Chương 8: Phong Vân Lưu Thuỷ.
Cả nhóm người Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì, Tần Thiên Hạo và Lãnh Vân Tâm lúc này đã ngự kiếm khoảng hai canh giờ.
Hoa Lạc Tử Nguyệt mới đầu còn có thể ngắm phong cảnh, nhưng là thời gian
càng trôi thì nàng chợt nhận ra rằng tốc độ ngự kiếm càng nhanh. Bằng
chứng là khi nàng nhìn xuống dưới thì phát hiện cảnh vật chuyển động
nhanh đến chóng mặt. Hoa Lạc Tử Nguyệt thấy thế thì không khỏi thắc mắc. Sao tự dưng tốc độ ngự kiếm lại nhanh vậy, không phải lúc nãy vẫn còn
bình thường sao ?
Đang lúc nàng còn mơ hồ chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thân thể chợt lắc lư như muốn té ra ngoài, may mắn là nàng chỉ
ngã đập vào kết giới mà không trực tiếp rơi xuống biển. Sau khi thoát
chết trong gang tất, nàng thầm cảm thấy may mắn vì được thoát chết. Nàng nhìn xuống dưới thì thầm nuốt nước bọt, ước chừng từ trên cao nhìn
xuống Khoảng ba ngàn mét, thế này mà nếu rơi xuống không bị áp lực nước
ép cho ngạt thở mới là lạ.
Bên kia Mạc Thiên Kì, Tần Thiên Hạo và Lãnh Vân Tâm cũng gặp phải tình trạng như vậy.
Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo sau khi ổn định được tinh thần thì lại gần
Hoa Lạc Tử Nguyệt xem nàng có bị thương ở đâu không , sau khi xác định
nàng không bị thương mới thầm thở phào nhẹ nhõm . Nếu nàng xảy ra chuyện gì thì hai người cũng không muốn sống nữa.
Lãnh Vân Tâm nhìn cả
ba người thấy không ai bị thương thì thầm may mắn. Nếu ba người mà có
mệnh hệ gì thì y thật sự không biết phải giao phó như thế nào với Tam Sư Thúc.
Hoa Lạc Tử Nguyệt thấy mọi người đều quan tâm đến nàng thì trong lòng thấy ngọt ngọt, có người quan tâm thật là tốt. nhưng nghĩ
nghĩ cảm thấy chuyện này không đơn giản, chắc chắn là có kẻ tấn công nên mới khiến cho cả bốn người mất thăng bằng ngã xém chút là mất mạng.
Càng nghĩ càng thấy tức giận, là ai là kẻ nào to gan đến vậy, dám động
đến cô nãi nãi ngươi, không muốn sống nữa hả.
Ngay lúc nàng muốn
nổi giận thì Lãnh Vân Tâm đã niệm chú, phút chốc Hoa Lạc Tử Nguyệt nhận
thấy rằng khung cảnh xung quanh đã thay đổi. Bây giờ nàng đã không còn ở trên bầu trời mà là ngồi ở dưới đất trên thảm cỏ xanh mướt, xung quanh
là một cánh đồng hoa với nhiều màu sắc khác nhau. Bên cạnh nàng là Mạc
Thiên Kì và Tần Thiên Hạo. Lãnh Vân Tâm trên tay cầm Bích Phong kiếm, tư thế sẵn sàng nghênh địch.
Trong lúc này còn đang ngơ ngác không
hiểu chuyện gì xảy ra thì trước mặt bỗng dưng xuất hiện một đoàn sương
mù màu đen. Sương mù tan đi xuất hiện hai nam tử, phía sau là một đoàn
người có bộ dạng kinh khủng, xấu xí tựa như yêu quái mà trong các bộ
phim kiếm hiệp thường hay chiếu.
Hoa Lạc Tử Nguyệt giương mắt
nhìn đám người tới, nàng hiện tại khá là tức giận, đang yên đang lành
lại có kẻ tấn công hại nàng suýt chết, đúng là chán sống mà. Vừa ngước
mắt lên nhìn khiến nàng không khỏi ngây người.
Chỉ thấy đi đầu là một nam tử lam y, dung mạo tuấn mĩ tuyệt luân, khí chất băng lãnh, tà
ác, trong hơi thở tràn ngập hương vị huyết tinh. Không thể không nói,
nam tử này ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến cho nàng cảm thấy thân
quen. Phải, là cảm giác thân thiết như đã từng quen biết từ rất lâu.
Trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy chua xót. Là vì sao? Chính nàng
cũng không hiểu.
Chính vì không hiểu, nghĩ mãi không ra nên nàng
ngay lập tức ném nó ra sau đầu, nàng cũng không quên là do hai nam tử
này đã khiến nàng suýt ngã chết.
Nàng bắt đầu quan sát nam tử còn lại. Nam tử một thân hắc y thêu hoa Bỉ Ngạn màu đỏ thêm một phần tà mị
nhưng cũng nguy hiểm. Dung mạo bình thường không có gì ấn tượng.
Ma Lãnh Hàn nhìn thấy bốn người nhếch nhác thì khẽ nở nụ cười lạnh. Mắt lạnh không dấu vết quan sát bốn người.
Khi nhìn đến Hoa Lạc Tử Nguyệt thì đúng lúc chạm vào đôi mắt mang vẻ tìm
tòi nghiên cứu nhìn y thì bất giác trái tim từ lâu đã không có cảm giác
nay chợt run lên khiến y không khỏi khó hiểu. Nữ tử này cho y một cảm
giác rất quen thuộc, nhìn đôi mắt đó y cảm thấy nó rất giống đôi mắt của tử y nữ tử luôn xuất hiện trong giấc mộng của y từ khi y có ý thức đến
nay. Nhưng ngay lập tức y liền bình ổn cảm xúc của bản thân lại, dù sao y thấy chưa chắc đã là nàng, sau này có thời gian y lại tìm cách kiểm tra thử xem.
Y dời tầm mắt tiếp tục quan sát hai người còn lại. Nam
tử hắc y, một thân khí chất lạnh lùng tuyệt không thua kém y, đây chắc
là Mạc Tước Phu Mạc Thiên Kì. Y nhận thấy nam tử này không hề tầm
thường, là một nhân tài, vậy mà lại đi làm phu thị thật đáng tiếc.
Nam tử thanh y còn lại chính là Tần Tước Công Tần Thiên Hạo, nam tử này mặt ngoài thì ôn nhu dễ gần, nhưng y có thể thông qua đôi mắt của nam tử có thể thấy được nam tử là một người nguy hiểm, bộ dạng trông vô hại kì
thực nội tâm âm ngoan, thủ đoạn âm độc. Qủa là nhân tài.
Y nghĩ nếu có thể thu phục hai người này chắc chắn có thể trợ giúp y trở thành hai cánh tay đắc lực của y.
" Yêu, đây không phải là đại đệ tử của Nghiêm Tôn Lãnh Tà Trần sao. Sao lại ở nơi này, lại còn dẫn theo ba phàm nhân nữa. "
Nam tử hắc y vừa nói vừa thầm đánh giá cả ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Lãnh Vân Tâm nghe vậy thì Khẽ nhíu mày hừ lạnh nói : " Ta còn tưởng là ai
hóa ra là Ma Vương Đại Nhân và Hắc Ngạn Hộ Pháp. Chẳng hay hai vị chặng
đường ta là có việc gì. "
Nam tử hắc y chính là Hắc Ngạn Hộ Pháp, kì thực vì tu luyện Ma Công nên y mới bị tà khí xâm nhập dẫn đến dung
mạo biến đổi, Cứ một thời gian y sẽ bị biến dạng khuông mặt, tuy nhiên
điều đó chỉ diễn ra trong một thời gian ngắn liền khôi phục bình thường.
" Sao ngươi có thể nói như vậy, Ma Vương Đại Nhân chúng ta chỉ là nghe
nói An Lạc Nữ Hoàng đến Bạch Vân Sơn nên có ý lại đây xem, sẵn tiện mời
nàng ta đến Ma Cung làm khách vài ngày thôi. " Hắc Ngạn Hội Pháp tay cầm hoa Bỉ Ngạn vân vê nói. Bộ dạng giống như thật sự chỉ là muốn mời khách đến nhà chơi, tuyệt không có ý xấu.
Nhưng ai chẳng biết, y nói lời này chắc hẳn không có ý tốt, chẳng thà nói rõ là đến bắt người.
Lãnh Vân Tâm khẽ nheo mắt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo. Nếu y mà tin lời đám
người này nói thì có thể đi chết được rồi. " Nếu như ta không đồng ý thì sao. " Tuy nói vậy nhưng trong lòng y thì lo lắng vô cùng. Nếu thật sự
xảy ra xung đột thì chỉ e y không đấu lại hai người này. Mong sao cho
Nhị Sư Thúc xuất hiện kịp thời.
Hoa Lạc Tử Nguyệt dưới sự giúp đỡ của Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo đứng lên, lại nghe được đoạn đối
thoại của hai người thì thầm tức giận. Ý gì đây, đã tấn công người khác
lại còn nói như thể mọi chuyện không liên quan đến mình, đúng là vô sỉ
đến cực điểm.
Hắc Ngạn Hộ Pháp bóp nát đóa hoa Bỉ Ngạn trong tay , sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nói : " Nếu đã vậy thì đừng có trách ta độc
ác. "
Vừa dứt lời liền muốn động thủ. Lãnh Vân Tâm thầm căng thẳng trong lòng, sao Nhị Sư Thúc vẫn còn chưa đến.
Từ trong lòng bàn tay Hắc Ngạn Hộ Pháp xuất hiện một luồng khói đen bắn
thẳng về phía Lãnh Vân Tâm. Cùng lúc đó Lãnh Vân Tâm cũng dùng linh lực
chống chọi lại luồng khói đen đó. Khi hai nguồn lực lượng chạm vào nhau
ngay lập tức tạo ra một vụ nổ, hỏa hoa văng khắp nơi, ánh sáng phát ra
lóa cả mắt. Đồng thời cả hai đều lui về sau ba bước, lập tức ổn định lại cơ thể, rút kiếm lao vào tấn công đối phương thêm một lần nữa. Phút
chốc chỉ thấy tàn ảnh của cả hai người và ánh Kiếm loé lên trong không
trung.
Hoa Lạc Tử Nguyệt, Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo chỉ biết
há hốc mồm mà nhìn ánh Kiếm loé lên trong không trung. Xem ra đây chính
là cao thủ so chiêu trong truyền thuyết mà người ta vẫn thường hay nói,
thật thần kì a.
Ma Lãnh Hàn từ đầu đến cuối chỉ đứng đó mắt lạnh
nhìn hết thảy, nhưng từng nhất cử nhất động của ba người Hoa Lạc Tử
Nguyệt vẫn đều chú ý nhất thanh nhị sở. Thấy thời gian không sai biệt
lắm liền từ từ đi đến gần ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt, khóe miệng khẽ
nhếch nụ cười tà mị, tay trái giơ lên một luồn tà khí xuất phát từ lòng
bàn tay đánh thẳng về phía ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Lãnh Vân
Tâm mặc dù giao đấu với Hắc Ngạn Hộ Pháp nhưng vẫn đều chú ý đến tình
hình bên phía ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt. Thấy Ma Lãnh Hàn muốn đả
thương ba người thì trong lòng thầm kêu không ổn. Trong lúc nhất thời
phân tâm khiến cho Hắc Ngạn Hộ Pháp tìm được lỗ hỗng lập tức tung ra một chưởng trúng vào lồng ngực Lãnh Vân Tâm. Lãnh Vân Tâm hứng trọn một
chưởng tựa như chiều đứt dây rơi xuống mặt biển. Nhưng vì lo lắng cho ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt mà nhịn đau cố gắng sử dụng ngự kiếm thuật bay
đến chỗ ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt. Nhưng vì khoảng cách quá xa nên chỉ
có thể trơ mắt nhìn Ma Lãnh Hàn đả thương ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Hoa Lạc Tử Nguyệt mắt thấy Ma
Lãnh Hàn đả thương mình không những không thấy hoảng hốt mà còn hết sức bình tĩnh, bởi vì nàng không hề cảm nhận được một chút sát khí nào, vậy là
sao ?
Ngay lúc nàng còn đang tự hỏi thì Ma Lãnh Hàn đã đứng trước mặt nàng, tay trái giơ lên, hắc khí vây quanh lòng bàn tay, một đoàn
khí đen cứ như vậy đánh trực diện về phía nàng.
Hoa Lạc Tử Nguyệt , Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo chỉ có thể vô lực nhìn đoàn khí đen bay về phía ba người. Bởi vì ngay lúc ba người muốn tránh thoát thì phát
hiện ra là bản thân không thể cử động được, hóa ra là chẳng biết từ lúc
nào cả ba đã bị Ma Lãnh Hàn dùng định thân chú đứng yên tại chỗ không
thể cử động được. Cũng không thể trách nàng sơ xuất, tài không bằng
người thì đành chịu thôi. Nàng mới tu luyện có mười sáu năm, làm sao có
thể vượt qua một kẻ đã tu luyện mấy ngàn năm, nàng cũng không tin thế
giới này huyền huyễn đến mức sẽ có chuyện chiến đấu vượt cấp, một kẻ tu
vi thấp mà có thể đánh thắng người có tu vi cao hơn mình nhiều, nàng
cũng chưa ngốc đến vậy. Nhưng chẳng lẽ cứ như vậy mà chết hay sao.
Ngay vào lúc đoàn khí đen chỉ còn cách ba người khoảng hai mươi xentimet thì bất chợt một luồng ánh sáng màu bạc xuất hiện đánh tan đoàn khí đen.
Hoa Lạc Tử Nguyệt thầm cảm thấy may mắn vì đã thoát chết. Chợt nàng nhận ra rằng bản thân không biết từ lúc nào đã có thể cử động, nàng thầm reo hò ở trong lòng. Mang theo tâm trạng vui mừng và phấn khởi, nàng ngước mắt lên nhìn người đã cứu nàng. Vừa nhìn không khỏi khiến nàng kinh ngạc,
nàng chưa bao giờ thấy nam tử nào đẹp như vậy.
Chỉ thấy giữa không trung đột nhiên xuất hiện một Ngân y nam tử.
Phải nói sao về dung mạo của người này đây ?
Ngũ quan tinh xảo như được khắc ra, từng đường nét góc cạnh đều thật hoàn
mỹ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được ông trời tạo nên, thật đẹp đẽ
và tinh mỹ.
Chính giữa mi tâm là ấn kí phức tạp tỏa ra ánh sáng màu bạc đẹp đẽ.
Mày kiếm như vẽ, không thô không ráp, cũng không quá mỏng, độ dài độ rộng
vừa phải, độ cong của cặp lông mày hoàn mỹ. Mâu quang màu bạc lấp lánh
ánh sáng lạnh, sâu bên trong đôi mắt tựa như mặt hồ không gợn sóng, tất
cả đều là một mảnh tĩnh lặng, đạm mạc, lạnh nhạt mà thờ ơ, dường như
không có thứ gì trên đời này có thể làm y chú ý đến. Sống mũi cao thẳng
dài đẹp đẽ. Bạc môi mỏng màu hồng nhạt lán mịn mà sáng bóng.
Một
đầu ngân phát tùy ý buột cố định bằng một cây trâm Bạch Ngọc, vài sợi
tóc bay bay theo gió tạo ra cảm giác phiêu dật xuất trần khó tả nổi, lại càng làm nổi bậc làn da bạch ngọc trắng mịn, nhẵn nhụi của y.
Một thân ngân y có thêu hình đám mây, vạt áo rộng thùng thình theo gió bay
bay. Rất có phong vị của tiên nhân, thánh khiết đến cực điểm.
Luồng ánh sáng màu bạc như có như không toả ra một vầng sáng đẹp bao quanh y, càng khiến y trông giống một vị thần không nhiễm chút bụi trần, tinh
khiết là thế, đẹp đẽ là thế, thật khiến người khác khó có thể dời mắt,
nhưng kì lạ lại không dấy lên một chút tạp niệm nào với y, lại càng
không tự giác được càng lún sâu vào cảm giác si mê lưu luyến với y.
Y lăng không mà đứng, vạt áo bay bay tựa như một vị thần cao cao tại
thượng nhìn xuống chúng sanh trong thiên hạ. Vạn vật trong thiên địa tựa như tất cả đều ở trong lòng bàn tay của y. Tất cả như không tránh được
số phận bị y nắm giữ và sắp đặt.
Cao cao tại thượng
Thượng giả trên cao
Bao hàm chúng sinh
Mình ta cô độc.
Hoa Lạc Tử Nguyệt có cảm giác như tim mình đập lỡ một nhịp. Cảm giác mà y
mang lại cho nàng lúc này thật sự không biết phải nói làm sao ?
Y tựa như một đóa thánh liên tinh khiết mà đẹp đẽ, không nhiễm chút bụi
trần của thế gian. Mỹ một cách... không có từ ngữ nào có thể hình dung
được vẻ đẹp của y.
Nhất thời Hoa Lạc Tử Nguyệt bị vẻ đẹp của y
hấp dẫn ánh mắt, nhưng là sâu bên trong lại như có cảm giác khác, tưởng
niệm, quen thuộc ... đủ loại cảm xúc khiến nàng khó hiểu vô cùng. Đây là lần đầu tiên nàng thấy y, tại sao lại có cảm giác quen thuộc với y và
với Ma Lãnh Hàn.
Mạc Thiên Kì và Tần Thiên Hạo trong lúc nhất
thời cũng bị vẻ đẹp của y mê hoặc, nhưng là nhiều năm huấn luyện đã
khiến cho định lực của hai người ổn định, chỉ chốc lát sau liền hồi phục lại tinh thần. Quay lại nhìn thấy nàng ngắm nhìn nam nhân khác, tư vị
thật khó nói, có lẽ là ghen tỵ, ghen tỵ người khác có thể khiến nàng
nhìn y một cách si mê như vậy.
Lãnh Vân Tâm ngây ngốc nhìn ngân y nam tử một lúc lâu, mãi mới hồi phục lại tinh thần, lúc này mới nhận
thấy Hắc Ngạn Hộ Pháp đã bị đánh bay từ lâu, ngay lập tức hành lễ nói.
" Đệ tử Lãnh Vân Tâm tham kiến Chưởng môn . "
Hoa Lạc Tử Nguyệt nghe Lãnh Vân Tâm nói liền hiểu được thân phận của người
tới là gì. Hóa ra ngân y nam tử chính là Lưu Thuỷ Thiên Hoàng trong
truyền thuyết. Xem ra trong lần đại hội bái sư lần tới nàng phải bái vị
Lưu Thuỷ Thiên Hoàng này làm sư phụ mới được.
Phong Vân Lưu Thuỷ nghe Lãnh Vân Tâm nói vậy thì phất tay một cái khẽ ừm, ý bảo y đứng dậy.
Lãnh Vân Tâm đáp lời một tiếng liền đứng dậy đi đến bên cạnh ba người Hoa Lạc Tử Nguyệt.
Ma Lãnh Hàn từ nãy đến giờ vẫn không nói câu gì lúc này nở nụ cười lạnh nói.
" Lưu Thủy Thiên Hoàng thật sự là đã lâu rồi không gặp. "
Phong Vân Lưu Thuỷ nghe vậy nhàn nhạt nói. " Đúng là đã lâu không gặp. Chỉ là chẳng hay lần này Ma Vương đại nhân chặn đường đệ tử của bản môn là có ý gì. "
" Làm sao có thể, bản Vương chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú nên mới muốn đến hỏi thăm mà thôi. "
" Hóa ra là vậy, thì ra chỉ là hiểu lầm. Nếu không có chuyện gì khác thì
xin cáo từ. " Phong Vân Lưu Thủy làm thủ thế như muốn rời đi.
"
Sao lại đi nhanh như vậy, còn chưa nói chuyện gì nhiều mà. " Ma Lãnh Hàn thấy Phong Vân Lưu Thuỷ có ý muốn đi liền mở miệng nói.
" Ma Vương còn có chuyện. "
" Chẳng hay Lưu Thủy Thiên Hoàng có thể cho bản Vương mượn Ty Thánh Ngọc
Châu vài ngày không. Dù sao vật kia ở trong tay ngài cũng chẳng có ích
gì chi bằng đưa cho bản Vương . "
Ty Thánh Ngọc Châu - một trong
thập đại thần khí xuất hiện từ thời thượng cổ. Có tác dụng khởi tử hồi
sinh, tiêu tai giải nạn, lại có ích cho việc phụ trợ tu luyện. là một
thánh vật quý báu.
Một vật thánh khí quý báu như vậy, nếu rơi vào tay người khác sẽ thành đại họa, huống chi là để y có được. Mặc dù y
rất tò mò không hiểu sao y lại muốn có được nó đến vậy nhưng y tuyệt đối không cho y có được nó.
Bạn đang đọc truyện Hoa Phong Bạch Vân được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.