũng đều biết, nhưng mọi người vẫn bỏ qua. Cho dù Thạch Khôi trêu chọc những người đó, nhưng nếu bọn chúng dám giết Thạch Khôi thì nhất định phải đối mặt với sự thảo phạt của bốn vạn người Hồng Trạch. Theo ta thấy, tên tiểu tử Hán gia kia không có lá gan ấy! Nhưng nếu quả thật là bọn chúng dám làm thế thì Thạch Khôi có bao nhiêu người, chúng ta phải bắt bọn chúng nộp lại bấy nhiêu người.
-Con nguyện làm tiên phong lấy lại công đạo.
Cảnh Lâm cười nhạo, không nói gì nữa.
Trên thực tế, ngay cả Cảnh Khánh cũng không cho rằng Tào Bằng có lá gan này, dám đụng đến người Hồng Trạch.
Sau khi Tào Bằng đến Hà Tây vẫn luôn biểu hiện rất khiêm tốn.
Mặc dù hắn từng thể hiện kinh người ở Hồng Thủy Tập nhưng không ảnh hưởng gì tới sự nhận thức của đại đa số người Hồng Trạch.
Nguyên nhân trong đó bao gồm cả chuyện Đậu Lan cố tình ém nhẹm tin tức.
Hơn nữa, trước đây Tào Bằng cũng không phô diễn ra khả năng chiến đấu của quân Hán. Vì thế hầu như tám phần mười người Hồng Trạch đều không biết tiềm lực của Tào Bằng. Trong ấn tượng của đại bộ phận người Hồng Trạch, Tào Bằng chỉ là thằng nhóc con chưa ráo máu đầu. Hai mươi tuổi đầu thì có năng lực, có bản lĩnh gì? Nghe nói hắn chỉ là người thân thích của vị nào đó trên triều đình, chắc vì vậy mà được trọng dụng.
Tuy rằng Cảnh Khánh đã từng gặp qua Tào Bằng nhưng không hiểu biết nhiều về Tào Bằng.
Thậm chí sau khi y chuyển đến thảo nguyên phía Tây Bộ này, rõ ràng y và Tào Bằng là láng giềng nhưng y chưa bao giờ qua thăm hỏi Tào Bằng.
Trong đó cũng là vì y khinh thường Tào Bằng.
Cảnh Lâm cười nhạo khiến cho Cảnh Khánh có chút không hài lòng.
Lúc này ngươi cười nhạo cái gì? Hơn nữa, huynh đệ ngươi nói cũng không sai. Quân Hán làm sao có lá gan này?
Đại doanh Hồng Thủy tuy rằng có nhân số nhiều nhưng chỉ là Hồ Hán hỗn tạp.
Nghe nói, trong đám Hồ nô của đại doanh Hồng Thủy có rất nhiều người Hưu Chư. Mà tên tiểu tử Hán gia Tào Bằng kia hình như trước kia đã bỏ ra một số tiền lớn mua đám nô lệ của Đàn Chá. Những người này làm sao có sức mạnh chiến đấu chứ?
Người khác tin hay không thì không rõ, nhưng Cảnh Khánh tin vậy!
Cảnh Lâm khinh thường lời nói của Cảnh Quân khiến Cảnh Khánh phật ý.
-Đại Lâm, ngươi đi nghênh đón các thúc bá đi! Chắc lúc này bọn họ cũng đến đây rồi. Chúng ta cũng không thể mất lễ nghĩa.
Cảnh Lâm chau mày, có phần không bằng lòng.
Nhưng nếu cha gã đã bảo thì gã không thể từ chối, đành phải chắp tay tuân mệnh ra khỏi âu thoát.
-Cha, ca ca cũng không phải…
Cảnh Quân muốn đỡ cho Cảnh Lâm vài câu thì đã bị Cảnh Khánh khoát tay áo.
-Ta biết!
Cảnh Khánh thở dài.
-Ca ca ngươi là người thông minh. Chỉ có điều nó đọc sách có phần cổ hủ. Ta không thích tính này của nó, hơn nữa rất nhiều người trong tộc cũng không thích, cảm thấy nó quá mức cao ngạo. Ngươi có thể thân mật như vậy với huynh ngươi, ta tự nhiên cũng thấy vui lòng. Nhưng có đôi khi ta chỉ muốn giết cái bản tính cao ngạo của huynh trưởng ngươi.
Cảnh Quân ngậm miệng lại, không biết nói thế nào.
Trong âu thoát rơi vào im lặng khó tả. Cảnh Khánh nhắm mắt lại, âm thầm tính toán.
Nếu thật sự như Đại Lâm nói thì ta nên đối mặt như thế nào đây?
Ngày mới tờ mờ sáng, các tiểu soái đều dồn dập đến.
Sau khi Cảnh gia bành trướng thì có tới sáu tiểu soái. Dưới trướng từng tiểu soái có khoảng chừng bốn trăm bộ hạ. Còn trong tay Cảnh Khánh quản lý gần một ngàn bộ hạ, hơn nữa còn là những người tinh nhuệ nhất. Như vậy Cảnh Khánh có thể an tâm duy trì quyền chủ đạo của mình. Chỉ cần không có nhiễu loạn gì, sáu vị chủ soái ổn định là y có thể xuất binh thâu tóm Thạch Khôi. Chỉ có điều không ai ngờ tới là sẽ phát sinh chuyện như vậy. Thực là khiến mọi người trở tay không kịp.
Hoàng Hoa lâm bốc cháy đến hơn nửa đêm.
Đến sáng sớm thì ánh lửa chỉ còn leo lét.
Nhưng khói đặc cuồn cuộn có thể dễ dàng thấy rõ khiến mấy vị tiểu soái không khỏi băn khoăn.
-Đại nhân, chuyện gì đã xảy ra?
-Thạch Khôi đã chết!
Khuôn mặt Cảnh Khánh âm trầm, y lướt ánh mắt sáng quắc nhìn qua sáu tên tiểu soái.
-Cái gì?
Tuy rằng đã chuẩn bị tinh thần nhưng khi nghe tin như vậy, mấy tên chủ soái vẫn không kìm nổi giật mình.
Cảnh Khánh hạ giọng, trầm trầm nói:
-Vừa rồi trinh sát báo cáo, đêm qua quân Hán ở Hồng Thủy đột nhiên xuất kích, tàn sát toàn bộ quân của Thạch Khôi, không kẻ nào sống sót. Thạch Khôi bị bêu đầu, bây giờ đang treo ở ngoài cổng đại doanh của Hồng Thủy.
-Tên tiểu tử Hán gia thật to gan!
Một tên tiểu soái nổi trận lôi đình, chửi ầm lên.
Cảnh Lâm ở bên cạnh đảo mắt qua, lạnh giọng nói:
-Lục thúc, chẳng phải mấy ngày truớc người cũng tự cho mình là người nhà Hán sao?
-Hả?
-Quân Hán chính là quân hán, ngay cả tên tiểu tử Hán gia kia cũng thế. Tuy rằng chúng ta đã tách khỏi Trung Nguyên cả trăm năm, nhưng chung quy vẫn duy trì huyết thống của nhà Hán. Lục thúc, ta và chư vị đang ngồi ở đây đều là người nhà Hán.
-Cảnh Lâm, ngươi nói chuyện gì với thúc phụ ngươi vậy?
Cảnh Khánh giận dữ, đập bàn đứng dậy.
Cảnh Quân vừa thấy vậy thì vội vàng đứng ra:
-Xin cha bớt giận, huynh trưởng không có ác ý. Ca ca, huynh cũng thật là, Lục thúc luôn như thế, huynh cần gì phải nói thế? Lục thúc, ta thay mặt huynh trưởng xin tạ lỗi với người, xin Lục thúc đừng để bụng.
Lục thúc vốn không còn mặt mũi nào nhưng nghe Cảnh Quân nói như vậy thì bằng lòng ngồi xuống.
-Đại Lâm, ngươi hãy học em trai ngươi, đọc nhiều kinh thư còn không bằng em trai ngươi hiểu biết lễ nghĩa.
Cảnh Lâm hừ một tiếng, không hề phản bác lại.
Nhưng gã gật đầu với Cảnh Quân, tỏ ý cảm tạ.
Cảnh Quân cười cười, quay lại ngồi chỗ cũ.
-Chủ nhân, vì sao quân Hán tấn công Thạch Khôi?
Một tên tiểu soái trầm giọng nói.
-Theo trinh sát hồi báo, đêm trước Thạch Khôi đã tập kích một đạo nhân mã của quân Hán, bắt cướp đi một đám người Hồ nô ở Liêm Bảo, còn giết hơn mấy chục tên quân Hán.
Vài tên tiểu soái nhìn nhau cười khổ.
-Thạch Khôi kia thật là to gan. Đại doanh Hồng Thủy kia có hơn vạn người, còn nhiều hơn nhân khẩu của toàn bộ lạc chúng ta. Đang yên lành hắn đi cướp bóc quân Hán làm gì? Cướp bóc thì thôi, sao còn phải giết người? Không phải là muốn chết sao?
-Không giết người làm sao mà cướp bóc được?
Lục thúc nghiêm mặt, mở miệng nói một câu khiến tên tiểu soái kia nghẹn lời không nói được.
Cảnh Khánh vội vàng nói:
-Chư vị, chư vị, hiện tại chúng ta không nên để tâm đến chuyện đó. Chúng ta phải ngẫm lại xem nên xử lý việc này thế nào. Thạch Khôi là một trong mười tám bộ lạc cùngý chí với chúng ta. Không nói đến việc đúng sai của Thạch Khôi, nhưng Hoàng Hoa Lâm thuộc về lãnh địa của chúng ta. Tào Bằng không nói gì mà đánh đến nơi đó, còn hỏa thiêu Hoàng Hoa Lâm nữa. Bộ tộc của Thạch Khôi bị giết là sự việc cả trăm năm nay người Hồng Trạch chúng ta mới gặp phải. Thạch Khôi tốt xấu thế nào thì tạm thời để qua một bên. Nhưng hắn chung quy lại cũng là một phần tử của Hồng Trạch chúng ta. Nhớ lại năm đó, tổ tiên hắn và tổ tiên chúng ta liên kết lại cùng lập ra minh ước Hồng Trạch. Nay hắn bị quân Hán giết chết ở Hoàng Hoa Lâm, thật là mối nhục nhã cả trăm năm của Hồng Trạch. Nếu chúng ta không lên tiếng thì tất sẽ bị người khác nhạo báng. Các ngươi nghĩ sao?
Cho dù Cảnh Khánh hay những tiểu soái kia, không ai nói thêm lời nào nữa.
Những lời của Cảnh Lâm nói có đạo lý hay không? Nhưng những lời đó còn vẳng bên tai bọn họ: "Dù sao đi nữa thì bọn họ, những người ở Hà Tây này, vẫn tự xưng là người nhà Hán.
Mở miệng nói tên tiểu tử Hán gia, ngậm miệng cũng tiểu tử Hán gia, thật có phần không hợp lý.
Lục thúc nói:
-Vậy ý đại nhân muốn thế nào?
-Tìm Tào Bằng, đòi hắn một công đạo.
Cảnh Quân vừa nghe, lập tức đứng lên:
-Cha, con nguyện làm tiên phong, san bằng đại doanh Hồng Thủy.
-Ngươi câm miệng!
Cảnh Khánh lớn tiếng quát bảo ngưng lại. Cảnh Quân còn muốn nói vài lời thì đã bị Cảnh Lâm kéo tay áo. Y quay đầu lại thấy Cảnh Lâm lắc đầu, ra hiệu bảo không cần lắm lời. Trong lòng tuy có phần không vui nhưng Cảnh Quân vẫn quay về chỗ ngồi.
-Công đạo nhất định phải đòi lại.
Cảnh Khánh lớn tiếng:
-Nhưng không nhất định phải gây chiến. Có câu "tiên lễ hậu binh". Chúng ta cần phải phái người đi trước tiếp xúc với Tào Bằng một chút, xem hắn nói thế nào. Đồng thời phái người đến Hồng Thủy Tập báo cho Đậu đại ca biết chuyện này. Chỉ sợ một bộ lạc của chúng ta không địch nổi Tào Bằng. Nhưng nếu đồng thời mười tám bộ lạc ra mặt thì mới khiến Tào Bằng kinh sợ được. Hồng Bán thuộc về Hồng Trạch chúng ta. Tên tiểu tử Tào gia kia muốn tác oai tác quái ở Hồng Trạch, thật là mơ tưởng! Chư vị nghĩ biện pháp này của ta có thích hợp không?
Các tiểu soái nhìn nhau, không hẹn mà cùng gật đầu khen ngợi.
Bộ lạc của Cảnh Khánh tuy rằng có mấy ngàn người nhưng số lượng quân trong đại doanh Hồng Thủy đã có hơn vạn người.
Sự chênh lệch về lượng người này vẫn khiến mọi người cảm thấy có chút áp lực. Cho dù là khinh thường quân Hán nhưng bọn họ vẫn có phần e ngại nếu như tên tiểu tử Tào gia túng quá hóa liều. Nếu thật sự cần trở mặt thì mười tám bộ lạc Hồng Trạch cùng xuất quân cũng không cần phải lo lắng gì.
Cảnh Lâm ngồi yên lặng một bên nghe, thấy ý mọi người nhất trí thì trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Cha, chỉ sợ lúc này các người đã nhìn lầm vị Tào tướng quân kia!
Chí ít thì Cảnh Lâm suy nghĩ thấu đáo hơn nhiều so với đám người Cảnh Khánh. Sau khi tin tức Tào Bằng đến Hà Tây được truyền đi, Cảnh Lâm theo bản năng đã lệnh cho người đi thu thập tin tình báo về Tào Bằng. Tuy nói rằng khoảng cách Hà Tây và Hứa Đô xa xôi nhưng muốn nghe tin tức gì cũng không phải là việc khó. Đặc biệt ba tác phẩm của Tào Bằng cũng được phổ biến ở Quan Trung. Cho nên Cảnh Lâm đã nhanh chóng thu thập được tin tức về Tào Bằng. Hắn mà yếu đuối sao? Cũng không thể nói người này dựa vào mối quan hệ với thượng cấp được.
Dựa vào quan hệ thân thích thì tuyệt đối hắn không thể làm ra bài văn "Ái liên thuyết" và "Lậu thất minh" được.
Nếu như không có thực học thì làm sao có thể lên chức nhanh chóng như vậy? Đây vẫn chỉ là thăng vài chức. Nếu lúc trước Tào Bằng không đi gây chuyện thì nói không chừng hiện tại đã được làm tướng quân, thậm chí có thể phong hầu. Kẻ yếu đuối thì không thể ở Khúc Dương đối mặt mấy lần với hổ lang chi sư, chiến đấu anh dũng. Kẻ yếu đuối không thể mạo hiểm để bị xử tử mà thả cho gia quyến Lã Bố chạy thoát chỉ để trả một chút ân tình. Kẻ yếu đuối không thể không màng sinh tử, hỏa thiêu vạn đại quân Viên Thiệu. Kẻ yếu đuối không thể vì người nhà mà giận dữ đánh quốc trượng.
Tất cả những điều trên đều chứng tỏ Tào Bằng không phải là một kẻ yếu đuối có thể bắt nạt, cũng không phải là hạng người vô năng.
Ngược lại, người này rất cố chấp mà cũng rất cứng rắn!
Cảnh Lâm đã ý thức được ngay từ đầu sách lược của nhà mình với đại doanh Hồng Thủy đã là sai lầm rồi.
Chỉ sợ là ngay cả Đậu Lan cũng bị sự khiêm tốn của Tào Bằng làm cho mê muội.
Cũng có thể nói, Tào Bằng không phải là cố ý giấu diếm, chỉ là hắn không muốn gây chuyện, hy vọng có thể vững vàng nắm Hà Tây trong tay.
Nếu nghĩ Tào bằng dễ bắt nạt thì tuyệt đối sai hoàn toàn.
Cảnh Lâm vốn định tìm cơ hội nhắc nhở Cảnh Khánh một chút. Nhưng gã không nghĩ tới chuyện chưa tìm được cơ hội thì đã xảy ra sự việc của Thạch Khôi. Nếu chuyện này xử lý không tốt thì rất có khả năng sẽ gây ra biến động lớn, đó không phải là chuyện mà Cảnh Lâm muốn nhìn thấy.
-Cha, con nguyện đi sứ đến đại doanh Hồng Thủy!
Nghĩ đến đây, Cảnh Lâm đứng dậy, chắp tay chờ lệnh.
Cảnh Quân cũng nói:
-Cha, con nguyện đi cùng đại ca.
Cảnh Lâm tuyệt đối sẽ không để Cảnh Quân đi theo.
Cảnh Quân tính tình nóng nảy, là người luôn làm theo ý mình. Mà đối tượng lần này y phải gặp lại không dễ đối phó như vẻ ngoài. Tào Bằng cũng cao ngạo, hơn nữa hắn đã dám xuất binh, lại làm ra chuyện động trời như vậy... Đốt cháy Hoàng Hoa Lâm? Ngươi thực sự nghĩ rằng hắn là vì Thạch Khôi mới đốt Hoàng Hoa Lâm sao? Tuyệt đối không thể nào!
Hắn là đang rung cây dọa khỉ.
Ta đánh!
Ta chẳng những đánh Thạch Khôi, ta còn muốn cho tất cả người Hồng Trạch các ngươi đều biết.
Theo tin tức thám báo hồi báo, Thạch Khôi bị Tào Bằng trực tiếp giết chết rồi sau đó mới bêu đầu thị chúng. Nếu hắn chỉ là vì báo thù cho mấy chục quân Hán kia, cũng sẽ không cần huy động nhiều binh lực đến thế, đốt cháy Hoàng Hoa Lâm.
Tào Bằng, ắt sẽ không khiêm tốn như trước kia nữa.
Nếu hắn đã quyết định phải làm chuyện lớn, vậy thì cũng sẽ không tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
Nếu Cảnh Quân đi …
Thành sự thì ít, bại sự có thừa!
Cho nên, Cảnh Lâm tuyệt đối sẽ không đồng ý.
Tuy nhiên gã cũng không thể từ chối thẳng thừng, nếu không sẽ làm ảnh hưởng đến danh hiệu " Người đọc sách".
- Cha, Tiểu Quân không thể đi được.
- Vì sao?
Cảnh Lâm cười khổ nói:
- Tào Bằng tiêu diệt Thạch Khôi, chưa chắc sẽ bỏ qua như vậy. Nếu chẳng may hắn cho rằng chuyện Thạch Khôi gây nên là do cha đứng sau lưng ra chỉ thị thì sao. Cha, người chớ quên, ít nhất trên danh nghĩa, tên Thạch Khôi kia cũng thuộc sự chỉ huy của chúng ta. Con đi lần này, là muốn thám thính tình hình một chút, và muốn tiếp xúc trực tiếp với Tào Bằng. Lỡ như Tào Bằng trở mặt, cha và Tiểu Quân cùng đi, há không phải nguy hiểm hay sao? Con nghe nói Tào Bằng là danh sĩ Trung Nguyên, con đọc qua sách, ít nhất cũng có thể bảo toàn tính mạng. Nhưng Tiểu Quân đi rồi, lỡ như chọc giận hắn, vậy thì không dễ trở về đâu.
Những lời Cảnh Lâm nói đã làm Cảnh Khánh cảm động.
Đúng vậy, hai đứa con đều qua đó rồi, nhỡ đâu Tào Bằng trở mặt, chẳng phải là...
- Tiểu Quân, ngươi ở lại!
- Cha, con không tin tên tiểu tử Tào gia…..
Cảnh Quân đương nhiên không phục, lớn tiếng kêu lên.
Cảnh Khánh cả giận nói:
- Trước đây con còn nói tên tiểu tử Tào gia không có lá gan lớn như vậy. Nhưng người ta lại đứng ngay trước mặt chúng ta, diệt cả bộ tộc Thạch Khôi. Người như thế khó đối phó nhất, huynh trưởng con tri thư đạt lễ, còn dễ nói chuyện, con tuyệt đối không thể đi theo.
- Ca ca...
Cảnh Quân muốn Cảnh Lâm ra mặt cho y.
Nhưng Cảnh Lâm lại lắc lắc đầu, vỗ vai y nói:
- Tiểu Quân, nghe lời cha, ở nhà đi. Lỡ như thật sự đánh nhau, đệ còn có thể chiến đấu anh dũng, chu đáo bảo vệ bộ tộc. Ca ca không bằng đệ,cứ để ca ca đi chuyến đến Hồng Thuỷ này.
Cảnh Quân tức đến đỏ mặt tía tai.
- Ca ca, nếu tên tiểu tử Tào gia kia dám làm khó dễ ca, đệ nhất định không buông tha cho hắn.
Cảnh Khánh nói:
- Đại Lâm, chừng nào con xuất phát?
Cảnh Lâm cười, nhìn thoáng ra ngoài:
- Nếu trời đã sáng, việc này không nên chậm trễ, con sẽ lên đường ngay.
- Vậy, đi sớm về sớm.
-----------------------
Phải nói, Cảnh Quân đối đãi với người làm ca ca là gã quả thật không tệ.
Tuy rằng không thể đồng hành, nhưng Cảnh Quân đã đem vật cưỡi y thích nhất là "Thanh Thông Mã", giao cho Cảnh Lâm. Thanh Thông Mã là một con bảo mã. Năm đó, lúc Lương Nguyên Bích còn chưa phản bội Hồng Trạch, đã tặng mười con ngựa Đại Uyển Tây vực thượng đẳng cho Đậu Lan.
Cảnh gia xưa nay ủng hộ Đậu Lan, cho nên Đậu Lan đã chọn từ trong 10 con ngựa đó chọn ra hai con tặng cho Cảnh Khánh.
Trong đó có một con là ngựa cưỡi hiện nay của Cảnh Khánh. Đó là một con ngựa ô nhưng trên đỉnh đầu lại có một dúm lông màu trắng, cực kì oai vệ, tuấn kiệt. Con còn lại là Thanh Thông Mã, tặng cho Cảnh Quân. Cảnh Quân luôn yêu thích con ngựa này như bảo bối, hôm nay thấy huynh trưởng đi đến đại doanh Hồng Thuỷ rất nguy hiểm cho nên liền đem Thanh Thông Mã cho Cảnh Lâm mượn.
Cảnh Lâm thầm mắc cười, nhưng đối với tâm ý này của huynh đệ, gã cũng có chút cảm động.
Sau khi đợi chuẩn bị ổn thoả, Cảnh Lâm lên ngựa, dẫn theo năm mươi dũng sĩ trong bộ tộc, tiến đến đại doanh Hồng Thuỷ.
Cùng lúc đó, Cảnh Khánh hạ lệnh toàn bộ bộ lạc chuẩn bị lâm chiến.
Hắn lệnh Cảnh Lâm mang theo thư tay của hắn, lập tức chạy tới Hồng Thủy Tập, đem chuyện Hoàng Hoa Lâm nói cho Đậu Lan biết.
Chuyện này không thể giấu diếm được.
Lửa ở Hoàng Hoa Lâm lớn như vậy, các bộ lạc khác sao có thể không nhìn thấy được?
Chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ có người lại hỏi. Tuy nhiên là chiến hay là hoà, nhất thiết phải nhận được sự cho phép của Đậu Lan.
Dù sao, các bộ lạc đã bắt đầu chỉnh đốn lại, có thể điều động bao nhiêu binh mã đây? Đây vẫn còn là ẩn số.
Cảnh Khánh cũng có chút lo lắng, dù sao khoảng cách của hắn gần với đại doanh Hồng Thủy nhất. Lúc trước Đậu Lan bố trí hắn ở nơi này, hắn còn rất vui mừng. Xét đến cùng nơi đây có địa bàn rộng lớn, người nhiều, chăn nuôi cũng rất tốt, là một sự sắp xếp rất tốt. Nhưng hiện tại, Cảnh Khánh đã cảm nhận được áp lực. Đại doanh Hồng Thủy quá gần âu thoát của hắn! Nếu chẳng may phát sinh xung đột...
Chỉ mong, Đại Lâm có thể tạm thời xoa dịu Tào Bằng.
--------------------
Giờ Thìn xuất phát, đến giờ Thân, Cảnh Lâm đã đến Hoàng Hoa Lâm.
Ngày xưa Hoàng Hoa Lâm um tùm, nay đã biến thành một cánh đồng hoang tàn. Cây cối cháy khét kia vẫn còn đang bốc lên khói đen, rất nhiều nơi vẫn còn lửa, dường như muốn tỏ rõ hôm qua nơi này từng xảy ra một trận chiến cực kỳ ghê gớm...
Cây cỏ đã bị đốt sạch.
Có lẽ lúc gió xuân năm tới thổi qua, nơi này sẽ hồi phục sức sống.
Nhưng Hoàng Hoa Lâm nay đã đi không trở lại, có lẽ trăm năm sau, cũng sẽ không có người nhớ rõ nơi này từng có một khu rừng tươi tốt xanh um. Ghìm ngựa bên cạnh đống hoang tàn, Cảnh Lâm không khỏi cảm thán. Gió thu thổi qua, mang theo sự thê lương, cùng với suy nghĩ trước cảnh tượng tiêu điều này thật khiến cho Cảnh Lâm không khỏi rùng mình.
- Thật sự không còn bất cứ ai còn sống sao?
Trong đám dũng sĩ đi theo, có thám báo đêm qua đã đến trước tra xét.
Nghe được câu hỏi của Cảnh Lâm, thám báo kia vội vã bước lên phía trước, hạ giọng nói:
- Không còn gì cả, tất cả đều bị giết. Nghe nói, Thạch Khôi kia chia làm hai đường, một bộ phận ở lại trong doanh chống cự, gã dẫn người phá vây từ đầm lầy phía đông, dường như là muốn tập kích đại doanh Hồng Thủy. Nhưng quân Hán sớm có chuẩn bị, mới vừa ra đầm lầy, liền bị quân Hán tấn công. Thạch Khôi bị tên Bắc Trung Lang Tướng tự tay giết chết, binh mã mang theo một người cũng không sống sót, toàn quân đều bị diệt. Rồi sau đó, vị Bắc Trung Lang Tướng kia hạ lệnh đốt Hoàng Hoa Lâm. Những người trong doanh trại đều bị chết cháy, cho dù có lao ra đi nữa cũng bị quân Hán bắt làm tù binh, bêu đầu tại chỗ.
Mọi người nghe được, không khỏi hãi hùng khiếp vía.
Cảnh tượng đêm qua dù không tận mắt nhìn nhưng bên cạnh đống hoang tàn, nghe thám báo thuật lại, bọn họ lại như nhìn thấy mọi chuyện rõ ràng trước mắt.
Bọ ngựa đá xe!
Cảnh Lâm hít sâu một hơi, trong đầu hiện ra câu này.
Cho dù Hồng Trạch người đông thế mạnh nhưng nói muốn ngăn cản sự tấn công của đại quân triều đình dễ như trở bàn tay, quả thật là có thể không?
Nhớ năm đó, đám người Khương Hà ở Tiên Linh phát triển đến như thế nào, nhân khẩu nhiều hơn Hồng Trạch gấp mấy lần, rốt cuộc chọc giận triều đình, bị Thái Uý Đoạn Cảnh đuổi theo ở núi Phùng Nghĩa, người chết ngựa ngã, máu chảy thành sông, cuối cùng bị triều đình tiêu diệt.
Cảnh Lâm chưa thấy qua trận chiến đấu năm đó!
Trên thực tế, người trải qua trận chiến năm đó còn sống, chỉ có một mình tộc trưởng bộ lạc Lý gia, Lý Kỳ.
Cảnh Lâm từ trước đã nghe Lý Kỳ nói qua, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.
Cho dù người Hồng Trạch đuổi Tào Bằng khỏi Hà Tây, thì sẽ có Lý Bằng, Vương Bằng đến. Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, cho dù triều đình nay không như xưa, nhưng nếu thật sự hạ quyết tâm thu phục Hà Tây, ai có thể đủ ngăn cản bước chân của triều đình?
Nghĩ đến đây, Cảnh Lâm đành khe khẽ lắc đầu.
- Đi thôi!
Gã vùng dây cương:
- Trời sắp tối rồi, cần phải đến đại doanh Hồng Thủy nhanh.
Nói xong, gã thúc ngựa, giục ngựa phi nước đại, gấp rút hướng đại doanh Hồng Thuỷ lao đi.
Năm mươi người dũng sĩ trước khi xuất phát, khí thế bừng bừng.
Nhưng sau khi bọn họ xem qua đống hoang tàn ở Hoàng Hoa Lâm, ngạo khí trong lòng cũng lập tức biến thành mây khói.
Quân Hán không chấp nhận chịu nhục!
Ánh tà dương, giáng chiều!
Hồng Thuỷ dưới ánh nắng chiều tà, hình như có chút kì dị.
Đại doanh Hồng Thủy đứng sừng sững ở bên bờ sông Hồng Thủy. Trong ánh tà dương, nơi đây toát lên vẻ trang nghiêm làm cho lòng người không khỏi sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Toàn bộ đại doanh Hồng Thủy đều dựng bên cạnh sông Hồng Thuỷ.
Phía trước là binh doanh, phía sau là dân cư, thiết kế theo phương hướng Cửu Cung, tổng cộng chia làm chín doanh trại...
Trên đường đám người Cảnh Lâm đi tới, bọn họ gặp không ít thám báo của quân Hán. Tuy nhiên, bọn họ không dám gây rắc rối, mà những tên thám báo này dường như cũng không có hứng thú để ý tới bọn họ. Từ khi đại doanh Hồng Thủy dựng lên tới nay, đây là lần đầu tiên Cảnh Lâm đến thăm hỏi.
Từ xa nhìn vào, cả đại doanh giống như một con thú khổng lồ, hung mãnh, kéo dài lên phía trên Hồng Thủy.
Khí thế vô biên đó luôn làm người ta cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Ngoài cổng viên môn, đại kỳ Xích Long bay phần phật trong gió cùng với ánh chiều tà. Đại kỳ thật giống như bị một lớp máu huyết bao phủ.
- Người nào đến thế?
Đoàn người vừa mới tới gần viên môn đã thấy một đội quân lính ngăn cản.
Binh lính này đều mặc y giáp sáng loáng, uy thế vững vàng.
Cảnh Lâm cũng không dám chậm trễ, vội vàng ghìm cương chiến mã, ngồi trên lưng ngựa chắp tay nói:
- Học trò Cảnh Lâm, gia phụ là người đứng đầu Cảnh thị của thảo nguyên Hồng Trạch, Cảnh Khánh. Lâm phụng mệnh gia phụ, đặc biệt đến chào hỏi Tào tướng quân, thỉnh cầu thông bẩm một tiếng.
Cảnh Lâm nói hoàn toàn chính xác ngôn ngữ địa phương, lời nói cũng rất khéo léo.
Từ nhỏ gã đã thích văn hoá Trung Nguyên, lại thêm Lý Kỳ vốn người là Hà Lạc, cho nên Cảnh Lâm luôn quấn quít Lý Kỳ, để hắn dạy gã tiếng Hà Lạc. Trung Nguyên lúc đó đại khái chia ra hai loại tiếng Quan thoại. Một là tiếng Quan Trung, còn lại là tiếng Lạc Dương.
Bởi vì Đông Hán định đô ở Lạc Dương, cho nên tiếng Lạc Dương là tiếng chính.
Cảnh Lâm nói giọng Lạc Dương, khiến cho vẻ đề phòng trên mặt mấy tên binh lính lập tức dịu đi rất nhiều.
- Mời đợi một chút, đợi tôi đi thông bẩm.
Binh lính lui về bên trong viên môn, có người đến thông báo với Tào Bằng.
Tuy nhiên, Cảnh Lâm biết, quân Hán trong viên môn vẫn chưa nới lỏng cảnh giác. Thậm chí sau khi bọn họ lui về viên môn, cung nỏ đều nhắm ngay về phía Cảnh Lâm. Đơn giản chỉ nhìn từ việc nghiêm phòng cẩn mật như vậy, quân Hán không phải là đám quân ô hợp. Những tên Thạch Khôi kiếm chuyện với quân Hán, thật sự là quá không khôn ngoan. Cảnh Lâm càng chắc chắn với ý kiến của mình!
Xuống ngựa ở ngoài viên môn, đám người Cảnh Lâm vừa chờ vừa âm thầm quan sát.
Nhưng gã lại thấy hàng nhóm binh lính ra vào từ hai bên cửa. Hoặc kị binh, hoặc bộ binh, bọn họ ra vào rất có quy tắc, một chút cũng không thấy hỗn loạn. Trong đại doanh có một hàng chòi canh, cung xạ tiễn cẩn thận đề phòng. Bên trong đại doanh lại rất yên tĩnh. Ở ngoài viên môn, Cảnh Lâm căn bản không thể tra xét bên trong rốt cuộc là có bao nhiêu binh mã.
Cảnh Lâm càng xem, càng cảm thấy kinh hãi.
Nếu thật sự muốn giao chiến với quân Hán, cho dù là lực lượng nghiêng về Hồng Trạch, thì thắng lợi này cũng sẽ rất thê thảm!
Quân Hán không thể chịu nhục!
Thiên quân uy vũ...
Tiếng kèn vang đến trời cao.
Trong quân doanh vang lên tiếng vó ngựa, ngay sau đó là một đội kị quân từ trong viên môn lao ra.
Tuỳ tùng của Cảnh Lân giật cả mình!
Thanh thế của đội kị quân này thật là kinh người. Ước chừng khoảng trăm con ngựa nhưng nếu chỉ nghe tiếng chân, thì như là cả vạn con ngựa đang phi nước đại.
Đứng trên mặt đất, bọn Cảnh Lâm cũng có thể cảm nhận được mặt đất đang rung lên.
Thanh Thông Mã sốt ruột lắc đầu vẫy đuôi, thỉnh thoảng phì phì vài tiếng, lộ ra một chút bất an.
- Tất cả đều không được nhúc nhích!
Cảnh Lâm mặt hơi biến sắc, thấy tuỳ tùng phía sau muốn xông lên, vội vàng xua tay quát bảo ngưng lại. Có câu là lưỡng quốc giao tranh, không giết sứ giả. Huống chi Hồng Trạch và huyện Hồng Thủy hiện giờ vẫn chưa phải đối địch nhau. Cảnh Lâm ngay từ ban đầu đã rất nhượng bộ, thậm chí còn tự xưng mình là học trò. Y tin tưởng, Tào Bằng tuyệt sẽ không làm khó y vào lúc này …
Cố gắng trấn an Thanh Thông Mã, Cảnh Lâm thầm có chút căng thẳng.
Đúng lúc này, đội kị binh đồng loạt dừng bước.
Chỉ thấy bọn họ nhanh chóng tách ra hai bên, từ giữa một con ngựa bước ra. Thanh Thông Mã nhìn thấy con ngựa kia không ngờ lại hoảng sợ liên tục lui về phía sau.
Cảnh Lâm thất thanh nói:
- Sư hổ thú?
Người tới không ngờ lại cưỡi sư hổ thú ngàn năm khó gặp!
Nhưng chợt, y liền phản ứng lại, xem ra, người thanh niên ngồi trên sư hổ thú này e rằng chính là Bắc Trung Lang Tướng, Tào Bằng.
Sớm đã nghe nói, Bắc Trung Lang Tướng có một hảo mã.
Nhưng Cảnh Lâm chưa tận mắt thấy qua.
Ánh mắt của y từ trên người sư hổ thú chuyển sang người thanh niên ngồi trên ngựa.
Người thanh niên này ước chừng chỉ hai mươi tuổi, trên mặt còn mang theo một chút non nớt. Nếu người đó nhảy xuống ngựa, thân người cao tám thước, có vẻ cực kì khôi ngô, cường tráng. Chỉ thấy hắn đầu đội khăn chít đầu, thân mặc áo ngắn rộng thùng thình màu xanh, bên ngoài khoác một chiếc áo dài. Thắt lưng là tơ Thiên Tàm, mang ngọc bội, bên trên móc một khối bảo thạch bắt mắt xanh biếc, cực kì giá trị…
Người thanh niên ở trên ngựa hỏi:
- Vị kia là Cảnh Lâm công tử?
Cảnh Lâm vội đem dây cương giao cho tuỳ tùng bên cạnh, bước nhanh vài bước, khom mình thi lễ:
- Hai chữ "công tử", Lâm hổ thẹn không dám nhận. Học trò chẳng qua là một tên di dân, sao dám để Tào tướng quân đích thân đến đón tiếp? Tội của Lâm này, còn xin tướng quân thứ tội.
Lời nói này có vẻ có chút khiêm tốn.
Trong mắt Tào Bằng hiện lên một chút khác lạ, hắn bước xuống ngựa, đi nhanh hai bước, đỡ lấy Cảnh Lâm.
- Cảnh công tử không cần đa lễ. Mỗ đến Hà Tây, đã nghe danh tiếng của công tử, nghe nói công tử uyên bác, tiếc chưa có cơ duyên, đến nay mới được diện kiến.
Cảnh Lâm càng thêm sợ hãi!
Ngươi đại danh đỉnh đỉnh Tào Tam Thiên, được xưng là nhân tài kiệt xuất trong những thanh niên ưu tú của Trung Nguyên, bậc thầy của những bài học vỡ lòng.
Ngươi nói ta uyên bác, không phải là chê cười ta sao?
Tào Bằng càng lễ nghĩa với y, Cảnh Lâm lại càng sợ hãi.
Sau khi hai người chào hỏi xong, Tào Bằng kéo cánh tay Cảnh Lâm, cười nói:
- Hôm nay huynh trưởng đến, mỗ trong lòng rất vui. Có câu là, có bằng hữu từ phương xa vui còn không kịp... Huynh trưởng và mỗ gần trong gang tấc, lại chưa được nói với nhau câu nào. Hôm nay nếu đến đây, nhất định mỗ phải đàm đạo với huynh trưởng thật lâu mới được. Chỉ có thế này, mới có thể thứ cho Tào mỗ lúc trước chậm trễ. Đến đây, tiệc rượu đã chuẩn bị xong, mời huynh trưởng cùng đi với ta.
Cổ nhân thường nói "Bả tí nhi hành" (Cầm tay mà đi), là để biểu thị sự thân mật và coi trọng của đối phương.
Cảnh Lâm được sủng ái mà lo sợ, nhắm mắt đi theo Tào Bằng, liên tục nói "Không dám".
Đi vào viên môn, rõ ràng có một loại cảm giác khác hoàn toàn so với bên ngoài. Bên trong đại doanh này, quân ngũ nghiêm túc. Từng quân trướng liên kết với nhau ngay ngắn, trật tự, không có chút hỗn loạn nào. Lúc này, đúng giờ cơm chiều, Cảnh Lâm thấy khói bếp lượn lờ trong quân nhưng quân lính vẫn lần lượt đến thao trường, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề, hết sức uy nghiêm.
Gữa những bước chân kia, lộ ra sát khí đằng đằng.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng Cảnh Lâm lại cảm nhận rất rõ ràng...
Trong lòng y không khỏi hít một hơi khí lạnh: "Chẳng lẽ bọn họ vừa mới đánh trận xong sao?"
Theo đạo lý nói, Tào Bằng toàn thắng, lý ra phải chúc mừng mới phải. Nhưng coi dáng vẻ quân binh như vậy, vẫn duy trì rèn luyện như trước kia, hiển nhiên là bọn họ đang chuẩn bị.
Chuẩn bị cái gì?
Không hề nghi ngờ, bọn họ là phòng bị người Hồng Trạch đánh lén.
Xem ra vị Tào tướng quân đã chuẩn bị xong việc khai chiến với người Hồng Trạch.
May mắn cha y không kích động, bằng không chỉ sợ đám thiết kỵ quân Hán này sẽ thúc ngựa đạp nát bộ lạc Cảnh thị.
Tào Bằng mỉm cười, khóe mắt loé sáng, âm thầm đánh giá Cảnh Lâm.
Hắn đã thấy mặt Cảnh Lâm biến sắc, hiển nhiên y đã bị cảnh tượng trước mắt này làm rúng động...
Chu Công Cẩn có thể lập hội Quần Anh, khiến Tưởng làm đạo thư; hôm nay ta cũng có thể bày Hồng Môn yến, buộc mười tám bộ lạc Hồng Trạch ngươiphải ngoan ngoãn!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tào Bằng nở ra một nụ cười tinh quái.
Hắn cười lớn hỏi:
- Huynh trưởng, quân doanh của ta có uy vũ không?
Thân mình Cảnh Lâm khẽ run lên, vội vàng nói:
- Quân Hán uy vũ!
- Ha ha, chỉ là bình thường mà thôi. Nếu huynh trưởng gặp Hổ Báo kỵ của tộc thúc của ta, đó mới chân chính là thiết kỵ quân Hán, gồm cả trăm vạn người, ai cũng khó đối phó cả.
- Hổ Báo kỵ?
- Đúng vậy, triều đường giờ đã ổn định, thế cục thiên hạ cũng dần sáng tỏ. Viên thị ở Hà Bắc chẳng qua chỉ còn chút hơi tàn, Tư Không quét ngang Hà Bắc, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đợi triều đình thống nhất Hà Bắc, bình ổn thiên hạ, sẽ tiến lấy Giang Đông. Đến lúc đó, huynh trưởng thấy trăm vạn hùng binh triều đình qua sông, khí phách tất là kinh người.
Cảnh Lâm dù sao cũng chỉ là một tên thư sinh!
Y đọc sách tuy rằng không ít, nhưng dù sao cũng ở nơi Hà Tây hoang vắng, kiến thức không nhiều lắm.
Hổ Báo kỵ, trăm vạn hùng binh...
Tào Bằng nhìn như vô ý để lộ tin tức, khiến Cảnh Lâm kinh hồn bạt vía.
Triều đình dù sao cũng là triều đình, sao có thể đánh đồng với Hồng Trạch nho nhỏ này? Ngươi cũng nghe Tào tướng quân nói rồi, triều đình hiện tại không có sức để ý tới Hà Tây. Đợi người ta giải quyết xong chuyện trong tay, tuyệt đối sẽ không ngồi xem Hà Tây cô huyền ngoại cảnh. Đậu Lan cũng thế, Mã Đằng cũng thế, hoặc là còn vị Khương vương Đường Đề kia nữa, cho dù bọn họ có thể đuổi Tào Bằng đi, chẳng lẽ có thể chống đỡ được sự tất công của trăm ngàn đại quân triều đình? Nếu thật sự đắc tội với triều đình, Hồng Trạch từ đây sẽ nguy rồi!
Cảnh Lâm nuốt nước miếng.
Xuyên qua tiền doanh, là đại doanh của Tào Bằng.
Doanh trại quân đội cũng không tính là quá lớn, nhưng thủ vệ lại cực kỳ nghiêm ngặt.
Xem binh lính đóng trong quân doanh và quân Hán thấy trước đây, rõ ràng không giống nhau lắm.
Ai ai cũng mặc đồ đen? Khoác áo, cầm đao đeo cung mà đứng gác. Lúc Cảnh Lâm đi ngang qua người bọn họ, có thể cảm nhận được một chút sát ý. Trang bị đầy đủ, huấn luyện nghiêm khắc, bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến luyện binh hay sao? Đám nha binhnày khiến Cảnh Lâm và đám tùy tùng phò trợ cho y đều sợ hãi.
- Đây là quân tinh nhuệ phương nào?
Tào Bằng cười:
- Đây chẳng qua chỉ là tuỳ tùng bên cạnh mỗ, tên là Hắc Mạo. Thiết kỵ lúc nãy huynh trưởng thấy, cũng là cận vệ của Bằng, tên là kỵ binh Phi Mạo. Những người này theo ta nhiều năm, trải qua vô số trận chiến. Bọn họ từng tham gia đại chiến Diên Tân, từng lập nhiều chiến công hiển hách, hạ gục trăm vạn đại quân của Viên Thiệu. Nay, bọn họ đều cùng ta đến Hà Tây.
- Lại có quân tinh nhuệ mạnh mẽ như thế ư!
Cảnh Lâm không khỏi âm thầm gật đầu.
--------------------------
Đoàn người đi vào trong đại trướng trung quân, đã thấy có một số người đứng đó.
Đứng đầu là một thanh niên, xem tuổi cũng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, dáng vẻ đôn hậu nhưng rắn chắc, mặt mày đen nhánh, phong thái rất điềm tĩnh.
-Đây là Tư Mã hành quân của ta, tên là Hách Chiêu. Đúng rồi, hắn cũng là người Bắc Cương, nguyên là người Tịnh Châu, cách Hà Tây không xa.
Hách Chiêu chắp tay thi lễ, nhưng không nói chuyện.
Cảnh Lâm cũng không dám thất lễ, vội vàng đáp lễ Hách Chiêu.
Bất luận như thế nào, người ta là Tư Mã hành quân của Tào Bằng, một mệnh quan triều đình thật sự. Cảnh Lâm tuy nói là trưởng tử của Cảnh thị, nhưng ở trước mặt Hách Chiêu, y quả thực không là gì cả. Sau đó, Tào Bằng lại hướng Cảnh Lâm giới thiệu hai người Lương Khoan, Khương Tự. Nói ra, Cảnh Lâm đối với hai người này không tính là xa lạ. Dù sao Lương Khoan, Khương Tự trước đây cũng là du hiệp kiếm khách nổi danh ở Lương Châu. Cảnh Lâm cho dù chưa từng gặp hai người họ, nhưng ít ra cũng nghe nói qua tên của bọn họ. Đọc Truyện Online mới nhất ở Ebook Full.Net
- Không nghĩ tới, hai vị cũng dốc sức vì Tào tướng quân.
-Cũng không phải, cũng không phải!
Tào Bằng liên tục xua tay:
- Hai người họ không dốc sức cho ta, mà là dốc sức vì triều đình!
- A, cũng là Lâm mạo muội!
- Ha hả, hai vị tráng sĩ Lương Khoan và Khương Tự giúp ta rất nhiều. Ta đã trình báo lên triều đình, phong hai người họ làm chức Biệt Bộ Tư Mã. Chắc hẳn không bao lâu nữa, triều đình sẽ lệnh bổ nhiệm.
Lương Khoan và Khương Tự mới nương nhờ Tào Bằng được bao lâu? Sao bọn họ đã được làm Biệt Bộ Tư Mã như thế?
Trong lòng Cảnh Lâm, không cần nói cũng biết là hâm mộ biết bao nhiêu... Đáng tiếc cha y không hiểu chuyện, nếu tìm nơi nương tựa là Tào tướng quân, với bản lĩnh của ông, ít nhất cũng có thể làm Đô úy. Ôi, tên tuổi của các đại nhân của bộ lạc cũng chỉ ởcó 1 mẫu 3 phân đất Hồng Trạch này. Ra khỏi Hồng Trạch, đại nhân bộ lạc là gì chứ? Nhưng ngàn người ở bộ lạc, ở Hà Tây căn bản là không đáng giá nhắc tới. Nếu là tới Trung Nguyên, cái gọi là bộ lạc đại nhân, kỳ thật chính là một giáo hóa man di không biết gì.
Nghĩ đến đây, trong lòng Cảnh Lâm càng không thoải mái.
Sau khi Tào Bằng giới thiệu xong, mọi người phân chủ khách ngồi xuống.
Thái Địch dẫn nô bộc dâng rượu.
- Người này không giống như người Trung Nguyên.
Cảnh Lâm nhìn thấy Thái Địch, không khỏi ngẩn ra.
Thái Địch rõ ràng là người Hung Nô, nhưng nhìn dáng vẻ hình như là thân tín của Tào Bằng.
Tào Bằng cười to:
- Đây là đệ tử của Bằng, đích xác không phải là người Trung Nguyên. Tuy nhiên nói đến ngoại tổ phụ của hắn, chắc là huynh trưởng cũng nghe nói qua. Ha hả, đó là Thái Ung - Thái công vang danh khắp thiên hạ.
- A, đúng là hậu duệ của danh môn.
Cảnh Lâm đọc qua không ít sách, sao có thể không nghe nói qua Thái Ung.
Tào Bằng nói:
- Đ
Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.