Chương 94: Thích Ca Thát Tu Tới Thăm Tù ( Ba )
Ánh mắt hắn tinh tế đánh giá, ngoại trừ
khuôn mặt nhỏ nhắn có chút trắng bệch, ánh mắt có chút sưng đỏ, đôi môi
hơi rách nát, thì xem ra nàng không có gì khác biệt so với trước đây.
Trên người nàng thảm nhung quấn quanh kín đáo, hắn nhìn không ra nàng bị thương chỗ nào, nhưng theo phản ứng của nàng mà phỏng đoán, có lẽ sẽ
không thiếu cái tay cái chân.
“ Vậy nên... Vương rất giận dữ đem ngươi quăng vào địa lao?” Hắn nghi
ngờ hỏi. Dám cả gan làm hành vi mạo phạm thế này, đừng nói là Vương tôn
quý, cho dù nam nhân bình thường cũng sẽ nổi trận lôi đình.
La Chu bây giờ đủ bình tĩnh và tỉnh táo, nên lập tức biết rõ đúng sai
phải trái. Nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “ Vương giận dữ lôi ta lên
giường muốn cường bạo ta”. Giọng điệu nàng tuy phẫn nộ nhưng có chút run rẩy, nàng nhớ về khoảnh khắc tuyệt vọng và kinh khủng ấy, khuôn mặt
trắng bệch thêm không ít.
Thích Ca Thát Tu vươn cánh tay ôm lấy thân hình đang co rúm vì sợ hãi
trong địa lao. Đôi con ngươi u tối và tà nịnh kia xẹt qua một chút đau
lòng. Bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, âm thanh thô lỗ
thường ngày nháy mắt trở nên ôn nhu hơn: “ Heo nhỏ, đừng sợ, đừng sợ a.”
La Chu ở trong lòng Thích Ca Thát Tu lặng lẽ khóc một lát, đợi cho sự
run rẩy khiếp sợ qua đi, mới chậm rãi nói: “ Ta sợ quá liền hôn mê. Khi
tỉnh lại nghĩ mình bị Vương cường bạo nên....” Nói đến đây nàng đột
nhiên giật mình, những lời định nói đành nuốt trở về.
“Sau đó như thế nào?” Thích Ca Thát Tu tiếp tục truy vấn, hỏi.
Nàng dừng một chút, cố gắng khiến giọng nói mình trở nên thật bình thản, hờ hững đáp: “ Sau đó ta mạo phạm Vương.” Trên lưng nàng đột nhiên căng thẳng. Cánh tay cứng như sắt thép của hắn siết chặt vòng eo nàng đầy
đau nhức.
“ Ngươi mạo phạm Vương như thế nào? Heo nhỏ, nếu ngươi muốn thoát ra
khỏi địa lao thì hãy ngoan ngoãn nói cho ta biết sự thật, ta không thích ngươi có điều gì giấu giếm.” Thích Ca Thát Tu lạnh lẽo nói. “ Ngươi
càng ngoan ngoãn thì ta mới có thể càng thương ngươi.” Hắn là đội trưởng của đội Hắc Kỵ, bảo vệ Vương là trách nhiệm của hắn, hắn tuyệt đối
không cho phép bất kì kẻ nào làm Vương nguy hiểm nửa phẩn. Cho dù Heo
nhỏ là nữ nhân hắn thích, hắn tuyệt đối không tha thứ cho nàng.
Ai cần ngươi thương ta. Phản ứng đầu tiên của La Chu là trợn tròn mắt,
âm thầm hung hăng phỉ nhổ. Nhưng khi nàng nhìn thấy đôi mắt tà nịnh lạnh lẽo kia, ý nghĩ muốn mắng chửi bỗng nhiên nghẹn lại.
Nàng chỉ là một cô gái cô độc xuyên qua dị thế này, vì sao lại bắt nàng
chịu đựng kiếp sống nô lệ nhục nhã như thế, vì sao lại dùng loại ánh mắt đáng sợ ấy nhìn nàng. Bao ủy khuất mạnh mẽ tràn vào trái tim lạnh băng, khiến nàng sợ hãi và mỏi mệt vô cùng. Nàng luôn kiên cường sống. Thế
nhưng sau khi Cách Tang Trác Mã bị bắt đi, nàng luôn muốn tìm một người
để dựa vào. Nàng biết rõ nam nhân này rất đáng sợ, biết rõ mình cần phải nhẫn nhục, thế nhưng bao nhiêu cảm xúc ùa ra không nghe theo sự điều
khiển của lí trí.
Muốn nói ra sự thật ta sẽ nói, dù sao người mất mặt không phải là nàng mà là cầm thú Vương.
Nàng có chút vui sướng khi có người gặp họa, thấp giọng nói: “ Ta mắng Vương là tên Cầm Thú bại hoại.”
A ──
Nữ nhân này -----
Quả thực muốn chết!
Thích Ca Thát Tu hít phải một ngụm lãnh khí, da mặt bỗng chốc co rút
lại. Hắn buông thân hình mảnh mai trong ngực xuống, trực giác nói cho
hắn biết còn có chuyện đáng sợ hơn ở phía sau. “ Sau đó thì sao?”
“ Ta cho Vương một cái tát.” Nàng bình thản kể lại.
“… Sau đó?” Thích Ca Thát Tu càng hỏi càng kinh ngạc, lại khống chế không được muốn biết được rõ ràng hơn.
“Dùng hết khí lực cắn hắn! Cào hắn! Đấm hắn! Đá hắn!” Bốn động từ được
nàng sử dụng liên tục, nhấn mạnh rõ ràng, thể hiện bao hận ý cùng đắc ý.
Nàng vừa dứt lời, Thích Ca Thát Tu đã sợ hãi, đứng im như tượng đá. Qua
một lúc lâu, hắn mới xoa xoa cơ mặt đã xơ cứng, chậm rãi thở ra, nhe
răng cười nói: “ Heo nhỏ, ngươi quả thật không đơn giản. Ngươi thế mà có thể khiến cho Vương tha thứ không giết chết ngươi.”
La Chu ngẩn ra, đôi mắt sưng đỏ lập tức ầng ậc nước, căm giận lắc đầu: “ Vương sẽ không dễ dàng tha thứ cho ta. Hắn hung hãn đá mặt ta, đá chân
ta.” Nàng cố gắng kìm chế nước mắt. Giật nhẹ tấm thảm bao quanh người,
bả vai mượt mà lộ ra. “ Cuối cùng hắn đánh trúng vai phải ta, đem cả
người ta ném ra ngoài.” Nếu đánh phụ nữ như vậy mà còn được gọi là tha
thứ, thì thiên hạ này còn tồn tại bạo lực sao?
Vai phải vỗn dĩ trắng nõn bây giờ bầm tím một mảng, nhìn qua thật sự rất ghê người. Nàng cúi đầu thút thít khóc.
Thích Ca Thát Tu đau long vuốt ve đầu vai thâm tím của nàng, thật lâu
không nói gì. Thế này còn không phải là tha thứ sao? Sức mạnh của Vương, cho dù chỉ dùng một ngón tay cũng có thể chọc thủng đầu của nàng. Tội
của nàng là tội lớn, nhưng Vương cũng chỉ đá mấy đá. Tấm thảm trên người nàng hình như cũng là ở trong tẩm cung Vương. Trước khi đá nàng một
cước, Vương còn cho nàng một cái giường chống lạnh bằng nhung. Nếu không phải là tha thứ, thì tay chân nàng, lưỡi nàng đã sớm lìa khỏi thân thể
nàng rồi. Nếu không phải Vương ngầm đồng ý, hắn có thể vào địa lao mang
đồ dùng đến cho nàng ư? Tâm tư của Vương đã biểu hiện rõ ràng như thế,
thế nhưng Heo nhỏ lại chẳng hiểu được. Xem ra Vương sẽ bị giày vò trong
thời gian tới.
Ha ha, thú vị, thật sự rất thú vị.
Hắn đột nhiên nắm chặt hai vai nàng, không có hảo ý nâng nàng lên cao.
“ Ngươi làm cai gì vậy !?” La Chu sợ hãi hét lên, tấm thảm trên người
theo động tác của hắn rơi xuống, lộ ra thân thể tuyết trắng. Cơ thể run
lên, bụng dưới lại thêm quặn đau, một trận dịch nóng dính cứ thế trào
ra.
Hai chân nàng không kịp khép lại, máu tươi theo chân chảy xuống, nhỏ dọt lên giày da thượng hạng của Thích Ca Thát Tu, một cỗ huyết tinh ngọt
ngấy tràn ra trong không khí.
Thích Ca Thát Tu cười lớn đánh giá thân thể vô cùng thê thảm của nàng,
ánh mắt hắn nhìn từ cặp nhũ phong xanh tím đến từng trận máu tươi đầm
đìa giữa hai chân, cùng hai bên sườn bị trầy da, thương tiếc nói: “ Heo
nhỏ a, ngươi thật đáng thương. Bị Vương khi dễ khiến cơ thể toàn vết
thương và dấu răng, giữa hai chân còn thật nhiều máu tươi, Hắc Kỵ đội
trưởng ta nể tình ngươi như vậy sẽ không truy cứu tội của ngươi.” Thì ra Heo nhỏ trùng hợp bị hành kinh, khó trách Pháp Vương dặn dò hắn mang đồ của nữ nhân đến đây.
Lạnh. Thật sự rất lạnh. Xấu hổ nháy mắt qua đi, rét lạnh ùn ùn kéo tới.
Trên da thịt nàng thoáng chốc nổi lên từng đợt da gà, bụng cũng vì thế
mà đau đớn hơn, hai hàm răng không nhịn được mà va vào nhau lập cập.
Nước mắt nàng lại chực rơi xuống, cánh môi nàng vô lực hướng nam nhân cao cao tại thượng kia, nói: “ Lạnh...lạnh quá a...”
Thích Ca Thát Tu vốn dĩ muốn đùa giỡn nàng một chút, lại bị bộ dạng này
của nàng dọa cho hoảng hốt, Hắn vội vàng đem nàng kéo vào trong lòng mới phát hiện cả người nàng lạnh như một khối băng. Hắn nhặt lên thảm nhung đem nàng bao bọc lấy. Vương rõ ràng không biết nữ nhân trong kì hành
kinh sợ nhất là rét lạnh, không thể chịu được rét buốt, hắn chỉ mong Heo nhỏ đừng vì thế mà hôn mê.
“ Được rồi, Heo nhỏ, không lạnh a không lạnh.” Hắn kéo ra áo bào, đem nàng toàn bộ bao ở bên trong.
“Đau… Đau…”
La Chu nhíu chặt đôi mày, răng nanh va chạm môi, suy yếu rên rỉ. Mặt
nàng trắng bệch như tuyết, mồ hôi lạnh rịn đầy trán từng đợt chảy
xuống..
Nghe được âm thanh yếu ớt của nàng, Thích Ca Thát Tu nội tâm càng thêm
đau lòng. Bàn tay ấm áp của hắn tiến vào thảm nhung, che lấy bụng nàng,
không mang theo chút tình dục nào xoa lấy.
“Còn không mau mang vào!” Hắn xoay sang, đối diện với mấy cung nô ở ngoài cửa nhà tù, lạnh giọng quát.
“ Vâng... Vâng...”
Bọn cung nô kinh sợ nâng nước ấm, chăn bông tiến vào trong nhà tù.
Bạn đang đọc truyện Nô Thê Muốn Xoay Người được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.