1
lọn tóc đen mượt bị cắt phăng không thương tiếc. Kris vẫn vô cùng thản nhiên,
đáy mắt ánh lên sự nhàm chán. Vương Bội rút súng ra, chĩa vào mắt Kris, khẽ
nhếch mép
- Đôi mắt của mày làm tao thật kinh tởm
Dứt lời, ả lên nòng và
tay chạm vào cò…
- Khoan
Vương Bội dừng lại, quay sang nhìn
-
Cha
Vương Nhân từ tốn bước vào
- Ta muốn hỏi cô ta vài chuyện. 1 mình
Ả
ta rút súng lại, mỉm cười đầy chết chóc với Kris: “Mày không sống qua tối nay
đâu”
Lão Vương Nhân ngồi xuống đối diện Kris, miệng hút điếu xì gà, từ tốn
nói
- Cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại biết những chuyện đó?
- Tôi sẽ rất
vui lòng trả lời nếu ông kể tôi nghe về vụ tai nạn đó
Kris cuối cùng cũng mở
miệng, nhưng âm điệu vô cùng lạnh lẽo. Vương Nhân trầm ngâm 1 lúc, rít 1 hơi rồi
nói với giọng đều đều
- 10 năm trước, có người thuê ta rượt theo chiếc xe
Benz đó. Đèo Hình Nhân lúc đó mưa rất to, đường núi vô cùng nguy hiểm, nhưng vì
khoản tiền công quá lớn, ta và đám đàn em đã bạt mạng đuổi theo, đến khúc ngoặc
thì chiếc xe đó bẻ lái kịp được vì đường trơn, lao thẳng xuống vực, chiếc xe của
ta cũng mất đà rơi theo, chỉ có ta sống sót. Sau đó ta đến đòi khoản tiền công,
rồi làm nên sự nghiệp
Vương Nhân kể với giọng bình thản, không hề hối hận hay
quan tâm đã gây ra cái chết cho những ai. Kris chăm chú lắng nghe, gương mặt vẫn
lạnh băng nhưng đôi mắt ánh lên sự căm hận
- Thật ra giờ ta cũng chẳng cần
biết cô là ai nữa, ta kể hết thế này xem ra cũng nhẹ bớt tội lỗi. Bây giờ, thì
cô hãy chết đi, đem theo câu chuyện của ta chôn vùi xuống mồ nhé
Lão cười
hiểm độc. Lôi khẩu súng trong túi áo ra, chĩa thẳng vào đầu Kris. Chợt, nó nhếch
môi khẽ cười
- Hàn Tiểu Phong, con gái của người phụ nữ ông hại chết – Bạch
Dĩ Thuần
Lão Vương Nhân chợt khựng lại, tay run run
- Bạch Dĩ..Dĩ
Thuần?
Lúc này lão mới nhìn kĩ khuôn mặt của Kris. Rất đẹp, và rất giống
người con gái đó
- Bà..bà ta không hề nói đó là Dĩ Thuần
Vương Nhân lắp
bắp nói
- Bà ta?
Biết mình lỡ lời, lão lập tức im bặt, mặt tái
xanh
<đoàng đoàng="" đoàng="">
1 loạt tiếng súng vang lên bên ngoài. 1
cuộc đấu súng. Phong đến rồi. Vương Nhân giật bắn người, lão lập tức lao đến,
kẹp tay vào cổ Kris và chĩa họng súng lên đầu nó
Cửa bị đạp tung một cách bạo
lực
Phong bước vào, theo sau là Khang
1 tia đau đớn thoáng hiện lên trong
đôi mắt sắc lạnh. Phong nắm chặt tay
- Chúng mày đừng đến gần, nếu không tao
bắn chết cô ta
Kris không hề tỏ ra hoảng sợ, bên phía Phong cũng không hề nao
núng, chỉ có Khang mặt hơi căng thẳng. Phong ra hiệu, lập tức Vương Bội bị lôi
ra
- Cha
Cô ta rướn người về phía lão kêu cứu. Vương Nhân hoảng loạn cực
độ, nhưng nhanh chóng lão lấy lại được bình tĩnh
- Trao đổi
Phong nhìn
xoáy vào lão, rồi lôi Vương Bội bước đến. Vương Nhân cũng thận trọng bước
lên
1m
Cả 2 cùng dừng lại
- Đếm đến 3 ta trao đổi
Vương Nhân nói,
giọng căng thẳng. Phong không đáp
- 1
- 2
- ..
- 3
<đoàng đoàng="">
Chưa kịp làm gì thì bên ngoài xông vào 1 nhóm khác. Là thuộc hạ của
Vương Nhân, lão cười đắc thắng. Nhóm Phong bắn trả, nhưng lực lượng quá chênh
lệch. Bọn kia cứ nhắm Phong bắn, cô tiểu thư Vương Bội kia đã được đám khác cứu
thoát. Tình hình vô cùng hỗn loạn
Không chần chừ, Vương Nhân nhanh chóng nhắm
thái dương của Kris mà bóp cò, lão không muốn đêm dài lắm
mộng..
Nhưng
Nhanh như cắt, Kris nắm lấy bàn tay cầm súng của lão, bẻ
ngoặc ra sau. Nó đã cởi được trói.
Vương Nhân đau đớn phải buông súng xuống.
Kris lập tức nhặt lấy, chĩa ngược họng súng vào lão
Lão lùi lại, hơi hoảng,
nhưng tuyệt nhiên không sợ hãi
- Bạch Dĩ Thuần, thiên thần trong sáng ấy ghét
nhất là giết người. Nếu biết con gái của mình là kẻ giết người, mà còn vì mình
mới trở nên như vậy, cô ấy nhất định sẽ rất đau lòng
- Im đi, ông không đủ tư
cách nói về bà ấy
- Hahaha, được. Vậy thì nói về cha của cô
Cha. Không biết bao lâu rồi Kris đã không còn khái niệm về từ “cha” kia. Tim
nó khẽ nhói lên
- Sao, không phải đến tên cha mình cô cũng quên rồi chứ?
- Câm đi
1 đứa
trẻ 6 tuổi nhưng phải chịu mất cả cha lẫn mẹ trong chưa đầy 10 ngày. Sau khi mẹ
nó mất. 1 tuần sau cha nó đã bỏ nhà đi. Cái đêm mưa bão đó, nó chưa bao giờ
quên, 10 năm nay những kí ức đó được chôn vùi sâu thẳm trong lòng, bây giờ lại
hiện lên rõ ràng
Bão. Mưa rất to. Toàn thành phố rơi vào cảnh cúp điện. 1 đứa bé ngồi thu lu
trong góc nhà, đôi mắt nâu sữa ướt nhem vì nước mắt, đôi bờ vai nhỏ bé run rẩy
theo từng tiếng sấm. Tiếng nấc to dần thành tiếng khóc, lẫn trong đó là tiếng
gọi yếu ớt. Sấm chớp. Dáng người bé nhỏ run lên, tiếng khóc càng to hơn, nhưng
đều bị tiếng gào thét của cơn bão ngoài kia nuốt sạch…
Sự cô độc, sợ hãi,
tuyệt vọng tràn ngập trong cô bé….
Giờ, trong mắt Kris chỉ có hận thù. Chính lão ta là người cướp đi tất cả,
cướp đi người mẹ hiền từ, cướp đi gia đình hạnh phúc của nó
- Cô..thật đáng
thương
Vương Nhân bật cười khỉnh bỉ nhìn Kris nói. Đôi mắt nó trong phút chốc
tối sầm lại, lên nòng súng, và..kéo cò
Vương Nhân gục xuống
nhưng chưa chết, lão nằm thở thoi thóp, máu hộc ra từ miệng, xem ra trước khi
được thần chết rước đi, lão sẽ phải trải qua đau đớn tột bật
Kris hơi kinh
ngạc. Nhìn đằng sau..
Phong từ từ hạ súng xuống, họng súng vẫn còn bốc
khói.
- Tại sao?
Kris nhíu mày, nói xen chút giận dữ
Phong bước đến,
nâng bàn tay cầm súng của nó lên, hôn nhẹ vào lòng bàn tay
- Không muốn bàn
tay này phải dính máu nữa
Kris chớp mắt nhìn Phong, rồi 2 tay khẽ ôm lấy
gương mặt hoàn mĩ của hắn, sau đó ôm chặt lấy hắn và……nhanh như cắt xoay người
180 độ
Ánh mắt đầy giận dữ, Vương Bội hạ súng xuống, cười hả
hê
Kris vẫn ôm chặt lấy Phong. 1 giọt nước mắt khẽ rơi
Vòng tay nới lỏng
dần
Kris ngã phịch xuống
Phong bàng hoàng
Nó nhìn hắn, khẽ mỉm cười,
rồi dần chìm vào vô thức…
Khang lao lại, liên tục gọi tên Kris
Phong giao
nó cho Khang. Đứng lên và quay sang nhìn Vương Bội
Khuôn mặt vẫn lạnh băng,
nhưng đôi mắt thật đáng sợ, chết chóc và đầy phẫn nộ
Vương Bội hơi run, lùi
người lại
Toàn bộ tay sai của ả ta đều đã bị bắn chết
- Một mạng đền một
mạng
Ả ta gằn giọng nói
- Không đủ
- Vậy…anh muốn..giết em?
- Giết
cô? Quá nhẹ nhàng
Phong nhếch mép cười, rồi ra lệnh cho tên đàn em
- 20
cái
Tên đàn em gật đầu hiểu ý, tiến đến chỗ Vương Bội tát ả 20 cái đầy đau
đớn
Có nợ thì phải trả. Quy luật tự nhiên
- Cạo
Vương Bội bị kẹp chặt,
trong phút chốc, đầu ả chẳng còn 1 cọng tóc. Ả không ngừng la hét, Phong tiến
lại gần, tay cầm khẩu súng. Miệng nở nụ cười ban ơn cuối
cùng
Phong đánh mạnh vào đầu ả bằng cán súng,
Vương Bội gục xuống, vết thương hoàn toàn không nghiêm trọng đến tính mạng,
nhưng dám cá là ả sẽ ước mình không bao giờ tỉnh lại nữa nếu 14 tiếng sau được
bác sĩ thông báo: “Mù vĩnh viễn” và tin tập đoàn Cheha đã phá sản…
Đó chính
là cái giá cô ta phải trả vì đụng đến Kris
….
Kris đã được đưa vào phòng cấp cứu
Khang và Lin liên tục đi qua đi lại,
chốc chốc lại nhìn vào. Phong chỉ ngồi im trên băng ghế chờ, nhưng đôi mắt hiện
lên nỗi hoang mang cực độ
Rất giống lần hắn bị thương, cũng ngay vị trí đó,
nhưng có điểm khác là, lần này, vết thương gây nguy hiểm đến tính mạng
Rất
nguy hiểm
…..
“Sư phụ, con làm được rồi, con đã bảo vệ được người đó.
Con…không hề hối tiếc, hoàn toàn không…”
đoàng>đoàng>