Q.1 - Chương 27: Hòn Than Bỏng Tay
Chiến tranh Tam Phiên sớm muộn gì cũng phải diễn ra, câu thời
cơ chưa đến của Hoành Chính Đế chính là vì còn chưa có lý do hợp lý, chỉ với một
bản cáo trạng cường thưởng dân nam vẫn chưa đủ để triệt phiên. Đời trước vì Cảnh
Thiều gặp nguy hiểm khi đánh trận ở Điền Tàng, Hoành Chính Đế hạ chỉ lệnh Tây
Nam Vương xuất binh ứng cứu, không ngờ Tây Nam Vương lại lấy lý do Tây Nam khó
khăn lại vừa gặp thiên tai, nói triều đình phải cấp tiền lương thảo trước mới
xuất binh, khiến cho Hoành Chính Đế giận dữ, hạ chỉ triệt phiên. Cảnh Thiều khi
đó vừa cực khổ bình được Nam Man, chưa kịp khởi hành về triều đã phải điều quân
về phía nam, trực tiếp đánh vào đất phong Tây Nam.
Đời này hắn không còn phải đi bình loạn Nam Man vừa phí sức
vừa gian khổ kia nữa, vậy thì cuộc chiến Tam Phiên diễn ra càng sớm càng tốt. Cảnh
Thiều ngồi trên lưng ngựa im lặng, khi hoàn hồn lại thì Tiểu Hắc đã đi đến trước
cửa phủ nhị hoàng tử.
“Tiểu tử nhà ngươi, còn nhớ mong cỏ non trong phủ ca ca
sao.” Cảnh Thiều buồn cười kéo kéo tai Tiểu Hắc, vừa ra khỏi cung đã vào phủ nhị
hoàng tử, ắt sẽ khiến người khác hoài nghi, vừa kéo cương chuyển hướng ngựa thì
lại gặp Cảnh Sâm vừa quay về.
“Đứng trước cửa làm gì, sao không vào?” Cảnh Sâm vừa xuống
kiệu đã thấy đệ đệ nhà mình đứng trước cửa buồn chán nhéo tai ngựa, huynh trưởng
cảm thấy mất mặt không khỏi chau mày. Người dám thúc ngựa trong kinh thành này,
chỉ có mỗi vị đệ đệ chẳng bao giờ bớt lo được này, bây giờ lại đứng ngây người
trước cửa phủ mình, chẳng lẽ là lại gây họa gì rồi?
Cảnh Thiều xoay người xuống ngựa, gãi đầu nói: “Muốn tìm người
uống rượu, bất tri bất giác đã đến trước cửa phủ của ca ca.”
Cảnh Sâm trừng một cái, “Đã lớn như vậy rồi, chỉ biết cưỡi
ngựa uống rượu, còn ra thể thống gì nữa!”
Cảnh Thiều cười cười, đưa ngựa cho hạ nhân của ca ca dắt, bản
thân thì đi sóng vai với huynh trưởng, “Đi Hồi Vị Lâu đi, cách đây không xa.”
Cảnh Sâm xoa thái dương, bảo các kiệu phu về phủ trước, bước
cùng Cảnh Thiều đến Hồi Vị Lâu.
Còn chưa đến giờ cơm, Hồi Vị Lâu không có nhiều khách, Cảnh
Thiều nói với Chu lão bản mặc y phục đỏ
sậm mình muốn một nhã gian.
“Đệ quen biết Chu Cẩn?” Cảnh Sâm thấy hai người có vẻ rất
thân thiết, không khỏi nhíu mày.
“Đương nhiên là biết.” Cảnh Thiều rót cho huynh trưởng chén
trà, “Tiêu Viễn thuộc phái thanh lưu, nhưng không hề cứng nhắc, huynh trưởng có
thể thử chiêu mộ hắn.”
“Đệ tự biết đúng mực là được rồi.” Cảnh Sâm gật đầu, hôm nay
trong Lễ Bộ có quan viên nói Thành Vương phi và phu nhân Tiêu thị lang rất thân
thiết, ngờ rằng Thành Vương và Tiêu Viễn có quan hệ, thấy huynh đệ nhà mình hiểu
được lợi hại bên trong nên cũng không định nhúng tay nữa.
Dù sao cũng đã gặp ca ca rồi, trực tiếp kể lại mọi chuyện
trong cung, để ca ca tính toán trước. Còn về Cát Nhược Y, Cảnh Thiều có chút
khó xử, ý của phụ hoàng là, lấy đại cục làm trọng, chuyện này không đủ để làm
lý do tấn công Đông Nam, cho dù khi tuyên chiến tuyên bố ra, thì cũng chỉ là
thêu hoa trên gấm, hơn nữa nếu xử lý không tốt sẽ khiến bách tính cho là triều
đình không màng tới sự sống chết của bách tính, nhu nhược vô năng. Còn về việc
xử lý nữ nhân này thì giao cho hắn toàn quyền.
“Nếu không tiện, thì cứ đưa nàng ta đến phủ của ta để tẩu tẩu
của đệ quản lý là được.” Cảnh Sâm đề nghị, bởi vì Thành Vương phi là nam nhân,
không thể giám sát mọi lúc, trắc phu nhân lại vừa bị biếm, tuy nhị hoàng tử phi
không đủ dịu dàng hiểu chuyện, nhưng quản lý chuyện nhà vẫn tương đối ổn.
Cảnh Thiều nhíu mày, Cát Nhược Y là nước cờ quan trọng để
bình định Đông Nam, hắn giành nàng ta vào trong tay, là vì không muốn tứ hoàng
tử làm lỡ thời cơ tấn công Đông Nam, để mình bớt được vài năm đánh trận. Nhưng lại
không biết làm sao để giải thích cho huynh trưởng, chỉ đành lắc đầu nói: “Người
này còn có chút tác dụng, đệ quay về thương lượng với Quân Thanh một chút.”
Cảnh Sâm gật đầu, đối với vị đệ tư vừa vào cửa không lâu
này, hắn thật sự rất vừa lòng, học phú ngũ xa, tính cách khiêm tốn ôn hòa, vừa
xứng để giúp đỡ Cảnh Thiều vốn không quen dùng mưu kế thủ đoạn.
Đang nói chuyện thì chợt bị tiếng ồn ào dưới lầu làm gián đoạn.
“Hai vị công tử, có gì từ từ nói!” Tiểu nhị sốt ruột toát mồ
hôi khuyên can, nhưng chỉ tiếc hai người đang đánh nhau hoàn toàn không chịu
nghe.
Cảnh Thiều mở cửa ra nhìn thử, hai công tử mặc y phục rất
sang quý đang vật lộn đánh nhau giữa đại sảnh, võ công đều chẳng ra sao, đánh
nhau không còn chút phong độ. Nam tử cao hơn một chút dường như chiếm được ưu
thế, đánh cho người kia ngã lăn xuống.
Cảnh Thiều thấy người té ngã hơi quen, tập trung nhìn kĩ,
không phải chính là Mộ Linh Bảo vừa gặp vài hôm trước đó sao? Một bên mắt vẫn
còn bầm xanh. Còn người kia…
“Thế tử nhà Mậu Quốc Công.” Cảnh Sâm thấy hắn không nhận ra,
liền lên tiếng nhắc, “Mấy hôm trước hoàng hậu vừa cho loan tin, nói sắp tuyển
chính phi cho tứ hoàng tử, phủ Mậu Quốc Công và Bắc Uy Hầu đều có tiểu thư chưa
xuất giá.”
Cảnh Thiều nghe vậy thì sửng sốt. Không khỏi bật cười, nhà Bắc
Uy Hầu tính toán lo liệu như sự đã rồi, chỉ tiếc đời trước kế hậu lại chọn
trúng tiểu thư nhà Mậu Quốc Công, cuối cùng khi hắn bị vu oan vào ngục, công
lao của nhạc phụ tứ hoàng tử không thể không tính.
“Nếu Bắc Uy Hầu và kế hậu làm thông gia, thì sau này đệ
tránh xa bọn họ ra một chút, cũng đừng nhắc đến chuyện triều đình trước mặt đệ
tư.” Cảnh Sâm khép cửa lại, để tránh cho người dưới lầu nhìn thấy Cảnh Thiều, đại
cữu tử bị người ta đánh, đệ phu lại không giúp, bị đồn ra sẽ không được hay lắm.
Cảnh Thiều nghe lời ca ca nói, trong lòng hơi khó chịu, đối
với hắn, Quân Thanh đáng tin hơn bất kì ai, nhưng ca ca cũng là vì tốt cho
mình, thế là hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Nhân phẩm thân muội muội của Mộ Linh Bảo
cũng chỉ như hắn, bị Bắc Uy Hầu phu nhân chiều hư rồi, dù kế hậu có muốn mượn sức
Bắc Uy Hầu đến mấy, có lẽ cũng không muốn Cảnh Du có một vương phi như vậy.”
Cảnh Sâm nghe vậy, trầm ngâm nói: “Nếu tiểu thư Mộ gia thật
sự như đệ nói, hay là chúng ta…”
“Ca!” Cảnh Thiều lập tức ngắt lời huynh trưởng, “Tuy binh
quyền của Bắc Uy Hầu không bằng Mậu Quốc Công, nhưng binh quyền của hắn ở tây bắc,
hiện tại lại đang chuẩn bị buôn ngựa ở đó, hữu dụng hơn Mậu Quốc Công nhiều.”
“Vậy sao?” Cảnh Sâm nghe vậy, nhíu mày suy tư một lát, “Nếu
đã vậy, ta sẽ cho người đưa thông tin về tiểu thư Mộ gia đến tai hoàng hậu.”
Cảnh Thiều nghe vậy, thầm thở phào. Hắn tin tưởng Quân
Thanh, nhưng lại không thể giải thích với huynh trưởng. Quân Thanh trong ngôi
nhà đó đã rất khó xử rồi, nếu Bắc Uy Hầu và kế hậu kết thông gia, tương lai hai
bên đối đầu, người nặng lòng như Quân Thanh biết phải làm sao?
Khi về đến biệt viện thì trời đã tối rồi.
Cảnh Thiều đi vào ngọa thất, nhìn thấy Mộ Hàm Chương đang mặc
thường phục trắng thuần, dựa người trên ghế dài yên lặng đọc sách, ánh nến ấm
áp chiếu lên khuôn mặt hắn, yên bình đẹp đẽ như thế. Không khỏi cười khẽ, nhìn
thấy người này, những ganh ghét lừa lọc trên triều, những mưu ma chước quỷ khi
hạ triều đều tan biến như sương khói.
Bước chậm đến, vùi mặt vào ngực vương phi nhà mình, hít sâu
mùi hương thanh nhã nhàn nhạt trên người hắn, Cảnh Thiều thả lỏng cơ thể, nhắm
mắt lại, sống lại một đời, trước mắt chỉ toàn gió tanh mưa máu, chỉ có ở bên hắn
mới cảm thấy yên lòng. Người chính là cứu chuộc duy nhất mà trời cao ban cho
mình.
“Làm sao vậy? Bị phụ hoàng mắng rồi?” Mộ Hàm Chương xoa xoa
cái đầu xù trong lòng.
“Không có, chạy cả ngày hơi mệt mà thôi.” Cảnh Thiều ngẩng đầu
nhìn hắn, dịu dàng tuấn mỹ như thế này, không giống khuôn mặt tròn vành vạnh một
mắt xanh đen của Mộ Linh Bảo chút nào, đột nhiên nhớ đến bức tranh nhìn thấy
trong thư phòng của Bắc Uy Hầu, “Quân Thanh, đời của ngươi có phải đều được đặt
tên theo thượng cổ cửu khí không?”
“Đời của ta thì đúng như thế, ba huynh muội chúng ta là tên
của ba bảo đao.” Mộ Hàm Chương dịu giọng nói, phụ thân yêu danh khí đến si, cả
tên của nữ nhi cũng đặt như vậy.
Thượng cổ cửu khí, đao tam, nhất viết linh bảo, nhị viết hàm
chương, tam viết tố chất.
Cảnh Thiều nhíu mày, “Vậy khuê danh của tiểu thư Mộ gia
chính là ‘Mộ Tố Chất’?”
Mộ Hàm Chương gật đầu, “Sao đột nhiên lại muốn hỏi chuyện
này? Có phải là tứ hoàng tử sắp tuyển phi không?”
“Ta chỉ tò mò thôi.” Cảnh Thiều nhích nhích lên, “Nếu dung mạo
muội muội ngươi giống Mộ Linh Bảo thì sợ là khó mà gả đi được.”
“Đâu có gay go đến thế.” Trừng tên đang nói bậy bạ trên người
mình một cái, nhưng tưởng tượng khuôn mặt Mộ Linh Bảo biến thành nữ tử, bản
thân Mộ Hàm Chương cũng không khỏi cười thành tiếng.
Ngày hôm sau, Cảnh Thiều gọi Cát Nhược Y đang ở tạm trong tiểu
viện đến.
Không thể không nói, Cát Nhược Y mặc y phục mới thật sự rất
xinh đẹp, có thể tưởng tượng được, đứa con trưởng của Cát gia khiến Đông Nam
Vương không tiếc giết toàn tộc Cát gia để chiếm vào tay là một mỹ nhân thế nào.
“Tình hình hiện tại là như thế, Đông Nam Vương giết người
trong đất phong của mình, triều đình cũng không thể can thiệp quá sâu, cho dù
có điều tra chuyện này, hắn chỉ cần lấy bừa một tội trạng nào đó đổ lên đầu Cát
gia, thì cùng lắm chỉ có thể nói hắn là hà khắc.” Cảnh Thiều thở nhẹ một hơi.
Hy vọng trong mắt Cát Nhược Y vụt tắt, đôi tay thon dài mềm
mại siết chặt đến trắng bệch.
“Có một vài lời không nên nói, nhưng bản vương có thể nói
cho ngươi biết, sớm muộn triều đình cũng sẽ thu hồi đất phong Đông Nam, chỉ là
còn cần chút thời gian.” Cảnh Thiều quan sát dáng vẻ nàng ta, chầm chậm đặt tay
lên dao găm đeo trên hông, dĩ nhiên là hắn hiểu tính tình của Đông Nam Vương,
chuyện ám sát dù tìm người khác thì cũng được, tuy sẽ phí sức một chút. Nhưng nếu
Cát Nhược Y không biết tốt xấu, giữ nàng ta lại sẽ là tai họa.
“Vương gia bỏ công vì dân nữ, đã là đại ân đại đức, dân nữ
cũng biết thù này không thể báo được trong sớm chiều.” Cát Nhược Y im lặng một
lúc, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với Cảnh Thiều, “Tạ ơn vương gia chiếu cố mấy
ngày nay, đại ân đại đức của ngài, nhất định sẽ có ngày báo đáp.”
Cảnh Thiều chầm chậm thả lỏng bàn tay trên dao găm, nữ tử
này không chỉ hữu dũng hữu mưu, tầm nhìn cũng xa hơn người thường rất nhiều,
năm ấy khi thấy Cát Nhược Y cả người đẫm máu trong vương phủ Đông Nam Vương, hắn
đã kính phục nữ tử cố chấp này từ tận đáy lòng, đây cũng là lý do hắn không muốn
lừa gạt lợi dụng mà nói thật với nàng ta, rốt cuộc, Cát Nhược Y cũng như bản
thân mình của kiếp trước, dùng hết sức lực, rốt cuộc lại mất đi tất cả.
“Bản vương cho ngươi hai con đường, thứ nhất, ở lại kinh
thành chờ đợi, không được gây chuyện, vài năm nữa bản vương sẽ đòi lại công bằng
cho ngươi; thứ hai, bản vương cho người dạy ngươi dùng ám khí, giúp ngươi xâm
nhập vào phủ Đông Nam Vương, ngươi tự báo thù.” Cảnh Thiều im lặng nhìn Cát Nhược
Y đang quỳ trên mặt đất, giọng nói điềm tĩnh trịnh trọng, “Nếu không biết phải
quyết định thế nào, thì nghĩ kĩ càng rồi đến tìm bản vương.”
“Dân nữ chọn con đường thứ hai!” Cát Nhược Y gần như trả lời
ngay lập tức.
“Ngươi nghĩ kĩ càng đã.” Cảnh Thiều nhíu mày, “Nếu không đi,
bản vương có thể tìm cho ngươi một phu quân tốt.”
“Dân nữ tuyệt đối không hối hận, xin vương gia thành toàn!”
Cát Nhược Y dập đầu ba cái với Cảnh Thiều, sợ Cảnh Thiều không cho mình cơ hội
này.
Ra khỏi tiểu viện, Cảnh Thiều nhìn thấy Mộ Hàm Chương đang đứng
chờ hắn dưới tàng hoa đào.
“Sao ngươi biết nàng ta chắc chắn sẽ chọn con đường thứ
hai?” Cảnh Thiều hỏi, phương pháp này là kết quả của cuộc thương lượng tối qua
với vương phi nhà mình.
Mộ Hàm Chương cười cười, hái một bông hoa đào thả vào trong
nước, “Hoa rơi vào nước, cũng vẫn là cánh bèo không gốc rễ, còn không bằng làm
ngọn lửa ngoài đồng nội, dù là tự thiêu rụi bản thân, nhưng cũng thiêu cháy kẻ
thù.”
Cảnh Thiều nghe vậy, cảm giác như đã được khai sáng. Đối với
hắn mà nói, sống lại một lần, nếu không có Quân Thanh và huynh trưởng kiềm giữ,
sợ là bản thân cũng sẽ như Cát Nhược Y, dù mất tất cả cũng phải giết được kẻ
thù, cho dù lật đổ cả giang sơn cũng không tiếc tay.
Chớp mắt đã đến hạ tuần tháng tư, lệnh cấm túc của tứ hoàng
tử cuối cùng cũng kết thúc, dưới sự khuyên nhủ thuyết phục của kế hậu, Hoành
Chính Đế đã cho phép tứ hoàng tử tuyển chính phi.
Mà lời đáp của huynh trưởng Cảnh Thiều vẫn đang phải ở nhà
chép sách là tặng vương cơ xinh đẹp của mình đến. Xem như quà mừng mãn hạn cấm,
cũng là quà bồi tội đã cướp mất mỹ nhân của đệ đệ.
Bạn đang đọc truyện Thê Vi Thượng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full.Net.