Chương 26: Tỉnh Lại
Do lần này Hiên Viên Diễm phải ra ngoài rất lâu, Thái hậu nương nương
liền giữ hắn ăn xong cơm tối ở trong cơm mới đi, đợi đến khi Hiên Viên
Diễm về Vương phủ trời đã đã tối đen, hắn đi thẳng tới thư phòng, để thị vệ bên ngoài kêu Vân đến.
“Cốc cốc…Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa có nhịp điệu vang lên.
“Vào đi!”
“Kẹt…” Tiếng mở cửa vang lên, Vân đi vào.
“Vương gia!”
“Ngày mai chúng ta xuất phát đi tìm Mộc Mộc, nhân tiện tra sản nghiệp
của Kỳ Hạ một chút, không nên đả thảo kinh xà*, ta muốn nhìn thử xem
ngày thường bọn họ làm như thế nào! Có lẽ một chốc không về được, mọi
thứ đều đã chuẩn bị đầy đủ rồi!” Hiên Viên Diễm đứng ở trước bàn đọc
sách thu xếp thư tín của hắn, dặn dò cũng không ngẩng đầu lên.
*Đả đảo kinh xà: Bứt dây động rừng
“Rõ! Thuộc hạ đi làm ngay!” Nói xong ra ngoài, đóng cửa thư phòng lại.
Sáng sớm, trăng tàn như một khối đá cuội mất đi sự sáng bóng, để tại
chân trời; bầu trời yên tĩnh như một mặt gương sáng, như có thể chiếu ra tất cả đất đai. Thỉnh thoảng chim chóc cùng nhau xẹt qua thành đường
cong ưu mỹ giữa bầu trời.
“Vương gia, đều đã chuẩn bị tốt, chúng ta có thể xuất phát!” Hôm nay Vân mặc một trường sam đen như mực, khiến cả người xem ra nhiều hơn một tia sắc bén.
“Đi thôi!” Nói xong Hiên Viên Diễm làm động tác như nước chảy mây trôi
tiêu sái phóng khoáng xoay mình lên ngựa, mà con ngựa cũng như biết tâm
tình chủ nhân, “Vù” một cái liền chạy như bay ra ngoài.
Mà ba mươi mấy người phía sau đều mặc áo quần màu đen giống như Vân, tất cả đều trang bị giống hệt, tuy cải trang cực kì thông thường, nhưng cả
khí thế, vừa nhìn chính là cao thủ trong cao thủ, làm cho người ta không thể xem nhẹ.
Mộc Đào Đào là mất tích dưới vách núi bên cạnh Liên Thành, cho nên đó là lí do mà Hiên Viên Diễm vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tìm thêm manh mối từ nơi đó, hắn sẽ quyết định đi tìm về hướng nào.
Sau khi Mộc Đào Đào hôn mê, lão giả lại châm ngân châm cho đầu của nàng, hi vọng máu vọng máu bầm trong đầu nàng sớm tản ra, vì máu bầm đè thần
kinh bên trong não, làm cho nàng mất đi một phần ký ức.
Dưới sự chăm sóc của lão giả và tiểu dược đồng, vừa sáng ngày hôm sau
Mộc Đào Đào đã tỉnh lại, ặc, thật ra là đói tỉnh, nàng hôn mê đến mười
ngày, lão giả cho nàng ăn đều là thức ăn lỏng.
Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, Mộc Đào Đào nhớ tới nàng là xuyên qua,
hiện tại đây là một địa phương hoàn toàn xa lạ, sau này nàng chỉ có thể
dựa vào nỗ lực của bản thân, đứng lên cầm lấy y phục bên cạnh chuẩn bị
mặc, nhìn hồi lâu không biết, đành phải khóac lên trên người, đi đến
gian phòng bên ngoài, nằm ở trên giường này đến mười ngày, xương cốt
cũng sắp rời ra từng mảnh, chỉ khẽ cử động, toàn thân đau đớn nói không
nên lời.
“Mọi người chào buổi sáng!” Đẩy cửa ra thấy lão giả và tiểu dược đồng đều ở sân ngoài sắp xếp thảo dược liền nhẹ giọng chào hỏi.
“Chào buổi sáng!” Lão giả chỉ nhìn Mộc Đào Đào một chút, cảm giác khí
sắc của nàng xem như không tệ, lại quay đầu sắp xếp thảo dược của mình.
“Trời ơi! Sao ngươi lại tự ra đây chứ, ngươi nên nghỉ ngơi nhiều một
chút mới đúng! Nhưng không khí buổi sáng tốt, ngươi ra ngoài hít thở
không khí một chút cũng tốt!” Tiểu dược đồng thấy Mộc Đào Đào ra ngoài,
vội vàng cầm một cái ghế ra ngoài giúp nàng, đỡ nàng ngồi lên trên, vừa
như nhắc tới, vừa như lẩm bẩm líu ríu nói.
“Cảm ơn!” Tuy giọng Mộc Đào Đào

Bạn đang đọc truyện Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.