Editor: Thơ Thơ
Mặt tuấn mỹ khó có thể che dấu ưu thương.
Anh vốn tưởng rằng, chính mình cũng không để ý đứa trẻ còn chưa ra đời như vậy. Mà khi ba năm sau Tuyết Vi xuất hiện, lấy ra cái chai formalin kia, tim anh lại đau như vậy.
Anh mới phát hiện, chính mình cũng không phải không thèm để ý đứa trẻ lìa trần kia, chỉ là càng thêm để ý Tuyết Vi mà thôi; hiện giờ Tuyết Vi hoàn hảo trở về, đứa trẻ lìa trần kia liền trở thành khúc mắc của anh.
“A, ông trời đưa đứa trẻ cho anh sao?? Đó là tôi……”
Nghe tiếng Tuyết Vi nỉ non, Hoàng Phủ Minh cúi đầu xuống, khó hiểu nhìn mặt cô …… “em nói cái gì?”
“tôi Nói, ông trời đối với anh cũng thật tốt, vậy mà đưa cho anh bảo bối manh như vậy.”
“Ha hả…… Miêu Miêu không phải cũng là bảo bối ông trời tặng cho em sao?” Nói xong, Hoàng Phủ Minh sủng nịch quát quát cái mũi Tuyết Vi, mang theo cô liền đi ra thư phòng……
“Miêu Miêu.”