Chương 19: Dạy Nói Chuyện(3)
Thọ Hỉ nhanh chóng an bài xe ngựa thật tốt, cùng lúc đó, trong phủ Đoan Vương, một tên chăm sóc ngựa vội vàng chạy ra.
Triệu Nam lập tức đem tin tức này báo cho Tần Dục, Tần Dục cười cười, lại tìm một tiểu thái giám, phân phó một chút việc.
Tần Dục đã lâu không gặp Triệu hoàng hậu, thực chất lúc tiến cung vẫn luôn
âm thầm có chút vội vàng, nhưng mà thân thể hắn không tiện, cho nên dù
có chút vội vàng, động tác cũng không mau được.
Tần Dục thì vội
vàng, còn Chiêu Dương thì ngược lại có chút thấp thỏm không yên, không
biết bắt đầu từ khi nào, nàng đối với Triệu hoàng hậu lại là một cảm
giác sợ hãi. Còn Lục Di Ninh, dưới sự giúp đỡ của hai phụ nhân mà thay
váy, tựa hồ nàng rất không quen, đi theo phía sau Tần Dục liên tục muốn
cởi cái váy này ra. Bất quá, Tần Dục đối với biểu hiện của nàng đã rất
vừa lòng, nàng hiện giờ tuy rằng vẫn không chịu nói chuyện, nhưng những
việc linh tinh đều đã học được, cũng coi như có chút năng lực tự gánh
vác.
Mang theo hai người, Tần Dục dưới sự trợ giúp của thị vệ leo lên xe ngựa, sau đó đi về hướng hoàng cung.
Xe ngựa không thể đi vào hoàng cung, cho nên tới cửa cung, Tần Dục liền
cho người đỡ mình xuống xe ngựa, được Thọ Hỉ đẩy đi đến trong cung.
Chiêu Dương rụt rè đi theo phía sau, Lục Di Ninh nhanh chóng bắt lấy lưng ghế xe lăn đi theo bênh cạnh hắn, bọn họ một hàng ba người, nhìn rất dễ
thấy, cũng không hề nghi ngờ đã đưa tới sự chú ý của người có chút tâm
tư nào đó.
Mới vừa tiến vào cửa cung không bao lâu, Tần Dục đã bị người phía sau đuổi theo cản lại, ngăn trở hắn, quả đúng là Tam đệ hắn, nhi tử của Tiêu Quý Phi - Duệ Vương Tần Diệu.
Tần Diệu diện mạo
rất giống Tiêu Quý Phi, mặt như bạch ngọc dáng vẻ chính chắn, lần đầu
tiên nhìn thấy liền sẽ luôn cho người ta ấn tượng tốt, nhưng cũng chỉ có ánh mắt đầu tiên sẽ khiến người khác có ấn tượng tốt mà thôi.
"Đây không phải là hoàng huynh sao? Chỉ một khoảng thời gian không gặp, khí
sắc hoàng huynh tốt lên rất nhiều, nghĩ đến sinh hoạt đêm tân hôn chắc
thật sự không tồi nhỉ". Tần Diệu mang theo mấy người đi về phía của Tần
Dục, sau đó ánh mắt đầy chế giễu, bộ mặt lộ vẻ khinh thường mà nhìn về
phía Lục Di Ninh đứng bên cạnh Tần Dục.
Tần Dục vẫn luôn cực kỳ
ghét khuôn mặt này của Tần Diệu, hơn nữa hắn vẫn luôn không để ý tới
người này, bây giờ cũng thế, Tần Dục phất phất tay, để Thọ Hỉ tiếp tục
đẩy mình đi về phía trước như thường lệ.
Chiếc xe lăn bằng gỗ
cùng mặt đất ma xát, phát ra thanh âm "Kẽo kẹt kẽo kẹt", Tần Dục dùng
tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, thoạt nhìn thật không dễ chịu.
Tần
Diệu thích xem nhất chính là bộ dạng không mấy dễ chịu của Tần Dục. Từ
nhỏ hắn đã không thích người ca ca Tần Dục luôn luôn đè trên đầu mình
này, cuối cùng cũng chờ được đến lúc hắn đem Tần Dục đẩy xuống xe ngựa,
làm Tần Dục bị ngã thành một kẻ phế nhân, hai bên đấu đá cuối cùng cũng
đến lúc ngươi sống ta chết. Lúc này rốt cuộc có thể xem Tần Dục bị chê
cười, hắn tất nhiên là không thể bỏ qua, không chút do dự đuổi theo:
"Hoàng huynh sao lại không phản ứng với lời của ta, là bởi vì hai người
bên cạnh không thể gặp người sao?"
Thấy Tần Dục không nói lời
nào, Tần Diệu lại nói: "Cũng đúng, một kẻ béo không dám gặp người, một
kẻ vốn dĩ chính là kẻ ngốc, quả thật là cá mè một lứa.."
Tần Dục
mới đầu cũng không để ý tới Tần Diệu, lúc này liền có động tĩnh, hắn hơi hơi giơ tay, tới khúc cua Thọ Hỉ liền ngừng lại, lại xoay xe lăn lại,
để Tần Dục hướng mặt về phía Tần Diệu: "Tần Diệu, ngươi thì gặp được
người ư?"
Thanh âm Tần Dục không vang dội, ngữ khí cũng bình thản, nhưng lại phù hợp với thần sắc của hắn.....
Nhìn đến Tần Dục ngồi trên xe lăn, so với mình thấp hơn rất nhiều thế nhưng
lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, trong lòng Tần Diệu liền có
loại cảm giác tức giận.
Tần Dục bây giờ, cũng đã là một kẻ phế nhân, dựa vào cái gì còn nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy?
Cho dù hắn ở trên nhiều khía cạnh so ra thực sự kém Tần Dục, nhưng hắn có
thân thể khỏe mạnh, chỉ cần điểm này, Tần Dục cũng đã thất bại thảm hại!
"Tần Dục, ngươi cũng chỉ là một kẻ phế nhân......"
"Mấy ngày nay tấu chương buộc tội ngươi cũng rất nhiều đi?" Tần Dục đột nhiên hướng tới Tần Diệu cười cười.
"Quả nhiên là ngươi giở trò quỷ!" Tần Diệu biểu tình trở nên dữ tợn. Tần Dục sau khi tiếp chỉ tứ hôn liền đóng cửa không ra ngoài, sau đó, hắn liền
bắt đầu những ngày bị vô số người buộc tội!
Có người buộc tội hắn phô trương lãng phí, có người buộc tội hắn bất kính huynh trưởng, có
người buộc tội hắn thu nhận hối lộ...... Những cái đó ở trong mắt đại
thần, tựa hồ trên người hắn đều là tật xấu.
Tần Diệu xưa nay luôn không thích người khác nhắm vào sai lầm của mình, mỗi lần nhìn đến tấu
chương như vậy hắn đều nổi trận lôi đình, nhưng những gia hỏa kia vẫn
không sợ chết vẫn dâng tấu!
Hắn đã đem tên những người đó đều ghi nhớ trong lòng, tính toán sau này nhất định phải hảo hảo xử lý bọn họ
một phen, nhưng bây giờ vẫn phải kìm nén như trước, cũng chính bởi vì
như vậy, cho nên hôm nay hắn mới có thể đặc biệt khắc nghiệt, thậm chí
còn không xem xét tình huống.
"Tần Dục ngươi đừng đắc ý!" Tần
Diệu cắn răng nói. Tần Dục không nói chuyện, vẫn như cũ là một bộ mặt
khinh thường, mà chuyện này không thể nghi ngờ đã làm cho Tần Diệu càng
thêm tức giận: "Tần Dục, ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là Thái tử kia
sao? Ngươi hiện tại bất quá chỉ là một phế nhân! Một phế nhân cưới một
Vương phi ngốc! Toàn kinh thành người người đều đang giễu cợt ngươi,
ngươi có biết hay không?"
Nếu như là trước đây, Tần Dục sớm đã bị
chọc giận, khẳng định sẽ cùng Tần Diệu tranh cãi, nhưng hiện giờ thì lại thật bình tĩnh, vẫn luôn yên lặng mà nhìn Tần Diệu, nhưng Chiêu Dương
đã không nhịn được khóc lên, Lục Di Ninh cũng nắm chặt nắm tay, đề phòng mà nhìn Tần Diệu, lại không ngừng dùng khóe mắt liếc xem Tần Dục.
Đến nỗi người đi theo Tần Dục và Tần Diệu, người phía sau Tần Dục đều cố kìm nén tức giận, mà người bên cạnh Tần Diệu......
"Điện hạ đừng nóng giận, Đoan Vương tân hôn, ngươi nên chúc mừng hắn mới
đúng." Một người bên cạnh Tần Diệu nói, tuy là khuyên giải an ủi, nhưng
khẩu khí kia rõ ràng chính là giễu cợt Tần Dục.
"Nhớ trước đây Tô tiểu thư tài danh lan xa phong hoa tuyệt đại lại không ngó ngàng, hiện
tại lại tự chịu thiệt thú một kẻ ngốc từ trên trời rơi xuống, Đoan
Vương...... Ai!" Lại có người vì Tần Dục tiếc than, nhưng thật ra lại là chọc vào vết sẹo của Tần Dục.
Tần Diệu nghe xong người bên cạnh
nói, tâm tình liền tốt lên rất nhiều, khẩu khí cũng mang theo cuồng
ngạo: "Tần Dục, chúc mừng ngươi cưới một ngốc tử! Ngươi cũng đừng cao
hứng quá sớm, một ngày nào đó, ngươi sẽ bại dưới tay của ta!" Phế đi Tần Dục, Nhị hoàng tử Tần Nhạc lại là người của hắn, Tần Diệu hiện tại thực tự tin, tự tin chính mình có thể đăng cơ.
Nhưng mà, hắn vừa dứt
lời, liền nghe được một thanh âm mang theo tức giận: "Cái gì bại trong
tay ngươi! Hoàng huynh ngươi như thế nào mà phải bại trong tay ngươi!"
Theo giọng nói, Vĩnh Thành Đế mang theo rất nhiều đại thần tổng bên cạnh chỗ ngoặt chỗ xoay ra tới, sắc mặt hắn âm trầm, mà những đại thần bên người hắn đều có chút phẫn nộ mà nhìn Tần Diệu, những người còn lại đều là bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Tần Dục thấy thế cúi đầu không nói một lời, một bộ dáng bị Tần Diệu chọc cho thương tâm, nhưng tâm tình lại phi thường tốt.
Hắn quá hiểu rõ con người Tần Diệu, trước đây hắn đã gây không ít tình
huống rắc rối cho người này, hôm nay người này nhất định sẽ tìm đến hắn
gây phiền toái, nên hắn đã cố tình chuẩn bị một chút.
Hắn để Thọ
Hỉ đẩy mình đi tới nội các nơi đại thần xử lý công vụ, lại cho thái giám của mình đi tìm đại thái giám Phúc Quý bên người Vĩnh Thành Đế.
Phúc Quý rất trung thành với Vĩnh Thành Đế, nhưng hắn rất hám tài. Nhận tiền của Tiêu Quý Phi, hắn liền nguyện ý đem một ít sự việc linh tinh nói
cho Tiêu Quý Phi, như là Vĩnh Thành Đế khi nào sẽ đi dạo ngự hoa viên,
bây giờ nhận tiền của hắn, người này cũng nguyện ý giúp hắn làm một ít
việc.
Giống như lần này, hắn cho người này ngân phiếu, là để đến
lúc mình cùng Tần Diệu nổi lên xung đột, hắn sẽ tìm một tiểu thái giám
đi vào sảnh đường của nội các bẩm báo một câu: "Các vị đại nhân, Đoan
Vương cùng Duệ Vương đang ở bên ngoài có xung đột......"
Lúc Tần
Dục an bài như vậy, cũng không mong chờ vào sự xuất hiện của Vĩnh Thành
Đế, chỉ nghĩ để những trọng thần trong triều mà hắn coi trọng nhìn thấy
bộ dáng đó của Tần Diệu. Còn có...... Trước đây lúc hắn nắm toàn bộ
chính sự trong tay, cùng với mấy người trong đó có chút xung đột, nhưng
hiện tại hắn đang tỏ ra mình yếu thế, nhất định có thể hòa hoãn được
quan hệ của đôi bên, cũng để những người này chặt đứt ý niệm bồi dưỡng
Tần Diệu.
Lại nói, Tần Diệu là người cho dù có nâng đỡ cũng không dậy nổi, nếu không phải như thế, đời trước cũng sẽ không bị một phế
nhân như hắn nhanh chóng thu thập.
Nếu mời được những đại thần đó tới, Tần Dục bất quá là tốn chút tiền cho Phúc Quý, bởi chỉ cần những
đại thần đó đến xem, hắn liền có lời, hiện tại ngày cả Vĩnh Thành Đế
cũng tới......
Tần Dục có chút đồng tình với Tần Diệu, Vĩnh Thành Đế tuy nói là sủng ái Tần Diệu, nhưng hắn yêu nhất chỉ có bản thân
mình, có điều ý trong lời nói của Tần Diệu, nhất định sẽ làm Vĩnh Thành
Đế cực kỳ tức giận.
Vĩnh Thành Đế quả thật tức giận.
Mấy
ngày nay không có Tần Dục giúp hắn xử lý chính vụ, hắn đã cực kỳ phiền
muộn, bởi vậy lúc nãy có một tiểu thái giám đi vào, sau đó nói là Đoan
Vương cùng Duệ Vương ở bên ngoài sảy ra xung đột, hắn liền đặc biệt đi
xem thế nào.
Kết quả...... Hắn lại thấy được một màn mà hắn chưa từng nghĩ tới.
Ban đầu hắn đã tới được một lúc nhưng lại không lên tiếng, nhưng coi như đã đem lời dọa người đầy hùng hồn của Tần Diệu nghe hết vào tai, hiện tại
lại nhìn thấy...... Một bên Tần Dục ngồi trên xe lăn, đứng kế bên một
trái một phải là hai nữ nhân một béo một gầy, nhìn Tần Dục thật đáng
thương, bên kia là Tần Diệu phía sau đi theo không ít người, ai mạnh ai
yếu vừa xem đã hiểu ngay.
Vĩnh Thành Đế tuy không thích Tần Dục,
nhưng gần đây mới ban hôn cho Tần Dục với một kẻ ngốc, Tần Dục cũng
không náo loạn, điều này ít nhiều làm hắn có chút áy náy với Tần Dục,
lúc này lại thấy Tần Dục là người bị hại...... Vĩnh Thành Đế giận dữ
nhìn Tần Diệu: "Nghịch tử, lúc nãy ngươi nói cái gì? Có ai làm đệ đệ như ngươi sao?"
"Phụ hoàng......" Tần Diệu lập tức nhận thấy có chỗ
không thích hợp, lúc này mới phát hiện nãy giờ mình đi theo Tần Dục tới
gần sảnh lớn của nội các!
Hắn cùng mẫu phi từng rất nhiều lần
tính kế Triệu hoàng hậu và Tần Dục, khiến Vĩnh Thành Đế nhìn thấy bộ
dáng hùng hổ dọa người của phe Triệu hoàng hậu, lại không nghĩ hôm nay
thế nhưng lại bị Tần Dục tính kế ngược lại.
Tần Diệu nghĩ đến
đây, lập tức liền hung dữ mà nhìn về phía Tần Dục, một ngày nào đó, hắn
nhất định đem Tần Dục băm thây vạn đoạn!
Tần Diệu xưa nay không
biết cách che dấu cảm xúc, trước kia là bởi vì có Tần Dục sau khi tàn
phế càng hung hãn dễ tức giận làm đối lập, vì vậy cũng không nhìn ra
được cái gì, nhưng hiện tại...... Bộ dáng trừng mắt với Tần Dục, lại bị
mọi người dễ dàng nhìn thấy rõ ràng.
Vĩnh Thành Đế tuy rằng không mấy quan tâm, nhưng cũng không vui khi nhìn thấy nhi tử chính mình lại
lộ ra dáng vẻ này, hắn lập tức giận dữ, định trách cứ Tần Diệu, lại
không nghĩ hắn còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên một thân ảnh nhỏ gầy vọt ra, một đường hướng tới đánh Tần Diệu.
Vĩnh Thành Đế bị thích
khách dọa bất ngờ, không chút nghĩ ngợi liền lui về phía sau vài bước,
lúc này mới phát hiện thì ra thân ảnh gầy yếu đột nhiên lao tới lại
chính là một nữ tử, đúng là người đi theo đứng cạnh Tần Dục.
Nữ
tử này phi thường nhỏ gầy, đánh lên trên người Tần Diệu chỉ làm cho Tần
Diệu hơi lay động, nhưng nàng cực kỳ hung hãn, mới vừa đụng vào Tần
Diệu, liền hướng tới cắn lấy Tần Diệu.
Bạn đang đọc truyện Độc Sủng Ngốc Hậu được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.