Chương 136: Chương 133
– Bổn vương quyết không hòa thân!
Gần như đợi đến khuya, Vũ Văn Mặc mới từ thư phòng trở về. Mộ Dung Thư vì có chuyện trong lòng nên cũng không quá để ý.
– Sao đã trễ thế này còn chưa ngủ?
Vũ Văn Mặc thấy nàng dựa trên giường đọc sách, quan tâm hỏi.
Mộ Dung Thư khép sách lại nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:
– Có chuyện trong lòng, không cách nào đi vào giấc ngủ cho nên đành đọc sách cho tới giờ.
Nghe vậy, con ngươi sâu thẳm của Vũ Văn Mặc bỗng trở nên tối sầm, thở dài,
từ trước tới nay tâm tư nàng sâu sắc, hẳn là đoán được cái gì. Hắn cũng
không có ý định giấu giếm nàng.
– Nam Cương kí kết hiệp ước liên
minh với Bắc Cương, sứ thần truyền tin đến, nói rằng nếu Đại Hoa quốc
không công khai biện pháp giải quyết nạn hạn hán, như vậy, hai nước sẽ
khai chiến với Đại Hoa quốc từ hai mặt Nam, Bắc.
Sắc mặt Vũ Văn
Mặc nặng nề, nói. Hiện thời tình huống bỗng nhiên thay đổi có chút phức tạp, Nam Cương bởi nạn hạn hán mà làm cho bọn họ không để trong mắt,
chỉ cần phát binh chắc chắn có thể san bằng, nhưng hôm nay lại nhảy ra
thêm một Bắc Cương.
– Bắc Cương? Một Nam, một Bắc, bọn họ làm sao có thể liên minh?
Mộ Dung Thư hỏi. Thông qua sự hiểu biết của nàng, Nam Cương và Bắc Cương
nằm ở hai đầu Nam Bắc, ngăn cách bởi Đại Hoa quốc ở giữa. Mấy trăm năm
qua đều không có bất kì liên hệ gì, hiện tại sao có thể liên minh đối
phó Đại Hoa quốc? Chẳng lẽ…
– Bắc Cương cũng khô hạn?
Vũ Văn Mặc gật đầu.
– Ừ. Bắc Cương bao năm qua luôn luôn khô hạn, trước kia mùa đông còn có
tuyết rơi, đến mùa xuân trồng trọt tuyết tan coi như đất đai khá ẩm ướt. Nhưng hôm nay, không có tuyết đọng, mấy năm qua xuân, hạ, thu mưa rất
ít.
Bắc Cương và Nam Cương chỉ là các tiểu quốc, hay nói cách
khác chẳng qua là bộ lạc nhỏ, nhưng đều rất khó chơi. Hiện thời nếu Đại
Hoa quốc muốn vận dụng quốc khố và quân đội chia ra đối phó, có lẽ sẽ
bất đắc dĩ phải tăng cường thu thuế dân chúng.
Những đạo lý này,
hai người đều hết sức rõ ràng, đây cũng là lí do khiến bọn họ khó xử, Vũ Văn Hạo và Tạ Nguyên ở Vương phủ nghị sự suốt một ngày.
Vì có sự gia nhập của Bắc Cương, lúc này xác thực khó giải quyết!
Mộ Dung Thư khép hờ mắt, tiếng nói trầm thấp hỏi:
– Hoàng Thượng quyết định thế nào?
Chuyện này khó giải quyết, ở trình độ nhất định nào đó là vạn không thể đi
nhầm một bước. Một khi ba bên khai chiến, bất kể có diệt được hai nước
kia hay không, lấy thực lực hiện tại của Đại Hoa quốc, e là sẽ tổn
thương một nửa. Nếu Đại Hoa quốc công khai phương pháp cứu trị nạn hạn
hán, khiến cho hai tiểu quốc kia có cơ hội lấy lại sức và phát triển,
ngày sau e là sẽ trở thành kẻ địch nhân mạnh hơn nữa, khó có thể đối
phó.
– Hoàng Thượng đáp lời sứ thần rằng cần suy xét.
Vũ Văn Mặc trả lời.
Mộ Dung Thư thần sắc mặt nặng nề, nhưng mà chuyện này là quốc gia đại sự,
cho dù nàng có lo lắng cũng không cách nào đả động được quyết định của
hoàng thượng. Dù sao nàng khá thông thạo với thương trường, nhưng đối
với chiến tranh lại không có nhiều hiểu biết. Cho nên trên phương diện
này, nàng không thể có ý kiến gì.
– Đừng nôn nóng. Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, sẽ có cách vẹn cả đôi đường.
– Thư nhi, phương pháp cứu trị nạn hạn hán là nàng nghĩ ra, nàng có bằng lòng công khai nó không?
Vũ Văn Mặc do dự một chút, lên tiếng hỏi.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư lắc lắc đầu.
– Đối với ta mà nói không sao cả.
Biện pháp này cũng không phải do nàng nghĩ ra.
– Ừ, cũng không còn sớm, ngủ đi.
Vũ Văn Mặc ôn nhu cười nói. Tiếp đó, hắn cởi áo ngoài, nằm lên giường.
Trong lòng Mộ Dung Thư ẩn ẩn bất an, chỉ một chuyện hòa thân thế nhưng dẫn
đến phát sinh nhiều sự việc như vậy, còn không biết sau này sẽ ra sao.
Một đêm này, hai người ôm nhau ngủ.
Liên tiếp ba ngày, Vũ Văn Mặc đều sáng sớm tiến cung, nửa đêm mới về. Có thể là tin tức Nam Cương và Bắc Cương kết đồng minh lọt vào tai dân chúng,
khiến mọi người một trận kinh hoảng, không khí kinh thành khá trầm lắng.
Sáng nay, lúc rời đi Vũ Văn Mặc đã nói, vì suy nghĩ cho dân chúng, nếu không ngoài ý muốn có lẽ Hoàng Thượng sẽ đồng ý yêu cầu của Nam Cương và Bắc
Cương.
Mặc dù Đại Hoa quốc đang tạm thời thái bình, nhưng loại
yên ổn này cùng lắm chỉ duy trì được chừng mười năm! Chỉ cần hai nước
kia nghỉ ngơi lấy lại sức, một lần nữa tích trữ lương thảo và binh lính, như vậy nhất định sẽ lại xâm chiếm Đại Hoa quốc.
Mà nếu theo đà
này, trong vòng năm năm Đại Hoa quốc ổn định lớn mạnh sẽ không cần kiêng kị hai tiểu quốc kia! Nhưng, loại chuyện ngày sau này không ai dám nắm
chắc.
– Mẫu thân, người đang nghĩ gì thế?
Tiểu Hiên nhi
nghiêm túc viết chữ, khi ngẩng đầu lên muốn Mộ Dung Thư khen bé, lại
phát hiện Mộ Dung Thư đang thất thần thì mở to mắt nhìn, cẩn thận hỏi.
Mộ Dung Thư phục hồi tinh thần lại, nhìn dáng vẻ dè dặt của tiểu Hiên nhi, lòng mềm nhũn, ôm bé vào ngực, nhìn hai chữ “mẫu thân” cu cậu vừa mới
viết xong. Tuy Hiên nhi học viết chữ chưa lâu nhưng bé vô cùng thông
minh, phu tử chỉ dạy qua một lần, bé đã có thể nhớ kỹ, phu tử cho rằng
bé thông minh hiếm có, tương lai chắc chắn đạt được thành tựu to lớn,
trở nên nổi bật.
Hai chữ “mẫu thân” này, bao hàm rất nhiều thâm
ý. Người mà Hiên nhi cần cảm tạ và ghi tạc trong lòng không thể quên đó
là mẹ ruột của bé.
– Hiên nhi, còn nhớ rõ mẫu thân con không?
– Vâng. Hiên nhi còn nhớ rất rõ. Chờ Hiên nhi lớn lên, sẽ không để cho nương và mẫu thân bị người khác bắt nạt.
Tiểu Hiên nhi nghe nói, trong đôi mắt to ngập nước nhất thời phiếm lệ, nhưng bé rất kiên cường, không cho nước mắt rơi xuống.
Mộ Dung Thư nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng bé.
– Mẫu thân Hiên nhi hi vọng sau này con sẽ sống thật vui vẻ hơn bất cứ
ai. Nương con không mong muốn nhìn thấy Hiên nhi vì nhớ mình mà rơi lệ.
– Vâng, Hiên nhi hiểu ạ.
Hiên nhi gật đầu lia lịa. Ánh lệ trong mắt dần dần biến mất.
– Chúng ta tiếp tục luyện chữ.
Mộ Dung Thư ôn nhu nói.
Hiên nhi gật đầu, nghe lời cầm bút lông rất ra dáng, nghiêm túc viết chữ. Lúc này hai chữ Hiên nhi viết là mẫu thân.
Khi nhìn thấy hai chữ này, trong lòng Mộ Dung Thư chợt ấm áp. Lúc trước
nhận nuôi Hiên nhi là vì Ngọc nhi nhờ vả. Sau mấy tháng, nàng phát hiện
nàng và Hiên nhi ngày càng có tình cảm mẹ con. Bé nghe lời, ngoan ngoãn, hiếu thuận, đáng yêu, rất khó làm cho người ta không thích.
Sau
giờ cơm trưa, Mộ Dung Thư cho người đưa Hiên nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Mà nàng cũng có thói quen ngủ trưa nên cũng nằm ở trên giường muốn chợp mắt một lát.
Ai ngờ, vừa mới nhắm mắt lại, chợt nghe nha đầu ngoài cửa bẩm báo:
– Khởi bẩm vương phi, có một cô gái họ Thẩm xin gặp.
Cô gái họ Thẩm? Mộ Dung Thư chầm chậm mở mắt, nhìn về phía cửa hỏi:
– Tên đầy đủ?
– Thẩm Nhu.
Nha đầu kia lập tức trả lời.
Thẩm Nhu? Lại là Thẩm Nhu! Nghe nói Thẩm Nhu đã chạy trốn khi Thẩm gia bị
tịch thu tài sản chém đầu, hiện giờ sao có thể xuất hiện lần nữa?
– Vương phi?
Ngoài cửa, nha đầu chưa nghe thấy Mộ Dung Thư trả lời, lập tức lại dè dặt cẩn trọng kêu một tiếng.
Mộ Dung Thư hoàn hồn, thầm nghĩ: lúc này Thẩm Nhu quay về đòi gặp nàng, sẽ là vì chuyện gì? Gặp hay là không gặp? Gặp mặt, có thể tìm hiểu xem
nàng ta muốn thế nào. Không gặp, nàng chỉ có thể đoán! Như vậy…
– Ừ, đưa nàng đến nhà kề chờ đi.
Một lúc sau, Mộ Dung Thư lần nữa thay quần áo rửa mặt chải đầu chỉn chu, lập tức đến nhà kề.
– Vương phi, sao Thẩm Nhu lại đột nhiên tới gặp ngài? Chẳng lẽ nàng ta không sợ bị người khác biết?
Hồng Lăng đi phía sau Mộ Dung Thư nghi hoặc hỏi. Hiện nay Thẩm Nhu là con
gái của tội thần, thời điểm Thẩm gia bị tịch biên chém đầu đã không rõ
tung tích nàng ta. Mà khi tân đế vừa đăng cơ, cũng không phái người tìm
kiếm. Nhưng ai có thể nghĩ tới nàng sẽ chủ động xuất hiện?
Mộ
Dung Thư sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng nghi hoặc không thua gì
Hồng Lăng. Hiện tại không thấy được Thẩm Nhu, hết thảy cũng chỉ có thể
là đoán.
Nhà kề.
Thẩm Nhu nhìn nơi quen thuộc này với vẻ
mặt bình tĩnh. Lúc nàng vẫn còn là Thẩm trắc phi đã tới Mai viên vài
lần, nhưng ngay tại đây, nàng nhiều lần bị Mộ Dung Thư tính kế phản
kích. Lúc rời đi nàng cũng thật không ngờ chung quy có một ngày mình sẽ
quay lại! Mà khi nàng lần nữa ngồi ở đây mới phát hiện, nàng vẫn khó có
thể quên Vũ Văn Mặc cùng những chuyện đã trải qua ở chốn này.
Lúc Mộ Dung Thư đến gần nhà kề, nhìn thấy Thẩm Nhu đăm chiêu, như đang thất thần. Tuy rằng mới không gặp chỉ mấy tháng nhưng Thẩm Nhu thay đổi thật lớn, thân hình nàng ta gầy yếu, sắc mặt khô vàng, nhìn qua như hơn ba
mươi tuổi. Trong mái tóc dày thoáng thấy được cả tóc bạc. Không thể
tưởng tượng được chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Thẩm Nhu lại thay đổi
đến mức này!
Trong phòng bỗng nhiên nhiều hơn một người, Thẩm Nhu đã có cảm giác, nàng chậm rãi thu hồi tầm mắt, quay đầu, ánh mắt bình
tĩnh nhìn về phía Mộ Dung Thư, câu nói đầu tiên khi mở miệng đó là:
– Chắc Vương phi không thể ngờ chúng ta vẫn sẽ gặp lại đi?
Ngay cả nàng cũng thật không ngờ.
Mộ Dung Thư lạnh nhạt thong dong nhìn Thẩm Nhu, hơn tháng không thấy, nàng thoát thai hoán cốt hiện thời càng thêm trầm ổn, hai mắt vô cùng bình
tĩnh, làm cho người ta nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì. Lướt qua bên người nàng, sau khi ngồi xuống, mới nhìn nàng mà nói:
– Bổn vương phi cũng rất ngoài ý muốn.
Tầm mắt bỗng nhiên rơi vào trên người nha hoàn phía sau Thẩm Nhu. Nha hoàn
kia cúi đầu, thấy không rõ dáng người, nhưng thân hình nhìn khá quen
mắt.
– Mấy tháng không gặp, vương phi sắc mặt hồng nhuận, da thịt thắng tuyết, so với ba năm trước đây còn rạng rỡ, trẻ đẹp hơn nhiều.
Khi nói lời này giọng Thẩm Nhu vẫn bình tĩnh, nghe không ra một tia ghen tị. Nàng bất quá là tự giễu cười khẽ, rồi nói tiếp:
– Đâu có giống ta hiện thời, khuôn mặt già nua như phụ nhân bốn mươi tuổi.
Ngắn ngủn mấy tháng quang cảnh, đã là vật còn người mất.
Thẩm Nhu bình tĩnh như thế, thật ra khiến Mộ Dung Thư tạm thời không đoán
được là chuyện gì xảy ra, nhưng khoé mắt nàng ngẫu nhiên liếc về phía
nha hoàn sau lưng Thẩm Nhu.
– Ngươi nói đùa.
Mộ Dung Thư cười nhạt đáp lại.
Nhìn Mộ Dung Thư bình tĩnh thong dong, ánh mắt Thẩm Nhu chuyển động, cho dù
đã trải qua nhiều như vậy, Mộ Dung Thư vẫn không hề thay đổi, vẫn trấn
định như thế, biết nàng hôm nay có mục đích mà đến, còn có thể không
chút dao động! Cho dù nàng tự nhận tính tình mình so với trước đây càng
trấn định, nhưng khi đối mặt Mộ Dung Thư, nàng vẫn không cách nào khống
chế lòng mình, muốn đối đầu cùng nàng ta.
– Sao lại là nói đùa.
Chỉ cần người có mắt sẽ nhìn ra, hiện giờ nếu ta đứng bên cạnh vương
phi, e rằng ai cũng nghĩ ta chỉ là một nha hoàn thân phận thấp kém mà
thôi. Lại có ai sẽ nghĩ tới, ta đã từng là Thẩm trắc phi được sủng ái
hai năm của phủ Nam Dương Vương?
– Sao lại là nói đùa. Chỉ cần người có mắt sẽ nhìn ra, hiện giờ nếu ta
đứng bên cạnh vương phi, e rằng ai cũng nghĩ ta chỉ là một nha hoàn thân phận thấp kém mà thôi. Lại có ai sẽ nghĩ tới, ta đã từng là Thẩm trắc
phi được sủng ái hai năm của phủ Nam Dương Vương?
Thẩm Nhu tiếp tục nói.
Nghe vậy, Mộ Dung Thư không nói, mà là nâng chung trà lên, tao nhã bình tĩnh nhẹ nhấp vài ngụm. Nàng biết, Thẩm Nhu tuyệt đối sẽ không vô duyên vô
cớ nói những lời này, sợ là mỗi một câu nói phía sau đều có mục đích.
– Tuy rằng Hồng Lăng bị hủy dung, nhưng so với ta còn đẹp hơn ba phần.
Quả nhiên là khiến ta tự thấy ngượng ngùng. Thế nhưng, bất luận phủ Nam
Dương Vương có nữ nhân nhiều hơn nữa, e là cũng khó có một nữ tử nào
xinh đẹp hơn vương phi. Mà vị trí của vương phi trong lòng Nam Dương
Vương, chỉ sợ là cũng sẽ không ai có thể so sánh. Thế nhưng, có đôi khi
ta từng nghĩ, trong lòng vương gia, đến tột cùng là ngươi quan trọng,
hay là ta quan trọng. Thích ngươi nhiều một chút, hay thích ta nhiều một chút? Dù sao hai năm kia, hắn gần như ngày ngày ở Trúc viên, đem quyền
chưởng quản trong phủ hoàn toàn giao cho ta. Ta dùng rất nhiều tâm tư,
mới khiến cho cao thấp trong phủ đều kính nể mình. Sao ta có thể ngờ
được thế sự vô thường, Vương phi ngươi bỗng nhiên thay đổi tính tình.
Xem ra, ông trời cũng cảm thấy hình như ta quá hạnh phúc.
Thẩm Nhu nhẹ nhàng thao thao bất tuyệt, vẻ mặt hoảng hốt như chìm trong hồi ức.
Trong lòng Mộ Dung Thư thầm kinh ngạc, dáng vẻ Thẩm Nhu lúc này rất không bình thường.
Thẩm Nhu còn đang chìm đắm trong mộng tưởng, nói:
– Mộ Dung Thư, ta chưa từng nghĩ tới bản thân mình sẽ bại trên tay ngươi, là thất bại thảm hại.
– Khụ.
Nha hoàn phía sau Thẩm Nhu kia bỗng nhiên ho một tiếng.
Từ trong hốt hoảng Thẩm Nhu bỗng nhiên không nói tiếp nữa, mà đưa đôi mắt
sắc bén như ưng nhìn Mộ Dung Thư chằm chằm, giọng điệu dường như có chút vui sướng khi người gặp họa:
– Có lẽ một ngày nào đó vương phi cũng sẽ rơi vào kết cục như ta đây không chừng.
Mộ Dung Thư đối diện với đôi mắt trừng lớn của nàng ta, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, giọng điệu hời hợt:
– Ồ? E là khiến ngươi thất vọng rồi.
Trong đôi đồng tử của Thẩm Nhu xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, nhưng chỉ chớp mắt, nàng lại vô cùng bình tĩnh cười nói:
– Vậy thì mỏi mắt mong chờ đi. Thế nhưng, phong thủy luân chuyển, vương
phi không nên chắc chắn như vậy. Vương gia đối với ta như thế, đối với
ngươi cũng sẽ không thể ngoại lệ.
Khẩu khí của nàng mười phần khẳng định. Nàng tuyệt đối không tin Vũ Văn Mặc sẽ động tâm đối với bất kỳ một nữ nhân nào.
Hồng Lăng hộ chủ sốt ruột, nghe Thẩm Nhu nói xong, nhịn không được trả lời một câu:
– Ngươi là trừng phạt đúng tội, người có tâm tư ác độc đương nhiên không
vào được mắt vương gia, vương gia là thật lòng với vương phi. Khắp phủ
ai có mắt đều thấy.
Mắt sắc Thẩm Nhu liếc về hướng Hồng Lăng, giận quát một tiếng:
– Câm miệng!
Một nha đầu nàng từng không thèm để trong mắt cũng dám không biết lớn nhỏ,
thật đúng là to gan! Bởi đã trải qua rất nhiều đau khổ, hiện thời nàng
vừa lớn tiếng quát, không chỉ là khí thế tăng nhiều, mà còn vô cùng âm
lãnh, có vài phần khí thế làm cho người khác phải sợ hãi.
Hồng Lăng run lên bần bật.
– Thẩm Nhu, Thẩm Nhị cô nương có phải đã quên đây là phủ Nam Dương Vương
rồi không? Chỗ ngươi đứng là viện của bổn vương phi, người ngươi quát
mắng là đại nha hoàn của bổn vương phi. Người bên cạnh bổn vương phi
chưa từng có đạo lý để cho một người ngoài quở trách. Thỉnh Thẩm Nhị cô
nương đừng quên thân phận bản thân.
Mộ Dung Thư vẻ mặt nhàn nhạt, giọng điệu cũng thản nhiên nói.
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Nhu khẽ biến, rốt cuộc so ra nàng vẫn kém Mộ Dung Thư về khoản trấn định! Tuy rằng đã cố hết sức kiềm nén, nhưng trong lúc lơ đãng đã lộ ra hết suy nghĩ trong lòng. Đang khi ánh mắt mọi người chằm
chặp nhìn, nàng vuốt lửa giận, nhếch môi cười nói:
– Vương phi nói phải. Là ta không đúng.
Mộ Dung Thư cười nhạt không nói, cầm ly trà, nâng nắp gạt vụn trà trên
mặt, cúi đầu nhấp một ngụm, thần sắc trấn định, nhưng mà trong đôi đồng
tử đen láy lại có vài phần ánh sáng lạnh thoáng hiện, nàng cười nói:
– Hồng Lăng là nha đầu bên cạnh bổn vương phi, luôn luôn tận tâm hầu hạ bổn vương phi, thân phận đương nhiên hơn người.
Hơi ngẩng đầu, đuôi mắt thu hết sự biến hóa trên khuôn mặt Thẩm Nhu.
Ý ở ngoài lời của nàng đó là, hiện thời thân phận Thẩm Nhu đê hèn, so ra
còn kém một nha hoàn! Nàng muốn dùng lời này chọc giận Thẩm Nhu.
Trên mặt Thẩm Nhu chỉ thoáng qua chút không vui, nhưng rất nhanh biến mất.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Mộ Dung Thư thấy nha hoàn phía sau Thẩm Nhu lấy tay đẩy nàng ta một cái. Nàng khẽ nheo mắt.
Thẩm Nhu có vẻ như nhận được sự nhắc nhở của nha hoàn kia, sắc mặt nàng trầm ngưng mở miệng nói:
– Không biết vương phi có nghe nói chuyện Nam Cương và Bắc Cương liên minh không?
Tay cầm chén trà của Mộ Dung Thư hơi chựng lại, không nói, chờ Thẩm Nhu tiếp tục nói hết.
Thấy thế, Thẩm Nhu tiếp tục nói:
– Nam Cương liên minh với Bắc Cương, nếu hai nước cùng tấn công Đại Hoa
quốc, dù Đại Hoa có nắm chắc thắng lợi đi nữa, nhưng nhất định sẽ tổn
thất nặng nề. Mà dân chúng Nam Cương và Bắc Cương đều không phải dễ thu
phục. Tin rằng điểm ấy trăm năm qua tất cả hoàng đế đều rất rõ ràng,
bằng không trong những năm gần đây cũng sẽ không thể tùy ý hai tiểu quốc ở biên thùy này ngày một lớn mạnh như thế.
Nàng hơi dừng một chút, nhìn nhìn vẻ mặt Mộ Dung Thư, thấy nàng vẫn chưa mảy may dao động.
Thẩm Nhu âm thầm cắn chặt răng, tiếp tục nói:
– Vì vậy hiện thời phương pháp tốt nhất đó là Đại Hoa quốc đồng ý với đề
nghị của Nam Cương và Bắc Cương, công khai phương pháp cứu trị nạn hạn
hán, đồng thời hòa thân cùng công chúa Hàm Hương.
Khóe miệng Mộ
Dung Thư khẽ cong lên, nâng ly trà lên thản nhiên nhấp vài ngụm, ánh mắt bén nhọn nhìn về phía thị nữ sau lưng Thẩm Nhu, nói nhiều như vậy, rốt
cục cũng vào chính đề! Thế nhưng, thật hơi ngoài dự liệu của nàng, trực
giác của nàng luôn luôn thật chuẩn, vốn tưởng mình quá mức mẫn cảm,
nhưng thật không ngờ, đúng là như thế.
– Vương phi không muốn biết Nam Cương và Bắc Cương quốc yêu cầu ai hòa thân cùng công chúa Hàm Hương sao?Thẩm Nhu thấy Mộ Dung Thư luôn luôn không nói, hơn nữa càng cảm thấy nụ cười trên mặt nàng thập phần chói mắt bèn lạnh giọng hỏi.
– Chuyện
này là quyết định của triều đình, một phụ nhân như bổn vương phi sao
hiểu được nhiều như vậy? Thẩm Nhị cô nương hỏi lời này thật sự quá đường đột rồi.
Mộ Dung Thư lắc đầu, sắc mặt bình thản như cũ nhìn không ra nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Thẩm Nhu quyết định không quanh co lòng vòng nữa, bằng không Mộ Dung Thư nhẹ nhàng bâng quơ như thế nhất định sẽ khiến nàng tức chết!
– Công
chúa Hàm Hương là hòa thân với Nam Dương Vương. Mà sau khi gả vào phủ
Nam Dương Vương, công chúa Hàm Hương sẽ là chính phi, còn ngươi chỉ là
một trắc phi. Thế nhưng, ta nghĩ vương phi ngài là người coi trọng mặt
mũi, nếu không muốn mình quá khó coi, vẫn nên tự thỉnh hạ đường đi.
Phong thủy luân chuyển, Mộ Dung Thư dùng thân phận chính phi giễu võ dương
oai đạp nàng dưới chân, hiện thời nàng ta trước sau gì cũng rơi xuống vị trí trắc phi, bị công chúa Hàm Hương đè đầu cưỡi cổ.
Mộ Dung Thư sắc mặt vô cùng bình tĩnh, nhìn về phía Thẩm Nhu, nghiêm túc gật đầu.
– Cảm ơn Thẩm Nhị cô nương nhắc nhở. Nếu Hoàng Thượng thật sự hạ chỉ như thế, bổn vương phi chỉ có thể chấp nhận.
Bình tĩnh như vậy? Sắc mặt Thẩm Nhu khó coi đến cực điểm. Kỳ thực nàng nói
những lời này có phải là thật hay không, chỉ có nàng và công chúa Hàm
Hương biết. Bất quá nói nhiều như vậy, Mộ Dung Thư vẫn bất vi sở động
như cũ.
– Công chúa Hàm Hương vẫn đứng, không khát nước sao?
Mộ Dung Thư bỗng nhiên nhìn về phía nha hoàn sau lưng Thẩm Nhu, dùng tiếng Tây Vực hỏi. Từ khi bước vào nhà kề, nàng bắt đầu cảm thấy dáng người
nha hoàn này nhìn hết sức quen mắt, sau khi Thẩm Nhu nói mấy câu, nàng
đã đoán ra thân phận của nha hoàn này!
Quả nhiên, nha hoàn kia
nghe Mộ Dung Thư nói xong, lập tức ngẩng đầu lên. Thẩm Nhu bởi nghe
không hiểu tiếng Tây Vực nên lấy làm lạ nhìn Mộ Dung Thư bỗng nhiên mở
miệng.
Quả thật là công chúa Hàm Hương!
Nhìn thấy nàng, Mộ Dung Thư không khỏi buồn cười, nàng nhìn Thẩm Nhu, giọng điệu có chút trêu chọc nói:
– Thì ra Thẩm gia quả thật cấu kết cùng Nam Cương. Thẩm Nhị cô nương đến tột cùng là người Nam Cương hay là người Đại Hoa đây?
Khó trách công chúa Hàm Hương khăng khăng đòi hòa thân với Vũ Văn Mặc, nghĩ cũng biết tất cả những điều này đều do Thẩm Nhu gây nên.
– Mộ
Dung Thư, ngươi không cần dùng lời nói chọc giận ta, kỳ thực ngươi cũng
đang hoài nghi đúng không? Ngươi cũng không thể hoàn toàn chắc chắn. An
nguy của quốc gia và vương phi ngươi bên nào nặng bên nào nhẹ, tin rằng
vương gia và Hoàng Thượng đều sẽ cân nhắc cẩn thận. Có điều công chúa
Hàm Hương không muốn khi gả vào phủ Nam Dương Vương sẽ gặp lại ngươi.
Ngươi có thể cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng là muốn hạ thấp thân phận làm
trắc phi hay nên tự thỉnh hạ đường.
Thẩm Nhu nghe xong lời Mộ Dung Thư thì biết nàng đã nhìn ra người phía sau mình là công chúa Hàm Hương bèn trực tiếp nói.
Công chúa Hàm Hương từ phía sau bước ra, ngồi cạnh Thẩm Nhu, vẻ mặt nàng có vài phần kiêu căng nói:
– Hiện thời ngươi vẫn là Nam Dương vương phi, chính là không biết vị trí
Nam Dương vương phi này ngươi còn có thể làm bao lâu! Từ lần đầu tiên
gặp ngươi, ta đã vô cùng chán ghét ngươi, phải sống cùng ngươi trong một phủ, ta trăm triệu lần không thể chấp nhận.
Kỳ thực kể từ khi
biết thân phận Thẩm Nhu, nàng đã không quá muốn hòa thân cùng Vũ Văn
Mặc, nhưng thái độ Vũ Văn Mặc đối với nàng lãnh đạm, khiến nàng rất
không vui, người ái mộ nàng rất nhiều, chưa bao giờ có một người như
thế, nàng cũng không tin sau này Vũ Văn Mặc sẽ không yêu nàng!
Nghe hai người nói xong, Mộ Dung Thư đứng dậy xoay người sửa sang lại nếp
nhăn trên váy, nói với Hồng Lăng đang mang vẻ mặt lo lắng:
– Bổn vương phi hơi mệt. Hồng Lăng, tiễn khách.
Đã biết mục đích của bọn họ, nàng lười lãng phí thời gian ứng phó các nàng.
Thái độ nàng thản nhiên như thế, không tìm ra một tia bối rối hay mảy may
giận dữ nào làm cho công chúa Hàm Hương và Thẩm Nhu rất ngoài ý muốn.
Đến tột cùng là Mộ Dung Thư nghĩ thế nào?
Mộ Dung Thư nhìn về phía hai người cười nói:
– Nếu thật đúng như lời các ngươi nói, vậy công chúa Hàm Hương nên nhanh
về chuẩn bị một chút đi. Không nên để đến ngày thành thân sẽ bị luống
cuống tay chân.
Đối với lời nói của hai người, nàng đương nhiên
chỉ tin một nửa, cũng từ trong đó lấy được chút tin tức. Họ càng để
tâm đến chuyện hòa thân càng chứng tỏ sự liên kết giữa Nam Cương và Bắc
Cương cũng không phải chắc chắn như vậy, hai nước này cũng đang dè chừng nhau đi?
Nàng không tin! Đồng tử Thẩm Nhu hơi co lại. Trong lòng tự giễu cười, từ đầu tới cuối Mộ Dung Thư đều trấn định hơn nàng. Bất
quá…
– Mộ Dung Thư, ngươi không nên chắc chắn như thế.
Công chúa Hàm Hương nhíu nhíu mày, một tiếng cười lạnh nói:
– Đối với nam nhân, e là không có nữ nhân nào hiểu biết họ hơn so với ta. Nam Dương Vương tuyệt đối sẽ không vì ngươi mà để dân chúng dấn thân
vào nguy hiểm! Huống chi Vũ Văn Mặc còn là một vị vương gia.
Mộ Dung Thư con ngươi đen chợt lóe, bàn tay dưới ống tay áo đã nắm thành quyền. Nàng cười nhạt nhìn hai người, nói:
– Thẩm Nhị cô nương hẳn là người hiểu rõ bổn vương phi nhất, chuyện không nắm chắc bổn vương phi tuyệt đối sẽ không làm.
Mới nói mấy câu đã muốn nàng tự loạn trận cước?
– Bổn vương khi nào muốn hòa thân với một kỹ nữ như ngươi?
Bỗng nhiên, một bóng người mặc y phục đen từ ngoài cửa cấp tốc tiến vào nhà kề, bước đến bên người Mộ Dung Thư.
Mộ Dung Thư nhìn người mới đến, cười nói:
– Sao lúc này Vương gia đã trở lại?
Hai ngày này hắn đều nửa đêm mới trở về, ngày hôm nay sao lại về trước giờ cơm chiều.
Thẩm Nhu si ngốc nhìn Vũ Văn Mặc, đã bao lâu nàng không gặp hắn? Hiện thời
trong mắt hắn đã không có nàng. Vừa vào nhà, tầm mắt của hắn quấn chặt
trên người Mộ Dung Thư nhưng không hề liếc nhìn nàng một cái. Nàng có
chút bối rối sửa sang lại mái tóc cũng không lộn xộn, nhưng tay vừa chạm tới, nàng mới nhớ tới, hiện giờ mình căn bản không có cái gì gọi là
xinh đẹp đáng nói.
Mà lúc này, Vũ Văn Mặc mới quay lại nhìn hai người. Khi thấy Thẩm Nhu, ánh mắt hắn chững lại một lát. Thẩm Nhu?
Bạn đang đọc truyện Chính Phi Không Bằng Tiểu Thiếp được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.