Chương 17: Ký Ức(2)
Đập vào mắt mọi người là hình ảnh cô gái trẻ tuổi với đôi mắt to
tròn,quần áo khá đơn giản:áo bomber mài rách phá cách,mũ lưỡi trai đen
đội quay ngược qua đằng sau...Không thể phủ nhận rằng nó rất đẹp,cũng có loại khí thế làm người ta sợ hãi....Lũ côn đồ mặc dù cảm nhận được
không nên trêu vào nó,nhưng nghĩ nó chỉ là một con nhóc,lại vênh mặt như cũ:
-Em gái à,đừng vội xen vào việc của người khác,nếu không...soạt...con
dao này không biết sẽ rạch lên mặt cô em những đường cong thế nào đâu.
-Ha,tụi bay đủ trình chắc???
Lũ thanh niên lúc này thấy rùng mình,chỉ là một con nhóc mà cũng cao
ngạo như vậy,có hay chăng là thật hay chỉ diễn trò???Cho dù như thế
nào,tụi hắn nhiều người như vậy,chẳng lẽ một con nhóc cũng không dạy dỗ
được??Tên đi đầu khẽ phất tay,đám người lập tức chia làm hai,một nửa đối phó nó,một nửa đối phó hắn.
Cả lũ người cứ thế tiến lên,nó nhấc môi cười lạnh,bắt đầu ra tay.Đùa
hả,nó còn phải đi ăn cơm,không có thời gian đùa với mấy người.Thế là
từng tên,từng tên tiến lên đều gục một cách dễ dàng.Từng động tác của nó rất uyển chuyển,nhẹ nhàng nhưng mỗi một lần giơ chân,nhấc tay đều có
người ngã xuống.Ấn tượng của nó khi ra tay chính là:Một lũ bệnh
hoạn.Người thì đông nhưng võ cũng chỉ bình thường,người lúc trước bị
đánh thì còn rảnh hơi lôi điện thoại ra đập mạnh xuống đất vỡ tan
tành.Nó nhìn hắn,bắt đầu hình dung.Hai từ thôi:Phá của.Chiếcđiện thoại
vừa nãy là bản giới hạn,giá bán trên trời,có tiền cũng chưa chắc mua
được,vậy mà...
Sau nửa tiếng,lũ người kia ngã sõng soài ra đất,nó và hắn mệt lả vội dựa vào tường.Hắn nhìn nó âm thầm đánh giá.Đánh nhau giỏi,tốt,uh...
-Muốn ăn cơm không,tôi mời.Gần đây có nhà hàng mới mở...
Hắn chưa nói hết câu,nghe đến nhà hàng mới mở,mắt sáng như sao,gật đầu
đồng ý.Có điều nó liếc thấy giờ trên mặt đồng hồ,bắt đầu tỏ vẻ không
vui.Vì sao ư???Cửa hàng sắp đóng rồi,không nhanh thì....Nghĩ là làm,nó
kéo theo hắn chạy trối chết,may mắn là khi hai con người đang đứng thở
dốc thì thấy biển báo còn open,may thay,...
Nó và hắn bước vào,gọi lên một bàn đồ ăn.Trong lúc chờ nó hỏi hắn vì sao lúc nãy lại đập điện thoại.Hắn cười cười rồi bắt đầu giảng giải.Thật ra hắn hay quậy phá,thường xuyên đánh nhau,xô xát,ba mẹ lại làm kinh doanh nên có không ít người muốn hại hắn.Vì vậy họ gắn chip lên điện thoại
của hắn,khi điện thoại vỡ chip sẽ được khởi động.Phải biết là một khi đã khởi động thì nó như một tín hiệu cầu cứu,sẽ nhanh chóng có người đến
chỗ đó.Nó nghe xong thì trầm trồ,thì ra còn có thể như vậy.Đúng lúc đồ
ăn được bưng lên,nó chưa kịp động đũa thì lại nhận được tin nhắn kêu nó
mau chóng chuồn đi.Hiện tại ba mẹ nó đã cho người chặn trước hẻm rồi,nếu không mau chóng chạy có lẽ sẽ không kịp nữa.Từ khi về nước,nó bỏ nhà đi chơi được 1 tuần rồi chưa về,lần này nếu bị bắt lại thì...Nó không dám
nghĩ nữa...Vì thế,nó vội nói lời tạm biệt và nhảy ra ngoài theo hướng
cửa sổ trong nhà vệ sinh...
Đến bây giờ khi nhớ lại,ấn tượng của hắn về nó cũng chưa phai,hắn nhận
ra nó từ lúc bị đánh,tư thế quen thuộc kia khiến hắn ngờ ngợ....hắn khẽ
nhìn người trên giường,âu yếm nở nụ cười nhẹ.
Bạn đang đọc truyện Hành Trình Từ Oan Gia Trở Thành Vợ Chồng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở wWw.EbookFull.Net.