Chương 431: Đoàn tụ

Thời Sở Hán, Hạng Võ và Lưu Bang lấy Huỳnh Dương để phân định thiên hạ, vẽ ra ranh giới Sở-Hán. Thời Lưỡng Hán, Huỳnh Dương và Trường An, Trùy Dương Bình Cấp được hiệu xưng "Phú quan hải nội"… Nổi danh thiên hạ. Thế nhưng sau loạn Khăn Vàng, vị trí quân sự của Huỳnh Dương dần dần nghiêng về kinh tế và chính trị. Làm cửa phía bắc của Hứa Đô, Huỳnh Dương đóng vai trò vô cùng quan trọng.


Từ khi Tào Tháo coi trọng việc khai thông xưởng cạnh dòng sông, Huỳnh Dương ngày xưa lại được mở rộng, lại lần nữa tỏa ra sức sống mạnh mẽ.


Đầu tháng ba năm Kiến An thứ mười, mưa xuân rả rích, đào hạnh hoa rơi.


Đoàn người Tào Bằng đến ngoài thành Vinh Dương, lập tức làm Huỳnh Dương náo nhiệt…


Thái Thú Huỳnh Dương Vương Thực đích thân ra ngoài thành nghênh đón.


Với địa vị Thái Thú của một quận tới đón tiếp một kẻ tù tội, cũng là chuyện chưa từng xảy ra. Ngoài Vương Thực ra, Thiếu phủ Chư Dã Giám Giám Lệnh Quách Vĩnh cũng đến đón. Ngoài ra, còn có Phó Đô Đốc Hổ Báo kỵ Tào Chân, Giáo Úy quân Hổ Bí Điển Mãn, Giáo Úy quân Hổ Vệ Hứa Nghi, Tư Mã cổng thành Hứa Đô Tào Tuân, v.v… cũng đều tề tụ tại Huỳnh Dương, tới đón tiếp Tào Bằng…


Là hai dòng họ lớn ở Huỳnh Dương, Trịnh Thị và Phan Thị cũng cử người đại diện tới.


Khổng Dung thì cử tộc tử thay mặt đến nghênh đón.


Trùng trùng điệp điệp, cũng có hơn trăm người, đang chờ trong đình ở ngoài thành.


Nhìn tư thái đó, nào giống đang đón kẻ tù tội, rõ ràng là nghênh đón một vị tướng quân thắng trận trở về!


Bốn người Tào Chân còn nói "Tiểu bát nghĩa" đó thôi!


Bọn họ tới đón huynh đệ trong nhà, cũng là hợp tình hợp lý.


Nhưng còn đám người Vương Thực, thì có vẻ như long trọng quá mức. Vì vậy khi Tào Bằng đi đến đình cách mười dặm, cũng không hề cảm thấy sợ hãi, vội xuống xe đi bộ, gặp mặt mọi người. Đám người Tào Chân niềm nở đón tiếp Tào Bằng, hàn huyên rất lâu.


Khổng Tú thay mặt cho Khổng Dung tới hành lễ.


- Gia thúc vì có việc nên không thể đến, xin công tử thứ lỗi.


Người này chính là một trong bát quan Hùng Dương, là tướng trấn giữ cửa Hiên Viên.


Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, anh ta là vị tướng lĩnh bị Quan Vũ chém đầu tiên khi Quan Vũđơn thân độc mã, vượt qua năm ải chém sáu tướng. Chỉ có điều, Quan Vũ hiện tại chưa có cơ hội đơn thân độc mã đi ngàn dặm, mà Khổng Tú thì vô cùng an toàn, tiếp tục đảm nhận chức Giáo Úy.


Người này, là con cháu của Khổng Dung?


Điều này thật sự vượt qua dự kiến của Tào Bằng…


Nói thật, hắn chưa từng nghe nói qua về người tên Khổng Tú này.


Chỉ có điều trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng có một chút ấn tượng. Khổng Dung có một tộc tử như vậy, quả thực làm Tào Bằng thấy giật mình.


Nhưng về cơ bản, hắn vẫn duy trì được vẻ bình tĩnh.


Tào Bằng tuy là kẻ tù tội, đến Vinh Dương là do bị "quỷ tân tam tuế", thân mang tội. Nhưng dù sao hắn ở Lương Châu cũng lập được đại công, chiếm được Võ Uy, bình định Lũng Tây, trấn giữ Kim Thành, khiến dị tộc Tây Bắc không dám làm bừa. Lại thêm việc khai thông con đường buôn bán Tây Vực, công lao lại càng lớn. Mà sự xuất hiện của quận Hà Tây, cũng làm người khác thấy được lợi ích cực kỳ to lớn…


Tào Bằng tuy đã bị bãi quan thôi chức, nhưng sức ảnh hưởng của hắn ở Tây Bắc vẫn không hề suy giảm.


Đó là còn chưa nói đến, cha của hắn là Thứ sử Lương Châu, hiện giờ là quan to nhất một phương. Chỉ cần nói đến mạng lưới quan hệ rắc rối khó gỡ của hắn ở Lương Châu, cũng đủ làm người ta không dám khinh thường. Tào Bằng, tuy là tù nhân, nhưng hết thảy mọi người đều không dám coi thường.


Giống như Thái Thú Huỳnh Dương Vương Thực, là người được Hạ Hầu Uyên nâng đỡ.


Còn hai dòng họ Trịnh Thị và Phan Thị, thì lại hy vọng thông qua tầng quan hệ này của Tào Bằng, có thể thu được chút lợi ích ở Tây Bắc.


Tóm lại, tất cả đều có ý đồ riêng.


- Hữu Học, phu nhân và Thiếu phu nhân đã tới Vinh Dương.


Hiện đang chờ ở trong nhà… Đợi làm xong thủ tục giao nhận, ngươi có thể về nhà trước, sau đó sẽ nói sau.


Ngụ ý đó chính là nói với Tào Bằng rằng: Đừng chân thật quá!


Ngươi quỷ tân tam tuế, muốn đến thì đến, đừng lo lắng gì cả, ta sẽ che giấu giúp ngươi.


Tào Bằng gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.


Sau khi nói chuyện với mọi người, tất cả cùng đi đến Vinh Dương.


Còn Quách Vĩnh thì dẫn dám người Quách Hoàn và Bộ Loan đi thẳng đến Huỳnh Dương.


Trương Thị ở Huỳnh Dương có mua một điền trang hai trăm mẫu ở bên cạnh bờ sông. Tào Bằng là tù nhân, tuy rằng không ai cho là như vậy, nhưng theo lẽ tự nhiên, vẫn là nên làm theo lý.


Trương Cáp cùng Tào Bằng tuy đã giải quyết xong thủ tục ở huyện phủ Huỳnh Dương nhưng vẫn lưu luyến không rời, chưa muốn về Hứa Đô.


Vương Thực vốn định mở yến tiệc trong phủ, nhưng Tào Bằng đã khéo từ chối với lý do rằng hắn đã hai năm không về nhà, chưa được gặp mẹ, cũng chưa gặp vợ con. Hiện giờ, người thân đã tới Huỳnh Dương, càng làm nỗi nhớ người thân giày xéo như dao cắt…


Về việc này, đám người Vương Thực thật ra có thể hiểu được.


Đại diện nhà họ Trịnh và nhà họ Phan cũng không có thời gian nói chuyện lâu với Tào Bằng. Tính chờ sau khi Tào Bằng sắp xếp công việc ổn định, rồi sẽ đến Tào gia thăm hỏi.


Cuộc nói chuyện chấm dứt, đám người Tào Chân tiễn Tào Bằng tới nhà của hắn ở Huỳnh Dương.


Đương cuối xuân, sau trận mưa nhỏ, không khí thoang thoảng mùi hạnh đào…


Đồng ruộng xanh mượt một màu, lộ ra sức sống mãnh liệt, cảnh tượng này làm người ta cảm thấy trong lòng vô cùng hứng khởi. Trương Thị, dẫn theo Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân đến gặp qua ba người Bộ Loan. Đặc biệt là Chân Mật, sau khi biết rõ sự tình, hai người Hoàng Nguyệt Anh cũng không làm nàng khó xử, mà khoan dung chấp nhận sự tồn tại của nàng. Tuy nhiên, lúc Tào Bằng đến, hai nàng không xuất hiện. Cũng không phải hai nàng oán trách Tào Bằng, mà là do khách trong phòng, hiện tại thực không hề ít…


Tuy đều là người một nhà, nhưng các nàng vẫn muốn giữ đúng lễ pháp.


Tào Bằng dù sao cũng không phải là nhân vật bình thường!


Nếu là ở Tây Bắc lúc trước, có lẽ sẽ không ai để ý.


Nhưng nơi này là Trung Nguyên, Huỳnh Dương cách Hứa Đô cũng không xa. Tào Bằng lần này phạm phải sai lầm lớn như vậy, trở lại Trung Nguyên, nhất cử nhất động chắc chắn sẽ bị để ý, nên cũng chỉ để Trương Thị ra mặt đón tiếp khách đến.


- Cha ơi!


Một âm thanh non nớt vang lên bên tai Tào Bằng.


Ngực cảm thấy như bị búa tạ đập, có một cảm xúc rất kỳ lạ.


Tào Bằng nhìn về phía bậc thang. Khi thấy Tào Oản nhỏ bé đáng yêu, tay bám vào Tào Dương vẫn đứng không vững gọi hắn, ánh mắt hắn lập tức đỏ lên.


Tào Oản, sắp tròn bốn tuổi, đã có thể gọi "Cha" rất rõ ràng.


Còn Tào Dương, tuy nói vẫn chưa sõi, nhưng trong tình phụ tử này, tình cha con thân thiết như tay với chân, làm Tào Bằng không thể ngăn nổi nước mắt. Hai đứa con, đặc biệt là Tào Dương, hầu như không hề có chút ấn tượng nào về hắn. Tào Oản thì đỡ hơn một chút, nhưng với trí nhớ của trẻ thơ, cũng khá mơ hồ, không được rõ ràng lắm.


Hai đứa trẻ núp phía sau Trương Thị, rụt rè, không dám thò đầu ra.


Thế nhưng sau khi được Trương Thị khuyên bảo, cùng với tiếng gọi "Cha" non nớt của Tào Oản, dường như lập tức kéo khoảng cách gần lại rất nhiều.


Tào Bằng vội vàng chạy tới, ôm hai đứa con vào trong lòng.


Sau đó, Tào Dương cũng là rất tự nhiên mà tè ra một bãi làm Tào Bằng thấy lành lạnh..


Mọi người không nín được cười lớn!


Tào Chương đứng sau cùng, mũi cũng cay cay.


- Tử Văn, lần này về đây, chủ công và phu nhân có dặn ta, nhắn ngươi quay về.


- Ta…


Tào Chân ôm lấy Tào Chương, khẽ nói:


- Ta biết ngươi lo lắng điều gì, nhưng bất luận thế nào, ngươi đã xa nhà gần hai năm, cũng nên biết phu nhân nhớ nhung đến nhường nào. Ta thường thấy người cầm đồ của ngươi, lặng lẽ rơi lệ! Có một số việc, ta khó mà nói rõ. Nhưng phận làm con, sao có thể làm như vậy? Ngươi thường nói Hữu Học là thầy dạy của ngươi, nhưng chữ hiếu vẫn là quan trọng hơn, ngươi sao có thể trốn tránh? Điều này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải làm mất mặt thầy dạy ngươi hay sao?


Tào Chương im lặng!


- Về đi, trước khi ta đi, phu nhân đã dặn qua: Ngươi thích làm gì thì cứ làm, người tuyệt đối sẽ không giận ngươi. Còn nữa, ngươi ở Tây Bắc không phải có quen một cô nương sao? Phu nhân cũng dặn dò, chỉ cần ngươi thích, ngươi có thể ở rể cũng được.


Mắt Tào Chương đỏ lên, không kìm nổi nước mắt cứ tuôn trào.


- Vậy chờ ngài an định xong, ta sẽ trở về.


Tào Chân, giống như trút được gánh nặng, thở phào một cái.


+++


Trương Thị ôm Tào Bằng, sau đó khóc lóc kể lể một hồi, đúng là tình cảm nhớ mong của người mẹ dành cho con. Còn Tào Nam, nắm tay Đặng Ngải đứng bên cạnh, cười mà nước mắt rưng rưng.


Chồng thì tăm tăm biền biệt bên ngoài.


Em trai lại chạy đi Tây Bắc.


Hai năm nay, Tào Nam vừa làm con, vừa làm vợ, vừa làm mẹ, lại làm chị, có thể nói là thật sự rất mệt mỏi. Đặc biệt là chuyện Tào Bằng giết Vi Đoan, sau khi tin này đến Hứa Đô, Trương Thị hốt hoảng lo sợ, càng làm Tào Nam thêm vất vả cực khổ. Bên ngoài, nàng phải giả bộ điềm tĩnh, trấn an mẹ; nhưng khi nàng ngủ, lại thường xuyên mơ thấy Tào Bằng gặp họa sát thân, khắp người toàn máu đứng trước mặt nàng, những lúc đó nàng bừng tỉnh, không dám chợp mắt tiếp.


Hiện tại thật tốt!


Cuối cùng cũng có thể an tâm.


Em trai trở về an toàn lành lặn, hơn nữa, còn toát ra sức sống mãnh liệt.


Có đôi khi, trong lòng Tào Nam cũng thầm ghen tỵ, cảm thấy mẹ của nàng cưng chiều Tào Bằng quá mức, đến nỗi dường như không hề quan tâm gì đến nàng.


Nhưng khi Tào Bằng đứng trước mặt Tào Nam, muôn vàn những uất ức trong lòng nàng, lập tức tan biến hoàn toàn.


Nàng cười khanh khách nhìn Tào Bằng, mãi tới tận khi hắn tiến đến, ôm nàng, nói nhỏ bên tai nàng:


- Chị à, hai năm nay, chị vất vả rồi!


Trong nháy mắt, những tủi nhục trong lòng nàng đã hoàn toàn biến mất.


- Cậu!


Đặng Ngải vịn vạt áo Tào Bằng, nói to.


Tào Bằng không kìm nổi mỉm cười, ngồi xổm xuống, ôm Đặng Ngải vào lòng.


- Tiểu Ngải, cháu lớn thật rồi!


Trong phút chốc, Tào phủ râm ran tiếng nói cười.


Trương Thị sai người bày tiệc rượu, chiêu đãi khách.


Sau đó lại bảo Tào Bằng đi rửa mặt trước, rồi thay quần áo, rũ bỏ xui xẻo.


Đến tận lúc này, Tào Bằng mới có thể xem như rảnh rỗi để gặp hai người Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân. Hai năm không gặp, hai người nhìn qua đều như gầy đi rất nhiều. Khi các nàng bắt gặp ánh mắt của Tào Bằng, liền không kìm nổi mà khóc thành tiếng, vội chạy lại.


Ôm hai nàng vào trong lòng, Tào Bằng thấy có cảm giác vô cùng áy náy.


- Hai năm này, cũng thật vất vả cho các nàng!


Hắn nhẹ nhàng nói, làm hai nàng càng khóc nhiều hơn…


Nước tắm đã sớm chuẩn bị xong.


Hoàng Nguyệt Anh và Lâu Hầu Chân đích thân săn sóc Tào Bằng, giúp hắn tắm rửa. Còn Bộ Loan, Quách Số và Chân Mật, tuy mới đến nhưng cũng không nhàn rỗi. Nào là đun nước, rồi lại chuẩn bị quần áo, vô cùng bận rộn.


Tào Bằng ngâm mình trong bồn tắm, thả lỏng.


Những ngón tay ngón chân nhỏ bé mềm mại, nhẹ nhàng chà lên lưng hắn, cảm giác đó, thật là vô cùng dễ chịu…


Về nhà, cũng thật là tốt!


Tào Bằng chợt nhớ tới một việc, mở to mắt hỏi:


- Đúng rồi, Tiểu Ngải không phải đang học sao, đã xảy ra chuyện gì vậy?


Chè chén say sưa cả một đêm, Tào Bằng say bí tỉ.


Nhưng lâu dần cũng thành quen, sáng sớm ngày hôm sau, hắn vẫn thức dậy…


Nhìn hai mỹ nữ yêu kiều đang nằm trên ngực, tâm trạng vô cùng phấn chấn.


Thành công!


Cảm giác thành công tuyệt đối!


Hắn rốt cục khiến hai người phụ nữ thường ngày vô cùng đoan trang, đã cùng ngủ chung với hắn, cùng chơi đùa với hắn. Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân đều là những phụ nữ rất bảo thủ. Một cùng một thật ra là điều có thể chấp nhận, nhưng nếu hai cùng chơi đùa với một, trong mắt hai nàng có thể thấy được ý hoang dâm. Vì thế, Tào Bằng cũng chưa từng có cơ hội chơi đùa với hai người cùng một lúc.


Đừng nhìn hắn hai vợ, ba phòng, nhưng tất cả đều là những người phụ nữ rất truyền thống.


Quách Hoàn coi như thoáng hơn một chút, thỉnh thoảng cũng có chơi đùa với Tào Bằng. Nhưng còn bốn người khác thì lại có vẻ khô khan cứng nhắc.


Vốn Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân kiên quyết không đồng ý đùa vui cùng lúc.


Nhưng Tào Bằng mượn men rượu, nhất quyết kéo hai người cùng vào.


Một đêm hoan lạc, làm hai người phụ nữ vô cùng mệt mỏi.


Vì vậy khi Tào Bằng đứng dậy, hai người họ vẫn không có chút động tĩnh, vẫn chìm trong giấc ngủ. Kéo chăn đắp cẩn thận cho hai người, Tào Bằng đưa tay mặc quần áo, đi ra khỏi phòng. Trời vẫn chưa sáng rõ, còn tờ mờ. Trong đình cực kỳ im ắng, thỉnh thoảng có một vài tiếng côn trùng kêu vang. Loáng thoáng, có vài tiếng gà gáy đâu đây. Tào Bằng đi đến bên cạnh giếng, thả gáo xuống, sau đó kéo lên, rửa mặt cho tỉnh táo.


Đầu vốn có chút mơ hồ, lập tức tỉnh hoàn toàn.


Sau khi tắm rửa qua, hắn thay một bộ quần áo mới, rồi đi ra ngoài sân…


Toàn bộ Tào phủ đều được bao phủ bởi sự yên lặng.


Huỳnh Dương tháng ba, không nóng không lạnh, ôn hòa, đúng là thời tiết tốt.


Nước, luồn qua đồng ruộng, lẳng lặng xuôi dòng chảy xuống.


Tào Bằng ra trang viên, đi dọc theo bờ đê, trong đầu lại hiện ra những chuyện ngày hôm trước.


Hắn hỏi Hoàng Nguyệt Anh, Đặng Ngải vì sao lại ở Huỳnh Dương.


Theo lý mà nói, Đặng Ngải hiện tại lẽ ra phải đang học ở trường, sao lại có mặt ở đây? Hơn nữa, theo như lời Tào Nam nói, Tào Bằng thấy Đặng Ngải dường như cũng không muốn trở về Hứa Đô, mà muốn lưu lại lâu dài ở Huỳnh Dương. Điều này cũng khiến Tào Bằng cảm thấy vô cùng kỳ lạ! Trong ấn tượng của hắn, Đặng Ngải là đứa trẻ vô cùng hiếu học, cũng rất ham đọc sách.


Sao lại có thể dễ dàng bỏ bê việc học hành như vậy?


Nhưng hôm qua việc quá nhiều, cho nên hắn cũng không có cơ hội hỏi kỹ.


Chỉ có điều nhìn dáng diệu ấp a ấp úng của hai người Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, dường như có biết chút ít, nhưng lại khó nói thành lời…


Là tình hình gì?


Tào Bằng gãi đầu, nghĩ mãi vẫn không tìm ra câu trả lời!


+++


Về đến nhà, trời đã gần sáng.


Mặc dù Quách Vĩnh là quản lý trại giam, nhưng cũng nói qua Tào Bằng không cần tuân theo quy tắc, nhưng Tào Bằng vẫn thay quần áo, chuẩn bị đi điểm danh.


Thế nhưng, vừa định đi, Tào Chương lại tìm đến.


- Thưa tiên sinh, trò chuẩn bị về Hứa Đô một chuyến.


- Về cũng tốt!


Tào Bằng gật đầu lia lịa, tỏ vẻ tán thành:


- Ngươi đã xa nhà hai năm nay, nghĩ chắc chủ công và phu nhân cũng rất nhớ mong. Bây giờ nếu đã quay lại mà không về thăm nhà, vậy thì tất sẽ bị người đời quở trách, cũng không phải việc tốt…


Đúng rồi, nếu đã về nhà, đừng quên mang theo chút quà, để thể hiện lòng thành.


Ta lúc trước có mang theo đến đây mấy tấm da sói trắng, ngươi mang về đưa cho Tư Không; còn cả một ít đặc sản Tây Bắc, cũng nhớ mang theo, làm quà tặng phu nhân… Tử Văn lần này trở về, cũng không nên tiếp tục ương bướng đối đầu với phu nhân. Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, ngươi hiện tại có lẽ vẫn chưa thể hiểu được, chờ khi ngươi trưởng thành, tự nhiên sẽ liền hiểu nỗi lo lắng của cha mẹ dành cho ngươi.


Tào Chương cung kính thi lễ.


- Trò đã nhớ rõ lời thầy dạy.


- Tốt lắm, tốt lắm, không cần câu lệ như vậy.


- Thưa tiên sinh, trò có một chuyện, muốn hỏi ý tiên sinh.


Tào Bằng ngẩn ra, gật gật đầu, trầm giọng nói:


- Ngươi nói đi!


- Trò còn nhỏ không hiểu chuyện, chỉ biết chém giết tàn nhẫn mà bỏ bê bài vở. Hai năm nay, trò đọc "Bản kỷ Hạng Võ", bỗng cảm thấy hối hận, tiếc rằng khi còn trẻ không chịu học hành. Lần này sau khi trở về nhà, thăm hỏi cha mẹ, thưa chuyện đến xin theo học tiên sinh. Đến khi đó, trò hy vọng có thể đến Huỳnh Dương, làm bạn cùng tiên sinh, cũng là có thể sớm tối được nghe tiên sinh dạy bảo như thế này.


Tào Bằng lập tức ngẩn người!


Hắn kinh ngạc nhìn Tào Chương. Từ ánh mắt đó, dường như muốn nhìn thấy suy nguy thật sự từ nội tâm của Tào Chương.


Tào Chương, đúng là cần tìm thầy dạy, cũng là nên như vậy?


Tào Bằng đến nay vẫn còn nhớ rất rõ, ở bên bờ Nhược Thủy, Tào Chương đã hỏi một câu:


- Nếu ta cùng Thương Thư tranh chấp, tiên sinh sẽ giúp ai?


Điều này nói rõ, Tào Chương cũng không phải không có dã tâm.


Chỉ có điều, hắn không hiểu để mà che giấu, cũng không biết nên giấu thế nào. Text được lấy tại Truyện FULL


Nếu đổi lại là Tào Phi, tuyệt đối sẽ không hỏi thẳng thừng như vậy, mà sẽ dùng đủ loại phương pháp khôn khéo hơn. Hết lần này tới lần khác, Tào Chương đều dùng cách này! Tào Bằng thì không biết có vấn đề gì, trái lại luôn thẳng tính hỏi trực tiếp…


Nếu không phải sớm đã có lựa chọn tốt, Tào Bằng nhất định sẽ trợ giúp Tào Chương.


Nhưng hiện tại...


Tào Bằng trong mắt Tào Chương, xem ra từ trong tận đáy lòng là rất chân thành.


Hắn do dự một chút, chợt cười nói:


- Tử Văn nếu bằng lòng đi học, đó là chuyện tốt… Ngươi muốn đến Huỳnh Dương, ta cũng không ngăn cản. Chỉ có điều việc nhận thầy dạy này, để sau hãy nói. Ta với ngươi cùng một thế hệ, làm sao có thể bái làm thầy? Lúc trước ngươi theo ta tập võ, ta không hề từ chối. Nhưng nếu là nhận làm thầy… Bản thân ta vẫn chưa làm qua, sao có thể làm thầy dạy được?


Tuy nhiên, ngươi bằng lòng đến đây, vậy thì cứ đến đi.


Chúng ta có thể cùng học, cùng nhau thảo luận, bổ sung cho nhau, âu cũng là một điều thú vị.


Vốn ban đầu, trong mắt Tào Chương hiện lên một chút thất vọng.


Anh ta cảm thấy Tào Bằng muốn từ chối.


Nhưng câu tiếp sau, lập tức làm anh ta vô cùng vui mừng, gật đầu liên tục.


Tào Bằng cười cười, vỗ vỗ vai Tào Chương.


- Ta còn phải đến xưởng làm việc, không thể tiễn ngươi được… Về đến Hứa Đô, nhớ tới vấn an chủ công và phu nhân. Nhớ kỹ, là phận làm con, muốn nói điều gì, cứ bàn bạc cùng phu nhân.


- Chương đã nhớ kỹ!


Tào Chương vui vẻ đi.


Thế nhưng với Tào Bằng mà nói, hắn không thấy thoải mái chút nào.


Hắn là người thẳng tính, cũng rất thoải mái… Tào Chương trong lịch sử, khi Tào Tháo còn tại vị, từng lập công lao hiển hách. Tào Tháo bệnh nặng, cho gọi Tào Chương về. Tiếc là không chờ Tào Chương đến, Tào Tháo đã chết… Sau khi Tào Phi kế vị, Tào Chương không phản đối. Nhưng mà, Tào Phi cuối cùng lại thu hồi binh quyền trong tay Tào Chương!


Tào Phi nói, Tào Chương nhận lệnh bắc phạt, bình định phương bắc, công lao sự nghiệp rộng mở, hơn hẳn những người khác.


Hai năm đầu loạn Khăn Vàng, có tiến tước lập công.


Ba năm sau loạn Khăn Vàng, Tào Chương từ chức.


Nhưng từ đó về sau, không còn suất binh đánh trận, nam chinh bắc thảo…


Bốn năm sau loạn Khăn Vàng, Tào Chương vào kinh tiếp kiến, lại đột nhiên lâm trọng bệnh, chết bất đắc kỳ tử, năm ấy mới ba mươi tuổi!


Trong gia đình Tào Thị, Tào Chương có lẽ là người không có dã tâm nhất, cũng không kết đảng lập phái.


Với bản tính của anh ta, ba mươi tuổi chết bất đắc kỳ tử, không khỏi có phần kỳ lạ. Nhìn theo bóng dáng của Tào Chương, Tào Bằng không khỏi chau mày lo lắng. Hắn đứng ngây trước cửa một lúc lâu, sau đó lên ngựa đi thẳng đến xưởng. Không phải trong lòng hắn u ám, mà là ở thời đại Tam Quốc này, vốn là một thời đại nham hiểm biến hóa khôn lường, với rất nhiều âm mưu, hắn sao có thể không phán đoán trước chứ?


+++


Hà nhất xưởng, xây dựng gần sông Tần Thủy.


Tào Bằng kiếp trước đã từng đi tham quan qua nơi này, nhưng khi đó tỷ thủy đã xây xong, Hà nhất xưởng đã là một đống hoang tàn đổ nát. Ủy ban nhân dân huyện Huỳnh Dương tuy rằng cũng có ý muốn xây dựng lại, nhưng vì đủ các loại nguyên nhân, cuối cùng vẫn không thể xây. Chỉ có thể dựng mấy tấm biển trên đường, để mọi người biết nơi này đã từng có một thời huy hoàng.


Chỉ có điều, có mấy ai chú ý đến?


Quách Vĩnh thân thể rất cường tráng, mặc quan phục đồng màu xanh, đang tuần tra trên công trường.


Sau khi Tào Bằng đi vào, Quách Vĩnh cũng không nói nhiều với hắn, mà dẫn hắn đi quanh xưởng tham quan một chút.


Hà nhất xưởng từ sau khi được Tào Cấp xây dựng lại, càng phồn vinh hơn.


Hiện tại, dường như đã gần trở thành một trung tâm luyện kim ở Trung Nguyên.


Nơi này, tụ tập rất nhiều người giỏi có tay nghề, cũng áp dụng kỹ thuật trên dienj rộng. Khi Tào Bằng đến, xưởng đã bắt đầu làm việc, cảnh tượng Triều Thiên náo nhiệt, làm người ta không khỏi cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Quách Vĩnh vừa đi vừa giới thiệu với Tào Bằng.


- Đây là nơi chuyên chế tạo mũi tên Tào Công… Đây là nơi chế tạo đao khiên… Đây là nơi tạo nông cụ…


Toàn bộ xưởng được phân chia thành mười mấy khu vực.


Tào Bằng tính qua một chút, thợ thủ công trong xưởng, ước chừng cũng có khoảng ba trăm người.


Còn những người là tạp dịch thì nhiều đến cả nghìn người.


Sauk hi đi tham quan một vòng, Tào Bằng phát hiện ra một vấn đề.


Đó chính là hiệu suất làm việc!


Những thợ thủ công này, họ làm rất tốt, nhưng ngược lại, có vẻ như hành động cứ lặp lại… Cho nên hiệu suất mới thấp.


Ví dụ như việc chế tạo mũi tên Tào Công, từ công nghệ rèn khuôn đúc và chế tạo, hoàn toàn là do một người phụ trách.


Việc này cũng làm lãng phí rất nhiều động tác nhân công lặp đi lặp lại.


Quách Vĩnh nói:


- Lần này Hữu Học đến đây, ta thấy thoải mái hơn rất nhiều!


Ta dự định để ngươi phụ trách ghi chép, giải quyết một số công văn. Bình thường cũng không bận lắm, ngươi không cần ngày nào cũng phải tới đây.


Có thể nhận ra, Quách Vĩnh thật ra vẫn rất chiếu cố Tào Bằng.


Tào Bằng cũng không khách sáo… Nói cho cùng thì hắn và Quách Vĩnh cũng là người một nhà. Con gái lớn Quách Dục của Quách Vĩnh, hiện tại là vợ của Đặng Tắc, còn con gái thứ Quách Hoàn, cũng sắp được làm mẹ. Chỉ với từng đó quan hệ, Quách Vĩnh sao có thể bạc đãi Tào Bằng? Đó là chưa kể đến, Quách Phù con cả của Quách Vĩnh, con thứ Quách Đô, hiện đều đang theo giúp Tào Cấp ở Lương Châu.


Tính lâu dài, Quách gia tất sẽ phát triển lớn mạnh.


Vì vậy, Quách Vĩnh có vẻ vô cùng khách sáo với Tào Bằng.


Tào Bằng sau khi đi tham quan một vòng, cũng đã gần giữa trưa.


- Thưa nhạc phụ, con có một chuyện muốn nhờ, không biết có được không?


- Cứ nói đừng ngại.


- Con muốn xin cha cho con lập một lo riêng, con có chút ý tưởng, hy vọng có thể tự tay tạ dựng, mong cha giúp con hoàn thành tâm nguyện.


Quách Vĩnh đương nhiên sẽ không từ chối!


Ông ta biết, Tào Bằng từng theo Tào Cấp, đã học qua cách chế tạo đao.


Hắn muốn mở lò riêng, vậy thì để hắn tạo… Dù sao trong phạm vi chức quyền của mình, Quách Vĩnh cũng không cần lãng phí nhiều công sức.


Sau đó, Tào Bằng liền cáo từ rời đi.


Tuy nhiên cũng không ai nhớ đến sự xuất hiện của hắn, ở đây, và ở nhà, thật ra cũng không có khác biệt lớn lắm.


Sau khi về đến nhà, Tào Bằng đặt một số tư liệu của xưởng ở thư phòng.


Tào Chương theo chân đám người Tào Chân, đã rời khỏi điền trang. Nhóm người Tào Chân, dù sao với chức quan đang đảm nhận, không thể đi lâu được, cho nên Tào Bằng cũng không hỏi nhiều. Hàn huyên một lúc với mẹ và chị Tào Nam, hắn liền dặn dò tôi tớ:


- Đi tìm Vương Song và Tiểu Ngải đến đây.


- Đã gọi rồi, Nguyệt Anh nói ngươi về sẽ tìm hai người bọn họ, nên đã đợi ở phòng khách.


Trương Thị cười ha hả nói:


- Bọn họ đang ở phòng khách, ngươi có chuyện gì, thì cứ đi hỏi đi…


Tào Bằng nghe vậy, trong lòng tim đập thình thịch: Xem ra, quả nhiên hơi bất bình thường!


- Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?


Khi Tào Bằng đi đến gần căn phòng, liền thấy Đặng Ngải và Vương Song, họ đang ngồi trong đó.


Hoàng Nguyệt Anh sau khi an ủi Đặng Ngải hai câu, trừng mắt liếc nhìn Tào Bằng, sau đó liền rời đi, chỉ còn lại ba người bọn họ.


- Vương Song, ngươi nói trước đi!


Tào Bằng nhìn Vương Song, trầm giọng hỏi.


Vương Song vội vàng đứng dậy, có chút sợ hãi nói:


- Không phải tôi không làm theo lời công tử dặn dò, nhưng thực sự là… Tôi theo lời công tử dặn, sau khi trở lại Hứa Đô, liền đi theo bên cạnh Ngũ công tử. Nhưng việc công tử giết Vi Đoan ở Lũng Tây, làm phu nhân rất phiền lòng. Tháng giêng, phu nhân nói bên người Ngũ công tử đã đủ người rồi nên sai ta về nhà, không cho ở lại nữa.


- Là lệnh của Hoàn phu nhân sao?


- Thưa vâng!


Vương Song có vẻ vô cùng căm phẫn.


Anh ta đúng là có đủ lý do để căm phẫn.


Lúc trước, Tào Bằng cử Vương Song từ Võ Uy trở về Hứa Đô, kỳ thật trong lòng anh ta cũng không phải tình nguyện. Chỉ có điều đó là lệnh của Tào Bằng, anh ta cũng không thể cự tuyệt. Vì thế, anh ta liền ngoan ngoãn vè Hứa Đô, đi theo bảo vệ Tào Xung…


Hiện tại, những người lưu tại Tây Bắc đó đều đã tạo dựng được sự nghiệp.


Cho dù sau này đi theo Tô Do và huynh đệ Cảnh Lâm của Tào Bằng, thấp nhất cũng có thể làm quân Tư Mã. Lại càng không nói hai người Tô Do và Cảnh Lâm, hiện giờ đã là huyện trưởng một huyện. Còn Vương Song thì sao? Vẫn như xưa, hai bàn tay trắng, không có bất kỳ thu hoạch gì.


Nhìn Vương Song, Tào Bằng cũng hơi ái ngại.


Thoạt nhìn, Vương Song sở dĩ đến Huỳnh Dương là do được Hoàn phu nhân cử đi.


Hắn hơi nhíu mày, lặng im suy nghĩ.


Thái độ này của Hoàn phu nhân, làm hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn.


Khi còn trọng dụng hắn, thì rất nhún nhường, còn hứa sẽ gả Tiểu Chân cho hắn; mà nay, hắn thất thế! Bà ta liền tỏ thái độ. Đặc biệt là hành vi đuổi Vương Song đi, quả thực không khác gì tát vào mặt hắn, hơn nữa còn tát rất đau. Lại thêm phía Hoàn phu nhân yên lặng, cũng làm Tào Bằng thấy có chút mâu thuẫn, thậm chí là căm tức.


Ngươi cảm thấy, bản thân đã đủ lông đủ cánh rồi sao?


Tào Bằng đột nhiên cười khẩy một tiếng, đưa tay ra hiệu cho Vương Song ngồi xuống.


- Chuyện này, quả thực là không thể trách ngươi được… Vương Song, ngươi đi theo ta đã lâu, cũng có thể coi là người thân cận của ta. Ta biết, ngươi có điều uất ức…


- Công tử…


- Ngươi hãy nghe ta nói hết đã!


Tào Bằng xua tay ngắt lời Vương Song, trầm giọng nói:


- Ta bây giờ đã quay trở lại, tạm thời không thể giúp ngươi lập công. Tuy nhiên, cũng may cha ta đang làm Thứ sử Lương Châu, mà Tây Bắc bên ngoài đã yên, trên thực tế vẫn còn rất nhiều phiền toái. Hà Tây giáp Mạc Bắc, có họa Hung Nô và Tiên Ti; Kim Thành Võ Uy, vẫn bị người Khương quấy nhiễu làm loạn. Càng không cần nhắc đến Lũng Tây, tiếp giáp với Võ Đô. Ta và Mã gia như thủy hỏa bất dung, sớm muộn tất phải có một trận chiến.


Ta hiện tại cho ngươi ba lựa chọn: Thứ nhất, đi Hà Tây, đến Tử U; thứ hai, đ thành Long Kỳ, Vương Mãi có thể giúp ngươi có tiền đồ; thứ ba, đến Lũng Tây, làm dưới quyền của cha ta, cũng có thể có được cơ hội lớn.


- Song nguyện ở lại Vinh Dương.


- Nói linh tinh!


Tào Bằng quát lớn…


- Ta hiện tại chỉ là một tù nhân, cần nhiều người làm gì?


Vương Song, ngươi tuổi cũng không nhỏ, hơn nữa lại không giống với mấy người Lệnh Minh. Nếu tiếp tục ở lại bên cạnh ta, chỉ sợ sẽ kìm hãm tiền đồ của ngươi. Hiện giờ gia phụ ta ở Lương Châu, có rất nhiều việc cần người đến giúp, ngươi đến rất đúng lúc. Ngươi đừng nghĩ rằng ta có điều gì bất mãn với ngươi. Sở dĩ an bài như vậy, cũng là thật tâm hy vọng, ngươi có thể thành công trong sự nghiệp.


Như vậy đi, ta quyết định thay ngươi.


Đi Lũng Tây…? Ngươi đến làm giúp chúng ta cũng đã mấy năm, những người có thể giúp cha ta hiện tại cũng không nhiều. Sauk hi ngươi qua đó, hãy cố gắng bảo vệ cha ta chu toàn. Khi đi, ngươi hãy dẫn theo ba trăm hộ binh đi cùng, làm thân binh của phụ thân ta.


Vương Song ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, cúi người tuân mệnh.


Tào Bằng sắp xếp như vậy, cũng là có lý của hắn.


Vương Song, không phải là giỏi thống soái. Anh ta chỉ là người giỏi giải quyết công việc, nhưng hành quân đánh trận thì…


Bên Lũng Tây vẫn còn có chút nguy hiểm.


Mã Siêu kiên cố ở Võ Đô, dựa vào Trương Lỗ, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành tai họa.


Tuy rằng, có Hách Chiêu đóng ở Trần Thương, Diêm Hành đóng ở Lâm Thao, nhưng Tào Cấp lại xây phủ ở huyện Lâm Thao, dù sao cũng rất gần với Võ Đô. Nếu không có người bạn thân tín bảo vệ, Tào Bằng thật sự không thể nào yên tâm nổi. Vương Song ở Tào gia đã lâu năm, đi theo Tào Bằng cũng đã được một thời gian, rất trung thành và tận tâm, là người có thể phó thác được…


Quan trọng nhất là… Tào Cấp quen biết Vương Song.


Tuy Quách Phù và Quách Đô cũng đều là người một nhà, nhưng nếu đem ra so sánh, vẫn là Vương Song đáng tin cậy hơn.


Để Vương Song qua Lũng Tây, Tào Bằng cũng có thể yên tâm. Đồng thời, Vương Song tuổi cũng không còn nhỏ, đây cũng là lúc anh ta nên tạo dựng công danh sự nghiệp.


Việc này đối với Tào Cấp, đối với Vương Song mà nói, đều là sự lựa chọn tốt nhất!


+++


Đừng nhìn Đặng Ngải tuổi còn nhỏ, nhưng đối với cậu của mình, cậu ta tự đáy lòng vô cùng kính trọng, đồng thời từ sâu trong nội tâm cũng cực kỳ sợ. Khi thấy ánh mắt Tào Bằng lướt nhìn về phía mình, Đặng Ngải không khỏi giật mình. Cậu ta cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Tào Bằng, ngồi ở đó, miệng lẩm bẩm…


- Mong là ta không phải quay về.


- Cháu nói to một chút, thì thà thì thầm, y hệt đàn bà?


Tào Bằng quát một tiếng chói tai, làm Đặng Ngải sợ tới mức đứng bật dậy.


Một lúc lâu sau, cậu ta ngẩng đầu lên nói:


- Cậu ơi, cháu và Thương Thư cãi nhau, cho nên cháu không muốn quay về Hứa Đô đâu.


- Cãi nhau với Thương Thư?


Tào Bằng nhìn Đặng Ngải, phải lúc lâu sau mới trầm giọng hỏi:


- Rốt cuộc vì sao lại như vậy? Cháu thành thật nói rõ ràng cho cậu biết, không được giấu diếm điều gì, biết không?... Cháu và Thương Thư không phải rất thân sao? Tại sao đột nhiên lại cãi nhau, còn căng thẳng tới mức này.


Đặng Ngải im lặng hồi lâu, sau đó kể hết lại đầu đuôi câu chuyện.


Hóa ra, Đặng Ngải và Tuân hầu Tào Xung luôn cùng nhau đi học, hơn nữa quan hệ cũng rất tốt.


Nhưng trước đó không lâu, Tào Xung quen một người tên Chu Bất Nghi. Người này sức học cũng không tầm thường, trí tuệ thông minh trời sinh, cũng giống như Tào Xung, có thể nói một hiểu ba, suy nghĩ rất hoạt bát nhanh nhẹn. Hai thần đồng gặp nhau lập tức kết thành bạn thân, luôn đi với nhau như hình với bóng, vô cùng vui vẻ. Đặng Ngải ngay từ đầu cũng không để ý, thậm chí cũng vô cùng khâm phục tài trí của Chu Bất Nghi. Mâu thuẫn giữa cậu ta và Tào Xung, cũng mới phát sinh không lâu trước đó. Chĩnh là sau khi Tào Băng giết Vi Đoan, tin tức truyền đến Hứa Đô. Tào Xung ngẫu nhiên có một lần, nói chuyện này với Chu Bất Nghi. Không ngờ Chu Bất Nghi thốt ra lời vô lễ, mắng Tào Bằng bất hiếu không coi cha mình ra gì, giết bừa đại thần triều đình, tội không thể tha, khi nào thì bị xử tội.


Người Đặng Ngải tôn kính nhất chính là Tào Bằng.


Sự tôn kính này, còn cao hơn cả đối với Đặng Tắc cha của cậu ta.


Nghe Chu Bất Nghi nói vậy cậu ta liền nổi giận, tranh cãi với Chu Bất Nghi.


Đặng Ngải cho rằng, Vi Đoan thân là mệnh quan triều đình, nhận hoàng ân, hiển nhiên phải đền đáp quốc gia.


Thế nhưng, Vi Đoan này lại mượn quyền hành, giành tư lợi, cấu kết với giặc Khương, làm thế cục Lương Châu hỗn loạn; y thân là Thứ sử Lương Châu, lại không thể thống trị Lương Châu, cho nên mới để Mã Đằng Hàn Toại hoành hành, khiến dân chúng Lương Châu lầm than. Đáng giận nhất chính là khi Vương Mãnh bị Vi Đoan bao vây, rõ rang có thể xuất binh cứu giúp, nhưng cố tình vì oán thù cá nhân mà ngồi yên không quan tâm, hại chết đại tướng trung thành, càng không cần nói, binh Mã Đằng ngay trước mặt, Vi Đoan không chiến mà chạy, chính là giặc nước.


Chu Bất Nghi thì nói, cho dù Vi Đoan có sai, cũng không phải đến lượt Tào Bằng có thể xử trí.


Tào Bằng dù sao cũng chỉ là Thái Thú một quận, còn Vi Đoan là Thứ sử một châu. Tào Bằng giết Vi Đoan, chính là trong mắt không coi vương pháp ra gì. Mà hắn sở dĩ dám làm như vậy, chính là vì hắn ỷ vào công lao, ỷ vào sự tín nhiệm của Tào Tháo, cái này gọi là được sủng mà kiêu, đồng thời cũng là tự cao tự đại…


Sau cùng, Chu Bất Nghi còn nói một câu:


- Vương Mãnh, là lũ dân Hồ?


Vi Đoan, mấy đời nối tiếp nhau làm quan, có công với triều đình. Vì thứ dân mà không nể mặt thượng quan, giết triều thần, đó là hành vi đại nghịch bất đạo.


Đặng Ngải nghe vậy, giận quá không kiềm chế nổi.


Trong giọng điệu của Chu Bất Nghi, không chỉ muốn nói Vương Mãnh.


Mà còn có ý nói Đặng Tắc xuất thân tầm thường, Đặng Ngải đương nhiên cũng vậy? Cái thứ dân ấy, không thể so sánh với nhân sĩ.


Ban đầu, chỉ là sự tranh cãi miệng giữa Đặng Ngải, Chu Bất Nghi và Tào Xung, cũng không quá lớn. Nhưng Tào Xung lúc này lại nói một câu:


- Tào Bằng vi oán thù riêng mà giết thượng quan, chuyện này quả thật là không đúng.


Cũng chính là vì câu này, làm Đặng Ngải căm phẫn.


Cậu ta tranh cãi với Tào Xung, không ngờ Chu Bất Nghi ở ngoài thêm bóng thêm gió, hai người thiếu chút nữa là đã động tay động chân.


Chương Khuy Tuân Hầu ra mặt ngăn cản, khuyên nhủ hai người. Nhưng từ đó về sau, Đặng Ngải… liền không thèm để ý đến Tào Xung nữa.


Còn Tào Xung, cũng không biết có phải vẫn còn giận hay không, không chịu xuống nước, cũng không đến tìm Đặng Ngải.


Ngược lại cậu ta thường hay đi cùng Chu Bất Nghi, xem ra có vẻ vô cùng than thiết.


Điều này cũng làm cho Đặng Ngải càng thêm tức, trong cơn giận, nên rời khỏi Hứa Đô.


- Vậy còn cháu, còn muốn về không?


- Không về!


Đặng Ngải rướn cổ, mặt đỏ bừng, nói to.


Tào Bằng nhìn cậu ta, lúc lâu sau, khẽ thở dài:


- Vậy nếu cháu không về, thì phải làm sao?


- Cháu ở lại đây!


- Cháu ở lại đây, có thể có tiền đồ gì?


Đặng Ngải cắn môi, một lúc lâu sau mới trả lời:


- Dù sao trong trường cũng không có gì hay, thầy giáo giảng bài chán lắm, cháu không thích. Vẫn không bằng cậu khi trước giảng bài cho cháu… Cháu cảm thấy đi học cùng học không được bao nhiêu.


Ba mươi sáu kế của cậu, Tư Không cũng khen ngợi liên hồi.


Vì thế, cháu muốn đi theo học cậu… Còn… còn nữa… Cháu muốn từ nha binh, gia nhập kỵ binh Phi Đà của cậu.


Đặng Ngải phải đi theo Tào Bằng học tập, điều này Tào Bằng đã sớm đã có chuẩn bị.


Thế nhưng, không ngờ cậu ta lại muốn gia nhập Phi Đà?


Tào Bằng không khỏi mỉm cười.


- Tiểu Ngải, cháu mới chín tuổi, sao có thể vào phi Đà được?


- Nhưng mà, cháu thật sự muốn gia nhập.


- Vậy cháu có biết Phi Đà tập luyện gan khổ thế nào không?


Bon họ ngày nào cũng phải dậy từ sang sớm, bắt đầu tập luyện, nếu không, cơm cũng không kịp ăn, cháu vẫn muốn gia nhập?


- Ừm!


Nhìn tiểu tử trước mặt, Tào Bằng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.


Không đồng ý?


Tào Bằng có thể khẳng định, đứa nhỏ này nếu không được dạy dỗ cẩn thận, không biết sẽ thành người như thế nào.


Im lặng hồi lâu, hắn nhìn Đặng Ngải nói:


- Phi Đà binh, ta không thể giúp cháu gia nhập. Cháu tuổi còn nhỏ, tương lai còn dài, Phi Đà binh tập luyện khắc khổ như vậy, với cháu hiện tại, cũng không có ích gì. Tuy nhiên, ta có thể để cháu gia nhập Bạch Đà. Nhưng có một điều, cháu bắt buộc phải nghe, rõ không?... Tiểu Ngải, cậu không hy vọng cháu sẽ trở thành một người công danh lẫy lừng, mà chỉ mong cháu trở thành người tốt. Cậu muốn sau khi cháu gia nhập Bạch Đà binh, phải chăm chỉ học binh pháp, học cách trị quân của họ. Còn về việc tập luyện, cậu sẽ lập riêng một kế hoạch cho cháu, đến lúc đó cháu làm theo là

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.