Chương 18: Rơi Xuống Nước.
“Lão gia, sao mặt mày ngài lại có vẻ ủ dột như vậy? Chẳng lẽ là lão gia không muốn nhìn thấy
Hàm Nhi sao? Vậy Hàm Nhi không cần gặp lão gia nữa là được.” Nhị di
nương chu chu cái miệng nhỏ nhắn cố làm ra vẻ oán giận nói, dáng vẻ
thanh thuần quyến rũ chẳng khác nào thiếu nữ mười sáu là mấy, nhưng đồng thời cũng không mất đi vẻ đặc biệt phong tình của thiếu phụ.
“Đừng nói bậy, nếu không phải ta muốn gặp nàng, thì cần gì phải vội vàng đến
đây chứ. Nếu như nàng không thích ta tới thì ta sẽ lập tức rời đi!” Tô
Duy đứng dậy làm bộ muốn rời đi nhưng bị nhị di nương kéo tay lại.
“Lão gia thật sự nỡ để Hàm Nhi một mình cô đơn ở trong phòng sao?” Nhị di
nương uất ức nói, trên mặt đều không giấu vẻ phong tình.
Lúc
này Tô Duy mới cười rồi ngồi xuống: “Đương nhiên ta không thể bỏ mặc Hàm Nhi một thân một mình rồi, hôm nay cũng chỉ là có chuyện không biết nên giải quyết như thế nào cho tốt nên có chút phiền trong lòng thôi. Không phải vì nàng đâu.”
“Lão gia có chuyện gì phiền lòng không
bằng nói ra cho cận thân nghe một chút, nói không chừng cận thân sẽ có
một ít chủ ý không tồi cho lão gia đấy. Mặc dù không thể giải quyết vấn
đề giúp lão gia, nhưng cùng chia sẻ với lão gia một chút cũng tốt.” Nhị
di nương quan tâm rót cho Tô Duy tách trà.
Nhận lấy tách trà trong tay nhị di nương nhắp một ngụm, Tô Duy thở dài: “Ai, chuyện này thật khó để giải quyết...!”
Nhị di nương cũng không nói tiếp nữa mà lẳng lặng chờ Tô Duy nói ra, tất cả nét mặt trên khuôn mặt của nàng đều toát lên vẻ dịu dàng, thân thiết.
“Hôm nay, thứ trưởng tử Triệu Thanh Nhiên của Triệu bá Hầu phủ lại đến phủ,
hắn hướng tới ta cầu hôn.” Tô Duy buông tách trà trong tay xuống nói ra
điều khiến mình phiền não nãy giờ.
“Hả?” Nhị di nương kinh
ngạc, cố làm ra vẻ nghe không hiểu câu chuyện mà hỏi lại: “Vậy Triệu
công tử là muốn cầu hôn với vị tiểu thư nào trong phủ ta?”
“Là Lạc Nhi.” Tô Duy cau mày trả lời.
Nhị di nương giả bộ như không biết nguyên nhân phiền não trong lòng Tô Duy
nói: “Thì ra là Lạc Nhi, không ngờ Lạc Nhi lại khiến cho người ta ưa
thích như vậy, có thể làm cho Triệu công tử phải tự mình đến cầu hôn.
Nếu lão gia có dự tính với mối hôn sự này thì đồng ý với hắn đi, còn nếu không muốn thì cự tuyệt hắn, chuyện này thì có gì là phiền lòng chứ?”
“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì nói làm gì, cả ngày nàng chỉ ở trong phủ thì
tất nhiên sẽ không biết sự lợi hại trong đó. Bây giờ triều đình vẫn chưa lập thái tử, người có hi vọng thừa kế ngôi vị hoàng đế nhất chính là
Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử, mà Triệu Thanh Nhiên là người của
phe Tam hoàng tử. Đến bây giờ ta vẫn đứng ở phía trung lập, không theo
phái nào trong số hai vị hoàng tử đó, lúc này Triệu Thanh Nhiên đến cầu
hôn, như vậy sợ là Tam hoàng tử muốn lôi kéo ta về phía mình.” Tô Duy
giải thích đơn giản mọi chuyện cho Nhị di nương nghe.
Nhị di
nương nghe vậy thì có hơi suy tư một lát rồi mở miệng nói: “Như thế thì
thật sự là có chút khó khăn rồi. Nhưng nếu là hai hoàng tử tranh nhau,
chúng ta ở phía trung lập cũng không phải là biện pháp tốt, nếu một
trong hai người đi lên ngôi vị hoàng đế, phía trung lập sẽ không thoát
khỏi hậu quả xấu. Thiếp có nghe nói mẹ đẻ của Tam hoàng tử rất được sủng ái, nhà phía mẹ đẻ cũng rất mạnh, ngược lại phía nhà ngoại Ngũ hoàng tử căn cơ yếu hơn, nếu lão gia còn chưa lựa chọn được vậy thì đứng về phía Tam hoàng tử là được rồi.”
“Vốn là ta cũng suy nghĩ như
vậy.” Chân mày của Tô Duy vẫn chau lại như cũ: “Nhưng suy tính đến nhà
ngoại của Lạc Nhi, quan hệ giữa phủ Tần quốc công và phía nhà Ninh quốc
công phủ bên mẹ đẻ của Tam hoàng tử không tốt, nếu ta đứng về phe của
Tam hoàng tử, vậy thì Lạc Nhi bị kẹp ở giữa sợ là không tốt lắm.” Tuy
ngoài miệng Tô Duy nói lo lắng cho Tô Khanh Lạc, kì thực là hắn lo lắng
cho chính mình hơn. Gần đây, quan hệ của Tô Khanh Lạc và phủ Tần quốc
công đã khôi phục lại, cho dù Tần quốc công phủ có oán mình không bảo vệ tốt Tần Trinh thì cũng vì Tô Khanh Lạc mà sẽ giúp bản thân hắn rất
nhiều. Nếu mình đứng về phe Tam hoàng tử, còn gả Tô Khanh Lạc cho Triệu
Thanh Nhiên thì sợ rằng Tần quốc công phủ sẽ hận mình thấu xương mất.
Nhị di nương thản nhiên cười: “Thiếp thấy lão gia ngày thường cơ mẫn hơn người, sao hôm nay lại hồ đồ như vậy?”
Tô Duy không hiểu nhìn Nhị di nương, Nhị di nương không nói mà hỏi ngược
lại: “Lão gia cảm thấy phủ Tần quốc công có thật sự yêu thương Lạc Nhi
không?”
Tô Duy gật đầu khẳng định, Nhị di nương lại nói tiếp: “Không biết lão gia có từng nghe qua câu này không, trong thiên hạ
không có địch nhân vĩnh viễn, cùng không có bằng hữu vĩnh viễn. Lời nói
tuy không xuôi tai nhưng bởi vì đại tỷ hồng nhan bạc mệnh mất sớm mà phủ Tần quốc công luôn có oán khí với Tô phủ, mặc dù bận tâm về Lạc Nhi nên vẫn đối với Tô phủ vẫn còn quan tâm. Nếu phủ Tần quốc công yêu thương
Lạc Nhi như thế, nếu Lạc Nhi gả cho Triệu công tử, há phủ Tần quốc công
có thể không giúp Triệu công tử sao?”
Thấy sắc mặt Tô Duy tốt hơn nhiều, Nhị di nương nói tiếp: “Còn nữa, dung mạo của Lạc Nhi bị phá hủy, về sau sợ là khó tìm được người tốt hơn để gả. Mà cận thân nghe
nói, Triệu Bá Hầu phủ không có con trai trưởng, hắn là thứ trưởng tử nổi trội nhất trong số những đứa con thứ khác, sau này sẽ kế thừa Hầu vị.
Lạc Nhi có thể gả cho một phu quân như thế, sợ là Tần quốc công phủ vui
mừng còn không kịp nữa là sao có thể làm khó Lạc Nhi chứ. Đến lúc đó có
phủ Tần quốc công trợ giúp, nhất định Triệu công tử có thể dễ dàng kế
thừa Hầu vị, khi đó không phải lão gia có thêm một người nữa để dựa vào
sao?” Tuy Nhị di nương biết Tô Duy lo lắng là Tần quốc công phủ sẽ trách tội Tô phủ nên cũng không có chọc phá, mà chỉ dựa theo suy nghĩ của Tô
Duy để nói chuyện thôi.
Sau khi nghe Nhị di nương nói vậy, Tô Duy cảm thấy tương lai mình thật rộng mở và tươi sáng nên cực kì mừng
rỡ: “Ta không ngờ Hàm Nhi lại thông tuệ như thế, lại có thể giúp cho vi
phu một đại ân nha.”
Nhị di nương nghe khen chỉ thẹn thùng
cười: “Hàm Nhi cũng chỉ là có chút ý kiến của đàn bà thôi, là vì lão gia nóng lòng cho ái nữ, nhất thời gấp gáp không suy nghĩ kĩ, nếu để sau
khi lão gia bình phục tâm tình thì chắc chắn hiểu đạo lý đó hơn cả Hàm
Nhi. Vấn đề hôm nay đã giải quyết tốt rồi, có phải lão gia sẽ không còn
phiền lòng nữa phải không?”
Tô Duy dịu dàng nhìn nhị di
nương, ông thấy nhị di nương thật sự là người thân thiết hiểu chuyện,
lại còn hiểu phong tình nữa, đó chính là một trong những nguyên nhân mà
hắn sủng yêu nhị di nương như thế. Một tay đặt sau lưng của nhị di
nương, một tay ôm lấy nhị di nương đi tới bên giường, đẩy nhị di
nương ngã xuống đè lên trên: “Vi phu đã giải quyết xong chuyện phiền
lòng rồi, bây giờ, vi phu phải hảo hảo giải quyết nàng cho tốt nữa!”
Nha hoàn trực đêm cực kì hiểu chuyện đã lặng lẽ tắt ánh nến ở trong phòng,
rồi đóng cửa, lưu lại không gian cho hai người thân thiết ân ái.
La trướng bên trong chẳng biết đã rũ xuống từ lúc nào, cả căn phòng tràn ngập không khí ấm áp.
“Muội muội, chúng ta cùng đến hậu hoa viên dạo một chút đi, hoa Thu Hải Đường đã nở rồi, cảnh thật là đẹp, rất thích hợp để khảy đàn ngắm hoa.” Tô
Khê Nguyệt đã tới Vi Lạc ngồi gần nửa canh giờ rồi, nói rất nhiều chuyện vô thưởng vô phạt không có ý nghĩa, đột nhiên lúc này lại chuyển sang
đề tài đánh đàn ngắm hoa.
“Hậu hoa viên bốn bề gió thổi hơi
lạnh, Lạc Nhi vừa mới khỏi bệnh, sợ là không thể chịu được gió.” Tô
Khanh Lạc uyển chuyển cự tuyệt, Tô Khê Nguyệt phí tâm tư kéo mình ra cửa như vậy nhất định là có tính toán gì đó rồi.
“Ngược lại hôm
nay không khí rất tốt, gió ở hậu hoa viên chắc hẳn cũng không quá lớn
đâu, cũng đã lâu rồi tỷ tỷ không được nghe muội muội đánh đàn rồi, chẳng lẽ là muội muội muốn giấu tài đánh đàn không muốn để tỷ tỷ thưởng thức
phải không?” Tô Khê Nguyệt giả bộ không vui nói đùa.
Tô Khanh Lạc thấy Tô Khê Nguyệt kiên nhẫn mời mình như vậy nên nghĩ không đi
cũng không tránh khỏi phiền phức, liền phân phó Thanh Du lấy đàn mang
tới: “Sao muội muội lại không muốn để tỷ tỷ nghe đàn chứ, do là tài đánh đàn của muội không tốt, chỉ sợ làm bẩn tai tỷ tỷ thôi.”
Xưa
nay Tô Khê Nguyệt biết Tô Khanh Lạc có tài văn chương, cầm kì thi họa
không gì không giỏi, nhưng là nàng vẫn rất không muốn thừa nhận có gì
hơn mình. Lúc này nghe vậy trong lòng càng không khỏi chê cười: ngày
thường lấy thứ này giễu cợt ta, có lẽ không tinh thật, có lẽ lo lắng đàn sẽ làm cho người khác cười rụng răng. Nhưng ngoài mặt vẫn là tự đắc:
“Sao muội muội lại nói như vậy, nếu tiếng đàn của muội có thể làm bẩn
tai của ta, chỉ sợ trên cõi đời này không có tiếng đàn nào là ta có thể
nghe được rồi.”
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía vườn hoa, bề ngoài trông có vẻ rất hòa thuận, vui vẻ.
Đi tới đình nhỏ trong hậu hoa viên, Thanh Du đặt đàn trên bàn đá trong
đình, Tô Khanh Lạc tiện tay sờ lên mấy sợi dây đàn: “Nếu tỷ tỷ đã muốn
nghe muội muội khảy đàn thì muội muội đành bêu xấu vậy.”
Tô Khê
Nguyệt gật đầu, tiếng đàn du dương chậm rãi từ những ngón tay của Tô
Khanh Lạc vang ra thật sự cũng không có xuất sắc như trong trí nhớ của
Tô Khê Nguyệt.
Tô Khê Nguyệt vẫn làm ra vẻ say mê thưởng thức
nhưng ánh mắt thì không ngừng nhìn ra bốn phía, thật giống như đang chờ
đợi ai đó.
Sau khi đàn xong một khúc, Tô Khanh Lạc thu tay lại
xấu hổ nói: “Lâu nay muội muội bị bệnh nên đã một thời gian dài không
chạm vào đàn, đã khiến tỷ tỷ chê cười rồi.”
Tô Khê Nguyệt vừa
liếc thấy bóng người đã đến trong dự liệu thì an tâm. Nghe được Tô Khanh Lạc nói vì bệnh nặng lâu không đánh đàn mà giờ đánh đàn không còn được
như trước, trong lòng thầm giễu cợt, đã đánh đàn không tốt còn lấy cớ,
nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Cho dù đã lâu muội muội chưa chạm vào cầm
cũng tốt hơn so với tỷ tỷ nhiều, như vậy xem ra tỷ tỷ phải chăm chỉ
luyện tập hơn nữa mới được. Mới vừa rồi muội muội nói không chịu được
gió máy, tỷ tỷ cũng đã nghe được tiếng đàn của muội muội, hoa cũng đã thưởng xong, vậy chúng ta liền trở về thôi.”
Tô Khanh Lạc
gật đầu đồng ý, sóng vai cùng Tô Khê Nguyệt đi về phía trước, Thanh Du
nhanh chóng ôm lấy cầm cũng cố gắng đi theo kịp, còn Lộ Nhi và Cẩn Nhi
thì đi sau cùng.
Vừa đi tới bờ hồ, đột nhiên Tô Khê Nguyệt “Ai
nha” một tiếng, lập tức bắt được cánh tay của Tô Khanh Lạc rồi lảo đảo
một chút, đẩy Tô Khanh Lạc ra phía bờ hồ, sau đó tựa như không có nắm
vững được tay Tô Khanh Lạc nên buông Tô Khanh Lạc ra, loạng choạng mấy
bước rồi mới dừng lại ngay bên mép bờ hồ. Tô Khanh Lạc mới vừa bị Tô Khê Nguyệt nắm tay đẩy một cái, lúc này mất đi khả năng chống đỡ chỉ có thể ngã vào trong hồ nước.
Mắt thấy Tô Khanh Lạc sẽ phải rơi vào
trong hồ nước, Mạc Phong ẩn trong bóng tối bắn ra hai viên đá nhỏ đánh
thẳng vào hai đầu gối Tô Khê Nguyệt, Tô Khê Nguyệt bất ngờ bị đau đớn,
không thể đứng vững được mà ngã trên mặt đất, vừa đúng chỗ Tô Khanh Lạc
đang trượt chân nên Tô Khanh Lạc ngã nằm trên người Tô Khê Nguyệt. Đợi
khi Triệu Thanh Nhiên đi đến thì thấy một màn như vậy.
Tô Khanh Lạc đã ngừng lại nhưng còn Tô Khê Nguyệt thì trượt thẳng vào trong hồ nước, “Bùm” một tiếng rơi vào trong hồ.
“Tỷ tỷ, người đâu mau tới, tỷ tỷ rơi xuống nước rồi!” Tô Khanh Lạc khẩn
trương hô thật to, nha hoàn và gã sai vặt gần đó vội vàng chạy đến.
“Triệu công tử, nhờ ngươi mau mau cứu tỷ tỷ lên đi!” Vừa quay đầu, Tô Khanh
Lạc đã thấy Triệu Thanh Nhiên đi đến, cũng không hỏi hắn vì sao lại xuất hiện ở đây, dù sao giờ phút này Tô Khanh Lạc có vẻ cực kì khẩn thiết
hoảng sợ và lo lắng.
Mới vừa rồi bị trượt ngã, trong khi đó chiếc khăn che mặt không cẩn thận nhấc lên một góc, đúng lúc bị Triệu Thanh
Nhiên nhìn thấy. Mặc dù Triệu Thanh Nhiên có nghe nói chuyện Tô Khanh
Lạc bị hủy dung, nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo kia thì vẫn không
khỏi cảm thấy kinh khủng. Đang lúc khó chịu vì muốn mình kết hôn với nữ
nhân xấu xí như vậy, lúc này nghe Tô Khanh Lạc nói như thế cũng không
suy nghĩ nhiều liền lập tức nhảy vào hồ nước cứu người lên.
Vì
Triệu Thanh Nhiên có chút công phu trong người, nên chỉ tung người nhảy
một cái đã tới giữa hồ bế Tô Khê Nguyệt lên. Tô Khê Nguyệt phun ra mấy
ngụm nước hồ vừa uống, nước bắn tung tóe lên khắp người Triệu Thanh
Nhiên.
“Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Lúc này Tô Khanh Lạc mới vội vã đi lên trước dùng khăn lau sạch sẽ nước trên mặt Tô Khê Nguyệt lo
lắng hỏi.
Chỉ một lát là Tô Khê Nguyệt đã khôi phục, lúc này đã
tỉnh táo hơn rất nhiều, nhìn sự quan tâm trong mắt Tô Khanh Lạc nên bộc
phát tức giận, hung tợn trợn mắt nhìn Tô Khanh Lạc: “Ta không sao.” Mình vốn lập kế hoạch đẩy Tô Khanh Lạc xuống nước, như vậy thì người được
cứu sẽ là Tô Khanh Lạc, Triệu Thanh Nhiên và Tô Khanh Lạc có đụng chạm
da thịt, như vậy thì không thể thoái thác hôn sự được. Nói không chừng
còn vì vậy mà Tô Khanh Lạc sẽ cực kì cảm kích Triệu Thanh Nhiên đã cứu
mình, từ đó sẽ ái mộ hắn. Mắt thấy Tô Khanh Lạc sẽ phải rơi xuống nước,
song lại xảy ra chuyện bực mình ngoài ý muốn này, không những Tô Khanh
Lạc không bị sao, ngược lại chính mình lại bị rơi vào trong hồ, chuyện
như vậy làm sao co thể không khiến Tô Khê Nguyệt nổi giận được.
Bạn đang đọc truyện Khuynh Thế Đích Nữ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.