Editor: Thơ Thơ
Hoàng Phủ Nguyệt tà lạnh nheo mắt, ngay sau đó nói: “ba phân đội của binh đoàn thứ ba cũng đóng ở bên ngoài. Anh cả, em hy vọng anh có thể niệm tình chúng ta là người một nhà, cho em cái mặt mũi, giao chị dâu cho chúng tôi!”
Trong lòng căng thẳng, Hoàng Phủ Sâm theo bản năng nhìn về phía tiểu binh thông báo kia.
Tiểu binh kia lập tức khẳng định gật gật đầu, tỏ vẻ bọn họ theo như lời nói xác thật.
“Các người đây là có ý tứ gì?!! Chẳng lẽ muốn bởi vì một nghi phạm giết người triển khai nội chiến không thành??? Truyền ra ngoài không cảm thấy buồn cười sao? Tôi nói cho các người, nơi này là binh đoàn thứ nhất của tôi, nếu các người thật dám mang binh xông tới, tôi liền kiện lên viện giám thị cấp trên huỷ bỏ quân hàm tướng quân của các người!!!” Hoàng Phủ Sâm vỗ lên án.
Bạch Dạ vẫn luôn trầm mặc thật sự không rảnh cùng anh trì hoãn thêm. “bây giờ giam giữ Phạm nhân ở đâu?” Hai tròng mắt không hề có độ ấm nhìn về phía một trung tướng binh đoàn thứ nhất.
Thân mình trung tướng kia run lên: “Bạch, Bạch tướng quân, phạm nhân bây giờ ở……”