Chương 403: Là thời điểm kết thúc rồi!

Tháng mười năm Kiến An thứ tám, Khương Hồ xâm phạm biên giới.


Đặng Phàm Bàng Thống cùng thiết kế bãi Phượng Minh, tiêu diệt toàn bộ ba vạn đại quân Khương Hồ, chém giết hai hào thũng là Nga Già Tắc và Chủ Thiêu Qua,bắt hào thũng Nhã Đan làm tù binh. Sau khi Khương Vương Đường Đề trở về Hưu Chư trạch, liền bị bệnh, từ đó về sau Khương Hồ liền lâm vào phân liệt.


Quân Mã gia ở phía tây Hồng Trạch, liên tục rút lui về phía sau, đạt đến cự ly năm trăm dặm.


Mã Thiết tiến thoái lưỡng nan, lâm vào hoàn cảnh khó xử.


Cuối tháng mười, Lương Châu tuyết rơi nhiều!


Đây là trận tuyết mùa đông đầu tiên trong tám năm của Kiến An, sức tuyết rất lớn.


Cuồng phong gào thét, cuốn bông tuyết tung bay, khắp nơi đầy trời bị các màn che đều bị tuyết bao phủ, cảnh tượng một mảng trời mênh mông trắng phau phau.


Đậu Lan ngồi ngay ngắn trong sảnh đường, ánh mắt có chút ngây dại nhìn chằm chằm ra phía bông tuyết bên ngoài bay phất phơ, không nói thật lâu. Phòng khách to như vậy, lúc này lại lạnh tanh. Ngoại trừ Đậu Hổ cùng mấy tên tâm phúc ra, không có ai khác nữa.


Hít một hơi khí thật sâu, Đậu Lan nhẹ giọng nói:


- Các vị đại nhân, đã về hết rồi chứ?


- Vâng!


- Chư quân có tính toán gì không?


Vài tên đại nhân bộ lạc nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.


Hơn nửa ngày, chỉ nhìn thấy Thu Nô đứng dậy, chắp tay nói:


- Lão Đậu, không phải ta muốn đi, mà cơn tuyết lớn này lại tới, trong bộ lạc ta tất nhiên sẽ xuất hiện nhiều loại vấn đề. Nay Khương Hồ đã bại, Mã Đằng hàn binh trăm dặm, Hồng Trạch đã mất đi trở ngại, cho nên ta nghĩ, hay là sớm trở về là tốt. Nghe nói có không ít người đã di chuyển về phía huyện Hồng Thủy. Nếu như ta lại không trở về, chỉ sợ rất khó mà tiếp nhận đám bộ lạc đó, thì sẽ chia năm xẻ bảy, còn hãy tha thứ.


Mấy người khác, cũng ầm ầm gật đầu.


Đậu Lan nhăn mày khổ sở, trong lòng cũng có chút mơ màng.


Ông nhìn ra được, theo đại thắng bãi Phượng Minh, di dân Trung Nguyên đều đi đến Hà Tây, thế cục này đã có chút khống chế không được rồi.


Tim tan, đội ngũ không tốt rồi!


Đại nhân các bộ lạc, đều mang tư tâm.


Mấy ngày này ầm ầm rời khỏi, nói là trở về bộ lạc, nhưng trên thực tế, khẳng định là muốn liên hệ bằng được với đại doanh Hồng Thủy càng sớm càng tốt.


Chẳng lẽ nói, Hồng Trạch này quy thuộc Hán, đã không thể vãn hồi?


Đậu Lan đối với việc quy về Hán, cũng không có mâu thuẫn quá lớn.


Nhưng ông vẫn còn hy vọng, có thể giữ lại quyền lực quy thuận Hán của chính mình, mà không phải là hai tay trống không, trở thành người dựa trong tay người khác.


Khi mưu tổ tiên Đậu Hiến ông vô cùng lợi hại!


Tay nắm chắc trăm vạn người ở Hà Tây, tinh binh vô số, mãnh tướng như mây.


Khi binh quyền chưa giao ra, Hán đế đối với Đậu Hiến kính sợ như hổ. Nhưng khi quay về Trĩ Dương, binh quyền trong tay lại theo đó mà ra ngoài, tiếp đó bị ban cho tội chết, một mạng đi đứt, ngay cả chút xíu sức phản kháng cũng không có, con cháu bị lưu đày biên hoang.


Cho nên, Đậu Lan đối với quyền lực rất coi trọng, vượt quá người khác.


Nhưng tình hình trước mặt rất rõ ràng, Tào Bằng dần dần biểu lộ ra thái độ dũng mãnh, tuyệt đối không dễ dàng phân chia binh quyền cho ông. Mà Đậu Lan thì, cũng không muốn để cho quyền lực mất trong tay như vậy, thế cho nên thế cục trở nên cực kỳ khó xử.


Nên làm thế nào cho tốt?


Đậu Lan nhìn Thu Nô liếc mắt một cái, gật gật đầu:


- Lão Thu nói vậy cũng không sai. Hiện giờ trong lòng người Hồng Trạch hoảng sợ, phải ổn định đã.. Các vị, chúng ta giao hảo tốt, ngươi ta lại lớn lên từ nhỏ. Thế cục hôm nay, cần mọi người giúp nhau tương trợ, đồng tâm hiệp lực. Đậu mỗ còn mong mọi người, hãy cố bảo trọng.


Thu Nô nhìn Đậu Lan, miệng mở ra, nhưng nói không được, nên nuốt trở vào.


- Lão Đậu, ngươi cũng nên bảo trọng. Cần thiết giúp đỡ, thông báo một tiếng, chúng ta giao tình nhiều năm như vậy, quyết sẽ không thể tùy tiện không có. Ta…xin cáo từ trước!


- Cáo từ!


- Cô đại nhân, cáo từ!


Vài vị đại nhân bộ lạc ầm âm đứng dậy, chắp tay và nói lời từ biệt


- Cha, bọn họ là muốn chạy à.


Đợi đám người Thu Nô rời khỏi, Đậu Hổ đứng dậy.


- Cho tới nay, chúng ta đối đãi với bọn họ không tệ, nhưng thời điểm quan trọng này... Cha, chẳng lẽ để cho bọn họ đi như vậy?


- Nếu không thì làm sao bây giờ? Giết bọn họ ư?


Đậu Lan cười gượng nói:


- Giết bọn họ rồi, chỉ sợ đám bộ lạc đó sẽ lập tức đầu hướng huyện Hồng Thủy. Hơn nữa, lão Thu nói cũng có lý, việc chỉnh hợp bọn họ vẫn chưa kết thúc, lần này không phải là Mã Đằng xâm phạm biên giới, cũng sẽ không đuổi qua. Hiện tại đánh bại Khương Hồ, Mã Đằng cũng không tạo thành uy hiếp, bọn họ lại không trở về, chỉ sợ bộ lạc thật sự rối loạn… Vào lúc này, vẫn là đừng so đo nhiều như vậy. Giữ lại một con đường ra, ngày sau cũng gặp lại cũng tốt. Dù cứng rắn giữ bọn họ ở lại, càng khiến cho tình cảm này, trở nên mỏng manh hơn.


Đậu Hổ ngậm miệng lại, cúi đầu, không lên tiếng nữa.


Nhưng nhìn ra được, trong lòng hắn cũng không phục, chỉ là lúc nhất thời, tìm không ra một lý do phản bác thích hợp…


Đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, chỉ là ý chí quá cao!


Nếu như là lúc trước, ý chí cao một chút thì đã không tính cái gì rồi. Nhưng mà với tình hình trước mắt, ý chí cao lại dễ dàng đánh mất tính mạng.


Đậu Lan sao lại nghĩ không rõ, thế cục này ở một tháng trước, còn nằm trong tay hắn.


Nhưng ở thời gian trong nháy mắt, toàn bộ thế cục đều nghịch chuyển. Lúc đầu Tào Bằng muốn dựa dẫm vào ông, mà hiện tại, ông lại muốn xem sắc mặt của Tào Bằng. Đương nhiên rồi, nếu như có thể giữ được tự chủ, Đậu Lan thật sự có thể suy xét một chút. Nhưng ông cũng hiếu được đạo lý một núi không thể có hai hổ. Hà Tây, một tiếng cũng đã đủ rồi!


Bắt đắc dĩ thở dài một tiếng, Đậu Lan nhắm hai mắt lại.


Đúng lúc này, ngoài phòng khách truyền đnế một trận hỗn loạn náo động.


- Ta muốn gặp Đậu thúc phụ, ta muốn gặp Đậu thúc phụ!


- Người nào ồn ào?


Đậu Lan nhăn mày, đứng dậy đi ra ngoài.


Đậu Hổ theo sát phía sau Đậu Lan, hai phụ tử đi ra ngoài phòng khách, liền thấy một thiếu niên, toàn thân đầy bông tuyết, đi hướng ra phòng khách.


- Tiểu Quân?


Đậu Lan liếc mắt nhận ra, tên thiếu niên đó là con thứ của Cảnh Khánh, Cảnh Quân.


Ông liền vội vàng đi ra phòng khách, quát bảo thị vệ ngưng việc ngăn trở.


- Tiểu Quân, sao ngươi lại tới đây.


- Đậu thúc phụ, người mau đi khuyên nhủ cha cháu đi.


Cảnh Quân chạy một mạch, trên đường còn thiếu chút nữa bị trượt chân, càng đạp thấy được dưới bậc thang.


- Cha ngươi làm sao?


Cảnh Khánh hiện giờ đang đóng giữ ngoài bãi cỏ Lý gia, cùng với Lý Kỳ liên thủ phòng bị tránh Mã gia đột nhiên tập kích. Cảnh Quân đột nhiên đến, khiến Đậu Lan đột nhiên nảy sinh ra một điềm xấu. Ông vội vàng nhảy xuống bậc thang, đỡ Cảnh Quân đứng lên, vội vàng hỏi.


- Đậu thúc phụ, cha cháu ông ấy muốn trở về.


- Trở về?


Đậu Lan trong lòng lộp bộp một chút,


- Ông ấy phải về đâu?


- Về Hồng Thủy, ông ấy muốn về Hồng Thủy!


Đậu Lan nhăn mày, ra vẻ thoải mái nói:


- Ồ, hóa ra là phải về nhà, điều này cũng rất bình thường mà, có việc gì mà phải kinh sợ như vậy.


- Không phải, không phải!


Cảnh Quân nóng nảy, liều mạng lắc đầu nói:


- Cháu nghe ý của cha cháu, là chuẩn bị cúi đầu khuất phục trước tên tiểu tử Tào gia.


Đậu Lan, hít một hơi!


Vậy thật sự sợ cái gì, đến cái đó mà.


Cảnh Khánh cũng được xem như tâm phúc của ông. cho tới nay, đều kiên định ủng hộ bất di bất dịch quyết định của Đậu Lan.


Mà nay, hắn ta cũng muốn cúi đầu trước Tào Bằng sao?


Làm cho trái tim Đậu Lan nguội lạnh nhất, là Cảnh Khánh chuẩn bị không từ mà biệt. Nếu như không phải Cảnh Quân chạy tới báo tin, chỉ sợ Cảnh Khánh sẽ lặng lẽ quay trở về doanh trại. Trước đây, Lý Kỳ mệnh cho Lý Đinh đi tới ủy lạo quân đội ở bãi Phượng Minh, nhưng lại đi không trở về. Trong lòng Đậu Lan tuy rằng khó chịu, nhưng dù sao Lý Kỳ vẫn còn đóng giữ ở trên bãi cỏ Lý gia, ông cũng không trách cứ Lý Kỳ…


Mà hiện tại, Cảnh Khánh không ngờ lại im hơi lặng tiếng rời khỏi.


Dụng ý của hắn ta chính là không cần nói cũng biết, là chuẩn bị tiến thêm một bước tiếp xúc với Tào Bằng, rất có khả năng sẽ quy phục Tào Bằng.


Sư xuất nổi danh!


Đây chính là sức ảnh hưởng của sư xuất nổi danh…


Mặc kệ nói như thế nào, Tào Bằng cũng là mệnh quan triều đình, là chính thống. Điều này đối với đám người đó mà nói, không thể nghi ngờ là có sức hấp dẫn cực lớn. Nếu như Cảnh Khánh đầu phục Tào Bằng, ắt sẽ phát sinh ra một loạt rung chuyển, toàn bộ Hồng Trạch sẽ sụp đổ.


Mà là, ông có thể ngăn chặn được không?


Hồng Trạch quy Hán, xu thế tất yếu.


Mà nay, Tào Bằng đã đem xu thế này tạo rất tốt!


Đậu Lan đương nhiên có thể đi ngăn cản Cảnh Khánh, thậm chí có thể xuất binh tấn công. Có thể vấn đề là ở chỗ, ông đánh xong Cảnh Khánh, còn có thể có Lý Khánh Dương Khánh nhảy ra. Chẳng lẽ trấn áp một đám sao? Nếu như là vậy, không cần Tào Bằng hành động, Hồng Trạch tự mình đã xong rồi, Đậu Lan nhẹ nhàng vỗ trán, hoa tuyết lạnh lẽo lạc trên người, xuyên thẳng cái lạnh vào trong lòng ông.


- Tiểu Quân, ngươi là một đứa con tốt. Tuy nhiên, cha ngươi nếu đã quyết định như vậy, vậy thì hắn nhất định có lý do. Thì mới khiến cho hắn đi.Thúc phục đa tạ ngươi đến báo cho biết. Ngươi, quay trở về đi.


- Phụ thân!


Đậu Hổ vừa nghe liền nóng nảy


- Tuyệt không thể cho Cảnh thúc phụ trở về.


- Vậy ngươi muốn sao? Để ta xuất binh tấn công Cảnh Khánh sao? Chỉ cần ta dám động thủ, tên tiểu tử Tào gia kia liền có thể danh chính ngôn thuận dụng binh Hồng Trạch. Hiện tại, chúng ta bất động, Tào gia vẫn còn vô kế khả thi, thiếu một tên. Chỉ cần ta dám có chút động thủ, Hồng Thủy Tập thất tất có tai ương ngập đầu. Ngươi cho rằng, hiện tại mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực sao?


- Nhưng…


- Không có nhưng nhị gì hết!


Trong lòng Đậu Lan đang âm thâm phát khổ.


Trời muốn sấm nổ, cô gái phải lấy chồng, cá nhân cố cá nhân gặp.


- Thúc phụ, cháu không quay về đâu.


Cảnh Quân không ngờ nói với Đậu Lan, trên mặt lộ ra vẻ quật cường


- Cháu ở lại, nếu như Tào gia dám dụng binh, cháu nguyện mã đạp hán cách, lấy thủ cấp của tiểu tử Tào gia.


- Huynh đệ tốt, quả nhiên là huynh đệ tốt của ta.


Đậu Hổ hưng phấn không thôi, liên thanh la lên.


Năm đó Hồng Trạch tam thiếu, hiện giờ chỉ còn hắn và Cảnh Quân.


Lý Đinh đi bãi Phượng Minh, không trở về nữa, Đậu Hổ hiểu được, Lý Đinh rất có thể sẽ không quay về nữa…


Trong lòng, vẫn còn có một chút hận.


Nếu không có Tào Bằng, đám bằng hữu này của hắn sao lại có mỗi người một ngả được?


Nhưng Đậu Lan lại chỉ cười rồi cười


- Tiểu Quân này có tâm ý, cũng thấy thỏa mãn. Ngươi muốn ở lại, thì ở lại thôi. Ngày khác nếu như muốn trở về đó, nói cho ta biết một tiếng, ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi.


- Cháu tuyệt không quay về!


Đậu Lan giơ tay, vỗ vỗ bả vai Cảnh Quân.


Kỳ thật, có trở về hay không, kết quả chỉ sợ rằng cũng không có gì khác nhau.


Trong lòng đột nhiên có một chút sầu não, có một loại bang hoàng không đường của anh hùng. Ta, còn muốn kiên trì sao?


Tuyết, ngừng rồi.


Nhưng nhiệt độ không khí, càng ngày càng lạnh.


Tích nước thành băng, Hồng Trạch mùa đông này, thật là lạnh. Tạt đi ra ngoài nhất cái muôi thủy, trong chớp mắt sẽ ngưng kết thành băng.


Đại doanh Hồng THủy, vô cùng náo nhiệt


Tào Bằng đứng trên vọng lầu, nhìn công trường bận rộn, trên mặt tràn đầy vẻ mặt tươi cười rạng rỡ.


- Nguyên Trực, chuẩn bị tốt hết chưa?


- Công tử yên tâm, đều đã chuẩn bị ổn thỏa.


Từ Thứ khẽ mỉm cười, chắp tay trả lời.


- Vậy là tốt rồi!


Tào Bằng xoay người, hướng về phía tây đưa mắt nhìn ra phía xa.


Khi tuyết lớn mấy ngày liền, các bộ lạc lớn lớn nhỏ nhỏ ở Hà Tây, đều nhận được một phần lễ vật cực kỳ đặc biệt.


Thái thú Hà Tây, Bắc Trung Lang tướng Tào Bằng, mời đại nhân bộ lạc Hà Tây tiến lên Hồng Thủy nghị sự.


Nếu như đặt vào trước kia, căn bản sẽ không có người để ý tới phần mời chào này. Nhưng hiện tại, theo như thanh thế của đại doanh Hồng Thủy càng lúc càng lớn, mà hai vùng đất bãi Phượng Minh, Liêm Bảo, được bổ sung cực lớn, sau đó đã hình thành sức ủng hộ dại doanh Hồng Thủy.


Đặc biệt là bãi Phượng Minh bố trí ở huyện, ở ngoài dự tính, lại ở trong lẽ phải.


Bãi Phượng Minh sau một trận chiến, Đặng Phạm được hơn vạn tù binh Khương Hồ. Mà Tào Bằng lại từ đại doanh Hồng Thủy điều động một nghìn năm trăm hộ Hán dân, thêm vào Hán quân trước kia, nhân khẩu đã vượt qua hai vạn. Như vậy với số nhân khẩu cực lớn, đủ để bố trí huyện ở Hà Tây. Chỉ là chẳng qua, Tào Bằng trước đây mượn bãi Phượng Minh, hiệp trợ phòng thủ, mà nay không nói một tiếng liền lấy để bố trí huyện, khiến nhiều người cảm thấy trong lòng không được thoải mái, đồng thời lại cảm thấy thế mạnh của Tào Bằng, và không thể thay đổi quyết tâm.


Hà Tây, là dưới sự cai quản của triều đình.


Ta muốn ở trong này bố trí huyện, là phụng mệnh triều đình, ai dám ngăn cản ta?


Hiệp uy đại thắng bãi Phượng Minh, Tào Bằng cường đoạt bãi Phượng Minh, lại không có một người dám tỏ ra bất đồng ý kiến.


Đây là uy thế của Tào Bằng!


Hiện giờ, Tào Bằng triệu tập các đại nhân bộ lạc nghị sự, càng làm cho người ta trong lòng hoảng sợ.


Có người coi thường không thèm để ý, nhưng có người lại lo lắng trong lòng run sợ.


Ngày hai mươi bảy tháng mười, bên ngoài đại doanh Hồng Thủy vô cùng náo nhiệt. Các đại nhân bộ lạc tới tham gia nghị sự nối liền không dứt, phá ồn ào náo động.


Vì để trấn an mọi người trong bộ lạc, Tào Bằng sai người ở đại doanh Hồng Thủy để tây kẹp doanh trại, đồng thời phái người chuyên phụ trách chiêu đãi. Giả Tinh tự nhiên không thể từ chối đảm đương việc chiêu đãi này, y nói tiếng Lương Châu lưu loát, thỉnh thoảng còn dùng tiếng Khương Hồ nói bậy và tiếng Hung Nô để tiếp đón hàn huyên mọi người trong bộ lạc, làm người ta thấy trong lòng cảm thấy thoải mái vô cùng.


- Đồi Hồng Sa, Đàn Chá đại nhân đã đến!


Theo quân sĩ hô uống một tiếng, đã đạt được mọi người trong doanh trại, đều rung lên, vội vàng đi ra lều trại.


Đàn Chá, địa vị ở Hà Tây rất cao.


Ngoại trừ Khương Hồ cùng với Hồng Trạch ra, có thể cho là thế lực lớn thứ ba.


Mà nay, ngay cả Đàn Chá đều đến đây rồi, trong lòng đám người bộ lạc đó cho dù là không được thoải mái, cũng đều khí thuận không ít.


Ngay cả Thiện đại nhân cũng không dám cự tuyệt yêu cầu của Tào tướng quân?


Nghe nói, quan hệ giữa Đàn Chá đại nhân và Tào tướng quân cực tốt, hơn nữa còn giao dịch vô cùng chặt chẽ. Trước đây Đậu đại nhân Hồng Trạch từng thỉnh cầu viện binh từ phía Thiện đại nhân, nhưng Đàn đại nhân lại trước sau như một không chịu rat ay, chính là sợ ảnh hưởng đến thể diện của Tào tướng quân.


Xa mà nói, há không phải nói, đại cục Hà Tây đã định?


Khó mà nói, nhìn Đậu đại nhân làm như thế nào nếu không thì, muốn có một phen đấu tranh.


Đúng lúc này, lại có quân tốt cao giọng hô:


- Hồng Trạch, Cảnh Khánh đại nhân đên!


- Hồng Trạch, Thu Nô đại nhân đến!



Khi mấy tên bộ lạc đại nhân của bộ lạc Hồng Trạch xuất hiện, trong doanh trại lại một phen xôn xao.


Tuy nhiên, Tào Bằng vẫn như trước không xuất hiện.


Phụ trách sắp xếp đám người bộ lạc này, là Bộ chất Bộ Tử Sơn.


Hạ Hầu Lan cùng hơn trăm kỵ Phi Mão tùy tùng khí thế vô cùng nghiêm trọng làm cho mọi người trong doanh trại, trong lòng khiếp sợ.


- Tào tướng quân bận công vụ, không thể tự mình đến chiêu đãi chư công. Tuy nhiên người đã ủy thác tại hạ, vấn an các vị chư công. Tiệc rượu đã chuẩn bị ổn thỏa, nếu như có gì cần, xin hãy hướng về cổ hộ Tào đề xuất.


Dứt lời, Bộ Chất tiến lên vái chào Thiện Chá, cũng cùng với hắn thì thầm hai câu, chỉ thấy mặt mày Đàn Chá hớn hở, liên tục gật đầu.


Khi rời khỏi, Bộ Chất còn hướng về phía Cảnh Khánh gật đầu vấn an.


Và thân thiết hỏi đứa con cả của Cảnh KHánh, Cảnh Lâm.


Học thức của đại Công tử nhà chúng ta, cực kỳ tôn trọng.


Hắn nhắn nhủ ta, phải khoản đãi Cảnh đại nhân thật tốt, ngày mai là lúc tập hợp, sẽ ở chỗ Cảnh đại nhân chè chén một phen.


Mọi người thấy ánh mắt Cảnh Khánh hơi có chút bất thường!


Chờ sau khi Bộ Chất đi rồi, Thu Nô mới kéo lưng áo Cảnh Khánh


- Lão Cảnh, ngươi chừng nào mới cùng Tào tướng quân đáp quan hệ đây?


Cảnh Khánh nét mặt hồng hào, trên mặt còn mang theo vẻ mặt tươi cười đắc ý.


- Ta nào có tư cách này cùng với Tào tướng quân nói chuyện, chỉ là khuyển tử kia của ta…haha, ngươi cũng biết, hắn thường ngày yêu thích đọc sách, mà Tào tướng quân lại là danh sĩ có tiếng Trung Nguyên, cho nên đối với Khuyển tử cũng còn có chút coi trọng.


Y vừa nói dứt lời, mọi người liền ra sức gật đầu.


Thu Nô càng khen:


- Lão Cảnh à, ngươi lại nuôi dưỡng một đứa con tốt.


Trước kia, nhắc tới Cảnh Lâm, nhóm người bộ lạc Hồng Trạch không thèm để ý đến.


Trong mắt bọn họ, có thể viết ra tên của mình là đủ rồi, đọc nhiều sách như vậy, có ích lợi gì? Năm tháng này tuy nói còn có trăm không một dùng là cách nói của thư sinh, nhưng ở nơi bắc trại này, địa vị của người đọc sách chung quy là so không bằng đám chiến sĩ hào dũng vũ đao xách thương. Tuy nhiên hiện tại xem ra, đọc sách nhiều hơn, dường như cũng có lợi ích?


Cảnh Khánh đột nhiên hơi bật chân mày.


Trong lều lớn náo nhiệt lạ thường, Cảnh Khánh càng thành ngoại trừ Đàn Chá ra, là người chịu nhiều truy bổng nhất.


Triều đình thu hồi Hà Tây, đã ở thế phải làm.


Có thể có quan hệ tốt với Tào tướng quân, không thể nghi ngờ đối với cuộc sống của bọn họ sau này ở Hà Tây, có tác dụng cực kỳ quan trọng.


Nhìn cách làm của Tào tướng quân, dường như đối với Khương Hồ, Hung Nô, Tiên Bi, người Đê đều không loại trừ.


Bằng không, cũng sẽ không kết giao chặt chẽ cùng Đàn Chá.


Hơn nữa, xem hành động của hắn, dường như cũng không phải giống trước kia, đem Hán dân ngưng tụ thành một đoàn thể độc lập ngoài Hà Tây, mà là đánh tan ra, ý đồ cùng người Hồ chung sống hòa bình. Người ta thường nói, người Hồ hiếu chiến! Nhưng cũng không phải là mỗi một người Hồ đều thích đánh đánh giết giết. Nếu như có thể qua được mấy ngày lành, ai lại muốn nguyện liều chết đấu sống bao giờ?


Toàn bộ, ngày mai nhìn là hiểu ngay!


Quân Hán vì cácđại nhân bộ lạc tham dự hội nghị, chuẩn bị đặc chế, nồi Tào gia cũng chính là trắc nồi.


Thành bàn thịt dê, cắt thành từng miếng thịt mỏng bưng lên, chần vào trong nồi, thấm trên phụ liệu chấm, làm cho người ta có cảm giác miệng chảy nước mọt. Đây là văn hóa ẩm thực của Trung Nguyên, rồi lại tận dùng khả năng phù hợp thói quen ẩm thực của người Khương Hồ…


Mọi người uống rượu, ăn thịt nhúng, đối với Tào Bằng ở đó không biết không cảm giác, lại tăng thêm tính hiếu kỳ.


Một đêm này, mọi người tận hứng, về doanh trại nghỉ tạm.


Một đêm vô sự, ngày thứ hai mới sáng, chợt nghe xa xa đại doanh Hồng Thủy, truyền đến từng đợt trống.


Mọi người trong bộ lạc mặc xong y phục, ầm ầm từ trong lều doanh trại đi ra. Tụm năm tụm ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm, lại nghe thấy có người một trận kinh động.


- Mau nhìn!


- Đã xảy ra chuyện gì?


Mọi người đều giơ tay nhìn ra xa, lúc này mới thấy, khiến cho người ta giật mình đánh một cái.


Thời điểm ngày hôm qua tới, bọn họ có thể nhớ rõ ràng rành mạch.


Bờ tây của đại doanh Hồng Thủy kia, chỉ là dùng hàng rào đơn giản dựng đứng lên. Nhưng hiện tại, hàng rào kia đã không thấy nữa! Thay vào đó là một tòa tường thành cao ngất. Tường thành kia cao sáu trượng, dài khoảng mười tám dặm, tựa như một con trường long, phủ phục ở bên sông Hồng Thủy.


Dưới ánh mặt trời, tường thành trong suốt lóng lánh, khúc xạ ra nhiều màu quang hào, rực rỡ.


Một tòa thành trì, trong một đêm đột nhiên từ mặt đất mà ra, xuất hiện trước mặt mọi người.


Thần quỷ ư?


Ý trời ư?


Cảnh Khánh đứng ở trong doanh trại, mở to hai mắt nhìn, dường như không dám tin rằng hắn nhìn thấy cảnh tượng này. Tường thành, không ngờ xuất hiện một tòa tường thành này. Đây nếu như là kiền tạo mà thành thì thôi, nhưng trong một đêm mà mọc ra, làm cho hắn chấn động, cũng khó có thể dùng ngôn ngữ mà biểu đạt ra được. Đây, chẳng lẽ là trời phù hộ Tào tướng quân sao?


- Chư vị, tướng quân nhà ta đã ở trong tường thành làm xong tửu yến, mời chư công đi tới.


Giả Tinh thần sắc tự nhiên, dường như không chút kỳ quái.


Hắn dẫn người tiến đến tiếp đón, cũng thúc giục mọi người vào thành nghị sự.


- Đàn đại nhân đâu?


- Đúng vậy, sao lại không thấy Đàn Chá đại nhân?


Giả Tinh khẽ mỉm cười,


- Đàn Chá đại nhân đêm qua đã cùng công tử nhà ta thương nghị ổn thỏa, sáng sớm hôm nay đã trở về đồi Hồng Sa rồi.


- A?


Đám người Cảnh Khánh Thu Nô trong lòng kinh ngạc!


Người ta nói Tào Bằng và Đàn Chá có mối quan hệ mật thiết, hôm nay mới thấy, quả nhiên không sai.


Hai người hắn tuy rằng sớm gặp mặt, mà Đàn Chá không đợi dự họp đại hội, liền cáo từ rời đi trước. Trong đó chắc có nhiều điều đã bàn ítnhất chứng minh Thiện Chá và Tào Bằng đã đạt thành định ước, song phượng đều đạt được đủ lợi ích.


Hai gò má Cảnh Khánh co giật, thầm nhủ một tiếng:


- Ta vẫn là chậm một bước!


Tuy nhiên, cứ như vậy, đối với đại nhân bộ lạc khác sẽ tạo thành tấn công, hiển nhiên cực lớn.


Khương Hồ bị đánh bại rồi, Hồng Trạch tan rồi…


Nếu như nói, Hà Tây này có thể có người đối kháng với Tào Bằng, chỉ còn lại mỗi Đàn Chá.


Ngày hôm qua, từ trong thái độ của mọi người, có thể mơ hồ thấy được ý muốn cầm đầu của Đàn Chá. Chỉ cần Đàn Chá gật đầu, mọi người sẽ đoàn kết lại, có thể cùng với Tào Bằng mặc cả, tranh thủ càng nhiều lợi ích. Trong lòng mọi người,đã tiếp thu triều đình chiếm lại vận mệnh của Hà Tây, vẫn là hi vọng có thể được nhiều lợi ích hơn, càng nhiều quyền lợi hơn.


Có thể giữ quyền tự chủ của nhà mình, vậy là tốt nhất


Cho dù không thể bảo vệ được, cũng cần tranh thủ một ít lợi ích mới được…


Nhưng mà, không ngờ Đàn Chá lại dẫn đầu đạt thành ước định với Tào Bằng cũng rời khỏi trước.


Kể từ đó, thật giống như là chủ tâm của mọi người lập tức điều đi, sau khi rất nhiều người nghe thấy tin tức, cảm thấy mù mờ.


- Lão Cảnh, làm sao bây giờ?


Thu Nô tiến lên phía trước, nhẹ giọng hỏi.


Các đại nhân Hồng Trạch đều trong vòng luẩn quẩn của họ.


Lúc trước, mọi người đều dựa vào Hung Nô dẫn đầu. Nhưng theo tin tức truyền ra về mối quan hệ mật thiết giữa Tào Bằng và Cảnh Khánh, cũng làm cho chư đại nhân Hồng Trạch, bắt đầu coi trọng ý kiến của Cảnh Khánh.


Cảnh Khánh trầm ngâm sau một lúc lâu, hạ giọng nói:


- Sự việc cho tới bây giờ, đi một bước xem một bước. Chúng ta và Tào tướng quân cũng không có mâu thuẫn quá lớn, lúc đầu ở Hồng Thủy Tập, còn cùng nhau kề vai tác chiến. Ừ ắt Tào tướng quân cũng sẽ không quá khó xử với đám người này của chúng ta, chúng ta đều là Hán dân, Tào tướng quân quả nhiên sẽ không bạc đãi người của mình.


Trước kia, người Hồng Trạch có Hồng Trạch, mọi người đều tự hào.


Mà nay Hồng Trạch, chỉ sợ đã không còn là niềm kiêu ngạo riếng của bọn họ nữa, bọn họ dường như đã quên đi việc cùng huyết thống với người Hán giờ lại bị bọn họ nhắc tới.


Đám người Thu Nô nhẹ nhàng gật đầu, hít một hơi thật sâu, lên ngựa theo Giả Tinh mà đi.


Theo tường thành đại doanh Hồng Thủy càng ngày càng gần, đập vào mắt mọi người mà đến, làm cho trong lòng mọi người có một cảm giác vô cùng khiếp sợ.


Tường thành này, là dùng băng để đúc mà thành.


Tây bắc lạnh khủng khiếp, gần nhất có nước đóng thành băng, dường như cũng không có gì là lạ.


Nhưng càng gần tường thành, càng cảm nhận được áp lực mà bọn họ mang đến.


Trên tường thành, có quân xe phòng thủ, mỗi một tên giáp trụ sáng rõ, vũ khí san sát, lóe ra hàn quang. Dưới tường thành, Hán quân xếp thành hàng chỉnh tề, quân dụng nghiêm túc. Khi chư đại nhân đến gần, một luồng sát ý nghiêm nghị, làm cho trong lòng người ta run sợ…


- Chư vị đại nhân, mời!


Giả Tinh chìa tay mời, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười ôn hòa.


Chỉ là, ở trong mắt mọi người, vẻ tươi cười này lại có vẻ như vô cùng quỷ dị


Trong thành Băng, một tòa lầu cực lớn ở trung tâm.


Diện tích của tòa lầu này chiếm gần hai nghìn mét vuông đất ở giữa tòa thành trì, hiện ra gây cho người ta sự chú ý.


Bên ngoài tòa lầu, là ba trăm Hắc Mạo thủ hộ Nha binh.


Chỉ nhìn nha binh được trang bị đến tận răng này, khiến cho các đại nhân đỏ mắt thèm khát.


Giáp đen mũ đen, ôm đao cầm thuẫn, đứng trang nghiêm ở hai bên ngoài cửa chính của tòa. Mỗi một người hùng hổ, khí phách hiên ngang, uy phong lẫm lẫm.


Cảnh Khánh từng nghe Cảnh Lâm nói qua, dưới tay Tào Bằng có một nhóm ba trăm tên thân quân, tên là Hắc Mạo, hiệu là nha binh, mỗi một người đều dũng mãnh vạn người không ai bằng. Lúc trước Cảnh Khánh không gặp qua nên chút không tin lắm. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy, cũng không khỏi vì sát khí của Hắc Mạo này mà kinh động run sợ. Đây tuyệt đối là một đội ngũ đáng sợ, đủ để ngăn chặn thiên quân vạn mã.


Thiên quân chính là thiên quân!


Tào Bằng chỉ là tộc chất của Tào Tháo, còn có thân binh hùng tráng như vậy.


Thật không biết Hổ Báo kỵ trong truyền thuyết - thủ hạ của Tào Tư Không kia sẽ như thế nào đây?


Tào Bằng ban đầu ở trước mặt Cảnh Lâm đã khuếch trương mức độ lợi hại của Hổ Báo kỵ binh. Nhưng nói thật, Hổ Báo kỵ binh tuy rằng hung hãn, nhưng chưa chắc có thể bằng được Hắc Mạo nha binh của Tào Bằng. Mà không nói đến nhân viên và trang bị, chỉ riêng mức độ huấn luyện khắc nghiệt, cho dù là Hổ Báo kỵ đối mặt phải cũng sẽ lâm vào cảnh kinh hãi. Tào Bằng nghiêm ngặt dựa theo phương thức chọn lựa Hãm Trận Doanh năm đó, đã dùng một số phương pháp luyện binh hậu thế. Ngoại trừ điều đó ra, đồ ăn thức uống của Hắc Mạo được bố trí nhiều thịt bò hơn hẳn so với người bình thường cũng khiến người ta không dám tưởng tượng. Phải biết rằng, Tào Tháo đã hạ lệnh, không cho giết mổ trâu bò.


Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, có tiền, căn bản sẽ không để ý đến vấn đề thịt bò này.


Số người Hổ Báo kỵ, gấp mấy lần Hắc Mạo.


Nhưng mà tiêu pha tiền lụa, lại dường như giống nhau, thậm chí phí dùng của Hắc Mạo, so với Hổ Báo kỵ còn cao hơn một bậc…


Tuy nhiên, Tào Bằng cũng hiểu rõ Hắc Mạo không thể được phổ biến.


Ở trong niên đại vật tư vô cùng thiếu hụt, tiêu pha một năm của Hắc Mạo đủ để cho một quận chi tiêu. Như vậy cũng là nguyên nhân chủ yếu Tào Bằng không chịu mở rộng Hắc Mạo. Hắn đích thực là có tiền, nhưng cũng chỉ có thể làm tới trình độ này mà thôi.


Trong tòa lầu này, cái da sói rải đất, ở giữa có một lối đi màu đỏ.


Nếu như nhìn kỹ, lối đi màu đỏ này, rõ ràng là dùng da hồ ly lửa ở Hà Tây đặc biệt chế thành, ở Trung Nguyên giá trị nghìn vàng.


Hai bên trưng bày ra hai kiểu dáng ghế dựa kỳ lạ, chính giữa có một tấm áo soái án mặt sau đặt một ghế bành có tấm khoác da hổ trắng. Điều này nếu như là ở hậu thế, những món da lông trong lều trại nhỏ bé này, đủ để xử bắn Tào Bằng mười lần.


Tuy nhiên ở trong niên đại này, dường như nhìn đã quá quen thuộc.


Trong tòa lầu có thiết chế hai cái hỏa lò, bên trong đang thiêu đốt than đỏ rực.


Vừa tiến đến, hơi ấm phả vào mặt làm cho tâm trạng của chư vị đại nhân lập tức thả lỏng, cảm xúc khẩn trương cũng theo đó mà tiêu tan không ít.


Đồ trang trí ở đây đang khiến cho mọi người khiếp sợ, chợt nghe có người ở ngoài lêu vải hô:


- Tào tướng quân đến!


Theo một tiếng hô quát, Tào Bằng cất bước đi vào trong tòa lầu.


Chỉ thấy hắn toàn thân khoác một chiếc da cừu trắng tuyết, bên trong chụp một cái mũ đội đầu phun nước sơn màu đen, tay cầm một thanh trường đao.


Ở phía sau hắn là Vương Song, Tào Chương, Ngưu Cương, Thái Địch khẩn trương đi theo.


Theo sát sau là một loạt văn võ đi theo, nối đuôi nhau mà vào.


Khi mọi người tiến vào trong tòa lầu, Hàn Đức và một người thanh niên mặt đen vạm vỡ chắc nịch, đang khoanh tay trước ngực đứng thủ ở trong cửa chính.


Tào Bằng đi thẳng đến sau soái án, ánh mắt đảo qua trên người mọi người, bỗng dưng nhoẻn miệng cười.


- Tào Bằng hôm qua công vụ bận rộn không thể tự mình chiêu đãi chư công, nếu có chỗ nào sơ suất, sin chư công lượng thứ.


Dứt lời, hắn dùng tay hướng về phía trong lều lớn thi lễ với chư vị đại nhân. Chư vị đại nhân nào thất lễ, mỗi một người vội vàng khom người đáp lễ.


- Ta xin giới thiệu với chư công.


Tào Bằng chỉ vào người tên thanh niên đen thùi kia.


Người này nhìn qua cũng chỉ hai mươi bốn hai mười lăm tuổi, vô cùng xấu xí. Nhưng, y dường như lại rất thản nhiên, hướng về phía chư vị đại nhân hơi hạ thấp người, cũng không nói chuyện.


- Vị này chính là Bàng Thống Bàng Sĩ Nguyên, trận chiến bãi Phượng Minh, do hắn bày mưu tính kế, tiêu diệt toàn bộ ba vạn đại quân Khương Hồ.


Trong lầu truyền tới từng đợt hô nhỏ.


Không ai biết Bàng Thống, nhưng cái tên Phượng Sồ, mọi người đều biết.


Người này ở bãi Phượng Minh bày mưu nghĩ kế, làm cả Hà Tây đều lâm vào chấn động. Hóa ra người thanh niên xấu xí này, chính là Bàng Sĩ Nguyên.


- Đây là Bộ Chất - Bộ Tử Sơn, vốn là huynh đệ của Tào Hữu Học ta. Lần này ta phụng mệnh trấn giữ và bảo hộ Hà Tây, Tử Sơn làm quận thừa của ta, ngày sau không thiếu được qua lại với chư công, còn mong mọi người lượng thứ.


Quận thừa là người nào? Bạn đang đọc chuyện tại EbookFull(chấm)Net


Những người Khương Hồ người Hung Nô này cũng không rõ ràng lắm.


Nhưng ai cũng biết, khi nghe được hai chữ Quận thừa, không khỏi giật mình.


Chữ "Quận" này là chỉ cái gì?


Chẳng lẽ, triều đình muốn bố trí quận ở Hà Tây?


Nếu nói như vậy, triều đình quyết tâm chiếm lại Hà Tây, đã lộ rõ không nghi ngờ gì chính là Tào Bằng đã bố trí thôn Liêm Bảo và Phượng Minh Bảo, dường như cũng trở nên hợp lẽ. Quận thừa, đây có thể là người thứ hai dưới Thái thú, chưởng quản các loại sự vụ nội chính.


Trước khi Cảnh Khánh đến từng được Cảnh Lâm nói về một chút quan chế của triều đình.


Trong lòng y run lên, lập tức hiểu hôm nay mục đích Tào Bằng triệu tập mọi người đến: đây chính là ván bài lật ngửa, phải phân chia lợi ích…


Theo phản ứng bản năng, y hướng xung quanh nhìn thoáng qua lại phát hiện ra rất nhiều đại nhân bộ lạc vẫn chưa đến.


Trong đó cũng bao gồm Đậu Lan, còn có cả đại nhân bộ lạc Hồng Trạch. Nói cách khác, sau ngày hôm nay, những người này sẽ bị đuổi ra khỏi quyền lợi đoàn thể của Hà Tây. Tào Bằng đã chuẩn bị động thủ rồi, muốn động thủ toàn bộ Hà Tây rồi!


Trong lòng Cảnh Khánh, rất là không thoải mái.


Bởi vì y biết, từ hôm nay về sau, rất nhiều lão huynh đệ coi như xong rồi!


Lý Kỳ, đúng rồi, Lý Kỳ đâu?


Nghe nói quan hệ Lý Kỳ và Tào Bằng tốt lắm, sao lần thương nghị này, lại không có Lý Kỳ đến?


Là Lý Kỳ phải hạ quyết tâm cùng với Đậu Lan đứng chung một chỗ, hay là…Không có khả năng, nếu như Lý Kỳ muốn ủng hộ Đậu Lan, sẽ không cho Lý Đinh đi bãi Phượng Minh. Cũng vẫn là nói, Lý Kỳ tự mình, cùng với Tào Bằng đã có ước định bí mật?


Nghĩ đến đây, Cảnh Khánh giật mình một cái, một luồng khí lạnh xông thẳng vào xương sống của y.


Nếu như đúng là y đoán như vậy, thủ đoạn này của tên Tào Bằng thật quá lợi hại, đã âm thầm an bài ổn thỏa?


Trước có Đàn Chá rời khỏi, sau có Lý Kỳ…


Hơn nữa hắn thừa lệnh vua trấn giữ và bảo hộ tên chính thống, cùng với đại thắng ở bãi Phượng Minh, Hà Tây ai còn có thể tranh chấp với hắn?


Cảnh Khánh đột nhiên cảm thấy có chút may mắn!


Vốn dĩ, y cũng không nghĩ tới, nhưng lại không nghe theo lời khuyên bảo Cảnh Lâm, cuối cùng là đến đây.


Nếu không có Cảnh Lâm, có lẽ Cảnh gia từ nay sẽ xuống dốc, cũng không biết Tào Bằng cho gã được lợi ích gì?


Trong lúc nhất thời, Cảnh Khánh suy nghĩ trở nên cực kỳ hỗn loạn.


Tào Bằng lại lần lượt hướng về phía mọi người giới thiệu, đám người Từ Thứ, Gỉa Tinh, Hách Chiêu, Hạ Hầu Lan.


Cuối cùng, hắn chỉ tên Hàn Đức đối diện với tên mặt đen:


- Còn đây là Phan Văn Giai, có lẽ chư công cũng không quen thuộc. Mỗ và Văn Giai quen biết đã lâu, từng giúp đỡ ta ở cuộc chiến Khúc Dương. Hắn lúc trước làm Đô Úy Giáp Khâu, hiện nay làm Giáo Úy Chinh Khương, cùng với hai người Đặng Phạm, Đặng Nghiêm Pháp cùng nhau quản lý quân sự Hà Tây. Hách Bá Đạo và Phục Hầu Tử U làm Tư Mã Hà Tây, Từ Nguyên Trực làm chủ bộ Hà Tây, Hàn Đức làm binh Tào duyện Hà Tây.. (Duyện: nhân viên, chức quan phó giúp việc thời xưa) Ngoại trừ mấy người đang ngồi ở đây, còn có Liêm Trường Giả Quỳ, Liêm Úy Doãn Phụng, cùng với Phượng Minh Trưởng Mạnh Kiến chưa tới. Những người này, chính là trợ thủ sau này của Hà Tây nên nếu có chút mạo phạm, mong chư công thông cảm.


Đám người Bộ Chất đứng dậy, chắp tay nói:


- Mong chư công thông cảm.


Các vị đại nhân vội đứng dậy đáp lễ không ngừng, tay chân luống cuống.


Tào Bằng cởi bỏ y phục, Vương Song tiến lên tiếp nhận. Hắn ngồi dựa sau ghế da hổ, từ trên soái án mang đến một quyển sách.


- Đầu xuân năm sau, mỗ tướng xây dựng thành ở đồi Hồng Sa, lấy tên là Hồ Bảo.


- Cái gì?


Mọi người nghe được tin này, lập tức kinh ngạc!


Đồi Hồng Sa, là địa bàn của Đàn Chá kia. Tào Bằng lại muốn xây dựng thành trên đồi Hồng Sa, há không phải nói là muốn khai chiến với Đàn Chá?


Tào Bằng đem quyển sách trong tay giơ lên


- Chư công hiểu lầm rồi. Ta đã cùng với Đàn đại nhân định ước, bắt đầu từ hôm nay, Đàn đại nhân là vì triều đình đảm nhiệm chức Giáo Úy Bình Bắc, hộ Hán Tướng quân, mà kế hoạch tiếp theo sẽ do triều đình phân công. Sau đầu xuân, Đàn đại nhân sẽ xuất binh Mạc Bắc, rời khỏi Hà Tây. Đồi Hồng Sa là nơi cư trú của Đàn đại nhân, không nỡ vứt bỏ, cho nên tặng đất bắc này cho Tào mỗ…


Không biết xấu hổ, quá không biết xấu hổ!


Gần như trong lòng tất cả mọi người đều tự mắng Đàn Chá.


Ngươi đi thì đi, không ngờ còn đem đồi Hồng Sa bán cho triều đình! Không sai, chính là bán! Nếu như không như vậy, ngươi sao có thể dễ dàng nhường được. Vốn dĩ, Đàn Chá nếu đi rồi, các bộ lạc lớn khác có thể tranh đoạt quyền sở hữu đồi Hồng Sa.


Nhưng bây giờ, trực tiếp quy tất cả về triều đình.


Ngươi muốn tranh đoạt, vậy chính là muốn đối nghịch với triều đình, đối nghịch với Tào Bằng.


Ngươi dám không biết xấu hổ sao?


Chỉ là vì sao ta chờ mãi mà không gặp được việc tốt như vậy…


Đặc biệt vài thủ lĩnh sinh hoạt gần đồi Hồng Sa thì kích động khóc không ra nước mắt.


Trước kia

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.