Chương 39: Chuyện Gấp Giấy
Thời điểm Chu Uyển tiến vào điện, Tần Phiên Phiên cứ như vậy nằm trên
giường, tuy nói nàng không đẹp bằng khi có trang điểm, nhưng thêm vài
phần nhìn thấy mà thương.
"Thần nữ gặp qua Đào Uyển nghi." Chu Uyển hết sức nghiêm túc hành lễ một cái.
Tần Phiên Phiên nhìn thấy động tác cung kính của nàng ta, không bởi vì là
chất nữ ruột của Hoàng thái hậu mà không để Uyển nghi là nàng vào mắt,
tương phản trong ngoài đều không tìm ra được chút điểm sai nào, hiển
nhiên là so với Lâm gia cô nương bị đuổi ra khỏi cung thì lợi hại hơn
rất nhiều.
"Chu cô nương xin đứng lên, thân thể ta khó chịu, thứ
cho ta không thể nghênh đón ngươi." Tần Phiên Phiên phất tay, lập tức có cung nữ tiến tới đỡ Chu Uyển dậy.
Bởi vì Tần Phiên Phiên đau
thắt lưng không thể rời giường, cho nên nhận ban thưởng của Hoàng Thái
hậu, nàng cũng không có cách nào để mà hành lễ tạ ơn, chỉ có thể ngoài
miệng nói đôi câu.
Đương nhiên nếu như Chu Uyển biết Đào Uyển nghi đã rời giường đi nhà xí mà nói thì đoán chừng sẽ lẩm bẩm trong lòng nói nàng.
Người này thật đúng là không để Hoàng Thái hậu vào mắt mà.
"Đào Uyển nghi chớ vội nói lời như vậy, Hoàng Thái hậu kêu ta tới thăm
người, vốn dĩ chính là để bảo người ở trên giường nằm tĩnh dưỡng cho
thật tốt. Nếu như người rời giường ngược lại khiến bệnh tình thêm nặng,
vậy trước sau đã lẫn lộn mất rồi." Chu Uyển ngồi ở trên ghế cạnh mép
giường, thuận tay vuốt gọn góc chăn cho nàng, động tác tự nhiên thân
mật, trong lúc vô hình đã kéo quan hệ hai bên gần lại.
Tần Phiên Phiên hơi sững sờ, ngược lại trong lòng có chút cảnh giác.
Nàng biết vị cô nương trước mắt này cũng không phải dễ đối phó.
Bởi vì thời điểm chính bản thân nàng trước kia ở Tần phủ, thường xuyên làm
động tác cử chỉ quan tâm như thế này đối vố Tần phu nhân, thân mật lại
không đột ngột, rất dễ nâng cao độ hảo cảm của đối phương đối với mình,
đặc biệt là ở những phương diện chi tiết nhỏ nhặt như này.
Tần Phiên Phiên là cao thủ, vị Chu cô nương trước mắt này cũng không kém.
"Làm phiền Hoàng Thái hậu nhớ thương, cái thân này của ta chỉ là bệnh nhẹ
thôi, năm ba ngày là hết, còn phiền lão nhân gia bà thương nhớ." Tần
Phiên Phiên gật đầu, một dáng vẻ kinh sợ.
Chu Uyển cẩn thận nhìn
chằm chằm nàng, bỗng nhiên đưa tay che miệng lại nhẹ giọng cười, tiếng
cười thanh thúy êm tai, giống như chim hoàng oanh[1].
[1]: Chim hoàng oanh
"Ta biết ngay Đào Uyển nghi là một người vô cùng thú vị lại biết thấu hiểu
người khác, trước khi đến Hoàng Thái hậu còn lo lắng ta và người chung
đụng không tốt, không nghĩ tới vừa thấy mặt liền hợp ý như vậy. Đào Uyển nghi quan chi khả thân[2], đặc biệt dáng dấp giống tỷ tỷ của ta, chỉ
tiếc mỗi ngày người chỉ đi thỉnh an Cao Thái hậu, không thể thường gặp
mặt với ta. Không bằng từ ngày mai người liền đi Vĩnh Thọ cung thỉnh an
đi, chúng ta cũng sẽ thường xuyên gặp mặt nhau, nói chuyện trời đất."
[2]: khuôn mặt xinh đẹp lại nhìn dễ gần gũi.
Chu Uyển vừa nói vừa hưng phấn đề nghị với nàng, vẻ tươi cười trên mặt chưa từng ngừng lại.
Cuối cùng Tần Phiên Phiên cũng hiểu rõ, vì sao lần trước Cao Thái hậu nói
như vậy, muốn ôm nha đầu này về nhà mình nuôi làm nữ nhi, bởi vì Chu gia cô nương có cái miệng biết ăn nói.
Đối với nàng ta, việc Đào
Uyển nghi đắc tội với Hoàng Thái hậu, cũng có thể nói ra lời giống tỷ tỷ nàng ta, bản lãnh trợn mắt nói dối, so với Tần Phiên Phiên là không thể phân cao thấp.
Khó trách Hoàng Thái hậu cực lực muốn nàng ta tiến cung, hiển nhiên là muốn chèn ép mục tiêu là nàng rồi.
"Chu cô nương có chỗ không biết, tuy ta lớn lên giống tỷ tỷ ngươi, nhưng
cuối cùng ngươi cũng không phải là muội muội trong hậu cung này. Trong
cung nhiều quy củ, ngươi lại không chân chính tiến cung, đứng ngoài cửa
xem náo nhiệt nên không biết rõ. Đi qua chỗ bên kia của Hoàng Thái hậu
thỉnh an, lời như vậy về sau vẫn không nên nói, ta có khó xử của ta.
Nhưng mà nếu ngươi muốn đi vào cửa, tự mình trải nghiệm náo nhiệt trong
cung, ngược lại có thể cùng ta đi thỉnh an ở chỗ Cao Thái hậu, chất nữ
Tố Tuyết của Cao Thái hậu cũng tiến cung đấy, nàng ấy là một cô nương
tốt, ta và nàng ấy chỉ hận gặp nhau quá muộn." Nụ cười trên mặt Tần
Phiên Phiên so với nàng ta nhìn còn muốn động lòng người hơn, ngữ khí
cũng kiều kiều nhu nhu[3], nhưng lời nói ra thường kèm theo dao sắc dấu
bên trong.
[3]: uyển chuyển ôn hòa.
Ngươi gọi ta đi thỉnh an Hoàng Thái hậu thì có gì lợi hại chứ, có bản lĩnh thì ngươi đi thỉnh an Cao Thái hậu đi.
Ta chơi với Cao Tố Tuyết rất vui, không có hiếm lạ gì ngươi!
Một câu nói kia của Tần Phiên Phiên ngẫm ra rất nhiều ý tứ, cho dù trước
khi đến Chu Uyển đã chuẩn bị xong tâm lý nhưng nụ cười trên mặt không
khỏi có chút cứng đờ, thật sự quá mức đáng hận mà.
Chẳng lẽ Đào
Uyển nghi muốn kết minh với Cao Tố Tuyết, cho nên muốn dâng Cao Tố Tuyết lên trên giường rồng của Hoàng thượng trước?
Cái này không phải do Chu Uyển suy nghĩ nhiểu, chủ yếu bên trong lời nói của Đào Uyển nghi có chứa nhiều tầng ý tứ.
"Sau khi ta và Cao cô nương tiến cung vẫn chưa từng gặp mặt nhau, hồi nhỏ
còn thường xuyên chơi chung một chỗ, mấy năm nay lớn lên cũng không
thường gặp mặt, không biết nàng ấy bây giờ có bộ dáng như thế nào rồi?"
Phản ứng của Chu Uyển coi như nhanh, lập tức kéo chủ đề lên trên người
Cao Tố Tuyết, rất có vài phần ý tứ thăm dò.
"Tốt, nàng ấy rất
tốt, kể cả ta tìm xương trong trứng cũng không hề tìm ra nàng ấy có chỗ
nào không tốt cả." Tần Phiên Phiên lập tức nói, hoàn toàn một bộ dạng mê muội Cao Tố Tuyết.
Biểu tình trên mặt Chu Uyển lộ mấy phần âm trầm, nữ nhân đều là sinh vật ghen ghét, đặc biệt là nữ nhân hậu cung.
Ngoại trừ bản thân, bất kỳ nữ nhân nào bên người đều là địch nhân, cho dù
trên đường gặp phải một cung nữ đê tiện cũng không thể coi thường, nói
không chừng không biết ngày nào lọt vào mắt Hoàng thượng, bò lên trên
long sàng phân sủng với mình.
Nhưng bây giờ Đào Uyển nghi lại chân thành khích lệ một nữ nhân sắp phân sủng với nàng ta, thấy thế nào cũng không thích hợp.
Là Tần Phiên Phiên tự tin quá mức, cho rằng nữ nhân hậu cung bất luận nữ nhân nào cũng không thể phân sủng của nàng ta?
"Đào Uyển nghi thổi phồng nàng ấy đến mức tốt như vậy, ngay cả ta cũng hâm
mộ. Ta đối với người mới quen mà đã thân, nói không chừng nhìn thấy nàng ấy cũng như thế, lần sau chúng ta có thể hẹn uống trà một lần." Chu
Uyển nhẹ nhàng cười, thật không nhìn ra có bộ dáng lúng túng nào cả.
Tần Phiên Phiên càng thêm xác định vị cô nương này không dễ chọc, đều đã nói đến như thế này rồi mà vẫn không lùi bước.
Hai người thăm dò qua lại lẫn nhau, ngược lại chủ đề trở nên dễ dàng hơn
nhiều, không còn giương cung bạt kiếm nữa, đều nói chuyện phiếm, chủ đề
mãi cũng không tẻ nhạt, ngẫu nhiên đao quang kiếm ảnh[4] cũng coi như
thú vui nhỏ.
[4]: Nghĩa đen: Ánh sáng ra từ đao, kiếm. *Nghĩa
bóng: Có thể hiểu trong văn cảnh (xuất hiện nhiều trong truyện kiếm
hiệp) là đang diễn ra đánh nhau rất kịch liệt, dữ dội có thể là 2 người
(cao thủ) hoặc quần chiến, hỗn loạn...
"Nếu như ngươi thật sự là
muội muội của ta, tình cảm của chúng ta nhất định sẽ rất tốt." Tần Phiên Phiên nhìn về phía nàng ta, khóe môi hơi cong cong, bưng chén trà lên
trong tay, hiển nhiên ý nghĩa của ly trà này là tiễn khách.
Chu
Uyển nháy mắt, cười duyên nói: "Về sau đều ở lại trong cung, ta và Đào
Uyển nghi hợp ý như thế, nói không chừng cả hai còn có thể ở trong cùng
một cung, đương nhiên có thể trở thành tỷ muội rồi."
Tần Phiên
Phiên không để ý chút nào cười nhạo một tiếng: "Thật sao? Tỷ muội giống
như Hoàng Thái hậu và Cao Thái hậu ấy hả? Vậy ta đây rất mong đợi."
Thời điểm nàng nói câu này, không có chút ý tứ muốn che giấu, toàn bộ hậu
cung người nào không biết hai vị Thái hậu là tử địch, nàng còn quang
minh chính đại nói ra như thế, hiển nhiên đối với Chu Uyển muốn lưu lại
hậu cung, Tần Phiên Phiên cũng không có ấn tượng tốt gì.
Sắc mặt
của Chu Uyển cứng đờ hoàn toàn, ngữ khí có chút lạnh: "Những lời này Đào Uyển nghi vẫn nên nói cho cẩn thận, cho dù đang ở tại Thưởng Đào các
cũng sợ tai vách mạch rừng."
Tần Phiên Phiên ngẩng đầu nhìn nàng ta, ánh mắt hai người chạm nhau, có vài phần ý vị giao phong.
Tần Phiên Phiên mở miệng cười trước: "Nếu như hai vị Thái hậu không phải là tỷ muội, vậy phiền Chu cô nương nói cho ta biết, hai vị đó là thế nào?"
Chu Uyển nhướng mày, nàng ta cũng không thể nói là cừu địch được, cho dù
khắp thiên hạ đều biết hai vị Thái hậu không hợp nhau, nàng ta cũng
không thể nói ra miệng.
"Đào Uyển nghi không nghe lời khuyên thì đành thôi, coi như ta chưa nói gì."
Chu Uyển nói lời này xong chuẩn bị đứng dậy cáo từ, trên thực tế lần này
tới là vì thăm dò thái độ của Tần Phiên Phiên, cho dù không có khả năng
kéo về phía Hoàng Thái hậu, chí ít có thể không ủng hộ bên phía Cao Thái hậu.
Thế lực của hai vị Thái hậu chia hậu cung thành hai, mặc dù Tần Phiên Phiên rõ ràng là người của Cao Thái hậu, nhưng nàng và Cao
Thái hậu không có quan hệ máu mủ để duy trì, ngược lại Cao Tố Tuyết tiến cung, sẽ khiến cho quan hệ của Cao Thái hậu và Tần Phiên Phiên bị kéo
dãn ra.
Nhưng chuyến thăm dò này của Chu Uyển, hiển nhiên là uổng phí tâm cơ.
Tần Phiên Phiền là hoàn toàn ủng hộ Cao Thái hậu, mà đối với sự tham gia
của Cao Tố Tuyết cũng không thèm để ý, giống như thành trì bền chắc như
thép, hoàn toàn cạy không ra được.
Điều này khiến cho tâm tình Chu Uyển có chút uất ức."Chủ tử, Hoàng thượng tới." Có tiểu cung nữ tiến lên thông truyền một tiếng.
Mấy người trong điện đều có chút ngây ngẩn cả người, Tần Phiên Phiên ngẩng
đầu nhìn bên ngoài một chút, sắc trời vẫn sáng rõ, Hoàng thượng chọn
khoảng thời gian này đến, ai cũng không nghĩ tới.
Chu Uyển tới
đây cũng không phải vì gặp được Hoàng thượng, chẳng qua là ngẫu nhiên
gặp, đương nhiên nàng ta sẽ không dễ dàng rời đi như vậy.
Nàng ta lặng lẽ quan sát mình một chút, nửa cánh tay áo màu vàng nhạt, váy xòe
màu xanh da trời lại rất hợp với búi tóc song loa kế[5], khắp nới đều
thỏa đáng và lộ ra cảm giác tươi mới.
[5]: Song loa kế
Lại nhìn Đào Uyển nghi nằm trên giường, một thân áo mỏng tím nhạt, chưa
trang điểm phấn son, khẳng định không bằng nàng ta, đây chính là cơ hội
cực tốt.
Tần Phiên Phiên nhìn thấy nàng ta đứng bất động ở đó, hiển nhiên là chuẩn bị lưu lại, không khỏi nhíu mày.
Vị Chu cô nương này là muốn mượn nàng để thượng vị?
Đáng tiếc Hoàng thượng thích nàng, cho tới bây giờ cũng không chỉ là dung mạo cùng tư thái.
Lúc Tiêu Nghiêu nhanh chân tiến vào, liền thấy thêm một vị cô nương lạ mắt hành lễ với hắn.
"Thần nữ gặp qua Hoàng thượng." Chu Uyển cung cung kính kính hành lễ với hắn, dáng vẻ ở giữa không có chút kệch cớm, chỉ có tự nhiên hào phóng.
Tiêu Nghiêu nhíu mày, trong hậu cung có người mới tới chỉ có hai vị cô
nương, trong đó một vị là biểu muội của hắn, cho nên hắn nhận ra, vị
trước mắt này là ai cũng không khó đoán.
Với lại nàng ta và Hoàng Thái hậu còn có mấy phần tương tự.
Tần Phiên Phiên không có lên tiếng, cứ như vậy mỉm cười nhìn về phía hắn,
ánh mắt không rời khỏi mặt Hoàng thượng, thu hết vào mắt tất cả biểu
tình của hắn từ lúc bước vào cửa.
Hoàng thượng không phản ứng với vị Chu cô nương này, mà trực tiếp ngồi xuống bên giường, liếc thấy nàng nhướng mày cười đến mập mờ, không khỏi đưa tay lên vuốt mặt nàng.
"Nhìn thấy trẫm, cũng không thỉnh an, lá gan của ái tần càng lúc càng lớn
nhỉ." Âm thanh của hắn mặc dù trầm thấp, nhưng trong giọng nói không
thấy có chút giận dữ nào, quả nhiên chỉ là đang trêu chọc chơi đùa nàng
thôi.
Tần Phiên Phiên cười khanh khách lên tiếng, tiếng cười thanh thúy dễ nghe, giống như tiếng chuông bạc lọt vào tai.
"Tần thiếp bệnh, đau thắt lưng, nhất định Thái y đã nói với Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng mới đến nhìn tần thiếp."
Lúc nàng nói chuyện, âm thanh cũng không phải loại khí thế mười phần mạnh mẽ, mà nghe giống như đang nhẫn nhịn chịu đau.
Thời điểm Tiêu Nghiêu buông tay xuống, Tần Phiên Phiên lập tức ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt đều mang theo vô số cảm giác sùng bái của thiếu nữ
đối với quân vương, trong đôi mắt tỏa sáng như vì sao vậy.
Chu Uyển đứng ở một bên nhìn, nàng đều nhìn thấy hành động của hai người, trong lòng thoáng có chút xem thường.
Trong hậu cung này sự sủng ái của quân vương không đáng tin cậy, giống như
hoa trong gương trăng dưới nước mà thôi. Nếu như phi tần trong hậu cung
đặt Đế vương lên vị trí trên trời, yêu càng nhiều lún càng sâu, đến lúc
đó rơi cũng càng đau đớn.
Đào Uyển nghi nhìn thì có chút thông
minh, nhưng một khi nàng ta giống với những nữ nhân khác, là động tâm
với Hoàng thượng, như vậy nàng ta cách ngày thất sủng cũng không xa.
Nam nhân đều là tiện, càng là đồ vật dễ dàng chiếm được, bọn hắn sẽ càng không trân quý.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên Chu Uyển thấy dễ dàng hơn không ít, giờ phút này
Tần Phiên Phiên càng lợi dụng sự sủng ái của đế vương làm trời làm đất,
chờ đến thời điểm ngày sau đế vương phiền chán nàng ta, nhớ tới đủ loại
chuyện ngày xưa, sẽ cho rằng nàng ta không hề hiểu chuyện.
Đến lúc đó Đào Uyển nghi thịnh sủng chỉ sợ cũng phải kéo hơi tàn ở lãnh cung vượt qua quãng đời còn lại.
"Hoàng thượng đến thăm Đào Uyển nghi, vậy thần nữ sẽ không quấy rầy nữa. Thần
nữ biết xưa nay Đào Uyển nghi yêu thích gấp giấy, may mắn thần nữ cũng
thích những thứ này, đồng thời có chút thành tựu, mang một ít tới cho
ngài chơi thử, còn xin ngài không nên ghét bỏ thần nữ tay chân vụng về."
Nàng ta vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra vài hình gấp giấy tạo hình tinh
xảo, có đèn con thỏ nhỏ, còn có giày lão hổ, các loại thuyền nhỏ, nhìn
có chút tinh xảo khéo léo thật, có thể so sánh với hạc giấy lúc trước
Tần Phiên Phiên đưa cho Hoàng thượng.
Sau khi Chu Uyển đưa mấy
cái gấp giấy này, liền cung kính thi lễ một cái, chậm rãi lui ra ngoài,
không có chút ý tứ lưu luyến nào, ánh mắt cũng không dừng ở trên người
Hoàng thượng.
Tần Phiên Phiên nhìn chút giấy gấp được đặt ở trên ghế, nhẹ nhàng nhíu mày, vị Chu cô nương này thật đúng là chuẩn bị mà tới.
Một chuyến này của Chu Uyển tiết lộ ra rất nhiều tin tức, nàng ta biết Tần
Phiên Phiên đưa hạc giấy cho Hoàng thượng, hơn nữa còn mang theo những
thứ lặt vặt này bên người.
Nghĩ lại nếu như lần này không phải
Hoàng thượng vừa lúc đến đây thăm nàng, Chu cô nương cũng sẽ không để
lại mấy giấy gấp này, mượn cơ hôi này lộ mặt lại giẫm lên trên đầu nàng. Nếu là người có tâm, tất nhiên sẽ cho rằng lần chạm mặt này Chu Uyển
hoàn toàn đại thắng.
Nàng ta không chỉ không dùng thủ đoạn thấp
kém ở trước mặt câu dẫn, như vậy dễ dàng rơi vào khuôn sáo cũ, hơn nữa
còn lưu lại những giấy gấp này, để cho người ta coi trọng mấy phần, lưu
lại ấn tượng với người khác.
Để Hoàng thượng có ấn tượng với nàng ta, nàng ta cách long sàng lại gần thêm một bước.
"Vị Chu cô nương này ngược lại rất có ý tứ." Tần Phiên Phiên hững hờ nói một câu.
Tiêu Nghiêu dài mặt ra, ngược lại không có cao hứng như lúc vừa tới, hắn nhíu mày.
"Trương Hiển Năng, chuyện Đào Uyển nghi đưa hạc giấy cho trẫm, là ai lắm miệng
để lộ ra ngoài?" Cửu ngũ chí tôn không cao hứng ở điểm này, chuyện một
cái rắm ở Long Càn cung lớn một chút cũng có thể truyền đến tai Hoàng
Thái hậu, còn bị Chu cô nương lợi dụng, đây không phải là điềm tốt gì.
Trương Hiển Năng lập tức tiến lên, nhưng lại không biết trả lời như thế nào.
Suốt ngày cẩu Hoàng đế cứ mở hạc giấy ra lật qua lật lại rồi lại xếp như cũ, ngẫu nhiên còn ghi lại chút kí ức tốt đẹp vào ban đêm cùng tiểu yêu
tinh du ngoạn Vu sơn, những người có mắt đều biết được.
Huống hồ
Đào Uyển nghi được sủng ái, trên dưới hậu cung các chủ tử hỏi thăm nhiều chuyện cho nên hạc giấy bị truyền ra ngoài, chí ít hơn phân nửa chủ tử
trong cung đều học tập gấp giấy.
"Ngài yêu thích gấp giấy không
phải là bí mật gì, trong Ngự Thư phòng cũng mang theo hai con hạc giấy,
lần trước Đồng thượng thư đưa ra một phương án mà ngài không thích, còn
thuận tay cầm hạc giấy đánh hắn đó." Sau khi Trương Hiển Năng suy nghĩ
một lát, chọn lấy câu trả lời tương đối an toàn.
Muốn trách thì trách chính ngươi đi, ai bảo thời điểm ngươi tức giận, ném đồ vật trên tay đi, nhìn cũng không nhìn.
Kết quả một con hạc giấy nhẹ nhàng bị ném ra, cũng không có ném trên mặt
người ta, bầu không khi lập tức liền rất lúng túng, nếu không phải lúc
ấy ở đây là những lão thần đã gặp qua nhiều chuyện lớn, có lẽ đã muốn
cười ra tiếng.
"Được rồi, thu những đồ này lại đi, đừng lấy ra
chướng mắt." Tiêu Nghiêu giật lông mày, hắn luôn cảm thấy trong lúc vô
hình đã bị Trương Đại tổng quản oán giận, nhưng lại không nghĩ ra là ở
chỗ nào.
Rất nhanh liền có cung nhân thu giấy gấp này lại, Tần Phiên Phiên thấy hắn như thế, ngược lại tâm tình tốt hơn nhiều.
Chí ít Nhị cẩu tử vẫn không thích người lấy lòng, lúc trước nếu không phải
thời điểm gặp mặt nàng có mấy động tác lau sàn trấn trụ hắn, nói không
chừng cũng không phải dễ dàng liền tốt như bây giờ.
"Chu cô nương là phụng mệnh Hoàng Thái hậu tới thăm tần thiếp, ngài vứt lễ vật nàng
ấy tặng đi, tần thiếp lấy cái gì hồi lễ cho nàng ấy chứ?" Tần Phiên
Phiên ngược lại mang bộ mặt biểu lộ kinh ngạc.
Tiêu Nghiêu tức
giận nhìn nàng một cái: "Nàng giả vờ, tiếp tục giả vờ đi. Nàng ta cầm
giấy gấp tới đánh mặt nàng đó, trẫm tức giận thay nàng, vậy mà nàng còn
không cao hứng à?"
"Đương nhiên là tần thiếp cao hứng rồi, chỉ là tần thiếp sợ về sau thời điểm ngài cảm thấy nàng ta tốt, muốn trách tội tần thiếp lúc trước làm người xấu này." Tần Phiên Phiên lập tức lộ ra
khuôn mặt tươi cười.
Kết quả vẻ mặt này của nàng còn chưa tới,
Tiêu Nghiêu đã vươn tay ra, bóp chặt hai bên gương mặt của nàng, hơi
dùng lực nhẹ, miệng của nàng đã bị bóp đến chu lên, giống như lúc con
sóc lấp quả thông đầy miệng vậy.
"Cái miệng này của ái tần không
nói được lời nào tốt, vừa mở miệng nói toàn lời mê sảng, nàng cùng Hách
thái y nói mò gì đấy, nếu cái này truyền đi, trẫm và nàng cũng không rơi vào chỗ tốt. Nếu nàng còn muốn đi con đường hiền lương thục đức, sớm
nghỉ ngơi một chút chờ bị vắng vẻ đi, ngày khác ngôn quan liền muốn dâng tấu nàng là một gian phi hại nước, hồng nhan họa thủy, sớm ban thưởng
ba thước lụa trắng cảm tạ quân ân." Tiêu Nghiêu híp mắt, vừa nói vừa có
chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Tần Phiên Phiên đưa tay kéo tay hắn xuống, bất đắc dĩ là cửu ngũ chí tôn lại quyết tâm muốn nắm vuốt nàng.
Cuối cùng nàng không có cách nào, đành phải thuận thế đưa miệng hướng về phía trước, giống như hôn hắn.
Bạn đang đọc truyện Độc Sủng Thánh Tâm được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.