Chương 24: Chương 1 – Quyển 2: Mất Trí Nhớ

“Sư phụ, được chưa! Hơn mười ngày rồi, mà lần nào người cũng nói sắp, sắp!” Tiểu dược đồng đứng sau lưng một ông lão tóc trắng, nhìn ông đầy vẻ khinh bỉ.

Mà ông lão cũng không để ý tới hắn, tự tay kiểm tra thân thể cho người nằm trên giường.

“Sư phụ, rốt cuộc có thể cứu sống được nàng ấy không vậy!” Giọng tiểu dược đồng lộ vẻ lo lắng, khó khăn lắm mới có một người từ ngoài đến đây, nếu sư phụ không cứu sống được, chẳng phải là phí công sức họ mang nàng từ chân núi về à. Quan trọng nhất là, hắn và lão đầu tử này nhìn nhau là thấy ghét, cả ngày lão đầu tử này chỉ biết chui vào trong đống dược thảo, ngay cả một người để nói chuyện hắn cũng không có.

“Hừ, thằng ranh con ngươi, sư phụ ta đã thất bại bao giờ, ngay cả Diêm vương gia cũng không dám cướp người với ta!” Lão đầu sờ chòm râu của mình, hơi tự hào nói.

“Vậy sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại! Không phải người đã nói, chậm nhất là hôm nay nàng ấy sẽ tỉnh sao?” Dược đồng không hiểu hỏi.

“Con bé bị thương rất nặng, tỉnh lại được đã là hay rồi, hay đổi ngươi chữa? Hừ!” Thằng ranh con này càng ngày càng không biết tôn ti trật tự, còn định kéo chân ông, không nhìn lại xem ông là ai, sao lại dễ bị làm khó đến vậy, thế thì sao xứng với cái danh “Thần y đệ nhất thiên hạ” này nữa. Nói xong, ông lại cầm lấy ngân châm bên cạnh ghim lên người nàng.

Chỉ trong chốc lát, người nằm trên giường lông mi run rẩy, ngón tay cũng hơi cong cong lên.

“Sư phụ, mau nhìn kìa, ngón tay của nàng ấy động đậy rồi!” Tiểu dược đồng kích động la hét.

“Biết rồi, hét cái gì mà hét! Chuyện bé xé ra to!” Ông lão quay đầu, ra vẻ bực mình trừng tiểu dược đồng.

“…” Tiểu dược đồng uất ức ngồi xổm sang bên, vẽ vòng tròn nguyền rủa người, hừ!

Mộc Đào Đào mở mắt ra, nhìn gian phòng cực kỳ đơn sơ trước mặt. Nó đơn sơ đến mức trừ cái giường này ra, đằng trước cũng chỉ có một cái bàn cũ kỹ và hai băng ghế, trên mặt bàn là một ấm trà siêu cũ và hai cái chén. Nàng lại quay lại nhìn ông lão đứng trước giường, đang cười híp mắt nhìn mình.

“Đây là đâu?” Nghe giọng này, Mộc Đào Đào giật nảy mình, mày nhăn chặt lại, không thể tin được đây là giọng của mình, vừa khàn vừa đặc, mỗi một tiếng cất lên như một nhát dao cắt vào cổ họng.

“Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi, ngươi biết không? Suýt nữa ngươi đã không tỉnh lại được, may mà có sư phụ ta cứu ngươi đó!” Tiểu dược đồng thấy Mộc Đào Đào tỉnh lại, không



Bạn đang đọc truyện Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.