Cuồng phong nổi lên, tuyết rơi đầy trời.
Bông tuyết rơi lả tả, nhuộm đất thành một màu trắng xóa. Bầu trời Sơn Xuyên là một dải màu bạc, trong sương tuyết mù mịt ấy, như ẩn như hiện.
Có những con đường khó đi, nhưng có thêm trận bão tuyết này, đường lại càng khó đi hơn.
Tào Bằng và Tào Hồng tụ tập lại một chỗ, từ từ đi về phía chỗ Nghiệp Thành. Những người đi theo, có Chương Quận Tào Châu, đảm nhiệm đại đô đốc Tào Châu Hạ Hầu Lan. Viên đại đô đốc này chính do Tào Bằng bố trí, nhằm thiết lập thi hành phủ binh. Vị trí này, cao tương đương với Trung Lang tướng, không khác với chức tướng quân là bao. Nhưng so sánh với chức tạp hiệu tướng quân, lại có quyền lực hơn…bởi đây là đại đô đốc, nắm trong tay quân chính, thi hành hợp nhất binh nông, binh mục, nên quyền lực đương nhiên sẽ lớn hơn.
Tuy nhiên, trước mặt Tào Hồng và Tào Bằng, Hạ Hầu Lan biểu hiện rất khiêm tốn.
Sau khi đi qua sông, ngày đêm một người một ngựa trên hành trình, lại thêm đường xá đi lại khó, khiến cho tốc độ khó có thể tăng được.
Tào Bằng và Tào Hồng cũng không hề nóng vội.
Hiện tại hai người đã giải nhiệm, vì thế rất thảnh thơi, đương nhiên không vội gấp rút lên đường.
Chỉ cần tới Nghiệp Thành, nhưng tới quá sớm, cũng chẳng có ý nghĩa gì, không bằng đi từ từ.
- ta luôn cảm thấy, sư phụ và Tào Hầu giống người làm ăn hơn.
Ban đêm khi ở Long Lự Sơn, nghe thấy Từ Cái và mấy người nói chuyện
Trải qua một chặng đường xa, chí khí của đám con ông cháu cha nhà Từ Cái kia cũng giảm đi rất nhiều. Tuổi tác tuy không lớn lắm, nhưng cũng không có bất kì sự chia rẽ nào, nếu Từ Cái không ăn chơi trác táng, mọi người chắc hẳn cũng đã có thể chấp nhận.
Dẫu sao Từ Hoảng và Tào Bằng đều làm quan, cũng là quan to.
Nếu bởi một chuyện nhỏ, khiến cho hai người có khoảng cách, cho dù là Đặng Ngải hay Từ Cái, cũng không tình nguyện.
Còn Tào Bằng, cũng không có ý đi hòa giải quan hệ giữa bọn họ.
Mọi thứ đều có vẻ như rất tự nhiên, hóa giải ân oán, trong tính cách của Từ Cái cũng có vài phần hào khí của Đặng Ngải, hơn nữa cũng không phải loại bụng dạ hẹp hòi, hai người Vương Bình và Cao Sủng, tuổi tác còn nhiều hơn bọn họ, kinh nghiệm cũng phong phú, cho nên cũng không nhúng tay vào mấy khúc mắc đó.
Kể từ đó, mọi người đều cùng hòa thuận.
Ngồi trong trướng của doanh trại dưới chân núi Long Lự, Từ Cái ném hai viên than củi, cho cái chậu được nổi thêm lửa lên, để trong trướng ấm thêm tí chút. Vương Bình và Cao Sủng đang đun nước, còn Đặng Ngải lại kiểm tra việc học hành của Tôn Thiệu.
Tôn Thiệu giỏi võ, có thể nói là một nhân tài kiệt xuất.
Nhưng luận về đọc sách, đàm binh pháp mưu lược, lại là Đặng Ngải xưng hùng.
Nếu so sánh, Hướng Sủng kinh nghiệm phong phú, không hề kém hơn Đặng Ngải. Chỉ có điều không uyên bác và có hệ thống như Đặng Ngải.
Vương Bình kém cỏi nhất, gần như không biết đọc chữ.
Nhưng hắn có một thói quen cực kì tốt, đó chính là hiếu học...
Tôn thiệu tuy rằng không thích đọc sách, nhưng bị Tào Bằng bắt buộc, mỗi ngày đều đã bố trí bài học. Đương nhiên, Tào Bằng không có thể đảm nhận công việc này, vì thế liền đem trách nhiệm giám sát này giao cho Đặng Ngải.
Nghe được lời nói củaTừ Cái, Tôn Thiệu có chút không vui nói:
- mọi thứ đang tốt đẹp thế sao có thể nói được với sư phụ?
- không phải, không phải!
Từ Cái vội vàng xua tay, giải thích nói:
- Ta cũng không phải nói sư phụ thị phi, chỉ có điều vừa rồi đi tới lều lớn đưa thời khóa biểu học, chợt nghe hai người giáo sư và Tào Hầu nói nhỏ ở nơi nào đó, nói ngày nào đó sẽ tiến vào Kim Đẩu thế nào, đúng là kỳ quái, sư phụ sao có thể nghĩ ra nhiều chủ ý cổ quái thế này được? cha ta xưa nay vốn không tham tiền tài, lần này cũng không biết sao, lại tham dự, muốn kiếm một khoản…
- cái này….
Đặng Ngải gãi gãi đầu, thật sự không biết giải thích như thế nào.
Ý đồ xấu gã có nhiều, thực sự là rất nhiều, nhiều đến mức có khi khiến Đặng Ngải cũng cảm thấy hồ đồ.
Giống như cái hôm đi xuống ngày trước, thế mà giờ đây đã có tám cửa hiệu được mở ở Nghiệp Thành rồi.
Nghe nói cũng đã bắt đầu lên kế hoạch cho nhà thứ chín, nhà thứ mười. Mấu chốt là, cậu có thể kiếm được tiền, thậm chí là rất nhiều tiền. Ngay đến cả Tào Nam cũng thì thầm: nếu Tào Bằng đi kinh thương, nhất định có thể trở thành thương nhân có tiền nhiều nhất trên đời này.
- đúng rồi, cậu rút cuộc là đang làm chuyện gì nhỉ?
Ta xem mấy ngày nay, hắn và Tào Hầu đều tụ tập cùng một chỗ to nhỏ gì với nhau, mỗi lần nói xong, Tào Hầu đều có vẻ vô cùng hưng phấn.
Từ Cái gãi gãi đầu
- ta cũng không rõ
Chỉ nhớ rõ lần trước ở Trường An khi, sư phụ và cha ta nói cái gì liên quan đến triệu tập lưu dân, thợ khéo... Còn nói thật nhiều đến những danh từ cổ quái. Ta sau lại còn hỏi cha ta, và sư phụ đang nói về chuyện gì. Cha ta nói, người cũng không rõ! Chỉ có điều nghe sư phụ nói, hấp dẫn đến mê người, người không kìm nổi và đã tham gia. Tuy nhiên ta nghe nói, lần này Tào Hầu và sư phụ đang làm một chuyện rất lớn.
Không chỉ có ba người bọn họ, mà họ còn chuẩn bị lôi kéo những người khác tham dự.
Nhưng cụ thể là cái gì?
Ta thật sự cũng không rõ lắm... Dù sao sư phụ cũng nói rồi, và ta cũng nghe không hiểu. Cái gì cổ phần, cái gì làm khoán bao, cái gì tư bản.. Trời, còn nói phải tới canh bánh trôi. Canh bánh trôi là cái gì?
Bên trong căn lều nhỏ, năm tướng quân phủ Tiểu Duyện chúc, đều tỏ vẻ mơ màng.
- Ngươi xem, chúng ta khởi công ở khu đất hoang chương thủy tây, nếu hoàn toàn xây dựng cải tạo lại, cần năm trăm ngàn giờ công. Nếu dựa theo thói quen trước kia, triệu tập lao dịch, tiêu hao thời gian càng nhiều... Triều đình cần trả lượng lớn tiền lụa, để mà lao dịch, đồng thời còn muốn chiếu cố vụ mùa và đủ loại hạn chế, đem tây thành xây dựng cải tạo, không thể ít hơn ba năm.
Nhưng chúng ta tiếp nhận sự tình này, mộ binh năm nghìn lưu dân.
Chăm lo mọi mặt hàng ngày, mỗi người một ngày có thể tiêu hao trăm tiền…Năm nghìn người, mỗi người ngày tiêu hao một trăm tiền chính là năm trăm ngàn tiền. Đây là phí tổn của chúng ta! Nhưng xét toàn bộ công trình, ngươi nói triều đình phải đầu tư bao nhiêu tiền lương?
Ta lược tính đơn giản, chắc chắn cần chi hàng chục ngàn.
Nhưng nếu chúng ta nắm chắc trong tay tám mươi triệu lượng, có thể tiết kiệm được cho Đại vương hai trăm triệu lượng. Toàn bộ công trình xuống, một trăm ngày có thể hoàn thành. Trăm ngày... Cậu một trăm ngày chúng ta đã có ít nhất ba mươi triệu lợi nhuận, cớ sao mà không làm?
Tròng mắt của Tào Hồng dường như đã mở to hết cỡ.
Phương pháp Tào Bằng này tính toán, rất thô sơ, nhưng cũng rất đơn giản... Tuy nhiên có một điểm đó là, tập trung đại lượng lưu dân khởi công, có thể ở trình độ rất lớn, tiết kiệm lao động và giờ công. Tường thành thời kì Đông Hán, phần lớn đều được xây bằng đất, nguyên liệu cần có cũng không quá phức tạp. Gỗ có thể thu hoạch từ hướng tây bắc, vật liệu đá càng tùy ý có thể thấy được. Từ đó, có thể động thổ khởi công một tòa Trường An hoàn toàn mới...
Chỉ có điều đám lưu dân cùng với công tác quản lý, cần phải có người chuyên môn xử lý.
Cứ cho là như thế, dẫu sao đây cũng là một món lợi nhuận lớn.
Quan trọng nhất là, thông qua phương thức này, có thể sắp xếp cho lưu dân một cách ổn thỏa. Phát triển theo hướng tây bắc, một Trường An lớn hơn, có quy mô hơn, ắt không thể thiếu. Ở thời điểm xây dựng cải tạo thành mới, cũng thuận tiện giải quyết chỗ ở của lưu dân, đồng thời có thể khống chế. Mà theo thẳng thương lộ tây bắc, phần lớn Hồ Thương hội tụ, Trường An không thể tránh khỏi phải nghênh tới một xu hướng phát triển cao trào, đương nhiên sẽ lượng lớn công việc cần phải làm. Nhìn như có vẻ năm nghìn lưu dân, nhưng trên thực tế có thể mang đến hiệu quả và lợi ích khó có thể đánh giá được.
- Tử Long, có hứng thú không?
Tào Bằng thấy Tào Hồng trầm tư, cũng không thúc giục, đột nhiên quay đầu hỏi Triệu vân đứng phía sau.
- ah
Triệu Vân ngẩn người ra, có vẻ ngốc nghếch.
- đây là tiền quang minh chính đại, cũng chẳng có gì phải ngượng ngùng.
Nói thật, nhiều tiền không phải là chuyện xấu, nếu có thể quang minh chính đại có được, khiến nhà nhà an cư lạc nghiệp, ta xem cũng không phải không được. Thế nào? Nếu có hứng thú, thêm ngươi nữa! Cũng không cần ngươi phải bỏ ra cái gì, đến lúc đó chỉ cần thu tiền là được rồi.
Triệu Vân đã trở thành chuyên gia rồi!
Tuy rằng còn vẫn chưa có con nhỏ, nhưng cuộc sống áp lực, là không thể tránh khỏi.
Mã Vân Lộc sinh ra ở tây bắc, đương nhiên hy vọng có thể ở Trường An lập nghiệp. Nhưng ngày nay điều kiện cuộc sống ở Trường An rất cao, lại có chút không thuận lợi. Mã Vân Lộc đúng là có chút của cải, nhưng Triệu Vân nghèo hai bàn tay trắng. Tuy nói mỗi tháng đều có bổng lộc, muốn ở Trường An lập nghiệp, chung quy lại cũng có chút khó khăn.
Nghe Tào Bằng vừa nói như vậy, Triệu vân cũng động lòng!
-Chuyện này, cứ định thế đi!
Tào Hồng hạ quyết tâm, vỗ đét một cái vào đùi.
-Chỉ là chuyện này, nếu dựa vào sức mấy người chúng ta mà không thành... Ta sẽ cùng Tử Hiếu Tử Hòa thương lượng, ngươi cũng đi hỏi cha vợ ngươi xem, mời ông ấy ra mặt. Chúng ta liên kết, nặn bánh trôi thật to, xem kết quả thế nào?
-Ta không có gì phản đối
Bão tuyết, cuối cùng cũng ngưng rồi.
Đội ngũ lại khởi hành về hướng Nghiệp Thành.
Kiến An năm thứ mười bốn, đoàn người của Tào Bằng rốt cục cũng đến Nghiệp Thành.
Lúc này, Nghiệp Thành đã giăng đèn kết hoa, tràn ngập không khí vui mừng đón tân niên.
Kí kết hiệp định Long thành, khiến danh vọng của Tào Tháo nhất thời vô song. Theo hắn khải hoàn trở về. Nghiệp Thành trở thành căn cứ của Tào Tháo. Đại chiến không có khả năng xảy ra, hẳn đây là lúc nghỉ ngơi lấy lại sức là việc chính yếu. Điểm này, sau khi Tào Tháo trở về Nghiệp Thành, cũng đã cho thấy rõ.
Trăm họ đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Mà đối thủ Tào Tháo, cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Nói thật, một loạt hành động của Tào Tháo, khiến Tôn Quyền Lưu Chương, bao gồm Lưu Bị ở bên trong, đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Hiện tại Tào Tháo tính toán nghỉ ngơi lấy lại sức, đối với mọi người mà nói, cũng là thời cơ nghỉ ngơi.
Đặc biệt sau khi tin tức Tào Bằng được miễn đi ti đãi nhậm chức Giáo Úy được truyền đi, Tây Xuyên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Hán Trung bị Tào Tháo chiếm cứ, nhưng Tây Xuyên Thượng có gia manh quan là cửa ngõ, không cần phải lo lắng.
Nước Thục khó khăn, khó hơn cả lên trời.
Lưu Chương gia tăng bố trí phòng ngự, đồng thời bắt đầu chỉnh đốn đối với dân sinh Tây Xuyên.
Phá bỏ thì dễ dàng, kiến thiết lại mới là khó khăn.
Toàn bộ hệ thống kinh tế tây xuyên, gần như bị Tào Bằng phá hỏng gần hết. Muốn khôi phục lại, cũng không phải một hai năm đã có hiệu quả. Mà đây là một quá trình lâu dài, Lưu Chương cảm thấy mình có quá nhiều áp lực, cực kì lớn.
Cũng may, theo Lưu Bị đóng quân ở nam trung, thế nên Lưu Chương mới không hề vì nam man mà lo lắng.
thời gian ngắn ngủn một năm, Lưu Bị vẫn kiên trì đứng chắc chân ở Nam Trung. sau khi Lưu Chương suy nghĩ kỹ, quyết định dùng lời lẽ ngon ngọt với Lưu Bị. Hắn hạ lệnh, thả lỏng khóa cho Nam Trung, cho phép Lưu Bị ở Nam Trung tuyển quân mua ngựa. Phải biết rằng, Nam Man tuy rằng bị đánh bại vài lần, nhưng Ung Khải và Mạnh Hoạch vẫn còn đó.
Chỉ cần những người này còn ở nam trung, sớm hay muộn đều là một họa hại!
Lưu Bị ở trong thư trung cũng nói rõ, lấy lực lượng hiện tại của hắn, tự bảo vệ thì có thừa, nhưng tiến công lại chưa đủ...
Nói cách khác, hắn có thể bảo vệ cho nam trung, đảm bảo hòa bình ổn định cho Tây Xuyên.
Nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt nam man, khó khăn không nhỏ. Lưu Chương một mặt, cần thực lực của Lưu Bị, về phương diện khác, cũng không hy vọng hắn phát triển quá nhanh. Ta có thể thả lỏng cho Nam Trung, nhưng ngươi Lưu Bị muốn phát triển, còn phải nhìn sắc mặt ta. Đây là thái độ hết sức rõ rệt của Lưu Chương đối với Lưu Bị.
Trong tình huống như vậy, Lưu Bị cũng vô cùng thành thật.
Nghiêm túc cai quản nam trung, đối với Lưu Chương, cũng vô cùng tôn kính...
Về phần Tôn Quyền, ở Niên Trung khi bắt tay vào xây dựng cải tạo Kiến Khang, chuẩn bị đem trị sở tách rời Ngô Quận.
Nguyên nhân cũng vô cùng đơn giản, thuỷ quân đông lăng đảo của Tào Tháo ngày càng cường tráng lớn mạng. sau khi Lỗ Túc đảm nhiệm Đan Dương Thái Thú liền phát hiện, biên chế thuỷ quân đông lăng đảo, là nhất đại mười tiểu. thuyền chiến hình ngũ răng,. Chẳng những có thể đảm bảo được sức chiến đầu ở Trường Giang, đồng thời còn đang không ngừng phát triển mô hình chiến đấu ngoại hải. sau khi Bàng Đức đảm nhiệm Quảng Lăng Thái Thú, cũng càng ủng hộ nhiều cho Chu Thương.
Đồng thời, Chu Thương cũng không ngừng xuất kích, ở thượng nguốn phía trên, đả kích thủy tặc, bên ngoài biển, công kích hải tặc.
Tất cả đám tù binh thủy tặc hay hải tặc, đều được sắp xếp làm thuỷ quân.
Kể từ đó, sức chiến đấu thuỷ quân của Tào Tháo, cũng không ngừng được nâng cao.
Đồng thời, Lỗ Túc còn thăm dò được, Tào quân bắt đầu ở úc châu sơn xây dựng cải tạo bến tàu, tiêu phí số tiền lớn mời thợ thủ công từ Kinh Châu đến, tạo ra chiến hạm ngũ nha. Một khi Tào quân có thể tác chiến ngoài biển, như vậy đối với vùng duyên hải Giang, gây uy hiếp thật lớn. Đây cũng là điểm Tôn Quyền sợ hãi nhất! Một khi Tào quân có thể men theo ven biển lên bờ, một ngày một đêm, có thể tới Ngô huyện. Thế mới nói, Ngô huyện ngay bên miệng Tào Tháo đó sao?
Sau khi Tôn Quyền suy nghĩ thật lâu, mới hạ quyết tâm, di rời Ngô Quận.
Lại lời đồn đại trên giang hồ, Kiến Khang có long hưng khí. Vì thế Tôn Quyền quyết định, trị cho Kiến Khang...
Tổng thể mà nói, luận là Tào Tháo hay Tôn Quyền, hoặc Lưu Chương với Lưu Bị, sự vụ kế tiếp sau đó, là nghỉ ngơi lấy lại sức.
Vào lúc này, ai cũng không dám khinh suất khai chiến, để tránh phá phá hỏng đại kế.
Nhưng ai cũng rõ rằng, đây chỉ là thời gian hòa bình ngắn ngủi... Chỉ xem ai chiêu mộ được đủ lực lượng trước, thì trận chiến lớn sẽ bắt đầu được nổ ra.
Tuy nhiên, đối với lão bá tính mà nói, cứ nghênh đón một năm hòa bình cái đã.
-Đây là phủ đệ của ta?
Ở trước một tòa phủ đệ xa hoa, Tào Bằng dừng bước lại, nghi hoặc nhìn Tào Tuân.
-Lục ca, không phải ngươi nhầm rồi chứ.
Tào Tuân thân mặc áo bào đen, cười tủm tỉm nói:
-Nhầm là nhầm thế nào, đây là nhà cửa Đại vương ban thưởng cho ngươi.
cửa chính phủ đệ kia, cao lớn dày dặn, cũng khiến cho người ta một cảm giác sững sờ.
Biển cửa đen chữ vàng, thượng thư tân võ xã hầu bốn chữ to. Ngay tại thời điểm Tào Bằng đang có chút hồ đồ, cửa phủ mở ra.
Chỉ thấy Tào Nam ôm một đứa trẻ, ở phía sau nàng, còn có Thái Diễm, Hoàng Nguyệt Anh và Hạ Hầu Chân, cùng với đám người.Bộ Loan, Quách Hoàn
Người một nhà, đều đến hết cả rồi!
-Cha cha!
Một nữ đồng chạy ra từ phía sau cửa, nhìn bộ dạng khoảng chừng mười tuổi.
Cô bé chạy đến, ngay lập tức hướng về phía Tào Bằng, khiến Tào Bằng bất ngờ vui vạn phần...
Tào Oản, năm ấy chín tuổi, nhưng có lẽ do dáng người, làm cho người ta cảm giác cô bé đã trên mười tuổi.
-Con ngoan, nhưng càng ngày càng nặng rồi đấy!
Tào Bằng cười, ôm lấy Tào Oản xoay một vòng, rồi mới nhẹ nhàng buông cô bé xuống.
Trong rất nhiều người con gái, Tào Oản đúng là thân nhất với Tào Bằng. Đứa con cả Tào Dương, ngại ngùng một chút, đứng ở phía sau Hoàng Nguyệt Anh, hơi rụt rè. Về phần đứa nhỏ khác, thì có chút sợ hãi. Muốn lại gần, lại có chút sợ sệt. Cũng khó trách, Tào Bằng mà nay tứ nữ lục tử tổng cộng mười đứa nhỏ, chưa đứa nào ở cùng với hắn. Thế cho nên người thân nhìn thấy Tào Bằng, luốn có chút cảm giác xa lạ và sợ hãi.
Về phần đứa nhóc con, thì càng không cần phải nói.
-Đại vương nói, ngươi lặn lội đường xa, không cần nóng vội yết kiến.
Nghỉ ngơi cho khỏe đi... Hôm nay là cuối năm,cùng người nhà đoàn tụ. Ngày mai Đại vương triệu kiến ngươi sau cũng được... Đúng rồi, tốt nhất là cứ chuẩn bị đi. Đại vương lần này, có trọng trách giao phó, không bao lâu nữa sẽ có mệnh lệnh thôi.
Trọng trách?
Tào Bằng vừa nghe hai chữ này, liền thấy đau đầu!
Trọng trách, thường đại biểu cho phiền toái.
Xem ra hắn lần này ở Nghiệp Thành, cũng không trụ được lâu lắm...
-Lục ca, tạ ơn Đại Vương thay ta
Tào Tuân cười cười, cáo từ rời đi.
Trong lòng cũng cảm thán, năm đó kết nghĩa với Tào Bằng, chẳng qua vì giữ sĩ diện cho Tào Chân. Lúc đó có từng nghĩ đến, hắn sẽ có thành tựu hôm nay?
Tào Bằng nhìn theo Tào Tuân rời đi, cầm tay Tào Oản, đi lên bậc thang.
-Chị, sao mọi người cũng tới đây?
Tào Nam cười,
-Không chỉ là chúng ta, cha mẹ cũng đều đến đây... Hổ Đầu vốn cũng phải tới, nhưng lại có việc gấp, không thể đi theo. Đi thôi, cha mẹ đã đợi lâu rồi, mau tới bái kiến trước đi.
Tào Cấp và trương lão phu nhân cũng đến đây?
Tào Bằng không để ý tới đám người Hòa Thái Diễm đang hàn huyên, vội vào trong phủ.
Lão Tào đúng là không tồi, biết ta tới, đón hết mọi người đến, vừa lúc cùng nhau đoàn tụ lễ mừng năm mới.
Trong thâm tâm, không khỏi có vài phần cảm kích loại.
Hắn đi tới phòng, chỉ thấy Tào Cấp và lão phu nhân đang ngồi ở công đường.
Tào Bằng bước nhanh đến, thi hành đại lễ.
Tào Cấp và Trương thị, cũng lập tức đỡ hắn đứng lên...
So với khi ở Trường An, Tào Cấp béo lên, sắc mặt cũng hồng hào lên nhiều. Thoạt nhìn, chức vụ đại ti nông của gã, thực thanh nhàn. Theo Tào Cấp nói, Tào Tháo chỉ cần cắt cử vài trợ thủ đắc lực, về cơ bản không cần đi lo lắng công vụ. Sau khi Ở Hứa Đô tĩnh dưỡng một tháng, liền tới đoàn tụ với Tào Bằng.
-Chỉ có điều qua mười lăm, lại phải quay về Hứa Đô.
-Tại sao?
Tào Cấp cười nói:
-Ta dẫu sao cũng là đại ti nông... sau ngày mười lăm, sẽ bắt tay vào làm chuẩn bị cày bừa vụ xuân, mỗi ngày phải nhìn chằm chằm, để tránh bị người nói xấu. Ngươi cũng biết, chức đại ti nông này... trong triều không ít người trong lòng không phục rất. Nếu không thấy có mặt, ắt sẽ có người bất mãn.
-Nếu ai bất mãn, bảo gã đi tìm ta!
Tào Bằng lập tức mất hứng.
Thật vất vả lắm mới có thể cùng cha đoàn tụ, này không ngờ tới hơn mười ngày sau, đã lại phải li biệt.
Tào Cấp vỗ vỗ vào đầu Tào Bằng, cười mắng:
-Đừng vội nói xằng nói bậy, ngươi dẫu sao cũng là trọng thần triều đình, lại là võ xã hầu, sao có thể hành động như thế? Ta biết ngươi Tào diêm vương rất lợi hại, nhưng...
A Phúc này, hai năm nay, tính tính ngươi thay đổi cũng nhiều.
Nếu rảnh, đọc chút kinh thư... bốn mươi hai chương kinh đó, cũng có thể khiến cho ngươi trốn tránh họa được tai họa.
Bốn mươi hai chương kinh, là phật kinh!
Tào Bằng đúng là không phản đối với Phật giáo, nhưng cũng không dễ tin.
Lông mày hơi hơi nhíu lại, không tiện phản bác lại Tào Cấp, vì thế liền gật gật đầu đồng ý...
Nói chuyện một lúc với cha mẹ, sau đó Tào Bằng mới lui.
Vừa ra đại sảnh, chỉ thấy Thái Diễm đứng ở cuối hành lang dài, hướng về hắn vẫy vẫy tay.
-Phu nhân, lạnh như thế, sao chỉ có một mình ở trong này? Sao không về phòng chờ ta? xem tại EbookFull.Net
Thái Diễm trên mặt lộ ra một chút vẻ ưu tư.
-A Phúc, có chuyện ta muốn nói cho chàng
-Chuyện gì?
Thái Diễm do dự một chút, hạ giọng nói:
-Lần này chúng ta tới đây, Đại vương còn thông cáo, lệnh Kiều phu nhân và Thượng Hương cùng đến.
-Ah?
Tào Bằng giật mình, lộ chút ngạc nhiên
-Bọn họ hiện đang ở đâu?
-Ngay ở trong phủ... sau khi tới đây, Đại vương cũng không có hỏi, nhưng trong lòng ta, luôn có cảm giác bất an.
Đâu chỉ ngươi bất an, ta hiện tại cũng có chút bất an!
Tào Bằng gãi đầu, trong lòng tuy có chút không yên, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh.
Nếu đã đến rồi, cứ để mọi việc thuận tự nhiên thôi.