Chương 2: Sống Lại
Một tháng sau, tại Hải Châu.
Một tòa cung điện rộng lớn bí ẩn đầy khí thế sừng sững tọa lạc sâu trong những dãy núi lớn mịt mờ.
Tòa cung điện nguy nga tráng lệ này là nơi Hạ tộc dùng để thờ cúng
Nguyệt thần, được Tiêu Thiểu Giác gọi là Trung Ương thần điện. Ngày rằm, trên bầu trời treo lơ lửng một vầng trăng tròn vằng vặc, đây chính là
ngày mà Nguyệt lực phát ra mạnh mẽ nhất.
Lúc này, ở giữa Trung Ương thần điện, một pháp đàn rất lớn hình tròn
được dựng lên. Trong ngoài thần điện, mấy nghìn tế sư thuộc Hạ tộc đang
ra sức rầm rì cầu nguyện, những câu chú ngữ tối nghĩa hòa cùng với những lời cầu khẩn thành kính, dường như tạo thành một dòng nước lũ cuồn cuộn vang vọng ầm ầm trong Trung Ương thần điện.
Một nghi thức cực kỳ thần bí đang được cử hành.
Hạ tộc là chủng tộc thần bí nhất cũng là chủng tộc ưu tú nhất trên thế
giới này. Với lịch sử sáng lập lâu đời cùng nền văn minh huy hoàng rực
rỡ, họ từng gầy dựng được một đại đế quốc có diện tích lãnh thổ rộng lớn nhất đời này – Hạ quốc. Sau hơn ba trăm năm truyền thừa, cuối cùng
hoàng quyền Hạ quốc cũng suy tàn, ba thế lực lớn mạnh nhất trong triều
đình Hạ quốc thừa cơ nổi dậy, chia cắt lãnh thổ Hạ quốc, lập nên ba đại
đế quốc, chính là Đại Tề, Đại Chu, Đại Lương ngày nay.
Dân số Hạ tộc rất thưa thớt, nhưng mỗi một người Hạ tộc đều mang trong
mình tài trí cao tuyệt cùng dung mạo tuyệt mỹ. Tuy nhiên, đồng hành với
những ưu ái được trời ban đó, thọ mệnh cùng năng lực sinh sản của họ lại bị hạn chế.
Người Hạ tộc có tuổi thọ trung bình không quá ba mươi, cao nhất cũng
không quá bốn mươi, hơn nữa năng lực sinh sản của người Hạ tộc cực thấp, nữ nhân Hạ tộc rất khó thụ thai, vì vậy dân số Hạ tộc luôn bị hạn chế.
Sau nhiều năm phát triển, dân số Hạ tộc không những không tăng, ngược
lại càng ngày càng giảm.
Đây chính là một chủng tộc vừa được trời xanh sủng ái, vừa bị trời xanh nguyền rủa.
Người Hạ tộc thờ phụng Nguyệt thần, cho rằng Nguyệt thần là vị thần có
thực duy nhất trong vũ trụ này. Trong Hạ tộc, cứ một trăm người thì sẽ
có một tế sư. Theo truyền thuyết, tế sư có khả năng kết nối với Nguyệt
thần, mượn Nguyệt lực thi triển một vài bí thuật thần bí khó lường. Ngày hôm nay, tụ tập tại Trung Ương thần điện này, chính là toàn bộ tế sư
hiện có trong Hạ tộc.
Người đứng đầu trong nhóm các tế sư là một lão ông quắc thước mặc đạo
bào hai màu đỏ vàng, râu tóc bạc trắng, đôi mắt sáng ngời như ánh sao.
Người này họ Hạ tên Quang, được tôn xưng là Đại tế sư, thủ lĩnh của các
đế sư trong Hạ tộc.
Lúc này nghi thức đã được tiến hành hơn phân nửa, tất cả các tế sư đều
cảm thấy áp lực xung quanh tăng lên gấp bội. Đứng đằng sau Đại tế sư là
một thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, mặc áo bào màu xanh
đen, diện mạo mi thanh mục tú, cực kỳ tuấn mỹ.
Người này tên là Lâm Ngân Hà, cũng là người Hạ tộc, đồng thời cũng là tế sư. Hôm nay hắn xuất hiện trong nghi thức này là để bảo hộ cho sự an
toàn của Đại tế sư. Lâm Ngân Hà còn có một thân phận khác, chính là ngự
tiền thị vệ Đại Tề. Một tháng trước, Lục Thanh Lam xông thẳng vào đao
mất mạng, đao đó là của Lâm Ngân Hà.
Lòng bàn tay Lâm Ngân Hà ướt đẫm mồ hôi, không hề chớp mắt nhìn chăm chú vào tế đàn vĩ đại ngay trước mặt. Đại tế sư đã từng rất nhiều lần nhắc
về tầm quan trọng của nghi thức ngày hôm nay, thiếu chủ hao mất hai mươi năm tâm huyết, không tiếc khơi mào chiến tranh, đổi lấy mười vạn tàn
hồn mới có thể ngưng luyện thành một khối hồn bài, cũng chỉ vì mong muốn nghịch thiên cải mệnh, vì Hạ tộc mà cố gắng tranh thủ một cơ hội cuối
cùng.
Lời nói của Đại tế sư lại vang lên bên tai hắn.
“Trong lịch sử, Hạ quốc ta bị diệt vong ba lần, lại phục quốc ba lần.
Các bậc tiên hiền trí sĩ, hơn mười đại tâm huyết, hơn ba trăm năm truyền thừa, không thể để mất trong tay chúng ta. Nếu có thể khiến thiếu chủ
sống lại một đời, bằng kỳ tài ngút trời, lại thêm ký ức một đời, nhất
định có thể đoạt lại thiên hạ, phục hưng tộc chúng ta..."
“Di hồn trận này uy lực vô cùng, có thể khiến một người đã khuất quay
lại kiếp trước. Nhưng việc này là nghịch thiên, trái với ý trời, một khi trận này được phát động, mặc kệ có thành công hay không, hơn một nghìn
danh tế sư tiến hành trận này chắc chắn đều phải chết, hơn nữa còn bị
giam cầm trong hắc ám, không được vào luân hồi. Lúc trận này toàn lực
vận hành, lão phu cũng không thể phân thân làm chuyện gì khác nữa, đến
lúc đó Ngân Hà ngươi chỉ cần canh lúc nghiệp hỏa trên tế đàn cháy vượng
nhất, thả hồn bài vào đó là được."
Hạ tộc đã sử dụng hết toàn bộ năng lực của tộc mình, liều mạng đánh một
trận, chơi một ván cờ với mức tiền cược vô cùng lớn. Nếu di hồn trận
thất bại, Hạ tộc sẽ hoàn toàn bị xóa đi trong sử sách.
Bàn tay Lâm Ngân Hà đổ đầy mồ hôi, không nhịn được đưa tay sờ tấm bảng
gỗ trong ngực. Đó chỉ là một miếng gỗ đen như mực nhưng lại không tầm
thường chút nào, cảm giác lạnh lẽo truyền đến khiến trong lòng hắn bình
tĩnh hơn.
Lúc này, dưới sự hướng dẫn của Đại tế sư, tiếng rầm rì cầu nguyện lại
cao thêm tám độ. Đúng vào lúc đó, trên tế đàn bỗng nhiên bốc lên một
ngọn lửa yếu ớt màu trắng xanh. Tất cả mọi người, bao gồm cả Đại tế sư,
đều thở dài một hơi. Nghiệp hỏa đã được châm lên, nghi thức liền thành
công một nửa. Nhiều tính mạng tộc nhân như vậy, cuối cùng cũng không hy
sinh một cách vô ích.
Đại tế sư nhẹ nhàng ấn lên một cái nút dưới tế đàn, cùng với tiếng vang
“ầm ầm”, một cỗ quan tài bằng thủy tinh trong suốt chậm rãi nâng lên.
Trong quan tài là một nam nhân trẻ tuổi có dung nhan tuyệt lệ, hắn mặc
một bộ cẩm bào có màu xanh trong veo như bầu trời sau cơn mưa, tuy hai
mắt hắn đóng chặt, nhưng hàng mi đen dài rậm, tóc mai gọn ghẽ chỉnh tề,
vóc người cao to ưu mỹ, da càng trắng nõn lạ thường, cả người như một
pho tượng được điêu khắc nên từ bạch ngọc.
Hắn nằm an tường trong quan tài, không giống một người đã chết rất lâu mà cứ như vừa mới ngủ thiếp đi.
"Thiếu chủ!"
"Cửu điện hạ!"
Vô số người kêu lên.
Lâm Ngân Hà rơi nước mắt.
Người đang nằm trong quan tài kia, chính là tia hy vọng cuối cùng của Hạ tộc, là người đương thời cuối cùng của Hạ tộc mang trong mình huyết
mạch hoàng thất, Tiêu Thiểu Giác.
Tiêu Thiểu Giác, hoàng tử thứ chín của tiên đế, còn có một thân phận khác là thủ lĩnh Hạ tộc.
Hai năm trước, Lục Văn Đình mang binh vây đánh Nam Đô, Tiêu Thiểu Giác
châm lửa tự thiêu. Lúc Lục Văn Đình dẫn quân tiến vào Nam Đô, việc đầu
tiên hắn làm là phái người dập lửa, tìm thi thể của Tiêu Thiểu Giác,
nhưng sống không thấy người chết không thấy xác, sau này lại trở thành
một trong những lý do để Thành Khang đế xử tử hắn.
Có ai ngờ, hai năm sau, thi thể hắn lại xuất hiện ở đây, còn được bảo tồn hoàn hảo đến thế.
Trong cái nhìn soi mói đầy khiếp sợ của Lâm Ngân Hà, quan tài thủy tinh
chậm rãi tan ra, bốc hơi dưới nhiệt độ cực cao. Tiêu Thiểu Giác an tường nằm trong ngọn lửa, không chỉ huyết nhục mạnh khỏe không việc gì, mà
ngay cả xiêm y cũng không bị thiêu cháy.
Mắt thấy ngọn lửa trên tế đàn càng lúc càng cao, càng lúc càng vượng,
đôi tròng mắt của Đại tế sư cũng càng ngày càng sáng. Mà lúc này nghi
thức cũng đang đi tới thời điểm quan trọng nhất, một tế sư lại một tế sư bị di hồn trận ép khô tinh huyết, gục ngã xuống đất.
Thậm chí vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời dường như cũng bị lây nhiễm một tầng huyết sắc.
Lâm Ngân Hà nhìn cảnh tượng thảm liệt trước mắt, vành mắt như muốn nứt
ra, khẩn trương đến mức trái tim dường như cũng muốn nổ tung. Chỉ trong
một khắc đồng hồ ngắn ngủi, ngoại trừ Đại tế sư, tất cả các tế sư khác
đều đã ngã gục dưới đất.
Trên tế đàn, quan tài thủy tinh đã hóa thành tro tàn, nghiệp hỏa gần như đã đốt tới nóc thần điện, thi thể Tiêu Thiểu Giác được một luồng sức
mạnh thần bí nâng lên, chìm nổi trong hỏa diễm.
Đến lúc này, Đại tế sư cũng đã hao hết tinh lực, nỗ lực mở miệng nói: "Ngân Hà, mau, hồn bài!"
Lâm Ngân Hà như sực tỉnh lại từ một cơn mộng dài, lấy từ trong lòng ra
một khối bảng gỗ màu đen tuyền, dùng hết sức ném thẳng vào trong nghiệp
hỏa màu trắng xanh.
Hồn bài vừa tiếp xúc với nghiệp hỏa, nghiệp hỏa đột nhiên bùng lên dữ
dội, ngọn lửa cao thêm đến mấy trượng, nóc Trung Ương thần điện phút
chốc hóa thành hư vô như chưa từng tồn tại. Lâm Ngân Hà ngẩng đầu nhìn
vầng trăng trên bầu trời, sáng đến chói mắt, chợt thấy một quầng sáng
trút xuống như thác nước, liên thông với nghiệp hỏa. Tất cả mọi thứ bất
chợt yên tĩnh lại, thoáng chốc toàn bộ thế giới dường như đều ngừng lại
trong một lúc.
Đôi mắt Đại tế sư toát lên vẻ vui mừng: “Hơn mười năm tâm huyết, rốt cuộc cũng thành công!”
Đúng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện dị biến. Trong ngọn lửa bốc cao
hòa cùng với quầng sáng, một đôi mắt nữ nhân mơ hồ hiện ra. Đôi mắt ấy
đẹp đến cực hạn nhưng lại tràn ngập tuyệt vọng vô tận cùng hận ý khắc
cốt ghi xương, kẻ khác vừa nhìn vào sẽ sinh ra cảm giác như linh hồn bị
đoạt mất, hít thở không thông.
Đại tế sư nhìn cặp mắt kia, chợt phun ra một ngụm máu, ngã xuống đất, tuyệt vọng kêu lên: "Đó không phải là Cửu điện hạ..."
Lâm Ngân Hà mệt mỏi run rẩy ngồi dưới đất, chuẩn bị hai mươi năm, tính
mạng của ngàn vạn tộc nhân, lẽ nào đến cuối cùng, Nguyệt thần vẫn bỏ rơi Hạ tộc sao?
Hắn cũng không biết, ngày ấy hồn bài nằm trong ngực hắn, vì Lục Thanh
Lam giận dữ xông tới, máu tươi bắn ra đã dần dần nhuộm hết hồn bài của
Cửu hoàng tử...
***
Đại Tề, năm Gia Hòa thứ mười lăm. Trời đổ tuyết lớn.
Trong Thúy Phong uyển của chi thứ hai Trường Hưng hầu phủ, mọi người đều tất bật, ma ma nha đầu gã sai vặt người ra người vào, vô cùng bận rộn.
Tại chính phòng, lư hương bằng ngọc lưu ly khắc hình đầu thú vì đốt địa
long mà tỏa khói lượn lờ, nơi góc tường lại bày thêm hai chậu than,
trong phòng ấm áp như xuân.
Trương thái y ngồi trước giường Lục Thanh Lam, nhìn đứa bé như cẩm tú
bạch ngọc này, thần sắc nghiêm trọng. Hắn nâng tay thử độ nóng trên trán đứa bé gái một chút, cảm thấy kinh hãi.
Kỷ thị, mẫu thân của Lục Thanh Lam vội kêu lên: “Thái y, con bé còn cứu được không?” Giọng nói hơi run rẩy.
Gần đến cuối năm, lão thái thái Trương thị dẫn theo thứ nữ Lục Thanh Lam vào cung bái phỏng. Từ nhỏ đứa bé này đã hoạt bát nghịch ngợm, lúc thăm viếng hoàng hậu cùng chư vị phi tần xong xuôi, chuẩn bị xuất cung, bà
gặp lão phu nhân Định Quốc công phủ, vừa tiến lên chào hỏi, quay đầu lại thì bé con đã chạy đi đâu mất, không thấy bóng dáng.
Lão thái thái một đường tìm tới, vừa vặn thấy Cửu hoàng tử mặc mãng bào, hông đeo đai ngọc, bộ dạng tinh xảo xinh đẹp, đang dùng một tay đẩy
người vào trong ao.
Cơ thể Lục Thanh Lam vốn khá yếu, mùa đông nước ao lạnh lẽo như vậy, nào có chịu được? Chờ đến khi thị vệ tới vớt nàng lên, nàng đã mất hết nửa
cái mạng, lại mất thời gian đưa nàng từ trong cung về đến nhà, tiểu cô
nương càng thêm hấp hối. Cuối cùng, cũng là dưỡng mẫu Trinh phi của Cửu
hoàng tử thấu tình đạt lý, tức khắc phái Trương thái y trong cung đến
khám chữa bệnh.
Trương thái y cũng không sốt ruột trả lời, ông chăm chú bắt mạch, lại
nhìn đáy mắt, lưỡi... của bé con, cuối cùng mới cân nhắc từng câu từng
chữ, nói: “Lệnh thiên kim bị trúng phong tà, nay phong tà đã thâm nhập
sâu vào cơ thể, lại phát sốt quá cao... Trước tiên hạ quan kê một toa
thuốc, cho bé thử trước. Có thể qua được ải này hay không, còn phải xem
bé có gắng gượng qua được đêm nay hay không.”
Kỷ thị thấy nữ nhi về bị biến thành bộ dáng này, đã khóc đến mức sắp mù
cả hai mắt, lúc này nghe được lời Trương thái y nói, càng cảm thấy người mềm nhũn như mất hết sức lực, thần trí bị đoạt mất. May mà trượng phu
Lục Thần có năng lực gánh vác, còn có thể nỗ lực chống đỡ, sai người dựa theo toa của Trương thái y mà sắc thuốc. Đến khi mớm thuốc, Lục Thanh
Lam cắn chặt răng, hắn tự mình cạy mở khớp hàm nữ nhi ra, miễn cưỡng đổ
chén thuốc vào.
Sống hay chết, đành phải xem số trời!
Lục Thần tiễn Trương thái y đi, quay về nhìn lại, thấy thê tử Kỷ thị
đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nữ nhi, lệ như suối trào. Trưởng nữ Lục
Thanh Nhàn, trưởng tử Lục Văn Đình, tất cả đều ngồi vây quanh trước
giường, liên tục nâng tay gạt lệ. Cả gian phòng như bao phủ trong mây
đen mù sương, Lục Thần thấy mà tim như bị đao cắt. Trong ba đứa con, Lục Thanh Lam hoạt bát nghịch ngợm, thế nhưng cực kỳ thông minh, ông luôn
luôn hiểu rõ đứa con gái út này nhất. Nhớ tới con gái nhỏ béo tròn khả
ái tri kỷ của mình, ông buồn rầu nghĩ, chẳng lẽ mình nhất định không thể giữ được con bé sao?
Bạn đang đọc truyện Hoàng Gia Sủng Tức được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.