Chương 30: 25: Cứu Người. Tên Hỗn Đản! ( 2 )
Nguyệt Băng đi
lại bể tắm, nhẹ đưa tay vào, nước âm ấm không quá nóng không quá lạnh,
nàng lại xoè tay ra, trong tay xuất hiện một lọ nhỏ chứa dịch thuỷ màu
đỏ, nàng đổi ba giọt vào bể tắm, nó bốc lên làn khối màu đỏ hồng hương
ngào ngạt tựa như hương hoa hồng nhưng lại không phải. Đây là Xích Thuỷ
hương mà nàng đặc chế thành có mùi gần giống hoa hồng nhưng không phải,
hương thơm của nó làm nàng thấy thư thái hơn, rất dễ chịu không như mọi
nước hoa son phấn của nữ nhân khác.
Nàng thoát từng lớp áo từ
ngoài vào trong, cho tới chỉ còn trung y thì không thể che đấu lần da
trắng nõn nà mịn màng như mới sinh của nàng, thật muốn làm người ta cắn
một cái. Nàng thoát trung y cuối cùng, nhẹ bước vào bể tắm với làn khói
đỏ hồng kia.
Nguyệt Băng đang thoải mái ngâm mình trong bể tắm
thì nghe thấy tiếng " ầm ầm, bịch, tủm tủm " nàng liền mở mắt ra nhìn
chằm chằm phía trước nàng, cái bể tắm này lớn có thể chứa năm sáu người
cùng lúc, nàng cũng tạo ra một kết giới không ai có thể xâm phạm vào đây nên không ai nghe thấy tiếng động gì, nhưng nàng nghi hoặc là tại sao
có người có thể lọt vào đây được, hay y có thực lực cao hơn nàng có thể
phá kết giới nhưng đâu cần rơi xuống bể tắm của nàng như vậy.
Tự dưng lú một cái đầu lên, lơ lửng trên mặt nước, nàng nhướng mi nhìn nhưng
lại cảm thấy có cái gì không đúng liền nhìn xuống, khụ khụ... lần nước
trong vắc có thể nhìn thấy mọi thứ phía dưới nước, nàng trợn mắt nhìn dơ hai tay lên nắm cái đầu kia lên hung ác nhìn mà không để ý hình tượng
hiện giờ, hung dữ nói:
"Nói, ngươi đã thấy cái gì? "
Đưa
cái đầu kia lên, một đầu màu trắng nàng không nương tình lôi cái đầu kia lên khỏi mặt nước, lộ ra dung nhan yêu nghiệt, xinh đẹp vô cùng đến cả
nữ nhân cũng phải ghen tị, làn da trắng mịn như trẻ con, đôi mi nhẹ run
mở ra lộ ra đôi con ngươi ngân sắc lại thêm sống mũi cađôi môi mỏng lại
đỏ nhạt không đậm như nữ nhân nhưng cũng đủ làm cho người khác nghiến
răng nghiến lợi mà nhìn ông trời bất công vui dung may yêu nghiệt này,
có thể hấp dẫn của nam lẫn nữ, già hay trẻ nhưng cái này lại không lọt
vào mắt xanh của Nguyệt Băng hung dữ nhìn chằm chằm vào hắn, đáp lại là
ánh mắt mờ mịt không hiểu gì, nàng thấy thế nhất thời khí nóng nổi lên
cuồn cuộn, quát:
" Nói nhanh, rốt cuộc ngươi đã thấy gì hả? " Nàng nắm đầu hắn lắc qua lắc lại quay tiếp:
" Nói mau, còn không nói sao, ta đánh ngươi chết. "
Nguyệt Băng vừa nói liền động thủ, đấm một cái lên mặt hắn nâu một con mắt a.
Khi nếm trái đắng xong hắn mới hiểu là hắn bị con ma thú của mình quăng rớt xuống, trong tình trạng trốn nữ nhân háo sắc kia, không phải hắn không
muốn ra tay đánh nàng ta nhưng nàng ta lại có gia tộc lớn phía sau,
không phải hắn kiêng ko gì gia tộc nàngta mà hắn không muốn tạo thêm
phiền phức cho gia tộc hắn, hắn đang chuẩn bị Huyết Dạ Cung lấy thân
phận khác đi dẹp đi cái phiền phức này. Ai ngờ đâu, hắn bị nàng ta chặn
đường tập kích dẫn hơn trăm người vây bắt hắn, mà hắn thì đơn thân độc
mã, cho dù hắn mạnh đến thế nào cũng ngại làm bẩn tay, liên kêu khế ướt
thú đáng chết kia ra giải quyết. Nhưng không ngờ yêu thú của hắn trung
Mị thuật của nàng ta, quay đầu tấn công hắn. Hắn đành ra tay, đánh cho
ma thú của mình, ai ngờ nó nổi điên gì thút hắn lên cho hắn chạy như
điên về cổn lưu thông không gian chứ, giờ thì hay rồi, quăng đâu không
quăng mà quăng vào phòng tắm người ta chứ. Mắt thấy sắp bị thêm một đấm
liền đưa ray lên che mặt lại, hô to:
" Có gì từ nói, có gì từ nói, không nên động thủ a. "
" Ngươi không cho, ta càng muốn. " Nói rồi nàng nện một đấm xuống ngực
hắn đưa chân lên dùng sức đạp hắn, làm hắn bay ra khỏi bể tắm, nàng
nhanh tay lấy tấm khăn quấn quanh người nhảy ra, đè lên người hắn, đấm
tới tấp. Buộc hắn dùng tay che che đỡ đỡ, mặt đỏ bừng lên, không dám
nhìn nàng chỉ nói:
" Là ta mạo phạm cô nương, ta sẽ chịu trách nhiệm nên dừng tay được rồi. "
Nhìn hắn đã mặt mà nàng buồn cười, nàng chỉ quấn tấm khăn thì sao
chứ, nàng không ngại hắn ngại cái gì, kiếp trước nàng quấn cái khăn
còn ngắn hơn cái này thì có làm sao đâu, nhiều người mặc bikini đấy
thôi, không lẽ hắn thấy thì đổ mặt quay người chạy lấy người bỏ của à?
Nàng mặc kệ hắn nói cái quái gì, nàng cứ đấm thì đấm cứ mắng thì mắng.
Hắn thì chịu mỗi dày vò của nàng, lại càng lúc hắn cũng khó chịu cảm thấy
có chỗ bất ổn, mình hắn dần nóng lên, cái kia cũng cương cứng lại, sắc
mặt nhăn nhó, là tại nàng ta, dám trong lúc hắn dậy dỗ Thiên Mãng của
hắn mà hạ xuân dược. Hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ cái nhanh chóng trở về xé nàng ta thành trăm mảnh, diệt cả gia tộc nàng ta không thèm lo
lắng cho gia tộc hắn nữa.
Trong khi hắn nhăn mai hung hăng nghĩ
thì nàng cảm thấy có cái gì không đúng, có cái gì đó đâm nàng, nàng nhìn xuống thì mặt liền ửng hồng một mộng nhảy dựng lên hung hăng đập vào
chỗ nào đó.
" A a a a a a... " Hắn cũng hăng hái la một tiếng
thất thanh tức giận nhìn nàng, may mà hắn phản ứng kịp che đi nhưng cũng chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Nàng trợn mắt phun lửa nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ khẳng định nói:
" Ngươi trúng Mị Hồn!? "
Hắn cố gắng nhịn đau, mặt mũi bầm đen bằm phản bác nói:
" Mị Hồn? Rõ là xuân dược! "
Nghe hắn cố cải lại nàng, nàng trợn mắt nhìn hắn lại đập một cước nữa. May
hắn nhanh tay lẹ mắt nó đi, không là quả thật sự bị đoạn tử tuyệt tôn,
hắn càng nghĩ càng tức giận nhìn nàng phun lửa không kém gì nàng.
" Xích Thuỷ hương của ta tiếp xúc với Mị Hồn của người tạo Tam Xuân Kỳ
Dược. " Nhìn hắn dám né một đập cửa nàng liền bực, nàng lại đá một cước qua, mắt thấy sắp trang mục tiêu thì hắn lại lăn qua nó một đập cửa
tiếp, nàng cắn răng nói tiếp:
" Nếu ngươi không phát sinh việc đó trong ba ngày liên tiếp thì bị bạo tử mà chết. " Nàng nhìn hắn nhíu mày nhăn nhó mà thấy hả hê, quát:
" Còn không nhanh cứt ra khỏi đây cho ta. "
Chết tiệc, không thể là thật đi nhưng càng lúc càng nóng càng lúc càng căn
đau, hắn cắn răng nhịn nhìn nàng nhếch môi cười, làm nàng rùng mình cái, dịu dàng nói:
" Không phải còn có nàng đây sao? Thời gian là
vàng, tân phòng càng quý hơn. " Nói liền bắt lấy nàng đề xuống, không
dạy nàng một bài học là không được, dám đạp tiểu đệ của hắn mấy lần liên tục muốn hắn đoạn tử tuyệt tôn sao, hắn sẽ trừng phạt cho nàng biết thế nào là ngu ngốc, cho nàng bớt hoang dã hung dữ nhưng chằn lửa đi. Hắn
cuối đầu xuống gặm lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
" Ngươi... "
Nàng trợn mắt không thể tin được, đây là cái chuyện gì đây? Mới nãy còn
tức giận như muốn giết nàng, giờ nàng làm thuốc giải cho hắn!? Mơ
tưởng, nàng nâng đầu gối lên dồn sức lực vào, sử dụng ma pháp hệ kim
lên đầu gối làm cho nó cứng như sắt như thép thụt lên.
Tự nhiên
hắn thấy lạnh người một cái nhanh tay bảo vệ tiểu đệ nếu không qua thật
hắn sẽ đoạn tử tuyệt tôn, cũng mượn cơ hộ này đưa lưỡi qua lấy huống
thơm ngọt ngào bên nàng qua, hắn hung bạo hôn nàng, thấy nàng nhíu mi
lại không đành lòng trở thành nhẹ nhàng hôn.
Nàng từ từ chìm vào nụ hôn ôn nhu của hắn......
Không lâu sau truyền một tiếng hét thất thanh cùng tiếng chữi rủa, hung bạo nói:
" Đau quá, đau chết ta đi được. Đều tại ngươi, ngươi là cái tên đánh
chết, đồ hỗn đản, ngươi đi chết đi cho ta,.... Còn không nhanh cút ra
chỗ khác cho ta,.... Cái tên chết tiệc ta rủa ngươi không bao giờ có
con... £¥$@# "
" A, đau ta, ta sẽ cẩn thận mà,... Ta mà không có con thì nàng cũng không bao giờ có con a... "
" Ta không cần, ngươi mau cút đi cho ta... " Nói rồi nàng cắn thật mạnh lên vai hắn.
" A a a a... Nàng không cần nhưng ta cần.... "
Cứ như vậy ta một câu ngươi một câu cho tới khi truyền ra tiếng rên rỉ
kiều diễm làm cho người ta đi mặt, may là đã tạo sẵn kết giới...
Ba ngày sau, nàng mở mắt ra, cả người đều đau nhức, lại nhìn cái tên chết
tiệt gây ra cho nàng nằm kế bên, nàng hung hăng đạp một cước qua, làm
hắn rớt xuống giường.
Ai ui, một cái nhìn người vừa đạp hắn rớt giường hung dữ nói:
" Nàng làm cái gì vậy hả? Hay ta thể hiện không vừa ý nàng, chậc chậc,
còn sức thế kia... " Hắn ngồi dậy đi lại giường tà mị cười.
Thấy hắn đã dám nói chuyện kia ra nàng nhịn không được mà đổ mặt một trận.
Thấy nàng đỏ mặt, hắn thật vừa ý " ha ha ha " cười to, và rước ngay cái
chân vào mặt. Nàng nhảy dựng lên triệu hồi hoa cầu đánh hắn, đốt hắn
từng trên xuống dưới đều cháy đen mà hắn tự dưng không nỡ ra tay với
nàng liên hứng chịu tất cả không phản công.
Trưa, nàng vận trang
phục lửa đo diễm lệ mi hoặc chúng sinh ra ngoài với vẻ mặt hả hê, phía
sau, hắn bước ra theo sao nàng, cùng hai con mắt bầm đen, tay bị trầy
xước may có tay áo che đi, dù vậy vậy nhưng cũng không che được khí
chất cao quý của hắn. Hắn vô cùng ấm ức, nàng thực hung dữ d đánh hắn
không hề nương tay lại không cho hắn ăn đan dược, hắn mang vẻ mặt đau
khổ đi theo phía sao.
Bạn đang đọc truyện Ai Nói Ta Là Phế Vật được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở EbookFull.Net.