Chương 38: Sống Chết Không Rời
Type: tuyen nguyen
Tiếng gió vừa nổi lên, Phượng Tri Vi lập tức đưa tay ra kéo Ninh Dịch, nhưng y đã kịp kéo nàng ra sau lưng mình nhanh như tia chớp.
Động tác
của hai người đều nhanh, nhưng bị áo tơi quây kín, thành ra hành động
không tiện; mà họ lại đồng thời muốn bảo vệ đối phương, trái lại khiến
khuỷu tay đụng nhau suýt nữa là vấp ngã. Phượng Tri Vi rút trường kiếm
ra, “xoẹt” một tiếng chém đứt áo tơi, giữa đám lá cỏ lả tả bay, chỉ thấy trước mắt có luồng sáng trắng chói lòa.
Hơn mười thanh trường
kiếm sắc nhọn lạnh toát nhoáng lên trước mắt nàng như một dòng nước mùa
thu, nhắm trúng vào chỗ hiểm của hai người, chỉ cần đâm một nhát về phía trước, lập tức sẽ có Phượng Lỗ Chỗ và Ninh Lỗ Chỗ.
Phượng Tri Vi nhướng mắt nhìn, cười cười, “Kiếm tốt.” Lẳng lặng viết trong lòng bàn
tay Ninh Dịch: “Mười hai người, dùng kiếm, đông, ba người, nam, hai
người, tây, hai người, bắc, một người, đông nam, hai người, tây nam, hai người.”
Ninh Dịch véo bàn tay nàng, ý nói nàng chớ hành động xốc nổi.
Phượng Tri Vi cũng hiểu rõ điều đó, nếu là đám người kia thì kiếm đã sớm vung
ra, huống chi nàng nhớ vũ khí của đối phương cũng không phải là kiếm.
“Các vị định làm gì thế?” Nàng nhướn mày lạnh lùng hỏi, “Huynh đệ ta đi chơi núi, sơ ý trượt chân, đến ngôi chùa cổ này trú mưa, tuy quấy nhiễu đến
các vị, nhưng các vị cũng đâu cần phải chỉ kiếm vào chúng tôi chứ?”
Vừa rồi nàng đã để lộ kiếm, muốn giả làm thường dân cũng không được nữa,
chi bằng trực tiếp dùng giọng điệu giang hồ, xem ta thân phận này cũng
khá gần đối phương.
Đối phương có mười hai người, đều mặc áo vải
nền xám viền xanh, mặt mày sắc sảo, tựa như dân giang hồ thuộc một môn
phái nào đó. Nghe nàng nói vậy, người dẫn đầu lạnh lùng nói: “Tấm áo tơi này là kiểu người miền núi thường dùng, nếu ngươi gặp một hộ dân miền
núi mượn áo tơi, thì tại sao không nghỉ lại trong nhà người ta, mà còn
chạy đến ngôi chùa tàn tạ này trú mưa?”
Câu này như trúng vào chỗ hiểm, Phượng Tri Vi thầm kinh hãi, đang suy nghĩ xem phải trả lời ra
sao thì Ninh Dịch đã cười bảo: “Người miền núi đó chỉ có một gian phòng
nhỏ, trong phòng bốc mùi nồng nặc, huynh đệ chúng tôi không ngửi nổi mùi này, thà đi tìm chỗ khác còn hơn.”
Người dẫn đầu thấy hai người
tuy mặc áo vải tầm thường, nhưng quả thực có khí chất cao quý ung dung
như con em thế gia, những lời này nghe cũng đáng tin, sắc mặt đã có phần do dự. Phượng Tri Vi liền đưa tay đẩy kiếm của bọn họ ra, cười nói:
“Đều là đồng đạo võ lâm, gặp nhau cũng là duyên phận, cớ sao phải nói
chuyện bằng đao kiếm chứ?”
Mi tâm người kia lướt qua chút căm
ghét, thầm nghĩ hai thằng công tử các ngươi học chút công phu thô thiển
của võ sư tại nhà, cũng dám mặt dày nói mình là người trong võ lâm.
Hắn nhíu mày quan sát hai người, bấy giờ trên mặt hai người đều dính máu
lẫn bùn cố ý không lau đi, nhưng vẫn nhìn ra dung mạo. Ánh mắt hắn quẩn
quanh trên gương mặt Ninh Dịch, tròng mắt chợt co lại, hỏi: “Huynh đài
nói rất đúng, quả là thất lễ, xin hỏi quý tính của hai vị là gì? Sao lại ra nông nổi này?”
Nào có ai chỉ kiếm vào mặt người ta còn hàn
huyên với người ta chứ? Phượng Tri Vi âm thầm chửi rủa, nhưng ngoài mặt
vẫn mỉm cười đáp: “Chúng tôi là người ở Lũng Nam, đến Kị Dương thăm hỏi
bạn bè ở tạm ít lâu. Huynh đệ chúng tôi họ Điền, nghe nói núi Kị Dương
có phong cảnh đẹp đẽ mới đến dạo chơi, ai dè bất cẩn trượt chân rơi
xuống một vách đá thấp, lại lạc mất khỏi đoàn tùy tùng, đang tính đường
mau mau xuống núi đây.”
Nàng thở dài dắt tay Ninh Dịch, nói: “Các vị hẳn cũng đã nhận ra, ca ca tôi, huynh ấy… đôi mắt không được sáng,
từ nhỏ mắt đã mang tật, đến Kị Dương cũng để vui chơi cho khuây khỏa.”
Vẻ nghi ngờ trên gương mặt người thủ lĩnh kia cuối cùng cũng nhạt đi đôi chút.
Phượng Tri Vi vẫn mỉm cười bình thản, ngón tay cầm kiếm lại siết thật chặt.
Mấy vệt kiếm quang kia gí sát trước người Ninh Dịch, chỉ cần đâm nhẹ một nhát thì nàng có là thần tiên cung Đại La cũng không cứu nổi.
Cho nên nàng đành phải chủ động lấy đôi mắt của Ninh Dịch ra mà nói chuyện – hiện giờ chuyện Ninh Dịch bị mù ngoài nàng ra chẳng còn ai biết, nếu
đám người này cũng truy tìm họ, thì chỉ dựa vào đặc điểm “mù” này, đối
phương có thể sẽ xóa bỏ hoài nghi.
Thủ lĩnh kia cuối cùng cũng vung tay, ra hiệu cho những người khác thu kiếm về.
Phượng Tri Vi âm thầm thở phào, trải qua hiểm cảnh vòng kiếm ép sát, dù lát
nữa có bị mười hai người vây công, thì cũng đỡ hơn cảnh người làm dao
thớt ta làm thịt cá.
“Huynh đài nghỉ đêm trong chùa cổ, mai còn
muốn đi đâu?” Mười hai người tản ra, ai nấy đều tự châm lửa tìm chỗ nghỉ ngơi, không biết là cố ý hay vô tình mà chúng vẫn bao vây hai người
vào giữa. Phượng Tri Vi vờ như không hề nghe thấy, vẫn cười hì hì hàn
thuyên.
“Vào núi.” Thủ lĩnh kia tỏ thái độ không muốn nói nhiều với nàng.
Ngôi chùa cổ hoang tàn, bám đầy bụi bặm, cáo hoang chuột đất bị tiếng người
nói kinh động, chạy trốn tứ tung. Cơn mưa rả rích rơi trên mái hiên, xa
xa dâng lên lớp sương mù mờ mịt.
Một gã đại hán đi tới, đẩy mạnh
Ninh Dịch một cái, quát: “Chó ngoan không ngáng đường, xê ra!” Chen đến
bên cạnh thủ lĩnh ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một cái gói giấy tẩm
dầu.
Ninh Dịch thoáng lảo đảo, Phượng Tri Vi vội vàng đỡ lấy.
Trong quầng sáng của ngọn lửa, nàng thấy y không hề giận dữ, mà vẫn mỉm
cười.
Nụ cười này trong trẻo mà đẹp đẽ, yếu ớt chập chờn dưới ánh lửa, như một đóa yêu hoa lặng lẽ nở rộ trong bóng tối.
Không ai thấy nụ cười này của y, đại hán kia đang vội vã lấy đồ ăn trong gói
giấy ra, bỗng gã thủ lĩnh kia nhíu mày hỏi: “Đây chẳng phải là lá thư
chưởng môn nhận được rồi lại đột ngột mất tích sao? Ngưu Kỳ, ngươi thật
bừa bãi, dám lấy nó đi bọc đồ ăn, chưởng môn mà biết thì sẽ lấy môn quy
ra trị ngươi!”
“Thư thiếc gì chứ, có gì quý hiếm đâu.” Đại hán
tên Ngưu Kỳ kia nhếch mép cười, giũ xấp giấy bóng loáng dầu mỡ thành
tiếng rào rạo, “Ra đi vội quá, không có gì bọc thịt bò, đệ tiện tay vớ
lấy một xấp giấy trên bàn chưởng môn, dù sao chưởng môn cũng đọc nó
rồi.”
Ánh mắt của Phượng Tri Vi dừng lại ở tờ giấy nằm trên cùng, trong lòng đột nhiên chấn động.
Kẽ ngón tay của đại hán để lộ một góc con dấu đỏ tươi, thể chữ trên con
dấu là Cửu Điệp Triện* thường dùng – “Lũng Tây phủ Thư Biện ti ẩn”.
(*) Loại chữ triện để khắc lên ấn, thông dụng từ triều Tống trở đi, một chữ có nhiều nếp gấp đối xứng, không nhất thiết là chín nếp mà số nếp có
thể nằm trong khoảng từ năm đến mười.
Đây là loại con dấu nửa
chính thức mà thư biện của quan phủ thường dùng, các cấp quan lớn ở biên cương đều có thư biện gồm những phụ tá thân tín của mình, phụ trách xử
lý mọi việc từ trong ra ngoài. Để tiện cho công việc, thư biện này
thường có con dấu riêng, ở một mức độ nào đó thì nó tượng trưng cho ý
kiến của quan lớn ở biên cương, ví như thư biện của Lũng Tây phủ, cũng
chính là phủ phụ tá của Thân Húc Như.
Lúc này thấy đám giang hồ
thảo mãng có lá thư của phụ tá Thân Húc Như viết cho chưởng môn chúng,
hàm nghĩa trong đó chẳng nói cũng biết – chín mươi chín phần là Thân Húc Như sợ hai người chưa chết, mới mượn gió bẻ măng mời đám giang hồ đến
truy sát. Chết trong tay đám giang hồ, thì đúng là muốn tra cũng không
biết tra từ đâu.
Ngưu Kỳ đặt xấp giấy kia sang một bên, cầm kiếm
lên xắt thịt bò. Phượng Tri Vi ngồi ngay cạnh hắn, ngón tay lặng lẽ giở
ra, phát hiện trong lá thư dày cộp kia hình như còn có tranh vẽ.
Tranh gì cơ chứ?
Lẽ nào là tranh chân dung của Ninh Dịch và mình?
Vậy vì sao những người này còn chưa nhận ra?
Phượng Tri Vi ngẫm nghĩ một hồi rồi vỡ lẽ, bức tranh trong phong thư này ban
đầu hẳn là muốn đưa cho bọn chúng; nhưng lại bị Ngưu Kỳ tùy tiện cầm đi
bọc thịt bò, chưởng môn kia không tìm được thư có lẽ cũng cho qua, đại
khái chỉ tả lại tướng mạo hai người bằng miệng. Cho nên vừa rồi gã thủ
lĩnh kia thoáng hoài nghi nhưng không tài nào đối chiếu được, mà đám
giang hồ này tám chín phần mười là không biết chữ, nhìn qua trang đầu
tiên thấy một mớ chữ loằng ngoằng thì chẳng ham hố giở đến cuối nữa, vì
thế bức họa kia đến giờ vẫn chưa bị phát hiện.
Tuy nhiên chẳng
mấy chốc sẽ bị phát hiện, bởi gã Ngưu Kỳ kia đang lấy dần từng tờ giấy
viết thư đi bọc thịt bò phân phát cho mọi người, rồi sẽ lật đến bức
tranh kia ngay thôi.
Lòng Phượng Tri Vi nôn nóng, bỗng nàng ôm bụng, rên rỉ thành tiếng.
Tiếng rên này lập tức thu hút sự chú ý của đối phương. Bọn chúng đều ngừng
nhai quay sang, Ngưu Kỳ cũng ngừng tay, Phượng Tri Vi mặt mũi nhăn nhó,
nói: “Chẳng biết tại sao bụng tôi tự dung đau nhói, hay đã ăn nhầm thứ
gì bậy bạ rồi?”
Người trong giang hồ xưa nay luôn cẩn thận, đặc
biệt mẫn cảm với các chất độc, nghe được câu này ai nấy đều buông thịt
bò xuống, ngắm nghía với vẻ nghi ngờ. Ngưu Kỳ bèn bảo: “Hắn không ăn
thịt bò của chúng ta, các ngươi sợ gì chứ!” Tuy mồm nói thế, nhưng tay
lại lấy xấp giấy kia bọc nốt chỗ thịt bò còn thừa lại.
Phượng Tri Vi kêu đau “ây da” “ây da”, đứng lên nói: “Không được, tôi phải đi nhà
xí.” Rồi loạng choạng chạy ra bên ngoài, bỗng lảo đảo, vấp chân ngã vào
đống lửa.
Đốm lửa văng tung tóe, mọi người đều tránh đi. Tia lửa bắn vào xấp giấy bọc thịt bò, lập tức bốc cháy.
Phượng Tri Vi mừng thầm, nhưng Ngưu Kỳ đã vội vàng chạy tới, cầm xấp giấy liên tục dập lửa, nói: “Đừng đốt đi vội, bằng không dầu mỡ dính ra làm bẩn
bao vải thì ta cũng không khoác nó lên vai được.”
Phượng Tri Vi
bất đắc dĩ nhìn hắn cẩn thận thu bao vải đựng đồ lại. Lúc này Ninh Dịch
đột ngột đứng lên dìu nàng, bảo: “Cẩn thận một chút, chắc là gặp mưa bị
cảm lạnh thôi, để ta đỡ đệ đi nhà xí.”
Mọi người thấy họ rời đi, thủ lĩnh kia hất hàm, ra hiệu cho Ngưu Kỳ bám theo sau.
Phượng Tri Vi vịn vào Ninh Dịch tiến về phía trước, nhưng khóe mắt lại nhìn
chằm chặp chuyện xảy ra sau lưng, ánh mắt xẹt qua nỗi thất vọng – đối
phương vẫn chưa yên tâm về họ, phái người đi theo, hơn nữa Ngưu Kỳ lại
không mang cái gói chứa bức họa theo.
Nàng ghé tai Ninh Dịch,
nhanh chóng kể lại đầu đuôi mọi chuyện. Ninh Dịch thoáng trầm ngâm, rồi
thì thào bên tai nàng: “Tiêu diệt từng phần.”
Phượng Tri Vi im
lặng, thầm nghĩ tuy phương án này mạo hiểm, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác. Hai người không thể thoát khỏi đám người này, cũng tạm
thời không có cách nào thủ tiêu bức họa, Ngưu Kỳ quay về tiện tay lật ra xem là thấy ngay. Nên dù sao đi chăng nữa, Ngưu Kỳ cũng không thể trở
về.
Nếu muốn giết Ngưu Kỳ, thì việc này sẽ không che giấu được
lâu. Một khi đối mặt với vòng vây của bọn chúng, hai người sẽ hoàn toàn
không còn đường sống, cho nên đã giết một người là nhất định phải giết
hàng loạt, ra tay trước mới chiếm được sinh cơ.
Giết thế nào để đạt hiệu quả cao nhất, đây là một vấn đề hết sức quan trọng.
Việc cấp bách trước mắt là giết Ngưu Kỳ.
Hai người vừa đặt chân vào nhà xí, Ngưu Kỳ đã sải bước theo vào, giành
trước một nhà xí, cởi quần ra tháo dạ ầm ầm, ngửa đầu cười nói: “Mẹ
kiếp, dễ chịu quá!”
Ninh Dịch ngán ngẩm nhíu mày, Phượng Tri Vi
ửng hồng đến tận mang tai, nhìn sang chỗ khác, ôm bụng bò sang nhà xí
bên cạnh, vừa kêu “ây da, ây da” vừa cởi quần.
Ngưu Kỳ nghiêng đầu liếc nàng, cười bảo: “Cởi có cái quần cũng mất cả buổi, cứ như đàn bà ấy…”
Lời còn chưa dứt, hắn chợt thấy một mũi kiếm đen sì chui ra khỏi miệng mình.
Ngưu Kỳ trợn đôi mắt nâu, u mê không hiểu vì sao trong miệng lại thò ra một
thanh kiếm, rõ ràng tiểu tử bên cạnh còn đang cởi quần mà.
Cổ
họng đau như xé, ánh mắt hắn vô lực gục xuống dưới, thấy một mũi kiếm
đen sì nhuốm máu chậm rãi rút ra từ trong tay nam tử mù kia.
Thân thể đột ngột bay lên, ngã vào nhà xí, câu cuối cùng hắn được nghe trong đời là “Chó ngoan không ngáng đường, xê ra.”
Ninh Dịch trả kiếm lại cho Phượng Tri Vi, vừa rồi khi y dìu nàng, kiếm cũng đã sang tay.
Lúc này hai người đứng trước nhà xí thương lượng hành động tiếp theo.
“Nàng có mang theo độc dược không?” Phượng Tri Vi lục lọi trên người mình tìm những thứ hại người, rồi lại ảo não vỗ đầu. Nàng đi quá vội vàng, chỉ
mang theo chút kim sang dược, ngoài ra chẳng có gì cả.
Tuy đám người kia rất cảnh giác, không dễ hạ độc, nhưng chẳng có cách gì dễ dàng đánh gục cả nhóm người hơn là hạ độc.
Ninh Dịch lắc đầu, thầm nghĩ cái tay Ninh Trừng kia rất hay mang theo mấy
thứ này, chỉ tiếc ngày ấy nhận được tin tức đã vội chạy đi ngay, cũng
không hiểu sao hắn không đuổi theo mình.
Phượng Tri Vi ngán ngẩm
nhìn y, phía đối diện, khóe mắt Ninh Dịch hơi xếch lên, do nhìn không rõ mà dâng lên hơi nước mờ mờ, mang vẻ đẹp mông lung khác thường. Đáy lòng nàng vừa động, chợt nảy ra một suy nghĩ, hỏi: “Nước mắt ngài có độc
không?”
Ninh Dịch nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái, thầm nghĩ ngay
cả chuyện này mà nàng cũng nghĩ ra được, liền cự tuyệt rất dứt khoát,
“Ta thà đi giết từng tên một.”
Phượng Tri Vi đang cắn răng suy
nghĩ phải làm sao để nặn ra mấy giọt nước mắt cá sấu, có nên bất thình
lình đấm y một cú vào bụng cho y đau đến rớt nước mắt, thì thấy Ninh
Dịch đã nhìn xa trông rộng mà lùi lại cách nàng ba bước.
“Thôi được rồi.” Phượng Tri Vi không biết làm sao, đành đi đỡ y, “Chúng ta nghĩ cách khác.”
Ninh Dịch đáp “ừ”, vừa đưa tay ra thì Phượng Tri Vi đã “ây da”, ngồi xổm xuống đất, cất giọng hoảng hốt: “Ngưu Kỳ ngươi…”
Ninh Dịch giật mình, vội vàng cúi xuống định kéo nàng. Phượng Tri Vi ngẩng
đầu lên, “bịch” một tiếng, đầu đã cụng trúng vào mũi y.
Ninh Dịch “a” lên ôm mũi, trong nháy mắt lệ đã tuôn ra. Phượng Tri Vi không hề
ngượng ngập, rút ra một mảnh vàng lá vội vàng hứng lấy.
Rồi nàng giở giọng cảm thán: “Lấy vàng hứng lệ, mới coi như xứng đáng với giọt nước mắt quý giá của điện hạ.”
Ninh Dịch ôm cái mũi đau nhức, một lần nữa ngấm ngầm xác nhận cô gái trước
mặt mình thật ra chính là một con sói mẹ không dễ nuôi trong nhà.
Sói mẹ nhìn điện hạ ôm mũi, đôi mắt phía trên ngón tay rưng rưng lệ, xem ra thật sự là yếu đuối đến thú vị, khác xa vẻ sắc sảo và ngưng trọng của y ngày thường, cứ như đã biến thành con người khác. Trong khoảnh khắc
chút lương tri ít ỏi đáng thương nổi lên, nàng mỉm cười day day mũi y,
nói: “Không đau đâu mà không đau đâu mà.”
Ngón tay mảnh mai của
nàng lướt qua gương mặt Ninh Dịch, mềm dịu như gió xuân, giọng nàng mang ý cười và cảm giác áy náy nhè nhẹ, khiến người nghe cảm thấy có sợi
bông cọ vào mặt, nhồn nhột trong lòng. Tay Ninh Dịch run lên, rồi đưa ra nắm lấy ngón tay nàng.
Y nắm ngón tay nàng trong lòng bàn tay
mình, năm ngón nhẹ nhàng cuốn lên. Phượng Tri Vi muốn giãy ra theo bản
năng, nhưng bàn tay Ninh Dịch đã cuốn chặt lấy, không buông.
Ống
tay áo rộng phủ xuống, che đi tư thế có phần ám muội. Ninh Dịch dắt tay
nàng trở về, Phượng Tri Vi còn đang bưng chỗ nước mắt kia, không dám
mạnh tay, đành phải đi theo y, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Tiếc là quá ít…”
Hai người đi đến bên bờ giếng trong viện, một gã hán tử đang múc nước ở đó, Phượng Tri Vi liền gọi: “Đại ca, cho tôi xin ít nước uống, tiện thể rửa tay luôn.”
“Thiếu gia vẻ vời thật!” Hán tử kia đưa thùng nước
sang, Phượng Tri Vi bèn nâng thùng nước lên uống, lại vốc một ít nước
lên rửa tay, nói cảm ơn. Ba người cùng trở về, gã thủ lĩnh thấy Ngưu Kỳ
không theo về, liền hỏi: “Ngưu Kỳ đâu?”
“Vị đại ca kia ấy hả?” Phượng Tri Vi che miệng cười, “Nói là ăn nhiều thịt bò quá, nên bụng hơi ấm ách ấy mà.”
“Tiểu tử này rõ là tham ăn!” Người kia mắng một câu rồi không nghi ngờ gì
nữa, đặt thùng nước kia vào chính giữa, gọi mọi người đến uống nước, ai
nấy đều ghé vào thùng nước uống no nê thì thôi.
Phượng Tri Vi mỉm cười nhìn, ân cần thêm củi vào đống lửa.
Ăn uống xong xuôi, mỗi người lại tự tìm chỗ nằm ngủ trong đại điện, vẫn
vây hai người vào chính giữa một cách ăn ý, cũng phân công một người gác đêm ngoài cửa đại điện. Sự cảnh giác đặc trưng của người trong giang
hồ, với bất cứ ai cũng không buông lỏng.
Ánh lửa trong ngôi chùa
cổ dần dần yếu đi, bốn bề dâng lên màn sương nhàn nhạt. Phượng Tri Vi
lặng lẽ ngủ bên cạnh Ninh Dịch, hai mắt mở to chờ độc tính phát tác,
nàng cũng không biết nước mắt của Ninh Cá Sấu rốt cuộc có thể phát huy
tác dụng đến chừng nào, dù sao cũng chỉ vẻn vẹn vài giọt, pha loãng
trong cả một thùng nước, hiệu quả chắc chắn sẽ giảm đi nhiều.
Ninh Dịch nhắm mắt lại, không hề nhúc nhích, vẫn nắm chặt ngón tay nàng,
Phượng Tri Vi muốn rút cũng rút không nổi, bèn gãi tay y, dùng móng tay
cào cào vào lòng bàn tay y. Ninh Dịch rụt lại, nàng mừng rỡ, ra sức cào
cào, kết quả người ta bị gãi quen, trái lại không thèm rụt về nữa,
Phượng Tri Vi ảo não thở dài, Ninh Dịch bên cạnh quay sang, mỉm cười
chăm chú nghe nàng thở dài, cảm thấy vô cùng khoan khoái.
Bàn tay hai người đùa giỡn với nhau, dùng cách này để xua tan cơn buồn ngủ
không ngừng dâng lên. Từ đêm qua đến tối nay, hai người vẫn liên tục bôn ba với thân thể đầy thương tích, vẫn đặt mình vào tình thế căng thẳng,
tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi đến tận cùng. Mà lúc này xung quanh
nổi lên tiếng ngáy, ánh lửa lại ấm áp, nếu không tìm được việc gì để
phân tâm thì sẽ ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Không biết đã qua bao
lâu, đến khi Phượng Tri Vi sắp đầu hàng cơn buồn ngủ mà nhắm nghiền đôi
mắt, thì Ninh Dịch bỗng dưng véo thật mạnh vào lòng bàn tay nàng.
Phượng Tri Vi bừng tỉnh, lập tức nhận ra một nam tử nằm cách mình không xa đang phát ra tiếng rên rỉ khe khẽ.
Phát tác rồi sao?
Phượng Tri Vi mừng rỡ, rồi nàng phát hiện ra đám người còn lại không có động
tĩnh gì cả. Có lẽ do công lực của chúng có người cao người thấp, cho nên thời gian phát tác cũng có người ngắn người dài.
Người này vừa phát ra tiếng động, tên gác đêm đã vội vàng chạy tới, cúi đầu khẽ gọi: “Phi Tử, ngươi làm sao thế?”
Hắn bỗng cảm thấy hậu tâm mình lạnh toát.
Đáy lòng hắn cũng lạnh toát, bản năng mách bảo hắn quay đầu lại, nhưng đầu hắn vĩnh viễn không thể xoay được nữa.
Phượng Tri Vi nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể gục xuống của hắn, đặt hắn ngồi tựa
vào khoảng tối đằng sau cột nhà, thoạt nhìn giống như đang điều hòa hơi
thở.
Kẻ bị độc tính phát tác cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, có
thứ chất lỏng ấm áp rơi đầm đìa trên mặt, mở mắt ra chợt thấy bốn bề
dâng lên màn sương dày đặc, phía sau màn sương thấp thoáng một khuôn mặt tươi cười dịu dàng, rồi nụ cười ấy trở nên dữ tợn, ngày càng áp sát.
Hắn ngẩn ngơ, muốn đưa tay ra nắm thanh kiếm đặt bên cạnh, lại cảm thấy
cánh tay mỏi nhừ, sau đó lồng ngực đau đớn. Trong ý thức cuối cùng của
hắn, có thứ gì đó phóng lên cao rồi đổ rào rào xuống mặt mình, đó là một thứ chất lỏng ấp áp lại hơi tanh tanh giống như lần trước.
Một
người ngủ gần đó lờ mờ phát hiện ra tiếng động ở góc này, hắn mở mắt ra, trong lòng lại “ơ” lên một tiếng, thầm nghĩ sao ngọn lửa đã tắt mất
rồi? Mà sương mù buổi sáng cũng dày thật.
Sương mù hình như còn
có thể lay động, thấp thoáng lộ ra một bóng người. Hắn mở to mắt ra
nhìn, nhưng nhìn thế nào cũng chẳng thấy rõ, trong lòng đã biết có gì đó không ổn, liền dựa vào cảm giác mơ hồ để đoán hướng đối phương đi tới,
rồi bất chợt lộn nhào về hướng ngược lại.
Vừa lăn tròn, đã cảm thấy thắt lưng đau nhói, sau đó thân thể nhẹ bẫng đi, lờ mờ thấy chân mình lăn lông lốc vào một góc nhà.
Phía đối diện, Ninh Dịch nhận nhiệm vụ làm rối loạn tầm mắt địch bình thản
thu tay áo. Bên cạnh y, Phượng Tri Vi rút thanh đao đã chờ ở đó từ lâu.
Nàng vừa rút thanh đao của mình, Ninh Dịch đứng đối diện vẫn luôn tập trung
nghe ngóng chợt chỉ tay ra sau lưng nàng. Phượng Tri Vi đầu không ngoái
lại, trường kiếm từ bên dưới mạn sườn của nàng trở tay vung ra như một
tia chớp.
Người kia ôm cổ họng ngã vật xuống đất, đến chết vẫn
không hiểu vì sao góc độ sử dụng kiếm của đối phương lại quỷ dị đến thế. Thanh kiếm đâm ngược ra từ dưới mạn sườn, tại sao cuối cùng lại đâm
đến cổ họng mình?
Liên tục giết chết bốn người, kiểu gì cũng gây ra tiếng động đánh thức tất cả mọi người.
Trong nháy mắt bừng tỉnh, chúng đều hoài nghi nhìn mình vẫn còn ngủ mê – sao
sắc trời lại âm u như thế? Vạn vật dường như đều bị che phủ trong mây
mù, chỉ nhìn thấy đường nét mở ảo.
Lợi dụng khoảnh khắc ngơ ngẩn ấy, Phượng Tri Vi vung tay đâm ra một kiếm, nhắm vào cổ họng một người phía đối diện.
Kiếm quang đâm vào cổ họng, nàng không rút kiếm về, mà kéo thi thể kia di
chuyển một bước linh hoạt, bổ nhào đến trước mặt một người ở phía chênh
chếch.
Trong tầm nhìn mơ hồ của người kia chỉ thấy một thân thể
đang tới gần, hiển nhiên sẽ coi đấy là kẻ địch, khẽ gầm một tiếng xuất
chưởng đánh ra, nhoáng cái đã đập nát bấy cái đầu xui xẻo kia.
Vừa đập xuống, bàn tay chợt đau nhói, một thanh kiếm màu đen xuyên qua bàn tay hắn, nhắm thẳng vào mi tâm.
Nháy mắt lại giết thêm hai người.
Những người này ở gần nàng nhất, động tác chậm chạp nhất, võ công rõ ràng là thấp nhất.
Phượng Tri Vi chọn bóp quả hồng mềm trước.
Hiển nhiên tay thủ lĩnh kia võ công cao nhất, nhưng hắn ngủ trên bệ thờ
trong cùng, lách được đến trước mặt hắn thì đã bị phát giác từ lâu, chi
bằng nhân lúc này khi đối phương còn chưa kịp phản ứng mà giết dần từng
người một.
Giữa những cột máu tươi xối ào ào, có người ôm cổ họng ú ớ ngã xuống, có người cuốn theo những đốm lửa nhỏ ào ào ập tới, kình
phong mãnh liệt, dẫu nhìn không rõ nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến phương hướng động tác.
Phượng Tri Vi rùng mình, nàng biết tiếp theo
người sau sẽ khó ứng phó hơn người trước. Vả lại có một điều rất hiển
nhiên, võ công càng cao thì trúng độc càng nhẹ.
Luồng kình phong
kia rất đỗi dữ tợn, ập thẳng vào mặt khiến người ta ngạt thở. Phượng Tri Vi nâng kiếm, mới nâng lên nửa chừng đã cảm thấy lồng ngực đau đớn,
cánh tay rũ xuống không nghe lời mình nữa.
Đúng lúc nàng tự nhủ
mạng mình thôi thế là xong, thì thân thể đột ngột bị người ta đụng
trúng. Trong lúc lộn nhào bay ra, nàng thấy Ninh Dịch lướt ra như một
tia chớp, thay nàng lướt đến bên dưới người kia, quỳ xuống ngả người ra
đằng sau, trượt qua theo thế Thiết Bản Kiều, khuỷu tay lật lại, lóe lên
một luồng sáng.
“Xoẹt”, máu tươi trộn lẫn nội tạng tuôn ra ào ào, một vết thương đáng sợ chạy dài từ ngực xuống đến bụng. Kẻ kia la hét
điên cuồng, liều mạng nhảy lên, trong cơn mưa máu dưới ánh trăng, Ninh
Dịch sắc mặt như tuyết, cười nhạt chém ngang một đao.
Người kia nặng nề rơi xuống đánh “bịch”, khi chạm đất máu tươi phun ra bắn thẳng vào mặt Ninh Dịch.
Trong tiếng gầm giận dữ xung quanh, Phượng Tri Vi đã lấy lại hơi, lúc này
nhào tới, đưa tay kéo Ninh Dịch trốn vào thiên điện, vừa bước qua cửa
lập tức nhấc chân đá một cú thật mạnh lên cửa điện để đóng nó vào.
Gần như đúng vào khoảnh khắc cửa điện đóng lại, đủ loại ám khí lao tới như
mưa dập gió vùi, liên tục cắm vào cửa điện tạo ra những tiếng phập phập, khiến tấm gỗ vốn đã mục nát phân nửa tróc ra từng mảng bắn ra bốn phía.
Phượng Tri Vi nghe tiếng ám khí bắn ra mạnh mẽ, âm thầm cảm thấy may mắn vì
mình phản ứng đủ nhanh. Sau cơn kinh hoàng mới hơi bình tĩnh, nàng quay
lưng tựa vào cửa điện, định thở dốc lấy hơi.
Bỗng Ninh Dịch vươn tay, kéo nàng ra.
“Rắc!”
Nơi Phượng Tri Vi vừa dựa vào xuất hiện lỗ thủng, một mũi giáo ba cạnh lấp lóe ánh lam nham hiểm kẹt lại trong đó.
Nếu không nhờ Ninh Dịch nhanh tay kéo nàng ra, thì giờ này mũi giáo ba cạnh đã đâm vào lưng nàng rồi.
Phượng Tri Vi thở ra một hơi thật dài, lẩm bẩm: “Ngài lại cứu mạng tôi một lần…”
“Không cần tính đếm làm gì.” Ninh Dịch mặt mày tái trắng, thản nhiên nói: “Nàng cũng đã cứu ta rất nhiều lần.”
Phượng Tri Vi nghe tiếng động ở gian ngoài, thở dài nói: “Chất độc này vẫn
không đủ mạnh, chỉ làm mờ thị lực của bon họ, chứ không gây tổn hại quá
lớn đến võ công. Giờ chúng ta phiền phức rồi đây…”
Nàng nói được
một nửa bỗng dưng im bặt, nhớ lại tiếng rên rỉ trằn trọc của người đầu
tiên phát tác. Đây là chất độc chảy ra từ cơ thể Ninh Dịch, đã pha loãng vào cả một thùng nước, chia ra uống vào bụng rất nhiều người mà còn dữ
dội đến thế, khiến đám giang hồ cường tráng giỏi chịu đựng không nén nổi một tiếng rên rỉ. Vậy Ninh Dịch trực tiếp trúng phải độc này, thì còn
khổ sở đến nhường nào?
Vậy mà từ cái đêm y trúng độc cho đến bây giờ là hai ngày, nàng chưa nghe y rên rỉ lấy một tiếng, kêu khổ lấy một câu.
Phượng Tri Vi nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Ninh Dịch, nhất thời không biết nói sao cho phải.
Ninh Dịch chỉ chống tay vào tường, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ở gian
ngoài. Vừa rồi không có cách nào tiếp cận cửa lớn ở ngoại điện, trong
lúc khẩn cấp họ buộc phải chui vào thiên điện này. Thiên điện không có
cửa sổ, cánh cửa duy nhất đã đóng lại, chất độc không thể khiến đối
phương hoàn toàn mất sức chiến đấu. Họ đã giết bảy người, còn lại năm
người, là những kẻ võ công khá cao cường. Tình thế lúc này, đã tồi tệ
đến không thể tồi tệ hơn.
Gian ngoài ồn ào một hồi rồi chìm vào
im lặng, hẳn bọ chúng đã biết họ không thể chạy thoát, lại lo ngại chất
độc trong người mình, nên mới tạm thời muốn điều tức ép độc ra.
Bầu không khí yên ắng đến căng thẳng, nặng nề đè nén lòng người.
Hồi lâu, Ninh Dịch vịn tường ngồi xuống, vẫy vẫy tay với Phượng Tri Vi, “Đến đây, ngồi xuống.”
Phượng Tri Vi cười cười, bước qua, tìm mấy tấm màn vải cũ chất thành một đống
rồi đốt lên, ngồi trước đống lửa mà sưởi ấm cùng Ninh Dịch.
Hai
người đều là nhân kiệt, đều có sự bình tĩnh mà người thường không thể
sánh bằng. Nhích lại gần ngọn lửa đang từ từ bốc cao, nghe tiếng mưa rơi rả rich như có như không bên ngoài, trên gương mặt phản chiếu ánh lửa
ửng hồng là thần sắc nghiêm nghị không hề sợ hãi.
Hồi lâu, Phượng Tri Vi mở lời: “Ninh Dịch.”
“Ừ.”
“Lần này chúng ta không được may mắn cho lắm.” Phượng Tri Vi ho khan vài
tiếng, lặng lẽ lau đi vệt máu tươi in trên khóe miệng, nghiêng đầu mỉm
cười với Ninh Dịch, “Có thể phải chết trong đây.”
Nàng mỉm cười
với Ninh Dịch như thế, lại cảm thấy nụ cười cũng dần dần đông cứng trên
gương mặt, tim đập lúc nhanh lúc chậm như nổi trống, trước mắt từng cơn
tối mịt. Hai ngày hai đêm bôn ba cực nhọc hết sức căng thẳng, bị nội
thương vẫn không được nghỉ ngơi, nàng biết mình đã như nỏ mạnh hết đà.
Mà tệ hơn nữa là, luồng nhiệt trong cơ thể xưa nay vẫn luôn ổn định, giờ lại mơ hồ có xu hướng dao động. Cảm giác này giống như ngọn núi lửa ngủ yên đã lâu, chỉ chờ một trận bùng nổ ngay sau đó.
Nàng thật sự chết đến nơi rồi… chết vì mệt mỏi.
Mơ hồ nghe Ninh Dịch khẽ “ừm”, nói: “Không phải tại nàng đánh không giỏi(*).”
(*) Nguyên văn là “Phi chiến chi tội”, xuất xứ từ lời than thở của Hạng Vũ
trước khi chết, ghi lại trong thiên Hạng Vũ bản kỷ thuộc Sử ký của Tư Mã Thiên. Hiểu rộng ra là ta thất bại do trời hại, không phải lỗi của ta.
“Phải.” Phượng Tri Vi mệt mỏi cụp mi mắt xuống, cảm thấy mí mắt mình nặng tựa
nghìn cân, “Chẳng qua do tôi bị ngài lây xui xẻo đó thôi.”
“Trái lại, ta cảm thấy mình mới là người bị nàng hại.” Ninh Dịch một bước cũng không nhường.
Phượng Tri Vi không còn hơi sức đâu mà đấu võ mồm, uể oải đáp: “Ờ…”
Mu bàn tay bỗng dưng đau nhói, Ninh Dịch bất ngờ thò tay sang véo nàng rất mạnh, “Tri Vi, đừng ngủ, đừng ngủ.”
Phượng Tri Vi lặng lẽ nở một nụ cười, chợt nghe Ninh Dịch hỏi: “Tại sao nàng muốn tới cứu ta?”
Phượng Tri Vi mệt lử, không muốn trả lời, Ninh Dịch lại không ngừng véo nàng,
“Trả lời mau! Nàng dám phớt lờ câu hỏi của bản vương à? Nàng thật sự
muốn đến cứu ta hay là có mục đích khác? Ngày ấy tại sao nàng muốn moi
chuyện? Rốt cuộc nàng đã biết những gì?”
Nam nhân này ồn ào quá…
Phượng Tri Vi dùng tư duy lúc này đã vô cùng chập chạp để ngẫm nghĩ mấy
câu hỏi của Ninh Dịch, chỉ cảm thấy đầu óc càng nghĩ càng xoắn tít mù,
liền ngã bịch vào lòng người, thì thào: “… Đều là những câu hỏi ngu
ngốc…”
Ninh Dịch ôm lấy nàng, nháy mắt sau đầu óc cũng choáng
váng. Ban đầu y cứ ngỡ mình cũng mệt mỏi, rồi lại nghĩ mình bị Phượng
Tri Vi đụng trúng. Kế đó chóp mũi chợt ngửi thấy một mùi hương kì lạ, y
giật mình vỡ lẽ.
Đám giang hồ kia đang đun hương độc ngoài cửa!
Phượng Tri Vi giao chiến lâu dài, sức cùng lực kiệt nên mắc mưu trước. Y lo
lắng cho nàng, nhưng đôi mắt lại không nhìn rõ, nên không hề phát hiện.
Bấy giờ y cũng cảm thấy sự mệt mỏi trong cơ thể nháy mắt đã dâng lên ào ào
kèm theo cơn đau mãnh liệt. Hơi thở y nghẹn lại, chân mày khóe mắt lộ ra sắc xanh nhạt.
Chính mình… cũng sắp gục ngã rồi…
Ôm chặt
Phượng Tri Vi trong lòng, thân thể mảnh mai của nàng cuộn lại thành một
khối nho nhỏ trong vòng tay y, như một đứa bé con. Có vài chỗ mềm mại
chạm vào y, ấm áp nhu nhuyễn, khiến người ta liên tưởng đến mọi vật yêu
kiều non mịn trên thế gian. Lúc này đây y lại hoàn toàn không có tâm trí mà mơ mộng, chỉ muốn ôm chặt nàng vào lòng, cứ thế ngồi xuống, cho đến
cuối con đường.
Lẽ ra y phải không cam lòng, một mảnh hùng tâm,
vương đồ bá nghiệp, lại gãy kích trong một ngôi chùa đổ nát ở núi Kị
Dương, đây là chuyện hoang đường biết mấy. Nhưng đến khi thật sự rơi vào hoàn cảnh này, dường như y cũng không còn hơi sức đâu mà ảo não hay
không cam tâm. Có lẽ khung cảnh yên bình và tĩnh lặng này rất khó có
được, nên dù có rơi vào kết cục ấy, thì cũng không quá khó chấp nhận.
Y dần dần cụp mắt xuống, không định lay Phượng Tri Vi dậy nữa. Những ngón tay mảnh mai run rẩy, đặt lên hàng mày bờ mi của nàng.
Hàng mày bờ mi nàng ngưng đọng vài giọt mồ hôi nhỏ, như hạt sương sớm đọng
trên cánh hoa. Ánh lửa lép bép lụi dần, tiếng mưa đêm nghe lúc gần lúc
xa, có vô số hạt mưa bụi miên man hắt vào qua kẽ tường đổ nát.
… Trong phút ngẩn ngơ, bỗng nghe văng vẳng có tiếng nhạc cất lên từ phương xa, đó là tiếng tiêu.
Tiếng tiêu réo rắt, thê lương, biến ảo mà xa xôi diệu vợi, từ bầu trời văng
vẳng truyền lại, từ Ngân hà phất phơ rủ xuống, tỏa sáng dọc đường, âm
thanh truyền xa nghìn dặm, trong khoảnh khắc đã vượt núi cao biển rộng,
đi thẳng vào lòng người.
Một khúc Giang sơn mộng.
Giang
sơn trong mộng, giang sơn như mộng, đã bao năm trăn trở như thế, trọn
một đời ai buông bỏ hào tình, dẫu khí thế hào hùng như bình bạc vỡ tung, phú quý trăm năm rồi cũng vùi sâu dưới lớp đất vàng, bá nghiệp hoàng đồ bỏ lại đằng sau, bốn bể cô độc, cơn gió muộn màng nghỉ chân nơi ấy.
Tâm trí hỗn loạn rối bời của Ninh Dịch dần dần tỉnh lại khi tiếng tiêu tới
gần, mà Phượng Tri Vi nằm trong lòng y cũng đột nhiên cựa quậy.
Ninh Dịch cúi đầu, nhè nhẹ vỗ lên vai nàng, “Tri Vi, dậy nào, nàng nghe xem.”
Phượng Tri Vi ngọ nguậy rồi ngẩng đầu lên, nhắm mắt nghe tiếng tiêu kia. Đầu
vai hơi nhún xuống của nàng mảnh mai như cánh bướm ngày đông, dường như
sau hai ngày đêm lại gầy thêm rất nhiều, Ninh Dịch cảm thấy lòng bàn tay mình đặt trên đôi vai ấy cũng nhoi nhói đau.
Tiếng tiêu ngày
càng áp sát, trong đó dường như ẩn chứa sức mạnh thần kì vượt trội.
Những người đứng ở gian ngoài cũng ngừng tay, rộ lên một trận xao động
kinh hoàng.
Phượng Tri Vi ngẩng đầu lên, nàng và Ninh Dịch đưa mắt nhìn nhau, đều tìm thấy trong mắt đối phương nét vui mừng.
Lúc này hai người vẫn bải hoải rã rời, đành lẳng lặng tựa lưng vào nhau,
tập trung nghe tiếng tiêu kia. Dưới cơn mưa đêm, ngôi chùa cổ lặng ngắt
như tờ, ánh lửa nguội lạnh mưa phùn xa xăm, họ ngồi bệt xuống đất giữa
màn sương mờ mịt, trong đại điện sâu thẳm, vạt áo bị sương đêm thấm ướt
chậm rãi xòe ra.
Bỗng cảm thấy lòng mình yên ả, trong lòng chẳng
còn vướng bận gì. Giang sơn này chẳng qua là một giấc mộng, thế gian
muôn hình vạn trạng, nhân gian đau khổ hận thù, hùng tâm vạn trượng, bí
ẩn vô tận, trong khoảnh khắc này tất cả dường như đều có thể sảng khoái
buông tay, đổi lấy một trận cười lớn mà đi, từ bỏ hồng trần.
Phượng Tri Vi không hề nhận ra mình đang dựa rất gần vào Ninh Dịch.
Ninh Dịch không hề nhận ra mình đang vịn vai nàng.
Thời khắc tĩnh lặng nhất trong cuộc đời, sống đến tận đây mới dỡ xuống hàng rào ngăn cách trong lòng, để đến gần nhau nhất.
Một lúc sau, Ninh Dịch mới nhẹ nhàng nói: “Khúc nhạc này trong tiêu sái
chứa khí chất thanh quý, trong thê lương chứa thái độ bễ nghễ, một nhân
vật giang hồ bình thường tuyệt đối không thể tạo ra được.”
Phượng Tri Vi “ừm” tán đồng, “Quả là một nhân vật khiến người ta ngưỡng mộ.”
Hai người nhìn về phương hướng ấy, chờ người kia đến gần để ngắm nhìn chân
diện mục, chợt nghe ở vị trí gần hơn nổi lên tiếng huýt dài, cao vút
tầng mây, như tia sét bổ vào không trung, trong chớp nhoáng đã tới gần!
Tiếng tiêu im bặt, cũng không tới gần thêm nữa.
Hai người trong điện giật mình, Ninh Dịch nghe tiếng huýt gió kia, trong mắt càng lộ rõ vẻ vui mừng.
Tiếng huýt gió ấy ban đầu còn ở đằng xa, nháy mắt sau đã tới gần, sau đó
ngoại điện vang lên một trận hò hét, Phượng Tri Vi mơ hồ nghe thấy gã
thủ lĩnh kia kinh hoàng nói: “Thiên Chiến…”
Lời còn chưa dứt,
chợt nghe một tiếng kêu thảm thiết, liền đó là một tiếng “bịch” rất lớn, đập vào cánh cửa thiên điện, rung động khiến cả gian điện dường như đều chao đảo. Một lúc sau, có một dòng máu đỏ tươi dinh dính chậm rãi chảy
vào theo khe cửa.
Phượng Tri Vi nhìn dòng máu đó, nghĩ đến võ
công của tay thủ lĩnh kia, cảm thấy cho dù vào lúc sung sức nhất thì
mình cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn. Mà người vừa tới đây chỉ tung một đòn chính diện đã đủ lấy mạng hắn, võ công người này thật sự rất
cao cường.
Nghĩ đến câu “Thiên Chiến” kia, trong lòng nàng thoáng động – là Thiên Chiến thế gia? Là họ Chiến, minh chủ chấp chưởng giang
hồ, vững vàng khống chế hai phe hắc bạch trong bấy nhiêu năm?
Gia tộc này xuất hiện thấp thoáng trong chốn giang hồ, sự tồn tại của họ
tựa như thần thánh, chẳng trách người bên ngoài lại kinh hoàng đến vậy.
Nhưng người trong gia tộc này được mệnh danh là hậu duệ của hoàng tộc,
xưa nay vẫn chẳng dính dáng đến người trong triều đình, cớ sao lại ra
tay vì họ?
Nhìn sắc mặt của Ninh Dịch thì rõ ràng y đã nhận ra, nhưng là ai chứ?
Còn người thổi tiêu kia, vì sao nghe tiếng huýt gió của người trong Thiên Chiến thế gia, cũng không tới nữa?
Phượng Tri Vi đang định bước ra cửa nhìn xem là ai, thì chợt nghe một tràng
tiếng tay áo xé gió vù vù. Người họ Thiên Chiến ngoài điện nghe thấy âm
thanh đó không ngừng áp sát, chợt khẽ hừ lạnh, sau đó im bặt.
Kế đó nàng nghe được một giọng nói quen thuộc.
“Ở trong này hả? Vào xem sao!”
Lại nghe một chất giọng khác cũng quen thuộc muốn chết, xen lẫn với tiếng nhai nuốt, lạnh lùng nói: “Ồn, thối!”
Phượng Tri Vi đâm vào cửa điện đánh “rầm”.
Hách Liên Tranh, Cố Nam Y!
Rõ thật là! Lúc thì chẳng có lấy một người, lúc thì cả đám góp mặt đông đủ!
Phượng Tri Vi rưng rưng nước mắt, quay đầu nhìn sang Ninh Dịch, khe khẽ mỉm cười.
Hách Liên Tranh thấy Phượng Tri Vi, lập tức há to miệng, “ơ” một tiếng, không nói gì.
Cái miệng lúc nào cũng ăn hồ đào của Cố thiếu gia ngừng lại, tiện tay nhét
hồ đào vào cái miệng há to của Hách Liên Tranh đứng bên cạnh, bay vèo
đến, đưa tay túm lấy Phượng Tri Vi kéo về, sờ khắp một lượt từ trên
xuống dưới.
Sau đó lấy ra từ trên người một mớ thuốc viên, nhét
vào miệng Phượng Tri Vi giống như cho nàng ăn đậu tằm, không để nàng cơ
hội phát biểu ý kiến.
Sở vương điện hạ so ra còn đáng thương hơn, không ai hỏi han gì, còn phải đi giải cứu Hách Liên Tranh suýt nữa đã
bị hồ đào làm nghẹn chết.
Hách Liên Tranh lấy lại nhịp thở, mắng
to: “Tên mù đường nhà ngươi, nếu không nhờ có ta ngươi làm sao tìm đến
chỗ này được? Qua cầu rút ván! Vô sỉ!”
Cố thiếu gia căn bản không nghe lọt lời người khác nói, y đâu có khái niệm thế nào là mắng người đâu.
“Có thuốc gì chữa được mắt không?” Phượng Tri Vi phải mất một lúc lâu mới
nuốt xong cái mớ hầm bà lằng này, chỉ vào Ninh Dịch, người nọ lại thản
nhiên nói: “Khỏi hỏi y làm gì, y không có bản lĩnh này đâu.”
Cố thiếu gia khoanh tay, sờ sờ hồ đào, hoàn toàn không phản ứng trước sự khiêu khích của điện hạ.
Phượng Tri Vi thấy bên cạnh thi thể của gã thủ lĩnh nằm gần cửa có một bình sứ nhỏ, trên viết “thuốc giải Trường Tức hương”, đoán chừng chính là thuốc giải của thứ hương độc họ đã trúng phải ban nãy. Nhìn bình sứ được đặt
ngay ngắn ở đó, thì hẳn là nó bị người của Thiên Chiến thế gia lục ra để chuẩn bị đưa cho họ. Nhưng không hiểu sao, Cố Nam Y và Hách Liên Tranh
vừa đến thì người họ Chiến kia cũng tránh đi rồi.
Phượng Tri Vi
lờ mờ cảm thấy, trong khoảng thời gian từ khi tiếng tiêu bắt đầu cất lên đến khi họ được cứu thoát, đã xảy ra những chuyện không bình thường.
rất hiển nhiên, người thổi tiêu tránh mặt Thiên Chiến thế gia, Thiên
Chiến thế gia lại tránh mặt Cố Nam Y – chuyện này khá là thú vị.
Đương nhiên hiện giờ không thể nghiên cứu sự thú vị này được, vì Cố tiểu ngốc sẽ không đáp lời nàng.
Uống thuốc rồi nghỉ ngơi một lát, Cố thiếu gia truyền chút chân khí cho
Phượng Tri Vi. Trước sự khẩn cầu của nàng, y miễn cưỡng bắt mạch cho
Ninh Dịch, nhét cho Ninh Dịch một viên thuốc từ màu sắc cho đến mùi vị
đều khiến người ta cực kỳ khó chịu, khi lấy viên thuốc ra còn có vẻ cực
kỳ miễn cưỡng, xem ra chỉ cần Ninh Dịch tỏ ra một chút xíu do dự thì y
sẽ lập tức thu hồi.
Đáng tiếc điện hạ không hề tỏ ra miễn cưỡng
chút nào, không chỉ nhận thuốc mà còn mỉm cười cảm ơn, không chỉ cảm ơn
mà còn nuốt xuống ngay, làm Cố thiếu gia lập tức đưa tay vào ngực áo lấy hồ đào, lấy đúng tám quả.
Trong lúc nghỉ ngơi, họ nghe Hách Liên Tranh kể rõ đầu đuôi hành trình truy đuổi. Đêm đó Cố thiếu gia quả
nhiên lạc đường, đến một nơi cách dịch trạm kia ba mươi dặm thì bắt đầu
đi vòng vòng vèo vèo, mãi đến khi Hách Liên Tranh lo lắng cho Phượng Tri Vi mà đuổi tới, dọc đường gặp y mới kèm y đi cùng. Hai người đuổi tới
dịch trạm, thấy vô số thi thể cháy sém, đáy lòng cũng lạnh đi phân nửa.
Sau đó họ lại thấy kí hiệu của Phượng Tri Vi dưới chân núi Kị Dương,
liền đuổi theo một mạch. Nhưng tigm kí hiệu trong núi nào phải chuyện dễ dàng, cho nên mới dây dưa đến tận bây giờ.
Phượng Tri Vi nghe kể bọn họ cũng đi qua thôn Hoa Ngiêm Đỗ kia, không kiềm chế được mà hỏi: “Ngài có gặp Thuần Vu Mãnh không…”
Hách Liên Tranh có vẻ buồn bã, lắc đầu.
Phượng Tri Vi cụp hàng mi xuống, trầm ngâm không nói, Hách Liên Tranh cất
giọng căm thù: “Hộ vệ của chúng ta đã chết mất mấy chục người, bên phía
dịch trạm thì toàn quân chết sạch! Lũ khốn này thật quá đáng!”
“Nợ còn thiếu, rồi cũng sẽ phải trả.” Ninh Dịch đứng lên, bảo Phượng Tri Vi tìm mấy tờ giấy gói thịt bò lấm lem dầu mỡ đóng con dấu của phủ Lũng
Tây, thu lại cẩn thận, rồi thản nhiên nói, “Chúng ta đi thôi, vẫn giữ
nguyên kế hoạch đến Kị Dương. Kị Dương cách Phong Châu thủ phủ Lũng Tây
không xa, đây là đất của Thân Húc Như, chúng ta cũng nên tâm sự với Thân Húc Như thật tử tế.”
Cố thiếu gia lề mề đứng dậy, đưa tay ra
xách Phượng Tri Vi lên. Trong vòng tay y, Phượng Tri Vi nổi giận quay
đầu, nói: “Tôi tự mình đi được!”
Đáng tiếc Cố thiếu gia vừa
thương hương tiếc ngọc lại không đủ thương hương tiếc ngọc, đã sớm quẳng nàng lên lưng mình, lao vút đi như chớp…
Từ núi Kị Dương đi xuống mười dặm là đến phủ Kị Dương. Phượng Tri Vi bàn bạc với Ninh
Dịch, dù sao mình cũng không quen biết Tri phủ Kị Dương là Bành Hòa
Hưng, để tránh đánh rắn động cỏ, trước tiên hãy dùng thẻ bài đeo bên
thắt lưng Trường Anh vệ để cầu kiến, khi đã chắc chắn Bành Tri phủ đáng
tin thì hãy xem xét tình thế rồi bộc lộ thân phận sau.
Bành Tri
phủ thoạt nhìn khí chất văn nhã, tiếp đãi họ hợp với phép tắc, thu xếp
cho họ ở trong nội viện, lại phái người đi mời thầy thuốc. Có điều trong ánh mắt ông luôn thấp thoáng vẻ ưu tư, dường như có tâm sự gì.
Phượng Tri Vi ân cần thăm hỏi vài câu, Bành Tri phủ nở một nụ cười gượng, lắc
đầu nói: “Đa tạ đã quan tâm, cường long cũng không áp chế nổi độc xà,
các người không quản được chuyện ở đây đâu…”
Phượng Tri Vi bật cười ha hả, nói: “Chúng tôi là hộ vệ hoàng gia cơ mà.”
“Hộ vệ hoàng gia…” Bành Tri phủ cười gượng, lắc đầu bước ra cửa, “Ở Lũng
Tây, Thân gia mới là hoàng gia, một gã hộ vệ thì gánh vác được việc gì
chứ…”
Phượng Tri Vi cười cười, bảo Hách Liên Tranh đi thám thính
tin tức. Một lát sau, Hách Liên Tranh vẫn chưa trở về, thì đã nghe mang
máng tiền viện có tiếng huyên náo.
Tiền viện chính là công đường
và cũng là nơi làm việc của Tri phủ, đây là vị trí đầu não của một
huyện, kẻ nào dám đến nơi này quậy phá chứ?
Lại nghe giọng trách
mắng đanh thép của Bành Tri phủ, chất chứa bi phẫn: “bản phủ là Tiến sĩ
năm Trường Hi thứ mười, từ đó đến nay giữ chức Tri phủ Kị Dương, nhận
lệnh của Hoàng đế, trung thành vì nước, có gì sai sót mà bị đại nhân
cách chức như thế chứ!”
Hình như còn có tiếng tranh chấp, Phượng Tri Vi đứng nghe từ xa, nở một nụ cười nhạt.
Một lát sau, Hách Liên Tranh trở về, sắc mặt có vẻ vừa phẫn nộ lại vừa hưng phấn, “Bố chính sứ Lũng Tây Thân Húc Như nói Bành Tri phủ bị nghi ngờ
ăn hối lộ, cách chức đợi tra xét tại chỗ, chức Tri phủ sẽ để Phủ thừa
Thân Quân Hâm tạm thời thay thế. Ờm, giải thích một chút, vị Phủ thừa
đại nhân này là đường huynh họ hàng xa của Thân Húc Như.”
Vừa dứt lời thì đã thấy một đám người xông vào, người dẫn đầu quát to: “Tân lão gia nhậm chức, sắp tới Kị Dương sẽ phải giới nghiêm! Những hạng ất ơ
đều không được phép ở trong đại viện của Tri phủ! Mau báo lý lịch, sau
đó cút ra ngoài cho ta!”
Bạn đang đọc truyện Hoàng Quyền được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.