Chương 97: Đón Cô Tan Tầm
Lúc này, vì cãi nhau mà tòa soạn chợt yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Sắc mặt Triệu hằng tái nhợt, bị khí thế lạnh lẽo của cậu "Thiếu niên" này
làm cho sợ tới mức toát mồ hôi lạnh, "Không, mặc kệ thế nào thì cậu cũng không thể đối xử với phụ nữ như vậy." Triệu Hằng vốn muốn ra mặt nói
giúp Lưu Nhân Nhân, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút hối hận. Anh bị
ánh mắt lạnh thấu xương của "Cậu ta" dọa sợ muốn lui về phía sau mấy
bước, nhưng vì ngại ở đây nhiều người nên vốn không có đường trốn.
"Triệu tiên sinh, tôi làm gì cô ta?" Mộc Yên đi về phía trước từng bước, đôi
mắt nguy hiểm nhếch lên, ý lạnh dọa người tỏa ra không chút do dự.
"Cô, vết thương trên tay cô ấy là sao?" Triệu Hằng lui về phía sau. Nhìn bàn tay Lưu Nhân Nhân bị cà phê nóng làm phỏng chảy cả máu.
"Hỏi cô ta!" Môi mỏng nhếch lên, đôi mắt lạnh như băng có chút độc ác.
Thấy vậy, Lưu Nhân Nhân vội vàng che trước người Mộc Yên giải thích, "Đây là tự tôi gây ra không liên quan đến A Yên."
Triệu Hằng giật mình, nghe thấy Lưu Nhân Nhân nói vậy thì hoảng thần, trong
lúc nhất thời anh đột nhiên không biết phải làm gì. Đành phải mệt mỏi
cúi đầu, giải thích, "Mộc Yên,... Thật xin lỗi, là, là tôi không phân
biệt rõ ràng cho nên mới...." Nhớ lại chuyện đồn đãi ồn ào huyên náo
trong tòa soạn, Triệu Hằng chỉ có thể cố gắng giải thích, tuy rằng không cam lòng, nhưng người trước mắt có khí lạnh và lực uy hiếp làm cho anh
không dám khiêu chiến.
"Tự lo cho mình đi." Ý lạnh trên khuôn mặt tinh xảo bớt đi, thu lại sự ác độc trên người, Mộc Yên không muốn gây
chuyện ở văn phòng, bỏ lại những lời này rồi tiếp tục bình tĩnh ngồi lại chỗ của mình bắt đầu chuẩn bị tổng hợp tài liệu thực tế.
Nhìn
thấy như vậy, mọi người cũng đều giải tán, bàn tay căng thẳng của Triệu
Hằng cũng chậm rãi buông lỏng ra, thở phào nhẹ nhõm, một người đàn ông
như anh mà lại bị một thằng nhóc dọa sợ tới mức lảo đảo.
Quay đầu lại, Triệu hằng nhìn thấy ánh mắt tức giận của Lưu Nhân Nhân, anh vội
vàng đi nắm lấy tay cô, lại bị Lưu Nhân Nhân kéo ra ngoài hành lang văn phòng.
"Nhân Nhân, cho anh xem coi tay em thế nào rồi? Có cần đi bệnh viện...." Triệu Hằng lo lắng nhìn vết thương của cô.
Lưu Nhân Nhân đẩy Triệu Hằng ra, đôi mắt xinh đẹp chẳng những không cảm
kích mà ngược lại còn nổi giận với anh, "Triệu Hằng, chuyện của tôi
không cần anh quan tâm. Nếu anh còn tìm A Yên gây phiền phức, sau này
tôi nhất định không bao giờ để ý đến anh nữa."
"Nhân Nhân, cậu ta đối xử với em như vậy, sao em còn mù quáng như thế?" Trong mắt Triệu
Hằng đầy vẻ đau lòng, anh cảm thấy mình đau lòng đến sắp không thở nổi.
"Tôi muốn đối tốt với ai thì sẽ đối tốt với người đó, xin Triệu tiên sinh
đừng can thiệp vào sự tự do của tôi." Lưu Nhân Nhân bị tức đến mức đỏ
bừng cả mặt, nghĩ đến việc sau này Mộc Yên sẽ chán ghét mình vì Triệu
Hằng thì cô cảm thấy không muốn nhìn thấy anh nữa, "Buông ra!" Đẩy ta
Triệu Hằng đang nắm chặt cổ tay mình ra, Lưu Nhân Nhân quay đầu cảnh
cáo, "Triệu Hằng, đừng làm cho tôi chán ghét anh!"
Cảm nhận được
tay mình trống rỗng, Triệu Hằng dại ra đứng ngây người trên hành lang,
cả người đều cuồng nộ và ghen tị, trong đôi mắt đen nhánh đầy lửa giận.
Bởi vì một Mộc Yên mới tới mà anh không chỉ mất hết mặt mũi trước mặt
nhân viên tòa soạn báo mà còn bị người phụ nữ mình thích hung hăng chán
ghét, trái tim bị sự ghen tị đốt cháy, nỗi nhục nhã như vậy anh tuyệt
đối sẽ không bỏ qua. Đôi mắt tối đen sâu không thấy đáy, các đốt ngón
tay bị mình nắm đến trắng bệch.
Hôm nay là thứ sáu, Mộc Yên nhận
được thông báo thì mới biết thì ra cứ mỗi chiều thứ sáu là tòa soạn
Triêu Dương sẽ họp một lần, nhưng không ngờ buổi họp tập trung đầu tiên
này cô còn chưa tham gia thì Cao Nghị đã gọi cô và mấy người nữa ra
ngoài. Cao Nghị cố ý mở một hội nghị nhỏ, không nhiều người lắm, ngoại
trừ Mộc Yên, còn có Ninh Hiên hay nóng giận, Nhược Vũ ngọt ngào, Kỷ Vân
nóng bỏng, cuối cùng là Triệu Hằng vừa rồi bị mất mặt. Năm người bọn họ
ngồi vây quanh một cái bàn.
Cao Nghị ngồi ở trong góc, đưa lưng
về phía bọn họ, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá nhưng lại không
hút, "Mọi người có thể ngồi ở chỗ này, đầu tiên tôi muốn nói lời chúc
mừng với mọi người." Xoay người lại, mọi người thấy khuôn mặt tươi cười
của Cao Nghị, không ai biết anh đang nghĩ gì. Chỉ có một mình Mộc Yên
vẫn bình tĩnh như trước, cô cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay, nhàm chán tính toán thời gian A Cửu đến đón cô về nhà.
"Tổng thanh tra ở tòa soạn báo cần một trợ lý cao cấp, mà người này sẽ được chọn từ mọi người."
Cao Nghị nói vừa xong, ngoại trừ Mộc Yên thì mọi người đều vui vẻ, vị trí
trợ lý Tổng thanh tra không cần nói cũng biết tiền lương sẽ nhiều hơn
trợ lý bình thường, điều mấu chốt là Tổng thanh tra rất đặc biệt, chỉ có trợ lý đủ tư cách mới có thể được anh bổ nhiệm, hơn nữa sau khi được bổ nhiệm thì sẽ có nhiều cơ hội phát triển. Ngay cả Cao Nghị cũng đã từng
đã làm trợ lý tổng thanh tra, cho nên cái chức vị này còn đại biểu cho
tiền đồ.
"Chúc mừng mọi người đã được chọn làm đối tượng tranh cử vị trí trợ lý tổng thanh tra, ba tháng tiếp theo, tòa soạn báo sẽ cho
mọi người đi lấy tin cho một số đề mục, cuối cùng là hoàn thành tình
huống thực tế, sau đó tôi sẽ thông báo ai được bổ nhiệm cho vị trí trợ
lý tổng thanh tra." Hút một hơi thuốc lá, mây khói lượn lờ, Cao Nghị
tiếp tục nói, "Đề mục cụ thể đề là gì thì cuối tuần sẽ công bố, cho nên
các vị hãy chuẩn bị sẵn sàng để tiếp nhận kiểm tra đánh giá đi."
Sau khi hội nghị kết thúc, mọi người cũng đến giờ tan tầm.
Mộc Yên thu dọn mọi thứ chuẩn bị rời đi, mới vừa đi ra khỏi văn phòng đã
nghe thấy bên trong bắt đầu nghị luận, "Trong năm người trúng cử thì bốn trong số đó đều là trợ lý lâu năm của tòa soạn, nhưng còn Mộc Yên mới
tới vì sao lại được đề cử?"
"Tôi cảm thấy Cao Nghị chủ biên đối xử với cậu ra rất đặc biệt.""Đúng vậy, đúng vậy."
"Tôi cũng cảm thấy chắc chắn cậu ra có người chống lưng."
"Lời này không thể nói lung tung, không thấy buổi chiều cậu bạn đẹp trai đó nổi bão rất đáng sợ sao."
....
Mộc Yên bất đắc dĩ thở dài, cô luôn cố gắng khiến mình nhỏ đi. Không phải
cô sợ gây chuyện thì mình không thể làm xong việc mà là muốn được tan
tầm một cách bình thường, về nhà sống một cuộc sống yên ổn với Dung Lạc, nhưng có vẻ mọi thứ đều không như ý nguyện.
"Két...!"
Dưới ánh chiều tà trước cửa tòa soạn Triêu Dương, Mộc Yên bị tiếng còi xe đột nhiên vang lên thu hút.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc Lamborghini màu trắng quen thuộc, cửa kính xe hạ xuống, người nọ nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy mà mê hoặc. Mở cửa xe ra, Dung Lạc bước xuống dưới.
"Lạc Lạc." Mộc Yên chạy tới, bị
anh ôm vào trong lòng. Anh mỉm cười, trên người vẫn là áo sơmi trắng như trước nhưng lại trông chững chạc hơn xưa rất nhiều, nút áo được khảm
bảo thạch thủy tinh màu lam, khắp cả người đều tỏa ra sự xa hoa.
"Lạc Lạc, sao anh lại tới đây?" Cô vươn tay chạm vào hai má lạnh lẽo do nhiễm gió, cảm giác anh đã chờ ở đây rất lâu rồi.
Nắm lấy ngón tay trắng nõn của cô đang đặt trên mặt mình, Dung Lạc cười khẽ, "Anh tới đón em cùng đến một nơi với anh."
"Lạc Lạc, chúng ta đi đâu?" Cô cắn môi, khóe môi không đứng đắn nhếch lên, nghiêng người sát lại gần anh.
Mùi thơm ngát đặc thù trên người Mộc Yên theo hơi thở phà lên mặt anh, chạm tới tận sâu trong trái tim của anh.
Cô dựa vào anh gần như vậy, chóp mũi cũng gần chạm vào nhau, môi cô cũng
áp sát lại gần đôi môi nóng rực của anh, làm cho mắt Dung Lạc tối đen
lại, cô nhóc này tuyệt đối là cố ý muốn tra tấn anh!
Gấp gáp cúi
đầu, tay phủ lên đôi môi mềm mại đó, đang muốn hôn cô thật sâu thì cô
lại lui về phía sau từng bước, không hôn được nên Dung Lạc mở mắt ra,
vừa đúng lúc nhìn thấy ý cười trong mắt cô. Đôi mắt đen nhánh đầy sự
ranh mãnh, cô mở to mắt tỏ vẻ đứng đắn nói, "Lạc Lạc, chúng ta nên đi
nhanh thôi."
Dung Lạc vươn tay kéo cô ôm vào trong ngực, đôi mắt
tối đen không thấy đáy, "Em khẳng định chúng ta còn có thể đi sao?" Vẻ
dịu dàng ngày xưa giờ đây lại toàn sự nguy hiểm làm cho Mộc Yên thầm kêu không tốt. Dù sao đây cũng là cửa tòa soạn báo, cô chỉ muốn đùa anh một chút, vốn không muốn thật sự làm cho người ta chú ý.
Cơ thể muốn lui về phía sau nhưng lại bị Dung Lạc ôm chặt, Mộc Yên bất đắc dĩ, "Lạc Lạc, nơi này là cửa tòa soạn."
"Ừ."
"Lạc Lạc, vừa mới tan tầm nên có rất nhiều người lui tới."
"Ừ."
Cánh tay ôm cô càng lúc càng chặt, người đến người đi trước cửa tòa soạn,
bọn họ ôm nhau mờ ám như vậy nên nhanh chóng thu hút được rất nhiều
người.
Trước khi có quá nhiều người chú ý, Mộc Yên bất đắc dĩ
kiễng mũi chân lên chủ động ôm cổ Dung Lạc rồi hôn lên môi anh một cái,
thầm nghĩ hôn nhẹ là được nhưng lại bị anh giữ chặt rồi hôn thật sâu.
Dần dần bị vẻ mặt dụ hoặc của anh mê hoặc, Mộc Yên cũng quên mất đây là
đâu mà đáp lại Dung Lạc. Ban đêm lạnh lẽo, nhưng hơi ấm lại cứ dâng lên
mạnh mẽ, hai người gắn bó ngọt ngào đồng thời xen lẫn vài tiếng thở dốc
động lòng người, cô nắm chặt lấy bả vai Dung Lạc, bị động nhận nụ hôn
nóng bỏng và bá đạo của anh, đồng thời có chút không cam lòng bị yếu thế nên đột nhiên hôn lại anh, hương vị lấn át
cả lời nói của cả hai. Trước mặt nhiều người mà không hề kiêng nể hôn
thật sâu, làm cho rất nhiều người cùng quay đầu đi, nhưng hai người ôm
nhau hôn đến mức nóng rực.
Trong lúc thở dốc anh đón nhận đôi mắt ươn ướt của cô, "Tiểu Yên, trêu chọ anh thì phải trả lại gấp đôi." Anh
cười rất không đứng đắn, Mộc Yên cũng thầm khắc sâu vào đầu câu nói này
của Dung Lạc.
Triệu Hằng vừa mới đi ra khỏi tòa soạn thì thấy
được toàn bộ cảnh hai người tình nồng ý mật, không ngờ Mộc Yên mà anh
thầm hận lại đi ôm một người đàn ông diện mạo bất phàm còn hôn nhau đến
mức quên cả trời đất. Giống như là bị điện giật, anh cảm thấy cả người
đều dựng tóc gáy. Khi hết khiếp sợ thì anh lại đột nhiên cảm thấy tâm
trạng vui sướng, nếu Mộc Yên thích đàn ông thì khi Lưu Nhân Nhân nhìn
thấy chắc chắn sẽ không thích cậu ta nữa. Nghĩ như vậy liền lập tức lấy
điện thoại ra chụp lại cảnh tượng giật mình này
Bạn đang đọc truyện Thịnh Sủng Bà Xã Phúc Hắc được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.