Chương 43: Cái Gì???
Đến buổi trưa, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi ăn cơm. Huynh đệ Hoàng gia đã sớm chuẩn bị đồ đến nịnh nọt Đại Trân, không chỉ mang theo bếp để
hâm nóng thức ăn, mà còn có điểm tâm và nước trà nóng hổi, phục vụ cực
kỳ chu đáo.
Đại Trân hiểu được hai người bọn họ đang muốn lấy
lòng cha Tân, nên cũng không từ chối, không khách khí nhận lấy, còn vừa
ăn vừa nói cười tán gẫu với hai vị biểu huynh, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Từ Canh đứng ở phía xa nhìn thấy, trong lòng vô cùng bực
bội khó chịu, cảm thấy thức ăn trước mặt không còn mùi vị gì nữa. Kim Tử thấy dáng vẻ không nuốt trôi cơm của hắn, lo lắng hỏi: “Điện hạ cảm
thấy đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Có muốn nô tài đi bảo đầu bếp làm lại
một phần khác không ạ?”
“Không cần đâu.” Từ Canh bưng chén canh
trước mặt lên hung hăng uống một hớp lớn, ánh mắt lại không kìm được
nhìn đến chỗ Đại Trân và huynh đệ Hoàng gia, “Bọn họ đang nói chuyện gì
thế, nói chuyện vui vẻ như vậy sao? Hai người kia là ai vậy?”
Kim Tử chăm chú nhìn, “Hình như là Đại lang và Nhị lang của Hoàng gia.” Hắn dừng một lát, lại giải thích: “Là cháu ruột của phu nhân Tân gia, năm
ngoái Hoàng đại lang vừa mới đỗ tú tài, thứ hạng không tệ lắm.”
Từ Canh lại càng không thích hơn, bĩu môi mặt lộ vẻ kinh thường, “Nhìn còn lớn tuổi hơn cả Đại lang Tân gia, vậy mà mới đỗ tú tài, e rằng đầu óc
cũng không được thông minh cho lắm.”
Kim Tử ngốc nghếch nói tiếp: “Cũng không lớn lắm đâu ạ, mới mười chín tuổi thôi, năm ngoái trong đám tú tài hắn cũng được coi là trẻ tuổi.”
Từ Canh tức giận trừng mắt nhìn Kim Tử, “Rốt cuộc ngươi nói chuyện giúp ai vậy hả.”
Kim Tử bối rối nhìn Từ Canh, “Nô… Nô tài…” Rốt cuộc hắn đã nói sai chuyện
gì? Đang tốt đẹp tự dưng lại chọc giận Thái tử Điện hạ chứ.
Từ
Canh tiếp tục liếc mắt nhìn chằm chằm Đại lang Hoàng gia xoi mói, “Nếu
đã muốn khảo thí, tại sao không ngây ngốc ở trong kinh thành đọc sách,
mà chạy đến đây làm chi? Vốn đã không được thông minh như mấy lang quân
của Tân gia, lại còn chạy ra ngoài, làm sao có thời giờ mà đọc sách, hay định khảo thí đến tận bảy mươi tuổi. Cái tên nhỏ hơn đang làm gì vậy,
nói chuyện mà cũng vui vẻ được như vậy, còn hoa tay múa chân nữa chứ,
không hề có phong thái của con em thế gia một chút nào cả, không sợ bị
người ta cười cho à…”
Kim Tử cúi đầu không lên tiếng, giả vờ như mình không nghe thấy gì hết.
Từ Canh châm chọc nửa ngày, nhưng Đại Trân và huynh đệ Hoàng gia vẫn hồn
nhiên không nhận ra, vẫn nói cười vui vẻ như trước, hắn thực sự không
thể nhịn được nữa, để chén trà trong tay xuống, đứng dậy chỉnh lại quần
áo, đi về phía Đại Trân. Kết quả, còn chưa tới nơi, đã bị vài người
không có mắt ngăn cản, vì muốn lấy lòng nên dùng đủ mọi lý do, đủ mọi đề tại để bắt chuyện với hắn.
“Điện hạ đang đi tiêu thực sao?”
“Điện hạ đã từng đi Thiên Tân một lần, không biết bây giờ bên kia như thế nào rồi?”
“…”
Từ Canh đang vội muốn chết!
Nếu là trước kia, hắn không cần suy nghĩ đã lập tức cho người kéo những tên khốn kiếp không có mắt này đi chỗ khác, nhưng bây giờ thì không thể làm như vậy được, hơn nửa năm nay hắn đang từ từ tạo dựng hình tượng Thái
tử Điện hạ bình dị gần gũi, cố gắng nặn ra nụ cười với người đang tới
chào hỏi, thật vất vả mới đuổi bọn họ đi được, lúc quay nhìn lại, ô,
Tiểu Tam lang đâu?
“Thái tử Điện hạ đang tìm ai vậy?” Không biết
Tân Nhất Lai đã xuất hiện từ lúc nào, đứng phía sau cách đó không xa
cười híp mắt nhìn Từ Canh, nụ cười rất là bí hiểm.
Bỗng dưng Từ
Canh cảm thấy hơi lo sợ, nghiêm mặt cười cười, “Lúc nãy ăn hơi nhiều,
định đi ra ngoài dạo một vòng. Chi bằng Tân tiên sinh đi cùng với ta
đi.”
Tân Nhất Lai bằng lòng gật đầu, “Cũng được, ta ăn cũng hơi nhiều.”
Sau đó, Từ Canh đành phải kiên trì cùng đại thúc Tân Nhất Lai đi dạo một
vòng quanh khu đó, thỉnh thoảng còn phải trả lời những câu hỏi đột phát
Tân Nhất Lai, khiến trái tim của hắn như muốn tắc nghẹn.
Cũng may Thiên Tân không xa lắm, đội ngũ đi cũng rất nhanh, chỉ mất thời gian hai ngày đã đến được thành Thiên Tân.
Nghiêm Cử đã sớm bị cách chức, tri châu mới của Thiên Tân là tâm phúc của Hồng Gia Đế, biết được Thái tử giá lâm, đã sớm chuẩn bị chu đáo, còn dọn dẹp nhà mình mời Từ Canh vào ở, lại bị Từ Canh khéo léo từ chối, “Ta ở Hội
quán là được rồi, không cần phải huy động nhiều người làm gì, khiến cho
mọi người phải vất vả.”
Hắn lại nhiệt tình mời mọc Tân Nhất Lai ở cùng với hắn, “Dù sao nơi này cũng lớn, chúng ta cũng không có nhiều
người, chi bằng tiên sinh hãy nghỉ lại ở viện bên cạnh, sẽ thoải mái tự
tại hơn so với bên ngoài.”
Tân Nhất Lai lại lắc đầu cự tuyệt, “Đa tạ ý tốt của Điện hạ, nhưng mà hạ quan đã sớm hỏi qua Cố tướng quân
rồi, bên phía bến tàu cũng đã xây phòng cho Tân gia chúng ta, sau khi
xây xong vẫn chưa qua đó lần nào. Nếu chỉ có một mình hạ quan thì sao
cũng được, nhưng lần này lại dẫn theo Tam lang và Trường Cẩm, còn có hai người bà con, tóm lại là vô cùng bất tiện.”
Bất tiện ở chỗ nào,
rõ ràng là rất tiện nghi mà! Từ Canh hô to trong lòng, nhưng trên mặt
lại làm ra vẻ “Không sao, ta không thèm để ý”, thật sự là bi thương muốn chết.
Chờ đến khi Tân Nhất Lai dẫn Đại Trân và Hồ Trường Cẩm vừa rời đi, bỗng nhiên Từ Canh giống như bị mất hết sức lực ỉu xìu ngã
xuống tháp, lồng ngực cực kỳ khó chịu, có cảm giác không thể thở được.
Hắn cảm thấy hình như vấn đề này hơi nghiêm trọng, không bình thường,
cực kỳ không bình thường!
“Điện hạ, ngài làm sao vậy?” Kim Tử
thấy vẻ mặt hắn lúc sáng lúc tối, lúc thì âm u dọa người, lúc thì lại
ngơ ngác như kẻ ngốc, không khỏi vô cùng lo lắng, “Có phải ngài có chỗ
nào không thoải trong người, nếu không thì nô tài sẽ đi gọi thái y đến
xem cho ngài?”
Từ Canh ngồi bật dậy, xoa trán nói: “Không chữa, chữa cũng không hết.”
“Hả?” Kim Tử bị hù dọa không nhẹ, sắc mặt trở nên trắng bệch, “Vậy… Vậy phải làm thế nào mới đúng?”
Từ Canh giống như không nghe thấy, vẫn nói thầm một mình, “Có phải ta rất
không bình thường. Chẳng lẽ Tân tiên sinh cũng đã nhìn ra, nếu không,
trước kia dễ nói chuyện như vậy, tại sao hôm nay lại không chịu ở lại
Hội quán chứ.”
“Có lẽ là do không thuận tiện.” Kim Tử nhỏ giọng
giải thích: “Người ta dẫn theo cô nương trong nhà đi ra ngoài, nếu ở
cùng với Điện hạ, chỉ sợ sẽ bị người khác nói ra nói vào.”
Từ Canh ngây ngốc, đôi mắt to tròn trợn trừng, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Kim Tử, há hốc miệng.
Kim Tử bị bộ dạng này của hắn làm cho vô cùng hoảng sợ, cuống quít tiến lên đỡ lấy hắn, giọng nói đã gấp đến độ phát run, “Điện hạ ngài không sao
chứ, ngài bị làm sao vậy?”
“Ngươi vừa mới nói cô nương sao? Cô nương nhà ai?” Từ Canh giống như đang nằm mơ nói mê sảng, “Cô nương ở chỗ nào?”
“Thì… Chính là tiểu cô nương của Tân gia.” Kim Tử bị Từ Canh nhìn khiến cho
cả người không được tự nhiên, há miệng run rẩy nhỏ giọng giải thích:
“Con gái của Tân thị lang, là long phượng thai với Nhị lang Tân gia,
không phải Điện hạ ngài đã từng gặp nàng rồi sao?”
“Nàng… Nàng
nàng không là Tiểu Tam lang sao? Tự dưng biến thành cô nương từ bao giờ
vậy?” Từ Canh sắp phát điên rồi, từ trên tháp nhảy dựng lên kêu to,
“Ngay cả ngươi cũng biết nhưng tại sao ta lại không biết? Tại sao ngươi
không nói với ta sớm hơn chứ! A a a…” Làm hại hắn suýt nữa cho rằng mình là… Thôi quên đi, không nói thì tốt hơn.
Kim Tử bị phản ứng điên cuồng của Từ Canh hù dọa, liên tục lui về phía sau vài bước, mới dè dặt nói: “Nô tài cho rằng ngài đã biết từ lâu rồi. Thời gian qua ngài và
Tân thị lang qua lại thân thiết, còn hay chạy đến phủ của ông ta, tại
sao lại không biết dưới gối của Tân thị lang có một đôi long phượng
thai? Chuyện này phần lớn triều thần ai cũng biết.”
“Không đúng…” Từ Canh gãi gãi đầu khiến tóc tai rối bời, một lát sau nó bị cào giống
như một cái chuồng gà, “Không phải trong nhà Tân tiên sinh có hai cặp
sinh đôi sao?”
“Đúng rồi, còn có một cặp song sinh nam, mới có hai tuổi thôi.”
Từ Canh cảm thấy mình thật sự là một kẻ ngốc!
Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, dường như đây là một tin tức rất tốt, hắn
phải vui mừng mới đúng. Chỉ có điều, chuyện lớn như vậy tại sao Kim Tử
lại không nhắc nhở hắn chứ? Từ Canh tức giận đánh cho Kim Tử một trận,
mặc dù Kim Tử không hiểu tại sao
, nhưng vẫn vô cùng thản nhiên thừa nhận sai lầm, “Vâng, đều là lỗi của nô tài.”
Nguyên văn là “丈二和尚摸不着头脑” = “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” =
(nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao
lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị
hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu
chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công
trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem
choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ
của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều
khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù
mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Không đúng! Nếu Tiểu tam lang là
một cô nương, vậy chẳng phải hai huynh đệ Hoàng gia là… Từ Canh không
dám nghĩ tiếp, bỗng nhiên nhảy bật lên lớn tiếng ra lệnh nói: “Mau đi
chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa thay quần áo.” Hắn muốn nhanh chóng
đến chỗ Tân tiên sinh, không muốn để cho hai huynh đệ Hoàng gia nhân cơ
hội chiếm được tiện nghi.
Màu đen quá nặng nề không hoạt bát, màu tím quá phong tao nông cạn, màu lam quá diễm lệ không đủ chững chạc… Từ Canh chọn tới chọn lui cả nửa ngày, rất là tức giận, “Tại sao lại mang
theo mấy bộ quần áo như thế này hả?”
Kim Tử nhìn ba cái tủ lớn
trong phòng không lên tiếng. Cuối cùng, Từ Canh chọn trường bào màu xanh thẫm nửa mới nửa cũ thường ngày hay mặc, soi gương nhìn trái nhìn phải, cảm thấy coi như thuận mắt, lúc này mới đi ra cửa.
Hắn ngồi xe
đi về phía bến tàu, ban đầu ra khỏi thành trên đường vẫn còn tương đối
vắng vẻ, nhưng càng đi về phía bến tàu lại càng náo nhiệt, Từ Canh vén
rèm xe lên nhìn ra phía ngoài, không khỏi kinh hãi, “Mới có một thời
gian ngắn chưa tới đây, mà đã náo nhiệt như vậy rồi sao?”
Kim Tử
cũng cảm thấy hơi bất ngờ, phụ họa nói: “Đúng vậy, lần trước khi tới đây mới chỉ có tốp năm tốp ba công nhân, nhìn kìa bây giờ trên đoạn đường
này, hạng người nào cũng có. Điện hạ ngài nhìn bên kia xem, ven đường đã xây nhà hết rồi, nguyên một hàng dài luôn.”
Từ Canh dứt khoát
bảo phu xe dừng lại để nhìn, lại tự mình cưỡi ngựa, vừa đi vừa quan sát
xung quanh, “Thật đúng là thay đổi từng ngày.”
Ánh mắt của hắn
nhìn về bên dưới chân núi ở phía xa, bên dưới dãy núi màu xanh sẫm là
một mảng màu trắng của phòng ở, xây cực kỳ hợp quy tắc, hình dạng cũng
không có gì đặc biệt, nhưng rõ ràng khi nhìn từ khoảng cách rất xa lại
cao hơn phòng ở bình thường không ít. Có một khu đất cách bến tàu một
khoảng, cũng không phải là hướng của nhà máy xi măng, có thể là nơi nào
chứ?
Hắn mở miệng hỏi, rất nhanh đã có người đi tới trả lời nói
đó là quân doanh, “Cố tướng quân dẫn người tới xây tiểu lâu, cũng vừa
mới xây xong, còn chưa dọn vào ở. Mọi người đều đang đỏ mắt nhìn.”
Từ Canh vừa mừng vừa sợ, “Mới có một thời gian ngắn mà đã xây xong Tiểu Lâu rồi, Cố Hưng thật là có bản lãnh nha.”
“Nghe nói là học được phương pháp từ một vị đại nhân Công bộ, có rất nhiều
người muốn đến xem, nhưng đều bị Cố tướng quân đuổi ra ngoài, nên không
nhìn thấy được. Sau này đến nhìn, phòng ở đều đã xây xong, hai tầng, rất là bền chắc.” Vẻ mặt của người nói chuyện cực kỳ hâm mộ.
Từ Canh có cảm giác vị đại nhân Công bộ kia chính là Tân tiên sinh, lại càng
vui vẻ hơn, hai chân thúc vào bụng ngựa, quất mông ngựa nhanh chóng chạy về phía bến tàu.
Con đường bên ngoài bến tàu được tu sửa vô cùng rộng rãi, toàn bộ con đường đều được xây bằng xi măng, đi trên đường
tâm trạng cũng cảm thấy tốt hơn. Ven đường còn trồng các loại cây, chắc
là vừa mới đào từ trong núi ra, các cành cây được chặt đi, chỉ còn lại
một thân cây trụi lủi, nhưng mà mùa xuân sẽ lập tức tới thôi, Từ Canh có thể tưởng tượng ra những cảnh đẹp sau khi bọn chúng sinh sôi, liên tục
phát triển như thế này, có lẽ bến tàu sẽ còn chỉnh tề đẹp đẽ hơn cả kinh thành.
Một số ngôi nhà đang được xây bên vệ đường, cũng có không ít các công nhân đang bận rộn. Căn nhà của Tân gia ở phía sau bến tàu,
là một biệt viện nho nhỏ, tổng cộng mới có ba sân viện, bởi vì vừa mới
xây xong chưa kịp chỉnh trang lại, thoạt nhìn còn hơi sơ sài.
Nghe nói là Từ Canh đến, Tân Nhất Lai hơi cảm thấy ngoài ý muốn, “Không phải hắn đang ở hội quán sao, tại sao lại tới nơi này?” Trong đầu ông ta đột nhiên lóe lên những lời Thụy Hòa đã từng nói, sẽ không bị tiểu tử kia
nói trúng chứ?
Cùng lúc đó trong kinh thành, Thụy Hòa đang thở
phì phì oán hận với Hoàng thị, “Tại sao lại để cho A Trân đi cùng chứ,
hai biểu huynh thì không sao, dù sao thì một người đã đính hôn, người
còn lại thì đã nghị thân, nhưng thái tử cũng đi theo, đây không phải là
đưa dê vào miệng cọp sao?”
Hoàng thị dở khóc dở cười, “Tại sao con lại luôn gây khó dễ cho Thái tử Điện hạ vậy? Ta thấy đứa bé kia rất tốt nha.”
“Ai cũng được nhưng hắn thì không, hắn có tâm tư bất chính.” Thụy Hòa nghĩa chính ngôn từ nói: “Ngài và a cha quá đơn thuần, cũng không biết đề
phòng người ta. Thái tử cũng đã mười sáu, chính là thời điểm nghé con
nảy mầm xuân, suốt ngày ở bên cạnh A Trân, không có tâm tư gì mới là lạ
đó. Ngài không thấy hắn suốt ngày chạy đến phủ chúng ta sao, lúc nào
cũng tìm A Trân nói chuyện nữa chứ?”
Hoàng thị buồn cười, “Nói
đến chuyện nảy mầm xuân, người ta mười sáu tuổi đã có rồi, tại sao con
mười tám rồi mà một chút động tĩnh chưa có hả.”
“Đang nói A Trân
mà, ngài chuyển đề tài sang con làm chi?” Thụy Hòa tức giận nói: “Đó là
con gái ruột của ngài đấy, nếu thật sự bị thái tử bắt cóc, đến lúc đó
ngài cứ đợi mà khóc đi.”
“Ta không có lo lắng.” Hoàng thị lạnh nhạt nói: “Có cha con ở đó, sợ cái gì chứ.”
Bạn đang đọc truyện Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.