Q.2 - Chương 11: Buông Tha

"Cô làm gì ở đây hả?"

Tất cả mọi người có mặt ở đó, bao gồm Đồng Tiểu Táp là người cuối cùng ra ngoài đều nhìn thấy Lạc Vi vẫn cầm lấy tay tôi, càng về sau lại giả bộ như mình là bị tôi nắm kéo vậy, cô ta căn bản không có gì tổn thương, nhưng Đồng Tiểu Táp lại ngăn ở phía trước cô ta chấn vấn tôi.

Tôi vốn không mong đợi Đồng Tiểu Táp có thể bảo vệ tôi, nhưng thái độ của anh khiến cho tôi cảm thấy tức giận. Ban đầu chuyện Lâm Sa kia anh không tin tôi, bây giờ thế nào, cho dù bạn gái của anh cố tình gây sự nhưng anh giống như có thể chấp nhận tất cả vậy.

Đồng Tiểu Táp thật đúng là tiến hóa thành bạn trai ôn nhu săn sóc đến không chê vào đâu được.

Trong lòng tôi phát khổ, tôi chuẩn bị rời đi không muốn giải thích gì cả. Nhưng lần này, tôi lại bị Lạc Vi kéo lại, cô ta giống như nhận thấy được ngón tay tôi bị thương, cố tình siết chặt nơi đó.

"Tôi muốn báo cảnh sát!"

Đồng Tiểu Táp nhíu mày: "Lạc Vi ——"

"Tôi nói tôi muốn báo cảnh sát, bây giờ lập tức gọi bảo vệ." Lạc Vi không buông tha níu tôi lại, một cái tay khác đã lấy điện thoại di động ra và gọi 110.

Tôi hoảng hồn, vươn tay nghĩ đẩy cô ta ra, hét một câu: "Bệnh thần kinh!"

"Cô còn muốn chạy!" Lạc Vi siết chặt tôi hơn.

Lúc này bảo vệ cũng đều tiến vào, Lạc Vi chỉ vào tôi, không ai trong số những người có mặt ở đây nguyện ý đứng ra nói giúp tôi cả.

Mà khi đó trong lòng tôi chỉ có một ý nghĩ: Trốn.

Tôi chỉ muốn đẩy tay Lạc Vi ra, cô ta lại cố ý ngã về phía sau. Nhưng kết quả chúng tôi cũng không có dự liệu đến, trên bàn làm việc sau lưng Lạc Vi có một lọ thủy tinh, lúc cô ta ngã xuống cũng đụng phải bình thủy tinh đó, bình rơi xuống thành mảnh vụn, một miếng trong đó vô tư đâm vào trên mặt Lạc Vi.

Trong nháy mắt, máu tươi chảy ra.

Mọi người chúng tôi đều ngẩn ra, lúc thanh tỉnh lại tôi đã bị bảo vệ đè bả vai xuống, mà Lạc Vi khóc lên khóc xuống ở trong ngực Đồng Tiểu Táp.

Đồng Tiểu Táp chỉ lo an ủi và ấn vết thương của cô ta, hoàn toàn không để ý tới tôi đang nhờ giúp đỡ.

Sau đó, tôi suy nghĩ cũng cảm thấy lúc đó mình quá ngốc rồi, ngay cả khi tôi sợ hãi nhất, điều đầu tiên tôi nghĩ đến vẫn là Đồng Tiểu Táp.

Sau đó, xe cứu thương cùng xe cảnh sát đều tới, Lạc Vi và tôi được chia ra mời đi lên, Đồng Tiểu Táp vẫn ở bên cạnh Lạc Vi, lần cuối cùng anh quay đầu lại nhìn tôi với ánh mắt giống như mang theo kịch độc vậy.

Mà tôi, đã sớm bởi vì sợ hãi nên quên biểu cảm và lời nói mất rồi.

Sau khi lên xe cảnh sát tôi mới nhìn rõ tình cảnh của mình. Mặc dù trên tay tôi không có vòng tay sáng choang, nhưng ánh mắt thông cảm của cảnh sát bên cạnh trực tiếp đẩy tôi vào vực sâu.

"Cô có án để?"

Trong đồn cảnh sát, cảnh sát ngồi đối diện đập một xấp đương án trước mặt của tôi, mấy cảnh sát lúc đầu vẫn còn an ủi tôi nhưng sau khi nhìn thấy thì ánh mắt từ thông cảm biến thành xem thường.

Tôi liều mạng lắc đầu: "Không phải vậy, mới vừa không phải là tôi muốn đẩy cô ta, là tự cô ta ——"

Người cảnh sát kia chỉ là nhìn tôi một cái, cúi đầu dùng bút viết cái gì, lại một lát sau có người gõ cửa đi vào đưa một phần tài liệu.

"Những người vừa có mặt ở đó đã chứng minh cô đẩy ngã cô ta."

"Làm sao có thể!" Tôi vỗ bàn đứng lên, nhưng lập tức bị đè lại ngồi xuống ghế lần nữa. "Thật không phải là tôi mà, rõ ràng là chính cô ta cố ý té xuống, những người đó đều thấy, bọn họ nói láo! Trong phòng làm việc có máy theo dõi, có thể điều ra xem."

"Cái này, " cảnh sát nhìn tôi một cái, hình như đã hiểu rõ ràng chuyện gì đang đến: "Người trong công ty của các người nói máy theo dõi vừa lúc xảy ra vấn đề vào ngày hôm nay.”

Lần này tôi rốt cuộc hiểu rõ, những



Bạn đang đọc truyện Yêu Em Đậm Sâu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.

Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.