Chương 31: Em Phải Cảm Ơn Anh Đã Cho Em Thời Gian Để Yêu
Tống
Anh đưa Tịch Nhan về, lái xe đến tận cổng khu nhà. Tịch Nhan xuống xe, vẫn chưa
yên tâm, dặn đi dặn lại: “Đường đi phải cẩn thận, cậu uống nhiểu rồi, không
được vượt đèn đỏ đấy”.
“Mình
biết rồi… Còn chưa về làm vợ người ta, mà đã lắm điều như bà già thế này”. Tống
Anh sốt ruột vẫy tay tạm biệt, rồi cả người và xe nhanh chóng biến mất khỏi tầm
nhìn của cô.
Ngẫm
lại những lời Tống Anh ban nãy, kỳ thực, cô không nói sai chút nào. Nếu không
phải trong tim đã có hình bóng Tô Hàng, rất có thể cô cũng đi yêu đương lăng
nhăng. Hết lần này đến lần khác tích lũy một đống kinh nghiệm thất tình, thương
tích đầy mình, hoặc giả đã kết hôn qua loa đại khái cho xong, sống lay lắt chịu
đựng cuộc hôn nhân không tình yêu, sao có thể gặp được Trác Thanh Liên?
Tô
Hàng, là số mệnh của cô, cũng là một điểm đông, đóng băng tất cả tình cảm của
cô, và định hướng những bước đi sơ khai nhất, trong sáng nhất của tình yêu. Xét
trên phương diện này, cô nên cảm ơn Tô Hàng – Cảm ơn anh, đã tặng em những niềm
vui trống rỗng.
Lần đầu
tiên, bằng tâm thái cực kì bình thản, cô nhìn nhận lại Tô Hàng, nhìn nhận lại
tình yêu một thời thiếu niên nông nổi. Không oán giận, không đau khổ, không thù
hận, chỉ có tri ân và hoài niệm.
Những
chuyện khi ấy tưởng như đau đớn không vực dậy nổi, chỉ cần vượt qua được giới
hạn ấy, nhìn lại cũng chỉ là chuyện thường tình. Tiểu Vương Tử có câu: “Thời
gian là liều thuốc hữu hiệu nhất”. Đúng thế, sống sót là một thắng lợi, vết
thương nào rồi cũng có sớm có ngày lành miệng.
Rồi ở
ngã rẽ tiếp theo, chúng ta đều sẽ gặp được người khiến cho tâm hồn ta cảm thấy
yên bình khi ở bên, người cùng ta chia sẻ khổ đau, giúp ta vượt qua nỗi sợ hãi,
cô đơn khi một mình độc bước, không chốn nương thân.
Như có
thần giao cách cảm, Tịch Nhan ngẩng đầu lên, có chiếc ô tô đậu trong bóng tối
phía dưới tòa nhà cô ở.
Cô chầm
chậm bước đến cạnh xe, gõ gõ vào cửa sổ phía sau, là khuôn mặt nhìn nghiêng có
chút tiu nghỉu của Trác Thanh Liên.
“Hi!”,
Tịch Nhan khẽ cất tiếng chào.
Trác
Thanh Liên quay đầu lại, đúng vào khoảnh khắc anh nhìn thấy cô, đôi đồng tử ánh
lên ánh sáng rực rỡ.
“Em
nhận được hoa của anh chưa?”
“Em
nhận được rồi”. Cô thật thà trả lời, hai tay để sau lưng, hơi cúi đầu, như đứa
trẻ biết mình làm sai chuyện gì.
“Thế em
có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Em xin
lỗi, là em sai rồi”. Cô ngừng lại một chút, rồi tiếp, “Anh phạt em thế nào cũng
được”.
Trong
màn đêm đen kịt, khuôn mặt Trác Thanh Liên lóe lên nụ cười “gian xảo”.
“Lên xe
đi!”
“Tuân
lệnh!”. Tịch Nhan lách qua một bên, anh giúp cô mở cửa, khởi động xe.
Trác
Thanh Liên cho xe chạy nhanh như bay, Tịch Nhan cũng không hỏi xem anh muốn đi
đâu.
Bóng
cây hai bên đường và đèn đường sáng rực vụt qua phía ngoài cửa xe, như chuyện
cũ trong sâu thẳm kí ức, mơ hồ và không sao chạm tới được.
Ô tô
dừng lại bên bờ sông. Đêm đã khuya, bãi cát không một bóng người, mặt song yên
ả, từng lớp sóng bạc lăn tăn, hát mãi bài ca dạt dào muôn thuở.
Trác
Thanh Liên quay đầu lại, nhìn cô mỉm cười: “Là em nói đấy nhé, anh phạt em thế
nào cũng được”.
Anh tắt
đèn xe, trong bóng tối, đôi mắt sáng ngời khác thường.
“Khoan
đã,” cô hỏi mà bồi hồi lo lắng không yên, “Cho em rút lại câu đó được không?”
“Không
được, một lời đã nói như mũi tên đã bắn ra khỏi cung, làm sao lấy lại được!”.
Trác Thanh Liên nghiêng người lại, một tay luồn qua ghế tựa, đôi môi áp chặt
lên môi cô, không cho bất cứ cơ hội kháng cự nào.
Tịch
Nhan thoáng kinh ngạc, định vùng ra, nhưng lại như một người bị rơi xuống nước,
càng vùng vẫy lại càng chìm xuống nhanh hơn, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy anh
cùng chìm xuống…
Hai
người ôm chặt lấy nhau, trong không gian nhỏ hẹp, nụ hôn nóng bỏng, nuốt trọn
toàn bộ hơi thở.
Cô cảm
nhận được, bàn tay ấm nóng của anh, đang trượt trên da thịt của mình, từng chút
từng chút một, đi tới đâu là dấy lên cơn run rẩy tới đó, như có thứ gì đó bị
ngón tay anh điểm huyệt, nóng rực như thiêu như đốt.
Ánh mắt
Trác Thanh Liên nóng bỏng, hơi thở ấm nóng trầm đục, phả vào vành tai cô: “Anh
muốn em, có được không?”
Có được
không? Có được không?
Tịch
Nhan bị thứ dục vọng lạ lẫm nhưng mãnh liệt giày vò, mê hoặc, đẩy cô tới ranh
giới giữa thiên đàng và địa ngục.
26 năm
qua, cô chỉ có duy nhất mối tình trong sáng với Tô Hàng, có nắm tay, có hôn
môi, nhưng chưa bao giờ vượt qua phòng tuyết cuối cùng. Tống Anh là người phổ
cập giáo dục giới tính với cô, hay miêu tả khi nam nữ yêu nhau thì thường có
những cảm xúc mãnh liệt ra sao, những đụng chạm gần gũi thế nào. Tịch Nhan nghe
mà tim thình thịch, mặt đỏ bừng, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở tưởng tượng, chưa
bao giờ dám thử nghiệm.
Cô như
nàng công chúa ngủ trong lâu đài, cần một người, bằng nụ hôn có sức mạnh cải tử
hoàn sinh, đánh thức cô dậy, cùng nhau mở ra cánh cửa mới của cuộc đời.
Người
đó, chính là Trác Thanh Liên sao? Cô có thể trao gửi thân mình cho anh, hoàn
toàn trọn vẹn, không chút đắn đo hay không?
Hai
người mới qua lại được một tháng ngắn ngủi, còn chưa tới lúc bàn chuyện cưới
hỏi. Hơn nữa, kinh nghiệm xương máu của Tống Anh dạy cho cô, con gái phải hiểu
giữ gìn bản thân quan trọng đến thế nào.
Cô từ
nhỏ đã tiếp nhận nền giáo dục truyền thống, không được dung túng bản thân đắm
chìm trong niềm vui thể xác, mà xô đổ ranh giới cuối cùng đó.
Tịch
Nhan lấy lại tỉnh táo, đẩy tay anh ra, nói một cách bình tĩnh mà rõ ràng: “Xin
lỗi anh, em vẫn chưa chuẩn bị cho chuyện này”.
Như có
một gáo nước lạnh, ào ào từ trên đầu trút xuống, tất cả mê loạn, cuồng nhiệt
đều lụi tắt chỉ trong chớp mắt.
Sự thận
trọng và dè dặt của cô, Trác Thanh Liên có thể thông cảm, nhưng cũng không
tránh khỏi cảm giác mất mát thẫn thờ.
Anh
chầm chậm buông cô ra, giúp cô chỉnh lại áo quần, khẽ nói: “Tịch Nhan, em không
phải xin lỗi anh. Chuyện này cần sự tình nguyện của từ cả hai phía. Anh tuyệt
đối không ép em!”
Nam nữ
yêu nhau, nên để thuận theo tự nhiên, nước chảy rồi sẽ thành sông, là anh hơi
nóng vội mà thôi.
Trác
Thanh Liên quay trở lại con đường ban nãy, lái xe đưa Tịch Nhan về tới chân tòa
nhà cô ở.
Anh tắt
máy xe, ngồi trên ghế lái, toàn thân chìm trong lặng im sâu lắng.
“Em lên
nhà đây, anh cũng về nghỉ sớm đi”. Tịch Nhan tháo dây an toàn, chuẩn bị mở cửa
xe, Trác Thanh Liên đột nhiên chồm người qua, giữ chặt lấy tay cô.
Cô hơi
bất ngờ, ngẩng đầu nhìn anh, đôi đồng tử như nước hồ sâu thẳm, có chút trống
trải, xen lẫn chút đau thương.
“Tịch
Nhan, em nhất định phải ghi nhớ buổi tối hôm nay đấy”.
“Nhất
định là thế”. Tịch Nhan khẽ xao động, nhẹ nhàng đáp. “Chúng ta sẽ còn rất nhiều
những ngày kỉ niệm nữa mà”.
Trác
Thanh Liên nhìn cô, vẻ muộn sầu trong mắt dần dần tan biến, chuyển thành nụ
cười ấm áp.
Anh
xuống xe bước về phía cô, giúp cô mở cửa xe.
Tịch
Nhan xuống xe, hai người mặt đối mặt. Trác Thanh Liên nói: “Tối mai anh phải đi
Thượng Hải công tác trong vòng một tuần, em sẽ nhớ anh chứ?”
“Đương
nhiên rồi”, cô mỉm cười đáp, “Em ngày nào cũng sẽ nhớ anh, cho tới khi anh quay
trở về!”
Trác
Thanh Liên nâng khuôn mặt Tịch Nhan lên, nhìn ngắm hồi lâu, rồi nhẹ nhàng phủ
lên đó một nụ hôn.
Nụ hôn
này, không mãnh liệt, cuồng nhiệt như nụ hôn khi nãy, không mảy may ẩn chứa dục
vọng nào, chỉ có ấm áp và dịu dàng, như hôn vào tận tâm hồn cô.
Trái
tim Tịch Nhan gần như tan chảy. Nghĩ tới những ngày xa cách sắp tới, chỉ thấy
trong lòng đau xót không nỡ rời xa.
Người
đàn ông này, thật sự rất yêu cô, sẵn sàng cho đi mà không đòi đáp lại, chiều
chuộng thậm chí tới mức dung túng. Cô chỉ là một người con gái bình thường,
không xinh đẹp, không có tài cán gì nổi trội, cũng chẳng phải con nhà danh gia
vọng tộc.
Vậy mà
anh có thể yêu cô suốt một thời gian dài như thế, Đỗ Tịch Nhan cô rốt cuộc có
bản lĩnh gì ghê gớm?
Trên
ban công tầng ba, Triều Nhan đứng lặng im, mắt không rời hai người đắm đuối
trong nụ hôn quên trời đất dưới lầu, toàn bộ sức lực dồn cả vào hai bàn tay
đang bóp chặt lấy nhau, móng tay đâm vào da thịt đau nhói.
Cô vẫn
luôn không thể hiểu nổi vì sao Trác Thanh Liên lại lạnh nhạt, coi thường và
miễn cưỡng với mình, cuối cùng thì nay cũng tìm được lời giải.
Triều
Nhan có thể chịu đựng việc Trác Thanh Liên không đón nhận cô, nhưng không thể
chịu đựng nổi việc mình phải chịu thua em gái Tịch Nhan.
Khung
cảnh hai người họ hạnh phúc ôm hôn thắm thiết trước mắt, thực sự đã vượt quá
sức chịu đựng của Triều Nhan – Tịch Nhan dựa vào cái gì mà có được người đàn
ông ưu tú như thế?
Từ thuở
nhỏ, đến thiếu niên, rồi thanh niên, Tịch Nhan đều không phải là đối thủ của
cô, sao lần này lại để nó chiếm thế thượng phong?
Đố kị,
suy sụp, phẫn nộ, thất vọng, căm ghét, oán hận, … ngần ấy tâm trạng giày vò tâm
can Triều Nhan, duy có chút ý thức là tỉnh táo lạ thường: Ván cờ này, cô nhất
định phải thắng, cô không cam tâm làm kẻ đại bại dưới tay Tịch Nhan!
Ánh đèn
đường vàng lù mù, phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng trống rỗng của cô, để
lại những vệt sáng loang lổ, trông u ám đến kì dị.
Bạn đang đọc truyện Chỉ Là Chuyện Thường Tình được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.