Q.7 - Chương 721: Vấn Tâm
Edit: Tâm Tĩnh
Beta: Tiểu Tuyền
Mịch La nói: “Sẽ bị người đánh xuống sao?” Nàng ngắt lời, thoạt nhìn như đã
đoán được trước: “Yên tâm đi. Lần này tuyệt đối sẽ không.”
“Hử?”Ánh mắt màu đỏ dời về phía nàng, bên trong tràn ngập sự hăng hái bừng bừng: “Căn cứ vào cái gì?”
“Nếu lấy khoảng cách thẳng tắp, con thoi bay từ nơi này đến núi Tề Vân chỉ
cần không tới bốn canh giờ. Đáng tiếc đường này không thông, chín phần
chín sẽ bị đánh xuống.”Ninh Tiểu Nhàn chậm rãi nói.” Cho nên chúng ta
muốn đi đường vòng xa hơn nhưng lại hết sức an toàn, không vào khu bố
trí tử mẫu kính, yên tâm đi.” Dù sao tử mẫu kính cũng là pháp khí có giá trị không rẻ, Tẩy Kiếm Các cũng không thể ở mỗi một chỗ hoang sơn dã
lĩnh đều sắp đặt.
Như vậy, trên bản đồsắp đặt tử mẫu kínhchi chít như sao trên trời, có thể hoạch ra một lộ tuyến bay an toàn.
Tuyến đường này tự nhiên do tiểu phản đồ Trì Hành của Tẩy Kiếm Các cung cấp.
Hắn hoàn toàn hiểu rõ tiết kiệm mỗi một chút thời gian có ý nghĩa như
thế nào đối với Hắc Phong quân, cho nên sau khi hắn được biết Ẩn Lưu còn có loại máy bay chở người này, cơ hồ lập tức tìm lên Xích Tất Hổ, cẩn
thận phân tích ý tưởng của hắn một lần. Chúng tướng nhiều lần cân nhắc,
đều cảm thấy mặc dù ý nghĩ này lớn mật mà mạo hiểm nhưng cũng có thể
thực hiện được.
“Có lẽ ta sẽ cầm mạng ngươi ra vui đùa nhưng
tuyệt đối sẽ không cầm quân đội Ẩn Lưu đi chịu chết.” Chính câu nói đó
khiến trong lòng Mịch La yên tâm, hướng thuộc hạ phát ra chỉ lệnh:
“Toàn bộ thành viên lên phi thoi.”
......
Sau khi một gã
binh lính cuối cùng tiến vào, phi thoi chậm rãi bay lên không trung,
nhận đúng phương hướng, thẳng tiếnvề tuyếnđường phía trước.
Tuy
hắc giáp quân vào nam ra bắc, phương tiện chở người bay lơ lửng lớn như
vậy cũng là lần đầu ngồi. Bên trong phi thoithoạt nhìn khổng lồ hơn rất
nhiều so với bề ngoài.Dù sao phương tiện giao thông có thể chở hơn vạn
người, nhìn đều khổng lồ không gì sánh được.Thể tích như vậy phóng lên
trời, đó chính là làm mục tiêu sống cho người ta ngắm.Cho nên bên trong
phi thoi thật ra cũng tự thành một thế giới nhỏ.
Ba vạn năm
trước, man tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, phương pháp luyện chế phi
thoi này vẫn do yêu tộc học tập từ chỗ người man tộc.Chỉ có điềuthủ pháp luyện khí như vậy đã thất truyền hơn mấy vạn năm.
Đang ở trên
phi thoi, bình thường yêu binh tự nhiên đềuhạ giáosắp xếp mà ngồi, người có chức vụ và quân hàmgiáo úy trở lên, dĩ nhiên mình một mình một
khoang. Tuy diện tích không lớn, cơ hồ chỉ có thể để cho yêu quái to con xoay người nhưng dầu gì cũng là một không gian cá nhân riêng tư.
Ninh Tiểu Nhàn đang ở trong khoang thuyền nhắm mắt dưỡng thần, trên cửa vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng.”Tiến vào.”
Đi vào là Mịch La. Hắn thân hình cao lớn, nơi này lại thấp hẹp, hắn đi vào khoang chắc chắn phải cúi thấp đầu.Mịch La phủ chủ vốn đi tới chỗ nào
sống lưng đều thẳng tắp, Ninh Tiểu Nhàn chưa từng thấy qua bộ dáng hắn
cúi đầu cúi người như vậy, không khỏi buồn cười.Đột nhiên Mịch La ngẩng
đầu, nàng vội nén nụ cười bên khóe môinhưng nụ cười vui vẻ đó vẫn rơi
vào đáy mắthắn.
Bên trong khoang chỉ có một cái giường thấp, nàng chiếm nửa bên. Mịch La không chút khách khí tìm bênkiangồi xuống,
khoảng cách giữa hai người chỉ có một cánh tay, gần đến độ có thểđềungửi thấy được hơi thởlẫn nhau.
Nàng thực sự không quen cùng với nam
tử khác đến gầnnhư vậy, nhưng khoang lại nhỏ như vậy. Nàng rụtđầu co lại vào bên trong, mới nhếch miệng nói: “Đại chiến sắp tới, phủ chủ không
đi nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”
Nàng vừa nói như vậy, thân hình
thoạt nhìn càng khéo léo xinh xắn. Ánh mắt Mịch La từ trên người nàng
khẽ quét qua, đột nhiên nói: “Không ngờ nàng lại khẩn trương?”
Thật sự nàng rất khẩn trương.Đại hội đại chiến mười mấy vạn người như vậy,
kiếp trước nàng chỉ trông thấy ởtrong tác phẩm điện ảnh và truyền
hình.Bây giờ lại muốn đích thân tới nơi đó, nói trong lòng không thấp
thỏm là giả.Hơn nữa Trường Thiên lại không có ở bên cạnh, nàng ngay cả
nửa người có thể dựa vào và tâm sự đều không có.Chẳng qua bản thân nàng
tự che dấu rất khá, ngay cả hắc hào cũng không nhìn ra dấu vết, làm sao
bị lại yêu nghiệt này vừa liếc đã nhìn thấu?
Mịch La không đợi
nàng trả lời đã cười nói tiếp: “Ai cũng có lần đầu tiên, nàng không cần
thẹn thùng. Năm đó lần đầu ta theo cha xuất chinh cũng thấy hai đùi run
run, đứng ngồi không yên.”
Được rồi, lại một lần bị nhìn thấu tâm sự. Ninh Tiểu Nhàn nghiêng đầu nhìn hắn, rất khó tưởng tượng người đàn
ông tao nhã khí độ như thiên nhân, hai đùi run run, đứng ngồi không yên
sẽ là bộ dáng gì.
Hắn tiếp thu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của
nàng, từ trong lòng ngực móc ra một con bình lưu ly, hai con chén ngọc,
cười dài nói: “Uống một chén, nàng sẽ không khẩn trương.”
Nàng khó có thể tin đất trọn tròn mắt nói: “Trong quân nghiêm cấm uống rượu, huống chi còn là trước lúc khai chiến!”
Nàng đã thật lâu không có lộ ra bộ dáng đơn thuần như vậy rồi, có thể thấy
được trong nội tâm nàng áp lực thật lớn, ngay cả che dấu bản thân cũng
đã quên. Mịch La quơ quơ bình, rót đầy hai cái chén: “Ai có thể quản
được đến ta, hổ tướng quân?”
Nàng bị nghẹn lời.Đúng a, hắn thân
phận là đầu lĩnh quân khách, ai có thể quản được của hắn? Nhìn Mịch La
bộ dáng nhàn nhã như đi chơi nâng chén, nàng trừng mắt liếc hắn một cái, lấy ra một cái chén rượu khác, uống một hơi cạn sạch.
Quá cay! Sắp vượt qua lão Bạch ở Hoa Hạ đã làm.
Nước rượu cay xè xông vào yết hầu khiến nàng thiếu chút nữa bị sặc.Nàng che
miệng dùng sức ho hai tiếng, trên mặt đỏ ửng.Chỉ có điều rượu mạnh mới
vừa vào bụng thì có dòng nước ấm dâng lên, cả người ấm áp, ngay sau đó
tâm tình bị đè nén đều thoải mái bình tĩnh không ít.
Rượu được
gọi là”Tảo sầu trửu”, quả nhiên không phải không có đạo lý đâu. Mịch La
còn muốn rót đầy cho nàng, nàng đưa tay che miệng chén, ngăn lại và nói: “Ngươi sẽ không phải chỉ tới tìm ta uống rượu chứ?”
Mịch La cười nói: “Tuy kế hoạch ngồi phi thoi này tốt, cũng không giống như là chủ ý của nàng. Như vậy, còn có người bày mưu tính kế cho nàng sao?”
“Ừ.” Nàng không có bại lộ sự tồn tại của Trì Hành, ai có thể biết trước được một ngày kia Phủ Phụng Thiên và Ẩn Lưu sẽ không đối lập là địch chứ?
“Người này ra kế sách có chút lớn mật mạo hiểm ah.” Hắn khoan thai kéo dài âm điệu.
Ninh Tiểu Nhàn cảnh giác theo dõi hắn. Người này thật sự không phải chén nhỏ đèn dầu đã cạn, chỉ một chuyện ngồi phi thoi đánh bất ngờ như vậy đã
làm cho hắn nhìn thấu đại khái tính cách Trì Hành định ra kế sách, sau
đó bắt đầu ngươi lừa ta gạt. Tên tiểu tử Trì Hành kia năm nay vẫn chưa
tới hai mươi tuổi, có thể là đối thủ của thối hồ ly sống vài trăm năm
này sao?
Mịch La trông thấy ánh mắt nàng không nhịn được cười nói: “Ta chỉ nói như thế mà thôi.”
Cùng này yêu nghiệt chơi đầu óc cong quẹo quá mệt mỏi, nàng rốt cục thở dài, trực tiếp nói: “Mịch La, tại sao ngươi tới đây?”
Nước rượu trong suốt ở trong chén bạch ngọc nhẹ nhàng đung đưa, giọng nói
của hắn trầm thấp mê hoặc: “Không phải đến giải vây cho nàng sao?”
Nàng gõ cái bàn: “Nói thật!”
“Cái này thực sự là lời nói thật.”Ánh mắt màu đỏ của Mịch La nhìn thẳng
nàng.”Nếu không có ta tương trợ, lần này hắc phong quân muốn bắt được
Tẩy Kiếm Các tất nhiên sẽ không dễ dàng, nó có Quảng Thành Cung làm chỗ
dựa hậu phương. Nếu không phải lúc này lòng mang áy náy, ta vốn cũng đã
nói, ta thiếu nàng một phần ân tình. Nếu như nàng kêu gọi, ta tất sẽ
xuất binh tương trợ ba lần. Ninh Tiểu Nhàn nàng còn nhớ hay không?” Lúc
hắn nói câu đó ánh mắt sáng quắc, làm như từng chữ từng lời đều xuất từ
phế phủ.
Việc kia là hứa hẹn thật lâu lúc trước rồi, nàng đều sắp quên, mà hắn lại còn nhớ rõ sao?
Nàng nghiêm mặt nói: “Chỉ như vậy thôi? Không có tư tâm?”
“Tư tâm?” Hắn nghiền ngẫm hai chữ này, trong đôi mắt màu đỏ ánh sáng lưu
chuyển.”Tất nhiên là có chứ. Sinh ở loạn thế này, ai có thể không có tư
tâm? Chính là người già trong núi sâu chặt củi đốt than cũng muốn cầu
nguyện trời giá rét một chút, mới bán than tốt. Ăn ngay nói thật, lần
này xuất binh giúp nàng, ta cũng có tính toán, chẳng qua điều đó đối với nàng có lợi mà vô hại, nàng yên tâm là được.”
Nàng đưa mắt nhìn
hắn thật lâu, mới chăm chú nói: “Ngươi muốn đối phó là Quảng Thành Cung? Không đúng, ngươi muốn đối phó là Phong Văn Bá?”
Ba chữ “Phong Văn Bá” vừa ra mi tâm Mịch La giật giật, trong mắt chợt lóe vẻ lạnh lùng: “Tại sao thấy được?”
“Ta vốn cũng nghĩ không thông ngươi muốn đối phó ai, nhưng Phủ Phụng Thiên
muốntiếp tục mở rộng tạitrung bộ Nam Thiện Bộ Châu, hào môn đại tông cản đường chỉ có mộtQuảng Thành Cung. Mà Quảng Thành Cung được Phong Văn Bá nắm giữ, hắn và Âm Cửu U cấu kết chung một chỗ. Hiện tại âm Cửu U bị
vây hãm ở trong lò luyện huyết nhục, chính là cơ hội tốt ngàn năm khó
gặp để đối phó Phong Văn Bá. Ta đoán quá trình này hẳn cũng không dễ
dàng, chắc chắn ngươi sẽ không chỉ bằng một nhà Phủ Phụng Thiên đi đối
phó hắn. Mặt khác, nếu Quảng Thành Cung muốn che chở hắn, cũng phải hao
tổn không ít mạng người và tài lực. Đến lúc đó Quảng Thành Cung thực lực suy yếu, cũng phải nhường đường cho ngươi rồi... Ta nói có đúng không?”
Mịch La chăm chú nghe xong, mới khẽ cong môi nói: “Hoàn toàn phỏng đoán.”
Động tác này vốn chỉ thuộc về nữ tử nhưng do hắn làm ra lại mang theo
hương vị yêu nghiệt hấp dẫn người nói không ra lời.
Nàng quay đầu không muốn nhìn lại hắn: “Xem ra, ngươi quả thực rất có nắm chắc với việcnửa năm sau Độ Kiếp.”
Mịch La lúc này ngược lại khẽ cười khổ: “Nàng nói sai rồi. Chính bởi vì ta không có nắm chắc, mới chịu đi mạo hiểm.”
Nàng ngạc nhiên, qua một lúc lâu mới kịp phản ứng cách nói của hắn. Nếu hắn
có nắm chắc cực lớn đối với thiên kiếp vào nửa năm sau, lòng tin lớn như vậy có thể chậm rãi đợi sau khi độ kiếp thành công lại đi đối phó Quảng Thành Cung. Nhưng nếu hắn không có nắm chắc, sẽ phải ở trước lúcđộ
kiếp, đánh đầu con cọp lớn chặn đường phía trước Phủ Phụng Thiên này.
Nếu không hắn khi độ kiếp thân vẫn, Phủ Phụng Thiên rung chuyển không
chịu nổi, đến lúc đó nếu Quảng Thành Cung vươn ra răng nanh đối với nó,
Phủ Phụng Thiên lại muốn lấy cái gì tới ứng đối?
Những tu sĩ yêu
quái khác trước khi độ kiếp đều tích cực tu hành, chuẩn bị thiên kiếp.
Chỉ có hắn trách nhiệm nặng nề trong người, còn muốn khắp nơi suy nghĩ
vì Phủ Phụng Thiên, ngay cả nửa năm cuối cùng tu hành đều đành phải như
vậy. Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi có chút chua xót, thấp
giọng nói: “Ngươi thật sự không không có nắm chắc?”
Mịch La lắc
đầu: “Sinh linh ở Nam Chiêm Bộ Châu, trừ Hám Thiên Thần Quân ra, người
nào dám nói mình có thể bình an độ kiếp?” Liếc thoáng nhìn thấy lo âu
trong mắt nàng, trong lòng không khỏi ấm áp, cười nói: “Nếu ta độ kiếp
kiếp số này không qua, nàng có thể thấy khổ sở không?”
Nàng mấp máy thần, cứng giọng nói: “Tất nhiên không biết.”
Hắn hơi dựa về phía sau một chút, hai cánh tay chống hai bên, tất nhiên cách nàng gần hai phần: “Thật không?”
“Thật không?”Nhưng nghĩ lại thử xem, nếu trên đời này thiếu đi yêu nghiệt như vậy, tựa hồ cũng rất đáng tiếc đấy.Ít nhất người này trị giá nhan sắc
rất cao, nhìn rất đẹp ah.
“Ta biết trong lòng nàng chỉ chứa được
một mình Hám Thiên Thần Quân. Nhưng là…” hắn xoay đầu lại, trong đôi mắt đỏ huyết ngọc tràn đầy tình cảm.”Ninh Tiểu Nhàn, nàng thật sự không có
một chút động tâm đối với ta sao?”
Đây là lần thứ hai hắn hỏi ra
lời giống vậy rồi, lần trước, hình như là ở trong Kính Hải vương
phủ.Cho nên nàng vẫn đáp như cũ: “Tim ta có nơi thuộc về, tất nhiên sẽ
không động tâm.”
Mịch La chậm rãi nhích lại gần, khuôn mặt đẹp đẽ khiến cho tất cả các cô gái đều ảm đạm thất sắc trong tầm mắt nàng
nhanh chóng lớn hơn, giọng nói được hạ vừa thấp vừa mềm: “Nếu sau một
khắc ta sẽ chết, lúc đó muốn hôn nàng một lần, nàng có nguyện cho
không?”
Bạn đang đọc truyện Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.