Chương 27: Trạm Thu Hồi
Qua tết nguyên tiêu,
bầu không khí náo nhiệt của tết âm lịch cũng dần đi xa, thời gian đến
trường nhập học cũng không xa. Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn thương
lượng một chút, định đi tới huyện một lần tới trạm thu hồi đào chút sách quý. Lần này bọn họ định mang theo Bạch Mộ Ngôn và Tô Mặc Nhiên cùng
đi, mang theo hai người bọn họ mở mang thêm chút kiến thức, về sau cũng
có thể cùng nhau giúp một tay thu thập, bằng không dựa vào hai cục xương già bọn họ có thể ăn không tiêu.
Tô Mặc Nhiên nghe nói muốn đi trạm thu hồi vô cùng hưng phấn, trước kia
xem tiểu thuyết thấy nhân vật chính đi trạm thu hồi thu được khoản đặc
biệt lớn, cảm giác kia thoải mái đến nơi, lần này đến lượt cô cũng phải
kiếm đầy chậu đầy bồn.
Sáng sớm thứ năm, bốn người yên vị trên máy kéo chạy tới huyện, lúc này
thời tiết còn chưa ấm áp, trên máy kéo phủ đầy rơm rạ, phía trên rơm rạ
phủ chăn bông.
Bạch Mộ Ngôn leo lên xe trước, lại kéo Tô Mặc Nhiên lên, nắm tay trai
đẹp cô còn hơi ngượng ngùng, may nhờ gió lớn cổ áo thật dày che mặt lại.
Hai người chia ra kéo Trương Hoài Dật và Bạch Minh Viễn lên xe, hai
người già vừa lên xe liền rúc vào trong chăn ngủ bù, theo xe lắc lư dần
tiến vào giấc mộng đẹp, sau đó tìm đồ là công việc tốn sức, không dưỡng
đủ tinh thần không được.
Cô và Bạch Mộ Ngôn không ngủ, hai người ngồi dựa chung một chỗ.
Cô vốn định tâm sự với Bạch Mộ Ngôn, vừa định mở miệng phát hiện tình
huống thật sự không thích hợp, âm thanh máy kéo quá lớn, nếu muốn nghe
rõ người nói chuyện thì phải dựa vào kêu hơn nữa gió lớn mới mở miệng
liền thổi thẳng vào miệng, chỉ đành phải buông tha.
Máy kéo một đường xóc nảy, ước chừng sau một giờ cuối cùng đã tới huyện.
Bọn họ sở dĩ lựa chọn thứ năm là bởi vì mỗi thứ tư các trạm thu mua của
huyện thành phố khác cũng sẽ vận chuyển tất cả đồ tồn kho tới đây. Nơi
này có nhà máy chế biến giấy và nhà máy luyện hóa lớn nhất toàn tỉnh,
đại bộ phận phá tứ cựu toàn tỉnh cũng sẽ đưa đến nơi này. Trạm thu mua
nơi này cũng là nơi lớn nhất toàn tỉnh, chỉ riêng kho hàng có sáu cái.
Trương Diệu Huy là trạm trưởng trạm thu hồi, vì vậy mỗi lần bọn họ tới
trộm chút bộ sách người khác cũng không dám nghiêm túc kiểm tra, luôn ý ý tứ tứ thu chút tiền cho có, thật đúng là có người trong triều dễ làm
chuyện. Bọn họ đến huyện liền chạy thẳng tới trạm thu mua, mới vừa vào
người gác cổng trạm thu mua liền tiến lên đón.
“Ông Trương, ngài đã tới.” Người gác cổng tiểu Vương vừa nhìn thấy mặt
lập tức mặt mày tươi cười đi lên chào hỏi, nhanh chóng mở cửa cho bọn họ đi vào, đây chính là cha trưởng trạm, nên phục vụ cho tốt.
“Ừ, vì trường học sắp vào học, tôi tới tìm một chút giấy bút cho đám trẻ con trong thôn, bài thi còn có sách thiếu nhi.” Trương Hoài Dật nói rõ ý đến.
“Được, ngày hôm qua lại đưa tới mấy xe tải đồ, mọi người đi vào trước,
cháu đi gọi người mở cửa cho mọi người.” Tiểu Vương nói xong đội nón
chạy vào phòng bên cạnh.
Tô Mặc Nhiên đi theo mấy người Trương Hoài Dật đi vào trong, bên trong
là một hàng kho hàng lớn, sáu gian liền một chỗ, mỗi gian phòng đều treo quốc kỳ, bức họa ảnh chân dung chủ tịch Mao Trạch Đông.
Bọn họ dừng lại ở kho hàng đầu tiên, chỉ chốc lát sau Trương Diệu Huy và một người đàn ông mập mạp cùng nhau chạy tới.
“Cha, chú Bạch, hai người đã tới, ồ, tiểu Ngôn và Mặc Nhiên cũng tới
nữa, cha bản thân cha tới tìm đồ gọi con giúp một tay là được rồi, sao
lại gọi cả cô bé này tới nữa, Mặc Nhiên đi với chú tới phòng làm việc
ngồi một chút đi, buổi trưa tới trong nhà ăn cơm, chú để dì Trần làm hai món sở trường cho cháu.”
Trương Diệu Huy biết trình độ

Bạn đang đọc truyện Sống Lại Thập Niên Bảy Mươi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.