Chương 52: ¶×¥ Huyễn Ảnh Mộc Ma ¥×¶
“ Phình phình.... “.
Một đạo mang kiếm xé toạc cửa động bay ra ngoài cuốn theo hàng trăm
Một đạo mang kiếm xé toạc cửa động bay ra ngoài cuốn theo hàng trăm đâu ma
bức đen ngòm hất văng tứ tung, từ bên trong động một thân ảnh lao người
bay ra, khi hắn ra khỏi cửa động mới kịp nhận ra bên ngoài chính là một
vách núi cao trăm trượng, hắn hiện tại như chim non lao khỏi tổ không có điểm tựa mặc nhiên rơi xuống, thế nhưng hắn nào có tâm trí để suy nghĩ
khi xung quanh đang có hơn trăm đầu ma bức quây quanh sẵn sàng tấn công
đem máu huyết của hắn rút cạn, càn khôn luân chuyển, chân khí như chảy
ngược, tất cả tạo ra một vòng tuần hoàn tụ họp tại đan điền, dồn nén rồi bộc phát đem chân khí oanh tạc ra xung quanh khiến cho đám ma bức vừa
xông vào hắn đã bị đánh tan tác, như ong vỡ tổ, rơi lã chã như mưa, lớp
chết lớp bị thương nhiều không kể xiết, Vô Minh một đường rơi xuống
không ngừng điên cuồng chém giết, cố gắng không để cho những ma bức khát máu kia chạm vào người, hắn đã chém đến mỏi nhừ tay, kiếm vũ như mưa,
thế nhưng những ma bức kia giống như nhiều vô tận dù cho giết bao nhiêu
vẫn còn rất nhiều, sức lực con người có hạn hắn dần chống lại không nổi
bắt đầu có những ma bức xông vào cắn vào người, chất độc ngấm vào máu
khiến hắn bắt đầu cảm thấy choáng, khung cảnh trước mắt mờ dần, sau đó
thì mất đi ý thức, mặc nhiên rơi xuống bị những ma bức kia bâu lấy tham
lam hút máu.
Có lẽ khi con người ta tuyệt vọng tột cùng, những ký ức đẹp đẽ từ xa xưa sẽ ùa về, Vô Minh cũng dậy, khi hắn nhắm mắt cũng
là lúc những hình ảnh bắt đầu hiện lên trong ký ức, thế nhưng đối với
hắn cuộc sống trước kia chẳng có bao nhiêu đẹp đẽ, dù là kiếp trước hay
kiếp này đều bị dập dùi trong sầu khổ. Một chút ý thức còn sót lại cũng
sớm mất đi và hắn sẽ chết, sẽ vĩnh viễn kết thúc cuộc đời tại đây.
Trong lúc hơi thở của hắn tựa đèn dầu trước gió, mành chỉ treo chuông thì đột nhiên những ma bức đang bâu trên người hắn hoảng sợ túa ra, bay ngược
trở lên trên, dường như dưới đây có điều gì đó làm cho chúng nó sợ hãi,
chúng nó luyến tiếc rời đi bỏ lại hắn cơ thể đầy máu me tiếp tục rơi
xuống như lá thu lìa cành, rồi đâu đó bên vách núi, một hòn đá chênh
vênh bất định vươn ra, như một bàn tay nhẹ nhàng đón lấy hắn, giữ hắn
không rơi xuống. Hắn cứ thế hôn mê, nằm lạnh lẽo trên vách đá như cái
xác cô đơn.
................................
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Không biết đã trải qua bao lâu, Vô Minh từ trong cơn mê dần dần tỉnh lại,
điều đầu tiên hắn cảm nhận được là sự đau đớn trên khắp cơ thể, trên
người chi chít vết cắn, máu trên những vết thương đã đông cứng tạo một
cảm giác ngứa ngáy khó chịu không sao tả xiết, cũng may là chất độc của
ma bức chỉ đơn thuần là làm tê liệt thần kinh thôi, nếu là kịch độc khác có lẽ hắn hiện tại chỉ còn là cái xác không hồn, hắn mệt mỏi lê người
tựa lưng vào vách đá, giương đôi mắt yếu ớt nhìn về khoảng không bao la, thật lạ lùng khi bên dưới một hang động lại là một cánh rừng khổng lồ
xanh mướt, xanh đến tuyệt đẹp, bên trên là một mảng trời rộng lớn, xanh
biếc, thanh khiết giống như chẳng nhiễm bụi trần. Phàm là một người bình thường đều sẽ bị điều này làm mê hoặc, sẽ đắm chìm vào khung cảnh như
tiên này, thế nhưng Vô Minh không hề như dậy, ngược lại hắn còn cảm giác quỷ dị bất an.
Dùng chút tinh thần lực yếu ớt còn sót lại hắn mở ra thiên nhãn, bên trong đồng tử hiện ra một ấn ký hình một con mắt kỳ
lạ, lại còn có quang mang nhàn nhạt tỏa ra. Khung cảnh trước mắt hắn
phút chốc thay đổi, bầu trời xanh biếc kia biến mất, thay vào đó là một
trần đá với những trụ nham thạch đâm xuống tựa như những cái nanh khổng
lồ, bên trên lúc nhúc là dơi
Bạn đang đọc truyện Tối Thượng Đa Tình Giả được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.