Editor: Thơ Thơ
Cũng đúng.
Bạch Dạ vốn không dính khói lửa phàm tục, làm sao kéo anh ta vào phàm trần chứ?
Có lúc, Tuyết Vi thật hổ thẹn không bằng Hoàng Phủ Minh có phong độ đại tướng vì người khác suy xét.
“mấy ngày nay…… em nhớ anh không?” Lời nói vừa chuyển, Hoàng Phủ Minh lấy tay lót ở sau đầu ra, hài hước nhéo nhéo Khuôn mặt nhỏ của Tuyết Vi.
Cô xấu hổ cười, giảo hoạt nói: “anh đoán!”
“em không nói, anh làm sao có thể đoán được tâm tư của em?” Hoàng Phủ Minh cố ý bày ra bộ dáng giả ngu giả ngơ.
Tuyết Vi cũng y hồ lô họa gáo, hỏi ngược lại: “Vậy mấy ngày nay anh nhớ em không?”
“Đương nhiên nhớ!”
“Vậy anh nói nhớ nơi nào?”
“Đương nhiên là……” Ngón tay chỉ tới vị trí ngực, nhưng chỉ là hơi tạm dừng liền chậm rãi đi xuống phía dưới …… “Nơi này.”
Tuyết Vi nhìn lên, khuôn mặt cười hì hì lập tức trầm xuống: “cút!!! Đi ra ngoài!!” Tức giận xoay người.
Hoàng Phủ Minh vội vàng ôm eo cô, ban cho lừa dối: “Làm sao tức giận?”
“anh nói đi??? Em hỏi anh nhớ em nơi nào, anh nói ‘ nơi đó ’, anh rõ ràng chỉ là muốn cùng em làm loại chuyện này mà thôi, đúng hay không?!!”
“nơi này không phải đậu em chơi sao.” Thơ_Thơ_ddlqd
“Đánh rắm, chỉ sợ đây mới là lời nói trong lòng anh đi?!” Ngoái đầu nhìn lại, trong ánh mắt tràn đầy sắc bén.
Hoàng Phủ Minh nhíu mày: “Sao lại thế này? Người phụ nữ này còn hống không được thế nào? Em mắng cái thử xem!?”