Chương 73
Cảm thấy sức khỏe của Giản Chính Dương đã không còn vấn đề gì, Tiểu Thỏ nghĩ mình nên đi gặp
Lý Quả Tử nói lời cảm ơn, cô liền sắp xếp kế hoạch, gọi điện thoại hẹn
Lý Quả Tử chỗ gặp mặt, nhân tiện kéo Giản Chính Dương đi cùng.
Trên đường đi, sắc mặt Giản Chính Dương không mấy dễ chịu, nguyên nhân
rất đơn giản, anh cảm thấy thái độ của Tiểu Thỏ và Lý Quả Tử khi nói
chuyện rất thân thiết, trong lòng chợt nảy sinh tức giận. Trong mắt anh, Lý Quả Tử và Tiểu Thỏ mới chỉ gặp nhau hai lần, tại sao lúc anh không ở đây cô lại đi tìm cậu ta, tại sao cô lại tin tưởng cậu ta như vậy?
Sự hẹp hòi của Giản Chính Dương, khiến Tiểu Thỏ vừa buồn cười lại vừa
tức giận, cô thật muốn đánh cho anh một trận lại không nỡ, chỉ có thể
vừa lôi kéo vừa giải thích giống như đang dỗ một đứa trẻ.
"Ngoan! Không phải em đã nói với anh rồi sao, em đi tìm cậu ấy, tất cả
bởi vì cậu ấy là một hacker giỏi, hơn nữa cũng vì anh từng dẫn em đi gặp cậu ấy. Anh luôn phòng bị với mọi người xung quanh, người có thể gặp
anh từ trên mạng ra ngoài xã hội, chứng tỏ anh đã tin tưởng cậu ấy, cho
nên em mới dám nhờ cậy giúp đỡ. Thật sự, lần này nếu không có cậu ấy, em cũng không thể tìm được anh, có khi lúc này đã lo lắng sắp chết rồi,
hoặc là thực sự phải chia tay nhau. Nghĩ lại, cậu ấy cũng coi như là ân
nhân của chúng ta, hiện tại đến mời ân nhân dùng cơm, thái độ phải tốt
một chút, anh biết chưa?”
Mặc dù Giản Chính Dương không nhiệt tình nhưng vẫn gật đầu đáp ứng, "Anh biết rồi."
"Cậu ấy rất tôn sùng anh, nếu anh có thể dạy cho cậu ấy chút gì đó, thì cũng coi như chúng ta báo đáp ân tình của người ta."
"Sau khi báo đáp ân tình, có phải chúng ta không cần gặp lại cậu ta?" Giản Chính Dương nghe vậy, liền hỏi.
"Hở? Không có việc gì thì không cần gặp, nếu có thể làm bạn, thỉnh
thoảng gặp lại cũng tốt, dù sao thì thêm một người bạn cũng chính là bớt đi một kẻ thù, hiện tại không có chuyện gì cần người khác giúp đỡ,
không có nghĩa sau này cũng như vậy, dù sao mọi người cũng có thể giữ
liên lạc trên mạng, có phải không?"
"Anh sẽ giữ liên lạc với cậu ấy, em không cần." Giản Chính Dương luôn
luôn có thái độ thù địch đối với toàn bộ “giống đực” bên cạnh Tiểu Thỏ.
Sự hẹp hòi trẻ con của anh khiến cô không thể nhịn cười, "Được, không có việc gì em sẽ không liên lạc với cậu ấy."
"Vậy cũng được." Cuối cùng Tiểu Thỏ cũng chịu nghe lời anh.
Hai người đến khách sạn đã thấy Lý Quả Tử ở đó, vẻ mặt tươi cười, khi
nhìn thấy Tiểu Thỏ và Giản Chính Dương, biểu cảm càng thêm cao hứng.
"Chào thần tượng, chào Tiểu Thỏ."
Giọng nói của Lý Quả Tử rất lớn, tuy rằng hiện tại không phải giờ nghỉ,
nhưng cũng có vài người đang dùng bữa, hơn nữa phục vụ trong nhà hàng
khá nhiều, ngay lập tức đã thu hút chú ý của mọi người xung quanh.
Thoáng cái, Tiểu Thỏ cảm giác mình giống như sinh vật quý hiếm, Giản
Chính Dương lại tỏ ra khá bình tĩnh, giống như không hề quen biết Lý Quả Tử. Dáng vẻ bình tĩnh của anh khiến Tiểu Thỏ rất nể phục, tâm trạng
mạnh mẽ thế nào mới có thể không cần chú ý đến mọi người xung quanh?
Đi đến trước bàn, Lý Quả Tử ra vẻ chân chó nịnh nọt muốn kéo ghế giúp
Giản Chính Dương và Tiểu Thỏ, bị Giản Chính Dương gạt ra, tự tay kéo ghế cho Tiểu Thỏ sau đó tự mình ngồi xuống.
Lý Quả Tử hơi sững lại nhưng lập tức tỏ ra hiểu chuyện, "Thần tượng quả
nhiên là thần tượng, chẳng những kỹ thuật hạng nhất, ngay cả tình cảm
yêu thương bà xã cũng hạng nhất."
"Lý Quả Tử, anh không cần mở miệng ngậm miệng đều gọi thần tượng, nên
thay đổi cách xưng hộ đi." Tiểu Thỏ không chịu nổi, lên tiếng trước.
"Vậy phải gọi là gì?" Lý Quả Tử hơi ngẩn người, lập tức lanh lẹ hỏi, "Nếu không thì gọi là Sư phụ?"
Không đợi Giản Chính Dương lên tiếng, cậu ta nhìn sang Tiểu Thỏ, "Sư mẫu, người thấy được không?"
Ban đầu Giản Chính Dương bởi vì Lý Quả Tử gọi tên Tiểu Thỏ nên cảm thấy
khó chịu, đi đến khách sạn, sắc mặt cũng không tốt, cho nên vẫn im lặng
không nói. Lúc này, nghe Lý Quả Tử gọi mình là sư phụ, lại gọi Tiểu Thỏ
là sư mẫu, cảm giác như hai người mới thực sự là một đôi.
Dù sao anh cũng có ý định thỉnh thoảng sẽ chỉ bảo một chút cho Lý Quả
Tử, gọi một tiếng sư phụ cũng không sai, vì vậy gật đầu, "Cứ như vậy
đi."
Tiểu Thỏ có chút ngạc nhiên nhìn Giản Chính Dương, anh thật sự đồng ý nhận Lý Quả Tử làm đồ đệ?
Lý Quả Tử đầu tiên là sững sờ ngây ngẩn, sau đó phấn khích nhảy dựng
lên, khua chân múa tay bày tỏ cảm giác vui mừng khó nén, cúi người cung
kính, "Sư phụ, xin nhận của học trò một lễ."
"Phụt ... ..." Tiểu Thỏ không nhịn được cười.
"Ha ha, sư mẫu, học trò cũng xin cúi đầu."
Trong nháy mắt, Lý Quả tử lại cúi đầu về phía Tiểu Thỏ, cậu ta biết, nếu hôm nay không có Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương sẽ không đồng ý thu nhận
mình, mặc dù đối với mình vẫn còn lạnh lùng, nhưng ít nhất cũng không bỏ mặc không cho mình chút thể diện, có lẽ có chút liên quan đến Tiểu Thỏ, vì vậy trong lòng rất cảm kích cô.
Có thể bái được sư phụ, Lý Quả Tử cực kỳ cao hứng, cậu ta là người thông minh, chỉ tiếp xúc với Giản Chính Dương hai lần đã biết anh là người
yêu vợ phát cuồng. Nếu có chuyện cần tìm anh, không bằng trực tiếp đi
tìm Tiểu Thỏ, chỉ cần cô đồng ý, Giản Chính Dương cũng không có vấn đề
gì, vì vậy ra vẻ hiểu chuyện nịnh nọt Tiểu Thỏ.
"Sư mẫu, chị xem thực đơn đi, thích ăn gì cứ gọi, hôm nay em mời."
Tiểu Thỏ lắc đầu, "Như vậy sao được, hôm nay để chúng tôi mời cậu."
Lý Quả Tử vừa định từ chối, vừa nhớ ra, liền sửa lại,
"Vậy cũng được, hôm nay đành để sư phụ và sư mẫu tốn kém rồi, cũng không nghĩ tới sư phụ chịu nhận tôi làm đồ đệ nên không chuẩn bị trước, chờ
tôi trở về tổ chức bữa tiệc bái sư, chúng ta hẹn tới lúc đó."
"Tiệc bái sư? Không cần đâu, chúng ta đều là người trẻ tuổi, còn muốn
làm chuyện này sao?" Tiểu Thỏ lắc đầu, "Cảm thấy hơi quái lạ."
"Không đâu, không quái lạ chút nào, tục ngữ nói, ba người đi tất có
người là thầy ta, mặc dù tuổi tác của tôi kém sư phụ không nhiều, nhưng
năng lực của tôi thật sự thua kém sư phụ rất nhiều, ở trước mặt sư phụ
nên chịu khó học hỏi, nhất định phải tổ chức tiệc bái sư, nếu không tôi
rất áy náy."
Chỉ có tổ chức tiệc bái sư, Lý Quả Tử mới chính thức trở thành đồ đệ của Giản Chính Dương, cậu ta không dám nghĩ xa xôi, nhưng thật sự lo lắng
một ngày nào đó đột nhiên Giản Chính Dương nói cậu ta không phải đồ đệ
của mình, cho dù là nói đùa, cũng thật sự muốn khóc như một đứa trẻ con.
Giản Chính Dương không muốn Tiểu Thỏ nói chuyện với Lý Quả Tử, anh cầm
thực đơn đưa cho cô, "Bà xã, em muốn ăn gì, chọn vài món em thích đi."
Lúc này, Tiểu Thỏ mới nhớ đến nhân viên phục vụ đang đứng ngây ngốc bên
cạnh, có lẽ đang chờ cô. Cô ngượng ngùng cười, vội nhìn thực đơn rồi
chọn ba món ăn, đưa thực đơn cho hai người kia. "Hai người muốn ăn gì,
tự chọn đi."
Thực ra nhà hàng này cũng thuộc khách sạn trung tâm, nên các món ăn và
giá cả khá giống nhau, sau khi xem qua thực đơn Tiểu Thỏ hơi đau lòng,
vì vậy cô chọn ba món ăn không quá đắt, sau đó cũng im lặng.
Lý Quả Tử đương nhiên đưa cơ hội này cho Giản Chính Dương, anh cũng
không khách khí, trực tiếp gọi thêm vài món Tiểu Thỏ thích ăn, tuy rằng
cô rất cảm động vì anh nhớ được khẩu vị của mình, nhưng mà gọi nhiều món như vậy, ba người ăn không hết, lại rất lãng phí. Trong lòng Tiểu Thỏ
suy nghĩ, có Lý Quả Tử ở đây, cô cũng không thể làm mất mặt Giản Chính
Dương.
Lúc này, khách trong nhà hàng không nhiều, nên đồ ăn rất nhanh được mang đến, ba người đang ăn, chợt có người ngồi xuống bàn bên cạnh, Tiểu Thỏ
đưa lưng về phía cửa, nên chỉ cảm giác bàn phía sau có người mới đến,
không biết là ai, khi nghe được giọng nói quen thuộc thì không nhịn được quay đầu lại, quả nhiên, là Tiểu Tình.
Đã một thời gian họ không gặp nhau, xem ra Tiểu Tình không còn dáng vẻ
nữ nhi dịu dàng ít nói trước kia, trang phục thời thượng, trang sức lóa
mắt, thật giống một yêu nữ.
"Tiểu Tình?" Tiểu Thỏ hơi do dự lên tiếng gọi, đây thật sự là Tiểu Tình
mà cô quen? Gương mặt xinh đẹp, trang điểm đậm khiến cô mơ hồ không xác
định được có phải bản thân nhận lầm người hay không?
Tiểu Tình đang thân mật nũng nịu với bạn, bất ngờ thấy Tiểu Thỏ quay đầu lại, ngay tức khắc cả người cứng đờ.
Bạn của Tiểu Tình nghe có người đang gọi cô, quay đầu nhìn Tiểu Thỏ khẽ cười, lại hỏi Tiểu Tình, "Tiểu Tình, người quen à?"
Tiểu Tình lúng túng nhìn Đổng Nhuận Phong, "Là đồng nghiệp cũ."
"Vậy à, xin chào, tôi là bạn trai của Tiểu Tình, tôi họ Đổng." Đổng Nhuận Phong hướng Tiểu Thỏ chào hỏi.
Tiểu Thỏ vội vàng gật đầu đáp lại, "Xin chào anh Đổng, tôi là Bạch Tiểu Thỏ."
"Bạch Tiểu Thỏ? Nghe rất dễ thương nha."
"Vâng, cảm ơn anh." Tiểu Thỏ cười cười, bởi vì Đổng Nhuận Phong tự giới
thiệu nên cô hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng kịp, người
khác thế nào cũng không có vấn đề với cô.
"Vậy tôi không quấy rầy hai người, chỉ là nghe thấy giọng nói của Tiểu Thỏ nên đến chào hỏi, hai người ăn cơm đi."
Đổng Nhuận Phong gật đầu, "Được."
Khi Tiểu Thỏ quay lại, Giản Chính Dương cũng nhìn theo, nhân tiện quan
sát Đổng Nhuận Phong và Tiểu Tình, đợi cô trở về, anh nhìn đông ngó tây
hỏi nhỏ,
"Người đó là đồng nghiệp của em, Tiểu Tình phải không?"
"Vâng."
"Chính là người lần trước đã gọi điện thoại vào lúc sáng sớm?"
"Vâng."
"Cũng chả có gì đặc biệt." Giọng của Giản Chính Dương không lớn không
nhỏ, đúng lúc để hai người phía sau nghe được, "Nghe giọng điệu của cô
ấy, trách mắng em một thôi một hồi, anh còn tưởng cô ấy rất có tự
trọng."
Phía sau, sắc mặt của Tiểu Tình hết trắng lại đỏ, mà bên cạnh sắc mặt
của Đổng Nhuận Phong cũng không tốt lắm. Tiểu Thỏ có phần khó xử, đưa
tay kéo áo Giản Chính Dương ý bảo anh nên im lặng.
Cái người này, tuy không nói gì, nhưng cô biết anh vẫn còn để bụng
chuyện lần trước Tiểu Tình trách mắng cô, muốn báo thù cho cô, rõ là quỷ hẹp hòi. Tuy rằng có chút dễ chịu, nhưng dù sao cũng là đồng nghiệp cũ, ở trước mặt bạn trai người ta nói như vậy, Tiểu Thỏ vẫn làm không được.
Cô gái bình thường sao

Bạn đang đọc truyện Bệnh Sủng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.