Chương 1: Phản Bội
Trong phòng tổng thống ở tầng cao nhất của khách sạn xa hoa hải cảng...
"Vì cái gì!" Lăng Kỳ Tuyết cuộn tròn trên mặt đất, dùng tay cố sức che
miệng vết thương lại, muốn ngăn máu tươi đang trào ra, nhưng ngón tay
mảnh khảnh lại không thể ngăn được chất lỏng màu đỏ kia đang chảy đầy ra ngoài.
Tim, đau đến tận cùng!
Cố gắng nâng mắt, chất vấn người đàn ông đang đứng ở trước mặt nhìn xuống.
Đây là người chồng cô vừa mới lĩnh chứng kết hôn, là người đàn ông cô đã
quen mười năm, lại là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô!
"Tuyết
nhi, đừng trách anh! Anh thật sự không muốn cứ sống lang bạc kì hồ* như
vậy, anh chỉ muốn có một người vợ dịu dàng chứ không phải một người phụ
nữ mạnh mẽ, anh muốn có tài sản thực sự thuộc về mình, chứ không phải ăn của em dùng của em!" Vẻ mặt Mục Tề phức tạp, từ nhỏ hắn đã khao khát
tài phú không đếm xuể kia của công ty y dược Lăng thị, lúc mười tuổi đã
bắt đầu lên kế hoạch, tình cờ gặp Lăng Kỳ Tuyết, theo đuổi Lăng Kỳ
Tuyết, năm mười lăm tuổi đã bắt đầu yêu đương, yêu đương dài dài đến hơn mười năm bọn họ mới lĩnh chứng kết hôn, vừa lĩnh chứng, hắn lập tức dỗ
cô đến cái khách sạn hải cảng hẻo lánh này, làm bước cuối cùng của kế
hoạch, giết Lăng Kỳ Tuyết, kế thừa tài sản của cô.
(*)lang bạc kì hồ = đầu đường xó chợ
Không thể không nói, tâm cơ đủ thâm trầm!
Không phải hắn không muốn nhanh chóng lấy được tài sản, nhưng Lăng Kỳ Tuyết
quá mạnh mẽ, quá cẩn thận, bọn họ yêu nhau mười năm, cũng chỉ có quan hệ nắm tay thuần khiết.
Mà hôm nay, ngày kết hôn, thừa dịp Lăng Kỳ Tuyết lơ là, Mục Tề quyết tâm đâm cô một đao.Trên dao có độc, độc tố có thể nhanh chóng làm thần kinh Lăng Kỳ Tuyết mất
cảm giác, khiến cô không thể nhúc nhích, không thể dùng bản lĩnh để giết hắn.
Mắt thấy kế hoạch đã sắp thành công, làm sao hắn không vui
vẻ đây, tay cầm dao cũng đã bắt đầu run rẩy, Mục Tề lui ra phía sau hai
bước, giống như cầu xin Lăng Kỳ Tuyết tha thứ, cũng như đang an ủi chính mình, thì thào tự nói.
Đừng trách hắn ta? Mệt cho hắn ta còn nói được câu đó! Cô tin tưởng hắn như vậy! Mặt Lăng Kỳ Tuyết hiện lên vẻ bi thương, mười mấy năm qua, cô tin tưởng nhầm người!
Hắn ta ở bên
cạnh cô mười năm, từ trước đến giờ cô không thiếu hắn cái gì, lái xe
hàng hiệu, mặc hàng hiệu, có cuộc sống thổ hào mà biết bao nhiêu người
tha thiết ước mơ, thế mà lại không biết thỏa mãn, thật sự là nhân tâm
không đủ cho rắn nuốt!
Phản bội là phản bội, nói nhiều lý do như vậy làm gì!
Lẽ ra cô có thuốc giải loại độc này, nhưng hôm nay mặc áo cưới nên cô đưa
bọc nhỏ đựng thuốc giải độc cho trợ lý, không để bên người.
Cô chỉ có thể hận lòng dạ người đàn ông này thâm độc, mà bản thân cô vẫn chưa cẩn thận!
"Chị gái gia chủ thân ái, nếu chị giao《ngàn phương cổ y》cho em, em có thể
tha cho chị một mạng!" Cửa phòng tổng thống đột nhiên bị mở ra, người
tiến vào là một cô gái mặc váy dây vàng nhạt, trang điểm dày cộm, môi
được tô đỏ như mông khỉ, liên tục phát ra tiếng cổ quái.
Gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn kia chính là em họ Lăng Kì Liên của cô!
Trước đó đã hay tin Mục Tề và Lăng Kỳ Liên cấu kết với nhau nhưng cô không tin.
Từ nhỏ cô đã biết Mục Tề, còn Lăng Kỳ Liên lại là một trong số cực ít người ủng hộ cô làm gia chủ tương lai, cô tin bọn họ.
Nhưng hôm nay hai người này cùng xuất hiện, một kẻ muốn bảo vật 《ngàn phương
cổ y》truyền cho đời sau của gia tộc bọn họ, một kẻ thì muốn một người vợ dịu dàng, đó không phải là chứng minh tốt nhất rồi sao, chứng minh bọn
họ thông đồng với nhau.
Một bên là người đàn ông đã quen mười năm, một bên là em họ mình tín nhiệm nhất, thật đúng là tra nam và tiện nữ!
"Muốn 《ngàn phương cổ y 》?" Lăng Kỳ Tuyết cười lạnh, ngón tay giật giật, hiện ra một châm độc gần hai mili giống như lông tơ, đây là châm độc tùy
thân cô giấu trong móng tay, chưa phóng ra lần nào.
Đã đến đây rồi, không thể đi tiếp nữa, nếu tôi không thể sống, thì các người chôn cùng đi!
"Cô tới đây một chút, tôi sẽ nói cho cô biết nó được cất ở chỗ nào." Lăng
Kỳ Tuyết suy yếu động động môi, máu bị rút cạn, độc tố ăn mòn, khiến cho thân thể của cô đã cực kì hư nhược rồi.
Lăng Kỳ Liên tin là thật, "Thật sao!"
Ở góc độ Lăng Kỳ Tuyết không nhìn được, vẻ âm độc xuất hiện trong mắt
Lăng Kỳ Liên, đợi đến khi lấy được 《ngàn phương cổ y 》rồi giết Lăng Kỳ
Tuyết cũng không muộn.
Lăng Kỳ Liên cười âm hiểm đi đến chỗ Lăng Kỳ Tuyết.
"Ở đây..." Lăng Kỳ Tuyết cố ý nói rất nhỏ, tay cũng rút châm độc ra.
Lăng Kỳ Tuyết mất máu quá nhiều còn bị trúng độc nên không có sức lực, Lăng
Kỳ Liên lớn mật yên tâm đưa lỗ tai đến, "Chị gái, chị nói lớn lên, chắc
chắn em sẽ cho chị một con đường sống."
"Ở... Địa ngục!" Sau khi dùng hết sức lực cuối cùng, tơ độc trong tay Lăng Kỳ Tuyết đâm vào cánh tay Lăng Kỳ Liên.
Đây là độc dược mới nhất mà cô nghiên cứu ra, độc tính mãnh liệt, hiệu quả tức thời.
Cánh tay Lăng Kỳ Liên lập tức xuất hiện một cái châm như điểm đen, sau đó
bàn tay nhanh chóng phình lên, nổi hắc ban, hắc ban lan tràn ra toàn
thân với tốc độ mắt thường có thể thấy được, không tới một phút đồng hồ
cô ta đã giống như người vừa vào mỏ than, cả người biến thành màu đen ảm đạm.
"A!" Lăng Kỳ Liên không cam lòng, thất khiếu* phun ra mấy tia máu màu đen, ngã xuống đất bỏ mình, còn chưa phản ứng gì đã chết.
(*)thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng)
Thấy thế, vẻ mặt Mục Tề không phải tái đi mà mang vẻ phức tạp, sau đó phản
ứng cực nhanh, thần sắc kích động, dao trong tay đâm mạnh vào ngực Lăng
Kỳ Tuyết, rút ra, lại đâm.
Không biết đã đâm xuống bao nhiêu lần, chỉ thấy chất lỏng nóng bỏng đang liên tục tràn ra từ trên ngực Lăng Kỳ Tuyết, nhuộm đen áo cưới trắng tinh trước ngực cô, mảng lớn màu đen
kia, chói mắt lại diễm lệ, giống như hoa Mạn Đà La đen nở rộ vùng địa
cực, quyến rũ xinh đẹp đến cực hạn, lại tản mát ra hương thơm hấp dẫn
trí mạng.
Khi xác định ngực cô đã huyết nhục mơ hồ, trái tim bị
hủy, hơi thở của Mục Tề như bị rút mất, vẫn còn đang sợ hãi Lăng Kỳ
Tuyết sẽ đột nhiên bật dậy lấy mạng hắn, lui lại mấy bước mới ngã ngồi
xuống đất, lòng còn sợ hãi.
Lăng Kỳ Tuyết thật đáng sợ, chỉ cần
cô ta còn sống thì hắn còn xui xẻo, hắn tự an ủi bản thân, không phải do mình thủ đoạn độc ác, mà là Lăng Kỳ Tuyết quá đáng sợ, hắn mới không
thể không hạ độc thủ.
Chuyện cười!
Lăng Kỳ Tuyết dùng hết sức lực cuối cùng cong cong khóe môi, hiện lên nụ cười trào phúng.
Mục Tề cho rằng chỉ như thế đã có thể lấy được tài sản của cô sao!
Từ nhỏ cô đã mất cha mẹ, lấy được vị trí gia chủ giữa vô số thanh niên ở
đại gia tộc nhà họ Lăng này thì làm sao có thể là loại người dễ dãi!
Tài sản không đếm xuể của Lăng thị không phải là sản nghiệp truyền thống
của nhà họ Lăng, đó là tài sản khi cha mẹ cô còn sống đã để lại cho cô,
sao cô lại không có biện pháp dự phòng chứ!
Từ ngày sinh nhật lúc cô mười tám tuổi, đã mời công chứng viên nổi tiếng nhất toàn cầu đến,
để luật sư viết di chúc: Mặc kệ nguyên nhân chết đi của cô là gì, tất cả tài sản Lăng thị trên danh nghĩa của cô đều quyên cho từ nhiện.
Dù cô có chết, có lĩnh chứng với Mục Tề, hắn ta cũng không nhận được một cắc!
Chỉ là cô không cam lòng, không thể kéo Mục Tề cùng xuống Địa ngục trước khi chết!
Dần dần khi máu chảy ra hết, gương mặt vốn trắng trẻo hồng hào của cô trở
nên trắng xanh, vì mất máu quá nhiều nên cô không thể cười lạnh trào
phúng, khi khóe miệng hạ xuống, trên khuôn mặt trắng bạch như giấy của
cô lướt qua vẻ thê lương không cam lòng.
Cô có thể cảm nhận được
sinh mệnh đang từ từ xói mòn, ý thức lại như mơ hồ bọc lấy linh hồn của
cô, một nơi như đường hầm thời không đang liên tục xoay tròn rồi xoay
tròn, bên kia đường hầm, cha mẹ đang vẫy tay với cô...
Đây là lối lên Thiên đường sao?
Bạn đang đọc truyện Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.