Tào Bằng không biết rằng, những lời nói của hắn ở lầu Dục Tú kia đã gây ra tiếng vang lớn như vậy.
Ngày hôm sau, Khổng Dung dẫn theo Ứng Dương tới thăm, cũng hỏi han cẩn thận xem những chuyện Tào Bằng nói có thật không.
Tào Bằng đương nhiên cũng xác nhận.
Khi Khổng Dung hỏi hắn sao biết được, Tào Bằng cũng đã có chuẩn bị từ trước.
Hắn theo đà đẩy chuyện này cho vị tiên trưởng mà hắn chưa từng gặp mặt. Có điều, hắn không nói ra tên của Tả Từ, nhưng chỉ cần người hiểu về Tào Bằng trước đây đa phần đều biết, khi hắn còn nhỏ đã từng được một đạo nhân truyền dạy nên mới có nhiều kiến thức như ngày nay.
Khổng Dung không khỏi say mê vị đạo trưởng đó.
Lão đến tìm Tào Bằng còn có chuyện khác.
Đó là mong Tào Bằng có thể dẫn dắt cho Ứng Dương. Điều này đối với Tào Bằng mà nói không phải là việc khó, chớ nói tới việc tỷ phu hắn là Đặng Tắc hay cha Tào Cấp, hoặc Tuân Úc của Thượng Thư phủ hay Tư Không Tào Tháo, nói thẳng ra cũng chỉ là chuyện của một câu nói.
Tuy nhiên Tào Bằng không muốn tiến cử một trong những Kiến An thất tử này cho người khác.
Hắn sắp đi Nam Dương, cần rất đông người tới xây dựng tổ chức.
Mặc dù hắn đã mời chào Đỗ Kỳ và sai người tới Đông quận mượn tạm Đặng Chi từ chỗ Đặng Tắc. Đúng rồi, còn có Lư Dục Lư Tử Gia không biết có mời chào được hay không, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ dừng lại ở ba người mà thôi. Điều này còn lâu mới đủ, chắc chắn không đủ… Nghĩ khi hắn ở Tây Bắc, đi qua năm huyện Hà Tây, tập trung biết bao nhân tài trong tay? Bàng Thống, Từ Thứ, Mạnh Kiến, Bàng Trì… Phụ tá đông đảo như thế cũng giúp hắn có thể bình định thuận lợi loạn Tây Bắc. Mà nay, tình hình của quận Nam Dương còn lâu mới bì được với quận Hà Tây.
Đội phụ tá chỉ vẻn vẹn có ba người, chắc chắn không đủ.
Ứng Dương mặc dù không rõ bản lĩnh khác của gã, nhưng với danh hiệu Kiến An thất tử thì làm chuyện gì cũng khá dễ dàng.
Vì thế Tào Bằng tính giữ Ứng Dương lại trọng dụng. Hắn không muốn sau khi tới Nam Dương mới xây dựng lại đội ngũ trợ tá của mình.
Vậy nên hắn nhiệt tình mời mọc Ứng Dương, để gã tạm thời ở lại phủ Phụng Xa Hầu.
- Ta với Đức Liên mới gặp lần đầu mà như đã quen thân, sớm muộn cũng có duyên với nhau.
Nếu Đức Liên không chê, giờ ta ở lại đây, đợi thời gian này ta tiếp đón xong Lã Thị Hán Quốc sẽ giới thiệu cho Đức Liên, thế nào?
Khổng Dung và Ứng Dương cũng biết rõ, Lã Thị Hán Quốc sắp tới.
Nghe nói, bọn họ đã tụ hợp cùng với Hổ Báo kỵ của Tào Chân, muộn nhất ngày mai sẽ tới được Hứa Đô.
Tào Bằng vừa được bổ nhiệm, tất nhiên có rất nhiều việc phải xử lý. Hắn đã đồng ý thì đương nhiên không cần lo lắng, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Đồng thời, đối với lời mời của Tào Bằng, Ứng Dương cũng cực kỳ xúc động. Sau một hồi suy nghĩ cũng đã ưng thuận.
Buổi trưa, Tào Bằng liền tới thăm phủ Đại Hồng Lư Lưu Diệp.
Tào Cấp và Lưu Diệp có giao tình, hai người trước đây thường cùng nhau uống rượu. Tuy nhiên lúc ấy, Lưu Diệp cảm thấy không có đất thi triển tài năng, còn Tào Cấp nhàn hạ thỏa mãn trong mọi hoàn cảnh. Hiện giờ, Tào Cấp được phong quan Thứ sử Lương Châu, trấn thủ Tây Bắc, đã là quan lớn một phương.
Còn Lưu Diệp cũng bận tối mày tối mặt.
Đầu năm, lão đi sứ Tiên Ti và đã đạt được hiệp ước đồng minh với Tiên Ti đại nhân ở trung bộ là Kha Bỉ Năng.
Rồi sau đó lão vừa quay về Hứa Đô đã nghe nói Lã Thị Hán Quốc sắp quy thuận. Đây là một sự kiện lớn… Từ năm Vĩnh Nguyên đến nay chưa từng xảy ra chuyện như thế. Ngoại bang tới nhờ cậy, xin được quy hàng, đối với triều đình mà nói, rõ ràng là chuyện tốt cực kỳ đáng mừng.
Qua nhiều năm chiến loạn, cũng phải có một tin tốt lành làm phấn chấn lòng người…
Khi Tào Bằng đến Lưu phủ, Lưu Diệp đang bận tối mặt.
Tiếp đãi sứ giả ngoại bang là một chuyện cực kỳ nghiêm túc. Lễ tiết đã định, từng bước đều không thể có sai sót, cần phải cẩn thận suy diễn. Lưu Diệp vừa thấy Tào Bằng liền vô cùng mừng rỡ. Lão kéo tay Tào Bằng, trách cứ nói:
- Hữu Học, sao đến muộn thế?
Không đợi Tào Bằng giải thích, Lưu Diệp đã kéo hắn vào thư phòng.
- Nếu ngươi không tới, ta sẽ sai người đi tìm ngươi.
Nói rồi, lão rút ra một tấm lệnh bài đưa cho Tào Bằng:
- Ngươi lập tức cầm nó theo và khởi hành, trước khi trời tối phải tới Trường Xã. Lã Thị Hán Quốc tối nay sẽ ngủ lại ở Trường Xã, ngươi hãy tới đón, ngày mai hộ tống sứ đoàn quay về.
- Gấp vậy sao?
Tào Bằng kinh ngạc nói:
- Thúc phụ, ta cũng biết tầm quan trọng của việc Lã Thị Hán Quốc quy thuận, nhưng nghi thức đón tiếp này… theo lý mà nói, nên do Hành Nhân Thừa phụ trách, sao lại bảo ta đi?
Vẻ mặt Lưu Diệp rất quái đản, lâu sau mới hạ giọng nói:
- Ta cũng biết không đúng quy củ, nhưng đây là do sứ giả Lã Thị Hán Quốc đã mời!
Tào Bằng bỗng giật mình…
Trường Xã nằm ở phía bắc Hứa Đô, phía tây Hữu Thủy.
Vốn là ở thời Xuân thu, ấp Trường Cát ở Trịnh quốc về sau tương truyền do cây cối ở xã miếu lớn nhanh nên được đặt tên là Trường Xã. "Sử quỷ tần bản ký" có ghi lại: chiêu tương vương nhị thập tam niên, khách khanh hồ thương công ngụy trường xã. Trung bình nguyên niên, đông hán danh tương hoàng phủ tung, tằng tại thử túng hỏa, đại bại hoàng cân tặc.
- Cao tướng quân!
Trời sắp tối, sứ đoàn chậm rãi tiến tới ngoài thành Trường Xã.
Tào Bằng và quan viên của Trường Xã ra thành đón, đứng ở phía trước nhất. Trường Xã là bình phong ở phía bắc của Hứa Đô. Nếu Trường Xã mất đi sẽ chỉ còn là một vùng đất bằng phẳng, loáng cái đã tới được Hứa Đô. Vì thế, phẩm trật của quan viên Trường Xã cao hơn một cấp bậc so với các huyện thành có quy mô tương đương, nhưng dù thế thì các quan lại lớn nhỏ của Trường Xã vẫn cung kính đứng sau Tào Bằng mà không ai phản đối.
Tào Bằng không phải là người mà một huyện lệnh nhỏ có thể đánh đồng được.
Dù hắn chỉ là Dịch Quan Thừa, xét về quyền lực cơ bản không thể so sánh được với huyện lệnh. Thế nhưng, không có ai vì Tào Bằng là Dịch Quan Thừa mà dám tỏ vẻ kiêu ngạo, ngang ngược.
Dưới cổng thành, đèn đuốc sáng trưng.
Tào Bằng từ xa đã nhìn thấy Cao Thuận mặt mày đỏ rực phóng ngựa lao tới.
Hổ Báo kỵ nhanh chóng chia hai hàng, tạo ra một lối đi. Cao Thuận xuống ngựa bước đi vội vã, nhưng nhìn thấy Tào Bằng liền sững người.
- Tào A Phúc?
- Ha ha, Cao tướng quân, đã lâu không gặp.
Tào Bằng nghe thế liền bật cười ha hả.
Cũng khó trách Cao Thuận lại có vẻ ngỡ ngàng như thế, hình như không nhận ra Tào Bằng. Y và Tào Bằng cũng không tiếp xúc nhiều. Nói cách khác khi Tào Bằng bị Lã Cát hãm hại ở phủ Ôn Hầu, hai người từng gặp mặt và nói chuyện với nhau. Mấy lần khác, Cao Thuận đều đứng ở phía sau, không bao giờ mở miệng. Bản tính y lặng lẽ kiệm lời, khi ấy mặc dù nói được Lã Bố trọng dụng, nhưng địa vị không cao lắm.
Cao Thuận không thuộc Bát kiện tướng.
Mặc dù y trung thành và tận tâm, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở vị trí Trung Lang Tướng.
Thậm chí, lúc ban đầu Lã Bố rong ruổi thiên hạ, Cao Thuận thậm chí chưa từng có cơ hội độc lĩnh một quân. Đã gần mười năm kể từ lần gặp Tào Bằng trước đây, Tào Bằng khi đó chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi lại khá gầy yếu, vì thế dáng vẻ trông rất thanh tú.
Còn giờ thì sao?
Tào Bằng nhìn khôi ngô và cường tráng.
Ít nhất nếu chỉ xét về hình thể, Cao Thuận thật sự không nhận ra nổi.
Trong đầu y, Tào Bằng vẫn là cậu bé gầy còm yếu ớt, tướng mạo thanh tú. Còn lúc này, hắn mạnh mẽ vạm vỡ, đã là đại trượng phu oai hùng.
- Tào Công tử, đã lâu không gặp.
Cao Thuận trịnh trọng hành lễ với Tào Bằng, còn Tào Bằng thản nhiên đón nhận.
Với y mà nói, việc thi lễ này khiến y thanh thản hơn. Nếu không có Tào Bằng năm đó đã tư túng cho gia quyến Lã thị thì giờ Cao Thuận đã trở thành một nắm xương khô. Nói thẳng ra, Tào Bằng vẫn là ân nhân cứu mạng của Cao Thuận. Vì thế, cho dù Cao Thuận đã là sứ thần của Lã Thị Hán Quốc, hắn cũng có thể nhận một vái của Cao Thuận mà không hề thấy gánh nặng trong lòng.
- Cao tướng quân, trong thành đã bày sẵn tiệc rượu, vừa hay có thể say một bữa với tướng quân.
Là chủ nhân, đương nhiên Tào Bằng phải nhiệt tình tiếp đón.
Đâu ngờ Cao Thuận lắc đầu:
- Tào Công tử biết tính ta mà.
Ta thân gánh trách nhiệm nặng nề, không dám uống rượu. Vì thế, tiệc rượu này xin được miễn… Xin công tử chuẩn bị chỗ ăn ở cho bọn ta sớm nghỉ ngơi. Sáng sớm mai còn phải vội tới Hứa Đô. Nếu công tử muốn uống rượu, hãy đợi sau khi Cao Thuận thành công trong chuyến đi này, chắc chắn sẽ cùng say với công tử một bữa mới thôi.
Chẳng trách được, địa vị của Cao Thuận trong quân Lã Bố vẫn luôn không cao.
Những năm cuối Đông Hán, tìm một người không thích uống rượu đúng là không dễ. Những người bên cạnh Tào Bằng đa phần đều mê rượu! Dù là Cam Ninh hay Hạ Hầu Lan, hay Phan Chương, Bàng Đức… Càng chưa cần nói những người như Điển Vi, Hứa Trữ, bữa cơm nào cũng phải có rượu thịt mới vui. Đương nhiên, như bọn Cam Ninh đa phần đều biết phân nặng nhẹ. Khi nào uống rượu, khi nào không được uống, trong lòng bọn họ đều rõ. Nhưng nếu như nói, tính cách như Cao Thuận một khi có chuyện là không động đến giọt rượu nào thì quả thực rất hiếm gặp.
Hơn nữa, người này nói năng quá thẳng thắn!
Tào Bằng chưa để ý tới những tiếng phàn nàn khe khẽ của các quan viên phía sau, hắn mỉm cười:
- Cao tướng quân, từ biệt gần mười năm, tính cách nghiêm túc của ngươi vẫn không hề thay đổi.
Cao Thuận ngẩn ra, chợt cười ha ha.
Y mang vẻ mặt đầy hối lỗi, chắp tay với Tào Bằng:
- Công tử đừng trách, chuyến đi này Cao Thuận gánh trọng trách nên khi khởi hành đã thề tuyệt đối không uống rượu.
- Cũng được, đi đường vất vả, quân mã cũng đã mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút cũng là chuyện nên làm.
Chỗ ở đã được sắp xếp ổn thỏa, có thể bố trí cho tất cả nhân mã của sứ đoán. Mời tướng quân hãy theo ta vào thành, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện.
Nói rồi, Tào Bằng đưa tay ra kéo tay Cao Thuận, hai người sánh vai đi cùng nhau.
Lúc này Tào Chân tự động có nhiệm vụ phụ tá, hạ lệnh cho Hổ Báo kỵ đóng quân ngoài thành.
Tào Bằng vừa đi vừa thấy có gì đó không tự nhiên.
Phía sau hình như có một ánh mắt luôn chăm chú dõi theo hắn. Thế nhưng hắn không thể dừng lại, quay đầu để nhìn. May mà, trong ánh mắt đó không hề ẩn giấu sát khí. Nói cách khác, đối phương không có ác ý. Tào Bằng cũng không lo lắng sẽ có nguy hiểm! Ở đây là Trường Xã, chính là địa bàn của hắn. Trên đời này không phải ai ai cũng đều là Lãnh Phi, có lẽ chỉ là người của sứ đoàn cảm thấy tò mò với hắn chăng?
Tào Bằng đột nhiên dừng bước ngoài dịch quán, nhân lúc nghiêng người nhường đường, hắn đột nhiên quay đầu lại.
Nhưng thấy phía sau, tất cả đều là thành viên của sứ đoàn.
Trời tối mờ mịt cũng không thể nhìn rõ, ban nãy ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn rốt cuộc là ai…
- Cao tướng quân, mời.
- Tào Công tử, mời.
Hai người nhìn nhau, mặt nở nụ cười cùng bước vào dịch quán.
Dịch tốt trong dịch quán từ lâu đã sắp xếp ổn thỏa căn phòng. Vùng Trường Xã này không giống so với các huyện thành khác, có chút tính chất của quân trấn. Diện tích của dịch quán rất lớn, đủ để chứa tất cả thành viên của sứ đoàn. Tào Bằng hàn huyên một lúc với Cao Thuận, thấy trời đã tối liền đứng dậy cáo từ. Bước ra khỏi cửa dịch quán, hắn đột nhiên dừng bước, ngửa mặt lên nhìn bầu trời tối đen, hít sâu một hơi.
Có lẽ, rất nhiều người không nhận ra cách xưng hô giữa Tào Bằng và Cao Thuận.
Theo lý mà nói, Cao Thuận thân là sứ thần của Lã Thị Hán Quốc, đại diện cho thể diện Lã Thị Hán Quốc. Y được phong chức quan Đại Tư Mã ở đó, Tào Bằng không nên gọi y là "tướng quân". Tương tự, cách xưng hô của Cao Thuận với Tào Bằng cũng không nên gọi là "công tử".
Hai cách xưng hô này ở một mức độ nào đó đã kéo dài giao tình trước đây ở Từ Châu.
Cao Thuận không từ chối Tào Bằng vẫn gọi y là "Cao tướng quân", còn Tào Bằng cũng không từ chối cách xưng hô "Tào công tử".
Từ điểm này, Tào Bằng biết Cao Thuận tới Hứa Đô là tràn đầy thành ý. Nói cách khác, y không đơn giản là vì quy thuận, mà hơn cả là tới trả ân tình của Tào Bằng năm đó. Hai cách xưng hô cũng chứng tỏ hai bên đều ghi nhớ tình nghĩa trước đây…
Chắc chắn, lần này Lã Thị Hán Quốc quy thuận, vấn đề sẽ không quá lớn.
Trong lòng Tào Bằng theo đó thoải mái hơn.
Tào Bắng cũng không còn để ý tới ánh mắt ban nãy chăm chú nhìn hắn nữa. Nghe Cao Thuận nói, thành viên sứ đoàn trong chuyến đi lần này đa phần đều là tướng sĩ của Hãm trận doanh trước đây. Nếu thế, chắc chắn trong đó có người biết Tào Bằng.
Cao Thuận còn có một thỉnh cầu, đó chính là tìm lại gia quyến của tướng sĩ Hãm trận doanh hồi xưa. Y hy vọng khi rời khỏi Trung Nguyên có thể đợi những gia quyến đó cùng quay về.
Tào Bằng đồng ý với lời thỉnh cầu này.
Về sau này Hãm trận doanh dưới trướng của Lã Bố đã được biên chế lại, các nhóm người liên tục được thay đổi.
Khi cả nhà Lã thị rời khỏi Từ Châu để chạy tới hải ngoại, thành viên của Hãm trận doanh đa phần là người bản địa Từ Châu. Họ chủ yếu tập trung ở ba vùng là Hạ Bì, Bành Thành và Bái Quốc. Trong tay Cao Thuận có một danh sách vừa mới đưa cho Tào Bằng. Đối với Tào Bằng mà nói, chuyện này không khó khăn gì. Theo địa chỉ trên danh sách, sai người đến tìm là được. Kể cả Tào Bằng không giúp thì Tào Tháo cũng sẽ nhúng tay vào. Chi bằng nói là một ân tình hơn là một lời thỉnh cầu… Vì thế, Tào Bằng không hề cảm thấy áp lực.
Bước ra khỏi dịch quán, Tào Bằng lập tức tìm dịch tốt đến, gói cẩn thận danh sách, trong đêm đưa tới Hứa Đô để trình báo Lưu Biểu.
- Chia Đại Hồng Lư thành ba bản, một bản giữ lại, một bản trình lên báo cáo với Tư Không. Bản còn lại hãy trả lại khi ta quay về Hứa Đô.
- Ty chức đã hiểu.
Dịch tốt không dám chậm trễ, vội vàng chuẩn bị ngựa tới Hứa Đô trong đêm.
Còn Tào Bằng liền trở về chỗ ở của mình.
Hắn ở trong một căn phòng cách dịch quán không xa.
Vừa bước vào cửa, Tào Bằng đã nhìn thấy Tào Chân đang ngồi trong phòng, ăn ngấu ăn nghiến.
- Ca ca, sao lại có bộ dáng như quỷ chết đói đầu thai thế?
Tào Bằng cười ha hả đi vào phòng, ngồi xuống cạnh bàn.
Tào Chân cũng không nói gì, rót một chén rượu đầy cho Tào Bằng, rồi lại tự rót cho mình, chỉ im lặng uống một hơi cạn sạch. Hắn ta lau chút rượu sót lại trên bộ râu ngắn dưới cằm và thở phào nhẹ nhõm, nói với Tào Bằng:
- Tên Cao Thuận đó đúng là một khúc gỗ, ta đi theo y hai ngày, sắp ức chế phát điên lên được. Hỏi y mười câu, y chỉ đáp lại một. Mời y uống rượu nhưng lại là tên không dính tới một giọt rượu.
Rất vô vị, rất vô vị…
Tào Bằng nghe thế không nhịn được cười.
Cơ bản hắn có thể đoán ra bộ dạng thảm hại đó của Tào Chân.
- Ca ca, lời ca nói sai rồi, ta lại thấy Cao tướng quân cư xử với mọi người rất thân mật.
- Đó là đối với ngươi!
Tào Chân phun phì phì, gượng cười nói:
- Ngươi tin không, từ khi ta đón y tới ngoài thành, suốt hai ngày, lần đầu tiên ta thấy y nở nụ cười. Bình thường ở cùng y, lúc nào cũng sa sầm mặt mày, như thể ai đó thiếu tiền y vậy. Nói cách khác, hôm nay y đã cười với ngươi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ta thậm chí nghĩ rằng tên này không biết cười. Mời y xem ca múa, y không xem; Mời y uống rượu, y không uống. Khi ở lại thì trốn trong phòng, không phải đọc sách cũng là ngủ sớm… Đúng là cực kỳ vô vị.
- Thế nhưng tên này trước đây từng khiến Thúc phụ chịu không ít thiệt thòi.
Tào Bằng nhấp một ngụm rượu:
- Cao tướng quân luôn có tính khí này, trước đây lúc ở dưới trướng Lã Bố, với tài hoa và sự giỏi giang của mình, y không hề thua kém Văn Viễn. Đặc biệt lúc lâm trận còn có danh xưng chưa từng chiến bại. Về điểm này, ngay cả Trương Văn Viễn cũng cực kỳ khâm phục, thường xuyên khen ngợi với ta.
Y không có sở thích gì, thú vui lớn nhất chính là diễn luyện binh mã.
Có lẽ chính vì thế, y không hiểu cách giao tiếp với mọi người, càng không biết nịnh nọt. Vì vậy, khi Lã Bố vừa coi trọng vừa bài xích y, địa vị rất xấu hổ. Nếu không ra hải ngoại, e rằng y cũng không có kết cục tốt. Chỉ đáng tiếc binh pháp và mưu lược trong con người y.
- A Phúc, tên Cao Thuận này thực sự lợi hại vậy sao?
- Nếu ca không tin, đợi khi quay về Hứa Đô hãy đi hỏi mọi người sẽ biết.
Tên đó là một quân nhân bẩm sinh… Nếu không được đánh nhau, ta đoán y cũng không sống nổi. Ở lại Trung Nguyên, sớm muộn cũng mất tính mạng.
Tào Chân nghe thế, lập tức im lặng.
Quả thật, tình hình giữa hải ngoại và Trung Nguyên có rất nhiều khác biệt.
Hải ngoại hoang dã, chiến loạn không ngớt.
Còn Trung Nguyên, chiến tranh luôn đi kèm theo đủ loại âm mưu.
Cao Thuận là người thẳng thắn, có lẽ rất khó sống sót trong cuộc đấu đá đó. Nếu đổi lại ở đầu thời Tây Hán, kết cục của y chưa chắc sẽ tốt hơn Bành Việt Anh Bố.
Tào Chân thở dài, không đàm luận tiếp nữa.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu trong phòng, loáng cái giờ Hợi đã tới.
- Ca ca, nghỉ sớm đi, sáng mai còn phải lên đường.
Tào Chân đồng ý, cạn sạch cốc rượu rồi nói lời cáo biệt Tào Bằng. Hắn ta ở trong quân doanh ngoài thành… Mặc dù trong thành đã chuẩn bị chỗ ở cho hắn ta, Tào Bằng ở đây cũng có thể sắp xếp phòng, nhưng Tào Chân cũng đã quen rồi, thích nghỉ ngơi ở trong quân doanh hơn.
Theo như lời hắn ta nói:
- Nếu không nghe được tiếng điêu đấu va vào nhau, chắc ta sẽ không ngủ được.
Đây cũng là người đã quen với cuộc sống quân doanh!
Tào Bằng tiễn Tào Chân rồi tìm người dọn dẹp đống lộn xộn trong phòng.
Hắn quay về phòng ngủ, vừa chuẩn bị thay xiêm y, lên giường nghỉ ngơi thì nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhè nhẹ:
- Công tử, công tử!
Tào Bằng mở cửa, thò nửa người.
Hắn liền thấy ở hành lang ngoài cửa có một tên dịch tốt đang cung kính thi lễ với hắn:
- Công tử, Cao sứ giả của Lã Thị Hán Quốc mời công tử đi một chuyến.
Cao Thuận tìm ta?
Tào Bằng sững người, lập tức gật đầu nói:
- Ngươi đợi ta.
Hắn soi vào tấm gương đồng ở cửa để sửa sang lại quần áo.
Trong lòng có phần nghi ngờ: đã muộn thế này rồi, Cao Thuận tìm ta là có chuyện gì đây?
Lẽ nào y còn có chuyện gì khác, hy vọng thông qua ta để phó thác với Tư Không? Nhưng dù vậy, cũng có thể để ngày mai nói sau mà.
Suy nghĩ một hồi, hắn cũng không nghĩ ra manh mối.
Ngoài cửa, dịch tốt vẫn đang chờ, Tào Bằng kéo cửa, cất bước đi xuống bậc thang.
- Đi trước dẫn đường.
- Vâng!
Dịch tốt đáp lại và dẫn Tào Bằng ra khỏi nơi ở.
Nói một cách chính xác, chỗ ở của Tào Bằng thuộc một phần của dịch quán. Chỉ là người trong dịch quán không đủ nên về cơ bản ở lại bên sứ đoàn để phục vụ.
Ra khỏi cửa là rẽ, men theo con đường nhỏ vắng vẻ, loáng cái đã tới nơi dừng chân của sứ đoán Lã thị Hán Quốc.
Đây là một đại viện được chia hai bên trong và ngoài.
Bên ngoài là tùy tùng tạp dịch của sứ đoàn ở, còn Cao Thuận ở gian phòng phía sau. Tào Bằng được tên dịch tốt đó dẫn đường, đã tới cửa hậu trái.
Một tên hầu cận của Lã Thị ra chặn đường.
- Là Cao sứ giả mời Tào công tử đến…
Dịch tốt vội giải thích để tránh xảy ra hiểu lầm.
Tên hầu cận đó bật cười, nói bằng giọng Quan Thoại mang chút khẩu âm Hạ Giao:
- Ta biết, ta ở đây chính là phụng mệnh của Cao Tư Mã, cung kính chờ Công tử tới. Ngươi về đi, ở đây không còn việc gì phiền ngươi nữa… Tào công tử, mời theo ta, Cao Tư Mã đã đợi rất lâu rồi.
- Cao tướng quân gọi ta, có chuyện gì sao?
Người hầu cận cười nói:
- Việc này, ty chức cũng không biết…
Công tử theo hành lang đi vào trong, rẽ ở góc ngoặt kia là đến.
- Ngươi không dẫn ta đi sao?
- Ha ha, công tử trước từng có ân với với tướng quân, cũng không phải người ngoài, ngài cứ đi là được, ty chức còn phải ở đây canh gác.
Tào Bằng không hiểu ra sao, liếc nhìn tên tùy tùng kia rồi gật đầu, sau đó cất bước đi vào.
Tên Cao Thuận này rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?
Buổi tối cuối thu vẫn mang theo hơi lạnh.
Trong đình viện còn lưu lại mùi thơm của hương hoa quế dìu dịu, nếu không cảm thụ từ từ sẽ rất khó nhận ra. Gió thổi nhè nhẹ, bầu trời trong suốt… ánh trăng chiếu rọi xuống đình viện, chiếu lên đám dây leo bám kín trên tường. Bầu trời đầy sao, gió thổi qua mang theo hơi thở căng tràn.
Dưới hiên cửa, một thiếu nữ đang ngồi xổm và giữ lấy vò rượu.
Vò rượu có hai miệng vò, trên đó đang hâm hai bình rượu ngon.
Mùi rượu, hương thơm của hoa…
Còn cả ánh trăng, gió thổi…
Tất cả tạo nên một bức tranh mỹ nhân hâm rượu tuyệt đẹp. Khi Tào Bằng bước tới, thiếu nữ ngẩng đầu lên, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch.
- A Phúc, đoán xem ta là ai.
Tào Bằng chợt đứng bần thần ở đó, kinh ngạc nhìn mỹ nhân kia.
Hơi xa lạ nhưng lại có gì đó rất quen… Tuy nhiên vấn đề mấu chốt là, Cao Thuận đang ở đâu?
Thiếu nữ này là ai? Tại sao lại ở đây? Hơn nữa nghe giọng điệu của nàng hình như rất quen thuộc với ta. Nhìn lại kỹ, mỹ nhân này khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, sấp xỉ với Tào Bằng. Nàng cao khoảng một mét bảy mươi lăm, vóc dáng cao gày, vẻ đẹp nở nang. Mái tóc đen nhánh được vén gọn gàng sau gáy, còn được kết một sợi dây màu trắng thả xuống phía sau đầu. Đây là kiểu tóc búi thả thường thấy nhất của thiếu nữ cuối thời Đông Hán.
Một chiếc váy dài màu xanh nhạt được xếp ở trước ngực.
Như thế càng tôn lên vóc dáng thướt tha của mỹ nhân đó.
Khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu giống như trăng khuyết, ánh mắt rực sáng như vì sao. Mỹ nhân ngồi thẳng cạnh vò rượu, gò má lúm đồng tiền ửng đỏ. Không biết là vì hơi nóng của vò rượu đó hay là trong lòng nàng kích động. Ánh mắt trong veo, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.
A Phúc, đoán xem ta là ai?
Trong đầu Tào Bằng lóe lên một ý nghĩ.
Hắn buột miệng nói ra:
-Đại tiểu thư?
- A Phúc ngốc nghếch, coi như cũng có một lần thông minh.
Tào Bằng lập tức hiểu ra!
Lã Lam, mỹ nhân trước mặt này hóa ra là Lã Lam.
Tào Bằng đột nhiên tỉnh táo lại, hít một hơi và nhanh chóng bước lên vội nói:
- Đại tiểu thư, sao lại quay về Trung Nguyên?
Không thể ngờ được, Lã Lam lại tới Trung Nguyên!
Phải biết rằng, nàng chính là quốc chủ của Lã Thị Hán Quốc, đại diện cho quốc thể của Lã Thị Hán Quốc.
Những việc khác Tào Bằng không biết, nhưng hắn hiểu rằng, nếu Tào Tháo biết được chuyện này, kể cả ông ta không có ý kiến gì, nhưng với thủ đoạn của đám Quách Gia, Tuân Úc thì cũng sẽ giam giữ Lã Lam để tăng cường sự thống trị đối với Lã thị Hán Quốc. Việc này, trong lịch sử Tào Tháo đã làm nhiều lần. Năm Kiến An, Thiền Vu Hô Trù Tuyền của Nam Hung Nô tới Hứa Đô yết kiến, kết quả bị Tào Tháo lập tức khống chế, phong tước vị để hắn ta ở lại Hứa Đô.
Sau đó, Tào Tháo nhân lúc Hô Trù Tuyền vắng mặt đã ngấm ngầm trợ giúp Lập Khứ Ti, làm cho Nam Hung Nô phải di chuyển về phía nam.
Chủ ý của ông ta là muốn quy phục Nam Hung Nô nhưng không ngờ, Nam Hung Nô lại nhân cơ hội chiếm lĩnh toàn bộ Tịnh Châu, thu được lợi ích lớn hơn.
Nam Hung Nô là nơi đầu tiên phát động tấn công với Trung Nguyên, tiêu diệt Tây Tấn, thành lập Hán quốc.
Có thể nói, giao vùng đất đai rộng lớn Tịnh Châu cho Nam Hung Nô là một sai lầm lớn trong quyết sách của Tào Tháo. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận, sau khi Tào Tháo giam giữ Hô Trù Tuyền và trợ giúp cho Lập Khứ Ti, làm cho Tịnh Châu khó nhọc trong mười mấy năm, Bắc Cương từ nay không còn phải lo lắng gì.
Lã Lam lại dám chạy về Trung Nguyên, chẳng phải chui vào miệng cọp sao?
Nhìn thấy bộ dạng căng thẳng của Tào Bằng, trong lòng Lã Lam chợt thấy ngọt ngào.
- A Phúc không cần lo lắng, lần này trở về Trung Nguyên, những người đi theo đều là tâm phúc của ta. Bọn họ thành gia lập nghiệp ở Hán thành, vợ con đều ở đó, tuyệt đối không thể phản bội. Hơn nữa, ta giả dạng nam nhi, ngày thường ở cạnh Cao Tư Mã. Toàn bộ sứ đoàn chưa tới mười biết biết ta. Mà mười người này đều trung thành, tận tâm, chắc chắn không phản bội. Đợi lần này quy Hán thành công, ta sẽ theo Cao Tư Mã trở lại Lã Hán.
-Nàng… vẫn phải đi về sao?
Tào Bằng nói một câu như ma xui quỷ khiến.
Thấy gương mặt Lã Lam ửng hồng, chợt tỏ vẻ buồn bã:
- Nếu ta không đi về thì còn biết đi đâu nữa? Phụ thân đã mất, mẫu thân và tiểu nương đều ở đó… gia đình của ta cũng ở đó, dù nói Trung Nguyên là quê hương cũ, nhưng rất khó có chỗ để ta sống yên ổn, sao ta có thể không trở về?
Đúng thế, nàng có thể đi đâu được nữa?
Tào Bằng rất muốn nói: ở lại đây, ta bảo vệ nàng!
Thế nhưng hắn biết, không thể nào!
Thân phận của Lã Lam thật sự quá nhạy cảm, với sức mạnh hiện nay của Tào Bằng, thực khó để bảo toàn cho Lã Lam.
Trừ phi…
Tào Bằng ngồi xuống cạnh Lã Lam, trong khi đó Lã Lam cũng trầm ngâm không nói, dùng khay nhấc bầu rượu kẹp dưới tai bầu rượu trong vò ra, chậm rãi châm một chén cho Tào Bằng.
- Xem đã được chưa?
Đây là bản lĩnh ta theo tiểu nương học sau khi sang bên đó. Mẫu thân nói bản lĩnh hâm rượu của ta còn giỏi hơn cả Trác Văn Quân, ngươi thử xem?
Đại tiểu thư ngây thơ ghê gớm trước đây lại học cách hâm rượu ư?
Tào Bằng khẽ mỉm cười, hai tay nâng chén rượu, trước tiên ngửi hương rượu thơm một lát, sau đó khẽ gật đầu, từ từ nhấp một ngụm.
- Tay nghề của đại tiểu thư quả nhiên không tầm thường.
Ánh mắt Lã Lam bất chợt ánh lên vẻ đau thương.
- Phụ thân thích nhất uống rượu, khi đó ta còn bảo đảm với người, sau này nhất định sẽ hâm rượu cho người hàng ngày. Thế nhưng ta đã học được cách hâm rượu rồi thì phụ thân…
Tào Bằng không biết nên an ủi Lã Lam như thế nào.
Hắn do dự một lát rồi vươn tay ra vỗ nhè nhẹ vào cánh tay Lã Lam.
Đúng lúc cuối thu, đêm thu rất lạnh lẽo.
Lã Lam không mặc quần áo dày lắm, một chiếc váy lụa trắng, dù qua lớp ống tay dài nhưng có thể cảm nhận được sự ấm áp của cánh tay nõn nà như ngọc kia.
Người nàng khẽ run lên, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tào Bằng.
- Đúng rồi, nghe nói ngươi đã thành thân?
- Phải!
- Có hài nhi chưa?
- Giờ ba nam ba nữ, đứa lớn đã bốn tuổi, đứa nhỏ mới mấy tháng.
- Hi hi, đúng là phúc khí tốt.
Trong ánh mắt Lã Lam hiện lên chút buồn bã, nhưng nàng lập tức mỉm cười.
- Đúng rồi, nghe nói ngươi lại vừa gây tai họa?
- Tai họa không đáng nói, có điều nàng đã tới, tai họa này của ta cũng sắp kết thúc rồi. Nói ra thì ta còn chưa cảm ơn nàng nữa…
Tào Bằng quay đầu, liếc nhìn trộm Lã Lam.
- Nếu nói cảm ơn, thật ra ta nên cảm ơn ngươi trước!
Lã Lam cẩn thận lấy ra một bầu rượu từ trong vò, lại châm một cốc cho Tào Bằng, sau đó như đang nói lẩm bẩm một mình:
- Trước đây, ta không hề biết ngươi đã mạo hiểm như thế nào mới đưa được cả nhà ta đi. Chúng ta ở đó nhận được nhiều sự giúp đỡ của ngươi mới coi như đứng vững được. Mẫu thân và tiểu nương cũng thường nhắc tới ngươi, nói ngươi là người tốt.
Người tốt sao?
Tào Bằng nhấp một ngụm rượu, gượng cười nói:
- Nếu ta đúng là người tốt thì sẽ không đưa các nàng tới nơi hoang dã đó chịu khổ.
Lã Lam quay lại, đôi mắt sáng chăm chú nhìn Tào Bằng.
Một lát sau, nàng đột nhiên mỉm cười, hạ giọng nói:
- Nếu khi đó ngươi không để chúng ta đi, nói không chừng sẽ không có Lã Thị Hán Quốc ngày nay.
Tào Bằng giật mình...
- Đúng rồi, phu nhân và các tiểu phu nhân, bọn họ có khỏe không?
- Đều rất khỏe.
Vậy thì tốt… cũng coi như không phụ sự tín nhiệm của Ôn Hầu năm đó.
Ta nghe nói, các nàng sẽ trợ giúp Chủ công, ngăn chặn binh mã của Cao Cú Lệ? Nhưng không cần phải miễn cưỡng…
Lã Lam khẽ nói:
- Thật ra cũng không có gì miễn cưỡng, Cao Cú Lệ và Lã Hán quốc của ta sớm muốn sẽ có một trận chiến. Năm ngoái bọn ta đã tấn công Úy Lễ thành, quy về Hán thành, như vậy đã chứng tỏ lập trường rồi. Tân La và Cao Cú Lệ rất bất mãn về việc này, đã mấy lần gây xung đột với bọn ta. Nếu Cao Cú Lệ không bị tiêu diệt, Lã Hán Quốc e rằng cũng không được yên ổn. Bọn ta sở dĩ muốn dụng binh với Cao Câu Lệ, thực ra cũng vì bản thân bọn ta. Suy cho cùng bọn ta không phải dân bản xứ, trước sau luôn bị bài xích. Chi bằng ra tay trước còn hơn sau này bị bọn chúng đánh.
Trong giọng nói của Lã Lam lúc này thể hiện một sự tự tin mạnh mẽ.
Nàng cuối cùng đã không còn là thiếu nữ ngây thơ trước đây nữa. Có thể làm chủ một nước, hẳn có điểm siêu phàm. Cho dù dựa vào thủ đoạn gì cũng thật khó lường. Cũng không biết mấy năm nay nàng đã phải chịu biết bao khổ sở mới có được sự trưởng thành như ngày hôm nay. Nếu Lã Bố còn sống, chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng. Ái nữ được yêu chiều trước kia giờ đã một mình kiên cường… Nghĩ tới đây, Tào Bằng không nén được tiếng thở dài.
- A Phúc, ngươi sẽ đi U Châu sao?
- Đi U Châu?
Tào Bằng hơi sửng sốt, một lát sau lắc đầu:
- Ta đã nhận lệnh, đợi sau khi chuyến đi của mọi người kết thúc, ta sẽ tới quận Nam Dương.
- Quận Nam Dương?
- Đúng vậy, Lưu Bị đánh vào Uyển Thành, tình hình ở Nam Dương khá bất ổn.
Khi còn nhỏ ta đã từng sống ở quận Nam Dương, cũng coi như một nửa là người Nam Dương. Vì thế chủ công bảo ta tới để gắng sức ổn định tình hình ở đó. Còn về U Châu, chắc vấn đề không lớn lắm. Với khả năng của Chủ công, hẳn không phải thứ Viên Hi có thể chống cự được, cuộc chiến U Châu, thắng bại đã được phân định.
- Tào Tháo rất lợi hại!
- Đúng vậy, rất lợi hại..
- Lần này chúng ta vượt biển đến, đã từng gặp Văn Viễn thúc phụ ở quận Bột Hải. Hắn ta cũng rất kính nể Tào Tháo, trong lời nói có phần lạnh nhạt với Cao thúc phụ… Ta không biết, thêm mười năm nữa, ngươi phải chăng cũng sẽ như thế?
Trương Liêu hờ hững ư?
Tào Bằng ngẩn ra, lập tức phản ứng lại.
Hắn liếc mắt nhìn Lã Lam thì thấy trên mặt nàng có vương chút buồn phiền.
Hắn cầm lấy tay Lã Lam theo bản năng. Tào Bằng cảm nhận được cơ thể Lã Lam khẽ run lên, dường như bản năng muốn giằng ra nhưng lại lập tức bình tĩnh lại.
- Ta sẽ không… thực sự không chỉ ta, Trương tướng quân vẫn nhớ mong tới các nàng. Tuy nhiên… nàng cũng biết, năm đó Trương tướng quân quy hàng, từng giao ước với ta. Hắn phải làm tới Trung Lang tướng của Độ Liêu, chỉ có như vậy mới có thể chăm sóc các nàng. Chỉ là, giờ y đang dốc sức dưới trướng Chủ công, nếu quá mức thân mật với các nàng, e rằng rất khó đạt được mục đích. Không phải y hờ hững với các nàng mà là buộc phải lạnh nhạt. Tình hình của y khác với ta, thân là hàng tướng, dù sao cũng có rất nhiều vấn đề.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Tào Bằng dừng lại một lát:
- Nhân sinh bất như ý sự, thường thập cư thất bát. ( Ý là:Đời người không như ý muốn, làm được mười phần chỉ gặt hái được bảy tám phần!") Văn Viễn tướng quân lúc đó muốn dùng cái chết để báo đáp Ôn Hầu. Chỉ vì ta khuyên bảo, y mới quy hàng. Mấy năm nay, y vốn có cơ hội ở lại Giang Hoài… Nàng biết không, "nơi rách rưới" nàng nói trước đây đã trở thành vùng đất trù phú và đông đúc. Còn Văn Viễn tướng quân lại luôn áp sát về phía bắc, đó là vì thân phận Trung Lang tướng ở Độ Liêu… đại tiểu thư, chớ nên trách y, y là vì lo nghĩ cho các nàng.
- Vậy còn ngươi?
- Ta?
- Đúng vậy, cũng lo nghĩ cho chúng ta sao?
Lã Lam mở to mắt, hàm răng trắng tinh khẽ cắn vào đôi môi đỏ thắm, nàng nhìn Tào Bằng đầy kỳ vọng.
Một đội tay thon dài bất giác nắm chặt lấy tay Tào Bằng. Tào Bằng không khỏi có chút hoảng hốt, mỹ nhân trước mắt trong phút chốc hợp làm một với tiểu nha đầu ngây thơ lanh lợi trước kia. Hắn trịnh trọng gật đầu:
- Ta đương nhiên cũng suy nghĩ cho các nàng.
- Hi hi, ta biết mà.
Lã Lam lúc này mới để ý thấy bản thân mình đang nắm chặt tay Tào Bằng.
Nàng liền đỏ bừng mặt, vội vã buông tay ra.
Không khí đột nhiên có chút ngượng ngập, hai người đều im lặng không nói gì nữa, Lã Lam châm một chén rượu cho Tào Bằng, hắn cạn sạch một hơi.
Một lát sau, Lã Lam bỗng nhiên nói:
- A Phúc, ta cầu xin ngươi một chuyện, được không?
- Nàng cứ nói.
- Ngươi đi tới quận Nam Dương, sẽ giao chiến với Lưu Bị, đúng không?
- Đúng.
- Giúp ta giết hắn, cả Quan Vũ nữa.
Ban đầu, Tào Bằng ngẩn người ra, nhưng lập tức hắn đã hiểu ra được lý do trong đó. xem tại EbookFull(chấm)Net
Món nợ dai dẳng giữa Lã Bố và Lưu Bị, nói thực rất khó phân định ai đúng ai sai. Khi Lã Bố nghèo túng, Lưu Bị đã tiếp nhận lão. Thế nhưng cuối cùng, Lã Bố lại đuổi Lưu Bị đi, chiếm lĩnh Từ Châu; Sau đó, khi Lưu Bị cùng đường, Lã Bố không giết y mà trái lại còn cho y chỗ dung thân. Mấy lần gia quyến của tù binh Lã Bố luôn được tiếp đãi như thượng khách, chưa bao giờ có chút gì mạo phạm, đưa trả lại cho Lưu Bị, Lưu Bị từng giúp Lã Bố, Lã Bố cũng từng giải vây cho Lưu Bị… Tuy nhiên nói trắng ra, hai người đều là đang lợi dụng đối phương mà thôi.
Có điều trong lòng Lã Lam, có lẽ vẫn đứng về phía Lã Bố.
Huồng hồ, Lã Bố đã chết trong tay Quan Vũ…
Thật ra, không cần Lã Lam nói, giữa Tào Bằng và Lưu Bị, Quan Vũ cũng không còn đường hòa hoãn nữa.
Về tư, Tào Bằng vô cùng kính nể Lưu Bị; Nhưng về công, hắn là tộc chất của Tào Tháo, từ giây phút hắn tới nương tựa Tào Tháo trở đi coi như đã chủ định giữa hắn và Lưu Bị ắt phải một mất một còn. Đến giờ, lời khẩn cầu của Lã Lam lại khiến hắn thêm một lý do để giết Lưu Bị.
Hắn hít sâu một hơi, gật đầu nói:
- Nàng yên tâm, ta chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Lã Lam mỉm cười!
- Đúng rồi, nghe nói ngươi đã đi Hà Tây?
- Đúng thế.
- Hà Tây thú vị không?
- Thú vị ư? Chẳng có gì lắm… Có điều cũng có hứng thú.
- Vậy nói cho ta biết đi, nói cho ta đi.
Lã Lam dường như lại đã trở thành đại tiểu thư hồn nhiên khi còn ở Hải Tây trước đây. Nàng rất tò mò với bất kỳ chuyện gì, luôn miệng hỏi han những trải nghiệm của Tào Bằng mấy năm gần đây. Cho dù là một chi tiết nhỏ xíu, nàng cũng sẽ lặp đi lặp lại, truy hỏi liên tục.
Còn Tào Bằng cũng không thấy phiền phức khi giảng giải cho nàng.
Thỉnh thoảng, hắn còn hỏi cuộc sống mấy năm nay của Lã Lam ra sao.
Đối với Tam Hàn, hắn có xen đôi chút tò mò. Đó rốt cuộc là dân tộc Kỳ Ba như thế nào, đến nỗi qua hai nghìn năm đã diến biến thành một nhóm sinh vật Kỳ Ba. Lã Lam càng nói càng hưng phấn. Hai người lúc đầu còn có chút xa lạ, dần dần đã lấp được hố sâu ngăn cách…
***
- Đại Tư Mã, như vậy liệu có tốt không?
Ở chỗ quẹo cuối hành lang dài, Cao Thuận và một tên hầu cận đang lặng lẽ quan sát.
Cao Thuận mỉm cười, hạ giọng nói:
- Có gì không tốt? Ta lại thấy rất hay… Ít nhất, mấy năm lại đây, ngươi đã từng thấy đại tiểu thư vui vẻ như thế này chưa? Dù nói thế nào, có Tào công tử ở đây, đối với chúng ta mà nói, sẽ mang lại nhiều tiện lợi hơn… Nói thật, nếu trước đây Tào công tử có thanh danh và bản lĩnh như hiện giờ, nói không chừng đã cùng đại ti�
Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.