Chính xác, chuyện quan trọng nhất lúc này chính là sự quy thuận của Lã Thị nước Hán.
Mà Lã Thị nước Hán có quy thuận triều đình hay không, cũng quyết định lực lượng Tào Tháo trợ giúp cho Viên Hi U Châu trong chiến tranh sau này.
Ba vạn quân Cao Cú Lệ, nghe thì có vẻ không nhiều lắm.
Trong trường hợp đó nếu thực sự nhập vào chiến trường U Châu, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc.
Một khi xuất hiện tranh chấp, liền có khả năng sẽ tạo ra phản ứng dây chuyền từ Tiên Ti, Tịnh Châu, nam Hung Nô Ô Hoàn, thậm chí là toàn bộ khu Ký Châu.
Tào Tháo đương nhiên không muốn tranh chấp với Viên Hi. Theo ông ta thấy, trận chiến U Châu, nhất định phải thành công, tuyệt đối không thể dây dưa lằng nhằng. Vì thế, ông ta hầu như tập trung tất cả kho phủ của tam Châu, là Ký Châu, Duyện Châu và Dự Châu, với mục đích chính là mau chóng bình định. Vì vậy trận chiến này, nhất định phải thành công.
-Đúng rồi, con gái của Lã Bố… hình như tên Lã Lam?
-Dạ?
-Nàng ta thật không đơn giản, ở Tam Hàn được tôn là nữ hổ họ Lã.
Nói không chừng đến lúc đó, còn muốn tạo chút trở ngại cho con. Con hai ngày này ở Bạch Lan mà an dưỡng, ta bất cứ lúc nào cũng có thể cần đến sự giúp đỡ của con.
-Thưa vâng!
Ngay khi Tào Tháo chuẩn bị rời đi, Tào Bằng đột nhiên hỏi một câu:
- Thưa chú, Lã Thị nước Hán, là người nào vậy ạ?
Tào Tháo đứng lại, liếc mắt nhìn Tào Bằng, khẽ thở dài rồi nói:
-Đó là Cao Thuận.
Trong lời ông ta nói, giọng điệu nghe vô cùng buồn bã.
Tào Bằng biết, khi trước, lúc Tào Tháo bao vây tấn công Lã Bố, ông ta cực kỳ tán thưởng Cao Thuận, thậm chí còn chuẩn bị sẵn sàng mời đón Cao Thuận quy hàng, cũng không ngờ rằng Tào Bằng ở giữa cắm một gậy, làm Cao Thuận cuối cùng đi theo gia quyến Lã Thị, ra tận hải ngoại, dốc sức vì Tam Hàn.
Trong tiếng thở dài đó, cũng bao hàm cả sự bất mãn với Tào Bằng.
Nhưng Tào Bằng thì sao, hắn cũng là có chút bất đắc dĩ.
Lão Tào Tháo háo sắc, hắn làm sao có thể giao người của Lã Bố cho ông ta? Vả lại không nói đâu xa, sau khi ông ta đánh chiếm Hạ Bì, rõ ràng đã hứa gả vợ của thuộc cấp Tần Nghi dưới trướng Lã Bố cho Quan Vũ. Kết quả sau khi ông ta coi mặt qua, lại thẳng tay giành lấy làm vợ của mình.
Giữa Tào Tháo và Quan Vũ, cũng vì vậy mà phát sinh một chút mâu thuẫn.
Chuyện này, là có thật!
Ít nhất thì Tào Bằng cũng tận mắt nhìn thấy…
Không chỉ có vậy, sau khi Tần Nghi Lộc chết, con của Tần Nghi Lộc cũng bị Tào Tháo giành lấy, nhận làm con nuôi. Đứa nhỏ đó tên gì nhỉ? Đúng, là Tần Lãng! Hiện tại hình như cũng đã được tám tuổi, đang sống trong phủ Tào, nghe nói rất được Tào Tháo cưng chiều. Lại nói tiếp, Tào Thào về điểm này quả thật không xấu. Ông ta đối với vợ dường như là gượng ép, nhưng với đứa con nuôi này, thì lại đối xử rất tốt.
Lúc trước là Tào Chân, bây giờ là Tần Lãng…
Nghe nói, khi Tào Tháo nhận Tần Lãng làm con nuôi, từng muốn thay tên đổi họ cho cậu ta.
Nhưng Đỗ Thị kiên quyết không đồng ý, Tào Tháo không ngờ không hề phản đối, vẫn để Tần Lãng giữ nguyên họ cũ. Tần Lãng tám tuổi, Tào Tháo đã tìm thầy đến dạy cậu ta học. Tuy nhiên vào lúc này, Tào Bằng nhất định sẽ không can thiệp. Những hành dộng khi trước của Tào Xung, không ít thì nhiều cũng đã làm hắn phải khổ sở. Tào Bằng đến Hứa Đô, hắn không tin Tào Xung không biết. Nhưng không ngờ cậu ta vẫn chưa hề tới thăm hỏi.
Cậu ta, đã mười tuổi rồi!
Cũng đã hiểu chuyện…
Kỳ thật, Tào Bằng đã trách oan Tào Xung.
Tào Tháo bí mật gọi Tào Bằng trở về, rất ít người biết chuyện này.
Trong đó có cả Tào Xung, cậu ta cũng không hề hay biết Tào Bằng đã đến Hứa Đô. Còn Tào Thực sở dĩ biết được, đó là vì bình thường anh ta hay xử lý những công văn thay Tào Tháo, cũng là vô tình mà biết. Đương nhiên, Tào Thực tới gặp Tào Bằng, cũng là có dụng ý khác. Vì thế lúc chào từ biệt, Tào Thực còn hỏi Tào Tháo:
-Thưa cha, không biết con có nên đi thăm anh Tào Bằng hay không? Truyện được copy tại Truyện FULL
Tào Tháo cười nói:
-Đương nhiên là nên.
Tào Thực bằng lòng qua lại với Tào Bằng, điều này làm Tào Tháo khá hài lòng.
Bởi vì ông ta đã phát hiện ra sự xa cách giữa Tào Bằng và Tào Xung. Nếu Tào Xung là đứa trẻ được sinh ra trong một gia đình bình thường, hoặc là vào thời Tào Phi, như vậy chắc chắn Tào Tháo sẽ phản đối mối quan hệ giữa Tào Bằng và Tào Xung. Nhưng hiện tại, Tào Phi đã chết, mà ai sẽ là con trưởng, Tào Tháo vẫn chưa đưa ra quyết định. Cho nên ông ta cũng không hy vọng Tào Xung và Tào Bằng thân thiết quá mức. Bởi vì ông ta lo rằng, Tào Bằng sẽ ảnh hưởng đến Tào Xung.
Lực ảnh hưởng của Tào Bằng với Tào Xung càng lớn, vậy sẽ càng dễ gặp phải chuyện không may.
Tào Tháo không nghĩ sẽ lấy mạng Tào Bằng, nhưng ông ta cũng không hy vọng, người thừa kế của ông ta, tương lai lại trở thành con rối trong tay Tào Bằng!
Dù sao, Tào Xung và Tào Chương có rất nhiều điểm khác biệt. Tào Chương thì nhiệt huyết, dễ kích động, hơn nữa lại vô cùng hỗn xược. Cho nên Tào Tháo để anh ta đi theo Tào Bằng, là hy vọng Tào Chương có thể bỏ được những khuyết điểm này. Còn Tào Xung, tuổi tuy nhỏ, nhưng đã có chủ kiến của chính mình. Về chuyện quận chúa thấy, có thật hay không cũng không quan trọng… Sai lầm, có thể sửa chữa. Dù sao Tào Xung vẫn còn nhỏ, dễ uốn nắn, khác xa so với người đã trưởng thành.
Cũng chính là vì vậy,nên khi Tào Xung và Chu Bất Nghi quen nhau, Tào Tháo cũng không hề can thiệp vào.
Không phải ông ta không biết, trong chuyện này có tồn tại chút vấn đề. Nhưng ông ta vẫn là như tước, không lên tiếng, chỉ đứng một bên, yên lặng quan sát.
Chỉ có điều, ông ta thật không ngờ.
Sự im lặng của ông ta, không ngờ lại làm Hoàn phu nhân hiểu lầm.
+++
Không lâu sau khi Tào Tháo rời khỏi đó, có gia nô đến cửa phủ báo lại:
-Quách Tế Tửu đến.
-A Phúc, hai ngày này ta và lão Tam e rằng không thể giúp ngươi. Việc quân bận rộn, hơn nữa qua lại cũng không tiện… Đợi qua mấy ngày nữa, chúng ta sẽ đi huyện Diệp, đến lúc đó ta và lão Tam sẽ ở đó chờ ngươi đến hội hợp. Ha ha, hai huynh đệ chúng ta, sẽ để ngươi đến tiền trạm.
Lúc chia tay, Điển Mãn và Hứa Nghi cùng đi tiễn Tào Bằng.
Tào Bằng gật gật đầu, nói lời chào tạm biệt với hai người họ, sau đó liền đi ra khỏi cửa phủ.
Chắc chắn Quách Gia vẫn ở Tư Không phủ, nếu không không thể tới nhanh như vậy được.
Quách Gia ở trên xe ló đầu ra, vẫy vẫy tay gọi Tào Bằng. Tào Bằng không nói gì thêm, liền trèo lên xe ngựa, sau đó màn xe hạ xuống, xe khởi hành, chậm rãi đi dọc theo đường lớn.
Trong xe, sương đọng trên ngọn đèn treo.
Bát dầu đã gần cạn, nên cũng không sợ dầu sẽ bắn ra ngoài gây hỏa hoạn.
Đèn không sáng lắm, nhưng phạm vi chiếu rất rộng.
Quách Gia cười ha hả nói:
-A Phúc à, chỉ lát nữa thôi chúng ta lại phải xa nhau cả một năm.
Tào Bằng tròn mắt nhìn Quách Gia, nhưng mặt vẫn không biến sắc.
-Đúng vậy, ngươi cũng không cần lộ mặt, chị dâu đến đây mấy lần, cầm đi gần mười đao lộc văn tiên của ta, cũng không biết đã rơi vào tay ai.
Quách Gia nghe vậy, lập tức lộ vẻ xấu hổ.
Hắn bật cười ha hả, nói biện minh:
-Chuyện này không liên quan đến ta lắm. Mười đao lộc văn tiên đó, Công Đạt lấy hai, năm đao còn lại, mấy ngày nay chủ công đến ở nhà ta, đã dùng hai đao, còn dẫn ta đi mua cả lãnh kim tiên và ngư tử tiên, cũng tốn không ít. A Phúc, thương lượng một chút về chuyện này nhé… Lộc văn tiên đó của ngươi rất quý! Một tháng bổng lộc của ta cũng không mua được bao nhiêu. Có thể rẻ hơn một chút được không, để mọi người có thể cùng vui vẻ, sao lại không làm chứ?
-Các ngươi vui vẻ, nhưng ta thì không vui.
Tào Bằng đột nhiên khẽ quát:
-Ngươi có biết, trong xưởng của ta, một tháng có được bao nhiêu lộc văn tiên không?
-Điều này, điều này…
Quách Gia đột nhiên hơi hối hận!
Khi trước lúc Tào Bằng mở xưởng, có cử người đến nói chuyện với y, bỏ ra năm trăm quan liền có thể có được một phần trăm cổ phần.
Nhưng cuối cùng Quách Gia cho rằng quá ít, đồng thời trong phủ cũng quả thật không dư tiền nên y đã từ chối.
Hiện tại xem ra y đã tính sai, sai lầm rất lớn…
Nguyên tưởng rằng một phần trăm cổ phần không được bao nhiêu, nhưng nhìn xưởng giấp Bạch Lộc ngày càng phát triển thịnh vượng. Giấy của Phúc Chỉ Lâu rất ít khi bị tồn kho quá một tháng. Chỉ riêng số giấy vàng và tố tiên Thái Học dùng mỗi ngày cũng đã đủ kinh người.
Một đao tố tiên một trăm tờ trị giá tám mươi đồng.
Mua nhiều thì được giảm giá.
Nguyên tưởng rằng không thể bán được chút gì có giá trị, nhưng hiện tại xem ra ngày thu về cả đống bạc.
Phúc Chỉ Lâu kiếm tiền chân chính, cũng không phải chỉ lộc văn tiên, lãnh kim tiên và ngư tử tiên. Kiếm tiền chân chính bằng giấy vàng và tố tiên siêu rẻ, hoàn toàn hợp lẽ. Tiếp đó, là giấy màu, phục vụ rất nhiều sĩ tử. Những năm cuối thời Đông Hán, tuy rằng vô cùng hỗn loạn, nhưng lại là một niên đại có thể nói là rất thực tế. Cái gọi là khí khái Ngụy Tấn, trên diện rộng, là bắt nguồn từ những năm cuối thời Đông Hán.
Dùng một loại màu sắc độc đáo, thể hiện cho cá tính của gia đình mình, đương nhiên không ai lại từ chối.
Ví dụ như Kiến An thất tử… Đúng rồi, bây giờ còn không thể tốt được như vậy. Cứ tạm gọi là Kiến An thất tử đi. Vương Xán khi đó rất thích dùng thanh tiên. Vì thế, ông ta thường sai người đến Phúc Chỉ Lâu, bỏ ra khoản tiền lớn, muốn được chế tạo một màu riêng cho mình.
Màu của Vương Xán, chọn dùng cây mẫu đơn.
Vì thế ở Hứa Đô ông ta có biệt hiệu là "Thanh ni cô".
Đừng hiểu lầm, đây cũng không phải là ý muốn chế giễu hay mắng chửi. Mẫu đơn có biệt hiệu là thử cô, mà Vương Xán lại thích thanh tiên, cho nên mới có cái tên này.
Còn cả Trần Lâm, Hảo Hà Hoa, cũng rất thích màu đỏ.
Vì thế liền chọn hồng tiên, lót văn hoa sen…
Loại giấy đặc chế này, chưa chắc đã rẻ hơn lộc văn tiên, nhưng trên công nghệ chế tác, chỉ cần làm tốt khuôn tạo giấy, liền có thể tạo ra được. Hơn nữa chưa nói đến giá tiền… thương lượng là được. Người mua muốn có loại mình thích, vậy thì không nên để ý đến giá cả. Trang giấy đính chế, khoảng năm trăm đao. Nói cách khác, Tào Bằng chỉ cần bỏ ra số tiền cực kỳ nhỏ, là có thể tạo được trang lộc văn tiên bán rất được giá. Những danh sĩ đó, còn phải đến tìm hắn, nếu không cần thì thôi, kiếm tiền của người có học thức là được, nhiều lúc cũng chỉ đơn giản như vậy thôi! Càng không cần nói đến việc đi kiếm tiền của những người giàu có. Dùng màu tiên không giống bình thường, thể hiện rõ một cá tính riêng biệt.
Đừng tưởng rằng có tiền là có thể mua được.
Những cường hào nông thôn, cho dù có trả giá cao gấp ba, cũng đừng mong sẽ có được.
Có thể khiến Phúc Chỉ Lâu tạo giấy cho, ở từ góc độ nào đó mà nói, chính là dựa vào địa vị và thân phận của người yêu cầu.
Ngay cả thê tử của Quách Gia, cũng không biết nghe chuyện ở đâu, vốn tính lãnh đạm, vậy mà khi trở về liên tục trách Quách Gia, vì sao ban đầu không đồng ý mua cổ phần?
Bây giờ, Quách Gia mang tiền đưa đến trước mặt Tào Bằng, hắn cũng chưa chắc đã để ý tới.
Nhìn Quách Gia thở ngắn thở dài, Tào Bằng cảm thấy vô cùng thích thú.
Đúng là thiên tài!
Có thể khiến một quỷ tài bắt đầu coi trọng lụa bạc, đó gọi là gì?
Chờ đợi thành tựu ư?
-Được, ngươi giả thì ta ngụy trang… Đây là hoa hồng năm ngoái của ngươi, tổng cộng một ngàn hai quan, ngươi nhận đi… Nếu không sau này Tiểu Quán trưởng thành sẽ oán giận, người làm cha nuôi như ta đây, phát tài rồi thì ngay cha ruột cũng không nhận. Năm trăm quan đó của ngươi, là để ngụy trang, tránh sau này có người nói ta nhờ ngươi mua danh giúp… Nói đi, có phải ta thiếu ngươi năm trăm quan?
Quách Gia lập tức thấy kinh ngạc.
Nhận lấy tập giấy khế ước từ trong tay Tào Bằng, phía trên viết rất rõ ràng: Nay được Quách Gia người Dĩnh Âm bỏ vốn đầu tư năm trăm quan vào xưởng giấy Bạch Lộc. Một phần trăm cổ phần, kết toán chia hoa hồng vào ngày hai mươi hai tháng mười hai hàng năm. Khế ước được chia làm ba bản, xưởng giấy và Quách Gia mỗi bên giữ một bản, bản còn lại gửi quan phủ. Khế ước này có thể chuyển nhượng, có thể kế thừa, thậm chí Quách Gia có thể tự nguyện bán đi, hai bên không được thay đổi. Người lập khế ước, xưởng giấy Bạch Lộc, Tào Bằng, Quách Gia người Dĩnh Âm.
Ở gáy quyển khế ước còn có dấu của Thái Thú Huỳnh Dương.
Cùng với khế ước, còn có tiền kèm theo. Quách Gia chỉ liếc nhìn qua liền nhận ra, đây là dấu của cửa hàng bạc trung ương, cũng chính là cửa hàng mà ban đầu Tào Bằng và Trần Quần thiết lập, sản xuất ra loại tiền mới. Chọn dùng giấy làm từ cây dâu, sau khi trải qua những công nghệ xử lý đặc thù sẽ chế tác mà thành.
Còn về tiền thật tiền giả, chỉ có nhân tài của cửa hàng bạc trung ương mới có thể phân biệt rõ được. Loại tiền giả này không phổ biến trong giới thượng lưu, chủ yếu là được chế thành để dùng trong giao dịch. Trên tờ bạc được viết bằng chữ Triện trị giá một ngàn hai trăm quan, có dấu của cửa hàng bạc. Chỉ cần Quách Gia muốn, có thể đổi ở cửa hàng trung ương bất cứ lúc nào.
Quách Gia lắp bắp:
-Điều này sao được, tiên sinh cầm lại… Nếu không, ta trở về sẽ trả lại ngươi năm trăm quan?
-Phì!
Tào Bằng phì cười, không để ý tới thái độ của Quách Gia.
Hàng năm có thể có một, hai ngàn quan tiền lời chính đáng, đối với người cả ngày nhập mà không xuất như Quách Gia mà nói, khẳng định là của bất chính từ trên trời rơi xuống.
Y sửng sốt trong chốc lát, rồi cũng không khách khí, nhét tiền vào trong ngực, vén màn xe lên, hướng ra ngoài nói lớn:
-Quách Nhân.
-Lão gia có gì chỉ bảo?
-Mau chạy về trước, báo với phu nhân, bảo nàng chuẩn bị sẵn tiệc rượu và thức ăn, sau khi ta về, sẽ cùng khách thưởng thức.
Con mẹ nó, rất thực tế.
Đúng là tính toán, nếu không có số tiền này, hắn đến nhà ông ta ngay chén rượu cũng chắc gì đã có?
Tào Bằng không nín được ho liên tục, chỉ vào Quách Gia, hồi lâu mà không nói nên lời.
+++
Tinh xá Bạch Lan, là tên của thư phòng trong phủ Quách Gia.
Ở Hứa Đô, rất nhiều người đều biết rằng tinh xá Bạch Lan này chính là đại diện cho Quách Gia.
Tào Bằng xuống xe trước cửa phủ Quách, cùng Quách Gia đi vào trong. Phủ họ Quách cũng không phải lớn lắm, so với phủ mà Tào Hồng bán cho Tào Bằng, diện tích cũng tương đương. Tuy nhiên, cách bài trí lại vô cùng tao nhã, lịch sự, làm người ta vừa đi vào, đột nhiên có cảm giác rất mới lạ…
Điều này, cũng ít nhiều là nhờ tài năng của Quách phu nhân.
Bổng lộc của Quách Gia không thấp, quân sư Tế tửu, thêm Kỵ Đô úy, bái dịch dương đình hầu. Tầng tầng lớp lớp, lại tính cả những quà Tào Tháo ban cho, trong một năm, cũng có ba, bốn ngàn thạch bổng lộc. Chỉ có điều Quách Gia này cho tới bây giờ đều là tay trái kiếm, tay phải chi, căn bản không có chút bản lĩnh quản lý tài sản nào. Nếu không phải vợ của y lo liệu, hơn nữa lại được những người bạn tốt như Tuần Úc, Trần Quần ngaauc nhiên giúp đỡ, e rằng y sớm đã chết đói rồi.
Tào Bằng cảm thấy, Tào Tháo để hắn ở trong nhà của Quách Gia, sợ rằng không có ý gì tốt.
Trong đó, có sự giúp đỡ của Quách Gia.
Mà Tào Hữu Học bây giờ, nếu nói là hào phú giàu thứ hai dưới quyền Tào Tháo, vậy thì chắc chắn không ai dám nói mình là người đứng đầu…
Không còn cách nào, hàng này có thể kiếm được tiền!
Ban đầu ở Hứa Đô, muốn mở một tửu lầu cần rất nhiều, rất nhiều tiền.
Mà nay, quán lẩu Hứa Đô đã trở thành một tiệm rất lớn. Bọn họ có những ưu thế mà người khác không thể có, đó chính là có thể dễ dàng mua sơn dương rẻ từ Hà Tây về. Mùa đông hàng năm, quán lẩu Hứa Đô đều trở thành một trong những nơi kinh doanh hưng thịnh nhất trong thành. Không ai dám đụng đến, vì sau tửu lầu, thật sự còn có rất nhiều vị đại lão mà không ai dám đắc tội.
Tửu lầu lão Hứa Đô, trên danh nghĩa đứng tên Hoàng Thừa Ngạn.
Mà Hoàng Thừa Ngạn, tuy định cư ở Toánh Xuyên đã lâu, không còn về Hứa Đô, nhưng lại có sức ảnh hưởng cực kỳ lớn…
Ngay Tào Tháo nhìn thấy Hoàng Thừa Ngạn, cũng phải gọi một tiếng " công", như vậy cũng có thể thấy được địa vị của ông ta. Càng không cần nhắc đến những nhân vật khác đứng sau tửu lầu.
Tào Bằng dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Quách phu nhân, rửa mặt sạch sẽ, sau đó ngồi xuống cùng Quách Gia.
Hắn nhìn Quách Gia, cười hì hì hỏi:
-Quách đại ca, hiện tại có thể nói ra việc anh đẩy tôi đi làm Thái Thú quận Nam Dương, tóm lại là có ý gì?
Quách Gia mỉm cười!
-Khó phải không. Ngươi muốn ở Huỳnh Dương tròn ba năm, có phải không?
Tào Bằng xua tay.
-Đây không phải nguyên nhân… Ta tuy không muốn ở Huỳnh Dương, nhưng vấn đề là, cục diện quận Nam Dương hiện nay vô cùng rối ren. Vô số quan viên trong triều, dưới trướng của Tư Không cũng có rất nhiều người tài. Vì sao lại chỉ chọn có mình ta, điều này làm ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Nụ cười trên mặt Quách Gia dần dần biến mất.
Ông ta nhìn Tào Bằng, lúc lâu sau mới buồn bã nói:
-Không muốn ngươi tiếp tục ở Huỳnh Dương, chỉ có một lý do duy nhất. Tuy ngươi ở Huỳnh Dương là vì chế tạo giấy, lại sang chế ra phương pháp rèn đao, cải tiến binh khí, nhưng đúng là vẫn còn chút không biết trọng người tài… Thế cục Nam Dương bất ổn, rất cần có người đến trấn yên. Người này phải biết nhìn nhận thời có tiến lui, hiểu sâu biết rộng, quan trọng hơn nữa, là phải được chủ công Nam Dương Thanh Sở xem trọng. Mà nay Lưu Biểu và chủ công phương minh, không thể trở mặt. Cho nên chủ công không thể dùng binh vào lúc này. Ngươi thứ nhất có kinh nghiệm từng ở Hải Tây và Hà Tây, có thể ứng đối được với những tình huống phức tạp. Thứ hai, bởi vì ngươi là người Nam Dương, đối với các quan chức Nam Dương mà nói, càng dễ thuyết phục họ, xoa dịu tâm lý sợ hãi của họ.
Về điểm này, nói không hợp lý lắm.
Hắn dũng thì có dư, nhưng nhẹ nhàng thì không đủ. Ở Nam Dương hai năm, lại không có tiến triển gì quá lớn. Sau khi qua đó, phải cố gắng hết sức lôi kéo các quan địa phương, và kết giao với thế tộc Kinh Tương, cô lập Lưu Bị. Ta nghĩ đi nghĩ lại, người có thể làm được những điều này, dường như chỉ có ngươi là tạm chấp nhận được.
-Quách đại ca, anh ca ngợi tôi cao quá rồi, khiến tôi thấy ngại ngùng.
Quách Gia cười cười.
-Ngượng ngùng, vậy thì đừng nên từ chối…
Tào Bằng, lập tức im lặng!
Ý của Quách Gia rất rõ ràng, chính là muốn đưa hắn lên đài. Lần này đi Nam Dương, cần phải làm thật tốt, không tốt cũng phải làm cho tốt, hoặc là sẽ được thăng chức rất nhanh, hoặc là…
Tào Tháo sẽ không giết hắn, nhưng nếu việc này thất bại, tất sẽ gặp phải nhiều khó khăn.
Một lúc lâu sau, Tào Bằng hít một hơi.
-Ta chỉ biết, có chuyện tốt chắc chắn ngươi sẽ không nghĩ đến ta, không phải chuyện khó khăn rắc rối, ngươi cũng sẽ không tiến cử ta đi Nam Dương.
-Ha ha, ngươi thật thông minh.
Tào Bằng tựa vào thành ghế, khoanh tay, ngửa mặt lên trời.
-Quách đại ca, Lưu Bị vì sao bỗng nhiên lại dụng binh vậy?
Quách Gia cười:
-Đây là mưu của Văn Hòa.
-Ồ?
Tào Bằng lập tức ngồi thẳng dậy, mắt sáng lên, nhìn Quách Gia không chớp mắt.
-Khi trước, Văn Hòa đưa mưu mua chuộc người của tộc Thái Thị, gián tiếp khiến Thái Thị và Thái Mạo lôi kéo Lưu Bị phò tá Lưu Tông, cũng hứa đóng ở Phàn Thành. Đây vốn là kế ly gián, nếu Lưu Bị đồng ý với Thái Thị, vậy tất sẽ phản bội cựu bộ Sơn Dương và Lưu Biểu. Ủng hộ Lưu Tông, cũng liền có nghĩa là phản bội Lưu Kỳ… Ngươi cũng biết, Lưu Biểu tuy rằng rất nuông chiều Lưu Tông, không ưa Lưu Kỳ, nhưng Lưu Kỳ trung hậu, chính trực, khi Lưu Biểu tiến vào chiếm giữ Kinh Châu, cũng đã từng lập không ít công lao.
Cho nên, cựu bộ Sơn Dương phần lớn đều ủng hộ Lưu Kỳ, ở Kinh Châu cũng coi như là một lực lượng.
Như đám người Y Tịch và Lý Khuê, mặc dù không có thực quyền, nhưng cũng đều là những nhân vật có học thức. Càng không cần nói đến Lưu Bàn, người theo Lưu Biểu, cháu của Lưu Hổ, nắm giữ binh quyền, cũng có khuynh hướng theo Lưu Kỳ. Vì vậy, nếu Lưu Bị theo Thái Thị, sẽ bị Lưu Kỳ căm thù; ngược lại, nếu không theo, tất nhiên Thái Thị cũng sẽ không để yên, sẽ bị thế tộc Kinh Tương chèn ép càng mạnh… Tóm lại, kế của Văn Hòa chính là khiến Lưu Bị lâm vào hai thế khó này.
Tào Bằng đã hiểu!
Hắn không kìm nổi cười nói:
-Hóa ra là Giả Độc Xà thật quá ngoan độc thêm quá nhiều dầu, làm lửa không thể khống chế được, bức Lưu Bị đến phát hoảng?
Giả Độc Xà?
Quách Gia ngẩn người, chợt không kìm nổi bật cười.
Ngẫm lại Giả Hủ ngày thường dáng vẻ rất trầm lặng lầm lì, cứ như ai đó thiếu tiền y vậy. Tên Giả Độc Xà, quả thực rất chính xác, làm Quách Gia gật đầu liên tục.
-Gần đúng là như vậy, Lưu Bị sở dĩ đánh Uyển Thành, đoán chừng cũng là bị bức quá, cho nên mới dám đánh Uyển Thành.
-Lưu Biểu, có thể đồng ý?
-Lưu Cảnh Thăng bây giờ đang ốm liệt giường, Kinh Châu có quá nhiều việc, nếu không phải việc quan trọng, phần lớn là do huynh đệ Khoái Lương đảm nhận. Hai người này cũng có xu hướng theo Thái Thị, nên sớm muộn gì cũng sẽ tạo áp lực với Lưu Bị. Thế nhưng, ta cũng không dám khẳng định, Lưu Bị có thể kiên trì được bao lâu. Quan trọng nhất là, sau khi y chiếm được Uyển Thành, thanh danh sẽ vang rộng. Nếu y tiếp tục tàn sát bừa bãi ở Nam Dương, sớm muộn gì cũng sẽ có rắc rối.
Tào Bằng cười nhạt:
-Lửa của Giả Độc Xà, lại muốn ta đi dập tắt sao?
-Ngươi không muốn?
Tào Bằng gãi gãi đầu.
-Ta thật ra cũng muốn đi, vừa vặn bên cạnh không có ai. Ngươi cũng biết, bộ khúc của ta phần lớn ở Tây Bắc, bên cạnh chỉ của huynh đệ Bàng Đức và Bàng Minh, ngay người bàn mưu tính kế thôi cũng không có. Lần này đi Nam Dương, không phải chuyện nhỏ. Lưu Bị không phải di chuyển vì Mã Đằng, tuy y thực lực không mạnh bằng Mã Đằng, nhưng luận về thủ đoạn, Mã Đằng còn thua xa. Đối phó với Mã Đằng, ta cũng có Bàng Thống, Từ Thứ có thể hỗ trợ. Nhưng tới Nam Dương, bên cạnh ta thật sự không còn ai có thể dùng được…
-Người của ta bên Tây Bắc, ngươi chớ nghĩ chuyển đi.
Một câu của Quách Gia, đập tan suy nghĩ của Tào Bằng.
-Ngươi cần người, ta có thể giới thiệu, đồng thời ngươi cũng có thể chọn người dưới trướng Tư Không. Nhưng bên Tây Bắc vừa mới ổn định, xét từ tình hình năm ngoái, toàn bộ Lương Châu đầu không thể điều ra được ai cho ngươi, vì vậy ngươi đừng có chút tư tưởng muốn tìm người ở Tây Bắc. Ồ, đúng rồi… Hai năm trước Lưu Tiên có tới chơi, dẫn theo một người, ta cảm thấy người này khá được.
-Ai vậy?
-Đỗ Kỳ.
Tào Bằng không khỏi nheo mắt.
-Ngươi nói ai?
-Đỗ Kỳ, Đỗ Bá hầu.
Cái tên này nghe rất quen.
Đúng rồi, nhớ ra rồi… Ông nội của Đỗ Dự. Đỗ Dự cũng như Đặng Ngải, là một trong những đại tướng nổi tiếng thời kỳ cuối của Tam Quốc. Đồng thời cũng là công thần có công lớn trong việc diệt Ngô. Người phá thiết tỏa hoành giang, cũng chính là Đỗ Dự. Chẳng qua ở Kiến An năm mười một, Đỗ Dự hình như vẫn chưa được sinh ra.
Đỗ Kỳ, người Đỗ Lăng Kinh Triệu.
Thiếu Cô, mẹ kế đối xử với cậu ta rất tốt, cậu ta cũng vô cùng hiếu thảo.
Năm hai mươi tuổi đảm nhiệm chức huyện lệnh Thủ Trịnh, quận Công Tào. Sau đề cử Hiếu Liêm đi diệt phủ thừa Hán Trung. Sau đó thiên hạ đại loạn, bèn tạm trúc tại Kinh Châu. Kiến An cuối năm chin, Lưu Tiên phụng lệnh đi sứ Hứa Đô, Đỗ Kỳ cùng lúc tiến đến, sau đó không về Kinh Châu lần nào nữa, mà quyết định đi Hứa Đô.
Trong lịch sử, Tuần Úc tiến cử với Tào Tháo.
Người này, dường như cũng là một tướng tài…
-Hiện giờ anh ta ở đâu?
Quách Gia nói:
-Chợ Thảo Tràng Hứa Đô… Nhưng anh ta hiện tại không tốt lắm, con trai mới tám tuổi, lại thêm ngay giấy vàng đay để viết tên cũng không có. Ta từng nói chuyện phiếm với anh ta mấy lần, người này có tài, hơn nữa lại vô cùng tinh tường Kinh Tương. Ta vốn dịnh tiến cử với Tư Không, nhưng không ngờ binh Nam Dương lại bại. Ta nghĩ đi nghĩ lại, đoán ngươi thế nào cũng không chịu cam tâm nhậm chức, cho nên giữ lại người này cho ngươi.
-Ha, ta có cần cảm ơn ngươi không đây?
Quách Gia cười hiền:
-Nếu ngươi muốn cảm ơn, ta cũng xin nhận.
Đối với Quách Gia, Tào Bằng một chút thủ đoạn cũng không hề có.
Tên nhóc này da mặt thật dày, nếu quyết đấu với hắn, vậy chỉ có thua. Nhưng mà, Tào Bằng thật cũng không có ý trách giận Quách Gia,dù sao hắn và ông ta cùng nói chuyện phiếm, có đôi khi còn thoải mái hơn tán gẫu với Đặng Tắc, nên ông ta cũng là đối tượng nói chuyện khó tìm. Hơn nữa, Quách Gia có thể suy một ra ba, tốc độ lý giải sự việc mới phát sinh cũng cực kỳ nhanh. Cũng chính là nói chuyện với Tào Bằng nên mới như thế, đổi lại là người khác, chưa chắc đã được như vậy.
-Một mình Đỗ Kỳ, e rằng không đủ.
-A Phúc, khí phách của ngươi, ngày càng linh hoạt mạnh mẽ.
Quách Gia cười mắng:
-Ta sớm đã biết, ngươi sẽ không chịu thỏa mãn. Tuy nhiên, ta còn có một người khác, ngươi có thể suy xét một chút.
Quách Gia, chính là như thế này.
Giống kem đánh răng, ngươi không bóp thì nó không chịu ra.
-Ai?
-Đặng Chi.
Tào Bằng ngạc nhiên nhìn Quách Gia nói:
-Đó là chị dâu của tôi.
-Ta biết!
Quách Gia tủm tỉm cười nói:
-Lần trước Tôn Thúc tới đây, ta và Đặng Chi đã từng nói chuyện với nhau vài lần. Người này rất có tài, kiến thức không tầm thường. Thúc Tôn nay ở quận Đông, để người này trợ giúp, vậy thì quả thực là quá tốt. Những người ở Duyện Châu lâu năm đối với người này, có thể nói là nói gì nghe nấy. Bá Miêu ở lại quận Đông, tuy là để xử lý một số việc vặt, nhưng nói thực, như vậy có phần lãng phí nhân tài, thật đáng tiếc. Ta nhớ rõ, người này và Thúc Tôn là đồng hương, đều là người Cức Dương. Hơn nữa ở Tân Dã lâu, nghĩ có lẽ càng hiểu rõ tình hình Nam Dương. Ngươi đi Nam Dương, cần có người am hiểu nơi đó trợ giúp. Dù là Đỗ Kỳ hay là Đặng Chi, hai người họ đều rất thích hợp. Đúng rồi, còn một người nữa, chỉ có điều không biết ngươi có mời được không.
-Là ai vậy?
-Lư Dục, Lư Tử Gia.
Tào Bằng tròn mắt.
-Quách đại ca, ngươi đừng loạn đề cử với ta. Lư Dục là ai?
Nói thật, trong ba người Quách Gia đề cử, ngoại trừ Đặng Chi, hai người còn lại Tào Bằng không hề quen. Đỗ Kỳ thì dù sao cũng có chút ấn tượng, đó là biết ông ta có người cháu rất nổi tiếng. Nhưng còn Lư Dục? Đó là ai? Tào Bằng thậm chí tên còn chưa hề nghe qua.
-Ngươi không biết Lư Tử Gia sao?
Lần này, đến lượt Quách Gia giật mình.
Tào Bằng nhăn mặt, buồn bực hỏi:
-Ta cần phải biết người này sao?
-Thật sự thì ngươi và cậu ta đều là tam kiệt Hứa Đô, không ngờ ngươi lại chưa nghe đến danh của cậu ta?
-Tam kiệt Hứa Đô?
-Ngươi, Lư Dục, còn có Lâm Nghi Hầu Lưu Quang.
Lưu Quang không ngờ lại cũng nổi danh như hắn, là một người trong tam kiệt Hứa Đô?
Tào Bằng thật sự đúng là không rõ lắm…
-Chuyện bắt đầu từ khi nào vậy?
-Ha ha, từ cách đây ba năm, Lưu Quang từ Sóc Phương về, khi đó ngươi đang ở Hà Tây. Lư Dục cũng cùng năm đó từ U Châu tới, nương tựa chủ công. Một người học thức không tầm thường, hơn nữa tâm tư trong sáng, văn phong cũng vô cùng hoa mỹ. Vì vậy mới có chuyện liệt ba người các ngươi vào tam kiệt Hứa Đô, xưng là tam tuấn… Không nghĩ tới, không ngờ ngươi ngay điều này cũng không biết.
Trên mặt Quách Gia hiện ra dáng vẻ như muốn nói "Ngươi đúng là thổ lão", khiến Tào Bằng giận tím mặt.
-Ta nào biết những người vô danh như các ngươi lại nổi tiếng đến như vậy. Ba năm trước, khi ta còn kinh doanh ở Hà Tây, bị Mã Đằng uy hiếp, nào có tâm tư để ý tới việc này? Thé nhưng, Lư Dục này rốt cuộc có lai lịch như thế nào. Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như vô cùng kính trọng, hay là lại là con cháu nhà quyền quý nào đó? Nếu không thì không thể có thái độ như thế này.
Quách Gia cười khổ lắc đầu.
-Ngươi vẫn là nói đúng!
-Xin kể rõ hơn.
-Cha của Lư Tử Gia, chính là Lư Trung Lang cực kỳ nổi tiếng.
Nói tới đây, sắc mặt của ông ta đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
-Cũng nên nói thêm, Lư Tử Gia và Lưu Bị, vẫn là những người cùng một thế hệ, quan hệ cũng khá thân.
Trong đầu Tào Bằng, lập tức hiện lên một cái tên.
Lư Trung Lang?
Cái tên này, thường thì dùng để chỉ chức vụ, là Trung Lang Tướng.
Trung Lang Tướng nói chung, thường chắc chắn sẽ không khiến mặt Quách Gia có vẻ kính nể như vậy. Mà những năm cuối Đông Hán, Trung Lang Tướng họ Lư… Dường như chỉ có một người.
-Chính là Bắc Trung Lang Tướng Lư Thực Tử?
Quách Gia gật đầu mỉm cười, tỏ vẻ như "trẻ ngoan dễ dạy".
Chẳng trách ông ta nói:Lư Dục và Lưu Bị cùng một thế hệ. Lưu Bị từng theo học Lư Thực, Lư Dục tính ra, hiển nhiên là sư đệ của Lưu Bị.
Có một tầng quan hệ như vậy, nối gần thêm khoảng cách giữa Lưu Bị và Tào Bằng ở Nam Dương.
Còn chưa nói, ba người mà Quách Gia đề cử này, với Tào Bằng mà nói, thật đúng là cực kỳ thích hợp. Dù là Đặng Chi, Đỗ Kỳ hay là Lư Dục, ba người này hiện tại đều là ứng cử viên thích hợp nhất của quận Nam Dương. Tào Bằng khẽ gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
-Người, ta đã đề cử với ngươi. Về phần có thể mời được hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của ngươi.
Tào Bằng giận dữ.
-Quách Phụng Hiếu, ngươi nói, ngươi không dám đảm bảo sao?
-Đương nhiên, ngươi xem, ta cả ngày làm lụng vất vả, người cũng gầy đi rất nhiều nào còn tâm tư đi lo tìm người trợ giúp ngươi. Tào Hữu Học, ngươi chớ có không biết trắng đen, nếu không phải vì ngươi tặng ta một ngàn hai trăm quan tiền lãi, ta mới cố giúp ngươi được từng đó đấy.
Quách phu nhân ở bên cạnh, che miệng cười trộm.
Còn Quách Dịch con trai độc nhất của Quách Gia, thì núp vào lòng mẹ, nhìn hai người đàn ông đang gân cổ như hai con gà chọi.
Quách Gia thì thật sự thấy không thoải mái!
Ông ta vắt óc tìm kế giúp hắn chọn lựa người trợ giúp, cuối cùng hắn còn không có chút cảm kích?
Còn Tào Bằng, cũng vô cùng khó chịu.
Bỏ một ngàn hai trăm quan ra, không ngờ còn muốn hắn tự mình đi thuyết phục… Nhưng mà, hắn cũng biết, người ở thời đại này, có chút tính nhỏ mọn. Đặng Chi còn dễ nói, cử người đến quận Đông, nói với Đặng Tắc một tiếng. Nghĩ chắc Đặng Chi cũng sẽ không nỡ từ chối cơ hội được mặc áo gấm về quê này; còn Đỗ Kỳ, cũng khó. Anh ta trải qua thăng trầm, lại có gia đình, hẳn là cũng không khó khuyên anh ta rời núi…
Nhưng còn Lư Dục!
Tào Bằng hoàn toàn không có chút ấn tượng về người này, chỉ sợ không dễ ứng phó.
Lư Dục và Tào Bằng bằng tuổi, nay đều đã hai mươi lăm. Có gia thế, cha lại là Lư Thực danh tiếng lẫy lừng, chắc chắn không dễ đối phó. Người trẻ tuổi, thường đều có chút kiêu ngạo. Nếu Tào Bằng hơn ba mươi tuổi, hoặc là bốn mươi tuổi, nói không chừng Lư Dục còn có thể có chút tôn trọng. Quan trọng nhất là, hai người lại bằng tuổi nhau, hiển nhiên sẽ không ai chịu thua ai. Vậy phải làm sao mới thuyết phục được cậu ta rời núi?
Quách phu nhân lên tiếng hòa giải.
-Phụng Hiếu, Hữu Học, hai người là huynh đệ, sao phải làm khó cậu ấy?
-Hừ, vẫn là chị dâu quan tâm đệ, chứ không vô tâm như ai đó. Ta vẫn luôn thấy kỳ quái, chị dâu đẹp hoàn hảo như thế, sao lại lấy một người xấu xa như vậy?
- Tào Hữu Học!
Quách Gia tức đến mức đỏ mặt tía tai.
Còn Quách phu nhân lại cười càng tươi hơn.
-Thúc thúc nói rất đúng, Phụng Hiếu bình thường hay uể oải, lúc trước ngươi bảo huynh ấy đi tìm thầy Trương, huynh ấy sống chết không chịu… Hừ hừ, cũng may thầy Trương nể mặt thúc thúc, đích thân đến nhà khám bệnh cho huynh ấy, như vậy mới bớt lo. Ngươi đừng để ý đến huynh ấy làm gì! Ta nói thúc thúc biết, Tử Gia hiện tại đang bận tìm người giúp cha anh ta biên "Thượng thư chương cú" và "Tam lễ giải cổ" thành sách. Nếu thúc thúc có thể giúp anh ta thác ấn xuất bản hai cuốn sách này, Lư Tử Gia chắc chắn sẽ rất cảm kích, tự nhiên cũng liền dễ nói chuyện.
Tào Bằng nghe xong liền mỉm cười…
Mỗi người đều có nhược điểm, chỉ là làm thế nào mới biết được thôi.
Việc Lư Dục tìm cách phát hành sách cho cha có lẽ người biết được không nhiều, nếu không phải người có trình độ như Quách Gia thì cũng khó mà biết được. Tào Bằng tin trên thực tế là chủ ý của Quách Gia. Chỉ có điều hắn không muốn biểu lộ ra nhiều, cho nên mới mượn lời của Quách phu nhân nói ra. Dù cho Tào Bằng không có tranh cãi với Quách Gia, Quách phu nhân cũng sẽ nói cho Tào Bằng câu trả lời trong dịp thuận tiện.
Chỉ có điều không nói móc Quách Gia hai câu, trong lòng Tào Bằng sẽ không thoải mái….
Quận Nam Dương ngày nay đích thực là một chỗ nước sôi lửa bỏng.
Quách Gia tuy nói ra với ý tốt, nhưng đối mặt với cục diện hỗn loạn của hiện tại ở Nam Dương, Tào Bằng cũng sẽ có phần đau đầu.
Nhớ lại hắn ba lần làm quan, dường như đối mặt đều có cục diện giống nhau. Hải Tây, Hà Tây, thậm chí là quận Nam Dương ngày nay cũng không được coi là khu vực vững chắc. Hơn nữa Tào Bằng có thể khẳng định quận Nam Dương hoàn toàn càng phức tạp hơn so với cục diện Hải Tây và Hà Tây.
Đó là Nguyên Trung, là đất long hưng của Quang Vũ Đế Lưu Tú.
Năm đó Lưu Tú chính là dựa vào dòng họ Nam Dương mà lập nghiệp. Hôm nay của ta, ai dám cam đoan quận Nam Dương là một nơi thanh bình?
Nghĩ đến đây, Tào Bằng bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Đêm đó, Tào Bằng liền ở lại Bạch Lan Tinh Xá.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng.
Tào Bằng dẫn theo Quách Dịch, trong sân múa võ tập thể dục. Quách Dịch và bố hắn Quách Gia rất giống nhau, thân hình cũng không cường tráng lắm.
Cho nên Tào Bằng vừa xuống tay thì Quách phu nhân đã thỉnh cầu để Tào Bằng dạy Quách Dịch luyện tập cơ thể.
Thời đại này, không có thân hình tốt, thật đúng là khó có cho việc đạt được đại nghiệp.
Quách Gia hai năm nay vẫn rất chú ý tới việc rèn luyện sức khỏe, hơn nữa từ khi theo Hoa Đàvà được truyền thụ Ngũ Cầm Hí. Tuy không nói là ngày ngày luyện tập nhưng mà cách ba hay năm ngày Quách Gia vẫn sẽ tập một lần. Lâu ngày thân hình của Quách Gia đích thực đã chuyển biến rất nhiều. Năm xưa Quách Gia vì dùng ngũ thạch tán mà lưu lại bệnh, Hoa Đà và Trương Trọng liên kết để khám và chữa trị, bệnh đã loại bỏ dần dần. Ít nhất Tào Bằng không cần lo lắng, người này có thể đi một mạch tới U Châu được.Tóm lại, thân hình Quách Gia còn có sức sống, cũng không xem là quá kém.
Dẫn theo Quách Dịch luyện quyền cước xong rồi, Quách Dịch toàn thân đầy mồ hôi.
Rửa mặt xong, Tào Bằng đến thư phòng của Quách Gia đã thấy Quách phu nhân đang quét dọn trong thư phòng.
-Thúc thúc đến rồi!
Quách phu nhân cười và chào hỏi Tào Bằng.
Người gặp việc vui tinh thần dễ chịu.
Đối với Quách phu nhân mà nói thì cũng là như thế.
Tối qua Tào Bằng đem một ngàn hai trăm quan tiền lãi của hắn chia cho Quách Gia giao cho Quách phu nhân. Việc này khiến cho Quách phu nhân cảm thấy áp lực trên người được đã thoải mãi nhiều hơn. Quách Gia không giữ tiền được, bổng lộc này của hắn cũng vừa đủ để duy trì cuộc sống. Mà bản thân Quách Gia lại thích giao tiếp, ngày thường sẽ chạy đi tìm để xướng họa với đám người Tuần Úc, Trần Lâm, Khổng Dung, Vương Xán.
Thế nhưng giao tiếp với những thân gia như Tuần Úc thì việc tiêu tốn tiền bạc là điều khó tránh. Không thể ngày nào cũng
Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.