Chương 174: Trải Qua Gian Nan Khổ Cực, Trải Qua Kinh Sợ (2)
Ninh Tự Thuỷ đứng ở cửa phòng, bước chân dừng lại thật lâu, cũng không muốn đi vào nhìn.
Bạch Kỳ bưng thức ăn đến: "Cô không vào gặp anh ấy sao?"
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lướt qua, đôi mắt ngừng lại trên thức ăn, thản nhiên
mở miệng hỏi: "Nếu tôi thật sự sẽ giết anh ta, cô sẽ làm thế nào?"
"Chẳng sao cả." Mặt Bạch Kỳ không chút thay đổi, ánh mắt sắc bén nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của cô chằm chằm: "Giết
thiếu gia, cô sẽ là người đau khổ nhất trên thế giới này, việc gì tôi
lại làm khó một người khổ sở như cô?"
Giọng nói lạc đi, đẩy cửa đi vào.
Ninh Tự Thuỷ hơi sững sờ, ánh mắt thừa dịp cửa gần mở ra khe hở từ xa nhìn
Kỷ Trà Thần tiều tụy không thể tả nằm ở trên giường, vẻ oai phong mạnh
mẽ ngày trước hoàn toàn biến mất; đôi mắt cũng bớt đi vài phần lạnh lùng và sắc bén, càng trở nên nặng nề u ám.
Đau buồn không khỏi vây quanh anh, không xua đi được.
Có thể, anh đã từng phạm phải sai lầm, nhưng hôm nay anh cũng bị báo ứng.
Nhà họ Kỷ tan rã, con gái ruột không chịu nhìn anh, anh đã trắng tay;
còn phải đối mặt với những kẻ thù trước kia của Nhà họ Kỷ, sau này cuộc
sống anh cũng không hơn gì. . . . . .
Vậy là quá đủ, mọi thứ cũng nên dừng lại.
Tịch Nhược, đơn thuần là một đứa bé, bỏ xuống thù hận trong lòng con đi!
Ninh Tự Thuỷ chậm rãi di chuyển bước chân đi xuống lầu, mới vừa đi tới cầu
thang ánh mắt gặp phải vẻ mặt vội vã khẩn trương của Trạc Mặc đang đi
lên, còn chưa mở miệng, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lẽo khác
thường của anh: "Tịch Nhược, mất tích rồi."
Bóng dáng gầy gò dưới ánh đèn run rẩy, bước chân không khỏi lùi về sau, vẻ mặt kinh ngạc khôi phục lại bình tĩnh rất nhanh, nhàn nhạt mở miệng: "Rốt cuộc xảy ra
chuyện gì?"
"Cụ thể cháu cũng không rõ lắm, cháu chỉ đi vào bếp
lấy đồ ăn cho em ấy, khi trở về phòng thì không thấy em ấy đâu." Trong
đôi mắt Trạc Mặc tràn đầy lo lắng, nhất là lúc này thân thể Tịch Nhược
càng suy yếu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì nữa, hậu quả khó mà lường được.
Ninh Tự Thuỷ không có nhiều lời nữa, xoay người đi
trở về phòng của Kỷ Trà Thần, lần này không có do dự trực tiếp đẩy cửa
vào. Đang dùng bữa, Kỷ Trà Thần sững sờ, đôi mắt thâm sâu không hiểu
nhìn cô. . . . . .
Nếu không có việc gì, cô không thể chủ động tới tìm mình!
"Tịch Nhược! Anh mang Tịch Nhược giấu đi chỗ nào rồi hả ?" Ninh Tự Thuỷ cố
gắng để cảm xúc mình bình tĩnh một chút, nhưng đôi tay lại nắm thật
chặt, không cách nào che giấu hoảng sợ trong lòng.
Sắc mặt tái
nhợt của Kỷ Trà Thần thoáng qua một chút bất ngờ, tiếng nói nhàn nhạt,
nói: "Anh không biết em đang nói cái gì, anh không có giấu Tịch Nhược."
Trạc Mặc đi vào phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng vào anh: "Đây là Nhà họ
Kỷ! Không ai có thể vào, mà Tịch Nhược lại lặng lẽ biến mất không tiếng
động, nếu không phải là người của ông, có thể thuận lợi như vậy sao?"
Tịch Nhược biến mất?
Vẻ mặt Kỷ Trà Thần trầm xuống, ánh mắt thoáng qua, rất nhanh đứng lên, ngã vào trên người Bạch Kỳ.
Đầu óc Bạch Kỳ cũng mơ hồ, cúi đầu, giọng nói cung kính: "Thiếu gia, tôi
cũng không biết xảy ra chuyện gì, tôi đi điều tra một chút." Nói xong,
tự ý rời khỏi phòng.
Trong nháy mắt, cả căn phòng rơi vào không
khí căng thẳng và cứng ngắc. Đôi mắt lạnh nhạt của Ninh Tự Thuỷ nhìn anh chằm chằm, không có chút cảm tình nào, nếu quả thật anh giấu Tịch
Nhược, mình nhất định sẽ hối hận vì không giết chết anh!
Trạc Mặc cũng không còn che giấu, trực tiếp gọi điện thoại cho người bên ngoài
tiếp tục truy tìm tung tích Tịch Nhược.
Tiếng nói Kỷ Trà Thần trầm thấp, ho khan vài tiếng, giọng nói khàn khàn chậm
rãi vang lên: "Nếu anh thật muốn giấu Tịch Nhược thì sẽ không để cho con bé gặp em. Nó là con gái anh, anh sẽ không làm con bé bị thương tổn!"
"Kỷ tiên sinh anh nghĩ sai rồi." Giọng nói Ninh Tự Thuỷ lạnh lùng, ánh mắt
từ khuôn mặt anh chuyển dời đến trước ngực anh, dừng lại một chút rồi
tiếp tục mở miệng: "cho tới bây giờ, Tịch Nhược đều là con gái của một
mình tôi!"
Mày kiếm nhíu lại, muốn nói nữa, nhưng lại không nhịn
được ho khan, làm động tới vết thương trước ngực, vẻ mặt trắng bệch đau
đớn, mồ hôi lạnh nhễ nhại, vô cùng thảm hại. Trong thời gian ngắn ngủi
này, cơ thể bị thương nhiều hơn trước kia, nên so với người bình thường
càng thêm suy yếu.
Bạch Kỳ đi tới, ánh mắt rất nhanh đảo qua Ninh Tự Thuỷ và Trạc Mặc, dừng lại trước mặt Kỷ Trà
Thần mở miệng nói: "Tôi vừa mới tra được có vài vệ sĩ bị làm cho bất
tỉnh gọi điện báo có một chiếc xe con rời đi từ phía sau. Trên màn hình
theo dõi thấy có một bao đen đựng gì đó được mang đi, tôi nghĩ rất có
thể chính là tiểu thư."
Ninh Tự Thuỷ và Trạc Mặc nhìn nhau, hiểu ý gật đầu, cùng lúc di chuyển bước chân rời khỏi phòng.
Kỷ Trà Thần cũng không do dự, vén chăn lên xuống giường. Vẻ mặt Bạch Kỳ
kinh hãi: "Thiếu gia, người không thể xuống giường, vết thương của ngươi còn chưa lành, như thế rất nguy hiểm!"
"Không sao." Kỷ Trà Thần lạnh nhạt nói ra hai chữ, lấy quần áo khoác lên người, muốn đi.
Bước chân Ninh Tự Thuỷ dừng lại ở cửa, lạnh nhạt quay đầu lại, ánh mắt sắc
bén dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, mấp máy đôi môi đỏ mọng:
"Con gái tôi, tự tôi sẽ đi cứu, không cần anh xen vào việc của người
khác."
"Tịch Nhược thật sự là con gái anh bất cứ ai cũng không được làm hại." Khóe
miệng Kỷ Trà Thần hiện lên nụ cười chua xót, bây giờ không phải chỉ có
một mình Ninh Tự Thuỷ chịu đựng Tịch Nhược mất tích, mà ngay cả anh cũng không cách nào chấp nhận đau đớn khi mất đi Tịch Nhược.
Dù bị
con gái ruột oán hận, bị bé chán ghét, cũng không ngăn cản được sự quan
tâm của người làm cha như anh, muốn ra sức bảo vệ con gái!
"Không còn thời gian nữa, đi mau." Trạc Mặc không chờ được thúc giục.
Ninh Tự Thuỷ không còn nhiều lời nữa, sải bước ra khỏi phòng, không ai ngăn
cản họ nữa, một đường thông suốt. Trạc Mặc lái xe, Ninh Tự Thuỷ gọi điện thoại cho Liên Phượng Vũ : "Liên, em không biết anh đồng ý giúp em hay
không, nhưng. . . . . . Tịch Nhược mất tích rồi. Em hy vọng anh có thể
giúp em tìm con bé. . . . . ."
Phía sau có xe chạy theo thật sát bọn họ, Trạc Mặc nhìn xuyên qua kiếng xe thấy người của Bạch Kỳ cũng đang gọi điện.
Ninh Tự Thuỷ siết chặt điện thoại trong tay, người của Hồng môn đã đi tìm
rồi, nhưng trong thời gian ngắn không biết có tin tức gì không. Rốt cuộc là người nào bắt cóc Tịch Nhược?
Đáng chết, tại sao mình ở Nhà họ Kỷ lại buông lỏng cảnh giác, cho rằng sẽ
không có người làm hại tới Tịch Nhược? Giá như mình có thể quan tâm Tịch Nhược nhiều hơn một chút sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Thầy!
Ánh mắt Ninh Tự Thuỷ lướt qua, bây giờ trừ thầy ra không ai có thể biết
Tịch Nhược ở đâu nữa. Thầy có thể thấy được tương lai người khác, nếu
Tịch Nhược có kiếp nạn gì tất nhiên thầy cũng có thể thấy. Gọi điện
thoại cho Chiêm Dực Dương, lần thứ nhất không ai tiếp, liền gọi lần thứ
hai lần thứ ba. . . . . .
Không biết gọi bao lâu, dường như Chiêm Dực Dương chịu thua trước sự kiên trì của cô. Giọng nói lười biếng mang theo mấy phần trách cứ: "Học trò tốt của tôi, không biết thầy con lúc
này thích ngủ à!"
"Thầy, nói cho con biết Tịch Nhược ở nơi nào?
Bây giờ, lập tức nói cho con biết!" Ngón tay thanh thúy nắm chặt điện
thoại áp vào bên tai như bắt được cọng cỏ cứu mạng, trong đôi mắt lạnh
như băng toàn bộ là hốt hoảng và bối rối.
Bên kia lặng im hồi
lâu, vẫn không có mở miệng, chỉ là hơi thở bình thường mơ hồ xuyên qua
làn sóng điện thoại truyền tới. . . . . .
"Thầy, từ trước đến giờ con chưa cầu xin thầy điều gì. Nhưng lúc này con xin thầy, nói cho con
biết Tịch Nhược đang ở đâu." Giọng nói trầm thấp tràn đầy cầu xin, bất
cứ chuyện gì cũng không quan trọng bằng Tịch Nhược!
Vào lúc này
đây, cuối cùng cô đã hiểu! Cũng may mắn mình đã đồng ý yêu cầu Trạc Mặc, nhưng vẫn chậm một bước, để cho Tịch Nhược cuốn vào trong trận tranh
chấp này.
"Phượng Vũ đã đi tìm
rồi, yên tâm đi, sẽ có tin tức nhanh thôi." Chiêm Dực Dương không hề cho cô cơ hội nói chuyện cắt đứt trò chuyện.
"Thầy. . . . . ."
Ninh Tự Thuỷ nhắm nghiền hai mắt, dựa vào đệm xe, ngón tay cầm thật chặt điện thoại di động như muốn mang nó bóp nát. Môi mỏng khẽ nhếch lên:
"Trạc Mặc, không phải dì luôn luôn làm sai chứ?"
Đôi mắt âm u
Trạc Mặc xuyên qua kíếng chiếu hậu nhìn cô, hồi lâu, giọng nói lạnh nhạt và xa cách, nói: "Đây không phải là suy nghĩ của dì, không có ai kiểm
soát được."
Ninh Tự Thuỷ thở dài, lúc chuẩn bị mở miệng thì điện
thoại chợt sáng lên một chuỗi số xa, không hề do dự tiếp thông điện
thoại. Tiếng nói trầm thấp bên kia vang lên rất nhanh: "Muốn tìm được
con gái trước hết bỏ lại cái đuôi theo phía sau đi. Tôi sẽ liên lạc lại
với cô."
Tút tút. . . . . .
Âm thanh bề bộn, gọi lại nữa thì không có tín hiệu, tình huống cũng giống như năm năm trước.
Trạc Mặc nhận ra được sự khác thường của cô, hỏi "Điện thoại của ai vậy dì?"
"Có cách nào nào bỏ rơi người phía sau hay không?" Ninh Tự Thuỷ bình tĩnh
mở miệng, lúc này muốn trong thời gian nhanh nhất tìm được Tịch Nhược,
chỉ có thể nghe theo lời của đối phương.
Mày rậm Trạc Mặc nhíu
lại thật chặt, ngón tay siết chặt tay lái, nhìn lướt qua kiếng xe và
chuyển hướng, hạ xuống tính toán trong lòng, mới trả lời: "Hẳn là sẽ
không có việc gì!"
Bạn đang đọc truyện Hôn Nhân Trí Mạng: Gặp Gỡ Trùm Máu Lạnh! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.