Chương 439: Đỗ Bá Hầu

Đầu năm Kiến An thứ mười ba, Tào Tháo đại thắng ở Liêu Đông, quay về Hứa Đô.


Rồi sau đó, lão bãi chức tam công, xem trọng việc bố trí Thừa tướng, thành lập phủ Thừa tướng, nắm giữ mười ba Tào, mượn cớ thừa lệnh vua triệu tập các chư hầu, cưỡng ép thiên tử để triệu tập các chư hầu. Từ nay về sau, Hán Đế ở trước triều đình không có tiếng nói, mọi việc lớn nhỏ, đều do phủ Thừa tướng xử lý, tất cả mọi việc trong đất nước, làm cho Hán Đế hoàn toàn bị mất quyền lực. Cũng chính từ lúc đó, Tào Tư Không biến thành Tào Thừa tướng, quyền thế ngất trời, dáng vẻ đường bệ kiêu ngạo.


Cũng vào năm đó, Tào Tháo gặp phải trận chiến Xích Bích.


Sau cùng thảm bại quay về…


Trận chiến ở Xích Bích bị thất bại, rốt cục Tào Tháo có kết quả gì?


Khó mà nói cho rõ ràng!


Nhưng có một điều có thể xác định, đó chính là ở trận chiến Xích Bích, không thể nghi ngờ là trận chiến đầu tiên sau khi Tào Tháo đảm nhiệm chức Thừa tướng. Mà trận chiến này bị thất bại, không chỉ về mặt quân sự, hơn nữa cũng ảnh hưởng lớn về mặt chính trị. Ít nhất, đối với Tào Tháo này, Thừa tướng đầu tiên từ thời Đông Hán tới nay, ảnh hưởng rất lớn.


Cũng chính sau việc đó, Tào Tháo đã bị tấn công về mọi mặt.


Bởi vì lão thất bại, khiến cho khắp nơi đều thay nhau chỉ trích lão, cũng có do ở Tây Lương xảy ra nổi loạn, khiến cho Tào Tháo phải mất một số tiền mới dẹp yên được.


Tào Bằng đem tờ công văn kia bỏ xuống, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.


Kiến An năm thứ mười một, cuối hè, nhiệt độ không khí không cao. Thật ra, toàn bộ mùa hè, đều xem như không nóng lắm, là một mùa hè thoải mái.


Mùa thu sắp đến.


Trong viện những đóa hoa nở rộ, bày ra một vẻ điêu tàn.


Gió nhè nhẹ, từ hồ nước của hậu viện thổi phớt qua, làm cho mặt nước gợn sóng lăn tăn. Tào Bằng cất bước đi đến hành lang dài của nhà thủy tạ.


Tay vịn lan can nhìn nước trong hồ dập dờn, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra một nụ cười khó hiểu. Phụng Hiếu, quả thật cũng là một thiên tài!


Hắn chỉ nói ra một câu, Quách Gia liền đã có hành động.


Trong lịch sử, Tào Tháo xem trọng việc bố trí chức Thừa tướng, mà hắn hôm nay nhắc tới, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền (nhân cơ hội), bỏ qua thời gian hai năm.


Thận trọng bố trí chức Thừa tướng, cần phải có một cơ hội.


Lúc đầu, Tào Tháo dựa vào lý do phá được Liêu Đông, đạt thắng lợi to lớn thống nhất được phương bắc mà thuận lý thành chương (hợp tình hợp lí) trở thành Thừa tướng.


Hiện tại phương bắc dù chưa hoàn toàn thống nhất, nhưng xu hướng thống nhất đã là chuyện không thể ngăn cản. Họ Lã nước Hán quy thuận, cũng là một việc không nhỏ, thậm chí so với công trạng thống nhất phương bắc trước kia, càng thêm hiển hách, càng thêm kinh người. Từ thời Hán tới nay, cái gọi là công lao sự nghiệp chính là mở rộng lãnh thổ. Đời sau của Hán Vũ Đế hao tài tốn của ngu ngốc hồ đồ, khiến cho triều cương hỗn loạn. Hết lần này tới lần khác mọi người nhắc tới hắn đều nhếch lên ngón tay cái.


Vì sao vậy?


Cái người mà mở rộng bờ cõi cho y, lại là Hung Nô bị thất bại thảm hại.


Nhiều dòng họ của nước Hán quy thuận, không thể nghi ngờ là có công lao mở rộng bờ cõi.


Tào Tháo dựa vào những điều này đủ để đi lên chức vị Thừa tướng, giống như trong lịch sử, lão cũng trở thành Thừa tướng. Sớm hơn một năm rưỡi quả thật có một điều lợi thật lớn. Phải đợi sau khi Tào Tháo đi lên chức vị Thừa tướng, sau đó lập uy ở cuộc chiến là Liêu Đông chứ không phải ở Xích Bích.


Tôn – Lưu liên thủ quả là có uy lực, không phải một Viên Hi nho nhỏ có thể sánh bằng.


Cho nên, dù cho Tào Tháo có kiêu ngạo, tự đắc tự mãn, cũng đủ để xử lý Viên Hi.


Dựa vào thắng lợi lớn này, Tào Tháo có thể ngồi yên ở chức Thừa tướng, mà không có bất kì trở ngại nào. Về phần làm thế nào để Tào Tháo ngồi lên? Làm sao để triều đình có thể chấp nhận? Tào Bằng sẽ không quan tâm đến! Có những người như Quách Gia, Đổng Chiêu ở đó, không tới lượt hắn phải lo lắng. Việc hắn phải làm, chính là đem cớ này đề xuất, sự việc cụ thể, cứ để cho Quách Gia bọn họ đi làm. Dù sao đến cuối cùng, đều có công lao của Tào Bằng hắn.


Nghĩ đến đây, Tào Bằng vỗ nhẹ một chút vào lan can.


Nhưng, vấn đề ở Nam Dương, phải giải quyết làm sao đây?


- Công tử!


Một gã người hầu của Quách phủ, ở ngoài nhà thủy tạ khom mình thi lễ.


- Ở bên ngoài phủ có một người đàn ông tên là Đỗ Kỳ, nói là được chủ nhân mời, đến đây hội kiến. Phu nhân bảo tiểu nhân đến đây báo cho công tử.


Đỗ Kỳ đến đây!


Tào Bằng phục hồi tinh thần, quay người lại nói:


- Mau theo ta đến đó nghênh đón.


Gã người hầu của Quách phủ, trong lòng ngơ ngẩn.


Vị công tử trước mặt này có lai lịch gì? Trong lòng của y hiểu rất rõ. Chỉ lấy việc công tử này, dám ngang nhiên trước mặt con trai yêu của Tào Tư Không mà đập vỡ cái bàn, nổi cơn lôi đình, mà con trai yêu của Tào Tư Không lại câm như hến, sợ tới mức cũng không dám đánh rắm, đã biết vị công tử này lợi hại đến thế nào. Chủ nhân đối với vị công tử, có phần thân mật, phu nhân đối với vị công tử này, cực kỳ kính trọng, tiểu công tử đối với vị công tử này, lại càng ngưỡng mộ vạn phần.


Tiếng tăm của Tào Bằng ở Hứa Đô, quả thật rất vang dội.


Sáu năm trước, hắn phóng ngựa xông vào phủ của Phụ Quốc tướng quân, đại khai sát giới, chém đứt tay của Phục Hoàn, đến nay vẫn còn như rõ ràng ở trước mắt, làm cho dân chúng bàn tán.


Càng không cần phải nói, sau này hắn ở tây bắc lập được công lao.


Nói tới việc hăn bị nhốt ở Huỳnh Dương, lại dùng một Phúc giấy lầu, khuấy động toàn bộ những người có máu mặt ở Hứa Đô lâm vào điên cuồng.


Tài văn chương kia, thanh danh này, quyền thế ấy... Còn có bản lĩnh kiếm tiền nữa, đều được người người ở khắp các phố phường bàn luận say sưa. Ngay cả người hầu của Quách phủ, đối với Tào Bằng cũng vạn phần kính trọng. Đặc biệt ngày hôm qua hắn nổi giận lôi đình, mà nay lại bình yên vô sự, càng thấy được sự việc.


Cái người ở ngoài cửa, nhìn qua là nghèo túng đến cực điểm.


Mà vị công tử này lại làm như là một việc trọng yếu, muốn đích thân đi ra nghênh đón.


May mắn là y không có thất lễ với gã, nếu không nhất định là y không gánh nổi phiền toái…


Khi nói chuyện, Tào Bằng theo gã người hầu đã đi tới cửa chính của Quách phủ. Theo lệnh của Tào Bằng, cửa chính của Quách phủ, mở rộng ra.


Nói về Đỗ Kỳ, trong lịch sử, hoặc là nói trong lịch sử về Tào Ngụy, cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.


Người này sau khi được Tuân Úc tiến cử, Tào Tháo trực tiếp cho y làm Tư Không, Giáo Úy thiên hộ Khương. Cũng cho lĩnh chức Thái Thú bình tây. Sau ra trấn Hà Đông, chiến tích nổi bật. Lúc ấy thiên hạ rối loạn, quận huyện bị tàn phá. Mà Hà Đông ở chỗ Đỗ Kỳ quản lý, lại khôi phục sức sống trước tiên.


Sau khi Hàn Toại, Mã Đằng tạo phản, Quan Trung hỗn loạn.


Chỉ ở Hà Đông, không phát sinh bất kỳ hỗn loạn nào. Sau khi Tào Phi đăng cơ, ban thưởng cho Đỗ Kỳ làm quan nội hầu, sau lại làm Thượng thư, sau đó phong làm Nhạc đình hầu, Giáo Úy thủ ti.


Một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như thế trong lịch sử, ở trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng không có thành tựu gì.


Nếu không phải Đỗ Kỳ có một cháu trai tuyệt vời, thậm chí Tào Bằng còn không biết người này. Kinh triệu Đỗ thị, cũng bởi vì người này mà phục hồi. Khôi phục lại sau bốn trăm năm, danh thần đầu thời Đường Đỗ Như Hối, cũng chính là do Đỗ thị sinh ra, là con cháu của Đỗ Kỳ.


Chẳng qua, Đỗ Kỳ hiện nay, nghèo túng đến cực điểm.


Lúc trước thiên hạ đại loạn, Đỗ Kỳ từ bỏ chức quan Phủ thừa Hán Trung mà đi, mang theo gia quyến từ Quan Trung, chạy trốn đến Kinh Châu tương đối ổn định.


Thoáng chốc đã gần hai mươi năm.


Đỗ Kỳ ở Kinh Châu, từ đầu đến cuối đều không tìm được cơ hội.


Không thể nói y không có bản lãnh, sĩ tộc Kinh Châu vốn là một tập đoàn có tính bài ngoại cực kỳ. Cho dù là thủ hạ của Lưu Biểu mang theo đội ngũ cũ từ Sơn Dương tới, trãi qua hơn mười năm, cũng không thể nào dung nhập vào phạm vi thế tộc của Kinh Tương. Mà đến nay, người của hai bên giằng co lẫn nhau, không ngừng xung đột. Càng không cần phải nói loại người hiện giờ không có tiếng tăm như Đỗ Kỳ, nghèo khổ cơ hàn, hơn nữa lại là một người ngoài không có một chút chỗ dựa, làm sao có thể trụ được yên ổn?


Cuối cùng sau hai mươi năm, rốt cục Đỗ Kỳ không thể kiên trì.


Ở thời điểm Kiến An năm thứ ba, con y là Đỗ Thứ ra đời, mà Lưu Ly, vợ yêu nhất của y, cùng y chịu đựng gian khổ mà không hề oán trách, bị bệnh mà qua đời. Cũng bởi vì vậy mà Đỗ Kỳ, ở ngoài sinh sống chứ không muốn về nhà. Vừa lúc gặp được Lưu Tiên đi sứ đến Hứa Đô, Đỗ Kỳ mang theo con trai, từ Kinh Châu đi đến Hứa Đô. Tuy nhiên, sau khi đi đến Hứa Đô, y mới phát hiện ra vấn đề. Y ở Kinh Tương không có chỗ dựa vững chắc, đến Hứa Đô, cũng giống như vậy không có chỗ dựa nào vững chắc. Được thân thích trợ giúp, một tiểu lại trông coi cửa thành ở Hứa Đô, xem như là có chỗ dựa.


Chỉ có điều…Cái chính là tiểu lại, làm sao có thể làm cho Đỗ Kỳ thỏa mãn?


Hàng hóa ở Hứa Đô, là khu vực trọng yếu của toàn bộ Trung Nguyên, trừ Trĩ Dương ra, là một nơi sang quý nhất.


Thu nhập của tiểu lại, khó khăn lắm mới có thể duy trì được cuộc sống. Con trai càng lúc càng lớn, cũng đã tới tuổi đi học, nhưng không thể vì nguyên nhân không có tiền mà không thể đi học.


Đỗ Kỳ, trong lòng làm sao không nóng vội cho được?


Đợi ở Hứa Đô đã hơn một năm, vẫn như trước không tìm được cơ hội.


Mà nay nghe nói ở Quan Trung quê nhà đang lúc phát triển, hơn nữa ở Hà Tây, đặc biệt là hành lang Hà Tây mở ra, tạo ra rất nhiều cơ hội.


Trong lòng Đỗ Kỳ vừa động, muốn về lại quê nhà để thử thời vận.


Không ngờ ngay lúc y vừa mới dự định rời khỏi Hứa Đô, một năm rưỡi của y, khổ sở tìm kiếm cơ hội, rốt cục đã đến! Ngay tại ngày hôm trước, đột nhiên Đỗ Kỳ được cho hay, nói là Tư Không Tế tửu Quách Gia Quách Phụng Hiếu, chỉ tên muốn gặp y, bảo y đến phủ một chuyến.


Lúc Quách Gia và Đỗ Kỳ gặp mặt, cũng không có nói rõ thân phận.


Cho nên, Đỗ Kỳ cũng không biết, lúc trước cùng y ở trong quán rượu rách nát ngoài đồng cỏ, nam tử cùng ngồi đối ẩm, không ngờ hiện tại lại là Tư Không được Tào Tháo tín nhiệm nhất Tư Không Tế tửu. Thế nên sau khi Đỗ Kỳ nghe nói, gặp đồng nghiệp hỏi lại, lại mờ mịt không biết phải làm sao. Tuy nhiên, không phải y luôn chờ đợi cơ hội như thế này hay sao? Mà nay cơ hội đã tới, như thế nào y cũng phải thử vận may.


Vay tiền, thuê hai bộ quần áo mới, lấy ra đôi giày đã cất kĩ nhiều năm mà vợ của y trước khi mất đã tự tay may cho y, mang vào chân. Còn tìm mười lăm cái thù (một loại binh khí làm bằng tre), mua một túi hương. Đây là trang phục mà kẻ sĩ thích nhất. Lại đi Phúc giấy lầu, mua một cây quạt làm bằng trúc. Nghe nói, cây quạt này là do đại danh đỉnh đỉnh công tử Bằng, Tào Tam Thiên làm ra, chia làm ba loại chất liệu là tơ, lụa, giấy, làm cho những người có học hiện tại rất thích. Đỗ Kỳ mua không nổi cái loại quạt làm bằng tơ, nhưng cũng phải mua một cây quạt làm bằng tre, mới có thể không đánh mất phần mặt mũi này.


Tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, trong lòng Đỗ Kỳ chua xót vô cùng.


Có thành công hay không đều trông cả vào lần này.


Áo với quần này, tiêu phí của y hết cả tháng tiền lương. Nếu không thành công, có thể y không thể nào dừng chân ở Hứa Đô được…


Một tay lôi kéo tay của đứa con, Đỗ Kỳ đứng ở ngoài cửa của Quách phủ, trong lòng thấp thỏm không yên.


Y cũng không biết rõ lắm, tại sao Quách Gia lại biết đến tên tuổi của y. Cũng không biết, bộ dạng của mình, có làm vừa mắt đối phương hay không?


Ngay tại lúc Đỗ Kỳ lo lắng không yên, chợt nghe cửa chính loảng xoảng một tiếng, mở rộng ra.


Đỗ Kỳ ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại quan sát.


Việc cửa chính mở rộng ra, cũng có


Rất nhiều năm sau, Đỗ Kỳ khi đảm nhiệm chức đại đô đốc thủy quân, nghĩ lại lúc trước khi lần đầu tiên gặp mặt Tào Bằng, cũng vẫn là lệ rơi lưng tròng.


- Công tử và ta có cùng một ước vọng. Cái gọi là phú quý lúc ấy thực sự đối với ta mà nói, chỉ như ảo mộng, ta vẫn còn nhớ rõ lúc công tử ôm đứa bé, chẳng một ai thèm để ý tới quần áo rách tả tơi của nó. Chiếc giày bẩn của đứa bé, dấy bẩn y bào của công tử. Nhưng công tử không hề trách cứ, ngược lại còn nói với ta, phải phú quý lên. Từ lúc đó, ta mới biết công tử là người cả đời ta tìm kiếm, có thể đi theo người.


Đỗ Kỳ sảng khoái trả lời, nguyện ý cùng Tào Bằng đi tới Nam Dương.


Đối với việc này, Tào Bằng cùng rất vui vẻ, tổ chức ở Nam Dương của hắn đã có một phần ba. Sau đó Tào Bằng để Đỗ Kỳ từ Thảo Trang Nhai đi ra trước, tạm thời an vị ở trong phủ Phụng Xa Hầu. Dù sao trong phủ cũng không có người, Tào Bằng cũng không cần lo lắng cha mẹ sẽ không đồng ý. Thảo Trang Nhai thực sự đã quá sức ồn ào náo động, không thích hợp để ở lại. Đến phủ Phụng Xa Hầu đối với Tào Bằng mà nói, cũng thuận tiện để hắn triệu tập.


Đỗ Kỳ lúc sắp đi, Tào Bằng đã mượn Quách Phu Nhân hai mươi xâu tiền giao cho Đỗ Kỳ.


- Thay bộ trang phục này cho Tiểu Thứ, đừng quá tiết kiệm. Ta sẽ nói một tiếng với Bộc Dương tiên sinh, để Tiểu Thứ trước được đi học. Còn tất cả các phí dùng, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ giải quyết cho nó. Cửa thành bên kia ta sẽ phái người đi nói rõ ràng. Bắt đầu từ ngày mai, ngươi hãy đến nơi này làm việc cho ta, lúc này ta đang có nhiều việc, muốn cùng người khác thảo luận. Được rồi, trở về thu xếp một chút, đợi chút ta sẽ phái người tới nhà ngươi, đón ngươi tới phủ ta ở.


- Ân nghĩa Công tử, Bá Hầu nguyện quên mình phục vụ.


Đỗ Kỳ không kìm nổi, khóc lớn nghẹn ngào.


Sau bao nhiêu trắc trở, lận đận nay đã nhìn thấy tia hi vọng.


Hắn khóc rống, không phải vì vận mệnh của chính mình mà nghĩ tới thê tử đã qua đời. Nếu thê tử vẫn còn sống sẽ vui mừng đến nhường nào. Y từ phủ thừa Hán Trung, lưu lạc đến Kinh châu hai mươi năm, mất đi sự quan tâm và khích lệ của thê tử. Mà nay, y cuối cùng đã có mục tiêu, nhưng thê tử thì đã không còn. Đỗ Kỳ rất kiên cường! Nhưng dù có kiên cường hơn, trong tình huống như vậy, cũng khó có thể khống chế được.


Tào Bằng vỗ vỗ vai Đỗ Kỳ, trầm giọng nói:


- Đừng như vậy, ngươi xem, ngươi làm Tiểu Thứ sợ hãi rồi.


Đỗ Kỳ lau nước mắt, cúi đầu nhìn đứa con.


Đỗ Thứ đã tám tuổi, nhưng nhìn qua thì chỉ như đứa bé sáu bảy tuổi, hơn nữa còn gầy gò ốm yếu.


Lúc này, Đỗ Thứ cũng nước mắt lưng tròng, nắm chặt y bào của Đỗ Kỳ. Đỗ Kỳ hít sâu một hơi, bình tĩnh cảm xúc, khom người nói:


- Công tử hãy dừng bước, cũng không cần phái người đến đón hai cha con ta. Sau khi Kỳ về nhà thu xếp một lát sẽ tới Hầu phủ nghe lệnh.


- Nay đã có tiền đồ mà lại không để người đi cùng, chẳng phải là áo gấm đi đêm.


Tào Bằng vừa nói vừa vươn tay xoa xoa đầu Đỗ Thứ.


Nếu không có lời nào sai thì ranh con này tương lai chính là cha của danh tướng Tây Lương Đỗ Dự.


Chẳng qua, Tào Bằng không rõ, Đỗ Thứ trong lịch sử cũng giống như nhân vật Đỗ Dự. Đỗ Thứ giống như cha y, là người tài ba văn võ song toàn. Từng được phong Ngụy Quốc U Châu Thứ sử, xây dựng lên một hình tượng tướng quân uy nghiêm, Ô Hoàn Giáo Úy. Lúc ấy trở thành danh sĩ, vì trọng sĩ lâm nên thanh danh cực kì vang dội. Văn kiện lúc xưa có viết, Đỗ Kỳ đã thành lập lên bộ tộc Đỗ Thị Kinh Triệu.


Nhưng thực chất Đỗ thị trở thành người của thế tộc Quan Trung, lại là Đỗ Thứ. Bởi vì y sáng lập một gia phong nề nếp kế thừa mấy trăm năm của Đỗ Thị.


Xét về tiêu chuẩn thế tộc, trên cơ bản có ba bộ phận.


Tiêu chuẩn thứ nhất đó là xuất thân nối tiếp mấy đời. Tam đại trong nhà, có vài người làm quan.


Tiêu chuẩn thứ hai là gia tài điền sản.


Là thế gia, tông phòng san sát, điền sản và gia tài sung túc, rất khó lâu dài. Đây cũng là lí do tại sao khi Tào Bằng kinh doanh, gia tộc lại hăng hái gia nhập. Đối với đám người Trần Quần, Chung Diêu mà nói, tiền tài là đồ vật, không coi trọng lắm, nhưng bọn họ không coi trọng thì gia tộc cũng không thể bỏ qua. Tài lực sung túc, đối với thế tộc mà nói, có tác dụng hết sức quan trọng, không thể không coi trọng.


Tiêu chuẩn thứ ba chính là truyền thống học hành.


Điều này có lẽ vượt xa so với hai tiêu chuẩn trên.


Không có người hiểu biết kế thừa lại không thể trở thành thế gia, nhà cao cửa rộng tan rã.


Lấy bộ tộc Nhữ Nam Viên Thiệu làm ví dụ.


Nhữ Nam Viên Thị là gia đình có học giả kế thừa, chính là "Thượng thư". Viên thị rất am hiểu sách, thanh danh của họ truyền xa. So sánh một chút,đại tướng quân Hà Tiến những năm cuối Đông Hán vừa có hoàng hậu, vừa có hai huynh đệ Hà Tiến, Hà Miêu. Cũng không giống như người ta biết, thậm chí trong nhiều thời điểm lại bị kẻ sĩ lợi dụng. Trong nhà Hà Tiến, vô cùng phú quý, đồng thời sản điền vô số. Nhưng chỉ vì Hà thị không có học giả kế thừa, cho nên nhắc tới y, tổng hội nói y xuất thân là đồ tể, trong lời nói có lộ ra sự khinh thường.


Người ta nói Bàng Đức Công, sẽ tôn một tiếng Tiểu Bàng Thượng Thư.


Mà câu Tiểu Bàng Thượng Thư này, thậm chí đến Lưu Biểu cũng không dám có một chút chậm trễ.


Nguyên nhân?


Chính là vì gia đình Bàng Đức Công nổi tiếng là học giỏi, làm người ta không dám khinh thị.


Đỗ Kỳ hiểu được ý của Tào Bằng, không khỏi không cảm kích.


Y tới Hứa Đô một năm rưỡi, bị nhiều người coi thường.


Mà nay, y đã có tiền đồ, Tào Bằng phải phái xe ngựa đi, nói trắng ra, chính là muốn tạo chỗ dựa cho Đỗ Kỳ, nổi danh cho Đỗ Bá Hầu.


Đỗ Kỳ cảm tạ Tào Bằng, đưa Đỗ Thứ về nhà.


Tào Bằng xua tay, gọi lão gia thần Quách Phủ Quách Chính lên, lấy một lệnh bài từ bên hông, đưa cho Quách Chính.


- Cầm lệnh bài của ta, đi tới phủ Phụng Xa Hầu, lệnh cho họ phái ra mấy chiếc xe ngựa, tới Thảo Tràng Nhai đón cha con Đỗ Kỳ. Nói với họ, phải sắp xếp tốt. Buổi tối ta sẽ trở về Hầu phủ, nếu có chậm trễ gì, ta sẽ lột da bọn họ ra.


Trong Phụng Xa Hầu, Tào Cấp tôn nghiêm.


Nhưng trên dưới trong Hầu Phủ đều biết rằng, những người trong phủ nói tới chính là Tào Bằng người ít khi ở trong Hầu Phủ


Vốn dĩ, Tào Bằng đêm qua nên trở về Hầu phủ, chỉ có điều lại bị Quách gia giữ lại uống rượu, đến tận đêm khuya mới xong. Lúc đó Tào Bằng cũng không tiện về nhà, hắn không mang lệnh bài thông hành, mà Hứa Đô tới giờ Hợi là bắt đầu cấm đi lại ban đêm, tất nhiên không thể ra ngoài.


Cho nên, tiếp tục ở lại Quách phủ.


Cũng nên trở về nhà!


Tào Tháo nếu đã bổ nhiệm hắn làm quan cũng chẳng khác nào xá tội cho hắn.


Hắn hiện tại có thể quang minh chính đại xuất hiện ở đầu đường Hứa Đô, cần gì phải như trước, lén lút, trốn tránh, coi như là kẻ trộm.


Tào Bằng sau khi về phòng, thu dọn qua loa một lát.


Những công văn có liên quan tới quận Nam Dương cần phải mang đi.


Tuy nhiên, chuyện này chỉ cần nói qua với Quách phu nhân, sẽ dễ dàng đưa tới Hầu phủ.


- Thúc thúc muốn đi cũng không được.


Quách phu nhân đưa Quách Trứ tới, cười nói.


Tào Bằng gật gật đầu, nói:


- Hai ngày làm phiền chị dâu, hôm qua suýt gây đại họa lại được chị dâu bênh vực, tiểu đệ mới may mắn tránh được khó khăn, Nay, chủ công đã bổ nhiệm, tiểu đệ cũng nên về nhà, bằng không, Bạch Lan Tinh Xá trở nên sầm uất, đến lúc đó chẳng phải là làm hỏng cả sự thanh tĩnh của Quách đại ca sao. Lúc nào đó, chờ người nhà trở về, mời chị dâu qua phủ, thưởng thức tay nghề của Tiểu Loan.


- Ta sẽ chờ thúc thúc mời.


Quách phu nhân biết, lần lộ diện này của Tào Bằng tất nhiên sẽ có chuyện vui.


Không cần nói gì khác, chỉ có Phúc Chỉ Lầu kia cũng đủ để nhiều danh sĩ Hứa Đô tới tiếp kiến.


Quách Gia thích….


thanh tĩnh, đến lúc đó Quách Phủ khách tới không ngừng, không chừng lại làm loạn cả Bạch Lan Tinh Xá đang yên tĩnh, cho nên, Quách phu nhân không có gì ngăn cản.


Lại đùa vài câu với Quách Dịch rồi Tào Bằng cáo từ rời đi.


Ra tới cửa chính Quách phủ, hắn ngửa mặt lên trời, nhắm hai mắt lại thưởng thức ánh nắng chiều cuối mùa hè.


Một lát sau, Tào Bằng đột nhiên mỉm cười.


Hắn hét lớn một tiếng:


- Hứa Đô, Tào Hữu Học ta đã trở về.


Rồi sau đó Tào Bằng cười lớn, xoay người lên ngựa bước vào trong Phụng Xa Hầu phủ.


***


- A Phúc, về rồi à?


Tào Tháo đang dùng cơm, nghe tin bẩm báo, mí mắt chằng buồn nâng lên, thuận miệng hỏi một câu.


- Bằng công tử từ trưa đã rời Quách phủ, đến Phụng Xa Hầu phủ.


Dương Hàm khoanh tay cung kính trả lời:


- Nghe nói, Bằng công tử lúc rời Quách phủ, còn hét lớn một tiếng Hứa Đô Tào Hữu Học ta đã trở về. Còn nữa, người còn mời một tên là Đỗ Kỳ làm phụ tá, phái xe ngựa hầu phủ tới nghênh đón, làm cả Thảo Trang Nhai chấn động. Nghe nói, cha con Đỗ Kỳ lúc tới Phụng Xa Hầu phủ, công tử còn đích thân đón họ vào trong phủ.


Tào Tháo hiện ra một nụ cười kì quái trên gương mặt.


- Được rồi, để hắn quay về.


- Bằng công tử ở bên đó.


Tào Tháo cười nói:


- Hắn là muốn chuẩn bị cho chuyến đi Nam Dương. Đỗ Kỳ người này Phụng Hiếu cũng đã đề cập qua với ta. Chỉ là ta không để ý tới, A Phúc từ Tây Bắc trở về, gần như không đưa theo ai. Lần này đi Nam Dương, chung quy cũng đơn thân, tìm vài người phụ tá cũng là chuyện bình thường. Không cần quá bận tâm, tên tiểu tử đó có lẽ cũng đoán được rồi.


Dương Hàm không nói gì nữa.


Tào Tháo đột nhiên buông đũa xuống, hỏi:


- Tử Lộ, ngươi theo ta bao lâu rồi?


- Tính thì cũng được ba năm rồi.


- Ba năm, cũng không ít. Tiểu A Phúc ba năm đánh hạ Lương Châu giúp ta.


Tào Tháo đứng lên, trong phòng bồi hồi một lát, nhìn Dương Hàm hỏi:


- Tử Lộ, ngươi nên ra ngoài một chút


- A?


- Bản lĩnh của ngươi, ta rất rõ. Tiếp tục ở lại bên ta cũng không phải việc lâu dài. Ngươi vừa rồi nói A Phúc mời Đỗ Kỳ, làm ta nghĩ tới một việc. Bên người hắn đúng là không có ai giúp đỡ. Chi bằng ngươi theo hắn tới Nam Dương, tạm lĩnh chức chủ bộ, coi như cũng uy danh. Tục Công năm đó làm Thái Thú Nam Dương nên ngươi cũng không mấy xa lạ gì với quận Nam Dương. Tử Lộ, không biết ý của ngươi ra sao?


Chủ bộ nghe thì không có gì hiển hách.


Nhưng luận về chức vị mà nói, cũng là dưới quận thái thú chỉ ba nhân vật.


Dương Hàm vội vàng khom mình thi lễ:


- Mong chỉ công chỉ bảo.


- Ừ, nếu đã vậy, ngươi hãy đi một chuyến. Sau khi trở về, trước không cần nói với ai, hãy tự chuẩn bị một chút. Đợi đến thời cơ ta sẽ báo cho A Phúc, đến lúc đó ngươi lại đi báo danh.


- Vâng!


Dương Hàm khom người rời đi.


Tào Tháo đi ra thư phòng, ánh chiều tà dương có chút sắc hồng.


Ông hít một hơi sâu, con ngươi chợt lóe lên, dường như nghĩ lại một chuyện thú vị gì đó, đột nhiên lặng lẽ cười rồi khoanh tay rời đi.


Thiết lập lại phủ Thừa tướng?


Dường như đây không phải là một chủ ý tồi.


***


Đúng như Tào Bằng đoán, hắn sau khi về nhà đúng là không chịu ngồi yên.


Một buổi chiều liên tiếp có người tới hỏi thăm, lúc thì là nhân vật nổi tiếng ở Hứa Đô, hoặc là sĩ thân ở bản địa. Làm cho Tào Bằng bị quấy nhiễu.


Nhưng lại không thể chậm trễ.


Hắn vừa mới được đặc xá, nói trắng ra là đang ở trên đầu ngọn sóng.


Tào Tháo mượn cơ hội cho Tào Bằng tái nhậm chức, ban phát lệnh chỉ có tài mới được trọng dụng, cũng khiến cho Tào Bằng một lần nữa nhập sĩ, trở nên cực kì khác thường. Cho nên, lúc này tốt nhất là hắn không nên đắc tội với ai. Nếu không, sẽ rước lấy phiền toái. Tào Bằng tin rằng, lúc này, trong thành Hứa Đô, không biết có bao nhiêu ánh mắt đang gắt gao nhìn hắn.


Có người hâm mộ, có người kính trọng.


Trong đó sẽ không ít ánh mắt hận thù.


Lưu Quang vẫn chưa lộ diện, càng không có chút ý kiến phản đối gì.


Theo lập trường của hắn, tình huống này rất không bình thường. Cho nên, càng lúc bực Tào Bằng càng cần phải bình tĩnh và cẩn thận.


Hứa Đô dù sao cũng không phải Lương Châu.


Hắn ở Lương Châu muốn làm gì thì làm, nhưng ở Hứa Đô…


- Công tử, Văn Cử tiên sinh gửi người đưa thiệp mời tới, mời công tử tới dự tiệc ở Dục Tú lầu.


- Dục Tú Lầu?


Tào Bằng nhíu mày.


Đó là địa bàn của Lưu Quang, tuy rằng Lưu Quang hiện tại nhập sĩ, vì tránh nghi ngờ nên đã đem lầu Dục Tú đính ra bên ngoài. Ai cũng biết rằng, đó chỉ là cho người khác thấy mà thôi. Dục Tú lầu này có chứa dấu ấn của Hán thất, ai dám nhận nó chứ?


Tuy nhiên, Khổng Dung cũng mời, Tào Bằng thật không thể cự tuyệt.


Không nói tới địa vị và sức ảnh hưởng của Khổng Dung trong sĩ lâm văn đàn, người này đối với Tào Bằng quả thật rất tốt.


Lúc trước Tào Bằng viết Tam tự kinh, lão nhân đã vô cùng tán thưởng. Lúc đó nếu không có người này ủng hộ, thì không thể nhanh chóng được người đời tiếp nhận như vậy. Sau này, Tào Bằng giết Vi Đoan, làm Sĩ Lâm chấn động. Nhưng lúc đó đã có Khổng Dung duy trì ổn định.


Đây có lẽ là hình phạt Tào Tháo dành cho Tào Bằng, tạo thêm đường tìm về sự sống.


Có thể tưởng tượng, nếu lúc đó người này mà theo đám đông, Thanh Lưu sẽ theo sát sau, đối với Tào Bằng mà nói sẽ rất bất lợi. Khi đó, Tào Tháo sẽ chịu áp lực lớn. Cho nên, Tào Bằng có thể miêu tả sơ lược bị hình phạt quỷ tân tam tuế, Thanh Lưu lại không nói gì, đã là trợ giúp lớn nhất chi hắn. Càng không cần phải nói Tào Bằng nên trả lời thư mời. Chẳng những họ đã tỏ ý muốn hợp tác với Tào Bằng, còn viết chữ lưu niệm ở Phúc Chỉ Lầu. Sự ủng hộ này, khiến Tào Bằng cảm động, đây là một kiểu tình nghĩa khó có được.


Trong lịch sử, nói Khổng Dung thanh cao kiêu ngạo, không chừng mực.


Nhưng nếu tiếp xúc, sẽ phát hiện, kì thực lão nhân này rất đáng yêu.


Không giống những kẻ u tối, Khổng Dung rất thông minh, trong sự việc có đôi chút chân thật, nói gì cũng thẳng thắn không quanh co lòng vòng.


Có lẽ chính vì thế lại làm Tào Bằng không thể nhẫn nại.


Tuy nhiên, xem ra trước mắt, con người này càng lúc càng thích học hành, đối với vấn đề triều chính lại mất đi hứng thú.


Nói sao thì Khổng Dung đã mời Tào Bằng tuyệt không cự tuyệt.


Hắn nói với Đỗ Kỳ:


- Bá Hầu, ngươi hãy đến Khổng phủ một chuyến, nói với Văn Cử Công, ta sẽ tới đúng giờ.


Đỗ Kỳ nghe xong rấy vui.


Với thân phận hiện giờ của y, đừng nói là gặp Khổng Dung chỉ sợ có muốn vào Khổng phủ cũng không được. Bạn đang xem tại Truyện FULL - EbookFull(chấm)Net


Cảm giác có một chỗ dựa vững chắc, thật là tốt. Ít nhất, y hiện tại có thể tự mình đi bái kiến một người có thanh danh lớn ở văn đàn.


Sau khi Đỗ Kỳ đi rồi, Tào Bằng khép sách vở.


Đứng nơi cửa sổ, hắn trầm ngâm, Khổng Dung lần này tìm ta là có chuyện gì?


Lúc đầu, Tào Bằng dự định đi sớm một chút.


Khổng Dung là trưởng giả, trong giới sĩ lâm địa vị thân phận hơn xa so với Tào Bằng. Y đích thân mời, là một vãn bối, đương nhiên phải tới trước.


Nếu để Khổng Dung chờ hắn, thì có vẻ khá thất lễ.


Nhưng không nghĩ rằng, Tào Chương lại tới nhà.


- Tiên sinh, phụ thân nói ta từ nay ở lại Tham Hộ Đình.


Tào Chương vô cùng hưng phấn xoa tay, nhìn qua có vẻ rất cao hứng.


- Tham Hộ Đình?


Tào Bằng không khỏi ngạc nhiên.


Hắn còn chưa biết tới nơi đó là nơi nào? Tuy nhiên, nghe Tào Chương giải thích xong, hắn liền hiểu ngay dụng ý của Tào Tháo. Lần này để Tào Chương tham chiến, đi kiếm chút công lao. Tào Bằng thấy, điều Tào Chương trước mắt cần làm là chăm chỉ học hành trong hai năm, bồi dưỡng kiến thức. Chỉ có điều Tào Tháo lần này cách nghĩ không sai, đi kiếm chút công lao, cũng là một dạng tích lũy kinh nghiệm.


Nhìn qua, Tào Tháo với U Châu là tình thế bắt buộc.


Hắn ngẫm nghĩ một chút, nói với Tào Chương:


- Tử Văn lần này đi Ký Châu, nghe lệnh của Trương Văn Viễn, ta rất vui. Văn Viễn là bạn tốt của ta, ta rất hiểu y. Người này dũng mãnh thiện chiến, binh pháp xuất chúng, mưu lược phi thường, dũng khí hơn người. Lúc trước khi ở trướng hạ Lã Ôn Hầu, thanh danh đã truyền xa, so với những người thường khác. Tử Văn có thể ở dưới trướng nghe lệnh Văn Viễn, đó là một chuyện tốt. Tuy nhiên ta có một lời này, mong rằng Tử Văn nhớ kỹ.


- Nguyện nghe tiên sinh dạy bảo.


- Văn Viễn trọng quy củ, không giống ta tùy hứng. Ngươi ở Tây Bắc có thể tự tại, ngôn luận phóng khoáng. Nhưng dưới trướng Văn Viễn, nhất định phải kiềm chế tính tình ngang bướng của mình, phải theo lệnh y mà làm. Văn Viễn quân kỉ nghiêm ngặt, sẽ không để ý chuyện tình cảm, ngươi tới đó rồi, không thể tùy tiện, phải đảm bảo quy củ.


- Vâng.


- Thứ hai, Văn Viễn là người đại tài. Ngươi đi lần này là một cơ hội, ta tặng ngươi bảy chữ, xem nhiều, nghe nhiều, nhưng ít nói. Có thể cống hiến sức lực cho Văn Viễn cũng là may mắn, ngươi cần nắm vững.


Sự tôn sùng của Tào Chương đối với Tào Bằng không hề suy giảm.


Y lại gật gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ rõ lời dặn của Tào Bằng.


- Thứ ba, tới Tham Hộ Đình, quân vụ bề bộn. Nhưng không thể vì thế mà trì hoãn học hành. Ta đưa cho ngươi vài thứ để mang theo, thường xem lật xem, xem xét cho chăm, không thể không một ngày không đọc sách. Ngươi đã từng nói, muốn tiếp thu giáo học của Tây Sở bá vương. Người ta nói trong sách có ngọc, ngươi hãy từ từ đi tìm tòi, học tập, nhưng đừng có từ bỏ. Đợi ngươi trở về, ta sẽ xem xét học vấn của ngươi.


Nói tới đây, Tào Chương trịnh trọng đứng lên, cung kính.


- Trận chiến U Châu, ta đoán chắc bắt đầu vào đầu xuân. Nơi đó vô cùng lạnh, sau khi chủ công chuẩn bị chu toàn, một trận đánh tan. Tuy nhiên, vùng U Châu địa thế phức tạp, Viên Hi ở đây buôn bán lâu dài, căn cơ sâu. Một khi tiền tuyến thất bại, y sẽ lui về Liêu Đông. Đến lúc đó tất nhiên chủ công cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, tiếp tục xuất kích. Chỉ có điều Liêu Đông đường khó đi, địa thế phức tạp. ngươi tới lúc đó, cần bảo vệ tốt cho chủ công, cẩn thận phục kích. Còn nữa, đối xử tốt với Phụng Hiếu, tốt nhất hãy cử một người đi theo. À, để Đông Hiểu đi theo đi. Mang theo nhiều dược liệu một chút, để tránh được việc khí hậu không hợp. Nếu chẳng may dược liệu không giúp được ta còn một cách khác không biết có hữu dụng không? Để quân tốt xuất phát trước, từ bản thổ mang một ít đất. Lúc không thoải mái, dùng nước ngậm với đất, không chừng có thể hóa giải bệnh tình. Tóm lại, trận chiến U Châu sẽ không đơn giản như ngươi tưởng tượng, trong đó liên quan sâu rộng. Không chỉ có Viên Hi mà còn có Ô Hoàn, Tiên Ti một đám hỗn độn, Ngươi làm theo lệnh, nhớ cẩn thận một chút, còn nữa, mang theo nhiều xiêm y, để tránh mắc lạnh.


Tào Bằng thực sự thích thú Tào Chương.


Người này là một kẻ rất chân thật, có đôi lúc khá bướng bình, nhưng tâm rất rộng có thể bao dung được cả thiên hạ. Chỉ có điều tính tình quá thẳng, rất dễ tin tưởng người khác, khó tránh khỏi bị lừa. Tào Bằng dặn dò nhiều chuyện, nghĩ tới lúc không còn nghĩ ra gì nữa mới thôi.


Tiễn bước Tào Chương, Tào Bằng trong lòng không khỏi buồn bã.


Tào Chương sau khi trải qua một thời gian trắc trở, rốt cục cũng có thể bước trên con đường chinh phạt.


Trận chiến thành danh của y đó là trạn chiến đánh Ô Hoàn ở Liêu Đông. Cũng có thể là năm nay, chỉ có điều không biết, lần này đi Liêu Đông, có thể bình yên không?


Tuy nhiên, nghĩ tới võ nghệ của Tào Chương, Tào Bằng cũng khá yên tâm.


Mà nay Tào Chương đã mười sáu tuổi!


Nhưng võ nghệ thì quả thật không tầm thường, chẳng những thương mã thuần thục, cưỡi ngựa bắn cung hơn người, lại biết tập Thái Cực, khí mạch lưu thông. Chỉ cần không giáp mặt với siêu hạng võ tướng, tự bảo vệ mình là được. Mà trận chiến Liêu Đông, Tào Bằng không nghĩ ra, có tồn tại siêu hạng võ tướng hay không?


- Ay ya!


Tà dương từ cửa sổ chiếu vào trong nhà, Tào Bằng mới phát hiện, trời đã tối.


Tối nay đã hẹn Khổng Dung, ở Dục Tú Lầu uống rượu. Không ngờ Tào Chương lại tới, dẫn đến kéo dài thời gian lâu như vậy.


Tào Bằng vội vàng gọi gia nô, lên ngựa ở bên ngoài phủ.


Lúc sắp đi, Tào Bằng nói với Đỗ Kỳ:


- Bá hầu, trên thư phòng ta có công văn của Nam Dương Công. Ngươi hãy xem xét, tìm phương án. Đợi mọi việc xong xuôi, ta sẽ cùng ngươi thảo luận, trong mấy ngày nay trong phủ sẽ khá bận rộn, làm phiền ngươi rồi.


Đỗ kỳ vội vàng khom người tuân mệnh, nhìn theo Tào Bằng đánh ngựa rời đi.


Đứng ở dưới bậc cửa cao lớn phủ Phụng Xa Hầu, y quay đầu nhìn lên, khối hoành phi trên cửa phủ.


Mặt trời lặn ánh chiều tà, chiếu vào trên hoành phi. Dòng chữ Tào phủ mạ vàng trên hoành phi lộ ra một khoảng trống rộng rãi.


Không lâu trước đó, bản thân chán nản muốn trở về quê hương, buôn bán ở Tây Vực.


Không nghĩ rằng, chỉ trong một ngày, chính mình đã trở thành phụ tá ở Phụng Xa Hầu phủ, tương lai còn có thể có tiền đồ rộng lớn. Điều này giống như, ban ngày như kẻ ăn mày cầu ăn ba bữa, tới tối lại phát hiện bản thân ở bên trong hoa hạ nguy nga, quả thực giống như một giấc mộng.


Quả thật như một giấc mộng, ta muốn chấp nhận ảo mộng này, không muốn tỉnh lại.


Đỗ Kỳ ngẫm nghĩ lúc lâu sau, đột nhiên không kìm nổi cười, lắc đầu, cất bước đi vào phủ chính.


***


Thái độ của Tào Bằng với Đỗ Kỳ và với Bộ Chất lúc trước quả thật không giống nhau lắm.


Khi Bộ Chất quy thuận, ở Quảng Lăng đã có chút thanh danh, được ai nấy đều tán thành. Mà thân phận y cũng là đại tộc Hoài Âm, tuy nói rằng đã sút nhưng cũng không tầm thường. Mà Đỗ Kỳ thì sao? Sao có thể so sánh với Bộ Chất. Y từng huy hoàng, từng trầm luân, được người đời thừa nhận, lại tận mắt chứng kiến nhân tình thế thái, nhân tình ấm lạnh. Bôn ba nửa đời, nếu nói về sự từng trải, Đỗ Kỳ phong phú hơn bọn họ.


Cũng vì nguyên nhân này, Tào Bằng không đối đãi giống như đám người Bàng Thống, coi như thượng khách.


Đối với Đỗ Kỳ mà nói, xét về cấp bậc lễ nghĩa, chỉ là ảo mộng.


Cùng với thái độ nhiệt tình, chẳng bằng đưa cho y những thứ chân thực,.


Ví dụ, ở một căn nhà lớn, ăn những thứ tốt, bên trong toàn lụa là, khiến Đỗ Thứ có thể tiếp nhận những sự giáo dục tốt, đối với Đỗ Kỳ mà nói, đó thực sự là một nơi tốt.


Những lời tán tụng đó, hoặc cấp bậc lễ nghĩa làm y có ấn tượng tốt.


Đây sẽ là lần hợp tác mới và những hợp tác trước thì hoàn toàn không giống.


Y càng trưởng thành, càng chín chắn, kinh nghiệm càng phong phú, tư tưởng càng mở mang.


Có thể nói Đỗ Kỳ từ khi theo Tào Bằng tới nay, những phụ tá từng tiếp xúc ngoài Lý Nho ra, là người lớn tuổi nhất. Đối với một người như vậy, Tào Bằng cần có một quy trình thành thục, nói vậy Quách gia giới thiệu Đỗ Kỳ không phải có tiếng mà không có miếng.


Giục ngựa, hướng tới đường Dục Tú.


Trong thành Hứa Đô đèn chiếu rực rỡ, bầu trời tối đen.


Tào Bằng đến lầu Dục Tú, không ngờ nhìn thấy một người quen.


- Sử Lão Đại sao lại ở đây?


Ngoài lầu Dục Tú một dáng người không cao, gầy yếu, dung mạo tiều tụy, đang dẫn ngựa cho người khác.


- Sử A?


Xem bộ dạng của y, Tào Bằng thật sự hoảng sợ.

Bạn đang đọc truyện Tào Tặc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.