Chương 60: Long Thế Tử Cầu Hôn
Edit: Tử Dương Hoa
Hiên Viên Trạm được Hạ Huyền nhắc nhở, nhất
thời giật mình tỉnh táo, mới vừa rồi hắn thực sự giận đến điên lên, giờ
phút này, khôi phục lại lý trí, hắn mới biết ở trước mặt Hạ Huyền, quá
mức coi trọng tình cảm rồi, hắn híp một con mắt, vén áo bào ngồi xuống, giọng nói đã khôi phục lại sự bình tĩnh nói, “Vậy ông nói nên làm thế
nào? Chẳng lẽ ông muốn bản hoàng tử phải nuốt xuống cơn tức này?”
“Nhị hoàng tử, xin lấy đại cục làm trọng, ngoại trừ Vân Nhiễm ra, trong phủ
thần vẫn còn có những nữ nhi khác tướng mạo xinh đẹp sẽ khiến người hài
lòng.” Hạ Huyền đề nghị, trong phủ của hắn còn có ba thứ nữ nữa.
Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, cười nhạo nói, “Hạ Nguyệt Nhu thì ông không chịu, những thứ nữ khác, ông cảm thấy xứng với Bản hoàng tử sao?”
Hạ Huyền trầm giọng nói, “Mọi chuyện đột nhiên thay đổi, bây giờ chuyện
tình giữa Vân Nhiễm và Long Diệu đã truyền đi xôn xao, nổi danh khắp
thành, không còn có tư cách xứng với thân phận của Nhị hoàng tử nữa, nếu sau này Nhị hoàng tử thành nghiệp lớn, sớm muộn gì Nguyệt Nhu cũng sẽ
là nữ nhân của Nhị hoàng tử.”
Khóe miệng Hiên Viên Trạm co giật,
bình thường hắn là người tâm cao khí ngạo, lại phải nhận lấy cơn tức
giận từ Tướng phủ này, mà còn không thể phát tác. Hắn đột nhiên đứng
dậy, muốn đi vào trong phủ. Hạ Huyền Ý biết hắn muốn đi tìm người nào,
vội vàng đứng dậy ngăn hắn lại, nói, “Nhị hoàng tử, đêm đã khuya, kính
xin Nhị hoàng tử chớ đến làm phiền người khác, tránh cho hạ thấp thân
phận của Nhị hoàng tử.”
Giờ phút này Hiên Viên Trạm chỉ muốn đem
lửa giận đổ lên đầu Hạ Vân Nhiễm, thấy Hạ Huyền ngăn cản, giận đến phất
tay áo, “Được, vậy ngày khác ta sẽ trở lại, Hạ Vân Nhiễm nhất định phải
cho ta nghe một lời giải thích.” Hắn nặng nề ném lại một câu, dẫn thị vệ rời đi từ cửa phụ.
Ở Đông sương phòng, đại phu nhân bị Hạ Vân
Nhiễm làm cho tức giận đến phát bệnh, thế nhưng vừa nghe được tin tức
này đã lập tức đứng dậy, khỏe mạnh như rồng như hổ. Liên tục mấy ngày
sau đó, thỉnh thoảng khuôn mặt lo lắng của bà, lại được thay thế bằng nụ cười lạnh, trong suy nghĩ của bà, chính là Hạ Vân Nhiễm không có phúc
khí, rõ ràng đã được Nhị hoàng tử yêu thích rồi, cuối cùng lại đột nhiên truyền ra chuyện tư tình với Long Diệu, đúng thật là tạo nên kinh kỉ
ngoài ý muốn cho bà.
Hạ Nguyệt Nhu ngồi ở một bên, vẫn nghĩ mãi
không ra nói: “Mẫu thân, tại sao phụ thân không tức giận? Con còn tưởng
rằng ít nhất phụ thân cũng sẽ mắng Hạ Vân Nhiễm một trận mới đúng chứ.”
Đôi mắt thông minh của Đại phu nhân chớp chớp mấy cái, “Mắng nó cũng không
được việc gì, chuyện này đã định rồi, mặc dù Hạ Vân Nhiễm không tiến
được vào hoàng cung, thì vẫn là gả vào Long Hầu phủ, chẳng lẽ phụ thân
con sẽ đắc tội Long Hầu phủ chỉ vì một Hạ Vân Nhiễm sao?”
“Mẫu
thân, con nghe nói mười năm trước lão gia Long Hầu phủ bị bệnh, đã không còn tham gia triều chính, lại không có thực quyền, sao phụ thân lại
phải sợ Long Hầu phủ?” Kiến thức của Hạ Nguyệt Nhu có hạn, ở trong mắt
nàng, hoàng cung mới là trung tâm của quyền lực.
Mặc dù đại phu
nhân không nắm rõ lắm thực lực của Long Hầu phủ, nhưng, bà ở nhà mẫu
thân ít nhiều cũng từng nghe nói Long Hầu phủ đã tồn tại từ thời khai
quốc, mặc dù không có thực quyền, nhưng lại lập không ít công lớn, có vị trí nhất định trong lòng Hoàng Thượng, mấy năm gần đây, mới nghe nói
Long Hầu phủ có một vị Thế tử trẻ, nếu không, thật đúng là bà quên mất ở trong kinh thành này còn có một Hầu phủ như vậy.
“Nguyệt Nhu, ta quan tâm những chuyện này làm gì? Phụ thân con sẽ tự có tính toán của
ông ấy, chỉ cần lần này Hạ Vân Nhiễm không gả vào hoàng cung, những ngày sau này của chúng ta sẽ tốt rồi.” Đại phu nhân cất lời, đôi mắt lấp
lánh, giống như bà nhìn thấy tương lai phong quang vô hạn của mình, sớm
muộn gì chủ nhân của Tướng phủ này sẽ vẫn là bà.
Hạ Nguyệt Nhu
cũng vứt chuyện nghĩ mãi không hiểu này ra sau đầu, tiếp tục vui vẻ
không thôi, sau này nàng muốn giẫm nát Hạ Vân Nhiễm ở dưới chân, chỉ là
chuyện dễ như trở bàn tay, còn có chuyện gì làm cho nàng vui vẻ hơn được đây?
Một đêm này, trong kinh thành cũng bàn về chuyện kết thân
giữa Long Hầu phủ và Tướng phủ. Bề ngoài, lần này hai phủ kết thân là
chuyện vui, nhưng đối với với những nhân sĩ có lòng mà nói, đây lại
không phải chuyện tốt gì. Hạ Huyền đã đang ở trên vị trí quyền cao chức
trọng, bây giờ lại kết thành hôn sự này với Long Hầu phủ, hai tầng quyền lực hợp lại, đây chính là chuyện làm dao động cục diện thế lực trong
triều.
Và ở trong cuộc tranh đấu gay gắt giữa Thái Tử và Nhị hoàng tử, đây cũng là chuyện cực kỳ trọng yếu.
Tại Đông cung, Thái tử nghe được tin tức này, cả đêm cùng thương lượng đối
sách với Hoàng hậu, Long Hầu phủ nhiều năm không quản chính sự, hi vọng
có thể mau chóng kéo Hạ Huyền về phe mình để lợi dụng, chỉ cần lôi kéo
được Hạ Huyền, Long Hầu phủ chính là thế lực sau lưng bọn họ.
Mà
Nhị hoàng tử trở lại trong cung vừa đi vừa nghĩ, mới giật mình toát mồ
hôi lạnh, hôm nay hắn xúc động đi tìm Hạ Huyền tranh cãi, vạn nhất chọc
giận ngọn núi đang muốn làm chỗ dựa cho hắn này, vậy thì địa vị của hắn
sẽ trở nên bấp bênh, hắn và mẫu phi Dương quý phi cần phải thương lượng
việc này một chút, kế hoạch không thay đổi, chỉ là tân nương mà Nhị
hoàng tử sắp đón về là Tam Tiểu Thư Tướng phủ, Hạ Vân Tuệ.
Nhị hoàng tử nhất định phải nhanh chóng bẩm báo Hoàng Thượng cầu người ban cho mối hôn sự này.
Giờ phút này, ở trong cung điện huy hoàng phía đông hoàng cung, đèn đuốc
sáng rỡ, trong ngự thư phòng, Hoàng đế gần năm mươi tuổi đang lười biếng ngồi trên ghế thái sư, trong mắt lộ ra trầm tư, hắn mới vừa nghe được
tin tức, chính là nội dung chính trong câu chuyện mà hôm nay dân chúng
trong thành say sưa bàn luận, thất nữ nhi của Hạ Huyền và Thế tử Long
Hầu phủ dùng quân cờ đưa tình, xây thành một giai thoại tuyệt thế.
“Hoàng Thượng, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi ạ.” Trường công công đang đứng yên một bên tiến lên nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Ừ.”
“Tối nay Hoàng Thượng muốn ở lại trong cung nào ạ?”
Hoàng Thượng nhíu mày suy nghĩ một chút, “Đi đến cung Hoàng hậu.”
Trường công công gật đầu một, ra hiệu cho tiểu công công ngoài cửa nhanh chóng đi thông báo một tiếng, Hoàng đế đột nhiên mím môi cười, “Nếu Hạ Tể
tướng và Long Hầu phủ thật sự kết thành thông gia, trẫm phải đưa một
phần đại lễ mới được.”
“Hoàng Thượng, xem ra ngài cũng coi trọng mối hôn sự này a!”
“Long thế tử ra đời vào tháng chạp, qua năm nay, chẳng phải hắn sẽ mười tám tuổi rồi sao!” Hoàng đế cười mị mị nói.
“Hoàng Thượng, trí nhớ của ngài thật tốt, sinh nhật của Thế tử gia ngài cũng nhớ.” Trường công công cười cười khen lại.
Hoàng đế cười không nói, trí nhớ của ông cũng không tốt lắm, ngoại trừ Thái
tử, sinh nhật của mấy người con trai khác cũng có chút mơ hồ.
Có
một số việc, bởi vì quá mức quan trọng, mới có lòng ghi nhớ, Long Hầu
phủ tránh khỏi quyền lực cũng đã mười năm rồi, qua hết năm nay, muốn
tránh cũng không tránh khỏi nữa.
Đông cung, để nghênh đón Hoàng
Thượng đến, Hoàng hậu đã chuẩn bị đủ, mặc một bộ trang phục lộng lẫy
đứng chờ cửa ra vào, mặc dù đã có tuổi rồi, nhưng lại bảo dưỡng rất
tốt, nhìn qua cũng chỉ là bộ dạng mới ba mươi tuổi đầu, vô cùng phong
tình, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra dấu vết của tháng năm, những năm vừa qua, nàng quan tâm Thái tử chuyện, lại chống đỡ trông nom to lớn
hậu cung, đã hao hết nàng một phen tâm huyết.
Nhìn bóng dáng thon dài của Hoàng đế, Hoàng hậu mím môi cười một tiếng, nhìn đoan trang tao nhã.
Nam Cung, Dương quý phi mấy lần phái người đi hỏi thăm, rốt cuộc nghe ngóng được tối nay Hoàng Thượng ở lại Đông cung, trên gương mặt quốc sắc
thiên hương của Dương quý phi, nhanh chóng thoáng qua nét hận ý, thư
giãn trong chốc lát, bà lập tức bình tĩnh lại, ở trong Đông Cung này,
người thiếu kiên nhẫn sẽ vĩnh viễn là người thua, mà ai có thể nhẫn
nhịn, có thể đợi, mới có ngày nổi danh.
Chiều nay, ở khắp kinh đô Đại Lịch, đèn sáng cả khắp các mái hiên nhà, chiếu rọi rực rỡ cả ven
hồ, sóng gợn lăn tăn, mà sóng ngầm cũng bắt đầu khởi động.
Lần
đầu tiên Hạ Vân Nhiễm mất ngủ đến nửa đêm, trong đầu chiếu đi chiếu lại
đều là mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của Long Diệu, đôi mắt trong suốt
kia, cười thanh nhã, phúc hắc lại giảo hoạt, tác phong làm việc làm việc nhìn xa trông rộng, đây thực sự là một thiếu niên mười bảy tuổi sao?
Nghĩ đến tận sau nửa đêm, Hạ Vân Nhiễm mới cho ra một kết luận, nàng, dường
như hơi hơi thích cái vị Long Diệu này rồi, nhìn xem tình thế trước mắt này, không phải là hắn thì nàng không thể gả, trừ hắn ra, còn ai dám
cưới nàng đây?
Mơ mơ màng màng trời đã sáng rồi, chim sơn ca
ngoài cửa sổ véo von không yên, Hạ Vân Nhiễm thật muốn ném cái gối ra
ngoài đuổi nó đi, thiếu ngủ rất là khó chịu đó.
“Thất Tiểu Thư, cô rời giường rồi sao?” Giọng nói của Tiểu Thất vọng vào từ bên ngoài cửa sổ hỏi.
“Dậy rồi, vào đi!” Hạ Vân Nhiễm híp một mắt ngồi dậy.
Buổi sáng mới ăn điểm tâm xong, ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ liền đến chơi, mặc dù
không trắng trợn giễu cợt như đại tiểu thư, nhưng các nàng cũng vẫn
không che giấu được vẻ hả hê của mình.
“Thất muội, muội đúng là
to gan, lại dám tự mình ra ngoài ước hẹn với Long thế tử mà chưa được sự đồng ý của phụ thân.” Hạ Vân Tuệ như giận như không nói một câu.
Nếu nói cho phụ thân biết, chưa chắc người sẽ đồng ý.”
“Vị Long thế tử này chính là đệ nhất mỹ nam Kinh Thành, vì hắn, mặc dù Thất muội bị phụ thân trách cứ mấy câu thì đã làm sao?” Hạ Vân Tích nói.
Hạ Vân Lệ cắn môi, không nói câu nào, nàng có thể nói cái gì? Lần trước
nàng đã giễu cợt Hạ Vân Nhiễm rằng, đời này cũng đừng mơ tưởng được gả
vào Long Hầu phủ, nhưng khả năng nàng ấy sắp gả đi rồi.
“Lục muội, sao lại không nói gì?” Hạ Vân Nhiễm liếc mắt nhìn nàng một nói.
Sắc mặt Hạ Vân Lệ quẫn bách đỏ hồng lên, gượng cười nói: ” Thất muội thật là có phúc lớn.”
Hạ Vân Nhiễm cũng không muốn cười nhạo nàng ta, chỉ là, nàng ta đến đây
khiến nàng nhớ lại, bất cứ việc gì cũng không thể nói tuyệt đối, nếu như Hạ Vân Lệ có thể rút được kinh nghiệm, cũng sẽ có ích hơn đối với cuộc
sống của nàng sau này.
“Thất muội, có bao giờ muội nghĩ tới, muội sẽ trả lời Nhị hoàng tử như thế nào?” Hạ Vân Tuệ tò mò hỏi.
“Cha sẽ tự có cách trả lời.” Hạ Vân Nhiễm đáp.
“Như vậy không phải là để cho phụ thân đi chọc giận Nhị hoàng tử sao?”
Khóe miệng Hạ Vân Nhiễm thoáng qua nụ cười, vốn dĩ chuyện này chính là Hạ
Huyền tự làm tự chịu, chỉ là, trước mắt Nhị hoàng tử sẽ không tranh đấu
với Hạ Huyền, vì nhất định cuối cùng họ vẫn còn phải hợp tác với nhau.
Nghĩ đến điểm này, đầu óc Hạ Vân Nhiễm có phần kinh hãi, nếu như Hạ Huyền
không kết thúc việc liên hợp với Nhị hoàng tử, vậy thì nhất định hắn sẽ
còn cưới một vị tiểu thư khác trong Hạ phủ, loại bỏ trưởng nữ Hạ Nguyệt
Nhu này ra, vậy hẳn phải là… ánh mắt Hạ Vân Nhiễm đột nhiên dừng lại
trên mặt Hạ Vân Tuệ.
Trong tướng phủ chỉ có Hạ Vân Tuệ là có tuổi tác thích hợp nhất, nếu như Nhị hoàng tử nóng lòng muốn hoàn thành việc liên thủ này, thì thật sự chính là nàng ta rồi, nàng thoát thân, Hạ
Vân Tuệ sẽ thế vào vị trí của nàng.
Giờ phút này, Hạ Vân Tuệ vẫn
còn âm thầm khổ não, mình đã sắp mười sáu tuổi rồi, đến lúc đó phụ thân sẽ chọn cho nàng một mối hôn sự như thế nào?
Nếu như Hạ Vân Tuệ
biết, thân phận của nàng sắp có ngày thay đổi nghiêng trời lệch đất,
nhất định nàng ta sẽ mừng rỡ như điên đến té xỉu mất.
Đảo mắt một đã ba ngày trôi qua, Tướng phủ hết sức bình thường, đại phu nhân bị cấm túc, một Hạ Nguyệt Nhu cũng không thể làm dậy nên sóng gió, Lý Nguyệt
Kiều cần cù chăm chỉ quản lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ, hai vị di nương cùng các vị tiểu thư, cũng không dám sinh sự lung tung.
Dưới sự uy nghiêm của đại phu nhân nhiều năm qua, Tam di nương và Tứ di
nương cũng tạo thành tính tình nhát gan sợ chết, cho nên, cho dù là Nhị
Di Nương làm chủ không tạo nên sự uy hiếp gì, họ cũng không dám sinh sự, huống chi, bên cạnh Lý Nguyệt Kiều còn có một vị Thất Tiểu Thư xinh đẹp tuyệt trần lại vô cùng thông minh.
Đối với Hạ Vân Nhiễm mà nói,
mấy ngày nay quả thật rất yên bình, nhưng nàng lại có cảm giác như một
trận gió thổi trước cơn giông tố sắp đến, mà loại trực giác này của nàng chưa bao giờ sai.
Buổi sáng ngày thứ tư, nha hoàn bên cạnh Hạ
Huyền vội vã chạy tới Bắc Viện của Tam di nương, nhắn lại lời Hạ Huyền
dặn dò, sau một nén hương, Tam di nương dẫn Hạ Vân Tuệ ăn mặc chỉnh tề,
ra cửa gặp khách.
Hạ Vân Tuệ được nha hoàn mời đến phòng của mẫu
thân, vừa nghe nói muốn nàng ra gặp khách, mặt của nàng trắng bệch thêm
mấy phần, nàng có chút kinh hoàng luống cuống nhìn mẫu thân, đột nhiên
nước mắt lăn xuống, nghẹn ngào nói, “Mẫu thân, nữ nhi không xem mắt, nữ
nhi không muốn lập gia đình đâu.”
Tam di nương cũng đã đỏ vành
mắt, biết người mà nữ nhi gặp hôm nay, chính là trượng phu tương lai của nàng, bà đưa tay ôm nữ nhi khóc rống lên, “Vân Tuệ, con gái tốt của ta, mẫu thân cũng luyến tiếc con nhiều lắm!”
Hạ Vân Tuệ cắn môi, mặt không cam lòng, nàng sẽ phải lập gia đình sao? Phụ thân sẽ tùy tiện
định cho nàng một mối hôn sự sao? Không, nàng không muốn gả cho một gia
đình sĩ tộc xuất thân thấp kém, nàng còn muốn chờ thêm chút nữa, có lẽ
nàng sẽ được Quý công tử hào môn tới cửa cầu hôn, chỉ cần đợi thêm một
năm nữa thôi.
Lúc này muội muội của nàng là Hạ Vân Lệ cũng chạy
vào, vừa nghe nói phụ thân chỉ hôn cho tỷ tỷ mình rồi, nhất thời nàng
cũng đau lòng không dứt, nàng giống như nhìn thấy số mạng của mình sau
vài năm nữa từ chuyện của tỷ tỷ, khiến cho nàng cũng cảm thấy kinh
hoàng, một thứ nữ Tướng phủ không đủ xuất sắc, thì phải làm thế nào để
thay đổi vận mệnh của các nàng đây?
“Vân Tuệ, mau mau ngồi xuống, mặc kệ phụ thân chỉ định hôn sự với nhà nào cho con, con vẫn phải ăn
mặc thật đẹp đi ra ngoài gặp người ta.” Sau khi Tam di nương đau lòng,
vẫn không quên chính sự, mặc kệ như thế nào, con gái của bà đi ra ngoài
gặp gia đình bên nhà chồng đều phải giữ thể diện.
Bà cắn cắn răng ngà, lấy ra đồ cưới trước kia của mình, cầm ra không ít trâm cài đẹp
mắt, những thứ này đều là đồ bà mang từ nhà mẹ đẻ tới, lúc đầu gả vào
Tướng phủ, đồ cưới mẫu thân cho cũng không kém, vừa đúng lúc này có thể
cho nữ nhi dùng tới.
Mặc dù đáy lòng Hạ Vân Tuệ tràn ngập thất
vọng, nội tâm cũng oán hận, nhưng vẫn để mặc mẫu thân và em gái cùng
nhau trang điểm cho nàng, nha hoàn cầm bộ đồ mới chưa mặc bao giờ đứng ở một bên. Trang điểm thật nhẹ nhàng xong, gương mặt thanh tú của Hạ Vân
Tuệ càng tăng thêm cảm giác xinh đẹp rực rỡ, làn váy màu xanh lam thêu
cành nho uốn lượn kéo dài trên đất, tóc dài đen bóng, trên đầu búi tóc
theo kiểu Ô Man Kế, cài trâm bạch ngọc hồ điệp tung cánh, mặc trang phục lộng lẫy lên người, Hạ Vân Tuệ cũng là một mỹ nhân, mặc dù so ra thì
vẫn còn kém Hạ Nguyệt Nhu khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc khó cầu,
không bằng Hạ Vân Nhiễm xinh đẹp dịu dàng như ánh trăng mùa thu, nhưng
vẫn có nét khuê tú đoan trang thục nhã.
Trang điểm xong xuôi, lần này nha hoàn trực tiếp đến gọi người, “Tam phu nhân, khách sắp tới rồi, xin Tam phu nhân dẫn theo Tam Tiểu Thư đến phòng khách gặp khách ạ!”
Tam di nương Tống thị đỡ Hạ Vân Tuệ ra ngoài, nha hoàn người làm trong phủ
rối rít nhỏ giọng bàn luận, cũng biết có lẽ là Hạ Vân Tuệ chuẩn bị gặp
vị hôn phu rồi.
Trong Đông sương phòng, đại phu nhân nghe được
tin tức này, khóe miệng rất khinh thường nhếch lên, “Lão gia cũng thật
là, chuyện lớn như vậy cũng không thương lượng với ta một chút, dù gì
Vân Tuệ này cũng là một tay ra dạy dỗ lớn lên.”
Hạ Nguyệt Nhu
đang cầm một ly trà sâm, uống cực kỳ ưu nhã, mím môi cười một tiếng nói, “Mẫu thân, cũng không phải là gia tộc hiển quý gì, cứ để kệ Tam di
nương đi!”
“Nói cũng phải, ta cũng vui vẻ thanh nhàn.” Đại phu
nhân hừ một tiếng, nhìn dung nhan xinh đẹp của nữ nhi, tưởng tượng,
không lâu nữa, Nguyệt Nhu cũng nên xuất giá rồi!
Nhưng mới nghĩ
như vậy, nha hoàn liền đi vào mời, “Đại phu nhân, đại tiểu thư, lão gia
mời các vị đến đại sảnh tiếp đãi khách ạ.”
Sắc mặt đại phu nhân
không khỏi ngẩn ra, chẳng lẽ Hạ Vân Tuệ gả cho người cũng có chút thân
phận? Lại muốn bà phải ra ngoài đón tiếp?
Hạ Nguyệt Nhu ngược lại rất thích xem mấy chuyện náo nhiệt như vậy, nàng lôi kéo mẫu thân nói:
“Mẫu thân, mau đi thôi! Chúng ta a ngoài xem một chút.”
Nam sương phòng, Lý Nguyệt Kiều nghe được tin tức này, không khỏi cảm thấy kinh
hãi, bà thật sự chẳng hay biết gì! Nói thế nào thì hiện giờ bà cũng là
chủ mẫu trong nhà, chuyện quan trọng như vậy, tại sao lão gia lại không
thương lượng với bà một tiếng?
Đúng lúc này Hạ Vân Nhiễm đang
ngồi chơi trong đại sảnh, thấy Lý Nguyệt Kiều giật mình, nàng lại rất
bình tĩnh, nàng đã lường trước lần này không phải công tử dòng dõi bình
thường, mà là Nhị hoàng tử cầm theo thánh chỉ tứ hôn của Hoàng Thượng
ban đến! Nếu chỉ là một gia tộc bình thường, làm sao phụ thân có thể
không bàn bạc với Nhị Di Nương được? Mà ông đường đường là Hạ tướng lại
đi lo liệu hôn sự của một thứ nữ sao?
“Mẫu thân, lát nữa người đến đại sảnh xem một chút đi! Đừng để cho người ta nghĩ rằng chúng ta làm mất lễ nghĩa.”
“Phụ thân con cũng không nói cho ta biết một tiếng.” Lý Nguyệt Kiều có chút oán giận buồn bực nói.
“Tóm lại, mẫu thân vẫn nên đi xem một chuyến thì tốt hơn.” Hạ Vân Nhiễm khuyên nhủ.
Lý Nguyệt Kiều suy nghĩ một chút, gật gật đầu nói, “Không tệ, ta vẫn nên đi xem một chút.”
Trong đại sảnh, đại phu nhân và Hạ Nguyệt Nhu đi vào, đôi mắt Hạ Vân Tuệ sưng đỏ, thỉnh thoảng cầm khăn lụa lau nước mắt, nhẹ nhàng thút thít. Tam di nương tò mò muốn hỏi thăm bối cảnh của vị hôn phu, nhưng cho dù bà hỏi
tất cả nha hoàn, cũng không có tin tức gì, thấy đại phu nhân đi vào, bà
vội nhiệt tình tiến lên đón nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã tới, chuyện này rốt cuộc
là như thế nào đây!”
Đại phu nhân lắc lắc đầu nói, “Ta cũng không biết!”
“A, tỷ tỷ, tỷ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ lão gia
chưa từng đề cập với tỷ sao?” Tam di nương vô cùng giật mình.
Hạ
Vân Tuệ ngồi nghe bên cạnh, hôn sự của mình lại không được coi trọng như thế, nước mắt như những hạt trân châu, nghẹn ngào tuôn mãi không thôi.
Tứ di nương cũng dẫn Hạ Vân Tích tới đây, dù sao cũng đều là di nương,
bình thường hai người qua lại không tệ, nếu bà không xuất hiện an ủi một tiếng, cũng không ra sao cả, chỉ là, bà càng tò mò hơn, Hạ Vân Tuệ sẽ
được gả cho một gia đình như thế nào?
Đúng lúc này, ngoài cửa
chính có động tĩnh, ngay sau đó, Hạ Huyền mặc triều phục màu tím đi vào, khí vũ hiên ngang, một đám nữ quyến trong đại sảnh cũng ngẩng cao đầu,
chen lấn muốn nhìn vị nam tử sau lưng ông, nhưng, lại nhìn thấy một vị
công công trẻ tuổi, trắng trẻo không để râu. Vị công công này mặc áo gấm Vân Nam, đầu đội cung mạo, cả người có một cỗ khí thế không nói ra
được, ở sau lưng công công, lại là một vị công côn mặt trắng còn trẻ
khác, trên tay nâng một khay dài màu vàng, trên đó dường như để một cuộn thánh chỉ.
“Vân công công, xin mới.” Hạ Huyền vào sảnh trước, đưa tay mời công công nói.
Vân công công vội trả lời, “Hạ tướng không cần khách khí.”
Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều choáng váng, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ nhà chồng của Hạ Vân Tuệ không tới?
Anh mắt Hạ Huyền dịu dàng nhìn Hạ Vân Tuệ mấy lần, sau đó đứng đầu, cất cao giọng nói với một đám nữ quyến đang ngây người chờ phía sau, “Mau cùng
ta nghênh đón thánh chỉ.”
Thánh chỉ? Toàn bộ chủ tử nha hoàn trong phòng khác hoảng sợ quỳ xuống, Hạ Huyền đột nhiên vén lên áo bào, quỳ gối dẫn đầu.
Đại phu nhân và đại tiểu thư nhìn chăm chú một, đều thấy kinh ngạc, Hạ Vân
Tuệ càng thêm bối rối, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu lắng nghe thánh chỉ.
Chỉ thấy vị công công này hết sức cẩn thận cầm lên quyển trục, trải ra,
giọng nói bén nhọn hết sức thanh thúy thì thầm, “Phụng Thiên Thừa Vận,
Hoàng đế chiếu viết: Được biết Chi nữ Tể Tướng Phủ Hạ Huyền, là Hạ Vân
Tuệ, tài giỏi hào phóng, ôn lương(*) đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu và trẫm nghe được quá mức vui mừng. Nay Nhị hoàng tử vừa đến tuổi
kết hôn, muốn chọn ra hiền nữ phù hợp. Nhân Hạ Vân Tuệ cũng đã đến tuổi đợi gả, phù hợp với Nhị hoàng tử, vì mến mộ vẻ đẹp giai nhân, đặc biệt
gả Hạ Vân Tuệ cho Nhị hoàng tử làm trắc phi. Tất cả lễ nghi, giao do Lễ
bộ cùng Khâm Thiên Giám giám thị và tổ chức, chọn ngày tốt thành hôn.
Bố cáo thiên hạ, toàn gia lãnh chỉ. Khâm thử.”
(*)Ôn lương: Ôn hòa lương thiện.
“Thần tiếp chỉ.” Hạ Huyền lên tiếng đáp, đứng dậy, hết sức cẩn thận nhận lấy
thánh chỉ, vậy mà, ở phía sau hắn, mọi người không dám tin những gì mình nghe được, đặc biệt là Hạ Vân Tuệ và Tam di nương, hai mẹ con cũng ngây ngô đứng một chỗ, kinh ngạc không kịp phản ứng.
Phu quân của Hạ Vân Tuệ không phải là người tầm thường, mà là Nhị hoàng tử Hiên Viên Trạm.Hạ Vân Tuệ “ưm” một tiếng, như muốn té xỉu, cũng không phải bị sợ, mà là
vui mừng quá độ, Hạ Vân Tích, Hạ Vân Lệ cũng đều ngây người, nếu như
không phải là chính tai nghe đạo thánh chỉ này, làm sao họ dám tin là Hạ Vân Tuệ được gả cho Nhị hoàng tử làm trắc phi?
Hạ Nguyệt Nhu gắt gao cắn môi, mới không khiến cho mình run rẩy, Nhị hoàng tử không cưới
Hạ Vân Nhiễm, đảo mắt một lại cưới Hạ Vân Tuệ? Nàng cho là một Hạ Vân
Nhiễm đã mất đi cơ hội, lại không ngờ được tiện nghi cho thứ muội Hạ Vân Tuệ này?
“Tạ Hoàng Thượng... Tạ Hoàng Thượng... Tạ Long ân.” Tam di nương mừng đến liên tiếp khấu đầu mấy cái, đến tạ ơn cũng run rẩy.
Ánh mắt Hạ Huyền trầm xuống, nhìn phía sau Hạ Vân Tuệ lại ngơ ngác không
biết đường tạ ơn, thật là làm hắn mất mặt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm
chằm nói: “Đưa Tam Tiểu Thư đi về nghỉ trước, mọi người lui ra.”
Hạ Vân Tuệ chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhưng bên cạnh đó, cũng là mừng như điên, Nhị hoàng tử, nàng được gả cho Nhị hoàng tử làm trắc phi, đây là chuyện mà nàng có nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, nàng lại có phúc
khí như vậy...
Hạ Vân Tích ở phía sau, một đôi trong veo tràn đầy đố kỵ và không cam lòng nhìn chằm chằm Hạ Vân Tuệ trước mặt, như muốn
toát ra oán hận, tại sao không phải là nàng? Tại sao người mà Nhị hoàng
tử chọn lại không phải là nàng?
Hạ Vân Lệ tuy là muội muội ruột
của Hạ Vân Tuệ, nghe được tỷ tỷ sắp gả cho Nhị hoàng tử, trong lòng cũng dâng lên đủ loại cảm giác không rõ là tư vị gì, sao chuyện tốt như thế
này lại không tới lượt nàng?
Tam di nương thực sự mừng muốn phát
điên rồi, cả người bà đều rơi vào trong cảm giác lâng lâng, bà chất chứa oán hận đã nhiều năm, rốt cuộc có thể buông thả rồi, bà cảm thấy vô
cùng vinh quang, nữ nhi bà sinh ra lại có thể gả vào hoàng gia.
Vậy mà, đang lúc trong đại sảnh là một mảnh kinh ngạc sững sờ, thì ở cửa
chính lại có thêm hai người nữa vén áo tiến vào, nhìn trang phục kia
giống y như đúc với vị Vân công công trước mặt này. Xem xét thấy lại là
người trong cung tới, việc này khiến cho Hạ Huyền cùng Vân công công
đang uống trà trong đại sảnh cũng đứng dậy, vừa nhìn, lại không ngờ
được, người tới hẳn là Liên công công bên cạnh Hoàng Thượng, đây chính
là Nhất Phẩm công công trong cung nha! Còn tôn quý hơn cả Vân công công
mấy phần.
Hạ Huyền và Vân công công nhìn chăm chú một, lập tức ôm quyền ra nghênh đón, “Liên công công, ngài tới có việc sao.”
Liên công công cười mị mị ôm quyền đáp lễ với bọn họ, thở dài nói: “A, ta là phụng hoàng mệnh, đến Tướng phủ tuyên chỉ.”
“Vậy xin mời…. xin mời vào.” Hạ Huyền lập tức nở nụ cười bước ra đón hắn
vào sảnh, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ, nhất thời mồ hôi lạnh tuôn
khắp người, chẳng lẽ Nguyệt Nhu được gả cho Thái tử?
Hạ Nguyệt
Nhu cũng khẩn trương nắm chặt tay của mẫu thân, kích động nhìn công công đi tới, nghĩ thầm, có phải hay không đây là thánh chỉ ban cho nàng? Có
phải là Thái tử hay không? Rốt cuộc Hạ Nguyệt Nhu vẫn hi vọng Thái tử an ổn ngồi trên vị trí của ngài, nàng không quan tâm nhân phẩm của Thái tử như thế nào, tài năng ra làm sao, chỉ cần hắn đối xử tốt với nàng, cho
nàng vinh hoa phú quý, thân phận và quyền lợi, thì nàng sẽ yêu hắn.
Mọi người trong đại sảnh vừa mới hồi hồn từ trong khiếp sợ, lại thấy thêm
một người trong cung nữa đến, không khỏi kinh hãi, chỉ thấy ánh mắt Liên công công ngay quét qua một nhóm người trước mắt, hỏi Hạ Huyền, “Xin
hỏi Hạ tướng, Thất Tiểu Thư ở đây không?”
“Ồ! Thân thể tiểu nữ
khó chịu đang ở hậu viện nghỉ ngơi.” Hạ Huyền nghe được, lập tức thở dài một hơi, vậy là thánh chỉ ban hôn với Long Hầu phủ rồi.
Liên công công vội nói, “Vậy mau mời đi ra tiếp chỉ đi!”
Hạ Huyền gật đầu một, ra hiệu bằng mắt với Lý Nguyệt Kiều, Lý Nguyệt Kiều
nào dám chậm trễ, vội dẫn hai nha hoàn liên tục bước thật nhanh khỏi
phòng khách, đi Nam sương phòng.
Mà tia thất vọng chiếu rõ ràng vào đáy mắt Hạ Nguyệt Nhu, thì đây là thánh chỉ ban hôn cho Hạ Vân Nhiễm.
Trong vườn hoa Nam sương phòng, Hạ Vân Nhiễm cũng không biết chuyện đã xảy ra ở phòng khách, nàng đang nhàm chán chơi đùa với bươm buớm! Đột nhiên
giọng nói vội vàng của Lý Nguyệt Kiều truyền đến từ hành lang bên kia,
“Nhanh đi mời Thất Tiểu Thư vào trang điểm, nhanh lên.”
Nha hoàn được ra lệnh chạy vội thở không ra hơi, vừa chạy, vừa gọi, “Thất Tiểu Thư, Thất Tiểu Thư ngài ở đâu?”
“Ta ở đây!”Hạ Vân Nhiễm bước từ trong vườn hoa ra.
“Nhanh... Thất Tiểu Thư, ngài có thánh chỉ ban đến, lão gia bảo người nhanh chóng đến đại sảnh!” Nha hoàn thở hổn hển đứt quãng nói.
Hạ Vân Nhiễm
kinh ngạc, thánh chỉ? Sao nàng lại có thể có thánh chỉ? Rất nhanh nàng
liền nghĩ ra, đại khái là Long Diệu đã cầu Hoàng Thượng rồi đi! Thật
đúng là bất thình lình.
“Nhanh, nhanh đi lấy hộp trang sức của tiểu thư ra.” Sau đó Lý Nguyệt Kiều thúc giục, cũng không kịp thay quần áo nữa.
“Mẫu thân, không cần, chúng ta đến đại sảnh luôn đi!” Hạ Vân Nhiễm cười lắc
lắc đầu, cũng chỉ là nhận thánh chỉ, mặc quần áo gì cũng không quan trọn a!
“Vậy... Vậy đi nhanh lên!”Lý Nguyệt Kiều thở dài một hơi nói, lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Hạ Vân Nhiễm vội vã theo sau Lý Nguyệt Kiều chạy tới đại sảnh, chỉ thấy
hai vị công công đang uống trà, đều hết sức kinh ngạc đưa ánh mắt quan
sát về phía này, bọn họ thật muốn nhìn xem, cô gái có thể khiến cho Thế
tử Long Hầu phủ coi trọng, sẽ có dáng dấp xinh đẹp như thế nào, chỉ thấy thiếu nữ theo Lý Nguyệt Kiều tới, trên người mặc váy gấm màu lá sen,
khoác bên ngoài sa mỏng màu xanh nhạt thêu dây leo uốn lượn, thanh lịch
như cúc, gương mặt như bạch ngọc, trong trắng lộ hồng(*), tự nhiên như
thế, lại hồn nhiên mà có như vậy. Khuôn mặt không lớn, nhỏ nhắn hạt dưa, kết hợp với ngũ quan xinh xắn, quả nhiên là mỹ nhân hiếm thấy.
(*)Trong trắng lộ hồng: Mặt trắng mịn má hồng hào.
Hạ Vân Nhiễm cúi đầu khép mắt, đứng ở sau lưng Hạ Huyền, không thấy rõ mắt của nàng, chỉ để cho người ta mơ hồ nhìn thấy một hàng lông mi dài xinh đẹp, vừa dày vừa cong. Chớp chớp, giống như cánh bướm nhẹ nhàng.
Mà cái mũi của nàng, khéo léo tựa như gương mặt bạch ngọc của nàng, vừa
cao vừa thẳng, là vẻ đẹp hoàn mỹ khiến người ta sợ hãi. Phía dưới là đôi môi mềm mại, rõ ràng không có thoa son, lại đỏ thắm căng mọng mềm mại
như vậy, quả thật còn tươi đẹp hơn cả anh đào cuối mùa.
Quả nhiên là một báu vật tuyệt hảo, mặc dù hai vị công công ở trong cung đã được
thấy vô vàn mỹ nhân, nhưng khi trông thấy Hạ Vân Nhiễm, vẫn không nhịn
được khen một tiếng.
“Đây là thất nữ nhi Vân Nhiễm của ta.” Hạ Huyền giới thiệu.
Liên công công vội đặt ly trà xuống, không dám chậm trễ chút nào, lập tức
đứng dậy hơi cúi chào nàng, quay đầu lại cầm lên thánh chỉ trên khay
tiểu công công đang bê, chuẩn bị đọc.
Hạ Huyền và một đám chủ tớ quỳ xuống tiếp chỉ lần nữa.
“Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Được biết Chi nữ Tể Tướng Hạ Huyền là Hạ Vân Nhiễm, thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái hậu và trẫm nghe được quá mức vui mừng. Nay Thế tử Long Hầu phủ vừa đến tuổi kết hôn, muốn chọn ra hiền nữ phù hợp. Nhân Hạ Vân
Nhiễm cũng đã đến tuổi đợi gả, phù hợp với Thế tử Long Hầu phủ, vì mến
mộ vẻ đẹp giai nhân, đặc biệt gả Hạ Vân Nhiễm cho Thế tử Long Hầu phủ là Long Diệu làm chính thê. Tất cả lễ nghi, giao do Lễ bộ cùng Khâm Thiên
Giám giám thị và tổ chức, chọn ngày tốt thành hôn. Bố cáo thiên hạ,
toàn gia lãnh chỉ. Khâm thử.”
Hạ Huyền nghe xong, vội vươn tay
tiếp chỉ, Liên công công lập tức nói: “Hạ tướng, chúc mừng chúc mừng,
hôm nay quả thực là song hỉ lâm môn a! Hai vị tiểu thư được Hoàng Thượng ban thưởng nhân duyên cùng một ngày, thật là có phúc.”
“Hoàng ân chiếu rọi Tướng phủ, là phúc khí Thánh thượng ban!” Hạ Huyền chắp tay ôm quyền, làm một thủ thế Tạ Thiên.
“Hai vị công công, mời ngồi xuống, tiếp tục uống ly trà.”
“Hạ tướng, cũng không cần nữa, trong cung còn có việc, Dương quý phi vẫn chờ ta về để sai khiến!” Vân công công ôm quyền nói.
“Đúng vậy! Ta cũng nên trở về bên cạnh Hoàng Thượng phục mệnh.” Liên công công cũng tỏ ý muốn rời đi.
“Tất nhiên như thế, vậy liền không giữ hai vị nữa, đi đường cẩn thận.” Hạ
Huyền ngẩng mặt cười, lúc này, Lý Nguyệt Kiều lặng lẽ lấy ra hai hà bao
nặng trĩu, Hạ Huyền nhận lấy nhét vào hai tay vị công công, “Chỉ là chút thành ý, mong rằng công công không chê.”
Hai vị công công nắm chặt phân lượng trong tay, thì biết rõ là không ít, liền cười lên, “Đa tạ Hạ tướng giữ lại, xin dừng bước.”
Hai vị công công cùng rời đi, khi đến cửa phủ thì hai người cùng nhau quay
đầu lại liếc mắt nhìn, Vân công công thở dài nói, “Ttướng gia quả nhiên
là người có phúc a! Trong vòng một ngày gả đi hai nữ nhi, còn đều là
Hoàng Thượng làm chủ hôn, từ cổ chí kim, cũng ít thấy ai được ân sủng
như này.”
“Đó là vì Hạ tướng sinh được hai nữ nhi tốt, nhưng
trong phủ vẫn còn Đại tiểu thư kia chưa có hôn phối! Không quá hai năm
nữa, chẳng phải là còn có một việc hôn sự nữa sao?”
“Cứ nhìn vào
việc Đại tiểu thư này mới là dòng chính nữ Tướng phủ, khẳng định nhân
duyên tương lai không cạn, có lẽ sẽ là Phượng Hoàng chi mệnh.”
Hai vị công công hàn huyên một lát, liền lên xe ngựa của mình rời đi.
Mà ở trong đại sảnh, Hạ Huyền nhìn hai nữ nhi được ban hôn, lòng tràn đầy
vui mừng, một là trắc phi của Nhị hoàng tử, một là chính thê của Thế tử
Long Hầu phủ, đều là chuyện vô cùng vinh dự.
Vào lúc này Hạ Vân
Tuệ mới phục hồi tinh thần từ trong vui mừng, ánh mắt không khỏi tràn
đầy vẻ hả hê, Hạ Vân Nhiễm cũng chỉ là Thế tử phi, mà nàng lại được gả
vào Hoàng thất, so với thân phận của nàng (Vân Nhiễm) thì cao quý hơn không ít!
Mặc dù còn chưa vượt qua được Vân Nhiễm, nhưng nội tâm nàng đã sớm tạo
thành đố kỵ và không cam lòng, giờ phút này, có cơ hội cho nàng ta hãnh
diện, sao có thể bỏ qua cho Vân Nhiễm được?
“Chúc mừng Thất muội! Sắp trở thành Thế tử phi Long Hầu phủ.” Nàng cười khanh khách đi tới,
cường điệu nhấn mạnh ba chữ Thế tử phi, ý vị giễu cợt vô cùng rõ ràng.
“Là muội muội phải chúc mừng tỷ tỷ mới đúng, trở thành trắc phi Nhị hoàng
tử rồi.” Hạ Vân Nhiễm mím môi cười, cũng nhấn mạnh hai chữ trắc phi kia.
Hạ Vân Tuệ hừ nhẹ một tiếng, có vẻ vô cùng xem thường, trắc phi thì như
thế nào? Còn không phải là đè ép Thế tử phi là ngươi sao?
Bên
cạnh, Hạ Vân Tích và Hạ Vân Lệ vừa đố kỵ lại vừa hâm mộ, coi như có đủ
mọi loại cảm giác khó chịu, mà đại phu nhân thì đã sớm lôi kéo Hạ Nguyệt Nhu rời đi, lúc này, đại phu nhân không hy vọng Hạ Nguyệt Nhu phải chịu thêm kích thích nữa.
Đang lúc Hạ Huyền tính toán để mọi người
tản đi, lại nghe bên ngoài có gia đinh vội vội vàng vàng đi vào, “Bẩm
lão gia, ngoài cửa có quản gia của Long Hầu phủ tới bái kiến.”
Hạ Vân Nhiễm vừa nghe là Long Hầu phủ, trong lòng khẽ nhảy, lại không lý
giải được sự vui mừng đang dâng lên, chỉ là, nghe gia đinh nói, là quản
gia tới, như vậy khẳng định Long Diệu không tới.
Hạ Huyền tự nhiên không dám chậm trễ, vội nói “Mau mời họ vào.” Quay đầu lại gọi Lý Nguyệt Kiều sai người chuẩn bị nước trà.
Chỉ thấy dẫn đầu đoàn người là một nam tử trung niên mặc áo gấm màu xanh
thẫm cất bước đi vào, vậy mà, cũng không chỉ một mình hắn tới, mà là một đoàn người. Dài đến mức nào? Nhìn nét mặt của tất cả mọi người trong
đại sảnh thì biết.
Chỉ thấy tám cái rương nặng đến trăm cân, cứ
bốn người khiêng một, nhất thời khiến phòng khách Hạ tướng phủ vốn đang
đông người cũng trở nên chật chội thêm.
Hạ Huyền trợn lớn đôi mắt hổ, Long Hầu phủ lại mang sính lễ cầu hôn đến đây? Hắn bận bịu cười nói với vị quản gia dẫn đầu đến đây, “Không biết vị quản gia đây xưng hô
như thế nào?”
“Lý Thạc bái kiến tướng gia.” Quản gia hết sức chu đáo hành lễ.
“Lý quản gia, những thứ này là...” Hạ Huyền đưa tầm mắt nhìn sang tám cái
rương đặt trong sảnh tiền, người trầm ổn bình tĩnh như ông cũng không
che giấu được sự ngạc nhiên.
“Ồ! Đây là Thế tử gia đưa một phần
sính lễ đến trước, đợi một tháng sau, Thế tử sẽ tự mình tới cửa cầu
hôn.” Quản gia cười ha hả nói.
Một phần sính lễ?
Những lời này khiến mọi người khiếp sợ, tám cái rương này nhìn đều không nhẹ,
nhưng đối với Long Hầu phủ mà nói, vẫn chỉ là một phần sính lễ đầu tiên, ý là một tháng sau, lúc Long thế tử cầu hôn còn có thể tiếp tục đưa
đến?
Khóe miệng Hạ Vân Nhiễm nở nụ cười, nàng thật đúng là không biết Long Hầu phủ Tài Đại Khí Thô (*) như thế!
(*) Tài Đại Khí Thô: Ý chỉ giàu sang, nhiều tiền của nhưng lại khoe khoang thô tục.
Lúc này Quản gia nói với gia đinh sau lưng: “Mở nắp ra để tướng gia xem qua một phen.”
Gia đinh nghiêm chỉnh tiến lên mở nắp hòm, ngay tức khắc, ở bên trong bao
nhiêu là vàng bạc châu báu, lăng la tơ lụa, kỳ trân dị bảo lóe lên như
muốn làm mù mắt người trong phòng.
Hạ Huyền cũng khẽ nhếch môi vì kinh ngạc, Long Hầu phủ ra tay thật hào phóng, hắn chỉ là nhàn nhạt
liếc qua, cũng đủ rõ những thứ châu báu này, món món đều giá trị liên
thành, toàn bộ là vật thượng đẳng, thậm chí toàn bộ những gì mà Hạ phủ
này cất giấu cũng không hơn được những thứ này.
Khóe miệng Hạ Vân Nhiễm khẽ nhếch lên cười, lúc này, quản gia tiến lên hành lễ với nàng, “Lý Thạc bái kiến Thế tử phi.”
Hạ Vân Nhiễm kinh ngạc, cách gọi thật xa lạ, nàng đưa tay hơi nâng một
chút, “Lý quản gia xin mời đứng lên, khiến ông vất vả rồi.”
“Không vất vả, đây là hôn lễ của Thế tử, là tôi tớ trong nhà há có có thể nói
đến vất vả?” Lý Thạc cười ha ha, cả người nhìn không hề giống một quản
gia bình thường, hai mắt lấp lánh có hồn, cư xử khôn khéo, bên trong lại lộ ra cỗ lực lượng hùng hồn, giống như là người luyện võ.
“Lý quản gia, xin mời vào bên trong uống trà.” Hạ Huyền đưa tay mời.
“Không dám, trong phủ còn có việc, lần sau xin phép trở lại đòi ly trà, hôm
nay tại hạ cáo từ trước.” Nói xong, ông dẫn hơn hai mươi tùy tùng rời
đi, y như lúc tới, ra về rất nhanh nhẹn gọn gàng.
Mà tám rương
sính lễ lưu lại này, khiến cho mấy người ở đây hoa cả mắt, mà Hạ Vân Tuệ mới vừa rồi còn giễu cợt Hạ Vân Nhiễm, chỉ cảm thấy xấu hổ không dứt,
tự dưng bị mất mặt, nàng là một Nhị hoàng tử phi, ban hôn cho, nhưng đến nửa cái sính lễ cũng không thấy, trái lại Hạ Vân Nhiễm, Long Hầu phủ
đưa đến sính lễ vô cùng bạo tay, có thể nói còn phong phú hơn cả hoàng
gia!
Hạ Huyền đứng ở trước một rương, đưa tay cầm lên một miếng
ngọc Lưu Ly màu xanh dương được điêu khắc, trong suốt lóng lánh, điêu
khắc tinh xảo lạ thường. Cho dù là ông, cũng hiếm khi có cơ hội nhìn
thấy, tim của ông run lên, ở trong mắt người khác, đây chỉ là sính lễ
giá trị trên trời, nhưng ở đáy lòng ông, còn có một tầng suy tư sâu hơn, đây là Long Hầu phủ thể hiện cho ông thấy thực lực, tài lực, còn có
nhân lực, vị quản gia vừa rồi đến đây, phát ra khí thế oai hùng, trong
phủ sao có thể có vị quản gia với khí thế như vậy?
Hạ Huyền quay
đầu lại thận trọng phân phó Lý Nguyệt Kiều nói: “Đem toàn bộ sính lễ này kiểm đếm lại rồi nhập kho cất giữ, không có lệnh của ta, bất luận kẻ
nào cũng không được động đến.”
“Dạ, lão gia.” Lý Nguyệt Kiều khom người lĩnh mệnh.
Còn không đợi mọi người nhìn cho kỹ, toàn bộ những món đồ sính lễ lại được
cất kín lại, được gia đinh khiêng đi. Sắc mặt của Hạ Vân Tuệ đỏ lên,
trong ánh mắt có đủ cả hâm mộ và đố kỵ, Hạ Vân Nhiễm mỉm cười đi tới bên cạnh nàng, cười nhạt một tiếng, “Tam tỷ, không cần lo lắng, mấy ngày
nữa sính lễ của Nhị hoàng tử cũng sẽ đến, nhất định sẽ phong phú hơn so
với Long Hầu phủ.”
Những lời này như vô hình bạt tai đáp lễ vào
mặt Hạ Vân Tuệ, phong phú? Sính lễ mà lần này Long Hầu phủ mang tới tới, nhất thời cho dù là hoàng gia cũng không lấy ra được, huống chi nàng
chỉ là một trắc phi, có thể có nhiều sính lễ phong phú được sao?
Hạ Vân Nhiễm càng rõ ràng hơn, Nhị hoàng tử cưới nàng ta, cũng chỉ là quan hệ lợi dụng hợp tác lẫn nhau với Hạ Huyền, đừng nói đến lễ lớn, có thể
đưa ra một chút tiền mừng cũng đã không tệ rồi, hiện tại là thời điểm
Nhị hoàng tử lôi kéo lòng người, chỗ hắn cần dùng tiền còn rất nhiều!
Làm sao có thể vì một con cờ mà tiêu tốn quá nhiều được?
Hạ Vân
Tuệ càng tức giận hơn, đây mới chỉ là phần sính lễ thứ nhất, đợi một
tháng nữa, Thế tử Long Hầu phủ tự mình tới đây, sẽ còn có phần sính lễ
thứ hai, chắc hẳn cũng sẽ không ít hơn đâu.
Tam di nương đứng một bên, sắc mặt cũng không nén được tức giận, bà lôi kéo nữ nhi nói, “Đi
thôi, chúng ta không chấp nhặt với nàng ta, nói thế nào thì nói, con vẫn đường đường là Nhị hoàng tử phi, xét cho cùng thì vẫn mạnh hơn người
nào đó chỉ được gả cho một gia tộc bình thường.”
Hạ Vân Nhiễm nghe được, lạnh nhạt không thèm nhìn, dẫn theo đán nha hoàn ra về.
Chuyện tám rương sính lễ này rất nhanh đã truyền tới phòng đại phu nhân, tách
trà trong tay đại phu nhân “choang” một tiếng rơi xuống đất, nước trà
bắn vào làn váy bà cũng mặc kệ, chỉ trừng mắt nhìn nha hoàn xác minh
hỏi, “Ngươi nói thật sao?”
Bên cạnh đó, giọng nói bén nhọn của Hạ Nguyệt Nhu cũng tò mò hỏi một tiếng, “Ngươi nói cái gì? Long Hầu phủ
tặng tám rương sính lễ?”
“Đúng vậy, nghe quản gia của Long Hầu
phủ nói, đây chỉ là một phần sính lễ đầu tiên mà thôi, một tháng sau,
Long thế tử tự mình tới cửa cầu hôn, hình như còn có thể đưa sính lễ tới nữa.” Nha hoàn đứng bên cạnh bổ sung thêm, cả đời nàng cũng chưa từng
được nhìn thấy nhiều vật phẩm trân quý như vậy, giống như nàng chỉ được
nhìn thấy thôi, cũng cảm thấy là một loại vinh dự rồi.
Bọn nha
hoàn biết tin tức này đối với đại phu nhân và đại tiểu thư mà nói cũng
không phải chuyện vui, quả nhiên, sắc mặt của đại phu nhân và đại tiểu
thư sầm lại vô cùng khó coi, họ vội vã thu lại vẻ mặt.
Sắc mặt
đại phu nhân đầy nghi vấn, không biết đang trầm tư suy nghĩ điều gì, ở
bên cạnh, vẻ mặt Hạ Nguyệt Nhu tràn đầy oán hận, da thịt trắng như tuyết giờ đen như đáy nồi, trong Tướng phủ này đãi có một vị tiểu thư khác gả vào Hoàng thất trước nàng một bước không nói, giờ Hạ Vân Nhiễm lại còn
nhận được tám rương sính lễ nữa?
Cho dù là chuyện nào, thì nàng cũng đều không thể chấp nhận được.
“Mẫu thân, Hạ Vân Tuệ có tư cách gì để làm trắc phi của Nhị hoàng tử?” Hạ
Nguyệt Nhu hung hăng khẽ gọi, đây mới là điều khiến nàng đau lòng nhất.
Đại phu nhân nhíu nhíu mày, đã sớm nghĩ thông suốt, tất nhiên lão gia muốn
âm thầm ủng hộ Nhị hoàng tử, giờ đã không thể gả Hạ Vân Nhiễm được nữa,
như vậy thì nhất định ông phải chọn một người con gái khác để gả cho Nhị hoàng tử.
“Nguyệt Nhu, đừng nóng vội, đây là một nước cờ phụ
thân đi để lót đường cho con, con chớ quên, lúc đầu ta đã nói với con,
chỉ là đổi Hạ Vân Nhiễm này thành Hạ Vân Tuệ mà thôi, chuyện này cũng
không ảnh hưởng đến ân sủng sau này của con.” Đại phu nhân khuyên nhủ,
chỉ sợ nữ nhi tức đến hồ đồ.
Nhưng trong lòng Hạ Nguyệt Nhu vô
cùng oán hận, với nàng mà nói, Hạ Vân Tuệ, cũng chỉ là một người thấp
kém không chịu nổi chẳng khác gì nha hoàn trong nhà, tại sao lại có thể
gả vào Hoàng thất chứ? Cùng hưởng Phú Quý với nàng sao? Nàng ta thì có
tư cách gì?
Nam sương phòng, hôm nay Lý Nguyệt Kiều đúng là vừa
oán lại vừa vui, vốn dĩ đạo thánh chỉ đầu tiên, nên đề tên Hạ Vân Nhiễm
mới đúng, bây giờ lại đổi thành Hạ Vân Tuệ, tuy nói Hạ Vân Nhiễm cũng
không kém hơn, được chỉ hôn cho Long thế tử, còn được nhận sính lễ nặng
như vậy, nhưng thân phận lại chênh lệch cách xa quá, một gả cho hoàng
gia, một gả cho Hầu phủ
Bạn đang đọc truyện Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.