Chương 125: Chương 122
Mộ Dung Thư mơ màng mở mắt ra nhìn lại, là bóng dáng quen thuộc ấy. Trên thân hắn hơi có mùi rượu, nhưng ánh mắt rất tỉnh táo. Không biết do
uống rượu hay do tình dục, nhiệt độ nóng bỏng trên thân thể hắn xuyên
thấu qua quần áo truyền đến.
Mộ Dung Thư thấy là hắn thì nhắm mắt lại, mơ màng lẩm bẩm:
– Chàng đã trở lại?
– Ngày mai chúng ta phải khởi hành hồi kinh, Đại lão gia Triệu gia và
Triệu Thần mấy lần mời rượu, ta nhất nhất uống xong. May mắn tửu lượng
ta khá tốt, nếu không chẳng biết có quay về được không. Để cho ta ôm
nàng một lát đi.
Vũ Văn Mặc xoay lại, nằm xuống bên người Mộ Dung Thư, nhưng hai tay vẫn ôm chặt nàng.
Mộ Dung Thư mới đầu có hơi không thoải mái, trở mình một chút thay đổi tư thế, ưm một tiếng, mơ hồ nói:
– Bảo mấy nha đầu chuẩn bị nước ấm cho chàng tắm rửa đi, tỉnh rượu rồi
hãy ngủ tiếp, nếu không ngày mai khởi hành sẽ bị đau đầu đó.
– Ta lười…
Vũ Văn Mặc ôm Mộ chặt Dung Thư không mảy may nhúc nhích.
Mộ Dung Thư ừm một tiếng, xoay người ôm lấy hắn rồi mơ mơ màng màng tiến
vào mộng đẹp. Khi nàng ngủ say, hô hấp dần dần ổn định, hắn mở mắt ra,
bàn tay thon dài tỉ mỉ vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, khóe miệng gợi
lên ý cười thỏa mãn, cũng nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Hôm sau khi tỉnh lại, Vũ Văn Mặc quả nhiên bị nhức đầu vì say rượu.
Khiến Mộ Dung Thư ngoài ý muốn chính là, hắn cũng biết làm nũng.
– Đau quá, Thư nhi, đau quá. (Ặc ặc, tưởng tượng cảnh Mặc ca làm nũng đi bà con)
– Ai bảo chàng ham uống rượu, tối qua ta đã nói chàng đi tắm cho tỉnh
rượu rồi hẵng ngủ tiếp, nếu không hôm nay sẽ đau đầu mà chàng nào có
nghe.
Mộ Dung Thư không thèm để ý đến hắn, vẫn ngồi trước bàn trang điểm để Hồng Lăng chải tóc cho mình.
– Bổn vương say không nghe được gì hết. Thư nhi cũng không biết nói thêm
mấy câu cho ta tỉnh, đây là do nàng chưa làm tròn trách nhiệm.
Vũ Văn Mặc nhanh cau mày, hai ngón cái đặt trên huyệt thái dương xoa xoa, nổi lên tính cách vương gia đùa giỡn.
Mộ Dung Thư vẫn không để ý, chỉ lạnh lùng liếc nhìn hắn. Ôi, tên này còn dám đổ thừa cho nàng nữa kia đấy!
Hồng Lăng thấy thế, khóe miệng dưới khăn che mặt khẽ giương lên, hai ngày
nay vương gia và vương phi thật thân mặt, một vương gia như vậy nàng
chưa từng thấy qua chứ đừng nói chi là mặt trẻ con này của vương phi.
Thật tốt, như vậy thật tốt.
– Nếu không chàng ngủ tiếp một lát đi.
Mộ Dung Thư thấy Vũ Văn Mặc không lên tiếng, qua gương đồng quét mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn khó chịu chau mày, quan tâm nói.
Lúc này đổi lại Vũ Văn Mặc không để ý nàng, đuôi lông mày hắn khẽ nhúc nhích, nhưng là đang ngồi bất động thất thần.
Mộ Dung Thư thấy Hồng Lăng đã chải tóc xong bèn bảo nàng ra ngoài chỉ huy
hạ nhân thu xếp đồ đạc. Nàng đến bên Vũ Văn Mặc, thả tay hắn xuống, bàn
tay nhỏ nhắn mang hơi lạnh của nàng đặt lên huyệt thái dương của hắn,
nhẹ nhàng xoa bóp. Thân hình Vũ Văn Mặc run lên một cái, đây là điểm yếu trí mạng, trước đây nếu có người tới gần như lúc này, không cần nói
nhiều, chắc chắn là phải chết. Mà khi nàng tự nhiên giúp hắn giảm bớt
cơn đau như vậy, hắn chỉ cảm thấy thoải mái và yên tâm.
Tất nhiên Mộ Dung Thư không hề phát hiện biến hóa trong giờ khắc này của Vũ Văn Mặc. Nàng ôn nhu nói:
– Khá hơn chút nào không?
– Ừ, thoải mái hơn. Ta còn tưởng nàng không thèm để ý ta chứ.
Vũ Văn Mặc gật đầu mở miệng trả lời. Trong giọng nói có sự ỷ lại mà chính hắn cũng không phát hiện. Đúng vậy, là ỷ lại.
Mộ Dung Thư hơi dừng lại, phì cười, trên khuôn mặt tươi cười xán lạn.
– Ta chỉ là đùa với chàng một chút thôi. Hiện thời chàng là phu quân của ta, sao ta lại không để ý chàng chứ.
– Ta đây nhức đầu, vì sao nàng không làm hết trách nhiệm của thê tử lo lắng cho ta? Còn chờ ta ba lần bốn lượt nhắc nhở nàng.
Vũ Văn Mặc nhất quyết không tha.
– Một lát nữa đã lên đường, chẳng lẽ Nam Dương Vương để cho ta tóc tai bù xù như người điên ra ngoài gặp người? Nam Dương Vương có thể không thèm để ý mặt mũi, nhưng bổn vương phi không làm được. Còn nữa, Nam Dương
Vương chỉ trích bổn vương phi không làm hết chức trách, lời này bổn
vương phi không thừa nhận, tối hôm qua bổn vương phi đã từng nhắc nhở
Nam Dương Vương nhưng Nam Dương Vương lại coi như gió thoảng bên tai.
Một khi đã như vậy, tại sao lại nói bổn vương phi không làm hết phận sự
đây?
Mộ Dung Thư không nói gì liếc nhìn trần nhà tức giận phản bác.
Vũ Văn Mặc ông ông miệng muốn nói gì đó nhưng cũng không nói nên lời, khóe miệng lại rút rút. Không phải hắn không thừa nhận, nàng quả thật là
nhanh mồm nhanh miệng! Cùng nàng tranh luận chắc chắn rơi xuống hạ
phong. Sợ là có rất ít người có thể thắng nàng về khoản này.
– Là lỗi của ta.
Hắn đành gật đầu thừa nhận sai lầm.
Mộ Dung Thư có chút đắc ý hả hê, lại tiếp tục mát xa cho hắn.
Mát xa quả thật có hiệu quả giảm bớt đau đầu, Mộ Dung Thư lại dặn người làm chuẩn bị canh giã rượu, sau khi hắn uống xong thì đã đỡ hơn nhiều. Hắn
vô cùng thích cảm giác hạnh phúc ấm áp khi nàng mát xa cho mình.
Ăn điểm tâm xong, những người có mặt mũi ở Triệu gia đồng loạt đến Tân
Trúc viên tiễn Vũ Văn Mặc và Mộ Dung Thư, tất nhiên lại là một phen
khách sáo.
Mấy ngày nay Triệu Thần đã có thể tự mình chống quải trượng đi lại, vì vậy cùng Triệu Sơ đưa bọn họ ra Bình Thành.
Khi Mộ Dung Thư bước từng bước rời khỏi Triệu gia, nàng đứng trước đại môn, quay đầu nơi mình đã từng quen thuộc, tuy chỉ sinh hoạt hơn một tháng,
nhưng chính ở đây nàng đã học được không ít, cũng hiểu ra một số việc.
Nàng nhận ra rằng, người sống thì không thể lúc nào cũng làm theo ý
mình, đều có rất nhiều bất đắc dĩ. Có lẽ muốn được cái gì thì nhất định
phải từ bỏ một thứ khác, cá và tay gấu không thể có cả hai.
Vũ
Văn Mặc nắm tay nàng thật chặt, ngẫu nhiên thấy ánh mắt Triệu Sơ đúng
lúc đang nhìn về phía nàng, liền cúi đầu dùng âm thanh chỉ hai người có
thể nghe được nói:
– Thế nào, còn muốn tiếp tục ở lại đây sao?
Lời này của hắn có chút chua xót.
Mộ Dung Thư tất nhiên nghe được sự chua xót trong lời nói của hắn, nhưng
nghĩ không ra chua xót đó của hắn là từ đâu mà đến. Thế nhưng, nàng đối
với nơi này cũng chẳng có tình cảm gì nhiều, phần lớn chắc là cảm khái
đi. Xoay người, trả lời:
– Đi thôi.
Trên xe ngựa, sắc mặt
Vũ Văn Mặc không được tốt cho lắm, dù Mộ Dung Thư có thông minh cũng
không biết ngày hôm nay hắn sao lại kì lạ như thế nên cũng dứt khoát
không thèm để ý tới.
Vũ Văn Mặc ngồi đối diện nàng, không ngừng
liếc mắt nhìn. Thấy nàng hờ hững lạnh nhạt, không có phản ứng gì thì
trong con ngươi đen sâu thẳm nhất thời như bùng lên hai ngọn lửa nhỏ.
– Thế nào?
Mộ Dung Thư không thèm nhìn hắn, chỉ lên tiếng hỏi.
Vũ Văn Mặc thấy sắc mặt nàng chính khí nghiêm nghị, không hề có gì chột dạ thì hiểu ngay đây là Triệu Sơ đơn phương, bảo hắn làm sao lên tiếng?
Chẳng lẽ lại nói không chịu nổi nam nhân khác động lòng với nàng? Chỉ sợ nam nhân khác cướp nàng đi? Vũ Văn Mặc hắn chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày mình sẽ hẹp hòi như thế! Không thể nói với nàng, vậy đành để bản
thân tự mình hờn dỗi đi.
Thấy hắn không nói, Mộ Dung Thư nhíu mày, tên này từ lúc ở Triệu gia đi ra đã kì lạ như vậy rồi!
Bên ngoài Bình Thành, Vũ Văn Mặc xuống xe ngựa nói lời tạm biệt với Triệu
Sơ và Triệu Thần. Hắn cố ý bảo nàng chỉ cần ở trên xe ngựa chờ là được,
mà đúng lúc nàng có chút không thoải mái với ánh mắt nóng rực kia của
Triệu Thần nên cũng không muốn đi đối mặt.
Một lát sau, Vũ Văn Mặc lên xe ngựa.
– Khi quay về chúng ta đi chậm một chút, đúng lúc cho nàng ngắm nhìn phong cảnh xung quanh.
Hắn từ đối diện dời đến ngồi bên cạnh, ôm hai vai nàng, ôn nhu nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật đầu.
– Đúng lúc ta cũng có ý đó.
Lần trước khi chạy trốn, nàng thấy phong cảnh xung quanh khá đẹp, mà khi đó trong lòng chất chứa đau buồn, làm sao còn lòng dạ nào dừng lại thưởng
thức, hiện thời bên người có người cùng nàng ngắm cảnh, đây là một việc
hạnh phúc đến cỡ nào!
Nàng nhìn cây cối bên đường vụt qua bên
ngoài xe ngựa, khóe miệng giương nhẹ, đầu nàng dựa vào bả vai nở nang
của hắn, nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh thô dát của bánh xe, cả tiếng
gió ngoài xe ngựa.
Tuy rằng sắp trở lại Phủ Nam Dương Vương, nơi
mà nàng đã từng hao hết tâm lực muốn rời khỏi, nhưng hiện tại nơi đó có
người mà nàng yêu sâu sắc. Nàng nghĩ, bây giờ là nàng cam tâm tình
nguyện ở lại. Hơn nữa bên người không chỉ có Vũ Văn Mặc, còn có Hiên
nhi, ba năm sau nàng sẽ còn có đứa nhỏ của chính mình, người một nhà
cùng trải qua cuộc sống bình thản mà hạnh phúc, đây là điều nàng mong
ước nhất. Nghĩ đến Hiên nhi, Mộ Dung Thư chợt nhớ tới khoảng một canh
giờ trước, khi rời khỏi Triệu gia, Hiên nhi biết mình không được ngồi
chung với nàng, dáng vẻ đau lòng đáng yêu kia, đúng là khiến nàng thương tiếc không thôi. Nhưng Vũ Văn Mặc vẫn cứng rắn muốn cùng nàng trên một
chiếc xe ngựa nên tạm thời đành giao tiểu Hiên nhi cho Hồng Lăng.
– Thư nhi, ta muốn nói với nàng một chuyện.
Vũ Văn Mặc ôn nhu vuốt ve mái tóc đen mượt trơn bóng như tơ lụa của nàng, dịu dàng nói.
Giọng nói của hắn khá dè dặt cẩn trọng.
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng lên tiếng.
– Vâng.
Vũ Văn Mặc vuốt ve tay nàng rồi cúi xuống, nói:
– Khi rời khỏi Bình Thành, Triệu Sơ nói với ta, tối hôm qua Thu Diệp tự mình lựa chọn uống thuốc phá thai.
Thu Diệp kia cũng coi như tự mình hiểu lấy, cho dù nàng có thai, nhưng đứa
bé lại không phải của Triệu Khiêm, nàng tưởng Đại phu nhân Triệu gia sẽ
để yên cho nàng được sao? Thậm chí có nể mặt Mộ Dung Thư mà tha mạng cho nàng đi nữa thì đứa bé do nàng tư thông cùng người khác chắc chắn sẽ
không thể tồn tại.
Nghe vậy, đôi mắt Mộ Dung Thư vốn đang khép
chặt bỗng mở ra, ánh mắt yên bình không chút gợn sóng, biết được tin tức này nàng cũng không thấy gì ngoài ý muốn, chỉ khẽ lên tiếng:
– Vâng!
Thu Diệp không ngốc, những lời hôm qua của nàng nhất định khiến nàng ta
tỉnh mộng, cho dù tạm thời Đại phu nhân nể mặt Phủ Nam Dương Vương mà
giữ lại tánh mạng của nàng, nhưng không có nghĩa là có thể giúp nàng cả
đời bình yên không lo lắng. Tự nàng lựa chọn kết thúc mới có thể giải
trừ vướng mắc trong lòng Đại phu nhân, cũng có thể bảo vệ tánh mạng của
mình.
Thu Diệp tất nhiên đáng thương, nhưng hành vi lần này của
nàng lại liên quan đến danh dự của Triệu gia. Một khi chuyện nàng gian
díu với người làm công bị truyền ra ngoài, chắc chắn nàng phải chết. Mà
Triệu gia là gia tộc lớn như vậy sao có thể cho phép loại chuyện gièm
pha này tiết lộ ra ngoài?
– Nhưng Thu Diệp không hề có thai.
Triệu Sơ bắt mạch cho nàng vẫn chưa thấy dấu hiệu sẩy thai. Xem ra, là
nàng tính sai. Mang thai nửa tháng sao có thể nhìn ra được? Triệu Sơ
nói, sau này e là nàng sẽ không thể có thai nữa.
Vũ Văn Mặc thấy nàng vẫn không có gì khác thường bèn nói thêm.
Mộ Dung Thư lại nhẹ nhàng đáp:
– Vâng!
Đây chính là số mệnh, Thu Diệp chỉ có thể chấp nhận. Nếu nàng không tự tiện làm nhiều như vậy, hiện tại sao phải rơi vào kết cục chết già trong cô
đơn tại Triệu phủ? Đây là lựa chọn của nàng, cũng là kết quả của nàng,
không ai có thể thay đổi.
– Ta biết nàng thích tự do tự tại, sau này có cơ hội chúng ta sẽ ra ngoài du ngoạn được chứ?
Hắn nhẹ giọng hỏi.
– Được!
Hắn đã dần dần chịu nghĩ cho nàng, vậy là đủ rồi. Tuy rằng sinh mệnh có rất nhiều tiếc nuối, nhưng chỉ cần có thể nắm chắc những gì trước mắt, cũng đã là bắt được hạnh phúc. Xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, một trận tiếng
vó ngựa hướng về phía bọn họ mà đến.
– Chuyện gì xảy ra?
Mộ Dung Thư mở bừng mắt, trong mắt là một mảnh lạnh lẽo, cảnh giác hỏi Vũ
Văn Mặc. Nàng từng đã gặp qua thổ phỉ cướp bóc, lần trước được Triệu Sơ
cứu, nhưng lòng nàng vẫn còn sợ hãi, vì vậy lúc này phá lệ cảnh giác.
Vũ Văn Mặc cũng mang thái độ đề phòng, nhưng thấy Mộ Dung Thư quá mức lo lắng, bèn dịu giọng trấn an:
– Không có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.