Editor: Thơ Thơ
“A, xem ra lại là em tự luyến sao?” Tuyết Vi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh.
“cũng không đến mức tự luyến. Dạ…… Thật là lôi khu của anh. Đặc biệt là em yêu anh ta nhiều năm như vậy, giữa các người còn không có kết quả. hơn nữa anh hoành đao đoạt ái. Bất quá…… anh tin tưởng em thân là vợ anh, nhất định là suy xét rõ ràng mới đáp ứng cùng anh ở bên nhau.” Bàn tay to, chậm rãi cầm tay nhỏ của Tuyết Vi, mắt Hoàng Phủ Minh nhìn con đường phía trước, nhợt nhạt nở nụ cười.
Cô thật sự thực cảm tạ Hoàng Phủ Minh cho mình tín nhiệm; cũng cảm tạ anh suy xét chu toàn như vậy, suy xét cảm thụ của Bạch Dạ, suy xét cảm thụ của cô.
Cẩn thận ngẫm lại, nếu anh tiến vào văn phòng liền dò hỏi vì sao cô khóc, khả năng thật sự sẽ khiến cho tất cả mọi người xấu hổ.
Hoàng Phủ Minh…… So với cô tưởng tượng muốn thành thục rất nhiều, rất nhiều……
“anh, càng ngày càng cảm thấy chính mình xin lỗi muộn rồi, nhưng…… anh cũng không hối hận……” tiếng nỉ non nhàn nhạt rơi xuống, Hoàng Phủ Minh cười tự giễu, mắt theo bản năng nhìn Tuyết Vi bên cạnh.