Chương 39: Cùng Nhau.
Mộc Tiểu Hoa cột chắc tóc, đêm nay đã muộn quá rồi nên nàng không gội đầu, nếu để tóc ướt đi ngủ đối với đầu sẽ không tốt.
Trực tiếp mặc váy áo xuống sông, cũng không phải là nàng đang phòng bị Xán,
mà là xuất phát từ những suy xét khác thôi. Đem bản thân ngâm ướt nước,
Mộc Tiểu Hoa lấy xà phòng đặt ở bên bờ sông, hiện tại nàng thực may mắn
vì lúc trước nàng khi đi núi lựa chọn mang theo xà phòng chứ không phải
là sữa tắm, có như vậy mới có thể dùng lâu thêm một chút.
Nhưng
mà, mang theo xà phòng nàng lại không mang theo bột giặt, khiến cho hiện tại muốn giặt giũ hay tẩy rửa cũng khó khăn. Vì sử dụng tiết kiệm, Mộc
Tiểu Hoa kết hợp đem xà phòng chà lên trên người cùng với quần áo, nàng
trăm triệu không nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ tiết kiệm đến tình
trạng này.
Chậm rãi thích ứng với độ ấm lạnh nước sông, Mộc Tiểu
Hoa ngồi xổm xuống đem chính mình ngâm mình ở trong nước, chuẩn bị đem
váy cùng áo cởi ra. Đêm đã khuya, nước sông thực lạnh, khi Mộc Tiểu Hoa
cởi váy đến chân cả người đều đang run rẩy, kết quả run run chính là,
nàng vừa nhấc lên một chân, chân còn lại vì run rẩy mà vướng ở gấu váy,
sợ hãi kêu một tiếng đồng thời cả người cũng hướng vào trong nước ngã
xuống.
“Tiểu Hoa!” Xán đột nhiên nghe được tiếng kêu sợ hãi liền
quay đầu, nhìn thấy Mộc Tiểu Hoa ngã vào trong nước liền cuống quít chạy qua đó.
Nước sông cũng không phải rất sâu chỉ vừa qua khỏi đầu
gối Mộc Tiểu Hoa, nhưng khi ngã xuống, mặt đập vào trong nước nên nàng
sợ cũng không nhẹ, sợ hãi cứ như chính mình suýt bị chết đuối, dùng sức
vùng vẫy đứng lên, lau mặt, kinh hồn chưa tan hung hăng thở hổn hển.
Xán đứng cách sông có chút khoảng cách, mới vừa xuống nước liền nhìn thấy
Mộc Tiểu Hoa tự mình đứng lên, tảng đá trong lòng cũng theo đó thả xuống dưới, đi nhanh đến trước mặt Mộc Tiểu Hoa bắt lấy bả vai nàng, nhìn
nàng một bộ bộ dáng bị dọa ngốc, vội vàng quan tâm hỏi: “Tiểu Hoa! Thế
nào? Không có việc gì chứ?”
Mộc Tiểu Hoa sợ tới mức chân mềm ra, vừa lạnh hơn nữa lại kinh hách, cả người run rẩy đến lợi hại hơn, nghe
được thanh âm của Xán, thoáng lấy lại tinh thần, ngốc ngốc lắc đầu.
Trên tay truyền đến run rẩy cùng lạnh lẽo, trong mắt trống rỗng chứng minh
Mộc Tiểu Hoa kinh hách cùng sợ hãi, Xán nhìn bộ dáng này của Mộc Tiểu
Hoa chỉ cảm thấy tâm co rút, đem nàng ôm vào trong lòng ngực, gắt gao ôm chặt.
Xán ôm ấp thực ấm vừa vặn tốt khiến Mộc Tiểu Hoa có chút
tham luyến, vừa định giơ tay vòng lấy eo hắn, vào lúc trạng thái chết
máy đại não đột nhiên khôi phục lại vận chuyển bình thường, nghĩ đến nửa người trên của mình không gì che đậy, hét lên một tiếng, đột nhiên đem
Xán đẩy ra.
“Rầm!”
Xán bị đẩy ngã vào trong nước, Mộc
Tiểu Hoa xoay người liền muốn chạy, kết quả vừa nhấc chân, mắc cá chân
còn vướng gấu váy, dưới chân vừa trợt, lại một lần nữa ngã vào trong
nước, váy cũng theo dòng nước trôi đi mất.
Có kinh nghiệm lần té
ngã trước, lần này Mộc Tiểu Hoa chịu kinh hách cũng chậm lại, từ trong
nước nâng đầu lên, cuống quít đem áo kéo lên, thân mình dứt khoát ngồi ở trong nước thở dốc.
Đối diện Xán còn ngồi yên ở trong nước, hắn không hiểu được, Mộc Tiểu Hoa sao lại đột nhiên đem hắn đẩy ra, vẻ mặt
vô tội ngốc ngốc, ngơ ngác nhìn Mộc Tiểu Hoa ánh mắt còn mang theo chút
ủy khuất nho nhỏ.
Mộc Tiểu Hoa nhìn về phía Xán, nhìn thấy vẻ mặt của hắn có chút buồn cười lại cảm thấy thực xin lỗi không nên cười, chỉ có thể nghẹn cười áy náy nói: “Xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi không sao chứ?”
Xán chớp mắt, lắc đầu mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy?”
Mộc Tiểu Hoa có chút dở khóc dở cười, đại khái là ánh mắt Xán quá thuần
khiết, khiến nàng không biết phải nên nói cái gì, chỉ có lắc đầu bất đắc dĩ cười nói: “Muốn ngươi với ta cùng nhau tắm rửa một cái.”
“Cùng nhau tắm rửa?” Ánh mắt Xán sáng lên, hơi hơi ngẩng đầu nhếch miệng cười: “Vậy về sau chúng ta liền cùng nhau tắm rửa đi!”
Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến: “Về sau thì không cần, ta muốn tắm rửa một mình.”
“Được rồi!” Xán thất vọng rũ đầu xuống, đứng lên, đi đến trước mặt Mộc Tiểu
Hoa vươn tay: “Ta kéo ngươi lên, nước quá lạnh, đừng ngâm lâu.”
“Hảo.” Mộc Tiểu Hoa cười, bắt lấy tay Xán, hoàn toàn mượn lực hắn đứng dậy,
làm Xán lảo đảo một cái, cuống quít ổn định lại tăng lớn lực đạo đem
nàng kéo lên, kết quả chính là khi Mộc Tiểu Hoa bị kéo đứng lên liền lảo đảo đụng vào trong lòng ngực Xán, Xán theo bản năng vòng lấy eo Mộc
Tiểu Hoa.
Nho nhỏ chấn kinh, Mộc Tiểu Hoa ở trong lòng ngực Xán
ngẩng đầu, Xán vừa vặn cúi đầu nhìn nàng, hai người ở dưới ánh trăng đối diện, đại khái là ánh trăng quá đẹp, chiếu rọi vào lòng người, khiến
tim Mộc Tiểu Hoa đập nhanh như bay.
“Tiểu Hoa!” Xán bình tĩnh nhìn Mộc Tiểu Hoa, thanh âm ra khỏi miệng khàn khàn đến chính hắn cũng giật nảy mình.
Bởi vì cùng Xán dán vào nhau, thân cận quá mức, cảm nhận được dưới thân
khác thường, Mộc Tiểu Hoa ngây người một chút, phản ứng lại biết đó là
cái gì liền hoảng sợ trừng lớn mắt lại một lần đem Xán đẩy vào trong
sông, xoay người liền chạy.
Lúc này Mộc Tiểu Hoa chạy trốn thành công, cuống quít bò lên trên bờ, đem đồ vật tùy tiện nhặt lấy, hướng
lên trên núi chạy, nàng cũng không chú ý tới đồ vật mình có rớt xuống
cái gì không.
Xán nhìn bóng dáng Mộc Tiểu
Hoa chạy trối chết, lại cúi đầu nhìn nửa người dưới chính mình nổi lên
biến hóa, vừa ủy khuất lại buồn rầu bỉu bỉu miệng, cắn môi giãy giụa một chút, thở dài một tiếng duỗi tay cầm.
Mộc Tiểu Hoa ôm khăn lông
bao lấy đồ vật cắm đầu hướng trên núi đi, nàng cũng không chú ý tới Vũ
đứng ở cửa sơn động nhà mình, yên lặng nhìn nàng đi qua.
Vũ nhìn
Mộc Tiểu Hoa thẳng đến khi nàng biến mất trong tầm nhìn của mình, quay
đầu nhìn về phía dưới chân núi, tuy nói khoảng cách xa lại là buổi tối,
nhưng ở dưới ánh trăng cũng có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người trong
sông, động tác ôm nhau hay lúc ngã xuống, đứng dậy vẫn có thể nhìn ra
được.
Nguyên bản Vũ muốn lặng lẽ đi xem Mộc Tiểu Hoa có phải đã
ngủ hay chưa, lại không khéo nhìn thấy trong sông có người, cẩn thận
nhìn rõ bên dưới lại là Xán cùng Mộc Tiểu Hoa, bọn họ thế nhưng nửa đêm
cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ở trong sông vui đùa ầm ĩ, nói thật cảnh
này tạo thành chấn động không nhỏ đối với Vũ.
Cũng may cuối cùng
hai người không phát sinh thêm cái gì, cũng nhìn ra được Mộc Tiểu Hoa
đối với Xán còn chưa có ý tưởng ở phương diện kia, nghĩ vậy thoáng cái
khiến Vũ cảm thấy được an ủi.
Tiểu Hoa nói qua chỉ muốn gả cho
một người, vì sao chỉ cần một người a? Vũ quay đầu nhìn về phía trong
sơn động Liệt đang ngủ ngon lành, yên lặng thầm thở dài một tiếng lắc
đầu, đột nhiên biểu tình hắn rùng mình một cái, bất ngờ nhìn về phía mặt trái rừng cây, chỉ thấy trong rừng một đạo u quang chợt lóe xoẹt qua,
nguy hiểm nheo lại mắt.
Rũ mắt do dự một chút, Vũ nhấc chân
hướng bên kia đi, nhưng vừa đi được vài bước lại dừng lại, lẳng lặng
nhìn đối diện một lát, lắc đầu xoay người đi trở về, vẫn là thôi đi! Lại liếc mắt nhìn Xán trong sông một cái, trở về sơn động.
Xán ở
trong sông giải quyết xong vấn đề, kéo thân thể vô lực lên bờ về nhà,
cũng không chú ý tới đồ vật Mộc Tiểu Hoa rơi xuống, vì thế lúc hắn rời
đi, có người đi qua, phát hiện rồi nhặt đi.
Mộc Tiểu Hoa trở lại sơn động liền nắm chặt thời gian cởi ra quần áo ướt
đẫm dầm dề trên người, lại nhanh chóng đem chính mình lau khô thay váy
áo sạch sẽ, sau khi thu xếp một lúc, vô lực ngồi ở trên giường phun ra
một hơi thật mạnh, chậm rãi xoa đầu tóc ướt nhẹp, bình phục tâm tình
đang 'Thình thịch' nhảy loạn.
Lần sau còn như vậy trái tim khẳng
định sẽ xảy ra trục trặc a, Mộc Tiểu Hoa lại một lần phun ra một hơi
thật mạnh, lau tóc xong, mang y phục ẩm ướt đã giặt sạch sẽ ra ngoài
phơi, sau khi phơi xong chuẩn bị trở về sơn động, cũng không biết tâm lý phát ra cái gì lại hướng dưới phía sông dưới chân núi nhìn nhìn, thấy
Xán còn ở trong sông, nhịn không được nhăn cái mũi lại, làm gì lâu như
vậy a?
Bạn đang đọc truyện Trở Về Xã Hội Nguyên Thuỷ Đi Làm Ruộng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.