Chương 21: Nhân Duyên Khó Tránh . Số Phận Khó Rời
Đêm tối tĩnh mịch bao trùm lên căn phòng nhỏ cuối hành lang , nói nhỏ cũng không hẳn là nhỏ mà nói to cũng không hẳn là to . Chỉ có thể dùng một từ duy nhất để tả là cô đơn .... cũng
là lạnh lẽo .... Nó bất ngờ mở mắt , nhìn lên trần nhà ... bàn tay vô
thức nắm chặt một thứ vô hình nào đó ... chợt trào nước mắt ... vui ,
đau , buồn , cười sao lại trống rỗng thế này . Nó chỉ như một cái máy
đang dần chết trong thầm lặng , nó vừa mơ lại những ký ức đau đớn năm
xưa . Nhẹ bước khỏi chiếc giường lớn , tiến ra ban công nó nhìn giáng
trời trong đêm ... 4.00 ... sớm quá , nó nhìn đồng hồ quả lắng ... rồi lại nhìn bầu trời ... sáng sớm vậy nó
có lên ngủ tiếp hay là tự mình ra ngoài đi dạo ... Phía xa theo hướng
phòng nó có một chiếc siêu xe đang đỗ ... đêm qua lúc nó đang bận phải
xử lí đống công việc tích tù nhiều ngày khi sang Việt Nam ... nó đã thấy chiếc xe ấy và cũng ai là chủ của nó ... là hắn ... ?!
Nó cũng không khỏi ngạc nhiên chỉ thấy nực cười trước cả thế giới . Cô
nghĩ đến câu châm ngôn mà ông nội thời nói : " Cuộc đời như một cửu vạn
rộng lớn , nếu ta không thể tìm được thứ ta muốn thì ta đúng là một
người ngu xuẩn " .Nó cười mỉm bước vào trong sắp xếp đống tài liệu và
thay đồ . Bước ra khỏi phòng sau 3 ngày tự khóa mình , nó bước xuống
từng bậc thềm cầu thang ; bước vào phòng bếp tự tay làm một cốc
cappucino ....
----------------------------------------------
10.00
Sân bay Nội Bài
Sân bay đông đúc người qua lại , tiếng nhân viên hàng không nói trên loa ,
bản thứ tự chuyến bay hiện lên . Nó bước vào sân bay , nó dựa vào thành
lan can , nhìn ngó mọi thứ hình như để tìm ai đó . Cánh cửa soát vé bật
mở , xa xa 3 người họ đang tiến về phía nó . Nó quay lại cười nhẹ , ở xa người con gái vơi sguowng mặt thanh tú kia đang vẫy tay về phía nó thay cho lời chào ... người không ai khác chính là nhỏ còn chàng trai bên
cạnh là Jun . Thế nhưng ai kia ... người con gái đang cúi vali đằng sau
nhỏ . Mái tóc đỏ tím ngang vai gương mặt bị chiếc kính bản to che nửa
khuôn mặt , dáng người thon dài . Nếu như không nhìn kĩ , ai cũng có thể nói rằng cô ấy là một người khép kín . Nhưng phong thái của ấy toát lên khiến ai cũng nghĩ cô ấy thật tao nhã và quyến rũ .
- Snow ... Lâu dồi heggggggg ... ? - Nhỏ cười dịu dàng, một cái ôm thắm thiết con bạn thân lâu ngày .
- Về nước rồi .. mày muốn làm gì thì làm được rồi đó . Mày bên kia ở với
chồng xong rồi phá tan tành mấy bang nhưng thôi cũng giải quyết xong rồi . Chào mừng !
- Lạnh nhạt vầy ! Vợ chồng tao mới đính hôn còn chưa cưới mày đã quay ngoắt bỏ bạn thế hả ?! - Nhỏ làm nũng
- Haha ... tiểu thưu Lưu đây có chồng đẹp zai dồi còn nhớ gì bạn bè .. Jun khỏe hẳn rồi ha ... - Nó cười tươi rói
- Ờ ... khỏe rồi , có vợ là khỏe nhanh mà .- Jun hạnh phúc cầm tay thân mật với nhỏ
- Thôi , sến quá đó ! Sao rồi , tao nhờ mày thuyết phục chị ấy về Việt Nam có được không ? - Nó thay đổi thái độ lạnh lùng
- Chị ấy đây ... tada....
- Lâu rồi không gặp Tiểu Băng Băng , càng ngày càng xinh hơn . - Người
con gái kia từ từ tiến lại gần nó bỏ chiếc kính kia , nở một nụ cười
tuyệt đẹp
- Chị Sarah ... - Nó vui vẻ ôm người chị thân thiết ( ko pải chị ruột đâu nha )
- Đi mua đồ đi ... hôm nay tao muốn được chơi thoải thích !
Trung tâm thương mại Plaza
Tụi nó vào trong TTTM , nhỏ và Jun cầm tay nhau lên lầu 2 , còn nó và Sarah thì tìm đến hiệu sách ( sở thích quái gở của những nàng lạnh lùng ) ... đang lựa sách thì Sarah bất giác lên tiếng
- Chị biết em quay về đây rất khó khắn , chắc hẳn thằng em nuôi của chị nó phạm nhiều sai lầm lắm .
- Không đâu chị , nhân duyên khó tránh số phận khó rời mà ! - Nó vẫn lựa sách , giọng có chút đổi sắc .
- Chị biết em vẫn vậy đừng giấu diếm chị , em không lừa được chị đâu .
Chị là người hiểu em hơn cả người đó còn hiểu rõ từng thứ em thích và em ghét . Em đau thì nên khóc đi . - Sarah nhìn nó ánh mắt thương cảm cho
đứa em gái này
- Chị này.... em
không phải người dễ khóc đâu , vì người ấy em chịu nhiều rồi sẽ không
chịu nữa đâu . Chị biết nói câu yêu ai đó sẽ khó đến mức nào cho người
bị hắt hủi rồi chứ . - Nó lạnh nhạt nói , cúi gằm mặt xuống
- Haizzz ... Em nên nói với người đang ở gần em nhất và đang định lén lút ôm em đằng sau kia kìa . Chị đến hết chịu nổi couple ngốc ngếch này rồi đấy . Chị đi mua sắm rồi sẽ về biệt thự trắng .- Sarah quay đầu
" Ôm lén lút .... couple ngốc nghếch ..."
- Anh biết em sẽ đến đây mà ... đồ ngốc nhà em . - Hắn ở phía sau nó lên tiếng
Nó ngạc nhiên lắm nhưng rồi cũng hiểu ra , hừ nhẹ một tiếng lảng tránh ánh nhìn kia , nó lướt qua hắn và đi ra ngoài . Hắn kinh ngạc đuổi theo nó , kéo tay nó ra khỏi trung tâm thương mại . Hắn đẩy mạnh nó vào trong xe
khiến cho nó kinh hãi này đến kinh hãi kia . Chiếc siêu xe phóng đi mât
shust trong măt sbao nhiêu người quanh họ .
Nó ngồi trong xe mà tâm trạng khó chịu , ánh mắt không thèm nhìn hắn dù
một lần cũng chả thèm đoái hoài đến hắn . Hậm hực chỉ hừ một tiếng nặng
nề ; còn hắn thì trong lòng hỗn độn tâm trí đang đấu đá nhau , cứ như
một cuộc đua ma ra tông vậy. Hắn hơi buồn cũng thấy hơi đau lòng vì có
chút hơi thô bạo với nó nhưng nó cũng lạnh nhạt khiến cho lòng dạ mãnh
thú muốn chiếm đoạt trong hắn tăng vọt mất kiểm soát .
Con người hơi lay động nhìn sang người bên cạnh ấy mắt vẫn nhìn chăm chú ;
gương mặt nghiêng nghiêng thoáng nhìn tựa như ảo ảnh chiếu xuống , đôi
môi hơi hồng nhạt mập mờ , gò má ửng hồng tự nhiên , mái tóc nhẹ nhàng
buông thõng . Khiến hắn tim đập bùm bụp không thôi , cứ như nó muốn nhảy vọt ra khỏi miệng hắn vậy .
- Tôi
không phải bức tranh thủy mặc nào đó anh đang hứng thú , xin anh hãy tập trung lái xe đi . Tôi không muốn mình bị phạt khi mới về nước được một
tuần . - Nó lạnh lùng nói , mắt vẫn nhìn đi chỗ khác.
- Anh xin lỗi ! - Hắn quay lại tập trung lái xe
- Có lẽ vợ con anh cũng đang đợi anh về ăn cơm trưa đó , anh cho tôi
xuống đây để bắt taxi được rồi . Cảm ơn , chủ tịch Trần . - Nó lạnh nhạt nói
Hắn đỗ xe tấp vào lề , nó cầm
túi mở cửa định bước thì hắn ... đấm một cái thật mạnh vào ghế , cầm
chặt tay nó , quyết không cho nó rời khỏi hắn . Ánh mắt hắn giận dữ hằn
lên những tia máu ở cuối đuôi mắt . Hắn thật sự nổi điên , tại sao nó có thể nói những lời như thế với hắn chứ . Vợ con ư ?! Hắn nào đâu có ,
tại sao ... tại sao nó lại đối xử với hắn như thế .
- Vợ con .. em tưởng tôi rảnh dỗi lắm sao mà có vợ con để rước thêm phiền phức về ... em nghĩ một năm qua tôi sống vui sướng lắm sao ?! Em chạy
trốn khỏi tôi, ra đi mà không nói một lời từ biệt với tôi. 1 năm đau khổ tôi sống chỉ vì ký ức của em vậy mà em lại nghĩ tôi sống cùng vợ con no đủ hạnh phúc ư ....
- Anh..... - Nó ngơ ngác , không thể nào định hình được chuyện gì đang xảy ra . Hắn nói hắn không có vợ con , cũng nói rằng sống cũng chỉ vì nó . Vậy tại sao , bao nhiêu năm qua báo chí lại nói hắn đã có vợ và chính hắn cũng nói
như vậy .
- Em ngạc nhiên lắm ư ?
Hừ.... tôi sống được đến giờ là vì em ... em bỏ đi tôi tốt nghiệp xong
và đã bắt đầu làm chủ tịch tập đoàn này thay cho cha ; hằng ngày chỉ
nghĩ rằng có ngày em sẽ trở về để gặp tôi . Nhưng không phải như thế này , tôi yêu em , tại sao em không hiểu chứ . - Hắn nói tha thiết , ánh
mắt có chút buồn
- Vì tôi ?! Anh
biết tôi sống thế nào không , đau đớn dằn vặt lắm ..... 1 năm tôi sống
còn đau đớn gấp mấy trăm lần anh . Dù không có vợ cũng không có con thì
chuyện đó cũng không liên quan gì đến tôi . Tim tôi đóng băng 1 năm về
trước và bây giờ cũng vậy . Anh yêu tôi ... cảm ơn nhưng làm ơn hãy để
tôi được vui vẻ chứ đừng làm tôi đau ; một lần yêu anh cũng đã đủ làm
cho tôi đau đớn làm rồi.
Nó mở cửa
xe , bước ra ngoài , mặc cho hắn ngỡ ngàng và đau đớn bao nhiêu thì nó
vẫn bước đi ... Vì lòng nó không thể nào kìm được nước mắt , vì hắn mà
nó đau nó khóc vậy huống gì phải khóc trước mặt hắn phải tha thứ cho hắn chứ . càng bước đi , nó lại càng nghe thêm một tiếng nức vỡ nữa ở trong lồng ngực . À .. thì ra lại một mảnh vỡ trái tim rơi ra từ cõi lòng này đây .
Ông trời ơi , sao người luôn
để cho con mệt mỏi và thống khổ như thế này ... con biết con đã sai
nhưng tại sao người lại để con phải đau đớn hơn hắn cơ chứ. Nó ngước lên bầu trời kia , không hiểu sao , nước mắt nó lại rơi . Trên bầu trời cao những giọt mưa cũng rơi lã chã xuống thủ đô này , mưa như đang khóc
cùng nó , nước mưa và nước mắt hòa tan sao lại mặn chát thế này ?!
" haha.... sao lại khóc cơ chứ , ông trời bất công quá mà ... "
Nó bước từng bước trong mưa , ai ai cũng hối hả để tránh mưa nhưng họ lại
nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn , xinh đẹp kia lại lủi hủi trong cơn mưa
rào lạnh ngắt kia . Lòng người trống trải trong cơn mưa kia , cơn mưa
đầu xuân ; một cơn mưa buồn , nhưng cũng có thể là nó khóc cùng ai đó ,
vì ai đó cũng nên . Lòng người đều có yêu hận , nó hòa vào nhau như sữa
và cà phê .... vừa ngọt vừa đắng . Một ben là hắn , một bên là nó ; họ
như chưa thể thấu hiểu cho lòng nhau cứ lướt qua nhau như thể không quen , lạnh lùng nói vài lời chào hỏi cho có . Tim họ đập từng hồi theo từng nhịp nhưng lại dối lòng lừa nhau .
Nó có thể tha thứ cho hắn còn hắn cũng có thể yêu nó thêm nhiều lần nữa
nhưng ai sẽ là người ngỏ lời đây . Hắn lặng người sau khi nó rời đi ,
mưa không ngớt trút xuống , trên chiếc siêu xe thời thượng kia ; người
con trai ấy cứ trách lòng mình rất nhiều rồi cũng tự cười bản thân mình
.
- Chi Băng , anh yêu em ... yêu em rất nhiều ....
Mưa cứ rơi , còn lòng người thì buồn tê tái ; nỗi đau dâng lên trong lòng
họ khiến cho họ không ngừng khóc không ngừng giấu diếm . Yêu là vậy a !
Bạn đang đọc truyện Tam Đại Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Đại Hoàng Tử Lạnh Lùng được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full . Net.