Chương 442: Quy thuận

Tào Tháo đón Cao Thuận xong liền cùng nhau tiến vào Hứa Đô.


Tào Bằng dẫn theo Lã Lam trở về Phụng Xa Hầu phủ mà không ai hay.


Tào Bằng sắp xếp ổn thỏa cho Lã Lam xong liền nhận được thông báo của Lưu Diệp bảo hắn đến xử lý công việc. Cái gọi là xử lý chính là cách nói tương đối dễ nghe. Nói khó nghe một chút là "mau tới phục vụ". Sau khi Lã thị Hán Quốc tới, chắc chắn sẽ có yến tiệc và đón khách, nhưng đó chỉ là động tác giả. Nói thẳng ra đó là một màn kịch… Thân là Đại Hồng Lư, Lưu Diệp hẳn phải tiếp xúc với trợ thủ của sứ đoàn.


Hai bên liệt kê ra các điều khoản cần trao đổi, sau đó lần lượt trình báo lên Tào Tháo và Cao Thuận.


Ngày hôm sau, cuộc thảo luận giữa Tào Tháo và Cao Thuận chính là trước tiên chọn ra một số nội dung dễ đi đến thỏa thuận từ trong những điều khoản này để thử thăm dò. Cùng với từng điều khoản được thông qua, sau khi hai bên đạt được nhất trí về cơ bản, Hán Đế sẽ xuất hiện để thể hiện chấp nhận sự quy thuận của Lã thị Hán Quốc.


Cuối cùng, chúc mừng!


Đại khái là một trình tự như vậy.


Trách nhiệm của Lưu Diệp là kết nối và bàn bạc, còn Tào Tháo là người ra phán quyết.


Còn Hán Đế, lúc cuối xuất hiện gần như cũng chỉ đóng vai trò của một con rối, về cơ bản không tham gia bàn bạc cụ thể.


Hai bên đều rất có thành ý, vì thế cũng không phải lo thất bại. Truyện được copy tại Truyện FULL


Tào Tháo đích thân hạ lệnh sắp xếp chỗ ở cho sứ đoàn. Cao Thuận thầm vui mừng, may mà Tào Bằng nhắc nhở, trước tiên dẫn Lã Lam đi. Nếu không sau khi vào dịch quán phải đăng ký họ tên. Tới khi đó rất dễ lộ ra sơ hở. Lã Lam ở bên cạnh Tào Bằng, cũng dễ ra vào chỗ ở. Suy cho cùng Tào Bằng là dịch quan thừa, quản lý công việc tiếp đón sứ đoàn. Vì thế, ra vào nơi ở là chuyện dễ như trở bàn tay.


Tối đó sứ đoàn tới Hứa Đô, hai bên không hề có cuộc bàn bạc mang tính thực chất nào.


Lưu Diệp trước tiên tiếp xúc một lát với Lã Hán phó sử để chuẩn bị cho cuộc đàm phán… Còn Tào Tháo lại đang thiết yến ở phủ Tư Không để khoản đãi Cao Thuận.


Cứ như thế, một đêm vô sự.


Từ ngày hôm sau trở đi, cuộc đàm phán giữa hai bên bắt đầu được triển khai.


Lần này Lã thị Hán Quốc đến đã từng đưa ra một vài điều kiện. Điều kiện đầu tiên chính là Tào Bằng… Vấn đề này đã được giải quyết, Tào Bằng thân là dịch quan thừa, đã không cần phải thảo luận thêm nữa; Chuyện thứ hai, Lã thị Hán Quốc hy vọng được Tào Tháo giúp đỡ và khẩn cầu mở cửa Hải Hà khẩu (quận Bột Hải), huyện Bất Kỳ, Giới Đình (nay là vịnh Giao Châu) và ba cảng ở Úc Châu Sơn để tiện qua lại.


Đợi Tào Tháo bình định U Châu, mở cửa bốn quận Liêu Đông để tăng cường quan hệ buôn bán giữa Lã thị Hán Quốc và Trung Nguyên.


Việc thứ ba là xét thấy dân chúng ở Lã thị Hán Quốc rất ít, bất lợi cho việc giám sát và quản lý. Vì thế mới đề xuất mong muốn có thể di chuyển ba vạn hộ dân từ Trung Nguyên tới, nhằm tăng cường sức mạnh kiểm soát của Lã thị Hán Quốc với Tàm Hàn.


Việc thứ tư là khẩn cầu chuyển quân nhu và lương thực.


Việc thứ năm…


Lần này Lã thị Hán Quốc tổng cộng đưa ra chín hạng mục chính, yêu cầu hai mươi bảy điều.


Ngoại trừ điều đầu tiên, các điều khoản khác cần phải bàn bạc cẩn thận.


Mở cửa cảng biển, tăng cường giao lưu là một chuyện tốt. Chỉ là hai bên buôn bán ra sao, giao lưu thế nào, còn có rất nhiều chi tiết cần trao đổi, vấn đề này không lớn lắm. Khó khăn thật sự là bốn quận Liêu Đông và di ba vạn hộ dân Trung Nguyên mới là trọng điểm bàn bạc của hai bên. Liêu Đông có Công Tôn thị là cường hào… Trong lịch sử, bọn họ sau đó đã quy thuận Tào Tháo và liên thủ với Tào Tháo để tấn công Cao Câu Lệ, làm Cao Câu Lệ thảm bại, phải lui về bảo vệ Hoàn Đô. Còn lúc này, Công Tôn thị và Viên thị liên kết chặt chẽ, đối địch với Tào Tháo. Mở cửa bốn quận Liêu Đông sao? Liên lụy đến Liêu Đông và đối sách chính quyền của Cao Cú Lệ sau này…


Cao Cú Lệ lúc này định đô trong thành Quốc Nội.


Viên Hi mượn binh của Cao Cú Lệ, nhượng lại quận Nhạc Lãng và Huyền Uyển.


Vì thế, nếu Tào Tháo đồng ý mở cửa bốn quận Liêu Đông, dự đoán sau khi giải quyết Viên Hi, y còn phải tiếp tục dụng binh với Liễu Đông và Liễu Tây. Tào Tháo liệu có muốn liên tiếp khởi binh như vậy không?


Vấn đề này hoàn toàn phải xem kết quả đối với cuộc chiến của Viên Hi.


Cho nên, Tào Tháo nhất thời không thể trả lời.


Di chuyển ba vạn hộ, tức là khoảng mười lăm vạn người dân.


Trung Nguyên trải qua chiến loạn, dân số vốn đã ít… Di chuyển mười lăm vạn người tới Lã thị Hán Quốc không phải là một con số nhỏ. Nhân lực, vật lực và tài lực phải bỏ vào đó cũng thật kinh khủng. Còn chưa nói tới chuyện nếu mười lăm vạn người tới Lã thị Hán Quốc sẽ làm lớn mạnh lực lượng của quốc gia này. Nhỡ may sau khi Lã thị Hán Quốc mạnh hơn, liệu sẽ trở thành Cao Cú Lệ tự lập thứ hai không? Tào Tháo cũng không thể không thận trọng.


Việc này liên lụy đến mọi mặt, cần phải suy xét kỹ mới được.


Đối với việc này, Tào Bằng không có quyền phát ngôn, thậm chí không có tư cách tham gia đàm phán.


Không sai, hắn quả thực là có ơn với Lã thị Hán Quốc.


Vậy thì tính sao?


Đây là việc giữa hai quốc gia, chuyện tình cảm cá nhân rất khó xen vào. Cho dù là Cao Thuận cũng không thể nhượng bộ quá nhiều.


Tóm lại, cùng với sự tiếp xúc của hai bên, từng thỏa thuận đã được đưa ra, cuộc đàm phán bắt đầu trở nên kịch liệt.


Còn Tào Bằng thì sao? Cùng với cuộc đàm phán ngày càng đi sâu, hắn càng trở nên thoải mái. Sau này, đừng nói là Tào Bằng, kể cả Lưu Diệp cũng không thể đặt chân vào đó. Hắn vui vẻ với sự nhàn nhã, dứt khoát không lo lắng nữa, hầu hết thời gian hắn ở cùng Lã Lam tại Hầu phủ, từng ngày trôi qua nhẹ nhàng.


Tháng mười năm Kiến An thứ mười một, Tào Tháo và Cao Thuận đã đạt được thỏa thuận liên quan đến dân cư.


Trong ba năm, Tào Tháo sẽ di chuyển mười vạn dân tới Lã thị Hán Quốc. Đồng thời, Lã thị Hán Quốc cũng sẽ bán cho Trung Nguyên mười hai vạn nô lệ bản xứ. Mười vạn người Hán vào Tam Hàn sẽ căn bản cải thiện được tình hình chủng tộc dân số của Lã thị Hán Quốc. Còn mười hai vạn nô lệ bản xứ một khi đưa vào Trung Nguyên cũng chỉ như muối bỏ bể, không gây ra quá nhiều ảnh hưởng cho Lã thị Hán Quốc, trái lại có thể mang lại tới nhiều sức lao động hơn nữa cho Trung Nguyên. Đây là cục diện hai bên cùng thắng, tức là có thể đáp ứng được yêu cầu của Cao Thuận lại khống chế được dân số của Lã thị Hán Quốc.


Tuy nhiên tiếp sau đó, cuộc đàm phán trở nên có chút khó khăn…


Tào Bằng không quan tâm đến kết quả đàm phán!


Bởi vì hắn biết rõ, Cao Thuận tới đây đầy thành ý, chuyện quy thuận đã không thể ngăn cản nữa. Sở dĩ giằng co bốn quận Liêu Đông, nói thẳng ra là để đạt được nhiều lợi ích hơn nữa. Mười năm, chàng trai ngay thẳng dưới trướng Lã Bố nay cũng học được các thủ đoạn.


Mượn cớ bốn quận Liêu Đông để tranh giành nhiều lợi ích hơn cho Lã thị Hán Quốc…


Chính trị là cái xưa nay có thể rèn luyện con người nhất.


Ngay cả một chàng trai cũng bắt đầu hiểu cách chơi một vài thủ đoạn để mưu cầu lợi ích!


Trong phủ Tư Không, Tào Tháo và Cao Thuận đang thảo luận bằng những lời lẽ đanh thép.


Còn Tào Bằng nhân cơ hội này đã âm thầm chiêu mộ Lư Dục về tay mình.


Hắn lấy việc muốn xuất bản cho Lư Thực làm cái cớ, trước tiên liên hệ được với Lư Dục. Sau đó thông qua các cuộc tiếp xúc liên tục với Lư Dục để dần dần hiểu được tình hình của gã ta.


Đừng thấy Lư Dục xuất thân danh môn, phụ thân hắn Lư Thực có thanh danh hiển hách, địa vị rất cao. Mà ở hậu thế, Lư Dục là người sáng lập ra Phạm Dương Lư thị trong ngũ tính thất đại gia. Phạm Dương Lư thị có thủy tổ chính là Lư Thực, về sau Lư Dục phong quan Tào Ngụy Tư Không, bốn con trai là Lư Khâm, Lư Chí, Lư Trạm đều giữ vị trí cao, tới thời Bắc Ngụy Thái Vũ Đế, Lư Huyền thủ ứng tinh mệnh, bước vào triều đình, Phạm Dương Lư thị mới nhảy vọt lên trở thành đại phiệt cao môn phương bắc, cùng với mấy đại cao môn như Thái Nguyên Vương, Triệu Quận Lý, Huỳnh Dương Trịnh, Lũng Tây Lý, Bác Lăng Thôi, Thanh Hà Thôi hợp thành quý tộc giàu sang.


Lư Dục lúc này đang rơi xuống tận đáy đời người.


Lư Thực làm quan thanh liêm, cộng thêm bản tính cương trực, trung hậu nên chưa tích góp được nhiều tài sản.


Sau khi Lư Thực chết, Lư thị lập tức suy yếu.


Đặc biệt sau khi trải qua chiến loạn giữa Viên Thiệu và Công Tôn Toản, Lư thị chịu tai ương chiến tranh, nghèo rớt mồng tơi. Huynh trưởng của Lư Dục chết trong cuộc chiến. Lư Dục chỉ có thể nuôi dưỡng cả gia tộc bằng chút bổng lộc ít ỏi. Lư Thực có bốn con trai nhưng nay chỉ có Lư Dục là còn sống. Cả nhà lớn nhỏ mười mấy người, cho dù Tào Tháo vạn phần kính trọng Lư Thực thì cũng không thể giúp đỡ quá nhiều.


Lư Dục giờ phải gánh cả một gia đình, dường như phải gắng gượng sinh tồn ở Hứa Đô nhờ vào sự giúp đỡ từ các bằng hữu của Lư Thực năm xưa…


Nếu không, gã sẽ không tới mức ngay cả việc in ấn thành sách các tác phẩm của phụ thân cũng phải nhờ vả mọi người khắp nơi.


Thời đại này, tác giả không có cái gì được gọi là tiền nhuận bút.


Cũng không có tổ chức đại loại như nhà xuất bản, muốn ra sách phải tự mình bỏ tiền ra. Có khi, những quyển sách của bạn không bán được, đành phải làm quà tặng mọi người. Những năm cuối Đông Hán, giấy rất đắt đỏ, ngay cả kỹ thuật in ấn khắc bản còn chưa ra đời. Xuất bản sách về cơ bản chính là một vụ làm ăn thua lỗ… Chi phí bỏ ra vô cùng lớn. Cho dù là những người bạn của Lư Dục, cũng không thể giúp sức được nhiều.


Hơn nữa, không phải ngươi có tiền là có thể giúp ta ra sách.


Ngươi muốn giúp ta ra sách, cũng phải xem ngươi có thân phận đó hay không…


Cho nên, thanh danh của Lư Thực mặc dù lớn nhưng mãi không tìm được người bỏ vốn.


Uy danh của Tào Bằng trong sỹ lâm đã đủ lớn rồi! Đồng thời, hắn còn được gọi là người kiếm tiền giỏi nhất dưới trướng Tào Tháo, có tài lực dồi dào.


Sau khi lấy được quyền in ấn tác phẩm của Lư Thực, Tào Bằng đã hỗ trợ rất nhiều cho Lư Dục.


Sau một hồi khuyên nhủ, cuối cùng đã thuyết phục được Lư Dục trở thành phụ tá của hắn tới quận Nam Dương sau này. Đến lúc này, ba người mà Quách Gia đề cử đã toàn bộ quy thuận.


Ngày mười bảy tháng mười năm Kiến An thứ mười một, Hứa Đô đón đợt tuyết đầu mùa.


Cũng trong ngày này, qua nửa tháng đàm phán, cuối cùng đã có kết quả.


Tào Tháo và Cao Thuận sau một hồi đàm phán rất lâu mà không có kết quả, mỗi bên lùi một bước đã đi đến thống nhất. Sau đó, Cao Thuận với thân phận là Đại Tư Mã của Lã thị Hán Quốc, đại diện cho Lã thị Hán Quốc chính thức đệ trình quốc thư lên Tào Tháo, từ nay về sau, Trung Nguyên là huynh, Lã Hán là đệ, đời đời nguyện làm bề tôi trung thành.


Ngày quốc thư được đệ trình, toàn bộ Hứa Đô đều chấn động…


- A Phúc, ta phải về rồi.


- ….


Trong hoa viên phía sau phủ Phụng Xa Hầu, tuyết trắng xóa.


Một cơn gió thoảng qua, cuốn tung bụi tuyết. Lã Lam dựa vào lòng Tào Bằng, cùng hắn ngắm cảnh tuyết trong vườn, chợt buồn bã nói.


Tào Bằng ngây người.


Cánh tay đang đặt bên hông Lã Lam theo bản năng thu lại.


Một lát sau, hắn hạ giọng nói:


- Nàng thật muốn đi sao?


- Căn cơ của ta dù sao cũng là Lã Hán. Mẫu thân và tiểu nương cũng cần có ta chăm sóc nữa. Giờ triều đình đã chấp nhận cho chúng ta quy thuận, đầu xuân sẽ khai chiến với Cao Cú Lệ. Lúc này, ta cần phải trở về. Nếu không, lòng quân Lã Hán ắt không yên. A Phúc, khi nào chàng đi Nam Dương? Nghe nói tình hình bên đó rất bất ổn.


Tào Bằng cười:


- Những chuyện bất ổn nhất ta đều đã trải qua, Nam Dương chẳng có gì đáng phải lo nghĩ cả.


Khi nói chuyện, hắn đưa tay nâng mặt Lã Lam lên, nghiêm nghị nói:


- Nhưng có chuyện này nàng phải đồng ý với ta. Trở lại Lã Hán rồi không được giống như trước kia, đích thân ra trận chiến đấu nữa. Giờ Chu đại thúc đang ở Đông Lăng đảo xây dựng thủy quân, chuyện liên lạc sau này cũng thuận tiện hơn ít nhiều rồi. Đúng rồi. Tốt nhất là mau chóng tìm một bến cảng thích hợp cho tàu thuyền nghỉ ở vùng duyên hải. Ta đã sai người thông báo cho cửu đại hành thủ của Từ Châu, bảo bọn họ phái người đi tới Bột Hải cùng bàn bạc với các nàng rồi. Có một số chuyện trông chờ triều đình chẳng bằng thông qua đám thương nhân này giải quyết cho còn hơn. Giờ ta tuy không còn ở Hải Tây nữa, bọn họ cũng không còn cung kính với ta như năm đó nữa. Nhưng chỉ cần có lợi, bọn họ ắt sẽ tham gia. Đám thương nhân này có thể dùng nhưng không thể tin được. Chừng mực trong chuyện này nàng nhất định phải nắm rõ.


- Được!


Lã Lam cúi đầu xuống, cần cổ thon dài, trắng nõn của nàng vẽ lên một đường cong dịu dàng.


Tào Bằng chợt cảm thấy không nỡ, theo bản năng ôm chặt Lã Lam trong lòng.


Đến Hứa Đô đã gần một tháng, hai người sớm chiều đều ở chung, tình cảm càng lúc càng thắm thiết.


Chuyện này vốn cũng có nguyên do của nó. Năm đó, khi Tào Bằng còn ở Hải Tây, tuy không cố ý, nhưng ở Hạ Bì hắn đã liều chết cứu cả nhà Lã Lam, lại đưa tiễn bọn họ ra khơi, khiến Lã Lam mất hồn theo hắn. Chỉ có điều, bất luận là nàng hay là hắn đều hiểu rất rõ, lúc đó không phải thời điểm để hai người ở bên nhau. Nếu còn muốn tương tư nhau, hai người cần phải nhẫn nại. Nhưng nỗi khổ chia ly, nỗi khổ tương tư thật khiến người ta phải khổ sở.


Tào Bằng nhẹ nhàng xoa đầu Lã Lam, khẽ nói:


- Ngoài này lạnh lắm, vào nhà đi.


Lã Lam ngoãn ngoãn theo hắn trở về trong phòng.


Khoảng cách giữa nam và nữ thật ra chỉ cách nhau một lớp giấy mỏng mà thôi.


Đặc biệt khi đang trong thời điểm chàng hữu tình, thiếp hữu ý, mọi chuyện đều như nước chảy mây trôi.


Lã Lam đến Hứa Đô không được bao lâu đã gắn bó thể xác với Tào Bằng. Tào Bằng vốn chưa từng nghĩ đến chuyện nàng sẽ lại rời đi. Nhưng Lã Lam vẫn kiên quyết trở về Hán thành.


Nữ tử này một khi đã giở tính bướng bỉnh thì không ai có thể khuyên can nổi nàng. Cho dù Tào Bằng có cầu xin cũng không thể thay đổi nổi quyết tâm của nàng. Dù Tào Bằng có là người yêu của nàng đi chăng nữa, nhưng còn mẫu thân của nàng, tiểu nương của nàng, còn cả những bằng hữu đều đang ở Lã Hán nữa. Những năm gần đây, Cao Thuận và Tào Tính luôn trung thành và tận tâm phò tá cả gia đình nàng, lập nên cơ nghiệp Lã Hán ngày hôm nay. Nàng càng không cần nói đến những tướng sĩ Lã Hán đã theo Lã gia từ xưa.


Trên đôi vai mềm yếu của Lã Lam đang gánh vác áp lực cực lớn.


Nàng không chỉ là một nữ tử yếu ớt, mà còn là toàn bộ hy vọng của nước Lã Hán, là nữ hổ nức tiếng của Lã thị.


Tào Bằng không thể thay đổi nàng, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thay đổi nàng.


Nếu nàng đã quyết định, hắn cũng chỉ có thể ủng hộ nàng mà thôi.


Cho nên, trước đây, có một khoảng thời gian, Tào Bằng liên tục qua lại thư từ cho Chu Thương ở Đông Lăng đảo, cho cửu đại hành hội ở Hạ Bì, cho đám người Tô Song ở Hà Tây. Hắn dốc toàn bộ sức lực ủng hộ Lã Hán, chia sẻ áp lực với Lã Lam. Nàng cũng chưa từng cự tuyệt sự giúp đỡ của hắn, chỉ lặng lẽ cảm nhận sự quan tâm và săn sóc của tình lang giành cho nàng.


Hán quốc của Lã thị chính thức quy thuận Trung Nguyên, cũng có nghĩa ngày Lã Lam ở Hứa Đô sẽ không còn xa nữa.


Sauk hi cử hành lễ tế thiên phong thiện đại điển, Lã Lam sẽ chuẩn bị trở về Lã Hán.


Tào Bằng biết Lã Hán dù đang đứng vững ở Tam Hàn, nhưng người có thể sử dụng bên cạnh Lã Lam cũng không nhiều lắm. Cho tới nay, nàng gần như chỉ dựa vào Cao Thuận và Tào Tính để đoạt thiên hạ, đến mưu thần có thể sử dụng bên cạnh cũng không có. Cao Cú Lệ không giống với Mã Hàn và Bách Tể. Trong lịch sử, Tùy Dương đế phát binh cả trăm vạn, ba lần chinh chiến Cao Cú Lệ vẫn chưa thành công. Đường Thái Tông cũng từng nhiều lần chinh phạt, hao binh tổn tướng, cuối cùng mới giành được chiến thắng. Cao Cú Lệ nay tuy không thể sánh được với Cao Cú Lệ của ba trăm năm sau, nhưng dù sao nơi này cũng chiếm đến hơn một nửa bán đảo Triều Tiên, thực lực hùng hậu. Cao Thuận và Tào Tính tuổi cũng dần cao, Lã Lam dù sao cũng không thể dựa mãi vào bọn họ được.


Hơn nữa, tình hình của Lã Hán hiện nay cũng không giống với Tam Hàn lúc trước.


Khi đó, Lã Hán và Tân La cũng coi như có tình hữu hảo. Nhưng hiện giờ, Lã Lam đã cự tuyệt lời cầu hôn của quốc chủ Tân La quốc, lại động binh đao với Tân La. Kể từ khoảnh khắc đó, Lã Hán vừa phải đối mặt với Cao Cú Lệ, vừa phải chịu sự tấn công của Tân La quốc, áp lực dĩ nhiên tăng lên rất nhiều.


Cho nên, Tào Bằng càng muốn sai người tới Huỳnh Dương, tìm hai người Bàng Minh và Vương Song đến đây.


Bàng Đức hắn muốn dẫn theo đến quận Nam Dương, tạm thời không thể điều động được.


Nhưng Bàng Minh và Vương Song có thể hộ tống Lã Lam tới Tam Hàn được.


Bàng Minh và Vương Song đều là người dũng mãnh thiện chiến, đặc biệt là Vương Song. Gã đi theo Tào Bằng đã lâu, vừa trung thành lại tận tâm, Tào Bằng có thể yên tâm phó thác trọng trách cho gã được.


Hai người này đến đây sẽ giảm bớt sự khủng hoảng nhân tài của Lã Lam đi một chút.


Chỉ có điều võ tướng dễ tìm, mưu thần khó kiếm.


Muốn tìm một mưu thần biết bày mưu tính kế cho Lã Lam thực chẳng dễ dàng gì.


Vốn dĩ Tào Bằng định chờ một vài năm nữa, khi Trương Liêu lên làm Độ Liêu Trung Lang tướng sẽ lệnh Lý Nho đi tới Tam Hàn. Nhưng nhìn tình hình trước mắt, chỉ sợ nhất thời khó có thể thành được. Năm vừa rồi, Lý Nho đã bí mật tới thành đô, đích thân thực hiện chiến lược tài chính kia, cũng không tiện ra tay được.


Còn những người khác…


Tào Bằng nghĩ mãi cũng không chọn được một mưu thần thích hợp.


Giai đoạn này, mưu thần của Tam quốc hoặc đều là danh hoa đã có chủ, hoặc chỉ vừa mới ra đời, hoặc đang ở trận doanh của kẻ địch. Muốn khai thác tài năng của bọn họ không phải là chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, mưu thần và võ tướng thường bất đồng rất lớn. Võ tướng có thể lăn xả tứ phương, nhưng mưu thần phần lớn đều có xuất thân từ vọng tộc, có tình cảm rất mãnh liệt với quê cha đất tổ và việc quy thuận gia tộc. Muốn bọn họ lưu lạc tận hải ngoại quả thực có chút khó khăn.


Cho nên, người thích hợp làm mưu thần này phải chịu giới hạn rất lớn.


Đầu tiên, y không được là danh sĩ, cũng không thể có xuất thân từ danh gia vọng tộc.


Tiếp theo, ở Trung Nguyên y đã không còn lối thoát nào nữa. Nếu có chút thực học, đương nhiên kẻ đó sẽ muốn ở lại Trung Nguyên, nào có ai lại nguyện ý đi xa tận hải ngoại, đến nơi hoang dã chứ?


Chỉ tính riêng hai điểm này thôi đã thu hẹp phạm vi chọn lựa của Tào Bằng đi rất nhiều rồi.


Hàn sĩ có thực học, lại khó có thể sống yên ổn ở Trung Nguyên.


Nhất thời, Tào Bằng chưa nghĩ ra người nào thích hợp với điều kiện này.


- A Phúc, chàng đừng sốt ruột. Chuyện này có thể gặp nhưng không thể cầu, có lẽ là do cơ duyên chưa đến mà thôi. Nếu cơ duyên đã tới, dĩ nhiên sẽ xuất hiện người thích hợp. Chàng cần gì phải lo lắng?


Đúng vậy, cơ duyên chưa tới.


Hai người Bàng Minh và Vương Song đã đồng ý tới Lã Hán.


Vương Song cực kỳ thoải mái.


Đơn giản bởi vì gã là gia thần của Tào Bằng. Mọi chuyện đều theo Tào Bằng chỉ đâu đánh đấy. Về cơ bản, Tào Bằng nói gì gã sẽ làm cái đó, không cần phải nhiều lời. Hơn nữa, Vương Song cũng biết, võ nghệ bản thân gã dù tốt nhưng muốn thực sự nổi bật ở Trung Nguyên thực quá khó khăn. Nhân tài ở Trung Nguyên quá nhiều, chỉ nói riêng dưới trướng của Tào Bằng thôi đã có quá nhiều người rồi. Nếu gã muốn ở lại Trung Nguyên, cơ hội để nổi bật thật quá khó khăn. Đặc biệt là những quý nhân quan to hay các thế gia này lại toan tính quá nhiều, thật sự khó mà đoán được suy nghĩ của bọn họ.


Nhớ ngày đó, Tào Bằng lệnh gã trở lại Hứa Đô, bảo vệ Tào Xung.


Kết quả Hoàn phu nhân thay đổi, đẩy gã trở về Tào phủ.


Lần này Tào Bằng đi Nam Dương, tuy nói là sẽ có rất nhiều cơ hội nhưng với Vương Song mà nói, gã cũng khó mà nổi lên được.


Nếu đi đến Lã Hán, ít nhất gã cũng được chức Trung Lang tướng. Cho dù chức Trung Lang tướng này có khác xa Trung Lang tướng của triều đình, thì ít ra gã còn có rất nhiều cơ hội. Còn nữa, xem ra công tử và Lã Hán có quan hệ hết sức mật thiết với nhau. Làm việc cho Lã Hán, chẳng phải cũng là làm việc cho công tử hay sao? Nói không chừng, tương lai gã còn có cơ hội trở về Trung Nguyên, đến lúc đó càng có nhiều cơ hội vang danh hơn nữa.


Còn Bàng Minh…


Tào Bằng thực sự nghiêm túc, triệu Bàng Minh đến, cũng không hề giấu diếm bất cứ chuyện gì, thậm chí đưa cả Lã Lam tới.


- Đây là quốc chủ Lã thị Hán quốc. An Bình, ta cần ngươi đến Lã thị Hán quốc giúp ta một chuyến, phụ tá gia đình Linh hầu chống cự với Cao Cú Lệ. Đương nhiên đây chỉ là kế sách tạm thời. Chủ công sắp dụng binh ở Liêu Đông. Lúc đó, Linh hầu sẽ nhận nhiệm vụ kiềm chân Cao Cú Lệ, cần có một thượng tướng có thể hỗ trợ. Ngươi có đồng ý thay ta đi một chuyến hay không?


Sau khi Bàng Minh suy nghĩ kỹ càng, liền đồng ý.


Tuy y được Tào Bằng trọng dụng, nhưng y biết rõ lần này đi Nam Dương, y khó có cơ hội một mình dẫn quân. Tình hình ở quận Nam Dương không giống với ở Tây Bắc, Tào Bằng đương nhiên bị hạn chế đi rất nhiều. Chưa kể đến Ngụy Diên hiện đang đóng ở quận Nam Dương, hai người Điển Mãn và Hứa Nghi đã đến Nam Dương trước đó một thời gian cũng đều là những nhân vật hết sức có danh tiếng.


Đã như thế, sao y có thể một mình dẫn quân được?


Ngược lại, nếu đến Lã Hán, y có rất nhiều cơ hội.


Nói như Tào Bằng thì y hoàn toàn có thể dễ dàng làm một Trung Lang tướng.


Đại trượng phu ở ngoài hải ngoại vẫn có thể dương oai, lập nên công lao sự nghiệp. Mà nay, y có được cơ hội như vậy quả thực tốt. Hơn nữa, y cũng không hoàn toàn muốn thoát ly khỏi Trung Nguyên.


Bàng Minh nguyện đi tới Lã Hán, dĩ nhiên Tào Bằng hết sức cao hứng.


Hắn lệnh cho người trong điền trang ngoài thành Hứa Đô chọn ra sáu trăm tráng tốt hộ tống hai người Bàng Minh và Vương Song xuất phát. Nhưng trước tiên, hai người này khi đi phải bí mật đến quận Bột Hải, tìm Trương Liêu, dựa vào Trương Liêu trước đã. Chờ cho đến khi sứ đoàn Lã Hán đến Bột Hải rồi, đám người Bàng Minh mới theo hộ tống. Có hai người này đến Lã Hán, ít nhất Lã thị cũng được bảo đảm phần nào.


Tào Bằng nói chuyện này cho Cao Thuận biết. Cao Thuận dĩ nhiên hết sức vui mừng.


Tuổi của y quả thật cũng đã cao!


Thêm mười năm, hai mươi năm nữa, chỉ sợ y cũng không thể chinh chiến được nữa.


Nếu y không thể tiếp tục chinh chiến thì người nào có thể thay thế y đây? Bàng Minh và Vương Song xuất hiện rõ ràng đã giảm bớt được rất nhiều áp lực cho Cao Thuận.


Chỉ có điều, vấn đề mưu chủ vẫn chưa được giải quyết.


Đến ngay chính Tào Bằng còn đang phiền lòng vì vấn đề này thì sao hắn có thể giúp Lã Lam được?


Nếu lúc trước, Tào Bằng chưa chiêu dụ Đỗ Kỳ, nói không chừng hắn có thể đề cử gã cho Lã Lam. Nhưng giờ, chưa chắc Đỗ Kỳ đã đồng ý.


Lư Dục càng không cần nhắc đến nữa. Y vốn là con trai của Lư Trung Lang nức tiếng, cho dù Tào Bằng không mời y, cũng sẽ có những người khác mời y. Sao y có thể rời khỏi Trung Nguyên, đi tới Tam Hàn?! Đặng Chi càng không có khả năng! Đều là người tâm cao khí ngạo, hắn chắc chắn sẽ không muốn tới Lã Hán.


Phiền phức, thực sự rất phiền phức!


Tào Bằng vỗ trán, nghĩ mãi không ra một người nào thích hợp.


Lã Lam bảo hắn không cần nhọc công suy nghĩ.


Nhưng Tào Bằng vẫn hy vọng có thể san sẻ chút áp lực với Lã Lam.


Cõ lẽ cơ duyên chưa đến thật chăng?


Ngày hai mươi hai tháng mười năm Kiến An thứ mười một, Hán Đế lệnh Thượng thư lệnh Tuân úc dẫn văn võ đại thần đi tới Tung Sơn, đại tế thiên phong thiện.


Sau đó, Hán Đế tiếp kiến Cao Thuận ở Hoàng thành, chính thức thừa nhận địa vị của Lã thị Hán quốc ở Tam Hàn.


Hán Đế vốn định nhân cơ hội này giao lưu một chút với Lã thị Hán quốc nhưng lại bị Tào Tháo ngăn cản. Đêm đó, Tào Tháo thiết yến ở phủ Tư Không, chiêu đãi đám người Cao Thuận.


Tào Bằng hiện là quan thừa của Đại Hồng Lư dịch, đương nhiên phải tham dự.


Đêm đến, phủ Tư Không giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt.


Ngoài các văn võ bá quan theo Tuân Úc tới Tung Sơn phong thiện ra, phần lớn các quan viên khác đều tham dự tiệc rượu.


Tào Tháo hết sức cao hứng, trải qua bao khó khăn, cuối cùng chuyện Lã thị Hán quốc quy thuận cũng đã êm xuôi.


Đây coi như là mở rộng cương thổ đi!


Trong bữa tiệc rượu, Tào Tháo liên tục mời rượu.


Cao Thuận cũng phá giới, liên tục nâng chén uống cạn.


- Cao tư mã, không ngờ có một ngày chúng ta có thể ngồi chung một bàn, thật sự khiến người ta xúc động.


Cao Thuận nói:


- Tất cả là nhờ có Tư Không chiếu cố cho. Lần này tiểu quốc mới có thể thuận lợi quy thuận như thế. Chúng ta lưu lạc ở hải ngoại, vốn có lòng nhớ cố hương lâu rồi. Nay có thể trở về Trung Nguyên thật đúng là tu ba kiếp mới được. Tư Không, những ân oán trước đây, Thuận xin thay mặt quốc chủ nguyện xóa bỏ cùng Tư Không. Từ nay về sau, chỉ có Lã Hán Tam Hàn, không còn Hao Hổ Lã thị nữa.


Tào Tháo ngẩn ra, chợt cười phá lên:


- Đúng lắm, bỏ đi thôi.


Lời nói này của Cao Thuận rõ ràng đã thể hiện thái độ của bọn họ.


Ân oán năm đó giữa Tào Tháo và Lã Bố từ nay về sau sẽ không so đo nữa. Bộ tộc Lã thị ta nguyện sẽ mãi mãi ở Tam Hàn, tuân theo lễ chế tôn tông chúc.


Tào Tháo cũng coi như buông bỏ được một nỗi băn khoăn.


- Phong thái của Ôn Hầu năm đó đến giờ ta vẫn còn nhớ như in.


Lại nói, ta cũng từng kết giao với Ôn Hầu, chỉ tiếc tạo hóa trêu ngươi, kết quả là… Nay gặp được cố nhân có thể thành nghiệp ở hải ngoại, lòng ta quả được an ủi rất nhiều, rất nhiều. Nào, Cao tư mã, chúng ta cùng uống một chén.


Hai người lại uống cạn một chén rượu, nhìn nhau cười.


Tào Bằng ngồi một bên, lặng lẽ xem.


Hắn thầm than thế sự quả thật vô thường.


Bất ngờ từ ngoài một hàng tỳ nữ tay cầm bầu rượu tiến lên châm rượu.


Tào Bằng vốn cũng không chú ý lắm, chỉ thoáng liếc qua. Thật không ngờ hắn vừa liếc mắt nhìn, ánh mắt đã chợt lạnh ngắt.


Cao Thuận và Tào Tháo cười, nâng chén định uống tiếp, Tào Bằng chợt hét lớn một tiếng:


- Cao tư mã, khoan đã.


Cao Thuận ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn Tào Bằng. Tào Tháo nhíu mày, nhìn Tào Bằng hỏi:


- Hữu Học, vì sao lại ngăn cản thế?


Tào Bằng không để ý tới hai người bọn họ, chỉ một nữ tỳ, lạnh lùng nói:


- Ngươi, lại đây.


- Công tử có gì sai bảo?


Tào Bằng xoay người lại, cúi người thi lễ với Tào Tháo và Cao Thuận:


- Xin chủ công và Cao tư mã thứ lỗi.


Sau đó, hắn tiến lên nắm lấy cánh tay mỹ tỳ kia, đoạt lấy bầu rượu trong tay nàng, đặt dưới mũi ngửi, rồi cười lạnh, nói:


- Cô nương, phiền ngươi uống chỗ rượu này.


Mỹ tỳ kia lập tức biến sắc!


Tiếng ồn ào trong đại sảnh Tào phủ chợt biến mất.


Cả đại sảnh lặng ngắt như tờ. Không khí vui vẻ chỉ trong nháy mắt đã hóa thành căng thẳng. Điển Vi và Hứa Chử thoáng nghiêng người đứng trước mặt Tào Tháo, cảnh giác nhìn Tào Bằng và mỹ tỳ đang bị hắn nắm lấy. Tay hai người bất thần đã đặt lên thanh bội kiếm đeo bên hông.


Trong đại sảnh, có tất cả ba người đang đeo vũ khí.


Ngoài hai người Hứa Chử và Điển Vi ra, chỉ còn lại mình Tào Bằng.


Cao Thuận mới đầu ngẩn ra, chợt nhìn lướt qua chén đồng trên bàn, biến sắc.


Gã nhớ rõ ràng chén rượu trước mặt gã là do mỹ tỳ đang bị Tào Bằng bắt rót đầy. Chẳng lẽ là… Mắt Cao Thuận nheo lại. Bàn tay gã đặt trên bàn nổi lên gân xanh, nóng lòng chờ đợi xuất chiêu bất cứ lúc nào. Gương mặt Tào Tháo lại trầm như nước. Y không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Tào Bằng. Y biết rõ Tào Bằng nhất định sẽ không gây chuyện lúc này.


Trong thành Hứa Đô này, người hy vọng Lã thị Hán quốc quy thuận nhất không phải Tào Tháo, cũng không phải Cao Thuận.


Người thực sự hy vọng chuyện quy thuận này thành công rõ ràng chính là Tào Bằng.


Mỹ tỳ kia tỏ vẻ sợ hãi, nhìn nàng hết sức đáng thương:


- Công tử, thứ ngọc tương nhường này nào có thể để nô tì thưởng thức được?


- Ta cho phép ngươi thưởng thức.


Tào Bằng nhìn thẳng vào mỹ tỳ.


Tào Tháo chợt nói:


- Uống.


Mỹ tỳ ngẩn ra, biến sắc.


Chợt, nàng vung mạnh bầu rượu trong tay ném về phía Tào Bằng.


Tào Bằng nghiêng đầu né tránh, chẳng ngờ vạt váy dài của mỹ tỳ khẽ lướt bay lên. Một chân nàng lộ ra từ dưới lớp váy. Chiếc cung hài tinh xảo ánh lên tia sáng lạnh lẽo, cắm thẳng phía cằm Tào Bằng. A, là vô ảnh cước. Tào Bằng hoảng hốt, lắc mình lùi lại một bước. Nào ngờ đâu, mỹ tỳ lại nhân cơ hội này vung tay, hất văng bàn tay Tào Bằng đi, đồng thời lợi dụng sức cánh tay của hắn để bay lên, chẳng khác nào Lăng Yến quy sào (chim yến bay về tổ), đánh về phía Cao Thuận. Từ trong ống tay áo của nàng lộ ra một thanh đoản kiếm, mũi kiếm ánh lên màu xanh lạnh lẽo.


Trước mặt Tào Tháo có Hứa Chử và Điển Vi bảo vệ, muốn ám sát Tào Tháo quả thực quá khó khăn.


Nhưng còn Cao Thuận…


Mắt thấy mỹ tỳ đánh tới, Cao Thuận hét lớn một tiếng, bàn tay vốn đặt lên bàn chợt phát lực.


Chiếc bàn ăn nặng trịch tức thì bay lên, văng về phía mỹ tỳ. Mỹ tỳ trên không trung không chút hoảng hốt, chân ngọc thon thon dẫm lên mặt bàn, thân hình lại vọt cao lên nữa. Chỉ có điều lúc này đây, đối tượng ám sát của nàng đã không còn là Cao Thuận nữa, mà chính là Tào Tháo ở phía bên kia.


Điển Vi và Hứa Chử thất kinh.


Bởi vì thân hình mỹ tỳ này đã xẹt qua đỉnh đầu hai người bọn họ.


- Thúc phụ, cẩn thận!


Tào Bằng cũng bị đánh đến không kịp trở tay.


Hắn tuyệt đối không ngờ được mỹ tỳ kia lại là cao thủ. Nhìn công phu thì xem ra nàng chẳng hề kém cạnh Lãnh Phi năm xưa chút nào.


Hoặc là nói cách nàng ra tay không khác Lãnh Phi là bao.


Mắt thấy mỹ tỳ sắp tới trước mặt Tào Tháo, Tào Bằng chợt nảy ra một ý. Thanh kiếm cầm trong tay hắn vụt bắn ra khỏi tay.


Tào Bằng vận hết sức lực cho cú ném này. Thanh bảo kiếm ánh lên tia sáng lạnh lẽo trên không trung bị mỹ tỳ vung đoản kiếm hất văng xuống đất. Nhưng chỉ trong nháy mắt này, Hứa Chử đã kịp đưa người chắn trước mặt Tào Tháo. Điển Vi nổi giận gầm lên một tiếng, rút kiếm đâm thẳng về mỹ tỳ kia.


Tào Tháo mặt mày tái mét.


Vừa rồi nếu không phải Tào Bằng ném kiếm cứu nguy, rất có khả năng y đã bị thương trong tay mỹ tỳ kia.


Ở phía sau Hứa Chử, Tào Tháo giận tím mặt, lớn tiếng quát:


- Trọng Khang, Quân Minh, chớ để cho con tiện tỳ này chạy thoát.


Hứa Chử lập tức đáp lời, rút kiếm xông đến.


Thân thủ mỹ tỳ kia thực rất cao cường, bộ pháp của nàng hết sức linh hoạt. Ngay cả người như Điển Vi khi đối mặt với mỹ tỳ này cũng không thể kết thúc trận chiến ngay được. Điển Vi tức giận, rống lên như sấm, bội đao trong tay múa tít. Đao thế loang loáng, thật khiến người khiếp sợ.


Hứa Chử vừa gia nhập trận chiến, mỹ tỳ liền mất thế cân bằng.


Hai đại cao thủ cùng giáp công, mỹ tỳ kia đương nhiên không phải là đối thủ.


Nàng vừa lén liếc nhìn đã phát hiện văn võ bá quan trong đại sảnh đều đã thối lui.


Tào Tháo và Cao Thuận cũng đã được vệ sĩ bảo vệ. Nàng có muốn ám sát tiếp e rằng cũng khó có thể thành công nhưng mỹ tỳ lại phát hiện Tào Bằng đang tay không đứng một bên. Đôi mắt đẹp của nàng ta ánh lên chút hận thù. Nàng chợt nghiêng người né tránh. Đúng lúc này, một quyền của Hứa Chử vung đến trước mặt nàng. Mỹ tỳ chừng như không kịp né tránh, trúng chiêu. Thân hình nhỏ nhắn tức thì bay ngược ra. Nàng phun một ngụm máu tươi, thân thể theo một quyền của Hứa Chử bay ngược ra sau. Thanh đoản kiếm trong tay nàng chợt lóe, đánh về phía Tào Bằng.


- A Phúc, cẩn thận.


Tào Tháo vừa thấy thế đã thất kinh hồn vía.


Y vội vàng nhặt thanh bội kiếm của Tào Bằng lên, định ném cho hắn.


Nhưng đã không còn kịp nữa!


Nói thì chậm, chuyện xảy ra lại nhanh. Mỹ tỳ đã đến trước mặt Tào Bằng!


Chỉ thấy Tào Bằng không chút hoang mang, cũng không né tránh. Hắn giơ tay lên, chợt lật cổ tay. Một tiếng động vang lên, nỏ từ trong tay áo hắn bay ra, cắm phập lên vai mỹ tỳ kia.


Lực bật của nỏ quá lớn, đẩy lùi mỹ tỳ lại mấy bước. Nàng ngã phịch xuống, ngửa mặt lên trời.


-, hôm nay không giết được ngươi, ta có thành quỷ cũng không tha cho các ngươi.


Mỹ tỳ kia vừa nói vừa xoay người rút kiếm đâm thẳng vào ngực. Thân người nàng khẽ giật lên, gương mặt xinh đẹp thoáng vẻ đau đớn, ân đoạn khí tuyệt. Máu tươi trên ngực nàng nhuốm màu đen, nháy mắt đã chảy xuôi xuống đất. Tào Bằng muốn ngăn cản nàng ta cũng không còn kịp nữa. Hắn bước lên trước mấy bước, đi đến bên cạnh mỹ tỳ kia, giơ tay đặt dưới mũi nàng thăm dò hơi thở, mày khẽ nhíu lại.


- A Phúc, thế nào?


- Chết rồi!


Tào Bằng vừa nói vừa ngẩng đầu lên.


- Là tử sĩ.


Hắn giơ tay, rút thanh đoản kiếm từ trong ngực mỹ tỳ kia ra.


Có vệ sĩ tiến lên, định nhận lấy, lại nghe Tào Bằng trầm giọng nói:


- Cẩn thận, trên mặt kiếm có độc.


- Người đâu, đem con tiện tỳ này phân thây cho ta.


Tào Tháo bị dọa khiếp vía, thẹn quá hóa giận.


Mấy tên vệ sĩ lập tức tiến lên, lại nghe Tào Bằng nói:


- Chủ công, khoan đã


-A Phúc, ngươi không sao chứ?


Tào Bằng chắp tay:


-Đa tạ chủ công đã lo lắng, Bằng không sao.


Vừa nói, hắn vừa nhìn thoáng qua Cao Thuận, nghiêm mặt nói:


-Cao tư mã, xin ngài chớ trách tội. Vừa rồi ta chú ý thấy y phục trên người nữ tử này không vừa vặn lắm, cho nên mới mạo muội như thế. Đây ắt là có người muốn phá hỏng tình hữu nghị với quý bang, nên chuyện này mới xảy ra. Khi châm rượu cho Cao tư mã, tay nàng ta có hơi run run, cho nên ta cảm thấy nàng ta quả có chút bất thường.


Bữa tiệc rượu đêm nay là do một tay Tào Bằng thu xếp.


Tất cả tỳ nữ hầu hạ đều được chuẩn bị kỹ càng.


Y phục được đặt riêng. Trước bữa tiệc rượu, hắn lại sắp xếp cẩn thận thứ tự từng người rót rượu một.


Tào Bằng vốn cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Vốn hắn chỉ cảm thấy mỹ tỳ kia có chút bất thường, nên mới lên tiếng ngăn cản. Nào ngờ mỹ tỳ này lại là tử sĩ đã qua huấn luyện đặc biệt. Tào Bằng giải thích với Cao Thuận một chút, rồi nói với Tào Tháo:


-Phủ Tư Không canh gác nghiêm ngặt, không ngờ nữ tử này có thể trà trộn vào đây, chỉ e rằng… Theo ty chức thấy, tốt nhất nên tìm người có thể nhận diện nàng ta đã.


Đúng vậy, việc canh gác ở phủ Tư Không có thể nói là cực kỳ nghiêm ngặt, thậm chí còn nghiêm ngặt hơn cả hoàng cung đại nội.


Người ngoài muốn trà trộn vào thực chẳng dễ dàng gì.


Có thể thần không biết quỷ không hay lẫn vào đám người này, lại nhận trọng trách châm rượu thì sao có thể là do người bình thường gây ra được? Quan trọng nhất là nữ tử này làm sao biết được nàng ta sẽ châm rượu cho Cao Thuận mà không phải những người khác? Chuyện này khẳng định là có vấn đề.


Tào Tháo giờ cũng đã bình tĩnh lại:


-Vậy giao cho A Phúc ngươi xử lý.


Tào Bằng ứng tiếng rồi xoay người nhìn qua đám nữ tử phụ trách châm rượu trong thính đường.


-Người đâu, đưa danh sách lên đây.


Nếu có thể sắp xếp chuyện châm rượu, ắt sẽ có b�

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.