Chương 62: Đụng Chạm
"Cậu quen người bên Lạc Thị Ảnh Nghiệp sao?” Giám sát Khương La vừa đi vừa hỏi Tiêu Dật.
Tiêu Dật không có gì phải giấu giếm cả cho nên liền nói thật:
“Cậu ta là bạn đại học của tôi”
Giám sát Khương La nhíu mày một chút:
“Người đàn ông còn lại có phải Dương phó tổng hay không?”
Tiêu Dật không biết:
“Dương phó tổng sao? Cái này tôi cũng không rõ lắm”
Tiếp đó không gian lại rơi vào im lặng, Tiêu Dật giống như nghĩ ra chuyện gì đó liền hỏi giám sát Khương La:
“Giám sát Khương, Trình tổng có liên lạc gì với giám sát Khương hay không?’
Khương La khó hiểu:
“Trình tổng?”
Tiêu Dật đưa tay vuốt vuốt chóp mũi:
“Ý tôi là có nhắc nhở dặn dò gì hay không đấy mà, tôi sợ lát nữa mình không may làm cái gì không phải”
Khương La trầm giọng:
“Việc này không cần phải đến Trình tổng bận tâm, nếu như có gì không hiểu cậu cứ trực tiếp hỏi tôi là được rồi”
Tiêu Dật gật đầu không nói gì nữa cả trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ miên man có khi nào Trình Kiệt vẫn còn chưa biết cậu đến Tam Á, việc này hẳn
không thể nào đâu, lấy cá tính của Trình Kiệt mà nói thì chỉ cần buổi
trưa không gọi được cho cậu hắn nhất định sẽ đi tìm hiểu mọi chuyện.
Trình Kiệt đường đường là người đứng đầu Trình thị, chuyện điều tra một
nghệ sĩ thực tập của công ty đang ở chỗ nào hẳn là không quá khó, có
điều tại sao cho đến bây giờ điện thoại của cậu vẫn không có động tĩnh
gì cả.
Địa điểm chụp hình lần này là trên một chiếc du thuyền xa
hoa hai tầng màu trắng, tổ giám sát nói buổi tối bữa tiệc sẽ diễn ra
ngay ở trên chiếc du thuyền này. Tiêu Dật trong lúc đợi tổ kỹ thuật
chuẩn bị các công cụ phụ trợ có đi xung quanh du thuyền một chút, đây là lần đầu tiên Tiêu Dật được đặt chân lên du thuyền cho nên có chút tò
mò, chiếc du thuyền này khá lớn có sức chứa cũng phải tới trên dưới trăm người, từ đồ dùng cho đến các thiết bị bên trong đều hiện đại vô cùng.
Tiêu Dật đi tới chỗ buồng lái liền nghe thấy có người đang nói chuyện to nhỏ, cậu vốn định quay người rời đi thì đối phương cũng vừa lúc xoay
người muốn đi ra.
La Luật cùng phó giám đốc Dương, Dương Đại Lực
đang bàn bạc chuyện gì đó, lúc rời đi rồi La Luật liền nhìn thấy bóng
dáng của Tiêu Dật cho nên nhanh chóng gọi cậu lại:
“Tiêu Dật”
Tiêu Dật dừng bước, La Luật bước tới phía Tiêu Dật mỉm cười:
“Thật không ngờ cậu đã có thể vào được Trình thị, chúc mừng cậu nhé”
Tiêu Dật cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn không thể biết được có cái gì không đúng:
“Chỉ mới là nghệ sĩ thực tập còn chưa chính thức”
La Luật quay sang người bên cạnh, là người đàn ông trung niên vừa mới rồi cậu gặp ở hành lang:
“Phải rồi Tiêu Dật, đây là Dương phó tổng, ông ấy là phó giám đốc của khu resort này”
Tiêu Dật theo phép lịch sự cúi đầu chào Dương Đại Lực:
“Xin chào Dương phó tổng, tôi là Tiêu Dật”
Dương Đại Lực vẫn là mang ánh mắt dò xét đánh giá đó nhìn Tiêu Dật một lượt
từ đầu đến chân, sau đó ánh mắt của ông ta chợt dừng lại ở phía trước
ngực cậu. Bởi vì hiện tại Tiêu Dật đang mặc một chiếc áo đũi màu trắng
phục vụ cho việc lát nữa chụp hình cho nên cúc áo cũng không có đóng quá cao, sau khi phát hiện ra được Dương Đại Lực đang nhìn cái gì Tiêu Dật
liền nhanh chóng đưa tay lên chỉnh lại áo một chút rồi vẫn mỉm cười làm
như không có chuyện gì xảy ra.
Dương Đại Lực cũng cười ha ha, ông ta chủ động đưa tay về phía trước:
“Tôi là Dương Đại Lực”
Tiêu Dật nhìn tới bàn tay của Dương Đại Lực đang vươn ra phía trước do dự
một chút rồi mới quyết định nắm lấy tay ông ta, thật ra Tiêu Dật luôn có cảm giác người phía trước này có chút kỳ quái, nhất là ánh mắt kia thật sự rất kỳ lạ, không biết có phải là do Tiêu Dật cậu quá mức nhạy cảm
rồi hay không mà cậu cảm thấy được người đàn ông này tính hướng không
bình thường. Tiêu Dật cùng Dương Đại Lực bắt tay rất lâu, chuyện này
cũng không phải là do cậu cố ý mà là do Dương Đại Lực không có ý định
thả tay ra, lông tơ ở trên người của Tiêu Dật bắt đầu dựng thẳng, trong
lòng càng thêm khẳng định người này nhất định là có ý với cậu, xem ra
lát nữa vẫn là nên tránh xa ông ta được bao nhiêu thì càng tốt bấy
nhiêu.
Tiêu Dật không có kinh nghiệm trong chụp hình cho nên khi
tạo dáng tránh không được có những động tác cứng ngắc khiến cho thợ chụp hình không hài lòng. Không phải là Tiêu Dật không muốn tập trung nghe
theo lời thợ chụp hình ở phía dưới mà là cậu bị Dương Đại Lực kia nhìn
chằm chằm đến mức cử động không được tự nhiên. Thợ chụp hình lần này là
một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi vô cùng khó tính, có lẽ chính vì
thế mà chỉ cần nhìn lướt qua một chút thôi anh ta đã có thể biết được
Tiêu Dật không tập trung:
“Được rồi nghỉ mười phút đi, Tiêu Dật nếu như cậu không muốn chụp thì đừng chụp nữa”
Tiêu Dật cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi, xin lỗi”
Dương Đại Lực cầm trên tay một chai nước đi về phía Tiêu Dật:
“Cậu có vẻ hồi hộp thì phải, uống đi”
Tiêu Dật cầm lấy chai nước kia hướng Dương Đại Lực cám ơn một tiếng rồi rời
đi ngay, dù sao thì khu này cũng xem như là của ông ta rồi không thể nào đắc tội được, cho nên Tiêu Dật cậu tránh được bao xa thì cứ tránh, ngày mai trở về rồi sẽ không còn cần phải thấy mặt ông ta nữa. Tiêu Dật đi
đến chỗ của Ngô Lăng ngồi xuống, cậu mới chỉ vừa đặt chai nước xuống
dưới ghế thôi thì Ngô Lăng đã nói một câu đúng trọng điểm:
“Thích cậu rồi!”
Tiêu Dật trước tiên là nhìn xung quanh một hồi, sau khi xác nhận không có ai để ý đến chỗ mình mới nhỏ giọng nói với Ngô Lăng:
“Cậu cũng nhìn ra sao?”
Ngô Lăng gật đầu:
“Đương nhiên, quá là rõ ràng mà”
Tiêu Dật chợt nghĩ ra chuyện gì đó liền nói với Ngô Lăng thế này:
“Ông ta là phó giám đốc của khu resort này đấy, cậu có muốn…”
Ngô Lăng hiểu ý của Tiêu Dật cho nên không cần đợi Tiêu Dật nói hết câu thì cậu ta đã cắt ngang lời nói của cậu rồi:
“Vô ích thôi, nơi này cách Bắc Kinh khá xa cho nên sẽ không nhờ cậy được gì nhiều”
Tiêu Dật thở dài một hơi, sau đó La Luật liền đi đến chỗ cậu nói muốn gặp
cậu một chút, Tiêu Dật tưởng rằng La Luật mang tiền trả lại cho mình cho nên đồng ý đi theo cậu ta đến sau khoang thuyền, sau khi đứng ở nơi
không có ai thì La Luật mới nói thế này với Tiêu Dật:
“Thế này nhé Tiêu Dật, chúng ta dù sao cũng tính là quen biết nhau cho nên tôi sẽ nói thẳng, Dương phó tổng để mắt tới cậu rồi”
Tiêu Dật giật mình, không nghĩ tới đến cả La Luật cũng nhìn ra được chuyện này, có điều Tiêu Dật vẫn muốn giả bộ cho đến cùng:
“Cậu nói cái gì thế La Luật?”
La Luật nhìn Tiêu Dật im lặng một hồi:
“Cậu dù sao cũng vẫn chưa chính thức trở thành nghệ sĩ của Trình thị, nếu
như cậu có hậu thuẫn ở đằng sau rồi thì còn sợ gì không thể trở thành
nghệ sĩ chứ. Dương phó tổng để mắt tới cậu, tôi nghĩ cậu nên nắm chắc cơ hội này đi”
Lời của La Luật nói không sai, đáng tiếc Tiêu Dật
sớm đã có hậu thuẫn chống lưng rồi, hơn nữa xét về thế lực cũng như
ngoại hình, tất tật cả đều cao hơn Dương Đại Lực vừa béo vừa lùn kia rất nhiều:
“La Luật cám ơn ý tốt của cậu, tôi không có ý định làm chuyện đó, lát nữa trở về khách sạn nhớ mang tiền đến trả cho tôi”
Tiêu Dật vừa nhìn qua liền biết La Luật nhất định là nghe theo lời của Dương Đại Lực kia đến dụ dỗ cậu, mới vừa rồi ở sau buồng lái hai người bọn họ còn nói chuyện với nhau, xem ra hai người này đã quen nhau từ trước
rồi.
Buổi chụp hình hôm đó kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc trở về
khách sạn cũng không có một bữa ăn đàng hoàng, chỉ mới vừa ngồi ăn được
năm phút thôi đã bị nhân viên thúc giục đi thay quần áo để chuẩn bị cho
buổi tiệc tối. Thật ra thì Tiêu Dật không đến dự buổi tiệc tối này cũng
được, nhưng dù sao cậu hiện tại vẫn chưa được xem là nghệ sĩ, không thể
nào nói mệt mỏi không muốn đi được, người ta sẽ nghĩ cậu chưa là gì đã
muốn tỏ vẻ rồi. Tiêu Dật ngồi ở trong phòng hóa trang vừa để cho người
ta vẽ loạn trên mặt mình vừa hồi hộp đợi điện thoại của Trình Kiệt, Tiêu Dật chẳng hiểu sao lại có dự cảm không lành giống như là sắp có chuyện
gì xảy đến với cậu vậy. Tiêu Dật quyết định không gọi điện cho Trình
Kiệt nữa, dù sao buổi sáng ngày mai cậu cũng sẽ bay về Bắc Kinh rồi đến
lúc đó coi như là trực tiếp đến trước mặt người ta nhận lỗi là được.
Hôm nay Tiêu Dật mặc một chiếc áo vest kẻ màu hồng pastel hiện đại, bên
trong mặc áo sơ mi trắng có đính một chiếc nơ nhỏ ở trước cổ nhìn vô
cùng đáng yêu, phối hợp với quần âu màu trắng vừa vặn càng khiến cho
Tiêu Dật so với ngày thường nhìn đẹp mắt hơn rất nhiều. Mái tóc của Tiêu Dật được nhân viên làm tóc chải chuốt tỉ mỉ, không còn để tùy ý như mọi khi nữa mà thay vào đó nhìn vô cùng có đường lối, nốt ruồi lệ ở bên
khóe mắt của Tiêu Dật được nhân viên trang điểm chấm thêm một chút cho
đậm càng làm nổi bật hơn đôi mắt xinh đẹp có hồn. Tiêu Dật đứng ở trước
gương ngắm mình một lượt, thật sự là đến ngay cả bản thân cậu cũng không nhận ra được bản thân mình thế nhưng lại có thể thuận mắt được đến như
vậy. Khuyên tai nằm trong bộ sưu tập sắp ra mắt của Sử Cát Cát ở trên
tai Tiêu Dật lấp lánh chói mắt, đó là một chiếc khuyên tai gắn duy nhất
một viên đá quý, lần này mang bên mình còn phải rất cẩn thận chỉ sợ vô
tình làm rơi mất hoặc hỏng thì sẽ không có tiền mà đền.
Du thuyền hai tầng xa hoa lấp lánh ánh đèn điện ở phía trong, đi ở phía xa đã
nghe thấy được tiếng nhạc du dương truyền tới, khách mời lần lượt từng
người bước lên du thuyền, Tiêu Dật có cảm giác ánh trăng hôm nay cực kỳ
sáng đến khác thường, bầu trời cũng nhiều sao hơn, cảm giác như ngày mai nhất định sẽ nắng to. Tiêu Dật đang thất thần đứng ở dưới thì Ngô Lăng
không biết từ đâu đi tới đẩy tay cậu:
“Đi thôi”
Tiêu Dật
giật mình quay sang nhìn Ngô Lăng, cậu ta mặc một bộ vest đen vô cùng
nam tính, lại nhìn đến mình không rõ vì sao stylist lại chọn cho cậu màu sắc tươi sáng có chút nữ tính thế này. Tiêu Dật nhìn Ngô Lăng rồi nhíu
mày:
“Stylist chọn cho cậu bộ vest này sao?”
Ngô Lăng cũng nhìn Tiêu Dật một lượt rồi thở dài:
“Stylist thật sự rất có mắt thẩm mỹ, có điều lại chọn cho cậu bộ vest này thật sự khiến cho người khác phải khó xử”
Tiêu Dật nhìn xuống bản thân mình một lượt rồi chỉnh lại vạt áo một chút:
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy như vậy đó”
Ngô Lăng bước đi:
“Được rồi, cũng đến giờ rồi chúng ta đi thôi”
Tiêu Dật ở phía sau bước đi:
“Ngô Lăng kẹp cà vạt kia là trang sức đấu giá của Sử Cát Cát sao?”
Ngô Lăng vừa đi vừa nói:
“Đúng vậy”
Tiêu Dật cười cười nhìn nó một chút:
“Thật là đẹp”
Trên du thuyền có thức ăn, mặc dù trong bụng của Tiêu Dật hiện giờ rất đói
nhưng cậu thật sự không có thời gian để ăn. Vốn tưởng rằng sau khi chụp
hình xong là kết thúc công việc, không ngờ cho đến khi dự tiệc tối ngày
hôm nay cậu vẫn còn có rất nhiều việc phải làm. Trước tiên bên tổ phụ
trách chương trình tập hợp tất cả những người mẫu đang mang trên mình
trang sức của Sử Cát Cát lại một chỗ rồi đưa cho một tờ giấy ghi trên đó một đoạn giới thiệu về trang sức họ đang mang để học thuộc, lát nữa ở
trong buổi đấu giá sẽ cần dùng đến. Không chỉ có số người mẫu chụp hình
buổi sáng ngày hôm nay mà chỗ này còn có thêm rất nhiều người mẫu, ca
sĩ, diễn viên đều đến, có người cũng coi như là có chút tên tuổi đã tập
hợp ở chỗ này.
Tiêu Dật mang một đôi khuyên tai hình tròn đơn
giản, điểm nhấn duy nhất của đôi khuyên tai này chính là một viên đá màu trắng lấp lánh đính ở giữa. Tiêu Dật nhìn xuống tờ giấy giới thiệu ở
trên tay, ở trong đây có nói đôi khuyên tai này được làm bằng chất liệu
vàng trắng, còn viên đá đính ở giữa kia được làm bằng kim cương, tuy đôi khuyên tai này chưa được định giá nhưng mà ở dòng bên dưới có ghi sẽ
chia 10% số tiền thu được từ đôi khuyên tai này cho người mẫu giới
thiệu.
Đôi khuyên tai mà Tiêu Dật đang mang có tên là Không Lối
Thoát, đằng sau cái tên đó là một câu chuyện đại loại giống như là người nào mang đôi khuyên tai này bất kể là nữ hay nam đều sẽ khiến cho đối
phương bị chìm hãm sâu trong cái vòng tròn mà mình tạo ra, lúc đầu đối
phương sẽ có cảm giác chủ nhân của chiếc khuyên tai này vô cùng dễ nắm
bắt, có một chút gì đó đơn giản ngây thơ, nhưng sau khi bước chân vào
vòng tròn này rồi đối phương lại không thể là mà trốn thoát được nữa…
Tiêu Dật đọc xong câu chuyện kia liền thầm nghĩ thật là lừa gạt người ta mà, nếu chỉ đeo đôi khuyên tai này vào liền khiến cho người khác yêu
không thoát ra được vậy thì trên đời này vẫn còn có người cô đơn hay
sao.
Buổi tiệc đấu giá rất nhanh được bắt đầu, có một sân khấu
đứng dàn dựng ở phía trên bục, tất cả những người đứng ở phía dưới đều
là khách mời đến tham dự, đèn điện ở phía dưới đều đã tắt chỉ để lại ánh sáng rực rỡ nhất ở phía trên sân khấu. Thị lực của Tiêu Dật không được
tốt cho lắm, đèn ở phía dưới cũng đều đã tắt cho nên cậu căn bản không
thể nhìn xuống được tình hình ở phía dưới ra sao, bởi vì Tiêu Dật rất là đói hơn nữa cũng rất lâu mới đến lượt cậu lên sân khấu cho nên Tiêu Dật muốn lén lén đi ra ngoài ăn một chút gì đó. Đồ ăn đều được bày biện ở
bên ngoài khoang thuyền, đồng nghĩa với việc Tiêu Dật phải đi qua đám
người phía dưới kia mới có thể đến được chỗ có thức ăn. Tiêu Dật vất vả
lắm mới có thể lách qua được đám người đang đứng đông nghẹt ở phía dưới, đi được một nửa đường rồi vẫn còn chưa xác nhận được cửa ra ở chỗ nào
cho nên cứ đi vòng vòng mãi ở bên trong. Tiêu Dật đứng lại định hướng
một chút, xét theo sân khấu phía trước kia thì cửa ra có lẽ ở phía bên
phải, khi Tiêu Dật còn đang suy nghĩ tính toán thì phía dưới mông cậu
liền có một bàn tay chạm vào, Tiêu Dật hết hồn muốn nhảy dựng lên vội vã bước nhanh hơn một chút, tiếng bước chân dồn dập kia giống như là đang
đuổi theo cậu, cho đến khi Tiêu Dật va vào một người phía trước thì
người phía sau kia cũng đuổi kịp cậu, Tiêu Dật bắt đầu rơi vào một tình
thế khó xử đó chính là hai bên mông hình như là bị người phía trước cùng người phía sau cùng nhau đụng chạm.
“Làm gì thế?” Tiêu Dật khẽ kêu lên
Phía dưới quá tối cho nên cậu không thể nào nhìn thấy được mặt của hai người này, Tiêu Dật chỉ còn biết cố gắng muốn gạt tay bọn họ ra để chạy ra
ngoài. Phải mất ba phút sau Tiêu Dật mới có thể rời được khỏi chỗ này mở cửa đi ra ngoài khoang thuyền, tình cảnh vừa rồi đúng là dọa chết cậu
rồi. Tiêu Dật cẩn thận nhìn lại phía sau một chút xem xem hai người kia
có đuổi theo mình ra đến tận bên ngoài này hay không, sau khi xác định
không có ai bước ra theo mình Tiêu Dật mới thở phào một hơi bước tới dãy bàn ăn ở phía trước.
Bạn đang đọc truyện Xin Hãy Đặt Cạnh Anh Ấy Một Tiêu Dật được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.