Chương 23: Thảo Luận Về Mô Hình Phòng Ở!
“Đây quả thực là làm loạn mà!” Đại quản sự Mao thượng thư trong
truyền thuyết đang tức giận đến giậm chân trước mặt Từ Canh, “Hạ quan
nhận chức ở Công bộ đã hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy
một bản vẽ không tuân theo chuẩn mực như vậy.” Vốn là ông ta muốn tìm
Hoàng đế bệ hạ để cáo trạng, kết quả Hoàng đế chưa có nghe hết, đã đuổi
ông ta đến cung Trường Tín.Từ Canh
biết tính tình của lão nhân gia này vô cùng nóng nảy, cười hơ hớ hỏi:
“Mao thượng thư cảm thấy chỗ nào có vấn đề thì chỉ ra, chúng ta cùng
nhau thảo luận. Ngược lại Cô* cảm thấy bản vẽ này vẽ rất khá rất rõ
ràng, người ngoại đạo* như ta xem cũng có thể hiểu.”
*Cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến).
*Ngoại đạo: người thường; không chuyên môn; không phải trong nghề; người ngoài nghề; tay ngang.
“Đây rõ ràng là lừa gạt người ngoại đạo như Điện hạ ngài mà.” Mao thượng thư vỗ bàn rống to, sau đó ôm bản vẽ, chỉ vào phía trên tòa nhà nói: “Điện
hạ người nhìn căn phòng này, có giống một căn phòng không? Lão phu sống
cả đời vẫn chưa bao giờ nhìn thấy căn phòng xấu như vậy, rất giống một
cái chuồng khỉ lớn!”
Từ Canh bị ông ta làm cho nghẹn họng không
biết nên nói như thế nào, “Đâu có chỗ nào giống chuồng khỉ, phòng này…”
Được rồi, đúng là nhìn không được tốt lắm, khó trách Mao thượng thư lại
có phản ứng lớn như vậy, nên biết mặc dù ngày thường vị Thượng thư đại
nhân này không quản lý việc lớn, nhưng khi nào có liên quan đến phòng
ốc, lão gia tử lập tức thay đổi, không nói tới một Thái tử như Từ Canh,
cho dù có là Hoàng đế bệ hạ tới cũng không có cách. Từ Canh vô cùng hoài nghi Phụ hoàng hắn đã sớm đoán được như thế, nên mới đuổi người tới chỗ hắn.
“Dù sao, hạ quan tuyệt đối sẽ không cho phép Công bộ xây
loại phòng này, làm vũ nhục con mắt của Bổn quan!” Mao thượng thư tức
giận đặt mông ngồi trên ghế thái sư, thân hình mập mạp ép xuống làm cái
ghế dường như cũng chìm xuống, nhìn điệu bộ kia chắc là không chịu đi
rồi. Từ Canh vô cùng đau đầu, lại không thể nổi giận đuổi người đi, ai
bảo hiện tại hắn đang đi trên con đường thân thiết với người dân chứ?
Giả vờ là một quân vương ôn hòa, mọi người trong triều đình đang đánh
giá hắn tốt lên, nếu như lúc này nhịn không được quát tháo Mao lão gia
tử, không phải là uổng phí công sức mấy tháng nay của hắn.
Từ Canh nhìn Mao thượng thư một cái, lão gia tử vững như bàn thạch ngồi tại chỗ dùng sức thở hổn hển, vừa nhìn là biết không dễ chọc, Từ Canh suy nghĩ
một chút, phân phó Kim Tử nói: “Sai người đi mời Tân thị lang tới.” Hắn
không còn cách nào, chỉ sợ có thể đối phó với Mao lão gia tử cũng chỉ có mình Tân tiên sinh – – nếu quả thực không xong, thì Tân thái phó cũng
được.
Sau đó hắn lại dụ dỗ Mao thượng thư uống trà ăn cái gì đó,
Mao thượng thư phú quý bất năng dâm*, không nhúc nhích chút nào, cho đến khi Từ Canh liên tục mời, ông ta mới bất đắt dĩ ăn hai đĩa bánh hạt dẻ
ngọt ngấy.
*Phú quý bất năng dâm: không bị tiền bạc cám dỗ; giàu sang không đam mê…
Mao thượng thư ăn điểm tâm xong, Tân Nhất Lai cũng vừa đến, vào nhà nhìn
thấy lão đại nhân giống như phật Di Lặc, lập tức bắt đầu đau đầu, kiên
trì đi đến, đanh mặt cười, “Thượng thư đại nhân cũng ở đây hả.”
Mao thượng thư xoa miệng, tức giận “Hừ” một tiếng.
Từ Canh nhìn Tân Nhất Lai xin giúp đỡ, “Cuối cùng Tân thị lang đã đến,
đúng lúc lắm, ngài và Mao thượng thư trò chuyện về bản vẽ đi.”
Mao thượng thư hung ác liếc Tân Nhất Lai một cái, con mắt không phải là con mắt, mũi không phải là mũi, thái độ tương đối không vui. Tân Nhất Lai
cũng không giận, ông từng nghe nói qua tính cách của Mao thượng thư, mặc dù vị lão đại nhân này không quản lý chuyện quan trọng trong bộ, nhưng
phàm là chuyện liên quan đến phòng ốc, lão đại nhân giống như là đánh
tiết gà, nếu ai dám làm trái ý ông ấy, cứ chờ bị mắng đi.
Nhưng
với Tân Nhất Lai đây cũng chỉ là một việc cỏn con, ông đã sớm quen với
chuyện bị mắng, nếu như bị mắng mà có thể giải quyết tất cả mọi chuyện
trong một lần, vậy thì thiên hạ thái bình rồi.
“Thượng thư đại nhân có ý kiến với chỗ nào?” Tân Nhất Lai thành khẩn hỏi.
Mao thượng thư ồm ồm nói: “Chỗ nào cũng có ý kiến.” Ông ta ưỡn cái bụng bự, thân thủ lại hết sức lưu loát, huỵch một cái nhảy dựng lên, cầm lấy bản vẽ trên bàn hung hăng vỗ một cái vào trước mặt Tân Nhất Lai, “Bản vẽ
này ai làm? Có người xây nhà như vậy sao? Ngươi nhìn nóc nhà này đi,
tường này, phòng ở ngay cả đấu củng* cũng không có, không phải là ném
hết mặt mũi của Công bộ chúng ta đi sao?”
*Đấu củng: một loại kết
cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột
chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu.
Gương mặt Tân Nhất Lai lộ vẻ khó xử, “Hạ quan hiểu, Thượng thư đại nhân cảm thấy phòng này nhìn không tốt?”
“Chỗ nào nhìn không tốt, rõ ràng là không thể nhìn, con mắt của lão tử đã bị thứ xấu xí này làm mù mất rồi.”
Tân Nhất Lai thở dài, “Hạ quan vô cùng hiểu tâm tình lúc này cua Thượng thư đại nhân, nói thật, hạ quan cũng cảm thấy bản vẽ này xác thực tồn tại
rất nhiều vấn đề, ta cũng muốn xây dựng những ngôi nhà thật xinh đẹp,
quyết không thể làm mất mặt Công bộ chúng ta. Nhưng mà, hạ quan thật sự
không có biện pháp. Ngài cũng biết Hộ bộ keo kiệt như thế nào, chỉ cấp cho chúng ta ba mươi vạn lượng bạc, còn phải hoàn thành trong vòng nửa
năm, hạ quan tính toán sổ sách, riêng tiền nhân công một bến tàu đã bảy
tám vạn lượng bạc, tiền còn dư lại ngay cả mua vật liệu gỗ cũng không
đủ, chớ nói chi là xây nhà .”
Mao thượng thư bị chọc tức, “Chung
lão đầu kia là ai ngươi còn không biết, tại sao hắn cấp cho ngươi ba
mươi vạn lượng bạc ngươi lại đồng ý chứ, óc heo!”
“Dạ dạ dạ…” Tân
Nhất Lai hoàn toàn không phản bác, chấp nhận tất cả phê bình, Từ Canh
đứng bên cạnh chỉ cảm thấy là lạ, thật không giống Tân tiên sinh trong
ấn tượng của hắn tí nào.
“Ngươi còn nói đúng!” Mao thượng thư càng tức giận, “Rốt cuộc ngươi có đầu óc hay không?”
Sau đó Tân Nhất Lai không nói nữa, im lặng nhìn Mao thượng thư, vẻ mặt và ánh mắt vô cùng ủy khuất.
Từ Canh nhịn không được nói giúp: “Rốt cuộc cũng là do Tân thị lang trẻ
tuổi da mặt mỏng, sao có thể là đối thủ của Chung Thượng Thư.”
Mao thượng thư hận đến không ngừng thở dài, ông ta và Chung Thượng Thư biết nhau đã vài thập niên, tất nhiên biết được Chung Thượng Thư vô cùng keo kiệt, giống như da thịt của bản thân vậy, thật sự không có cách nào lấy được tiền từ trong tay lão keo kiệt kia, vì vậy càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, “Danh tiếng mấy chục năm nay của lão phu sắp bị hủy ở đây.”
Ông ta lại liếc qua bản vẽ trên bàn, càng cảm thấy nhức mắt, vội vàng
che mắt không nhìn nữa, “Đây là việc lão phu không thể quản được. Chuyện đó …Nếu thật sự xây nhà, đừng khắc tên lão phu, mất mặt.”
Thượng
thư đại nhân thở phì phò rời đi , Từ Canh chợt cảm thấy thoải mái không
ít, bội phục giơ ngón tay cái lên với Tân tiên sinh, “Vẫn là Tân thị
lang lợi hại, vài ba câu đã đuổi Mao thượng thư đi.”
Tân Nhất Lai
khiêm tốn cười, “Mao thượng thư là người phúc hậu, kỳ thật loại người
này rất dễ đối phó, chỉ ba chữ là đủ, chính là “Không có tiền” ! Thật sự là, người không dễ thân cận nhất trong Lục bộ chính là Chung nội các
của Hộ bộ, đây chính là một lão hồ ly giảo hoạt.” Có lẽ là ở trước mặt
Từ Canh ông tùy ý đã quen, Tân Nhất Lai cũng thoải mái với Từ Canh hơn
rất nhiều, lúc nói chuyện còn có thể nói đùa, Từ Canh cảm thấy cảm giác
này rất tốt, cũng cười đùa nói: “Ta còn tưởng rằng Tân tiên sinh sẽ nói
là Thái phó chứ.”
Nụ cười trên mặt Tân Nhất Lai lập tức gượng gạo, mất tự nhiên co quắp vài cái, nhỏ giọng nói: “Gia phụ không thuộc quyền của Lục bộ, không tính trong đó.” Tất cả mọi người trong Lục bộ cộng
lại cũng không đáng sợ bằng Tân lão gia tử! Không giảng đạo lý chỉ thích đánh người thân, không có cách nào đối phó?
“Quyết định là bản vẽ này?” Từ Canh nhịn cười, giơ giơ bản vẽ nói: “Vừa rồi Tân tiên sinh nói tiền nhân công của bến tàu tới bảy tám vạn lượng bạc, hơn nữa còn có
vật tư và các phí tổn linh tinh, cho dù ngài có xi măng, xây một bến tàu ít nhất cũng cần mười lăm mười sáu vạn lượng bạc, về điểm này chỉ sợ
tiền của Hộ bộ thực sự không đủ dùng.”
Vẻ mặt Tân Nhất Lai lạnh
nhạt, “Bạc là chuyện nhỏ, chỉ cần không có người níu chân là được.” Tân
Nhất Lai chỉ sợ có chỗ quấy rối, Từ Canh hợp với Lại bộ lừa gạt những
người khác một phen, bảo vệ không cho những kẻ chó cùng rứt giậu đến gây phiền phức cho bọn họ, tuy nói hải quan có Thái tử trấn giữ ở phía
trước, nhưng rốt cuộc trời cao Thái tử xa, sao có thể quản được nhiều
như vậy.
Từ Canh suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Như vậy. Chờ
đến khi bến tàu bắt đầu khởi công, chúng ta phải đến Thiên Tân nhìn một
chút.”
Trong lòng Tân Nhất Lai vui vẻ, trên mặt lại tỏ ra bất an,
“Chỉ sợ không được tốt lắm. Tục ngữ nói thiên kim chi tử tọa bất thùy
đường*, huống chi là Thái tử một nước, bệ hạ tất nhiên sẽ không đồng ý.”
*Thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường: thành ngữ trích trong “Sử ký” của Tư Mã Thiên thời Tây Hán – nghĩa đen: người có thân thể đáng giá ngàn vàng,
không ngồi dưới hiên nhà [vì sẽ bị ngói rơi trúng ] – nghĩa bóng: thân
thể của người có tiền thì cực kỳ đáng quý
“Cổ nhân cũng nói đọc
vạn quyển sách, đi vạn dặm đường. Là do ta chủ trương muốn xây dựng hải
quan, nếu như xảy ra sai lầm, đến lúc đó mất mặt chính là ta. Không nói
đến việc này, xây dựng hải quan có lợi cho nước cho dân, nếu vì thủ đoạn hèn hạ của một số kẻ xấu mà trì hoãn , cô* tuyệt đối không nương tay.”
Từ Canh nói xong lời cuối cùng, trong ánh mắt tất cả đều là tàn khốc,
thậm chí ngay cả xưng hô cũng thay đổi, trong nháy mắt lại có khí thế uy hiếp của đế vương, Tân Nhất Lai cũng bị lung lay, thấy thế hai mắt tỏa
sáng: Thái tử điện hạ quả nhiên là có phong phạm của minh quân một đời!
*Cô (tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến).
Chờ tới lúc gần đi, Từ Canh có chút chần chừ gọi Tân Nhất Lai lại, có vẻ
hơi lo lắng hỏi: “Chỗ Tam lang của quý phủ… Hắn có tức giận không?”
“Tam lang? A, sao có thể chứ, Tam lang cũng không phải là hài tử lòng dạ
hẹp hòi, nghe nói có thể hợp tác với Thái tử điện hạ, cao hứng còn không kịp, cứ nói bản thân được hưởng hào quang, sau này cũng không sợ có
người đỏ mắt làm chuyện xấu.”
Lúc này Từ Canh mới cao hứng trở
lại, “Vậy là tốt rồi. Mặc dù ta biết tính tình Tam lang rộng lượng cởi
mở, nhưng rốt cuộc vẫn lo hắn tức giận, dù sao cũng là do ta lừa gạt
trước.” Vừa nghĩ tới tiểu Tam lang Tân gia, tâm tình của Từ Canh bất
giác tốt hơn, cả ngày bận rộn chính vụ trong triều, tìm được bằng hữu
tán gẫu trò chuyện thật sự là quá tốt, chi bằng ngày mai lại đi tìm hắn?
Buổi tối lúc ăn cơm, Tân Nhất Lai nói chuyện có thể Từ Canh sẽ rời kinh với
Thụy Hòa, lại nói: “Ta đoán đến lúc đó Thái tử cũng sẽ dẫn con theo.
Nhân cơ hội này, nhìn nhiều học tập nhiều hơn nữa.”
Thụy Hòa vội vàng đáp ứng, Đại Trân có chút toan tính, “A cha và đại huynh cũng phải đi Thiên Tân sao? Con cũng muốn đi.”
Thụy Hòa không khách khí phá vỡ kỳ vọng của nàng, “Nghĩ hay lắm! Không phải
tháng sau tiệm tạp hóa của muội sắp khai trương sao, còn có thời gian
cùng chúng ta đến Thiên Tân?”
“Tiệm tạp hóa cái gì, đó gọi là siêu thị Vạn gia lạc.” Đại Trân nghiêm túc phản bác: “Đại huynh nếu huynh
lại gọi sai tên, ta sẽ cho huynh biết tay.”
Thụy Hòa “Hừ” một tiếng, “Dù sao muội cũng không đi được.”
Đương nhiên Đại Trân cũng hiểu mình đi không được, mở miệng hỏi câu này cũng
chỉ là cố ý tìm chuyện để nói mà thôi, nhưng bây giờ bị Thụy Hòa xem
thường như vậy, Đại Trân khó tránh khỏi tức giận, lập tức tìm Tân Nhất
Lai cáo trạng, “A cha, người nhìn Đại huynh kìa, huynh ấy bắt nạt con.”
Tân Nhất Lai liếc Thụy Hòa một cái, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đừng ấu trĩ như vậy.”
Gương mặt Thụy Hòa vèo một cái đỏ lên, nhỏ giọng giải thích: “Con chỉ đang
nói đùa với A Trân.” Nói xong, cậu lại sưng mặt lên nói với Đại Trân:
“Đùa giỡn với muội, muội còn nhìn không ra, ngốc tử .”
Đại Trân
không cho là đúng ngửa đầu lên, dương dương đắc ý nói: “Đúng, mặc dù
muội ngu ngốc, nhưng hình như hết lần này tới lần khác Thái tử điện hạ
người ta chỉ muốn buôn bán với ta. Cho dù huynh là người thông minh nhất trên đời này thì thế nào, đó cũng là chuyện số mệnh bình thường, nhìn
dáng vẻ của huynh bây giờ đi, cái đó gọi là gầy gò tiều tụy, cẩn thận
thiếu niên đầu bạc, về sau ngay cả vợ cũng cưới không được.”
Thụy
Hòa bị nàng làm cho vô cùng tức giận, phu thê Tân Nhất Lai vừa cho cặp
sinh đôi ăn, vừa cười hơ hớ xem cuộc chiến, khỏi phải nói vô cùng cao
hứng. Nói thật, Thụy Hòa có chút ông cụ non, Hoàng thị vẫn còn lo lắng
trong lòng cậu giấu chuyện gì đó, khiến bản thân nghẹn đến hỏng, lúc này thấy hai huynh muội bọn họ cười cười nhốn nháo, cuối cùng Thụy Hòa cũng có chút ít bộ dáng của một thiếu niên lang, ngược lại tâm của Hoàng thị an định không ít.
Bạn đang đọc truyện Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.