Chương 43: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân
"Cao cô nương, mời ngài trở về đi, Hoàng Thái hậu sẽ không gặp ngài đâu."
Ngăn Cao Tố Tuyết ở ngoài điện đúng là Chu cô cô, cũng chỉ có nàng là cung
nữ được Hoàng Thái hậu sủng ái nhất, mới dám dùng loại thái độ này nói
chuyện với Cao Tố Tuyết.
"Ta ở chỗ này chờ Đào Uyển nghi ra ngoài." Cao Tố Tuyết lạnh mặt, cũng không để ý tới thái độ vô lễ của Chu cô cô.
Hoàng Thái hậu chịu khổ nhiều năm như vậy, Chu cô cô đều thấy rõ ràng, bởi
vậy nàng cũng rất thống hận nữ nhân Cao gia, nhìn thấy gương mặt giống
Cao Thái hậu của Cao Tố Tuyết, bà càng thấy chán ghét ở trong lòng, nếu
nói ra ngoài miệng thì cũng không dễ nghe.
"Ta nói thật với Cao
cô nương luôn vậy, lúc này Đào Uyển nghi đang ở bên trong chịu trượng
phạt, nô tỳ khuyên cô nương nên tự mình trở về nói với Cao Thái hậu,
tránh cho tiểu cung nữ trở về bẩm báo không rõ, làm Cao Thái hậu sốt
ruột, gây ra hiểu lầm nào đó chỉ sợ cũng không được tốt. Dù sao cho dù
Cao cô nương ở tại đây, cũng không cứu được Đào Uyển nghi, ngài còn
không thể nào vào được. Cho dù Cao Thái hậu đến đây, cũng chưa chắc có
thể đi vào!" Chu cô cô ngữ khí rất cứng rắn.
Cao Tố Tuyết nghe
nàng càng nói càng kỳ cục, cũng chỉ ỷ vào nơi này là Vĩnh Thọ cung, lời
nói của hai người các nàng cũng sẽ không bị tiết lộ đi ra ngoài, nên vị
Chu cô cô này liền bừa bãi như thế.
Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt.
"Lời này của Chu cô cô cũng quá buồn cười rồi, lúc Tiên hoàng vẫn còn, tất
cả các cung điện ở hậu cung này cũng đều để cô cô ta tùy ý lựa chọn,
ngay cả Phượng Nghi cung dành cho Hoàng hậu nương nương ở cũng không
ngoại lệ. Chỉ là cô mẫu cảm thấy Phượng Nghi cung quá trang trọng, một
chút mùi vị con người cũng không có, nên mới chọn Chiêu Dương điện. Bây
giờ ngươi lại nói với ta, cô mẫu ta không vào được Vĩnh Thọ cung này,
chờ lát nữa nàng tới, Chu cô cô nhất định phải nói rõ ở trước mặt nàng
đấy."
Cao Tố Tuyết khó có khi bị kích ra vài phần tính tình, nàng từ nhỏ đến lớn đều được dạy dỗ làm thục nữ, tiểu thư khuê các, cho dù
có tức giận cũng rất ít khi thẳng mặt gây khó khăn cho người ta.
Chẳng qua nàng thật sự không chịu được Chu cô cô khinh cuồng [1] như thế,
cộng thêm Tần Phiên Phiên đích thực ở bên trong sắp bị chịu phạt, trong
lòng nàng nôn nóng, không tránh khỏi bị làm tức giận.
[1]: khinh thường, cuồng vọng.
Cao Tố Tuyết thẳng thừng nói ra hoàn cảnh khó khăn năm đó của Hoàng Thái
hậu, Chu cô cô đồng cảm như bản thân mình cũng bị chịu vũ nhục, lập tức
sắc mặt liền trắng bệch, đầu óc cũng không còn rõ ràng nữa.
"Đó
là lúc Tiên hoàng còn, hiện giờ là Hoàng thượng cầm quyền. Huống hồ ở
đây không phải Phượng Nghi cung, mà là Vĩnh Thọ cung, cho dù Cao Thái
hậu tới, nhưng Hoàng Thái hậu nói không cho bà vào, bà cũng không thể
vào, nếu không chính là bức vua thoái vị! Đến lúc đó văn võ triều thần
cũng không phải chỉ để trang trí, Cao Thái hậu xông vào Vĩnh Thọ cung, ý muốn ép Hoàng Thái hậu." Chu cô cô càng nói càng kích động, mặt mày
cũng đỏ lên, bên trong dấu diếm vô số phẫn hận cùng ghen ghét.
Tiên hoàng thiên vị Cao Thái hậu, đến mức làm Cao Thái hậu không biết sợ
hãi, những đồ vật trên đời này nữ nhân mong ước có được, Cao Thái hậu
chỉ cần nhìn nhiều hơn một chút, Tiên hoàng liền đưa đến trước mặt nàng.
Rõ ràng Hoàng Thái hậu mới là chính thê, vì sao Tiên hoàng không yêu nàng.
"A, Chu cô cô khẩu khí thật lớn [2]!" Một giọng nam âm trầm đến cực điểm truyền đến, quen thuộc làm người sợ hãi.
[2]: to mồm, to gan.
Chu cô cô giống như bị người bóp cổ, lời còn chưa nói xong, toàn bộ đều bị
chặn lại ở cổ họng, đột nhiên xoay người, hoảng sợ nhìn về phía nam nhân đang đi tới.
Phía sau Hoàng thượng còn có long liễn đi theo, mấy thái giám nâng long liễn đều đang thở hổn hển thở gấp, hiển nhiên là
một đường chạy như điên đến đây.
Tiêu Nghiêu đã xuống long liễn,
mặt trầm như nước, không biết hắn đến từ lúc nào, nhưng chắc là mấy câu
nói cuối cùng của Chu cô cô, hắn đều nghe được hết.
"Vĩnh Thọ
cung mẫu hậu không thể vào, không biết trẫm có thể vào hay không đây? Đi vào có thể bị gọi là bức vua thoái vị không nhỉ?" Hắn trầm giọng hỏi
ngược lại, mày nhướng lên, ngữ khí nghe còn coi là nhẹ nhàng, nhưng mà
lời này lại không đơn giản.
Chu cô cô run lập cập, chân mềm nhũn liền quỳ rạp xuống đất, thẳng tay tát chính mình hai cái.
"Lão nô đáng chết, Hoàng thượng bớt giận, lão nô váng đầu, hồ ngôn loạn ngữ [2]......"
[2] nói năng lung tung.
"Biểu ca, mặc kệ nàng, Phiên Phiên bị đánh, Hoàng Thái hậu hạ lệnh phạt bốn
mươi trượng!" Cao Tố Tuyết lập tức lên tiếng nhắc nhở.
Hoàng Thái hậu hạ lệnh đánh Tần Phiên Phiên là đột phát, Vĩnh Thọ cung ai đều
không cho ra ngoài, các phi tần đã bị giữ lại ở nội điện trơ mắt nhìn,
cho nên tin tức còn chưa truyền ra ngoài, cũng khó trách Hoàng thượng
không biết được.
Tiêu Nghiêu nghe thấy tin tức này, đầu tiên là
sửng sốt một chút, giống như chưa nghe rõ, xong sắc mặt nhanh chóng thay đổi, trực tiếp đi nhanh về phía trước.
Cao Tố Tuyết đứng ở tại
chỗ, nhìn nam nhân từ bước đi nhanh, đến chạy chậm, cuối cùng biến thành chạy nhanh vào, nôn nóng dưới đáy lòng bỗng nhiên phai nhạt đi một
chút, ngược lại còn thấy hơi buồn cười.
Tận đến lúc bóng dáng cao lớn của nam nhân hoàn toàn biến mất ở chỗ cửa điện, Cao Tố Tuyết mới
khẽ thở phào một hơi, thấp giọng nói thầm một câu.
"Chạy trốn nhanh như vậy, nhìn dáng vẻ hài tử cách nương không xa lắm."
Nàng ép giọng tới đủ thấp, người xung quanh cũng không nghe rõ, Chu cô cô
quỳ trên mặt đất, mồ hôi lạnh dần dần thấm ướt phía sau lưng.
"Chu cô cô theo Hoàng Thái hậu được mười năm đi, mới mười năm mà đã quên
thân phận của mình, cho rằng cáo mượn oai hùm chó cậy thế chủ, một bước
lên trời? Ta thấy ngươi so với phi tần bình thường còn phải bừa bãi hơn
vài phần, trước ngươi có một vị Chu ma ma hầu hạ Hoàng Thái hậu, đó là
thị tỳ bên người Hoàng Thái hậu, từ Chu Quốc Công phủ các ngươi đi theo
tiến cung, sau lại bởi vì đắc tội cô mẫu ta, bị Tiên hoàng trừng trị,
sau đó liền đổi thành ngươi. Nhưng mà theo ta đánh giá, ngươi cũng không đợi được lâu đâu, đáng tiếc phồn hoa thịnh cảnh [3] trong cung này, về
sau không có quan hệ gì với ngươi nữa rồi."
[3] phồn hoa thịnh cảnh: cảnh sắc rực rỡ, đa dạng.
Cao Tố Tuyết thấy Chu cô cô quỳ trên mặt đất không dám bò dậy, trên mặt
hiện lên vài phần tươi cười châm chọc, nói xong mấy câu nói đó, nàng
liền xoay người rời đi, thừa dịp Cao Thái hậu còn chưa tới chen thêm một chân, nàng phải chạy nhanh về ngăn cản.
Tuyết Đào Tiên tử nàng sủng ái, đã có Ngọc Hoàng đại đế anh hùng cứu mỹ nhân, Tây Vương Mẫu liền đừng tới thêm phiền.
Chờ sau khi vị Cao gia cô nương này rời khỏi, Chu cô cô rốt cuộc không chịu đựng nổi, cả người đều mềm nhũn ngã xuống trên mặt đất.
Cao Tố Tuyết nói Chu ma ma, Chu cô cô sao có thể không nhớ rõ, đó chính là mẹ ruột của nàng.
Mười năm trước, Hoàng thượng mười sáu tuổi, Cao Thái hậu đã qua tuổi hoa,
lại vẫn thích lăn lộn chơi mấy trò của tiểu cô nương, lúc ấy Hoàng Thái
hậu cho rằng Tiên hoàng nhất định sẽ thấy Cao Thái hậu phiền chán, dù
sao sắc suy mà tình mỏng, đây chính là đạo lý từ cổ không thay đổi.
Bởi vậy nên ý bảo Thượng Cung cục giảm phân lệ mỗi tháng của Cao Thái hậu,
xiêm y trang sức đều có chỗ bị va va đập đập, từ lúc bắt đầu còn cẩn
thận chặt chẽ, lúc sau lại trắng trợn táo bạo.
Cao Thái hậu ngày thường tùy tiện, đối với cái gì cũng không để bụng, nhưng ở mặc quần áo cùng trang điểm, lại rất mẫn cảm.
Ai dám động vào một cây cây trâm của bà, bà liền muốn mạng chó của cả nhà đó.
Bởi vậy chuyện này bị làm ầm lên, Tiên hoàng tức giận, Thượng Cung cục đứng mũi chịu sào [4] bị rửa sạch, người của Hoàng Thái hậu bị loại bỏ toàn
bộ, một người cũng không giữ.
[4]: trường hợp phải đứng ra chịu trách nhiệm nặng nề nhất trong một công việc chung.
Chính là lúc ấy, Hoàng Thái hậu nguyên khí đại thương [5], rõ ràng làm chủ
lục cung, chấp chưởng phượng ấn, nhưng Thượng Cung cục từ nữ quan đến
cung nữ, tất cả lại đều không phải thế lực của bà.
[5] 元气大伤: chịu thương tổn nghiêm trọng, khó có thể phục hồi lại như cũ.
Chuyện này còn chưa xong, Tiên hoàng ép Hoàng Thái hậu cúi đầu, Chu ma ma ra
gánh tội thay, phạt hai mươi trượng, đánh xong liền bị ném ra khỏi cung.
Lúc ấy Hoàng Thái hậu phái người tiếp ứng ở ngoài cung, nhưng mà lại không
nhận được người, bởi vì Tiên hoàng không cho nàng đón.
Từ đây rốt cuộc không ai nhìn thấy Chu ma ma, sinh tử không biết.
Chu cô cô nhớ tới kết cục của mẹ ruột mình, lại nghĩ đến Hoàng thượng hiện
giờ còn đang trẻ trung khoẻ mạnh, đúng là con của Tiên hoàng, cho dù
tính cách tính tình không giống nhau, nhưng mà hai cha con một mạch di
truyền cổ quái, mà Đào Uyển nghi ở bên trong đang bị phạt trượng, lại
còn bị Hoàng Thái hậu kết luận là Cao Thái hậu thứ hai.
Cho nên nàng sẽ có kết cục giống nương sao?
Chu cô cô nghĩ đến đây, càng cảm thấy lạnh lẽo từ trong ra ngoài, rõ ràng là mặt trời đang chiếu, nàng lại run rẩy không ngừng.
___
"Hoàng Thái hậu ——" trước điện truyền đến tiếng la hét ầm ĩ của tiểu cung nữ.
Hoàng Thái hậu nghe ra đây là người trông cửa truyền lời, liền nhíu nhíu mày, dương cao giọng nói: "Ai gia đã nói, ai cũng không được đi vào, cho dù
là Cao Vân Vân, các ngươi cũng phải ngăn cản cho ai gia!"
Hôm nay bà nhất định phải đánh chết tiểu tiện nhân này, tốt nhất là lúc Cao Vân Vân vọt vào, Tần Phiên Phiên cũng đúng lúc máu tươi văng ra, cho bà ta
một chút dạy dỗ.Nhưng mà Cao Vân Vân tới cũng quá nhanh một chút, mới thông truyền Cao Tố Tuyết cầu kiến chưa được bao lâu.
Hoàng Thái hậu nhăn mày, tiểu cung nữ ở ngoài điện còn chưa nói xong, liền
bỗng nhiên yên lặng, như bị ai bóp cổ vậy, trong lòng bà rất nghi ngờ.
Với cái tình tình kêu kêu quát quát kia của Cao Thái hậu, nhất định người
còn chưa tiến vào đã nghe được giọng nói, sẽ không an tĩnh giống như
này.
Bà còn hỏi ra miệng, liền thấy một nam nhân mặc long bào màu đen bước đi vào, sắc mặt hắn âm trầm, ánh mắt như hàn băng ngàn năm,
sâu kín mà tràn ngập khí lạnh người sống chớ gần.
"Hoàng thượng." Trong điện có người sợ hãi hô lên tiếng.
Lập tức người trong điện đều đứng dậy hành lễ với hắn, lão ma ma hành hình
sửng sốt một chút, hình trượng vẫn giơ lên cao còn chưa có hạ xuống,
Trương Đại Tổng quản đã vọt lên ngăn cản.
"Cút." Tiêu Nghiêu đi đến trước mặt lão ma ma, mắt cũng chưa thèm nâng, chỉ âm lãnh phun ra một chữ này.
Lão ma ma bị doạ sợ nhảy dựng lên, tuổi này của bà đều có thể xuất cung
hưởng phúc rồi, ở hậu cung sống đến tuổi này, trong tay nhất định có
không ít tiền thưởng, sau khi xuất cung liền nhận con nuôi ở trong tộc,
mua một tòa nhà là có thể an hưởng lúc tuổi già.
Vốn tưởng rằng
thay Hoàng Thái hậu đánh chết Đào Uyển nghi xui xẻo này, là bà có thể
lấy được món tiền thưởng cuối cùng, rồi chờ ân điển thả xuất cung nữa là xong.
Nhưng là lần này thất thủ, mộng đẹp lúc trước cũng tan tành.
Bà nhớ rõ lúc mới tiến cung, ma ma mang bà đã nói cho bà, lúc chủ tử tức
giận, mà ngay cả một ánh mắt cũng không cho nô tài, thì nô tài kia cũng
chỉ có thể chờ chết thôi.
Bởi vì chủ tử là sẽ không phí sức lực đi nhìn một người sắp chết.
Lão ma ma tay mềm nhũn, hình trượng liền rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "Bang" trầm vang.
"Hoàng đế tới." Hoàng Thái hậu đầu tiên là cả kinh, bà không nghĩ tới Hoàng
thượng đến nhanh như vậy, ngược lại trong lòng càng thêm kiêng kị Tần
Phiên Phiên, đáng tiếc hắn tới quá sớm, mới chỉ đánh hai ba gậy mà thôi, máu mới chảy ra một tầng hơi mỏng, còn chưa đả thương gân động cốt.
Hoàng Thái hậu dù sao cũng là người cùng Tiên hoàng đánh qua lôi đài [6]
nhiều năm, rất nhanh liền bình tĩnh lại, ngoài cười nhưng trong không
cười nói: "Hoàng thượng tới nhanh như vậy, không phải là đau lòng Đào
Uyển nghi chứ? Đào Uyển nghi này vào cung không lâu, lại liên tiếp phạm
lỗi, ai gia vì không khí của hậu cung, liền dạy dỗ nàng một trận, để mọi người lấy đó mà làm gương, nếu là chờ sau khi tú nữ vào cung mới sửa
trị, chỉ sợ cũng đã muộn. Hoàng thượng cũng không cần đau lòng nàng,
loại phạt trượng này nhìn dọa người, kỳ thật cũng không quá đau, trong
lòng ai gia có chừng mực."
[6]: ý bảo Hoàng Thái hậu và Tiên hoàng đã từng đấu đá với nhau nhiều năm.
Hoàng Thái hậu dù sao cũng còn phải dựa vào Hoàng thượng, bởi vậy ngữ khí nói chuyện hơi hòa hoãn một chút, cái này ở trong mắt Hoàng Thái hậu, đó
chính là chịu thua, chẳng qua Tiêu Nghiêu lại không cho là như vậy.
"Trẫm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có loại lời nói phạt trượng đánh người
lại không đau. Hoàng Thái hậu giải thích thế này cũng là khác hẳn với
người thường a." Hoàng thượng cười lạnh một chút, vừa nói vừa ngồi xổm
xuống, liền thấy Tần Phiên Phiên vùi đầu trên ghế dài, cả người vẫn luôn phát run, không biết là đau hay là sợ.
Biết rõ hắn tới, nàng lại không chịu ngẩng đầu.
Tiêu Nghiêu duỗi tay vỗ vỗ nàng đầu, thấp giọng nói: "Đào Uyển nghi, ngươi nói cho Hoàng Thái hậu, ngươi có đau hay không?"
Ban đầu Tần Phiên Phiên nức nở còn chưa có thành tiếng, rồi lại từ nhỏ đến lớn, cuối cùng dần dần tràn ngập toàn bộ đại điện.
"Đau, tần thiếp đau quá a, ô ô ——" nàng bắt đầu khóc thét, lại vẫn như cũ
không chịu ngẩng đầu, đôi tay gắt gao mà ôm lấy ghế dài, nước mắt xoành
xoạch rơi trên ghế dài, dính ướt vạt áo nàng, nước mắt tràn ra rơi xuống chân ghế.
"Tần thiếp bị đánh rách da, máu chảy ra ngoài, hình
trượng giống như là gậy sắt vậy, từng cái từng cái đánh vào xương cốt
trên người tần thiếp, giống như xương cốt của tần thiếp đều phải bị đánh nát, tần thiếp tàn phế đi......"
Tần Phiên Phiên khóc thét cũng
không có dáng vẻ kệch cỡm, ngược lại còn chân thật và đáng thương, chỉ
cần là người đều có thể cảm thấy nàng đau.
Kiểu khóc lóc kể lể
này của Đào Uyển nghi, luôn luôn đều là kiểu trên sách giáo khoa, không
giống các phi tần chủ tử khác là cái loại hoa lê đẫm mưa, nàng trước nay đều có mục đích rõ ràng.
Tiêu Nghiêu không nói chuyện, nhìn thẳng về phía Hoàng Thái hậu,trong ánh mắt lạnh nhạt mang theo vài phần bức bách.
Hiển nhiên hắn đang nói, lời nói lúc trước của Hoàng Thái hậu chính là nói hươu nói vượn.
Ánh mắt này của Hoàng thượng rất giống Tiên hoàng mỗi lần bảo vệ Cao Thái hậu, lập tức liền kích thích tới Hoàng Thái hậu.
"Hoàng đế, ngươi sẽ không thật sự tin lời nói của một Uyển nghi, mà không tin
ai gia chứ? Đây đều là trò vặt của nữ nhân để làm cho ngươi đau lòng mà
thôi."
Hai tay Hoàng Thái hậu nắm chặt hai bên ghế phượng, lúc nàng nói lời này, hơi có chút ý vị nghiến răng nghiến lợi.
Lại là cái này ánh mắt, hai cha con giống nhau như đúc, vì sao đều lạnh lùng với bà như thế?
Tiêu Nghiêu cong môi, lộ ra một cái mỉm cười tiểu nhân rất nhỏ, nhẹ giọng nói: "Hoàng Thái hậu, nàng là người bên gối trẫm."
Hàm nghĩa những lời này không cần nói cũng biết, không tin người bên gối chẳng lẽ lại tin một lão thái bà như ngươi sao?
Lập tức những lời này liền chọc trúng nội tâm của Hoàng Thái hậu, nàng tức
giận đến đột nhiên đứng lên từ trên ghế, kích động nói: "Hoàng đế, người bên gối ngươi chỉ có chính cung Hoàng hậu, nàng chỉ là một từ tứ phẩm
Uyển nghi mà cũng xứng sao?"
Tươi cười trên mặt Tiêu Nghiêu biến
mất hầu như không còn, ánh mắt hơi trở nên âm trầm xuống, như là mất đi
thái dương không thấy ánh mặt trời nữa vậy.
"Trẫm nói chính là nàng. Trẫm nói không phải, liền không phải, Hoàng hậu cũng không ngoại lệ."
Lúc nam nhân nói lời này, ngữ khí trấn định mà kiên quyết, gần như là từng câu từng chữ mà nói ra, lạnh lẽo như sương lạnh.
Vẻ mặt Hoàng Thái hậu đột ngột biến đổi, huyết sắc biến mắt từng chút một, ngay cả môi cũng hơi xanh trắng.
Thằng nhãi ranh này tuyệt đối là đang trào phúng bà!
A, giỏi cho một cái Hoàng hậu cũng không ngoại lệ, đây chính là nói bà a.
Chính cung Hoàng hậu thì thế nào, người bên gối Tiên hoàng trước nay đều không phải là bà!
"Hoàng thượng, ngươi có ý gì?" Hoàng Thái hậu lảo đảo hai cái, suýt nữa té
ngã, may mắn Chu Uyển đứng ở bên cạnh đúng lúc đỡ lấy bà.
Hiện
giờ trường hợp đã hoàn toàn mất khống chế, trong đại điện kim rơi cũng
có thể nghe thấy, đừng nói Chu Uyển cô nương chưa lấy chồng này, cho dù
là Nhàn Quý phi phân vị cao nhất ở đây, cũng đều nín thở thu khí, đầu
cũng không dám nâng lên.
Đây là lúc Hoàng thượng cùng Hoàng Thái hậu đang giao đấu, căn bản không có đường sống cho các nàng xen vào.
Đồng thời trong điện trừ bỏ Tần Phiên Phiên ra, mỗi một phi tần trong nội tâm đều là nôn nóng cùng sợ hãi.
Hoàng thượng vì một Đào Uyển nghi, trực tiếp chính diện đấu với Hoàng Thái
hậu, lại còn là dùng phương thức không chút khách khí như vậy.
"Hoàng Thái hậu, ngươi quên quy củ." Tiêu Nghiêu lạnh lùng mà nâng mí mắt lên
nhìn thẳng bà, không nhanh không chậm nói: "Từ lúc trẫm biết nhớ, liền
biết Thái hậu ở lại trong cung hưởng thanh [7] phúc, ngậm kẹo đùa cháu
là được, nhàn sự ở hậu cung có thể mặc kệ liền mặc kệ. Năm đó Hoàng tổ
mẫu của trẫm, cũng chính là cô mẫu của ngài, vẫn luôn là nữ tử trẫm kính nể nhất, bà chính là như thế. Trẫm cũng hy vọng ngài có thể không thua
kém bà."
[7]: thanh phúc: hưởng phúc tuổi già, nhàn nhã thanh bình
"Ngươi nói ai gia xen vào việc người khác? Chê cười, chỉ cần ai gia còn một
hơi thở, hậu cung này ai gia liền có thể quản một ngày. Lời nói hôm nay
của Hoàng đế chính là đại bất kính, ngày mai lúc ngươi thượng triều,
không ngại đi hỏi văn võ đại thần một chút, ngươi không có Hoàng hậu, ai gia giúp ngươi quản lý hậu cung có phải là việc thiên kinh địa nghĩa
hay không [8]?" Hoàng Thái hậu gần như là khàn cả giọng mà quát hắn.
[8]: chuyện hiển nhiên trong trời đất.
Tiên hoàng vì một nữ nhân áp chế bà thì thôi, nàng quả thật không làm gì
được Tiên hoàng, nhưng là Hoàng thượng ở trước mắt này, là vãn bối của
bà, một tân hoàng mới vừa đăng cơ còn chưa đến hai năm, tiền triều cũng
chưa an ổn, liền muốn dẫm lên trên đầu bà, quả thực là si tâm vọng
tưởng!
Hoàng thượng thấy bà có dáng vẻ như vậy, không khỏi cười ra tiếng.
"Lời này của Hoàng Thái hậu sai rồi, ngài cai quản chính là quản nữ nhân của phụ hoàng, nữ nhân của trẫm liền không cần ngài vất vả. Tục ngữ nói
việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, đây đều là việc nhà, trẫm cảm thấy không cần thiết phải mang đi tiền triều nói. Hoàng Thái hậu hình
như mệt mỏi rồi, trẫm liền không quấy rầy ngươi hưởng tuổi thọ nữa."
Tiêu Nghiêu vừa nói vừa ôm lấy Tần Phiên Phiên, cứ như vậy ôm ngang nàng bế lên.
Bởi vì lúc ôm nàng, đụng tới eo lưng đó là chuyện tất nhiên, Tần Phiên
Phiên không khỏi run lên hai cái, hắn liền nhẹ nhàng vỗ vỗ gáy nàng.
Bạn đang đọc truyện Độc Sủng Thánh Tâm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.