Chương 29
Cảm thấy trên người của mình khá là nặng, Ying mở mắt dậy, thấy Sangue đang ở trên người mình, nầng quát:
- Ngươi đang làm gì vậy hả?
Nhìn trên tay của Sangue là một con dao găm, Ying hoảng hồn, hỏi:
- Nè, ngươi đang định làm gì vậy hả?
Ying không tự kiểm soát mình được, vì cái mạng của mình và cũng vì đảm bảo
cho mình không bị chết, thà giết lầm chứ không bỏ sót.
Đấm một cú về phía Sangue, Sangue bị đánh bay ra ngoài, nàng đứng dậy.
Lúc này nàng mới nhớ, nàng bất tử, thì lấy cái gì mà chết được?
Sangue lẩm bẩm trong miệng:
- Vẫn chưa đủ.
Ying không hề nghe rõ những gì Sangue nói, hỏi:
- Ngươi nói gì thế?
Sangue nhìn Ying, nói:
- Vẫn chưa đủ!
Lần này thì hơi bị lố mất rồi, âm nói của Sangue quá to, làm Ying phải bịt tai lại để giảm đi âm lượng.
- Vẫn chưa đủ cái gì?
Sangue nhìn Ying, đôi mắt mọng nước, lên tiếng:
- Vẫn chua đủ để ta chết đi.
Ying đơ người, hỏi:
- Đang sống bình thường, sao ngươi lại đòi chết?
Sangue nhìn nàng, ôm lấy nàng lại, trả lời:
- Ta không thể chết được, ta đã từng thử rát nhiều cách ròi, vẫn không
thể chết được, ngươi giết được ta chỉ có cha của ta, nhưng ông ấy không
giết ta.
Ying cố đẩy Sangue ra nhưng vẫn không có đẩy được, tức điên lên quát:
- Ngươi thả ta ra, muốn chết có rất nhiều cách đấy mà? Mà vì sao ngươi lại muốn chết chứ?
Sangue vẫn cứ ôm lấy Ying, thì thầm:
- Ta thả ra, ngươi sẽ không bỏ chạy chứ?
Ying lắc đầu:
- Không, chỉ cần ngươi thả ta ra và trả lời câu hỏi của ta.
Sangue gật đầu, buông Ying ra, trả lời nàng:
- Ta đã thử hết rồi, đâm cọc vào tim, móc tim, bị lửa thiêu đốt, uống
thuốc độc,... rất nhiều thứ ta đều đã thử qua, nhưng không thể làm ta
chết được.
- Ta đã sống rất nhiều năm rồi, ta sống lâu đến nổi
chẳng nhớ rõ mình sống bao nhiêu năm rồi, nhiều lần thử chết đi, ta đều
ngủ một giấc rất lâu, rồi tỉnh dậy, thấy mình vẫn chưa chết, ta muốn
được chết đi.
- Ying, xin ngươi đấy, cha ta muốn giết ngươi hẳng
là phải có nguyên nhân, hẳng là ngươi phải rất mạnh, nên ngươi hãy giết
ta đi...
- Dừng lại dừng lại dừng lại!!!
Ying nói liên tục ba tiếng "dừng lại", nàng nhìn Sangue, nói:
- Nói thật với ngươi, ta muốn chết, nhưng vẫn không chết được đây này. Ta còn chưa chết được, thì huống chi là lo cho ngươi chết!
Sangue nhìn Ying, ngây thơ hỏi:
- Ngươi cũng giống ta, đều không thể chết?
Ying gật đầu.
Sangue cầm lấy con dao găm, ném về phía Ying, con dao bị ném tới tốc độ quá
nhanh, Ying chẳng thể nào tránh kịp, mà nàng cũng chẳng có ý định tránh
đi.
Con dao đâm xuyên qua tim của Ying, Ying cầm lấy con dao rút ra, vết thương lành lại, Ying vào đó, nói:
- Thấy chưa, ta còn chưa lo xong, làm sao có thể lo cho ngươi!
Sangue nhìn vào vết thương lành ngay tíc tắc, hắn suy sụp, than:
- Không thể nào, không thẻ nào, ai đó có thể giết được ta đây? Ai đó hãy giết chết ta đi, làm ơn giết ta đi...
- Ngươi nói cứ như là đang nguyền rủa không bằng ấy!
Lời nói của Ying cắt đứt lời nói của Sangue, Sangue nhìn nàng, Ying nhớ tới một chuyện, lên tiếng:
- Ngươi vẫn chưa trả lời ta, tại sao ngươi lại muốn chết?
Sangue u ám, đáp lại:
- Vì ta không thể chết... và vì cái thế giới này, vì ta đi đâu, cũng là
chết chóc, bất kỳ nơi nào ta đi đến cũng đều như nhau hết cả.
-
Tuy có hạnh phúc, nhưng lại không diễn ra lâu, không ó mãi mãi, nó chỉ
tồn tại trong một hoảng khắc rồi mất đi, đến đâu ta cũng nhìn thấy "đau
thương".
Quả thật, Sangue không chỉ giống Ying, mà cả về nhận
thức thế giới cũng đều như Ying, dù đi đến đâu, dù nhìn thấy gì, cũng
chỉ toàn là đau thương và đau khổ.
- Ngươi chỉ có buồn chán thôi sao, ngày nào cũng vậy sao?
Sangue gật đầu.
Ying thoáng nghĩ một chút, kéo lấy Sangue đi.
- Hôm nay, ta sẽ làm ngươi vui vẻ, nên ngươi không được chết, nếu ngươi chết thì còn ai sẽ giết ta!
Theo như trong ký ức của Ying, có một nơi mà Ying quá khứ từng đến, nơi đó,
tất cả đều chỉ là trò chơi, một khu vui chơi chính hiệu.
Đến đó, bọn họ trao đổi không phải bằng tiền mà bằng đá quý, thường là kim cương.
Chính vì trao đổi bằng kim cương nên Ying, có phần hơi lo lắng, nhưng khi
đến, thì lại không hiểu tại sao bọn họ lại cho nàng đi vào, không cần
vé, muốn chơi cái gì cũng được, và nàng được đối sử còn tốt hơn cả khách quý.
Ying dẫn Sangue đi chơi khắp nơi, hai ngươi vui vẻ chơi
đùa, lầm đầu tiên Sangue có cảm giác mình cười vì hạnh phúc, chứ không
phải là cười giả tạo để che mắt người, bên cjanh Sangue, Ying cũng vậy.
Hai người đi lên trời, chơi khu vui chơi ở trên trời, lại tiếp tục đến
thiên đường đồ ngọt chơi đùa, ở đây tất cả đều được làm bằng đồ ngọt,
lấy pudding, thạch trái cây làm đồ núng nhảy, con sông làm từ nước hoa
quả và sữa tươi nhiều mùi.
Có cả thế giới dưới lòng đất, rồi có
những khu vực chơi bình thường, như tàu lượn, trượt nước, tắm hồ hay tắm biển, lặn... không có gì m,à ở nơi này không có cả.
Và cái thế giới này cũng đúng như tên gọi của nó thế giới Vui Chơi.
Về đến đêm.
Ying và Sangue được đưa đến một khu vực ở sau núi, nơi đó hai ngươi được tắm suối nước nóng, và được mát xa.
Và đương nhiên là mỗi người một phòng.
Ying cảm thấy hơi lạ, Sangue thì được một thiếu nữ mát xa, còn nàng thì bị một bà lão mát xa.
Khi nàng nằm xuống để bà ta mát xa, thì Ying lại chẳng thấy bà ta giống một bà lão chút nào, mà cứ như một thiếu nữ với bàng tay thong thả, mịn
màng đang mát xa cho nàng.
- Chủ nhân, mừng ngài quay về, Eflend!
Ying giật thót, lên tiếng:
- Xin lỗi, tôi không phải!
Bà lão lắc đầu, lên tiếng:
- Eflend là tên thật của thế giới này, do chính người đặt ra, cả thế giới này là do ngươi mua lại. Người đã chết đi, ký ức cũng bị phong ấn nên
không nhớ. Dù người có quên, có xa lánh, thì chúng tôi vẫn luôn là người của người, dù là 100 năm hay 100 vạn năm đi nữa, vẫn luôn như vậy.
Ying có một phàn ký ức của nơi này, nhưng khi xưa chính nàng đã bỏ rơi nơi
này, nàng không muốn mọi người bị ràng buộc bởi nàng nên nàng đã bỏ đi.
- Cảm ơn bà Eto.
Hình ảnh của một bà lão chỉ là dùng để che mắt, hình ảnh thật của bà ta là
một nàng Efl xinh đẹp, với mái tóc vàng và đôi mắt xanh ngọc bích.
Ying cảm thấy thỏa mái, vui vẻ đi tìm Sangue, trên đường đi hỏi thăm vài người để đến được chỗ của Sangue.
Đến phòng của Sangue, Ying vào trong đó, hỏi:
- Ngươi thấy sao?
Sangue cười vui vẻ, đáp:
- Lần đầu tiên ta được vui vẻ thật sự như ngày hơm nay, sống hơn cả 100 vạn, cũng có được một ngày trong số đó.
Ying cười nhạt, lấy một cái ly, rót rượu, cả hai người đều cùng ngắm nhìn bầu trời đêm.
Bạn đang đọc truyện Độc Sư Đa Nghề được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.