Chương 271

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi thuyết phục được Lâu Tư Trầm, Mộ Sở mới rời khỏi phòng giải thích rõ chuyện này với Trần Ngọc và Tô Lý Thành. Trần Ngọc và Tô Thành Lý ngược lại chẳng có ý kiến gì, chỉ là thái độ của họ đối với Mộ Sở có chút kỳ quái.

Trần Ngọc nói với Mộ Sở:

Tô Thành Lý dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Mộ Sở:

- Sở Sở, với tính cách con mà nói, ba luôn cảm thấy con không phải người dễ dàng tiếp nhận con của một người khác vào nhà.

Mộ Sở nói:

Mộ Sở méo miệng:

Tô Lý Thành tựa hồ không nghe nổi nữa, ông ho khan một tiếng:

- Hai người nói chuyện tiếp đi, ta đi lên tầng.

Trần Ngọc để ý bóng dáng Tô Thành Lý rời đi liền cười:

Trần Ngọc hoàn toàn không nói nên lời đối với điệu bộ to gan lớn mật của Mộ Sở:

Trần Ngọc cười nói:

Mộ Sở lại nhớ tới ngày đó hắn trong tay mình...

Khụ khụ khụ!

Viết in hoa hai từ "xấu hổ" và "lúng túng".

- Sở Sở, nếu người ta không được, vậy con ngàn vạn không được gả cho hắn! Giữa vợ chồng, nếu sinh hoạt tình dục không hợp nhau thì cuộc sống sau này khó mà hạnh phúc lắm. Không có tình dục thì lấy đâu ra hạnh phúc, phải không?

Mộ Sở líu lưỡi nhìn Trầng Ngọc:

Trần Ngọc khi nói về vấn đề này mặt vô cùng nghiêm túc. Mộ Sở lè lưỡi:

- Hiểu rồi hiểu rồi!

Cô đứng dậy uốn uốn lưng, nháy mắt mấy cái với Trần Ngọc:

- Mẹ, mẹ yên tâm đi. Dù cho hắn thực sự không được, con cũng sẽ nghĩ ra biện pháp giúp hắn bằng "được" thì thôi! Ngủ ngon! Con đi ngủ đây. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm chút đi.

Mộ Sở khoát tay với Trần Ngọc, tiến vào phòng.

..............

Năng lực làm việc của Tiết Bỉnh thực sự không thể khinh thường.

Ngày hôm sau, khi Mộ Sở vừa mới gửi đi thuốc trộm được của Lâu Tư Trầm, mới đi được nửa đường tới phòng khách tầng một, còn chưa kịp tiến vào thang máy đã nhận được điện thoại của Tiết Bỉnh.

Tiết Bỉnh còn nói thêm:

Mộ Sở không thể không khen ngợi năng lực làm việc của Tiết Bỉnh, khó trách Lâu Tư Trầm lại tín nhiệm anh như vậy.

Tiết Bỉnh cười cười:

- Điểm này không cần phải nói, thiếu chủ cũng đã yên tâm rồi!

Sau khi ngắt điện thoại, Mộ Sở nhanh chóng nhận được thông tin Tiết Bỉnh gửi qua cùng địa chỉ nhà trẻ Nhật Lâm sẽ học.

20:35" giờ Bắc Kinh, Nhật Lâm tới nơi.

Mộ Sở nhìn thời gian, tưởng tượng tới khuôn mặt nhỏ nhắn của vật nhỏ đáng yêu kia liền có chút mong chờ đứng lên. Xem ra những ngày sau sẽ càng náo nhiệt đây! Trong nhà có thêm một thành viên mới, là một chuyện khiến người ta vô cùng vui vẻ.

Bảy giờ, Mộ Sở một mình lái ô tô tới sân bay.

Tám giờ ba mươi lăm, máy bay đúng giờ hạ cánh.

Mộ Sở kiễng chân trông mong ở cửa ra. Đợi được tầm hai mươi phút, rốt cục một bóng dáng đáng yêu cũng lọt vào tầm nhìn của cô. Cậu bé khoác một chiếc áo da màu đen vô cùng kiêu ngạo, đầu nhỏ đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu, sau lưng đeo một chiếc cặp khá ngầu, trong tay còn cầm một chiếc va li dành cho trẻ em. Cậu bé giống hệt người lớn đi nhanh về phía trước, mà sau bé còn ba vệ sĩ kéo hành lý- từ đầu đến cuối họ luôn duy trì khoảng cách nửa thước với Nhật Lâm.

- Nhật Lâm!!

Mộ Sở đứng ở cửa ra lớn tiếng gọi, hưng phấn vẫy tay với bé.

- Mẹ!!

Nhật Lâm thấy Mộ Sở, vui mừng tới dậm chân mãi, tức khắc biến thành một chú chim nhỏ phi vào lòng Mộ Sở. Mộ Sở khom người, một tay ôm thân thể nhỏ bé vào lòng.

- Mẹ ---

Cậu bé vui muốn chết, hai cánh tay nhỏ khóa chặt lấy cổ Mộ Sở, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào hôn "bẹp" một phát lên mặt Mộ Sở.

Mộ Sở hôn lên gương mặt trắng mịn kia một cái, lại dùng trán cọ cọ lên đầu bé:

Mộ Sở cong cong mày, nở nụ cười:

- Không gặp vài ngày, miệng cũng ngọt lên không ít.

Lúc này ba vệ sĩ tiến đến, cung kính chào Mộ Sở:

- Thiếu phu nhân!

Mộ Sở kỳ thực còn khá xấu hổ. Tiết Bỉnh gọi cô như vậy, cô cũng đã quen, nhưng đổi lại là người khác lại luôn có cảm giác kỳ quái.

Mộ Sở gật đầu với họ:

Nhật Lâm cũng lễ phép nói lời cảm ơn.

Đoàn người lần lượt hướng tới bãi đỗ xe. Hành lý của Nhật Lâm thực sự không ít, đặt xuống hai ba cái liền đầy cả xe cô.

Mộ Sở đặt Nhật Lâm ngồi an toàn ở ghế phó rồi thay bé thắt dây an toàn, quay sang tạm biệt ba người kia xong liền chở Nhật Lâm về nhà.

Trên đường Nhật Lâm hưng phấn như một chú chim sẻ, hai chân ngắn ngủn giơ lên không trung không ngừng đạp tới đạp lui.

Ánh mắt đứa nhỏ bắt đầu phát sáng, loại ánh mắt mong chờ này cực kỳ giống với ánh mắt của Đuôi Nhỏ ngày xưa.

Chỉ có những đứa trẻ thiếu thốn tình cảm mới có thể hiểu được cảm giác có được tình thân như thế này.

Tiểu Nhật Lâm và Đuôi Nhỏ của cô thật sự rất giống nhau! Nó không có mẹ, Đuôi Nhỏ thì không có ba.

Nhật Lâm chỉ có ba nó là người thân duy nhất, mà Đuôi Nhỏ lúc đó cũng chỉ có mẹ là người thân duy nhất để sống nương tựa lẫn nhau.

Mộ Sở nói với bé:

- Chị sẽ rất thích con.

Cậu bé đỏ mặt

- Con cũng rất thích chị.

Mộ Sở tin tưởng rằng, hai đứa nhỏ này nhất định sẽ hòa hợp với nhau.

Rất nhanh sau đó, xe đã dừng lại ở bãi đỗ xe dưới tiểu khu. Mộ Sở cầm theo hành lý dắt tiểu Nhật Lâm vào nhà.

Khoảnh khắc cửa mở ra, tất cả mọi người trong ngoài đều đang đợi sẵn ở cửa.

-...

Cậu bé đứng ở cửa, cặp mắt đen lóng lánh cứ ngây ngốc nhìn mọi người. Từ trước tới giờ bé chưa từng bao giờ thấy người nhà mình sôi nổi như vậy, nên nhất thời hơi ngạc nhiên. Mộ Sở liếc mắt liền nhận ra tâm tư nhỏ kia, vội vàng xoa xoa chiếc đầu quả dưa:

- Bình thường Nhật Lâm chưa bao giờ gặp nhiều người như vây, có thể bây giờ đang hơi hoang mang một chút ấy mà!

Cuối cùng lúc này bé mới hồi thần, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, có chút thẹn thùng vội cúi chào tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện Niệm Niệm Hôn Tình được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.