Chương 17: Chương 8.1
Thiên Thanh điện
thực ra cũng không quá lớn nếu như so với những cung điện xung quanh thì chỉ ở mức trung bình, Tử Quyên đây là lần đầu đi ra khỏi nơi đó, mọi
thứ đối với nàng thật mới lạ. Nàng đã từng thấy thế giới này qua ký ức A Tử, nhưng bây giờ tận mắt trông thấy thì cảm giác rất khác.
Thiên Thanh điện của nàng nằm ở góc phía bắc của hoàng cung, cách Phượng Vũ
điện của hoàng hậu cũng khá xa, con đương để đi tới đó cũng chỉ có một,
phải đi ngang qua vườn bạch mai.
Hai người Tử Quyên, Cẩm Liên
cùng đi trên con đường rải đá , Tử Quyên bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn
khoác lên mình chiếc áo lông vũ lần trước Tô lão đưa nàng mà đi trước,
còn Cẩm Liên cúi đầu đi sau, vẻ mặt trầm tĩnh bình thản như chẳng có gì. Tử Quyên cũng phải thán phục bản lĩnh giấu cảm xúc của nàng ta.
Phía trước là vườn mai, Tử Quyên thả chậm cước bộ, lên tiếng : “Cẩm Liên”
Cẩm Liên cũng trả lời một cách máy móc : “Vâng thưa công chúa”
“Hoàng cung ba ngàn mỹ nhân, người người xinh như hoa, như mộng, nhưng mấy ai
được cảm thụ thánh sủng?” Tử Quyên vẫn bước chầm chậm, cảm nhận từng cơn gió đầu đông lướt qua làn da lạnh buốt, mùa này vẫn chưa có mai, nàng
cảm thấy có chút tiếc nuối, không được ngắm cảnh cả vườn bạch mai đua
nhau nở rộ.
Cẩm Liên trong thoáng chốc sững người lại, nàng đã lờ mờ đoán được dụng ý của Tử Quyên, nhưng liền gạt bỏ đi, ý tưởng đó quá
điên rồ!
“Thứ lỗi Cẩm Liên ngu dốt không hiểu ý công chúa” Cẩm Liên cúi người còn thấp hơn, cứ như muốn chúi cả thân mình xuống đất vậy.
Tử Quyên dừng bước, quay lại nhìn Cẩm Liên, thản nhiên nói: “Cẩm Liên,
ngươi muốn giả trang như thế nào là chuyện của ngươi, ngu ngốc cũng
được, hoạt bát hiền lành cũng được, ta không quan tâm, nhưng sự kiên
nhẫn của ta là có giới hạn, ngươi nên biết điều đó!”
Ánh mắt
nàng lạnh lẽo, nàng không tin tưởng cô ta cũng là có lí do, trong nguyên tác, Cẩm Liên chính là người xúi dại Tử Quyên bày những trò độc ác hãm
hại nữ chính, nhưng lúc nào cũng không thấy nàng ta chịu trận chung với
Tử Quyên, đến lúc Tử Quyên chết thì nàng ta còn quay mông bước đi, chẳng thèm trợ giúp gì cả. Vẻ ngoài ngoan hiền này chỉ là vỏ bọc của nàng ta, còn sâu trong đôi mắt ngây thơ kia là gì, nàng không biết, cũng không
muốn mạo hiểm mạng sống mình.
Cẩm Liên đến lúc này không còn giữ
nổi vẻ ngoan ngoãn vô hại nựa, tròng mắt nàng ta chứa đầy sự hoảng hốt,
đôi môi bị cắn đến chảy máu , khuôn mặt lúc xanh lúc đỏ, dáng vẻ rất dữ
tợn, chẳng còn nhận ra Cẩm Liên ngày nào nữa.
Tử Quyên chẳng thèm nhìn lâu nàng ta, tiếp tục đi thẳng.
Cẩm Liên không biết suy nghĩ gì, chần chờ một chút lại lớn tiếng gọi Tử
Quyên : “Công chúa!”. Nàng gọi rất lớn, cả vườn bạch mai lạnh lẽo không
một bóng người, bỗng vang lên âm thanh của nàng ta. Biết mình luống
cuống, Cẩm Liên vội che miệng lại. Nàng ta khẽ vuốt ngực xuống , rồi nhỏ giọng nói : “Ngài đã biết?” giọng nói mang vẻ ăn năn.
Biết gì?
Tử Quyên nghi hoặc , nhưng vẫn không nói gì, cứ chậm rãi tản bộ .
Tử Quyên không trả lời càng làm Cẩm Liên lo sợ, nàng vội đuổi theo phía
sau Tử Quyên. Bây giờ thì hoàn cảnh thay đổi, Cẩm Liên hiện tại đang ở
tình thế yếu hơn, nàng ta mặc dù khá thông minh nhưng vẫn không thể đọc
được cảm xúc Tử Quyên, hay nàng định làm gì.
Cẩm Liên cuối cùng
đánh bạo, quỳ sập gối xuống ngay giữa con đường sỏi đá, không cần hỏi nó đau đớn như thế nào, nàng ta vẫn không biểu hiện ra, chỉ cúi đầu nói :
“Công chúa, xin người niệm tình ta làm nô bộc của người bốn năm nay, xin người tha Cẩm Liên một con đường sống, ta nguyện làm trâu làm ngựa trả
nợ ơn đức của người.” Nói rồi nàng cũng oanh oanh liệt liệt dập đàu
xuống đất tạ tội với Tử Quyên.
Có lẽ nếu người bình thường thấy
nô tỳ của mình một lòng trung tâm như thế, hẳn là sẽ bỏ đi hàng rào
phòng bị, nhưng đó là người khác, còn Tử Quyên thì là một khái niệm hoán toàn khác, nàng chỉ chán ghét Cẩm Liên hơn thôi.
“Ngươi làm trò đủ chưa, không thấy chán sao? Tin ngươi? Tin ngươi như cái món cá hấp
ngươi cho ta ăn? Tin ngươi như lúc ta bị nội thương, ngươi đưa ta một ly trà phỏng lưỡi rồi chạy đi sao? Ta tin ngươi, tin như cái phép thuật
đang trói chặt linh hồn ngươi vậy.” Tử Quyên cười lạnh, nàng biết được
điều này do một lần cố gắng thử hấp thụ nguyên tố ma pháp, nàng thấy
được một nguyên tố màu xám hiện hữu trong thân thể Cẩm Liên, nhưng nó bị vây hãm trong một luồng ma pháp màu đỏ máu. Dù không hiểu rõ lắm về ma
pháp, nhưng nàng chắc chắn nó chính là khóa linh hồn.
Lời nói của nàng rất hiệu quả, nó làm Cẩm Liên lập tức dừng ngay hành động của
mình, ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào Tử Quyên, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên
từng tia máu, chứa đầy sự uất hận, không cam lòng, cái trán bị nàng ta
đụng đến chảy máu, một dòng máu tươi khẽ chảy xuống gương mặt trắng muốt tạo ra một nét gì đó rất diễm lệ, quỷ mị lạ thường. Đúng là người đẹp
thì làm gì cũng đẹp mà.
Đây chính là hiệu ứng Tử Quyên muốn, nàng nâng tay áo che một góc khuôn mặt mình, liếc nhìn Cẩm Liên, nói : “Ngươi hận?”
Cẩm Liên không trả lời.
“Muốn trả thù không?” Tử Quyên nhếch miệng cười, vân vê tay áo thêu những bông hoa màu hồng nho nhỏ li ti nhìn rất đáng yêu.
“Công chúa cứ đùa” Cẩm Liên trả lời với giọng giận dữ, cộc lốc.
“Ha ha, nếu muốn trả thù thì hãy dẹp bỏ cái giọng nói xấc láo của ngươi đi” Giọng nói bông đùa của Tử Quyên làm Cẩm Liên càng tức giận, ống tay áo
bị nàng ta vò thành một đống nhàu nát.
“....” Cẩm Liên không trả lời, nàng ta cần bình ổn chính mình.
“Nếu muốn trả thù ta thì phải nắm giữ quyền lực, mà vị trí đó ngươi biết
đấy....” Nàng vốn là một người hiền lành, chẳng ai chọc nàng thì nàng
cũng chẳng muốn hại ai, nhưng muốn đùa giỡn tâm kế thì nàng chẳng sợ ai
bao giờ.
“Làm sao...” Nàng ta hoảng hốt kêu lên. Cẩm Liên trợn
tròn mắt nhìn Tử Quyên, đây là lần đầu tiên nàng thấy một vị nữ nhi đi
tìm tiểu thiếp cho phụ thân mình đấy. Mặc dù hoàng hậu hiện tại không
phải là mẹ ruột công chúa, nhưng trước nay bà ta luôn để lại ấn tượng
tốt cho công chúa mà không hề làm lộ ra bất cứ âm mưu nào, hơn nữa chẳng phải hoàng hậu đang là chỗ dựa duy nhất cho công chúa sao? Lật đổ bà ta thì công chúa được lợi gì?
Trong mắt Cẩm Liên, Tử Quyên như một con quái vật đội lốt người, không chỉ âm mưu, thủ đoạn, còn cả sự tuyệt tình.
Cẩm Liên lắp bắp trả lời tiếp tục : “Ngài cũng biết, ta không thể, linh hồn ta...” nói xong nàng lén chạm vào trái tim mình.
“Quyền lực, ngươi không muốn sao? Ta cứ nghĩ nó là thứ ngươi luôn khao khát
chứ?” Tử Quyên cười khẩy, loại người thông minh như Cẩm Liên, nàng không tin rằng sẽ chấp nhận cúi người dưới chân người khác.
Lời nói
khiêu khích của nàng đã chạm đúng chỗ đau của Cẩm Liên. Đúng vậy, một
người như nàng, làm sao phải chịu kiếp làm kẻ hầu người hạ của người
khác chứ.
Nhưng Cẩm Liên vẫn là một người lí trí, nàng ta vội
giấu cảm xúc tham lam của mình, bình tĩnh nói : “Như đã nói, nô tì không thể thưa công chúa!”
“Nếu như ta có thể giúp ngươi thì sao?” Những câu hỏi của Tử Quyên luôn dồn dập , trực tiếp đánh vào điểm yếu của Cẩm Liên.
Nàng im lặng nhìn Cẩm Liên một chút, nàng không biết có nên đánh cuộc vào
canh bạc này không. Nếu không, thì nàng sẽ mãi là con cờ trong tay người khác.
“Hoàng thượng và hoàng hậu đang thưởng trà ở Thủy Tạ , nếu lúc đó ngươi có biểu hiện tốt, leo lên được giường của hắn, ngày mai ta sẽ giúp ngươi hóa giải cái phép thuật kia” Tử Quyên đưa ra giao dịch
với Cẩm Liên. Không phải nàng có phép thần thông quảng đại, tất cả là do A Tử đi trước thấy được về báo cho nàng, nàng cũng phải nghe nàng ta
chỉ trích một lúc rồi phải dụ dỗ đi gặp Hạ Viêm Hoành mới bảo được cái
hồn ma cứng đầu đó.
“Ta...” Cẩm Liên ngại ngùng đáp. Chẳng hiểu tại lúc này nàng ta có thể ngại ngùng gì?
“Suy nghĩ nhanh đi, cơ hội chỉ có một.” Dứt lời, Tử Quyên quay lưng đi mất, cũng chẳng thèm đi chậm lại đợi Cẩm Liên.
Cẩm Liên sau khi suy nghĩ xong thì chật vật đuổi theo Tử Quyên đã đi được
một đoạn xa. Vì nãy giờ cứ quỳ liên tục, nên chân nàng có hơi khập
khiễng một chút, cái trán bị trầy một ít, bộ dáng hoàn toàn thê thảm,
nhưng ánh mắt nàng ta chẳng hề có vẻ gì là đau đớn, ánh mắt trầm tĩnh
như hồ nước mùa thu.
Thấy Cẩm Liên đã quyết định, Tử Quyên cũng
nhẹ nhõm, nàng nói: “Hoàng thượng không thích một người quá ngu ngốc
nhưng càng ghét người quá thông minh, ngươi hãy cố đạt được vị thế càng
cao càng tốt, ta sẽ giúp ngươi”
Cẩm Liên cảm thấy lạ, nàng ta
hỏi lại : “Ta có thể sao? Sao ngươi biết? Mà tại sao ngươi lại giúp
ta?”. Đây chính là câu hỏi trong đầu nàng từ lúc đầu. Tại sao phải giúp
đỡ nàng, nếu như nàng bước lên vị trí cao cao tại thượng đó, chắc chắn
sẽ bóp chết Tử Quyên không cần phải hỏi, hoặc là trong quá trình nàng
phản bội công chúa, đẩy nàng vào cửa tử, đó không phải cũng là trả thù
sao?
Tử Quyên bình thản trả lời : “ Ta cứ nghĩ ngươi rất thông
minh cơ đấy, hóa ra là đánh giá cao ngươi rồi, để ta nhắc cho ngươi nhé: Đây là hậu cung! Là nơi ngươi chết thì ta sống, chẳng có ai là đồng
minh, cũng chẳng có ai là kẻ thù mãi mãi, bây giờ ta giúp ngươi vì ta có mục đích, thế thôi, ngươi không cần phải biết.”
Từng lời, từng
lời của nàng đập vào đầu Cẩm Liên, trước nay nàng ta luôn tự tin, luôn
cho rằng mình rất thông minh rồi, nhưng bây giờ, núi cao còn có núi cao
hơn, cao nhân đắc cao nhân trị, có lẽ trước nay nàng ta chỉ là ếch ngồi
đáy giếng, một con bài ngu ngốc của người khác thôi.
Hai người
thả cước bộ nhanh hơn môt chút đi xuyên qua vườn mai, hướng tới chỗ Thủy Tạ, mỗi người một tâm tình, cùng im lặng tiến lên.
Đi hết vườn mai
rẽ phải thì sẽ tới một hồ nước rộng lớn, Thủy Tạ chính là đình các nho
nhỏ giữa hồ nước, đi tới đó bằng con đường bắc ngang qua Thủy Tạ.
Tử Quyên cùng Cẩm Liên phía sau chỉ vừa mới bước tới từ xa đã bị hai vị cung nữ chặn lại.
“Công chúa xin hãy dừng bước, bên trong hoàng thượng và hoàng hậu đang nghỉ
ngơi ạ” Bọn họ rất quy củ làm lễ rồi mới thông báo với nàng.
“À, thế ta vào bái kiến phụ hoàng mẫu hậu một chút rồi đi a.” Tử Quyên bày ra gương mặt ngây thơ .
“Thưa công chúa, hoàng hậu đã có lệnh không cho phép người ngoài làm phiền.” Trông cô cung nữ có vẻ khó xử.
“Không sao, ngươi cứ đi vào thông báo với phụ hoàng là có tiểu Quyên tới bái
kiến người, chắc chắn phụ hoàng sẽ cho phép” nàng còn khuyến mãi thêm nụ cười toe toét ngây thơ.
Mấy ai có thể cưỡng lại nét ngây thơ của một tiểu loli chứ?
Vị cung nữ kia có vẻ chần chờ, nàng ta biết Tử Quyên được hoàng hậu nuôi
dưỡng, rất cưng chiều vị công chúa này, nhưng lệnh trên khó cãi, tính
khí của vị kia cũng không hề tốt chút nào.
Nàng ta đáp lại : “ Lệnh hoàng hậu khó cãi, hay là công chúa quay về hôm sau lại tới ạ?”
Nhưng Tử Quyên nào có dễ nói chuyện như thế, nàng mỉm cười nói : “Như thế này vậy, ngươi đưa ta đi vào, ta sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm, là do ta
nằng nặc đòi xông vào, được không?”
Công chúa đã nói như thế thì cung nữ kia cũng không còn gì để cãi lại, nàng đành dẫn người vào.
Bạn đang đọc truyện Làm Nữ Phụ Thật Khó được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.