Chương 261: Quỷ Y Ở Đâu?
"Ngươi giết ta đi! Họa này không liên quan tới người trong tộc, thỉnh
ngươi giơ cao đánh khẽ, phóng cho Liễu gia ta một con ngựa."
Liễu gia chủ lẩm bẩm nói, toàn bộ thân thể đều thả lỏng xuống, không nghĩ sẽ phản kháng nữa, trong mắt sát khí và sự không cam lòng rốt cuộc tan đi.
Tới một khắc như vậy, hắn đã không còn lựa chọn. Hắn không có bản lĩnh giết được thiếu niên hồng y, người chết kia cũng chỉ có thể là hắn, nếu như
hắn không chết mà họa tới gia tộc, đó chính là dù hắn đã chết, cũng
không có mặt mũi để nhìn liệt tổ liệt tông Liễu gia.
......Edit & Dịch: Emily Ton......
"Kha hội trưởng chợ đen đến!"
Đột nhiên, một giọng nói ẩn chứa linh lực truyền đến, đánh vỡ không khí yên tĩnh nặng nề trước Dự Vân lâu. Gần như khi vừa nghe thấy tin tức Kha
hội trưởng chợ đen đã tới, ánh mắt mọi người đều theo bản năng nhìn về
phía thiếu niên một bộ hồng y.
Kha hội trưởng chợ đen! Thế lực
chợ đen đã trải rộng khắp các quốc gia, chính là chỗ dựa sau lưng Quỷ Y! Hiện giờ bọn họ tìm tới, nhất định đã biết tin tức Quỷ Y ở chỗ này rồi
mới tới. Nhưng... nhưng trước mắt, Quỷ Y đều đã chết, còn bị chết thảm
như vậy, nếu như để người chợ đen biết tới, vậy sẽ như thế nào?
Đám người thành chủ nghĩ tới điểm này, ánh mắt Liễu gia chủ vốn đã ảm đạm
cũng nghĩ đến điểm này. Trên mặt hắn vốn đã tuyệt vọng hiện lên một tia
hy vọng. Hắn nghĩ, nếu như người chợ đen có thể báo thù cho Quỷ Y, giết
thiếu niên hồng y, vậy thì Liễu gia hắn đã có thể được cứu!
Mọi người đều mang biểu tình bồn chồn không thoải mái, chỉ có Phượng Cửu vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.
Nàng nhìn Liễu gia chủ đã bị bóp chặt cổ họng nhưng vẫn chuyển mặt nhìn về
chỗ phát ra giọng nói, khóe môi hơi câu: "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Cảm thấy bọn họ có thể cứu được ngươi? Hay là bọn họ có thể giết được
ta?"
Liễu gia chủ nhấp môi run lên nhè nhẹ. Hắn liếc nhìn phụ
thân cùng với đám người tộc lão vẫn đang quỳ trên mặt đất một cái, khẽ
thở dài một tiếng, nhắm lại mắt: "Ngươi giết ta đi! Dùng mạng của ta kết thúc hết thảy này đi!"
"Đúng vậy, ta có thể buông tha Liễu gia, nhưng, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho một kẻ nào có ý nghĩ muốn giết chết ta."
Giọng nói của Phượng Cửu nhẹ nhàng chậm rãi rơi xuống, sát ý xẹt qua trong
mắt. Bàn tay nắm chặt cổ họng của hắn, răng rắc một tiếng, vặn gãy hoàn
toàn cổ họng Liễu gia chủ khiến hắn không thể chống cự. Đến chết, hắn
cũng chỉ kêu rên nghẹn một tiếng trước khi trút ra hơi thở cuối cùng.
"Bịch!"
Nàng buông tay ra, cả người Liễu gia chủ lập tức ngã gục, vừa lúc ngã ở trước mặt mọi người Liễu gia.
Nhìn Liễu gia chủ đã tắt thở, ánh mắt Liễu lão thái gia ngẩn ngơ, khó nén
đau xót cùng với bất đắc dĩ. Mà vài tộc lão cũng giật giật khóe miệng,
nhưng không nói một câu, chỉ nhìn thi thể trước mặt than nhẹ một tiếng.
Trách ai? Hận ai? Nên đi tìm ai?
Hết thảy này, đều chỉ có thể oán trách chính bọn họ, hận chính bọn họ, bởi
vì, đây đều là do bọn họ tự tìm, cũng bởi vì, đây là thế giới cường giả
vi tôn......
Đám người thành chủ cũng thở dài trong lòng. Không nghĩ tới, thật sư không nghĩ tới!
Liễu gia chủ cứ chết đi như vậy. Bọn họ thật sự chỉ nghĩ tới lúc ban đầu,
nhưng lại không nghĩ tới kết cục. Bọn họ vốn tưởng rằng người đối đầu
với Liễu gia, cuối cùng người chết sẽ là thiếu niên hồng y. Nhưng tới
giờ khắc này rồi, không ai dám coi khinh hắn, cũng không ai dám làm càn ở trước mặt hắn.
Cũng trong lúc này, âm thanh trầm ổn rõ ràng đang nện bước từ xa đã truyền tới gần. Tiếng bước chân đều đặn khiến mọi
người ngẩng đầu lên nhìn lại. Chỉ thấy, một đội ước chừng 50 tên hắc y
vệ đang đi tới từ trên đường cái. Một đám 50 mươi tên hắc y vệ khí thế
lạnh lẽo thấu xương, hơi thở trầm ổn, nhìn có vẻ giống như đó đều là
những cao thủ đã được chọn lựa kỹ càng.
"Ha ha ha, Quỷ Y ở đâu? Quỷ Y ở đâu? Mau nói cho hắn, ta tới đón hắn về!"
Kha hội trưởng dẫn đầu nhanh chóng đi đến, tươi cười nói lớn,
khi thấy một màn trước cửa Dự Vân lâu thì lập tức dừng chân,
trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Mọi người sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Kha hội trưởng lướt qua thi thể nằm trên mặt đất, sau đó nhìn về những người Liễu gia đang quỳ.
Xung quanh vô cùng im lặng, không ai nói chuyện với hắn, bởi vì
không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói rằng Quỷ Y đã chết,
lại còn bị thiếu niên mặc hồng y móc mắt nên bạo thể mà
chết?
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, tất cả mọi người
ở đây đều nhìn thấy, chỉ là lúc này không ai dại dột lên
tiếng.
“Ồ? Vị này là…”
Ánh mắt Kha hội trưởng
rơi vào người thiếu niên mặc hồng y, nhìn thấy thiếu niên này
hắn lập tức nghĩ đến Quỷ Y, hình dáng rất giống, chỉ là
thiếu niên này có dung mạo vô cùng xuất sắc, còn Quỷ Y thì
lại thường xuyên đeo mặt nạ, ngay cả hắn cũng chưa được nhìn
thấy dung nhan thật của Quỷ Y, hắn không biết đây có đúng là
Quỷ Y mà hắn cần tìm không?
Thiếu niên này chính là người đã giết Quỷ Y!
Lời này không ít người muốn hô lên, nhưng bọn họ không có can đảm đó.
Đột nhiên một âm thanh vui mừng vang lên phá vỡ bầu không khí quỷ dị ở Dự Vân lâu:
“Chủ tử!”
Lãnh Sương mặc một bộ trang phục màu đen chạy từ đội ngũ đằng sau
tới, mặc dù nàng mặc đồ đen nhưng khí chất thanh cao và dung
mạo xinh đẹp không hề bị ảnh hưởng, vẫn vô cùng quyến rũ.
Kha hội trưởng nghe được tiếng gọi của Lãnh Sương, lập tức giật mình nhìn xung quanh: “Đâu? Quỷ Y ở đâu?”
Vừa dứt lời, Kha hội trưởng đã thấy một cơn gió lướt qua bên cạnh hắn, Lãnh Sương đã nhanh chóng chạy đến trước mặt thiếu niên
mặc hồng y.
“Chủ tử? Ngươi sao rồi? Không sao chứ?”
Lãnh Sương nắm chặt cánh tay Phượng Cửu, đánh giá nàng một lượt
từ trên xuống dưới, khi nhìn thấy quần áo trên người Phượng
Cửu có vết dao chém thì giọng nói của Lãnh Sương lập tức trở nên lạnh lẽo: “Là ai? Ai dám gây chuyện với chủ tử?”
“Ha ha! Ha ha! Thì ra Quỷ Y lão đệ có dung mạo xuất sắc như vậy.
Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy dung mạo của ngươi, thật sự
là khiến cho người ta kinh ngạc.”
Kha hội trưởng nhìn thấy Lãnh Sương tiến lên nhận chủ, liền cười lớn đi tới, vừa đi vừa hỏi:
“Quỷ Y lão đệ, mấy ngày nay ngươi sống tốt không? Chúng ta nghe nói
ngươi chạy tới Lục Đạo thành nên lập tức chạy đến, chỉ sợ
không kịp gặp mặt ngươi mà thôi.”
Mọi người xung quanh đều bị một màn này làm cho kinh ngạc đến ngây người, chuyện này rốt cuộc là sao?
Quỷ Y?
Quỷ Y không phải đã bị thiếu niên mặc hồng y kia giết chết rồi
sao? Sao Kha hội trưởng lại nhận lầm người? Còn nữ tử áo đen
đột nhiên xuất hiện kia, vì sao nàng lại gọi thiếu niên mặc
hồng y là chủ tử? Vì sao Kha hội trưởng lại vui vẻ chào đón
thiếu niên mặc hồng y? Vì sao lại gọi thiếu niên đó là Quỷ Y?
Lúc này sắc mặt thành chủ đã thay đổi, trên trán chảy ra mồ hôi
lạnh, ngay cả chân cũng có chút run rẩy không vững.
Chuyện này sao lại trở thành như vậy? Chẳng lẽ thiếu niên hồng y này mới là Quỷ Y thật sự?
Trời ạ! Hắn đã làm chuyện ngu xuẩn gì đây?
Mọi người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều trừng to mắt, vẻ mặt không thể tin được.
Quỷ Y?
Đây mới là Quỷ Y thật sự sao?
Vậy Quỷ Y bị móc mắt lúc nãy là ai?
“Kha hội trưởng, đã lâu không gặp!”
Khóe môi Phượng Cửu nhếch lên một nụ cười, nàng khẽ lên tiếng, một câu nói đã thừa nhận thân phận Quỷ Y, khiến cho tất cả mọi
người sững sờ.
Nghe được lời nói của Phượng Cửu, nụ cười trên mặt Kha hội
trưởng càng sâu, chỉ là khi thấy vẻ mặt của người xung quanh
giống như bị dọa sợ thì không khỏi kinh ngạc: “Bọn họ sao
vậy?”
Phượng Cửu liếc mắt nhìn những người đó một
chút, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý: “Có lẽ là
bị… hoảng sợ…”
Lúc này, thành chủ lập tức tiến lên
hành lễ: “Quỷ Y các hạ, Thường mỗ có mắt không tròng, nhận
nhầm Quỷ Y giả, thật sự là có lỗi…”
“Nhận nhầm Quỷ Y? Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Kha hội trưởng kinh ngạc nhìn Phượng Cửu và Thường thành chủ:
“Chẳng lẽ trước khi ta đến ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Chuyện đã qua, không cần nhắc lại.”
Phượng Cửu nói xong, lập tức nhìn về phía mấy người Liễu gia đang
quỳ trên mặt đất, ánh mắt hơi trầm xuống, đi lên trước mặt bọn họ, nói:
“Mọi chuyện chấm dứt ở đây, các ngươi trở về đi!”
Nghe Phượng Cửu nói vậy, đám người Liễu gia quỳ trên mặt đất kích động đến mức suýt nữa rơi lệ, bọn họ cứ nghĩ thiếu niên mặc hồng y này chính là Quỷ Y thì Liễu gia bọn họ xong rồi, không ngờ Quỷ Y lại buông tha cho bọn họ, không truy cứu…
“Đa tạ Quỷ Y đại nhân, đa tạ…”
Bọn họ cảm kích dập đầu cúi lạy, bày tỏ sự biết ơn từ tận đáy lòng, bởi vì Quỷ Y giơ cao đánh khẽ nên Liễu gia bọn họ mới
có thể thoát được kiếp nạn diệt môn.
Ngay sau đó, bọn họ nhanh chóng dẫn người rời đi, không dám dừng lại ở chỗ này, chỉ sợ Quỷ Y sẽ đổi ý.
“Quỷ Y các hạ, mời đến phủ thành chủ nghỉ ngơi, cho Thường mỗ cơ
hội tạ tội.” Thường thành chủ đứng ở một bên lên tiếng, muốn
cứu vãn mọi chuyện làm sai lúc trước.
Ánh mắt Kha hội trưởng rơi lên người Thường thành chủ, trong mắt lóe lên một tia sáng, hừ, muốn tạ tội sao?
“Không cần!”
Phượng Cửu lạnh nhạt trả lời, sau đó quay sang bên cạnh nói với Lãnh Sương: “Dắt Lão Bạch lên đây.”
Lãnh Sương nhìn theo ánh mắt Phượng Cửu, thấy được một con ngựa
béo đang nằm ngáy khò khò trên mặt đất, Lãnh Sương vô cùng tò
mò, không hiểu tại sao chủ tử lại thu nhận con vật như vậy,
nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm cương dắt ngựa
đi.
Bởi vì cương ngựa bị kéo căng, Lão Bạch cũng tỉnh
dậy, nhìn thấy Lãnh Sương mặc đồ đen lộ ra thân hình quyến rũ
liền nuốt nước bọt một cái, áp sát vào bên cạnh Lãnh Sương.
“Ta đã sắp xếp chỗ ở rồi, chúng ta đi qua trước, chuyện khác sẽ
nói sau!” Kha hội trưởng nói xong liền làm tư thế mời Phượng
Cửu.
“Ừ!” Phượng Cửu ừ một tiếng, cất bước đi về phía
trước, nhưng vừa bước đi lại lập tức dừng lại, ánh mắt nhìn
về một chỗ vắng vẻ không có người.
Thấy Phượng Cửu dừng bước, Kha hội trưởng hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao!” Phượng Cửu lắc đầu, sau đó xoay người đi tiếp.
Lãnh Sương kéo Lão Bạch theo sau, một đoàn người đi về chỗ của Kha
hội trưởng, không bao lâu sau liền biến mất khỏi Dự Vân lâu.
Ở chỗ tối, Ảnh Nhất và Khôi Lang nhìn nhau, sau đó nhìn về phía chủ tử bọn họ: “Chủ tử, không phải người muốn bắt Quỷ Y trở về sao?”
“Ai nói với ngươi bổn quân muốn bắt nàng trở
về?” Diêm chủ liếc mắt nhìn hai người một cái, sau đó phất tay áo, xoay người rời đi.
Thấy hắn rời đi, hai người lập
tức sững sờ, Khôi Lang hạ thấp giọng hỏi: “Không phải chủ tử
tới đây vì Quỷ Y sao? Nếu không phải muốn bắt Quỷ Y trở về
thì đến làm gì? Đừng nói với ta là chủ tử chỉ đến để nhìn
Quỷ Y một cái nha?”
Ảnh Nhất vội vàng liếc mắt nhìn
Khôi Lang, vẻ mặt không chút thay đổi: “Vấn đề này ta cảm thấy
ngươi nên đi hỏi chủ tử thì tốt hơn.”
Vừa dứt lời, Ảnh Nhất cũng xoay người rời đi.
“Hỏi chủ tử sao? Ngươi nghĩ rằng ta có dũng khí đó hả?” Khôi Lang
nói thầm, sau đó cũng vận khí đuổi theo Ảnh Nhất.
Sau khi bọn họ rời đi, toàn bộ Dự Vân lâu vẫn yên tĩnh, không ai dám lên tiếng nói chuyện, đám người ở Dự Vân lâu nhìn nhau
một chút, sau đó vội vàng tản đi.
Ở bên kia, khi Phượng
Cửu về đến viện do Kha hội trưởng chuẩn bị thì lập tức đi
tắm, thay đổi bộ quần áo nhuốm máu rồi mới đi ra bên ngoài.
“Chủ tử, ta cho người chuẩn bị vài thứ, ngươi ăn một chút đi.”
Lãnh Sương nhìn dung nhan Phượng Cửu đã khôi phục lại, cảm thấy rất vui vẻ: “Nếu lão thái gia biết dung nhan chủ tử đã khôi phục
thì nhất định sẽ rất vui mừng.”
“Tuy bị người của Diêm
điện bắt đi nhưng chuyến này ta cũng có không ít thu hoạch.”
Phượng Cửu phất tay một cái, nhìn mấy món trên bàn đều là
món nàng thích ăn, không khỏi cười híp mắt nhìn về phía Lãnh
Sương.
“Lãnh Sương, có ngươi bên cạnh thật tốt, ngươi xem,
ngay cả việc ta muốn ăn gì thì không cần nói ngươi cũng biết.”
Phượng Cửu cầm đũa bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nói:
“Ngươi cũng ngồi xuống ăn cùng đi, dù sao một mình ta ăn cũng không hết.”
“Không cần đâu chủ tử, ta đã giữ lại một phần trong nhà bếp rồi.”
Lãnh Sương vừa nói vừa đi đến bên cạnh giúp Phượng Cửu múc
canh.
“Đúng rồi, hôm đại hội thi đấu đó ai đoạt giải
nhất?” Phượng Cửu lên tiếng hỏi, lâu rồi nàng cũng không có
thời gian nghe ngóng chuyện này.
“Là chợ đen đoạt giải nhất.”
Lãnh Sương nói xong, liền nhìn Phượng Cửu: “Chủ tử, sau khi chủ tử
bị bắt cóc, bên ngoài có người bán đấu giá thuốc của chủ tử với giá cao, vì vậy trong thời gian này danh tiếng của Quỷ Y
ai ai cũng biết…”
“Hẳn là do người Diêm điện làm, nhưng
ta không hiểu hắn làm việc này có mục đích gì, có lẽ cũng
không có ý xấu…” Nghĩ đến vị Diêm chủ kia nàng lại nhớ đến
Thôn Vân thú của Liễu gia.
“Lãnh Sương, lúc các ngươi đến có thấy một con thánh thú không?”
Lãnh Sương suy nghĩ một lúc, lắc đầu: “Không nhìn thấy, nhưng có
nghe được âm thanh gào rống, lúc đó ta đã vào thành rồi.”
“Ồ, thì ra là thế!” Phượng Cửu gật đầu, nàng cảm thấy thánh thú kia sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, còn có vị Diêm chủ kia
nữa, trong Lục Đạo thành này có tai mắt của bọn họ, Dự Vân
lâu xảy ra chuyện lớn như vậy chẳng lẽ bọn họ lại không biết?
Nhưng trực giác của nàng khi đó… hẳn là không sai.
Hắn đến Dự Vân lâu để làm gì? Nếu như muốn bắt nàng trở về thì
hắn đã có không ít cơ hội có thể ra tay, nhưng hắn lại không
làm vậy, còn có thánh thú kia nữa, rõ ràng nàng nghe được
tiếng gào rống giận dữ của nó nhưng nó lại không xuất hiện,
nàng đoán chuyện này nhất định có quan hệ với Diêm chủ.
Bởi vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện nên Phượng Cửu đi nghỉ từ
rất sớm, Lãnh Sương muốn ở lại trông chừng nhưng lại bị Phượng Cửu bắt đi nghỉ.
Kha hội trưởng cảm thấy chuyện xảy ra
ngày hôm nay có chút khác thường nên đã đưa Phượng Cửu về biệt viện nghỉ ngơi trước, sau đó liền có người đem mọi chuyện ở
Dự Vân lâu kể lại với hắn.
Sau khi nghe xong đầu đuôi sự
việc, Kha hội trưởng cũng không nói gì, hắn cảm thấy không thể tin nổi, Quỷ Y lại dám dùng sức mạnh của một người đối địch với cả một gia tộc trung đẳng, lại còn thắng lợi tuyệt đối…
Màn đêm buông xuống, không gian hoàn toàn yên tĩnh, lúc này bỗng có một thân ảnh màu đen xuất hiện trong hậu viện, đạp trên mái
nhà, im lặng không một tiếng động đi tới trước cửa một căn
phòng, đẩy cửa sổ, bay vào bên trong.
Bạn đang đọc truyện Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.