Chương 71: Bắt Người
Beta – Oa Lạc, Đặng Trà MyCẩm Triêu giận đến mức xiết chặt tay!
Tống Diệu Hoa thật là được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn dựa vào cơ hội này hãm hại mẫu thân sao? Gan của bà ta cũng lớn thật!
Cũng là lỗi của nàng, lúc ấy không nên ngại chứng cớ chưa đủ, trực tiếp
vạch mặt bà ta với phụ thân, xem bà ta có thể sống tốt được hay
không!
Cẩm Triêu phẫn nộ một lúc thì lại tự
trách mình, nàng quá xem thường Tống Diệu Hoa rồi. Đương nhiên, chuyện phụ thân hiểu lầm mẫu thân là chuyện ngoài dự đoán của nàng,
nàng biết phụ thân gần đây lạnh nhạt với mẫu thân, nhưng không biết
bọn họ có khúc mắc sâu như vậy.
“Việc này cũng
qua rồi, đại tiểu thư không cần tức giận. Nô tài đến đây không phải
là vì việc này.” Bích Y dừng một chút, nói tiếp, “Tối hôm nay, Tống di nương dẫn theo một vị phu nhân tầm ba bốn mươi tuổi đền Cúc
Liễu các, nô tỳ cảm thấy nghi hoặc. Nên đứng ngoài cửa nghe lén… Tiểu thư không biết đâu, nha đầu kia trước kia hầu hạ Vân di nương đấy…”
Nàng ấy kể chuyện Ngọc Bình vạch trần Kỷ thị.
Cố Cẩm Triêu nghe xong thì tỉnh táo hẳn lên, nhưng trong lòng lại lạnh dần.
“Lúc ấy Ngọc Bình nói những lời này, phụ thân phản ứng ra sao?” Cẩm Triêu hỏi Bích Y.
Bích Y ngẫm nghĩ: “Nô tài không nghe được gì, nhưng hình như lão gia
gạt bộ chén trà xuống đất, làm nô tỳ giật cả mình!”
Thanh Bồ thấy sắc mặt Bích Y cực kỳ lúng túng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư… Người xem việc này…”
Cẩm Triêu lẩm bẩm: “… Phụ thân tin.”
Ông ấy tin nên mới tức giận như thế. Cẩm Triêu ngồi trên giường gạch suy nghĩ, Bích Y nói ngày mai phụ thân sẽ đến tìm mẫu thân, nàng có thể nói trước cho mẫu thân việc này, đợi đến lúc phụ thân đến
chất vấn bà, chỉ sợ mẫu thân sẽ thêm tức giận.
Nhưng nha đầu Ngọc Bình vì sao lại xuất hiện? Tống Diệu Hoa đưa bà ta
từ chỗ nào đến đây? Vì sao bà ta tình nguyện vạch trần mẫu
thân. Còn nữa… Dựa theo lời nói của Ngọc Bình, Vân di nương chết
không phải là ngoài ý muốn, mà là có người động tay động chân, người
này chắc chắn không phải là mẫu thân.
Cẩm Triêu cực kì hiểu rõ Kỷ thị, bà làm sao có thể hại nha đầu lớn lên với mình!
Nếu như không phải mẫu thân, thì có thể là ai được chứ?
Lúc đó ai là người đã giết Vân di nương đây?
Bất luận như thế nào, vì sao bà ta tìm được nha đầu Ngọc Bình này?
Những việc này một mình bà ta cũng không làm được. Hơn nữa nàng cũng
không rõ ràng chuyện của Vân di nương năm đó lắm, phải đi tìm Từ ma
ma hỏi chuyện mới được!
Trước hết, Cẩm Triêu bảo
Bích Y trở về Cúc Liễu các, không được kinh động đến người khác, rồi
bảo Thải Phù và Bạch Vân đi đến trông cửa thùy hoa, ngăn việc Tống di nương suốt đêm mang người ra ngoài, sau đó nàng dẫn theo Thanh Bồ
đi đến chỗ mẫu thân.
Mẫu thân đã ngủ rồi, Từ ma
ma nằm ở giuờng nhỏ phía sau bình phong gác đêm. Nghe được tiếng
đập cửa, bà vội mặc quần áo ra mở cửa, đã thấy Cố Cẩm Triêu ăn mặc
chỉnh tề đứng ngoài cửa, hạ giọng hỏi nàng: “Đại tiểu thư, đã trễ
như vậy…”
“Từ ma ma, đã trễ như vậy, nếu như không
phải có việc gấp ta sẽ không đến đây.” Cẩm Triêu tỉnh táo, “Bây
giờ bà đi tìm Tiết Thập Lục, giữ cửa thùy hoa. Nếu có người muốn
ra ngoài, kiên quyết ngăn cản. Nếu phát hiện một phu nhân lạ mặt tầm ba bốn mươi tuổi, lập tức dẫn tới đây!”. Nàng sợ Thải Phù và Bạch
Vân hai người ngăn cản không được. Nếu như Ngọc Bình có vấn đề, Tống
Diệu Hoa chắc chắn phải mang bà ta ra ngoài, tránh để ngày thứ
hai bại lộ chân tướng.
Từ ma ma sững sờ một chút, đại tiểu thư đang nói cái gì?
Bảo hộ viện chặn bắt người ở cửa nhà mình. Việc này tiểu thư khuê phòng nên làm hay sao?
“Đại tiểu thư, ngài đây là…” Từ ma ma muốn hỏi lại cho rõ ràng.
Cẩm Triêu nhẹ gật đầu dặn dò Thanh Bồ: “Em và Từ ma ma đi tìm hộ vệ, trên
đường nói rõ mọi chuyện. Bà nhanh đi đi, sợ là đi xong người đã rời đi
rồi.”
Từ ma ma thấy Cẩm Triêu thận trọng như thế, bèn vội vàng mặc quần áo cùng Thanh Bồ đi tìm Tiết Thập Lục.
Cẩm Triêu hít một hơi thật sâu, đẩy tấm bình phong đi vào phòng trong.
Kỷ thị đang ngủ, khuôn mặt gầy khô của bà đặt ở trên gối. Bà ngủ
rất không an ổn, luôn nói mớ, nhưng Cẩm Triêu không nghe được bà nói gì. Ban đêm vất vả lắm mẫu thân mới ngủ yên được.
Cẩm Triêu không muốn gọi Kỷ thị dậy.
Nhưng việc này mẫu thân phải biết, nàng muốn hiểu rõ ràng sự việc để chất vấn phụ thân.
Nàng quyết định gọi Kỷ thị dậy. Nàng chỉ vỗ vai Kỷ thị, bà liền mở mắt ra. Đảo mắt một vòng, mới nhìn thấy Cẩm Triêu, bà nhoẻn khóe
miệng cười, dịu dàng ôm Cẩm Triêu vào lòng: “Triêu Tỷ Nhi của ta
vì sao lại đến thăm ta trong mơ vậy…”
Cố Cẩm Triêu nghe được mùi thuốc nhàn nhạt trên người mẫu thân, mũi không nhịn được đau xót.
“Mẫu thân, con đến tìm người. Con dìu người ngồi dậy trước đã…, có
chuyện quan trọng muốn nói cho người biết.” Cẩm Triêu cầm gối
lớn đến cho mẫu thân dựa vào, xếp chăn gấm đỏ trên giường dịch ra
một bên, rồi ngồi bên giường chậm rãi nói: “Mẹ hãy nghe con nói,
nhưng không nên nổi giận, chuyện này không đáng để tức giận.”
Kỷ thị mỉm cười gật đầu: “Vì sao con lại nói chuyện với ta giống như nói chuyện với trẻ con vậy…”
Cẩm Triêu thật sự cười không nổi, nàng nắm tay mẫu thân: “Hôm nay… Bây giờ cũng đã qua giờ tý rồi, chuyện là ngày hôm qua, Tống di nương
đã tìm được nha đầu trước đây của Vân di nương, tên là Ngọc Bình,
người còn nhớ không?”
Kỷ thị thở dài: “Nhớ chứ.
Khi đó Vân di nương khó sinh mà chết, nha đầu sắc thuốc Thúy Bình bị loạn côn đánh chết, Ngọc Bình bị đuổi khỏi phủ. Lúc đó ta thấy Thúy Bình đáng thương, thay nàng ấy cầu tình với phụ thân con,
phụ thân con lại không chịu tha thứ… Ngọc Bình hiện giờ có khỏe
không?”
Cẩm Triêu gật đầu: “Cũng may. Chỉ là lần
này bà ấy đến, nói về cái chết của Vân di nương năm đó… Vân di nương bởi uống nhầm chén thuốc trợ sản mà sinh non, lại vì khó
sinh mà chết. Nhưng Ngọc Bình nói thuốc không thể lấy nhầm được, là
có người cố ý thay đổi, lúc đó không có nhiều người được đi vào
bếp của Vân di nương, bà ta nghi ngờ mẹ thay đổi thuốc. Phụ thân
nghe xong có vẻ là đã tin, ngày mai muốn tới tìm mẹ hỏi xem. Mẫu
thân, mẹ ngẫm lại đi, lúc ấy trừ mẹ ra, còn có ai đi vào phòng
bếp của Vân di nương hay không, phải chăng là có người đổi
thuốc?”
Kỷ thị nghe xong sợ run người, bà ấy không kịp phản ứng, hoặc là có chuyện gì quá khó hiểu rồi.
Cẩm Triêu nắm chặt tay của bà, Kỷ thị lắc đầu: “Phòng bếp kia, ở ngay
bên cạnh sân của Vân di nương, ngoại trừ ta cùng hai nha đầu, cả bà
tử cũng không thể vào.”
Cẩm Triêu nhẹ giọng nói:
“Lời Ngọc Bình nói chưa hẳn có thể tin, nói không chừng là
chính nàng ta đổi thuốc rồi vu oan cho mẹ. Đợi ngày mai phụ thân
đến hỏi, mẹ có thể nói như vậy hay không? Tóm lại không thể nhận được, việc này rất kì lạ. Riêng việc vì sao Tống di nương tìm
được Ngọc Bình cũng cần phải cân nhắc, nhưng con chưa tìm được
manh mối gì, ngày mai mẹ nói chuyện với phụ thân, cũng không nên tức giận… Mẹ cảm thấy thế nào?”
Kỷ thị gật
đầu, lập tức cười cười: “Ta biết rồi, con mới đây đã khôn lớn, biết
đến chỉ bảo mẫu thân. Mẫu thân đã biết rồi.”
Mẫu thân có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, Cẩm Triêu an tâm thêm vài phần.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Cẩm Triêu đi đến trước cửa, nhìn
thấy Thanh Bồ nắm lấy cổ áo một phu nhân, Tiết Thập Lục cùng một
hộ viện khác xách theo hai nha đầu đến đây. Từ ma ma sắc mặt tái
nhợt đứng bên cạnh nói khẽ: “… Đại tiểu thư, đúng người dự đoán.”
Vốn dĩ là Tống di nương sợ đêm dài lắm mộng, muốn nhanh chóng đưa Ngọc
Bình ra ngoài. Tống di nương sai hai nha đầu trong nội viện che chở phụ nhân này xuất phủ, gặp phải Thải Phù, Bạch Vân ngăn cản ở cửa thùy hoa, hai nha đầu này hay làm việc nặng, lực tay cực lớn, Thải
Phù, Bạch Vân ngăn trở không kịp, may là Từ ma ma và Thanh Bồ mang
theo Tiết Thập Lục đến.
Hai nha đầu này làm sao đấu lại Tiết hộ vệ, lúc này cũng bị xách đến đây.
“Đại tiểu thư, bây giờ người muốn làm sao?” Tiết Thập Lục hỏi Cẩm Triêu, hắn bây giờ đã có vài phần tin phục Cố Cẩm Triêu rồi.
Cẩm Triêu cười nói: “Trói hai nha đầu này đến tây phòng, đưa Ngọc Bình đến gian nhà đông, ta đến nói chuyện với bà ta.” Rồi nàng nghiêng đầu nói với Từ ma ma: “Mẫu thân tỉnh rồi, chắc tối nay bà ấy
không ngủ được đâu, bà an ủi bà ấy một chút.”
Từ ma ma gật đầu: “Đại tiểu thư cứ yên tâm, nô tài đã hiểu!”
Bà nghe xong việc này, trong lòng cực kì phẫn nộ và khiếp sợ,
không ngờ… Tống di nương dám vu oan cho phu nhân như vậy! Bà ta chỉ
là thiếp thất, thật quá kiêu ngạo rồi!
Ngọc
Bình nghẹn ngào khóc nức nở, bị Thanh Bồ đẩy đến gian nhà đông.
Tóc tai bà ta rối bời, toàn thân run rẩy quỳ trên sàn nhà bằng
gỗ.
Thanh Bồ đứng cạnh Ngọc Bình, ngón tay khẽ nhúc nhích. Ngọc Bình nếu dám quay người bỏ chạy, nàng ấy có thể lập tức
đánh bà ta nằm trên đất!
Cẩm Triêu ngồi lặng yên trên ghế thái sư nhìn Ngọc Bình, mãi lâu không nói gì.
Tính toán tuổi, bà ta có lẽ chỉ mới 30, nhìn khuôn mặt có vẻ già nua, ở trước mặt nàng sợ đến nỗi không dám ngẩng đầu, đoán
chừng mấy năm nay sống cũng không tốt mấy. Giọng nàng nhu hòa:
“Bà không cần sợ, nói đến, khi còn bé ta cũng cũng đã gặp bà, ta là Cố gia Đại tiểu thư. Bà thật sự là nha đầu của Vân di nương à?”
Ngọc Bình rất sợ hãi, bà ta nói với Cố Đức Chiêu những lời kia chỉ
vì Tống di nương muốn bà ta khẳng định một chút. Tống di nương
sợ ngày mai bà ta phải đối chất với người khác, muốn đưa bà ta
ra ngoài trong đêm. Lúc bị Thải Phù và Bạch Vân ngăn lại, bà ta đã sợ cực kì.
Bà ta bị một nha đầu đưa đến đây, chỉ biết nghe người xung quanh nói chuyện, cũng không dám nhìn.
Là Cố gia Đại tiểu thư sao? Là cô bé do phu nhân ôm tới Thông Châu! Ngọc Bình ngẩng đầu nhìn thử, lại thấy một nữ tử khuê các tầm 15, 16
tuổi ngồi trước mặt mình, mặc một bộ đồ đỏ thẫm, mang giày
vải bồi, váy nguyệt hoa trắng, tóc chải đơn giản, chỉ búi một búi tóc nhỏ, phía sau trải dài, hai vành tai mang hoa tai ngọc
san hô đỏ. Tuy không ăn diện cầu kỳ nhưng dáng vẻ xinh đẹp, quý khí bức người.
Ngọc Bình nhỏ giọng nói: “Kính chào đại tiểu thư, đúng vậy… Nô tỳ vốn là người hầu của Vân di nương.”
Cẩm Triêu dừng một chút, lại nói: “Ta có nghe bà nói Vân di nương chết là
do mẫu thân của ta hạ độc? Thật sự là như thế à, hay là… Tống di nương
bảo bà nói dối đúng không?”
Ngọc Bình vội vàng
khoát tay: “Nô tỳ nói thật! Không phải là lời Tống di nương bảo
đâu, nô tỳ, nô tỳ cũng cảm thấy việc này là không thể… Nhưng
mười phần là do phu nhân đổi thuốc!”
Giọng Cố
Cẩm Triêu lạnh dần: “Ngươi không chịu nói thật, nha đầu bên cạnh
ngươi cũng không cho ngươi được dễ chịu đâu!”
Ngọc Bình bị dọa vội vàng dập đầu: “Nô tỳ cho dù khổ đến thế
nào, cũng không vô duyên vô cớ oan uổng người khác!”
Thanh Bồ thấy Ngọc Bình mạnh miệng như thế, bèn đi đến bên người Cẩm
Triêu: “Không bằng nô tỳ hành hạ bà ta một chút, nhìn bà ta nhu nhược như vậy, ai biết được lại mạnh miệng như thế, người như
vậy không ăn khổ là không nói đâu…”
Thanh Bồ chính là cố ý nói cho Ngọc Bình nghe.
Bạn đang đọc truyện Lương Trần Mỹ Cẩm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.