Chương 508: Kinh Châu biến (3)

Tuần thất đầu của Lưu Biểu đã tới gần.


Trong sự thấp thỏm lo âu, Tương Dương nghênh đón đại biểu của các gia tộc cường hào từ khắp nơi đến Kinh Châu. Lưu Biểu ở Kinh Châu cai trị đã được mười mấy năm, tuy không đến mức đạt được thành tích chính trị trác tuyệt, nhưng cũng giữ được cho Kinh Châu bình yên một cõi. Những cuộc chiến quy mô nhỏ tuy là liên miên không dứt, nhưng xét một cách tổng thể, thì cũng không xuất hiện chiến loạn gì.


Đặc biệt Lưu Biểu là người yêu thích văn học, là một trong "bát tuấn Giang Hạ" đương thời, góp phần đưa văn phong Kinh Tương trở nên cường thịnh, rất được các văn sỹ tán thưởng.


Gia Cát Lượng giúp Lưu Bị âm mưu chiếm lấy Kinh Châu, có thể nói là đã chiếm hết thiên thời…


Lưu Biểu bệnh chết, Kinh Châu sợ hãi.


Nhân sỹ khắp nơi ai cũng có suy tính của riêng mình, tạm thời chưa thể thống nhất ý kiến, nên trở thành năm bè bảy mảng. Nếu như Lưu Bị có thể đoạt được Kinh Châu, thì có thể dùng chín quận Kinh Tương làm cơ sở, bắt tay với Tôn Ngô ở mạn đông, đoạt lấy Ba Thục ở mạn tây, chống cự với Tào Tháo ở mạn bắc. Gia Cát Lượng đã đi một nước cờ lớn, nếu như thành công, thì thiên hạ tất sẽ phân chia làm ba phần rành mạch. Chỉ có điều, bản thân Gia Cát Lượng cũng hiểu rằng, chuyện này cũng hết sức mạo hiểm, không thể không cẩn trọng.


Về tổng thể mà nói, Kinh Tương chia làm ba phái.


Trong số đó, đám thủ hạ cũ mà Lưu Biểu dẫn theo từ Sơn Dương, thì ủng hộ Lưu Kỳ, nguyện cùng hợp tác với Lưu Bị.


Hai phái còn lại lần lượt là Lưu hệ do Thái Mạo, Trương Doãn cầm đầu, và đám cường hào địa phương do anh em nhà họ Khoái cầm đầu. Nếu đem ra so sánh, thì Thái thị hy vọng phò lập Lưu Tông, kế vị Kinh Châu, nương tựa Tào Tháo, giữ lại quyền tự chủ ở một mức nhất định. Còn Khoái thị, thì lại không giống như Thái thị, bọn họ nguyện ý nghe theo triều đình, đồng thời bảo vệ lợi ích tại chỗ của giới Kinh Tương thế tộc. Xét trên một mức độ nào đó, thì Khoái thị và Thái thị cũng giống như một thể thống nhất, nhưng lại có chỗ khác nhau. Nhưng nếu xét theo tình hình trước mắt, thì chủ trương chính trị của anh em nhà họ Khoái và Thái thị về cơ bản là thống nhất với nhau.


Gia Cát Lượng không dám xem thường anh em nhà họ Khoái.


Hai người này là nhân vật đại diện cho các danh sỹ Kinh Tương, sở hữu trí tuệ hơn người.


Cho nên, kế hoạch đoạt lấy Kinh Châu của ông ta, ngoại trừ Lưu Bị và Y Tịch ra, không hề thương lượng qua với một người nào khác. Thậm chí ngay cả Triệu Vân, cũng không hiểu mục đích mình đi đến Tương Dương là gì. Lưu Bị chỉ dặn dò hắn, là phải nghe theo sự điều phái của Y Tịch, tuyệt đối không được để lộ hành tung.


Cứ như thế, Triệu Vân ở lại trong phủ của Y Tịch mà thần không biết, quỷ không hay.


Còn về phần Y Tịch thì dường như là không hề có chuyện gì xảy ra, giúp Thái Mạo chuẩn bị việc tang sự cho Lưu Biểu. Nhưng đằng sau, ông ta lại ngấm ngầm liên lạc với các thành viên của đám thủ hạ cũ từ Sơn Dương. Bạn đang xem tại Truyện FULL - wWw.EbookFull.Net


Thời gian, trôi qua dần.


Trước mắt, ngày thất đầu của Lưu Biểu đã đến gần, trong thành Tương Dương trở nên náo nhiệt khác thường.


Thái phu nhân dẫn theo Lưu Tông, ra mặt đón tiếp quan khách các nơi đến viếng. Cùng lúc đó, Thái Mạo cũng đang huy động lực lượng trong gia tộc, chiếng trống rùm beng liên lạc với các nơi, thuyết phục các gia đình Kinh Tương thế tộc phò lập Lưu Tông lên làm chủ nhân của Kinh Châu. Chỉ xét riêng về điểm này, thì Lưu Kỳ, lúc này đang không ở Tương Dương, đã phải chịu thế hạ phong. Vào ngày thứ hai sau khi Lưu Biểu chết, Lưu Kỳ phái người tới Tương Dương, thỉnh cầu bọn người Thái phu nhân cho phép y trở về Tương Dương.


Nhưng, Thái phu nhân lại lấy cớ là chiến sự ở Giang Hạ đang hồi cấp bách, Lưu Kỳ thân mang trách nhiệm nặng nề, nên không thể rời đi, cự tuyệt lời thỉnh cầu của Lưu Kỳ…


Sau đó, Lưu Kỳ lại lui tiếp một bước, dùng lời khẩn thiết mà khuyển nhủ Thái phu nhân, rằng: "ta có thể không làm chủ Kinh Châu, nhưng xin phu nhân hãy trân trọng cơ nghiệp mà phụ thân ta vất vả gây dựng cả đời, đừng đầu quân cho Tào Tháo. Kinh Châu là tâm huyết của phụ thân ta, sao có thể dễ dàng nhường cho người khác được?


Huống chi, người đó lại còn là một tên quốc tặc!"


Thái phu nhân không trả lời, mà chỉ đuổi sứ giả về…


Cũng vào ngày thứ ba sau khi Lưu Biểu chết, Tôn Quyền ở Giang Đông lại đột nhiên có hành động. Bổ nhiệm Hải Xương Trưởng Lục Tốn làm Vu Hồ Lệnh, lại lệnh cho Trình Phổ, Hoàng Cái tập kết binh mã ở huyện Xuân Cốc, nhòm ngó Hoài Nam như hổ rình mồi. Hành động bất thình lình này của Tôn Quyền, khiến cho ba quận của Hoài Nam lập tức cảm thấy lo lắng khẩn trương. Cam Ninh lập tức phải người đưa tin, hỏa tốc báo tin về cho Tuân Úc ở Hứa Đô, đồng thời lại cho người liên hệ với Vu Cấm, nghe rõ sự tình.


Vu Cấm đang giằng co với Quan Vũ ở Mãnh huyện.


Quan Vân Trường nhận lệnh đến Giang Hạ, hỗ trợ Lưu Kỳ phòng thủ, giao chiến nhiều lần với Vu Cấm, Lý Thông, tạo áp lực rất lớn cho Vu Cấm.


Vu Cấm đang lúc khó xử, lại nghe tin Giang Đông khởi binh, bèn lập tức thay đổi chủ ý.


Sau khi bàn bạc với Lý Thông, ông ta quyết định tạm thời lui binh khỏi Giang Hạ, trở về quận Dặc Dương. Nếu Tôn Quyền mà dụng binh trên quy mô lớn, thì Hoài Nam ắt sẽ nguy to.


Quận giải, Uyển thành.


Giả Hủ ngồi ngay ngắn trên hiên, bộ dạng giống như đang suy nghĩ gì lung lắm.


Ngón tay khẽ lướt trên dây tơ của cây đàn đặt trước mặt, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng đàn du dương.


Đầu mày ông ta nhíu chặt, bàn tay còn lại thì vuốt râu. Trong sân viện, mấy bông cúc tím nở rộ, tô điểm thêm chút sức sống cho tiết thu muộn…


-Thái Trung ở đâu vậy?


Bên ngoài sân viện, đột nhiên vọng đến tiếng gọi của Dương Hàng.


Giả Hủ đột nhiên nhướng cao chân mày, dường như bừng tỉnh từ cơn suy tư, hướng ánh mắt nhìn ra ngoài sân viện:


-Là Tử Lộ đó phải không? Có phải có tin tức gì đưa đến hay không?


Dương Hàng bước vội vào trong sân viện.


-Thái Trung, có công văn khẩn từ Bình Xuân.


-Nói!


Dương Hàng hít vào một hơi sâu, thấp giọng nói:


-Tôn Quyền ở Giang Đông cho đóng quân ở Xuân Cốc, đồng thời cho tập kết lương thảo đến Vu Hồ.


Vu Văn Tắc lo sợ quận Cức Dương thất thủ, cho nên có ý bỏ Mãnh huyện, lui binh trở về. Thái thú Văn Đạt cho người đến hỏi, liệu ông ta có thể lui binh khỏi Bình Xuân hay không.


Giả Hủ vừa nghe nói mặt liền biến sắc.


Tròng mắt đột nhiên ánh lên một nét lạnh lẽo, lập tức đứng phắt dậy, gằn giọng nói:


-Lập tức cho người trả lời với Lý Văn Đạt, rồi bảo ông ta chuyển lời với Vu Văn Tắc. Hai người bọn họ dù có phải chết trận, cũng phải cắm chặt ở Giang Hạ cho ta… Tôn Trọng Mưu cũng thật biết lựa thời điểm xuất binh, chỉ có điều… hài, nói với hai người bọn họ, nếu để mất Mãnh huyện và Bình Xuân, thì ta sẽ dâng sớ lên Thừa tướng, trị bọn chúng tội sợ hãi không dám đánh.


Dương Hàng giật mình!


Rất ít khi thấy bộ dạng kích động như thế này của Giả Hủ, trong lòng y không khỏi có chút nghi hoặc.


Theo lý mà nói, thì việc Tôn Quyền xuất binh cũng không có gì là lạ, Vu Cấm lui binh cũng là chuyện hợp tình hợp lý, sao Giả Hủ lại phải kích động như thế này? Trên mặt thậm chí còn tỏ rõ vẻ nghiêm trọng? Trong chuyện này, e là còn có nguyên nhân khác… Dương Hàng chực mở miệng, tính hỏi Giả Hủ.


Chỉ có điều, thấy sắc mặt âm trầm của Giả Hủ, lời y muốn nói đã ra đến đầu lưỡi, lại đành nuốt ngược trở lại.


Vội vàng rời khỏi sân viện, y cho gọi sứ giả đưa tin của Lý Thông đến, thuật lại một lượt lời của Giả Hủ. Chi có điều, cách dùng từ thì uyển chuyển hơn nhiều, chỉ nói là cục diện Kinh Tương sắp bị phá vỡ, bất luận thế nào, hai người Lý Thông và Vu Cấm cũng không thể lui binh vào lúc này, nếu không sẽ có thể làm lỡ đại cục. Còn về phần chiến cục ở Hoài Nam, không cần hai người bọn họ phải bận tâm, Giả Thái Trung đã liên hệ với Hứa Đô, sớm đã có phương án giải quyết.


Dù sao, ngụ ý trong lời nói cũng là nhắn với Lý Thông, Vu Cấm rằng: các người không được lui binh.


Không những là không được lui binh, mà còn phải còn phải liều chết trấn thủ ở Mãnh huyện và Bình Xuân, nếu không sẽ trị theo quân pháp…


Chuyện này một khi đã phải đụng tới quân pháp, thì cho dù là người cũ như Vu Cấm, cũng không khỏi không cân nhắc thiệt hơn. Sứ giả rời đi trong nơm nớp lo sợ, Dương Hàng vừa định đến nơi làm việc để xử lý công vụ, thì có người ngăn lại, nói Giả Hủ có việc tìm y, mời y lập tức đến ngay.


Dương Hàng không dám chần chừ, vội nhanh chóng đi tới nơi ở của Giả Hủ.


Lần này gặp lại, Giả Hủ đã trở lại bộ dạng bình thường, xem ra có vẻ hết sức bình tĩnh.


-Giang Đông có người tài nào không?


-Hả?


Dương Hàng bị câu nói không đầu không cuối của Giả Hủ làm cho ngẩn người.


Chỉ thấy khóe miệng Giả Hủ khẽ nhếch lên, để lộ một nét cười cổ quái:


-Tôn Quyền chọn lúc này để xuất binh, chắc chắn không phải là ý của hắn…theo như ta thấy, rất có khả năng hắn ta đã bắt tay với Lưu Bị. bằng không tuyệt đối không có chuyện xuất binh vào thời điểm này. Chủ công đại thắng ở Liêu Đông, Tôn Quyền đang muốn cầu hòa, sao lại có thể xuất binh vào thời điểm này? Theo như ta thấy, việc hắn xuất binh là giả, việc hắn muốn giải vây cho Giang Hạ mới là thật… Việc đóng quân ở Xuân Cốc, chẳng qua là che mắt người ta, mục đích là giúp cho Lưu Kỳ có thể rút khỏi Giang Hạ. Ở Hoài Nam có Cam Hưng Bá là đủ rồi, ngoài ra, cho người đến Từ Châu, lệnh cho Chu Thương xuất kích từ đảo Đông Lăng, uy hiếp Đan Đồ, thì mối nguy hiểm của Hoài Nam tự nhiên sẽ được hóa giải. Tuy nhiên, điều khiến ta cảm thấy hứng thú, là ai hiến kế này cho Tôn Quyền… Chu Công Cẩn, Trương Tử Bố? hay là còn có người nào khác?


Tử Lộ, việc này người không cần phải nhúng tay vào, hãy cứ chuyên tâm cho việc ở Kinh Tương.


Bên chỗ Hữu Học cũng sắp có hành động, tuyệt đối không thể lơ là… còn về phần Giang Đông, tự ta sẽ để mắt đến, ngươi không cần phải bận tâm.


Dương Hàng do dự một lát, nhẹ giọng nói:


-Vậy còn Thái thú Văn Đạt và Thái thú Văn Tắc…


-Cứ để bọn họ bẩm báo với ta.




Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.