Editor: Thơ Thơ
“Ít nói nhảm, các người lại đây làm gì?!” Vẻ mặt Hoàng Phủ Minh khó chịu kéo cà vạt xuống giữa cổ, ném tới một bên.
“Ăn cơm.”
“Ăn cơm?! Tôi còn không biết tìm ai đi ăn đâu!”
“Minh, vào cửa đều là khách, chú thật vất vả tới nhà cháu làm khách một lần, không phải cháu muốn chú bị sập cửa vào mặt đi?” Hoàng Phủ Tước đã chậm rãi mở miệng, một đôi con ngươi hẹp dài hình như phóng xuất ra một ánh sáng cao nhân nhất đẳng.
Hoàng Phủ Minh âm thầm nghiến răng, anh còn có thể nghe không ra ám chỉ của Hoàng Phủ Tước sao? Đơn giản chính là muốn lấy thân phận chú út đè người sao?
“Tước, chú làm sao đột nhiên tới chỗ này?”
“chú là nửa đường gặp được Nguyệt, Nguyệt nói mời chú ăn cơm, liền mang chú đến nơi này……”