Chương 89: Chật Vật
Edit: heka
Beta: Thuỳ An
Bất luận thế nào Tề Duyệt cũng không thể tưởng được thời điểm mình và Phạm Nghị làm tình sẽ bị người khác bắt gian tại giường, còn bị Khương Triết thấy!
Anh đứng ở ngoài cửa, nhìn ả bị bắt nạt không nói lời nào, thờ ơ lạnh nhạt giống như một người ngoài cuộc.
Anh tới được bao lâu, nghe được bao nhiêu, nhìn bao lâu...ả không biết, ả
chỉ biết là hình tượng của mình trong mắt anh đều bị huỷ hoại cả rồi!
Đều bị huỷ hoại cả rồi! Mà tất cả những điều này, tất cả đều là bởi vì
con khốn Tô Anh kia! Ả hận không thể băm cô ra cho chó ăn!
Cực kì tức giận, càng không thể nghĩ được giờ phút này bản thân chật vật cỡ
nào. Ả dùng chiếc chăn che đi gương mặt, không muốn để anh thấy, không
thể để anh thấy, không thể...
---
Trước khi đi, Tô Anh
lạnh giọng nói: "Tề tiểu thư, trước khi cô muốn làm gì, nhất định phải
nghiêm túc nhớ rằng, hiện tại trong tay tôi đang có thứ mà cô muốn. Nếu
cô lại nổi điên cắn loạn như trước, cũng đừng trách tôi không khách
khí!"
Cô nhìn Tề Duyệt ở trên giường đang liều mình bọc kín bản
thân trong chiếc chăn thì cảm thấy thật khôi hài. Một người như thế,
thoạt nhìn ngày thường cao cao tại thượng như vậy, kỳ thật cũng chỉ thế
mà thôi.
"Tô Anh!" Phạm Nghị giành nói: "Tô Anh, anh biết em vẫn
luôn rất thiện lương, cũng rất lý trí. Chắc em biết một khi loại video
này bị tiết lộ sẽ tạo ra tổn thương thế nào với phụ nữ. Chuyện này là
anh sai, anh sẽ xin lỗi và đền tội với Lưu Vận, nhưng anh hy vọng em có
thể xóa bỏ video đi."
Tô Anh châm chọc nhìn Phạm Nghị, mỉa mai: " Có bị ngốc không đó? Anh cho rằng tôi sẽ nghe lời anh mà xóa đi, sau đó để người đàn bà kia không kiêng nể gì tới trả thù chúng tôi sao?"
"Anh bảo đảm, Tề Duyệt sẽ không làm vậy."
"Anh là cái thá gì? Còn có, anh nghĩ rằng vì sao Tiểu Vận tức giận như vậy,
hay là anh cho rằng Tiểu Vận không có anh thì không được? Chúng tôi tức, là một bên anh dâm dục với cô ta, một bên lại lừa Tiểu Vận nói chỉ yêu
mình cậu ấy. Anh là cái thá gì? Hưởng khoái nhạc trần gian trái ôm phải
ấp hả? Tính toán hay đó!"
"Anh..."
"Câm miệng!" Tô Anh
chặn ngang lời hắn: "Hiện giờ bị lật thuyền, còn muốn trách chúng tôi
không biết thông cảm cho anh hả? Sao, video bất nhã lộ ra thì mất mặt?
Vậy lúc cô Tề đại tiểu thư kia biết rõ anh có bạn gái còn lên giường với anh, khi cô ta làm chuyện này có nghĩ tới là hành vi thiếu đạo đức
không?"
Cô hừ lạnh: "Các người làm ra được chuyện hay ho đến thế, phải gánh vác hậu quả này thôi!"
Phạm Nghị bị chặn đến á khẩu không trả lời được.
Lâm Thành Phong nói: "Anh Anh, đừng nói nhiều với loại cặn bã này!"
Lưu Vận cũng không muốn ở đây thêm: "Tô Anh, không cần nhiều lời với hắn.
Tớ đã nhìn rõ ràng rồi, cặn bã thì là cặn bã, có nói nhiều thì nó cũng
là cặn bã thôi, chẳng thành người nổi đâu!"
Không cần phải nói
nhiều nữa, bốn người chuẩn bị rời đi. Phạm Nghị muốn tiến lên đoạt lấy
camera trong tay Lâm Thành Phong trong, đáng tiếc còn chưa tới gần đã bị Triệu Sùng Sơn cao khỏe nhẹ nhàng ném lại trên giường.
Phạm Nghị hàng năm luôn ở trong phòng thí nghiệm, cho dù có rèn luyện nhiều thì
vĩnh viễn không so kịp với Triệu Sùng Sơn bôn ba luyện qua võ khắp nơi.
Lưu Vận nhìn hành động của Phạm Nghị thì cười lạnh, xoay người, không quay đầu lại mà rời đi.
Cô đi đầu, ai ngờ vừa đến cửa, bước chân liền dừng lại. Ánh mắt cô cực kỳ
kinh ngạc nhìn phía trước! Lâm Thành Phong đi ngay sau cô kỳ quái thăm
dò nhìn thoáng qua, ngay sau đó cũng là vẻ mặt hoảng hốt, sờ sờ cái mũi, nhìn trời; Tô Anh không biết sao bọn họ không đi tiếp, gõ gõ lưng Lâm
Thành Phong: "Làm sao vậy?"
Lâm Thành Phong và Lưu Vận nghiêng người song song, tránh ra một lối ở giữa, Tô Anh đi thêm hai bước, vẻ mặt ngỡ ngàng...
"Tô Anh."
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông truyền đến từ dưới bóng tối mái hiên,
trong không khí cũng phảng phất lờ mờ truyền đến một hơi thở mang theo
mùi thuốc lá, Tô Anh rất quen thuộc.
Tô Anh: "......"
Cô lập tức trừng mắt nhìn Lâm Thành Phong.
Lâm Thành Phong ngước mặt nhìn trời, không nhìn Tô Anh. Thật sự không phải
anh cố ý! Hơn nữa lúc ấy anh từ Khương gia đi ra cũng không thấy Khương
Triết có ý đi theo, còn tưởng rằng anh ấy sẽ không tới, không ngờ là
lẳng lặng mà tới, cũng không biết đứng ở chỗ này bao lâu rồi nữa.
Gần như là đồng thời, tiếng thét chói tai của Tề Duyệt truyền đến: "Nhanh
lên, nhanh đuổi bọn họ đi hết đi! Cút, các người đều cút hết đi!"
Khương Triết chẳng phản ứng gì với tiếng kêu rống của người phụ nữ kia, anh
chậm rãi đi đến trước mặt Tô Anh, nhéo nhéo gương mặt đang hơi hậm hực
của cô, lạnh giọng: "Ừm."
Tô Anh không biết anh Ừm cái gì, quay đầu lại nhìn Tề Duyệt, Phạm Nghị che ở trước mặt ả ta.
Vốn dĩ có chút bực mình Lâm Thành Phong không khéo léo, hiện giờ lại cảm
thấy trời xui đất khiến thế nào chuyện này lại vừa hay. Không phải Tề
Duyệt để ý nhất là Khương Triết sao? Hiện giờ hình tượng của ả bị hủy
rồi, còn bị Khương Triết nhìn thấy dáng vẻ chật vật như vậy, sợ là ả tức đến phát điên rồi! Sự cao ngạo cùng kiêu căng của ả hiện giờ bị người
giẫm đạp dưới lòng bàn chân, xem về sau ả còn diễu võ dương oai kiểu gì?
Cô nhấp nhấp môi, vốn là tâm tình tức giận không thôi giờ phút này lại có chút muốn cười.
Nếu cô làm thêm chút gì đó, có khi nào Tề Duyệt bị tức chết luôn không?
Cô cầm lấy bàn tay Khương Triết đang miết má cô. Anh mạnh tay, khiến cái
má mơn mởn của cô hằn ra hai vệt trắng, sau đó lại biến thành hồng phớt. Cô lắc lắc cánh tay anh: "Xin lỗi nha, không phải cố ý gạt anh đâu, em
sợ anh không cho em tới."
Khuôn mặt Khương Triết vẫn lạnh băng: "Anh còn tưởng rằng em đã quên anh luôn rồi, chỉ còn nhớ tới Lâm Thành Phong thôi."
Lâm Thành Phong đang nhìn trời cao: "......" Anh cũng rất ấm ức đó nha! Cố hết sức vừa lấy lòng, vừa không đắc tội bên nào!
Tô Anh cong cong mắt: "En sai rồi, về sau sẽ không vậy nữa. Bảo đảm!" Cô giơ ba ngón tay, biểu tình đặc biệt nghiêm túc.
Khương Triết nhìn Tô Anh, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong ngực, thấp giọng: "Quỷ nhỏ!"
Tô Anh dựa vào ngực anh, ánh mắt thì dừng ở trên người Tề Duyệt đằng sau
Phạm Nghị. Rốt cuộc Khương Triết cũng ngước lên, quét mắt vào trong
phòng. Anh đã đến từ lúc Lưu Vận nổi giận đánh người, không cần nhìn
cũng biết đã xảy ra chuyện gì. Giờ phút này anh lạnh nhạt nhìn vào trong phòng, đương nhiên cũng thấy Phạm Nghị đang để trần nửa người trên,
cùng với Tề Duyệt đang trốn dưới lớp chăn mà tức giận đến phát run.
Khương Triết nói: "Chúc hai người hạnh phúc."
Đây đại khái là lời chân thành nhất mà anh từng nói với Tề Duyệt. Cảm nhận
được tâm tình của cô bé trong ngực hình như đang trở nên càng tốt hơn,
anh nghĩ nghĩ, lại nói: "Khi hai người kết hôn cũng nhớ đưa cho tôi một
tấm thiệp mời, tôi sẽ không keo kiệt như Lưu Vận chỉ cho hai trăm đâu."
Đây không phải lần đầu tiên Phạm Nghị nhìn thấy Khương Triết, hắn nhìn qua
rất nhiều ảnh chụp trong di động của Tề Duyệt, nhưng giờ phút này nhìn
thấy người thật, hắn hơi hiểu được vì sao Tề Duyệt lại nhớ mãi không
quên, theo đuổi không buông. Bất luận là khí thế hay là khí chất, quả
nhiên là vạn người có một.
Hắn không nói gì, chỉ cảm nhận được bàn tay Tề Duyệt lôi kéo phía sau lưng mình càng siết càng chặt.
Ả đang khẩn trương, cũng đang sợ hãi, nhưng ả lại không nói được một lời. Người đàn ông mà ả muốn gả cho nhìn thấy ả ở trên giường một người đàn
ông khác, sau đó nói chúc phúc?! Quá buồn cười! Nhưng ả vẫn chẳng thể
phản bác gì, chỉ cảm thấy tức giận, cực kì tức giận!
Lưu Vận: "............??" Cô khổ sở thế này, lẽ ra không nên kéo cô làm công cụ nói móc chứ hả??
Lâm Thành Phong xì một tiếng, tâm tình vốn đang nặng nề giờ phút này lại
nhịn không được thấy mắc cười. Đặc biệt khi nhìn Tề Duyệt đang trốn dưới chăn câm nín, anh thực sự có loại cảm giác hả giận, đáng đời.
Ba cái tát kia của Lưu Vận, đúng là không so được với mấy lời vừa rồi của Khương Triết!
Triệu Sùng Sơn vẫn luông giả vờ không tồn tại cũng nhịn không được che miệng cười khục khục.
Khương Triết đã không còn tâm tư nói thêm gì nữa, ôm lấy Tô Anh rời đi.
Lưu Vận, Lâm Thành Phong và Triệu Sùng Sơn theo sát phía sau.
---
Không biết qua bao lâu, Phạm Nghị ngồi vào bên người Tề Duyệt, bàn tay đặt ở
đầu vai ả, vỗ vỗ, nhỏ giọng: "Tề Duyệt? Bọn họ đều đi rồi."
Tề Duyệt chát một cái, gạt tay hắn ra: "Cút!"
Phạm Nghị thở dài: "Anh lấy thuốc thoa vết thương cho em."
"Tôi bảo anh cút đi!"
"......"
Phạm Nghị cũng rất đau đầu, sự tình phát sinh tối nay thật nằm ngoài sức
tưởng tượng của hắn, càng không ngờ đến Lưu Vận sẽ có âm mưu tới tìm
hắn, làm hắn chật vật như vậy. Nhìn căn phòng đầy hỗn độn, nháy mắt càng phiền lòng.
Hắn nhẫn nại, dịu dàng nói: "Tề Duyệt, thực xin lỗi, là anh sai. Em giận anh thì cũng phải thoa thuốc, nếu không sẽ không
xinh đẹp, ha?"
Tề Duyệt ngồi dậy khỏi đống chăn, gương mặt ả đã
sưng lên, có thể thấy Lưu Vận xuống tay khá nặng. Ả trừng mắt nhìn anh,
tát bốp qua một cái!
Phạm Nghị bị đánh lệch mặt qua một bên.
Tề Duyệt: "Đều tại anh! Tại sao không nói với tôi chuyện bạn gái anh là bạn thân của Tô Anh?"
Phạm Nghị nói: "...... Anh không ngờ tới các em sẽ phát sinh tranh chấp."
"Vậy anh cũng phải nói trước với tôi! Vậy mà anh còn cố ý giấu tôi?" Tề
Duyệt châm biếm: "Phạm Nghị, anh nhìn xem chuyện anh làm đi, nếu anh sớm nói cho tôi biết, hôm nay sẽ xảy ra chuyện này sao? A Triết sẽ nhìn
thấy dáng vẻ chật vật này của tôi sao? Video làm tình của chúng ta sẽ bị người ta quay được sao?"
Ả cúi đầu đánh giá chính mình, tóc tai
tán loạn, trên người vẫn mặc váy lụa đỏ, da thịt bên dưới như ẩn như
hiện, căn bản không che được cái gì! Ả lại nghĩ tới dáng vẻ mình ngồi
trên eo Phạm Nghị, mà dáng vẻ kia lại bị người ta quay được? Càng không
thể quên được lời Khương Triết nói, anh dùng lời nói tùy tiện như vậy,
mang theo châm chọc mà chúc phúc ả...
Ả ôm đầu, hét lên.
"Tề Duyệt, em bình tĩnh một chút, anh sẽ nghĩ cách lấy video về mà." Hắn
thấp giọng, ôm Tề Duyệt vào trong ngực an ủi hồi lâu, cho đến khi Tề
Duyệt không hét nữa. Hắn xoa xoa ấn đường, nói: "Xin lỗi. Để anh thoa
thuốc cho em đã, chuyện khác đợi nói sau."
Tề Duyệt nghĩ đến vết
thương trên mặt, không chỉ hận Tô Anh, cũng hận cả Lưu Vận tới: "Hai con tiện nhân kia, một đứa cũng đừng mong an ổn!" Nói quá nhiều, khiến
gương mặt càng đau, rốt cuộc ả cũng là phụ nữ yêu quý sắc đẹp, nằm
xuống, để mặc Phạm Nghị thoa thuốc lên mặt mình.
Phạm Nghị nhìn
gương mặt Tề Duyệt có dấu tay, rốt cuộc vẫn thấy đau lòng. Cho dù giữa
bọn họ không có tình yêu, nhưng chung quy ả là người phụ nữ của hắn.
Kỳ thật Phạm Nghị và Tề Duyệt quen biết từ sớm hơn rất nhiều so với tưởng
tượng của Lưu Vận, bọn họ sớm đã biết nhau từ hồi đại học. Lúc ấy là
sinh viên dưới sự hướng dẫn của cùng một giáo sư, tuy rằng quen biết
nhưng không thân thiết gì lắm. Mối quan hệ của họ trừ bỏ nghiên cứu thì
không còn liên hệ gì nữa. Bọn họ chân chính phát sinh quan hệ là sau một lần tụ hội, bởi vì say rượu mê loạn nên hai người lên giường. Đó là lần đầu tiên của Tề Duyệt, ả rất tức giận, tức giận đến muốn giết chết hắn. Nhưng độc thân đi học ở bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ có lúc cô đơn tịch mịch. Lần thứ hai phát sinh quan hệ là ở trên bàn sách trong phòng thí
nghiệm. Tắt đèn, không ai nói gì, lại điên cuồng tìm kiếm ấm áp cùng an
ủi từ thân thể đối phương. Sau lần thứ hai thì có lần thứ ba, lần thứ
tư, dần dần, loại quan hệ này liền được duy trì đến nay.
Giữa
bọn họ cũng không nói đến tình cảm. Từ lúc bắt đầu Tề Duyệt đã luôn nhớ
đến một người đàn ông khác, hắn cũng vậy, khi thỏa mãn Tề Duyệt, đồng
thời cũng thỏa mãn chính mình.
Tề Duyệt muốn đích thân xây dựng phòng thí nghiệm, kêu hắn trở về. Vừa đúng lúc nhàn rỗi, hắn liền quay về.
Rồi gặp được Lưu Vận, hẹn hò với cô...
Điều này không nằm trong dự tính của Phạm Nghị, mà hắn lại càng chưa nghĩ tới muốn cắt đứt liên hệ với Tề Duyệt.
---
Trong xe tối tăm, Tô Anh dựa vào vòm ngực người đàn ông, cô nhìn cây cối đang lướt nhanh ngoài cửa sổ.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông khẽ vuốt vuốt những lọn tóc dài của cô, làm da đầu cô tê tê ngứa ngứa. Cô tránh một chút, người đàn ông lại vẫn làm theo ý mình như cũ.
Anh mở miệng: "Hôm nay là chuyện như thế nào?"
Tô Anh giải thích ngắn gọn: "Lưu Vận phát hiện đồ của phụ nữ trong ngăn
kéo ở nhà Phạm Nghị, hoài nghi anh ta ngoại tình. Hôm nay là tới đánh
ghen, không ngờ tới anh ta lại cùng Tề Duyệt..." Cô oán hận: "Quá đáng
giận!"
Khương Triết cười một tiếng, đầu ngón tay xẹt qua sợi tóc, dừng trên vành tai mềm mại của cô gái: "Nói như vậy, bọn Triệu Nhị, Đào Nhiên với Phạm Nghị là không phân cao thấp rồi."
Tô Anh nói: "Em không thích lừa gạt tình cảm người khác, chuyện này Phạm Nghị làm quá
không đạo nghĩa. Nếu muốn chơi, được thôi, cứ nói thẳng ra rõ ràng, bởi
vì có người sẽ nguyện ý chơi cùng, nhưng có người thì không muốn! Anh
nói xem anh ta một bên đừa giỡn, một bên lại cùng Tiểu Vận thề non hẹn
biển, là loại đàn ông kiểu gì chứ?"
Khương Triết gật đầu: "Thật sự không coi là đàn ông."
"Đúng thế!" Tô Anh ừm ừm gật đầu, nghiêm túc: "Còn có Tề Duyệt, nếu cô ta
thật sự dám đối phó với Tiểu Vận, em thật sự sẽ phát tán cái video kia!
Em không sợ đâu, đến lúc đó xem là cô ta không có mặt mũi gặp người hay
là em không có mặt mũi gặp người!"
Khương Triết đưa tay ôm lấy từ mang tai đến cằm cô gái, xoay qua gương mặt cô qua nhìn thẳng anh: "Quỷ nhỏ, tính tình lớn."
Tô Anh chớp chớp mắt: "Không được à?"
"Được." Anh hôn lên mặt cô một cái: "Không cần lo lắng, bất luận em làm gì, anh đều có thể giúp em thu dọn tàn cục."
Tô Anh nhấp môi cười cười: "Vậy bên phía Tiểu Vận anh cũng giúp em sắp xếp hai người bảo vệ một chút nhé?"
"Vừa rồi không phải còn không sợ à?"
"Tề Duyệt là kẻ điên, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất mà. Còn có Phạm
Nghị, em cảm giác anh ta không chết tà tâm với Tiểu Vận đâu, đến lúc đó
tìm cậu ấy gây phiền toái cũng rất phiền hà đó."
Khương Triết nghe cô nói xong, nhàn nhạt nói: "Được rồi."
Lại một lần nữa ôm cô gái vào ngực, anh nhớ tới mấy câu châm chọc Phạm Nghị của cô, dáng vẻ xù lông phát giận, giống như quả ớt cay vậy, cũng thật
đáng yêu.
---
Lưu Vận cùng Lâm Thành Phong đi chung một
xe, Khương Triết không thích người ngoài quấy rầy, bảo Lâm Thành Phong
đưa Lưu Vận về nhà. Kỳ thật cũng là cùng đường, căn bản không cần phải
chia ra như thế. Lâm Thành Phong nghĩ có khả năng là Khương Tứ cũng muốn hóa thân thành cầm thú không chừng.
Sau khi Lưu Vận lên xe vẫn
luôn rất yên lặng, khác biệt hoàn toàn với khí phách ở trước mặt Phạm
Nghị cùng Tề Duyệt. Nói đến cùng, vẫn là một cô gái thất tình do bị cắm
sừng mà.
Hắn moi móc, không biết móc ra một cây kẹo que từ nơi nào: "Cho em."
Một hồi lâu sau Lưu Vận mới phản ứng lại đây là Lâm Thành Phong đang nói
chuyện với cô, đưa cho cô một cây kẹo que ấu trĩ như vậy. Cô cười một
chút, nhận lấy nắm vào trong tay: "Cảm ơn."
Lại không nói gì nữa.
Cho đến khi tới cửa tiệm hoa tươi, cô lại nói: "Cảm ơn."
Lâm Thành Phong gãi gãi đầu, nhìn cô trở về nhà.
Tô Anh và Khương Triết ngồi một xe, bọn họ còn chưa tới, anh đợi trong
chốc lát thì chiếc Maserati của Khương Triết mới khoan thai tới chậm.
Tô Anh xuống xe trước, chạy tới hỏi: "Tiểu Vận đâu?"
Lâm Thành Phong bĩu môi: "Về nhà rồi."
Tô Anh hơi hơi nhíu mày, nhìn Lưu gia đã đóng chặt cửa lớn thì không đi
qua quấy rầy. Lưu Vận trực tiếp về nhà, cũng là muốn một mình yên lặng
chút, rốt cuộc chuyện đêm nay đã làm cô chấn kinh không nhỏ.
Cô nhìn về phía Lâm Thành Phong, nói: "Đưa camera cho em."
Lâm Thành Phong móc ra camera từ trong túi ra, đưa cho cô. Tô Anh cười cười tiếp nhận: "Cảm ơn anh."
Cô xoay người đi mở cửa.
Lâm Thành Phong theo đuôi Tô Anh. Khương Triết đi tới, cánh tay chắn trước mặt Lâm Thành Phong: "Tiểu Lâm Tử, cậu nên về nhà."
Lâm Thành Phong bẹt miệng: "...Không phải qua cầu rút ván đấy chứ?"
Tô Anh đã mở cửa tiệm ra, quay đầu nói: "Không chỉ Tiểu Lâm Tử đâu nha, A Triết cũng nên về nhà."
Không đợi Lâm Thành Phong cùng Khương Triết nói gì, cô đã đóng lại cửa kính, ở phía sau lớp cửa phất phất tay với bọn họ, rồi nhanh như chớp chạy đi
mất.
Lâm Thành Phong cùng Khương Triết bốn mắt nhìn nhau.
Lâm Thành Phong nhịn không được, xì một tiếng bật cười: "Đúng đúng, Khương Tứ, anh nên về nhà ngủ thôi!"
Khương Triết đau đầu xoa xoa ấn đường. Quỷ nhỏ, học được ma lanh rồi thì đúng là áp dụng triệt để!
---
Tô Anh trở lại trên lầu, trên mặt cô đã không còn nụ cười, mày hơi nhíu lại, sắc mặt bình tĩnh mà nghiêm túc.
Cô chép đoạn phim kia thành 2 phần, một phần chép vào đĩa vcd, một phần
chép vào USB, camera chứa file quan trọng nhất thì cô chuẩn bị ngày mai
đem đi ngân hàng gửi két sắt, như vậy mới an toàn, cũng càng bảo đảm hơn
Thứ này đặt trong tay Khương Triết hay Lâm Thành Phong cô đều không yên tâm.
Tô Anh đột nhiên nghĩ đến, nếu Khương Triết biết lúc Tề Duyệt cùng người
đàn ông khác ở bên nhau mà trong miệng lại kêu tên anh, không biết anh
sẽ có cảm tưởng thế nào?
Ngay trong lúc Tô Anh nghĩ như vậy, Lâm
Thành Phong đã sinh động như thật mà kể lại một lần tất cả mọi chuyện
với Khương Triết, đương nhiên kể cả việc Tề Duyệt ở trên thân tên đàn
ông khác còn kêu tên anh!
Lúc ấy sắc mặt Khương Triết đặc biệt
khó coi, Lâm Thành Phong nói: "Vừa rồi em có xem lại đoạn phim một lần,
không ngờ tới Tề Duyệt thâm tình với anh như thế nha!" Anh tươi cười xấu xa, huống chi đã xem qua không ít phim đen, trai với trai, chay mặn
không kỵ gì cả.
Khương Triết: "Câm miệng!" Anh cảm thấy ghê tởm.
Mà bên kia, Triệu Sùng Sơn tìm được chiếc Bentley màu đen của Triệu Vũ.
Chiếc xe kia ẩn mình dưới bóng cây rậm rạp, Triệu Sùng Sơn tìm trong
chốc lát mới tìm được. Anh lên xe: "Nhị ca."
Vị trí này, có thể nhìn thấy rõ ràng của nơi khu nhà Phạm Nghị.
Triệu Vũ nói: "Sao rồi? Tôi nhìn thấy Khương Tứ cũng đến, chạm mặt sao?"
Triệu Sùng Sơn lập tức cười nói: "Em cùng Tô tiểu thư, Lưu Vận tới trước, lúc sau đang quậy tưng bừng thì Phong thiếu tới, đợi đến khi càng xuất sắc
hơn thì Tứ thiếu cũng tới! Anh không tưởng tượng được tình huống ấy đâu, Tề Duyệt sợ tới mức sửng sốt, nói là trận Tu La cũng không quá!"
Anh kể lại mọi chuyện một cách sinh động như thật, cuối cùng thở dài: "Em
chưa từng thấy Tề Duyệt chật vật như thế bao giờ, lần này, khẳng định là cực hận Tô tiểu thư."
Triệu Vũ cười lạnh một tiếng: "Dù không có chuyện này, cô ta cũng sẽ không bỏ qua cho Tô Anh. Cũng tốt, trong tay
Tô Anh có nhược điểm của cô ta, cô ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Bạn đang đọc truyện Tiệm Hoa Của Tô Anh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.