Chương 132: Sự Yên Tĩnh Trước Cơn Bão Táp (2).

Thiên Âm vẫn không hiểu đối thoại giữa nam nhân, có phải nói nhiều rồi cũng sẽ làm cho người ta nghe không hiểu hay không, nếu không Huyền Tề làm sao sẽ vì một câu nói Trường Khanh, lại suốt đêm đại tu luyện với hắn.

Có một lần nàng tò mò liền hỏi một câu: "Huynh so với những đồng môn bằng tuổi đã không còn ai có thể địch lại, tại sao còn phải liều mạng tu luyện như vậy? Chẳng lẽ muốn vượt qua sư phụ muội hay sao?"

Huyền Tề cười nói: "Bởi vì sau khi ca ca thiên hạ vô địch, mới có thể bảo vệ Thiên Thiên thật tốt."

Nàng sẽ trả về cho hắn một câu: "Vậy hay là huynh chờ sau khi muội thiên hạ vô địch bảo vệ huynh đi."

Mỗi lần Trường Khanh nghe được nàng nói muốn bảo vệ Huyền Tề, chính là cười lăn lộn dưới đất, cuối cùng trên mặt kia cũng không biết là vui hay là giận: "Nếu như trong vòng hai năm cũng ngươi bình an vô sự, Trường Khanh ta cũng không đi theo Hồng Trang thì ngược lại theo đuổi ngươi. Mặc dù trong mắt ta, trong đầu óc ngu xuẩn kia của ngươi chỉ còn lại trang kim tử* và thịt nướng."

Trang kim tử*: vàng bạc trang sức.

Sau đó, chính là Thiên Âm và Huyền Tề ấn hắn trên mặt đất, hung ác ngược đãi.

Thiên Âm thu hồi suy nghĩ, nhìn trời một chút t, hung hăng nhìn về phía hắn hắt hơi một cái, nói: "Chúc ngươi mã đáo công thành bắt Hồng Trang lại!" Cuối cùng thêm một câu: "Ngươi, mùi vị phấn hoa so với Tuyết Tuyết đi đại tiện còn thúi hơn?"

"Ngươi cút!"

Trường Khanh đạp tới một cước, bị nàng nhẹ nhõm tránh thoát, gặm trái cây đã rửa qua sạch sẽ, tính toán vào trong thư phòng ngồi chờ hắn lần nữa thất bại hoàn toàn trở về.

Mới vào điện Vãn Nguyệt, nhìn thấy Huyền Tề ngồi ở trên thềm đá cầm một quyển sách đọc rất nghiêm túc, nàng lặng lẽ thả mấy trái cây ở bên cạnh hắn, liền muốn đi thư phòng.

Lúc này, bình thường nàng sẽ không đi quấy rầy hắn. Huyền Tề cũng sẽ không trò chuyện với nàng.

"Muội đoán Trường Khanh có thật lòng ái mộ Hồng Trang hay không?" Nàng mới bước ra một bước, Huyền Tề để sách xuống tùy ý hỏi một câu.

"Ngược lại có mấy phần là thật. Chẳng qua muội cảm giác Hồng Trang như cố tính quyến rũ hắn."

"Hồng Trang kia, nếu an phận thủ thường liền thôi, nếu không an phận, còn muốn tánh mạng muội, để ta phát hiện, nhất định một kiếm đâm xuyên nàng."

Thiên Âm sợ hết hồn, vội nói: "Đệ tử trong môn phái không cho nội đấu tương tàn lẫn nhau, huynh cũng không phải không biết. Coi như Hồng Trang muốn giết muội, muội dùng tu vi hiện tại, nàng tuyệt đối không phải là đối thủ. Huynh cũng đừng lo lắng."

Huyền Tề từ chối cho ý kiến, nhặt trái cây trên đất cắn miệng, lập tức chua đến dung nhan tuấn mỹ của hắn nhíu chặt, nhìn thấy Thiên Âm cười kịch liệt, tay hắn run rẩy, mặt không chút thay đổi cầm trái cây trong tay gặm xong, dù thế nào cũng không đi lấy thêm trái thứ hai.

"Huyền Tề ca ca răng miệng thật tốt, muội chọn trái cây chưa chín đưa cho huynh, huynh lại có thể ăn say sưa ngon lành. Xem ra lần sau muội đều không cần phí tâm vì huynh mà tìm trái chín muồi rồi."

"Muội có cho ta độc dược, ca ca ta cũng ăn không từ." Huyền Tề khoác lác vô sỉ, quên cái chua của lúc trước, lại lượm một trái ăn, vẫn chua, chua đi vào trong trái tim. Lần này hắn ngược lại không ăn, nói: “Lần này Lưu Quang ra cửa tìm bảo vật, muội lại có thể không đòi đi theo, thật đúng là nhìn muội với cặp mắt khác xưa



Bạn đang đọc truyện Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.