Chương 47: Bà Đây Không Nói Là Ngươi Ngồi Lên Đầu Bà Đây Luôn Phải Không? [1]
"Tiểu Phi! Nếu người coi ta là bằng hữu thì theo ta gặp vương gia nói rõ đi!" Giọng nói gắt gao của Diệu Hạ vang lên.
Trước cửa lớn Uyên vương phủ, hai nữ tử lôi kéo nhau, người kéo qua, người
kéo lại làm người qua đường chú ý, họ chú ý đến nữ tử bạch y có vẻ đẹp
ma mị, mê hoặc, thu hút ánh nhìn.
Nhược Oải Phi khó xử kéo tay
Diệu Hạ : "Hạ! Ngươi đừng thế! Ta xin ngươi! Ta không có tư cách nói
chuyện với huynh ấy! Với lại ta chưa muốn đối mặt huynh ấy vào lúc này!" Giọng nói nghẹn ngào thêm chút khàn vì nàng ta mới nói được nhờ uống
thuốc giải câm.
Lời van nài của Nhược Oải Phi cũng không làm Diệu Hạ buông bỏ ý định.
"Không được yếu đuối! Càng không phản đối! Người nhất định sẽ củng vương gia
nhà ta tái hợp, chứ không phải vương gia thành đôi với tiện nhân kia!"
Diệu Hạ kiên quyết kéo Nhược Oải Phi đi vào Uyên vương phủ trong sự bàn
tán của mọi người.
Đây chẳng phải là Nhược Oải Phi? Nữ nhi của
Thượng Thư, thanh mai trúc mã với Uyên Vương Gia sao? Ôi! Sự kiện hôm
qua lả thật? Mà có phải hay không lát nữa Uyên vương phủ sẽ có loạn?
...
"Vương gia ở đâu?" Diệu Hạ kéo nô tài quét sân ra hỏi.
Nô tài bị kéo ra sợ hãi nhìn Diệu Hạ mặt lạnh cau có, nô tài lắp bắp : "Vương... vương gia ở chỗ vương phi..."
Diệu Hạ nghe xong vứt nô tài đi, nô tài nọ bị vứt ngã SML, khuôn mặt đáng đáng thương thương.
Nô tài mếu máo khóc :"Hực... hực... Ta đã làm gì sai? Ta nói rổi mà?
Hực... hực... ta không làm nữa! Ta về nhà chơi với mẹ già con thơ!
Hực.. hực..." Nô tài nói xong đứng dậy quăng chổi đi.
Chối : "..." CLGT? Thế ta có sai gì!?
...
"Vương gia? Giờ thiếp mới phát hiện tay chàng không một vết chai, lại trắng
không tì vết! Thật đẹp!" Giọng nói của thiếu nữ dễ nghe vang lên trong
viện.
"Nàng khen sắp hết người ta luôn rồi mà vẫn chưa chán sao?" Giọng nam nhân có chút bất đắc dĩ và vui vẻ.
Thiếu nữ mang trên người y phục màu lam, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp và trong sáng hiện rõ hạnh phúc, vui cười, đôi mắt to có tia sáng long lanh đẹp
mắt, nhìn vào đôi mắt đó như nhìn xuống mặt nước thuần khiết ở dưới ánh
trăng sáng vào đêm, khi thiếu nữ nhìn nam nhân phía trên thì toàn là
trìu mến, yêu thương.
Đôi tay thiếu nữ cầm bàn tay hơi gầy của nam nhân có dung nhan đẹp tuyệt mỹ, nam nhân ấy cười khẽ, môi cong lên, mắt đen chứa ấm áp, dịu dàng lại mang theo cưng chiều khi nhìn xuống thiếu
nữ. Nam nhân để đầu nhỏ của thiếu nữ tựa vào khuôn ngực vững chắc của
mình, một tay còn lại ôm lấy eo thiếu nữ, thi thoảng vuốt ve nó, cả hai
tự nhiên âu yếm thân mật, thêm ong bướm đang bay quanh hoa, thêm cành
hoa cây lá xung quanh họ tạo nên khung nền lung linh, thêm họa tiết cho
tình yêu của họ, tất cả bây giờ tựa như tranh vẽ, tựa như đang trong
giấc mộng tình, đẹp đẽ khó tả
Khung cảnh đáng lẽ thế mãi nhưng vì sự xuất hiện của Diệu Hạ và Nhược Oải Phi đã hủy đi nó.
Hình Hoa Hoa nâng mắt nhìn về phía hai người mới tới, ánh mắt lướt qua rồi dừng lại tại Người Nhược Oải Phi.
Mắt nàng sáng quắc lên.
Chậc! Chuẩn chữ S, xinh hơn nàng, hơn hotgirl nữa! Vẻ đẹp ma mị mang theo
kiêu ngạo, thu hút muôn vàn ánh mắt, làm người u mê! Mũi nhỏ cao thẳng,
môi đỏ dày căng mọng khiến người thèm cắn, đôi mắt rũ hoặc, phủ tầng
nước, mi dài run run. Sắc mắt nữ tử không mấy tốt, dáng vẻ tránh né.
Mẹ kiếp! Đẹp quá thái rồi! Mạn phép gọi là Yêu Nghiệt!
Hình Hoa Hoa nuốt nước bọt cái ực mà chẳng để ý ai kia nghe thấy.
Hành Liên Uyên : "..." Hành động này quen quen... như dâm tắc nhìn thấy mỹ nhân thì phải?!
Bạn đang đọc truyện Trời Đựu... Ta Thành Vương Phi Rồi! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.