Chương 415: Tào Phi

Khi đối mặt với Tào Bằng, Khương Phố rõ ràng có vẻ hơi căng thẳng.


Chuyện kể rằng, khí chất bá vương này là một thứ rất khó hiểu, thậm chí có thể nói là tồn tại huyền bí.


Ngươi có thể nói nó có hiện hữu, hoặc cũng có thể nói nó không có.


Con người sống ở tầng lớp thấp nhất, ngay cả sự no ấm cũng khó có thể bảo đảm, thì loại khí chất bá vương này trên cơ bản chỉ là truyền thuyết. Thử nghĩ xem, người đến bụng còn ăn không đủ no, còn có khí chất tinh thần chứ? Mà một người có chức vị cao đã lâu, hoặc là thanh danh hiển hách, trong lúc vô ý, sẽ toát ra một loại khí chất làm người khác khó thở, đó chính là khí chất bá vương.


Tào Bằng đứng trước mặt Tào Tháo, cũng nơm nớp lo sợ.


Nhưng Khương Phố đứng trước mặt Tào Bằng, sự căng thẳng đó, còn hơn cả khi Tào Bằng đối mặt với Tào Tháo.


Nhìn y chân tay luống cuống, nói lắp ba lắp bắp, câu không ra câu, Tào Bằng không kìm nổi mà mỉm cười.


- Khương Phố, chỉ là tán gẫu, không cần câu nệ như vậy.


Hắn không lập tức đè cập ngay vào vấn đề với Triệu Phố, mà trước tiên nói về gia đình của Khương Phố, còn có cả đứa con trai bảo bối của y nữa.


Khương Duy hai tuổi, Tào Bằng đã gặp qua.


Da trắng như ngọc, cực kỳ xinh đẹp, giống hệt búp bê.


Chỉ có điều, Tào Bằng vẫn chưa thể khẳng định, Khương Duy này là Khương Duy đó. Nhưng nhìn qua, Khương Duy này thật sự là đứa trẻ rất thông minh.


Hàn huyên một chút về gia đình, Khương Phố cũng thấy thoái mái hơn rất nhiều.


- Nghe nói, ngươi và Triệu Ngang có quen biết?


Khương Phố ngẩn ra, lắc đầu.


- Mạt tướng chưa gặp qua Triệu Ngang, tuy nhiên Vương phu nhân đối đãi với ta quả thực rất tốt. Lúc đầu, Vương phu nhân vốn định tiến cử ta với Dương Thái Thú nhưng ta không muốn, cho nên mới thuận đến quận Võ Uy.


- Vậy ngươi có biết người tên Triệu Ngang này?


- Triệu tiên sinh ư.


Khương Phố như thức tỉnh, lập tức xúc động.


Từ trong lời nói, Tào Bằng có thể thấy được, người tên Triệu Ngang này đích thực là một chủ nhân tài hoa. Hơn nữa, y có người vợ rất tốt, đó là Hoàng Dị. Hoàng Dị đối nhân xử thế cực kỳ khéo léo, lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa, vô cùng tài năng.


Khương Phố nói:


- Nghe Anh Nhi nói, Triệu tiên sinh gặp chuyện lớn, nhất định phải bàn bạc với thẩm thẩm.


Nếu muốn mời Triệu Ngang rời núi, Hoàng Dị là nhân tố quyết định!


Tào Bằng trầm ngâm một lát, liền đưa ra quyết định!


Theo lý mà nói, dường như loại chuyện này, hẳn là hắn phải đích thân đi mời.


Chỉ có điều, Tào Bằng hiện tại quả thật là đi không được. Hắn ngẫm nghĩ một chút rồi lấy từ trên bàn ra một quyển sách sau đó trầm giọng nói:


- Ta có một chuyện quan trọng, hy vọng ngươi có thể đi thay ta một chuyến. Mời toàn gia đình của Triệu tiên sinh đến Cô Tang. Đến lúc đó, ngươi hãy giao quyển sách này cho Triệu tiên sinh. Nói rằng, sách này ta vẫn chưa viết xong, mời Triệu tiên sinh bình định qua. Đương nhiên, nếu tiên sinh không muốn, vậy thì thôi.


Nói xong, Tào Bằng lại bảo Thái Địch mang tới bọc cùng một vài quyển sách khác.


- Sách này, là tặng cho Hoàng phu nhân. Ngươi hãy nói là do Thái đại gia ghi chép lại từ tàng thư của Bá Thị Công, thật sự rất vất vả, hy vọng nàng có thể đến giúp Thái đại gia một tay.


Tào Bằng cảm nhận được địa vị của Hoàng Dị trong lời nói của Khương Phố, cũng là người phụ nữ có học vấn.


Có danh hiệu của Tháiđại gia, nghĩ cũng dễ làm Hoàng phu nhân dao động.


- Bất luận là thành hay không, ngươi chỉ cần chuyển lời tới là được.


- Mạt tướng tuân lệnh.


Khương Phố nhìn qua vô cùng phấn khởi, không đợi hắn nói lại lần thứ hai liền trả lời ngay.


Đây là nhiệm vụ đầu tiên của y từ sau khi quy hàng Tào Bằng, hơn nữa lại là đích thân Tào Bằng hạ lệnh.


Đó là lí do Khương Phố cũng cực kỳ xem trọng. Y biết, nếu làm ổn thỏa, y có thể sẽ càng được coi trọng.


Vì thế, ngay sau đó Khương Phố liền từ biệt đi ngay, sau khi về nhà chuẩn bị một chút, ngay trong đêm liền vội chạy tới Thiên Thủy.


Tào Bằng cử Khương Phốđi rồi, lại cảm thấy có chút mỏi mệt.


Cả ngày nay, trao đổi bàn bạc suốt, mọi việc đều rối như tơ vò, cứ loạn cả lên, khiến Tào Bằng cảm thấy đầu óc quay cuồng choáng váng. Vì thế, hắn thổi tắt đèn, quay trở về phòng ngủ, hạ người lên sạp gỗ.


Đã quen ngủ trên giường êm nệm ấm ở nhà, giờ lại ngủ trên chiếc giường gỗ này, thật sự là không quen.


Ngẫm lại, bản thân sợ rằng tạm thời không thể rời khỏi quận Võ Uy, thật sự không được, liền cho người liên lạc với Bộ Loan và Quách Hoàn. Bên cạnh không có giường êm nệm ấm, không có hồng nhan tri kỷ, thực sự có phần cô quạnh, có chút lạnh lẽo…


***


Cảm giác này, Tào Bằng ngủ cũng không được say giấc.


Qua nửa đêm, hắn bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng người khẽ gọi.


Vội vàng ngồi dậy, Tào Bằng trầm giọng nói:


- Có chuyện gì vậy?


- Công tử, chiến báo Ký Châu.


Chiến báo Ký Châu?


Có lẽ thành Hàm bên đó, đã có kết quả.


Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng xoa mặt một chút, sau đó mặc áo đứng dậy, cầm khăn ướt lau qua mặt.


Ừm, tỉnh hơn rất nhiều!


Tào Bằng mở cửa, chỉ thấy Bàng Đức đang đứng ở đó.


- Lệnh Minh, chuyện như thế này, sau này để tạp dịch đi làm là được.


- Công tử thân hệ an nguy Hà Tây, Bàng Đức sao có thể lơ là? Người từ Hứa Đô tới, nói là có việc quan trọng, cần bẩm báo với tướng quân.


- Dẫn tới đây.


Tào Bằng gật gật đầu, bước vào thư phòng.


Bàng Đức vội truyền lệnh, sau đó đứng chờ ngoài thư phòng.


Chỉ một lát sau, liền thấy một người hớt hải theo nha binh đi vào thư phòng, vừa vào liền quỳ xuống.


- Hoàn Bình?


Theo ánh đèn trong phòng, Tào Bằng vừa nhìn liền nhận ra người mới tới.


Người đó, cũng không xa lạ, khi ở Hứa Đô, cũng có qua lại giao thiệp vài lần với Tào Bằng. Người này tên Hoàn Bình, không danh khí, cũng chẳng phải quan lại hiển đạt. Nhưng y có một thân phận khác, đó chính là cháu ruột của Hoàn phu nhân.


Hoàn Bình ngàn dặm xa xôi từ Hứa Đô tới, nhất định là có chuyện quan trọng đã xảy ra.


Nếu không, Hoàn phu nhân cũng không cớ nào lại cử y đến đây.


- Công tử, hành tung của ngài, cũng thật không dễ tìm.


- Làm sao vậy?


- Hứa Đô xảy ra chuyện lớn, thẩm thẩm sai ta tới trước báo tin. Ta từ Hứa Đô vội chạy tới Hà Tây, kết quả lại nghe ngài đã đến Cô Tang.


Tào Bằng mỉm cười, khẽ xua tay.


- Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, cuối cùng là có chuyện gì, khiến lệnh phụ nhân phải cử ngươi tới gấp như vậy?


- Nhị công tử, nhị công tử, người mất rồi.


Tào Bằng thoáng không có phản ứng, kinh ngạc hỏi:


- Nhị công nào vậy?


- Đó là Tử Hoàn, công tử Tử Hoàn đã chết.


Trong đầu, một âm thanh vang lên, Tào Bằng như bị sét đánh, tròn mắt hồi lâu không có phản ứng gì.


- Ngươi nói cái gì?


- Mười lăm ngày trước, nhị công tử bị Đột Kỵ Ô Hoàn đánh lén ở Trung Khâu, toàn quân bị diệt. Nhị công tử, ngài bị người Ô Hoàn giết chết.


- Làm sao có thể.


Tào Bằng đứng bật dậy.


- Người Ô Hoàn, làm sao lại xuất hiện ở Trung Khâu… Thế tử sao lại có thể chạy đến Trung Khâu?


Hoàn Bình cố dồn nén cảm xúc.


- Ban đầu, nhị công tử phụng lệnh đóng ở thành Ngũ Lộc. Nhưng vì Cao Can tấn công dữ dội ở Hà Đông, cho nên chủ công liền quyết định để Trương Yến xuống núi trước. Tặc hào Hắc Sơn có đông cả trăm vạn, lại có chục vạn quân xa. Chủ công muốn quân Hắc Sơn sau khi chỉnh quân ở Trung Khâu, sẽ tiến vào Hà Đông tham chiến. Thế tử phụng lệnh, tới Trung Khâu chỉnh quân, không ngờ người Ô Hoàn lại đột nhiên xuất hiện, không phải Ô Hoàn Ký Châu, là đột kỵ Ô Hoàn Liêu Đông. Người Ô Hoàn xuất hiện quá bất ngờ, nên nhị công tử mới gặp nạn.


Tào Bằng, gọi Tào Phi là Thế tử..


Nhưng Hoàn Bình, lại gọi Tào Phi là Tào Hùngnhị công tử, cũng là đại diện thái độ thay cho Hoàn phu nhân.


Tào Bằng nghe xong, hít một hơi thật sâu.


Tào Phi đã chết?


Trong lòng chợt thấy xúc động. Đúng vậy, là xúc động! Khi Tào Phi còn sống Tào Bằng vẫn có chút e dè. Dù sao đó cũng là đại danh Ngụy Văn Đế cao nhất. Nhưng hiện tại Tào Phi chết, lại làm hắn cảm thấy sợ hãi.


Lịch sử, đang phát triển theo hướng khó ngờ.


Tam Quốc vốn đã đang thay đổi, mà hắn lại nắm biết rất rõ về thời đại này, cũng theo đó mà trở nên ngày càng bạc nhược.


Không có Tào Phi Tam Quốc sẽ biến thành bộ dạng gì?


Lịch sử, thời gian giới định của Tam Quốc là sau Tào Tháo chết, khi Tào Phi là người soán vị đăng cơ đầu tiên. Mà hiện tại, không ngờ Tào Phi lại chết, vậy tương lai sẽ thế nào? Tào Bằng thật sự có dự cảm không tốt…


Tào Phi, là một cột mốc của Tam Quốc.


Sau khi cột mốc này biến mất, sẽ là ai đến thay thế?


- Phu nhân có dặn dò gì không?


Tào Bằng sau một lúc lâu ngồi thẫn thờ, cuối cùng cũng bắt bản thân phải tỉnh táo lại.


Hoàn Bình nói:


- Phu nhân muốn thỉnh giáo tướng quân, tiếp theo nên làm gì?


Hoàn phu nhân vẫn muốn lập Tào Xung, trong bụng bà nghĩ gì, Tào Bằng thật ra có thể đoán biết được. Mà Tào Bằng cũng ký thác kỳ vọng rất lớn ở Tào Xung. Kể từ thời khắc khi Tào Xung đến trước mặt hắn, hành lễ bái sư, với giọng nói non nớt, gọi hắn là thầy, hắn đã bị cuốn vào trận chiến tranh quyền lập đích này. Chỉ có điều Tào Bằng vẫn luôn lo lắng không yên, về tình trạng sức khỏe của Tào Xung. Tào Xung trong lịch sử, mười hai tuổi sẽ chết… Về nguyên nhân cái chết, cũng chỉ là nghe số đông đồn lại.


Tào Phi đã hạ thủ?


Không tiện nói!


Từ tình hình hiện tại mà nói, Tào Phi dường như vẫn chưa đến nỗi nham hiểm độc ác.


Nhưng vài năm sau, Tào Phi sẽ biến thành người như thế nào, Tào Bằng không dám nói trước. Đây chẳng qua chỉ là một khả năng… Nhưng Tào Phi chết rồi, sẽ xuất hiện tình hình gì? Tào Bằng cũng không dám nói! Tuy nhiên, hắn có thể cảm nhận được, Tào Xung sẽ càng nguy hiểm hơn.


Nguy hiểm đó, không phải bắt nguồn từ Tào Phi, mà là từ nỗi đau mất đứa con yêu quý của Biện phu nhân.


Biện phu nhân có ba người con trai là Tào Hùng, Tào Chương và Tào Thực. Trong đó, Biện phu nhân dồn rất nhiều tâm sức kỳ vọng vào Tào Hùng.


Tào Chương, giỏi võ, tính tình bộc trực.


Tào Thực, văn hay, thanh cao mà tự ngạo.


Nói thật, hai người này cũng không phải người kế vị ưu tú. Nhưng Tào Phi chết, Biện phu nhân sẽ chọn một trong hai người này để thay thế Tào Phi. Tào Xung lớn dần lên, hơn nữa lại ngày càng xuất sắc. Điều này sẽ làm Biện phu nhân cảm nhận được một áp lực khó hiểu. Đổi vị trí tự hỏi bản thân, nếu hắn là Biện phu nhân, tuyệt đối sẽ không để Tào Xung sống sót!


Nghĩ đến đây, Tào Bằng giật mình, run lên.


Nếu không thể nhanh chóng xử lý, Tào Thị rất có thể sẽ dẫm theo vết xe đổ của Viên Thiệu.


Cũng không phải nói Tào Tháo sẽ giống Viên Thiệu, mà là việc lập đích tranh vị này, sẽ càng tàn khốc hơn.


Hoàn phu nhân mặc dù được Tào Tháo quý mến, nhưng so với sự đanh đá chua ngoa của Biện phu nhân, bà dường như vẫn có vẻ kém phần cay nghiệt.


Chính bản thân bà cũng biết điểm này, cho nên mới liều lĩnh cố kéo Tào Bằng.


Hoàn Bình, lúc này không nói gì, thậm chí ngay cả thở cũng đều cưỡng chế. truyện được lấy tại EbookFull.Net


Đây là thời điểm quyết định vận mệnh sau này của Hoàn Thị, Hoàn Bình ở Hứa Đô đã lâu, y hiểu rất rõ, Hoàn đại nhân rất coi trọng Tào Bằng.


Số phận..


Tào Bằng thở phào một cái.


Hắn đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh cửa, mở cửa, đi ra hiên, khoanh tay chăm chú nhìn những cây tử đinh hương trong sân kia.


Hắn hiện tại chỉ cần nói ra một câu, chẳng khác nào tự cột mình vào chiến xa của Hoàn phu nhân.


Tuy nhiên, trong mắt rất nhiều người, hắn sợ rằng sớm đã là người của Hoàn phu nhân. Ừ, nghĩ đến đây, Tào Bằng không khỏi thầm cười khổ! Nơi có người, liền có giang hồ. Nơi có giang hồ, liền có tranh đấu… Dân chúng, nhỏ có người bình dân, lớn có đế vương tướng lãnh. Từ xưa đến nay, chuyện tranh đoạt lợi ích như thế này, cho tới tận bây giờ vẫn chưa chấm dứt…


- Lệnh Minh!


- Có!


- Nội trong ba mươi bước, không được để người lạ tới gần.


Bàng Đức lập tức hiểu ý, có chuyện lớn phát sinh.


Hắn không nói thêm gì, lập tức chạy đi, ngay sau đó chợt nghe thấy một hồi khẩu lệnh liên tiếp, ẩn trong bạch đà binh của góc tối cảnh giới, trong nháy mắt liền hiện ra. Bọn họ người cách người mười bước, tạo thành một trạm gác, bảo vệ chặt chẽ quanh thư phòng…


Hoàn Bình, cũng vô cùng căng thẳng, nhìn Tào Bằng, không nói được lời nào.


Tào Điều chậm rãi quay người, lại trở về phòng.


Loại chuyện này, hắn không thể nói với bất kỳ ai.


- Hoàn Bình, có hai chuyện.


- Xin công tử chỉ bảo.


- Thứ nhất, nói với phu nhân, nhất thiết không được hành động mù quáng.


Thế tử mất, chủ công đang thương tâm. Lúc này bất luận là làm việc gì, đều có thể sẽ làm chủ công gai mắt, thậm chí là như đối đầu. Chẳng những không thể hành động mù quáng, hơn nữa còn phải cố gắng hết sức, tận lực trấn an Biện phu nhân. Sao cho trên danh nghĩa, phải thừa nhận địa vị của Thế tử.


Tào Bằng nhìn về phía Hoàn Bình.


Hoàn Bình vội đứng lên, cúi người nói:


- Hoàn Bình đã nhớ kỹ.


- Chuyện thứ hai, cũng rất quan trọng, không kém chuyện thứ nhất.


Tào Bằng day day thái dương, nhắm mắt lại, thấp giọng nói:


- Từ bây giờ trở đi, cuộc sống hàng ngày của Thương Thư đặc biệt quan.. Thương Thư ăn gì, uống gì, gồm cả việc sử dụng thuốc chữa bệnh cho ngài, đều phải được kiểm tra cẩn thận trước khi dùng. Sau khi vô sự, mới có thể để Thương Thư sử dụng, cũng cần phải lưu ý tới sự an toàn của ngài. Hộ vệ bên cạnh ngài, tốt nhất nên để người thân tín đảm nhiệm… Nếu phu nhân tin ta, ta có thể đề cử người đến. Khi ngươi quay trở về, ta sẽ để Vương Song đi cùng ngươi. Tóm lại, từ nay trở đi, bên cạnh Thương Thư phát sinh bất luận chuyện gì, đều không thể sao nhãng.


Tào Bằng trừng mắt, nhìn Hoàn Bình nói:


- Ngươi, có hiểu hay không?


- Đã hiểu.


- Vẫn còn, chuyện thứ ba…


Tào Bằng nhìn Hoàn Bình, trong lòng đột nhiên thầm thở dài.


Ta biến thành kẻ xấu rồi!


Trở nên thờ ơ lạnh lùng, trở nên tàn nhẫn, trở nên coi mạng người như cỏ rác…


- Nói với phu nhân, việc ta nói hôm nay, ngoài ngươi, không được nói cho người thứ ba biết.


Hoàn Bình vội nói:


- Ta đã nhớ kỹ.


- Như vậy, ngươi trước tiên nghỉ ngơi một chút, ta sẽ cho người mang đồ ăn tới.


Trước khi trời sáng, ta sẽ phái Vương Song cùng ngươi trở về Hứa Đô, phải nhanh chóng nói những điều ta dặn với phu nhân.


- Đã hiểu!


Tào Bằng nhìn Hoàn Bình, cười ôn hòa.


Hắn đi ra khỏi thư phòng, dặn Bàng Đức, sai người chuẩn bị cơm nước.


Đồng thời lại cho người gọi Vương Song tới, nói nhỏ với y thế này thế nọ, cứ như vậy dặn dò một hồi lâu.


Vương Song cũng không muốn quay lại Hứa Đô, nhưng Tào Bằng nếu đã dặn dò như vậy, hơn nữa thái độ rất kiên quyết, y cũng liền biết sự việc rất quan trọng.


Ngay sau đó, Vương Song liền lĩnh lệnh, chuẩn bị ngay.


Còn Tào Bằng thì đứng ở cửa hiên, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp trên lan can.


Tào Phi đã chết, sẽ nảy sinh rất nhiều biến cố. Tương lai sẽ phát triển thành kiểu dáng gì, Tào Bằng không rõ lắm.


Nhưng có một điều hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng!


Hắn, thời gian lưu tại Hà Tây, chỉ sợ là không lâu.


Tháng tư năm Kiến An thứ mười, Tào Phi bị tập kích ở huyện Trung Khâu, tử trận trong thành.


Y dù chết cũng không chịu đầu hàng, quyết chiến đến cùng với người Ô Hoàn. Y đã giết gần hai mươi người Ô Hoàn, nhưng vì người ít đánh không nổi số đông, cuối cùng bị giết.


Thời tiết tháng tư, nóng nực.


Thế nhưng trong đại doanh quân Tào ở ngoài Hàm thành, Tào Tháo lại cảm nhận được hàn ý lạnh thấu xương trước nay chưa từng có!


Năm Kiến An thứ hai, ông ta công phạt Uyển Thành, còn làm Tào Ngang phải chết trận; bảy năm sau, ông ta công phạt Nghiệp Thành, lại phải đau xót vì mất đứa con yêu.


- Công Đạt, Ô Hoàn Liêu Đông vì cớ gì lại xuất hiện ở Trung Khâu?


Vừa nghe tin dữ, Tào Tháo lúc ấy liền té xỉu ngay trong lều lớn.


Lúc này, ông ta đã tỉnh táo lại, nhưng xem ra vẫn ủ rũ không vui. Mái tóc vốn đen một màu, qua một đêm đã biến thành màu bạc. Thân thể vẫn luôn cường tráng, thật giống như bị rút hết xương cốt ra, có chút còng xuống, vẻ hơi giống người già. Nghiệp Thành còn chưa cáo phá, con trai đã mất mạng! Tào Tháo sao có thể không khóc?


Tuân Du nhìn Tào Tháo có chút lo lắng, lên tiếng:


- Chủ công.


Tin báo tiếp theo.


Trận quyết chiến Lương Châu sắp bắt đầu, cuộc đấu với Tào Mã, cũng sắp vào giai đoạn cao trào.


- Ta không sao, ta chỉ muốn biết, Ô Hoàn Liêu Đông kia hà cớ gì lại xuất hiện ở Trung Khâu?


- Ô Hoàn Liêu Đông vốn giao hảo cùng Viên Hi. Xuất kích từ Liêu Đông, tất qua U Châu, chắc là do Viên Hi ở giữa gây chuyện.


- U Châu, có động tĩnh lạ sao?


- Nghe nói đã đang tập kết ở Dịch Thủy Tập.


Động thái của Viên Hi ở U Châu, sao có thể giấu nổi Tào Tháo.


Chỉ có điều, Tào Tháo không nghĩ tới Viên Hi thời gian qua yếu hèn, không ngờ lại có gan lớn như vậy, giao cảnh xuất kích.


- Bên Trương Yến tình hình thế nào?


- Trương Yến bị Viên Hi công kích, chỉ sợ trong lúc nhất thời khó có thể thoát ra.


- Khà khà, khà khà khà…


Tào Tháo không nhịn nổi bật cười, sau đó lại ngửa mặt lên trời ha ha cười lớn.


- Viên Bản Sơ lại sinh được một đứa con quý hóa rồi.


Ông rốt cục đã hiểu được, Cao Can vì sao lại dám hành động lớn như vậy ở Hà Đông.


Hóa ra, ba người này liên khởi bắt tay nhau.


Hành động của Cao Can ở Hà Đông, sợ rằng không chỉ là đòi hỏi điều kiện với Mã Đằng, cũng là để thu hút sự chú ý của Tào Tháo. Quân Hắc Sơn rời núi, liền bị Viên Hi tấn công, chứng tỏ Viên Hi đã sớm có chuẩn bị. Viên Thượng, Viên Hi, còn có cả Cao Can, ba người con của Viên gia, thì ra lại liên kết với nhau. Trừ phi Tào Bằng ở Hà Tây phản ứng đúng lúc, xuất binh cướp lấy quận Võ Uy. Chỉ sợ hiện tại, Lương Châu đã trở nên hỗn loạn, Mã Đằng liền có thể thuận thế cướp lấy Quan Trung.


- Cao minh, cao minh.


- Chủ công bớt giận.


- Công Đạt không cần lo lắng, ta không phải đang tức giận. Chỉ có điều, những năm gần đây ta có lẽ đã quá đắc ý, thế nên đã xem thường những đứa trẻ này. Quan Độ tới nay, chiến sự thông thuận! Viên Thiệu vừa chết, ta nguyên tưởng rằng Hà Bắc dễ như trở bàn tay, không nghĩ lại kéo dài đến tận nay, vẫn chưa chiếm được Nghiệp Thành. Viên Hi nếu đã ra tay, nghĩ chắc Viên Đàm cũng không thể nào chịu ngồi yên. Công Đạt, mau truyền lệnh của ta, bảo Tử Liêm lập tức đóng quân giáp cầu, chuẩn bị sẵn sàng; lại lệnh Từ Hoảng, từ thành Ngũ Lộc bí mật xuất phát, ẩn tại Bối Khâu. Lệnh Thịnh Bá Lã Càn vượt sông Cao Đường, ngầm giám sát chặt nhất cử nhất động của Viên Đàm. Một khi Viên Đàm có hành động lạ, liền lập tức cướp lấy quận Bình Nguyên. Sau đó lệnh Tử Liêm và Công Minh giáp công ở Thanh Hà, cần phải tiêu diệt Viên Đàm.


Tuân Du cúi người.


- Tuân lệnh.


- Truyền Điển Vi, Hứa Chư, Sử Hoán và Văn Tắc.


Tuân Du vội vàng đi ra ngoài, chỉ một lát sau, đám người Điển Vi đã đến, dè dặt đi vào trong lều lớn.


- Chủ công.


Tào Tháo giơ tay ngăn lại, mắt hơi đọng nước.


Ông ta hạ giọng nói:


- Ba ngày, ba ngày sau, ta phải đứng trên đầu thành Nghiệp Thành.


Giọng nói ra vô cùng nhỏ, nhưng đám người Điển Vi lại nghe như có tiếng sét bên tai. Tào Tháo chắc đã hạ quyết tâm cướp lấy Hàm thành. Hay nói cách khác, bắt đầu từ bây giờ, quân Tào khống tiếc phải trả bất kỳ giá nào, thậm chí là san thành làm bình địa.


Điển Vi nói rất kiên quyết:


- Chủ công, trong vòng ba ngày không chiếm được Nghiệp Thành, Điển Vi nguyện mang đầu đến gặp.


- Hứa Quần bảo đảm trong ba ngày, nhất định chiếm được Nghiệp Thành.


Hai người Sử Đàm và Vu Cấm cũng không dám do dự.


Cái chết của Tào Phi làm tướng lĩnh toàn quân Tào cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Với ưu thế như thế, vậy mà lại bị mắc một mưu nhỏ. Nghiệp Thành nhỏ vậy, nhưng đã phí hơn ba tháng mà vẫn chưa thể chiếm được, thật sự là quá mất mặt. Đám người Điển Vi quay đầu, rời khỏi lều lớn. Còn Tào Tháo, cũng giống như quả bóng sì hơi, lập tứcngồi phịch xuống ghế, lệ tuôn như mưa.


Chẳng lẽ, trời bắt Tào Tháo ta phải chịu tai ách này sao?


Hoàn, con ta!


Nước mắt tuôn chảy trên mặt, thân thể Tào Tháo cũng không ngừng run rẩy.


Trong lều lớn như vậy, chỉ có tiếng khóc bị đè nén của Tào Tháo vang lên..


Hồi lâu sau, Tào Tháo bình tâm lại, đột nhiên đứng lên, lau khô nước mắt trên mặt.


- Tiến Chi.


- Có mạt tướng.


Cùng với tiếng thưa, liền thấy một thanh niên sải bước vào trong lều vải.


Người này, tên Dương Nhai, tự Tiến Chi, cũng chính là em rể của Thái Diễm. Khi trước, Vương Đồ bị Tào Tháo ra mật lệnh giết hại, rồi lệnh Dương Nhai tiếp nhận vị trí thay, đảm nhiệm chức nha tướng hầu cận bên ông ta. Sau khi Dương Nhai tiến vào, khom người hành lễ.


- Xin chủ công chỉ bảo.


- Truyền lệnh của ta, lệnh Trương Yến dẫn quân Hắc Sơn xuất kích, trong vòng mười ngày phải san bằng Trung Sơn Quốc, cướp lấy Bắc Bình. Nói với anh ta, ta chuẩn quân Hắc Sơn của anh ta chậm nhất ba ngày phải chiếm được Trung Sơn Quốc. Nhưng, nếu trong mười ngày không tới được Bắc Bình, bảo anh ta mang đầu đến gặp ta.


- Tuân lệnh.


Chậm nhất ba ngày!


Trong tâm Dương Nhai không khỏi thở dài một tiếng.


Trung Sơn Quốc, vậy là xong.


Bắc Bình mà Tào Tháo nói, cũng không phải là thủ đô của kiếp sau, mà là ở đông bắc bộ của Trung Sơn quốc, một thành trì xuôi theo dòng nước. Nơi đó giáp sông nước, một khi Viên Hi dám hành động, Trương Yến liền có thể từ Bắc Bình xuất kích, thẳng tiến mà diệt.


Chỉ có điều, sau ba ngày, Trung Sơn Quốc, còn mấy người có thể sống sót đây?


***


Ở nam bộ Trung Sơn quốc có một thị trấn.


Phía đông của nó hướng Bình Nguyên, tây dựa Thái Hành, nam giáp Đào Đà. Nơi đó địa hình bằng phẳng, tây cao đông thấp, dốc nghiêng thoai thoải. Chạy dài hàng chục dặm, cao nhưỡng ốc dã (đất đai rộng rãi, phì nhiêu màu mỡ), bốn mùa khí hậu rõ rệt, lượng mưa dư dật, là nơi lương thực dồi dào, sung túc cả đời.


Thị trấn này, tên Vô Cực.


Trong huyện Vô Cực, có một thế gia vọng tộc giàu có nhất, họ Chân.


Chân gia này, chính là gia tộc Lạc Thần Chân bí. Lúc này, toàn bộ Chân gia, có vẻ đang vô cùng rối loạn, tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng.


Trong phòng khách của Chân gia, tập trung hết thảy tộc nhân Chân Thị.


Chân Nghiêu khẽ vỗ trán, sắc mặt có chút mơ hồ.


- Trương Yến xuất binh từ Hắc Sơn, đã đánh đến Trung Sơn quốc.


- Vậy thì sao?


- Sao?


Chân Nghiêu nhìn tộc nhân vừa lên tiếng, bỗng chửi ầm lên, mắng như tát nước:


- Viên Hi dẫn đột kỵ Ô Hoàn tới, tập kích ở Trung Khâu giết con cả Tào Phi của Tào Tháo. Ngươi có biết Tào Tháo tức giận đến mức nào không? Ông ta đã lệnh tắm máu Hàm thành. Bảy ngày trước, Hàm thành bị Tào Tháo công phá. Cả nhà Thẩm Chính Nam đều bị giết, Viên Thượng bị Tào Tháo xử tử lăng trì; năm ngày trước Viên Truân bị Tào binh phục kích ở Thanh Hà, bị giết ngay tại chỗ. Quân Bình Nguyên lập tức cáo phá, cả nhà Viên Đàm đều bị giải tới Hàm thành, chờ xử trí. Tào Tháo lúc này đang rất giận dữ! Bây giờ Thường Sơn quốc cáo phá, An Bình quốc cáo phá, quân Tào hạ binh tại Khúc Dương, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh tới ngoài thành Vô Cực. Tào Phi chết như thế nào? Là do Viên Hi dẫn đột kỵ Ô Hoàn tớt giết! Viên Hi là ai? Đó là cô mệnh của chúng ta… Vậy bây giờ ngươi nói cho ta biết, nếu huyện Vô Cực cáo phá, sẽ thế nào, thế nào hả?


Nhìn khuôn mặt méo xệch dữ tợn của Chân Nghiêu, tộc nhân Chân thị sợ tới mức không ai dám lên tiếng. Người kia ngồi nép trong góc, không nói được lời nào.


- Con trai, đến lúc này, cũng không phải là lúc nổi nóng.


Phía sau Chân Nghiêu, là một lão phu nhân với khuôn mặt hiền từ đôn hậu.


Bà than nhẹ một tiếng:


- Ta đã sớm nói qua, phú quý này tới quá dễ dàng, không phải là chuyện tốt. Giống như trị thế, tiểu bí sinh có hơi hoàng tộc, là một chuyện tốt; nhưng như số mệnh… phụ thân con không chịu nghe lời ta khuyên. Sự tình tới bây giờ cũng không còn cách nào khác. Chỉ còn cách bỏ lại cơ nghiệp hiện nay, rời khỏi Trung Sơn quốc.


- Rời khỏi Trung Sơn, đi đâu ạ?


Lão phu nhân ngẫm nghĩ một chút, phải lúc lâu sau mới ngẩng đầu, nói ra hai chữ:


- Hà Tây.


- Đi Hà Tây?


Chân Nghiêu vừa nghe, mặt liền biến sắc.


- Mẫu thân, tuyệt đối không được. Hà Tây, đó chẳng phải là lãnh địa trị hạ của Tào Tháo sao. Con nghe nói, Thái Thú Hà Tây Tào Bằng là cháu Tào Tháo, cũng không phải là người dễ đối phó. Nếu đi Hà Tây, chẳng phải là tự tìm đường chết sao?


- Tào Bằng có thù với chúng ta không?


- Ồ, không có.


- Có oán với chúng ta không?


- Điều này, cũng không có.


Lão phu nhân hạ giọng nói:


- Nói ra, Tào Bằng còn nợ chúng ta.


- Mẫu thân, vậy là sao ạ?


Chân Nghiêu phát nóng, sau khi đuổi những người không liên quan đi, nghe lão phu nhân nói như vậy thì không khỏi sửng sốt.


Lão phu nhân nói nhỏ:


- Con trai, chẳng lẽ con đã quên rồi sao, muội muội con nay ở đâu?


- Điều này…


- Tào Bằng đó là người rất trọng tình nghĩa. Ta đã từng cẩn thận để ý qua người này, đúng là không tầm thường. Năm đó, hắn vì chút ân tình của Lã Bố, không sợ họa sát thân, đi cứu người thân của Lã Bố xa tận hải ngoại. Nghe nói, Lã gia ở hải ngoại hiện giờ đã phát triển rất nhanh. Chúng ta qua đó, xem hắn có thể xử trí chúng ta thế nào. Nếu thật là sẽ giết chúng ta, đó là vận mệnh của Chân gia đã định như vậy. Nhưng nếu hắn dồng ý giúp đỡ, nói không chừng, Chân gia chúng ta còn có thể mở rộng gia nghiệp đến Hà Tây. Tô Song vì sao phải chạy đến Hà Tây? Chẳng phải là tìm Tào Bằng để nương tựa hay sao? Luận hành thương tọa giả, khi Chân gia chúng ta phát triển gia nghiệp, Tô Gia ngay nơi đặt chân cũng không có, ta sợ bọn họ sao?


Chân Nghiêu lặng im suy nghĩ.


Những lời lão phu nhân nói, thật ra làm y có phần lay động.


Chỉ có điều, nếu đi Hà Tây, con đường công danh của y liền chẳng khác nào đi tong.


- Vậy phải nhanh chóng chuẩn bị mới kịp…


- Chuẩn bị cái gì.


Lão phu nhân lập tức nổi giận, khẽ quát:


- Đến lúc này rồi, con còn muốn chuẩn bị cái gì? Bảo mấy muội muội của con, đi ngay đêm nay.


- Hả?


- Không cần báo tin cho bất kỳ ai, lặng lẽ rời khỏi đây.


Lão phu nhân dứt lời, ngả lưng lên sạp, hạ giọng nói:


- Kể từ hôm nay, con không còn là con cháu của Chân thị Trung Sơn quốc, mà là con cháu của Chân thị Hà Tây. Còn về những tộc nhân kia, con cũng thấy đấy, họ ăn bổng lộc của chúng ta, sống dựa vào chúng ta. Nhưng khi tai họa ập đến, chỉ sợ những người đó sẽ thi nhau đến bắt chúng ta. Bọn họ sẽ không đi cùng chúng ta, vào thời điểm mấu chốt có khi còn tặng chúng ta một đao, để làm lễ tiến thân.


Hai gò má Chân Nghiêu giật giật.


Tuy rằng y không muốn thừa nhận một sự thật như vậy, nhưng cũng không thể không đối mặt.


Chỉ nhìn tộc nhân đó vẻ mặt dường như không có việc gì, nói ra câu đó, vậy nếu có làm sao, sợ rằng thực sự có tâm này.


- Con đi chuẩn bị ngay đi. Vật nặng cồng kềnh thì để lại, không cần mang theo. Chỉ cần mang một ít vàng bạc theo, sau đó chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, tranh thủ đi trước khi trời tối… rời khỏi huyện Vô Cực. Gia nghiệp này, lúc sống không có được thì khi chết cũng chẳng cần mang đi, quan trọng là phải mang theo những thương lộ tái ngoại (vật dụng dùng trên đường). Những thứ đó mới là điều căn bản giúp chúng ta đến được Hà Tây.


- Con đã hiểu.


Chân Nghiêu không dám do dự, lập tức đi triệu tập tỷ muội, bắt đầu chuẩn bị.


Lão phu nhân ngồi ở công đường, lấy một phong thư từ trong ngực ra. Bà mở to đôi mắt lòa đục ngầu, một lúc lâu sau, đột nhiên mỉm cười.


- Họa này hóa phúc thì tốt, phúc này hóa họa thì ẩn! Tái ông mất ngựa, hoạ phúc khôn lường. Ha ha, phúc biết đâu lại là hoạ, họa không chừng lại là phúc, biến hóa khôn lường, thâm bất khả trắc, khó mà biết trước được.


***


Thời gian, thấm thoát đã đến tháng năm năm Kiến An thứ chín.


Chiến sự Hà Bắc dần dần hạ màn. Mà Cao Can thất thủ ở Hàm thành, sau khi Viên Truân bị giết, nhanh chóng rút lui khỏi Hà Đông. Tào Nhân chợt hạ lệnh cho quân Tào vượt qua Thiên Sơn, tiến vào Tịnh Châu trị hạ. Ô Hoàn Kha Nhất đứng mũi chịu sào, bị quân Tào tấn công. Ô Hoàn đại nhân Kha Nhất sau mười ngày chống đỡ, cuối cùng ngăn không nổi thế tiến công hung mãnh của quân Tào, phải tháo chạy thục mạng.


Cũng chính vào lúc này, tin từ Giang Đông truyền đến: Đại đô đốc Chu Du thủy quân Biệt Ngô đánh úp Giang Hạ.


Thái Thú Giang Hạ Hoàng Tổ bị Chu Du giết chết. Con trai Hoàng Tổ là Hoàng Xạ bị Đông Ngô bắt làm tù binh, trảm thả trên sông. Ngay sau đó, Kinh Châu đại loạn.


Mà cùng lúc, Tôn Quyền lệnh cho đại tướng Thái Sử Từ tự mình xuất binh, đánh chiếm Lục An.


Hợp Phì vô cùng nguy hiểm, Thọ Xuân càng bị uy hiếp.


Tào Tháo sau khi biết được tin tức, không thể không tạm ngừng công kích Hà Bắc. Từ góc độ chiến lược mà nói, lần này ông ta công hạ Khúc Dương, cướp lấy Trung Sơn quốc, đã đạt được mục đích. Mà cử động bất ngờ này của Tôn Quyền làm Tào Tháo không khỏi cảm thấy vô cùng lo lắng. Sau khi thảo luận với các mưu sĩ, Tào Tháo lệnh cho hai người Từ Hoảng và Trương Liêu, tạm lãnh hai quận Hà Gian và Bột Hải, cùng liên thủ với Trương Yến ở Trung Sơn quốc, tạo thành thế bao quanh U Châu, rồi sau đó nhanh chóng trở về Hứa Đô.


Cuộc chiến Hà Bắc, đến tận bây giờ vẫn hỗn loạn.


Nhưng đối với Tào Bằng mà nói, chiến sự Hà Bắc bất phân, có nghĩa là, phải cấp tốc đẩy nhanh tiến độ cuộc chiến Lương Châu.


Tháng năm năm Kiến An thứ chín, cuộc chiến Trương Dịch chấm dứt.


Tô Tắc sau khi chiêu võ đại bại ở Trâu Kỳ, nhanh chóng tấn công quận Trương Dịch.


Đồng thời, y cử sứ giả đến Võ Uy, mời Tào Bằng đại diện thượng tấu lên triều đình. Hành động nhìn thì tưởng như cực kỳ bình thường này của y, cũng khiến Tào Bằng tạm thời yên lòng.


Tô Tắc này, thuộc phe Tào Tháo!


Ít nhất, y cũng không có ác cảm với Tào Tháo.


Nếu không, với thân phận của Tô Tắc, có thể trực tiếp tấu lên triều đình. Nhưng y không làm vậy, ngược lại còn thông qua Tào Bằng. Người minh mẫn đều sẽ hiểu rằng, nhờ Tào Bằng thượng tấu vẫn hơn so với nhờ người khác thượng tấu lên triều đình, nếu không chẳng thà tấu lên Tư Không phủ.


Kể từ đó, khuynh hướng chính trị của Tô Tắc… cũng liền công biểu hiện rõ ra bên ngoài.


Tào Bằng y theo ước định khi trước với Tô Tắc, lệnh Tô Do nhậm chức chỉ huy trưởng.


Còn Tào Chương năm mười ba tuổi đã làm chức Giáo Úy lãnh binh. Đồng thời, Tào Chương lúc trước lập được chiến công, Tào Bằng cũng đã sai người nhanh chóng báo về Hứa Đô.


Còn về chức Thái thú Trương Dịch thì ai đảm nhận?


Tào Bằng không có ý kiến gì, ánh mắt của hắn, đã chuyển từ tây bộ của quận Võ Uy sang phía quận Kim Thành!


Hứa Đô, Tư Không phủ.


Tuy là tam phục, nhưng ở trong Tư Không phủ, không hề có chút cảm giác lo lắng, thậm chí còn làm người ta thấy có phần lạnh run.


Hoàn phu nhân dường như cũng không có gì thay đổi lắm, vẫn như làm rung động lòng người.


Thời gian, vẫn chưa lưu lại nhiều dấu tích trên mặt nàng. Ngược lại, cùng với sự tôi chảy của thời gian, Hoàn phu nhân càng ngày càng đẹp, giống như một viên mật đào hoàn thiện, làm người ta nhìn thấy là không kìm nổi, chỉ muốn bổ nhào tới, hung hăng giành lấy.


Hoàn Bình cung kính đứng khoanh tay, thuật lại tất cả những lời Tào Bằng dặn dò từ đầu đến cuối.


Hoàn phu nhân lắng nghe rất chăm chú, sau khi nghe xong, sắc mặt có vẻ vui mừng.


- Chỉ vậy thôi sao?


- Ồ, Tào tướng quân sau cùng còn nói, lời ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.


Hoàn phu nhân thuận miệng nói:


- Đây là điều đương nhiên.


Tuy nhiên, trong lòng nàng chợt khẽ xao động, đôi mắt đột nhiên lóe sáng.


Ta nói ra, ngươi nghe, không thể để người thứ ba biết.


Đây vốn chỉ là một câu dặn dò vô cùng bình thường, nhưng vào lúc này, lời nói ra dường như lại không hề bình thường.


- Hoàn Bình, đi đường cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi chút đi.


- Vâng!


Sau khi Hoàn Bình rời khỏi, Hoàn phu nhân bỗng đứng dậy, chậm rãi đi đến cạnh cửa.


Chỉ thấy bóng dáng Hoàn Bình biến mất sau cánh cửa nhỏ ở giao viện. Trong mắt Hoàn phu nhân lộ ra chút sát khí, chợt lại có phần không đành lòng, trên mặt dường như có chút do dự. Ý tứ những câu nói của Tào Bằng, nàng đã hiểu rõ…


Nếu là lúc bình thường, những lời đó không đáng quan tâm.


Nhưng đây chính là bí mật liên lạc, hiển nhiên là không thể để người khác biết được.


Người có thể hiểu được việc này, là bản thân nàng, Tào Bằng, còn có cả Hoàn Bình, tổng cộng có ba người. Tào Bằng biết rõ Hoàn Bình chính là tâm phúc, còn cẩn thận dặn dò một câu: Không thể để người thứ ba biết. Ý tứ đó, chẳng phải là quá rõ ràng rồi sao?


Hoàn phu nhân, Hoàn Bình, còn có Tào Bằng, trong ba người có một người phải chết.


Người này không thể là Hoàn phu nhân, cũng không thể là Tào Bằng, như vậy người phải chết, chẳng phải đã quá rõ ràng?


Chỉ khi Hoàn Bình chết… mới thật sự là "không để người thứ ba biết".


Nhưng, Hoàn Bình theo nàng đã nhiều năm…


Trong mắt Hoàn phu nhân hiện lên một chút vẻ đau đớn, cắn môi một cái, như đã hạ quyết tâm.


Thời gian, đang trôi qua rất nhanh.


Trong nháy mắt, đã gần đến đầu thu, quận Hà Tây sắp đón vụ thu hoạch vào mùa thu.


Tĩnh mịch như tờ, như bãi biển lúc hoàng hôn, uy phong… nhấp nhô như cuộn sóng… Nhìn những ánh sáng màu vàng kim đó, Tào Bằng đứng trên lầu cổng thành huyện Hồng Thủy, vẻ mặt vui mừng rạng rỡ. Hà Tây sắp vượt qua thời kỳ khó khăn nhất. Một năm nay, hắn đã tập trung đầu tư vào quận Hà Tây tỉ tỉ đồng? Tiền lời Hải Tây hai năm gần như bị hắn lấy dùng hết vào đây, nên mới có vụ thu hoạch Hà Tây như ngày hôm nay. Trên thảo nguyên, truyền đến tiếng hát du dương. Trời trong xanh, mây trắng vẩn vơ, cùng sắc vàng óng ánh trải rộng khắp nơi này tạo thành một bức họa cực mỹ, khiến lòng hắn vô cùng hứng khởi.


Đây mới là Hà Tây mà hắn từng ước ao!


Đây… mới là Giang Nam bắc thượng trong truyền thuyết.


Những người ra vào huyện thành Hồng Thủy, nhìn thấy Tào Bằng đang đứng trên cổng thành đó, đều xuất phát từ trong lòng… cúi người kính cẩn.


Tào Bằng cũng mỉm cười đáp lễ.


Không ai nói gì, tất cả đều diễn ra trong sự im lặng.


Tào Bằng đứng một lát, sau đó quay người trở vào trong sảnh ma. Bàng Đức đã sai người mang lên một chiếc ghế dựa lớn, Tào Bằng ngồi xuống, ra hiệu cho huynh đệ Bàng Đức cũng cùng ngồi. Sau đó, hắn uống một ngụm rượu nếp tự ủ của Hà Tây, hương thuần thật vừa miệng.


- Không ngờ, Hà Tây giờ đây lại có thể trở nên phồn thịnh như vậy.


Bàng Minh không kìm nổi thốt lên câu cảm thán.


Tào Bằng cười, trong lòng có phần đắc ý.


- Một Huyện này, ta chinh chiến bên ngoài, vẫn chưa dồn quá nhiều sinh lực.


Hà Tây có trình độ phát triển như thế này, toàn bộ sự vất vả của nhóm Lại Tử Sơn… Ha ha, đều nói là công lao của ta, lại không có liên quan đến ta.


Gió, từ ngoài cửa thổi vào, bay luồn qua sảnh ma.


Tào Bằng nhắm mắt lại, hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng hiếm có này.


Hắn lần này trở về Hà Tây, cũng không phải vì sắp đến mùa thu hoạch. Sau khi quận Võ Uy dần dần ổn định, Tào Bằng nghĩ sẽ đưa Bộ Loan và Quách Hoàn đến Cô Tang, nhưng thật không ngờ, tin từ Hà Tây truyền đến, Bộ Loan đã có thai.


Tính ngày tháng, thời gian Bộ Loan có thai chín

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.