Chương 39: Núi Tần An(2)
"Hoàng huynh đối xử với đệ đúng là càng ngày càng tệ nha..." Tần Diệu nhìn Tần Diễn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Thấy nụ cười kia của Tần Diệu, trong lòng Tần Diễn vốn đã khó chịu nay lại
khó chịu thêm. Tần Diệu nói không sai, Tần Dục đối với hắn càng ngày
càng tệ, mấy tháng nay, hắn đi tìm Tần Dục cả chục lần nhưng Tần Dục vẫn luôn kiên trì không gặp.
Rốt cuộc Tần Dục có chuyện gì?
Tần Diễn càng nghĩ càng hận, thời điểm lần cuối Tiêu Quý Phi sai người đi tìm hắn, hắn đã đáp ứng với Tiêu Quý Phi.
Tần Diệu thu biểu tình của Tần Diễn vào trong mắt, trong lòng cười nhạo một tiếng.
Đều đã mười bốn, nhưng vẫn ngu xuẩn như vậy... Tần Diệu luôn bị cho là ngu
ngốc hơn Tần Dục một chút, nhưng lúc đối mặt với Tần Diễn, đột nhiên
phát hiện chính mình cực kì thông minh.
Tần Dục đang ngâm ôn tuyền đã biết chuyện Tần Diệu và Tần Diễn tiếp xúc với nhau.
Hắn cũng cảm thấy Tần Diễn thực sự ngu.
Hậu cung của Vĩnh Thành Đế, nữ nhân có thân phận cao không nhiều, cũng chỉ
có Triệu Hoàng Hậu, Thục phi và một vị khác có cùng thân phận với Uyển
Phi. Thậm chí ngay cả Tiêu Quý Phi, trước khi tiến cung, phụ thân cũng
chỉ là một cử nhân chủ bộ ở huyện nha mà thôi, Vĩnh Thành Đế vẫn luôn
cảm thấy nữ nhân có thân phận cao "dùng" không thoải mái.
Ngày
thường Vĩnh Thành Đế sủng hạnh nữ nhân, cơ bản đều là nữ nhân tuyển tú ở nhiều nơi, trong đó không thiếu những nông gia nữ (con gái của nông
gia) không biết lớn nhỏ.
Dưới tình huống như thế, thân phận của
mẫu phi Tần Diễn đương nhiên cũng không có khả năng cao... Nàng là con
gái của một thương nhân, từ nhỏ diện mạo xuất chúng, thương nhân kia tồn tại ý niệm thấy người sang bắt quàng làm họ[1], không xem trọng nữ nhi, nên đã tặng cho bọn thái giám khi đang chọn mua tú nữ.
[1] Thấy
người sang bắt quàng làm họ: Gặp người "sang" (quyền quý, giàu có, quyền lực) thì chạy đến xum xuê, giả vờ là người có quen biết. Ý trong đoạn
này: Ý định muốn chim sẻ biến thành Phượng Hoàng nhờ mưu kế.
Khi
vừa tiến cung, nàng vốn hầu hạ Triệu Hoàng Hậu, sau đó thành người của
Vĩnh Thành Đế, sinh hạ được Tần Diễn thì cũng qua đời.
Vì thời
điểm mẫu thân Tần Diễn còn sống rất an phận, Triệu Hoàng Hậu lại muốn
bồi dưỡng vài nhân thủ cho con mình - trưởng tử Tần Dục, nên đã giữ Tần
Diễn ở bên cạnh nuôi dưỡng.
Trước khi Tần Dục củng cố địa vị
không có chuyện gì xảy ra, cho nên Triệu Hoàng Hậu đương nhiên sẽ không
có khả năng đi phòng bị một tiểu hài tử chưa đến mười tuổi, đối với Tần
Diễn cực kì tốt.
Chờ đến khi Tần Dục xảy ra chuyện, trong lòng
Triệu Hoàng Hậu nảy sinh ý niệm nâng đỡ Tần Diễn đăng cơ để tương lai có thể che chở Tần Dục, vì thế Triệu Hoàng Hậu vẫn đối xử với Tần Diễn tốt như cũ.
Kết quả, bọn họ lại nuôi một bạch nhãn lang[2], con sói này còn rất vụng về.
[2] Bạch nhãn lang: Vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Nhưng là, điều này cũng không trách được Tần Diễn, thượng bất chính hạ tắc
loạn[3]. Vĩnh Thành Đế chỉ lo cho chính mình, đối với chuyện quản giáo
của mấy Hoàng Tử chưa bao giờ để bụng, bọn họ đương nhiên cũng chỉ có
thể dựa vào sức của mình.
[3] Thượng bất chính, hạ tắc loạn:
Thượng (trên), hạ (dưới), bất chính (không ngay thẳng), tắc (thì), loạn
(lộn xộn). Người trên mà làm bậy thì cấp dưới không thể nghiêm chỉnh
được.
Tần Dục từ nhỏ đã được phong là Thái Tử, dạy dỗ hắn đều là
đại nho, Triệu Hoàng Hậu đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc. Những Hoàng Tử
khác thì không giống vậy, Đại Tần vẫn luôn suy nghĩ biện pháp nuôi các
phiên vương thành heo.
"Nói việc này cho mẫu thân đi." Tần Dục nói.
Hắn đột nhiên lãnh đạm với Tần Diễn, đã cho Triệu Hoàng Hậu một cái lý do
là thử Tần Diễn một chút, xem Tần Diễn có đáng giá để hắn nâng đỡ hay
không.
Sau khi hắn nói như vậy, chính mình vẫn luôn lãnh đạm Tần
Diễn, còn bảo Triệu Hoàng Hậu cũng lãnh đạm với Tần Diễn. Quả nhiên,
không bao lâu sau Tần Diễn đã đáp ứng với bên Tiêu Quý Phi kia.
Triệu Hoàng Hậu đối với Tiêu Quý Phi hận thấu xương, kể từ đó, đương nhiên đối với Tần Diễn cũng hoàn toàn thất vọng.
Người bên cạnh Tần Dục lĩnh mệnh đi xuống, Tần Dục dưới sự trợ giúp của Thọ Hỉ đã ra khỏi ôn tuyền, mặc quần áo lên giường.
Trên giường, Lục Di Ninh đang chờ chữa bệnh cho hắn.
Tần Dục mới vừa nằm lên giường, đã cảm giác được ánh mắt của Lục Di Ninh
dừng trên bộ phận đang sưng lên của mình, không khỏi đỏ mặt, cuối cùng
lạnh mặt lấy chăn quấn lên người.
Nhìn thấy Tần Dục che đậy thân
thể của mình, Lục Di Ninh mặt đầy nuối tiếc. Nàng rất hiếu kì không biết Tần Dục bị gì mà sưng lên, muốn nhìn thử... đáng tiếc Tần Dục không cho nàng xem, cũng không để cho nàng sờ.
(Tử Lam: Em lạy tác giả, em trong sáng lắm đừng nhúng chàm em ~)
Tần Dục mặt không biểu tình, vô cùng trấn định.
Ngày hôm sau, Tần Dục đi thỉnh an Vĩnh Thành Đế, thuận tiện thỉnh tội... Vì
thân thể hắn không khoẻ, tới núi Tần An trễ vài ngày.
Mấy tháng
nay, lúc nào Vĩnh Thành Đế gặp Tần Dục cũng ngửi được một cỗ mùi thuốc.
Điều này khiến ông ta biết rõ thân thể của nhi tử thực sự không tốt,
đương nhiên sẽ không vì vậy mà trách tội.
Chỉ là ông ta chịu
không nổi mùi thuốc nồng nặc trên người Tần Dục, cho nên tùy ý dò hỏi
vài câu đã bảo Tần Dục lui xuống, tiếp đó lập tức sai người mang huân
hương tới.
Tần Dục quay đầu lại nhìn thoáng qua hành cung tinh xảo, cười khẽ một tiếng.
Sinh hoạt trong hành cung cực kì an nhàn, Tần Dục thong thả nghỉ ngơi hai
ngày, thời thời khắc khắc ở bên Lục Di Ninh. Mà sau hai ngày, Vĩnh Thành Đế đột nhiên nổi hứng, muốn đi chùa Tần An dâng hương.
Chùa Tần
An nằm trên đỉnh núi Tần An, lên núi cũng không dễ dàng. Chùa là nơi
Phật môn thanh tịnh, không thể tìm hoan mua vui. Cho nên Vĩnh Thành Đế
rất không thích lên núi, tới hành cung đã một tháng nhưng chưa từng nghe nói đến việc này một lần.
Mà lần này ông đột nhiên muốn lên núi, dựa theo tin tức Tần Dục biết được, là vì bị hắn quấy rầy không chịu
nổi, cùng một số lí do như... Thân thể của Vĩnh Thành Đế không phải làm
bằng sắt, mỗi ngày "vui vẻ" với nhiều nữ nhân như vậy, chịu không nổi là chuyện hết sức bình thường. Nếu tạm thời không thể gần nữ sắc, ông liền tính toán đi lên núi một chút.
Không, cũng không thể nói là "đi
một chút". Căn bản Vĩnh Thành Đế không có đi bộ, mà là sai người khiêng
ông đi. Nghe nói lúc ông còn trẻ, Tiên đế dẫn ông tới hành cung, bảo ta
đi lên đỉnh núi cầu phúc, lần đó ông ta đi suốt một ngày, sau này không
muốn đi bộ nữa.
Vĩnh Thành Đế sai người nâng lên, Tần Dục cũng
vậy. Xe lăn của hắn di chuyển trên mặt đất bằng phẳng đã không tốt, lên
núi thì hoàn toàn không có khả năng.
Mà có Vĩnh Thành Đế và Tần
Dục tiên phong, những quý nhân đi cùng cũng không cần tỏ vẻ thành kính
mà đi bộ nữa, một đường được nâng đến đỉnh núi, đến nơi mới dùng tới hai chân của mình.
Nghe nói tháng tư nhân gian hoa cỏ tỏa hương, hoa đào trên sơn chùa nở rộ.
Thời điểm đến núi Tần An vừa đúng là tháng tư, trên núi có không ít cây đào
còn chưa bung nở, nơi tàng cây, hoa đào rơi đầy xuống đất.
Tần
Dục ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh, vốn định chia sẻ với Lục Di Ninh,
nhưng khi quay đầu lại phát hiện Lục Di Ninh đang nhìn đám cỏ dại bên
cạnh.
"Nàng đang nhìn gì?" Tần Dục hỏi.
"Cái này ngươi có
thể ăn!" Lục Di Ninh đột nhiên ngồi xổm xuống, nhổ một cây cỏ có hình
dạng kỳ quái, đưa đến trước miệng Tần Dục.
Là cỏ dại ven đường,
hay là thuốc? Tần Dục liếc mắt nhìn Lục Di Ninh một cái, mở miệng, ngay
sau đó trong miệng đã bị nhét vào gì đó.
Tần Dục khép miệng lại,
yên lặng mà nhai. Hắn thường xuyên uống thuốc, cho dù là thuốc đắng bao
nhiêu cũng không thay đổi sắc mặt mà nuốt vào, nhưng cây thuốc này...
Hương vị đặc biệt khó nuốt, làm miệng hắn vô cùng khó chịu, nói gì đến người bình thường.
Tần Dục cố nén xúc động muốn phun cây thuốc trong miệng ra ngoài, một màn
này, không có gì bất ngờ lọt vào tầm mắt của người có "tâm".
Đoan Vương Phi tùy tiện nhổ một cây cỏ cho Đoan Vương ăn, Đoan Vương cũng
nghe lời nuốt vào... Đoan Vương, chẳng lẽ thật sự quan tâm đứa ngốc này?
"Hoàng huynh, sao huynh có thể tùy tiện ăn thứ đó? Không sợ bị đau bụng sao?"
Ngũ Hoàng Tử Tần Tề hét lên, bất mãn mà liếc nhìn Lục Di Ninh. Đứa ngốc
này thực sự ngốc hết thuốc chữa, lại bắt hoàng huynh ăn cỏ!
"Không có việc gì." Tần Dục nói, hắn tin tưởng Lục Di Ninh.
"Hoàng huynh, huynh đâu phải bò, sao lại đi ăn cỏ!" Ngũ Hoàng Tử hừ hừ hai
tiếng, trừng mắt nhìn Lục Di Ninh rồi chạy đến chỗ Thục phi.
Tần
Tề bằng tuổi Tần Diễn nhưng lớn tháng hơn. Vóc dáng hắn cao lớn, mặt mày mang đầy nét trẻ con, nhưng luận về đầu óc, một chút cũng không thua
Tần Diệu.
Chỉ là, Thục phi vẫn xem hắn như hài tử, lúc này áy này nhìn Tần Dục, sai người mang nước mật ong đến tặng cho Tần Dục coi như
bồi tội.
Tần Dục quả thực cần mật ong để giảm bớt hương vị trong miệng, cho nên cũng không cự tuyệt, bưng bình lên uống giống Tần Tề.
Có lẽ trong mật ong của Thục phi còn bỏ thêm thứ khác, hương vị cực tốt.
Nghĩ đến Lục Di Ninh thích ăn ngọt, sau khi Tần Dục uống một ít liền đưa bình trên tay bình cho nàng.
Lục Di Ninh không khách khí uống hết nước mật ong, cách đó không xa, ánh mắt Tần Diệu lóe lóe.
Sau Tết Nguyên Tiêu, hắn không còn thấy Lục Di Ninh, hiện tại gặp lại... Đứa ngốc này xinh đẹp thêm rất nhiều.
Dung mạo xinh đẹp, nhưng không hiểu sao lại ngốc thế... Nữ tử như vậy, ai
lại không muốn "ăn"? Hoàng huynh hắn đại khái cũng là người thường.
Thậm chí ngay cả hắn, cũng không nhịn được mà muốn tra tấn ngốc tử này, nhìn nàng lộ ra vẻ mặt thống khổ.
Trong mắt Tần Diệu hiện lên một tia ác ý.
Chùa Tần An cực kì được tôn sùng ở Đại Tần, Vĩnh Thành Đế không đến thì
thôi, nếu đã đến thì không khỏi muốn trò chuyện với phương trượng và bái lạy thần Phật.
Vĩnh Thành Đế không thích đi một mình, quyết định dẫn tất cả Hoàng tử đi theo. Mà nơi đó không phải nơi nữ quyến có thể
đi, cho nên Tần Dục không thể ở cùng Lục Di Ninh.
Dặn dò Lục Di
Ninh vài câu, Tần Dục theo Vĩnh Thành Đế rời đi, Lục Di Ninh và nhóm nữ
quyến được tiểu sa (chú tiểu) dẫn đến dãy sương phòng phía sau.
Núi Tần An có rất nhiều sương phòng, cũng có rất nhiều sân. Tiêu Quý Phi và Thục phi có phân vị cao nên ở một mình một sân, mấy Vương gia Vương phi cũng vậy.
Vĩnh Thành Đế tính toán ở trên núi thanh tu mấy ngày,
vì vậy mọi người đều mang theo rất nhiều nha hoàn, thái giám và thị vệ,
Lục Di Ninh được đưa tới sân sau nơi nàng và Tần Dục sẽ ở, cung nhân hầu hạ bắt đầu dọn dẹp phòng ốc.
Nàng không hiểu những thứ đó, chỉ
có thể nhàm chán mà nhìn mọi người xung quanh bận rộn. Đúng lúc này,
thái giám Thọ An bên người Tần Dục đi đến: "Vương phi, cảnh sắc phía sau chùa Tần An cũng khá tốt, Vương phi có muốn đi xem không?"
Vừa
nãy tìm được một cây thuốc cho Tần Dục, Lục Di Ninh muốn tìm thêm nên
lập tức gật gật đầu, sau đó có chút do dự... Tần Dục không thích nàng đi ra ngoài.
"Hiện giờ chùa Tần An đã được thị vệ vây quanh, rất an toàn, Vương phi không cần lo lắng." Thọ An cười nói: "Vương gia cũng
nói, Vương phi có thể đi giải sầu."
Lục Di Ninh nghe nói là Tần
Dục đồng ý, không nói lời nào mà trực tiếp ra ngoài, thực sự đi ra phía
sau chùa Tần An. Chờ đến khi nàng đi, Thọ An liền gật đầu với một thái
giám: "Vương phi đã đi qua đó."
"Đây là của ngươi." Thái giám đưa mấy tờ ngân phiếu cho hắn.
Thọ An nhìn thấy ngân phiếu trên tay, mặt lập tức lộ vẻ tươi cười.
Cùng lúc đó, bên trong núi giả phía sau chùa Tần An, một nam tử đang đứng
chờ. Hắn đã chờ đến mức không còn kiên nhẫn, đến hỏi người bên cạnh:
"Sao còn chưa đến?"
"Chờ một chút." Bên cạnh hắn là một nữ nhân cải trang thành nha hoàn.
"Sau đó... Ta thật sự sẽ không có việc gì?" Nam nhân kia có chút bất an.
"Còn có thể có chuyện gì? Nữ nhân xảy ra loại chuyện như vậy, sao dám nói
với người ngoài đây?" Nữ nhân cải trang thành nha hoàn lại nói.
Nam tử kia nghĩ thấy cũng đúng, nhớ đến chính mình còn nhận được bạc nên
lập tức vững tâm. Đúng lúc này, Lục Di Ninh mang theo hai ma ma, chậm
rãi đi về phía này.
Nàng một lòng tìm thảo dược, đầu vẫn luôn cúi, mà hai ma ma kia thì nhắm mắt theo đuôi nàng.
"Đến đi, chính là nàng ta." Nữ nhân ăn mặc giống nha hoàn nói.
"Nữ nhân kia sao?" Nam nhân sau núi giả ngạc nhiên nhìn Lục Di Ninh, nữ nhân xinh đẹp như thế, hắn nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Ta dẫn hai ma ma đi, ngươi chờ ở nơi này!" Nữ nhân ăn mặc giống nha hoàn
chạy về phía Lục Di Ninh: "Không xong rồi, đã xảy ra chuyện!"
Nam tử trong núi giả mở to hai mắt nhìn tình huống bên ngoài, dựa theo mưu
tính của bọn họ, sẽ có người dẫn dắt hoặc giải quyết người bên cạnh mỹ
nhân đi, sau đó hắn có thể lên sân khấu......
Nữ quyến thế gia bị thua thiệt cũng không dám ra nói ra, nếu hắn làm xong chuyện, chắc hẳn
ngoài nhận được tiền còn có thể moi thêm từ nữ nhân kia một chút.
Nam tử này là một con ma cờ bạc, trước kia thua một đống tiền, không trả
dứt sẽ bị chặt đứt hai tay nên mới đáp ứng việc này. Hiện tại, hắn đã
bắt đầu ảo tưởng đến tương lai tốt đẹp về sau.
Chỉ là hắn vừa nghĩ đã thấy cổ mình đau rát, sau đó mất đi ý thức, người đánh ngất hắn khiêng hắn đến chỗ Tiêu Quý Phi.
Cùng lúc đó, lại có người giải quyết những người đang ẩn núp của nam nhân và nữ nhân cải trang thành nha hoàn kia.
Làm xong mọi chuyện, bọn họ tiếp tục ẩn nấp, thời thời khắc khắc chú ý Lục
Di Ninh. Vương gia nhà bọn họ nói, một sợi lông của Vương phi cũng không thể thiếu.
Bạn đang đọc truyện Độc Sủng Ngốc Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.