Q.4 - Chương 26: Lạc Vương Và Lạc Thành
Edit: Windy
*******
Ngay vào lúc Lạc Thành lấy thủ pháp thần kỳ bất tri bất giác rất
nhanh đã cởi lớp quần áo thứ nhất của tôi, một hàng chữ to rõ ràng hiện
lên trong đầu óc hỗn loạn của tôi:
Tự làm bậy, không thể sống!
****************************************
Tôi giống như mèo bị giẫm phải đuôi mà liều chết giãy giụa, Lạc Thành nhìn chằm chằm thâm mình vặn vẹo giãy giụa của tôi, càng nhìn ánh mắt
kia càng cảm thấy khó chịu! Sợ tới mức toàn thân tôi cứng ngắc, ngay lập tức dừng hết mọi động tác! Sợ làm gì đó không cẩn thận liền chọc phải
hắn!
Cái tên này được lắm! Nhìn thấy tôi không động đậy nữa, liền mạnh mẽ
dùng đầu gối tách hai chân tôi ra, mặt thì vùi đầu vào làm một nụ hôn
sâu tiêu chuẩn, bàn tay phía dưới nhanh nhẹn tháo đai lưng tôi ra định
chuẩn bị tiến quân thần tốc! Tôi sợ tới mức ngay cả đầu lưỡi cũng cứng
lại! Ngay lúc giữa hai chân bị một vật gì đó cực nóng lại cứng rắn áp
sát, nước mắt tôi lập tức bị dọa cho rơi xuống! Toàn thân run rẩy không
kiềm chế được! Đại não hoàn toàn chết máy!
Cứng ngắc nằm dưới thân Lạc Thành, nước mắt tí tách chảy xuống, trong đầu lại lược vòng mấy câu chuyện cưỡng gian không liên quan gì:
Cái gì mà vũ khí của phụ nữ là nước mắt và nụ cười! Cài gì mà khi vật lộn với người ta phải dùng răng nanh và móng tay! Cái gì mà cuộc sống
tựa như bị cưỡng gian —-Nếu không thể phản kháng lại thì cứ ngoan ngoãn
mà hưởng thụ đi! Cái gì mà dũng sĩ thật sự phải có gan đối mặt với máu
tươi đầm đìa! Ngay cả câu nói của Lỗ Tấn “Phía sau nhà tôi có hai cái
cây, một cây là cây đào, một cây khác cũng là cây đào” cũng tuôn ra……(Ta thấy người này không phải là chết máy, mà trúng phải vi-rút rồi?)
Chú ý thấy sự khó chịu của ta, Lạc Thành dừng lại động tác nhẹ nhàng vén sợi tóc tán loạn bên thái dương của tôi, dịu dàng hỏi:
“Sao vậy? Sắc mặt sao lại tái nhợt như vậy? Làm đau nàng sao?”
“……Chưa……”
“Chưa? Chưa cái gì?”
“……Ta chưa, chưa……Từng làm…..”
“Nàng là xử nữ? Vậy càng tốt a~ Không sao, ta sẽ thật dịu dàng……Nàng
khóc cái gì? Đừng khóc, ngoan ~” Lạc Thành nhẹ nhàng giúp tôi lau đi
dòng nước mắt chảy dài trên gương mặt, dịu giọng dỗ tôi…….
“…….Không, không phải…..Ô ô…….Ta là nói, ta là nói ta chưa từng thấy
nam nhân cùng nữ nhân làm……Ta chỉ biết lúc nam – nam làm là đem ** cắm
vào trong ##, hoặc là ## liếm ** của %%, hoặc là dùng ??¥¥%% làm đạo cụ, cũng có thể dùng & để trói *%#¥! Nhưng thật sự ta lại không biết
nam nhân cùng nữ nhân làm là như thế nào……Ta rất sợ hãi a……! Ô a a
a……Trong tiểu thuyết ngôn tình mà ta từng xem chỉ mới dừng lại ở giai
đoạn trong nước thôi…….Vẫn thường xem nam – nam, bây giờ đột nhiên lại
đổi thành nam – nữ, ta ta thật sự không tiếp thụ được a oa oa oa oa
~~~~~~~~~~~~~~~!!” Tôi đã sợ tới mức không biết nói gì rồi………
Độ cứng ngắc của cơ thể Lạc Thành cộng thêm hắc tuyến trên mặt đều tăng lên nhanh chóng như nhau………
Hiển nhiên là bị dáng vẻ căng thẳng của tôi và một phen luận bàn về
nam-nam làm tình kia dọa sợ, Lạc Thành giằng co với tôi thật lâu cũng
chưa có động tác bước tiếp theo……
Khóc khóc một hồi ngược lại lại là tôi bình tĩnh trước……..
Đừng khẩn trương đừng khẩn trương, nếu tôi là nữ chính, đừng quan tâm nhiều đến mấy thứ không hợp lý này, vào lúc thời khắc nguy cấp này nhất định sẽ xuất hiện tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân! Hẳn là có đi…….(rất
không tin tưởng)
Không sao không sao, nếu không có ích gì thì tôi cũng có thể tự cứu
mình, không phải nói vật lộn với người ta phải nhờ vào răng nanh với
móng tay sao? (Thật đúng là nhớ kỹ) Cổ hắn mà sán lại gần đây nữa thì
tôi liền cắn động mạch của hắn! Từ từ, động mạch ở đâu vậy…..
Tôi đang miên man suy nghĩ đâu đâu, Lạc Thành bỗng nhiên thở dài một
tiếng, ôm lấy người tôi nằm xuống, nhưng lại không có động tác gì.
“Tiểu hỗn đản này, quấy nhiễu toàn bộ sự hứng thú của ta rồi ~ quên đi, còn nhiều thời gian, về sau sẽ có cơ hội ~”
Tôi lập tức cảm động đến mức hận đến không thể rơi nước mắt mà hô to: đúng vậy đúng vậy còn nhiều thời gian a! Lạc Thành, quyết định của
ngươi thật sự rất anh minh!! Đáng tiếc tiếng lòng cảm kích còn chưa kịp
bộc lộ thành lời, đã bị một câu nói tiếp theo của Lạc Thành làm nghẹn
lại!
“Có điều hôm nay nàng quyến rũ đại ca của ta, cộng thêm mưu đồ đánh
cắp sổ sách quý báu của Vị Ương môn, ta còn phải tính toán với nàng! Ừm, ta muốn……Không bằng phạt nàng mau chóng gả cho ta, được không?” Đôi mắt hết sức đẹp đẽ của hắn hàm chứa ý cười nhìn tôi.
Cái——–gì——-?!!
Tôi quyến rũ đại ca của hắn khi nào?!
Làm sao hắn biết tôi đến trộm báu vật của Vị Ương môn?!!
Cái quan trọng là, ai muốn gả cho hắn hả——-?!!
Một câu nói của Lạc Thành bao hàm nhiều tin tức làm tôi khiếp sợ, khiến cho tôi cứng họng không biết nên hỏi người nào!
Thấy tôi trợn tròn mắt khẽ nhếch miệng ngơ ngác nhìn hắn, Lạc Thành cực kỳ vui vẻ hôn hôn lên cái miệng của tôi~
“Nàng không nói lời nào coi như nàng đồng ý ~” Tiếp đó hắn ôm chặt
tôi, cảm thấy mỹ mãn nói: “Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đợi được
nàng….Rốt cuộc cũng có thể thực hiện nguyện vọng của chúng ta……”
Tôi chậm rãi quay đầu nhìn Lạc Thành đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình,
Cúi đầu chui vào lòng hắn,
Tìm kiếm động mạch của hắn, sau đó, mở răng nanh của tôi ra, yên tâm thoải mái cắn xuống!
“A—————!!!”
Nghe nói, buổi tối ngày đó, rất nhiều người trong Lạc Vương phủ đều nghe được “Cánh đồng bát ngát kêu gọi”………
Nhanh chóng lui về sau cái bàn ở phía sau, nhìn chằm chằm Lạc Thành đang che cái cổ máu chảy không ngừng, tôi lớn tiếng nói:
“Thứ nhất, ta căn bản là không biết ca ca của ngươi, lại sẽ càng không quyến rũ hắn!
Thứ hai, chuyện của ai thì người đó làm! Ta chính là đến nhà ngươi
trộm đồ vật! Có bản lĩnh ngươi đem ta đến quan phủ đi! Đừng có động một
chút lại dùng hình phạt riêng!
Còn nữa, cái thứ ba là quan trọng nhất, ta——tuyệt đối—–không——gả!”
Vừa đau vừa giận, ánh mắt Lạc Thành hung ác kịch liệt!
“Không lấy chồng? Được ~ Ta là thích nàng mới muốn cho nàng một danh
hào chính thức, dù gì nàng cũng trốn không thoát đâu, nàng không muốn hư danh này thì sẽ không gả sao…….”
Thấy hắn lung lay động đậy định đứng lên, tôi cả kinh, xoay người
hướng cánh cửa chạy tới! hắn cũng hướng cánh cửa đi tới, tôi quýnh lên,
tức thì rối loạn, một khi đã loạn, tay sẽ không như ý, cửa này khóa thế
nào mà sống chết cũng kéo không ra! Phía sau hơi thở của Lạc Thành càng
ngày càng gần!
“Lại đây…….” Hắn ở phía sau cách không xa tôi thấp giọng nói.
Đứa ngốc mới qua! Tôi nóng nảy, nhấc chân lên đạp cửa!
“Đừng chọc ta phát hỏa, lại đây!” Giọng nói trầm thấp một chút, bình
thường giọng nói nghe mê người như vậy lúc này sao lại khủng bố vậy
~~~~~~
Cái gì mà chớ chọc ta phát hỏa, rõ ràng ngươi đã phát hỏa a! Đánh
chết tôi cũng không qua! Trên tay kích động dùng sức, cửa bỗng mở ra,
tôi vùi đầu chạy ra ngoài! Bỗng nhiên va vào bức tường thịt! Cánh tay bị níu lại!
“Sao lại thế này? Sao động tĩnh lại lớn thế?” Khuôn mặt bình tĩnh của Lạc vương.
Tôi tựa như tìm được tổ chức đồng chí, hai mắt đẫm lệ nhào vào lòng Lạc vương, run rẩy chỉ vào Lạc Thành lên tiếng gào khóc:
“A a a a ~~~~~~~~Hắn muốn cưỡng gian ta~~~~~~~~~”
Tên phạm tội cưỡng gian đứng yên không động đậy, bất mãn liếc mắt
nhìn tôi đang tránh trong lòng Lạc vương một cái, xoay người ngồi trở
lại bên bàn, bắt đầu xử lý cái cổ bị tôi cắn.
“Hắn muốn cưỡng gian cô?” Lạc Vương giống như chủ nhà nhíu mày nhìn
về phía Lạc Thành, lại nhìn về tôi quần áo không chỉnh tề, tôi vội vã
bày ra một loạt bằng chứng vết dây trói trên cổ tay, đai lưng bị xé hư!
Lạc Vương mày nhăn mặt nhó càng thêm độc đáo! Lạc Thành ngươi xong đời
rồi! Ha ha ha ha!!! Ngày thường ở quý phủ của người ta làm nhiều việc
ác, phỏng chừng cũng vì người ta không có chứng cớ nên không bắt được
ngươi! Hôm nay có chứng cớ vô cùng xác thực! Nhân chứng, vật chứng cũng
lấy được! Bắt kẻ thông dâm tại giường! (Đừng có mà dùng loạn thành ngữ)
Tóm lại, hôm nay ngươi chết chắc rồi!!! Tôi theo ánh mắt trách cứ của
Lạc vương mà đồng thời cũng dùng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa
khiển trách tên tôi phạm cưỡng gian nào đó!
“Áo ngoài còn chưa cởi ra, làm sao mà giằng co nửa ngày như vậy cũng
chưa đắc thủ được? Uổng phí ta tạo ra cho ngươi cơ hội tốt này còn chưa
nói, ngay cả mình cũng bị thương, Lạc Thành ngươi thật sự là làm ta thất vọng!”
Mặt tôi giống như liệt nửa người mà khiếp sợ nhìn chằm chằm Lạc
vương, không thể tin được câu nói kia là từ miệng tên chủ nhà như hắn
nói ra!
Tên này không phải là chủ nhà sao?! Tên này rõ ràng là con sói giả bà ngoại a a a a!!!!
Tôi rơi vào một mảnh hỗn loạn rồi, vì sao Lạc vương phải giúp Lạc
Thành? Vì sao Lạc Thành nhất định phải lên giường với tôi? Lạc vương và
Lạc Thành rốt cuộc có quan hệ gì?
Được Lạc vương an trí bên cạnh cái bàn, tôi hoang mang nhìn hai người bọn họ. Tự hỏi làm sao mới từ miệng bọn họ moi ra được câu trả lời.
Lạc Thành mặc cho Lạc vương giúp hắn xử lý miệng vết thương, chỉ yên
lặng nhìn chằm chằm tôi, trong ánh mắt nhìn không ra cảm tình.
“Mẫn Mẫn, nàng có thể thích ta một chút được không?”
Lần đầu tiên tôi nghe được Lạc Thành gọi tên của tôi, tôi có chút kinh ngạc, lập tức hừ một tiếng.
“Ngay cả ngươi là ai ta cũng không biết, làm sao có thể thích ngươi?”
“Nàng có thích ta hay không thì có liên quan gì đến thân phận của ta sao?”
“Đương nhiên là có! Ngay cả thân phận thật ngươi cũng không nói cho
ta biết, chính là không tín nhiệm ta, ngươi đã không tín nhiệm ta, ta
thích ngươi làm gì?”
“Ta là Lạc Thành.” Hắn nhìn tôi, “Là đệ đệ ruột của Lạc vương. Chìa
khóa Phủ Sơn mà nàng muốn trộm, nó không thật sự là một cái chìa khóa,
mà là một người, chính là ta.”
Tay Lạc vương đang giúp hắn bôi thuốc ngừng một chút, chắc là không nghĩ tới ngay cả mấy cái này hắn cũng nói cho tôi biết.
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, miệng tự động đặt câu hỏi: “Ngươi là người
của Vị Ương môn, vậy…..Vì sao lại nói cho ta Hồn thiên châu ở Lạc vương
phủ?”
Lạc vương lại dừng một chút, xem ra chuyện này hắn cũng không biết.
“Vì để giữ nàng lại.”
“Vì sao phải…..Phí công như vậy, vì sao nhất định phải là ta? Là bởi
ngươi thích ta? ta không biết mới chỉ có hai tiếp xúc như vậy……”
“Đương nhiên là vì ta thích nàng, nhưng điều quan trọng là……Bởi vì nàng là ‘Thần Kỳ’.”
“Thần Kỳ? Thần kỳ cái gì?”
“Mẫn Mẫn”, Lạc Thành bỗng nhiên giữ chặt tay tôi, đặt trong tay hắn
nắm chặt, “Đáp ứng ta, gả cho ta được không? Nếu không muốn gả cho ta,
ít nhất cũng ở lại bên ta được không?”
“Ngươi đừng có chuyển đề tài, ” Tôi dùng sức rút tay về, “Nói về Thần Kỳ tiếp đi!”
“Không được, ” Lạc Thành bất khuất lại kéo tay tôi lại, ”Trước hết nàng phải đáp ứng ta, ta mới có thể nói cho nàng!”
“Ta…….”
“Mẫn Mẫn, dựa vào bản lĩnh của ta, ngay cả khi nàng không đồng ý ta
cũng có thể giữ nàng lại được! Nhưng ta không muốn ép buộc nàng, nên ta
hy vọng nàng tự nguyện ở lại……Cho dù nàng không muốn ở lại mãi mãi cũng
được, chỉ cần một năm, không, nửa năm là được rồi, được chứ?”
Hắn vừa đấm vừa xoa như vậy, tôi còn có thể nói gì? Thở dài, mặc kệ
cho hắn kéo, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết rốt cuộc muốn ta làm gì đi……..”
“Nàng đáp ứng rồi?” Lạc Thành cao hứng đứng lên, vòng qua cái bàn đến cạnh tôi ôm lấy tôi.
“Nói là được rồi! Đừng có động tay động chân!” Đập cái tay của hắn đang ôm eo tôi, hắn lại không sợ chết mà sán lại.
“Được được, ta nói, có điều nói ra thì cũng dài dòng ~ Đúng rồi, có
phải con mèo nhỏ thấy ta vô cùng hoa tâm không, cưới vợ đầy phủ?”
“Nói trọng điểm!”
“Đây là trọng điểm ~ Ta lấy vợ đầy cả phủ không phải vì ta hoa tâm, mà bởi vì ta muốn luyện công.”
Tôi kinh ngạc trợn to mắt, đây là cái võ công tục tĩu gì đây?!!
“Nàng có biết, vạn vật trên thế gian đều chia thành hai cực âm dương, võ công cũng vậy, có loại võ công là âm tính, có loại võ công là dương
tính. Các thế hệ của Vị Ương môn đều chọn ra hai người ứng viên môn chủ, một người tập võ công thuần dương, giống như đại ca ta, vì để giữ tinh
khí thuần dương, nên hắn không được gần nữ sắc.”
Tôi nhìn Lạc vương, trách không được đối với sự câu dẫn của tôi cũng
không có phản ứng! (Đó là vì kỹ thuật của ngươi có vấn đề được không?)
Xem ra võ công thuần dương này căn bản chính là trá hình của Quỳ Hoa
Bảo điển rồi ~
“Ứng viên môn chủ được chọn còn lại thì tu luyện võ công thuần âm, ví dụ như ta. Cho nên, vì để thu thập tinh khí thuần âm…….”
“Ngươi phải cố gắng tiếp cận nữ sắc.” Tôi tổng kết giúp hắn.
“Phải ~” Lạc Thành cười tủm tỉm xoa mặt tôi, “Sau đó hai ngươi thừa
kế cứ cách mười năm lại luận võ một lần, người thắng sẽ được tiếp nhận
chức vị Môn chủ của Vị Ương môn, ngươi thua sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ
Phủ Sơn.”
“A ~~ Ta biết rồi, ngươi đánh không lại đại ca ngươi, cho nên liền
lưu lạc đến trông đại môn ~ Nhưng ngươi lại không chịu nổi tịch mịch,
cho nên tự ý tạm rời cương vị công tác mà chạy khắp nơi, chết cũng ở lại nhà đại ca ngươi không chịu đi ~~”
Lạc vương đang tự rót tự uống một mình nghe vậy nhịn không được nhẹ giọng bật cười: “Tổng kết hay lắm.”
Sắc mặt Lạc Thành lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ ho khan một tiếng: “Tính
tình ta đại ca cũng biết, sao có thể có quyết tâm mà bế quan tu luyện
như vậy? Tính tình của đại ca, ta cũng biết, như vậy đối với cả hai
người đều rất tốt không phải sao……”
Lạc vương trầm mặc phẩm trà không nói lời nào.
Tôi nhìn nhìn bên trái lại nhìn nhìn bên phải, không khí giữa hai người sao lại quỷ dị như vậy?
“Vậy, chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?”
“Ta đã nói rồi, nàng là ‘Thần Kỳ’. Ta sở dĩ không bằng đại ca nguyên
nhân là……..’ Lạc Thành trừng mắt nhìn, có chút ngượng ngùng, “Thời điểm
nam tử từ mười bốn đến mười tám tuổi là lúc tốt nhất để thu thập tinh
khí thuần âm, nhưng vào lúc ấy, ta……Chán ghét nữ nhân, cho nên không
muốn cũng các nàng lên giường, nên bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, cho nên căn cơ nguyên khí vẫn không vững…….”
Tôi trợn mắt há hốc mồm!
Tên Lạc Thành này! Cái đồ sắc lang vượt qua độ tuổi này! Cái tên
hoang dâm vô độ nuôi một phủ đầy vợ này! Tên tội phạm cưỡng gian này!
Vậy mà hắn lại có lúc chán ghét nữ nhân, không muốn cùng nữ nhân lên
giường?! Vậy…..Vậy sau này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến hắn
biến thành như bây giờ a?!!
“Mà nữ tử bình thường thập phần yếu ớt, căn bản không thể chống đỡ
nổi mỗi ngày đều tu luyện, nên ta mới phải cưới nhiều chút ~” Lạc Thành
nhún nhún vai.
Tôi bỗng nhiên rất muốn đập hắn!
“Bởi vì từ nhỏ không luyện căn cơ cho tốt, nên bây giờ tuy ta cố gắng tu luyện, nhưng vậy vẫn không theo kịp đại ca ~”
“Phải, ta nhìn thấy rồi, ngươi thật sự rất nỗ lực.” Khóe miệng tôi run rẩy nhìn khuôn mặt ủy khuất của hắn.
“Có điều, tình hình bây giờ lại không giống vậy.” Hắn ranh mãnh trừng mắt nhìn tôi, “Căn cứ theo sách cổ ghi lại, thế gian ngàn năm mới xuất
hiện một người, trên thân người này có tích tụ tinh khí thuần âm ngàn
năm, nếu tu luyện cùng, một ngày còn hơn mười năm, mà người này được gọi là ‘Thần Kỳ’. Tương tự, cũng có người tích tụ tinh khí thuần dương ngàn năm, gọi là ‘Thần Phụng’. Vốn ta nghĩ chỉ là lời đồn trên giang hồ,
không đáng để tâm, nào biết vậy mà ta lại thật sự gặp được! Lần đầu tiên ở Thiên Tổ miếu đụng phải nàng, chính là vì bị tinh khí mạnh mẽ kỳ diệu trên người nàng hấp dẫn, đêm đó ta thăm dò Minh Tịnh đại sư, ta mới có
thể khẳng định nàng chính là ‘Thần Kỳ’ ngàn năm mới hiện thế một lần! Ta thật sự là quá may mắn!”
“………Cái gì? Nói giỡn hả, ta, ta, ta là đại âm nhân?!! (Này này, không hiểu thì đừng có nói lung tung!?”
Tôi ngã phịch xuống ghế, cái gì mà “Thần Kỳ” chứ? Tôi thấy, nói trắng ra chính là Kim cương đại lực hoàn có lợi cho tu luyện võ công mà thôi! Chẳng qua là công hiệu mạnh mẽ hơn Đại lực hoàn mà thôi……..Thật buồn
bực…….Muốn bắt tôi luyện công à? A, a, chờ, chờ đã! Nói đến việc luyện
công của Lạc Thành, đó không phải là……..
Mẹ nó! Tôi nói sao tiểu tử này cứ động một chút là lại muốn áp tôi xuống giường vậy!
Nhưng vì sao tôi lại trở thành “Thần Kỳ”? là vì thể chất vồn đặc
biệt? Hay là lúc xuyên qua thân thể đã có biến đổi gì đó? Vì sao sau khi Lạc Thành hỏi Mịnh Tịnh đại sư liền nhận định ta là “Thần Kỳ”? Lão hòa
thượng chết tiệt kia rốt cuộc đã nói gì với hắn?
“Chờ một chút! Ta còn chưa rõ! Lạc Thành ngươi muốn ta là vì tăng tiến công lực sao?”
“Còn có ta rất thích nàng nữa ~”
“Cái đó đợi lát nữa hãy nói sau.” Tôi không kiên nhẫn khoát tay, Lạc Thành ủy khuất dựa vào trên bàn.
“Mà Lạc Thành tăng tiến công lực là để đánh bại Lạc vương sao?” Tôi
nhìn Lạc vương, “Vào tình huống này có người bình thường nào lại giúp
Lạc Thành đưa ta tới tay cho hắn không?”
“A nha~ Con mèo nhỏ quả nhiên thông minh~ Thoáng cái đã hỏi đúng điểm quan trọng ~” Lạc Thành cười hì hì xoa đầu tôi.
……………
………………………….
Buổi tối hôm đó, ba người chúng tôi hàn huyên suốt một đêm. Cuối cùng tôi cũng hiểu được một ít nguyên nhân phía sau màn——Không phân biệt
thật giả:
Đầu tiên, bởi vì Lạc vương có tính cách trầm tĩnh, không muốn lội
xuống vũng nước đục của thế gian, nên càng thêm vừa ý với chức quan
trông đại môn Phủ Sơn nhàn tản. mà Lạc Thành vì cái tính trời sinh ngổ
ngược, lại thích náo nhiệt, hoặc nói trắng ra là thích châm ngòi thổi
gió e sợ thiên hạ bất loạn, cho nên càng hướng tới cái chức vị Môn chủ
Vị Ương môn có thể thể hiện năng lực này. Nhưng vì xuất phát từ tự tôn
không hiểu ra sao của người tập võ, hai người lại không muốn trong lúc
luận võ mà dính vào vũng nước này. Hơn nữa Lạc vương cũng không yên tâm
giao Vị Ương môn vào tay cái tên lạc Thành hỗn đản võ nghệ cong không
bằng hắn này, cùng với đủ loại quan hệ thâm sâu rắc rối bên trong võ
lâm……Nói tóm lại, chỉ khi Lạc Thành thắng lợi ở đại hội luận võ một năm
sau, hai người mới có thể khoái hoạt tiến hành bố trí lại công nhân viên chức dưới trướng.
Tiếp đó, tôi chính là mấu chốt thắng lợi của Lạc Thành. Vốn nghĩ chỉ
cần trực tiếp bắt tôi đến, nhưng bọn hắn lại không muốn đắc tội với Đại
hồ ly, huống chi Lạc Thành không thể so với Lạc vương, chuyện thứ nhất
hắn định làm sau khi lên nhậm chức quan là hợp tác với Đại hồ ly đi
thiêu rụi hoàng cung, cho nên đơn giản là kiền chế tính tình mà lấy lòng Đại hồ ly. Nhìn ý định của hai người họ, đoán chắc sang năm lúc Lạc
Thành nhậm chức mới chính thức cùng Đại hồ ly nam- nam hợp tác rồi.
Tiếp theo, là triển khai đàm phàn về chủ quyền sinh tồn. Xét thấy bất luận là thể lực hay trí lực tôi đều phải đem ra, có điều hai người này
đều từng trải rồi, cho nên tôi quyết định cắt đất cầu hòa, ký kết hiệp
ước không bình đẳng hòng tự bảo vệ mình. Nội dung như sau:
Thứ nhất, bọn họ phải ra mặt đòi lại Thanh Thanh và Tiểu Đào rồi an bài cho tốt, bảo đảm việc này phải an toàn.
Thứ hai, Hồn thiên châu thuộc về tôi, nhưng phải một năm sau.
Thứ ba, tôi phải ở bên Lạc Thành ít nhất một năm, về phần chuyện lên
giường, suy xét đến tâm lý và trình độ nhận thức của tôi, Lạc Thành đồng ý có thể chậm rãi, trước bồi dưỡng chút cảm tình, nhưng mà, trước đó
mỗi ngày phải để hắn hôn một chút (Bởi vì Lạc Thành nói, ngoại trừ việc
trực tiếp giao hợp ra, cũng có thể hút tinh khí từ miệng, nhưng hiệu quả vẫn có sự chênh lệch vân vân)
Không biết có phải đã làm người hiện đại lâu rồi, thiếu khí phách đập nồi dìm thuyền, ngược lại lại luôn nghĩ đến trong tình huống xấu nhất
làm sao để vãn hồi lại ích lợi lớn nhất…….Có đôi khi, thật sự là ngay cả tôi cũng phải phỉ nhổ chính mình……….
Trừ lần đó ra, còn có một ít tin tức nhỏ:
(1) Bộ mặt thật của Lạc vương:
“Có điều, dáng vẻ của hai huynh đệ các ngươi thật đúng là tuyệt không giống a~” Nhìn khuôn mặt chữ quốc mày rậm mắt to của Lạc vương cùng
khuôn mặt tuấn mỹ phiêu dật của Lạc Thành, tôi cảm thán nói.
Vì thế lạc Thành nhìn Lạc vương cười quỷ dị, không biết thầm thầm thì thì gì đó với hắn, sau đó tôi nhìn thấy Lạc vương như không có chuyện
gì mà từ trên các huyệt vị rút ra rất nhiều ngân châm, tiếp theo khuôn
mặt kia dưới ánh nến quỷ dị lay động mà biến biến biến, biến thành bản
sao khuôn mặt Lạc Thành!
Chết lặng mà nghe Lạc Thành nói bên tai tôi cái gì mà: Võ công thuần
dương của Lạc vương có thể lợi dụng ngân châm phối hợp với chân khí che
lại huyệt vị rồi thay đổi tướng mạo vân vân. Trợn mắt há hốc mồm nhìn
chằm chằm khuôn mặt anh tuấn trong ánh nến kia, trong lòng rốt cuộc cũng có thể cảm nhận được tâm tình cùng sắc mặt biến sắc của Tây Tác năm đó
nhìn thấy Y Lỗ nhổ gai trong mắt……..
(2) Nữ nhân biến mất trong phòng của Lạc vương không gần nữ sắc:
“Chết rồi,”
Lạc vương mặt không chút thay đổi nói, bình thản ung dung giống như đang nói “Thêm trà giúp ta.”
“Luyện công lâu ngày, trong cơ thể của ta sẽ tồn trữ âm khí, hàng năm cần phải phóng thích một lần. Có điều vật dẫn bình thường không thể
thừa nhận nổi loại âm hàn này, cho nên đều chết hết không có ngoại lệ.”
Nhìn Lạc vương, tôi bỗng nhiên cảm thấy, trong thời đại xem phụ nữ
như con kiến này, bất luận là Lạc Thành xuất phát từ tâm lý gì, sự dịu
dàng mà hắn đối với nữ tử có thể nói là một loại mỹ đức khó có được a.
……………
……………………..
Ngày hôm sau tôi liền thúc giục lạc vương đi đến chỗ Đại hồ ly đưa
Tiểu Đào về, nào biết cái tên hồ ly chết tiệt vô sỉ kia nói cái gì mà
hắn đối với Tiểu Đào lâu ngày sinh tình, vốn định nạp làm thiếp, nếu bây giờ Lạc vương ra mặt đòi người cũng là không thể không nể mặt hắn được, nhưng nhất thời cũng luyến tiếc Tiểu Đào rời đi, cho nên muốn để Tiểu
Đào ở bên hắn hầu hạ một năm cuối cùng. Mẹ nó mẹ nó! Lúc trước khi ngươi chặt ngón tay Tiểu Đào sao không thấy ngươi lâu ngày sinh tình đi?!
Thấy hắn viết biên nhận làm chứng, cam đoan một năm sau tự mình đưa Tiểu Đào tới Lạc vương phủ, không thể không nể nang mà bới móc hắn, tôi cũng chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
Vấn đề của Tiểu Đào và Thanh Thanh vừa mới chấm dứt, Quá nhi nhà tôi xa cách với tôi!
Lại nói ngày đó tôi đem Quá nhi lột sạch rồi trói trên giường, ngày
hôm sau lúc trở về hắn lại quần áo chỉnh tề ngồi ở trong phòng, mặc cho
người hầu trong phủ đi tới đi lui bên cạnh cũng không trốn không tránh,
bộ hắn không phải là ám vệ sao? Ban ngày đi ra ngoài có sao không? Còn
nữa, cái đó, là ai cởi trói cho hắn? không phải là…….
Sau đó tôi tưởng tượng ra mới hiểu được, nếu Lạc Thành đã cùng Quá
nhi giao thủ lại là đệ đệ của Lạc vương, vậy Lạc vương hiển nhiên cũng
biết đến sự tồn tại của Quá nhi, cho nên lúc trước mới an bài cho tôi ở
ngoại viện.
Về phần là ai đã cởi trói cho Quá nhi…….Theo vẻ mặt sát khí âm trầm
của Quá nhi thì cũng không hỏi ra được. Sau đó Tế Nương lặng lẽ nói cho
tôi biết, hình như là Lạc vương dẫn theo một đám người đến cửu hắn tỉnh
lại rồi cởi trói cho hắn, nói cách khác, Quá nhi đã bị người của Lạc
vương phủ thấy hết……..
Không biết Tứ điện hạ và Lạc vương hai bên đã đạt thành hiệp nghị gì, tóm lại từ đó về sau, Quá nhi liền quang minh chính đại ra vào ở Lạc
vương phủ, tuy rằng hắn nhất định phải bảo vệ bên cạnh tôi, nhưng lại đã gần một tháng không nói chuyện với tôi! Mặc cho tôi giải thích thế nào
cũng không rên lấy một tiếng! Cho đến khi cuối cùng tôi một phen nước
mắt nước mũi một phen lệ cam đoan với hắn về sau chỉ cần tới lúc liên
quan đến an toàn của tôi, tôi tuyệt đối vô điều kiện phục tùng sự an bài của hắn, về sau tuyệt đối không lừa hắn, tuyệt đối không dùng ám chiêu
đùa giỡn hắn……Hắn mới đối xử với tôi dịu dàng lại. Vì để thể hiện tôi về sau tuyệt đối không lừa hắn, tôi nói cho hắn về cái hiệp ước không bình đẳng kia. Nào biết khi hắn nghe được điều cuối cùng, bỗng nhiên nổi
điên rồi! Tôi phải trợn mắt há hốc mồm nhìn Qua nhi nhà tôi lại cùng tôi triển khai trầm mặc giằng co không bạo lực không hợp tác, cho tới tận
bây giờ……..
Vừa nghĩ biện pháp trấn an Quá nhi, vừa phải động cân não nghĩ về
Tiểu Đào, vừa phải lên kế hoạch cụ thể từng bước công tác chuẩn bị để
phản xuyên, vừa phải chống cự lại Lạc Thành quấy nhiễu tình dục, vừa
phải dẫn trên dưới Lạc vương phủ ầm ĩ trèo cây leo nhà, vừa phải ứng phó với sự đả kích ngấm ngầm hoặc công khai của nữ quyến lạc vương phủ, sáu tháng thời gian, nhoáng cái đã trôi qua…..
Thời gian từ mùa hè bước vào mùa đông.
Lúc trận tuyết đầu mùa rơi xuống, khi tôi đang ngồi bên cửa sổ ngắm tuyết, Tế Nương bỗng nhiên mang đến cho tôi một tin tức:
Lục hoàng tử tạo phản ở Trường Nhạc thành!
Bạn đang đọc truyện Xuyên Và Ngược Xuyên được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(chấm)Net.