- Tin vui từ đâu đến?
Tào Bằng vẻ mặt mờ mịt, nhìn Pháp Chính cùng với Bàng Thống, có chút không hiểu ý tứ của hai người.
Trên thực tế, nếu như về phương diện suy đoán tâm tư của người khác, Tào Bằng còn kém xa so với Pháp Chính và Bàng Thống. Hắn không rõ Tào Tháo bảo hắn về Nghiệp Thành yết kiến, thật sự có cái gì đáng mừng. Sự việc ở Quan Trung còn xử lý chưa xong, lúc này trở về, chẳng phải là sẽ trì hoãn đại sự? Thạch Thao tới Hán Trung, còn cần y hết lòng giúp đỡ nữa.
Bàng Thống cười nói:
- Công tử, Quan Trung hiện nay không phải là nơi ở lâu.
- Chỉ giáo cho?
Quan Trung này, vì sao lại trở thành 'nơi thị phi' vậy?
Bàng Thống và Pháp Chính ngồi xuống, uống một ngụm trà. Trà là trà Ích Châu Mông Đỉnh, từ Hán Trung đưa tới Trường An.
Kỳ thật, thói quen uống trà, đã có từ thời kỳ Tần Hán.
Chỉ có điều bởi vì rất nhiều nguyên nhân, nên không được phổ biến. Trà Mông Đỉnh, chủ yếu là tập trung ở đất Tây Xuyên, hơn nữa không qua bước đầu sao chế, phương pháp dùng để uống, cũng là nhờ Tào Bằng ở kiếp trước nghe nhiều nên biết được các phương thức khác nhau. Những năm cuối Đông Hán, lấy trà nguyên chất là chính, còn có thể thêm bớt các loại gia vị. Còn có phương pháp người Anh quốc sau này dùng để uống nước trà, chẳng qua là tăng thêm gia vị, khác biệt rất lớn.
Tào Bằng không biết sao chế như thế nào, nhưng cũng không làm khó được hắn, cứ cho người dùng nước suối đun lên.
Không cho thêm bất kì phụ liệu nào, thưởng thức nước trà ngọt lành thuần khiết này. Cho nên, thói quen uống trà của hắn, khiến rất nhiều người không thể đồng ý. Nhưng Pháp Chính cùng với Bàng Thống lại rất thích, còn lấy của Tào Bằng không ít.
- Công tử cho rằng, Dương Phạm đã chết, sóng gió ở Quan Trung này như vậy đã yên rồi?
- Như thế nào?
- Vi thị ở Kinh Triệu, Dương thị ở Hoằng Nông, là cường hào trăm năm ở Quan Trung.
Bọn họ chết, tuy nói là tự chịu diệt vong, nhưng đối với thế tộc ở Quan Trung mà nói, tất nhiên sẽ sinh ra chấn động kịch liệt. Việc này, nhìn bên ngoài không quan hệ với công tử, là một tay Giả Lương Châu xử lý. Cũng đừng quên, Giả Hủ xuất thân từ Lương Châu, tính ra có muôn vàn quan hệ với Quan Trung. Cường hào Quan Trung, chưa chắc sẽ truy cứu vấn đề này, nhưng trong lòng bọn họ, nhất định sẽ đối với công tử ngươi, nảy sinh một ít mâu thuẫn.
- Việc này cùng ta có quan hệ gì đâu?
Bàng Thống mỉm cười:
- Vi Đoan, Vi Khang, chết vào tay người nào?
Dương thị kia, mặc dù công tử không có xuất hiện, nhưng Dương Tu lại chết vào tay của Đại vương. Món nợ này, còn phải tính lên đầu công tử. Tây Bắc yên ổn, Hà Hoàng ổn định, tất nhiên sẽ đón tiếp một giai đoạn phồn vinh... Tuy nhiên công tử ở lại Trường An, đối với cường hào này mà nói, chung quy là một uy hiếp. Bọn họ sẽ tìm đến đuổi công tử, để tránh giẫm lên vết xe đổ... Công tử bứt ra việc này rời đi, đúng là thời điểm tốt.
Ngươi đi rồi, có thể khiến cho Quan Trung, Tây Bắc càng thêm ổn định!
Đây là cái đạo lý gì?
Tây Bắc có loạn, ta đến bình định.
Vừa mới bình định xong, ta liền phải rời khỏi?
Lúc đầu Tào Bằng có chút không thông, nhưng cẩn thận suy xét một chút, cũng thấy có chút đạo lý...
Nghĩ lại từ lúc hắn tái sinh tới nay, giống như tai tinh.
Đi đến nơi nào, thế nào cũng phát sinh chiến loạn. Lúc đầu là Hải Tây, sau lại là Lạc Dương, rồi đến Quan Độ, Hà Tây, Nam Dương, Võ Lăng cùng với lúc này đây quay lại Tây Bắc. Về mặt quân sự Tào Bằng cũng không phải là người hiểu biết nhiều lắm, mọi việc diễn biến từ đầu tới giờ, danh tướng bách chiến bách thắng, quả thật là có chút cổ quái...
Bàng Thống nói không sai, nếu hắn tiếp tục ở lại Quan Trung, chỉ sợ cũng không phải là một chuyện tốt.
Hắn có thế quá mạnh mẽ, thế cho nên khiến mọi người sinh ra kiêng kị.
Cường hào Quan Trung lo lắng Tào Bằng sẽ đoạt lấy quyền lợi ở Tây Bắc, do đó mạnh mẽ phản kháng. Nếu mình đã quyết ý giao ra quyền lợi Lương Châu, cần gì phải quyến luyến Trường An? Chỉ cần có thể cam đoan quyền lợi của hắn ở quận Hà Tây, những chuyện khác cũng không trọng yếu. Chỉ có điều, hắn vừa đi, về phần Hán Trung, lại trở thành tình trạng gì?
Dường như cảm thấy được suy nghĩ của Tào Bằng, Pháp Chính nói:
- Công tử không cần lo lắng sự việc ở Tây Xuyên... Sự việc ở Tây Xuyên này, cuối cùng nhất định là do ngươi tiếp nhận. Đại vương lệnh cho Quảng Nguyên đóng ở Hán Trung, đã thể hiện rõ ý tứ của hắn không thể nào sai. Chẳng qua, ta cho rằng trong vòng một năm, Đại vương tuyệt đối sẽ không phát động chiến sự đối với Tây Xuyên.
Mấy năm nay, chiến sự quá thường xuyên.
Cuộc chiến ở U Châu, cuộc chiến ở Kinh Châu, cùng với cuộc chiến ở sông Hung Nô vừa mới phát sinh...
Mấy năm nay, Đại vương điều động binh mã không dưới một triệu, hao phí vô số đồ quân nhu và lương thực. Tuy mấy năm qua, các nơi đều mưa thuận gió hoà, kho phủ tràn đầy. Nhưng đối mặt với tiêu hao quá lớn như thế, chỉ sợ cũng có chút căng thẳng.
Đặc biệt khi Đại vương đánh hạ Tịnh Châu, đuổi Hung Nô, đoạt lại Sóc Phương, mở rộng đất đai ngàn dặm!
Tuy nói Bắc Cương hoang vắng, nhân khẩu rất thưa thớt, nhưng mấy trăm ngàn dân chúng, cũng cần rất nhiều vật tư để tiến hành trấn an. Tương tự, Tịnh Châu ổn định, cũng cần một quá trình lâu dài. Trong đó cần đầu nhập tinh lực và vật tư, quả thật là rất lớn. Chỉ sợ ngay cả hai kho ở Ký Châu, Thanh Châu, cũng không chắc có thể củng cố được Bắc Cương.
Càng không cần phải nói, còn có Tôn Quyền ở Giang Đông, như hổ rình mồi.
Dưới tình hình như thế, trong vòng một năm, nhất định Đại vương sẽ không mở ra cuộc chiến nào nữa... Thậm chí, cần phải có một thời gian dài để nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ đợi khi Bắc Cương củng cố hoàn toàn, mới có khả năng Đại vương mở ra chiến sự ở Tây Nam.
Điều công tử rời khỏi Quan Trung, chỉ sợ cũng là kế sách của Đại vương!
Tào Bằng nhíu mày, trầm ngâm không nói.
Ngón tay gõ xuống bàn dồn dập, sau một lúc lâu mới nói:
- Theo ý của Hiếu Trực, là Đại vương làm cho Lưu Chương và Lưu Bị, lại đấu với nhau sao?
Bàng Thống và Pháp Chính nhìn nhau, mỉm cười gật đầu.
Lưu Bị, không phải là loại người có thể ngồi yên một chỗ. Dã tâm của y rất lớn, thủ đoạn cao minh, biết cách lôi kéo lòng người. Một trận chiến ở Kinh Châu, Lưu Bị hao binh tổn tướng, lại mất đi Quan Vũ. Tuy nhiên, ở bên cạnh của y, còn có Trương Phi, Trần Đáo, cũng có Gia Cát Lượng phụ tá, một khi khôi phục nguyên khí, tất nhiên sẽ không cam lòng khuất phục.
Còn Lưu Chương?
Lúc trước bởi vì cuộc sống của dân chúng bị hủy hoại, lại thêm cường hào ở Nam Trung làm loạn, có chút khó có thể chống đỡ.
Vì thế mới mời Lưu Bị nhập Xuyên, để cho y trấn thủ Nam Trung. Theo tin tức của Lý Nho từ thành đô truyền đến, Lưu Chương đã ra lệnh cho Lưu Ba bắt tay vào việc khôi phục dân sinh, cũng tra rõ đầu sỏ gây nên. Hiện nay Lý Nho đã tạm thời đình chỉ tiếp tục cho vay tiền giả, chờ đợi thời cơ, làm một trận cuối cùng. Lưu Chương muốn khôi phục dân sinh, trong một thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả.
Mà nay Hán Trung thất thủ, Tào Bằng trấn thủ Quan Trung, sẽ mang đến cho Lưu Chương áp lực thật lớn.
Như thế, gã sẽ cùng với Lưu Bị hợp tác càng chặt chẽ hơn. Danh tướng của Tây Xuyên không ít, nếu hai người hợp tác lâu dài, dựa vào thủ đoạn của Lưu Bị, thật đúng là khó mà nói ra kết quả. Nhưng nếu Tào Bằng rút lui khỏi Quan Trung, thì sẽ cấp cho Lưu Chương một biểu hiện giả dối. Đó chính là Tào Tháo không có ý định lập tức dụng binh đối với Tây Xuyên... Kể từ đó, một người dòm ngó Ích Châu như Lưu Chương, tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà nhìn Lưu Bị lớn mạnh. Mà Lưu Bị, cũng sẽ cố gắng mở rộng không gian sinh tồn của mình... Giữa hai người, tất nhiên sẽ phát sinh mâu thuẫn, cuối cùng sẽ dẫn đến xung đột.
Tuy Tào Bằng không ở Tây Xuyên, nhưng có Lý Nho trấn thủ, cũng giống như hắn tự mình trấn thủ ở thành đô.
Nếu Tào Tháo không chuẩn bị lập tức dùng binh đối với Tây Xuyên, ý nghĩa của việc hắn ở lại Trường An, cũng quả thật không quá lớn.
Lúc này rời khỏi Quan Trung, cũng là vừa lúc.
Chỉ có điều trong lòng khó tránh khỏi có chút không cam lòng, lắc đầu tự giễu nói:
- Ta giống như là cây thương của Đại vương, khi cần thì dùng, khi không cần thì cất.
Thôi, rời khỏi cũng tốt, ta cũng có thể ít hao tổn tâm tư.
Chỉ có điều không biết, sau khi ta rời khỏi, người nào sẽ tiếp nhận Quan Trung, chớ để phá hủy bố cục ở Hán Trung của ta.
Bàng Thống nghe vậy, mỉm cười:
- Công tử không cần lo lắng, người được chọn làm Ti đãi Giáo Úy này, theo ta thấy, đơn giản ở hai phương diện.
Một là chọn từ Quan Trung, có hai người là Trương Ký, Dương Phụ, là có khả năng nhất... Hai chính là người mà Đại vương lựa chọn, nếu là như thế, người thay thế công tử, tất nhiên sẽ thấu hiểu được tâm ý của công tử, thậm chí cùng với công tử, có quan hệ cực kỳ mật thiết. Vừa rồi ta cẩn thận suy nghĩ một chút, nếu Đại vương chọn lựa, người có khả năng nhất để thay thế công tử, có thể chính là Trần Quần Trần Trường Văn... Nếu thật sự là hắn, về phía Quảng Nguyên bên kia cũng không cần lo.
Thạch Thao, là người Toánh Xuyên.
Trần Quần, cũng là người Toánh Xuyên...
Hiện nay y làm ở phủ Thừa tướng Tây Tào, mặc dù quan chức không cao, nhưng lại được Tào Tháo tin tưởng.
Nếu quả thật là Trần Quần, vậy Tào Bằng cũng có thể yên tâm!
Ngoại trừ quan hệ giữa hắn và Trần Quần, Trần Quần ở Quan Trung không hề có căn cơ, càng không có kinh nghiệm cầm binh.
Nếu đi vào Trường An, tất nhiên y sẽ tìm người giúp đỡ.
Dưới tình huống này, cùng với y có tình đồng hương như Thái Thú Hán Trung Thạch Thao, Thái Thú Lũng Tây Từ Thứ, sẽ trở thành trọng điểm lôi kéo. Mà Thái Thú Hà Tây Hoàng Trung, Đô úy nam bộ Hách Chiêu, cũng là những người có quan hệ với Tào Bằng, sẽ được Trần Quần coi trọng.
Kể từ đó, ở Tây Bắc, thế lực sẽ đạt được trạng thái cân bằng.
Cường hào ở Quan Trung, thế tộc ở Lương Châu cùng với những nhà quyền quý ở Trung Nguyên... Hơn nữa Thái Thú ở Vũ Đô Tảo Chi, Thái Thú Tây bộ Tào Hưu, cùng với đám người Trương Cáp đóng quân ở Vũ Đô, có thể hình thành một thế cân bằng hữu hiệu.
Tào Bằng hiểu mấu chốt trong đó, lập tức thoải mái rất nhiều.
- Một khi đã như vậy, vậy thì thu thập một chút, mười ngày sau, đi tới Nghiệp Thành.
- Việc này, sẽ mang theo những người nào đi?
- Hai người các ngươi, còn có Ấu Thường. Vợ chồng Tử Long đã trở về, tất nhiên sẽ theo ta đồng hành, còn có Sa Sa, Tôn Thiệu và tiểu Ngải. Ta tính để cho Văn Vũ đến Hán Trung, phụ giúp Thạch Thao, đảm nhiệm chức Giáo Úy cầm binh.
Ừ, đại khái là như thế, các ngươi còn có ý kiến gì không?
Bàng Thống nói:
- Lần này công tử trở về Nghiệp Thành, tất nhiên sẽ có lên chức.
Nếu như chỉ là tướng quân giống như trước, những người này cũng đủ. Tuy nhiên lần này công tử lên chức, chỉ sợ không thể giống như lúc trước. Trước đây công tử từng là Đình úy, là một trong Cửu khanh, mà nay lại đảm nhiệm Ti đãi Giáo Úy, bổng lộc cũng được hai ngàn thạch. Nếu như lại lên chức, chỉ sợ sẽ ở phía trên Cửu khanh. Thêm nhiều người một chút, vô cùng cần thiết.
Thật ra ta có đề cử một người, không biết công tử có còn nhớ, năm đó ngươi đưa Hướng Sủng tới Hà Tây không?
Hướng Sủng?
Tào Bằng lộ vẻ giật mình, nhìn Bàng Thống cười nói:
- Ngươi nói cái đầu trâu bướng bỉnh, Hướng Sủng Hướng Bá Long sao?
- Đúng vậy!
Hướng Sủng là tù binh của Tào Bằng khi đoạt Uyển Thành, đồng thời cũng là một danh tướng Thục Hán nổi tiếng nhất trong lịch sử. Y là em trai độc nhất của Hướng Lãng, cùng một thế hệ, lớn tuổi nhất, cho nên gọi là Bá Long.
Nghe nói, y gọi là 'Bá Long', nguyên tự …….'Vừa gặp quân tử, vì long vì quang'. Long, lại đồng âm với Sủng, cho nên gọi là 'Bá Long'.
Lúc ấy khi Hướng Sủng bị bắt giữ, là một ngàn lần không phục, mười ngàn lần khó chịu.
Còn Tào Bằng, cũng không nỡ giết y, vì thế đem y và Mi Phương cùng nhau đưa đến Lương Châu, lưu đày hai người. Mi Phương rất nhanh ở quận Võ Uy được ổn định, sau lại được Bộ Chất trọng dụng, đảm nhiệm Nhâm nhật lặc trường, hiện nay làm việc cho Mạnh Kiến. Còn Hướng Sủng? Thì thuộc loại phần tử ngoan cố, ngu xuẩn khó cải tạo, bị đưa tới Hà Tây. Bàng Thống và Hướng Sủng, có tình đồng hương, cho nên đối với y cũng còn chiếu cố.
Dù sao Bàng Thống cũng là Bàng môn tử đệ, Hướng Sủng đối với hắn, cũng cực kỳ tôn kính.
Ở Hà Tây bốn năm, cũng dần dần cải biến quan điểm, đối với Tào Bằng cũng bắt đầu có phần kính trọng.
Y làm việc dưới trướng của Hạ Hầu Lan, về sau đảm nhiệm Quả Nghị Đô Úy quân trấn Liêm Bảo, trong cuộc chiến đấu với dị tộc, lập không ít công lao. Thời điểm Bàng Thống rời khỏi Hà Tây, Hướng Sủng từng đề xuất, muốn theo Bàng Thống cùng nhau rời khỏi. Chỉ có điều lúc ấy Bàng Thống chưa được sự đồng ý của Tào Bằng, không thể đáp ứng, liền bảo y an tâm làm việc, đợi chờ cơ hội.
Tào Bằng muốn đi Nghiệp Thành, Bàng Thống tất nhiên đi theo.
Vì thế, y liền tiến cử Hướng Sủng với Tào Bằng, hy vọng có thể giải trừ việc lao dịch cho Hướng Sủng.
Tào Bằng cười nói:
- Cái tên đầu trâu bướng bỉnh kia, có thể chịu cúi đầu sao?
- Cúi đầu thì không có, tuy nhiên thật sự là một người giỏi luyện binh.
- Một khi đã như vậy, hỏi hắn có nguyện ý làm việc cho ta hay không. Nhưng trước tiên là nói cho rõ ràng, đến nơi này của ta, lúc đầu hắn cũng chỉ có thể là cái Duyện Chúc, có thể không sánh được như ở Hà Tây. Nếu đồng ý, ta lập tức gởi thư cho Trung Bá, nhờ hắn thả người.
- Hắn tất nhiên sẽ đồng ý.
Tào Bằng có mở phủ Chi quyền, dưới tay có thể bố trí ở Duyện Chúc hai mươi chín người, ban đầu vẫn không đủ quân số. Mà nay văn võ phái ra, càng thiếu chức một người, trên thực tế chỉ có hai người là Đặng Ngải và Tôn Thiệu. Hướng Sủng này đến đây, cũng là một người hữu hiệu để bổ sung. Tương lai sau này, cũng là một Quang can Ti lệnh, mới không bị mất mặt.
Thấy Bàng Thống nói xong, Pháp Chính vội vàng đứng dậy.
- Công tử, Chính chuyến này đi Hán Trung, cũng là gặp được hai người có thể sử dụng.
- Ồ?
- Tư Mã Hán Trung Diêm Phố, trầm ổn giỏi giang, túc trí đa mưu.
Hơn nữa người này tính tình trung trực, là người thẳng thắn. Đáng tiếc Trương Lỗ không biết dùng hắn, rõ ràng là nhất đẳng nhất mưu sĩ, lại phái hắn cầm binh đánh giặc. Kết quả... Chính việc này trở về, Diêm Phố cũng tìm đến. Chỉ có điều vẫn không thể tìm được cơ hội tiến cử với công tử, vừa lúc nhân cơ hội này, mong rằng công tử trọng dụng.
Diêm Phố?
Quả thật Tào Bằng không rõ lắm về người này.
Có lẽ cũng là một người nổi danh? Tiếc là ấn tượng không sâu!
Tuy nhiên nếu Pháp Chính trịnh trọng tiến cử như vậy, có lẽ cũng có thực tài. Tào Bằng cảm thấy, những nhân sự trọng yếu của mình không ngừng củng cố, lại không ngừng bị lão Tào cướp đi. Cho đến hiện tại, hầu như đã biến thành căn cứ huấn luyện nhân tài cho lão Tào, người người ai cũng đều để ý đến người của hắn, làm cho Tào Bằng cũng cảm thấy đau đầu.
- Theo Hiếu Trực, lúc này nên giao chức gì cho hắn?
- Có thể làm Trung lang!
- Được!
Hiện nay Tào Bằng, có Trưởng Sử Bàng Thống, Tư Mã Pháp Chính.
Hai người này là trợ thủ chủ yếu của hắn, cũng đã đủ. Dưới hai người, lại có Trung lang, trước mắt là Mã Tắc đảm nhận đầu tiên.
Diêm Phố đến đây, vừa lúc có thể bổ khuyết chỗ còn trống kia.
Chỉ có điều, những thành viên cơ bản như vậy, vẫn còn thiếu nhiều. Triệu Vân, Sa Ma Kha, Vương Song, đều là người cầm binh, không thể tính ở trong đó. Cho nên, hai mươi chín cái Duyện Chúc, ba mươi mốt cái Lệnh sử ngự chúc, trước mắt chỉ có hai người, vẫn còn thiếu rất nhiều.
- Còn có một là ai?
- Người kia, tên là Vương Bình, tự là Tử Cùng.
Là người Ba Tây, nguyên là gia nhân của Trương Lỗ. Ta thấy người này trung nghĩa, hơn nữa quả nghị cương liệt, cho nên từ tay Trương Lỗ đem về đây. Nếu như công tử đồng ý, có thể cho người này là Duyện chúc, ngày sau còn có thể trọng dụng.
Vương Bình?
Tào Bằng hơi sửng sốt, chợt nhìn chăm chú vào Mã Tắc ở bên cạnh.
Mà Mã Tắc cũng sửng sốt.
Gã có phần không hiểu, Pháp Chính tiến cử Vương Bình, sao Tào Bằng lại dùng loại ánh mắt kỳ lạ như vậy để nhìn gã.
Vương Bình, là người được lợi ở cuộc chiến Nhai Đình.
Coi như là một viên danh tướng trong hậu kỳ Thục Hán...
Không ngờ lại chính là thủ hạ của Trương Lỗ? Hơn nữa còn là một gia nhân?
Thật sự là vượt ra ngoài ý liệu của Tào Bằng! Hán Trung, xem ra cũng là nhân tài đông đúc, chẳng qua còn chưa được khám phá mà thôi. Phải nhắc nhở Thạch Thao một chút, bảo y lưu ý nhiều hơn nữa, kẻo không lại để sổng mất trâu con.
- Được!
Tào Bằng chợt gật đầu đồng ý.
Sau khi thảo luận xong, Tào Bằng đáp ứng lời mời, phải đi tham gia tiệc rượu của Từ Hoảng.
Từ chỗ của Tào Hồng biết được, Tào Hồng này đi Nghiệp Thành, chỉ sợ cũng phải có an bài khác. Mà người kế tiếp kế nhiệm Kinh Triệu Doãn, chính là Từ Hoảng.
Mã Tắc thì đầy bụng tâm sự, đi ra nha đường.
Ánh mắt kia vừa rồi của công tử, dù sao cũng có chút kỳ lạ...
Chẳng lẽ Vương Bình này có cái gì đặc biệt? Có thể y có điểm nào đó đặc biệt, nhưng có liên quan gì với ta đâu? Chẳng lẽ nói, công tử là ám chỉ ta, quan tâm Vương Bình nhiều hơn sao? Ừ, rất có khả năng... Vương Bình mới đến, tất nhiên có rất nhiều điều không rõ.
Trước đây y chỉ là một gia tướng, kiến thức không nhiều lắm.
Về phía Diêm Phố, đã có hai người Bàng Trường Sử cùng với Pháp Ti Mã quan tâm, không cần mình lo lắng. Chỉ có Vương Bình mới đến, khẳng định có rất nhiều chuyện không hiểu lắm. Ý của công tử, nhất định là muốn ta quan tâm hắn.
Nghĩ đến đây, Mã Tắc có cảm giác đã thông suốt.
Ngẩng đầu, nhìn bầu trời vẫn còn sớm.
Y do dự một chút, đột nhiên đổi hướng, đi đến một góc sân.
- Vương Tử Quân, cũng ở đây sao?
++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
Bất tri bất giác, một ngày lại trôi qua.
Đêm qua Tào Bằng và Từ Hoảng, Tào Hồng, ở Thiên Hạ Lâu của Trường An, uống đến say mèm.
Thiên Hạ Lâu hiện giờ, ở Hứa Đô, Lạc Dương, Hạ Bì, Bộc Dương, Uyển Thành, Toánh Xuyên còn có Trường An, đã mở bảy cửa hiệu. Chuyên kinh các loại thức ăn, đồng thời còn có đủ loại thực phẩm sang trọng. Ví dụ như mùa này, Thiên Hạ Lâu có món lẩu, ngày thường rất hưng thịnh. Đặc biệt từ khi Mạc Bắc phát triển, hàng năm đều có một lượng lớn thịt bò dê liên tiếp không ngừng vận chuyển đến, càng trở thành thức ăn được vô số người ưa thích.
Thương lộ ở Tây Vực mở ra, Hồ Thương càng ngày càng nhiều.
Thành Trường An, đứng trước khả năng phải mở rộng thêm, Từ Hoảng cũng có chút lo lắng.
Tào Bằng trong bữa tiệc, chỉ cho y cơ cấu của một phường thị ở thành thị, dựa theo kết cấu của Trường An Đại Đường đời sau mà xây dựng. Tuy nhiên công trình lớn, Từ Hoảng cũng chỉ có thể ghi nhớ, trình báo cho Tào Tháo quyết định.
Nhưng ý tưởng này, cũng khiến cho Từ Hoảng tán thưởng không ngừng.
Nhưng Tào Hồng thì không như vậy...
Tào Hồng đối với việc chính trị không mấy quan tâm.
Nhưng còn Từ Hoảng?
Thì thật tâm hy vọng, có thể làm nên sự nghiệp, không chỉ giới hạn ở mặt quân sự.
Vì để dẹp yên sự bất bình ở trong lòng của Tào Hồng, Tào Bằng lại nghĩ ra một cách kiếm tiền cho Tào Hồng.
- Tử Liêm thúc phụ, hiện nay Quan Trung nhập vào một lượng lớn nhân khẩu, cũng có vô số người Hồ, tiến vào Trung Nguyên mà ở. Ruộng đất dù có nhiều như thế nào đi nữa, cũng không thể đáp ứng hết được. Kể từ đó, tất nhiên sẽ xuất hiện một lượng lớn nhân khẩu thừa ra.
Việc này, đều là tiền a!
- Ôi chao, nhưng ta không thể làm chuyện buôn bán nhân khẩu được.
Lời lẽ của Tào Hồng đanh thép, tỏ vẻ khinh thường Tào Bằng.
Tào Bằng liên tục cười khổ:
- Thúc phụ, ta chưa từng bảo ngươi buôn bán nhân khẩu? Ý của ta nói, sao không đem những nhân khẩu này tập hợp lại, làm việc cho ngươi?
Tào Hồng sợ tới mức mặt trắng bệch: Nguồn tại http://Truyện FULL
- A Phúc, ngươi không nên hại ta.
Tích trữ riêng binh mã, đây là tội lớn phải xét nhà. Tuy nói Đại vương đối đãi thâm trọng, nhưng loại việc này cũng sẽ không dung túng.
- Ai bảo ngươi phải tích trữ riêng binh mã?
Tào Bằng liên tục lắc đầu:
- Đem những người này tập hợp lại, làm cho bọn họ thành thợ khéo.
- Thợ khéo?
- Thúc phụ ngươi nghĩ xem, Quan Trung kế tiếp, tất nhiên sẽ có phát triển lớn, sẽ cần phải xây dựng thêm nhiều công trình.
Ví như ta mới vừa nói với Công Minh, xây dựng thêm Trường An, cải tạo thành thị.
Ngươi tính xem, triều đình sẽ đầu tư kinh phí đến bực nào? Hơn nữa, con đường xây dựng ở Quan Trung, ở biên tái, mở thành thị ở Lương Châu, còn có khơi thông đường sông. Những việc này đều cần phải có chi phí đầu tư chuyên môn, thật là cơ hội tốt nhất cho ta.
Thúc phụ đem những lưu dân này tập hợp lại, cho bọn họ ăn ngày ba bữa thỏa thích, lại có chỗ che mưa chắn gió.
Rồi sau đó, một khi triều đình xây dựng những công trình này.
Vậy thì, thúc phụ chỉ bỏ ra chút ít phí tổn, đã có thể kiếm lấy rất nhiều lợi nhuận. Đồng thời thông qua phương thức này, còn có thể giải quyết vấn đề lưu dân, Đại vương tất nhiên cũng sẽ vô cùng cao hứng. Không biết thúc phụ có đồng ý không? Nếu như đồng ý, chúng ta sẽ cùng nhau làm việc này. Quan Trung, Tào Châu, Lương Châu, Tịnh Châu... Có rất nhiều công trình có thể làm. Chẳng những có thể giảm bớt phiền toái cho triều đình, còn có thể vì chúng ta, tăng thêm của cải.
Công trình cái gì, quy hoá gì...
Tào Hồng không hiểu.
- Tuy rằng nghe không hiểu nhiều lắm, nhưng cảm thấy rất lợi hại a!
Từ Hoảng ở một bên, cũng thấy thích thú:
- Tử Liêm, như thế nào? Có làm hay không? Ta cũng thêm một tay, nếu như Đại vương đồng ý xây dựng thêm ở Trường An, ta liền đem việc này giao cho ngươi làm. Đến lúc đó chúng ta chia, như thế nào?
- A Phúc, chủ ý này của ngươi... Con mẹ nó thật là được!
Đây chính là có tiền kiếm, có thể được gọi là chuyện tốt.
Lưu dân, từ xưa đến nay đó là một vấn đề lớn. Nếu có thể giải quyết, chẳng phải là khiến cho Tào Tháo vui vẻ.
- Nói như vậy là đã định rồi, ba người chúng ta, liên kết chà xát bánh trôi thang này.
Tào Bằng nâng chén ăn mừng, ba người thoải mái chè chén.
Tuy nhiên về sau này, Tào Bằng cái gì cũng đều không nhớ rõ, uống tới say mèm, ngay cả về nhà như thế nào cũng đều quên.
Sáng sớm tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Đứng dậy ra khỏi phòng, sau khi rửa mặt, mới xem như tỉnh táo được một ít.
- Công tử, có chuyện không hay!
- Làm sao vậy?
- Từ công tử và Tôn công tử đánh nhau.
- Từ công tử là ai?
Vẻ mặt của Tào Bằng mờ mịt.
- Đó là người đêm qua công tử mang về Từ công tử a.
Không biết vì sao, Tào Bằng đột nhiên giật mình lạnh toát, tóc gáy cả người đều dựng đứng hết. Ta mang về 'Từ công tử'? Ni mã, ta uống nhiều rượu, không ngờ dẫn theo một nam nhân trở về? Không phải chứ!
Tào Bằng sợ tới mức, mặt đều biến sắc.
Hắn vội vàng chạy về phòng của mình, xem trên giường có lưu lại cái gì khác thường không.
- Hôm qua ta dẫn theo Từ công tử trở về?
- Đúng vậy, ngươi còn dặn dò cần phải sắp đặt cho tốt... Cho nên tiểu nhân liền an bài Từ công tử, ở bên cạnh sân.
Làm ta sợ muốn chết!
Tào Bằng vỗ vỗ ngực, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn vội vàng chạy tới diễn võ trường, từ xa nhìn đến, một đám người làm thành một đoàn, ở giữa sân, truyền đến từng đợt tiếng vang của binh khí giao nhau. Triệu Vân, Mã Vân Lộc, Sa Ma Kha còn có Đặng Ngải, Mã Tắc, cùng với một thiếu niên tráng kiện, đều ở một bên xem. Nhìn thấy Tào Bằng đã tới, mọi người liền bước lên phía trước chào.
- Sao lại thế này, ai đã đánh nhau?
- Từ Cái, còn có tiểu Thiệu...
Đặng Ngải lập tức bước lên phía trước trả lời, khiến cho Tào Bằng ngẩn ra.
Từ Cái?
A, nhớ lại...
Tối hôm qua khi dự tiệc, Từ Hoảng mang theo con của y theo dự tiệc. Trong bữa tiệc, hình như Từ Hoảng có nói, bảo Từ Cái bái Tào Bằng làm thầy. Lúc ấy Tào Bằng cũng uống đã nhiều, mơ mơ màng màng liền đồng ý, còn đem Từ Cái dẫn về nhà.
Từ công tử, thì ra là Từ Cái!
Chẳng qua, Từ Cái như thế nào lại đánh nhau với Tôn Thiệu?
Đặng Ngải đã từng ở Hứa Đô, đương nhiên cũng biết Từ Cái, hơn nữa dường như đối với Từ Cái, có chút bất mãn...
- Vốn là, tên kia nhất định muốn tiểu Thiệu hầu hạ, múc nước cho hắn rửa mặt.
Tiểu Thiệu tính tình táo bạo, ngay lập tức nổi giận. Hai người lúc đầu chỉ là cãi cọ qua lại, về sau liền động thủ.Bất quá, Từ Cái kia lôi kéo tiểu Thiệu luận võ, nói nếu ai thua, sẽ nghe sự sai khiến của người còn lại.
Cậu, sao cậu lại mang hắn về?
Thằng nhãi này ở Hứa Đô, chính là tên hay gây chuyện thị phi. Trước kia Thái Địch ca ca và tiểu Thứ, cùng hắn xung đột không ít. Mỗi lần đánh thua, tìm một đoàn người đến sinh sự. Sau lại bị đánh đến sợ, mới có chút chịu yên... Chính là hắn thấy tiểu Thiệu dễ bắt nạt, mới khiêu khích, tuy nhiên ta xem hắn không thể thắng được tiểu Thiệu.
Tiểu hài tử này, cũng ở trong vòng luẩn quẩn!
Đặng Ngải và Tôn Thiệu, thứ nhất là cùng học một thầy, thứ hai ở Hà Hoàng kề vai chiến đấu, cho nên tình cảm rất tốt.
Từ Cái vừa tới, liền kiếm chuyện gây hấn.
Tuy nhiên tên này cũng thông minh, không có khiêu khích Đặng Ngải, mà là gây sự với Tôn Thiệu.
Nhưng chỉ sợ là y đã tìm lầm người! Võ nghệ của Tôn Thiệu, trong bốn người bọn Thái Địch, là tốt nhất... Trời sinh thần lực, thương pháp thuần thục. Một kẻ ăn chơi trác táng như Từ Cái, còn lâu mới có thể đánh đồng.
Tào Bằng đi tới bên sân, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng xem.
Chỉ thấy trong tay Tôn Thiệu cầm một cây cột sáp ong, vùn vụt xuất ra hơn mười đóa hoa thương, thương thương không rời điểm yếu của Từ Cái.
Từ Cái này, tuy nói là con ông cháu cha, nhưng xem ra, cũng đã từng khổ công chịu khó.
Chỉ là một cây cột sáp ong, cao thấp lên xuống, khiến cho mưa gió cũng không thể xuyên qua... Nhưng rõ ràng, Từ Cái bị vây hạ phong. Tuy rằng tuổi của y lớn hơn so với Tôn Thiệu, nhưng khí lực thì không bằng Tôn Thiệu. Hơn nữa, trước kia y gây chuyện thị phi, tuy nhiên là ở bên trong phố phường. Làm sao có thể so được với Tôn Thiệu dũng mãnh đã từng theo thiên quân vạn mã đến Hà Hoàng giết địch.
Không bao lâu, Từ Cái mồ hôi ướt đẫm, có chút không chịu nổi.
Tào Bằng đột nhiên quay đầu, cười nói với Mã Vân Lộc:
- Tiểu Thiệu có thể dùng được lê hoa thương của Mã gia ngươi sao?
Mã Vân Lộc mỉm cười, thản nhiên nói:
- Trình độ thế này, làm sao có thể xưng là lê hoa thương?
Vẫn là Triệu Vân phúc hậu, cười ha hả nói:
- Nương tử, đừng có quá mức nghiêm khắc. Tiểu Thiệu theo ngươi học thương, cũng không quá một hai tháng mà thôi, có thể sử xuất tiêu chuẩn bực này, thật là không kém. Hắn chịu khó, cho nên học được cũng mau. Chỉ có điều thương pháp còn hơi có vẻ không lưu loát, tự nhiên không đạt được như tiêu chuẩn lê hoa bạo vũ của nương tử.
Mã Vân Lộc, lập tức mỉm cười!
Ngay lúc bọn họ nói chuyện với nhau, giữa sân đã phân ra thắng bại.
Chỉ thấy Tôn Thiệu hét lớn một tiếng, xuất ra một thương, ở giữa ngực của Từ Cái.
Từ Cái liên tiếp thối lui hơn mười bước, đặt mông ngồi dưới đất, sắc mặt trở nên trắng bệch. Một thương này của Tôn Thiệu, lực đạo thật lớn. May mà Từ Cái thân thể khoẻ mạnh, nếu không có lẽ đã bị đánh cho hộc máu...
- Ta thắng, về sau ngươi phải nghe lời của ta.
Từ Cái thẹn quá thành giận, đứng lên lớn tiếng quát mắng:
- Ngươi dám như thế đối với ta? Ta sẽ bảo cha ta, diệt cả nhà ngươi.
Còn chưa dứt lời, trước mắt bóng người chợt lóe.
Không đợi Từ Cái thấy rõ ràng là ai, đã cảm thấy có người nắm lên cổ áo của y, lập tức đem y quăng bay ra. Lần này, Từ Cái rơi không nhẹ. Gân cốt toàn thân, giống như vỡ vụn, nằm trên mặt đất, không thể động đậy.
Y ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy Tào Bằng sắc mặt âm trầm.
- Thua không dậy nổi sao?
- A...
Tào Bằng lớn tiếng mắng:
- Học chút công phu mèo quào, liền cả ngày gây chuyện thị phi. Với chút bản lĩnh ấy của ngươi, nếu không phải nhờ cha ngươi, đã sớm bị người đánh chết. Như thế nào, đánh không thắng, phải đấu bố phải không?
Tiểu Thiệu là đệ tử của ta, ta cũng muốn xem, ngươi làm thế nào giết cả nhà của nó.
Tiểu Thiệu, lại đây!
Tào Bằng ngoắc, ra hiệu Tôn Thiệu tiến lên.
- Về sau, nếu như hắn còn dám nói năng lỗ mãng, cứ mạnh dạn đánh hắn cho ta.
Hắn dám tìm bố hắn, ngươi cứ tới tìm ta... Từ Cái, đại trượng phu sinh ra ở trên đời, đầu đội trời chân đạp đất. Bản lĩnh loại này giống như ngươi, đừng nói trên chiến trường, ngay cả bất kì một thuộc cấp nào dưới trướng của ta, đều có thể thắng ngươi.
Nếu không có cha ngươi dùng tính mạng để đổi lấy tiền đồ cho ngươi, làm sao ngươi có thể kiêu ngạo được như vậy?
Cha ngươi đem ngươi giao cho ta, vậy ta đây sẽ nói cho ngươi... Nơi này của ta, có quy tắc của ta. Đánh thua, không sợ, sau này đánh tiếp. Mà nếu như ỷ thế hiếp người, ta đây nói cho ngươi, ta chính là hậu trường của bọn họ.
Dứt lời, Tào Bằng xoay người rời đi.
Con mắt của Tôn Thiệu, lập tức đỏ.
Nhìn bóng dáng của Tào Bằng, y cố gắng kìm nén bản thân để không phải chảy nước mắt.
Trước đó không lâu, Tôn Sách cũng giống như vậy, để bảo vệ cho y. Nhưng từ khi Tôn Sách qua đời, nghĩ rằng sẽ không có người quan tâm Tôn Thiệu như vậy. Cho dù là dượng của y trước kia, rất ôn hoà với y. Quanh năm suốt tháng, khó gặp được mặt vài lần, càng không thể nói đến quan tâm. Nhưng thời khắc này, y lại mạnh mẽ cảm nhận được, sự yêu thương giống như của một người cha.
- Tiểu Thiệu, đi thôi.
Đặng Ngải tiến lên, vỗ vỗ Tôn Thiệu.
Tôn Thiệu thì dùng sức gật gật đầu, cùng với Đặng Ngải sóng vai rời đi, cũng không liếc mắt nhìn Từ Cái một cái.
Từ Cái thật vất vả mới đứng lên, mặt lúc đỏ lúc trắng liên hồi...
Sau một lát, y đột nhiên la lớn:
- Ta sẽ không chịu thua, Tôn Thiệu, sớm muộn gì nhất định ta phải thắng ngươi!
Đứa nhỏ này, chung quy là cái có cốt khí.
Mặc dù có chút con ông cháu cha, nhưng cũng không chạy về nhà, tìm Từ Hoảng cáo trạng.
Trên thực tế, cho dù y có cáo trạng, cũng vô dụng. Từ Hoảng đem y từ Hứa Đô đến, trước khi bái sư đã từng nói với Từ Cái:
- Khi nào thì Tào tướng quân nói ngươi có thể xuất sư (học xong), ngươi mới có thể về nhà.
Nếu Tào tướng quân không nói cho ngươi xuất sư, cho dù ngươi chết, cũng không thể trở về... Dù cho có trở về, cũng đừng mong vào được cửa.
Có thể nhận thấy, Từ Hoảng thật sự hy vọng Từ Cái, có thể bỏ cái tính con ông cháu cha này.
Lần này theo Tào Bằng đến, thậm chí ngay cả gia đinh cũng không cho mang theo.
Sau khi nổi giận một lúc, Từ Cái âm thầm hạ quyết tâm: mặc kệ như thế nào, cũng không thể bị người xem nhẹ!
Sự việc của bọn trẻ, cứ để bọn nó tự giải quyết.
Tào Bằng cũng không thể tập trung quá nhiều tinh lực, đặt hết vào mặt này.
Mấy ngày sau, Trần Quần bí mật đến Trường An, cũng mang đến chiếu lệnh của Tào Tháo.
Bãi chức Ti đãi Giáo Úy của Tào Bằng, phân công việc khác, ngay hôm đó trở về Nghiệp Thành. Trần Quần, tiếp nhận chức Ti đãi Giáo Úy.
Giống như Bàng Thống và Pháp Chính đã suy đoán, Trần Quần xin Tào Bằng giúp đỡ.
Tào Bằng đem Từ Thứ, Hách Chiêu, cùng với Mạnh Kiến, Hoàng Trung và Hán Trung ở quận Thạch Thao, hết sức giới thiệu cho Trần Quần. Có sự giúp đỡ như vậy, bằng vào năng lực của Trần Quần, tin rằng y đã có thể rất nhanh được ổn định.
Lại tính đến thời gian, Hướng Sủng từ Liêm Bảo đã sắp tới rồi, đảm nhiệm chức Duyện Chúc.
Tào Bằng thấy thời gian có thể đi được rồi, liền khởi hành lên đường, đi Nghiệp Thành. Ở Long Môn sơn lúc lên thuyền, Tào Bằng khoanh tay đứng ở đầu thuyền, nhìn núi sông tráng lệ từ xa.
Trời, âm u!
Tào Bằng đột nhiên cảm thấy trên mặt chợt lạnh, vội ngẩng đầu lên, đã thấy từng mảng bông tuyết, lả tả từ không trung bay xuống.
Mùa đông đã tới, mùa xuân còn cách xa sao?