Chương 12: Vương Tử U Buồn Dưới Ánh Mặt Trời
Cố Bắc Thần đi rồi, thì nơi Lam Trạch Viên... cái nhà này từ trước đến
nay chính là nơi anh muốn tìm Giản Mạt để giải quyết nhu cầu sinh lý thì mới trở về nơi đây.
Đương nhiên, anh có thể tự do trở về, làm
Giản Mạt phu nhân này, chỉ cần ngoan ngoãn chờ đợi Đế Vương ngẫu nhiên
sủng hạnh, thì không thể có lời oán hận.
Bất quá, hai năm qua
Giản gia đổ vỡ, Giản Mạt cô hiện giờ cũng không có nơi để đi, giờ có
ngôi nhà lớn để ở, cô tại sao lại không ở chứ?!
“Chị Mạt, chân
chị đã tốt hơn chút nào chưa?” Hướng Vãn tiến vào, thấy Giản Mạt đang
thoa đầu hoa hồng, liền bước tới tới, đem tư liệu đặt trên bàn làm việc: “Cái này đã ba ngày qua rồi, sao mà vẫn sưng thế?”
Giản Mạt rất
muốn nói, lúc đầu vốn dĩ chỉ là trật chân một chút, nhưng cuối cùng lại
liên tiếp bị va chạm mạnh... có quỷ mới không bị sưng.
“Đối phương đối với bản thiết kế có vừa lòng không?” Giản Mạt lau sạch tay, sau đó lật xem tư liệu rồi hỏi.
“Có.” Hướng Vãn đáp lại: “Đối phương thực sự rất thích phong cách thiết vừa
đơn giản nhưng sang trọng này của chúng ta, nhưng họ yêucầu phải thiết
kế thêm một phòng khách trống để có không gian lớn đặt đàn dương cầm ở
bên trong.”
Giản Mạt nhìn vào bản thiết kế của ngôi nhà, gật đầu hỏi: “Có nói là mấy người ở không?”
“Có vẻ là một.” Hướng Vãn không khẳng định lắm, chỉ thốt ra một câu không chắc chắn.
Giản Mạt không ngạc nhiên gì mấy, những danh nhân ở Lạc Thành rất nhiều,
khắp nơi có những người lập nghiệp lại càng nhiều hơn, trong số đó có
vài người yêu cầu nhà thiết kế vẽ bản thảo phòng ốc cho bọn họ, nhưng kỳ thật quanh năm suốt tháng những người đó ở trong nhà có bao nhiêu ngày
chứ.
Giản Mạt đưa văn kiện đã kí tên của mình trên đó đưa cho
Hướng Vãn mang đến bộ phận kĩ thuật, sau đó nhìn thấy Tư Vực cùng Đinh
Đang từ bên ngoài trở về.
Nhìn hai người bộ mặt với dáng vẻ mệt mỏi, Giản Mạt đoán rằng dự án phòng hòa nhạc vẫn như cũ gặp trở ngại.
“Thật đúng kiệt sức bọn này, cái nghề thiết kế bây giờ cũng chẳng dễ làm tí
nào! Cố gắng như thế, vậy mà vẫn không có kết quả gì!” Tư Vực buồn bực
thở dài một tiếng.
Đinh Đang cũng bĩu môi nói theo: “Mấy ngày liền, ngay cả mặt của Tô Quân Ly chúng ta còn chưa nhìn thấy được.”
Cô vừa nói xong, liền không khỏi tức giận: “Anh ta cũng thật quá đáng, lúc chúng tôi đứng ngoài phòng đại sảnh nhạc chờ anh ta, thì nghe người ta
báo lại nói anh ta đã đi tham gia hòa nhạc gì đó rồi. Không thể đối mặt
nói chuyện cùng với anh ta, chúng ta tiếp đến phải làm sao đây?”
Nhìn bộ dáng hai người rất bất mãn, Giản Mạt cũng rất phiền muộn đau đầu.
“Mạt Mạt, nếu như hai cái kia đều không giải quyết được, Du tổng sẽ không
bởi vì mất mặt mà nổi điên chứ?”Đinh Đang đứng thẳng người, xoa lấy bả
vai, giọng nói trở nên ngượng ngùng. Giản Mạt im lặng, lát sau mới ra
quyết định: “Để tôi tới đó xem sao.” Hỏi thăm hai người mấy ngày gần đây đi tìm Tô Quân Ly bằng cách nào, Giản Mạt xem xét điều tra lại tư liệu
một hồi, sau đó rời khỏi công ty.
Cô không có đi đến biệt thự
của Tô gia ở thành Bắc, mà là lái xe đi thẳng đến một công viên ở thành
Tây. May mắn cô chật chân là chân trái, đối với việc lái xe cũng sẽ
không gây ảnh hưởng.
Công viên rất lớn, Giản Mạt chỉ là tìm
người dò hỏi thăm một chút khu phía sau công viên, liền sải chân đi đến
một hồ nước trồng hoa hải dụ.
Rất xa, một người mặc chiếc áo polo trắng, hai tay đút túi trong chiếc quần tây nhàn nhã, người đó đang
đứng bên cạch hồ nước trồng hoa hải dụ. Dưới ánh mặt trời, hắn hơi hơi
rũ mi mắt, lộ ra một chút tóc nhẹ nhàng che khuất tầm mắt của hắn.
Giản Mạt không kìm lòng được ngừng bước chân, hơi dựa hành lang trên cầu, lặng lẽ nhìn...
Gió nhẹ lướt quá, đồng thời nâng cách hoa hải dụ lên, tóc rối của hắn khẽ động, đáy mắt ánh lên vẻ nhàn nhạt ưu thương.
Mọi người biết rõ từ nhỏ Tô Quân Ly được khen là thần đồng âm nhạc, ngoại
trừ trình độ dương cầm tài nghệ, nghe nói người này còn có thể biết
nhiều hơn tám loại nhạc cụ Trung Quốc và nước ngoài.
Những người như vậy, nhất định thân phận không tầm thường...
Nhưng giờ phút này, Giản Mạt cảm thấy, hắn chỉ là muốn một phần là người bình thường!
Cứ như vậy đứng xem, Giản Mạt không đành lòng quấy rầy bức họa xinh đẹp
này. Cô đột nhiên suy nghĩ một vấn đề, tất cả các mô tả bởi phương tiện
tryền thông căn bản không thích hợp với người này.
Tô Quân Ly cảm giác được có ai đó đang nhìn mình trong thời gian dài, nghiêng người,
đối mặt với Giản Mạt là khuôn mặt mỹ lệ đẹp trai dưới ánh mặt, khóe
miệng anh ta không khỏi nhấc lên.
Giản Mạt vẫn luôn cảm thấy Cố
Bắc Thần đã soái không một ai bằng. Nhưng giờ phút này nhìn đến Tô Quân
Ly khi cười, cô đột nhiên cảm thấy, cô trước kia là đã nghĩ quá nông
cạn.
Cố gắng không cho bước chân của chính mình bước đi kì quái,
Giản Mạt bước đến, theo phép lịch sự vươn tay ra: “Xin chào, tôi là Giản Mạt ở bộ phận thiết kế Tường Vi.”
Tô Quân Ly hờ hững liếc mắt tới: “Liên quan đến thiết kế phòng hòa nhạc adrian?”
Giản Mạt gật đầu: “Nếu Tô tiên sinh không ngại, có thể tìm một nơi để nói chuyện?” Sau đó, bàn chân phía dưới khẽ nhúc nhích.
Tô Quân Ly tỉ mỉ nhìn xuống: “Chân cô bị thương?”
“Chỉ bị thương nhẹ ở trước mắt cá chân thôi, Không có gì đáng ngại.”
“Ồ?” Tô Quân Ly khẽ kêu lên: “Tôi còn tưởng là cô đang cố tình cho tôi nhìn
thấy. Kế tiếp cố gắng làm tôi thương hại rồi lợi dụng cơ hội này để đạt
mục đích.”
Giản Mạt mất khống chế co giật khóe môi, trong lòng
bất mãn chửi thầm: Không có ai nói cho anh biết, một người đàn ông không nên nói năng quá mức thẳng thắn à? Cố nhếch môi cười!
“Vậy liệu Tô tiên sinh có cho cơ hội này cho tôi hay không?”
Tô Quân Ly mím môi tươi cười trước sau không thay đổi, chỉ là, ánh mắt anh lơ đãng nhìn qua mái tóc dài của cô vì gió thổi qua lên, nên thấy được
vết sẹo sau gáy Giản Mạt, đáy mắt anh lướt qua một tia kinh ngạc.
“Tôi là một thân sĩ.” Tô quân Ly cười ôn hòa như ánh nắng mặt trời, làm người ta như đắm mình trong gió xuân ấm ấp.
Giản Mạt bị nhìn thấu thì không khỏi oán thầm, chỉ cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh, có chút cảnh giác nhìn Tô Quân Ly.
“Tôi trước kia đã từng học qua tâm lý học.” Tô Quân Ly giải thích, lần này ngay cả đáy mắt đều là ý cười.
Giản Mạt lúc này trừ bỏ kéo cười gượng ra, còn có thể có nói cái gì?
Đời này cô ghét tiếp xúc với người thành thạo tâm lý học, đây chính là suy
nghĩ duy nhất của Giản Mạt sau khi gặp gỡ Tô Quân Ly. Bởi vì những người như thế có thể nhìn thấu người khác, xem trộm từ ánh mắt và cử chỉ của
bạn mà suy đoán những việc bạn đang làm.
Giản Mạt đứng thẳng
lên, tiến về phía phía trước, cô hơi thiếu tự tin hỏi: “Tô tiên sinh, có được hay không nếu tôi nói một câu với anh.”Cô bày ra khuôn mặt có chút khổ sở: “Nói thật, ở trước mặt anh, tôi cảm thấy mình thực ngốc.”
“Chúng ta có thể làm bạn bè không?” Tô Quân Lyy cảm thấy trước mắt anh là một
người đáng yêu cực kỳ, rõ ràng trong lòng rất nhiều cảm xúc, cố tình
biểu đạt ra trái với vẻ bên trong.
Những người như vậy, hoặc sợ hãi thương tổn, hoặc kháng cự những thứ thương tổn đến mình!
“Có thể cùng Tô tiên sinh làm bạn bè ư?” Giản Mạt kinh ngạc.
“Quân Ly.”
“Sao? ” Giản Mạt trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
Tô Quân Ly cười nói: “Nếu là bạn bè, thì không cần xưng hô tiên sinh tiểu
thư, cô có thể kêu tôi là Quân Ly, còn tôi gọi cô là Mạt Mạt. Cô thấy
thế nào?”
Giản Mạt hào phóng gật đầu, “Kỳ thật, tôi cũng cảm thấy xưng hô như vậy sẽ thân thiết hơn.”
“Làm bạn bè với nhau, tôi sẽ ưu tiên suy xét về thiết kế của cô!”
Giản Mạt cảm thấy chính mình hôm nay đầu óc có chút chậm chạp ngây ngốc,
phải nói chỉ số thông minh của Tô Quân Ly trước mặt cô đúng là rất cao.
Lúc này cô mới phát hiện chỉ số thông minh của chính mình so với người
ta thì đúng là không cùng đẳng cấp.
Sau khi phản ứng lại, ánh mắt Giản Mạt sáng ngời: “Anh nói thật ư?
“Đúng vậy.” Tô Quân Ly cất lên giọng nói nhẹ nhàng dễ nghe, giống như khúc đàn violong, khiến người ta thoải mái.
Lúc đầu Giản Mạt có hơi thất vọng không dám nghĩ sẽ thành công khiến đối
phương đồng ý, nhưng không nghĩ tới cô chỉ phán đoán được kết quả lần
gặp mặt đầu tiên lại không thể biết được kết cục sẽ ra sao. Ai mà ngờ
chỉ vô tình lại có thêm một người bạn, còn được tặng thêm một cơ hội nữa chứ!
Sau khi nói chuyện xong với Tô Quân Ly, Giản Mạt liền trở về công ty.
Mọi người vừa nghe cô vừa ra mặt liền thu phục được Tô Quân Ly, từng con măt đều đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô.
“Chị Mạt!” Hướng Vãn đột nhiên đi đến bên cạnh, cọ lên người Giản Mạt, hai
tay ôm lấy cánh tay của cô, trên mặt hiện ra ra ánh mắt lấp lánh đầy
sùng bái: “Chị thật giỏi, có thể tìm ra cách thu phục được Tô Quân Ly.
Em tin tưởng chị nhất định cũng có thể thu phục được Đế Hoàng.”
Giản Mạt đảo nhẹ hai mắt, hài hước chỉnh lại lời Hướng Vãn mới nói: “Phải
sửa lại vài chữ, Không phải là thu phục được, mà là thắng được là nhờ
vào cơ hội.” Nói xong, cô đột nhiên nghĩ đến lời Cố Bắc Thần ngày đó
trước khi đi đã nói.
Trong lòng liền rối rắm suy nghĩ, rốt cuộc độ tin cậy trong lời nói của anh ta là bao nhiêu?
Bạn đang đọc truyện Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.