Chương 129: Chương 126
Bóng đêm mông lung, ánh trăng hơi lạnh, sau khi rời khỏi thành Thương
An, ba người đi dọc về theo nhánh sông lúc đến, còn việc Bạch Tảo từ đâu tới, suy đoán của Long Tiểu Chi vô cùng hợp lý, năm đó rất có thể sau
khi Đường Cầm chết Lạc Thương An đã đi Khổ Hàn Băng Hải tìm kiếm vật cần có để lập trận pháp, bởi vì trong lúc vô tình mang Bạch Tảo về. Hơn thế nữa, rất có thể cuối cùng mấy vạn vạn đầu người Thương An quốc cũng bị
chôn cất trong Khổ Hàn Băng Hải.
"Sư phụ, ngươi nói sau này Lạc
Thương An đi đâu? Cuối cùng hắn ta có thành công không?" Sau khi rời
khỏi thành Thương An, Long Tiểu Chi biến về vẻ ngoài của thiếu niên, đi
bên cạnh Hiên Khâu Thiên Giác.
"Có lẽ hắn còn đang tìm cách khiến Đường Cầm sống lại, có lẽ đã chết trong hiểm địa rồi, Tiểu Chi có hy
vọng Lạc Thương An thành công không?" Mặc dù nói vậy, nhưng Hiên Khâu
Thiên Giác đoán rằng, chỉ sợ đến cuối cùng Lạc Thương An cũng không
thành công, nếu không thi thể của Đường Cầm sẽ không ở trong Phỉ Thúy
Châu.
"Tiểu Chi không biết nữa." Long Tiểu Chi thấy rất mờ mịt,
Đường Cầm một lòng muốn chết, hành vi của Lạc Thương An điên cuồng,
những chuyện này vốn dĩ có thể tránh được, tình yêu của con người thật
là phức tạp, Long Tiểu Chi cảm khái và thấy vô cùng khó hiểu, không hiểu vì sao lúc có thì con người lạnh nhạt không để ý tới, sau khi mất đi
lại hoàn toàn điên cuồng muốn tìm lại, hình như ngay trước mắt thì không nhìn thấy, biến mất mới phát hiện, nếu như Lạc Thương An được chọn lại
một lần nữa, chắc hắn vẫn sẽ làm như thế, Long Tiểu Chi cảm thấy, chỉ sợ hắn vẫn sẽ đánh mất mà thôi."Nói tới Lạc Thương An này lại khiến Tiểu
Chi nghĩ đến một người."
"Tiểu Chi nói tới Lạc Phong Tử sao?" Hiên Khâu Thiên Giác cười nhẹ tiếp lời.
"Đúng vậy, hai người đều mang họ Lạc, hơn nữa đều đang tìm kiếm bí pháp liên
quan tới linh hồn, phong cách hành sự cũng giống nhau, hơn nữa Lạc Phong Tử đã phi thăng, thọ nguyên vài ngàn năm đối với ông ta mà nói cũng
không phải vấn đề gì, cho nên Tiểu Chi cảm thấy, nếu như Lạc Thương An
còn sống, có khả năng rất lớn chính là Lạc Phong Tử."
Mặc dù có
nghi ngờ này, nhưng đi cùng nhau, cũng không có phát hiện chứng cớ Lạc
Phong Tử là Lạc Thương An, trong vương cung Thương An cũng không để lại
tranh vẽ của Thương An đế, mà quá khứ của Lạc Phong Tử thì lại hư vô mờ
mịt, chỉ sợ mà ngay cả khuôn mặt nhìn có vẻ hết sức bình thường của Lạc
Phong Tử cũng chỉ là ngụy trang, Lạc Phong Tử nhìn như nổi tiếng trong
Nam Cảnh, trên thực tế lại không có ai biết về quá khứ của ông ta.
Bởi vì đã sưu tầm xong di tích cổ bên bờ sông, trên đường về, ba người dứt
khoát rời khỏi bờ sông, lại tỉ mỉ tìm kiếm trong rừng rậm của Phỉ Thúy
Châu, có điều nói đến sưu tầm, kể từ lúc ba người tiến vào Phỉ Thúy Châu thì không nhìn thấy mười mảnh truyền tống phù ngẫu nhiên truyền tống
đơn hướng vào Phỉ Thúy Châu mà Thương Lăng quốc đã nói, bây giờ đi đường nhỏ, lại lục tục phát hiện mấy mảnh.
Hiên Khâu Thiên Giác suy
đoán, truyền tống đơn hướng của Thương Lăng quốc hẳn là cần thứ gì đó
môi giới, mà môi giới này là cổ mộc sum xuê, như thế, trước kia bọn họ
đi tìm dọc theo bờ sông để tìm di tích cổ nên mới có thể không phát hiện bất kì mảnh ngọc giản truyền tống nào.
Cứ vừa đi vừa ngừng, ba
người dùng thời gian rất dài hơn mới quay lại bãi cát trắng lúc mới tiến vào Phỉ Thúy Châu, vừa bước ra khỏi rừng rậm, từ rất xa đã nhìn thấy
đoàn người Đường gia đang nghỉ ngơi trên bờ cát.
Tiểu đội Đường
gia nhìn thấy ba người Hiên Khâu Thiên Giác bình an trở về thì vô cùng
vui vẻ, đoàn người dừng lại chốc lát trên bãi cát trắng để bàn bạc lộ
trình, đổi sang một phương hướng tương đối an toàn để đi khỏi đây, mặc
dù như thế thì phải đi đường xa một chút, nhưng mà có thể tránh thoát
khỏi mắt gió, đại trận Long Quyển lúc đến có vẻ vô cùng kinh khủng lúc
rời khỏi đã ôn hòa hơn rất nhiều, lúc trở về đã không cần Hiên Khâu
Thiên Giác bảo vệ, chỉ cần không bị cuốn vào trung tâm vòi rồng thì có
thể bình yên đi khỏi.
Vừa bước ra khỏi Phỉ Thúy Châu, cảm giác
mát lạnh sảng khoát đặc biệt của ốc bị cảm giác nóng ran xua tan trong
chớp mắt, khô ráo và nhiệt độ cao quen thuộc xen lẫn gió cát cuốn tới,
giờ mọi người mới hiểu được, ốc đảo Ngọc Bích không chỉ là một ốc đảo,
trong hoàn cảnh kém cỏi của vài ngàn năm trước, Phỉ Thúy Châu là vùng
đất thần thánh đầy hy vọng của người dân Nam Cực đất bồi phải cố gắng
giãy giụa mưu sinh, thứ mà Phỉ Thúy Châu nuôi dưỡng ra không chỉ vỏn vẹn là sinh mệnh.
Đáng nhắc tới là, trước khi đến bãi cát trắng,
Hiên Khâu Thiên Giác để gia phả, thư tịch và ngọc giản màu đỏ phát hiện
trong Đường gia phủ đệ lại Phỉ Thúy Châu, không giao cho tiểu đội Đường
gia vì sau khi nghe khí linh Ngọc Bích kể chuyện, lúc này không cần nhờ
huyết mạch Đường gia đi thăm dò ngọc giản, Hiên Khâu Thiên Giác cũng đã
đoán được trong ngọc giản màu đỏ là ngọc giản nội bộ dùng để trao đổi
tin tức đặc biệt của Đường gia, nội dung trong đó chắc chắn có liên quan tới Đường Cầm, Đường gia, Lạc Thương An.
Đường gia từng được
ngọc giản của Đường Cầm nhắc nhở chạy khỏi Phỉ Thúy Châu, nhưng lại để
gia phổ và mọi ngọc giản liên quan tới Thương An quốc lại, những điều
này nói rõ, khi đó gia chủ Đường gia hoặc là Đường Cầm từng dặn dò,
không mong hậu nhân Đường gia tiếp tục có liên quan gì tới Thương An
quốc, cũng chính vì vậy, trong tam đại thế lực của đất bồi Nam Cực, chỉ
có Đường gia biết rất ít về Phỉ Thúy Châu, thậm chí ngay cả vị trí cụ
thể của Phỉ Thúy Châu cũng không biết, sau khi tiến vào Phỉ Thúy Châu
lại còn chưa đi tới Thương An vương thành.
Đây là một việc có vẻ
khó tin, sông ngòi trong Phỉ Thúy Châu cũng không phức tạp, sông ngòi
trụ cột cũng chỉ có một con sông duy, người của Đường gia cũng là người
bản địa của đất bồi Nam Cực này, không thể nào không biết quy luật phải
tìm kiếm di tích cổ dọc theo bờ sông, nhưng Đường gia lại tình cờ bỏ
qua, không phát hiện Thương An thành.
Thế sự vô thường, tạo hóa
trêu ngươi, Lạc Thương An hao tổn tâm cơ để lại điều kiện chỉ có huyết
mạch hai nhà Đường Lạc mới có thể bình yên tiến vào Phỉ Thúy Châu, ai mà biết được, Đường Cầm quyết tuyệt, có bằng lòng để huyết mạch Đường gia
quay về tìm Thương An thành không. Có lẽ bỏ qua cũng không phải tiếc
nuối, mà là sự bảo vệ cuối cùng mà Đường Cầm dành cho Đường gia.
Đường gia có huyết mạch Vu tộc, có lẽ Đường Cầm thức tỉnh huyết mạch đã phát
hiện điều gì đó, có lẽ quá hận Lạc Thương An, có lẽ là năm đó còn xảy ra rất nhiều chuyện xưa không muốn người biết, nguyên nhân vì sao, những
kẻ đến từ vài ngàn năm sau như bọn họ không thể nào biết được.
Có điều nếu tổ tiên Đường gia hy vọng chuyện này được mai táng, vậy bọn họ cũng không cần phải dẫn Đường gia quay lại những khúc mắc lịch sử kia,
nếu như thật sự tránh cũng không thể tránh, sau này có lẽ hậu nhân Đường gia sẽ có duyên phận lần nữa đặt chân lên Phỉ Thúy Châu, phát hiện
những ngọc giản và thư tịch mà Hiên Khâu Thiên Giác để lại hôm nay.
Sau khi hoàn toàn rời khỏi khu vực mắt gió, đoàn người đứng trên dốc cao
cát vàng nhìn lại sau lưng, bầu trời khu mắt gió vẫn là tối tăm nặng nề, giữa trời đất có hơn mười vòi rồng xóa đi tất cả dấu vết của bọn họ,
trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người thấy bừng tỉnh, rõ ràng
chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng lại có cảm giác như đã qua cực kỳ lâu.
"Tiểu Chi, đây là linh quả ta phát hiện trong Phỉ Thúy Châu, còn có cái này
nữa, tặng cho ngươi, xem như đáp lễ viên linh đan kia." Từ biệt mấy
ngày, hình như Lương Âm lại đen thêm mấy phần, lúc này đang cầm một túi
linh quả và một viên tinh thể màu vàng kim đưa tới trước mặt Long Tiểu
Chi.
Long Tiểu Chi thấy rất kinh ngạc, sau khi thấy rõ vật Lương Âm cầm mới mở miệng nói ra."Cho ta túi linh quả to này là được."
Lương Âm cởi mở cười một tiếng, vừa nói đồng ý, vừa nhét luôn khoáng của mỏ
Tinh Sa vào trong túi, rồi đưa túi đựng đồ đưa cho Long Tiểu Chi."Lão
nương nhọc nhằn khổ sở tìm kiếm, ngươi còn dám ghét bỏ hả?"
Lần
đầu tiên đụng phải người tặng quà như thế, trong lúc nhất thời Long Tiểu Chi không biết nên nói tiếp thế nào, sau khi ngẩn ngơ, duỗi tay đón lấy túi đựng đồ."Được, vậy ta nhận."
Khoảng của mỏ Kim Sa là chỉ
sinh ra trong đất bồi Nam Cực, hơn nữa rất hiếm thấy, cũng là món cốt
yếu để thành lập thành trì trong đất bồi Nam Cực, khối Kim Sa này dù
phẩm chất hay thể tích đều là thượng phẩm, đủ để che chở một tòa thành
trì cỡ trung không bị bão cát xâm nhập, có thể nói, trong đất bồi Nam
Cực, một viên khoáng Kim Sa, đủ để đổi nửa thành trì, trừ những điều đó
ra, thuộc tính tránh phong của Kim Sa khiến nó còn có ứng dụng khác, là
hoàn mỹ khắc chế tu sĩ Phong Linh căn, giá trị của khoáng Kim Sa đã vượt xa viên linh đan mà Long Tiểu Chi đưa tặng cho Lương Âm.
Thấy
Long Tiểu Chi nhận lấy đáp lễ của mình, Lương Âm vỗ bả vai Long Tiểu Chi một cái nghiêm túc nói."Vậy mới giống nam nhân chứ, đừng có nhăn nhăn
nhó nhó như tiểu cô nương vậy, thân thể nhỏ bé này của ngươi vừa vặn cần dùng đến, đỡ cho ngày nào đó bị gió lớn thổi bay."
Long Tiểu Chi "..." Trước đến giờ đều là mình làm người khác nghẹn, vì sao bây giờ
lại có cảm giác bị Lương Âm chọc cho không nói nên lời?
"Tiểu Chi ta nói cho ngươi nghe, hành trình Ngọc Bích của chúng ta lần này, vận
may đúng là nghịch thiên..." Long Tiểu Chi không nói lời nào, thuộc tính nói nhảm của Lương Âm lại bắt đầu phát tác, blah blah nói hành trình
thật là khó tin trong Phỉ Thúy Châu, tổng kết lại là giống như trời
giúp.
Tay Long Tiểu Chi xách túi đựng đồ răng rắc răng rắc răng
rắc... khoáng Kim Sa có thể lấy ra luyện chế phủ đệ, sẽ gia tăng thuộc
tính tránh phong cho phủ đệ, hơn nữa kim quang lấp lánh, ừ, sau này giữ
lại cho đại sư huynh luyện chế phủ đệ, răng rắc răng rắc răng rắc...
Đối với việc Lương Âm đưa khoáng Kim Sa cho Long Tiểu Chi, những người khác trong tiểu đội Đường gia cũng nhìn thấy, lại cũng không nói gì thêm,
viên khoáng này là Lương Âm tự mình tìm thấy, bọn họ không có quyền can
thiệp, chỉ là đã hiểu vì sao lúc trong Phỉ Thúy Châu, Lương Âm lại điên
cuồng thu thập vật tư như trúng tà, thu thập linh quả, thậm chí vì một
viên khoáng Kim Sa mà thiếu chút nữa góp mạng mình vào, hóa ra là vì đáp lễ.
Bên kia, Đường Ất đã đàm luận hành trình này với Hiên Khâu
Thiên Giác, sau khi tiểu đội Đường gia tiến vào rừng rậm cũng muốn tìm
kiếm sông ngòi, sau đó dọc theo bờ sông tìm kiếm di tích cổ của Thương
An quốc, nhưng lại không nghĩ rằng, đoàn người không giải thích được một cước bước vào một chỗ mê trận, mặc dù trong mê trận có rất nhiều nguy
cơ và thử thách, nhưng thu hoạch cũng khá dồi dào, sau khi rời khỏi mê
trận, lại phát hiện rất nhiều linh thực hiếm quý trong rừng, Lương Âm
thậm chí phát hiện một mỏ Kim Sa, nói tóm lại, chuyến này Đường gia thu
hoạch khổng lồ, mặc dù không có tìm Thương An quốc, nhưng cũng đầy bồn
đầy bát.
Tâm trạng của Đường Ất vô cùng vui vẻ, trong lòng cũng
âm thầm cảm kích việc Hiên Khâu Thiên Giác chủ động chia đường, nếu
không lấy tu vi Hiên Khâu Thiên Giác, vật tư một đường này, Đường gia
tuyệt đối không thể nào thu hết vào túi. Đường Ất đang muốn hỏi xem ba
người Hiên Khâu Thiên Giác có phát hiện Thương An quốc và tung tích tiểu đội Thương Lăng không, Hiên Khâu Thiên Giác lại đột nhiên dừng bước,
nhìn sang bên người mình.
Bởi vì hành động của Hiên Khâu Thiên
Giác, cả đoàn người cũng ào ào ngừng lại, nhìn về phía bên trái, chỗ đó
có một cồn cát phập phồng, trên đó sạch sẽ bằng phẳng, không có chút dấu vết bị đánh loạn nào, nhìn cũng không đặc biệt.
"Đã chung đường, còn không hiện thân sao?" Hiên Khâu Thiên Giác bình tĩnh nói.
Một lát yên lặng, phía sau cồn cát có một người dần lộ rõ thân hình, người
đến thần sắc có vẻ thanh cao, ánh mắt nhìn về phía Đường gia nhất có vài phần không kiên nhẫn."Đường Ất, ta chỉ hỏi ngươi một câu, tử vong của
đệ tử Lạc gia ta có liên quan tới ngươi không?"
Mặc dù rõ ràng bị khinh thường, Đường Ất lại không tức giận, không hoảng hốt ói ra một chữ."Có."
Nghe Đường Ất trả lời, rõ ràng Lạc Hành Thư sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức
âm trầm."Ngươi nói cái gì! Đến tột cùng vì sao tiểu đội Lạc gia lại
chết? Đường gia nhúng tay, muốn đối địch với Lạc gia ta à?"
Lạc
Hành Thư không tin Đường gia giết hết đám Lạc Giang Hách, tiểu đội Đường gia có bao nhiêu cân lượng hắn biết rõ, chuyện xấu duy nhất là ba khuôn mặt xa lạ này.
Nhìn qua nam tử áo trắng ôn tồn tao nhã không
biết tu vi như thế nào nhưng lại phát hiện tung tích của hắn, nam tử áo
bào màu vàng kim sắc mặt lạnh lùng, đang cầm lá cây giúp cho một thiếu
niên tuổi nhỏ hơn bên cạnh, thiếu niên lại là không đếm xỉa tới, vừa ăn
linh quả, vừa ngẫu nhiên nghiêng đầu cắn lá cây, mà lá cây kia, lại là
lá cây của Ngọc Bích mộc, thực vật thượng linh hiếm có trong đất bồi Nam Cực, lá cây Ngọc Bích cứ vậy bị gặm răng rắc răng rắc.
Tác giả
có lời muốn nói: cảm ơn tiểu thiên sứ lễ vật, lão Hiên mới biết một tin dữ, đơn vị sắp đánh cái gì mà thi đấu bóng chuyền, trong danh sách nhân viên có ta, muốn khóc, thể dục lúc lão Hiên học đại học là thi lại đến
mức khiến thầy thể dục thấy phiền mới được cho qua, cảm thấy gần đây sẽ
gặp tai nạn thấy mái...
Bạn đang đọc truyện Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.