Chương 6: Ghen Tuông
Trong gió tuyết lạnh giá hắc y long đằng cùng bạch y phượng vũ hai người tương giao huyết mâu lạnh lẽo, thị huyết kim sắc lạnh lùng, vô cảm hòa
với sự lạnh giá của Tuyết Sơn khiến người thêm kì ảo.
Long Hàn
Thiên vốn dĩ đang cước bộ đi dạo quanh Tuyết Sơn nhưng như có dự cảm sẽ
gặp được nàng ở đây thật sự không ngờ a ( anh gút ghê).
Nàng Bạch Phượng Băng vốn dĩ muốn về Phượng Thiên Điện ai ngờ vừa mới đi được một đoạn lại gặp chàng ở đây, trong lòng trừ kinh ngạc còn có cảm giác lạ
mà nàng không biết...
Ma Thần Đế Quân! Thần Tôn Đế Vương.
Cả hai cùng đồng thanh lên tiếng khiến cả hai hai ngập ngừng ( cả hai đáng yêu quá: LHT: biến ngay không phải việc của muội,BPB: im lặng, tg: vô
tâm quá à)...
Chàng bước nhanh đến phía nàng mỗi bước đi đều tỏa
ra khí phách uy áp của vương giả khiến người khác khó thở, thậm chí đi
uống trà với diêm vương a việc này sau này nhiều lắm! Phượng Băng im
lặng nhìn Hàn Thiên đến gần mình ngửi được thên người chàng là mùi thơm
của hoa lan tao nhã, bỉ ngạn Châu Sa Hoa lãnh huyết, vô tình... Hàn
Thiên đến gần người nàng mùi Sơn Trà nhẹ nhàng, bình dị Tuyết Liên lãnh
ngạo, lạ lùng mà cao quý khiến tâm băng ngàn năm không tan của chàng
rung động mãnh liệt ( tình yêu chớm nở a °…^)
Nàng làm gì ở đây!
Hàn Thiên giọng nói lãnh lẽo nhưng nghe kĩ thì có chút nhu tình. Nhưng
Phượng Băng do lãnh đạm trời sinh nên nàng không để ý lắm ( oài theo
đuổi chị hơi khó anh hai cố lên em ủng hộ a).
Ừm, ta đi dạo quanh đây còn ngài!
Phượng Băng lãnh đạm giọng nói trả lời chàng. Hàn Thiên nhìn khuôn mặt tuyệt
mĩ qua tấm lụa trắng mỏng mày phượng kiếm kiêu ngạo khẽ nhíu đang định
nói nhưng chợt khựng lại khí lạnh quanh đây âm xuống đóng thành băng
mỏng, giọng lạnh lẽo muốn đòi mạng có cả mùi giấm nữa nha.
Con
người nàng vừa mới đi gặp một tên nam nhân loài người đúng không, còn có ma thú nữa. Trong khi đó trong hang động cách đó không xa xa một người
một thú rùng mình ớn lạnh.
Ta không có gặp ai cả nam tử thì...
Phượng Băng nhìn Hàn Thiên mặt đen cả người sát khí dày đặc khó hiểu nói một
nửa lại ngừng... Nếu Ảnh mà ơt đây thấy mặt đen của chủ nhân uy vũ băng
lanh không đổi của Đế Quân nhà mình chắc chắn sẽ kinh ngạc ngã ngửa bất
tỉnh vài ngày càng khẳng định sắp có vương hậu tương lai nha ( chính
xác,tg: vui quá ta sắp thoát kiếp tù băng rồi, t: mơ đê!).Hàn Thiên nghe câu nói nhập ngừng của nàng thì sát khí càng nặng lửa lòng
càng lớn bắt nhanh tay nàng vận khí biến mất khỏi núi tuyết.
\ phân cách ghen tuông\
* Ma Cung, Long Thiên Điện
Trong cung điện uy nga lạnh giá, bỉ ngạn chập chờn như bãi máu tinh huyết nở
khắp nơi, cung nhân thị vệ Ma Giới đang lục xục vì lý do không thấy Đế
Quân cao cao tại thượng của bọn họ nha.
Tôn thượng đi đâu rồi!
Ảnh nhìn đám người hầu trong cung điện quét mắt lạnh khiến đám thị vệ cung
nữ co rúm người quả không hổ là người theo Đế Quân nhiều năm ( cũng ăn
đủ không ít: Ảnh; đừng đâm thọc ta, ta cũng khổ nắm đó: kệ anh).
Không... Không có ạ... Thưa đại nhân!
Một thị vệ khúm núm bẩm báo. Ảnh nhìn đàm người phía dưới phiền chán cho
lui. Khi trong điện còn một mình kêu cha gọi mẹ: A, chủ nhân người đâu
rồi a đừng có một lúc là lại vô tung vô ảnh như vậy thuộc hạ như ta cho
dù theo người nhiều năm cũng không chịu nổi đâu a!
Một nam nhân
tựa cột Ma Cung ai oán mắng hận chủ nhân vô tâm vô tình của mình...
Trong khi đó hai nhân vật chính của chúng ta Long Hàn Thiên cùng Bạch
Phượng Băng sau khi rời khỏi Tuyết Sơn...
Riêng hai nhân vật chính của chúng ta... Tiết lộ chương sau nha mọi người đợi đi a ta sẽ bật mí sau nha ^…^.
Chương này hơi ngắn vì mình có việc nhà nha thông cảm nha các honly a ^……^
Chúc buổi tối tốt lành nha mọi người, good buy.
Bạn đang đọc truyện Tình Duyên Vạn Năm: Ma Vương Lãnh Khốc Sủng Vương Hậu Lãnh Tình được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.