Chương 85: “Không...một Chút…cũng Không Còn!” (Phần 2)
Từ ngày Will chính thức nhận chức vụ Tổng Giám Đốc TLS Việt Nam, trong
công ty đã bắt đầu có nhiều sự thay đổi, thay đổi cả về mặt hình thức,
nội qui điều lệ lẫn nhân sự từ các phòng ban. Khu vực tiếp tân đã được
làm mới lại và nghiêm cấm việc tụ tập nhóm đông tại đây. Cho đến khi
thông báo chính thức được gửi đến từng bộ phận có liên quan, nhóm “ngũ
long công chúa” mới thực sự ngớ người ra, thực chất, sếp Tổng mới luôn
tỏ vẻ đôn hậu kia lại có con mắt quan sát khá tinh tường. Dù chỉ lướt
qua nhóm bà 8 TLS này có vài lần nhưng đã để mắt đến hội này. Không
những thế, nhiều nhân viên thuộc nhiều bộ phận khác nhau đột ngột bị sa
thải kèm theo lý do vô cùng chính đáng đến độ họ không kịp thanh minh.
Suốt mấy tuần đầu nhận chức, Will làm việc ngày đêm không ngừng, khiến
cho Casey vô cùng lo lắng cho sức khỏe của anh. Tuy nhiên, cho dù cô có
khuyên nhủ thế nào đi chăng nữa, anh dường như bỏ ngoài tai tất cả những gì cô đang nói.
Ngày Will nhận chức Tổng Giám Đốc TLS, Casey
cũng miễn cưỡng nhận vị trí trưởng phòng Nhân Sự. Cô thực sự không mặn
mà gì với công việc này lắm. Mặc dù trước khi đến Việt Nam, cô cũng đã
từng có thời gian giữ vị trí này ở TLS Mỹ. Tuy nhiên, cô không thể nào
làm khác hơn khi người đàn ông của mình đã mặc định sẽ công tác ở đây
dài hạn không có ngày kết thúc. Cho đến bây giờ, cô cũng thực sự không
thể hiểu được lý do vì sao anh lại có thể thay đổi nhanh chóng như vậy,
sau cái đêm anh dường như thức trắng, truyền vào người không biết bao
nhiêu điếu thuốc trắng dài nghi ngút khói và cả chai rượu nặng Vodka.
Khi cô lúi cúi thức dậy kéo hành lý đã được cô thu xếp sẵn sàn, anh dửng dưng quay lưng về phía cô nhẹ giọng nói. Sự thay đổi quyết định của anh nhanh và đột ngột đến nỗi, cứ như đây chỉ là một chuyến đi dã ngoại
bình thường được hủy bỏ.
“Xin lỗi! Anh đã thay đổi ý định trở về Mỹ. Anh đã suy nghĩ lại, anh quyết định sẽ ở lại Việt Nam.”
Lúc đó, bao nhiêu hy vọng về sự đổi thay trong mối quan hệ giữa cô và anh
dường như sụp đỗ hoàn toàn dưới chân. Cô thực sự chán ghét nơi này, cô
thực sự không muốn ở đây thêm một chút nào và chỉ nhanh chóng muốn được
trở về Mỹ. Nhưng cuối cùng, cô vẫn phải miễn cưỡng ở lại, bởi lý do duy
nhất, làm sao cô có thể quay về mà không có anh? Trái với ý nghĩ, anh sẽ thuyết phục cô ở lại cùng với mình, anh chỉ dửng dưng buông một câu duy nhất cho cô lựa chọn.
“Anh biết, em đã quen với cuộc sống ở New York. Vì thế, anh không muốn em miễn cưỡng ở lại đây vì anh. Em có thể lựa chọn.”
Và mặc dù, nét mặt đã xụ xuống như muốn khóc trước quyết định đột ngột của anh. Cô vẫn cố gắng nở nụ cười, bước nhanh đến nắm lấy cánh tay anh cao giọng nói.
“Đương nhiên là em phải ở cạnh anh rồi. Anh đi đâu
thì em theo đó. Chẳng phải em đã từng nói với anh như vậy sao? Em sẽ
nhận công tác ở Việt Nam. Miễn là anh cho em một công việc có thể nhìn
thấy anh mỗi ngày.”
“Anh sẽ xem xét những bộ phận đang cần trợ giúp ở TLS. Có vẻ như phòng Nhân Sự đang quá lỏng lẻo.”
“Phòng Nhân Sự sao?”
Quay sang nhìn khuôn mặt có vẻ không được vui lắm của Casey, Will hạ giọng hỏi.
“Em không thích vị trí này sao?”
“Đương nhiên không phải vậy. Anh sắp xếp sao thì em nghe theo vậy.”
Dù ngoài miệng nói thế, nhưng trong thâm tâm, Casey không muốn nhận chức
vụ này một chút nào. Cô không những không thích vị trí trưởng phòng Nhân Sự mà Will đã giao phó, mà cô cũng chẳng mặn mà với bất cứ vị trí nào
khác trong công ty, ngoại trừ vị trí dưới quyền một người và cầm quyền
trên nhiều người. Đó chính là vị trí mà Thủy Tiên, cô gái được mệnh danh là hoa hậu TLS đang nắm giữ.
Thực chất, Casey không hề đoái
hoài gì đến quyền lực hay khoản lương có vẻ hậu hĩnh mà một trợ lý Tổng
Giám Đốc như Tiên có thể nhận lấy, vì lương trưởng phòng Nhân sự của cô
đã cao gấp 5 lần lương của Tiên. Cái cô cần ở đây là được cận kề bên
Will mỗi ngày từng phút từng giây. Ngoài lý do này ra, cô còn một lý do
khác muốn có được vị trí này.
Trong thâm tâm, cô rất sợ vẻ đẹp
chim sa cá lặng với đôi mắt bồ câu mơ mộng của cô gái kia có thể chiếm
lấy trái tim của người đàn ông mà cô yêu tha thiết. Chẳng phải, người
đàn ông của cô vốn luôn rất thích nét đẹp hiền thục của các cô gái Á
Đông đó sao?
Từ ngày bắt đầu công việc mới đến giờ, không giây
phút nào là Casey không khỏi lo lắng khi tưởng tượng đến cảnh, người đàn ông của mình ngồi chung phòng với cô gái có vòng một vô cùng bốc lửa
kia, ánh mắt đong đưa của cô ta khi nhìn Will làm cô cảm thấy vô cùng
bất an. Nhiều lần, cô bước vào phòng khi cả hai đang bàn công việc, nhìn bộ ngực của cô ta như muốn đặc hết trên bàn trước mặt Will mà trong
lòng cô hừng hực lửa giận. Vài lần, cô đã mời Tiên đến phòng làm việc
của mình để nhắc nhở về trang phục mà cô ta mặc hàng ngày. Thế nhưng, cô ta chỉ dửng dưng nhìn cô nói.
“Thưa tân trưởng phòng Nhân Sự!
Trước giờ, TLS vẫn cho phép công nhân viên chức mặc đồng phục tự do.
Miễn sao là không quá phản cảm và lố lăng. Tôi phải làm sao khi vòng một của mình được ông trời quá ưu ái? Có trách thì trách vòng một của ai
kia quá thấp bé nên chẳng thể hết ra bên ngoài như tôi nên sinh ra ganh ghét.”
“Cô…”
“Sao nổi nóng mau vậy? Tân trưởng phòng sợ
tôi sẽ mê hoặc Tổng Giám Đốc có phải không? Sao lại thiếu tự tin đến như thế nhỉ? Cũng phải thôi, Tổng Giám Đốc ngày nào cũng kiếm cớ có việc
gọi tôi vào phòng nói chuyện riêng thì chả trách làm sao cô không ghen
cơ chứ.”
“Cô đúng là loại đàn bà bẩn mồm, lẳng lơ, trơ trẽn không biết xấu hổ.”
“Nhưng mà đàn ông của cô dường như thích cái sự lẳng lơ của tôi đó. Tiệc tùng
ngoại giao nào cũng gọi điện báo tôi đi cùng. Mua cho tôi bao nhiêu là
quần áo đẹp, cái nào cũng hở hết cả ngực ra cho anh ta ngắm nhìn. Chả
trách cô không ghen cũng đúng.”
“Cô…Tôi không hiểu sao TLS có thể chọn một nhân viên như cô làm trợ lý Tổng Giám Đốc. Ngoài cái vẻ đẹp
quyến rũ đàn ông, bằng cấp của cô chỉ đáng đem vứt sọt rác. Vì thế, thay vì kiêu hãnh vẻ đẹp của mình, cô nên cảm thấy xấu hổ khi bị công ty đem nó làm công cụ ký hợp đồng với đối tác đi. William, anh ấy, à
không…Tổng Giám Đốc là một người rất tử tế và liêm chính, Tổng Giám Đốc
sợ cô không có quần áo để đi dự tiệc sẽ làm mất hình ảnh của công ty nên mới thương tình mua cho cô vài ba bộ quần áo thôi. Cô đúng là loại đàn
bà rẻ tiền, mới cho có vài bộ quần áo là đã muốn đưa thân mình cho đàn
ông rồi. Có vẻ như cô cũng đã làm điều này với rất nhiều người nên mới
dễ dãi như vậy có đúng không?”
Mím môi liếc xéo nhìn về phía
Casey trong lửa giận, Tiên cung tay đứng lên cao giọng nói. Thực chất,
Tiên dù có là loại đàn bà lẳng lơ, nhưng cô chỉ lẳng lơ với người đàn
ông mà mình hướng đến. Trước giờ vẫn vậy, Andrew vẫn luôn là người đàn
ông mà cô khao khát. Tuy nhiên, vì sự sỉ nhục của Casey, cô đã không
ngần ngại đứng lên khiêu chiến.
“Cô thì có hơn gì tôi? Nếu không
nhờ dựa hơi người bạn trai có chức vụ kia thì làm sao cô được đề bạt vị
trí này? Nói cho cô biết, tôi đây chẳng mặn mòi gì với đàn ông của cô,
nhưng nếu cô đã nói vậy. Tôi đây sẽ suy nghĩ về việc này. Tôi thề với
cô, tôi sẽ khiến cô phải hối hận.”
Tiên hung hăng bỏ ra khỏi
phòng kèm theo tiếng cửa đóng mạnh, khiến Casey ngồi bên trong mím môi
liếc mắt trông theo. Cô tin cái loại đàn bà lẳng lơ như cô ta đảm bảo sẽ dám làm những điều mình nói. Bằng chứng là sau lần kiểm điểm về trang
phục quá khiêu gợi khi đến công sở đó, cô ta còn khiêu khích cô hơn, khi ngay những ngày sau đó, cô ta còn mặc những bộ cánh ngắn hơn, cổ khoét
sâu hơn nữa. Không những thế, mỗi khi cô bắt gặp cô ta ở trong phòng
cùng với will, cô ta còn trêu ngươi cô bằng cách có những cử chỉ thân
mật với Will như giả vờ phủi hạt bụi trên áo anh, hay tỏ ra tốt bụng
chỉnh lại cà vạt cho anh. Will vốn là người cả nể và tử tế, nên chỉ mỉm
cười cảm ơn rồi từ tốn lịch sự tìm cách khước từ. Tuy nhiên, trước sự đa mưu của Tiên, Will nhiều lần không thể tránh khỏi làm Casey giận dỗi vì ghen. Mặc dù vậy, anh vẫn khăng khăng khẳng định mình và Tiên hoàn toàn nghiêm túc.
“Em đừng như vậy có được không Casey? Công việc ở
công ty đã khiến anh áp lực lắm rồi. Về nhà lại cứ nghe em nói mãi về
những chuyện không đúng sự thật như thế này, khiến anh cảm thấy mệt mỏi
lắm.”
“Anh nói không có gì mà sao cô ta lại tỏ ra thân mật với
anh? Có ai đi tiếp khách mà đến 3 giờ đêm mới về đến phòng như anh
không?”
“Anh đã nói, anh và Tiên tiếp khách đến 10 giờ thì cô ấy về. Anh muốn uống vài ly rượu nên đón taxi đi một mình sau đó.”
“Em làm sao biết được là anh đi một mình? Tại sao không phải là em đi cùng với anh mà là cô ta?”
“Casey! Anh mệt rồi. Em dừng lại ở đây đi…”
Cởi áo khoác rồi bước vào phòng tắm, Will để mặc Casey ở phòng khách một
mình trong sự giận dỗi và lo lắng bồn chồn không lúc nào yên. Anh lúc
nào cũng đối xử lạnh nhạt với cô như vậy. Chẳng bao giờ để cô nói trọn
một câu hay bày tỏ lòng mình. Vì anh, cô có thể bỏ qua và bất chấp tất
cả. Nhưng lần này, người đàn bà đó lại đứng ra khiêu khích như vậy, còn
anh thì bênh vực cô ta chằm chằm như thế thật khiến cô không cam lòng.
Tuy nhiên, sau đó, Will cũng nghe lời Casey, chuyển Tiên sang công tác ở
một bộ phận khác. Điều này, khiến cô vui mừng không sao tả xiết, vì cuối cùng, anh cũng đã nghĩ đến cô mà làm điều này, chứng tỏ anh tôn trọng
và muốn giữ gìn mối quan hệ của cả hai.
Casey không bao giờ biết rằng, thật ra, Will làm như vậy không phải vì cô, mà anh nhận thấy Tiên có khả năng giao tiếp khách hàng vô cùng sắc sảo và hiệu quả. Vì thế,
anh đã chuyển cô ta sang nắm giữ chức vụ trưởng phòng Marketing.
Lần thiêng chuyển này giúp Tiên đạt được bước ngoặc mới và cao hơn trong sự nghiệp, nhưng cô vẫn tiếc rẻ việc trả thù Casey vì đã dám sỉ nhục mình. Tuy nhiên, công việc mới của cô lại có thể thường xuyên tiếp xúc với
phòng của Andrew. Vì thế, cô đã vui sướng nhận công tác mới với sự háo
hức trong lòng. Không những thế, cô còn viết e-mail dài báo tin cho
Andrew biết và mong nhận sự giúp đỡ từ anh. Thế nhưng, hoàn toàn trái
ngược với bức thư điện tín dài ngoằn của cô, Andrew chỉ liếc sơ thông
tin chính và viết gọn một tin nhắn đáp lễ, làm cô gục đầu bên máy tính
một cách chán nản.
Mặc dù, trợ lý Tiên đã được Will chuyển sang
công tác ở một phận khác, nhưng Casey vẫn chưa mừng vội trong lòng. Cô
bắt đầu nảy sinh ra những lo lắng mới. Người cũ đi rồi thì cũng có kẻ
mới đến, không lo sao được khi từ ngày sang Việt Nam, mỗi khi ra đường,
cô đều thấy ghen tỵ với những cô gái Sài Thành trẻ trung, xinh như mộng
ung dung xuống phố. Họ đẹp và quyết rũ kiêu sa chẳng khác gì Tiên. Điều
này lại một lần nữa bắt đầu làm cô cảm thấy chột dạ và bất an. Tuy
nhiên, lần này, cô không quá lo lắng, khi mà cô sẽ là người toàn quyền
quyết định cho những ứng viên sáng giá ghi danh cho chức vụ trợ lý Tổng Giám Đốc.
Đang trong lúc vạch kế hoạch cho công tác tuyển dụng
mới, Casey nở nụ cười nhẹ nhỏm như trút được cả triệu gánh nặng trên vai khi đọc thông báo mới qua thư điện tử từ Will. Anh thông báo với cô
cùng giám đốc Nhân Sự về việc đề bạt Trần Thiên Nga lên làm trợ lý Tổng
Giám Đốc. Theo như những nhận định của Will về Nga, anh nhận thấy ở cô
không chỉ có kiến thức chuyên môn mà còn có thế mạnh là đã làm việc lâu
năm cho TLS. Không những thế, cô còn là một người nhân viên cần cù và tỉ mỉ, đức tính vốn rất thích hợp để trở thành một người thư ký riêng cho
anh.
Thông tin Nga sẽ thay thế vị trí của Tiên làm lòng Casey
mừng rỡ vô biên. Không mừng rỡ sao được, khi chị dâu tương lai của cô sẽ người bên cạnh Will. Như vậy, từ nay, cô sẽ không còn phải lo lắng bất
cứ cô chân dài xinh như mộng nào ve vãn xung quanh anh nữa. Nghĩ tới đó, cô lại càng yêu anh nhiều hơn. Cô đoán, có lẽ, vì anh nhìn thấy sự bất
an trong đôi mắt cô và vì sợ cô buồn nên mới quyết định lựa chọn Nga. Vì tất nhiên, chẳng bao giờ cô phải lo lắng cho một bông hồng đã có chủ
như Nga, càng chẳng bận tâm hơn khi đó sẽ là người trở thành chị dâu
tương lai của cả hai.
Ngồi cắn tay nhìn màn hình vi tính với tập
tin thư điện tử đang được mở toan về thông báo thiêng chuyển vị trí mới, Nga không biết nên vui hay nên buồn. Vị trí trợ lý Tổng Giám Đốc là vị
trí mà hầu hết mọi nhân viên nữ trong TLS đều mong muốn có được. Ngoài
khoản lương hậu hĩnh lên đến gần 1000 USD/tháng, trợ lý Tổng Giám Đốc
còn được bồi dưỡng tu nghiệp ở nước ngoài, được tham gia những bữa tiệc
xa hoa cùng với sếp Tổng và còn nhiều phúc lợi khác nữa. Tuy nhiên, Nga
không muốn nhận vị trí này một chút nào. Không phải cô không thích vị
trí đó, mà bởi vì cô e sợ hàng ngày phải làm việc và đối mặt với người
sếp trực tiếp của mình.
Trong thư điện tử gửi đến Nga vào sáng
thứ Hai ngày hôm nay, Will đồng thời cũng đã gửi cho Andrew cũng như
những bộ phận có liên quan khác. Andrew vẫn chưa đả động gì với thông
tin này mặc dù anh đã vào phòng làm việc từ sớm. Mãi đến giờ ăn trưa,
anh mới gọi điện gọi cô vào phòng mình. Cô đoán anh đang muốn đề cập với cô việc di chuyển bộ phận này, nhưng sao anh lại chọn đúng vào giờ ăn
trưa khi không có ai trong phòng Phát Triển như thế này? Thật đúng là
thời khắc chẳng hề thích hợp để bàn công việc. Trong dự đoán của mình,
cô tin chắc anh sẽ chẳng bằng lòng với quyết định trên. Đời nào, anh lại để cô rời khỏi tầm ngắm của anh như vậy. Nghĩ đến đây, cô có chút nhẹ
nhõm. Nếu như để anh trực tiếp phản hồi với quyết định trên, cô sẽ không cảm thấy ái ngại và khó xử, nếu như Will dùng lý do về mối quan hệ của
hai người để đánh giá việc cô từ chối chức vụ này. Vì như trong thư điện tử gửi đến, với lời lẽ được thông báo, có lẽ, việc di chuyển bộ phận
này là một sự bắt buộc chứ không phải chỉ đơn thuần là việc kham thảo ý
kiến về việc đề bạt.
CỌC CỌC
“Vào đi!”
Ngay khi Nga vừa mới bước chân vào phòng Andrew, thì cô đã bị anh tóm gọn sau khi
cánh cửa đen được đóng lại. Choàng cánh tay rộng bao la xung quanh tấm
lưng mảnh mai của cô, anh đột ngột nghiêng đầu đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào cùng lời thì thầm khe khẽ.
“Em đói bụng chưa? Mau lại bàn ăn chút cơm đi.”
Nhìn theo hướng Andrew hất mặt, Nga thấy hai khây cơm đã được đặt ở bàn tự
khi nào. Thỉnh thoảng, anh vẫn hay yêu cần canteen mang cơm vào phòng
anh như thế này cho cả hai. Anh đã từng nói rất muốn được như những cặp
đôi công nhân viên khác, mỗi ngày sánh bước bên cô đến canteen công ty
cùng dùng bữa ăn trưa với nhau. Anh không sợ những ánh mắt tò mò hay
những lời xì xầm từ bất cứ ai, nhưng anh biết, cô không thích điều đó.
Chính vì thế, anh vẫn hay làm cách này như một sự biểu hiện tình yêu của anh dành cho cô. Những lần cùng nhau dùng cử trưa như thế này, cả hai
đều ăn cơm rất ngon, ngon hơn cả những lúc đi ăn nhà hàng, ngon hơn cả
những món cao lương mỹ vị mà anh đã từng cho cô thử qua.
Trưa
nay, Andrew không ăn nhiều như mọi khi. Anh chỉ ăn có chút xíu cơm rồi
ngồi gắp thức ăn cho cô. Sau đó, anh cúi người lấy chai rượu dưới bàn
rồi nhàn nhã bắt chéo chân cầm ly rượu uống. Thỉnh thoảng, anh nhắc nhở
cô việc ăn lâu và ăn quá chậm như mèo. Hay thậm chí, anh còn đưa tay lau hạt cơm còn dính trên môi cô rồi cao giọng trêu ghẹo.
“Lớn đầu
mà cứ như con nít mẫu giáo. Kiểu này, những lần đi ăn bên ngoài, anh
phải yêu cầu phòng riêng biệt mới được. Nếu không thì mất mặt lắm.”
Nghe Andrew trêu ghẹo, Nga liếc anh một cái, lấy khăn giấy lau miệng rồi hăm dọa nhẹ nhàng.
“Em rất không muốn anh phải bị mất mặt với người ngoài. Vì thế, sau này, em sẽ tình nguyện ở nhà, không nên ra ngoài cùng với anh nữa. Anh thấy, em biết nghĩ cho anh quá không?”
Câu nói tinh ranh của Nga làm
Andrew cong môi nở nụ cười thật tươi. Uống nhanh ly rượu còn dang dỡ,
anh cầm ly nước trái cây đưa cho Nga hạ giọng nói. Dù khẩu ngữ mang
khuynh hướng ra lệnh, nhưng ánh mắt và cử chỉ thì vô cùng yêu chiều.
“Ngỗng! Uống nước mau đi!”
Sau khi nhìn thấy Nga uống xong ly nước trái cây, anh đứng lên đi về phía bàn làm việc rồi ngồi sau ghế, cao giọng gọi cô.
“Thiên Nga! Qua đây anh bảo!”
Nga nghe Andrew gọi thì nhanh chóng thu gom lại bàn ăn rồi ngoan ngoãn đi
về phía anh như cô mèo con. Đôi giày hơi cao mà cô đang mang làm cho
dáng đi của cô vô cùng buồn cười khi phải bước nhanh.
Khi Nga
vừa định kéo ghế ngồi đối diện bàn Andrew, thì anh ngoắc tay gọi cô ra
phía sau bàn mình. Sau đó, anh kéo tay cô, đặt người cô lên đùi mình
phía sau bàn làm việc đầy ấp văn kiện. Ban đầu, cô còn la làng phản đối, nhưng với sự kiềm kẹp của anh, cuối cùng, cô cũng ngồi yên trong lòng
anh, để mặc vòng tay ai kia đang càng lúc càng siết chặt vòng eo nhỏ xíu của mình. Đánh nhẹ vào cánh tay anh, cô bực bội cao giọng ra lệnh.
“Thả em ra đi! Anh là đồ cà chớn, quá đáng.”
“Ngỗng nhỏ! Ngồi ngoan và khép miệng lại nào! Ai lại mắng bạn trai mình như vậy chứ?”
“Khi nãy, ai là người chê em ăn uống bê bối?”
“Giận à?”
Nga không thèm trả lời, liếc nhìn Andrew một cái rồi quay mặt chỗ khác.
“Phải làm sao cho em hết giận đây? Hay là bây giờ, anh hôn ngay chỗ dính cơm lúc nãy coi như chuộc tội nha?”
Ý kiến Andrew vừa đưa ra khiến Nga bật cười rúc rít, nhăn mặt đánh nhẹ vào vai anh.
“Anh…ghê quá đi. Sao cái gì anh cũng nghĩ ra được vậy hả?”
“Thật ra, không phải chuyện gì anh cũng thông minh như vậy, nhưng với mấy vấn đề như anh vừa đề nghị thì anh lắm nha.”
“Em thiệt sợ cái miệng này quá rồi.”
Chăm chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nga bằng ánh mắt trìu mến, Andrew đặt
đôi môi thoảng mùi xì gà lên gò má cô. Sau đó, anh xoay chiếc laptop màu đen hiệu IBM sang phía hai người rồi nói.
“Em đã đọc e-mail chưa?”
“Em đọc rồi.”
Khi chế độ màn hình nghỉ được
Andrew mở lên, mật khẩu được anh nhanh chóng nhập vào, màn hình vi tính
sáng xanh mở toan ra một thư mục mà cả hai đều không mong đợi hiện ra
trước mắt.
Vì đang chuẩn bị xem thông tin gì đó trên máy mà
Andrew đang muốn cho mình xem, Nga đang hết sức tập trung vào màn hình
máy tính. Đập vào mắt cô ngay sau đó là hình ảnh vô cùng trần trụi của
một cặp nam nữ người Á Đông đang làm chuyện vô cùng khó coi trên màn
hình. Người ngây thơ nhất cũng biết được loại phim nhạy cảm kia là gì.
(LTG: Hén chi! Nhỏ vừa bước vào phòng là đè đầu hun liền ^_^)
Trong một khắc, cô cầm nguyên tập hồ sơ đang để trên bàn hung hăng đánh mạnh
vào đầu Andrew mấy cái liên tục, miệng không ngớt cao giọng mắng anh xối xả.
“Anh đúng là cái đồ biến thái hết chỗ nói mà! Cả ngày ngồi
trong đây xem mấy cái phim bậy bạ này phải không? Lại còn dám mở ra cho
em xem nữa hả? Cho anh chừa này. Đánh cho chừa này”
Andrew vừa
nhe răng cười vừa la chí chóe. Một tay ngăn lại những cú đánh phành
phạch của Nga, một tay ôm lấy người cô, giữ cô lại khi cô đang cố gắng
rời khỏi đùi của anh.
“Anh có đâu. Anh thề đấy, chuyện này là anh hoàn toàn vô tội. Anh làm gì có thời gian mà xem mấy cái phim này cơ
chứ. Là Tiệp hết. Hắn ta cứ gửi vào hộp thư anh hoài. Em không tin thì
hỏi Tiệp coi.”
“Anh nghĩ em còn tin anh được nữa sao? Cái loại của anh mấy năm nay, em không rành à?”
“Em không tin anh mà em tin người ngoài hả Thiên Nga? Được rồi, để anh gọi điện thoại hỏi Tiệp cho ra lẽ.”
Nói là làm, Andrew ôm lấy Nga chặt vào lòng không cho chống cự và có ý định xa lánh anh. Anh kéo điện thoại bàn bấm nhanh một con số. Tuy nhiên,
khi anh chưa kịp cầm ống nghe lên thì Nga đã nhanh tay bấm nút Speaker.
“Dạ, ông chủ! Tôi nghe ạ.”
“Tiệp! Sao cậu tối ngày cứ gửi cho tôi mấy cái video clip hoài vậy? Từ nay,
đừng có làm mấy chuyện nông nỗi như vậy nữa nghe không?”
Cho dù
có phải đứng ở hoàn cảnh nào đi chăng nữa, Andrew vẫn bình tĩnh tìm cách phủ đầu người khác một cách nhanh gọn, khiến cho họ không có một khắc
mà trở tay. Tuy nhiên, trước khi anh kịp ngắt cuộc gọi, Nga đã giữ tay
anh lại. Vì thế, cô vẫn còn kịp nghe lời thanh minh vội vàng của Tiệp
trước khi điện thoại chỉ còn nghe tiếng Tít Tít.
“Dạ! Sao ạ? Ý ông chủ nói là mấy cái clip phim mà ông chủ vừa mới gửi cho tôi sáng nay đó có phải không?”
Nga dù biết tỏng Andrew đang tìm cách đổ tội cho Tiệp, nhưng cô vẫn chờ xem anh trơ trẽn, trắng trợn đến mức nào. Đến lúc này thì hết đường chối,
anh lại dùng chiêu tiếp tục phủ đầu cô. Khi Nga đang hung hăng đưa tay
đùa giỡn định định bóp cổ anh lúc lắc như cổ vịt, anh chỉ mặc kệ cho cô
hành hạ, lưỡi lè ra, tay vẫn ôm eo cô cứng ngắt. Sau đó, anh còn la ó
hỏi cô một câu mà cô chỉ muốn bóp cổ anh thiệt mà thôi.
“Thiên
Nga! Anh coi phim nóng học hỏi kinh nghiệm giường chiếu, để sau này phục vụ em chu đáo hơn thôi. Sao em làm gì mà thấy ớn vậy? Có phải anh trốn
xem một mình không cho em xem cùng nên em bực bội phải không?”
“Cái tên chết tiệt này. Anh có ngậm miệng lại không hả? Cái miệng này thiệt hết đường nói rồi.”
Vừa mắng Nga vừa rời tay khỏi cổ Andrew, đánh mấy cái vào ngực anh. Lúc
này, chiếc cà vạt trên cổ anh đã bị cô làm cho méo xệch, còn đầu tóc
được vuốt keo gọn gàng của anh giờ trông như ổ quạ. Tuy nhiên, anh chẳng chút giận cô, tự mình chỉnh lại cổ áo và đưa tay sửa lại mái tóc đen
nhánh gọn gàng lại. Sau đó, anh vừa cười, vừa tắt video clip vẫn đang
được mở trên máy tính kèm theo câu hỏi làm người đang kịp hạ hỏa lại
thêm một lần bốc hỏa tiếp đến độ đánh mạnh vào vai anh một cái.
“Thế cuối cùng, em có muốn xem hay là muốn anh tắt đây?”
“Andrew Việt Trần! Anh nghĩ em đang giỡn với anh phải không?”
Nghe Nga nổi giận la ó, Andrew vội vàng tắt thư mục phim nóng trên màn hình. Thế nhưng, ngay sau đó, anh cười cười nhìn vẻ mặt giận dữ của Nga rồi
chọc ghẹo tiếp.
“Anh hiểu ý em rồi. Để anh lưu lại rồi mang về nhà hai đứa mình xem chung chứ gì?”
“Anh….Anh…định làm em tức điên phải không hả đồ chết bầm kia?”
Nga giận dỗi cố gắng vùng vẫy khỏi người Andrew, nhưng anh chỉ cười khanh
khách trước vẻ mặt bất lực đầu hàng của cô. Không hiểu sao, anh luôn
thích trêu ghẹo cô. Và chỉ có vẻ mặt đáng yêu phụng phịu khi hờn giỗi
này mới có thể làm anh mỉm cười vui vẻ được. Ôm lấy cô vào lòng trong sự phản kháng của cô, anh hạ giọng chuyển đề tài.
“Em nghĩ sao về việc đề bạt này? Em có muốn nhận vị trí này không? Lương hơi bị cao đó nha.”
“Em cũng không biết nữa.”
Trong lòng ngực Andrew, Nga không còn vùng vẫy kháng cự nữa mà chùng xuống
một lúc lâu. Sau đó, cô đứng lên rời khỏi đùi Andrew, tựa người vào bàn, một nửa dáng người cao thanh thoát của cô in sâu trong đôi mắt phượng
đầy quyền uy của anh. Thái độ hơi ngập ngừng, cô nghiêng đầu sang nhìn
anh nhẹ giọng nói.
“Em chưa bao giờ làm công việc trợ lý nên chắc không thể đảm nhiệm vị trí quan trọng này. Hơn nữa, Will…em trai anh
cũng mới nhận chức. Chắc chắn anh ấy sẽ cần người kinh nghiệm và hiểu
biết hơn em.”
Andrew im lặng một lúc, mắt nhìn vào màn hình
laptop một lần nữa, một tay vuốt vuốt cằm, một tay nhịp nhịp trên bàn
làm việc. Sau một lúc trầm ngâm như suy nghĩ điều gì đó, anh nhoài người kéo tay cô về phía mình một lần nữa, đưa đôi cánh tay bao vây xung
quanh vòng eo nhỏ xinh mượt mà, ngước mặt lên nhìn cô phía trên, anh
điềm tĩnh phân tích.
“Anh nghĩ, Will nó quyết định chọn em làm
trợ lý riêng cho nó chắc hẳn là có lý do chính đáng. Có lẽ, nó đã nhìn
thấy khả năng gì đó trong em nên mới chọn em. Về phần mềm máy ảnh, Will
rất giỏi trong lĩnh vực này. Nếu em theo nó làm việc, em sẽ học hỏi thêm nhiều điều. Vì thế, anh tôn trọng quyết định của em.”
Khẽ chớp
chớp đôi mắt có phần lẫn tránh khi nghe sự đồng thuận của Andrew, Nga
dịu dàng hỏi anh, giọng nói có phần hơi nũng nịu làm anh vui ngập tràn
trong đáy mắt.
“Anh không muốn em làm việc cho anh nữa sao?”
Thực sự, những lời Andrew vừa nói ra đều có lý do của riêng anh. Tất nhiên,
anh không muốn Nga nghĩ rằng, anh ràng buộc và điều khiển công việc cũng như quản lý sự nghiệp của cô. Anh chẳng hề muốn cô di chuyển đến vị trí nào khác ngoài phòng Phát Triển. Anh không thích người đàn bà của mình
làm việc gần gũi với bất cứ người đàn ông nào. Cho dù đó có là em trai
của anh đi chăng nữa. Không những vậy, những biểu cảm của Nga trong
những ngày qua càng làm anh cảm thấy bất an. Nếu như Will không một mực
nhất quyết muốn chọn cô làm trợ lý khi anh gọi điện phản hồi, thì có lẽ, anh đã không phải nói ra những lời này đối với cô mà âm thầm sắp xếp
mọi thứ theo ý mình.
Nở nụ cười có thể mê hoặc bất cứ người đối
diện nào, Andrew kéo người Nga gần anh thêm chút nữa, tiện đà kéo cô
ngồi lên người mình âu yếm nói.
“Tất nhiên, anh muốn được cùng
làm việc với em, được hàng ngày mở to mắt những lỗi báo cáo của em.
Thiên Nga! Nói cho em biết, kiếng anh đeo đã phải tăng thêm vài độ vì
em.”
Nghe Andrew trêu, Nga liếc nhẹ anh một cái thể hiện sự giận dỗi, làm anh cong môi khẽ mỉm cười rồi nói tiếp.
“Nhưng đây là một cơ hội tốt cho em. Vì thế, anh ủng hộ và tôn trọng quyết
định của em. Cho dù em có làm bộ phận nào đi chăng nữa, anh vẫn sẽ luôn
hướng về em, ủng hộ và giúp đỡ bất cứ khi nào em cần đến anh. Hãy nhớ
rằng, anh lúc nào cũng ở sau lưng em.”
Một phút lặng người chăm chú lắng nghe những lời chân thành từ Andrew, Nga nở nụ cười dịu dàng nhìn anh rồi nói.
“Em vẫn còn muốn làm phiền anh dài dài. Vì thế, em sẽ chọn ở lại phòng Phát Triển để làm việc cùng với anh.”
Khẽ ôm Nga vào lòng mình, bàn tay to lớn của Andrew vuốt vuốt nhẹ chiếc đầu nhỏ nhắn của cô, nơi có búi tóc xinh xinh được bới cao gọn gàng. Một
lúc sau, anh hôn nhẹ vào mái tóc đen tuyền óng ã thoảng hương chè xanh
của cô, nở nụ cười thích thú kèm theo giọng điệu thấu hiểu.
“Nếu
em đã quyết định như vậy thì anh cũng không có ý định ép buộc. Hãy làm
nơi em cảm thấy vui vẻ và thoải mái là được rồi. Chuyện này để anh nói
lại với William để nó sớm tìm người thay thế.”
Sau nhiều lần hẹn
hò đi chơi cùng nhau mà không thành, cuối cùng, vào chiều Chủ Nhật ngày
hôm nay, Nga và Casey cũng có một cuộc hẹn dạo phố mua sắm cùng với
nhau. Những tuần trước, hầu như mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, Nga lại
có hẹn với Andrew. Nếu cả hai không ăn tối dạo quanh Sài Gòn thì cũng đi biển đổi gió, còn không thì anh đến nhà bà Nguyệt, cả hai lại ngồi bên
ngoài hàng lang tầng ba trò chuyện với nhau đến tận đêm khuya mới chịu
về.
Riêng cuối tuần này, Andrew lại phải sang Nhật công tác như
mỗi tháng anh vẫn phải làm. Vì thế, Nga mới có chút thời gian dành cho
Casey. Và mặc dù bận rộn với công việc như vậy, anh vẫn không quên nhắc
nhở Tiệp liên lạc với những nhà hàng, địa điểm thư giãn tốt nhất mà mình hay lui tới để đặt chỗ sẵn sàn cho cô và Casey. Vì thế, đi đến đâu, chỉ cần nhân viên tiếp tân hỏi tên của cô là cả hai được tiếp đón vô cùng
chu đáo.
Sau khi dùng bữa trưa ở quán Ngon, Nga và Casey lại dạo quanh mua sắm ở vài trung tâm thời trang ở quận 1. Sau đó, tài xế riêng của Andrew đưa cả hai đến Spa Lavender ở khách sạn The Orchid để chăm
sóc da.
Đây là lần thứ hai Nga đến Lavender, lần trước cô đi cùng với Thảo, khi Andrew và Tiệp chiêu trò để tìm chỗ ở của cô. Và lần đi
cùng với Casey đợt này là lần thứ hai.
So với dung mạo của 5 năm trước, giờ đây, Nga không những tươi trẻ mà còn xinh đẹp hơn bội phần.
Nếu như ngày đó, cô gái u sầu ngơ ngác trong chiếc quần jean xanh và áo
sơ mi trắng cũ bước vào đây, bị nhân viên trề môi ngúng nguẩy nghi ngờ
con mắt thẩm mỹ của cháu chủ tịch The Orchid, thì giờ đây, các nhân viên đó đều phải thì thầm to nhỏ vì sự thay đổi theo năm tháng của cô. Tuy
vẫn là khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều thoáng chút u buồn đó, nhưng nét sang trọng đài cát bắt đầu phảng phất qua dung mạo bây giờ của cô. Nhìn
chiếc túi xách hàng hiệu mà thậm chí chủ nhân của nó cũng không biết
hiệu gì, mà các cô nhân viên tiếp tân không khỏi ganh tỵ. Thái độ tiếp
đón cô cũng hoàn toàn khác xa so với 5 năm trước đây khi đi với Thảo. Họ tươi cười xinh đẹp như hoa, lễ độ và lịch sự chào hỏi cả hai.
“Chào chị Nga! Lâu rồi mới thấy chị ghé sang Spa. Dạo này, chị vẫn khỏe chứ?”
Mặc dù Nga biết Andrew đã yêu cầu Tiệp đặc hẹn hết cả rồi, tuy nhiên, cô
vẫn không khỏi bất ngờ trước thái độ thân mật như quen biết từ rất lâu
của họ. Thật ra, đã lâu lắm rồi cô mới đến đây, nên cũng không biết đó
có phải là những nhân viên năm nào đã khinh khỉnh trề môi nhìn cô và
Thảo hay không? Tuy vậy, cô vẫn nhã nhặn mỉm cười nhẹ giọng nói.
“Tôi khỏe. Cám ơn cô!”
“Anh Tiệp đã đặt dịch vụ cho chị Nga và chị Casey đây hết cả rồi. Mời hai chị theo nhân viên hướng dẫn để vào bên trong.”
“Cám ơn cô.”
Suốt dọc đường đi ngập tràn loài hoa Lavender tím mộng mơ, Casey luôn miệng
khen ngợi sự chu đáo của Andrew. Đáp lại lời Casey, Nga chỉ khẽ mỉm cười rồi từ tốn bước đi theo nhân viên hướng dẫn. Trong không gian nhẹ nhàng của những bài nhạc không lời, tiếng giày cao gót của Casey và cô nhân
viên hướng dẫn nện trên sàn nhà nghe cành cạch. Trên đôi giày màu xanh
dương cao chót vót, vóc dáng như người mẫu trong bộ trang phục hàng hiệu đắc tiền của Casey khiến Nga lọt thỏm giữa hai người phụ nữ mà cô đang
cất bước theo cùng. Hôm nay, Nga chỉ mặc chiếc váy đỏ dài chấm gối cùng
áo len trắng dài tay, chân mang giày bệch búp bê hiệu Steve Madden.
Chiếc túi xách nhỏ hiệu Chanel màu đen được cô khoác chéo vai trở thành
điểm nhấn cho bộ trang phục vô cùng trẻ trung nhưng duyên dáng này.
Sau khi ngâm chân bằng thuốc Bắc, làm ấm da bằng sữa tươi, Nga và Casey
được đưa vào phòng chăm sóc da trong ánh sáng lờ mờ. Trong khi, Casey có vẻ thư thái nhắm mắt lại tận hưởng phần massage da bằng ngọc trai kết
hợp với sữa tươi của nhân viên nghiệp vụ, thì Nga chỉ dán mắt nhìn lên
trần nhà suy nghĩ mông lung.
Sau phần massage da, cả hai được đưa vào phòng tắm được trang hoàng như một khu vườn đầy hoa tím cỏ xanh,
một bồn nước ấm đầy hoa Lavender ấm nóng vừa đủ cho hai người đã được
Spa chuẩn bị sẵn sàn.
Trong khi Nga vẫn còn đang lúng túng không biết cởi khăn bước vào bồn tắm như thế nào, thì Casey tỏ ra rất tự
nhiên. Cô cởi bỏ khăn tắm trước mặt Nga rồi ung dung bước chân trần vào
bồn tắm rồi ngồi xuống, nhìn về phía Nga.
Thân hình đẹp tuyệt mỹ
không tỳ vết của Casey khiến cả người cùng phái như Nga cũng phải ngẩn
ngơ ra một giây, đến khi Casey thục giục cất tiếng thứ hai, cô mới ngây
ngô đưa mắt nhìn nửa thân thể bên trên mặt nước của người phía trước.
“Nga! Làm gì mà đứng ngẩn mặt ra vậy? Mau bỏ khăn ra vào đây đi! Nước ấm và dễ chịu lắm!”
Nga nghiêng người sang một bên, ấp úng nói.
“Chắc Nga không tắm đâu. Casey tắm một mình đi nha. Nga ra ngoài ngồi đợi.”
“Nga sao vậy? Vào tắm cùng nhau đi, Nga cũng cần tẩy bỏ lớp dầu massage vừa
rồi. Với lại, Casey tắm một mình buồn lắm. Mau vào đi!”
Từ trước
đến giờ, Nga chưa tắm cùng với ai nên vô cùng ngượng. Cô cắn tay nhìn
Casey một lúc, mới từ từ bước vào trong bồn cùng chiếc khăn trắng quấn
quanh người y nguyên. Cho đến khi đã an toàn ngồi xuống dưới bồn nước,
thân thể được hoàn toàn che lấp bằng lớp cánh hoa Lavender, cô mới bỏ
khăn khỏi người trong sự trêu ghẹo của Casey.
“Ah! Thì ra là Nga mắc cỡ. Cùng là con gái với nhau mà, mắc cỡ làm gì?”
Khi nói câu này, vòng một vô cùng trừu phú, cao vút, săn chắc của Casey lộ
ra khỏi mặt nước, lồ lộ trước mắt Nga khiến cô cũng phải đỏ mặt. Quả
thật là ông trời quá ưu ái cho người phụ nữ này, khi không những cho cô
một gương mặt xinh đẹp mà còn thêm cả thân hình vô cùng quyến rũ. Nhìn
Casey, Nga bất chợt nghĩ đến ai đó.
Thật ra, anh là một người đàn ông rất may mắn, được một người phụ nữ như thế này hết mực yêu thương và chăm sóc.
Bắt gặp ánh nhìn rất nhanh của Nga lướt qua khuôn ngực nóng bỏng của mình,
Casey không ngần ngại mỉm cười rồi nói. Và nếu cô không nói ra điều này
thì Nga cũng sẽ không bao giờ biết.
“Casey làm ngực cách đây 3 năm.”
Bạn đang đọc truyện Em Còn Yêu Anh Không? được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull(dot)Net.