Q.2 - Chương 13: Tạm Biệt
Edit: Windy
Beta: EU
“Hôm nay là lần cuối cùng Mẫn Mẫn vì các vị hiến nghệ, khúc ‘Hồng nhan’ này là khúc ca cáo biệt, mong rằng các vị vừa lòng ~”
Dưới đài đồng loạt ồ lên!
Nam tử mặc hoàng bào ngồi ở chỗ khách quý vỗ bàn đứng dậy, trái lại
nam tử áo trắng ngồi cùng bàn với hắn lại không nói gì. Chỉ có ánh mắt
nhìn chằm chằm một khắc cũng không dời giống như muốn nhìn thấu tôi, cái ánh mắt như rắn săn mồi đó cứ chòng chọc khiến tôi cảm thấy mình giống
như một con ếch to, dùng cách của Vệ Phong mà nói chính là: chính là cái loại chuyên ăn thịt – ếch trâu*! (*Ếch trâu: loại ếch này ăn được cả rắn)
Xem ra mọi người đều tương đối kích động… Này, đừng có trèo lên sân
khấu! … Còn ngươi nữa! Bỏ cái bình hoa cổ đó xuống, ta mất hai trăm
lượng bạc mới mua được đấy… (Cái này mà là “Tương đối kích động” ?!)
“Mọi người bình tĩnh, đừng vội hoảng” Sao tôi lại cảm thấy giống như
mình đang làm công tác sơ tán hiện trường hỏa hoạn thế? Tôi lên giọng,
“Các vị, các vị, có thể nghe Mẫn Mẫn nói hết lời trước được không? Xin
cho ta một chút thời gian.”
Phía dưới dần dần yên tĩnh lại…
“Sau cùng Mẫn Mẫn còn muốn nhân cơ hội này làm một chuyện.
Hôm nay, là sinh nhật một người bạn của Mẫn Mẫn.
Người bạn này của ta từng trải qua hạnh phúc, cũng từng nếm cả khổ đau.
Mọi người thường nói, nếu có được hạnh phúc rồi mất đi thì chi bằng đừng có còn hơn”
Tôi cũng không biết mình đã nói những gì, chỉ nghe thấy mấy lời nói
trong miệng không ngừng thao thao phát ra cứ như mấy MC cảm xúc dâng
trào trong mấy tiết mục ngắn…
“Người bạn của ta, hắn vẫn còn nhỏ, nhưng đã phải trải qua cảnh nhà
tan cửa nát, hưng thịnh rồi thống khổ. Trong đó có bi thương bất lực,
người khác có lẽ vĩnh viễn không có cách nào hiểu được…”
Giương mắt, lần này tôi tìm kiếm đối tượng khiến tôi xúc động lên
tiếng, ở một góc âm u nhìn thấy nét mặt không phù hợp với lứa tuổi của
hắn…
Mỉm cười ~ tôi chuyển đổi đề tài, “Nhưng mà, ta không đồng tình với
hắn, cũng không thương hại hắn. Bởi vì, ta tin tưởng hắn. Chẳng sợ bây
giờ nhỏ yếu, chẳng sợ bây giờ chán nản, ta vẫn luôn tin tưởng, nhất định có một ngày, hắn sẽ đánh tan khổ tận cam lai, hắn nhất định sẽ trở
thành một anh hùng oai phong một cõi một thế hệ!”
Đúng vậy, không có bất kỳ căn cứ nào, tôi chỉ có một dự cảm như thế,
cho dù bạn có hỏi tôi, tại sao lại tin tưởng như vậy? Tôi cũng chỉ có
thể bày ra sắc mặt lưu manh, vươn cổ trợn tròn mắt nói với bạn, dù sao
tôi chính là tin tưởng đấy! Rồi sao nào?
Những cái khác tôi không rõ ràng lắm, tôi chỉ biết là hiện tại điều hắn cần chính là sự tin tưởng này, sự ủng hộ này.
Hắn bị suy sụp chèn ép đến nơi sâu nhất của đáy vực, tôi không có
cách gì cho hắn một sợi dây thừng để leo lên, cái tôi có thể cho hắn,
chỉ là dũng khí leo lên…
“Bài hát này ta dành tặng cho ngươi.” Lại nhìn vào hình bóng đứng
trong góc tối còn chưa chịu phản ứng, tôi giậm chân một cái! Vươn cổ
họng rống lên: “Ngươi nghe kỹ cho ta!!”
Mà tên kia bị tiếng rống tức giận của tôi làm chấn động đến khó tin. Xoay đầu lại nhìn tôi chằm chằm, dở khóc dở cười…
Tôi hài lòng chậm rãi hòa theo giai điệu nhẹ nhàng cất giọng ~~
Trên đường đời ngọt khổ cùng hỉ ưu,
Nguyện cùng ngươi chia sẻ tất cả,
Khó tránh khỏi từng vấp ngã trong cuộc đời,
Phải dũng cảm ngẩng đầu lên.
Ai muốn thường tránh ở tránh gió cảng,
Sóng biển cuộn trào cuốn đi tự do,
Nguyện người trong lòng ở hải đăng chờ đợi,
Ở trong sương mù cho người nhìn thấu,
Sau cơn mưa trời lại sáng,
Sau mây đen là trời quang,
Trân trọng tình cảm mình có,
Mỗi một phân hi vọng ở trong tay người,
Sau cơn mưa trời lại sáng,
Xin hãy tin sẽ có cầu vồng,
Mưa gió đến hãy cứ đón nhận,
Ta vẫn luôn ở bên cạnh người…
(*Bài này là “Sau cơn mưa trời lại sáng”-Hứa Mỹ Tĩnh, nghe ở đây)
Tôi lẳng lặng di chuyển, tôi nhẹ nhàng hát, không có vũ đạo hoa lệ,
không có tiếng nhạc du dương, âm thanh trong vắt mềm mại quanh quẩn dưới trời sao, quanh quẩn trong lòng người nào đó…
Chẳng biết tại sao, có lẽ là bị tình cảm chân thành làm cảm động, tôi thật sự cảm thấy đây là lần đầu tiên tôi hát êm tai nhất. Tôi chưa bao
giờ phát hiện lời bài hát này hay như vậy, chuẩn xác như vậy, cảm động
như vậy!
Tất cả mọi người lẳng lặng nghe, mọi người đều như nhớ tới chuyện gì đó?
Mỗi người đều có những lúc suy sụp như vậy bất bình như vậy, thuận
buồm xuôi gió, thuận buồm xuôi gió, chung quy chính là một nguyện vọng
tốt đẹp…
Có lẽ, mọi người đều có kiên trì, có tin tưởng, mới có thể trải qua được những phong ba bão táp này…
Sau cơn mưa trời lại sáng,
Sau mây đen lại có trời quang,
Trân trọng tình cảm mình có,
Mỗi một phân hi vọng ở trong tay người,
Sau cơn mưa trời lại sáng,
Xin hãy tin sẽ có cầu vồng,
Mưa gió đến hãy cứ đón nhận,
Ta vẫn luôn ở bên cạnh người…
Mưa gió đến hãy cứ đón nhận,
Ta vẫn luôn ở bên cạnh người…
Thanh Thanh và Tiểu Đào thả một trăm chiếc đèn lồng Khổng Minh bảy màu bay lên…
Ánh lên nhiều ánh sáng đầy màu sắc xung quanh tôi, dưới vô số ánh mắt đang yên lặng chăm chú nhìn tôi, chúng nó chở biết bao hi vọng và tình
cảm bay lên bầu trời đêm mênh mông?
…Sau khi trời sáng, có thể sẽ có cầu vồng?
…
“Mẫn Mẫn tiểu thư, tại hạ Lễ bộ Từ Lâm.” Tôi còn chưa kịp tuyên bố
rời sân khấu, một thư sinh mặc áo lam bỗng nhiên tiến lên đài cúi chào.
“Tại hạ ngưỡng mộ tính cách và tài hoa của Mẫn Mẫn tiểu thư đã lâu,
nếu Mẫn Mẫn tiểu thư phải rời khỏi Tàng Xuân lâu, không bằng chuyển tới ở tại dinh thự của tại hạ?”
Lời này vừa nói ra, đám đông lập tức rối loạn! Tiếng chửi rủa chung quanh thay nhau vang lên…
“Không…Từ tiên sinh, ta…” Tôi vội vàng lắc đầu, tôi rời khỏi Tàng
Xuân lâu là vì đã kiếm đủ tiền để đi tìm phương pháp phản xuyên qua, đến nhà ngươi ở thì sao có thể đi được?
Vừa thấy tôi lắc đầu, họ Từ kia vội vàng cao giọng hô to: “Nếu Mẫn Mẫn nguyện ý theo ta trở về, ta ra một vạn lượng hoàng kim!”
Một vạn lượng hoàng kim? ! Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Tốn nhiều tiền như vậy để bao vợ hai?! Là đầu óc hắn bị hư hay là tôi không theo kịp thời đại?
Một vạn lượng hoàng kim… Tôi cũng thay cho những nam nhân khác thấy chẳng a!
Càng làm tôi chán nản hơn nữa là, tiếng ra giá cũng lập tức truyền
đến từ bốn phương tám hướng! Mức giá « bán mình » của tôi không ngừng
tăng vọt!
Đến lúc lên tới giá ba mươi vạn lượng hoàng kim tôi rốt cục không thể nhịn được nữa.
Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Hừ! Các vị…thấy Mẫn Mẫn ta thiếu tiền xài sao?”
Người ở dưới đài đều ngây ngẩn cả người, ở trong lòng bọn họ, một đào kép, chẳng qua chỉ vì một chữ “Tài” (Tiền) này thôi?
Đáng tiếc, bọn họ sai rồi, ở thế giới này, cái tôi cần tìm, không phải là tiền.
“Nói đến tiền, chỉ cần ta muốn, bất luận bao nhiêu, ở Tàng Xuân lâu
cũng có thể kiếm được! Mẫn Mẫn phải đi, là bởi vì nơi này không có cái
mà Mẫn Mẫn muốn, mà ở chỗ các vị cũng không có!”
Vừa dứt lời, một bóng dáng xinh đẹp đủ màu đủ dạng liền bổ nhào tới
trước mặt tôi, bám riết trên sân khấu, nước mắt nước mũi trào ra một
đống gào khóc:
“Mẫn Mẫn à…Mẫn Mẫn – ma ma đối đãi con không tệ mà…sao con lại ngoan
cố đến thế…quẳng Tàng Xuân lâu chúng ta trong ngoài nhiều miệng ăn như
vậy mà đi a… con thật không có lương tâm a…”
Thì ra là tú bà Tàng Xuân lâu, lúc chưa nổi danh mỗi ngày đều bị bà
ta châm chọc khiêu khích, về sau có tiếng chỉ nghĩ làm thế nào để tôi
làm cây rụng tiền của bà ta, lúc này khóc đến nỗi phấn trên mặt chảy
xuống…
Tôi chỉ nâng nàng dậy, nhẫn nại nói: “Ma ma à, Mẫn Mẫn đã quyết ý rời đi, mẹ cũng không cần quá thương tâm, một năm qua Mẫn Mẫn này đã giúp
Tàng Xuân lâu kiếm được không ít ngân lượng cùng danh tiếng, tin rằng
chỉ cần dựa vào thủ đoạn của mẹ, cuộc sống sau này cũng sẽ không thể khổ sở. Cho nên, mẹ để Mẫn Mẫn đi thôi…”
Ai ngờ bà ta chợt đẩy một cái, tránh tôi ra, chống nạnh mắng: “Mẫn
Mẫn! Ngươi đừng thấy có chút mặt mũi mà lên mặt! Ngươi nghĩ là tiếng tăm của ngươi lớn là cái giá liền lớn à?! Muốn thôi thì thôi?! Ngươi đừng
quên, khế ước bán thân của ngươi còn ở trong tay ta! Đâu đến phiên ngươi nói đi là đi ?!”
Quả nhiên, lộ bản tính thật rồi?
Tôi thấy khuôn mặt tú bà bị nước mắt giả dối cọ rửa đến dữ tợn, mỉm
cười: “Mẹ, ngượng quá, khế ước bán thân đó sớm đã bị ta đốt rồi… À, đúng rồi còn có, ta lại không cẩn thận, tiện tay đem giấy bán thân của Thanh Thanh cùng Tiểu Đào cũng đốt luôn ~ ai… Thời tiết hanh khô a ~” Tôi bày ra một biểu tình tiếc hận…
Thanh Thanh cùng Tiểu Đào không nhịn được che miệng cười…
Tú bà trợn mắt há hốc mồm, mặt liền trắng ra!
“Ngươi…” Bà ta run rẩy chỉ vào tôi: “Ngươi làm sao có thể biết khế
ước bán thân để ở nơi đâu?!” Ánh mắt lại sợ hãi nhìn về phía khu vực
khách quý…
“Hừ ~ ngay cả chút bản lãnh đó cũng không có, Mẫn Mẫn ta còn có thể
sống cho tới hôm nay sao?” Kỳ quái, bả nhìn khách quý làm chi? Còn có bộ dạng của cấp dưới làm sai, biểu tình tùy mặt gửi lời đối với lãnh đạo…
Tôi nhớ được khách quý hôm nay rõ ràng là chỉ có Tam hoàng tử cùng với
Lạc vương, chẳng lẽ kỹ viện này là do hoàng gia mở?! Có cách phát triển
kinh tế thế à?!
Ai, không nghĩ nữa, chuyện này không liên quan đến tôi…
Không muốn lại cùng nàng tốn võ mồm, tôi xoay người muốn đi.
“Đứng lại!” Tú bà gầm lên! Vẻ hung hăng lộ hết! “Người đâu tới mau! Ngăn nàng ta lại cho ta!”
Hai bóng đen liền vèo vèo nhảy lên đài, vây quanh tôi.
Hai đại hán áo đen, mang đao thép chói lọi, đai lưng hồng thêu ký hiệu của Tàng Xuân lâu, xem ra là hộ viện!
Phỏng chừng bọn người này đã nhiều lần làm những việc đại gian đại ác bắt các cô nương chạy trốn quay về, một trái một phải động tác cực kỳ
thuần thục tới nắm lấy cánh tay của tôi!
Khẽ nâng mũi chân, tôi xoay người đá một đá duy nhất đã giải quyết
hai người bọn họ! Một bóng người bỗng nhiên đổ ập xuống! Tôi vội ngẩng
đầu, chỉ thấy một mảnh kiếm quang mờ mịt, cái bóng trên đầu hóa thành vô số hoa đào ào ào bay xuống, hai tên hộ viện luống cuống chân tay, vung
đao chống đỡ. Kiếm quang đột nhiên thay đổi, nhanh tới mức tôi cũng
không nhìn ra được chiêu thức! Chỉ thấy hai tên hộ viện kêu thảm thiết
ôm bả vai ngã xuống, mà cánh tay dưới bả vai, lại không còn thấy nữa …
Trên khán đài, máu lập tức văng khắp nơi!
Người dưới đài vốn đang xem ca múa, giờ lại thấy xảy ra sự việc lớn,
máu thịt văng khắp nơi! Nhất thời loạn hết cả lên! Tiếng thét chói tai
nổi lên khắp bốn phía, mọi người chạy trốn khắp nơi, thúc, gạt, dẫm đạp
lên nhau. Hơn nữa toàn bộ cảnh tượng, trên đài dưới đài chật vật khiến
Tàng Xuân lâu trở thành một mảnh hỗn loạn…
Đây là lần đầu tiên tôi đứng gần thế này xem người ta chém người, nói không chấn động là giả, nhưng cánh tay kia chẳng khác nào rau xanh củ
cải rắc một cái liền bị chặt đứt, nói bay ra ngoài liền bay ra ngoài,
thật có chút không chân thực… Nhất là kiếm khách này nửa đường nhảy ra,
theo hoa anh đào rơi đầy trời nhẹ nhàng tao nhã đáp xuống đài, hơi có
chút khí thế mỹ nam xuất hiện giống truyện tranh Nhật Bản! Tôi chợt vỗ
tay bốp bốp bốp vô cùng tán thưởng, miệng còn la hét:
“Rất đẹp trai rất đẹp trai! Woa…!
Khóe mắt của kiếm khách kia giống như hơi co quắp một chút…
Hở? Sao tôi càng nhìn kiếm khách này lại càng thấy giống một người nha…Giống thật…Rất giống…
Tôi liếc mắt nhìn “Anh đào” một hồi, trong lòng không khỏi hét lên một tiếng thảm:
« Tiếu…Thọ…!!! »
Đúng vậy! Mặc dù hắn che mặt, thế nhưng hai cái ‘mày ngài’ bị tôi cạo kia thì có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được! Mà, mà anh đào đầy trời này chính là mười hai bộ kimônô bị hắn chặt thành mảnh nhỏ…!!! Cái đồ
phá gia chi tử! Đây chính là tiền nha!! Tôi muốn chặt hắn làm đôi…!!!
“Đi mau! Ta chặn ở chỗ này cho!” Tiếu Thọ cầm trường kiếm đứng, thấp giọng quát!
Tôi lập tức tỉnh ngộ lại, tình thế bây giờ kia tôi còn định nổi bão
sao? Mắt thấy hàng loạt hộ viện đông nghìn nghịt chạy tới, ánh mắt
chuyển động, nảy ra ý hay! Tôi mới hắng giọng, bày ra bộ dáng cáo mượn
oai hùm, không chút hoang mang nói:
“Mẹ, ta nghĩ bà nên thức thời một chút đi! Nếu ta đã dám ở trước đám
đông tuyên bố muốn đi, đương nhiên là đã có chuẩn bị từ trước! Tên sát
thủ chính là món ăn nguội, chặt hai cánh tay cũng bất quá chỉ là giáo
huấn, các ngươi nếu là cố ý ngăn ta, ta đành phải mời các ngươi ăn bữa
tiệc lớn!”
Đám hộ viện cùng tú bà rõ ràng co rúm lại, ngừng ngay tại chỗ.
Tôi kéo món ăn nguội nào đó chạy như điên về phía hậu trường! Miệng còn thét to:
“Thanh Thanh, Tiểu Đào đuổi theo ta! Bằng không đạp lên cơ quan chết lúc nào cũng không biết bây giờ!”
Nghe vậy đám truy binh kia càng không dám đuổi theo. Chỉ có tú bà
đứng tại chỗ rít gào: “Các ngươi! Các ngươi ngăn lại nàng cho ta…”
Ngoài cửa lại ùa vào một đám người, tôi dừng lại, đám người kia…
Ngày hôm qua còn cùng tôi ca hát, khiêu vũ, tập luyện, hoá trang, may y phục, làm đạo cụ, ăn cơm, cãi nhau ầm ĩ…
Đám người kia, là huynh đệ tỷ muội đã từng cùng nhau dắt tay phấn đấu nha!
”Mẫn tỷ tỷ, tỷ… Thật sự muốn bỏ xuống chúng ta mà đi sao?” Tiểu Nha nước mắt lưng tròng nhìn tôi.
“A? Ta ta, thật thật xin lỗi… Cái kia…”
Vì sao? Vì sao tôi muốn nói xin lỗi? Vì sao tôi cảm thấy lương tâm
bất an? Vì sao tôi cảm thấy là mình làm sai rồi? Tìm được phương pháp
phản xuyên qua, rời đi nơi này, trở lại thế giới của tôi, đây mới là
chuyện tôi nên làm, tôi không có sai, nhưng mà…vì sao…?
Cúi người xuống, sủng nịch sờ sờ mái tóc ngắn của Tiểu Nha, tiểu tử
này còn trẻ con, kiểu tóc này sao nhìn lại có chút quen mắt? Ừ, là học
của tôi… Trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nóng ấm chảy qua…
“Tiểu Nha… Mẫn Mẫn tỷ, có chuyện phải làm. Mỗi người đều có chuyện
muốn làm, chờ ngươi trưởng thành, cũng sẽ có. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tan, tuy rằng luyến tiếc mọi người, nhưng ta…ta phải đi…”
Đúng vậy, tôi có chuyện cần làm. Ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua đám huynh đệ tỷ muội.
“Các ngươi không ngăn được ta đâu. Tỷ muội thân cận cũng biết thủ
đoạn của Mẫn Mẫn ta! Mẫn Mẫn ta muốn đi, thì Tàng Xuân lâu này không có
người nào ngăn được!”
Câu nói sau cùng, vang vọng toàn bộ đình viện. Không biết có phải tôi bị ảo giác hay không, tôi thấy hình như nam tử áo trắng trên lầu khách
quý kia hơi nở nụ cười…
Giọng nói mềm nhẹ hơn, tôi nói tiếp: “Dù rằng phải đi, nhưng ta cũng
không phải người vô tình vô nghĩa, về đội biểu diễn của các vị ta đã sớm xử lý thỏa đáng, các vị hãy nghe theo sự an bài của Tử Diên cô nương.
Hôm nay từ biệt chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại, hi vọng… Rất
nhiều năm sau, mọi người còn có thể nhớ tới một người như Mẫn Mẫn ta…”
Nói xong, ngay cả giọng nói cũng nghẹn ngào, hung hăng khụt khịt cái
mũi, mở to hai mắt nhìn, đùa giỡn cái gì? ! Tôi từ khi nào thì trở nên
đa sầu đa cảm vậy chứ…
“Các ngươi còn đứng ngây đó làm gì? !” Tú bà nhảy lên! “Còn không
nhanh bắt lại nàng cho ta! Hôm nay nếu nàng chạy, tất cả các ngươi sẽ
biết tay ta!”
Đám người kia giật mình. Tử Diên quỳ xuống phịch một tiếng:
“Mẫn Mẫn tỷ, không có sự chiếu cố của ngươi, Tử Diên ta cùng chúng tỷ muội đã sớm lưu lạc trọn đời không thoát được! Đại ân đại đức của cô
toàn bộ ta đều ghi tạc trong lòng, Tử Diên không gì báo đáp, nơi này dập đầu trước cô! Mẫn Mẫn tỷ, đi đường bình an!”
“Tử…Tử Diên! Ngươi làm cái gì vậy? Mau, mau đứng lên…”
Một cái dập đầu khiến tôi cảm thấy hoang mang lo sợ, tôi là người của xã hội mới, mọi người đều ngang hàng, nghi lễ cũ này khiến cho tôi chịu không nổi! Luống cuống tay chân còn chưa kịp nâng dậy, bên kia lại thêm một người quỳ!
“Tiểu thư Mẫn Mẫn, không có người đề bạt, Tiểu Hổ tử lúc cha chết
phải bán mình làm nô tài, người cho tới bây giờ cũng không ghét bỏ đám
hạ nhân như chúng ta, một năm nay ít nhiều cũng được người chiếu cố!
Tiểu thư Mẫn Mẫn, thuận buồm xuôi gió! Có cái gì không hài lòng, cứ việc quay về tìm chúng tôi! Chỉ cần là Tiểu Hổ tử giúp được, tôi nhất định
sẽ giúp người không tiếc cả mạng sống…”
“Ai, ngươi, các ngươi mau đứng lên! Các ngươi làm cái gì vậy?! Đây không phải là ngại chết ta sao…”
Có hai người kia đi đầu, Tiểu Nha, Tiểu Hồng, Thúy Ảnh… đều rầm rầm
quỳ gối cả lượt! Tôi lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua việc này, gấp
đến độ tôi cũng không biết làm như thế nào cho phải !
“Mọi người chúng tôi đều cảm thấy Mẫn Mẫn tiểu thư tốt như vậy, chúng tôi cũng hiểu, Mẫn Mẫn tiểu thư vốn không nên ở chỗ này, mọi người đã
sớm biết, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến… Tiểu thư Mẫn Mẫn, chúng ta
vĩnh viễn sẽ không quên cô.”
“Các ngươi… Ai…”
Tôi bất đắc dĩ nhìn đám người đang quỳ dưới đất, trong lòng là hoảng
loạn, khụt khịt cái mũi, tôi cố kìm chế sự nghẹn ngào cố làm ra vẻ cứng
rắn nói:
“Các..các ngươi nói chuyện cần phải giữ lời, các ngươi nếu có ai dám
quên Mẫn Mẫn, chờ ta trở lại ta tuyệt đối sẽ bát tô thiếp tiếp đón!”
Bạn đang đọc truyện Xuyên Và Ngược Xuyên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.