Chương 86: Thành Khẩn
Một lát sau, mưa to cũng dứt, Cẩm Triêu bảo Đông ma ma đến Tĩnh Phương Trai, nói cho Cố Cẩm Vinh nghe chuyện của Ngọc Hương và Tôn quản sự ngày hôm qua.
Cẩm Triêu nghĩ lại cách làm của bản thân, nàng đối với Cố Cẩm Vinh là thương xót vì đệ ấy không may mắn,
lại giận đệ đệ không tranh giành. Nhưng không thể để cho đệ đệ tự sinh
tự diệt được. Sau khi mẫu thân chết nàng đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao
Cố Cẩm Triêu cũng chưa trưởng thành nên luôn cần người chỉ bảo. Nàng nói với đệ ấy chuyện của Tống di nương và Cố Lan cũng có thể khiến đệ ấy
suy nghĩ kỹ một chút tránh sau này lại sai lầm như vậy.
Cố Cẩm Vinh nghe dứt lời của Đông ma ma nói, vừa tức vừa giận, mà nhiều
hơn vẫn là hối hận, cậu cắn môi không nói ra lời, nước mắt không cầm
được mà rơi xuống.
Tuy cậu biết Cố Lan lòng lang dạ
thú nhưng chưa bao giờ cậu có cảm giác đau tận xương tủy như bây giờ!
Cấu kết với Tôn quản sự hại chết mẫu thân? Ly gián cậu và trưởng tỷ?
Đáng hận nhất không phải là hành động của Tống di nương và Cố Lan mà
đáng hận nhất chính là cậu đã tin tưởng bọn họ lâu như vậy, hãm hại
trưởng tỷ và mẫu thân lâu như vậy!
Mẫu thân đã chết, làm sao cậu có thể bù dắp được tổn thất này đây!
Trưởng tỷ đến bây giờ vẫn không muốn gặp cậu, cậu phải làm sao bây giờ?
Đông ma ma ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Đại thiếu gia người cần phải tỉnh táo
lại. Hiện nay phu nhân đã đi được hơn nửa tháng rồi, nếu như người còn
không tính táo lên thì chính là người thân đau đớn kẻ thù sung sướng.
Bây giờ Đại tiểu thư còn đang bận rộn chuyện của phu nhân, tuy người
không xen vào được nhưng vẫn có thể giúp đỡ tiểu thư một tay. Đại tiểu
thư nói người cũng nên nghi đến chuyện trở lại Thất Phương Hồ Đồng để
học tập rồi, không nên ở đây mà đau buồn thêm nữa…”
Cố Cẩm Vinh ngẩn người. Mẫu thân mất nên thời gian này cậu vẫn luôn uể oải, trong lòng toàn là cảm giác áy náy.
Hậu sự của mẫu thân, hơn nửa là do trưởng tỷ và Nhị bá mẫu lo liệu. Cậu là
trưởng tử, ngoại trừ đến dự lễ tế bái thì không làm gì cả. Luôn đau buồn trốn trong Tĩnh Phương Trai. Nói đến đau buồn thì chẳng lẽ trưởng tỷ
không đau buồn sao? Nhưng tỷ ấy lại không giống cậu.
Hôm nay suy nghĩ lại, cậu cũng nên làm tròn trách nhiệm của trưởng tử, không thể để tinh thần sa sút như vậy mãi được.
Đông ma ma còn nói: “…Thiếu gia có thể hiểu là tốt rồi. Đại tiểu thư không
phải không quan tâm đến người. Chỉ là thiếu gia ngài cũng biết tính của
tiểu thư, trong lòng nghĩ gì cũng đều không nói ra.”
Cố Cẩm Vinh gật đầu, tự mình tiễn Đông ma ma ra ngoài
Đông ma ma vừa bước ra khỏi cửa của Tĩnh Phương Trai đã thấy Cố Lan và nha đầu từ xa đi tới
Cố Lan đến tìm đại thiếu gia làm gì? Không phải nàng ta đang đối đầu với đại thiếu gia sao?
Nhìn thấy Cố Lan càng gần hơn, Đông ma ma sinh nghi, lặng lẽ trở lại Tĩnh
Phương Trai. Một tiểu nha đầu thấy ma ma quay trở lại thì cả kinh, đang
muốn nói chuyện thì bị Đông ma ma ra hiệu im lặng. Nha đầu kia cũng lanh lợi, hiểu chuyện lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng núp ở đá Thái Hồ(*) với Đông ma ma.
(*) Đá Thái Hồ: loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ.
Cố Lan ôm một chiếc hộp bước vào cửa, đi vào Tĩnh Phương Trai. Sau đó có
một tiểu nha đầu vào bẩm báo với Cố Cẩm Vinh, dẫn nàng ta vào thư phòng. Đông ma ma từ đằng sau hòn đá đi ra, lặng lẽ bước đến phía ngoài thư
phòng, nhìn vào trong phòng thông qua màn trúc.
Thanh An, Thanh Tu thấy Đông ma ma muốn nghe lén, không nhịn được muốn mở
miệng nói chuyện, bên trong chính là đại thiếu gia đang nói chuyện với
nhị tiểu thư, mà Đông ma ma là người của đại tiểu thư! Đại tiểu thư và
Nhị tiểu thư không hợp nhau là chuyện ai ai cũng biết.
Đông ma ma thấy vậy, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ, thấp giọng nói: “Không
được lên tiếng, nếu không ta bẩm báo với đại tiểu thư cho các ngươi đến
chuồng ngựa…”
Hai thư đồng đều là người da trắng thịt mềm, đi theo Cố Cẩm Vinh được sống an nhàn sung sướng đã quen, làm sao
có thể sống được ở chuồng ngựa. Đứng ở một bên không làm gì được, trong
lòng lại thầm căm hận.
Tuy là bà tử quản sự, nhưng
bọn họ cũng là thư đồng của thiếu gia đó! Nói không chừng sau này có thể được lên làm quản sự đấy. Đông ma ma này quá là coi thường bọn họ rồi.
Đông ma ma không muốn quan tâm bọn họ nghĩ gì. Cố Lan đang nói chuyện với Cố Cẩm Vinh ở bên trong.
“… Tỷ biết trong lòng đệ cực kỳ hận tỷ. Nhưng, Vinh nhi, dù sao tỷ và đệ
cũng cùng nhau lớn lên, trên bức thư tỷ hỏi chuyện của Ngọc Bình, nhưng
không hề biết di nương sẽ làm những chuyện như vậy! Cho dù tỷ có làm sai đi chăng nữa, nhưng nể tình tỷ hồi nhỏ đối với đệ rất tốt. Đệ sinh bệnh sốt cao, muốn ăn đài sen , nhưng khi đó đã vào thu rồi, tỷ tỷ cũng sai
người đi khắp nơi tìm cho đệ… Đệ ngã từ trên núi giả xuống gãy chân, tỷ
chăm sóc đệ suốt một tháng, sợ đệ nhàm chán còn cắt giấy chọc cho đệ
vui…”
Cố Cẩm Vinh im lặng nhìn Cố Lan, nhìn vẻ mặt vô tội đầy dịu dàng của nàng ta
Nếu như lúc trước, cậu nhất định sẽ vô cùng cảm động, nhưng hôm nay khi
nghe thấy những lời này, trước mắt lại hiện ra dáng vẻ của mẫu thân lúc
chết, còn có ánh mắt vừa đau lòng vửa thất vọng của trưởng tỷ đối với
cậu. Cậu lạnh lùng nhìn Cố Lan, bàn tay giấu trong tay áo đã nắm chặt.`
Đông ma ma nói, Cố Lan vẫn luôn âm thầm châm ngòi ly gián quan hệ của cậu và trưởng tỷ, lời này là do chính miệng Ngọc Hương nói. Hơn nữa những
chuyện này tất cả đều do Tống di nương căn dặn, hai tỷ đệ bọn hắn nếu
như bị ly gián rồi thì sau này bà ta đoạt vị trí chính thất cũng sẽ dễ
dàng hơn.
…Tất cả đều là giả dối! Nàng ta đối tốt với hắn? Chỉ sợ trong lòng nàng ta muốn vị trí đích nữ cao quý đó!
Nàng ta nói nàng ta chính là người vô tội? Đến bây giờ vẫn muốn lừa gạt
hắn?! Gương mặt ôn nhu như vậy, tại sao bây giờ lại cảm thấy đáng hận
như thế!
Cố Lan thấy Cố Cẩm Vinh không nói gì, trong lòng lo lắng, tại sao cậu không hề phản ứng gì cả?!
Cố Lan mở chiếc hộp mà mình mang đến ra, bên trong có một cái ngà voi,
điêu khắc 18 vị La Hán, chạm trổ vô cùng tinh xảo, trông sống động như
thật!
Nàng khẩn cầu nói: “…đây là quà đệ đưa cho tỷ,
tỷ giữ cẩn thận vô cùng. Tỷ chỉ cầu xin đệ giúp tỷ một việc, di nương
đang ở Lâm Yên Tạ, bản thân đang mang thai, lại không có người hầu hạ.
Hai nha hoàn kia luôn làm phiền di nương, người không chịu được nữa
rồi…”
“Hôm đó di nương dẫn Ngọc Bình đến gặp phụ
thân, chỉ vì muốn nói ra chân tướng, thực sự không hề có ý muốn hại mẫu
thân. Trong lòng Đại tiểu thư luôn nghĩ như vậy cho nên phái hai nha
hoàn xảo trá đến hầu hạ di nương, đối xử với di nương vô cùng độc ác… Dù sao di nương cũng mang thai đứa trẻ của nhà họ Cố, đệ nhất định phải
giúp di nương. Nếu như đệ không đồng ý chịu giúp tỷ thì tỷ chỉ còn cách
quỳ ở đây cầu xin đệ.”
Ánh mắt nàng ta trong suốt ẩn ẩn một tầng nước, khóc lóc đáng thương vô cùng. Dáng vẻ nhìn như thật oan ức!
Cố Cẩm Vinh nhìn ngà voi điêu khắc trong tay nàng, không những không còn
sự thân tình của ngày xưa, mà càng khiến trong lòng thêm phẫn nộ
Cậu thật lòng đối xử với nàng ta, xem nàng ta như tỷ tỷ ruột, nàng nói
thích ngà voi chạm khắc tinh xảo, bản thân mình liền cố gắng học tập,
không tiếc bỏ bê việc đọc sách. Mang lễ vật đến cho trưởng tỷ chỉ là một khối ngọc bội Phúc Lộc Thọ tùy ý không để tâm! Trưởng tỷ nhìn thấy lễ
vật mình tặng cho nàng ta, lại thấy lễ vật mình tặng tỷ ấy nhất định sẽ
cảm thấy đau lòng.
Cố Cẩm Vinh thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, hóa ra tất cả những chuyện cậu làm từ trước đến nay đều là hoang đường!
Cậu lạnh lùng nói với Cố Lan: “Đệ mắc bệnh sốt cao, mẫu thân không quản
ngày đêm cực khổ, không nghỉ ngơi, mất ăn mất ngủ chăm sóc đệ. Đệ ngã bị thương ở chân, nàng đi khắp nơi cầu thầy hỏi thuốc. Tỷ làm được chút
chuyện đó, so với mẫu thân của ta thì có đáng kể gì?”
“Bây giờ tỷ ngược lại nói mình vô tội, đổ toàn bộ tội danh lên đầu của Tống
di nương. Nói cho cùng, tỷ cũng chỉ vì tư lợi cho bản thân mình thôi!
Đừng cho rằng cái gì đệ cũng không biết. Chuyện Đại Hoàng, chuyện của
nha đầu Tử Lăng còn có chuyện tỷ và Văn phu nhân, tỷ có dám nói tất cả
tỷ đều không biết không, tất cả đều do Tống di nương làm không? Tỷ giả
vờ vô tội, giả vờ đáng thương như vậy, thật sự là giả trang vô cùng
giỏi!”
Cố Cẩm Vinh tiếp tục cười lạnh nói: “Người
đang làm trời đang nhìn, vẫn luôn nhìn đó. Nha đầu Ngọc Hương hầu hạ bên cạnh di nương đã nói tất cả mọi chuyện rồi, tỷ đã cấu kết với di nương
như thế nào, từng chuyện từng chuyện đều nói rõ ràng, đệ nghe mà thấy hổ thẹn thay tỷ! Tỷ làm sao có thể khóc lóc kể lể mình vô tội trước mặt
đệ?”
Cố Lan ngẩn người! Ngọc Hương…Ngọc Hương… Khó
trách mấy ngày gần đây mấy vị quản sự đều không để ý đến nàng, không cho nàng gặp mẫu thân, hóa ra là Ngọc Hương đã bán đứng mẫu thân? Có phỉa
nàng ta đã đem tất cả những chuyện mẹ con nàng làm nói hết ra?
Cố Lan hoảng sợ. nàng sợ mẫu thân không còn cơ hội xoay chuyển tình thế,
vội vàng nhào tới giữ chặt ông tay áo Cố Cẩm Vinh khóc nói: “Nha đầu đó
chắc chắn không phải là người của mẫu thân, nhất định là đại tiểu thư ép buộc nàng ta nói như vậy…Vinh nhi, đệ không thể không giúp tỷ…”
Cố Cẩm Vinh hất tay nàng ta ra, phẫn nộ nói: “Tỷ còn có mặt mũi cầu xin đệ giúp tỷ sao?! Để đệ giúp Tống di nương – người đã hại mẫu thân đệ ư?!
Tỷ còn hãm hại trưởng tỷ, nói trưởng tỷ sai, tại sao tỷ không chịu tỉnh
ngộ, tỷ còn có mặt mũi nói vậy ư!”
Cậu cầm hộp gấm
đựng ngà voi điêu khắc hung hăng ném về phía Cố Lan: “Tỷ cầm thứ này rồi cút đi! Coi như thứ này đệ chưa từng đưa cho tỷ! Mau cút ra ngoài!”
Ngà voi ném trúng trán Cố Lan, phần rìa bén nhọn khiến trán nàng bị xước
một đường chảy máu, máu tươi lập tức chảy ra. Cố Lan sững sờ, nàng vươn
tay sờ lên vết thương, một lúc lâu cũng không nói gì. Cố Cẩm Vinh cũng
dám đối xử với nàng như thế, cũng dám cầm đồ ném nàng ư?!
Sao nàng lại quên mất, rất dễ để kích động Cố Cẩm Vinh, cậu lại là người dễ bị kích động nữa chứ! Hoá ra nàng dùng cậu để đối phó với Cố Cẩm Triêu, bây giờ Cố Cẩm Triêu lại dùng cậu để đối phó với nàng!
Cố Lan lau vết máu trên trán, vừa thẹn vừa giận, nàng đã đến cầu xin cậu, cậu không giúp nàng thì thôi, lại còn nhục nhã nàng?
Cố Cẩm Vinh cũng xem như là nhẫn tâm thật, cho dù nàng thật sự hại mẫu
thân cậu, nhưng cũng không hại hắn! Nếu như lòng dạ nàng độc ác thêm
chút nữa thì đã sớm ra tay với cậu rồi!
Bất kể thế nào thì cũng có nhiều năm tình nghĩa chị em, Cố Cẩm Vinh cắt đứt với nàng thật sao?
Cố Lan im lặng trong chốc lát, sau đó cười rộ lên, trên mặt còn vương lại
nước mắt, một nụ cười có hàm ý: “Vinh nhi, đệ làm vậy là không còn xem
ta là tỷ tỷ nữa rồi sao?!”
Nàng tỏ ra tiếc nuối, gật
đầu nói: “ Đệ có biết vì sao đệ tức giận như vậy không? Trong lòng đệ
hiểu rõ, mẫu thân của đệ chết toàn bộ là do tỷ sao? Trong lòng đệ day
dứt, tự trách. Đệ biết trưởng tỷ sẽ không tha thứ cho đệ, không phải
trong lòng đệ rất không thoải mái sao?”
Cố Cẩm Vinh nhìn chằm chằm vào Cố Lan, không nói lời nào
Cố Lan cười lạnh nói: “Thật ra mẫu thân đệ luôn biết đệ bất hòa với trưởng tỷ, vì thế bà ấy vô cùng đau lòng, có lẽ trước khi chết vẫn nhớ thương
đệ. Là đệ hại chết bà, không phải tỷ, đệ hiểu không?”
Cố Cẩm Vinh nắm chặt tay, trong lòng cậu cũng cảm thấy như vậy, Cố Lan nói đúng, cậu giận chó đánh mèo, cậu đang tự trách bản thân mình. Cậu nói:
“Đây là chuyện của đệ, không càn tỷ quan tâm.”
Trên
trán Cố Lan chảy máu, trêm mặt lại có nước mắt, nhưng nàng ta cười vô
cùng rạng rỡ nói với Cố Cẩm Vinh: “…Ta nói cho đệ biết, tất cả những gì
đệ và Cố Cẩm Triêu cướp của ta, ta sẽ đòi lại từng thứ từng thứ một, chờ xem, chuyện vẫn chưa xong đâu…”
Nói xong, nàng ta
đứng thẳng dậy, lấy tư thái dịu dàng mà bước đi. Ngà voi điêu khắc tỉ mỉ nằm trơ trọi trên mặt đất nàng ta cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Bạn đang đọc truyện Lương Trần Mỹ Cẩm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.