Chương 10: Tương Ngộ
Sau khi Tân Nhất Lai nhận được thánh chỉ lập tức trở nên bận
rộn, mặc dù Tân thái phó bị quyết định này của bệ hạ làm cho kinh hãi
một phen, nhưng rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Hiếm thấy là
ông không có mắng Tân Nhất Lai xối xả, chỉ gọi Tân Nhất Lai vào thư
phòng cẩn thận dặn dò, rồi sau đó đóng cửa từ chối tiếp khách, cáo bệnh
không ra. Nhưng dù vậy, vẫn có vài người
chưa chịu từ bỏ ý định, không gặp được Tân thái phó và Tân Thị lang, lại muốn bắt đầu từ nữ quyến, vì vậy, Hoàng thị trở nên buồn bực, trong tay có một xấp dầy thiệp mời và bái thiếp, vừa mở ra nhìn, thấy bên trong
có ít nhất là tám mười cái thiệp chưa bao giờ qua lại. Cũng may Thụy
Xương ở Quốc Tử Giám không bị quấy rầy, bởi vì bọn họ căn bản không biết nó là Nhị lang của phủ thái phó.
Hoàng
thị bị những chuyện loạn thất bát tao này làm cho phiền muộn chịu không
nổi, dứt khoát dẫn Đại Trân và cặp sinh đôi trở về nhà mẹ đẻ. Năm trước
lão tổ tông của Hoàng gia vừa qua đời, trong phủ đang chịu tang, những
người kia cũng không thể tiếp tục đuổi theo.
Ngược lại Đại Trân rất vui vẻ, Tân lão gia tử ở nhà, nàng cũng không
dám vụng trộm chuồn ra ngoài, Hoàng gia lại không có người trông nom
nàng, chỉ cần nói với Hoàng thị một tiếng, nàng lập tức thay nam trang,
dẫn theo hai nha hoàn và hai hộ vệ hầu hạ bên người cùng ra ngoài.
Ở lượn một vòng quanh chợ, trong lòng Đại Trân mơ hồ có chút ý tưởng,
chỉ là còn chưa quyết định hành động. Nhoáng một cái đến trưa, nàng tìm
một tửu lâu yên tĩnh sạch sẽ chuẩn bị dùng cơm. Mặc dù Đại Trân còn nhỏ, nhưng cách ăn mặc quần áo lại không tầm thường, với hỏa nhãn kim tinh
của mình tiểu nhị trong tửu lâu vừa nhìn đã biết nàng không giàu thì
cũng phú quý, vừa nhìn thấy đã mời nàng lên nhã gian trên lầu.
“Trong tiệm có nhũng món nào ngon, lấy sáu món ăn sở trường và một món
canh, còn đồ ăn thì ngươi tự mình xem rồi làm.” Đại Trân phân phó nói.
Tiểu nhị nghe vậy cười càng nịnh nọt hơn nói, “Vâng.”
Mặc dù đã sớm lập thu, nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ, Đại Trân
ngồi không yên, lại sai thị nữ mở ra cửa sổ, đến ngồi bên cửa sổ hóng
gió nhìn ngắm phong cảnh. Tửu lâu này cũng không ở trên trục phố chính,
con hẻm bên dưới cửa sổ có chút vắng vẻ, chỉ có tốp năm tốp ba người đi
lại trên đường. Đang đi về phía tửu lâu là hai thiếu niên lang, nhìn
cách ăn mặc quần áo có vẻ là một chủ một tớ. Vị chủ nhân trẻ tuổi kia
đang vừa đi vừa nói truyện với người hầu bên cạnh, thái độ vô cùng thân
cận.
Dáng người của thiếu niên lang cao
ngất giống như thanh tùng*, trong lúc bước đi rất có phong độ, Đại Trân
nhịn không được đưa mắt nhìn hai lần, chính trong chớp nhoáng này, từ
ngõ hẻm bên kia có một người xông tới, chạy tới bên này, hắn vốn đang ở
ngõ bên kia, lúc thấy sắp tới gần hai thiếu niên kia, bước chân đột
nhiên tăng nhanh vọt về phía bọn họ, sau đó “Ầm – -” một tiếng, đặt mông ngồi trên mặt đất.
*Thanh tùng
“Ui da, chân của ta, chân của ta bị đụng gãy.” Tên lưu manh vô lại kia
ôm chân lớn tiếng kêu khóc, rất nhanh chóng có ba bốn hán tử lao đến vây quanh đôi chủ tớ kia, lớn tiếng quát: “Các ngươi, đụng phải người thì
đừng hòng chạy thoát, không dễ dàng như vậy đâu. Mau mau đưa lên quan!”
“Đúng vậy, bắt bọn chúng lên quan.”
“Đưa lên quan làm gì, bảo bọn họ bồi thường ít tiền là được. Vị tiểu
công tử lịch sự này, vừa nhìn đã biết là người đọc sách, sao có thể đi
gặp quan làm hỏng danh tiếng.”
“Đúng, bồi thường tiền đi. Chân cũng đã gãy, ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc.”
“…”
Từ Canh cau mày nhìn mấy tên lưu manh trước mặt, trong lòng quả thực
không vui. Tất nhiên hắn biết mình đang gặp phải bọn lừa đảo, trước kia
cũng có nghe Tân thái phó nhắc tới, không ngờ hôm nay hắn lại gặp được.
Hắn cũng không sợ mấy tên lưu manh này, bởi vì đời trước chết trong tay
thích khách, sau khi sống lại Từ Canh vô cùng luyến tiếc tính mạng, mỗi
lần xuất cung đều phải mang theo mười mấy thị vệ đại nội, đối phó với
mấy tên lưu manh này đúng là dao trâu mổ tiết gà. Nhưng mà, nếu thực sự
đánh nhau, chỉ sợ sẽ ầm ĩ, nếu truyền đi, sẽ làm cho người ta chán ghét, sáng mai có thể Ngự sử sẽ dâng tấu hạch tội hắn, mặc dù bệ hạ nhất định sẽ giữ lại không trả lời, nhưng sau này xuất cung sẽ có chút phiền phức .
Đang do dự , Từ Canh chợt nghe thấy
trên đỉnh đầu có người lớn tiếng quát: “Rõ ràng là các ngươi cố ý va vào muốn lừa gạt người ta hả, đừng tưởng rằng không có người nhìn thấy, ta ở trên lầu đã nhìn thấy tận mắt.”
Mọi
người nghe tiếng cùng nhau ngẩng đầu lên, Từ Canh cũng ngưng thần nhìn
lại, cửa sổ trên đỉnh đầu lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to, tóc đen, làn da trắng như tuyết, đúng lúc ánh mặt trời soi sáng gương mặt hắn,
dường như cả người tỏa ra ánh sáng.Từ Canh híp mắt, có chút sững sờ, đây không phải là Nhị lang của Tân gia sao, nửa tháng trước bọn họ từng gặp qua một lần.
Ở trong trí nhớ của Từ
Canh, Nhị lang của Tân gia là một hài tử thật thà phúc hậu, tuy không
nhanh trí tài giỏi như Tân Thụy Hòa, nhưng cũng chững chạc kiên định
hiếm thấy, giống với Tân thái phó nhiều hơn là giống với Tân Nhất Lai.
Nhưng hôm nay vừa nhìn, tiểu thiếu niên này cũng có vài phần dũng khí.
(Giải thích về phần này cho những bạn nào không hiểu, chỗ này là anh thái tử
đang nhầm giữa nữ chính và em trai sinh đôi của mình là Thụy Xương. Đây
mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau.)
“Trừng cái gì mà trừng, đừng nghĩ rằng đám các ngươi nhiều người thì ta
sẽ sợ ngươi.” Đại Trân chống nạnh lòng đầy căm phẫn, “Không phải là các
ngươi muốn đi gặp quan sao, vừa rồi ta đã phái người đến nha môn báo án, lập tức sẽ có sai dịch đến, các ngươi có gan thì đừng đi.”
Mấy tên lưu manh nào có sợ nàng, lập tức có người hướng về phía trên
lầu mắng to, ô ngôn uế ngữ bên tai không dứt. Sắc mặt Đại Trân không
thay đổi chút nào, duỗi đầu ngón tay ra hướng vào trong phòng ngoắc
ngoắc, rất nhanh, cửa sổ lại có thêm hai hộ vệ cao lớn lực lưỡng, khuôn
mặt hai người lạnh lùng, khí phách hung hãn, bọn lưu manh lập tức choáng váng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nháy mắt với nhau, biết điều rút
lui.
Đột nhiên Từ Canh rất muốn cười. Tiểu nhị lang của Tân gia này thật sự là không giống như trong tưởng tượng của hắn.
Đã có người giúp đỡ giải vây, tất nhiên Từ Canh muốn nói lời cảm tạ,
đợi đến khi đi lên nhã gian của tửu lâu, đứng rất gần, hắn mới phát hiện mặc dù dáng dấp của vị công tử này có vài phần tương tự với Nhị lang
củaTân gia, nhưng cũng không phải là cùng một người, hơn nữa, ánh mắt
nhìn hắn giống như đang nhìn một người xa lạ.
Trong đầu Từ Canh đột nhiên lóe lên ánh sáng, “Chẳng lẽ ngươi là Tam
lang của Tân gia?” Hắn biết Tân phu nhân Hoàng thị sinh hai cặp sinh
đôi, về phần nam nữ lại không rõ ràng lắm, hôm nay bỗng nhiên gặp Đại
Trân và Thụy Xương có dáng dấp giống nhau như đúc, lại là một thân nam
trang, dĩ nhiên ấn tượng ban đầu sẽ cho rằng đây là Tam lang của tân
gia.
Thân thể Đại Trân cứng đờ, bởi vì
Thụy Xương thích đọc sách, ngày thường phần lớn thời gian đều ở trong
thư viện, người biết đệ ấy không nhiều lắm, hơn nữa bởi vì Thụy Xương
sinh muộn hơn nàng, cho nên khi Đại Trân hành tẩu bên ngoài đều tự xưng
là Tân gia Nhị lang. Nhưng hôm nay nhưng lại kỳ quái là, vị này tại sao
lại gọi nàng là… Tam lang.
“Vị lang quân
này… đã từng gặp Nhị huynh của ta?” Đại Trân mặc dù không tình nguyện,
nhưng lúc này cũng chỉ có thể kiên trì gọi Thụy Xương là huynh trưởng.
“Lúc trước từng gặp qua một lần.” Nếu đã biết là người của Tân gia,
thái độ của Từ Canh càng hiền hoà hơn, “Hôm nay Quốc Tử Giám không có
giờ học sao?”
Đã từng gặp Thụy Xương, còn biết đệ ấy đọc sách ở Quốc tử giám, rốt cuộc vị này là ai? Đại Trân
hoài nghi nói: “Lang quân họ gì?”
“Ta họ
Cố tên Hồng, là con cả trong gia đình, tất cả mọi người đều gọi ta là Cố đại lang.” Từ Canh có ý đùa giỡn, mượn thân phận của Võ Anh Hầu phủ,
“Ta có hai vị biểu huynh đọc sách ở Quốc tử giám, vì thế đã từng gặp Nhị lang.”
Dáng dấp của Từ Canh anh tuấn,
lại là một quý công tử ăn mặc đẹp đẽ, vả lại lời nói khẩn thiết, ánh mắt trong suốt, Cố Đại Trân không nghi ngờ gì, “Hóa ra là Cố huynh. Ta thật sự là Tam lang của Tân gia, chẳng qua là ta không thể so với Đại huynh, Nhị huynh thông minh, thuở nhỏ không thích đọc sách, chỉ biết được ít
chữ, nếu cũng đi vào Quốc tử giám, không phải đã vứt hết mặt mũi của tổ
phụ ta sao.”
Nàng nói đến chỗ này khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng châu ngọc, ngay thẳng sáng ngời, làm cho người ta
không khỏi sinh lòng hảo cảm.
Ở trong
lòng Từ Canh, người của Tân gia một là cổ hủ bảo thủ lại trung thành và
tận tâm như Tân lão gia tử, hai là thông minh tuyệt đỉnh giảo hoạt quỷ
quyệt giống như Tân Nhất Lai, ngay cả Tân Thụy Hòa tuổi còn nhỏ cũng là
nhân vật hung hữu khâu hác*, không ngờ, Tân gia thế cũng có một Tân tam
lang thẳng thắn đại khí, không thích đọc sách như vậy, Từ Canh có chút
bất ngờ, nhưng cũng rất vui mừng.
*Hung hữu khâu hác: có 2 ẩn ý:
1 – trong lòng nắm được ý cảnh thâm sâu
2 – cách phán đoán vả xử trí phù hợp với từng hoàn cảnh.
Ở đây là ẩn ý thứ 2.
“Đừng nói tới sách vở nữa, vừa nhắc tới ta lập tức đau đầu.” Từ Canh
thoải mái ngồi xuống, Kim Tử cúi đầu đứng sau lưng hắn, “Vì từ nhỏ đến
lớn đã bị mắng rất nhiều lần, đến bây giờ lão nhân vẫn còn nhắc tới
chuyện đó. Nhưng mà ta đoán cuộc sống của huynh còn khó khăn hơn, nghe
nói vài vị lang quân của Tân gia đều thông minh tuyệt đỉnh, Đại lang
mười tám tuổi đã thi trúng Cử nhân, thứ hạng cũng không thấp, có huynh
trưởng như vậy, thật sự là lòng chua xót.”
Đại Trân cười lớn lắc đầu, “Cũng may gia phụ không phải là người cổ hủ, nói đọc sách là để hiểu rõ lý lẽ, chưa từng ép buộc ta đi khoa khảo.”
“Tân đại nhân thật sự là sáng suốt.” Từ Canh nghe vậy cảm thấy bất ngờ, hắn biết Tân Nhất Lai cũng không phải là người ôn nhu dễ nói chuyện như thế, chẳng lẽ là bởi vì cưng chiều tiểu Tam lang, “Đúng rồi, còn chưa
tạ ơn Tam lang đã bênh vực lẽ phải, nếu không phải là huynh lên tiếng hỗ trợ, hôm nay ta sẽ bị những tên vô lại kia dây dưa.”
Đại Trân không cho là đúng vung tay lên, “Tiện tay mà thôi, Cố huynh
không cần phải khách khí, có điều là sau này ra khỏi cửa huynh nên nhớ
mang theo nhiều hạ nhân, bọn lưu manh là những kẻ mềm nắn rắn buông,
thấy các huynh nhiều người, sẽ không dám trêu chọc.”
Từ Canh vội vàng đồng ý, lại cười ranh mãnh nói: “Tam lang tuổi còn
nhỏ, lại nói chuyện rõ ràng mạch lạc, tại hạ thật sự là bội phục không
thôi?”
“Thực sự không có gì, chỉ có một
chút kiến thức rộng rãi mà thôi. Huynh đừng thấy ta trẻ tuổi đọc ít
sách, những thủ đoạn vặt vãnh trên phố phường, cũng đã thấy nhiều. Mặc
dù ta đọc sách không được, nhưng xử lý công việc lặt vặt cũng không tệ,
mười tuổi đã bắt đầu học cách xử lý các công việc lặt vặt trong phủ.”
Đại Trân ngoài miệng khách khí, nhưng trong lòng lại rất cao hứng, ngước đầu lên không khỏi đắc ý, mắt to vụt sáng, thấy thế Từ Canh buồn cười
trong lòng, nhưng ngoài miệng lại liên tục khen: “Tam lang thật là tài
giỏi.”
Đại Trân nghe vậy, càng cao hứng.
Thủa nhỏ nàng được Hoàng thị dạy dỗ nuôi lớn, tính cách và sở thích của
bản thân rất khác với những khuê tú bình thường, mặc dù cũng học chút
cầm kỳ thư họa, nhưng cũng không tinh thông, cũng không đọc sách của các thánh nhân, mà phần lớn là các sách sử và du ký, kiến thức mặc dù phong phú, nhưng mỗi lần tụ hội với các thiên kim khuê tú của phủ khác đều
không tới, mượn danh Nhị lang ra ngoài giao thiệp, mọi người luôn là ba
câu không rời khỏi vấn đề thi cử. Những năm gần đây, ngoại trừ cha mẹ
huynh đệ trong nhà, đây là lần đầu tiên có người thật lòng thật dạ khen
ngợi nàng.
Đại Trân cao hứng, càng cảm
thấy vị “Cố huynh” này là một người thẳng thắn sáng suốt hiếm thấy, quả
thực là mới quen mà như đã thân, “Cố huynh đoán xem hôm nay ta ra khỏi
phủ là vì chuyện gì?” Nàng không đợi Từ Canh trả lời, lập tức cười tự
mình công bố đáp án, “Phủ của chúng ta không thể so với những thế gia
quyền quý của kinh thành, nền móng yếu, huynh đệ tỷ muội lại nhiều, mắt
thấy từng người sẽ lớn lên, phải sớm chuẩn bị tiền bạc kết hôn thật tốt, cho nên, ta suy nghĩ nên kiếm tiền như thế nào đây.”
Nói đến kiếm tiền, Tân tiên sinh là cao thủ đó. Từ Canh nghĩ trong
lòng, năm đó bọn họ bị phản binh đuổi chạy tới Giang Nam, không có tiền
không có binh, vô cùng thảm hại, phải dựa vào tuyệt bút của Tân tiên
sinh để kiếm bạc, thủ đoạn kiếm tiền quả thật là khiến cho người ta phải khen ngợi. Vị tiểu Tam lang của Tân gia này không biết đã học được mấy
phần thủ đoạn của Tân tiên sinh?
“Tam
lang có chủ ý gì?” Từ Canh xoa xoa hai tay tiến lại gần, mặt dầy nói:
“Vừa khéo trong tay ta có chút tiền dư, nếu như Tam lang làm ăn, cũng
đừng quên hợp tác.”
“Cố… Cố huynh muốn
hợp tác làm ăn với ta sao?” Đại Trân vừa mừng vừa sợ, lại có chút ngoài ý muốn, “Huynh cũng không biết ta định buôn bán cái gì, không sợ ta làm
mất hết tiền của huynh sao.”
Con trai của Tân tiên sinh chắc chắn sẽ không kém, lui một vạn bước trời cao biển
rộng, tiểu Tam lang trẻ tuổi tính toán không được chu toàn, không phải
phía sau còn có Tân tiên sinh sao, ông ta sẽ không thể trơ mắt nhìn con
mình bị lỗ vốn – – Trong lòng Từ Canh vô cùng đắc ý, trên mặt càng thêm
thành khẩn, “Không bằng Tam lang nên cẩn thận suy nghĩ?”
Rốt cuộc Đại Trân tuổi vẫn còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, bị Từ Canh dụ dỗ
như vậy, càng cảm thấy hắn chính là tri kỷ, vô cùng cao hứng, dứt khoát
gọi tiểu nhị trong tiệm mang lên một bầu rượu, kéo cái ghế nhích lại gần bên cạnh Từ Canh, tự mình rót một chén cho hắn, nghiêm mặt nói: “Cố
huynh thật là khí phách! Từ từ nghe ta nói…”
Bạn đang đọc truyện Bôi Đen Hoàng Đế Bệ Hạ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.