Chương 77: Một Đoạn Tơ Vương (Thượng)
Gia Hỷ nhìn Giao Tiêu vũ y đặt trên bàn, nàng ướm thử lên người, thật sự không tệ. Tơ lụa mềm mại uốn lượn theo thân mình thon gầy yểu điệu, mỗi cái nhấc chân phất tay đều tỏa ra khí lộ mê người.
Gia Hỷ thẫn
thờ trước gương trang điểm, nàng tô lông mày dài nhạt màu, gương mặt non mịn vẫn phơn phớt lông tơ, Gia Hỷ bôi chút má hồng, chút son môi trong
suốt như thạch.
Vịnh Đan đứng sau, nhẹ nhàng vấn chủ nhân một
kiểu phi tiên kế, đây là kiểu tóc nàng hay dùng nhất, thích hợp để ca
múa, lại không quá cầu kì. Trên tóc, nàng cài thêm ít hoa ngọc xanh dịu, buộc sa mỏng thả bay tự do, cuối cùng nàng mặc thêm áo ngoài thật kín
đáo, thắt lưng chật không đầy một nắm tay che giấu vũ y bên trong.
Vịnh Đan nhìn một lượt, lại cẩn thận giúp nàng mang vớ, xỏ chân vào đôi hài múa ballet nàng tự tay may suốt nhiều ngày.
Xe ngựa đợi sẵn ở cổng phủ, đã giữa giờ Mùi, Vịnh Đan nhanh chóng đỡ chủ nhân lên xe vào Cấm Thành.
Hôm nay là đại yến tẩy trần Tuyên Quý phi, Thành Vương cùng Tây Định Tướng
quân hồi kinh, dịp long trọng như vậy không thiếu hoàng thân quốc thích
các loại. Gia Hỷ từ ngày có tước phong Huyện chúa, đa phần đều phải dự
các loại yến tiệc như thế này, tuy vậy, chuyện hôn sự của nàng cứ mãi
không thành. Nàng đúng là thiên kim phủ Thượng thư nhưng sống dưới tay
kế mẫu, phụ thân vốn không quá quan tâm, chỗ dựa coi như chẳng có, tính
cách nàng lại cứng cỏi, một lần trước Thái Hòa điện từ chối Huy Quận
công đã khiến nhiều gia đình e ngại.
Vịnh Đan đưa bài tử thiếp
mời qua ô cửa, xe ngựa lòng vòng thêm mấy đoạn thì dừng lại, Gia Hỷ cũng chậm rãi theo chân cung nữ dẫn đường đi vào.
Cung nữ không đưa
nàng đến sảnh tiệc, lại vòng sang Ngự Hoa viên, dưới tán lê đã bắt đầu
đơm quả, bóng lưng bạch y Thành Vương phiêu dật trong gió, tóc hắn vấn
hờ chỉ cài qua bằng một trâm ngọc. Giữa cảnh sắc mùa hạ trăm hoa đua nở, hắn như tách biệt khỏi nhân gian, miễn nhiễm bụi trần.
Cung nữ lặng lẽ lui đi, Vịnh Đan cũng đứng xa hơn một chút. Gia Hỷ tiến đến gần, hành lễ:
- Vương gia!
Hoàn Nhan Viên Hạo xoay người lại, hương thảo dược nhàn nhạt tỏa ra lướt
ngang mũi nàng, làn hương ấy nhẹ nhàng lại thanh sạch, có chút vị nam
nhân mê hoặc.
- Cuối cùng cũng đã được gặp nàng! Thay mặt dân chúng Mi Châu, bản Vương cảm tạ nàng!
Gia Hỷ đoan trang mỉm cười:
- Vương gia, ngọc phù vốn để hành thiện tích đức, nay sứ mệnh ngọc phù đã tròn, cũng là nhờ gặp được đúng quý nhân như người!
Hoàn Nhan Viên Hạo gật đầu, tạ ơn chỉ là hình thức, lễ vật thực sự hắn cũng
đã chuẩn bị để đưa đến phủ nàng. Ngọc phù xuất hiện vô cùng đúng thời
điểm, là điều kiện thiết yếu để kế hoạch hồi kinh thành công.
Hoàn Nhan Viên Hạo đi cạnh Gia Hỷ, gương mặt nàng ửng hồng nhìn hoa cỏ xung
quanh, có chút ngập ngừng dịu dàng nữ tử thanh tân, nàng im lặng, hắn
cũng bối rối.
- Nàng sống có tốt không?
Gia Hỷ hờ hững,
loại câu hỏi này vốn không cần trả lời thật sự, người hỏi câu này đều có chung mong muốn nghe được một câu trả lời, nếu nàng nói không tốt, liệu mất ai quan tâm:
- Rất tốt, nhân sinh tươi đẹp!
Thành Vương dừng bước lại, chặn ngang trước nàng, gương mặt Gia Hỷ hơi ngỡ ngàng, làn mi có chút cau nhẹ.
Hoàn Nhan Viên Hạo trầm giọng:
- Ta thật tâm mong muốn nàng một đời vui vẻ tự tại!
Hắn đúng là như thế, đời trước, tất cả những ai gần gũi với hắn đều không
có kết cục tốt đẹp. Đời này, là hắn đột ngột xuất hiện, kéo nàng vào
những toan tính tranh đoạt, hắn không muốn nàng thương tổn, không muốn
nàng đau lòng.
Gia Hỷ mím môi nhìn đôi mắt linh lung thâm thúy
của nam tử đối diện, hoa lê cuối mùa rơi đầy trên đường đá nhỏ, tia nắng hoàng hôn le lói chiếu ngang gương mặt nàng.
Gia Hỷ vội cúi mặt xuống:
- Ta sẽ ghi nhớ!
Trong điện Thái Hòa tưng bừng vang lên khúc nhạc, Hoàn Nhan Viên Hạo hơi thở nhẹ, ôn nhu mỉm cười:
- Ta đưa nàng vào!
Thịnh Vương ngồi cạnh Cửu Hoàng tử, môi hắn nhếch lên chán chường nghe tên
Hoàng đệ kể một câu chuyện vô thưởng vô phạt. Bên kia, Gia Hỷ ngồi vào
hàng ghế thứ hai nữ tử, dung nhan mĩ lệ hơi có tâm sự, trong điện tuy
đèn hoa rợp ngời, nhưng dưới mắt Thịnh Vương tất cả đều lu mờ từ khi
nàng xuất hiện.
Cửu Hoàng tử nhìn theo ánh mắt Thịnh Vương, giọng cợt nhã:
- Nàng ta không phải nữ nhân trong sạch, Ngũ Hoàng huynh vừa được phong tước đã vội vã bám theo!
Thịnh Vương hơi nâng mi mắt, ý muốn nghe tiếp câu chuyện. Cửu Hoàng tử lại trào phúng:
- Vừa rồi đệ cùng mẫu phi có đi qua Ngự Hoa viên, liền thấy nàng ta đang
dây dưa với Thành Vương! Hoàng huynh nghĩ xem, ngày trước là mê hoặc Tam Hoàng huynh, bây giờ rù quyến Thành Vương!
Hoàn Nhan Viên Thuyết hờ hững:
- Cũng coi như có bản lĩnh!
Vừa hồi kinh đã muốn đoạt thiên hạ, tranh nữ nhân của hắn, Hoàn Nhan Viên Hạo cũng thật có bản lĩnh đi!
Cửu Hoàng tử ha hả cười:
- Sao lại là bản lĩnh, người như nàng ta phải gọi là vô sỉ!
Vĩnh Nguyên Đế cùng Hiên Hậu bước ra, đại điện đang ồn ào liền im lặng hành
lễ. Dưới Đế Hậu chính là hai vị Quý phi ngự song song nhìn xuống sảnh
tiệc. Một hồi chúc tụng qua đi, liền khai tiệc.
Gia Hỷ hơi hồi
hộp, nàng không rõ hôm nay có hay không cơ hội trổ tài, nhưng nếu được,
nàng phải nắm chặt, Hoàng thượng đang vui, sắp đến kì khảo thí năm nay,
nếu ghi nhớ nàng nhiều hơn một chút, khả năng được ban hôn cũng cao hơn. Không phải đồ sinh đều là gia đình thư hương hay sao, khẳng định qua đó nàng sẽ sống tốt đi, chẳng còn bị u u mê mê trong đại môn trạch đấu.
Thịnh Vương phi cùng Thành Vương phi đều có mặt, hai nàng đều ngồi cạnh tướng công. Có điều, so với nét nhàn nhã của Hiên thị thì Bạch thị bụng tuy
mang thai nhưng đôi mắt lộ rõ nét mỏi mệt. Duy nhất làn da nàng bóng
mịn, cơ thể cũng mập lên một vòng cho thấy thai kì vô cùng tốt.
Tiệc đang hồi sôi động nhất, mấy màn thanh bình ca cũng qua đi. Gia Hỷ đã
uống hai chum rượu, thân thể có chút ửng hồng khiến người khác nhìn vào
dễ dàng mê đắm. Gia Hỷ cũng tự thấy hôm nay tửu lượng nàng kém hơn
thường ngày.
Cửu Hoàng tử chấp tay đứng dậy:
- Phụ hoàng,
nhi thần nghe nói Thục Trinh Huyện chúa có tiếng đàn rất êm dịu, đã từng một lần biểu diễn ở Bạch Lưu hồ, hôm nay thật sự rất muốn nghe!
Gia Hỷ cau mày, Cửu Hoàng tử bộ dạng kiêu ngạo, có chút phách lối Hoàng
tộc, lại là con út nên vô cùng được cưng chiều, Hoàng thượng hẳn sẽ đồng ý đi. Có điều, rõ ràng Châu Lệ phi muốn hãm hại nàng, biết nàng ngày đó đàn một bản tì bà lại cả gan đề cử lên Hoàng thượng - một người có uẩn
khúc với tì bà.
Thịnh Vương không nói gì, hắn linh cảm nàng đã có kế sách ứng biến. Bên kia Thành Vương nhấp một hơi rượu, chăm chú ngắm
thần thái nàng. Tây Định Vương cả cười, tay gõ theo nhịp phách một ca
khúc đang thịnh hành.
Vĩnh Nguyên Đế thật sự đồng ý, Gia Hỷ đứng lên hành lễ:
- Hoàng thượng, thần nữ với lời đề nghị của Cửu điện hạ có chút bất ngờ,
đã rất lâu còn chưa động đến cầm nghệ, vốn là trước khi vào cung có
chuẩn bị một điệu múa, nếu Hoàng thượng, Hoàng hậu cùng chư vị ở đây
không chê, thần nữ xin được dâng lên!
Cửu Hoàng tử hừ lạnh, thầm một tiếng:
- Xảo biện!
Vĩnh Nguyên Đế từ ái nhìn Hiên Hậu, lại gật đầu:
- Rất tốt, ân chuẩn!
Gia Hỷ thở nhẹ, coi như cửa này đã có thể ứng phó:
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Tiếng nhạc vang lên, khúc nhạc này vô cùng thông dụng, tuy vậy bài múa ballet này là do nàng biên soạn, vô cùng lạ mắt mới mẻ. Gia Hỷ lùi ra sau bình phong thoát áo ngoài, nhìn vũ y Giao Tiêu tỏa sáng hơn cả ánh nến giữa
điện, tim nàng nhẹ đi một chút.
Trong mờ ảo ánh đèn, dịu êm tiếng sáo, Gia Hỷ như tiên nữ hiện lên. Tây Định Vương phất tay qua trước đôi mắt thâm thúy u lam của Thành Vương:
- Ngũ Hoàng đệ? Ngũ Hoàng đệ?
Hoàn Nhan Viên Hạo gạt tay hắn sang một bên, Tây Định Vương cả cười, không
nói gì. Hoàn Nhan Viên Hạo lòng dâng lên một cỗ lo lắng, làn da trong
suốt của Gia Hỷ dần ửng hồng, má môi đều sung huyết hơn, giống như đang
bị...kích tình. Hắn nhìn về vị trí nàng ngồi, thật sự, có chút bất an!
Thịnh Vương hơi ngỡ ngàng, tâm trạng biến đổi cực kì nhanh, nàng tiếp nhận
lụa Giao Tiêu của hắn, phải hay không phải chính là tiếp nhận hắn. Mỗi
lần nàng nhấc tay đều mang theo mị lực mê người, thật sự hắn chỉ muốn
ngay lập tức đem nàng ra khỏi đây, tránh đi hàng trăm cặp mắt đang săm
soi thèm muốn của đám hoàn khố hoàng thân quốc thích kia.
Hoàn
Nhan Viên Hạo cảm thấy nghi ngờ ngày càng lớn liền ra hiệu Vịnh Đan đem
bình rượu của Gia Hỷ đến, hắn rót chất rượu mờ đục ra ly, đưa ngang mũi, hương rượu hạnh hoa tinh khiết quen thuộc không lẫn tạp. Đây là đại yến hoàng cung, do Hiên Hậu đứng ra tổ chức, người có khả năng ám hại Gia
Hỷ chín phần là đám phi tần. Nhưng một Huyện chúa nhỏ bé như nàng, ai bỏ công sức như thế!
Hoàn Nhan Viên Hạo đặt ly rượu của nàng xuống bàn, nhỏ giọng sai sử cung nữ đổi cho Gia Hỷ bình rượu khác.
Màn múa kết thúc, đại yến ngưng đọng như tờ, khúc nhạc tuy cũ nhưng vũ điệu quá mới, khi kết hợp lại tuyệt diệu đến không ngờ. Tuyên Quý phi nâng
tay vỗ lên ba tiếng thanh thúy, cả đại yến như vỡ ra, lại ồn ào nổi lên
khen ngợi.
Vĩnh Nguyên Đế gật đầu:
- Rất tốt! Rất lạ mắt! Xem ra Thục Trinh Huyện chúa cũng là người thú vị! Ban thưởng!
- Tạ ơn Hoàng thượng!
Tây Định Vương nâng mày khiêu khích, mắt phượng linh anh có chút giễu cợt:
- Huyện chúa mỹ mạo vô song, có thể đến đây rót mời bản Tướng một chum rượu?
Gia Hỷ hơi cau mày liễu, gương mặt hơi đỏ có chút bất ngờ, nổi lên ủy
khuất, bảo nàng rót rượu? Đây chính là trực tiếp coi nàng như một ca kĩ
hoặc vũ cơ tùy ý lăng nhục.
Sảnh tiệc lại có chút lặng đi, tuy
vậy đều một bộ dáng vui vẻ khi người khác gặp họa, Tây Định Vương là
kiểu người ngang bướng, đã muốn ắt phải làm được, huống hồ hắn thực chân chính Hoàng tử, Gia Hỷ chỉ là một Huyện chúa nhỏ bé, dù muốn hay không
muốn, Gia Hỷ cũng coi như khó lòng từ chối!
Hoàn Nhan Viên Hạo
gạt tay Tây Định Vương, ánh mắt tối sầm lại, có điều, giữa đại tiệc, Tây Định Vương không muốn rút lại lời nói, liền cố chấp tiếp tục. Hoàn Nhan Viên Hạo siết tay, chín phần nàng đã trúng mị dược, nếu không nhanh
chóng ra khỏi đây, sợ rằng sẽ có chuyện thất kính xảy ra.
Gia Hỷ
vẫn đứng yên, môi nàng bị cắn đến mức muốn chảy máu, trên ngai rồng, Đế
Hậu cũng không động tĩnh gì, dù sao Tây Định Vương cũng là Hoàng tử, rót rượu cho hắn, nàng không làm chính là coi thường Hoàng tộc.
Thịnh Vương nâng cao ly rượu, chưa kịp mở lời đã nghe bên kia vang lên giọng nói âm lãnh cao ngạo.
Hoàn Nhan Viên Hạo đứng dậy:
- Bản Vương không ngờ Huyện chúa tuyệt sắc lại có một thân tài hoa! Chum rượu này, bản Vương mời nàng!
Cung nữ dâng khay ngọc lên, Gia Hỷ nhận ly rượu, trong đôi mắt sâu thẳm như có chút ý tứ cảm tạ, nàng mỉm cười nhìn Thành Vương:
- Tạ Vương gia đã khen ngợi! Thần nữ thật thấy hổ thẹn không xứng!
Tây Định Vương cả cười, xem ra Ngũ Hoàng đệ hắn thật sự để tâm đến mỹ nhân
này, lời đồn kinh thành quả không sai, nàng có mị hoặc đặc biệt, hiện
tại cả Thịnh Vương lẫn Thành Vương đều muốn giang sơn lại muốn mỹ nhân,
cuộc chiến này thật ngày càng khốc liệt.
Gia Hỷ nhận thêm hai ba
chum rượu từ vài người mời, thì lui ra ngoài. Nàng không rõ vì bản thân
đã dùng toàn bộ sức lực hay rượu thật sự quá mạnh, cơ thể nàng đã có
chút phản ứng, đầu ong ong đau ê ẩm, môi khô rát, trong lồng ngực cuộn
lên một luồng hơi nóng bỏng.
Gia Hỷ được Vịnh Đan đỡ trên hành
lang dài hẹp, nàng phải đến khách phòng thay y phục, phải rửa mặt để
tỉnh táo hơn. Đột ngột Thịnh Vương xuất hiện.
- Hỷ nhi!
Gia Hỷ nhìn tử y tím sẫm của nam nhân trước mặt, lờ mờ đoán ra, nàng gần như mất thăng bằng bước đến:
- Tham kiến Vương gia!
Thịnh Vương cau mày lại, bộ dáng nàng, rất không thích hợp, nàng luôn đoan
trang yểu điệu, không có kiểu lả lơi gợi tình thế này.
Thịnh Vương hơi gấp rút sai sử Vịnh Đan:
- Đi, lấy nước ấm cho tiểu thư nhà ngươi!
Vịnh Đan hơi bối rối, Thịnh Vương cùng tiểu thư cô nam quả nữ chung một chỗ, trời đã tối, nếu để người khác thấy được, danh tiết tiểu thư sẽ thế
nào. Vả lại Thịnh Vương có thật không nhân cơ hội này làm ra chuyện
không đứng đắn.
Ánh mắt Thịnh Vương như nổi lửa giận:
- Cần bản Vương lặp lại?
Vịnh Đan cắn môi thi lễ ba chân bốn cẳng chạy đi tìm nước nóng.
Gia Hỷ gần như đã mơ màng, người tỏa ra hương vị nữ tử mê hoặc, hơi thở
nàng nóng rẫy, bất giác cảm thấy một thân nam nhân mát lạnh liền ngả
người vào:
- Giúp ta!
Thịnh Vương nghe cổ khô đắng, nhìn
vũ y Giao Tiêu trên người ngọc tựa tiên nữ, lòng nổi lên một loại ham
muốn chiếm hữu mạnh mẽ không thể diễn tả được.
Bên kia đại yến,
Hoàn Nhan Viên Hạo gấp rút ra đi theo nàng. Hắn biết rõ nàng trúng mị
dược, nhưng không cách nào thoát nhanh ra khỏi đám người mời rượu. Hiện
tại thật sự, hắn vô cùng lo lắng, lòng cuộn lên sóng dữ.
Phía góc tối, Thịnh Vương ngồi đó đỡ Gia Hỷ trong lòng, hơi thở nàng mềm mại tỏa ra âm thanh mị hoặc. Cơn gió mùa hạ không xua hết luồn khí nóng lan tỏa trong kinh mạch nàng. Thịnh Vương dường như có dường như không muốn đặt lên môi nàng một nụ hôn.
Tất cả lọt vào mắt Hoàn Nhan Viên Hạo,
hắn cười gằn, mắt thâm u càng thẫm màu hơn, liền lao đến bên nàng như
tên bắn, bá đạo nắm lấy tay Gia Hỷ kéo về người mình:
- Nhị Hoàng huynh! Đã làm phiền!
Thịnh Vương phủi tà áo, trong mắt chứa đầy lãnh ý:
- Viên Hạo!
Thành Vương gằn gằn giọng:
- Ngươi phải gọi là Lăng Thần mới đúng!
Bạn đang đọc truyện Hàn Mặc Tân Thiêm Đại Mặc Hương được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.