Chương 17: Lại Hôn Nữa
Thẩm Miểu cưỡi ngựa đi một đường vào thành, đến trong thành có nhiều người, cũng an toàn hơn rồi.
Có lẽ con ngựa này đã đi theo Hoắc Dần rất nhiều năm rồi nên cũng không
giày vò nhiều lắm, trực tiếp mang Thẩm Miểu tới trước cửa khách điếm, hộ vệ Giáp nhìn thấy Thẩm Miểu lập tức tới đón, trên mặt mang theo chút
nghi ngờ: “Phu nhân? Đại nhân đâu?”
Thẩm Miểu để cho hộ vệ Giáp ôm đứa bé xuống trước, sau đó mình từ từ bò
xuống, dỗ đứa bé không khóc rồi mới nói: “Ta với Hoắc Dần gặp phải kẻ
buôn người, đang ở bờ sông ngoài thành, hắn để ta cưỡi ngựa về trước,
các ngươi nhanh đi tìm.”
Hộ vệ Giáp vừa nghe lại cảm thấy không tốt, bản lĩnh của đại nhân nhà
bọn họ cũng không phải là hắn không biết, nhiều nhất chỉ có thể đối phó
với nam nhân bình thường, nếu đối phương là người luyện võ, là chỉ có
đại nhân nhà bọn họ bị đánh thôi.
Vì vậy cùng với hộ vệ Ất đi ra khỏi thành, hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh lưu lại chăm sóc Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu trở lại bên trong phòng, trước hết cho hộ vệ Bính lấy thức ăn
tới cho đứa bé ăn, hộ vệ Đinh đứng ở cạnh cửa coi chừng, Thẩm Miểu suy
nghĩ rồi gọi hắn đi vào.
“Đứa bé này tên là Lưu Khánh, bị bắt cóc đã ba ngày rồi, kẻ buôn người
kia không cưỡi ngựa, theo thời gian này để tính, cha mẹ hẳn là nhân sĩ
Ngô Châu, huynh trở về điều tra, xem có thể tra được hay không.” Thẩm
Miểu phân phó.
Hộ vệ Đinh gật đầu, đặc biệt gọi người được phân bố ở những khách điếm khác tới truyền lời đi điều tra thân thế của đứa bé kia.
Lúc mặt trời lặn phía tây, Hoắc Dần mới dẫn hộ vệ Giáp và hộ vệ Ất trở lại.
Vừa trở về khách điếm hắn trực tiếp đi vào trong phòng Thẩm Miểu, nhìn
thấy đứa bé kia đang dựa vào trên nhuyễn tháp ngủ say, một tay ôm Thẩm
Miểu không chịu bỏ ra thì Hoắc Dần cau mày.
“Bỏ tay nó ra.” Quay đầu lại phân phó với người sau lưng.
Thẩm Miểu: “. . . . . .”
Hộ vệ Giáp đi tới trước mặt đứa bé, chậm rãi bỏ tay của mình vào trong
ngực của đứa bé, thay thế cánh tay Thẩm Miểu, sau đó nhìn Thẩm Miểu chậm rãi nở nụ cười.
“Sao rồi? Người nọ không làm gì ngươi chứ?” Thẩm Miểu hỏi hắn.
Hoắc Dần hất cằm lên hơi cong môi nói: “Ta có bản lĩnh thế nào chứ, hắn ta có thể là đối thủ của ta ư?”
Thẩm Miểu nhìn hộ vệ Ất sau lưng hắn, hiển nhiên hộ vệ Ất không tán
thành những lời này, mím khóe môi cố gắng nhịn cười, dù sao dọc theo
đường đi trở lại đại nhân nhà bọn họ cũng oán trách mình tổn thất bao
nhiêu bạc rồi.
Hoắc Dần hắng giọng một cái, nói: “Ta đã phân phó rồi, cũng đã vẽ diện
mạo của người kia rồi, không bao lâu sẽ bắt được hắn ta thôi.”
Thẩm Miểu quay đầu lại nhìn trên nhuyễn tháp, nói: “Còn đứa bé thì tạm thời làm thế nào?”
Hoắc Dần nói: “Để cho bọn họ trông.”
“Nó sợ người lạ.” Thẩm Miểu mở miệng nói.
Hoắc Dần cau mày: “Tối nay nàng và ta còn phải đi yến tiệc của Lý Thủ
Tài nữa, cũng không thể mang theo một đứa bé, với độ tuổi của nàng, cũng không thể sinh ra được đứa bé lớn như thế.”
Thẩm Miểu thở dài, xem ra tạm thời chỉ có thể như vậy, hơn nữa nhìn
thoáng qua thì dường như hộ vệ Giáp rất thích trẻ con, nhìn mà xem, chỉ
mới một lát đã chọc bảy tám lần lên gương mặt mềm mại của đứa bé rồi,
hận không thể chọc thủng luôn.
Bữa tiệc lần này của Lý Thủ Tài khác với trước kia, không có tổ chức ở
trong Bách Yến lâu, để tỏ lòng hữu nghị, gã tổ chức ở nhà.
Mới vừa lên đèn, xe ngựa của Hoắc Dần dừng ở trước cửa nhà Lý Thủ Tài,
Lý Thủ Tài xoa xoa tay đợi một khắc đồng hồ mới đợi được bọn họ đến, đi
ra dẫn hai người vào nhà.
Hoắc Dần quan sát mấy lần xung quanh nhà Lý Thủ Tài, trái lại giản dị
hơn trong tưởng tượng của hắn không ít, xem ra lúc Từ huyện lệnh tại vị
đã bảo bọn họ tặng không ít đồ.
Sau khi đi qua một hành lanh có mái che thật dài là đến nơi Lý Thủ Tài
tổ chức bữa tiệc, Lý phu nhân đang tự mình chia thức ăn, nhìn thấy Thẩm
Miểu đến trên mặt nở nụ cười, tươi cười hớn hở tới đây nghênh đón.
Sau khi bốn người ngồi xuống, Lý Thủ Tài rót cho Hoắc Dần ly rượu trước
rồi nói: “Thật may ông chủ Thẩm túc trí đa mưu, chịu thành tâm giúp ta,
ta mới có thể ném củ khoai nóng kia ra khỏi tay.”
Hoắc Dần chắp tay, không hề uống rượu, chỉ nói: “Từ lúc mới vào thành ta đã định qua lại thân thiết với ông chủ Lý rồi, cùng nhau làm phần mua
bán này, chỉ là lúc ấy ông chủ Lý không đặt ta ở trong lòng
thôi.”
Lý Thủ Tài nghe lời này, nụ cười trên mặt cứng mấy phần, ban đầu gã có
Từ huyện lệnh làm chỗ dựa, quả thật không để những thương nhân từ bên
ngoài tới này vào trong mắt, chỉ là hiện tại gã có việc cầu người, lại
muốn kiếm tiền, tất nhiên cần phải hạ thấp mấy phần.
“Ông chủ Thẩm chê cười rồi, ban đầu là ta không biết núi cao, nhờ ông
chủ Thẩm không chê, vẫn còn nguyện ý kết giao bằng hữu với ta.” Lý Thủ

Bạn đang đọc truyện Hà Bá Cũng Không Nhặt Rìu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.