Chương 56: Kết Thúc 3
"Tiểu Thủy, tới đây,
đàn lại bản【Chu Nho Luân Vũ】(Người lùn nhảy múa) mà hôm qua chú đã dạy
cháu xem." Nguyễn Tây nói với Thiên Thảo.
Mặc dù thay đổi tên bất thình lình, nhưng dù sao cái tên mình thích cũng được kêu trong một thời gian rất dài, vì vậy, cái tên Tiểu Thủy này
Nguyễn Tây chỉ kêu hai lần là cô phản ứng kịp.
Từ từ di chuyển đến bên cạnh Nguyễn Tây, ánh mắt vẫn nhịn không được mà
nhìn ông mấy lần, bởi vì ông thay đổi rất lớn, ngày trước, ông thích mặc bộ Tây trang chỉnh tề hoặc là Tuxedo (vest đuôi én), nhưng bây giờ lại
mặc một bộ trang phục thoải mái, chất liệu cotton, thoạt nhìn rất thư
thái.
"Nhìn cái gì hả?" Nguyễn Tây hỏi cô.
"A, thất thần." Thiên Thảo le lưỡi một cái, cùng Nguyễn Tây ngồi song
song trước dương cầm, thầm nghĩ bây giờ Nguyễn Tây đã kết hôn hay chưa,
những người sống thế nào, hiện giờ đã là năm nào rồi? . . . . . .
Khoảng trống khiếm thiếu trong lòng vẫn không thấy được điểm cuối, đó là nơi chứa Nghiêm Húc ngày trước, không thể tưởng tượng nổi là cô lại trở về, nhưng anh cũng không ở đây đã nhiều năm. . . . . .
Đầu ngón tay đặt trên phím Piano, ngón tay của Tiểu Thủy và cô rất giống nhau, rất đẹp, rất thích hợp với đàn dương cầm hay chơi các loại nhạc
cụ.
【Chu Nho Luân Vũ】sao? Thiên Thảo từ từ đàn lên những giai điệu trong trí nhớ, ‘dù hèn mọn đi nữa thì người đó cũng có niềm vui của anh ta, Chu
Nho cũng có thể vui vẻ luân vũ’, ngón tay của Thiên Thảo linh hoạt trên
phím đàn, tiếng nhạc du dương từ những ngón tay linh hoạt nhẹ nhàng vang lên, bài hát này gợi lên không ít hồi ức trong cô.
Đã từng là Cửu Thiên Thảo, dù cho nhỏ bé, không có nghị lực chống trả
như người lùn, nhưng cô vẫn ở nơi đó tận tình nhảy múa, chẳng qua, vũ
khúc réo rắc này lại đột nhiên bị gián đoạn, vốn là hoa hoa lệ lệ khiến
người ta phải vỗ tay cổ vũ, thế nhưng lại trở thành một trò cười.
Nhưng cô đã sống lại, tuy rằng vui mừng, nhưng không biết có dụng ý gì
trong sự thần bí đó, chẳng lẽ muốn cho cô nhận thức nhân sinh trăm cay
nghìn đắng của đời người hay sao?
Nghe Thiên Thảo diễn tấu, ánh mắt của Thiên Diệp sáng rực lên, ông là
cha của Tiểu Thủy, đồng thời ông cũng là một nhạc sĩ, nhưng Tiểu Thủy
lại không có thiên phú âm nhạc, ngay cả nốt nhạc Piano cơ bản nhất cũng
đàn không khớp, đáng tiếc cho những ngón tay thon dài của cô ấy.
Nhưng mời Nguyễn Tây dạy Tiểu Thủy không có mấy ngày, thế nhưng Tiểu Thủy lại tiến bộ nhanh như vậy!
"Nguyễn Tây, cậu thật lợi hại, tôi dạy Tiểu Thủy thời gian dài như vậy
mà nó cũng không tiến bộ, cậu mới dạy con bé có mấy ngày, với trình độ
hiện tại, nó cũng có thể đi tham gia cuộc tranh tài dương cầm thanh niên rồi!" Thiên Diệp vỗ vai Nguyễn Tây, nói.
Thật ra thì Nguyễn Tây cũng rất kinh ngạc, ngày hôm qua, Tiểu Thủy đàn
đến ngay cả ông cũng mất đi sự kiên nhẫn, ông bỏ đi, để cho cô tự mình
suy nghĩ, hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, chẳng lẽ là tự học?
Nếu quả thật đúng là như vậy, đứa bé này không phải không có thiên phú, mà chính là có tư chất xuất sắc.
Khúc nhạc kết thúc, ánh mắt nghiêm nghị của Thiên Diệp trở nên nhu hòa,
ông sờ sờ đầu Thiên Thảo: "Tiểu Thủy, về sau vẫn phải cố gắng như thế
này mới được, mấy ngày nữa ba dẫn con đến gặp chú Phòng Thư, xem chú ấy
có chịu dạy dương cầm cho con hay không."
Phòng Thư là nghệ sĩ Piano số một số hai trong nước, bởi vì tất cả mọi
người đều quen biết nhau, vì vậy ‘bái sư’ cũng tương đối dễ dàng.
Thiên Thảo lắc đầu: "Con không muốn học Piano."
"Vậy con muốn học cái gì? Violin? Hay giống như lúc trước, cùng với mấy
đứa trẻ ở trường học thành lập ban nhạc chơi Rock and Roll? Ba của con
là học nhạc cổ điển, con lại ở trên đường cái đàn guitar sẽ làm cho mấy
bác cười rớt răng hàm."
Thiên Thảo kéo tay áo Nguyễn Tây, sau đó nhìn Nguyễn Tây, nói: "Cháu muốn học làm nhạc trưởng." (chỉ huy dàn nhạc)
Nếu không, sao lại nói hữu duyên, kiếp trước, cô chính là cô giáo, cả đời này vẫn sẽ như vậy, vẫn có cơ hội làm cô giáo của cô.
Nguyễn Tây nhìn ánh mắt to tròn sáng như sao của Thiên Thảo một lát, sau đó nói: "Trước kia cháu chưa từng nói muốn học nhạc trưởng."
Thật ra thì ông rất nghi ngờ Thiên Thảo, trẻ con làm việc luôn không
chăm chỉ nghiêm túc, hôm nay muốn học nhạc trưởng, ngày mai lại muốn học cái khác, đặc biệt là ông không phát hiện ra bất kỳ tư chất nhạc trưởng gì ở trên người cô.
Chớp chớp mắt! Vừa xấu hổ ra vẻ đáng yêu, vừa tính toán! Thiên Thảo ra
sức chớp chớp mắt: "Chú Nguyễn. . . . . ." Nói xong câu này, cô nén cười đến sắp ‘nội thương’: "Chú, cháu muốn đi theo chú học, nhất định cháu
sẽ học hành nghiêm túc."
Nguyễn Tây nhìn Thiên Thảo không ngừng chớp chớp đôi mắt to tròn sáng
như ánh sao, khóe miệng không khỏi run run: "Vậy, trước tiên học mấy
ngày thử . . . . . ."
Đây là cảm giác quen thuộc chết tiệt gì thế. . . . . . Nguyễn Tây lại
nhìn khóe miệng mang theo nụ cười không rõ của ‘Thiên Thủy’, đây lại là
cái cảm giác xa lạ chết tiệt gì nữa đây. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
‘Bái sư’ thành công, buổi tối Thiên Thảo lên mạng để làm quen với thế
giới hiện tại này, thì ra, cách thời gian cô tử vong đã qua mười năm,
mười năm, có lẽ đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cô tra được, ban nhạc Già Lam đã lớn mạnh đến mức có sức ảnh hưởng rất
lớn trên quốc tế, Nguyễn Tây cũng đã là nhân vật truyền kỳ trong giới
nhạc trưởng trong nước, hơn nữa đã đính hôn, đối phương là một phụ nữ
‘xứng vai xứng vế’ – nhà soạn nhạc, mà nhà soạn nhạc kia lại là em gái
của người cha ở đời này của mình. . . . . . Cũng chính là. . . . . . Cô
của cô?
Mẹ kiếp. . . . . . Thiên Thảo giơ tay che trán, biến hóa này cũng quá lớn, cô sắp trở thành thân thích với Nguyễn Tây.
Tiếp tục tìm

Bạn đang đọc truyện Xuyên Không Av Sổ Tay Sinh Tồn Của Nữ Chủ được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.