Chương 11: Bí Mật Tàng Bảo Đồ
Vân Mộng quốc nằm ở
phía Nam của Sở quốc, do Vu tộc nắm quyền cai trị. Hai nước ngăn cách
bởi Tử Vong trạch, là nơi tuyệt địa. Bởi vậy, những năm gần đây tuy giao chiến không ít, nhưng phần lớn đều là tiểu đả tiểu nháo, chân chính đại chiến vẫn là không có. Lần này, Càn Nguyên đế không tiếc xé rách da
mặt, đánh úp cấm địa Vu tộc, kỳ thực là có nguyên nhân. Bên trong đó, là cả một hồi chuyện xưa.
Bốn mươi năm trước, lãnh thổ Sở quốc
không rộng lớn như hiện tại. Lúc ấy, chỉ có hai đại quốc là Ly và Hán,
xung quanh tất cả đều là tiểu quốc phụ thuộc. Nhưng bởi vì một nữ nhân
ngang trời xuất thế, mà làm thay đổi cục diện của cả phiến đại lục.
Nàng tên – Âu Dương Tuyết.
Không ai biết nàng đến từ đâu, không ai hiểu vì sao thế gian lại có nữ tử
giống nàng. Cầm kỳ thi họa, luận đạo trị quốc, đắc tâm chi thuật, bày
binh bố trận, trị thủy cứu tai… dường như không có gì có thể làm khó
được nàng. Dần dần, truyền ra lời đồn, Âu Dương Tuyết chính là thiên nữ. Có nàng, được thiên hạ!
Tiên hoàng có duyên gặp nàng, được nàng
coi trọng, hết lòng phò trợ. Chỉ bằng mười năm ngắn ngủi bành trướng
lãnh thổ, thống nhất Thục quốc, Tây Lương quốc, Ba Lạt Tư tiểu quốc. Sở
quốc dường như chỉ qua một đêm có được thực lực đối kháng cùng Ly và
Hán. Từ đó, hình thành cục diện tam quốc phân tranh, kéo dài đến hiện
tại.
Chỉ tiếc, trí tuệ của Âu Dương Tuyết chỉ khiến nàng có được
sự coi trọng của Tiên hoàng. Tâm của hắn, vĩnh viễn thuộc về một nữ tử
khác, chính là truyền kỳ chốn hậu cung năm đó – Tiên hoàng quý phi. Tiên hoàng đối với nàng ta một mảnh cuồng dại, hai mươi năm chuyên sủng, đối với nhi tử do nàng sinh ra là Ngũ hoàng tử cũng hết mực yêu thương.
Thậm chí, vì nàng ta, không tiếc tất thảy mưu đồ phế đi Thái tử, lập Ngũ hoàng tử làm trữ quân.
Càn Nguyên đế năm đó khi còn là Thái tử,
đã phải trải qua một trận tinh phong huyết vũ, mới có thể thành công
ngồi lên long ỷ. Không ngờ, đại công cáo thành, đến khi phong thưởng tam quân, mới phát hiện quốc khố đã sớm trống rỗng. Tiên hoàng không ngờ vì ái tử mà làm được đến bước này, biết được đại thế đã mất, liền bí mật
sai ám vệ ngày đêm chuyển dời toàn bộ quốc khố, giấu ở một nơi bí mật.
Vị trí cất giữ, được vẽ trên một tấm da dê, trao lại cho Ngũ hoàng tử.
May mắn, bên trong ám vệ có kẻ từng chịu ơn Thái tử, bí mật báo tin, dẫn
đến thêm một trận đại chiến giành bảo đồ. Đêm ấy, huyết nhuộm Thiên Sơn
tự, tàng bảo đồ trong lúc hỗn loạn, bị mấy đạo tuyệt thế kiếm khí chém
qua, lìa thành ba mảnh. Tuy đến cuối cùng, tàn dư Ngũ hoàng tử đảng bị
diệt đến chín phần, nhưng Càn Nguyên đế lại chỉ thu về được một mảnh
tàng bảo đồ.
Mười mấy năm qua, chuyện này luôn là một căn thứ
trong lòng Đế vương, khiến hắn chưa từng an giấc. Bởi vì những đồ vật mà Tiên hoàng cất giấu năm đó, ngoài trân bảo kỳ dược, còn cả những bản
chép tay ghi lại cách chế tạo vũ khí của Âu Dương Tuyết. Nếu địch nhân
tìm được những thứ này, Sở quốc sẽ đến hồi diệt vong.
Cho đến hai tháng trước, Lạc Dương thành chủ Mậu Thiên Hành đột nhiên dâng lên mật
tấu, nói rằng hắn tình cờ có được một mảnh tàng bảo đồ, hơn nữa, còn có
tin tức của mảnh còn lại – hiện đang nằm trong tay Vu tộc.
Không phải nói Càn Nguyên đế kích động đến mức nào. Hắn lập tức gọi Cao Trường Cung tiến cung nghị sự.
Hai ngày sau, truyền ra tin tức: Kim Lăng xảy ra dịch bệnh, quan phủ tra ra được đây là độc của Vu tộc. Trên Chính Loan điện, Hoàng đế mặt rồng
giận dữ, lập tức lệnh cho Bình Nam vương xuất binh.
Cho nên, tất thảy chỉ là cái cớ. Chân chính mục đích, vẫn là hai mảnh còn lại của tàng bảo đồ.
---
Năm ấy, Ngũ hoàng tử dùng kế kim thiền thoát xác, được mấy thuộc hạ thân
tín nhất liều chết mở một đường máu xông ra, trải qua thiên tân vạn khổ
trốn tránh truy binh, ẩn mình tại một cổ trấn hoang vắng bên trong dãy
Thiển Lĩnh sơn mạch. Ngây người hơn mười năm, đến một ngày xảo ngộ tộc
nhân Vu tộc, được hắn đưa qua Tử Vong trạch.
Ngũ hoàng tử thần
phục Vu tộc, dâng lên hai mảnh tàng bảo đồ làm lễ vật. Hắn còn đưa ra
hứa hẹn, chỉ cần có thể lấy lại ngôi vị, hắn nguyện ý cắt bốn phần Sở
quốc nhập vào Vân Mộng. Hơn nữa, bảo tàng tìm được, sáu thành liền quy
về Vu tộc.
Chim chết vì mồi, người tử vì bảo. Cái giá kia thực
quá mê hoặc, Vu tộc không thể không động tâm. Có điều, bọn họ đối với
thành ý của Ngũ hoàng tử không quá tin tưởng, vì vậy muốn chặt đi cánh
chim của hắn.
Ngũ hoàng tử năm xưa giao thiệp rộng, trong nhà
không ít môn khách. Khi đến Vân Mộng, cận vệ cùng ám vệ của hắn cư nhiên không còn một ai sống sót, bên người chỉ còn lại bốn môn khách. Cho đến lúc bị Ngũ hoàng tử chuốc độc tửu, đám người này vẫn không thể tưởng
nổi, chủ công nhân nghĩa mà bọn hắn nguyện cả đời trung thành, lại có
thể vì lấy lòng Vu tộc mà hạ xuống ngoan thủ.
Bọn hắn vốn có năm
huynh đệ, trên giang hồ danh khí không nhỏ, xưng là Đông Lăng ngũ tuyệt. Trong đó, lão nhị cùng lão ngũ còn được bài danh trên cao thủ bảng, cả
năm nếu phối hợp cùng nhau, lực chiến đấu không thể xem thường. Vậy mà
chỉ bởi vì bảo hộ Ngũ hoàng tử, trên đường đào tẩu đã chết đi lão tam,
vốn tưởng đến được Vân Mộng là đã thoát vòng sinh tử, ai ngờ lại gặp
phải tuyệt cảnh. Bốn huynh đệ hận cực, muốn cùng kẻ kia đồng quy vu tận, chỉ tiếc độc tính quá mạnh. Cuối cùng, lão đại, lão nhị cùng lão tứ
liều chết mở một đường máu cho lão ngũ chạy thoát.
Lão ngũ tên
Nam Kiếm Phong, trong năm huynh đệ hắn võ công cao nhất, thường ngày lại không yêu uống rượu, cho nên khi ấy chỉ thoáng nhấp môi. Cũng bởi vậy
mà hắn nhặt lại được một cái mạng.
Tin tưởng càng nhiều, đến khi
bị phản bội, hận theo đó cũng càng lớn. Nam Kiếm Phong đối với Ngũ hoàng tử nay đã hận đến tận xương tủy, một lòng muốn trả thù. Hận ý cho hắn
thêm sức mạnh, mang theo thân mình trọng thương, một đường chém giết,
xông ra khỏi Tử Vong trạch. Đến được Lạc Dương thành, mắt thấy không còn truy binh, thì đã là nỏ mạnh hết đà, trên đường cái ngất xỉu.
Người cứu hắn, là Mậu Thiên Thiên.
Mậu Thiên Thiên tại Lạc Dương có tiếng thiện nữ, gặp được Nam Kiếm Phong
toàn thân là huyết ngã ở bên đường, lệnh cho hạ nhân mang hắn về phủ.
Cũng nhờ mối thiện duyên này mà Mậu gia nhặt được một cái cơ hội lập
công.
“Những chuyện này, ta đều đã biết.” – Cao Trường Cung thanh âm cực lạnh. “Mậu tiểu thư, chuyện quan trọng mà ngươi nói, không phải
chỉ những thứ này đi?”
“Tự nhiên không phải.” – Mậu Thiên Thiên
đối với Cao Trường Cung xa cách không chút nào phiền lòng, vẫn ôn nhu
mỉm cười. “Tướng quân có điều không biết, Nam đại hiệp còn tiết lộ thêm
một sự tình thập phần trọng yếu…”
Thì ra, năm đó khi Ngũ hoàng tử nhận được tàng bảo đồ, tình thế đã trở nên không khống chế được. Việc
khẩn cấp trước mắt là tìm nơi ẩn mình, chờ khôi phục lực lượng, cho nên
hắn không có thời gian cùng tinh lực nghiên cứu bảo đồ. Sau lại bị Thái
tử tìm được tung tích, một trận huyết chiến, bảo đồ phân tách làm ba,
càng khiến hắn hận đến nghiến răng.
Sau này, mười năm ẩn cư nơi
cổ trấn, hắn mỗi ngày đều tận lực dùng một chút ấn tượng khi ấy để nhớ
lại phần bảo đồ bị mất, đồng thời dựa vào ám chỉ của Tiên hoàng để phán
đoán vị trí chôn giữ bảo tàng. Tất cả những thứ này, hắn đều ghi chép
trong một tờ giấy thiên thành, giấu kín trong một tấm áo choàng làm từ
lông ngân hồ.
So với nam nhân bình thường, thân hình Ngũ hoàng tử tương đối nhỏ thấp, bởi vậy mỗi lần đến gần thành trấn, hắn sẽ bỏ qua
tự tôn mà phẫn nữ trang, nhờ vậy mà không ít lần tránh được tai mắt truy binh. Áo lông này, cũng là đồ dùng của nữ nhân.
Đáng tiếc là khi đi qua Lạc Dương quan khẩu, bọn hắn gặp phải sơn phỉ. Đám sơn phỉ này
võ công không cao, nhưng thắng ở số lượng đông đảo. Song phương còn đang dây dưa, quan binh đã đuổi tới. Bên Ngũ hoàng tử sợ lộ thân phận, đành
ôm hận rời khỏi. Áo lông cũng thất lạc trong lúc đó.
Lần này quay về, Nam Kiếm Phong hiểu được, nói suông không thể khiến người tin
tưởng. Cho nên nơi đầu tiên hắn đến chính là Lạc Dương, mục đích tất
nhiên là tìm lại áo lông kia.
"Chuyện trọng yếu như vậy, vì sao các ngươi không nói ra sớm hơn?"
Cao Trường Cung híp mắt, lãnh mâu toát ra sát ý không thể che giấu.
"Tướng quân bớt giận!" - Mậu Thiên Thiên như cũ đạm cười. "Cha ta khi đó nghe
xong, đã lập tức phái nhân thủ đi điều tra. Đáng tiếc, thời gian quá
ngắn, nhất thời chưa thể tra ra cái gì..."
Nàng bỏ lửng câu nói,
nhưng hắn có thể hiểu được. Đế tâm khó dò, có thể tìm được là đại công,
nhưng nếu là không thể tra ra cái gì, vậy ngược lại thành có tội. Đế
vương nộ, ai có thể nhận? Loại chuyện này, nếu không có chín phần nắm
chắc, kẻ thông minh tự nhiên sẽ không kéo lửa dẫn thân.
Bất quá, hiểu thì có thể, tha được hay không... liền là chuyện khác đấy!
"Mậu tiểu thư, hiện tại ngươi nói ra, phải chăng đã có tin tức?"
"Thực có! Nam đại hiệp miêu tả hình dáng áo lông nọ, họa sư trong phủ theo đó vẽ ra, trải qua tỉ mỉ điều tra, đích xác phát hiện thị thiếp của Lan
viên ngoại ở Đông thành, vài tháng trước có mua một chiếc áo như vậy.
Đáng tiếc, khi người của cha ta đến đó, nó lại vừa được bán đi..."
"Trùng hợp như vậy?"
"Nàng kia có một vị ca ca, tháng trước bởi vì thua bạc, bị người đánh đến
trọng thương. Nàng ta cũng là bất đắc dĩ, cho nên mới mang một ít tư
trang cùng y phục bán ra ngoài, giúp đỡ nhà mẹ đẻ."
"Sau đó?"
"Mua lại chiếc áo lông đó, là Tự Bảo các. Khi cha ta nhận được tin, lập tức
để ta đi qua. Vốn nghĩ nhanh như vậy, ắt hẳn sẽ không có vấn đề gì.
Chẳng ngờ, đã bị một vị công tử lấy đi."
"..." - Nhìn Mậu Thiên Thiên, Cao Trường Cung bỗng nhiên có một cái suy đoán mơ hồ. "Người kia là..."
"Ta vốn không biết, nhưng hiện tại đã biết rồi." - Mậu Thiên Thiên cười càng ôn nhu. "Bởi vì, ngài vừa giới thiệu hắn cho ta."
"Lục Kiêu???"
Bạn đang đọc truyện Xuyên Vào Cái Nồi Lẩu! được tải miễn phí tại wWw.EbookFull.Net.
Tải miễn phí nhiều truyện hơn ở Ebook Full(cham)Net.