Chương 19: Ngày Đầu Năm
Cố Lan ngồi suy tư trong phòng, từ lúc nàng ta phát hiện ra vẻ
khác lạ của Cố Cẩm Triêu, nàng ta vẫn chẳng tài nào yên tâm cho được.
Hôm qua nói chuyện với mẫu thân, mẫu thân chỉ bảo thuyền đến đầu cầu ắt
sẽ thẳng, dù sao ưu thế vẫn nằm trong tay nàng ta, chỉ cần biết lợi dụng thì sợ gì một Cố Cẩm Triêu chứ!
Đã có lời an ủi của
mẫu thân, trong lòng nàng ta cũng buông lỏng phần nào. Chỉ cần nàng ta
còn điều khiển được Cố Cẩm Vinh, đợi Kỷ thị chết rồi, Cố gia này chẳng
phải sẽ là thiên hạ của mẹ con nàng ta ư!
Tối nay mời cậu ta đón giao thừa, cậu ta vốn đã đồng ý, vậy mà cuối cùng lại thất
hứa. Cậu ta luôn quan tâm Nhị tỷ là nàng ta đây nhất, nàng ta nói thích
ngà voi điêu khắc, cậu ta liền tốn thời gian đi học vì nàng ta! Cớ sao
lại lỡ hẹn?
Cố Lan biết Cố Cẩm Vinh là người ưa mềm
không ưa cứng, đã lỡ hẹn rồi, nàng ta sẽ chờ, nàng ta không tin đệ đệ mà nàng ta nắm chắc trong lòng bàn tay này không mềm lòng.
Nghe nói Cố Cẩm Vinh tới rồi, trong lòng nàng ta cười thầm nhưng vẫn ra vẻ
là tỷ tỷ đầy tình thương, vội lên đón cậu ta, mời cậu ta vào phòng uống
trà ăn điểm tâm.
Hai tỷ đệ nói chuyện một lát, Cố Cẩm Vinh chợt hỏi: “Nhị tỷ, tỷ nói xem, nếu là tỷ nghe được câu thơ ‘Thường nga ứng hủy thâu linh dược, Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm’ thì sẽ có
cảm giác gì?”
Cố Lan cười nói: “Thường nga ứng hủy thâu linh dược đương nhiên là tự trách rồi. Vốn chính là như vậy.”
Cố Cẩm Vinh lại cảm thấy chắc hẳn Cố Lan không hiểu câu thơ này lắm, vừa
lúc Tử Lăng mang hoa quả vào, Cố Cẩm Vinh liền thấy một bên mặt bị
thương của nàng ta, có vẻ như bị sưng, còn có dấu tay nữa, trông rất khó coi, cậu bèn hỏi nàng ta bị làm sao.
Cố Lan dịu dàng thở dài: “Vốn không muốn nói với đệ… Tử Lăng lỡ phạm trường tỷ, bị tỷ
ấy cho người vả miệng, ta ở bên cạnh không ngăn được nên đành chịu. Được rồi, đệ cũng không nên đi tìm trường tỷ hỏi làm gì, làm loạn khiến tỷ
đệ không vui sẽ không tốt!” Nàng ta cố ý dặn dò Tử Lăng không được bôi
thuốc tiêu sưng lên, mục đích là để Cố Cẩm Vinh nhìn thấy.
Cố Cẩm Vinh chau mày: “… Trường tỷ thật không nói lý lẽ, lại đánh người ta đến nỗi này.” Chẳng hiểu sao, cậu đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Cẩm
Triêu lúc nãy, cảm thấy có lẽ Cố Cẩm Triêu cũng không phải là người như
thế. Nhưng ngẫm lại trước đây tỷ ta cũng đánh mắng nha đầu bà tử thường
xuyên, cũng không phải là không thể, cậu bèn nói: “Tính tình trường tỷ
không tốt lắm, đừng động đến tỷ ấy là được.”
Cố Lan cười gắp cải thìa cho cậu, nghe vậy thì nụ cười thoáng ngưng lại, sau đó lại cười rộ lên.
“Tỷ cũng biết thế, chỉ là hôm nay tỷ ấy xử phạt nha đầu của tỷ ấy, đệ có biết việc này không?”
Cố Cẩm Vinh gật đầu, việc này ồn ào, cậu cũng có nghe nói, nhưng cũng chỉ là xử phạt nha đầu mà thôi, sao cậu lại để ý cho được.
“Nha đầu kia hầu hạ tỷ ấy lâu rồi, huynh trưởng nàng ta sinh bệnh không có
tiền chữa, bèn mượn tiền của trường tỷ. Trường tỷ lại không chịu cho
mượn, nói nàng ta ăn của tỷ ấy dùng của tỷ ấy, chẳng nhẽ huynh trưởng
sinh bệnh cũng muốn lấy tiền của tỷ ấy ư. Nha hoàn kia không còn cách
nào khác, đau lòng huynh trưởng nên bèn trộm một miếng ngọc mà tỷ ấy đã
không dùng từ lâu rồi để đi cứu huynh trưởng, kết quả là bị bắt…”
Nói đến đây bèn hạ giọng xuống, Cố Cẩm Vinh bất giác hỏi lại: “Vậy bây giờ nàng ta sao rồi?”
Cố Lan nói: “Bị trói, đánh không ra hình người nữa! Bây giờ đã bị điên
rồi!” Sau đó lại khẽ thở dài, “Lúc tỷ nghe nói chuyện này, nghĩ thầm
bình thường nha đầu kia cũng là người ôn hòa, làm người luôn trung thực, lần này chỉ vì huynh trưởng bị bệnh. Nhưng cũng không đến nỗi bị đánh
chết chứ… Tỷ muốn khuyên can,” Cố Lan cười khổ, “Nhưng tỷ đúng là không
biết lượng sức, không khuyên được mà còn khiến Tử Lăng bị đánh, vẫn là
tỷ vô dụng…”
Tử Lăng lại nói: “Tiểu thư đừng nói vậy, nếu không phải là người ngăn cản đại tiểu thư, xin đại tiểu thư tha cho Lưu Hương cô nương một con đường sống thì chỉ e hôm nay Lưu Hương cô
nương đã phải bỏ mạng rồi! Cô nương ấy chỉ bị đuổi ra giao cho quan phủ, coi như cũng là tốt rồi.”
Cố Cẩm Vinh nghe Cố Lan nói chuyện xong thì cả người nguội lạnh.
“Tỷ ta… Độc ác như vậy ư, không màng cả nhân tình ư?”
Cố Lan lại kéo cậu ta, khẽ nói: “Lần này đệ cũng đừng đi hỏi tỷ ấy nữa,
lần trước đệ hỏi, tỷ ấy liền sinh lòng nghi ngờ tỷ, chẳng cho tỷ chút
sắc mặt tốt nào, chỉ sợ cũng đang oán giận tỷ đó, bởi vậy nên mới đánh
Tử Lăng…” Nói xong liền rơi nước mắt, “Chỉ thương cho Lưu Hương cô
nương, nếu không phải nàng ta muốn cứu tính mạng huynh trưởng thì sao có thể rơi vào kết cục này…”
Cố Cẩm Vinh lập tức đứng
lên, đi đi lại lại trong phòng, nhất thời không biết nói gì cho phải,
tức giận đến nỗi run cả tay: “Quả nhiên tâm tư như rắn rết…” Nhìn Cố Lan lo lắng cho mình, cậu lại an ủi nàng ta, “Nhị tỷ đừng lo lắng, đệ sẽ
không đi hỏi tỷ ấy nữa đâu!”
Cậu chỉ hận sao mình lại có một người tỷ tỷ như thế! Mỗi ngày cậu còn phải làm ra vẻ hòa thuận
với tỷ ta, chẳng thể vạch mặt tỷ ta trước mặt mẫu thân! Chẳng bằng nói
chuyện này với mẫu thân, để mẫu thân dạy dỗ lại Cố Cẩm Triêu… Không
được, mẫu thân hẵng còn đang bệnh nặng, sao có thể để bà biết Cố Cẩm
Triêu làm những chuyện như thế được! Chẳng phải sẽ khiến mẫu thân tức
chết ư, ngay cả cậu nghe được mà còn tức giận đến mức này nữa là.
Cố Cẩm Vinh trở về Tĩnh Phương trai, trái lo phải nghĩ nên không ngủ được, nghĩ tới hôm nay là Trừ Tịch, trước năm mới mà Cố Cẩm Triêu còn suýt
đánh chết nha đầu của tỷ ta! Chỉ bởi vì nàng ta muốn cứu huynh trưởng
thôi ư! Cậu lại ngồi xuống, việc lần trước cậu đã hiểu lầm Cố Cẩm Triêu, vậy lần này thì sao? Cậu cũng nên hỏi rõ ra mới phải, bởi vậy trời còn
chưa sáng, cậu đã cho Thanh Tu đi tìm một nha đầu trong viện Thanh Đồng
tới.
Nha đầu kia chỉ phụ trách quét rác, làm việc ở chuồng ngựa. Nghe nói đại thiếu gia tìm nàng ta liền bị dọa tới nỗi run rẩy.
Cố Cẩm Vinh trực tiếp hỏi nàng ta: “Ngươi có biết chuyện Lưu Hương bị đánh đuổi khỏi phủ là do đâu không?”
Giọng tiểu nha đầu run run: “Nô tỳ không rõ lắm… Nghe ma ma coi chuồng ngựa
nói, huynh trưởng của Lưu Hương cô nương bị bệnh, cô ấy trộm… trộm vàng
của tiểu thư, bị bắt…”
Cố Cẩm Vinh nghe thấy mà lòng lạnh mấy phần, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiểu nha đầu đã sắp khóc đến nơi: “Không… Không biết ạ, Lưu Hương cô hương
điên điên khùng khùng, nói năng không rõ ràng… Sau đó bị đuổi đi rồi.”
Cố Cẩm Vinh lại hỏi: “Lưu Hương làm sao mà bị điên, bị đánh đến điên ư?”
Tiểu nha đầu lại càng không biết, nàng ta chỉ lo quét rác, ma ma nói mấy câu với nàng ta đã là ân lớn rồi, đúng rồi… Lạp xưởng! Tiểu nha đầu nhớ
mình được nếm một miếng, vị rất thơm ngon, lại nghĩ đến những lời khoác
lác của ma ma kia, sau đó lắp bắp nói: “Là bị đánh… Thanh Bồ cô nương
đánh mạnh tay lắm! Ma ma chuồng ngựa cũng giúp nữa, tiểu thư còn thưởng
lạp xưởng và tương ngỗng!”
Nghe đến đó thì còn gì
không rõ nữa, trong lòng Cố Cẩm Vinh lạnh lẽo. Quả nhiên tỷ ta là người
như thế… Vậy mà cậu còn cảm thấy có lẽ Cố Cẩm Triêu không phải vậy, quả
là buồn cười!
Cậu bảo Thanh tu thưởng cho nha đầu kia ít tiền, tiểu nha đầu vui sướng nhận lấy rồi đi. Cậu đứng trước cửa sổ
thư phòng, nhìn bóng đèn lồng thấp thoáng, trong lòng ngập những thất
vọng và giận dữ.
Giờ mẹo Cẩm Triêu trở lại viện Thanh Đồng ngủ được hơn nửa canh giờ rồi dậy. Đã là ngày đầu năm rồi, đèn
trường thọ nàng thắp trong chén nhỏ vẫn còn sáng, Thải Phù nói: “Cả đêm
nô tỳ vẫn xem, rất sáng đấy ạ.” Khuôn mặt nàng ấy đỏ rực như bị gió lạnh thổi.
Quả thật trông đèn trường thọ cho nàng chẳng
dễ dàng gì. Cẩm Triêu cười khen nàng ấy, lại thưởng cho nàng ấy một đôi
khuyên tài bằng vàng. Thải Phù được Cẩm Triêu khen lại ngốc ngếch nói:
“Nô… Nô tỳ chỉ mong tiểu thư bình an, sống lâu trăm tuổi…” Đèn trường
thọ được đốt để cầu phúc.
Mấy hôm nay xem cách làm
việc của tiểu thư, nàng ấy cảm thấy mình càng lúc càng thích tiểu thư,
tiểu thư đối với các nàng rất ôn hòa, hơn nữa gặp chuyện còn tỉnh táo,
túc trí đa mưu. Cả đêm không chợp mắt để trông đèn trường thọ cũng là do nàng cam tâm tình nguyện.
Đã là năm thứ 6 Long Khánh rồi.
Nếu là đầu năm thì phải ăn mặc vui vẻ một chút, Thanh Bồ tìm cho nàng một
bộ đồ thêu hoa hạc màu đỏ, dùng trâm hoa sen khảm thạch mà bình thường
không dùng. Thanh Bồ ngắm tiểu thư trong gương, lại càng cảm thán tuy
tiểu thư chỉ mặc thoải mái, không dùng son phấn nhưng đôi môi vẫn đỏ
mọng, làn da như ngọc, đôi mắt như làn nước trong suốt, ngập ánh sáng,
khiến người ta chìm vào trong đó.
Cẩm Triêu thấy Thanh Bồ mãi không đeo khuyên tai cho nàng, bèn cười nói: “Sao lại đứng ngây ra đó rồi?”
Thanh Bồ giật mình xấu hổ: “Tiểu thư đẹp quá nên nô tỳ nhất thời thất thần ạ.”
Cẩm Triêu chỉ cười không nói, nàng không quá để ý vẻ ngoài.
Giờ Thìn phải bày tam sinh thục thực trước bàn thờ tổ tiên, bày đồ ăn chay
trước tượng thần, còn có cả tiền giấy và lá vàng. Phụ thân dẫn mọi người đi tế bái. Tế bái tổ tiên xong, con cháu phải quỳ lạy phụ thân và mẫu
thân, đợi xong lễ tiết rồi, Cố Tịch kéo Cố Y đến tìm Cẩm Triêu cắt hoa.
Phụ thân liền cười các nàng: “Dạo này các con lại thích tìm Triêu Tỷ Nhi chơi trò này ư?”
Cố Tịch nhỏ giọng đáp: “Trường tỷ khéo tay, chắc chắn làm đẹp lắm ạ!”
Cố Lan đứng bên người phụ thân, nàng ta mặc bộ đồ dệt hoa, làm nổi bật
khuôn mặt nhỏ nhắn như trăng rằm. Nàng ta nhìn Cố Tịch nắm tay Cẩm
Triêu, bèn cảm thấy kỳ lạ.
Cố Tịch nhát gan, chẳng dám thân thiết với ai ngoài Cố Y, vậy mà bây giờ lại nắm tay Cố Cẩm Triêu.
Cố Lan bèn cười hỏi Cố Tịch: “Cũng lâu rồi nhị tỷ chưa cắt hoa, Tịch Tỷ Nhi có cho Nhị tỷ chơi cùng không?”
Cố Tịch nhỏ tuổi nhất, tính cách lại hay ngượng, mọi người đều thích nói đùa với cô bé.
“Đương nhiên là được ạ…” Cô bé nói xong liền thấy vẻ mặt Cố Lan không đúng
lắm, ngay cả phụ thân cũng không cười nữa. Cô bé lo lắng trong lòng,
chẳng biết mình có nhỡ lời gì không.
Cẩm Triêu lại vỗ tay cô bé, cười nói: “Nhị muội muốn chơi thì nhanh một chút, bằng không bọn ta sẽ để muội lại đấy nhé!” Sau đó nàng lại cáo lui với phụ thân,
ba người về viện Thanh Đồng cắt hoa, lấy giấy Ô Kim cắt hồ điệp, bươm
bướm, châu chấu, đồng tiền to bằng nắm tay, trông đến là vui mắt. Cẩm
Triêu cài hoa giấy lên đầu Cố Tịch, thấy muội ấy cười khanh khách.
Cố Y vốn tính yên lặng, hôm nay cũng cười cười nhìn các nàng. Ba người làm rất nhiều, đưa cho bà tử mang về, chơi một lát, Cố Tịch nắm tay Cẩm
Triêu hỏi nàng: “Không phải Nhị tỷ bảo tới đó ư, sao bây giờ vẫn chưa
tới ạ? Có phải vừa rồi muội nói sai không ạ?”
Cẩm Triêu lắc đầu: “Chắc là có việc rồi… Muội đừng suy nghĩ nhiều.
Bạn đang đọc truyện Lương Trần Mỹ Cẩm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.