Chương 446: Lo lắng âm thầm

Tào Bằng là ai?


Ngay khi Lưu Bị bắt đầu cảm nhận được áp lực thật lớn từ Tào Bằng là lúc toàn bộ Nam Dương, thậm chí cả Kinh Châu cũng đang nhắc tới cái tên này.


Cửa ải gần cuối năm, Tương Dương nghênh đón một trận tuyết lớn.


Lưu Biểu dựa vào giường, nghi hoặc nói:


- Mạnh Đức dùng lệnh gì mà để một thằng nhãi một mình đi đảm đương vậy?


Trong lời nói lộ ra tất cả sự khinh thường.


Nhưng đám người Khoái Việt, Khoái Lương, Thái Mạo, Trương Doãn, Y Tịch, Lý Khuê đứng ở bên giường đều biết Lưu Biểu nghĩ một đằng nói một nẻo. Trên thực tế, Lưu Biểu đích thực cảm thấy đáng tiếc. Tào Bằng này, vốn là thủ hạ của lão, không ngờ lại bị Hoàng Xạ bức đi Hứa Đô xa xôi.


Năm đó, sự việc Hoàng Xạ thành Cửu Nữ bức phản Tào Bằng, sao Lưu Biểu có thể không nghe thấy chứ?


Đến nay lão vẫn nhớ rất rõ huynh đệ Bàng Quý chạy đến Châu Giải phẫn nộ chất vấn, khiến Lưu Biểu cứng họng không trả lời được. Chỉ có điều lúc đó Lưu Biểu cũng không để ý. Căn bản đó chỉ là một thảo dân nhỏ bé tầm thường, còn người kia là con cháu Hoàng Thị tại Giang Hạ, là con trai Hoàng Tổ, ái tướng tâm phúc của lão. Ai gần ai xa, đương nhiên nhìn là có thể hiểu ngay. Mà huynh đệ Bàng Quý tuy rằng bất mãn nhưng cũng chỉ chất vấn một trận, rồi sau đó không nói gì nữa.


Bởi vì bọn họ biết chuyện này không thể nào có kết quả.


Cuối cùng, Bàng Quý tăng thực lực quân đội, còn Bàng Đức Công thì nhập núi Lộc Môn mà ẩn cư, từ đó về sau không màng thế sự nữa.


Sự việc này cũng dần dần lắng đi.


Tận đến hai năm sau, Tào Bằng ở Đông Lăng Đình làm một bài Lậu Thất Minh mà nổi danh mới khiến cho Lưu Biểu chú ý.


Lưu Biểu đối với người có tài văn chương lại rất có thiện cảm, bản thân lão chính là một trong Bát Cố, ở Kinh Châu được tôn xưng là Giang Hạ bát tuấn. Thống trị Kinh Tương, ngoại trừ bề ngoài máu lạnh nhưng trên cơ bản cũng lấy văn để trị. Khi lão đọc xong bài Lậu Thất Minh cũng phải liên tục khen ngợi. Tuy nhiên khi lão hỏi người bên cạnh lai lịch Tào Bằng thế nào, sau đó ghi nhớ thật kỹ. Lại sau này Tào Bằng là Yếu phụ Thành long thì trở thành giai thoại.


Lưu Biểu lại nảy sinh sự hứng thú với Tào Bằng, từng tỏ ra tiếc nuối với tả hữu: đáng tiếc ta có lương tài nhưng lại không được sử dụng...


Tận đến lúc đó lão mới cảm thấy hối hận.


Về sau, Tào Bằng lại càng không thể vãn hồi.


Tam Tự kinh, đệ tử quy hai bài văn xuất thế được cái tên Tào Tam Thiên.


Nếu đặt Lưu Biểu ở thời hậu thế, tuyệt đối là thanh niên trí thức điển hình. Sau khi xem xong Tam Tự kinh, đã không kìm nổi bóp cổ tay mà thở dài tiếc nuối sâu sắc.


Và đó cũng là lần đầu tiên Lưu Biểu tỏ vẻ bất mãn với Hoàng Tổ.


Đương nhiên, lúc đó Hoàng Tổ đã chết!


Mọi người xung quanh giường đều im lặng để đối phó.


Tào Bằng có thật sự là thằng nhãi không? Nếu như đúng vậy, hắn sẽ không có khả năng mà ở Tây Bắc diệt Mã Đằng, dẹp Khương Hồ giành toàn bộ Lương Châu cho Tào Tháo.


- Lúc này Huyền Đức thế nào rồi?


- Lưu Hoàng thúc trấn thủ Uyển thành, đang chiêu binh mãi mã.


Thằng nhãi Tào Bằng nếu tới đó, sợ là cũng không được lợi ích gì, phụ thân đừng lo. Hạ Hầu Quyên không phải là đối thủ của Huyền Đức Công, Tào Bằng cũng vậy.


Người nói chuyện là Lưu Bàn, con trai của Lưu Biểu.


- Cự Thạch, lời ấy sai rồi.


Cự Thạch là tên chữ của Lưu Bàn.


Thái Mạo cười lạnh, nói:


- Ta nghe nói, Hạ Hầu Quyên vốn tình tình cương liệt, còn Tào Hữu Học thì giỏi về việc hậu phát chế nhân. Người này ngay cả Hạ Hầu Quyên cũng không thể sánh bằng, huống hồ hắn còn là người quận Nam Dương, so với Hạ Hầu Quyên còn có ưu thế lớn hơn, càng được cường hào địa phương coi trọng.


Lưu Bị có thể thắng được Hạ Hầu Quyên nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Tào Bằng.


Lưu Bàn vốn là con trai thứ của Lưu Biểu, cũng là bè đảng của con cả, mà con cả, chính là Lưu Kỳ.


Quan hệ của Lưu Bàn và Lưu Kỳ còn xa Lưu Tông mới có thể sánh bằng. Lưu Bàn y cũng là bộ cũ Sơn Dương, hơn nữa nắm giữ binh quyền trong tay ra trấn Trường Sa. Luận quyền thế chưa chắc đã thua đám người Thái Nhược.


Lưu Bàn lạnh lùng nói:


- Theo ý của tướng quân thì chính là bó tay chịu trói sao?


- Ta..


- Đức Giai, Cự Thạch, các ngươi đừng tranh chấp nữa.


Huyền Đức đóng quân Nam Dương cũng không phải là không có lợi, ít nhất có thể vì Kinh Châu bảo vệ môn hộ. Hắn có phải là đối thủ của Tào Bằng hay không thì tạm thời không rõ, nhưng ta nghĩ, chắc chắn Huyền Đức sẽ thử, tuy nhiên nếu chỉ dựa vào Huyền Đức thôi thì có chút thế đơn lực cô...Hổ nhi đâu?


- Cháu ở đây!


Đứng phía sau Lưu Bàn là một người đàn ông ba mươi tuổi, người cao gần chín thước, bờ vai rộng lưng eo, cao to lực lưỡng.


Người này tên là Lưu Hổ, là cháu của Lưu Biểu, đồng thời cũng là bộ cũ Sơn Dương. Tuy gã đi lại tiếp cận với đám người Y Tịch nhưng lại rất trung thành với Lưu Biểu. Lưu Hổ là một viên mãnh tướng! Năm ngoái trấn thủ ở Vũ Lăng đã giao phong với Khê Man nhiều lần, sau đó lại đi tới Giang Hạ, rồi lại ẩu đả với Tước Sách. Gã cũng là một trong những mãnh tướng hiếm có dưới trướng Lưu Biểu. Lưu Biểu từng khen ngợi nói: Sư Nhi Giang Đông cũng khó mà địch được mãnh hổ nhà ta.


Trước đây Lưu Hổ ra Trấn Giang Lăng, nắm trong tay toàn bộ lương thảo quan trọng của Kinh Tương.


Lưu Biểu nói:


- Cự Nham có thể nguyện đóng ở Chương Lăng?


Chương Lăng thuộc về đông Tân Dã, cách Hồ Dương chỉ một huyện Tương Hương, cũng là nơi môn hộ Kinh Tương, có vị trí cực kỳ quan trọng.


Nơi này cần có tâm phúc đóng ở đó.


Cùng lúc có thể hiệp trợ Lưu Bị, kiềm chế quân Tào dẫn binh đến Hồ Dương, mặt khác, có thể kiềm chế Lưu Bị, phòng ngừa Lưu Bị lớn mạnh ở Nam Dương.


Lưu Hổ chắp tay tuân mệnh:


- Cháu xin nghe theo sự sắp xếp của thúc phụ.


- Văn Đức!


- Có mạt tướng.


- Để ngươi trấn thủ trấn Triều Dương. Cự Nham ở Chương Lăng vẫn còn mong ngươi quan tâm nhiều hơn.


Văn Đức, tự là Lý Khuê, là mạc quan Lưu Biểu. Cái gọi là mạc quan, chính là phụ tá không có thực quyền, là giống chức năng tham mưu của đời sau. Tuy nhiên, Lý Khuê cũng vô cùng trung thành với Lưu Biểu, cho nên Lưu Biểu tín nhiệm để y đến trấn giữ Triều Dương. Mục đích cũng giống như để Lưu Hổ xuất trấn Chương Lăng.


Lý Khuê ngẫm nghĩ một chút, nói:


- Mạt tướng nguyện đi đến Triều Dương, nhưng không biết có thể xin mượn một người từ Bàn công tử, có được không?


Lưu Bàn lập tức lộ ra sự cảnh giác.


- Văn Đức, ngươi muốn ai?


Nhưng ta cũng phải nói trước, nếu người ngươi muốn là Thúc Bình, ta nhất quyết không đồng ý.


Thúc Bình, tự là Vương Uy, được phong chức quan Tì tướng quân, cũng là một viên tướng lĩnh có năng lực dưới trướng Lưu Biểu. Vương Uy là nhân sĩ Kinh Tương, cho nên thuộc nhất mạch Lưu Tông.


Người này quả thực rất có năng lực, Lưu Bàn xuất trấn Trường Sa cũng không muốn quá cứng rắn cùng quý tộc Kinh Tương, cho nên đã để Vương Uy làm việc dưới tay mình.


Lý Khuê mỉm cười:


- Bàn công tử không cần khẩn trương, ta biết ngươi rất coi trọng Vương Thúc Bình, cho nên không muốn lấy ông ta.


Ta mượn người của công tử, chính là Hoàng Hán Thăng. Không biết công tử có đồng ý hay không?


Lưu Bàn do dự!


Hoàng Hán Thăng mà Lý Khuê nhắc tới chính là người quận Nam Dương, tên là Hoàng Trung, người này cực kỳ dũng mãnh, đã từng cùng Lưu Bàn phòng thủ các huyện Tịnh Khấu, Tây An, Du Huyện. Sau đó Biệt Sách không thể không phân Hải Hôn, Kiến Xương làm tả hữu sáu huyện, cũng hạ lệnh Thái Tảo làm Đô úy Kiến Xương, mới xem như là ngăn cản đám người Lưu Bàn. Người này cũng được Lưu Bàn xem trọng, chỉ có điều tuổi đã nhiều, cho nên so sánh mà nói, Lưu Bàn càng xem trọng Vương Uy hơn.


Dù Hoàng Thăng không có cái dũng của vạn phu, cho mượn cũng không được.


Nhưng nếu Lý Khuê đã mở lời, mà y lúc trước đã nói ngoại trừ Vương Uy ra thì ai cũng có thể mượn, nên y không thể nuốt lời.


- Văn Đức muốn mượn Hán Thăng cũng được, nhưng không được làm ông ta thiệt thòi.


Lý Khuê cười nói:


- Cự Thạch yên tâm, Hán Thăng dũng mãnh như nào ta rất hiểu. Nếu như Bàn công tử nguyện ý cho ta mượn, ta sẽ xin chủ công một chức Tì Tướng quân, không biết chủ công có đồng ý hay không?


Lưu Biểu cười đồng ý.


Chỉ có điều, ngoại trừ Khoái Việt ra, ai cũng không để ý đến trên mặt Lưu Hổ lộ ra chút không vui.


Lưu Hổ là Tì Tướng quân còn Hán Thăng chỉ là một lão tốt, sao lại cùng đẳng cấp với gã được? Điều này khiến gã cảm thấy vô cùng mất hứng, thậm chí còn cảm thấy nhục nhã.


Khoái Việt thầm thở dài, không nói gì.


Sau khi thảo luận một hồi, Lưu Biểu cảm thấy rất mệt mỏi, vì thế liền sai mọi người lui ra.


Hai người Khoái Việt, Khoái Lương sau khi ra khỏi đại môn Châu Giải, Khoái Lương đang định trèo lên xe ngựa thì nghe Khoái Việt nói:


- Tử Nhu, có đồng ý đi cùng xe của ta không?


Khoái Lương ngẩn ra, cười nói:


- Nếu huynh trưởng đã mời, Lương sao dám từ chối?


Dứt lời, y ra hiệu cho gia thần đánh xe ngựa đi theo sau, còn y thì trèo lên xe ngựa của Khoái VIệt, lúc ngồi xuống ở trong xe thì duỗi người một chút.


- Huynh trưởng, xe của huynh thật xa hoa.


Khoái Việt xa hoa, nhân sĩ Kinh Tương ai ai cũng biết.


Nghe Khoái Lương cảm thán, Khoái Việt cười nói:


- Nếu Tử Nhu thích, vậy ta tặng cho Tử Nhu.


- Tiểu đệ mà từ chối thì sẽ là bất kính.


Quan hệ hai huynh đệ rất tốt nên không hề khách sáo gì.


Khoái Lương hỏi:


- Huynh trưởng tìm đệ là có chuyện gì?


Khoái Việt trầm ngâm một chút, rồi nói:


- Tử Nhu, nghĩ Tào Công lệnh Tào Hữu Học đảm nhiệm Thái Thú Nam Dương, thâm ý là gì?


Khoái Lương vén rèm lên, nhìn ra ngoài, hạ giọng nói:


- Con người Tào Hữu Học đệ cũng khá hiểu. Lúc trước Khoái Chính làm Cức Dương Lệnh từng viết thư nói về Tào Hữu Học kia với một thái độ không hề khinh thị. Chỉ có điều ai cũng không ngờ con cháu Hoàng Gia làm hỏng việc khiến ta bị vuột mất thời cơ lương tài. Xem Tào Công làm việc, mỗi bước đều có thâm ý. Lão ta lệnh Tào Bằng ra trấn Nam Dương, sợ là đã có mưu kế sau này, trận chiến Hà Bắc đã tới giần, con cháu Viên Thị không phải là đối thủ của Tào Công. Đợi khi Tào Công đến phương Bắc thì chắc sẽ xuất binh chinh phạt Kinh Tương.


- Tào Bằng có thể ổn định được Nam Dương không?


- Rất khó nói, nhưng Tào Công dùng người xưa nay rất cẩn trọng.


Ngay cả Hạ Hầu Quyên cũng không phải là đối thủ của Lưu Huyền Đức, vậy mà Tào Công lại lấy Tào Bằng làm Thái Thú Nam Dương, chắc là tin tưởng Tào Bằng có thể chống được Lưu Bị.


- Lưu Yến Đức, Sài Lang hồ?


Nếu như y yên ổn ở Nam Dương, chỉ sợ Kinh Châu khó giữ được.


Khoái Lương thừa nhận sâu sắc, gật đầu không nói.


- Hôm nay ta để ý thấy Lý Văn Đức tiến cử Hoàng Hán Thăng, hình như Cự Thạch công tử không vui.


Nghĩ Hoàng Hán Thăng kia chỉ là một lão tốt, nhưng lại có cùng đẳng cấp với Cự Nham công tử, ta định khuyên can nhưng thấy chủ công dường như đã quyết định rồi, nếu như ta đoán không sai, Kinh Tương có mất thì Chương Lăng tất có sơ hở. Lưu Bị cũng khó mà ngăn được Tào Bằng, huynh đệ ta cần vì tộc nhân mà tìm một đường ra.


Khoái Việt càng nói càng khiến Khoái Việt thần sắc biến đổi.


- Vậy theo cách nhìn của huynh trưởng, chúng ta nên làm gì đây?


- Ngày mai đệ đi tới núi Lộc Môn, bất kể thế nào cũng phải gặp Đức Công.


Hãy nói, đệ tử năm xưa của ông đã trở về Nam Dương. Nếu như không đành lòng thấy sinh linh Kinh Tương đồ thán, xin Đức Công hãy xuống núi, thay đệ tử ông nói tốt cho người.


Rất nhiều người đều biết lúc trước Bàng Đức Công rất muốn nhận Tào Bằng làm đệ tử.


Sau khi Tào Bằng thành danh, Bàng Đức Công không chỉ một lần tỏ ra tiếc nuối trước mặt người khác. Chỉ có điều, ai cũng không ngờ, Tào Bằng lại bái Hồ Chiêu làm thầy. Việc này cũng là nguyên nhân khiến Bàng Đức Công nản lòng thoái chí. Lại sau khi Hoàng Thừa Ngạn vừa rời Hứa Đô, chưa kịp quay về thì Bàng Quý ốm chết, cuối cùng khiến cho Bàng Đức Công nhập núi Lộc Môn, từ đó về sau lánh đời không ra. Trừ một số ít người ra thì không ai biết rõ tung tích của ông ta.


Vừa khéo Khoái Lương chính là một trong số ít người đó.


- Ngoài ra, Tào Hữu Học khi vừa tới Nam Dương, đệ hãy phái Khoái Chính đi một chuyến tới Vũ Âm, thăm dò Tào Bằng.


Ta nhớ Dương Nhi hiện nay nhàn rỗi ở nhà, vậy hãy phong cho y một chức quan, đi một chuyến thay ngươi và ta, Tử Nhu nghĩ thế nào?


Từ lúc đến Dĩnh Âm, đám người Đỗ Kỳ, Lư Dục và Tào Bằng liên tục bàn luận việc sau khi hắn đảm nhiệm chức vị Thái Thú Nam Dương sẽ mang đến những ảnh hưởng gì.


Tào Bằng cũng đoán chừng hắn đến sẽ khiến rất nhiều người chú ý.


Muốn lặng lẽ đi nhậm chức ư?


Khả năng rất khó.


Ở vùng đất Nam Dương này, bất kể có gió thổi cỏ lay gì thì thế gia hào môn sẽ biết trước đầu tiên.


Hết cách, bởi vì đó là một đám địa đầu xà! (rắn địa phương)


Cho nên, Tào Bằng cũng chẳng định che giấu hành tung, sau khi đến Ngô Phòng thì lập tức lên tiếng sai người thông tri đến Giả Hủ Vũ Âm, chính thức báo cáo quan viên Nam Dương là hắn sắp đến Vũ Âm. Chẳng qua, sau khi qua núi Trung Dương, hắn cũng không ngay lập tức đi tới huyện Vũ Âm, mà mang theo đám người Bàng Đức và Đỗ Kỳ, Hoàng Nguyệt Anh, Hạ Hầu Chân, Đặng Ngải đi đến trấn Trung Dương, ngủ lại một đêm ở đó.


Trấn Trung Dương là quê hương của hắn.


Tào Bằng không thể nào quên lời dặn dò của mẫu thân đối với hắn trước lúc xuất phát.


"Tới Nam Dương rồi nhớ về nhà tổ tại quê nhà thu hồi lại điền sản."


Vì thế Tào Bằng liền đến thẳng trấn Trung Dương.


Nhoáng cái đã mười năm.


Mùa thu mười năm trước, Tào Bằng giết Thành Ký nên đã cùng cha mẹ với cha con Vương Mãnh cùng nhau trốn khỏi trấn Trung Dương, chạy nạn tới Cức Dương. Buổi tối ngày hôm đó, gió tuyết nổi lên...nhưng cũng từ đó vận mệnh của Tào Bằng bắt đầu thay đổi nghiêng trời lệch đất.


Ai cũng không thể ngờ, Tào thợ rèn trung thực năm xưa còn rất bình thường trên trấn mà nay đã trở thành Thứ Sử Lương Châu?


Ai cũng không thể ngờ, cậu thiếu niên cả ngày mắc bệnh ốm yếu nhìn như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi nào ngờ giờ lại trở thành Thái Thú Nam Dương.


Ngay lúc Phi Đà binh mở đường, Bạch Đà binh vây quanh xe ngựa từ bên ngoài đi vào trong trấn Trung Dương thì là lúc toàn bộ trấn Trung Dương cũng theo đó mà sôi trào.


Thái Thú Nam Dương!


Đây chỉ là một trấn Trung Dương nho nhỏ, từ lúc xây dựng trấn cho tới nay chưa có một quan viên lớn nào đến.


Đặc biệt Vũ Âm còn thuộc cai trị của Tào Tháo, đương nhiên với Trấn Trung Dương cũng thuộc về Triều đình. Nghe nói vị Thái Thú Nam Dương này rất khó lường, hơn nữa tuổi trẻ, nghe nói còn chưa tới hai mươi lăm tuổi. Tuổi trẻ như vậy mà đã lên được vị trí Thái Thú Nam Dương rồi, nhất định là một người có bản lĩnh lớn. Không chỉ khiến dân chúng bàn tán xôn xao, ngay cả tam lão lý trưởng trên trấn cũng xếp ngoài mười dặm ở trấn Trung Dương, xếp thành hàng nghênh đón.


Chỉ có điều, ai cũng không nghĩ tới vị Thái Thú Nam Dương này chính là một nhà Tào gia giết người chạy trốn năm xưa.


Mười năm trôi qua, cảnh còn người mất.


Người cũ Trấn Trung Dương mười năm trước mà nay không còn nhiều lắm.


Những người còn lại cũng có người còn nhớ rõ "Tào thợ rèn". Nghe nói Thái Thú Nam Dương mới nhậm chức tên là Tào Bằng, bọn họ không khỏi cảm thấy nghi hoặc.


- Ba của đứa nhỏ, Tên của vị Thái Thú Nam Dương này sao nghe quen quá vậy?


- Là sao?


- Huynh còn nhớ Tào lão gia lúc trước ở đầu trấn phía tây không?


- Ý nàng nói...Tào thợ rèn sao?


- Đúng vậy!


Một thôn phụ ôm đứa nhỏ, nói khẽ:


- Nhưng muội còn nhớ rất rõ, con trai của Tào thợ rèn cũng tên là Tào Bằng.


- Suỵt!


Trấn Dân Giáp, cũng chính là trượng phu của thôn phụ kia vội vàng ra hiệu cho nàng đừng nói nữa.


- Phụ nữ đừng có ăn nói lung tung.


Tào thợ rèn nay sống hay chết còn chưa rõ. Hơn nữa đứa con trai của Tào gia lúc nào cũng bệnh tật, sao có thể là Thái Thú đại nhân được? Cùng tên, chỉ là cùng tên mà thôi. Nàng đừng nói lung tung, nếu chẳng may Thái Thú đại nhân nghe được, nói không chừng sẽ định tội danh nàng ăn nói xằng bậy.


Thôn phụ kia bị đe dọa làm hoảng sợ, lập tức ngậm chặt miệng.


Chỉ có điều hai vợ chồng này cũng không biết ngoại trừ bọn họ thì cũng có không ít người đều không hẹn mà cùng nhớ đến nhà Tào thợ rèn trung thực kia. Nhưng không ai dám mở miệng, bởi vì trong mắt bọn họ căn bản là không thể đem Tào thợ rèn liên hệ với vị Thái Thú đường đường kia được.


Ngày hai mươi tám tháng mười hai, thời tiết rất đẹp.


Liên tiếp vài ngày đều có ánh nắng mặt trời, trời trong nắng ấm.


Tuyệt đọng trên quan đạo đã hòa tan, trong vùng quên ở bên đừng đã lộ ra một chút màu xanh nhạt.


Xa xa một đội xe ngựa đang đi tới.


Đi trước ước chừng một đội quân chừng hai trăm tả hữu.


Đều thuần áo giáp màu trắng, cưỡi ngựa lương câu Đại Uyên, trường mâu, đại đao dưới sự phản xạ của ánh nắng mặt trời mà từ xa đều có thể nhìn thấy rất rõ.


Sau kỵ quân còn là một hàng xe ngựa.


Mà ở sau xe ngựa còn có một đám quân tốt hình thù quái lạ.


Lạc đà trắng Tây vực, áo giáp màu trắng, đại đao cường cung toát lên một luồng sát khí kỳ lạ khó hiểu.


Nhìn thấy nhóm binh mã này, dân trong trấn đều ồ lên hoảng sợ. Bọn họ phần lớn đều cả đời sống ở tại núi Trung Sơn, là những người dân hiền lành trung thực, chưa từng nhìn thấy con vật quỷ dị như thế kia. Lạc đà màu trắng, áo giáp trụ màu trắng chỉ lộ ra cổ và đầu. Tam lão đứng đầu vội quay đầu lại quát lớn, rồi sau đó chỉnh trang lại quần áo, cố gắng làm ra vẻ tươi cười rạng rỡ, bước nhanh lên.


- Tam lão Trương Thành Trung Dương bái kiến nghênh đón Thái Thú đại nhân.


Lão kính sợ phủ phục ở bên đường.


Tam lão vừa quỳ xuống, những người còn lại đều quỳ xuống theo.


Đội kỵ binnh dừng lại, Trương Thành đang phủ phục trên mặt đất có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ mũi chiến mã phun ra.


Và theo đó, tiếng móng ngựa vang lên.


- Trương lão tiên sinh, xin đứng lên.


Trương Thành ngẩng đầu lên, thấy một thanh niên khôi ngô đang cưỡi một con ngựa cao to dừng lại cách lão không xa. Không biết vì sao, Trương Thành cảm thấy thanh niên này có chút quen quen, nhưng lão lại có thể khẳng định lão chưa từng gặp người thanh niên này, vô cùng lạ lẫm.


Trong lòng lão không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tuy nhiên Trương Thành cũng không dám chậm trễ.


- Thái Thú đại nhân đích thân tới trấn nhỏ, là vinh dự của trấn nhỏ.


Tiểu nhân đại diện cho ba nghìn bảy trăm bà con trấn Trung Dương chuẩn bị một ly rượu nhạt đón gió đại nhân.


Khi nói chuyện, một thanh niên cầm một khay, trên khay được đặt một bình rượu đồng tước tinh xảo. Thanh niên hai tay giơ cao qua đỉnh đầu, nơm nớp đi tới con ngựa cao khác thường kia, rõ ràng là cực cao, cực to lớn, cường tráng rất giống sư hổ thú. Gã là trưởng tôn của Trương Thành, năm nay hai mươi hai tuổi. Vì lần kính rượu này, Trương Thành đã phí không ít tâm tư mới chọn được được đứa con trưởng tôn này.


- Thảo...thảo....thảo dân kính rượu đại nhân.


Thanh niên đang cưỡi sư hổ thú kia đúng là Tào Bằng.


Nhưng thấy ánh mắt hắn nheo lại, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ quái dừng thật lâu trên người tam lão kia, không nói lời nào.


Tào Bằng vươn tay tiếp nhận chén rượu, từ trên ngựa giơ lên cao kính dân chúng trấn Trung Dương đang cung kính đứng xung quanh mình, sau đó ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.


- Trương lão, có nhận ra ta không?


Tào Bằng nắm cốc rượu trong tay, đột nhiên trầm giọng hỏi.


Trương Thành nghe vậy ngẩn ra, ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Tào Bằng:


- Đại nhân, thứ cho tiểu nhân mắt mờ, không biết là may mắn được quen biết đại nhân.


- Mười năm trước, ta đi ra từ nơi này...


- Hả?


Trương Thành hoảng sợ, nghe giọng điệu của vị Thái Thú Nam Dương này dường như là người trấn Trung Dương?


Lão cẩn thận nhìn, càng nhìn lại càng thấy quen mắt nhưng lại không nhớ nổi lai lịch của Tào Bằng.


Tào Bằng liếc nhìn Trương Thành, đột nhiên thở dài.


Mười năm trước, Trương Thành là tam lão trấn Trung Dương này, mà lúc đó Tào Bằng chỉ là một thảo dân. Mười năm sau, Tào Bằng làm Thái Thú Nam Dương, còn Trương Thành lại vẫn là tam lão trấn Trung Dương. Lúc trước, Trương thị đến cửa hành Thành Ký trấn Trung Dương bán ngọc bội gia truyền tổ tiên lấy tiền mặt, bị Thành Ký nhìn trúng muốn nuốt hết, vì thế đã vu cáo hãm hại Trương thị là kẻ trộm. Trương Thành là tam lão trấn Trung Dương biết rõ Trương thị bị vu cáo hãm hại nhưng không chút do dự đứng về phía Trương Ký... khiến cho Vương Mãnh, Trương thị phải chịu tai ương lao ngục.


Tuy nhiên cũng bởi vì sự việc này mới khiến Tào Bằng giận giữ giết Thành Ký.


Mười năm!


Tào Bằng năm xưa lúc rời khỏi trấn Trung Dương, từng thề là một ngày nếu quay về sẽ phải khiến những kẻ năm xưa ức hiếp mẫu thân hắn phải chịu khổ sở.


Nhưng không biết vì sao, khi hắn nhìn thấy Trương Thành kia đầu tóc bạc phơ, trên mặt đầy nếp nhăn, tâm tư trả thù đột nhiên phai nhạt đi.


Hắn, đường đường là Thái Thú Nam Dương.


Cần gì phải tính toán chi li với kẻ không đáng?


Con người khi thay đổi vị trí, đối với sự việc đã qua sẽ buông bỏ tiêu tan. Hai người, đã không còn cùng cấp độ, nên Tào Bằng đã không còn sát tâm đối với Trương Thành nữa. Nghe Trương Thành trả lời như vậy, Tào Bằng không kìm nổi ngửa mặt lên trời cười ha hả.


Cười xong khiến hắn cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.


Con người thường nói gặp lại nhau nụ cười làm tiêu tan ân thù.


Khi Tào Bằng gặp lại Trương Thành, những oán hận từng có trong lòng lại không chút gợn sóng nữa.


Hắn đột nhiên vung tay lên, roi ngựa trong tay quăng trên đầu Trương Thành ba cái, thở dài một hơi, sau đó quay lại hô với Bàng Đức:


- Lệnh Minh, có nguyện theo ta đi vào thăm nơi ở cũ năm xưa không?


Bàng Đức ở trên ngựa chắp tay:


- Mong còn không được, Công tử, mời!


Tào Bằng cầm cốc rượu đặt trả vào khay, rồi thúc ngựa đi.


Sư hổ thú hí lên một tiếng, cất vó chạy đi. Dân chúng xung quanh trấn Trung Dương lập tức xôn xao dạt ra tránh đường.


Bàng Đức lệnh cho Phi Đà binh phóng ngựa đi theo, trong chớp mắt đã vọt vào trấn Trung Dương.


Trương Thành vẫn chẳng hiểu gì cả.


Lúc này, một thanh niên giục ngựa đi tới trước mặt Trương Thành, mỉm cười nói:


- Trương lão không cần lo lắng, Công tử nhà ta nếu làm như vậy, chắc hắn sẽ không so đo chuyện đã qua. Chỉ có điều trấn Trung Dương cần phải có chút thay đổi, đến lúc đó mong rằng Trương lão chớ trách tội.


- Xin hỏi...


- Tại hạ Đặng Chi Cức Dương, là Tư Mã dưới trướng Công tử.


- Đặng công tử, Thái Thú đại nhân...


- Có lẽ Trương lão đã quên vụ huyết án mười năm trước tại cửa hành Thành Ký trấn Trung Dương?


- A?


Trương Thành nghe được bốn chữ cửa hàng Thành Ký, giật mình cả người lạnh run. Cuối cùng lão ta đã nhớ vì sao nhìn Tào Bằng quen quen. Tào Cấp, thợ rèn tại đầu trấn phía tây, còn thiếu niên Tào Bằng lúc đó trong người không khỏe cho nên cơ thể gầy yếu, có chút xanh dớt yếu ớt. Nhưng hiện nay cơ thể hắn cường tráng, tướng mạo Tào Bằng cũng càng trở nên giống Tào Cấp.


Đặng Chi khoát tay, đoàn xe lại tiến lên.


Bạch Đà binh áp theo sau, dưới sự suất lĩnh của Khương Phố chậm rãi tiến vào trấn Trung Dương.


- Quả nhiên là người nhà Tào thợ rèn!


Một thôn phụ thất thanh nói to, lại bị trượng phu giơ tay ra bịt miệng lại.


- Muốn chết phải không... "Tào thợ rèn" là câu mà nàng có thể tùy tiện nói ra sao?


Còn nữa, nàng là phụ nữ có chồng rồi, nên hiểu chuyện chứ. Đó đường đường là Thái thú đại nhân, nàng còn ăn nói như vậy nữa, cẩn thận đầu rơi xuống đất.


Thôn phụ lập tức ngậm miệng lại.


- Thật sự là con trai của lão Tào gia ư?


- Thật không ngờ...Lão Tào gia lại có được đứa con làm quan to như này.


- Cha của đứa nhỏ, muội còn nhớ năm xưa chàng và A Phúc với Đầu Hổ ca quan hệ rất tốt, không bằng đi bái kiến một chút, biết đâu có chút tiền đồ.


-...Ta đã từng nói, một nhà Tào lão ca không thể so với thường dân được.


Dân chúng trong trấn bàn luận lung tung, lộn xộn, có gì nói đó.


Có kinh ngạc, có ngưỡng mộ, lại cảm thấy sợ hãi khó hiểu.


Mà Trương Thành thì sắc mặt trắng bệch, ngơ ngác đứng ở bên đường, rất lâu không nói nên lời.


Lúc trước, lão vì đón ý hùa theo huynh đệ bổn gia Vũ Âm Lệnh, không tiếc che giấu lương tâm mà khiến Trương thị bị oan...Hôm nay, báo ứng đã đến, báo ứng đã đến!


- Cha, cha làm sao vậy?


Trương Thành mất một lúc lâu mới gượng cười:


- Con à, họa lớn đến rồi, họa lớn đến rồi...


Căn nhà tổ truyền của Tào gia ở đầu tây trấn Trung Dương, giờ đây đã trở thành một đống hoang tàn.


Những đoạn tường đổ nát, như nói cho mọi người biết, rằng nơi này trước kia từng có người ở, còn lại là những đống gạch ngói bị chôn vùi dưới đám cỏ dại. Ở đây, chính là nơi ở ban đầu của Tào Bằng khi hắn mới hồi sinh. Tào Bằng dừng ngựa ngoài tường, vứt cương ngựa đó mà đi…


Đứng bên ngoài bức tường đổ nát, hắn hướng ánh mắt nhìn vào bên trong, trong mắt ánh lên nét thương cảm.


Hắn vẫn nhớ phòng ngủ của hắn là ở chỗ nào, phòng của cha mẹ ở chỗ nào. Còn cả chiếc lò rèn sắt ở sát ngay cổng lớn, nơi mà Tào Cấp dùng để sửa chữa những đồ nông cụ bị hư hỏng nữa. Mà nay, chiếc lò sắt đó đã không còn dấu vết, chỉ còn lại một đống đất cháy đen mà thôi.


Bọn người Bàng Đức không đi cùng lên, mà xuống ngựa cảnh giới cách đó hai mươi bước.


Cất bước đi vào trong sân, Tào Bằng đứng ngẩn ra ở đó, không nhúc nhích.


Giờ khắc này, hắn nhớ đến Vương Mãnh.


Còn nhớ lần đầu tiên gặp Vương Mãnh, là vào ngày thứ ba sau khi hắn tái sinh. Vương Mãnh săn được trên núi một con Nai mang về, cao hứng đưa cho mẫu thân, nói người nấu chín. Thế nhưng hiện nay, Vương Mãnh đã khuất núi! Vương Mãi ở tận thành Long Kỳ xa xôi, chẳng biết khi nào mới có thể trở về.


Phía sau, vang lên tiếng bước chân.


Chính là Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân theo vào.


-Lúc nhỏ, ta lớn lên ở nơi này.


Tào Bằng quay đầu lại, trên mặt thoáng lộ nét cười, có vẻ như đang giải thích với Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, lại cũng giống như đang tự nói một mình:


-Ta còn nhớ rõ, nhà bếp ở bên kia… hồi đó ta mới ốm dậy, ngồi ngẩn ngơ ở bậc thềm đó. Hổ Đầu chạy từ bên này tới, khoe với ta là Mãnh bá mua cho hắn một cây dao săn. Ta nhớ rõ, lúc đó hắn rất vui, không ngừng khoe khoang trước mặt ta, còn bị Mãnh bá dạy dỗ cho một trận.


Con dao săn đó, là món hung khí đầu tiên mà ta dùng để giết người.


Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, hai người nắm lấy một bàn tay của Tào Bằng, bầu bạn bên cạnh hắn.


Còn Đặng Ngải thi tò mò đứng bên ngoài cửa, mắt nhìn cảnh hoang tàn đổ nắt này, mà không khỏi lộ vẻ nghi hoặc.


Y không từng nếm trải quãng thời gian gian khổ nhất của bọn Tào Bằng, Đặng Tắc, từ khi y được sinh ra, thì bọn Tào Bằng đã đứng vững ở Hứa Đô rồi.


Tuy lúc nhỏ, thường nghe mẫu thân kể vể những tháng năm gian khổ đó, nhưng dù sao cũng chưa từng được trải qua, cho nên y cũng chẳng cảm nhận được gì nhiều.


Tuy nhiên, nhìn thấy khung cảnh hoang tàn này, dường như Đặng Ngải cũng hiểu ra!


Theo bản năng, y nắm chặt đốc kiếm, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ phẫn nộ:


-Ai gây nên chuyện này?


Lúc này, từ đằng xa vọng lại một mớ âm thanh hỗn loạn.


-Chuyện gì vậy?


Tào Bằng nghe động, quay người lại, nhíu mày hỏi.


Thấy Thái Địch đang chạy bộ tới:


-Thưa thầy, có một người tự xưng là người quen cũ của thầy, đến xin cầu kiến.


-Người quen cũ?


Tào Bằng ngẩn người, cất bước bước ra khỏi đống hoang tàn.


Thấy bên ngoài có một thanh niên, thân người cao chừng bảy thước sáu tấc, khoảng hai mét hai, có vẻ rất khôi ngô cường tráng.


Xem tuổi tác, chắc cũng không hơn kém Tào Bằng bao nhiêu, chạc tầm hai lăm tuổi.


Gương mặt màu đồng hun, thấy rõ là do làm việc ngoài trời mà nên. Trên người y mặc một chiếc áo chùng bằng vải thô, loại chuyên dùng cho gia đinh, dưới chân đi một đôi giày vải. Nhìn thấy Tào Bằng, người thanh niên ngoác miệng cười, y nhanh chân bước tới hai bước, chắp tay nói:


-A… Tào thái thú còn nhớ Nam Bang không?


Nam Bang?


Tào Bằng nhìn người thanh niên, dường như có chút quen thuộc.


Nhưng hắn dám quả quyết là người thanh niên này và hắn không có qua lại gì nhiều.


Nếu như quả có giao tình, thì đó hẳn là từ trước khi Tào Bằng tái sinh. Ít nhất thì trong ký ức của Tào Bằng, ấn tượng về người thanh niên này hết sức mơ hồ.


-Trần Thức đây… Còn nhớ không?


Người thanh niên thấy rõ nét mơ hồ trên mặt Tào Bằng, không nhịn được nói: xem tại Ebook Full.Net


-Hồi nhỏ, ngươi, còn có Hổ Đầu ca, ba người chúng ta thường chơi đùa với nhau mà.


-A…


Tào Bằng chỉ vào Trần Thức:


-Ta nhớ ra rồi!


Tuy nhiên, điều hắn nhớ ra không phải là mối quan hệ giữa hắn và Trần Thức, mà là nhớ ra hình như trong Tam Quốc có một nhân vật tên là Trần Thức. Chỉ có điều hắn không chắc, là Trần Thức trước mặt hắn đây, liệu có phải là người trùng tên hay không. Nhưng lại nghe y nhắc đến Hổ Đầu, thì ắt là không sai rồi.


Tào Bằng biết rõ, tên mụ của Vương Mãi không phải ai cũng có thể gọi, trừ khi đó là người có quan hệ rất thân thiết.


Hơn nữa, ngay lúc đầu khi y mở miệng gọi "A…", e là định gọi tên mụ của Tào Bằng.


Cho nên có thể thấy, mối quan hệ giữa cái người tên Trần Thức này với hắn, với Vương Mãi, chắc chắn là không xa lạ gì. Những ký ức còn xót lại của Tào Bằng, dường như đều rất mơ hồ, Tào Bằng sớm đã quên hết cả rồi. Nhưng Trần Thức lại có vẻ rất cao hứng, liên tục gật đầu:


-Nhớ ra rồi à? Ha ha, hồi nhỏ chúng ta thường cùng nhau bắt cá ở dòng suối ngoài thành đó. Ngươi còn nhớ không, vị nho sỹ dại chữ cho chúng ta ấy? Là do ta nhìn thấy chứ ai…nhưng sau đó ta theo cha đi kiếm sống, khi chở về thì ngươi và Hổ Đầu đã rời đi mất rồi.


Quả đúng là bạn từ thủa nhỏ!


Trên mặt Tào Bằng lộ ra một chút nét cười.


Hắn khoát tay ra hiệu cho bọn Bàng Đức để người thanh niên bước qua, đoạn bước nhanh hai bước, đến gần Trần Thức.


-Nếu không nhờ ngươi nhắc tới, suýt chút nữa là ta quên mất bạn cũ năm xưa.


-Đúng vậy, ta cũng không ngờ là còn có thể gặp lại ngươi…sau khi ngươi rời đi được hai năm thì ta trở về. Sau khi nghe ngóng mới biết là người đã gây ra họa lớn. Khi đó ta vốn định đi tìm ngươi, nhưng cha ta bệnh nặng, ta không thể rời đi được… Nhoáng một cái, thế mà đã qua mười ba năm chẵn.


Vậy là đi rồi!


Sau khi Tào Bằng tái sinh, chưa hề gặp qua Trần Thức.


Sở dĩ cảm thấy có chút quen thuộc, chắc hẳn là do dấu vết ký ức của Tào Bằng cũ để lại.


-Khi ta trở về, thì nhà của ngươi đã biến thành như thế này rồi.


Nghe người ta nói, là người nhà Thành gia đến truy bắt ngươi, nhưng không tìm thấy, nên đốt cả nhà của ngươi và nhà của Hổ Đầu. Hai năm trước từng có người định đến chiếm lấy nơi này, nhưng bị ta ngăn cản. Ta biết, thế nào cũng có một ngày người và Hổ Đầu sẽ quay trở lại mà… Đúng rồi, bây giờ Hổ Đầu có khỏe không? Sao không thấy hắn? Ha ha, cái tên đó, có phải vẫn còn thích tranh đấu như trước kia không.


Trần Thức huyên tha huyên thuyên, tuôn liền một tràng.


Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, thì thông qua nhưng lời nói của y, hắn cũng đại khái hiểu được tình hình.


Nhà tổ của Tào gia là do bị Thành gia đốt cháy. Nguyên nhân là do hồi đó Thành Nghiêu phái người đến bắt Tào Bằng, không ngờ Thành Ký lại bị Tào Bằng giết chết, sau đó cùng với gia đình Vương Mãi trốn khỏi trấn Trung Dương. Tên Thành Nghiêu đó trong lúc giận giữ, đã ra lệnh cho người đốt luôn hai căn nhà để chút giận…


Nhưng, Thành Nghiêu đã chết!


Nhẩm tính thời gian, thì cha con Thành Nghiêu chết cũng phải có đến gần mười năm rồi.


Tào Bằng cười, vỗ vỗ vào cánh tay của Trần Thức:


-Trần Thức, đa tạ ngươi!


-Sai, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Lang đi.


Trần Thức thật biết nói chuyện, một câu này thôi là đã có thể rút ngắn khoảng cách. Vậy là Tiểu Lang là tên mụ của y, cũng là cách mà hồi nhỏ bọn hắn thường xưng hô với nhau.


Tào Bằng nói:


-Vậy thì đạ ta nhé, Tiểu Lang.


-Ha ha, hồi nãy ta vẫn có chút không dám tin, không ngờ quả nhiên đúng là ngươi rồi.


Người làm thế nào mà làm lên đến Thái thú thế?


-Chuyện này, nói ra thì dài lắm… Đúng rồi, lần này ta trở về là định xây lại nhà tổ. Còn cả nhà của Mãnh bá nữa, cũng xây sửa lại luôn. Ngươi giúp ta dò hỏi xem, nhà cũ năm xưa của Hổ Đầu bây giờ do ai chiếm cứ. Ta có thể bỏ tiền ra mua lại…


-Mua cái khỉ gì!


Trần Thức nói:


-Nhà cũ của Hổ Đầu cũng không khác gì bên này, đều bỏ hoang, không có ai ở hết.


Nếu ngươi muốn sửa lại, thì lát nữa ta đi kiếm mấy người đến giúp. Trấn Trung Dương bọn ta không dễ gì có được một vị quan lớn như ngươi, trong lòng mọi người đều lấy làm vui mừng lắm. Người chỉ cần lên tiếng, chắc chắn có thể xây sửa xong trước vụ nông, sẽ to hơn cả nhà của Trương Thành gia nữa.


Đúng rồi, Hổ Đầu ca bây giờ ở đâu?


-À, hắn làm Tây bộ Đô úy ở thành Long Kỳ, Lương Châu.


-Tây bộ Đô úy?


Trần Thức nghe nói, lại giật mình thêm một cái.


Y nhìn chằm chằm vào Tào Bằng, một lúc lâu sau đột nhiên nói:


-A Phúc, không phải ngươi muốn nói với ta rằng, Tào thúc phụ bây giờ chính là Lương Châu Thứ sử đó chứ?


-Đúng vậy!


Trần Thức nghe vậy, mặt nghệt ra như ngỗng.


Núi Trung Dương là nơi giao hội giữa Nam Dương và Nhữ Nam, những người buôn bán lui tới không ít, tin tức cũng có thể nói là thông suốt.


Trần Thức từng nghe người ta nói, Hứa Đô có một Tào Tam Thiên, văn võ song toàn. Ở Tây Bắc đánh cho Mã Đằng thê thảm bỏ chạy, có thể nói là bậc anh hào đương thời.


Tuy nhiên, Trần Thức không từng nghĩ rằng Tào Tam Thiên đó có mối liên hệ gì với Tào A Phúc, người bạn chơi đùa hồi nhỏ của mình.


Dù cho, Tào Bằng có xuất hiện ở trấn Trung Dương với thân phận Nam Dương Thái thú, thì y cũng không nghĩ xa đến như vậy. Thợ rèn Tào Cấp năm xưa, không ngờ lại là bậc cao nhân ẩn sỹ? Y quả không cách gì tin được vào điều đó. Cho đến tận khi nãy, khi hỏi về Vương Mãi, nghe nói Vương Mãi đã làm lên đến chức Tây bộ Đô úy, Trần Thức mới giật mình. Lúc này hắn mới nghĩ đến mối liên hệ giữa Tào Tam Thiên của Lương Châu với Tào Cấp, và người bạn thủa nhỏ trước mắt đây, không khỏi cảm thấy một áp lực cực kỳ lớn lao.


Tào Bằng cả cười, vỗ vỗ vai Trần Thức.


-Lệnh Minh, hôm nay sẽ dừng chân ở trấn Trung Dương, ngươi hãy lệnh người hạ trại bên ngoài trấn.


Lập tức phái người đi đến Vũ Âm, báo với Giả Thái Trung là mùng một tháng giêng ta sẽ khởi hành, đi tới huyện Vũ Âm. Còn mấy ngày này, tạm thời dừng chân tại trấn Trung Dương. Nếu có việc gì thì phái người liên lạc với ta… à, thay ta gửi lời tạ lỗi đến Giả Thái Trung.


-Vâng!


Bàng Đức nhận lệnh bước đi, còn Trần Thức thì có chút ngẩn người.


-Tiểu Lang… à, phải rồi, tên tự của ngươi là do ai đặt vậy?


-À, mấy năm trước, ta vào trong huyện thành, nhờ một vị thầy bói đặt tên cho đấy. Lão nói là trong "tích Đại Nhã" có một cái tên Thức gì đó là Nam Bang, nên đặt tên tự cho ra là Nam Bang, vì cái tên này mà tốn mất của ta mười đồng tiền lớn, cái lão đó quả là lòng dạ đen tối.

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.