Chương 121: Liếc Mắt Một Cái Đã Là Vạn Năm
Dung Li và Tạ phu
nhân Lưu Tiệp ngồi nói chuyện với nhau, tất nhiên bà đã nhanh chóng chú ý tới con gái Lâm Uyển của mình và tiện nhân kia đã đến.
Nhìn người càng đến càng gần, tầm mắt bà và Lâm Uyển chạm nhau giữa không trung, nhìn nhau một hồi, trong lòng biết rất rõ ràng.
Hoa tươi mùi thơm ngào ngạt bay giữa không trung, ghế ngồi theo phong
cách châu Âu được xếp theo thứ tự, những người phụ nữ ăn mặc xa hoa ngồi trên ghế, tiếng cười vui vẻ cùng tiếng ly thủy tinh chân dài chạm vào
nhau phát ra một âm thanh lanh lảnh, bầu không khí của buổi xã giao vui
vẻ hoà thuận.
Chiếc bàn dài trong suốt như ngọc Lưu Ly được hoa Mân Côi màu hồng nhạt
phủ quanh, trên đĩa gốm sứ ngà voi trắng sạch sẽ bày đầy những món điểm
tâm tinh xảo khiến người khác liếc nhìn thôi đã thấy thèm.
Tuy khách mời đều là phụ nữ nhưng đề tài mà bọn họ bàn luận đều không hề kém cỏi hơn đàn ông, tuy miệng giả bộ nói những câu chuyện đùa khéo léo nhưng ý trong đó luôn đề đến cổ phiếu đầu tư, điều đáng nói là một số
ít tiểu thư thế gia đang thân thiện kết giao với những thế lực khác. Xã
hội thượng lưu chính là một vòng luẩn quẩn, giống như một cái nhà giam
được trang hoàng lộng lẫy vậy, trong đó có rất nhiều thứ đen tối và xấu
xí.
Mộc Yên ngồi vào một góc khuất nhất, trên mặt vẫn lạnh lùng như trước,
vẻ mặt của cô hoàn toàn đối lập với bầu không khí náo nhiệt của buổi
tiệc trà. Nếu là trước kia thì cô còn có thể giả bộ nói cười với mấy vị
tiểu thư thế gia nhưng hiện nay cô đã không cần phải giả bộ nữa rồi, sau khi ở cùng với Dung Lạc thì cô thầm nghĩ sống chân thật với chính mình.
Trên tầng lầu Nhà họ Tạ.
Một ngón tay thon dài duyên dáng, một bức ảnh chụp đầy lãng mạn được chỉnh sửa một cách chuyên nghiệp.
Trên chiếc xích đu màu cà phê nhạt, dưới ánh mặt trời chói mắt, khóe môi đẹo như hoa Anh Đào nhếch lên, ngón tay mơn trớn bóng lưng nhỏ xíu
trong tấm ảnh, lặp đi lặp lại một chữ một cách đầy chấp niệm. Dưới ánh
mặt trời xán lạn, người đàn ông tựa như mỹ nam Adonis gian trá trong
thần thoại Hy Lạp, vẻ mặt tuấn mỹ xinh đẹp như hoa, làm cho vạn vật trên thế gian đều thất sắc (mất đi màu sắc) ở trước mặt anh. Nhưng mà sắc
mặt lại giống như đang bị bệnh, trên vai còn được quấn băng gạc trắng
nên trông anh có vẻ yếu ớt đi nhiều, nhưng chỉ cần lúc anh nhẹ xoa bóng
dáng trong tấm ảnh thì lại luôn nhếch môi nở nụ cười tươi đẹp, vẫn làm
rung động lòng người như trước.
"Yên Yên." Nhẹ giọng nỉ non, ngón tay lướt qua mái tóc dài hỗn loạn
trong gió của cô trong tấm ảnh, mơ hồ có thể nhớ lại cảnh cô bị anh nắm
chặt tay điên cuồng chạy trốn dưới ánh chiều tà.
Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt cô luôn lạnh nhạt nhìn anh thì sắc môi Tạ
Phong tái nhợt như cánh hoa Anh Đào bị phai màu vậy, tiều tụy đến nỗi
trong chốc lát sẽ liền tiêu tán trong gió.
Anh đã xuất viện được một tháng, cho dù bị Mộc Yên từ chối tàn nhẫn như vậy nhưng nỗi nhớ nhung của anh đối với cô thì chưa bao giờ dừng lại.
Có lẽ vì quá nóng vội nên anh mới khiến Mộc Yên phiền chán, thở dài một
tiếng cất tấm hình này vào trong túi áo, là ở ngay ngực mình, nơi gần
tim nhất.
Vận dụng các loại quan hệ, Tạ Phong mới từ lấy được một tấm hình chỉ có anh và Mộc Yên tay trong tay bỏ chạy như điên từ tòa soạn báo đã bị Nhà họ Dung áp chế, dưới ánh chiều mơ hồ, bóng lưng hai người được chụp rất rõ nét, nhưng như vậy là đủ rồi, ít nhất cô đã từng đứng gần anh như
vậy, gần đến mức có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của hoa sơn chi
trên người cô.
(1) Cây sơn chi (Cây dành danh) thuộc họ cây bụi có bề ngoài rất đẹp và
có hoa trắng tỏa hương. Hương hoa ngọt nồng nàn, mềm mại của sơn chi rất giống với hoa nhài và cũng rất khiêu gợi.
Ánh mặt trời giữa trưa xán lạn khiến Tạ Phong bắt đầu mơ mộng, không phân rõ hiện thật và hư ảo.
Nước Mĩ, Seattle, mỗi tòa thành thị trong quốc gia Tư Bản Chủ Nghĩa
phát đạt đều sẽ ẩn giấu một nỗi bất an và loạn lạc, càng về đêm thì lại
có vô số người cướp của giết người, nơi này được gọi là khu ổ chuột.
Ở vùng ngoại ô hẻo lánh, một thiếu niên trên người chồng chất vết
thương, bởi vì quần áo bị xé rách nên da thịt trắng nõn lộ ra ngoài rất
mê người. Khuôn mặt rất đẹp, đôi môi đỏ đã bị cắn lạn, không khí xung
quanh đầy mùi máu. Những đứa trẻ bên cạnh anh dần dần bị những người
khác mua đi, cậu đã là người cuối cùng. Bởi vì cậu bị tiêm một chất gây
tê mạnh mà còn ngang ngược không an phận cho nên bị đám buôn người ngược đãi, đánh nặng tay nhất trong số những đứa trẻ khác. Rõ ràng là cậu
thiếu niên phương Đông xinh đẹp nhất trong số bọn họ nhưng lại bởi vì cả người đầy vết thương và khuôn mặt nhuộm đầy máu tươi nên đã nhìn không
ra bộ dáng vốn có nữa rồi. Cậu run rẩy cuộn mình ở góc tường, trên người đầy máu tươi.
"Hai ngàn Dollar, không thể trả hơn." Trong lúc mơ hồ cậu nghe thấy một người đàn ông người Mĩ dùng tiếng Anh lưu loát trao đổi với tên buôn
người.
Tên đàn ông gầy khọm người Trung Quốc lắc đầu, "Đây chính là đứa xinh đẹp nhất, tuyệt đối không thể ít hơn 7000 Dollar."
Người đang ông người Mĩ khoảng năm mươi tuổi không vui, chất vấn, "Xinh đẹp sao? Đứa nhỏ này người đầy máu, khó ngửi chết đi được, sẽ không
chết rồi chứ?"
"Làm sao có thể?" Tên đàn ông gầy người Trung Quốc Nam cười đáng khinh, đứa nhỏ này rất xinh đẹp.
Kéo xích sắt trên chân cậu thiếu niên qua, bọn buôn người lấy thùng
nước bên cạnh tới, nước lạnh thấu xương đổ ào lên người cậu, rửa sạch máu me và những tạp chất dơ bẩn trên người cậu. Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp sáng lên, đôi mắt đỏ ửng như máu nhìn lướt
qua khóe môi duyên dáng giống như hoa Anh Đào của cậu thiếu niên, thoạt
nhìn cũng đã mười bảy tuổi, không ngờ lại mê hoặc lòng người như vậy.
Điều này khiến cho đôi mắt màu xanh đáng khinh của người đàn ông người Mĩ lóe sáng.
Thiếu niên lạnh run rẩy, miệng vết thương trên người đau như bị kim đâm vì bị nước lạnh ăn mòn. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, biểu cảm đau khổ
chán nản,vì quần áo trên người rách rưới vì bị roi quất nhiều quá, nhưng nhìn chất liệu cũng biết hẳn là xuất thân bất phàm.
Bọn buôn người dùng bàn tay khô héo thô ráp nắm chặt cằm cậu thiếu
niên, "Tiên sinh, đây tuyệt đối là hàng thượng đẳng, dùng để chơi đùa
thì tuyệt đối sẽ làm ngài hài lòng." Thấy lão già người Mĩ đã chảy nước miếng thì bọn buôn người lại nhanh chóng đẩy mạnh tiêu thụ.
Lông mi ướt sũng run rẩy động đậy hai lần, suy yếu mở mắt ra, đôi mắt lại là màu hổ phách hiếm có.
"Tiên sinh, thế nào? 7000 Dollar tuyệt đối thì ngài tuyệt đối sẽ có lời."
"Được rồi." Lão già người Mĩ cắn chặt răng, ông ta thật sự chịu không
nổi sự hấp dẫn của cậu thiếu niên này nên lấy tiền mặt ra đưa cho bọn
buôn người.
Tên đàn ông gầy cầm tiền rồi cười khanh khách biến mất trong bóng đêm.
Lão già người Mĩ đáng khinh vừa cười vừa đến gần cậu thiếu niên, lâu rồi ông ta chưa khai trai, mua được một báu vật tuyệt sắc như vậy thì nhất
định phải chơi đùa thật tốt một phen.
Đêm khuya ở ngoại thành, ở một nơi kín đáo im lìm.
Không chút nào thương tiếc kéo một đầu dây xích sắt, ném thiếu niên cả
người bủn rủn vì bị tiêm một lượng lớn thuốc gây tê vào trong bụi cỏ.
Dây xích cứng rắn đâm vào da thịt trắng nõn của cậu thiếu niên, máu tươi liên tục chảy xuống mắt cá chân không ngừng.
Nỗi đau đến tận xương cốt khiến cậu thiếu niên khôi phục thần trí trong cơn gió lạnh, nhìn lão già người Mĩ đáng khinh đang nhào qua thì đôi
mắt cậu trở nên âm trầm.
Vì quần áo bị lão già kia lôi kéo, hơn nữa lại còn bị rách. Hơi thở ghê
tởm kia phà vào da thịt trắng nõn, mắt thiếu niên run lên rồi cắt đứt lỗ tai của lão già kia.
"A!" Ông ta kêu to, còn chưa làm được gì thì đã bị thiếu niên phản đòn, đau đến mức liên tục lăn lộn trong bụi cỏ.
Thiếu niên tái nhợt, cả người dính đầy máu tươi, cậu suy yếu thở hổn hển, động tác vừa rồi cậu đã dùng toàn bộ sức lực.
"Mẹ nó, đồ đê tiện, dám làm càn như vậy, xem lão tử có chơi chết mày
không." Lão già người Mỹ không thương tiếc cởi quần áo của cậu thiếu
niên đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào, lão ta hùng hổ nghiêng
người về phía trước.
Tuyệt vọng nhắm mắt lại, suốt bốn ngày bị ngược đãi tra tấn vầ phản
kháng, bị tiêm liều thuốc tê cực mạnh nên lúc này cậu không còn chút sức lực.
Trong lúc nhắm mắt thì cậu cảm nhận được lão già xấu xí kia đang cười
làm càn, cá lớn nuốt cá bé, ông ta như đang rất vui vẻ thưởng thức thiếu niên yếu ớt và thống hận thấu xương này.
Ngay khi cậu thiếu niên nghĩ bàn tay ghê tởm kia sẽ đụng tới mình thì một tiếng súng vang.
Âm u, bay bổng mà ngắn ngủi.
Động tác trôi chảy, sạch sẽ lưu loát, không chút bẩn thỉu.
Thiếu niên mở mắt ra chớp mắt một cái, nhìn chằm chằm vào viên đạn xuyên qua trán người đàn ông, máu tươi tùy ý chảy, trong nháy mắt phun trào
mạnh mẽ, nhưng đó lại trở thành cảnh tượng ấm áp chiếu vào khuôn mặt
lạnh như băng của cậu.
Máu me giết chóc, bởi vì người ra tay không chút do dự mà lướt qua trong giây lát nên làm cho cậu quên mát còn có một người chết đang ở bên cạnh mình.
Cách nổ súng như vậy, chính xác lưu loát như thế, những kẻ bình thường không thể làm.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn màn đêm tối đen, thiếu nữ đơn độc đứng dưới
ánh trăng, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu xuống người cô mờ nhạt như là trong suốt, giống như là một giấc mộng giam hãm cực kỳ tuyệt vọng, chỉ cần
gió thổi qua là có thể tiêu tán. Nếu không phải nhìn thấy khẩu súng đen
trong tay cô thì cậu sẽ không tin cô gái lạnh lùng nổ súng vừa rồi chính là cô. Cho dù trên ống tay áo màu đen của cô dính máu tươi nhưng cậu
vẫn cảm thấy cô thuần khiết như một đứa trẻ đứng dưới màn đêm.
Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp lại nhau, trong lúc thiếu niên chật vật, nghèo túng không chịu nổi như thế.
Có đôi khi ông trời thật sự không thiên vị bất cứ kẻ nào, khi vận rủi quấn quanh người thì toàn thế giới sẽ đều sụp đổ.
Bốn tháng trước, khi cậu thiếu niên nhận được tin ba mình đã qua đời ở ngay khách sạn

Bạn đang đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.