Chương 48: Cung Yến- Tranh Đấu
* CÀN THANH CUNG*
Càn Thanh Cung được trang hoàn hết sức lộng
lẫy, các quan đại thần cùng phu nhân, các tiểu thư, công tử có chức quan từ tam phẩm trở lên không ai không có mặc. Lâu lâu mới có được một dịp
được vào hoàng cung tham gia yến tiệc ai ai cũng không muốn bỏ qua cơ
hội tốt được diện kiến thánh thượng, cùng các vương gia, công chúa,
hoàng tử, quận chúa nếu có thể hiện tốt không chừng lại được hoàng
thượng ban thưởng, được các vương gia, công chúa hay hoàng tử để ý thì
có thể một bước lên mây thành phượng hoàng.....
Ngồi ở vị trí cao nhất là Thiên Vương đế Thiên Vương Lãnh Minh một thân long bào vô
cùng uy vũ ngồi trên ngai vàng được chạm khắc hình rồng, phong phạm của
một bậc đế vương tỏa ra trên người hắn càng làm cho người người kính sợ
mà không dám nhìn thẳng, cuối đầu rất mực tôn kính trước hắn. Bên tả là
hoàng hậu một thân phượng bào đỏ thẫm, chỉ thêu vàng làm nổi bật lên
hình phượng hoàng trên y phục càng làm cho người cảm thấy địa vị của
người mặt không hề bình thường, nét mặt cười hài hòa làm người thấy thật dễ chịu, hài hòa như nắng xuân.. Các vị quý phi nương nương khác ngồi
một bên, khuôn mặt thanh tú, cùng nét cười e lệ xinh đẹp đến động lòng
người....Thái hậu ngồi bên hữu hoàng thượng, nét cười thêm phần cao hứng trên mặt ôn hòa đến vô hạn. Mặc Lâm là sư phụ của hoàng thượng đương
nhiên có địa vị rất cao, khuôn mặt trầm ổn ngồi một bên cùng hoàng
thượng nói chuyện gì đó....Bên dưới các quan viên cùng gia quyến được
sắp xếp ngồi theo thứ bậc từ cao xuống thấp.
Các nàng tiểu
Yên, tiểu Tuyết, tiểu Linh và tiểu Điệp cũng đã tìm được một chỗ ngồi
phù hợp, không biết là cố ý hay vô tình mà chỗ ngồi của các nàng lại vừa hay trước bàn của Tôn Như Ngọc đến vài bàn, Đàm Chiêu Nguyệt thì lại
ngồi hơi xa với bàn các nàng... ngồi cùng với các nàng là ba vị vương
gia.... phải nói tiểu Yên và tiểu Tuyết là những người thích sự yên
tĩnh, không muốn gây sự chú ý vậy mà các nàng lại ngồi cùng bàn với mấy
vị vương gia này thì chẳng thể nào yên tĩnh nỗi... nhìn xem ánh mắt của
các vị tiểu thư không ngại mà liếc mắt đưa tình với mấy vị vương gia,
không lâu lại lướt qua chỗ các nàng như muốn ăn tươi nuốt sống làm tiểu
Yên vô cùng khó chịu, nàng quét ánh mắt sắc lạnh qua từng người các nàng khiến bọn họ không tự nguyện mà thu lại tầm mắt....
Tiểu
Điệp trực tiếp bỏ qua những ánh mắt đang nhìn chằm chằm các nàng kia,
tay chống cằm thích thú nhìn khắp Càn Thanh cung, không tiếc lời khen
ngợi...
"" Ta thật không ngờ cung yên của con người cổ đại lại
náo nhiệt đông vui như vậy... đúng thật là không thể nào tin vào mắt
mình được a..""
Tiểu Linh bên cạnh đưa tay đỡ lấy chén trà tiểu Tuyết vừa rót, tao nhã uống trà mà nói...
"" Ngươi lần đầu được thấy tất nhiên là rất ngạc nhiên rồi... ta đã từng
thấy dự cung yến như thế này mấy lần rồi, giờ không thấy ngạc nhiên
nữa...""
Tiểu Điệp quay sang kéo kéo lấy tay áo của tiểu Linh, bộ dáng năn nỉ nói...
"" Linh Linh a... thật như vậy sao... vậy lần sau ngươi nhất định phải
mang ta theo cùng a, nếu không ta sẽ bám lấy ngươi không tha nga...""
Tiểu Linh vui vẻ gật đầu...
"" Được a, lần sau ta nhất định mang theo ngươi đi cùng...""
Tiểu Điệp cao hứng ôm chầm lấy cánh tay tiểu Linh...
"" Ha ha ha.. cảm ơn ngươi tiểu Linh, ngươi thật là tốt...""
Tiểu Linh lắc đầu cười cười, xem ra tiểu Điệp rất thích những nơi náo nhiệt
như thế này, vậy lần sau nàng đi đâu nhất định sẽ mang tiểu Điệp theo
cùng a...
Tiểu Yên chống một tay trên thành ghế miễn cưỡng
chống đỡ thân thể tùy lúc có thể ngã xuống của nàng, nơi này thật ồn ào, đôi mắt không tự chủ mà khép hờ, thật là phiền não a, cảm giác này thật khiến nàng buồn ngủ không thôi, tiểu Tuyết khẽ đưa tay tạo một kết giới bao quanh các nàng, dù cho một tiếng nói cũng không thể lọt vào được.
Bên dưới một mảng náo nhiệt...một đoàn vũ nữ từ ngoài cửa điện bước vào bắt đầu nhảy múa giữa tiếng đàn sáo náo nhiệt... các quan viên cũng Được
dịp tề tựu hàn huyên không ngừng, còn có người tiện thể se duyên cho con cái bọn họ thành đôi, có người cùng trao đổi về công việc, bàn thế
sự...
Từ ngoài cửa, Lệ Huyền quận chúa y phục màu vàng nhạt
thêu họa tiết tinh xảo xinh đẹp diễm lệ, tay đeo những chiếc chuông nhỏ
theo từng cử động của nàng mà vang lên... nàng bước từng bước nhẹ nhàng
uyển chuyển mà đi vào bên trong điện, tất cả mọi người đều bị vẻ đẹp
động lòng người của nàng mà không thể dời đi tầm mắt, nàng đến giữa
điện, quỳ xuống hướng hoàng đế trên cao mà cung kính...
"" Ân
sủng của hoàng thượng đối với Lệ Huyền mênh mông như đại dương, cao lớn
khôn cùng như thiên thanh, Lệ Huyền xin dâng một vũ khúc cầu cho Thiên
Vương quốc chúng ta thái hòa, mãi mãi phồn vinh...""
Hoàng thượng nét mặt trầm ổn, đôi mắt phượng nâu sâu thăm thẳm không lộ ra một chút
cảm xúc nào làm người không thể nắm bắt, chỉ thấy hắn thanh âm như cũ
trầm ổn mà đầy uy vũ...
"" Hảo...""
Lệ Huyền quận chúa tao nhã đứng dậy, trên hai tay từ khi nào đã xuất hiện hai dải lụa trắng,
nhạc công cất tiếng đàn nhẹ nhàng mà trầm lắng, tuy không thể đạt được
tới cảnh giới có thể xuất thần nhập quỷ nhưng tuyệt đối là không mấy ai
sánh bằng. Giữa điện thân ảnh Lệ Huyền quận chúa uyển chuyển nhẹ nhàng
mà linh hoạt, từng điệu vũ ngập tràn sức sống mạnh mẽ, hai dải lụa trắng trong tay theo điệu múa của nàng mà cùng gió bay lượn, tạo thành đường
nét giống với một con rồng đang chuẩn bị bay lên trời cao, từng điệu múa nhẹ nhàng mà mạnh mẽ ngập tràn sức sống, tất cả mọi người trong đại
điện ai nấy cũng vẻ mặt cao hứng thưởng thức điệu vũ của Lệ Huyền quận
chúa. Khi điệu vũ kết thúc, cả đại điện vang lên một tràng dài tiếng vỗ
tay khen ngợi...
Hoàng thượng ngồi trên ngai vàng trên cao, tuy
khuôn mặt không biểu hiện quá nhiều cảm xúc, nhưng trên khuôn mặt tuấn
mỹ vẫn hiện lên nét cười nhạt, gật đầu tán thưởng...
"" Điệu vũ của Lệ Huyền không tệ, ban ngồi...""
Lệ Huyền quận chúa thi lễ một cái, nàng cuối thấp đầu nên không có một ai
có thể nhìn thấy được biểu cảm của nàng là vui hay buồn, chỉ thấy nàng
đứng dậy bước đến một chiếc ghế được chuẩn bị sẵn. Hoàng hậu cao hứng
hướng hoàng thượng thỉnh cầu..
"" Hoàng thượng, cung yến náo
nhiệt, mọi người cùng cao hứng, không bằng mời các tiểu thư phô diễn tài nghệ một chút, không biết ý hàng thượng thế nào..""
Lời hoàng
hậu vừa nói ra thu hút không ít ánh mắt của mọi người trong điện, cơ hội được biểu diễn trên đại điện không phải lúc nào cũng có, nhất là bây
giờ còn ở trước mặt hoàng thượng xuất ra tài năng, bọn họ có nằm mơ cũng không dám bỏ qua, mọi người trong điện đồng loạt nín thở chờ sự ân
chuẩn của hoàng thượng...
Thiên Vương Lãnh Minh một bộ dáng vạn
năm không đổi, khuôn mặt anh tuấn phi phàm thủy chung không biểu hiện
quá nhiều cảm xúc, dưới nhiều ánh mắt đang cùng hướng về mình, hắn vẫn
khí phách, uy nghiêm lẫm liệt như thường, đôi mắt phượng nâu sâu thẳm
như có thứ gì chợt lóe rồi cũng rất nhanh biến mắt, giọng trầm ổn nói..
"" Tùy ý hoàng hậu...""
Hoàng hậu nghe được câu trả lời mong muốn trên mặt nét cười càng đậm điệ vũ
vừa rồi của Lệ Huyền quận chúa thật sự không tệ, vẻ mặt cao hứng đó
khiến nàng thật không vừa mắt, nàng muốn mượn cơ hội này dạy dỗ nàng ta
một chút, cho nàng ta biết núi này cao còn có núi khác cao hơn, nàng
không tin khắp kinh thành nhiều nữ nhân như vậy lại không có ai không
sánh bằng nàng ta, bất quá nếu không có ai, nàng vẫn còn một quân cờ
cuối cùng...
Các đại thần trong nhà có nữ nhi đều không khỏi
cao hứng, mời nữ nhi của bọn họ phô diễn tài nghệ góp vui không phải nói trắng ra là để nữ nhi của bọn họ cùng nhau tranh đấu công bằng sao.
Thường ngày bọn họ dạy dỗ chu đáo nữ nhi của mình như vậy cuối cùng cũng có cơ hội xuất ra cùng thiên hạ tranh tài, nữ nhi của họ được các lão
sư, nương tử có tiếng tăm dạy bảo, không tin không thể làm rạng danh gia tộc, nếu không may thua cũng không làm mắt mặt của bọn họ đi...
Các tiểu thư cũng vô cùng cao hứng, trong lòng âm thầm tính toán chuẩn bị
tiết mục biểu diễn cho mình, bọn họ thường ngày trong phủ học tập, chịu
không ít bao nhiêu là cực khổ, cuối cùng cũng có thể có cơ hội được phô
diễn tài nghệ, lần này được biểu diễn trước mặt hoàng thượng cùng các
vương công hoàng thất coi như cũng không phí công hằng ngày chịu thương
chịu khó cố gắng học tập của các nàng đi...
Cả đại điện náo
nhiệt hẳn lên, duy chỉ có một chỗ như cũ yên tĩnh ở một góc đại điện của các vị vương gia nào đó, một đám nữ nhân tranh tài, bọn họ cũng không
phải chưa từng gặp qua, bất quá từ đầu đến cuối cũng chỉ là một màng
nhạc nhẽo không có gì thú vị, đã biết trước kết quả thì hà tất gì phải
tiếp tục quan tâm, nhưng ánh mắt lại không tự chủ hướng về nữ tử nào đó. Các nàng tiểu Yên, tiểu Tuyết, tiểu Linh và tiểu Điệp ngồi trong kết
giới chống âm của tiểu Tuyết tạo ra, căn bản bên ngoài như thế nào đến
vô luận náo nhiệt các nàng cũng không hề hay biết, tiểu Yên lạnh lùng
không quan tâm nhắm đôi mắt đã không thể kiềm chế khỏi cơn buồn ngủ kia
cùng đi đánh cờ với Chu Công, tiểu Linh và tiểu Điệp thì cùng nhau nói
đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, hoàn toàn không quan tâm bên ngoài
đang náo nhiệt vì cái gì, tiểu Tuyết ngồi bên cạnh không lâu lại bồi
thêm vài câu cùng các nàng cho đỡ nhàm chán.
Lệ Huyền quận
chúa đối với cuộc tranh tài này cũng không quá là quan tâm, nhàn nhã
uống trà thưởng thức điểm tâm, tuy vậy nàng cũng thật sự muốn xem đám nữ nhân thấp kém kia có thể làm ra cái gì hay ho để có thể cùng nàng so
sánh, tuy vậy trên mặt vẫn như trước nở một nụ cười ngọt ngào, nàng quả
thật rất tò mò a.
Bạn đang đọc truyện Xuyên Không Gặp Định Mệnh được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.