Chương 127
"Ta từng là đệ tử mà
hắn vẫn kiêu ngạo, nhưng cuối cùng lại không để tâm ở lại Trường Lưu, mà là để lại cho một nữ nhân. Hắn lấy Xích Hỏa và mạng của hắn, ép ta làm
ra quyết định. Mà ta, chỉ có một lựa chọn. Ta thân là Chưởng môn của một phương, gông xiềng gánh vác không cách nào tháo xuống, không được tự do càng không cách nào tùy hứng. Trên dưới Tiên môn đều lấy ta làm gương
mẫu, ở trong mắt rất nhiều đệ tử, ta chính là tín ngưỡng của bọn họ, bọn họ lấy ta làm mục tiêu để tu hành lâu dài, làm sao ta có thể vì một
đoạn chấp niệm, vô tình ruồng bỏ hi vọng và tín ngưỡng của những người
này. Mà sư phụ từ nhỏ đã dưỡng dục ta thành người, ta không đành lòng
làm cho hắn thất vọng."
"Cho nên người hy sinh Xích Hỏa."
Thiên Âm sợ run một lát, Lục Nhiên không nói lời gì nữa. Thật lâu sau,
Thiên Âm từ từ nói: "Có cơ hội, ta thấy được Xích Hỏa tỷ tỷ, sẽ truyền
lời của ngưởi."
"Đa tạ."
Nói đến đây, cũng không có ai có thêm ham muốn nào nữa. Nói thêm một
chút nữa, chỉ biết càng nói càng thương cảm. Lục Nhiên sẽ nghĩ tới quá
khứ, Thiên Âm không muốn nghĩ tới tương lai.
Không bằng liền dừng ở giờ phút này, nàng có thể ngây thơ mà tư nhiên bỏ qua.
Một bình nước trà đã nhanh chóng thấy đáy, Thiên Âm nói: "Nếu là Xích Hỏa tỷ tỷ thật sự chết rồi, người sẽ như thế nào?"
"Ta sẽ trả lại cho nàng một mạng."
Thiên Âm cứng đờ.
"Đa tạ trà của ngươi, mùi vị rất tốt, đây là loại trà ngon nhất mà những năm này ta uống được." Lục Nhiên đứng dậy từ biệt, Thiên Âm đưa tới
cửa, nhìn thấy một mình Trọng Hoa đứng bên cạnh ao ở trong viện.
Trong lòng nàng giật mình, lập tức nâng lên khuôn mặt tươi cười nói với
Lục Nhiên: "Lục chưởng môn, có cơ hội trở lại ngồi một chút, người nói
những chuyện xưa rất thú vị ."
Lục Nhiên cũng cười: "Đã lâu không gặp người như vậy, một hậu bối làm
cho người hài lòng, lại có thể tán gẫu trò chuyện tới bây giờ." Rồi nhìn về phía Trọng Hoa hành lễ: "Tôn thượng có phúc, thu nhận được đồ đệ
biết điều như vậy."
Nói xong nhẹ lướt đi.
Thiên Âm nhảy mấy bước đến trước mặt Trọng Hoa, ngưỡng mặt thần bí nói:
"Sư phụ, người đoán Lục chưởng môn nói với chuyện gì với con?"
Trọng Hoa tránh không đáp, chỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi lại đang pha trà?"
"Khụ, con ăn quá dầu mở, uống chút trà trôi dầu đi, buổi tối mới ngủ
ngon. . . . . ." Vừa nhấc mắt, Trọng Hoa cười nồng đậm nhưng nhìn mình
chằm chằm, Thiên Âm hô to một tiếng không được, lại còn nói ra khỏi
miệng rồi!
Nàng vội chê cười chỉ bầu trời đêm: "Mặt trời thật sáng. . . . . ."
"Là trăng sáng."
Từ sau lưng truyền đến tiếng cười của Trọng Hoa, Thiên Âm thì biết rõ
hắn không có ý trách mình, vội dắt tay áo hắn kéo vào trong phòng: "Còn
có chút nước trà, chớ lãng phí, liền hiếu kính sư phụ!"
Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền đến âm thanh của Trọng Hoa: "Thiên
Tuyết, ngươi giấu đi, hoặc là ngươi ăn xong, hoặc là vứt bỏ, tóm lại,
không cho Thiên Âm ăn."
"Sư phụ! !"
Ánh trăng vừa đúng, hương hoa đang nồng.
Thiên Tuyết ôm túi đựng đồ mặt mày cong cong nhảy tới nóc nhà, phơi trăng sáng ăn thịt .
Không tới mấy ngày nữa, lại một ban đêm, cửa phòng Thiên Âm lần

Bạn đang đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.