Editor: Thơ Thơ
“Ha…… Hoàng Phủ Minh, anh mất trí nhớ hay là làm sao?” Lúc này, đến phiên Tuyết Vi có chút không hiểu được logic của anh. “chẳng lẽ anh quên mất, lúc tôi khó sinh, anh hạ mệnh lệnh gì sao?!”
“anh hạ qua …… Mệnh lệnh…… gì ……?” Hoàng Phủ Minh lập tức liền ngốc.
Tuyết Vi nắm chặt nắm tay, tiếp tục hét lớn: “tôi đã Nói, lúc tôi thống khổ nhất, anh không bồi ở bên người tôi, tôi đích xác oán trách anh. Chính là tôi nghĩ không rõ, lúc mỗi người đều hy vọng Tuyết Vi tôi chết, vì sao Hoàng Phủ Minh anh cũng sẽ đứng ở một bên bọn họ, đối với tôi đuổi tận giết tuyệt?!!!”
“anh khi nào đối với em đuổi tận giết tuyệt?!!!”
“Được, nếu anh muốn giả vờ mất trí nhớ, như vậy tôi nhắc nhở anh, chẳng lẽ anh quên mất năm đó anh kêu Lạc quản gia ở bệnh viện hạ lệnh ‘ sát mẫu bảo tử ’ sao? Hả?!!!”
“anh…… anh hạ …… Mệnh lệnh……Sát mẫu bảo tử…………?” Trong khoảnh khắc, khuôn mặt tuấn tú của Hoàng Phủ Minh hơi mang phẫn nộ tức khắc trở nên vô cùng đọng lại. Thơ_Thơ_ddlqd