Q.2 - Chương 12: Dây Dưa Ngắn Ngủi
Cuối cùng Dư Thiên
không nói gì nữa, bởi vì lúc trước vẫn ở trong trạng thái hoảng loạn
suốt đêm nên không có nghỉ ngơi thật tốt, Dư Thiên để cho tôi nghỉ ngơi
một buổi chiều sau khi trời tối mới lái xe đưa tôi đến nhà của Đồng Tiểu Táp.
Từ dưới lầu nhìn lên trên, cửa sổ lớn sát đất trong bóng tối, nghĩ đến
Đồng Tiểu Táp có thể không có ở đây, vì thế nên tôi yên tâm rất nhiều.
"Tôi đi lên với em?"
Tôi lắc đầu: "Không cần, tự tôi có thể, đồ đã thu thập xong để ngay cửa ra vào. Chờ tôi năm phút đồng hồ là tốt rồi."
"Thẩm Lam, em suy nghĩ thật rõ ràng chưa?"
"Đúng, tôi sẽ không hối hận."
Nói xong tôi nhanh chóng xuống xe, thật ra thì Dư Thiên không nợ tôi cái gì, nếu như nói đoạn thời gian trước tôi còn có lời oán hận anh ta, bây giờ nhiều hơn chỉ là cảm kích.
Khi tôi đứng ở trước cửa, tôi gần như không do dự lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa, không cần phải đi vào, lấy được đồ của tôi trực tiếp rời đi
là được rồi.
Nhưng chuyện hình như không thuận lợi như kế hoạch của tôi.
Lúc mở cửa phòng đó, mùi rượu nồng nặc cùng mùi thuốc lá đập vào mặt
tôi. Trong trí nhớ Đồng Tiểu Táp chưa bao giờ sẽ hút thuốc uống rượu,
nhưng lúc này trong cả căn phòng đều là hơi thở sa đọa của hỗn hợp của
rượu và thuốc lá.
Tôi đưa tay chuẩn bị kéo vali hành lý đã thu thập xong đặt ở cửa lại sờ
trống không. Đồ hình như bị người chuyển đi rồi. Lúc cô muốn mở đèn, tay của tô đã bị người ta nắm lấy rồi.ủi
Lòng bàn tay lành lạnh lại giăng đầy mồ hôi.
"A, em đã đến rồi." Là giọng của Đồng Tiểu Táp, anh thật sự uống rượu,
giọng nói cũng nhẹ nhàng. Men theo ánh trăng ngoài cửa sổ tôi thấy rõ
mặt của anh.
Anh lười biếng híp mắt đứng cách tôi chỗ không xa.
Sau một lúc, tôi đã bị anh dùng sức kéo vào trong ngực. Tôi ở trước ngực anh, nhịp tim quen thuộc xâm nhập ý chí của tôi một lần nữa.
"Anh buông tôi ra." Tôi nhỏ giọng nói một câu sau đó cố gắng đẩy Đồng
Tiểu Táp ra, nhưng anh không chỉ có không nghe lời của tôi nói, ngược
lại gia tăng sức lực trên tay, ôm eo của tôi hết sức chặt.
Nếu như Đồng Tiểu Táp tỉnh táo, anh chắc chắn sẽ không đối với tôi như
vậy. Giải thích duy nhất là, anh coi tôi như Lạc Vi bạn gái của anh.
Nhất định là bởi vì chuyện Lạc Vi bị thương nên Đồng Tiểu Táp mới có thể phiền lòng đến say rượu.
"Đồng Tiểu Táp, anh nhận lầm người rồi." Tôi nhấn mạnh lại một lần, trong giọng nói mang theo một chút tức giận.
Tôi khẳng định tôi không phải là ghen tị, tôi thật sự đã từng yêu Đồng
Tiểu Táp thậm chí hai năm sau cũng khó quên được anh, nhưng người trước
mắt này, mặc dù có vẻ mặt giống anh như đúc, nhưng chúng tôi không có
chung ký ức.
Anh đã trở thành một người khác.
Hình như Đồng Tiểu Táp không vừa lòng khi tôi phản kháng, anh tiến lên
nữa một bước, trực tiếp đẩy tôi tới góc tường, tiếp đó nhanh chóng cúi
đầu, dùng một nụ hôn tàn bạo ngăn trở tôi thiếu chút nữa nói ra khỏi
miệng lời tuyệt tình.
Có lẽ bởi vì say rượu và tức giận, nụ hôn của anh rất không lưu loát,
thậm chí tay giống như lo lắng không ngừng di chuyển ở trên người tôi.
Tôi vừa giãy giụa đột nhiên nghĩ tới nhược điểm của Đồng Tiểu Táp. Là tay phải của anh.
Thật ra thì tôi không cần làm cái gì, tôi chỉ là nhẹ nhàng đụng tay kia
của anh một cái, cả người anh giống như bị hút hết hơi sức vậy.
Cách này quá tàn nhẫn, mà tôi hết cách rồi, nếu như tôi xảy ra chuyện gì với Đồng Tiểu Táp, sợ rằng người hối hận hơn là anh mà thôi.
Khi tôi nghĩ là mình đã khôi phục tự do chuẩn bị đẩy cửa rời đi, Đồng Tiểu Táp ôm lấy tôi từ sau lưng một lần nữa.
Lần ngày anh càng quyết tâm hơn, không để

Bạn đang đọc truyện Yêu Em Đậm Sâu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.