Bịch! Bịch! Bịch...
Lúc A Địch Quải cường tráng hơn những người cùng tuổi khác bị đánh bay, ngã trên mặt đất, Tào Bằng không khỏi âm thầm tán thưởng, tên tiểu tử này quả thực phi thường, nếu đổi thành người khác thì khó lòng có thể bò lên được! Nhưng A Địch Quải vẫn cố gắng đứng lên, xông đến, sau đó lại bị Tào Bằng đánh bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất.
Tuy rằng Tào Bằng khống chế được lực lượng, nhưng cũng không thể ngưng được năm lần bảy lượt đánh.
Trong thời gian một nén nhang, A Địch Quải không ngừng lặp lại các động tác như cũ. Ngã sấp xuống, đứng lên, rồi lại ngã sấp xuống, đứng lên…
Đám người Doãn Phụng đang đứng một bên xem trận đấu, cũng đã bắt đầu âm thầm khen ngợi A Địch Quải.
Tào Bằng đứng trong vòng tròn, nhìn A Địch Quải lồm chồm đứng lên, mặt không chút thay đổi:
- Sao nào, nhận thua chưa?
- Không!
A Địch Quải lảo đảo đi tới phía Tào Bằng, quật cường hét.
Trong lòng Tào Bằng nghĩ, tên tiểu tử này quả thực không tồi!
Chỉ là một đứa trẻ nhưng tính tình quật cường không chịu khuất phục đã đủ khiến Tào Bằng coi trọng.
Nếu so về sức lực, A Địch Quải không thể so được với Tào Bằng, nhưng nếu so về sự quật cường, Tào Bằng lại khó có thể địch được A Địch Khải.
Nhìn sắc trời, Tào Bằng không muốn trì hoãn hơn nữa.
Lúc A Địch Quải lại vồ lên lần nữa, Tào Bằng trượt dài một chân, lại đồng thời dùng lực ở hông, chân nhẹ nhàng nhấc lên. Lần này, A Địch Quải không phải bình thường lao tới, chỉ nghe bịch một tiếng, tên tiểu tử lại ngã trên mặt đất, lập tức ngất đi. Tào Bằng nhìn y một cái, phủi bụi bặm trên người, xoay người đi vào trong lều trại.
- Lương Đạo, dìu y xuống, tìm đại phu chăm sóc cho tốt. Sau khi y tỉnh lại, hãy đưa y trở về. Nói với y, cố chấp không nhận thua là việc tốt, nhưng biết rõ không làm được mà cố làm, chính là kẻ không khôn ngoan. Cúi đầu, không phải là nhận thua, tự cho rằng mình đúng, mới là hành vi ngu xuẩn…
Nói xong, Tào Bằng liền đi vào lều lớn.
- Một kẻ không chịu thua, một kẻ mặt lạnh tâm nóng.
Giả Quỳ đột nhiên lắc đầu mỉm cười, nhìn Doãn Phụng nói:
- Tên tiểu tử này thật có phúc! Tướng quân lần này, xem như coi trọng cậu ta rồi.
Coi trọng, cũng thể hiện cho việc Tào Bằng chấp nhận tiếp nhận A Địch Quải.
Nói cách khác, tương lai của A Địch Quải sẽ rất xán lạn.
Chỉ cần Tào Bằng còn sống, sẽ che chở cho y. Giả Quỳ không tiếp xúc nhiều với Tào Bằng, nhưng hiểu biết về Tào Bằng, lại cực kỳ sâu sắc.
Hai người hộ tống, đưa A Địch Quải về lều trại.
Sau khi đại phu kiểm tra cho y xong, nhận định không có gì lo ngại, Giả Quỳ liền thở phào nhẹ nhõm.
Đợi A Địch Quải tỉnh lại, trời đã tối.
Giả Quỳ đem lời nói của Tào Bằng lặp lại một lần, sau đó hạ giọng nói:
- Đi về trước đi, tướng quân có việc, hiện không có trong doanh trại. Cố gắng nghỉ ngơi, nếu thật sự nguyện ý nghe theo tướng quân dạy bảo, bắt đầu từ ngày mai, tới đây học.
A Địch Quải cúi đầu, đi!
Giả Quỳ sai người đưa A Địch Quải rời khỏi doanh trại, rồi sau đó trực tiếp vào quân trướng.
Tào Bằng không hề ra ngoài, nhưng hắn hiểu, A Địch Quải cần thời gian suy xét, hiện tại gặp y, vẫn chưa phải lúc thích hợp. Vì thế, hắn trực tiếp nói với Giả Quỳ, sau khi A Địch Quải tỉnh lại, cho y về nhà suy xét. Lúc Giả Quỳ đi vào lều lớn, Tào Bằng đang ngồi sau soái án, giơ nến, nhìn lên tấm bản đồ trên bức án.
Trên bức bản đồ là kết cấu thành trì, bút tích của Giả Quỳ.
Đây là thành trì mới sắp được xây dựng ở bên cạnh Hồng Trạch, với việc này, Giả Quỳ khá là nhọc lòng.
Suy xét tới khả năng phát triển sau này của thành thị, kế hoạch phải thật tỉ mỉ.
Tuy rằng không thể so sánh được với những thành thị sau này, nhưng thoạt nhìn, ít nhất cũng thỏa mãn yêu cầu của Tào Bằng.
- Lương Đạo, ngươi tới rất đúng lúc!
Tào Bằng đứng lên, xua tay ra hiệu Giả Quỳ ngồi xuống:
- Tân thành trì, ta rất vừa lòng. Tuy nhiên, cần tìm một cái tên phù hợp, sau đó báo cáo cho Hứa Đô. Ta vừa có suy nghĩ, tên của tân thành trì hãy gọi là huyện Hồng Thủy, ngươi thấy sao?
Giả Quỳ lập tức mỉm cười!
- Mạt tướng cũng cho rằng, ba từ huyện Hồng Thủy là thích hợp nhất. Hồng Trạch, có một Hồng Thủy Tập, là trung tâm Hồng Trạch. Sở dĩ gọi là huyện Hồng Thủy, chính là muốn chứng tỏ rằng, tân thành trì này mới chính là trung tâm chân chính của Hồng Trạch. Ít nhất xem xét từ cái tên, những người không biết có thể cho rằng, Hồng Thủy Tập chỉ là một thị trấn cấp dưới huyện Hồng Thủy. Chớ xem thường tân thành trì này mà xây dựng xong, sẽ tạo thành lực tấn công lớn với Hồng Thủy Tập.
Tào Bằng vẫy tay, gọi Giả Quỳ tiến lên.
Hai người lại thảo luận về một số thiếu sót của thành trì, rồi sau đó thu hồi bản vẽ, giao cho Giả Quỳ, bảo y sửa chữa một chút.
- Tên tiểu tử kia đi rồi à?
- Trở về rồi!
- Cảm xúc của y ra sao?
Giả Quỳ mỉm cười:
- Tướng quân, nếu trong thời gian một nén nhang, người bị quẳng ra ngoài ba mươi bảy lần, cuối cùng bị đánh ngất xỉu, người sẽ ra sao?
- Điều này…
- Ha ha, tướng quân yên tâm, tên tiểu tử đó cũng không phải không phân biệt được người tốt người xấu. Miệng cậu ta không nói gì, nhưng ta cảm giác thấy, trong lòng cậu ta đã bị khuất phục. Tuy nhiên, ta lại khá hâm mộ cậu ta.
- Hâm mộ điều gì?
Tào Bằng cười nói:
- Hay là ngươi cũng muốn bị ta quẳng ra ngoài ba mươi bảy lần.
Giả Quỳ nghe xong, lập tức cảm thấy sợ hãi, liên tục xua tay:
- Tướng quân xin tha cho ta, Quỳ này tuy rằng xương cốt vẫn cứng chắc, nhưng nếu thật sự bị quẳng ra ngoài ba mươi bảy lần, chỉ sợ trong vài ngày, cũng khó đứng dậy được.
Tào Bằng nghe xong, cất tiếng cười to.
Ấn tượng của hắn với Giả Quỳ cực kì tốt, người này có năng lực, thông hiểu chính vụ, có tầm nhìn xa trông rộng, lại có khả năng ứng biến. Đem ra so sánh, Bàng Thống giỏi đại cục, nhưng vấn đề chi tiết, không thể bì được với Giả Quỳ. Mà quan trọng nhất là, Giả Quỳ có kinh nghiệm thống trị địa phương, điều này đối với Tào Bằng mà nói, vô cùng quan trọng.
Đồn điền Hà Tây một khi thi hành, tất sẽ cần một lượng lớn nhân lực.
Cần biết rằng, diện tích Hà Tâythì phải rộng hơn ít nhất cũng vài lầnso với Hải Tây.
Tào Bằng tuy rằng có chút kinh nghiệm, nhưng luận về chính sự, lại cần có người giúp sức. Lúc trước, ở Hải Tây, có Đặng Tắc, có Bộc Dương. Sau đó lại có sự giúp đỡ của đám người Bộ Chất mới có thể làm cho đồn điền được thuận lợi mà thi hành, Hải Tây đại trị. Mà nay ở Hà Tây, diện tích gấp mấy lần Hải Tây, mặc dù là có Bộ Chất hỗ trợ, nhưng cũng khó tránh những khó khăn.
Giả Quỳ này, nếu có thể dùng được thì tốt, chưa chắc gã đã thua Bộ Chất…
Giả Quỳ nói:
- Thái đại gia một đời đã trải qua nhiều cực khổ. Hiện giờ, hi vọng của nàng đều phó thác nơi đứa con này. A Địch Quải tuy rằng hôm nay bị tướng quân quăng ngã ba mươi bảy lần, nhưng sau này, sẽ bớt đi rất nhiều khổ đau. Điều này, chẳng phải sẽ khiến người khác hâm mộ? Mạt tướng vẫn chưa thành thân, nếu không sẽ cho con tới đây, bị tướng quân đánh cho một trận, nói không chừng cũng sẽ có tương lai tươi sáng giống như tên A Địch Quải kia.
Những lời nói dễ nghe người ta thường nói, nhưng cũng cần phải xem xem lời nói là tốt hay xấu.
Giả Quỳ từ đầu tới cuối không hề có lời nào quá khen, nhưng mỗi câu đều như đang nịnh hót Tào Bằng.
Tào Bằng tuy rằng tái sinh hai kiếp, nhưng nói cho cùng vẫn là người bình thường. Thừa nhận cao minh này, cũng khiến hắn đắc ý, vỗ bả vai Giả Quỳ cười nói:
- Lương Đạo, nói rất hay. Được rồi, nếu ngươi nói như vậy, nếu tương lai ngươi có con nối dõi, ta cũng sẽ đánh cho y một trận. Chỉ có điều đến lúc đó, ngươi chớ có đau lòng.
Giả Quỳ mừng rỡ, vội vàng khom người nói:
- Nếu vậy thì đúng là phúc phận của mạt tướng.
- Tốt lắm, sớm nghỉ ngơi đi, ngày mai còn nhiều việc phải làm. Hai ngày nữa đám người Hưu Chư sẽ đến đây, chúng ta cần hoàn thành xây dựng Liêm Bảo trong cuối tháng này, rồi sau đó bắt tay vào xây dựng tân thành. Đến lúc đó, ngươi sẽ rất vất vả…Ta hi vọng, khi di dân tới đây, sẽ có một chỗ trú thân an toàn.
- Mạt tướng, nhất định sẽ không phụ sự phó thác của tướng quân.
-------------------------
Ngày hôm sau, Tào Bằng vừa tỉnh lại.
Mấy ngày vất vả, khiến hắn cảm thấy hơi mỏi mệt, vì thế thức dậy có phần muộn hơn mọi ngày, tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Ánh sáng mặt trời mùa thu, nhìn ra rất đẹp.
Nhưng đằng sau sự rực rỡ đó là cảnh sắc hiu quạnh, tiêu điều, khiến lòng người có chút lạnh lẽo.
Tào Bằng nắm thật chặt vạt áo, cất bước đi vào lều lớn.
- A?
Hắn ngạc nhiên, nhìn thấy một dáng người nhỏ bé, đang ghé vào trên soái án, dùng khăn lau chùi bụi bặm.
- A Địch Quải?
Thiếu niên vội vàng ngừng tay, xoay người, cung kính thi lễ với Tào Bằng:
- Học sinh Thái Địch, thỉnh an thầy.
- Thái Địch?
A Địch Quải gãi gãi đầu, trên mặt vẫn còn bị sưng.
Y hạ giọng nói:
- Mẹ nói, A Địch Quải là đệ tử của thầy, không thể không có họ tên. Cho nên liền đặt cho trò cái tên Thái Địch, từ này về sau, A Địch Quải không còn nữa, chỉ có học sinh của thầy, Thái Địch!
- Thái Địch?
- Thái Địa (đất trồng rau)!
Tào Bằng không kìm nổi cười lớn.
Thái Diễm đúng là biết cách đặt tên, không ngờ lại đặt cho A Địch Quải cái tên đất trồng rau.
Nghĩ lại, là do lấy chữ "Địch" trong tên của A Địch Quải.
- Vậy muội muội con, không phải tên là Thái Mi chứ?
Thái Địch không khỏi sửng sốt, thốt ra nói:
- Thầy sao biết được vậy? Mẹ đúng là đặt cho muội muội cái tên Thái Mi.
- Thái Diễm này, đúng thật là nhàn hạ.
Tào Bằng mỉm cười, ngồi dưới soái án, ngoắc tay ra hiệu cho Thái Địch lại gần.
- Thái Địch, nếu con bái ta làm thầy, thì cần nghe theo chỉ bảo của ta. Ta biết, con thật ra không thích đọc sách, nhưng nếu chỉ biết múa đao cầm thương, thì khó đạt được thành tựu lớn. Mẹ con kỳ vọng rất nhiều vào con, không chỉ cho con bái sư, mà còn đặt cho con cái tên của binh sĩ nhà Hán. Vì thế, nàng ta dốc hết tâm huyết, viết bốn trăm bộ sách, những vất vả đó, sau này con sẽ hiểu. Con giờ đã có tên mới, sau khi lớn lên, sẽ tiếp xúc với đủ loại người, thích ứng đủ mọi hoàn cảnh, nếu như không biết chữ, không đọc sách, thì sẽ phải chịu thiệt, thậm chí còn bị người khác coi thường. Cho nên, con không chỉ cần tập võ mà còn phải chăm chỉ đọc sách.
Thái Địch nghe xong, cúi đầu.
- Trò đã hiểu!
- Tốt lắm, ngày mai bắt đầu, mỗi ngày canh năm thức dậy, theo ta luyện công.Buổi trưa ta sẽ sắp xếp lịch học cho con, nếu hoàn thành, sau giờ ngọ mới có thể tập luyện công phu. Buổi tối trở về, hãy bẩm báo những gì con học được cho mẹ con, phải đạt được sự tán thành của mẹ con, ngày hôm sau ta mới dạy con những chiêu thức mới…Bây giờ, đi thay một bộ quần áo khác. Từ hôm nay trở đi, con là người hầu cận dưới trướng ta, giữa tháng nào cũng sẽ được nhận bổng lộc.
- Trò còn có bổng lộc?
Thái Địch giật mình, mở to hai mắt hỏi.
- Nói nhảm, con đã mười tuổi, cũng được coi là người lớn…Lẽ nào, con vẫn muốn sống dựa vào mẹ?
- Đương nhiên là không…
- Tốt lắm, hiện tại nghe theo lệnh ta, đi tìm Giả Tư Mã, lĩnh y binh giáp giới, rồi nhận một ít lương hướng, trở về giao cho mẹ con…Sau buổi trưa, trở về doanh trại nghe lệnh. Nếu chậm trễ, đừng trách ta trách phạt con. Truyện được copy tại Truyện FULL
Thái Địch giống như gà mổ thóc, liên tục gật đầu.
Nhìn bóng dáng cậu ta vội vàng chạy khỏi quân trướng, Tào Bằng lắc đầu, mỉm cười!
Một trận mưa thu, giá lạnh.
Trận mưa nhỏ trong tám tháng qua, khiến cho thảo nguyên Hà Tây càng thêm lạnh lẽo. Là lạnh, không phải mát. Sắc trời âm u, nhìn không thấy mặt trời. Tào Bằng theo bản năng nắm chặt áo lông cừu trên người, thở ra một luồng khí.
- Đây là nhân lực Sĩ Nguyên cho ta.
Sắc mặt hắn u ám như thời tiết, trong giọng nói có chút lạnh lùng.
Thái Địch đứng phía sau hắn, không khỏi ớn lạnh. Vụng trộm thoáng nhìn Tào Bằng, trong lòng lộ rõ vẻ sợ hãi ghê ghớm. Sau khi theo Tào Bằng ba ngày, còn chưa thấy bộ dạng tức giận của Tào Bằng. Những tưởng rằng vị thầy này tính tình tốt, đối xử với ai cũng ôn hòa như vậy. Nhưng hiện tại nhìn lại, hình như sai lầm rồi! Lúc Tào Bằng mặt lạnh, nhiệt độ xung quanh cũng như hạ xuống rất nhanh. Cả đám người Giả Quỳ, Doãn Phụng, Lương Khoan, không ai dám đứng ra. Một đám người trang nghiêm đứng sau Tào Bằng, câm như hến, hết sức cẩn thận…
Ba ngày sau, Thái Địch nghe được không ít chuyện xưa của Tào Bằng.
Trước kia vị tiên sinh này, cũng không phải người văn nhược tay không trói gà. Hắn đã từng dùng nghìn người chống chọi lại một đội quân tốt dũng mãnh gấp mấy lần quân mình, khiến gần vạn người chết tại trận trong biển lửa, chính hắn cũng suýt nữa bị thiêu cháy… Oai phong của Tào Bằng ở trung nguyên,Thái Địch dần dần hiểu rõ. Lúc dầu y cảm thấy may mắn vì mẫu thân đã tìm được cho y một thầy tốt. Nhưng giờ phút này, mặc dù Thái Địch là đệ tử thân truyền của Tào Bằng, cũng sợ tới mức không cả dám thở mạnh.
Vương Song quỳ trên mặt đất, run giọng nói:
- Bàng quân sư nói, tướng ở ngoài, quân mệnh không chấp nhận. Đám người Hưu Chư lần này được cứu sống tổng cộng bảy nghìn bốn trăm quân, nhưng bên quân sư cũng cần có quân sĩ, vì thế để trên hai mươi năm, dưới bốn mươi tráng sĩ gần như lưu lại toàn bộ, ước chừng cũng có gần hai nghìn bảy trăm người. Những người còn lại sẽ tiếp tục được đưa tới đây, con số mặc dù không lớn nhưng cũng đủ để gánh vác việc xây dựng thành trì…sau này còn có hơn ba nghìn quân già yếu trên đường, quân sư nói trước có thể đưa tới Hồng Trạch, ở lại nơi doanh địa được xây dựng đơn sơ.
Phía sau Vương Song, một đội tù binh quần áo tả tơi, hai tay ôm đầu gối ngồi dưới đất.
Liếc mắc nhìn, những người lao động này cũng chỉ trong tầm tuổi từ hai mươi tới bốn lăm, quần áo đủ dạng, nhìn qua thì vô cùng giản dị. Dựa vào những gì Vương Song nói, những người này là đội lao động tốt nhất…
Tào Bằng cũng biết, hai nghìn binh mã Tây Bắc mục nguyên (thảo nguyên chăn nuôi Tây Bắc), đúng là có chút nguy hiểm.
Trên thực tế, hắn để Bàng Thống qua đó, cũng do lo lắng áp lực của Đặng Phạm quá lớn. Đối với vị ngũ ca kia, Tào Bằng hiểu khá rõ. Nếu Tào Bằng để y đem toàn bộ tù binh tới, Đặng Phạm nhất định sẽ không lưu lại một ai, gánh toàn bộ trọng trách trên người, mà không có nửa câu oán hận. Bàng Thống tới mục nguyên Tây Bắc, Tào Bằng sớm đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng lại không ngờ rằng, Bàng Thống lại cắt xén giai đoạn, tạm giữ toàn bộ thanh niên cường tráng.
Hai mươi lăm tuổi đến bốn mươi tuổi, đúng là sinh sinh lực cường tráng, kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Nam tử đất Khương Hồ, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, thậm chí là từ nhỏ đã học cách giết người và bản lĩnh đánh giặc.
Tuy nhiên vẫn có những điểm khác biệt.
Thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, đúng là thời điểm trưởng thành, chúng có bao nhiêu sức lực?
Nhưng nghĩ tới những áp lực mà Đặng Phạm phải chịu ở mục nguyên Tây Bắc, Tào Bằng có mất hứng thế nào đi nữa, cũng phải cắn răng chịu đựng.
- Thứ Tằng.
- Có mạt tướng.
- Những người này, có thể chứ?
Doãn Phụng gãi gãi đầu, cười nói:
- Không có gì không thể, cần quất vài roi, không thể cũng phải có thể.
Tào Bằng nhíu mày, do dự một chút, hạ giọng nói:
- Tận lực đảm bảo bọn họ được ấm no. Tiến độ của Liêm Bảo cũng không thể trì hoãn, ta sẽ lưu lại toàn bộ một ngàn người này, đồng thời cũng muốn chọn ra một ngàn binh mã, chuẩn bị nhận lại một nghìn lao động ở Hồng Trạch… Sĩ Nguyên lúc này, đúng là đem tới cho ta một khó khăn lớn. Thế nào, một nghìn quân sĩ, sẽ hoàn thành công việc chứ?
Doãn Phụng do dự một chút, hướng nhìn Giả Quỳ.
Giả Quỳ do dự một lát, thấp giọng nói:
- Hoàn thành công việc thì không có vấn đề gì, chỉ sợ vấn đề lương thảo, có chút khó khăn.
- Có thể duy trì bao lâu?
- Trong chín tháng, nhiều nhất là chín tháng…
- Ta đã sai người đi Trường An, thỉnh cầu trợ giúp của Vệ Ký tướng quân. Nếu thuận lợi, có thể đầu tháng sẽ nhận được. Đến lúc đó ta sẽ đưa một ít lương thảo tới đây, các ngươi cần chuẩn bị công đoạn cất vào hầm. Lương Đạo, bắt đầu từ bây giờ, ngươi tạm thời đảm nhận chức Liêm Bảo úy. Lương Khoan lập tức dẫn một ngàn binh mã, mang đủ lương thảo và đồ quân nhu, đi tới Hồng Thủy, ta sẽ theo sau hội hợp với ngươi.
Mọi người nghe xong, chắp tay tuân lệnh.
Tào Bằng lại thoáng nhìn qua đám thiếu niên tù binh trong doanh trại, nét mặt tỏ rõ vẻ cảm thông.
- Cho họ nghỉ ngơi một ngày, ăn no đi hãy nói.
- Tuân mệnh!
Tào Bằng nói xong, xoay người đi vào Thân Binh Doanh.
Lần đầu tiên thưởng thức cảm giác một mình nắm quyền lớn, hóa ra cũng không tốt đẹp như tưởng tượng.
Nhân khẩu, nhân khẩu, nhân khẩu...
Tào Bằng lần đầu tiên ao ước sự gia tăng nhân khẩu.
Kiếp trước, nhân khẩu bùng nổ, một thành nhỏ chật kín người, nhìn thôi đã làm người khác cảm thấy phiền lòng, nhưng hiện tại, hắn cuối cùng cũng hiểu tại sao vĩ nhân lại nói: "nhiều người dễ làm việc". Nếu trong tay hắn nhân khẩu sung túc, thì mọi việc cần gì phải hết cách giải quyết? Chỉ tiếc, nhân khẩu ở thảo nguyên Hà Tây không ít, nhưng lại khó lợi dụng.
Tình hình này lại khác với Hải Tây.
Hải Tây tuy rằng hỗn loạn, nhưng có thể sử dụng được lượng nhân khẩu, một tòa thành cũng đã được xây dựng ở đây.
Còn ở Hà Tây, cái gì cũng không có.
Không có thành trì, không có đất đai, càng không có có thể sử dụng nhân khẩu... Hồng Trạch tuy có mấy vạn người Hán, cũng không sẽ nghe theo sự điều khiển của Tào Bằng. Tào Bằng thậm chí tin rằng, đám người Đậu Lan lúc này, nhất định đang chờ chê cười hắn, thậm chí bất cứ lúc nào hắn chuẩn bị ra tay, chúng cũng có thể đuổi hắn khỏi Hà Tây. Mà dân chăn nuôi ở Khương Hồ, cũng không hề có khả năng nghe theo mệnh lệnh Tào Bằng.
Phiền toái, thật đúng là phiền toái!
Nguyên tưởng rằng sẽ được đám ngươi Hưu Chư, bổ sung vào đám nhân lực còn thiếu.
Nào ngờ Bàng Thống là kẻ ác độc, y đem hết những thanh niên cường tráng đi, chỉ để lại những người già yếu.
- Tướng quân, kì thực cũng không cần khẩn trương như vậy.
Giả Quỳ đi vào, thấp giọng nói:
- Sau hai tháng, di dân triều đình đưa tới, sẽ có người dùng được.
- Nói như vậy nhưng cũng không hề đơn giản.
Tào Bằng suy nghĩ một lúc lâu rồi đứng dậy nói:
- Lương Đạo, ta giao cho ngươi một việc.
- Xin tướng quân chỉ bảo.
- Trong vòng trăm dặm Liêm Bảo, có bao nhiêu dân chăn nuôi?
- Mạt tướng điều tra qua, còn sai người đi thăm dò, Liêm Bảo tây tới Tiểu Tùng Lâm, đông tới Hà Thủy, bắc tới Linh Võ Cốc, nam tới Thiên Mã Nguyên, phạm vi trăm dặm, sở hữu hơn năm mươi những bộ lạc lớn nhỏ …Người dân nơi đây, cũng vô cùng pha tạp. Ngoài một sộ ít bộ lạc, thuộc bộ lạc trong gia tộc ra, phần lớn là những bộ lạc di cư. Nhân khẩu nhiều thì ước chừng có bốn năm trăm người, ít thì cũng không tới trăm người. Tổng cộng hết vào, cũng chỉ tầm gần chục nghìn người. Nhưng giữa các bộ tộc không hề có liên hệ gì, có vài bộ tộc, còn có mối thù hận sâu sắc.
- Sức chiến đấu thì sao?
Giả Quỳ mỉm cười.
- Một đám ô hợp, có sức chiến đấu ra sao được?
Tào Bằng trầm lặng một lúc lâu, nói với Thái Địch:
- Tìm Thứ Tằng đến đây.
- Vâng.
Thái Địch thân là học trò của Tào Bằng, ngoài việc đi theo học tập Tào Bằng, còn có trách nhiệm làm lính liên lạc.
Y vội vàng chạy ra khỏi lều lớn, một lát sau đã thấy Doãn Phụng vội vàng chạy vào lều:
- Tướng quân, có gì chỉ bảo?
- Cho một ngàn lao động này làm việc. Tường ngoài Liêm Bảo, khi nào thì bắt đầu xây dựng?
Doãn Phụng nói:
- Nhiều nhất là mười ngày.
- Tốt lắm, trong thời gian này, ngươi hãy luyện tập nhân mã nhiều một chút. Lương Đạo ngươi thì qua lại nhiều một chút, tận lực lôi kéo một số bộ lạc có thể phục vụ cho ta. Sau mười ngày, Thứ Tằng bắt tay vào luyện binh. Một bộ sẽ có năm trăm người, thay phiên xuất kích. Nếu có địch ý với ta, hoặc không muốn nghe theo sự điều khiển của ta, đều tiêu diệt hết. Tất cả lực lượng, đều trở thành cu li tham gia xây dựng Liêm Bảo… Nói với các huynh đệ, tài sản cướp được có thể giữ lại bốn phần, còn sáu phần thì sung công. Tóm lại, khi huyện Hồng Thủy khởi công, Liêm Bảo cần phải hoàn thành.
Giả Quỳ, Doãn Phụng nghe xong, không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.
Tào Bằng đưa ra mệnh lệnh, nếu như truyền tới tai Hứa Đô…
Tuy nhiên, nhìn thấy gương mặt trầm tĩnh của hắn, hai người không dám khuyên bảo, chắp tay nơi:
- Mạt tướng tất không phụ sự phó thác của tướng quân.
-----------------------
Một ngày vô sự!
Ngày sau, mới sáng sớm, Liêm Bảo liền náo nhiệt hẳn lên.
Các thiếu niên Hưu Chư trải qua một ngày nghỉ ngơi, dưới sự đốc thúc của binh lính, đi ra doanh tù binh, bắt đầu một ngày lao động.
Không thể không nói, Bàng Thống sắp xếp rất hợp lí.
Y chỉ để lại thanh niên cường tráng từ hai mươi lăm đến bốn mươi tuổi ở chăn nguyên Tây Bắc, đảm đương binh hầu quân Hán; đồng thời chia những người già yếu làm hai nhóm, tuổi quá cao thì đưa tới Hồng Thủy. Kể từ đó, ba phương đều có cùng một bộ phận, đều có những liên quan nhất định. Thêm vào đó Tào Bằng cũng không quá hà khắc với những thanh niên này, ít nhất cũng đảm bảo cho họ có thể ăn no bụng.
Đây là Tam Quốc!
Thời địa chiến tranh liên miên, thiếu ăn trầm trọng.
Có thể ăn no bụng, đã là một việc đáng ước mong.
Hơn nữa người nhà thì bị Tào Bằng cai giữ, trước khi bọn người Bàng Thống xuất phát, đã dựa vào điều kiện gia đình họ, tạo sách đăng kí. Một người trốn, cả nhà chết, một người phản, hàng xóm láng giềng đều bị liên lụy, cho nên đám thanh niên này cũng vô cùng thành thật.
Còn Tào Bằng thì sao?
Ngày Liêm Bảo bắt đầu khởi công, hắn đem theo Vương Song, Thái Địch cùng trăm tên quân tốt, rơi khỏi Liêm Bảo.
- Tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy?
Sau khi rời khỏi Liêm Bảo, Thái Địch không kìm nổi nhẹ nhàng hỏi.
Tào Bằng sau một lúc lâu đáp:
- Đồi Hồng Sa!
Đồi Hồng Sa?
- Nơi đó là địa bàn của tạp chủng Tiên Ti.
Thái Địch không khỏi run sợ, bởi vì cậu biết, lúc trước chính tạp chủng Tiên Ti đã cướp đi mẹ con cậu từ Thân Đồ trạch.
Tuy rằng, cậu cũng biết, đó là chỉ bảo của thầy.
Nhưng đối với tạp chủng Tiên Ti, Thái Địch vẫn cảm thấy sợ hãi.
- Công tử, chúng ta tới đồi Hồng Sa làm gì?
Tào Bằng khẽ mỉm cười:
- Đi xem Đàn Chá đã chuẩn bị tốt chưa, nếu có khả năng, ta còn muốn ép nơi đó cung cấp chút nước dầu. Đàn Chá cũng đã ở đồi Hồng Sa vài năm, ta tin rằng trong bộ lạc của y, sẽ có những thứ tốt.
Vương Song không nhịn được cười!
- Xem ra, có lẽ công tử đã có đối sách…
Hồng Sa Cương, nằm ở dưới chân Hạ Lan Sơn.
Hạ Lan Sơn đi về hướng Tây, ở đây xuất hiện một địa hình đặc trưng ngoằn ngoèo luợn khúc, tạo thành Hồng Sa Cương cực kỳ độc đáo, độ cao so với mực nước biển cao hơn đường chân trời của toàn Hà Tây, dường như nối liền thành một thể với Hạ Lan Sơn. Đồng cỏ và nguồn nước ở đây rất phong phú, diện tích cũng không nhỏ. Trong núi có khe nước, róc rách chảy ra, tụ hội ở đây thành một con sông với lượng nước dồi dào.
Đàn Chá tạp chủng dân Tiên Bi, dừng lại ở trên Hồng Sa Cương.
Toàn bộ số người này, ít hơn Hồng Trạch, nhưng quý ở chỗ nghe lệnh một người.
Toàn bộ khu vực Hà Tây, tạp chủng dân tộc Tiên Ti và Hồng Trạch hình thành song song, ai cũng không làm gì được đối phương.
Mà các bộ lạc khác rải rác ở Hà Tây, rõ ràng không so được thế lực hai bên. Cho nên cũng chỉ có thể tránh đi hai chỗ thảo nguyên đẹp màu mỡ này, tìm một nơi thích hợp hơn để bọn họ cư trú. Đây không phải là lần đầu tiên Tào Bằng đến Hồng Sa Cương! Nhưng lần trước hắn vội vàng đến, rồi vội vàng đi, không hề quan sát kỹ chỗ thảo nguyên này; nhưng bây giờ, hắn có nhiều thời gian. Khi một lần nữa hạ cố đến chơi Hồng Sa, Tào Bằng không khỏi ngợi khen, địa thế độc đáo của Hồng Sa Cương.
Nơi này, cũng có thể trở thành cơ sở, xây dựng thành trì.
Nếu như không phải vị trí địa lý của Hồng Sa Cương có hạn chế, Tào Bằng thậm chí muốn bỏ đi mảnh Hồng Trạch kia....
Địa thế Hồng Sa thật tốt!
Dễ phòng thủ khó bị tấn công, chất đất cũng phù hợp cho dân Hán canh tác.
Tiến có thể lấy thảo nguyên Hà Tây, lùi có thể dựa vào căn cứ Hạ Lan Sơn!
Chỉ có điều vị trí của hắn, so sánh các khu thảo nguyên Hà Tây để mà nói có chút chênh lệch, cũng đã làm cho sức ảnh hưởng của đồi Hồng Sơn không bằng Hồng Trạch.
Muốn xây dựng thành trì, phải cần suy xét về rất nhiều nhân tố.
Nhân tố về quân sự, đời sống, giao thông, còn cả về chính trị...vân vânđều phải tính toán trong đó. Tào Bằng kiếp trước chỉ là một cảnh sát, nói thật đối với những việc này không hề hiểu biết gì nhiều.
Nhưng sau khi sống lại,hắn không ngừng tiếp xúc với tầng lớp cao, cũng khiến cho tầm nhìn của hắn dần dần thay đổi!
Nếu như vào thởi điểm vừa sống lại, Tào Bằng nhất định sẽ không do dự lấy Hồng Sa Cương làm căn cứ địa.
Nhưng hiện tại..
Vừa tiến vào Hồng Sa Cương, Đàn Chá liền nhận được thông tin.
Hồng Đô dẫn bộ tiến đến nghênh đón Tào Bằng, hai người gặp nhau, lại được một bữa hàn huyên.
- Công tử, cơn gió nào đến đây vậy?
Tào Bằng cười nói:
- Sao vậy, không hoan nghênh à?
Hồng Đô vội vàng lắc đầu,
- Tại sao lại có thể không hoan nghênh Công tử được chứ? Công tử là khách quý của bộ lạc ta.
Ban đầu, đại nhân nhà ta muốn tự mình đến, nhưng không ngờ lại có một vị khách quý đến, cho nên đành lệnh cho ta đến đây tiếp đón. Trước lúc đi, đại nhân ta còn nói, ngài sẽ ở vương trại(trướng) chuẩn bị yến tiệc, để chiêu đãi Công tử đến.
- Khách nhân?
- Ừ, từ Trung Sơn đến.
Tào Bằng vừa nghe thấy, trong lòng khẽ động.
Trung Sơn, người của Viên gia?
Hắn nhìn về phía Hồng Đô, lại thấy Hồng Đô lắc đầu.
Ra hiệu cho Nha tướng bên cạnh lùi mấy bước, Hồng Đô nói:
- Công tử yên tâm, tâm tư của đại nhân ta vẫn chưa hề thay đổi, thời gian gần đây, vẫn luôn bắt tay chuẩn bị việc ra Mạc Bắc. Chẳng qua là...ngài cũng biết, dân số của bộ lạc này nhiều, để di dời, khó tránh khỏi liên lụy đến mọi mặt, cho nên cũng thấy được rất nhiều khó khăn.
Dự tính, Đàn Chá sau khi khai xuân sẽ tiến vào Mạc Bắc thảo nguyên...
- Khai xuân xong mới làm? Liệu có muộn không?
- Không còn cách nào nữa, nếu như bây giờ tiến vào Mạc Bắc, ắt phải đối mặt với cái rét của mùa đông. Đàn Chá cũng buộc phải suy nghĩ về vấn đề này.
Nghe đâu, thế cục Nam Hung Nô vẫn còn chưa rõ lắm, Đàn Chá cảm thấy, hiện giờ liên lạc với Khứ Ti, cũng không phải là thời cơ. Hắn cần phải chờ, chờ khi khai xuân, Nam Hung Nô có thể sẽ rõ hơn, khi đó sẽ liên thủ cùng với Khứ Ti....
Quả là coi thường người thiên hạ rồi!
Tào Bằng vốn cho rằng, Đàn Chá không khó lừa. Nhưng giờ xem ra, suy nghĩ của người này, cũng thật thấu đáo!
Hai người vừa đi đường vừa đàm chuyện.
Hồng Đô cố gắng đem hình thức bên trong bộ lạc báo cho Tào Bằng biết, cũng một lần nữa xin cam đoan, Đàn Chá tuyệt đối không thể thay đổi chủ định nữa.
Mà trong suy nghĩ của Tào Bằng, đã có một cách.
Chỉ có điều, cách này không được hoàn thiện lắm, Tào Bằng quyết định, đợi sau khi ổn định trở lại, sẽ cùng bàn bạc với đám người Bàng Thống...
Lúc trời nhá nhem, đoàn người Tào Bằng, đến vương trướng(trại) Hồng Sa Cương.
Đàn Chá đi ra nghênh đón nhiệt tình, và cùng với Tào Bằng hàn huyên một hồi.
Rồi sau đó, hắn dẫn Tào Bằng vào trong vương trướng (trại), đem các mỹ nhân trong vương trướng (trại) ra.
- Bắc Trung Lang Tướng sao lại có thời gian đến chỗ ta thế này?
Ha ha, nhưng ta nghe nói, Bắc Trung Lang Tướng gần đây làm tốt một việc rất lớn, làm cho Hồng Trạch gần như bát nháo loạn trở nên sáng sủa, còn khiến cho Mã Đằng thua một cú rất đau. Tuy nhiên, Bắc Trung Lang Tướng cần cẩn thận một chút, Mã Thọ Thành cũng không phải loại người chịu thiệt đâu. Hắn nhất định sẽ trả thù, hơn nữa ta còn nghe nói, gần đây Đường Đế và Võ Uy qua lại rất mật thiết)
Đàn Chá cười, không cẩn thận, để lộ ra một tin tức.
Cũng có thể là vô ý, cũng có thế là cố tình!
Trong lòng Tào Bằng không khỏi hồi hộp, thầm nghĩ: Mã Đằng, không quyết lấy được Hồng Trạch, quả nhiên không chịu từ bỏ ý đồ.
Tuy nhiên, ngoài mặt, Tào Bằng lại tỏ ra hoàn toàn không thèm để ý.
- Mã Đằng, không đáng để lo nghĩ.
Nếu hắn không đến, thực ra ta cũng không ngại cùng hắn sống yên ổn; nhưng nếu như hắn đến đây, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
- Ha ha ha, ta đã biết, Bắc Trung Lang Tướng sớm đã có phòng bị rồi.
Nói xong, Đàn Chá nâng cốc mời rượu Tào Bằng. Chiếc cốc đồng (loại cốc đựng rượu có ba chân ngày xưa) trong tay hắn, nhìn có vẻ cũng cổ xưa, là đồ đựng rượu tốt không dễ có được. loại rượu mà hai người uống, cũng là Ngọc Tương thượng hạng đến từ Trung Nguyên, tuy nói không sánh bằng rượu ngon cất giữ trong hầm của phủ Tư Không, nhưng lại ngon hơn nhiều loại rượu mà Tào Bằng đã uống qua...
Bình rượu Ngọc Tương này, chừng trên dưới mười quan.
Tào Bằng không khỏi nheo mắt, thầm suy ngẫm, lai lịch của những người Đàn Chá tiếp đón trước đó.
Hà Bắc, Trung Sơn?
Cũng không phải người của Viên gia...
Trong lúc nhất thời Tào Bằng thật đúng là không nghĩ ra được, người mà Đàn Chá tiếp đón có lai lịch ra sao.
Loại rượu Ngọc Tương này, cũng không phải là người bình thường có thể mua được. Mặc dù số ít quan viên, cho dù là Thái Thú một quận cũng chưa chắc có thể mua được loại rượu này. Mà người đến từ Hà Bắc, lại có thể đưa đến rượu ngon như vậy, há chẳng phải cũng nói rõ một chút tình hình.
Nghĩ đến đây, Tào Bằng càng tò mò hơn.
Rượu quá ba tuần, đồ uống qua ngũ vị.
Đàn Chá bỗng nhiên hỏi:
- Bắc Trung Lang Tướng, ta nghe nói (trong tay) ngươi còn rất nhiều việc công, hôm nay đến Hồng Sa Cương này của ta, sợ rằng không đơn giản vì mấy chén ruợu này chứ.
Tào Bằng trầm ngâm một chút, chắp tay nói:
- Đàn đại nhân...
- Ôi chao, cái gì đại nhân không đại nhân chứ, đó đều là cách gọi của kẻ dưới.
Bắc Trung Lang Tướng là cháu của Tư Không, lại là Bắc Trung Lang Tướng, quản lý thảo nguyênHà Tây. Sau này Đàn Chá phải phiền đến Bắc Trung Lang Tướng. Nếu Bắc Trung Lang Tướng không ghét bỏ Đàn Chá tầm thường này, chúng ta gọi nhau là huynh đệ, chẳng phải thân thiết hơn sao? Sau này Đàn Chá tới Mạc Bắc rồi có thể nói với người nhà của ta là được làm huynh đệ với Bắc Trung Lang Tướng, cũng thấy nở mày nở mặt.
Dứt lời, Đàn Chá cười ha ha.
Tào Bằng cũng cười, vừa chắp tay nói:
- Đây vốn cũng là nguyện vọng của ta, ta không dám thỉnh cầu mà thôi.
Hắn sắp xếp lại ngôn từ, rồi mới mở miệng nói:
- Huynh trưởng, hôm nay tiểu đệ đến, thực là có một số việc, muốn nhờ huynh trưởng giúp đỡ. Đệ biết, huynh trưởng ở Hồng Sa Cương mấy năm nay, trong tay cũng có không ít nô lệ. Mà tiểu đệ hiện giờ cái thiếu nhất chính là công nhân. Đặc biệt là lao động cường tráng, khiến cho tiểu đệ cảm thấy có chút lo lắng...
Huynh trưởng sắp ra thảo nguyên Mạc Bắc, nhất định sẽ có một số nô lệ cần xử lý.
Nếu như có thể, mong huynh trưởng giúp đỡ. Tiểu đệ cũng sẽ không yêu cầu suông, sẽ có đền bù thỏa đáng.
- Đền bù?
Đàn Chá ánh mắt sáng lên,
- Đền bù thế nào?
- Lại không biết huynh trưởng muốn đền bù thế nào đây?
Đàn Chá cười ha ha,
- Tiểu đệ, hiện giờ huynh cần rất nhiều thứ... Vả lại đừng nói đến cái khác, huynh chuẩn bị năm sau đến Mạc Bắc, đến lúc đó tranh đoạt thảo nguyên chăn nuôi với không ít người. Binh khí, nón giáp sắt, cung tiễn, huynh đều rất cần, không biết huynh đệ có thể cung cấp được không?
- Cái này...
Tào Bằng lặng im suy nghĩ.
Từ khi Hán Vũ đế thi hành lệnh phát triển rộng sắt muối, Trung Nguyên vẫn khống chế việc mua bán binh khí phía Bắc biên giới.
Lệnh phát triển rộng sắt muối trở thành thời điểm nghiêm khắc, ngoại tộc phía Bắc biên giới mang lượng lớn tiền đồng đem nấu, coi trọng đúc thành vũ khí. Có một khoảng thời gian, Trung Nguyên thậm chí cấm lưu hành đồng tiền ra biên giới phía Bắc, rõ ràng cho thấy mức độ nghiêm trọng của nó.
Đương nhiên rồi, lúc này không phải là lúc đó.
Hiện giờ Trung Nguyên hỗn loạn, sắt muối quá ít không có.
Tuy nhiên dù là như vậy, Tào Bằng muốn đem lượng lớn đồ sắt bán cho Đàn Chá, tương tự cũng không có khả năng lắm. Sự khống chế của Tào Tháo đối với đồ sắt cũng nghiêm ngặt như thế. Mặc dù không thể so với thời kỳ nghiêm ngặt nhất trong lịch sử, nhưng cũng vô cùng coi trọng.
Dù sao, ngoại tộc phía Bắc biên giới mang đến cho Trung Nguyên không ít tai vạ.
- Nếu như không cần nhiều lắm, tiểu đệ thật ra có thể nghĩ thêm một số cách. Nhưng nếu số lượng nhiều, đệ e là...
Đàn Chá khua tay,
- Hiền đệ, ta không cần đệ phải bán đồ sắt cho ta.
- Ồ?
- Như vậy đi, ta sẽ giới thiệu cho đệ một người.
Nói xong, Đàn Chá nâng tay, vỗ tay ba cái.
Chỉ thấy màn trướng vén lên, từ bên ngoài vương trại, đi vào một người đàn ông trung niên mặc y phục màu trắng, trên người khoác chiếc áo lông đỏ thẫm.
Người này cao khoảng chừng bảy thước bảy tấc, dáng người gầy còm ốm yếu.
Tuổi tác, trong khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi, dưới hàm là một bộ râu quai nón rất đẹp, trên ngực có một mảng râu (lông).
Y đi vào vương trướng(trại), chắp tay váiTào Bằng chắp tay:
- Ra mắt Bắc Trung Lang Tướng.
- Các hạ là....
Đàn Chá cười nói:
- Huynh đệ, đây là người bằng hữu lâu năm của ta, năm đó khi ở Hà Đông, có qua lại... nói ra, hắn và ngươi còn có chút ân oán. Hôm nay ta gọi hắn đến, chính là hy vọng đệ có thể tha thứ cho hắn.
Có ân hoán với đệ?
Tào Bằng không khỏi nheo mắt lại.
- Ngươi, là người ở đâu?
- Tại hạ là người nước Trung Sơn.
Trung Sơn!
Trên mặt Tào Bằng, lộ ra chút giật mình, bỗng nhiên cười nói:
- Người nước Trung Sơn...và ta có ân oán?
Hắn uống một ngụm rượu, nhắm mắt lại, trầm ngâm.
Người đàn ông trung niên kia và Đàn Chá, đều để lộ ra căng thẳng.
Một lúc sau đó, Tào Bằng nói:
- Rượu ngon thế này, không phải người bình thường có thể có được, càng không cần nói là lặn lội đường xa vận chuyển. Nước Trung Sơn có rất nhiều phú thương, mà lại còn có chút ân oán của người ta...Ngươi là họ Tô, hay là họ Trương?
Người đàn ông trung niên ngẩn ra, chợt lộ ra nụ cười cay đắng.
- Từ lâu đã nghe Bắc Trung Lang Tướng tài trí hơn người, hôm nay gặp được, quả nhiên danh bất hư truyền.
Tiểu nhân Tô Song, vài năm trước khi ở Lạc Dương, có chút hiểu lầm với Bắc Trung Lang Tướng, có chỗ đắc tội, mong Bắc Trung Lang Tướng tha thứ cho.