Chương 390: Luôn luôn chờ ngươi

Cách bậc thềm cửa nha phủ Hồng Thủy Tập khoảng mười bước, một nam tử thân mặc Hồ phục nằm trong vũng máu.


Tào Bằng nhận ra, tên nam tử mặc Hồ phục nàychính là tên mới nãy đụng vào hắn, cũng thiếu chút nữa tên người Hồ kia đã gây chuyện. Chỉ mới cách thời gian nửa nén hương, gã đã thành người chết, bảo sao Tào Bằng không kinh ngạc cho được? Hắn hít một hơi thật sâu, bản năng muốn đi qua điều tra rõ ràng, nhưng chân vừa nhấc lên lại hạ xuống.


Nơi này không phải là Trung Nguyên, không tới phiên hắn đứng ra xử lý mọi chuyện.


Huống chi hắn bây giờ đang phải che giấu thân phận, không được tùy tiện xuất đầu lộ diện.


Ngẫm nghĩ một hồi, Tào Bằng quyết định không làm gì vẫn là hay nhất. Mà lúc này, mấy tên gia đinh Đậu phủ đã chạy đến, trong đó có một tên ngồi xổm người xuống, sau một hồi xem xét cẩn thận, mới đứng dậy, ngoắc tay ra hiệu những tên khác tiến lên trước, nói vài câu vào tai mấy tên kia, sau đó tên gia đinh xoay người đi, vào bên trong phủ nha.


Tào Bằng lặng lẽ rời khỏi đám đông, ra hiệu Khương Tự và Vương Song đi theo hắn.


- Công tử, người kia…


- Người này đã bị mưu sát!


- A?


- Chúng ta về quán trọ trước,nói sau.


Tào Bằng không muốn ở trên đường lớn bàn luận việc này, liền dẫn Vương Song và Khương Tự, vội vàng trở về quán trọ.


Đi thẳng vào phòng khách, Tào Bằng rửa mặt, sau đó ngồi ở trong phòng, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh lúc nãy. Rõ ràng Hồ tử kia chết do bị mưu sát. Theo như tư thế gã ngã xuống đất thì khi gã đang đi về phía trước, liền bị người đâm một đao đằng sau mà mất mạng, dường như không kịp có phản ứng gì, liền ngã xuống mặt đất.


Chẳng qua, bởi vì tình hình lúc đó rất lộn xộn, Tào Bằng không thấy rõ ràng được vết thương trên thi thể.


Cho nên chỉ có thể đại khái đoán ra được quá trình tên Hồ tử kia bị mưu sát mà thôi. Bạn đang xem tại Truyện FULL - EbookFull(dot)Net


Từ một góc phòng, hắn lấy ra một sa bàn để viết. Tào Bằng vẽ đơn giản lại cảnh hiện trường trên sa bàn.


- Công tử?


Tào Bằng ngẩng đầu, thấy Khương Tự và Vương Song đều đang đứng ở bên cạnh.


Khoát tay áo, hắn ra hiệu hai người ngồi xuống, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào sa bàn, trầm tư không nói.


Phủ nha Hồng Thủy Tập nằm ở cuối con phố dài. Con phố này và cửa nha phủ kéo dài thành một hình chữ T, Tào Bằng cầm một que gỗ, vẽ lên hai nhánh đường trên sa bàn, rồi sau đó đánh dấu lại vị trí phủ nha.


- Công tử, Hà Tây dân phong dũng mãnh, luôn mâu thuẫn với Khương Hồ. Bọn họ thường thường sẽ đánh đập người tàn nhẫn, giết người đặc biệt là chuyện bình thường.


Khương Tự thấy Tào Bằng trầm tư không nói, liền mở miệng khuyên:


- Công tử cần gì phải để ý nhiều thế? Hồng Thủy Tập này tuy nói noi theo gương binh sĩ nhà Hán là chủ yếu, nhưng ở Hà Tây nhiều năm, rất nhiều lúc tập tục của bọn họ cũng chẳng khác mấy tập tục Khương Hồ. Chỉ cần tranh cãi một câu là giết người đoạt mệnh là chuyện bình thường. Tên Hồ tử kia thô bạo xấc láo, lúc trước ở trên đường nảy sinh xung đột với công tử, khó tránh khỏi cũng có kẻ thù khác…


- Vậy sao?


Tào Bằng ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Khương Tự, đột nhiên cười.


- Chẳng lẽ công tử nhìn ra có điều gì bất thường hay sao?


Tào Bằng hít sâu một hơi, suy nghĩ một lúc lâu nói:


- Một lời nghịch tai, giết người bên đường ở đây có lẽ là chuyện thường tình, đích xác không có gì bất thường cả. Trên thực tế ở Trung Nguyên, cũng có không ít nơi sẽ xuất hiện vụ án như vậy. Nhưng, ta cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, nếu như do thích chém giết tàn nhẫn mà giết người, vậy thì hung thủ ở đâu, ở chỗ nào?


Khương Tự ngẩn người, chau mày lại.


- Đúng vậy, hung thủ đâu?


Nếu tên Hồ tử kia và người xảy ra xung đột, như vậy hiện trường án mạng hẳn có thể thấy được hung thủ mới đúng. Nhưng mà, Khương Tự lúc ấy không hề phát hiện tung tích của hung thủ ở hiện trường.


-Tên Hồ tử lúc đó thấy có vẻ vội vàng, xem ra có lẽ là có việc gấp. Sau khi nảy sinh xung đột với ta, biểu hiện tuy rằng ngang ngược, nhưng dường như gã không muốn dây dưa mất thời gian. Gã đi dọc con phố dài, nếu như có xung đột với người, ít nhất sẽ khiến cho người xung quanh chú ý. Nhưng mà, gã chết rất đột ngột, thậm chí không ai lưu ý đến hung thủ giết chết gã là ai. Gã chết quá bất ngờ nên khi gã ngã xuống, mọi người xung quanh đều giật mình. Chuyện này tuyệt đối không phải do xung đột với người ta mà chết, mà là bị người bất ngờ ám sát, hung thủ nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng thoát khỏi hiện trường. Ta quan sát một chút, chỗ tên Hồ tử này ngã xuống, là trung tâm đường của cửa phủ nha. Cũng chính là nói, gã rất có khả năng đivề phủ nha, không ngờ hung thủ bất ngờ xuất hiện. Tên Hồ tử kia không hề phòng bị chút nào.


Nói xong, Tào Bằng đứng dậy, đi loanh quanh trong phòng.


-Buổi gặp mặt giữa ba mươi sáu bộ lạc này đã sắp bắt đầu, Hồng Thủy Tập lúc này đang nhộn nhịp nhất. Nhưng phàm là người có đầu óc, tuyệt sẽ không giết người ở thời điểm này, hơn nữa là ngoài cửa nha phủ, như vậy rõ ràng là giết người lộ liễu. Người bị giết lại là một tên Hồ tử. Chuyện này nếu làm không tốt, sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không cần thiết. Đậu Lan cũng tuyệt không cho phép phát sinh sự cố như vậy. Điều này cho thấy kẻ giết người là vì bất đắc dĩ nên mới hành động như vậy. Nếu tên Hồ tử này định đi đến Đậu phủ, như vậy người giết hắn đang âm mưu điều gì?


Tào Bằng nói một hồi, dường như đang tự nói một mình.


Nhưng Khương Tự và Vương Song lại nhận ra những điểm bất thường trong đó.


-Công tử, ý của người là người này muốn tìm Đậu Lan?


-Chuyện đó không chắc lắm, đến Đậu phủ, chưa chắc phải là tìm Đậu Lan. Nhưng vì sao lại có người không muốn gã đến Đậu phủ? Gã là người Hồ, muốn đi đến Đậu phủ, mà có người không muốn gã đến đó, hoặc là nói không muốn gã gặp Đậu Lan chẳng? Vì sao? Bởi vì gã có chuyện muốn nói cho một người nào đó trong Đậu phủ, hoặc là muốn nói cho Đậu Lan mà hung thủ giết gã lại không muốn người nào đó trong Đậu phủ, hoặc là nói không muốn Đậu Lan biết được tin tức này.


Tào Bằng dừng bước chân, nhìn Khương Tự và Vương Song.


Vương Song gãi gãi đầu, cười hề hề:


- Nếu như giải thích như vậy, nghe cũng có lý.


Khương Tự nói:


- Nếu là như vậy, há chẳng phải muốn nói Hồng Thủy Tập sắp sửa phát sinh chuyện lớn sao?


- Có lẽ đúng, có lẽ sai.


Tào Bằng day day mũi, không kìm nổi cười nói:


- Tất cả những gì ta vừa nói chẳng qua đều là phỏng đoán của cá nhân ta, chưa chắc đã đúng. Mọi suy đoán đều lấy tiền đề là tên Hồ tử kia muốn đi Đậu phủ, nhưng biết đâu gã cũng không định đi đến Đậu phủ thì sao? Cho nênkhông cần phải vội làm gì. Đúng rồi, ta đói rồi, đi ăn cơm thôi.


Hắn nói xong, liền cất bước đi ra ngoài cửa.


Khương Tự và Vương Song nhìn nhau, trong đầu không hẹn mà cùng nảy ra một suy nghĩ: Nếu như tất cả là thật, vậy thì nên làm thế nào cho phải?


Bữa cơm trưa vô cùng đơn giản.


Tào Bằng ăn rất ngon miệng, nhưng Khương Tự và Vương Song ăn mà như không cảm nhận được vị gì. Ngày thường, cả hai người đều ăn cơm rất khỏe, nhưng hôm nay tâm trạng nặng nề nên chỉ ăn mấy bát cơm là hai người đã ăn không vô nữa.


Tào Bằng cũng không để ý tới và khuyên nhủ hai người bọn họ.


Trong mắt hắn, Vương Song hay Khương Tự dường như vẫn còn hơi trẻ con.


Nếu như đổi lại là Cam Ninh, y nhất định sẽ không để ý tới việc này. Khi ăn, y nhất định sẽ không khách khí chút nào. Nhưng ngẫm lại thì chuyện này cũng có thể hiểu được, Vương Song vốn là khuyển nô trong phủ của hắn, chính thức bắt đầu đi theo Tào Bằng làm việc cũng mới chỉ có hai năm. Nhưng một hai năm gần đây, cũng là thời gian Tào Bằng nhàn rỗi nhất, cũng không mấy khi gặp chuyện gì. Chính vì thế, Vương Song chưa từng trải nghiệm thực sự, đương nhiên gặp chuyện sẽ luống cuống.


Tình hình Khương Tự so với Vương Song tốt hơn một chút, nhưng cũng chỉ đỡ hơn chút xíu mà thôi.


Dù sao ở Lương Châu làm hiệp khách lâu như vậy, gã cũng chưa từng gặp qua chuyện này.


Có điều những chuyện quỷ quái như hôm nay, phải là người có kinh nghiệm mới hiểu được!


Tào Bằng không khỏi âm thầm cảm thán.


Ăn cơm xong, Tào Bằng liền trở về phòng khách nghỉ ngơi. Sau giờ ngọ buổi chiều, hắn xem sách, đi loanh quanh trong sân viện hai vòng, rồi gọi Vương Song, tắm rửa sạch sẽ cho Sư hổ thú trong chuồng ngựa xong lúc này mới quay trở về phòng khách.


Hắn thậm chí không đi hỏi thăm về vụ án mạng kia, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh vậy.


Phong thái nhàn nhã kia thực khiến cho hai người Khương Tự âm thầm tán thưởng.


Đến giờ cơm tối, Tào Bằng sai tên tiểu nhị trong khách điếm đi tới quán thịt nướng của người Nguyệt Thị mua về mấy cân thịt nướng, sau khi cơm no rượu say liền ngã xuống giường nghỉ ngơi. Vương Song và Khương Tự ai về phòng nấy, chỉ có điều xem ra bọn họ vẫn đang rất hồi hộp.


- Tào công tử, Tào công tử!


Sắp đến giờ tuất, Lý Đinh đột nhiên từ bên ngoài vội vã chạy vào.


- Xảy ra chuyện rồi!


Tào Bằng dụi mắt, từ trên giường xoay người ngồi dậy, mặt vẫn ngái ngủ, nhìn Lý Đinh nói:


- Xảy ra chuyện gì?


- Ngài vẫn chưa biết gì sao?


- Biết cái gì?


-Buổi trưa hôm nay, trước cửa nha phủ đã xảy ra án mạng.


- À, hóa ra là chuyện này.


Tào Bằng cười cười, đứng lên duỗi người ra, sau đó ngáp một cái:


- Ta làm sao lại không biết được? Khi án mạng xảy ra, ta cũng có mặt ở đó, còn nhìn thấy tên Hồ tử bị giết chết nữa.


- Lúc đó, ngàiđang ở ngoài cửa phủ nha sao?


- Thì sao?


-Vậy mà ngài vẫn còn có thể bình tĩnh như thế được sao?


- Sao lại không được?


Lý Đinh cười khổ một tiếng:


- Ngài có biết tên bị giết chết có lai lịch như thế nào không?


Lúc này, Khương Tự và Vương Song cũng vào rồi, nghe thấy câu hỏi của Lý Đinh, hai người bất giác đều lộ vẻ hiếu kỳ.


Tào Bằng cầm một mảnh khăn ướt lau lau mặt.


Rồi sau đó, hắnuể oải nói:


- Người Hưu Chư.


- Ngài…


-Ha ha, ở Hồng Thủy Tập người Hán người Khương tuy bất hòa, nhưng ở thời điểm này, kẻ dám đến gây sự ở Đậu phủ, ngoại trừ người Hưu Chư, còn có thể có ai đây? Đậu Lan và người Hưu Chư có qua lại với nhau, hơn nữa lần này Hồng Thủy Tập hội minh, bọn người Hưu Chư cũng tham gia. Vậy thì lúc này tìm người Hồ tử, ngoại trừ bọn tạp chủng Hồ của người Hưu Chư, ta thật sự không nghĩ ra được ai.


-Ách. Sao ngài biết rõ tên Hồ tử kia đi Đậu phủ?


- Nếu không phải là đi đến Đậu phủ, ngươi có thể phản ứng mãnh liệt thế không?


Tào Bằng cười hì hì nói, sau đó lại lấy y phục, mặc lên người. Y phục này đúng là phục sức của bộ lạc Lý Kỳ. Hắn nhẹ nhàng hoạt động xương cốt một chút, lấy một cái hồ lô trên giường xuống, đeo chéo trên người.


Hắn làm thế rõ ràng là đã chuẩn bị ra ngoài.


- Ngài muốn ra ngoài sao?


Lý Đinh nghi hoặc nhìn Tào Bằng hỏi.


- Chờ ngươi lâu quá. Ha ha, nếu chuyện không như ta dự đoán, còn phải nhờ Lý thiếu tộc trưởng đi giúp ta một chuyến.


- Đi đâu?


Lý Đinh chẳng hiểu gì cả!


Luôn chờ ta ư?


Trong hồ lô của Tào Bằng rốt cuộc chứa thứ gì?


Tào Bằng khẽ mỉm cười:


- Thi thể hiện giờ ở đâu?


- Ngài nói là…


Lý Đinh dường như hiểu được ý của Tào Bằng, vội vàng nói:


- Đã bị Đậu tướng quân thu dọn rồi, chuẩn bị chờ Lương Nguyên Bích đến nhận dạng.


- Vậy đi thôi, dẫn ta đi xem.


- Xem cái gì?


- Đương nhiên là xem cái thi thể đó rồi, ta phải xem qua thi thể kia, thì mới phán đoán được chứ!


Thi thể của người Hồ được đặt trong một gian phòng nhỏ cạnh Đậu phủ.


Đậu Lan dùng một tấm da trâu bao bọc thi thể, nhẹ nhàng đặt trong phòng. Nơi này hoang vu hẻo lánh, cũng rất yên tĩnh. Lý Đinh là khách quen của Đậu phủ, thêm nữa trong khoảng thời gian này vẫn đi theo Đậu Lan, cho nên dẫn theo Tào Bằng đi vào cửa cũng không bị gia đinh trong phủ ngăn lại.


Nhìn từ bên ngoài, Đậu phủ rất thanh tịnh.


Thật giống như chưa bao giờ xảy ra chuyện giết người, việc bảo vệ trong phủ cũng có vẻ hơi lỏng lẻo.


Đậu Lan và Đậu Hổ cũng không ở trong phủ, nghe nói là bận bịu trong doanh địa ở ngoài thành. Lại qua hai ngày nữa, ba mươi sáu bộ đại nhân sẽ đến, đó là ngày thương lượng liên kết đồng minh. Đậu Lan cũng vô cùng coi trọng ngày này nên ngày nào cũng tận khuya mới về phủ.


- Đậu tướng quân nói, ngày mai Lương Nguyên Bích sẽ tới, đến lúc đó đem thi thể giao cho Lương Nguyên Bích là được. Tang lễ của người Hưu Chư không giống của chúng ta, dù cho người đó chết ở Hồng Thủy Tập, cũng phải làm theo tập tục của người Hưu Chư.


Lý Đinh đi trước dẫn đường, vừa đi vừa giải thích với Tào Bằng.


Chỉ một lát sau, hai người liền đi đến trước cửa một căn phòng nhỏ. Xung quanh không có người, Lý Đinh lẩm bẩm gì đó, dường như là đang cầu nguyện. Sau đó anh ta đẩy cửa phòng, đi vào, lấy sổ xếp đốt đèn lên.


Tào Bằng, cũng vào theo.


Đèn hơi mờ, ánh sáng trong phòng thoảng chút âm u.


Tào Bằng tiến vào, thấy thi thể đặt ở giữa phòng. Hắn cầm lấy ngọn đèn trên cửa sổ, đi tới trước thi thể, chậm rãi ngồi xổm xuống. Đưa tay nâng thi thể trên tấm da trâu lên, chỉ thấy một khuôn mặt trắng bệch. Thi thể cua người Hồ đã cứng đờ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt đó toát ra sự xót xa lạnh lẽo.


Lý Đinh đứng bên cạnh không khỏi ớn lạnh, lùi lại hai bước.


- Tào Công tử, cậu muốn xem cái gì vậy?


Tào Bằng không trả lời, cẩn thận kiểm tra thi thể.


Đúng như hắn đã dự đoán, trên thi thể có hai vết thương trí mạng.


Một chỗ tại ngực, một chỗ khác ở trên cổ. Người này bị cắt đứt yết hầu, đồng thời trên ngực có một vết thương, đâm chéo từ bên trái, không vào tim. Hung thủ đâm cảm giác như không dứt khoát, cho nên khi rút hung khí ra, có vết xoáy, cũng làm cho miệng vết thương có dạng hình tròn, dưới ánh đèn nhìn thấy mà rùng mình ghê sợ.


Tào Bằng nhìn thi thể, sắc mặt rất bình tĩnh.


Theo như từ miệng vết thương này, hung thủ cũng không phải bất chợt nảy sinh ý đồ, mà là đã có âm mưu từ lâu.


Có hai người, dường như có quen biết với người chết. Một người là tiến đến thu hút sự chú ý của người chết, người còn lại bất ngờ ra tay.


Để đề phòng nạn nhân kêu lên, hung thủ đã thu hút sự chú ý của người chết, còn cắt đứt yết hầu của người chết.


Nói cách khác, hung thủ chắc chắn là người vô cùng thân thiết với nạn nhân, nếu không thì không thể ra tay dễ dàng đến mức thần không biết quỷ không hay như vậy được.


Khẽ thở ra một hơi, Tào Bằng đứng dậy.


Hắn lui về phía sau hai bước, thổi tắt ngọn đèn, gọi Lý Đinh, rồi họ cùng nhau rời khỏi phòng.


- Thế nào? Có tìm ra được điều gì không?


Tào Bằng cười cười, hỏi ngược lại:


- Khi Đậu tướng quân thấy thi thể, có phản ứng gì không?


- Phản ứng?


Lý Đinh sắc mặt ngỡ ngàng, ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:


- Không có phản ứng gì, chỉ nhìn rồi đi ngay.


- Vậy sao ngươi biết được nạn nhân là người Hưu Chư?


- Trên tay người này có hình đầu sói đen, ngươi không thấy sao? Đó là hình vẽ chỉ người Hưu Chư mới có.


- Ngươi hãy nghĩ kỹ lại một chút xem, từng động tác, từng nét mặt của Đậu tướng quân lúc đó… như thế nào?


Lý Đinh có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, sau một hồi ngẫm nghĩ, hạ giọng nói:


- Đậu tướng quân quả thực không có phản ứng gì… Nếu nói có thì chỉ là khi ông ta nhìn thấy thi thể, dường như có hơi giật mình. Ừm, đúng là như vậy, còn những điều khác ta thật sự không để ý đến.


- Giật mình sao?


Chân mày của Tào Bằng nhướng lên, như thoáng chút suy nghĩ.


Cứ như vậy, hai người vô tình liền ra khỏi Đậu phủ, đi về phía nhà trọ.


Có lẽ là xảy ra án mạng, Hồng Thủy Tập đêm nay có phần hơi vắng vẻ, lạnh lẽo buồn tẻ. Tửu quán đã sớm đóng cửa, trên đường thỉnh thoảng có thể thấy tốp năm tốp ba các vệ sĩ đi tuần. Tuy nhiên, cũng không có ai đi đến ngăn Lý Đinh và Tào Bằng lại, hai người đi dọc theo đường phố, vừa đi vừa nhỏ giọng bàn luận, chỉ một lát sau, liền tới cửa nhà trọ.


- Tào Công tử, cuối cùng là ngươi có ý gì?


- Đậu tướng quân xem qua thi thể, có nói thêm gì không?


Lý Đinh ngẫm nghĩ một chút.


- Không nói gì đặc biệt. Ông ta chủ yếu là nói về công việc liên kết đồng minh trong hai ngày tới, còn dặn dò lão Hổ, bảo ông ta chú ý cảnh giới. Ừ, còn nữa, đó là hỏi qua một chút về tình hình của ông nội ta. Lúc trước Đậu tướng quân cử người đến báo với ông nội ta, bảo ông dẫn bộ đến Hồng Thủy Tập. Trưa nay nhận được tin, ông nội ta đã xuất phát dời khỏi doanh địa, phỏng chừng trưa mai sẽ đến nơi. Tuy nhiên, Đậu tướng quân nói, bảo ông nội ta không nhất thiết phải lộ diện ngay.


Quả nhiên là như vậy!


Tào Bằng giật mình, lập tức thông suốt.


Đậu Lan này cũng không phải cây đèn cạn dầu, Lý Kỳ cũng thật không đơn giản.


- Tào Công tử, rốt cuộc là ngươi thấy được điều gì vậy?


- Ha ha, không vội, đợi hai ngày sau liền có thể biết kết quả cuối cùng.


Tào Bằng cười cười, đi thẳng về phòng.


Lý Đinh đứng ở trong sân, gãi gãi đầu, có vẻ như càng mơ hồ hơn…


Án mạng trước cửa Đậu phủ, cũng không gây ảnh hưởng quá lớn đến Hồng Thủy Tập.


Cũng giống như lời của Khương thúc, đây là nơi không có nhiều quy củ phép tắc, không có nhiều luật pháp, một chuỗi liên kết lại liền có thể trở thành nơi giết người. Cho dù Hồng Thủy Tập là một thế giới độc lập với người Hán, nhưng nơi này chính là nơi đối mặt với gió phương bắc cường mạnh, nhìn thấy đâu đâu cũng là thảo nguyên mênh mông, gần như chỉ tiếp xúc với dị tộc Khương Hồ Hung Nô rất hiếu chiến...


Luật pháp của nhà Hán, đã mất đi lực uy hiếp ở đây, thậm chí có thể nói là sạch trơn không còn gì nữa.


Người Hồng Trạch một mặt căm thù triều đình Hán thất, một mặt lại mù mờ không biết phải làm sao… Vì thế, cách sống của họ cũng dần dần giống người Khương Hồ. Luật pháp Hán thất năm đó, mất dần đi theo từng thế hệ, dần dần bị lãng quên.


Trên thảo nguyên, ngày ngày đều có tranh đấu, chém giết, ngày nào cũng có người chết.


Cho dù là Hồng Thủy Tập, tình trạng tuy rằng đỡ hơn một chút, nhưng cảnh tranh đấu đến thương vong, nhìn riết cũng thành quen.


Ngày hôm sau, khi hết thảy được khôi phục lại bình thường, không ai còn cảm thấy kinh sợ nữa. Theo như bọn họ thấy, việc cấm đi lại vào đêm qua phần lớn là do hội liên kết đồng minh sắp bắt đầu, vì thế mới khẩn trương đến như vậy. Cho nên, khi ánh mặt trời vừa ló rạng, mọi người tiếp tục bận rộn với những công việc dở dang thường ngày, đồng áng tiếp tục việc canh tác, buôn bán tiếp tục việc đón khách, không có gì khác với ngày thường. Nếu nói có thay đổi, thì là cùng với việc đại nhân của mười mấy bộ lạc đã đến, Hồng Thủy Tập càng thêm náo nhiệt.


Ở trạm dịch bên cạnh Đậu phủ, Mã Siêu đón ánh bình minh, múa đại thương trong sân.


Cây đại thương sắt đầu hổ đó dài một thước hai, dưới ánh mặt trời giống như giao long rời bến, múa từng đường trong không trung, tạo thành từng dải sáng. Mũi thương nhọn, xé rách không khí, khi múa phát ra tiếng rạch gió sắc bén chói tai, gió nổi lên bốn phía.


Mã Siêu mặc bộ trang phục trắng như tuyết, thương múa theo người, uyển chuyển theo tay.


Bên cạnh, hai người Mã Đại và Hổ Bạch khe khẽ nói chuyện, thỉnh thoảng thốt lên khen ngợi…


- Đại công tử thương pháp thật giỏi.


- Chiêu này của ca ca thực đúng là tuyệt đẹp.


Cùng với tiếng thương múa sắc bén như gió xé rách không khí, mũi nhọn lạnh lẽo chợt lóe lên, Mã Siêu thu thương lại.


Hắn ta khẽ thở một hơi, đưa cây thương cho người tùy tùng, tiện tay lấy khăn, lau mồ hôi trên trán.


- Đạo Chi, các vị đại nhân đã tới chưa?


- Đã có hai mươi ba vị đến, phỏng chừng đến sẩm tối nay sẽ có gần ba mươi bộ đại nhân tới. Lương Nguyên Bích đêm nay sẽ tới Hồng Thủy Tập, có lẽ đến mai là có thể tới đông đủ… Tuy nhiên, ta nghe nói người tên Lý Kỳ đó rất có thể sẽ không xuất hiện, cháu nội ông ta đang ở Hồng Thủy Tập, phỏng chừng đến lúc đó sẽ để y tham dự.


- Cái lão già Lý Kỳ đó…


- Đại công tử, Lý Kỳ đã cao tuổi, những năm gần đây, hễ là hội liên kết đồng minh Hồng Trạch, ông ta hầu như đều không tham gia. Ta đoán, ông ta chuẩn bị nhường lại cho cháu trai của mình… Ba người con trai của Lý Kỳ, sớm đã ốm bệnh, chết trận, chỉ còn lại một đứa cháu này thôi. Ông ta không sớm đưa cháu mình lên, thì còn có thể đưa ai lên chứ?


- Nhưng ta nghe nói, lòng của Lý Kỳ vẫn hướng về triều đình Hán thất.


- Ha ha, làm gì có chuyện đó? Hồng Trạch quy thuận họ Mã, xu thế chung ai cũng biết, dù Lý Kỳ tâm hướng Hán thất, nhưng cũng không thể ngăn cản chiều hướng chung được. Chỉ cần hội liên kết đồng minh lần này thành công, thì Hồng Trạch ắt là của Mã gia, Lý Kỳ cho dù có không đồng ý, cũng không có lựa chọn nào khác. Ta nghe nói, Tào lão nhân lần này lệnh cho Tào Tặc đến trấn Hà Tây, cũng không phải quá dụng tâm. Dù sao chiến sự Hà Bắc chưa yên, Viên Đàm, Viên Thượng còn đó, lão Tặc căn bản không tung ra nhiều lực lượng để trợ giúp Tiểu Tặc kia.


Nếu lão Tặc thật muốn cướp lấy Hà Tây, vậy thì rất có thể sẽ phái binh mã đến. Nhưng cho đến tận bây giờ, ta nghe nói chỉ có vài nghìn người đến huyện Liêm, ngoài ra, không hề nghe thấy có hành động gì khác. Vài nghìn người, muốn trấn vững Hà Tây? Không khác gì người ngốc nói mê. Chỉ cần Đại công tử có thể lấy Hồng Trạch vững vàng nắm trong tay, vừa đẹp vừa thơm, Tiểu Tặc chỉ sợ ngay mùa đông năm nay cũng không qua nổi…


Mã Siêu nghe được, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to.


- Lời của Đạo Chi rất hợp ý ta. Người khác sợ Tào lão nhân, còn mỗ gia thấy cũng thường thôi. Chỉ tiếc là, phụ thân dù thế nào cũng kiên quyết không hạ quyết tâm. Nếu ông ấy theo ý ta, thừa dịp lão Tặc bận việc chiến sự Hà Bắc, chúng ta triệu tập binh mã, quét ngang Tam Phụ, chiếm cứ Quan Trung, không cần tốn quá nhiều sức. Đến lúc đó, chúng ta có thể dựa vào chỗ hiểm của Quan Trung, quyết trận sinh tử với lão Tặc đó…


Mã Đại khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành.


Nhưng Hổ Bạch lại nhăn mày, cười khổ, chợt cũng khẽ vỗ tay khen ngợi.


Vị Đại công tử này, bản lĩnh không tồi. Luận về võ nghệ, Tây Lương ít người có thể ngăn cản; luận về hành quân đánh giặc, cũng rất có trình độ. Chiến trận của Mã gia, tự mở ra một con đường, so với chiến pháp của Trung Nguyên có chút không tương đồng. Từ sau khi Đổng Trác qua đời, Mã Đằng quật khởi, dựa vào chiến pháp độc đáo của Mã gia, ở Tây Lương quả thật là ngang ngược hống hách, ỷ thế làm bậy không cố kỵ, không ai có thể ngăn cản nổi.


Thế nhưng, tâm Mã Siêu lại quá lớn!


Đôi khi, điều này làm Hổ Bạch cảm thấy sợ hãi...


Ở Lương Châu, Mã, Hàn là chúa tể, chưa nói đến Hàn Toại kia có tâm địa cửu khúc thập bát loan (tâm địa khó lường), cũng không đáng để tin tưởng. Nếu một khi Mã Đằng giao chiến với lão Tào, Hàn Toại sẽ quyết định thế nào, cũng chưa thể biết được. Phải biết rằng, Hàn Toại đó luôn giẫm lên thi thể của bằng hữu, trước là Biên Chương và Bắc Cung Bá Ngọc, bây giờ có phải sẽ là Mã Đăng chăng?


Cho dù là Hàn Toại không chọc ngoáy, dựa vào Tây Lương bần hàn mà muốn chống lại toàn bộ Trung Nguyên, cũng không phải là chuyện dễ.


Còn về tám trăm dặm Tần Xuyên…


Vệ Khải đó chẳng lẽ lại là người lương thiện?


Chỉ có điều, những lời này Hổ Bạch không cách nào nói ra thành lời, nhưng trong lòng, lại không khỏi có chút lo ngại.


Tào Bằng càng ít giao du với bên ngoài.


Hai ngày qua, hắn hầu như không ra khỏi cửa, ngoại trừ những bài tiết sinh lý thiết yếu ra, phần lớn thời gian là ở trong phòng.


Nhưng Vương Song và Khương Tự thì lại ra vào rất nhiều lần. Tất cả những việc phát sinh ở Hồng Thủy Tập, đều có thể truyền tới tai Tào Bằng rất nhanh.


Lương Nguyên Bích đã đến!


Thu Nô đã đến (một trong ba mươi sáu bộ đại nhân Hồng Trạch.)


Mọi người lần lượt tới…


Mã Siêu dẫn người theo đến tiếp kiến các vị đại nhân…


Những tin tức như vậy, Tào Bằng đều nắm rất rõ. Hội minh Hồng Trạch dĩ nhiên làm hắn chú ý, nhưng đồng thời cũng không dám lơi lỏng với những hành động của Mã Siêu.


- Lương Nguyên Bích nói, người chết kia là người của bộ tộc anh ta?


Lý Đinh ngồi ở trong phòng, sau khi uống một ngụm nước, chậm rãi nói:


- Đêm qua sau khi ông ta đến Hồng Thủy Tập, Đậu tướng quân liền để ông ta đến nhận dạng thân phận của nạn nhân. Quả không ngoài dự liệu của tướng quân, đó đích thực là người Hưu Chư. Theo như lời Lương Nguyên Bích, người này phạm sai lầm, vốn là phải bị trị tội, không ngờ y phong thanh biết được nên chạy trốn…


Tào Bằng tò mò hỏi:


- Vậy Đậu tướng quân nói sao?


- Đậu tướng quân không nói gì thêm, chỉ trả lại thi thể cho Lương Nguyên Bích, không truy cứu việc này nữa.


- Vậy kẻ sát nhân kia…


- Kẻ sát nhân không biết là ai, Lương Nguyên Bích cũng không rõ lắm. Chỉ nói người này bên ngoài có không ít kẻ thù, có thể là bị kẻ thù nghe được phong thanh, cho nên mới ra tay giết y.


Những lời này, nghe qua cũng có vẻ hợp lý.


Nhưng nếu suy nghĩ kỹ một chút, sẽ phát hiện bên trong có rất nhiều chỗ sơ hở. Thế nhưng Tào Bằng cũng không nói ra, chỉ cười cười, sau đó lặng im suy nghĩ. Lý Đinh hàn huyên với Tào Bằng một lát, rồi liền cáo từ. Đợi Lý Đinh đi rồi, Tào Bằng lập tức tìm đến Vương Song. Hắn lấy nửa miếng hổ phù ra, do dự một chút, liền đưa tới trước mặt Vương Song.


- Vương Song, ngươi lập tức khởi hành, đi tìm Đặng Phạm. Gặp Đặng Phạm, ngươi liền nói với anh ta, bảo anh ta giúp ta tới chặn Hưu Chư các. Nhớ kỹ, phàm là những người không hàng, đều có thể giết.


Khương Tự ở bên cạnh ngẩn ra, nhìn Tào Bằng, rồi đột nhiên có chút thay đổi.


Chờ Vương Song rời khỏi, Tào Bằng nhìn thoáng qua Khương Tự, trầm giọng nói:


- Kỷ Chi có điều gì muốn nói?


Khương Tự do dự một lát, hạ giọng nói:


- Công tử, người muốn đánh Hưu Chư các?


- Đúng vậy!


- Nhưng…


- Kỷ Chi, lúc trước ta mời ngươi thay Hưu Chư các đi liên lạc với Lương Nguyên Bích, nhưng Lương Nguyên Bích cự tuyệt, có đúng không?


Khương Tự gật gật đầu.


- Không sai.


- Ta nhớ rất rõ, ngươi đã nói với ta, ngươi vẫn chưa gặp được Lương Nguyên Bích.


- Đúng vậy.


- Người ngươi tìm gặp chính là Hưu Chư các? Theo lý mà nói, Lương Nguyên Bích cho dù không gặp, thì theo lễ nghĩa mà nói, ngươi đại diện cho triều đình, đại diện cho bộ mặt Hán thất chúng ta. Lương Nguyên Bích cũng không phải người không hiểu lễ nghĩa, quan hệ rất thân thiết với Hán thất chúng ta, ít nhất cũng nên giao thiệp với ngươi một chút mới đúng. Nhưng ngược lại, ngay cả lễ nghĩa đơn giản nhất cũng không có, nguyên do là vì đâu? Ngươi lúc ấy nói với ta rằng Lương Nguyên Bích khước từ, ta liền nghĩ ngay đến chuyện này.


Tình hình của Hưu Chư các cũng không được tốt, như chó nhà có tang, thậm chí ngay cả nơi trú thân…


Thời điểm này, anh ta nếu được triều đình đến ủng hộ, thật là có lợi rất lớn. Nhưng người này lại từ chối không chút do dự! Kỷ Chi, ngươi có thể nghĩ được nguyên do là vì sao không? Rất đơn giản, Lương Nguyên Bích đã tìm được đường ra tốt hơn… Hoặc là, anh ta tự cho rằng có đường ra tốt hơn. Đậu Lan ở Hồng Trạch? Tuy ông ta rất có uy danh ở Hồng Trạch, nhưng nói về đường đi, chỉ sợ ông ta chỉ miễn cưỡng tự bảo vệ bản thân mà thôi. Mà Đàn Chá kia sắp rời khỏi, cũng không thể trợ giúp nhiều cho anh ta, như vậy thì đường ra của Lương Nguyên Bích là ở đâu? Ta lúc trước chỉ là hoài nghi, nhưng hiện tại trên cơ bản đã có thể khẳng định.


Mã Đằng ở Tây Lương! Lương Nguyên Bích chắc chắn đã quy thuận Mã Đằng, có thể anh ta đã hiệp thương với Mã Đằng. Nội dung cụ thể ta không dám khẳng định, nhưng chắc chắn Lương Nguyên Bích đã phản bội Đậu Lan...


Khương Tự nghe xong, không khỏi nghẹn họng, nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc.


Phải một lúc lâu sau, Khương Tự mới có phản ứng, hạ giọng nói:


- Vậy chẳng phải là Hồng Trạch sẽ gặp nguy hiểm?


Ba mươi sáu bộ Hồng Trạch và Hưu Chư các dựa vào nhau mà duy trì, mới có thể đứng vững mấy năm nay. Nếu người của Hưu Chư các phản bội Hồng Trạch, vậy Hồng Trạch liền như người què, sợ rằng cũng không thể ngăn nổi sự công kích của Mã Đằng ở Tây Lương.


Nếu Hồng Trạch bị mất, không gian của Tào Bằng ở Hà Tây tất nhiên sẽ thu hẹp lại.


Mất đi Hồng Trạch, việc hắn muốn đứng vững ở Hà Tây cũng theo đó mà càng khó khăn hơn…


Nếu Khương Tự đã quyết ý muốn nương tựa Tào Bằng, hiển nhiên nên vì Tào Bằng mà suy xét. Trong lúc nhất thời, Khương Tự cũng không khỏi nóng vội.


- Hồng Trạch, quả thực là nguy rồi.


Nhưng Đậu Lan cũng không phải cây đèn cạn dầu... Ha ha, theo ta thấy, việc này thì trời cũng giúp ta, để ta thu phục Hồng Trạch.


Thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của Khương Tự, Tào Bằng mỉm cười.


- Kỷ Chi đừng lo, ngươi và ta chỉ cần im lặng xem kịch hay mà thôi, rồi ngươi sẽ hiểu được ý của ta.


------


Cuối thu khí trời thanh mát, bên ngoài Hồng Thủy Tập cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.


Trong một doanh địa mới được xây lên, các quân binh mặc đồng phục đứng nghiêm trang. Trong cửa nha môn, một đài cao chót vót, dưới đài, ba trăm tiểu tốt tinh nhuệ đứng thẳng hàng,ưỡn ngực thót bụng, lộ ra vẻ kiêu ngạo.


Keng keng keng!


Ba mươi sáu thanh chuông đồng kêu vang, chỉ thấy ba mươi sáu nam nhân do Đậu Lan dẫn đầu cất bước đi lên đài cao.


Lý Đinh thay mặt Lý Kỳ, cũng đứng trong hàng ngũ ba mươi sáu người này. Dưới đài cao, lại có đám người Mã Siêu và Lương Nguyên Bích cùng hầu, người nào người nấy mặt rất nghiêm trang, trầm lặng không nói gì.


Dưới sự dẫn dắt của Đậu Lan, ba mươi sáu bộ đại nhân Hồng Trạch hiến tế thiên địa trước, sau đó từ trên đài cao đi xuống.


Đây cũng là một phong tục của người Hồng Trạch, mỗi khi có việc đại sự, trước tiên phải hiến tế thiên địa, cáo tế tổ tiên. Trong đây có một hàm ý, đó là ba mươi sáu bộ Hồng Trạch vui buồn có nhau, dưới anh linh của tổ tiên, tỏ ý thương thảo, nguyện ước cùng đồng minh, vĩnh viễn không phản bội. Trăm năm nay, điều này đã trở thành một tập tục, chưa bao giờ vi phạm dù chỉ một lần…


Nhớ năm đó, tổ tiên của ba mươi sáu bộ đại nhân, ở ngoài Hồng Thủy Tập nguyện ước cùng kết giao đồng minh.


Mà nay, bọn họ dưới ánh nhìn chăm chú của tổ tiên ba mươi sáu bộ đại nhân, cùng đến bàn bạc về tương lai của ba mươi sáu bộ lạc Hồng Trạch!


Đậu Lan thân mặc giáp trụ, thần sắc trang trọng đi đến trước mặt Mã Siêu và Lương Nguyên Bích.


- Đại công tử, Lương đại nhân, mời theo ta vào trướng.


Mã Siêu và Lương Nguyên Bích nhìn nhau, khẽ mỉm cười, chắp tay nói câu cảm ơn, rồi sau đó cùng Đậu Lan đi vào lều lớn.


Theo sau, ba mươi sáu bộ đại nhân nối đuôi nhau mà vào.


Đợi sau khi tất cả mọi người đã vào hết, ba trăm tinh binh hùng dũng tiến lên, vây quanh lều lớn, ngăn người không phận sự tới gần.


Lều lớn rất rộng, khoảng hơn sáu trăm mét vuông.


Mã Siêu và Lương Nguyên Bích ngồi hai bên cạnh Đậu Lan, ba mươi sáu bộ đại nhân theo thứ tự chia làm bốn ngồi xổm lên trên bồ chiếu.


Căn cư theo nội quy đã định, mỗi đại nhân có thể dẫn theo một tùy tùng.


Chia làm hai hàng, ngồi xổm sát màn che của lều lớn. Tào Bằng làm tùy tùng của Lý Đinh, ra chiếu hội minh lần này. Bên cạnh hắn, là Đậu Hổ con trai của Đậu Lan. Đối diện với hắn, là tùy tùng của Mã Siêu, Hổ Bạch…


Tào Bằng và Đậu Hổ có gặp mặt một lần, cho nên cũng không tính là xa lạ.


Thế nhưng, khi ánh mắt Tào Bằng và Hổ Bạch chạm nhau, Hổ Bạch ngớ ra, mặt không giấu nổi sự nghi hoặc. Y híp mắt, chăm chú nhìn Tào Bằng. Khi Tào Bằng nhìn lại y, y liền vội cười cười, gật đầu chào.


Tào Bằng cũng rất khách khí, gật đầu chào lại Hổ Bạch.


- Hôm nay mời chư vị đại nhân đến đây, là vì mưu tính chuyện Hồng Trạch sau này. Triều đình, đã quyết ý thu phục Hà Tây, cũng đã lệnh binh mã đi, hiện tại tập trung ở huyện Liêm. Nghe nói, có hơn năm nghìn binh… Chủ tướng huyện Liêm, tên là Đặng Phạm, nghe nói được điều đến từ Hà Đông, là một mãnh tướng. Tuy nhiên cụ thể người chủ trì công việc ở Hà Tây là ai, trước mắt còn chưa rõ ràng… Năm đó, triều đình vứt bỏ Hà Tây, làm chúng ta không có nhà để về. Trăm năm nay, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có liên lạc, nhưng phần lớn là lợi dụng chúng ta. Sau thời Đoàn tướng quân, Hồng Trạch và triều đình lại không còn bất kỳ liên lạc gì. Bây giờ bỗng nhiên triều đình muốn thu hồi Hà Tây, Hồng Trạch chúng ta, nên đi đường nào?


Mã Đằng Mã tướng quân ở Tây Lương, cử Đại công tử đến khuyên bảo, cũng hy vọng người Hồng Trạch có thể nghe theo sự điều phái của Mã gia… Mã tướng quân là hậu duệ của Phục Ba tướng quân Mã Viện. Mã Mạnh Khởi là mãnh tướng danh tiếng số một Tây Lương, chắc chư vị cũng không lạ gì.


Mạnh Khởi nói: "Nếu Hồng Trạch quy thuận Tây Lương, vẫn giống như trước, không có bất kỳ thay đổi gì. Đồng thời, nếu Hồng Trạch bị tấn công, bất kể là Khương Hồ hay là binh mã của triều đình, Mã gia đều gắng sức ủng hộ." Mọi người nghĩ xem, nên làm thế nào?


Giọng Đậu Lan vang vọng, nhưng trong lời nói, không thể biết được ý của ông ta.


Nói xong, ông ta im lặng không nói gì thêm, ánh mắt sáng rực nhìn khắp lượt ba mươi sáu bộ đại nhân.


- Gia tổ vì thân thể không thoải mái, cho nên để tử tôn tham dự thay. Việc thương nghị liên kết đồng minh lần này, gia tổ từng dặn dò, đều nghe theo lời Đậu tướng quân, cháu sẽ không có bất kỳ chủ ý gì.


Lý Đinh nói tiên phong, làm lá cờ đầu thể hiện lập trường dứt khoát.


Quyết định của Đậu Lan, đó là quyết định của Lý gia, nhất trí theo Đậu Lan.


Nói xong, Lý Đinh liền ngồi xuống, giống như lão tăng ngồi thiền, không nói thêm lời nào. Tào Bằng không khỏi nheo mắt, nghĩ thầm trong lòng: " Quả nhiên không ngoài dự tính, Lý Kỳ tuy trước mặt ta thề son sắt, thế nhưng trên vấn đề quan trọng mấu chốt, y vẫn đi theo Đậu Lan. Nói cách khác, nếu Đậu Lan muốn quy thuận Mã Đằng, Lý Kỳ đó cũng sẽ quy thuận Mã Đằng…


Tuy rằng Lý Kỳ từng làm Hán thất Giáo Úy, nhưng dù sao Hồng Trạch tồn tại mấy chục năm, từ trong tâm mà nói, vẫn là ủng hộ Đậu Lan. May mắn là, ta cũng không đặt cược hết vào Lý Kỳ!"


- Năm đó triều đình vứt bỏ Hà Tây, ba mươi sáu bộ đại nhân từng lập lời thề, nếu có một ngày triều đình thu phục Hà Tây, thì ba mươi sáu bộ sẽ dốc sức vì triều đình… Đậu đại ca, ta chỉ hỏi một câu thôi, triều đình thật sự muốn thu phục Hà Tây sao? Cũng giống như Đoàn tướng quân năm đó sao? Là lợi dụng chúng ta xong rồi lại bỏ mặc? Những chuyện khác cũng dễ nói, ta chỉ muốn biết, quyết tâm của triều đình.


Người này tên là Mã Luân, nhưng không phải thành viên thị tộc Mã thị ở Tây Lương.


Những lời này, cũng làm mọi người gật đầu liên tục. Có thể thấy rằng, danh dự của triều đình ở đây không được tốt lắm.


Đậu Lan nói:


- Triều đình cử người nào ra trấn Hà Tây, hiện nay ta cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên cho tới hiện tại, Đặng Phạm ở huyện Liêm cũng không có liên hệ gì với ta, cho nên ta cũng không biết thực giả trong chuyện này.


- Vậy là không có thành ý?


Một gã đại nhân tr

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.